Phần 1
Quận 23 của Thành phố Học viện là một cụm công nghiệp chuyên về hàng không và không gian. Tất cả những sân bay trọng yếu của Thành phố Học viện đều nằm ở đây.
Cả quận được phủ lấp bởi các đường băng và bệ phóng tên lửa, do vậy nơi vắng bóng các tòa nhà cao tầng như những nơi còn lại của thành phố. Phóng hết tầm mắt, có thể thấy những dải đường với tháp điều khiển và các phòng thí nghiệm xung quanh.
“Y như một cánh đồng bằng sắt và đá…”
Kamijou nói trong lúc bước chân ra khỏi tàu và ngắm nhìn quang cảnh kéo dài từ chỗ cậu.
Đây chính là nơi cậu đã chiến đấu với Oriana Thomson trong hội thao Daihaseisai, cậu có cảm giác an ninh bây giờ còn thắt chặt hơn lúc trước.
Cậu cất túi xách mà cậu đã mang theo trước đó vào tủ giữ đồ ở nhà ga. Vì có rất nhiều nhà nghiên cứu trong thành phố này, tủ đồ được thiết kể để có thể giữ kín hơi và có chức năng bảo quản lạnh.
“… Đắt dễ sợ. Bình thường phí giữ đồ mỗi giờ có cao như thế này không?”
“Nya. Cậu cứ quăng cái túi xách đó đi và mua lại ở mấy siêu thị giá rẻ khi chúng ta trở về thì sẽ tiết kiệm hơn rất nhiều đó.”
Tsuchimikado nói có lí, nhưng Kamijou ghét phung phí thức ăn. Cậu đặt túi xách vào tủ, ấn dấu tay lên màn hình, đóng lại và bật lựa chọn làm lạnh.
Kamijou đi về phía cổng ra nhà ga và nói với Tsuchimikado.
“Tớ đoán tụi mình sẽ bắt một chuyến bay vì tụi mình đang ở Quận 23?”
“Ờ, chúng ta sẽ bay ra nước ngoài.”
“Thật hả? … Khoan, có ai làm hộ chiếu cho tớ chưa?”
“Chưa.”
Kamijou không biết nói gì trước câu trả lời của cậu ta.
Tsuchimikado tiếp tục nói với vẻ chán chường.
“Đây không phải là một chuyến bay ra nước ngoài bình thường. Mọi hoạt động của chúng ta là hoàn toàn bí mật. Nếu bị phát hiện, chúng ta sẽ dính vào một số vấn đề quốc tế giống như không có con dấu kiểm duyệt trên hộ chiếu.”
“Th-thì ra là vậy”
Trong đầu Kamijou hiện có rất nhiều câu hỏi dành cho cậu ta, nhưng cái tình-hình-thực-tế mà Tsuchimikado nói làm Kamijou thắc mắc liệu như thế này có thực sự ổn không.
Sau khi rời khỏi nhà ga, họ dừng chân tại một trạm xe buýt lớn. Ở Quận 23, người ta bắt xe buýt thay vì đi bộ.
Tsuchimikado nhìn thấy một xe buýt đi về hướng sân bay quốc tế và bắt lấy; Kamijou liền theo sau.
Tuyến đường thẳng tấp như mũi tên vì ở Quận này có rất nhiều băng và vắng bóng những tòa nhà. Cũng vì thế mà tốc độ giới hạn khá cao; biển chỉ đường cho thấy tốc độ giới hạn là 100 km/h.
Ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt đất bê tông trải dài xa tít tắp làm đường chân trời trở thành một màu xám.
Những đám mây lớn đang nổi lên từ dưới đường chân trời.
Một âm thanh trầm dội vào và làm rung cửa kính.
“Chà, một tên lửa. Có vẻ như được phóng thành công rồi.”
Tsuchimikado vừa thở dài vừa nói.
Kamijou lấy chiếc điện thoại ra và bật chức năng TV lên. Bản tin tức cho thấy rất nhiều góc quay khác nhau của tên lửa đang rời mặt đất.
“Người ta nói đó là vệ tinh thứ tư của Thành phố Học viện. Chẳng biết sự thực có phải như thế không.”
“Nếu họ phóng vệ tinh vào lúc này, thì một trong những nguyên nhân là để khiến mọi người tranh cãi về nó. Có người nói đó là vệ tinh quân sự, có người lại bảo đó là thử nghiệm cho hệ thống ICBM. Càng nhiều phỏng đoán bao nhiêu, việc khiến đối phương dè chừng hiệu quả bấy nhiêu.”
(Thì ra chiến tranh thông tin là như thế này đây à…)
Kamijou đột nhiên cảm thấy cứng người như bị đóng băng.
“… Khoan. Còn Index thì sao?”
Kamijou không thể để cô bé dấn thân và nguy hiểm được, nhưng cậu cũng không muốn bỏ lại cô bé một mình mà không có đồ ăn.
“Đừng lo. Maika sẽ sang phòng cậu Kami-yan à. Sau khi cho ăn xong chắc cô bé chỉ còn đói bằng một phần ba so với lúc bình thường thôi.”
Kamijou thở phào, nhưng cậu chợt nhớ ra cái Index muốn thấy nhất là cảnh cậu phải làm thức ăn cho cô bé.
Một thoáng sau chiếc xe búyt dừng tại sân bay quốc tế.
Kamijou bước xuống xe và kiểm tra giờ trên điện thoại.
“Tsuchimikado. Chính xác chúng ta sẽ bay đi đâu hả?”
“Pháp.”
Tsuchimikado trả lời bâng quơ.
“Ặc!? Châu Âu! Xa dữ vậy… Khoan đã, chúng ta sẽ đi trong bao lâu? Không phải một chuyến bay đến Châu Âu tốn đến 10 giờ sao?”
“Không, chúng ta sẽ tới đó trong vòng một giờ.”
“Hả?”
Kamijou tỏ ra bối rối.
Tsuchimikado có vẻ cảm thấy phiền phức khi phải giải thích, cậu chỉ tay về phía đường băng nằm xa một chút so với trạm xe.
Có rất nhiều máy bay chở khách lớn xếp thành hàng, mỗi chiếc dài khoảng vài chục mét.
“Chúng ta sẽ lên một trong những chiếc đó.”
“… Cậu đang đùa phải không?”
Kamijou gần như nín lặng khi Tsuchimikado gật đầu xác nhận.
Cậu đã từng một lần đi trên chiếc máy bay như vậy.
“Nếu tớ nhớ không nhầm, đó là loại máy chở tớ từ Venice về Nhật Bản.”
“Ừ, tớ nghe nói vậy đó, Kami-yan. Tớ không can hệ nhiều lắm tới vụ việc ‘Nữ hoàng của biển Adriatic’, nên tớ không được biết chi tiết.”
“Mấy chiếc máy bay đó thực sự bay với vận tốc 7000 km/h sao?”
“Ha ha ha,” Tsuchimikado cười. “Càng nhanh càng tốt mà, phải không?”
“Quá nhanh là đằng khác!! Lúc ngồi trên đó, tớ cảm giác cứ như cái ghế sắt từ từ bóp nát người tớ! Index sau bao lâu cuối cùng cũng bắt đầu mở lòng với khoa học và cái máy bay chết toi đó làm Index càng ghét hơn!!”
Có lúc Index gọi thức ăn nhưng nó bay thẳng ra đằng sau cô bé.
“Ồ, thôi mà, Kami-yan. Chúng ta đang đi một chuyến bay hải ngoại bí mật. Không lẽ cậu nghĩ chúng ta sẽ nhâm nhi thức ăn và thưởng thức một bộ phim trong lúc bay đến Pháp sao?”
“À, không. Tớ nghĩ mọi chuyện sẽ căng hơn nhiều, nhưng mà… Khoan. Chúng ta phải đi trên máy bay đó thật sao? T-tớ không có hồi ức tốt nào về nó cả!!”
“Yên tâm. Yên tâm. Sau khi vượt qua Mach 3 thì một tay nghiệp dư cũng không cảm thấy khác biệt gì đâu.”
“Làm thế quái nào chuyện đó có thể làm tớ an tâm được chứ!?”
Kamijou cứ ca thán không ngừng, nhưng Tsuchimikado không thèm nghe và bắt đầu giải thích những việc cần làm khi họ đã vào trong máy bay. Họ chẳng còn lựa chọn nào nữa vì dường như không có loại máy bay khác. Tsuchimikado dẫn Kamijou qua cánh cửa “chỉ dành riêng cho nhân viên” và đi xuống hành lang đưa họ vào máy bay chở khách siêu thanh, bỏ qua cửa chính.
Phần 2
“Tài liệu-C. Tên của thánh vật đã gây ra mọi chuyện như bây giờ.”
Giọng Tsuchimikado vang dội khắp khoang máy bay rộng lớn.
Máy bay siêu thanh có kích thước lơn hơn so với máy bay chở khách thông thường, nhưng chỉ có hai người bọn họ, không kể phi công, khiến cho bên trong cảm giác rất trống trải.
Vì chỉ có hai hành khách, Kamijou và Tsuchimikado thoải mái ngồi ngay giữa hàng ghế tốt nhất của dãy hạng nhất. Khác hẳn so với mấy loại máy bay rẻ tiền, ở đây dư chỗ trống để co duỗi chân thoải mái.
Tsuchimikado quay mặt sang Kamijou đang ngồi ngay bên cạnh.
“Tên chính thức của nó là Tài liệu của Constantine. Đạo Ki tô nguyên gốc bị chà đạp, khinh thường trong Đế quốc La Mã mãi cho đến thời của Hoàng đế Constantine mới công nhận đó là một tôn giáo chính thức. Tài liệu-C là một tài liệu được viết bởi Constantine dành cho Giáo hội Công giáo La Mã.”
Những lời nói này không giống của thằng bạn cùng lớp mà Kamijou biết. Tsuchimikado Motoharu hoàn toàn ở “chế độ” pháp sư rồi.
“Tài liệu-C viết rằng Giáo Hoàng La Mã là lãnh đạo của Ki tô giáo và những vùng đất ở Châu Âu nằm dưới sự cai trị của Constantine đều thuộc về Giáo Hoàng. Vì Constantine chiếm hầu hết Châu Âu, nên về cơ bản cả Châu Âu thuộc quyền của Giáo Hoàng và tất cả những người sống ở đó phải tuân theo Giáo hội Công giáo La Mã. Nhìn từ góc độ này, ta có thể thấy tài liệu đó đã ban cho Giáo hội Công giáo La Mã một đặc quyền quá tốt, nghe cứ như mơ vậy.”
Tsuchimikado tiếp tục nói trong khi thao tác với màn hình LCD cảm ứng bên cạnh ghế cậu.
“Vì là một thánh vật nên sức mạnh của Tài liệu-C là… Ừm, có thể nói nó giống như một cây compa vậy. Từ vùng đất Constantine đã cai trị 1700 năm về trước, thậm chí đến bây giờ cậu có thể dùng Tài liệu-C để làm xuất hiện biểu tượng tuyên bố rằng vùng đất này thuộc sở hữu của Hoàng Đế. Vì những vùng đất của Hoàng Đế đồng nghĩa với thuộc sở hữu Giáo hội Công giáo La Mã, Giáo hội Công giáo La Mã được hưởng vùng đất đó và những thứ tương ứng trong Tài liệu-C để phát triển hoặc dùng khi cần thiết.”
Tsuchimikado ngừng nói và nhìn sang khuôn mặt của Kamijou.
“Kami-yan, cậu có nghe tớ nói không đó?”
“Ư-ư-ư-ư-ư-ư-ư-ư-ư-ư-ưu-ưu-ưuuuuuu!!”
Kamijou không thể trả lời lại được.
7000 km/h. Áp lực tạo ra bởi vận tốc khủng khiếp đó đang đè bẹp dí nội tạng của Kamijou, làm cậu không thể nào trả lời rõ ràng được. Cậu cảm thấy như có một ai đó đang cố hết sức đè quả bóng rổ vào bụng của cậu.
Tsuchimikado đúng là một quái vật khi có thể nói năng thoải mái trong điều kiện này.
“Mà, sao cũng được. Cậu chỉ cần nghe thôi.”
“Ư-ừ!!”
Tsuchimikado chẳng biết đó là đồng ý hay rên rỉ nữa.
“Như tớ đã nói, Tài liệu-C của Giáo hội Công giáo La Mã nghe có vẻ rất khó tin. Thật ra, vào thế kỉ thứ 15 các học giả đã tuyên bố đó là giả, và họ đã đúng. Hiệu quả của Tài liệu-C và sức mạnh thần thánh của nó hoàn toàn khác.”
“Hư-ư-ư-ưu!!”
“Sức mạnh thật sự của Tài liệu-C ghê gớm hơn thế nhiều. Nó bóp méo sự vật bằng những ‘thông tin xác thực’ do Giáo Hoàng La Mã đặt ra.”
Miệng Tsuchimikado chuyển động nhịp nhàng trong lúc nói.
“Giả sử như, nếu Giáo Hoàng tuyên bố những thành viên của một tôn giáo nào đó là kẻ thù của nhân loại, những kẻ đã phá vỡ trật tự xã hội, thì điều đó sẽ trở thành sự thật ngay từ thời khắc ông ta nói ra. Nếu ông ta bảo ‘tay của ngươi sẽ không bị bỏng khi chạm vào thanh sắt nóng đỏ nếu như ngươi chân thành cầu nguyện’, thì điều đó sẽ được mọi ngươi tin sái cổ mà không cần một chút chứng cứ nào.”
“Ờoo-ư-ư-ư!”
“Thiệt tình, Kami-yan! Ít ra phải ngó sang đây chứ!”
Phần thân trên của Kamijou bị rung lắc dữ dội nhưng cậu gắng gượng nói được.
“Vậy… nếu ông ta dùng Tài liệu-C đó… tất cả mọi thứ Giáo Hoàng nói là… sự thật sao…?”
Có vẻ Kamijou đã lắng nghe những lời của Tsuchimikado khá kĩ mới hỏi được câu này. Kamijou đang thử liệu nói chuyện có giảm bớt đau nhức so với ngồi yên lắng nghe hay không. Đây là cách cuối cùng cậu nghĩ ra.
“Vậy… ông ta có thể biến tất cả mong muốn của ông ta thành sự thật? …Giống như tên giả kim thuật Ars Magna? …Ơo…!!”
“Không, không giống đâu.”
Tsuchimikado trông thảnh thơi và bắt đầu nói rõ ra.
“Tài liệu-C chỉ có thể làm mọi người ‘tin’ những điều đó là sự thật thôi. Cho dù những điều đó có ngược đời như thế nào đi nữa, nó cũng sẽ làm cho mọi người nghĩ đó là sự thật bởi vì Giáo Hoàng đã bảo vậy. Nó không thể nào bẻ gãy các qui tắc vật lí.”
Tsuchimikado làm một vài thao thác trên màn hình cảm ứng gắn trên thành ghế.
“Hơn nữa, người ta chỉ tin vào điều đó khi họ thực sự để tâm Giáo hội Công giáo La Mã nói cái gì. Ngược lại, những người không quan tâm lời nói của Giáo hội Công giáo La Mã có phải là sự thật hay không sẽ không bị ảnh hưởng. Dù mọi chuyện có thế nào, thì thánh vật đó cũng chỉ có thể được sử dụng duy nhất bởi Giáo hội Công giáo La Mã.”
“Nghĩ-nghĩa là… thánh vật đó khiến mọi người tin những gì mình nói là thật? Nh-nhưng mà… ứ-ư-ư.”
“Ha ha. Nghe giống như ăn gian vậy. Nhưng có rất nhiều thủ đoạn được dùng để duy trì sự uy phong của một người vào thời mà mọi thứ do những con người quyền lực nói ra đều phải tuyệt đối tuân thủ như luật pháp. Xét cho cùng, uy phong của nhưng kẻ quyền lực sẽ xác định người ta có tin vào những điều luật tuyệt đối của họ hay không. Nếu niềm tin ấy bị lung lay, cả một đất nước có thể bị lâm nguy. Đến cả ở Nhật cũng có một điều luật vào thời Edo, theo đó tất cả những người phỉ báng samurai sẽ bị đem ra chặt làm hai. Còn có cách thức nào để chỉnh đốn lại suy nghĩ của con người dễ dàng hơn thế không?”
“V-v-vậy… họ làm ra Tài liệu-C là vì…”
“Chính xác, bởi vì họ sợ. Họ sợ không thể điều khiển được thế giới mà họ đã tạo ra. Giáo hội Công giáo La Mã đã trải qua rất nhiều thời kì khủng hoảng suốt chiều dài của lịch sử. Nhưng Đạo Ki tô và Chúa luôn luôn tuyệt đối. Chúa luôn luôn là đấng tối cao sẽ cứu rỗi loài người trong bất kì thời khắc đen tối nào. Cho dù dân số châu Âu giảm xuống ghê gớm trong thảm họa ‘Cái chết đen’, những thất bại lần này đến lần khác trong cuộc chiến Thập tự chinh hay khi đế quốc Thổ Nhĩ Kỳ Ottoman bất ngờ ồ ạt xâm chiếm châu Âu mà không ai hay biết, thì điều đó vẫn không thay đổi.”
Tsuchimikado nói tất cả những điều trên một cách vô cảm, nhưng trong mắt cậu lại phảng phất ánh sáng của sự thương hại.
“Ý tưởng ‘Chúa là tuyệt đối’ đã bị thử thách không biết bao nhiêu lần. Giáo hội Công giáo La Mã cần phải giữ vững điều đó. Đó là lí do họ cần Tài liệu-C. Có nó, họ sẽ đảm bảo trái tim con người sẽ luôn hướng về họ dù có rơi vào khủng hoảng tồi tệ nhất.”
Có thể xem thánh vật này là thứ lấp vào khoảng trống giữa tưởng tượng và thực tế.
Đây là công cụ bảo vệ hi vọng của con người bằng cách ép họ phải “tin”.
Thật tàn nhẫn, nhưng đồng thời đằng sau đó vẫn ẩn chứa những điều tốt đẹp.
(Như thế Giáo hội Công giáo La Mã hiện đang sử dụng Tài liệu-C…)
Kamijou vừa hít thở thật sâu vừa suy nghĩ.
(Họ đang làm cho mọi người tin rằng tất cả những người trong Thành phố Học viện là kẻ xấu là “đúng”. Và bởi vì mọi người bị ép phải tin vào điều đó nên đã gây ra những tác động xấu cho các cuộc đấu tranh biểu tình.)
Kamijou cử động cái miệng đã tái xám do hiệu ứng của áp lực gây ra.
“Nh-nh-nh-nh-nhưng… nếu họ sở hữu một thánh vật khủng khiếp như vậy… sao họ chưa sử dụng nó…?”
“Bởi vì hiệu quả của Tài liệu-C hết sức to lớn. Một khi điều gì đã được cho là ‘đúng’, rất khó để rút lại cho dù có dùng đến Tài liệu-C một lần nữa. Vì thế họ không thể tùy tiện phán bất kì thứ gì ‘đúng’ hết được.”
Tsuchimikado trả lời một cách trôi chảy.
“Với lại, Tài liệu-C cũng không hề dễ dàng sử dụng. Như đã nói, nó làm cho mọi người tin những gì Giáo hội Công giáo La Mã nói là ‘đúng’. Nó không thể dùng cho bất cứ ai và không thể dùng ở bất kì nơi nào. Vốn dĩ nó được làm ra để có thể sử dụng duy nhất ở giữa lòng Vatican. Mệnh lệnh sẽ đồng loạt lan truyền ra toàn thế giới thông qua những đường mạch đất.”
“Ể? Ư… Nh-nhưng chẳng phải chúng ta… sẽ ngăn không cho họ sử dụng nó sao?”
“Chúng ta sẽ ngăn chặn.”
“Th-thế tại sao lại là Pháp. Cậu vừa mới nói… Tài liệu-C chỉ có thể… sử dụng ở Vatican…”
“Hửm? À, phải rồi. Về chuyện đó.”
“V-và cậu nói… sau khi họ sử dụng… họ không thể hủy mệnh lệnh phải không? Nhưng thế có nghĩa là… chúng ta đâu thể nào… làm gì được nữa.”
“Xem nào. Tớ phải trả lời câu nào trước đây?”
Tsuchimikado vừa nói xong thì một âm thanh điện tử nhỏ phát ra từ loa của máy bay.
Tiếp theo là giọng của một nữ nhân viên thông báo. Đó là ngoại ngữ, nhưng Kamijou không nghĩ đó là tiếng Anh. Sau khi nghe hết thông báo, mặt Tsuchimikado đâm vẻ chán nản.
“… Chúng ta hết giờ rồi. Kami-yan, cậu thực sự không sao chứ? Nếu thấy không ổn thì cố hít thở sâu. Nào, hít thật sâu vào.”
“Hít…”
“Thở ra.”
“Hà…”
“Hít lần nữa.”
“Hít…”
“Và thở ra.”
“Hà…”
HÍt thở xong, Kamijou cảm thấy có khá lên một chút thật… hay ít ra là cậu nghĩ như thế.
Nhưng vẻ mặt của Tsuchimikado trông càng lúc càng chán nản hơn.
“Sắc mặt cậu trông tệ quá. Chắc ói ra sẽ làm cậu thấy khỏe hơn. Nào, đi thôi, Kami-yan. Tháo dây an toàn và theo tớ. Nhanh lên, không có nhân viên phục vụ đâu, nên cậu không cần phải lo lắng gặp rắc rối làm gì, Kami-yan.”
Tsuchimikado bình thản đứng dậy khỏi ghế và Kamijou chậm rãi theo sau. Kamijou cảm thấy cậu không đi theo ý muốn của bản thân mình; cậu cảm giác giống như tâm trí cậu lìa khỏi xác và người cậu tự di chuyển vậy.
(Chúng ta đang ở đâu?)
Kamijou còn đang mơ hồ thì Tsuchimikado đưa cho cậu một vật trông giống như cái ba lô.
“Đây. Đeo vào đi.”
“??? Tsuchimikado? Cậu bảo tốt hơn nên ói ra nghĩa là sao?”
“Yên tâm. Yên tâm. Tớ sẽ mở ra ngay đây, cậu mau đeo vào đi.”
Tsuchimikado đã gắn xong dây thắt của ba lô quanh người. Thứ này thật rườm rà. Không những có dây thắt qua vai mà còn có dây vòng quanh bụng và ngực nữa.
Kamijou thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cậu cũng làm theo và cột ba lô vào người như Tsuchimikado.
“Ok, Kami-yan. Có vẻ cậu đã sẵn sàng rồi.”
Tsuchimikado dùng nắm tay ấn vào cái nút to đùng trên tường giống như cái hộp sắt.
“Ok, giờ cậu muốn ói bao nhiêu đó tùy thích!!”
Kamijou nghe thấy một âm thanh to, kì quái.
Ngay sau khi cậu nhận ra đó là tiếng xả khí lớn, một mảng to trên thân máy bay đột ngột mở ra để lộ không thứ gì khác ngoài bầu trời xanh.
“Cái gì?”
Kamijou sửng sốt.
Và trước khi cậu kịp suy nghĩ thứ gì khác, một cơn gió thổi mạnh vào và bắt đầu tống hết mọi thứ bên trong ra.
“Ts-Ts-Ts-Ts-Tsuchimikadooooooooo!?”
Kamijou hốt hoảng bám vào thành máy bay, nhưng cậu không biết mình sẽ trụ thế này được bao lâu.
Mặt Tsuchimikado nhăn lại một cách khó khăn trước sự gào thét của gió.
“Nào, Kami-yan. Mọi chuyện đã được sắp xếp sẵn rồi, cứ ói hết ra đi!”
“Cậu câm mồm lại!! Thế quái nào mà cậu lại mở toang cánh cửa hành lý thế hả!?”
“Bởi vì nếu chúng ta đường hoàng đáp xuống Pháp như mấy thằng thiếu não, tụi Giáo hội Công giáo La Mã sẽ phát hiện ra ngay. Chuyến bay này sẽ đáp ở London. Chúng ta phải nhảy xuống giữa đường thôi.”
“Cậu có bị ngu không!? Nghĩ xem thử cái máy bay này bay nhanh cỡ nào! Mở toang cửa sập ở vận tốc 7000 cây số một giờ sẽ khiến chiếc máy bay này bị xé thành từng mảnh!!”
“Xin lỗi nhé, nhưng lỡ rồi.”
“Chúng ta sẽ chết mất.”
“Cậu mới là thằng ngu, Kami-yan. Nếu thật sự như thế thì chúng ta đã không đứng đây nói chuyện nãy giờ rồi.”
Máy bay chắc chắn đã giảm tốc độ để họ có thể nhảy xuống. Và thực sự Kamijou cảm thấy đỡ hơn vì cậu không còn chịu áp lực như lúc nãy nữa…
“N-này. Cái thở sâu lúc nãy là sao!? Chúng vô dụng phải không!?”
“Thôi mà, Kami-yan. Bớt than phiền vô ích và thả thành máy bay ra đi.”
“Cám ơn cậu. Tớ rất cám ơn cậu vì đã lo lắng cho tớ!! Nhưng dẫu vậy cậu vẫn là một thằng khốn nạn!!”
“Im miệng rồi biến đi.”
Tsuchimikado đạp vào tay Kamijou nơi cậu bám víu vào thành máy bay và thế là chàng trai đầu tổ quạ mất đi sự hỗ trợ cuối cùng.
Cơn gió mạnh cuốn Kamijou ra khỏi khoang hành lý và thổi cậu bay vào khoảng trời trống rỗng.
Lúc này chỉ mới quá trưa theo giờ địa phương.
Phía trên bầu trời trong xanh kia, một chàng trai trung học đang gào thét thảm thiết.
“Gyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!”
Khắp 360 độ quanh cậu chỉ toàn bầu trời đang xoay vòng.
Có thể vì tay chân cậu đang vung vẩy loạn xạ và sức cản không khí do những cơn gió thổi một cách kì quái mà cả người cậu đang quay vòng vô định hướng.
(Ch-chuyện gì thế này? Mới mấy giờ trước, mình còn đang đấu bóng chày với Fukiyose. Sao giờ mình lại bay trên bầu trời nước Pháp!?)
Trong lúc lộn nhào, cậu thấy Tsuchimikado nhảy khỏi máy bay và cười tươi rói như một người đang hưởng thụ niềm vui của môn thể thao nhảy dù.
(Mình sẽ giết nó… Đáp được xuống đất rồi, mình sẽ đập thằng khốn đó một trận tơi bời!!!)
(… Ủa mà, mình đáp xuống đất kiểu nào đây?)
Kamijou mặt cắt không còn giọt máu.
Nhưng ngay sau đó ba lô sau lưng cậu bung ra.
Một cái dù lớn xổ ra từ bên trong. Có lẽ nó đã được thiết kế để mở dù tự động khi rơi xuống một độ cao nhất định nào đó.
Nhưng cú giật mạnh khiến Kamijou bất ngờ.
“Hự…!? Cổ mình! N-nó quấn vào cổ của mì-…!”
Cậu không kịp nói hết câu.
Tay và chân Kamijou treo lủng lẳng và cậu rơi xuống trong một tư thế rất tự nhiên.
Cậu không đời nào biết rằng dù của cậu đã bị gió thổi sang một hướng khác, thay vì nơi cậu lẽ ra phải đáp xuống thì giờ là dòng sông Rhone với bề rộng hơn 100 mét.
Phần 3
Kamijou nghe thấy tiếng nước.
Điều làm cậu khó hiểu là âm thanh đó lại phát ra từ miệng cậu.
Chiếc dù đã bị thổi bay sang hướng khác và đưa cậu xuống giữa dòng sông. Cậu không cảm thấy được gì ở dưới chân mình. Cậu không giỏi bơi lội lắm, nhưng cũng không phải là con vịt không biết bơi. Tuy nhiên, áo quần cậu ngập sũng trong nước và với cái dù to đùng quấn quanh người, cậu di chuyển rất khó khăn.
Không có dấu hiệu nào cho thấy Tsuchimikado đã đáp xuống gần đó cả. Nhưng vì cậu đang bị chìm xuống nước, bị tách ra với Tsuchimikado là nỗi sợ không mong muốn nhất.
Kamijou không biết con sông này sâu bao nhiêu.
Có thể nó không sâu lắm, nhưng đủ để nhấn chìm cậu ta trong vô vọng. Dòng nước xung quanh chẳng làm được gì khác trừ việc khiến cậu hốt hoảng thêm.
Kamijou bắt đầu lấy tay quạt nước với tốc độ chậm hơn 2 đến 3 lần so với bình thường.
Cánh tay cậu đang run rẩy dữ dội.
Đó là vì cơ bắp của cậu đã mỏi mệt, dòng nước lạnh lấy đi thân nhiệt và nỗi sợ không thể ngóc đầu khỏi mặt nước. Tất cả làm cho cậu cảm thấy như có gì đó níu giữ chân tay lại.
(Thôi chết rồi.)
Không khí cậu trữ trong miệng thoát ra hết sạch.
Cậu có thể nhìn thấy tia sáng mặt trời rọi xuống phía trên mặt nước.
Nhưng những tia sáng nhảy múa làm cậu mất khả năng phán đoán khoảng cách.
(Nghĩ lại, mình đã từng bị như thế này trước kia khi bị ném ra khỏi chiếc tàu băng ở Chioggia…)
Lúc Kamijou nhìn lên mặt nước, cậu thấy một thứ gì đó đang rơi xuống.
Mặt nước bỗng vỡ ra với vô số bọt bong bóng.
(…!!)
Kamijou chưa hết ngạc nhiên thì một bàn tay mảnh khảnh vươn ra từ làn nước trắng xóa.
Trước khi cậu kịp nhận ra một ai đó đã lặn xuống đây, bàn tay mảnh khảnh đó đã tóm được cổ tay cậu.
Cậu bị kéo lên với một lực thật mạnh.
Thân người Kamijou trồi lên một cách dị thường khi bị kéo lên mặt nước, cứ như bị dây thừng cột vào.
Chưa tới 10 giây mặt cậu đã ngoi lên mặt nước và gặp lại không khí.
Cậu nghe thấy tiếng nước bắn tung tóe.
Kamijou hít thở một cách khó nhọc dòng chảy oxi mà cậu tha thiết ước ao.
Các cơ cổ và ngực cậu vẫn chưa hoạt động bình thường trở lại.
“C-cậu không sao chứ?”
Kamijou nghe thấy giọng một cô gái kế bên.
Cái dù cứ như một cái cục nợ kéo người Kamijou xuống. Cô gái vừa nói vừa kéo cả cậu và cục nợ kia theo.
“Tớ đang bơi vào bờ. Cậu cứ giữ người như thế nhé.”
Khi họ gần tới bờ sông, hay chính xác hơn là vùng nước nông, Kamijou ngồi phịch xuống. Do quần áo và cái dù thấm đẫm nước nên cậu cảm thấy rất nặng. Những sợi dây thắt bị rối tung lên trong lúc cậu vùng vẫy dưới nước khiến chúng không hơn gì một đống dây nhợ cản đường.
“L-làm như thế này phải không?”
Cô gái đưa bàn tay thon thả ra.
Kamijou nghe thấy một tiếng “kích” lớn và nhận ra cuối cùng cậu cũng thoát khỏi cái dù chết toi.
Cậu từ từ đứng dậy khỏi vùng nước nông của bờ sông mà trông chẳng khác gì so với vũng nước thông thường.
Kamijou nhìn lên và thấy mặt trời phía trên cao, cậu nghĩ chắc đã quá trưa rồi. Nhưng chẳng có bóng dáng một ai xung quanh ngoại trừ cậu và cô gái kia. Chắc mọi người ở trong nhà vì lo sợ đoàn người biểu tình.
Cậu đưa mắt nhìn quanh.
Có một cây cầu bằng đá hình mái vòm gần đó, nhưng nó đã bị hủy hoại và chỉ còn một nửa vắt lưng chừng qua con sông.
Cô gái kia có lẽ đã nhảy xuống từ cây cầu đó.
Kamijou quay mặt về phía cô gái đã cứu mạng cậu.
Cậu đang ở Pháp, nhưng cô gái đứng trước mặt cậu là người Nhật.
Cô gái có vẻ trạc tuổi Kamijou.
Cô ấy có mái tóc đen chấm ngang vai và mắt hai mí. Cô mặt một chiếc áo ngắn tay màu hồng với một chiếc quần trắng dài đến gối. Dáng người của cô rất thon thả.
“Cậu có uống nhiều nước không…?”
Cô gái đang lo lắng cho cậu trông rất quen.
Cậu đoán chắc cô ấy là…
“Khụ… Itsuwa của Amakusa?”
“À, vâng. Rất vui gặp lại cậu.”
Itsuwa duyên dáng cúi chào.
Cô ấy lẽ ra phải ở chung với những thành viên Amakusa còn lại ở London. Cô ấy không có lí do nào để ở đây cả.
(Tại sao Itsuwa ở đây? …Chỉ một nguyên nhân duy nhất cô ấy có mặt ở đây thôi.)
“Nè, Itsuwa. Cậu cũng được Tsuchimikado gọi đến đây à?”
“Ưm… Tsuchimikado-san là ai vậy?”
Trái ngược lại với những gì Kamijou mong đợi, Itsuwa nghiêng đầu thắc mắc.
“Khụ. Hở, không phải à?” Kamijou hoàn toàn không ngờ tới điều này. “Ý mình là, chắc cậu ở đây vì Giáo hội Công giáo La Mã đang sử dụng Tài liệu-C gây ra những cuộc đấu tranh biểu tình trên khắp thế giới, phải không?”
“Sa-sao cậu biết được chuyện đó?”
Itsuwa trầm trồ ngạc nhiên và lấy tay che miệng lại.
“Đ-đúng là bọn mình đang điều tra Tài liệu-C đó, nhưng làm sao cậu có thể lần manh mối đến chỗ này mà bên tớ phải mất rất nhiều thời gian mới tìm ra!? Quả thật không hổ danh người đã đánh bại Nữ Tu Sĩ chỉ trong một chiêu!!”
Mắt cô ấy không biết vì sao sáng long lanh lên, nhưng Kamijou không tài nào nhớ được bất cứ sự việc nào như thế vì mất trí nhớ. Điều này thực sự làm cậu thấy sợ.
(Mình đã làm cái quái gì với Kanzaki?)
“À, ừ, ừm… Sao tự nhiên cậu chìm xuống dưới sông với một cái dù sau lưng vậy? Mọi thứ ở trường bên Nhật ổn cả chứ?”
Một câu hỏi còn căn bản hơn nữa đặt ra cho Kamijou.
Cậu lấy tay vuốt đi lớp nước sông bẩn và trả lời.
“Tớ tới đây cùng với Tsuchimikado nhằm ngăn chặn cái Tài liệu-C đó. Thuần Anh Giáo Hội không thông báo hành động của Tsuchimikado cho các cậu biết sao?”
“Bọn mình tới đây để điều tra về các đường mạch đất và các vết tích pháp thuật khác của nước Pháp theo chỉ thị của Thuần Anh Giáo Hội.”
“Hiểu rồi.”
Kamijou không chú ý kĩ, nhưng rồi cậu chớp mắt nhận ra.
“Bọn mình?”
“Vâng,” Itsuwa nhẹ nhàng gật đầu trả lời. “Có 52 thành viên sẵn sáng chiến đấu của Giáo phái Amakusa đang ở đây. Bọn mình đã chia nhau khắp các thành phố chính của nước Pháp. Tớ đảm nhận thành phố Avignon, sau đó thấy cậu bay từ trên trời xuống…”
“… Hiều rồi. Thì ra đây là Avignon.”
Cậu bị Tsuchimikado lôi kéo vào chuyện này và sau đó một mình đáp xuống đây nên cậu không biết được đây là nơi nào. Trong lúc lo nghĩ chuyện đó, may mắn làm sao cậu vô tình gặp được một người Nhật mà cậu quen biết.
Với việc Tsuchimikado đã đưa cậu đến Avignon, khả năng rất cao đây là nơi mà Giáo hội Công giáo La Mã sử dụng Tài liệu-C.
Có nghĩa đây là sào huyệt của địch.
Và Kamijou đã rơi xuống ngay giữa đó.
“Này, Itsuwa. Tsuchimikado có nói với tớ Tài liệu-C chỉ có thể sử dụng được ở Vatican.”
“Ph-phải đó.”
“Vậy tại sao cậu điều tra ở Pháp mà không phải nước Ý?. Tớ thử hỏi cậu ta, nhưng tớ bị ném ra khỏi máy bay trước khi cậu ta kịp trả lời.”
Itsuwa nghĩ chắc vế sau là câu nói đùa mà cô không hiểu, vì thế cô chỉ biết cười gượng.
Sau đó Itsuwa nhớ ra chuyện gì đó.
“Ư-ừm… Tớ có thể lấy túi xách trước khi trả lời câu hỏi đó không?”
“Túi xách của cậu à?”
“Tớ để phía trên cây cầu. T-tớ sợ nó bị lấy trộm mất.”
Chắc chắn cô ấy ám chỉ đến cây cầu mái vòm đằng kia.
Như vậy thực sự cô ấy đã nhảy từ trên đó xuống.
“Hiểu rồi. À, cám ơn. Nếu cậu không nhảy xuống cứu chắc tớ đã toi mạng rồi.”
“Kh-không, không! Không có gì đâu, thật đấy!!”
Itsuwa lắc đầu thật nhanh và xua tay trước mặt trong lúc nói. Vài giọt nước văng ra từ ngón tay của cô.
Thấy vậy, Kamijou hỏi một câu.
“À, còn một chuyện nữa, Itsuwa. Cậu có bộ đồ nào để thay trong túi hay không?”
“Hả? À, Giáo phái Amakusa là chuyên gia trong việc ngụy trang.”
Cô hơi thắc mắc về câu hỏi của Kamijou, nhưng có một chút tự hào hiện trên khuôn mặt khi cô giải thích.
“Hầu hết hành lý của tớ đều để tại khách sạn, nhưng tớ có mang theo một ít đồ để thay phòng khi muốn theo dõi một ai đó. Mặc dù tới giờ tớ vẫn chưa dùng đến.”
“Ừ, thế thì tốt.”
“?”
Itsuwa vẫn không hiểu những gì Kamijou nói.
Kamijou miễn cưỡng nói thẳng ra cho cô biết.
Cậu ngó lơ lên trời và chỉ tay vào chỗ đó.
“…”
Itsuwa dõi theo tay của Kamijou và biết chỗ cậu đang chỉ là chỗ nào.
Ngay ngực của cô.
Chính xác hơn là cái áo màu hồng của cô đã bị ướt, khiến nó bó chặt vào người cô làm phần nội y bên trong bị lộ ra hoàn toàn.
Phần 4
Itsuwa là một cô gái hiền lành và thật thà.
Dù Kamijou có nói thẳng chuyện tế nhị đó ra, cô cũng không có bất cứ một hành động lỗ mãng nào như tát vào mặt cậu ta, hay cắn đầu cậu ta, hay nướng chín cậu ta với dòng điện hàng tỉ vôn hoặc những thứ khác. Mặt cô bừng đỏ và cười gượng. Cô chỉ nói “A. A ha ha. Xin lỗi đã để cậu thấy. A ha ha ha ha,” và vòng tay che ngực, đi thẳng về phía cây cầu, lấy chiếc túi có chứa đồ để thay trong đó.
Cô cười, nhưng đôi mắt lại rưng rưng. Trông khá nhảy cảm và kích thích.
“Hừm…”
Vì vài lí do, Kamijou cảm thấy rất lúng túng về chuyện vừa rồi.
Cậu liếc nhìn về phía cây cầu hi vọng cô ấy ít nhất sẽ hét lên hoặc làm chuyện gì đó tương tự.
Mười phút sau, Itsuwa mặc bộ cánh khác hẳn làm Kamijou thắc mắc không biết cô đã thay ở đâu. Người cô đã khô, nhưng chắc vẫn phảng phất mùi tanh của nước sông, vì thế mà cô dùng một ít nước hoa.
“X-xin lỗi đã để cậu phải chờ.”
Itsuwa đeo trên vai một chiếc túi lớn.
Cô mặc chiếc áo blouse màu xanh kem và một chiếc quần sọt ngắn màu nâu đậm, để lộ ra cặp đùi trắng nõn. Chiếc áo được làm từ loại vải rất mỏng đến nỗi xuyên thấu nếu nhìn dưới ánh mặt trời. Áo cô không có nút cài; thay vào đó chỉ được cột lại ngay trước rốn.
Cái áo đó là tất cả những gì che chắn phần thân trên của cô.
“…Itsuwa-san?”
“Tớ-tớ đâu còn cách nào khác! Trong túi tớ chỉ còn cái áo này để mặc tạm thôi! Xin cậu đừng nói gì cả!!”
Có lẽ cô ấy nói thật, vì nhìn kĩ thì chiếc áo blouse không có nút. Cách duy nhất để che chắn phía trước là cột lại.
Cô nhất định cảm thấy rất ngượng ngùng vì cô đang nép mình lại trước cái nhìn lặng thinh của Kamijou.
Nhưng Itsuwa kẹt vào tình thế này cũng chỉ vì cô đã nhảy xuống nước cứu cái mạng của cậu.
Kamijou sử dụng tất cả sức mạnh của bộ não cố gắng nói một câu gì đó.
“Không sao, thế này chẳng là gì so với cách ăn mặc của Kanzaki phải không?”
“Nữ Tu Sĩ không có ăn mặc dâm đãng như thế này!!”
Itsuwa lấy hết sức phủ nhận việc Kanzaki có lối ăn mặc không đứng đắn, nhưng sau đó cô nhận ra chính cô lại đang mặc một bộ đồ “dâm đãng” như thế và ngượng chín mặt.
(Mà, Kanzaki lúc nào cũng hành động trong đêm nên không sao cả. Còn cái cách Itsuwa xấu hổ, cố gắng che đậy, và bối rối đứng ngồi không yên càng làm cô ấy nổi bật hơn.)
“Tớ không biết Tsuchimikado-san là ai, nhưng nếu cậu đến đây để đoạt lấy Tài liệu-C, có lẽ chúng ta nên cùng nhau hợp tác cho tới khi cậu gặp lại Tsuchimikado-san.”
Cảm thấy ngượng ngùng, cô cố gắng đẩy câu chuyện bộ đồ “mát mẻ” sang một bên bằng cách chuyển sang chủ đề công việc.
Kamijou không hề biết một chút tiếng Pháp và không có hộ chiếu, cậu không thể nào tự mình trở về Nhật được, vì vậy cậu thấy mọi chuyên sẽ tốt hơn nếu làm theo lời đề nghị của Itsuwa.
“À, ừm, nếu được như thế thì tốt quá.”
“Được rồi, trước tiên chúng ta kiếm nơi nào ngồi xuống để bàn bạc đã.”
Kamijou tính đồng ý, chợt cậu nhìn xuống và thấy người cậu như thế nào.
“Cả người tớ ướt sũng rồi… Ít ra để tớ rửa sạch đống bùn này đã.”
Itsuwa đột nhiên bật người dậy khi nghe câu nói đó của Kamijou.
Cô vội vàng lục lọi túi xách.
“Ư-ưm… T-tớ có một cái khăn ướt, cậu có thể…”
Trước khi cô kịp nói dứt câu, một chiếc khăn được phủ lên đầu Kamijou.
Cậu ngạc nhiên quay đầu và nhìn thấy một người da trắng đang tản bộ với một con chó lớn. Người đàn ông đó không hề ngoảnh lại và vừa vẩy tay vừa nói với cái giọng kiểu cách một câu nào đó từa tựa như “Cứ giữ lấy.”
“…Chà. Ở đây cũng có người tốt ha. Tại sao người Pháp làm việc gì cũng ngầu như thế nhỉ? …Hừm? Itsuwa, sau cậu lại sửng người ra như thế?”
“A-à, không có gì…”
Itsuwa chùn vai thất vọng. Kamijou nghiêng đầu thắc mắc trong lúc lấy chiến khăn lau vết bùn trên mặt và quần áo.
“À, phải rồi. Ở đây cũng có lực lượng biểu tình và quân nổi loạn phải không? Liệu ở đây có thanh tra hay cảnh sát không? Cậu thấy đó, tớ không đem theo hộ chiếu.”
“Họ có rất nhiều cảnh sát, nhưng nhiều nhất họ cũng chỉ kiểm tra tư trang thôi. Tớ không nghĩ họ sẽ hỏi hộ chiếu của cậu đâu. Và tớ có thể dùng phép để đánh lừa họ mà.”
Itsuwa vừa sửa lại dây đeo túi xách vừa lầm bầm cái gì đó nghe như khăn nóng sẽ tốt hơn khăn thường nhiều.
Avignon.
Thị trấn lâu đời này nằm ở miền nam nước Pháp được bao quanh bởi lớp tường thành dài 4 km. Có rất nhiều công trình, tòa nhà được xây dựng san sát trong không gian hạn hẹp này. Vào thời hoàng kim của nó, thị trấn này có một sức ảnh hưởng to lớn lên toàn bộ nền văn hóa châu Âu. Một phần vì thế mà đây vẫn là điểm đến thu hút khách du lịch của nước Pháp.
“…Hừm. Vậy cậu đang điều tra Tài liệu-C tại Avignon này? Tớ đã hiểu, nhưng mà…” Kamijou hỏi Itsuwa trong lúc hai người bước qua một cổng hình mái vòm của tường thành và tiến vào bên trong thị trấn cổ.
Họ dừng chân tại một nơi giống như quảng trường và Kamijou nhìn thấy một chỗ trông như quán cà phê. Bảng hiệu cà phê bên đường viết gì đó bằng tiếng Pháp (Ít ra Kamijou nghĩ như vậy. Cậu không chắc lắm.) và tiếng Anh. Chắc đây là quán cà phê danh cho du khách vì quán này có rất nhiều thứ giúp mọi người làm quen khi lần đầu tiên đặt chân đến đây.
Itsuwa kéo Kamijou khỏi quảng trường và đi vào một con hẻm nhỏ. Kamijou nghĩ Itsuwa biết một quán nào đó để nghỉ chân.
“Tớ biết chúng ta cần tìm một chỗ để ngồi, nhưng…”
“V-vâng?”
“Sao lại là cà phê Drory? Ý tớ là, đây là công ty nước ngoài, nên không mấy ngạc nhiên khi những quán kiểu này có ở nước Pháp, nhưng chỗ này giống y như mấy quán cà phê bên Nhật. Sao chúng ta không tới một tiệm nào đó… dạng như một nơi người ta thường bắt đầu bằng những thức uống xưa hay tương tự như vậy?”
“Ừm, đúng là có những nơi như vậy, nhưng…”
Itsuwa giải thích.
“Ừm… Những nơi như thế hầu hết là người bản địa, nên người Nhật chúng ta vào đó sẽ rất dễ gây sự chú ý. Một quán nước hầu hết khách du lịch Nhật Bản hay ghé thăm sẽ an toàn cho chúng ta hơn.”
“Hờ…” Kamijou rên rỉ.
Cậu đồng tình với cô, nhưng cậu nhận ra một chuyện khác.
“…Khoan đã, Itsuwa. Người tớ vẫn còn dơ bẩn quá.”
Ở bờ sông lúc nãy cậu nhận được một cái khăn nhưng cũng không đủ để chùi sạch hết vết bẩn được. Người cậu gần như đã khô ráo, nhưng vẫn còn những vết bùn bám trên người.
“Nếu cứ thế này mà bước vào, liệu tớ có bị họ đá đít ra ngoài ngay khi bị nhìn thấy không?”
“Không sao đâu.” Itsuwa nhẹ nhàng trả lời. “Với tình hình bây giờ, cậu sẽ ổn thôi.”
Lúc bước vào quán, cậu liền hiểu ngay những gì Itsuwa đã nói.
Cách bày trí bên trong giống hệt như ở bên Nhật.
Bức tường đối diện con đường được bao phủ bởi lớp gương và phía trước đó, một chiếc bàn dài đặt cùng với hàng ghế ngay đằng trước. Giữa quán có một chiếc ghế đệm cho bốn người ngồi và quầy nước nằm ở sát lưng quán. Kamijou không đọc được tiếng Pháp, nhưng dựa vào những tấm áp phích “không hút thuốc” dán quanh quán, cậu đoán quán này là khu vực “không hút thuốc”
Điểm khác biệt duy nhất so với bên Nhật là những con người bên trong.
Tất nhiên, ở đây toàn người Pháp thay vì người Nhật.
Lúc cậu đáp xuống đây không có một bóng người, nhưng trong quán thì rất đông. Họ ắt hẳn sợ các cuộc biểu tình và nổi loạn, nhưng họ vẫn phải đi làm để kiếm sống. Người ta chỉ đi đến những nơi tập trung dòng người đổ về.
Và còn có một điểm khác biệt nữa.
Đa số khách khứa ở đây tóc tai rối bời, áo quần bao phủ bởi lớp bùn và tay chân thì bị băng bó. Tất cả từ những người lớn khỏe mạnh nhất đến những đứa trẻ nhỏ nhất đều có ít nhất vài vết bầm trên mặt. Thật khó để tìm thấy ai đó vẫn còn lành lặn.
“Vậy ra đây là hậu quả do những cuộc nổi loạn, biểu tình gây ra…”
Kamijou nói trong tiếng thở dài.
Đến bây giờ, Thành phố Học viện và Giáo hội Công giáo La Mã đã khẳng định vị trí đối lập của nhau, nhưng chưa có một hành động triển khai quân sự mạnh tay nào được tiến hành. Tuy nhiên, dù sao nó cũng đã gây ra những thay đổi ảnh hưởng thực sự đến thế giới. Dù cho không ai muốn cái kết cục kinh khủng này.
“Chúng ta phải giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt,” Itsuwa lặng lẽ nói.
“… Tớ biết. Chúng ta ở đây để tìm cách làm điều đó.” Kamijou trả lời.
Đây không phải lúc nhàn nhã thưởng thức thức ăn, nhưng Itsuwa nhận thấy họ sẽ bị để ý nếu họ ngồi mà không gọi gì. Kamijou đồng ý bởi cậu nhận thấy trong lúc hai người trò chuyện những nhân viên quán liếc nhìn họ, cậu quyết định đến quầy nước.
Tất nhiên, người phụ nữ trẻ đứng đằng sau quầy nước là người Pháp.
(Giờ thì…)
“I-Itsuwa-san. Giờ đang ở Pháp, tớ có cần phải nói tiếng Pháp không?”
“Hả?”
“Tớ không biết người Pháp có hiểu được tiếng Anh hay không?”
“Ừm, tớ nghỉ hầu hết mọi người ở châu Âu đều hiểu tiếng Anh. Không giống như quốc đảo Nhật Bản chúng ta, khả năng nhận dạng quốc tịch ở đây khá yếu. Nhìn xem, vị khách kia là người Đức. À, đằng kia là người Ý. Vì họ phải nói chuyện với rất nhiều người đến từ những quốc gia khác nhau nên hầu hết những nhân viên ở đây phải biết thêm ngôn ngữ khác ngoài tiếng Pháp.”
“H-hiểu rồi!!” Kamijou tự nhiên cảm thấy có động lực hẳn lên.
Đến lúc thể hiện thành quả sau những ngày tháng khổ luyện với ứng dụng “Học tiếng Anh thật dễ dàng” trên điện thoại.
Cậu có hơi nản lòng một chút khi đang dậm chân tại mức 4, nhưng giờ không phải lúc lo chuyện đó. Cậu sải chân bước thẳng tới quầy nước và nói ngay trước khi nhân viên việc kịp hỏi cậu ta uống gì.
“Coffe and sandwich, please!!”
Phát âm thật thậm tệ, nhưng người nữ phục vụ gật đầu.
(Chị-chị ấy hiểu!!)
Trong lúc còn đang hân hoan với kĩ năng tiếng Anh của mình, người nữ phục vụ nói gì đó bằng ngoại ngữ nghe như “Tổng cộng 7 euro.”
Kamijou giật bắn người.
Họ không nhận tiền yên.
“L-l-làm sao bây giờ…!!”
Mặt Kamijou nhăn lại cứ như có một nguồn sáng chói lóa chiếu vào mặt, Itsuwa liền đưa cho cậu tiền euro.
(Được rồi, phải trả tiền cho chị ấy… Ủa, một euro bằng bao nhiêu yên nhỉ?)
Trong lúc Kamijou còn lóng ngóng, Itsuwa nói với chị phục vụ.
“Ừm, cho em một ly espresso, một sandwich dăm bông đen và một ít rau tươi.”
Chị phục vụ gật đầu lần nữa cho thấy chị đã hiểu còn Kamijou thì ngạc nhiên la lên.
“Hả..ả.., tiếng Nhật!? Biết thế mình dùng tiếng Nhật cho rồi!?”
Lúc nhìn kĩ nhân viên, Kamijou thấy có nhiều hình lá cờ nhỏ đính trên vai họ. Có lẽ chúng được dùng để cho biết nhân viên đó có thể hiểu được ngôn ngữ nào.
Điều này khiến Kamijou hoài nghi khả năng Anh ngữ của mình. Chắc chị ấy hiểu được những gì cậu nói vì chị ấy biết tiếng Nhật.
Kamijou chán nản lấy khay thức ăn và đi tìm chỗ ngồi, Itsuwa đi theo sau đó.
Itsuwa đặt khay lên bàn rồi bỏ chiếc túi đeo trên vai xuống dưới chân.
Kamijou có thể nghe thấy tiếng loảng xoảng nặng của kim loại trong túi.
“…?”
Cậu nhìn xuống cái túi.
Mặt Itsuwa ửng đỏ và cô xua xua đôi tay trước mặt.
“Đ-đừng bận tâm đến nó.”
“Ừ, nhưng mà…”
Cậu tính hỏi tiếp thì Itsuwa lí nhí gần như không mở miệng.
“(…ưm, có vũ khí trong đó.)”
“Hả?”
“(…nó được tách thành 5 phần. Lúc cần, tớ có thể ghép chúng lại thành một cây thương. Tớ biết thêm những khớp nối thế này sẽ làm cho cây thương yếu đi, nhưng như vậy tớ mới mang nó theo bên mình được.)”
(Nhắc mới nhớ, hồi trước mình đã thấy cô ấy múa một cây thương lớn ở Chioggia.)
“À, cậu đã liên lạc với người tên Tsuchimikado đó chưa?”
“Chưa.”
Kamijou lấy ra trong túi chiếc điện thoại.
“…Chúng tớ bị tách ra trong lúc đáp xuống và tớ chưa thể liên lạc với cậu ấy. Tớ vẫn thực hiện cuộc gọi được, nhưng có vẻ như điện thoại cậu ta đã tắt hoặc nằm ngoài vùng phủ sóng… Mà thôi, quen cậu ta đã lâu, nên chắc cậu ấy sẽ ổn dù có chuyện gì xảy ra.”
Cậu gọi lại lần nữa, nhưng chẳng có tín hiệu kết nối đến điện thoại của Tsuchimikado.
(Cái điện thoại này bền ghê. Mình rơi xuống sông mà nó vẫn còn y nguyên.)
Cậu dự định sẽ vừa ăn sandwich vừa bàn bạc kế sách với Itsuwa, nhưng cậu để ý trên khay của cậu không có khăn ăn.
“A, giờ sao đây? Lấy gì để chùi tay trước khi ăn…”
Vì một lí do nào đó, mắt Itsuwa sáng rực lên sau khi nghe Kamijou nói.
“N-n-n-nếu cậu muốn, tớ có…”
Mặt cô ửng đỏ, cô bắt đầu lục lọi trong túi xách để dưới chân, nhưng một nữ nhân viên đã đến cạnh bàn, nói một câu tiếng Pháp như xin lỗi và đặt xuống một xấp khăn ăn.
Itsuwa đứng trơ người ra trong cơn sốc, trên tay cầm một chiếc khăn ướt vì lí do nào đó.
Sau khi lấy khăn lau sạch tay, Kamijou đi thẳng vào công chuyện.
“Rồi, lúc nãy cậu có nói cậu đến đây để điều tra quanh khu vực Avignon… Hở? Sao vậy, Itsuwa?”
“Kh-không có gì…”
Trông cô mất hết sức sống giống như một chậu cây đã để cạnh cửa số quá lâu trong suốt mùa hè.
Kamijou nhắc lại.
“Cậu đã tìm kiếm quanh Avignon phải không? Vậy tại sao cậu điều tra ở Pháp thay vì Vatican? Cậu phát hiện điều gì khả nghi sao?”
“V-vâng,” Itsuwa gật đầu. “Tớ dự định thu thập thêm thông tin rồi sẽ liên lạc với những thành viên Amakusa còn lại trên khắp nước Pháp.”
“Vậy tức là cậu tìm ra được thứ cần tìm?” Kamijou hỏi lại để xác nhận và Itsuwa không phủ nhận.
“Cậu có biết một nơi gọi là Lâu đài Giáo Hoàng không?”
“?”
“Đó chính là công trình lớn nhất của đạo Ki Tô ở Avignon. Đúng hơn, thành phố Avignon được xây dựng xung quanh đó.”
“Đức Giáo Hoàng…” Kamijou lẩm bẩm.
(Từ giáo hoàng ở đây có phải là “Đức Giáo Hoàng” giáo trưởng?)
“Hừm? Nhưng chẳng phải Lâu đài Giáo Hoàng ở Vatican sao? Nghe cái tên có vẻ quan trọng lắm.”
“Ừ, thì…” Itsuwa bắt đầu giải thích.
Dường như cô đang không biết phải nói như thế nào.
“Có rất nhiều chuyện phức tạp xoay quanh thành phố Avignon.”
“Chuyện phức tạp?”
“Cuối thế kỉ 13, một cuộc tranh cãi nổ ra giữa Giáo Hoàng Công giáo La Mã và vua Pháp. Người chiến thắng trong cuộc tranh luận đó là nhà vua. Ông ta được quyền sai khiến Giáo Hoàng vào lúc đó. Một trong những mệnh lệnh của nhà vua là Giáo Hoàng phải rời bỏ tổng hành dinh và đến sống tại nước Pháp.”
“Từ đó khởi đầu nên cái mà chúng ta gọi là thể chế Giáo Hoàng Avignon,” Itsuwa nói thêm.
“Tổng hành dinh của Giáo Hoàng ở Vatican?”
“Kh-không. Vào thời đó người ta gọi là Lãnh thổ Giáo Hoàng.”
“Rõ ràng người Pháp muốn điều khiển Giáo Hoàng nhầm sử dụng những đặc quyền và lợi ích mà Giáo hội Công giáo La Mã có. Avignon được chọn làm nơi giam giữ Giáo Hoàng. Và lâu đài nơi Giáo Hoàng bị cầm tù có tên là Lâu đài Giáo Hoàng.”
“Cầm tù sao?”
“Trong suốt 68 năm của triều đại Giáo Hoàng Avignon, có rất nhiều người làm Giáo Hoàng và tất cả họ phải hành động như một Giáo Hoàng thực thụ ở đây.”
Itsuwa nhai một miếng rau.
“Nhưng có rất nhiều chuyện Đức Giáo Hoàng chỉ có thể thực hiện được ở Lãnh thổ Giáo Hoàng. Những việc như phong chức Hồng Y Giáo Chủ và những cuộc họp hội đồng toàn thế giới đòi hỏi sự hiện diện của chính Giáo Hoàng. Những chuyện phải làm ở Lãnh thổ Giáo Hoàng, trong các lâu đài của Lãnh thổ Giáo Hoàng, hay với những thánh vật trong Lãnh thổ Giáo Hoàng không thể thực hiện được tại Avignon.”
“Làm vậy chẳng khác nào tạo ra thêm cả một Lãnh thổ Giáo Hoàng thứ hai,” Itsuwa giải thích. “Vì vậy Giáo hội Công giáo La Mã cần tạo ra một thủ thuật.”
“Thủ thuật?”
“Họ không thể tạo ra thiết bị ở Avignon như họ đã làm ở Lãnh thổ Giáo Hoàng, nhưng bằng cách tạo ra những đường dẫn ma thuật đến Avignon, họ có thể điều khiển các thiết bị ở Lãnh thổ Giáo Hoàng từ khoảng cách xa.”
“… Nghe khá giống như kết nối máy tính để có thể truy cập vào máy chủ?”
“Khi Giáo Hoàng trở về từ nước Pháp vào cuối triều đại Giáo Hoàng Avignon, đường dẫn đáng ra đã bị cắt đứt, nhưng suy từ những nhịp rung ma thuật dưới mặt đất ở khu vực này, chắc chắn hoặc họ dùng những đường dẫn còn sót lại hoặc họ đã tái kết nối đường dẫn cũ để sử dụng Tài liệu-C.”
“Hừm…” Kamijou gật đầu.
Cậu ngẫm nghĩ lại những gì mình đã nghe rồi nói.
“… Cậu đã thử kiểm tra bên trong Lâu đài Giáo Hoàng chưa?”
“Ch-chưa.”
Itsuwa thu người lại trên ghế và lắc đầu.
“Tớ được bảo đi điều tra… Khi đã có đủ thông tin, tớ sẽ liên lạc với Giáo hoàng kế nhiệm để toàn đội tập hợp và cùng nhau hành động.”
Rõ ràng Giáo Hoàng kế nhiệm Tatemiya Saiji được kế thừa “thánh vật đặc biệt” của Amakusa, nhưng Itsuwa nghĩ hành động đơn độc không phải là ý tưởng hay lắm khi đối tượng có tầm ảnh hưởng toàn thế giới.
(… Nghĩ lại mới thấy hành động của mình với Tsuchimikado lung tung chẳng theo cái qui tắc gì cả.)
“Tsuchimikado đến đây, chắc chắn cậu ấy đã nhận thấy điều gì đó đáng ngờ từ một nguồn thông tin khác. Điều đó cho thấy khả năng rất cao cậu đúng về việc Giáo hội Công giáo La Mã đang sử dụng Tài liệu-C trong Lâu đài Giáo Hoàng.”
Nhưng sau đó Kamijou có một ý nghĩ khác.
“Tài liệu-C là tài sản của Giáo hội Công giáo La Mã phải không?”
“Ph-phải.”
“Tại sao nó không được sử dụng trong Lãnh thổ Giáo Hoàng?...à giờ chắc đã là Vatican rồi. Tớ không nghĩ ra được lí do nào họ lại lấy nó đi khỏi tổng hành dinh. Và chỉ vì họ có thể điều khiển được các thiết bị của Vatican từ Avignon đâu có nghĩa phép thuật đó chỉ thực hiện được tại Avignon phải không?”
“Ừm, có rất nhiều giả thuyết xoay quanh chuyện này…”
Itsuwa suy nghĩ vài giây rồi nói tiếp.
“Có lẽ do phải tốn rất nhiều thời gian để được sự chấp thuận cho việc sử dụng Tài liệu-C. Muốn sử dụng thì phải được sự thông qua của 141 vị Hồng Y Giáo Chủ đứng đầu Giáo hội Công giáo La Mã. Đức Giáo Hoàng có rất nhiều quyền hành trong nhà thờ, nhưng ông ta không thể một mình đưa ra quyết định sử dụng được. Tớ nghĩ vì thế mà Tài liệu-C cho tới bây giờ không được sử dụng thường xuyên.”
“Có nhiều xung đột giữa các bè phái trong Giáo hội Công giáo La Mã và điều đó ngăn không cho Tài liệu-C được sử dụng trong thời gian xung đột.”
“Theo một số nguồn tin tớ nghe được, họ không cần phải có sự đồng thuận của tất cả Hồng Y Giáo Chủ để chiếm quyền điều khiển một điều gì đó thông qua Avignon bởi vì qui tắc hoạt động rất bất định. Nhưng đồng thời, vì họ không kích hoạt trực tiếp từ Vatican nên phải chuẩn bị mọi thứ ở Avignon, làm cho việc kích hoạt không xảy ra đồng thời. Cũng tức là nếu chúng ta chặn đứng Tài liệu-C bây giờ, chúng ta có thể ngăn chặn hoàn toàn sự hỗn loạn đang lan tràn khắp thế giới.”
“Nhưng dù gì thì cậu cũng phải điều tra Lâu đài Giáo Hoàng chứ…”
“T-tớ chỉ cần thêm chút thông tin đủ để triệu tập mọi người hành động. Có lẽ chúng tớ sẽ sẵn sàng xâm nhập vào Lâu đài trong vài ngày nữa.”
Đây là cuộc chiến giữa khoa học và phép thuật, nhưng Itsuwa và những người khác trong Amakusa đang chiến đấu chống lại Giáo hội Công giáo La Mã.
Thuần Anh Giáo Hội hẳn nhiên không thích việc Giáo hội Công giáo La Mã nắm giữ thắt lưng của thế giới phép thuật. Mặt khác, họ không muốn chuốc rắc rối về mình. Cô ấy nói “Amakusa” chứ không phải “Thuần Anh Giáo Hội”. Nói cách khác, Thuần Anh Giáo Hội đang sử dụng Amakusa như một quân cờ để ngăn chặn Tài liệu-C và, nếu Amakusa thất bại, họ sẽ đá quân cờ đó đi và khẳng định đấy chỉ là hành động tự phát của một bè phái nhỏ lẻ.
“…”
Kamijou đã tách khỏi Tsuchimikado.
Cậu thấy làm theo kế hoạch của Itsuwa xâm nhập Lâu đài Giáo Hoàng sẽ tốt hơn so với một mình đâm đầu vào đó.
Như vậy cậu phải giúp Itsuwa lấy thông tin mà cô ấy cần.
“Itsuwa, tớ có thể giúp gì cho cậu không?”
“Ế!?”
“Cậu nói các cậu sẽ không xâm nhập Lâu đài trong vài ngày tới, nhưng chúng ta cần phải giải quyết cho xong vụ này càng sớm càng tốt.”
“Đ-đúng vậy. Nếu vậy thì…”
Itsuwa dường như không biết phải trả lời câu hỏi của Kamijou như thế nào.
Nhưng cô không có cơ hội trả lời.
Một tiếng rạn nứt lớn vang lên khi tất cả những cửa sổ đối diện con đường bị phá vỡ cùng một lúc.
Các cảnh cửa gương không bị vỡ vì ném đá, cũng chẳng phải do gậy hay ống sắt.
Mà do chính bàn tay con người.
Hàng trăm bàn tay đồng loạt xô đẩy cửa gương và đè lên những chiếc gương vỡ. Rất nhiều tiếng la hét trong quán và một đống người tràn vào bên trong. Tình trạng hỗn loạn cứ như trong một bộ phim zombie.
Kamijou nhận ra ngay nguyên nhân của sự việc bất thường này.
“Quân nổi loạn!?”
“L-lối này!!”
Itsuwa một tay lấy túi xách, nắm tay Kamijou với bàn tay còn lại và bắt đầu chạy. Cô không chạy tới cửa ra chính; cô đang chạy về phía lối thoát khẩn cấp. Trong lúc đó, hàng trăm người tràn vào khiến cửa tiệm đột nhiên chật ních giống như những chuyến tàu điện ngầm nhồi nhét người.
“Tụi nó là người Nhật!”
“Chúng nó tới từ Thành phố Học viện hả!?”
“Đánh tụi nó. Đừng do dự. Chúng chính là kẻ thù!!”
Kamijou không biết tiếng Pháp, nhưng cậu có thể hiểu được hàm ý từ sắc thái biểu cảm và giọng nói tức giận của họ. Vô số cánh tay với tới chụp lưng cậu, nhưng trước khi họ kịp chạm vào cậu đã tháo chạy khỏi cánh cửa thoát hiểm bằng sắt, suýt nữa thì ngã lộn vòng.
Cậu nhìn lại phía sau.
Kamijou nghe thấy những tiếng kêu la của phụ nữ và trẻ em bên trong quán. Nhưng trước khi cậu có thể bổ nhào vào bên trong để cứu họ, Itsuwa đá vào cửa thoát hiểm và đóng nó lại.
“Itsuwa!!”
“Hành động của họ chưa đủ nguy hiểm để làm chết người đâu. Bên trong quá nhiều người. Những kẻ nổi loạn đó chỉ tự cản đường chính họ thôi. Chỉ cần họ không ngã đè lên nhau như domino thì sẽ không có tổn thương nào đáng kể hết.”
“Vấn đề không phải chỗ đó!! Chúng ta ít nhất phải cứu tụi nhỏ để-!!”
“Chuyện tương tự thế này…!!” Itsuwa lớn giọng cắt ngang lời Kamijou. “Chuyện tương tự thế này đang xảy ra khắp thế giới. Bọn mình thực sự sẽ làm được gì nếu chui lại trong biển người đó? Chúng ta ở đây để tiêu diệt cội rễ tất cả những chuyện này càng sớm càng tốt phải không?”
“…Chết tiệt.”
“Nếu ngăn chặn Tài liệu-C thành công, cuộc nổi loạn này cũng sẽ bị dập tắt. Nếu chúng ta bị họ tóm lấy thì chẳng khác nào chúng ta tự ngán đường mình. Và sẽ chẳng còn ai có thể ngăn chặn chuyện này nữa.”
(Giáo hội Công giáo La Mã đã gây ra những cuộc nổi loạn này và Thành phố Học viện thì chẳng làm gì để ngăn cản họ cả.)
“…Mẹ kiếp!!” Kamijou chửi rủa và nghiến chặt hàm răng.
(Những người bị thương lại chính là những người dân vô tội bị liên lụy! Không thể làm ngơ được nữa. Phải chấm dứt tất cả tại đây. Mình cần phải kết thúc tất cả mớ hỗn độn này càng sớm càng tốt.)
Kamijou và Itsuwa chạy vào con đường phía sau quán với những dãy tường cao vươn lên ở hai bên.
Cậu có thể nghe thấy giọng la hét khàn khàn của một người đàn ông. Tiếng gương vỡ nát dội vào đôi tai cậu. Tiếng khóc the thé của người vô tội. Thậm chí có cả tiếng nổ do ga hay dầu bắt phải lửa.
Kamijou không biết chính xác những kẻ nổi loạn đó nhắm vào điều gì.
Có thể họ nhắm vào những công ty của người Nhật hay những khách sạn các du khách Nhật thường ở lại. Dù như thế nào đi nữa, họ đã đánh mất mục đích ban đầu và tràn ra các con đường như thác lũ, gây không biết bao nhiêu tổn thất.
“Itsuwa, chúng ta còn phải chạy bao xa nữa!?”
“Tớ muốn tìm một nơi nào đó sẽ không bị đám người kia giẫm đạp, nhưng mà…”
Itsuwa ngắt câu giữa chừng.
Họ có thể thấy một đám nổi loạn khác ở phía cuối con đường.
(Khốn thật, sao đúng lúc thế này…)
Kamijou rùng mình khi nghĩ đến một chuyện không hay.
“Này, Itsuwa. Cậu đã điều tra ở đây được một thời gian rồi phải không? Đã bao giờ cậu chạm trán bọn nổi loạn như thế này chưa?”
“Ể? Kh-không. Giáo phái Amakusa là chuyên gia trong việc trà trộn vào môi trường xung quanh. Bình thường chỉ cần thấy bất cứ dâu hiệu nào của bọn nổi loạn thì tớ sẽ tìm cách rời khỏi ngay…”
“… Vậy là mình đã đúng.”
Itsuwa đã xác nhận giả thuyết trong đầu cậu.
“Họ canh thời điểm quá tốt.”
“Ý cậu là sao…”
“Nếu những kẻ sử dụng Tài liệu-C có mặt ở Avignon như chúng ta, họ có thể đã thấy tớ nhảy dù xuống đây. Thậm chí nếu họ không trực tiếp thấy tớ, họ chắc cũng đã phát hiện máy bay chở khách siêu thanh của Thành phố Học viện thả một thứ gì đó xuống thành phố. Động thái này cho thấy những kẻ nắm trong tay Tài liệu-C đã đề cao cảnh giác.”
“Chẳng lẽ ý cậu là…”
“Những kẻ nổi loạn chính là cách để họ ngăn chặn chúng ta!!”
Trong lúc Kamijou la lớn, đám đông nổi loạn bịt kín con đường và tiến tới dần.
Lâu đài Giáo Hoàng ở trong thành phố cổ Avignon, một thành phố được bao bọc bởi lớp tường thành cũ kĩ. Do những người ở đây không ngừng xây dựng các công trình, tòa nhà trong mảnh đất chật hẹp này, các con đường trở nên quá nhỏ đến cả một chiếc xe cũng khó mà lọt qua được. Và tất cả các con đường đều bao quanh bởi các tòa nhà cao hơn 10 mét, gây ra cảm giác giống như hội chứng claustrophobia.
Giờ đây những con đường này còn bị bít kín bởi những kẻ nổi loạn từ khắp nơi.
Bản thân những kẻ nổi loạn cũng bị thương tích trên mình.
Kamijou vắt óc suy nghĩ những gì cần phải làm.
Nếu không cố chen lấn qua núi người ở phía trước, họ sẽ không bao giờ tới được Lâu đài Giáo Hoàng. Đi đường khác cũng chẳng giải quyết được vấn đề. Càng chần chừ bao lâu, càng nhiều người bị thương bấy nhiêu.
“Đi thôi, Itsuwa.”
“Ơ…?”
“Chúng ta không có thời gian để liên lạc với Tsuchimikado. Và Amakusa bây giờ cũng không thể có mặt ở đây phải không? Chúng ta đành phải chen qua đám người kia để tới Lâu đài Giáo Hoàng. Nếu kẻ địch biết ta ở đây, họ sẽ không nán lại lâu đâu. Thậm chí có bay về Vatican đi nữa chúng vẫn có thể sử dụng Tài liệu-C. Để chúng mang Tài liệu-C về tổng hành dinh thì coi như xong. Tớ thực sự chỉ là tay mơ trong chuyện này nên chỉ nghĩ được vậy thôi. Chúng ta phải phá hủy nó tại đây, ngay bây giờ!!”
Itsuwa thoáng do dự, nhưng cuối cùng gật đầu đồng ý với Kamijou.
Cô nhận thấy họ không có thời gian để đợi tất cả những thành viên Amakusa đang ở rải rác khắp nước Pháp tập trung về đây.
Trong lúc họ nói, hàng trăm kẻ nổi loạn tràn xuống con đường nhỏ hẹp.
Bức tường người chật cứng như đám đông trong tàu điện.
“…Nhớ cúi thấp người xuống,” Itsuwa nhỏ nhẹ nói khi nhìn thấy dòng người đang tiến tới dần. “Nếu để lộ đầu ra, chúng ta rất dễ bị tóm lấy. Chúng ta sẽ khó bị phát hiện nếu nép mình với những người xung quanh. Cho dù đám người này là cách kẻ địch ngăn chặn chúng ta, họ cũng không thể điều khiển được từng người đâu.”
“Rõ,” Kamijou nói, lòng cảm thấy bất an. “Đi nào.”
Nói xong, Kamijou và Itsuwa đâm thẳng vào dòng người phía trước.
Đoàn người ép sát khít nhau như những viên gạch tường, nhưng họ đã chen được vào giữa đám đông. Có quá nhiều người nên họ khó lòng mà chạy. Lúc đầu họ cố lắm cũng chỉ đi được vài mét.
Ai đó la lên và đánh vào đầu Kamijou.
Cậu cố gắng tiến về trước, nhưng mấy ngón tay mập mạp túm lấy áo cậu.
Kamijou vẫn bước về trước không một chút nao núng. Cậu cắn vào cánh tay đang giữ chặt cậu, huých mạnh vai vào núi người, và tiến về trước trong lúc những kẻ xung quanh không ngừng với tay tóm lấy cậu. Cậu cảm thấy những mống tay đang cào xé một bên người làm rỉ máu ra. Cậu có thể ngửi thấy mùi hôi của những người lao động điên cuồng. Tiếng la hét như muốn xé rách màng nhĩ và sức ép của những người xung quanh đè lên cậu từ mọi hướng khiến ý thức của cậu mờ dần đi.
(Chết tiệt…)
Đôi chân Kamijou bắt đầu yếu dần.
Cậu đang mất dần sức lực để bước đi.
(Chết tiệt..!!)
Ngay lúc cậu tưởng mình sẽ bị đám người kinh khủng này nuốt chửng, dòng người đột nhiên thưa thớt đi.
Không khí xung quanh không nồng nặc mùi hôi của đám người lẫn lộn, cậu hít thở thật sâu dòng khí tươi mới.
“C-cậu không sao chứ!?” Itsuwa hỏi bên cạnh.
Có một giọt máu nhỏ xuống trên thái dương. Rõ ràng cô cũng không thể bức ra khỏi dòng người nổi loạn một cách lành lặn được. Cô có cây thương trong túi, nhưng không muốn đem ra sử dụng ở đây.
Kamijou chạy xa khỏi đám đông trong lúc thở hồng hộc. Đôi chân cậu lảo đảo và run rẩy. Cậu phải cố gắng để không tông vào bức tường đá ở hai bên con đường.
“…I-Itsuwa. Lâu đài Giáo Hoàng nằm ở đâu?”
“Ngay phía trước. Mái vòm đằng kia kìa… Tiếp theo chúng ta phải vượt qua chỗ này để tới đó.”
Kamijou từ từ nhìn về hướng Itsuwa chỉ.
Đập vào mắt cậu là một biển người còn lớn hơn rất nhiều lần khiến cho đám đông họ mới vượt qua lúc nãy chỉ như một giọt nước nhỏ nhoi.
Phần 5
Con đường dẫn đến Lâu đài Giáo Hoàng đã hoàn toàn bị chặn.
Kamijou và Itsuwa đang ở trong một thị trấn nhỏ và cũ kĩ của Avignon bao bọc bởi tường thành dài chỉ có 4 km, nhưng họ vẫn không thể tới được chỗ cần đến. Những con đường trong thị trấn cổ rất nhỏ. Bề rộng các con đường chỉ vỏn vẹn có 3 mét và hai bên là bức tường đá của những ngôi nhà cao đến 15 mét, rất khó để tìm ra đường vòng. Và để tới được nơi đó, họ phải vượt qua bức tường vững chãi của hàng trăm, hàng ngàn kẻ nổi loạn. Điều này giống như đi từ đầu toa đến cuối toa trong một chuyến tàu chật ních người vậy.
Cứ thế này họ sẽ không thể nào tới được Lâu đài Giáo Hoàng.
Họ sẽ bị đẩy ra ngoài trước khi có cơ hội phá hủy Tài liệu-C.
“Lại nữa…” Itsuwa nói trong lúc vừa thở vừa nhìn vào đám người mới xuất hiện trước mặt họ.
Một số kẻ nổi loạn với ánh mắt đỏ ngầu chỉ tay về phía họ và la lên. Kamijou không biêt tiếng Pháp, nhưng chắc chắn họ đang nói, “Tụi nó là người Nhật!” hoặc “Tụi Thành phố Học viện kìa!” hay cái gì đấy tương tự.
Trước khi những con người như mất trí kia đuổi theo, Itsuwa nắm lấy tay Kamijou và bỏ chạy.
“Lần này chắc chắn sẽ không chui qua được. Đi thôi. Cứ thế này sẽ đi vào ngỏ cụt mất!”
“Ủa, còn Lâu đài Giáo Hoàng thì sao!?” Kamijou hét lớn với Itsuwa khi cô kéo cậu ta đi ngược lại con đường vừa rồi.
Những người mới lườm Kamijou và Itsuwa lúc nãy cố gắng bám theo nhưng bị đám người xung quanh đẩy lùi.
Itsuwa chẳng thích thú gì cái tình cảnh này hơn Kamijou.
“…Đám người đó chắc chắn là đám nổi loạn đông nhất. Chúng ta không thể nào chen qua nổi như lúc nãy đâu!”
“Cậu muốn tìm đường khác hả? Nhưng…”
Kamijou định mở miệng nói nhưng rồi cậu phải ngậm lại khi thấy một nhóm thanh niên nổi loạn khác ở phía trước. Con đường đã hoàn toàn bị chặn đứng bởi bức tường người.
Điều này không có gì ngạc nhiên lắm. Kamijou và Itsuwa mới đi xuyên qua nhóm người này lúc nãy.
“Ở đây luôn hả trời!?”
Itsuwa bực tức thốt lên và nắm tay Kamijou chạy về phía khu nhà ở cao vút như bức tường. Họ nhảy vào tòa nhà bằng đá trông sừng sững như vách núi.
Hai người dùng lưng đóng cánh cửa mỏng bằng gỗ lại.
Tiếng ồn và sức ép của đám đông nổi loạn đi ngang qua dội liên hồi ở phía bên kia cánh cửa. Không phải do những kẻ bên ngoài đang cố phá gãy cánh cửa, mà do tay và vai của họ bị ép và va quẹt vào.
Kamijou trượt xuống đất trong khi vẫn dựa tấm lưng vào cửa.
“…Chúng ta làm gì bây giờ? Cứ thế này chúng ta sẽ không bao giờ tới được Lâu đài Giáo Hoàng.”
“Tìm cách lội qua đám người này thật tình rất khó…” Itsuwa nói khe khẽ.
Cô đặt túi xách xuống đất và rút ra những thanh sắt dài tầm 70 cm. Chúng kết lại với nhau thành một thanh duy nhất sau khi cô ghép chúng bằng các khớp nối giống như van ga. Sau cùng, Itsuwa cắm một lưỡi thép lên phần ngọn.
Một cây thương kiểu Tây.
Kamijou nghĩ cái vũ khí này là thương Friuli.
(Ghê quá… Mình đã lường trước đây là một nhiệm vụ bí mật, nhưng mà…)
Trong lúc suy nghĩ, cậu thấy một thứ làm cậu giật bắn người.
Khe ngực của Itsuwa lộ ra do phần trước áo blouse được cột chặt lại một cách tạm bợ. Kamijou thấy cách ăn mặc của cô có rất nhiều vấn đề đáng nói nhưng có lẽ cô không chú ý.
“Phải làm gì bây giờ đây? Trước giờ tớ luôn né tránh những người nổi loạn này, nên thật sự tớ không có kế sách hay phép thuật nào để sử dụng trong trường hợp bị họ truy đuổi cả.”
“Ừ… Chúng ta cần phải tới Lâu đài Giáo Hoàng để ngăn chặn đám nổi loạn và chúng ta cần phải ngăn chặn bọn nổi loạn để tới được Lâu đài Giáo Hoàng… Khỉ thật. Mọi chuyện rơi vào vòng lẩn quẩn rồi.”
Và trên hết, nếu kẻ địch thấy được một chút dấu hiệu nguy hiểm họ sẽ lập tức quay về Vatican cùng với Tài liệu-C trong lúc Kamijou và Itsuwa kẹt cứng ở đây. Nếu Tài liệu-C được sử dụng ở Vatican thì còn khó lấy hơn ở đây gấp bội. Và những cuộc nổi loạn có thể kéo dài mãi mãi.
Họ phải hành động, nhưng lại bị kẹt ở đây. Thật là tiến thoái lưỡng nan.
Mỗi một giây trôi qua cứ như họ đã lãng phí hàng trăm, hàng ngàn giây.
Nhưng rồi…
Kamijou nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong túi.
Tsuchimikado gọi đến.
“Kami-yan, không sao chứ?”
“Cậu đang ở đâu đó!? Cậu cũng bị bọn nổi loạn truy đuổi hả? Có bị thương không!?”
“Tớ đang trên đường đến Lâu đài Giáo Hoàng. Nếu Tài liệu-C có mặt trên đất Pháp này, thì nó chỉ có thể được sử dụng ở nơi đó thôi.”
“Lâu đài Giáo Hoàng sao…? Vậy ra cậu cũng tới đó?”
“?”
Kamijou nói tiếp trước khi Tsuchimikado chưa kịp hỏi.
“Hóa ra cái dù đã không đưa tớ đi chệch khỏi mục tiêu. Chúng ta thật sự đang nhắm đến Avignon.”
“À, ừ…Kami-yan, làm sao cậu biết Lâu đài Giáo Hoàng? Tớ nhớ chúng ta đã nhảy ra khỏi máy bay trước khi tớ kịp trả lời mà.”
“Tớ đã gặp Itsuwa của giáo phái Amakusa và cô ấy đã giải thích cho tớ. Nhưng tụi nổi loạn quá hung hãn nên bọn tớ vẫn chưa tới Lâu đài được. Cậu thì sao?”
“Bên này cũng vậy thôi. Nói chung có nhiều chuyện xảy ra. Những kẻ nổi loạn quá đông và chặn hết các con đường nhỏ trong Avignon rồi. Chúng ta không có cách nào để vượt qua đâu.”
Đến đây họ đã hiểu rõ tình cảnh cả hai.
Chắc chắn Tsuchimikado đã bị những kẻ nổi loạn truy đuổi và đang ẩn náu đâu đó.
“Này, Tsuchimikado. Tớ muốn chúng ta gặp mặt. Cậu biết chỗ nào thuận tiện không?”
“Bọn nổi loạn tràn ngập khắp thành phố rồi. Tốt nhất không nên ở lâu một chỗ.”
“Vậy phải làm gì giờ đây? Đợi bọn nổi loạn giải tán chắc?”
“Một ý hay nếu mọi chuyện xảy ra một cách tự nhiên, nhưng tất cả đều do Tài liệu-C gây ra. Giáo hội Công giáo La Mã có thể kéo dài chuyện này bao lâu tùy thích, nên cứ chờ đợi thì mọi chuyện cũng chẳng chuyển biến tốt hơn đâu.”
“Chẳng lẽ chúng ta không còn cách nào khác sao!?”
“Có.” Tsuchimikado trả lời rành mạch. “Chúng ta phải thay đổi cách suy nghĩ. Nếu chúng ta không thể đến được Lâu đài Giáo Hoàng, chúng ta chỉ cần tìm cách giải quyết chuyện này mà không cần phải mất công tới đó.”
“…?”
“Vì bên cậu có một người của Amakusa giải thích rồi, tớ chắc cậu đã biết vì sao chúng ta nhắm vào Lâu đài Giáo Hoàng của Avignon chứ?”
Kamijou suy nghĩ vài giây.
“Họ có thể vận hành các thiết bị trong Vatican từ đây đúng không? Vì thế họ có thể sử dụng Tài liệu-C ở Avignon.”
“Chính xác. Chúng ta chỉ cần cắt đứt đường dẫn ma thuật kết nối Avignon với Lãnh thổ Giáo Hoàng hay Vatican. Nếu thành công, họ sẽ không thể sử dụng Tài liệu-C được nữa. Tới được Lâu đài có thể rất khó, nhưng chúng ta hoàn toàn có khả năng tìm ra đường dẫn.”
“Ừ,” Kamijou trả lời.
(Giờ nghĩ lại mới thấy đúng…)
“Nhưng những kẻ sử dụng Tài liệu-C chắc chắn sẽ chú ý nếu họ không dùng nó được nữa. Một khi phát hiện ra, họ sẽ cao chạy xa bay.”
“Đúng vậy, tớ không phủ nhận. Vì thế kế hoạch hành động của chúng ta rất quan trọng. Mọi chuyện đều phụ thuộc vào việc chúng ta có tới được Lâu đài sau khi cắt đứt đường dẫn hay không.”
Kamijou thấy lời nói của Tsuchimikado có lí.
Cậu ta chắc chắn đã thu thập rất nhiều thông tin trước khi họ bước lên máy bay. Và cậu ta còn phải tiếp tục điều tra thêm trong lúc bị bọn nổi loạn truy quét sau khi họ bị tách ra.
Nhưng Kamijou, một tay mơ, phát hiện một lỗ hổng trong kế hoạch.
“Cho dù biết Tài liệu-C sử dụng trong Lâu đài Giáo Hoàng thì chúng ta đâu biết ai sử dụng nó. Biết đâu nó được giấu trong đám đông nổi loạn thì sao? Chúng ta sẽ không bao giờ tìm ra được.”
“…”
Tsuchimikado im lặng trong chốc lát trước khi tiếp tục nói.
“Chậc, tới đâu hay tới đó. Cứ ngăn chặn Tài liệu-C trước đã.”
Kamijou cảm thấy bất an trước lời nói của Tsuchimikado.
(Chắc cậu ta không dùng phép thuật để tìm hang ổ của địch đâu nhỉ?)
Tsuchimikado Motoharu có một điều bất lợi về bản thân, cứ mỗi lần sử dụng ma thuật thì cậu sẽ làm bị thương chính mình.
Nhưng Kamijou biết rõ cậu ta sẽ mặc kệ điều đó và sử dụng ma thuật nếu buộc phải dùng đến. Cậu đã từng phải theo dõi của Oriana Thomson trong hội thao Daihaseisai dù cả người cậu bê bết máu.
Tsuchimikado tiếp tục nói dù có nhận ra sự lo lắng của Kamijou hay không.
“Bây giờ chúng ta có thể vạch ra chính xác những chuyện cần phải làm, Kami-yan.”
Phần 6
Kamijou và Itsuwa chạy băng qua khu nhà ở và ra ngoài bằng cửa sau.
“Itsuwa, những thành viên khác của Amakusa vẫn chưa tới được sao?”
“Xin lỗi. Tớ không nghĩ chuyện này lại xảy ra. Tớ đã bắt liên lạc với họ, nhưng sớm nhất sáng mai họ mới có mặt ở đây. Nếu ở Nhật bọn tớ đã có thể sử dụng các ‘điểm xoáy’ để thi triển thuật ‘vi ảnh địa đồ’…”
Con đường họ đang chạy không thấy một bóng dáng kẻ nổi loạn, tưởng như họ có thể tới Lâu đài Giáo Hoàng mà không gặp một chút rắc rối nào.
Nhưng họ không thể biết trước khi nào những kẻ nổi loạn sẽ bất chợt sổ ra và chặn kín lối đi nên tốt nhất không nên chạy liên tục một quãng dài. Có vẻ như Tsuchimikado đã đúng về việc chuyển mục tiêu sang đường dẫn ma thuật gần hơn.
“L-lối này.”
Itsuwa chỉ lối cho Kamijou bằng cây thương trên tay.
Cậu có cảm tưởng bức tường hai bên trông cao hơn bình thường, nhìn kĩ hơn, phần trên được xây thêm các kiến trúc bằng đá chồng lên các kiến trúc thường. Các kiến trúc này trông giống như được gia cố thêm còn những bức tường ngã màu đen làm chúng trông như bức tường thành, rất khó để đoán được đó là kiến trúc gì nếu chỉ nhìn sơ qua. Từ bên ngoài, các ngôi nhà, cửa hiệu và nhà thờ đều trông giống như những pháo đài.
“Ưm, tớ biết nơi Tsuchimikado-san nhắc đến… nhưng thật sự có một đường dẫn kết nối với Vatican ở đó sao?”
“Đừng hỏi tớ…” Kamijou lẩm bẩm trong lúc nhìn chiếc điện thoại.
Giọng Tsuchimikado hớn hở.
“Cách thức đọc đường mạch đất khá khác nhau đối với mỗi nền văn hóa, nhưng vụ này thì tớ nắm khá rõ.”
Rõ ràng, điểm họ cần đến đang ở gần Kamijou và Itsuwa. Do vị trí đó cách khá xa chỗ Tsuchimikado, nên cậu ta đã nhường phần cắt đứt đường dẫn cho 2 người bọn họ.
“Này, cái đường dẫn này trông nó ra sao? Nó không dính chặt vào mặt đất hay thứ gì đó chứ?”
“Một đường dẫn là năng lượng nội tại của Trái Đất. Loại năng lượng và phương hướng dòng chảy có thể rất khác nhau. Một nguồn năng lượng có tính chất quyết định ở vùng này lại hoàn toàn vô nghĩa ở vùng khác, điều này không phải là chuyện hiếm thấy. Vì thế mà cách thức đọc chúng rất khác nhau với mỗi nền văn hóa.”
Kamijou lắc đầu chịu thua với những thông tin đến từ đầu bên kia cuộc gọi, Itsuwa giải thích điều đó gần giống như cách dùng gia vị trong ẩm thực của các nền văn hóa khác nhau.
Thịt dăm bông đen trong ẩm thực châu Âu hoàn toàn không có mặt trong cách nấu ăn của người Nhật (mặc dù gần đây có đưa vào sử dụng). Tương tự như thế, việc cảm nhận và lấy ra loại năng lượng cần thiết trong tất cả các loại khác nhau chính là chìa khóa sử dụng đường dẫn.
Trong lúc Itsuwa giải thích trôi chảy, Kamijou đoán chừng cô ấy có lẽ là chuyện gia sử dụng thuật đường dẫn của giáo phái Amakusa.
“Cậu thấy đó, Kami-yan. Chẳng có phần nào của Trái Đất tốt hơn so với phần khác. Chính con người chúng ta mới là kẻ quyết định giá trị của chúng.”
“Có nghĩa một thằng nghiệp dư như tớ không thể nào biết nó ở đâu hả?”
“Tóm lại, có một đường dẫn quan trọng đối với Giáo hội Công giáo La Mã đang kết nối Avignon tới Vatican. Nhưng đường dẫn méo mó này rất mơ hồ do sự phá hủy và tái xây dựng địa hình của con người.,” Tsuchimikado giải thích. “Những đường dẫn này dễ dàng di chuyển. Thực ra đó cũng chính là toàn bộ tư tưởng của thuật phong thủy.”
“Thôi được rồi. Tớ thật không thể hiểu được cái khái niệm đường dẫn này, nhưng nó có nằm ngay trên mặt đất không?”
“Như tớ đã nói, bằng cách phá hủy địa thế, cậu có thể biến đổi đường dẫn. Thủ thuật để chỉ ra đất tốt và đất xấu trong phong thủy là dựa trên vị trí của núi, dòng chảy của sông và những thứ khác. Và ngày nay, lấp sông, phá núi chẳng phải việc gì lạ cả.”
“Các pháp sư sử dụng thổ thuật phải luyện tập để đảm bảo không phá hủy những điểm ma thuật quan trọng của mặt đất,” Itsuwa thêm vào.
(…Nghe càng lúc càng nhức đầu.)
“Nhưng cậu có thể thay đổi địa hình một cách có chủ đích. Nó hơi giống như chọn loại đường dẫn cậu muốn cường hóa lên trong số tất cả những đường dẫn có trong vùng. Nhưng nếu không cẩn thận, cậu có thể phá vỡ sự cân bằng và gây ra tại họa. Vì lẽ đó, thực tế việc này chỉ có thể thực hiện trong những dự án cỡ lớn ngang tầm quốc gia.”
“Vậy ra đó là cách đường dẫn của Giáo hội Công giáo La Mã được tạo…”
“Như tớ đã nói, có rất nhiều loại dòng năng lượng chảy xuyên suốt mặt đất theo những hướng khác nhau. Đó là tại sao rất khó tìm ra một đường dẫn nhất định nếu như cậu không có bất cứ một gợi ý nào.” Tsuchimikado nói liền mạch. “Nhưng nếu đường dẫn nối Lâu đài Giáo Hoàng với Vatican là cái ta cần tìm, thì tớ có một số qui tắc để tìm ra. Giống như hệ thống dẫn đường của xe sẽ chỉ chỗ cần đến cho cậu. Tóm lại, nếu cậu có thể phá hủy đường dẫn đó thì sẽ rất có ích đó. Có đúng không… ờ… Itsuwa?”
“V-vâng!!”
“Hỏi cho chắc thôi. Cô biết cách thức và phép thuật phá hủy đường dẫn chứ?”
“Ư-ừm…Tôi theo giáo phái Amakusa, nên tôi biết tất cả các phép thông thường của Shinto, đạo Phật và đạo Cơ Đốc…”
“Chừng đó đủ rồi. Tìm ra đường dẫn thì hãy phá hủy ngay.”
Kamijou mù tịt về cuộc nói chuyện hai người bọn họ.
“Khoan đã. Chẳng phải tớ chỉ cần phá hủy cái đường dẫn đó bằng tay phải là được sao?”
Cậu có một sức mạnh với cái tên Imagine Breaker.
Nó có thể phá hủy bất cứ hiện tượng siêu nhiên nào dù là ma thuật hay siêu năng lực.
Nhưng Tsuchimikado không đồng ý với cách nhìn nhận của Kamijou.
“Tớ không chắc Imagine Breaker của cậu có thể xóa bỏ được đường dẫn hay không, Kami-yan.”
“Hả?” Kamijou sốc. “Nhưng đường mạch đất đó là...ờ…ma thuật mà…phải không? Vì thế…”
“Đúng, nhưng mà…” Tsuchimikado cắt ngang. “Tớ không rõ tay phải của cậu thực sự là thứ gì. Cậu bảo nó có thể phủ định bất cứ ma thuật hay siêu năng lực nào. Nhưng thử lấy một sức mạnh thần bí có thể ‘tước đoạt mạng sống’ con người làm ví dụ. Liệu tay phải của cậu có thể giết một ai đó chỉ bằng một cái bắt tay không?”
“Ừ thì, không…”
“Tớ cảm giác có những ‘ngoại lệ’ đặc biệt nào đó. Và đường mạch đất gần như là một trong số những ngoại lệ đó. Tớ không nghĩ cậu có thể xóa sổ cả Trái Đất này nếu lỡ chạm tay vào mặt đất đâu.”
Cậu nhớ lại Misha Kreutzev đã né tránh việc chạm vào tay phải của Kamijou và Kazakiri Hyouka sợ cánh tay của cậu một cách vô thức.
“…”
Kamijou lặng lẽ nhìn cánh tay phải của cậu.
(Ngoại lệ sao…? Nó hoạt động thế nào nhỉ?)
Khi cậu bình tĩnh suy nghĩ kĩ lại, Kamijou mới nhận ra cậu không biết một chút gì về cách thức hoạt động của cánh tay phải này.
Có thể do cậu đã mất trí nhớ, nhưng có lẽ cả trước đó cậu cũng không biết. Ít nhất đến bây giờ, chẳng còn một chút “thông tin” gợi ý nào còn sót lại trong trí nhớ của cậu có thể trả lời câu hỏi trên.
Dù gì thì ưu tiên hàng đầu lúc này là cắt đứt đường dẫn đó.
Cậu lấy hết sức mình phóng về phía trước.
Phần 7
Kamijou và Itsuwa lần đến một bảo tàng nhỏ trong Avignon.
Không phải cả tòa nhà lớn này là viện bảo tàng. Cũng giống như những khu nhà ở và cửa hiệu, chúng được xây trên một phần các công trình trông như pháo đài cao vượt lên so với con đường. Họ làm thế vì thị trấn cổ của Avignon được bao quanh bởi lớp tường thành này có đất đai hạn chế, và một phần có lẽ vì họ muốn gìn giữ vẻ đẹp độc đáo của quang cảnh nơi đây.
Có một bảng hiệu bằng tiếng Pháp treo ở cổng chính, nhưng cánh cửa bằng gỗ đã chốt cửa sập sắt phía trước. Tấm bảng treo dưới có dòng chữ giống như “đóng cửa”.
Trong khi giờ đang là giữa trưa của một ngày thường.
“Họ chắc đã đóng cửa vì lo sợ quân nổi loạn,” Itsuwa nói, mắt nhìn lên tòa nhà.
Kamijou nhìn chằm chằm vào cái cửa sập rắn chắc và nói.
“Nhưng Tsuchimikado đã nói đường dẫn vô hình đó chạy ngang bảo tàng này mà, phải không? Chúng ta phải tìm cách vào thôi. Amakusa có kĩ thuật nào mở khóa hay-…?”
“Ây da!”
Một giọng hét dễ thương cắt lời Kamijou.
Mũi thương của Itsuwa cắm phập vào kẽ hở giữa cửa sập và mặt đất, và cô đẩy cây thương lên theo nguyên tắc đòn bẩy. Kết cấu di chuyển cửa sập do đó bị gãy với một tiếng rắc.
Itsuwa mặc kệ chuông báo động và bắt đầu rung lắc cây thương, nâng cao cửa sập lên. Sau đó cô phá tiếp cánh cửa gỗ cũng với nguyên tắc đòn bẩy.
Cô bước vào tòa nhà với vẻ mặt hớn hở.
“Vào thôi, nhanh lên.”
“Ờ… Itsuwa-san?”
Kamijou sửng sốt nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô gái nhỏ nhắn kia.
Ánh mắt của cậu như muốn nói “Thế mà tớ cứ tưởng cậu hiền lắm chứ…”, nhưng sắc mặt cô vẫn hồ hởi phấn chấn. Dám cá cô sẵn sàng hạ gục bất cứ một nhân viên nào của viện bảo tàng đến kiểm tra có chuyện gì xảy ra.
Kamijou cũng đi vào bảo tàng trong lúc tiếng chuông báo động vẫn còn la in ỏi.
Ánh sáng trong đây rất mờ. Nói đúng hơn trong này hầu như tối như mực. Tất cả các cửa sổ đã được đóng lại để tránh các tia nắng chiếu trực tiếp vào vật trưng bày. Nếu có đèn huỳnh quang ở đây thì mọi chuyện đã dễ dàng, nhưng chỉ với ánh đèn mập mờ từ tấm bảng cửa thoát hiểm khẩn cấp Kamijou khó mà mò mẩm đường đi.
“Tsuchimikado nói nó…”
“Tớ có thể cảm nhận nó rất gần đây. Lối này.”
Itsuwa nắm thanh thương bằng một tay và tiếp tục tiến sâu vào trong bảo tàng.
Kamijou theo sau, chẳng phát hiện được điều gì ngoài việc nền nhà ở đây bình thường. Nhìn vào sự sắp đặt các tủ gương trưng bày, những chiếc tủ bình thường bị để xó làm chúng trong trống rỗng một cách kì lạ.
Itsuwa chậm rãi đi vòng quanh nền nhà trống trải. Cô nhìn quanh trong chốc lát và hài lòng gật đầu.
“Đúng là đây rồi. Tớ có thể cảm nhận được một nguồn năng lượng của Giáo hội Công giáo La Mã. Giống như loại năng lượng thuần khiết dùng trong các phép thuật của một số giáo phái khác. Đây chính là đặc thù đường dẫn của giáo hội nhà thờ phương Tây. Họ che giấu nó rất xuất sắc; rất khó để nhận ra nó nếu như cậu không đứng ngay bên cạnh.” Cô vừa nói vừa nhìn Kamijou. “… Tsuchimikado-san chưa tới kịp, nhưng tớ nên hành động bây giờ trước khi kẻ địch chú ý. Tớ sắp cắt đường dẫn nên xin hãy lùi lại.”
“Tớ chẳng thấy gì ở đây cả,” Kamijou nói, mắt nhìn chằm chằm vào nền nhà bên cạnh Itsuwa. “… Với lại cắt đứt đường dẫn có dễ không?”
“Ừm, cắt đứt hoàn toàn một đường dẫn cần huy động rất nhiều người.”
“A ha ha.” Itsuwa cười. “Nhưng nếu chỉ cần làm cho đường dẫn kết nối Lâu đài Giáo Hoàng và Vatican mất hiệu lực thì tớ có thể. Về cơ bản tớ sẽ tác động vào làm cho phương hướng của nó bị lệch đi một chút.
“Thì ra là vậy…” Kamijou gật đầu dù cậu không thực sự hiểu gì hết.
Không muốn Imagine Breaker của mình làm hỏng chuyện, Kamijou đứng lùi xa Itsuwa một chút.
Cô gái Amakusa đặt túi xách xuống và lục lọi bên trong. Có vẻ như cô đang chọn từng đồ vật cần thiết để làm phép.
Kamijou hỏi trong lúc quan sát cô.
“Vậy ra giáo phái Amakusa sử dụng những vật này để làm phép à?”
“V-vâng. Với phép này tớ cần một camera, một chiếc dép, một cuốn sách nhỏ, một ít nước khoáng và mấy cái quần lót màu trắng…”
Vừa mới lấy ra, Itsuwa hét lên và vội vã nhét chúng trở lại vào túi xách. Chúng có lẽ là cái mà cô đã thay ra trước đó.
Mặt cô đỏ lên và cả người bất động.
“Ch-chuyện gì thế, Itsuwa?”
“… phép này.”
Itsuwa nói trong lúc cả người vẫn cứng đờ ra.
“Tớ cần chúng để hoàn thành phép này…”
Tất cả mọi hi vọng đều tan biến, cô từ từ lôi mấy cái quần lót ra khỏi túi. Itsuwa trông như sắp phát khóc, Kamijou định quay mặt đi, nhưng làm sao cậu có thể quay mặt đi khi cô ấy đã bảo không cần phải lo lắng gì hết.
Itsuwa xếp những vật dụng xuống nền nhà. Với Kamijou trông không khác gì một hình tròn, nhưng ắt hắn cô đang sắp xếp theo một nguyên tắc tinh vi nào đó.
Sau khi sắp đặt mọi vật xong, cô xoay cây thương một vòng để mũi thương trỏ xuống đất.
“Bắt đầu thôi,” Itsuwa nói và cắm mũi thương xuống nền nhà.
Mũi thương gâm vào tâm vòng tròn.
Tiếng lưỡi thép chạm vào đá vang lên.
Mũi thương bị nền nhà nuốt lấy giống như chìm xuống bùn.
(Một khi Itsuwa cắt đứt đường dẫn, Tài liệu-C sẽ ngừng hoạt động. Cũng có nghĩa, những cuộc nổi loạn ngoài kia sẽ dịu bớt đi.)
Cô gái Amakusa lẩm bẩm câu gì đó trong lúc cây thương vẫn cắm chặt xuống nền.
Cây thương chìm sâu dần vào nền nhà.
(Nhưng sau đó những kẻ sử dụng Tài liệu-C sẽ nhận ra chúng đã thất bại. Khi họ xác định chúng không thể làm chủ tình hình được nữa, chúng có thể sẽ bay thẳng về Vatican cùng với Tài liệu-C.)
Cô dùng gót chân đẩy nhẹ cây thương.
Sau đó cô nhè nhẹ nhưng nhịp nhàng đẩy tay cầm của cây thương bằng ngón trỏ của tay cầm thương.
(Vì thế đây là cuộc chạy đua với thời gian. Chúng ta cần phải gấp rút tới Lâu đài Giáo Hoàng một khi đám nổi loạn tản đi. Chúng ta sẽ hội ngộ với Tsuchimikado và chặn lại trước khi chúng kịp tháo chạy.)
Một nửa cây thương giờ đã chìm dưới nền nhà phần tay cầm thương giờ chỉ cao ngang phần ngực của Itsuwa.
Cô thả tay ra và điều chỉnh một chút phần chuôi.
Trông như cô vừa tra một chiếc chìa khóa khổng lồ.
Tiếp đó có một tiếng động.
Nhưng…
Tiếng động không phải do cây thương của Itsuwa gây ra.
Cùng với một tiếng rạn nứt lớn, phía ngoài bức tường bảo tàng đột nhiên nổ tung như bị bắn bởi viên đạn trái phá. Nó nhắm vào Itsuwa và cây thương cắm dưới nền đất.
Một thứ gì đó trông như một lưỡi dao lớn vung qua.
Nó có màu trắng.
Và bay thẳng vào Itsuwa.
Thấy vậy, cô lập tức vòng ra đằng sau cây thương. Đòn tấn công đánh hụt Itsuwa, nhưng một mảnh của bức tường bị phá… hay đúng hơn, một tảng đá lớn đến nỗi dùng tay ôm cũng không xuể, văng trúng cây thương.
“Itsuwa!!”
Cây thương gãy làm 2 mảnh tại điểm va chạm.
Itsuwa bị đẩy lùi khá xa trong lúc tay nắm vẫn nắm chặt cây thương bị gãy.
Sau đòn tấn công, lưỡi dao trắng dao động rồi tan biến như làn khói.
“Chết tiệt…!”
Itsuwa nắm trên tay hai cây thương bị gãy. Cô gỡ phần bị gãy ra khỏi khớp nối và ném sang một bên. Liền sau đó cô hất chiếc túi dưới đất lên không trung và tóm lấy một thanh sắt thay thế. Cô dùng thanh sắt đó nối lại thành một cây thương hoàn chỉnh.
Đòn tấn công thứ hai đến liền ngay sau đó.
“Lưỡi dao trắng” một lần nữa phá tung bức tường từ bên ngoài.
Quĩ đạo của “lưỡi dao” hệt như di chuyển từ bức tường này sang bức tường kia một cách dữ dội giống như một đứa trẻ vung cành cây. Nhưng thứ này có một sức tàn phá ghê gớm. Tường đá và nền nhà vỡ vụn, các tủ gương bị gãy và những mảnh vỡ văng tứ tung khắp nơi.
Tiếng đục phá tiếp tục hết cái này đến cái khác.
Kamijou cúi xuống và thấy những hạt bụi rơi xuống từ trên trần nhà.
(Không hay rồi… Tòa nhà này chẳng còn chịu nổi bao lâu…!!)
“Itsuwa!!” Kamijou vừa la vừa vung tay cố ra hiệu bảo cô chạy ra cửa thoát hiểm.
Trong lúc ấy “lưỡi dao” tiếp tục bay qua bay lại phá hủy bức tường giống như con thú đang săn mồi.
Những đòn tấn công càng lúc càng tiến sát dần đến mục tiêu.
Bất cứ kẻ nào đang điều khiển thứ này hẳn đoán biết được họ tránh né ra sao.
Hoặc có lẽ kẻ địch đang tấn công từ một khoảng cách xa và hắn ta đang từ từ tiến tới gần.
Kamijou tránh được lưỡi dao vung như chiếc máy chém trong đường tơ kẽ tóc. Cậu nhào người nhảy ra khỏi bảo tàng.
Đúng lúc đó…
“Chà, chà. Có vẻ như khi tấn công từ xa thì sự chính xác của ta bị giảm đi nhiều.”
Giọng nói phát ra ngay bên cạnh.
Rất gần. Hầu như chỉ cách khuôn mặt Kamijou có vài chục cm.
Kamijou rất đỗi ngạc nhiên giống như gã đàn ông này đã đừng chờ cậu sẵn ở đây.
Gã đàn ông đứng trước mặt Kamijou vung cánh tay phải lên trong lúc cậu chưa kịp phản ứng.
Một thứ gì đó màu trắng tụ lại đằng sau cánh tay phải của hắn và phóng đi.
Khắc hẳn với chuyển động chậm chạp của cánh tay, vật thể màu trắng bay thẳng vào cổ Kamijou nhanh như lưỡi dao hành quyết đang rơi xuống.
Một tiếng gầm lớn vang lên khi thứ đó lao như xé gió.
“Ohhhhh!?”
Kamijou lập tức đưa bàn tay phải ra đỡ và bị “lưỡi dao trắng” đánh trúng.
Lưỡi dao vỡ thành từng mảnh và rơi xuống ngay lúc chạm vào. Một lớp bột màu trắng rải khắp nền nhà, đúng theo nghĩa đen.
Lớp bột màu trắng lay động và tập hợp lại khi kẻ tấn công di chuyển ngón tay của hắn.
“Lùi lại!!” Itsuwa la lên từ sau lưng Kamijou và ngay sau đó cậu nhảy lùi lại một khoảng với kẻ tấn công.
Đến lúc này Kamijou mới nhìn kĩ được hắn.
Đó là một gã đàn ông vận trong bộ lễ phục màu xanh lá.
Nguyên một màu xanh từ đầu tới chân.
Hắn ta trông khá thấp đối với một người da trắng khi chỉ đứng ngang hay thậm chí thấp hơn một chút so với Kamijou. Ngược lại, trông hắn già gấp đôi Kamijou. Thân thể gầy gò của hắn chẳng vừa vặn với bộ lễ phục tí nào. Gò má teo tóp làm cho hắn trông thiếu sức sống hẳn.
Kamijou giữ bàn tay phải và hỏi kẻ tấn công trong bộ lễ phục kia.
“… Ngươi là người của Giáo hội Công giáo La Mã?”
“Đúng vậy, nhưng ta thích ngươi dùng từ Ghế phải của Chúa hơn.”
Kamijou lúng túng trước câu trả lời hững hờ của hắn ta.
Ghế phải của Chúa.
Một thành viên khác của nhóm này, Vento Tiên phong, gần như đã một mình làm tê liệt cả Thành phố Học viện vào ngày 30 tháng 9.
Nếu gã này mạnh ngang cỡ cô ta…
“Tên ta là Terra Cánh Tả.”
Đám bột trắng hợp lại tạo thành hình phía sau hắn.
Giống như lúc nãy, đó là hình dạng của một máy chém.
Trông nó giống một lưỡi dao mỏng hình vuông cạnh dài 70 cm với phần dưới cắt chéo đi. Hắn ta nắm giữ vòng tròn trên lưỡi dao mà thông thường là nơi buộc dây thừng vào đó.
“Có vẻ như thời điểm ra tay của ta cuối cùng cũng đến. Vì những người trong Ghế phải của Chúa chúng ta không thể sử dụng phép thuật thông thường, ta đành phải để một tên pháp sư khác sử dụng Tài liệu-C.”
Terra cười trong lúc để lưỡi dao hành quyết treo lơ lửng bên cạnh.
“Vì thế ta mong ngươi sẽ giúp ta giết chút thời gian. Ngươi là kẽ đầu tiên đỡ được phép thuật của ta, hi vọng ngươi sẽ mua vui cho ta một chút.”
Phần 8
Kamijou, Itsuwa và Terra đứng trước bức tường bị phá của bảo tàng. Bụi bặm khiến tầm nhìn bị giảm nên họ cố phủi nó đi.
Terra Cánh Tả vung tay phải lên.
Hắn vung từ trái sang phải.
Lưỡi dao lao tới khớp với chuyển động cánh tay. Trông không giống như hắn ta đang nắm giữ lưỡi dao, đúng hơn lưỡi dao bay trong không khí và liên kết với cánh tay của hắn. Hình dáng máy chém dài tầm một mét lúc nãy vỡ ra. Nó biến thành làn sóng màu trắng và bắn ra theo đường nằm ngang.
Tiếng gầm vang trong không khí.
“Ohhhhhh!?”
Kamijou đưa bàn tay phải lên.
Cơn lốc tàn phá đi kèm với lưỡi dao. Những con đường trong thị trấn cổ Avignon rất nhỏ. Đòn tấn công nện thẳng vào vách tường một bên, thổi tung những chiếc xe đỗ cạnh đó và làm cong oằn cả một tòa nhà.
Một quang cảnh trái ngược vạch ra giữa con đường cũ kĩ bên phải Kamijou và đống gạch vụn hoang tàn ở bên trái.
Sức tàn phá của lưỡi dao trắng vô cùng khủng khiếp và nó có thể dễ dàng cắt gọn bất cứ ai, nhưng…
(Mình có thể đỡ được bằng tay phải!!)
“Itsuwa!!” Kamijou la lên và lao thẳng tới Terra mà không chờ câu trả lời của cô.
Cậu ta sẽ thu hút lưỡi dao ấy, tạo cơ hội cho Itsuwa áp sát và tấn công hắn ta. Đây là chiến thuật tốt nhất trong tình huống này.
Terra lại có vẻ tập trung chú ý vào cánh tay phải của Kamijou.
Đôi mắt xanh xao của hắn nheo lại và hắn cất giọng nói tỏ rõ sự thích thú.
“Ngươi lẽ ra đã bị giết bởi đòn tấn công vừa rồi. Thì ra thế. Thì ra đây chính là Imagine Breaker. … Ta nghe nói ngươi đã đánh bại Vento Tiên phong.”
Terra nhe răng cười và vung mạnh lưỡi dao.
Hắn vung từ sau ra trước.
Khớp với chuyện động cánh tay, lưỡi dao trắng vuốt nhọn như một cây đinh và lao thẳng vào ngực Kamijou.
“…!!”
Kamijou đưa tay lên để đỡ, nhưng cậu mải tập trung phòng thủ nên đôi chân di chuyển chập choạng vì chạy quá nhanh.
Vụt.
Itsuwa khẽ cúi người lướt ngang cạnh Kamijou với đôi tay nắm chặt cây thương.
“Hừm.”
Lưỡi dao của Terra hướng thẳng vào cô.
Kamijou nghe thấy một tiếng động lớn. Itsuwa đã cúi xuống né tránh lưỡi dao đang bay như xé gió. Nhưng cô không dừng lại đó. Cô tránh lưỡi dao hai, ba lần rồi nắm chặt cây thương Friuli và nhảy bổ vào ngực Terra.
Cô kéo cây thương về phía sau rồi đâm mạnh về trước.
Terra vung ngang lưỡi dao đánh bật và đẩy lùi cây thương.
Hắn tiếp tục vung ngang lưỡi dao theo hướng ngược lại. Lần này hắn nhắm vào Itsuwa.
Và đối sách để phản công lại lưỡi dao lớn kia là…
“!!”
Itsuwa không hề có ý định đỡ lưỡi dao; cô nhảy chéo thẳng về phía trước đồng thời tránh nó. Cùng lúc đó, cô kéo cây thương ra sau, dồn sức vào và đâm mạnh về trước.
Có thể do phải tránh lưỡi dao nên cô bị mất thăng bằng do đó đòn tấn công của cô ngập ngừng đôi chút.
Terra tận dùng khoảng thời gian đó vung dao chém một lần nữa.
Có vẻ như lưỡi dao trắng của Terra sẽ chạm vào Itsuwa trước khi cây thương của cô với tới hắn.
Nhưng có một tia sáng nhỏ lóe lên bên cạnh khuôn mặt Terra.
Hắn liền nhận ra có nhiều tia sáng bay tới trước mặt hắn và nhiều tia sáng nữa giăng ra xung quanh hắn như một mạng nhện.
“Xin lỗi nhé…” tiếng nói của Itsuwa xen lẫn với âm thanh duỗi căng.
Âm thanh của một thứ gì đó bị căng ra hết mức chính là của…
“Bảy thanh kiếm của Bảy Vị Thầy!!”
Những sợi dây.
Cùng với âm thanh của khối không khí bị cắt ra, những sợi dây phòng thẳng về phía Terra với tốc độ đáng kinh ngạc. Những thanh kiếm mỏng manh đồng loạt tấn công từ bảy hướng khác nhau và được bày bố để cắt hắn ta tại nhiều điểm từ mắt cá chân lên tới tim.
Terra không có đủ thời gian để tránh những đường kiếm.
Kamijou nghĩ chúng có khi di chuyển nhanh hơn cả một viên đạn.
Thế nhưng…
“Ưu tiên.”
Khuôn mặt Terra không hề biến sắc.
Hắn ta lẩm bẩm hai từ đó. Bảy sợi dây đang lao đến không cắt hắn ta thành từng mảnh; chúng chỉ cuộn quanh người hắn mà không gây ra một vết xước trên da, cứ như đó chỉ là dây câu cá vậy.
Gương mặt Itsuwa đầy vẻ sửng sốt, ngạc nhiên.
Terra nhẹ nhàng vung cánh tay phải và bảy sợi dây quấn quanh da hắn đứt thành từng mảnh như tơ nhện.
“!!”
Itsuwa tức giận đâm ngọn thương về phía trước.
Lưỡi thương cắm thẳng vào vai Terra nhanh như cắt.
“Ưu tiên: Tường Ngoài – thấp hơn, Cơ Thể Con Người – Cao hơn.”
Ngay lúc đó Terra lẩm bẩm những từ trên.
Hắn biến mất vào trong bức tường phía sau cứ như bước qua một cánh cổng vô hình.
“!?”
Mũi thương Itsuwa cắm vào bức tường với một âm thanh chói tai.
Cú va chạm lan lên cánh tay làm Itsuwa nhăn mặt.
Sau đó…
“Ưu tiên: Tường Ngoài – Thấp hơn, Chuyển động Lưỡi dao – Cao hơn.”
Lưỡi dao chém màu trắng đâm xuyên bức tường và cắt ngang phần thân trên của Itsuwa.
Itsuwa bỏ ý định đỡ đòn và ngã xuống đất để né đòn tấn công chết người đang lao tới.
Vài sợi tóc của cô bị cắt bay trong không khí.
Trong khí đó, Terra nhảy ra từ cái lỗ mới khoét trên bức tường.
Hắn lập tức nhìn thấy Itsuwa sau khi cô tránh đòn tấn công và tiếp tục vung lưỡi dao tới.
Trong tư thế nầm sấp bụng úp xuống nền, lần này Itsuwa không có một cơ hội nào để né tránh.
Kamijou nhảy chen vào giữa Itsuwa và Terra.
“Ooooaaahhh!?”
Cậu vừa kịp phá hủy lưỡi dao lớn bằng tay phải trước khi nó cứa vào cổ Itsuwa.
Lưỡi dao nổ tung và bột trắng vương vãi xung quanh.
Sắc mặt Terra vẫn không đổi.
“Ưu tiên: Tường Ngoài – Thấp hơn, Chuyển động Lưỡi Dao – Cao hơn.”
Terra một lần nữa nói những từ trên và đâm lưỡi dao trắng mới tái tạo lại thẳng vào bức tường bên.
Lưỡi dao chém ngang bức tường ngoài giống như một cánh tay hất tung mọi thứ trên giá sách.
Bức tường bên ngoài sụp đổ và hàng tá cục đá to như quả dưa hấu bay thẳng trong không khí.
“!!”
Trong lúc Itsuwa đang cố gượng dậy, Kamijou nắm lấy tay cô và kéo về đằng sau. Những mảnh vỡ tòa nhà đè nát nơi mà hai người họ mới ở đó vài giây trước.
Thay vì đuổi theo, Terra ung dung bước qua những viên đá vụn về phía họ.
“Lúc trước ta đã từng nghe nói về Imagine Breaker, nên ta có hơi phấn khích một chút.” Terra cười trong lúc lưỡi dao màu trắng thần bí kia treo cạnh tay phải của hắn. “Nhưng thử nhìn mà xem, người chẳng có gì ghê gớm cả. Thực lòng mà nói, ta có hơi thất vọng, ta ước gì chưa từng chứng kiến cảnh này. Ngươi rõ ràng đã đánh thắng Vento, nhưng đó chẳng qua chỉ vì ngươi đã phá hủy ‘Thiên Phạt’ của cô ta và Thành phố Học viện sử dụng ‘thiên thần sa ngã’ kết hợp với ‘vùng số ảo’ để khắc chế cô ta. Nếu ở trạng thái tốt nhất thì cô ta sẽ không gặp chút khó khăn gì với ngươi đâu.”
(Đây là…)
Kamijou rùng mình khi nhận ra một chuyện.
Một kẻ ở cùng cấp độ với Vento sẽ không tấn công với chỉ một lưỡi dao.
(Hắn là một người trong Ghế phải của Chúa…!!)
Kamijou nghiến chặt răng một cách vô thức, cậu không chắc Terra có chờ cho cơn giận của cậu nguôi đi hay không.
“Ái chà, sao thế?” Terra cười và nhấc lưỡi dao chém sắc lẻm kia lên. “Hiển nhiên ngươi nghĩ sẽ không thể đánh bại ta nếu cứ giữ khoảng cách thế này. Ít ra hãy để ta thưởng thức thêm một chút nữa. Nếu như đây là tất cả những gì ngươi làm được thì ta chẳng cần thêm bất kì sự ‘điều chỉnh’ nào đâu.”
“Kh!!”
Kamijou và Itsuwa nhấc thân người nặng nề của họ về phía trước và tấn công Terra cùng một lúc.
Terra giữ lưỡi dao trước tay phải và nói.
“Ưu tiên: Chuyển động của Thương – Thấp hơn, Không khí – Cao hơn.”
Và như thế, chuyển động của Itsuwa đột nhiên khựng lại.
Mũi thương nhắm đến cổ họng của Terra dừng lại cứ như có một bức tường không khí vô hình.
Nhân cơ hội đó, Kamijou nắm chặt tay phải và tung cú đấm vào ngực Terra.
Nhưng Terra đã nhanh tay hơn.
Hắn vung cánh tay theo đường nằm ngang và lưỡi dao trắng bay theo. Lưỡi dao bay trượt tay phải của Kamijou và đâm mạnh vào người cậu.
(Thôi, chết-!?)
Thậm chí cậu không có đủ thời gian để suy nghĩ.
Bề rộng lưỡi dao dày hơn ngón tay cái. Cậu cảm thấy nó đang ấn ngược vào da và thọc sâu vào. Đau đớn lan tỏa khắp người cậu.
Cả người Kamijou gập làm đôi dưới lực tác động dữ dội của lưỡi dao và văng vào bức tường bên.
Chẳng mấy chốc sau một tiếng rầm lớn, cậu nghe thấy tiếng một thứ gì đó gãy đau nhói từ trong người.
(…!?)
Cậu không thể nói được. Cú va chạm vào bụng và lưng làm cậu khó thở.
“Gha…!?”
Tuy nhiên, vết thương của cậu cũng chỉ đến vậy. Kamijou không bị xẻ làm hai giống như bức tường kia.
Cậu đấm vào lưỡi dao đang ép chặt cậu vào bức tường bằng nắm tay run rẩy. Lưỡi dao to lớn tan thành bột và Kamijou rơi phịch xuống đất, cố gắng lấy lại nhịp thở bình thường.
“…”
Terra nhìn chằm chằm vào lưỡi dao bị phá thành bột của hắn với vẻ mặt cực kì thích thú. Hắn ta lùi lại một bước và nhẹ nhàng cử động ngón tay, triệu hồi lớp bột quay trở lại.
(Mình… vẫn còn sống…?) Kamijou vừa nghĩ vừa lấy tay cậu xoa vào vùng bụng trong cơn đau nhức. (Bị thứ đó đánh trúng nhưng mình vẫn còn sống…?)
Đòn tấn công bất ngờ đầu tiên của Terra dễ dàng phá vỡ lớp tường ngoài của bảo tàng. Kamijou bị trúng cùng đòn tấn công như thế, nên lẽ ra cả người cậu đã nát bấy như tương.
Chỉ có thể là…
(Đòn khi nãy và vừa rồi là hai dạng khác nhau…?)
Kamijou chuyển ánh mắt từ bụng cậu lên Terra.
Terra đứng phía trước viện bảo tàng đổ nát, vẫn với vẻ mặt hững hờ.
(Sức phá hủy của hắn được khuếch đại lên? Hay có một thủ thuật nào đó với lưỡi dao kia?)
Có một điểm rất đáng nghi ngờ.
Kamijou trừng mắt nhìn Terra, vừa kiểm tra xem thử lưỡi dao hoạt động thế nào sau khi bị đánh tan thành khói.
“’Ưu tiên…’” Itsuwa lẩm bẩm, đổi vị trí để che chở Kamijou và rút cây thương bị chặn ngay trước Terra về.
Cô để ý thấy một lớp bột bám trên mũi thương.
“… bột mì?”
Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu làm cả người cô tê cứng lại và vẻ kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt cô.
“Chẳng lẽ tính năng thứ vũ khí này sử dụng ‘Thịt của Chúa…?’”
“Ồ, vậy ra đến một người châu Á cũng phát hiện điều này.”
Itsuwa gần như á khẩu trong khi Terra cố tìm cách khiêu khích cô.
“Trong suốt lễ Mass, rượu được xem như ‘Máu của Chúa’ và bánh mì chính là ‘Thịt của Chúa’. Và ta chắc không cần phải nhắc lại cho ngươi biết lễ Mass chính là hình mẫu cho buổi hành quyết ‘Con Thiên Chúa’ trên cây thánh giá đâu nhỉ.”
Itsuwa mím môi trước những lời của Terra.
Kamijou không tài nào hiểu được, nhưng những lời lẽ đó hẳn có tác động rất lớn đến những người hiểu biết về phép thuật.
“Khi bình tĩnh suy xét lại sự thật ‘Con Thiên Chúa’ bị đóng đinh trên thánh giá, ngươi sẽ nhận ra rằng một người trần phàm tục không thể nào giết được ‘Con Thiên Chúa’. Thậm chí với ta đấy vẫn còn là một mệnh lệnh quá tầm với. Đã có một lúc trong kinh thánh ‘thứ tự ưu tiên’ bị thay đổi. Chẳng hạn như, để ‘Con Thiên Chúa’ nhận hết ‘nguyên tội’ của loài người, thứ tự ưu tiên tự nhiên phải được thay đổi để Người có thể bị giết bởi một con người bình thường.”
Lưỡi dao bắt đầu tan ra.
Dù cho Kamijou đang hết sức thủ thế phòng bị, Terra trông càng lúc càng thích thú.
“Một trong những nghi lễ bí mật cần có để hoàn thành câu chuyện ‘Con Thiên Chúa’ chính là sự thay đổi thứ tự ưu tiên. Và đó chính là phép ta đang dùng. ‘Thực thi của Ánh sáng’. Khả năng tùy ý thay đổi hình dạng của bột mì, từ một cộng cụ đến những thứ sắc bén như thứ này đây. Giờ ngươi đã hiểu rồi chứ?”
Điều này có nghĩa nếu “cơ thể Terra” được phong cho ưu tiên cao hơn những “sợi dây”, cả người hắn sẽ không bị một vết xước. Nếu “lưỡi dao bột mì” được gán ưu tiên cao hơn “tường ngoài”, lưỡi dao sẽ dễ dàng phá hủy bức tường. Nếu “không khí” có ưu tiên cao hơn “thương”, đòn tấn công của Itsuwa sẽ bị chặn lại giữa không trung.
“Mạnh yếu chẳng có nghĩa lí gì khi đứng trước ta. Tất cả những gì ta cần làm là thay đổi ưu tiên của chúng.”
Đó chính là sức mạnh “Ghế phải của Chúa”.
Vento Tiên phong nắm trong tay sức mạnh có thể đối đầu với Chúa, “Thiên Phạt”, và đã dùng nó để tấn công Thành phố Học viện.
Lần này là sự hành quyết Con Thiên Chúa.
Tất cả những pháp sư đều tuân theo những nguyên lý và quy luật mà Kamijou không hề biết, nhưng linh tính của cậu mách bảo những kẻ trong Ghế phải của Chúa có gì đó đặc biệt hơn cả.
“Hừm, nhưng giờ phải làm gì đây? Ta đã tiết lộ mánh khóe của ta, nhưng không có nghĩa mọi chuyện đã xong xuôi đâu. Đừng tưởng mọi thứ sẽ kết thúc nếu ngươi khám phá ra cái bí mật đó.”
Kamijou nắm chặt tay phải trước những lời của Terra.
Hắn nói đúng.
Họ biết rõ nó hoạt động thế nào, nhưng họ không có cách đối phó với nó.
Đó là lí do vì sao Terra sẵn sàng để lộ ngón đòn bí mật của hắn mà vẫn còn ung dung tự tin như vậy.
“Có lẽ ta nên cho các ngươi chút thời gian,” Terra nói một cách giễu cợt. “Kéo dài trận đánh một chút cũng chẳng hại gì cho ta. Ta cho các ngươi 10 giây. Trong khoảng thời gian đó, các ngươi muốn thảo ra cách đánh bại ta hay bỏ chạy cũng được. … Nhưng chớ hiểu lầm. Ta không nói có một cách nào như thế tồn tại đâu, rõ chứ?”
Terra càng nói lại càng tỏ ra vẻ khoái trá.
“Chết tiệt,” Kamijou chửi rủa.
Khoảng cách giữa họ và Terra Cánh Tả rất gần.
Kamijou nghiến răng còn Terra có vẻ thích thú thưởng thức từng phản ứng của Kamijou.
Nhưng rồi…
“Ôi hào phóng làm sao. Ta có thể nghĩ ra tới ba cách chỉ trong mười giây.”
Kamijou đột nhiên nghe thấy một giọng nam nghe rất quen nằm ngoài tầm nhìn của cậu.
Trước khi cậu kịp nhìn qua, một viên đạn màu đỏ bắn xuyên qua không khí. Đó là một hình xếp origami màu cam đang bùng cháy. Miếng giấy xếp hình vuông bay thẳng vào mặt Terra với xung lực đủ để làm nứt bê tông.
Terra đưa mắt nhìn theo phản xạ.
“Ưu tiên: Phép thuật – thấp hơn, Da người – Cao hơn.”
Hình xếp đập vào. Nhưng sau khi va chạm với da Terra, nó đột nhiên đổi hướng và đâm vào bức tường bên cạnh Itsuwa. Cứ như một viên đạn bật ngược trở lại từ một bức tường kim loại.
Kamijou cuối cùng cũng được nhìn rõ kẻ xâm nhập.
Một chàng trai đeo chiếc kính râm đang đứng đó.
Vì đã ép buộc bản thân sử dụng phép thuật nên có một vệt máu chảy ra từ miệng cậu.
“Tsuchimikado…!?”
Tsuchimikado khẽ gật đầu trả lời.
Ánh mắt cậu vẫn không rời khỏi Terra.
“Đừng bảo với ta,” Terra nhoẻn cười và treo lưỡi dao cạnh tay phải hắn, “đó là một trong những cách mà ngươi nghĩ ra.”
“Xui xẻo cho ngươi…” Tsuchimikado cũng cười đáp trả. Đòn tấn công của cậu ta không phát huy tác dụng, nhưng cậu không hề tỏ ra một chút lo lắng. “Ta đã dồn ngươi vào góc.”
“…?”
“Và nước cờ tiếp theo là chiếu hết. Ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy.”
Vật cậu ta lôi ra trong lúc nói không phải là một thứ ma thuật.
Đó là một khẩu súng đen sáng loáng.
Cùng một khẩu súng cậu đã dùng để bắn Oyafune Monaka.
“Ngươi nghĩ có thể đánh bại ta với thứ đồ chơi đó sao?”
Tsuchimikado không nói một lời.
Cậu dồn hết sức vào ngón tay bóp cò.
Terra không hề có ý định tìm cách đỡ; hắn đứng ngay đó và từ từ nói.
“Ưu tiên: Đạn – Thấp hơn, Da Người – Cao hơn”
“Ưu tiên: Đạn – Thấp hơn, Da Người – Cao hơn”
Tsuchimikado nói đồng thanh với Terra.
Âm thanh của những phát đạn liên tiếp vang lên.
Nhưng chúng chỉ bay trượt qua mặt và ngực Terra.
Tình thế hoàn toàn bị áp đảo một chiều.
Dẫu vậy, nụ cười vẫn còn trên miệng Tsuchimikado.
“Ta đã nói với ngươi rồi, Terra Cánh Tả.”
Tsuchimikado giữ súng bằng một tay và thọc tay còn lại vào trong túi.
Cậu lấy ra một mẩu origami màu đen.
“Ta đã nói ngươi lần này sẽ chiếu hết.”
“…”
Terra Cánh Tả im lặng sau khi nghe lời nói của Tsuchimikado.
Hắn từ từ quay hẳn người sang Tsuchimikado và giương lưỡi dao lên.
Con đường ngoài kia lẽ ra phải tràn ngập quân nổi loạn, nhưng cả một vùng dường như im lặng một cách kì lạ.
(Hành động thôi…) Kamijou nghĩ.
Dù tốt hay xấu, một sự thay đổi lớn sắp xảy ra trong trận đấu này.
Kamijou hoàn toàn bị cuốn hút vào cuộc đấu giữa Tsuchimikado và Terra nên không để ý Itsuwa đang tiến tới sát bên cạnh. Cô thì thầm vào tai cậu.
“(Ừm, chúng ta hãy tận dụng đòn tấn công tiếp theo của Tsuchimikado và chạy.)”
“Ơ?”
“(… Tsuchimikado nói chúng ta làm theo lời cậu ta. Cậu ấy bảo ngăn chặn Tài liệu-C ở Lâu đài Giáo Hoàng quan trọng hơn đánh bại kẻ địch ở đây.)”
Itsuwa đang giữ trên tay mẫu xếp origami.
Chỉ thị của Tsuchimikado nhất định được viết trong đó. Kamijou không biết cậu ta làm lúc nào, nhưng có lẽ cậu ta đã ném cho Itsuwa trong lúc nói chuyện với Terra.
Tsuchimikado và Terra tiến sát tới gần nhau hơn.
Ngay trước lúc Kamijou nghĩ họ sẽ tấn công, một tiếng động khủng khiếp nổ ra to đến nỗi cậu tưởng màng nhĩ của mình bị bắn thủng.
(…!?)
Không phải âm thanh của phép thuật.
Đó là âm thanh của thành phố Avignon bị thổi tung bởi một vụ nổ.
Tất nhiên, cả Tsuchimikado và Terra không phải người gây ra chuyện đó.
Một phe thứ ba đã nhúng tay vào.
Bằng chứng là cả hai người họ đều tặc lưỡi một cách bực mình và lùi lại một khoảng so với nhau.
Kamijou ngạc nhiên trước sự biến chuyển bất ngờ này, cậu nhìn lên và thấy khu nhà ở ngay phía trên hai bên con đường bắt đầu sụp đổ, gây ra đám bụi màu xám chắn hết tầm nhìn của Kamijou.
Cậu có thể nhìn thấy bóng dáng của kẻ đã gây ra vụ nổ ở phía bên kia.
Nhưng đó chẳng phải hình dáng của một con người.
“… Chuyện gì xảy ra thế này? Chuyện quái gì đang xảy ra thế này!?” cậu lẩm bẩm.
Cái bóng cong cong của vật thể đằng sau lớp bụi màu xám bắt đầu chuyển động.
Phần 9
Đơn vị thiết giáp không chính thức của Thành phố Học viện bắt đầu càn quét thành phố cổ Avignon từ bên ngoài tường thành.
Vũ khí chủ lực của chúng là HsPS-15, hay còn gọi là “Vũ khí lớn”. Đó là một Powered Suit được thiết kế bằng tất cả những công nghệ tiên tiến nhất của Thành phố Học viện.
Powered Suit này là vũ khí mới của Thành phố Học viện có chức năng bao bọc cơ thể con người trong một bộ giáp theo kiểu cách phương Tây. Các khớp chuyển động bằng điện và con người bằng xương bằng thịt bên trong sẽ có khả năng di chuyển nhanh gấp hai đến chục lần so với bình thường.
Chúng bao gồm nhiều kích thước và hỏa lực khác nhau, con đang đứng trước mặt họ là một khối sắt khổng lồ cao 2.5 mét.
Powered Suit có lớp ngụy trang màu xanh và xám bên ngoài, cỗ “người máy” này có hai tay, hai chân và mỗi tay đều có năm ngón. Tuy nhiên, nếu được hỏi Powered Suit có giống với “con người” hay không thì câu trả lời chắc chắn sẽ là “không”. Cái “đầu” rất lớn. Có thể do giáp phần ngực quá dày nên trông chúng giống như đang đội một con rô bốt an ninh hình cái trống trên đầu. Powered Suit không có cổ. Cái “đầu” dính trực tiếp với phần ngực, nhưng nó vẫn xoay được.
Âm thanh lớn của một vật cứng nào đó gãy vụn.
Đó là âm thanh những đống gạch bị bàn chân Powered Suit nghiền nát khi chúng bước đi.
Những viên gạch lót đường và bức tường đổ nát đã tồn tại hàng trăm năm nay lại dễ dàng bị đạp vỡ.
Bàn tay Powered Suit giữ một khẩu súng đặc biệt với nòng súng rất dài làm chúng trông xấu tệ.
Khẩu súng giống như một cây súng săn cỡ lớn được làm bằng cách thu ngắn nòng pháo của xe tăng, nhưng nó trông rất khác. Trông chúng giống như vũ khí chống phòng hộ dưới hình dáng một khẩn súng săn ổ đạn xoay.
Ổ đạn của cây súng có cấu tạo đặc biệt. Bên trong mỗi ổ đạn là nhiều viên đạn với chức năng chống khí tài. Mỗi phát bắn có thể thổi tung một chiếc xe tăng và nếu ở cự li gần, vài phát bắn có thể thổi bay cánh cửa của căn hầm chống bom nguyên tử. Thông thường, nòng súng cỡ này sẽ không chịu nổi áp lực nổ của thuốc súng, nhưng, bằng cách điều chỉnh một cách tinh vi sự sắp xếp và loại thuốc súng, hướng của áp lực có thể được điều khiển sao cho khả năng gây thiệt hại cho nòng súng thấp nhất và sức công phá giải thoát ra ngoài cao nhất.
Nhiều Powered Suit đang tiến tới lớp tường thành bao quanh Avignon với khẩu súng lớn có khả năng phá nát bất cứ căn hầm nào mà kẻ địch đang ẩn náu.
“Bắt đầu chiến dịch.”
Chỉ vỏn vẹn 4 từ.
Sau khi giọng nói cất lên, khẩu súng chống-phòng hộ khai hỏa. Cứ mỗi phát bắn bộ phận trượt xả hơi xoay ổ đạn hình trụ một lượt.
Trong nháy mắt, bức tường đá ngăn con người ra vào thành phổ cổ hàng trăm năm đã bị thổi tan nát cứ như chúng chỉ làm bằng giấy.
Các Powered Suit bước qua đống gạch vụn và tiến vào Avignon.
Những bàn chân máy móc di chuyển mượt mà hơn hẳn so với con người.
Chúng tìm thấy nhóm thanh niên nổi loạn lúc nãy.
Những người này không hề tỏ ra sợ hãi hay giận dữ. Chuyện xảy đến quá đột ngột làm họ không kịp suy nghĩ hay phản ứng gì. Điều này khiến họ run rẩy với một mớ cảm xúc hỗn độn.
Mặt khác, tất cả các Powered Suit thực hiện các thao tác rất đồng đều.
Chúng gạt những vật cản ra khỏi khẩu súng chống-phòng hộ đã thổi tung bức tường thành chỉ với một phát bắn và nhắm vào những con người bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt.
Một giọng nói báo cáo ngắn gọn tình hình cho đồng đội của chúng qua radio.
“Đã tìm thấy lực lượng quân địch.”
Phần 10
Kamijou đứng chết trân khi thấy một lượng lớn Powered Suit phá tung các bức tường, tiến vào Avignon mà không quan tâm đến những con đường ngoằn nghèo bên trong. Một trong những tòa nhà cao như vách đá phía trên bị phá hủy và cậu có thể thấy “chúng” phía bên kia đống đổ nát.
Những thứ đó không thể xuất hiện ở một nơi bình thường như thế này.
Không một tổ chức nào ngoài Thành phố Học viện có khả năng phát triển loại vũ khí ghê gớm tới mức độ đấy.
Chúng có khẩu súng chống-phòng hộ trên tay.
Chúng cho nổ tung các công trình và xe cộ ngáng đường và thẳng tay chĩa súng vào bất cứ kẻ nổi loạn nào liều lĩnh chống trả.
Những viên đạn được bắn ra từ nòng súng có kích cỡ vừa đủ để đút lọt một nắm tay con người vào.
Đám đông ngã như rạ khi khẩu súng khai hỏa.
Nhưng nó không lấy đi mạng sống của những người đó. Kamijou không rõ nguyên lí hoạt động như thế nào, dường như khẩu súng chống-phòng hộ ổ đạn xoay có thể sử dụng các loại đạn khác nhau. Các viên đạn được chia vào các lỗ đạn chẵn và lẻ trong băng đạn xoay, và nó xoay hai lần sau mỗi phát bắn. Do đó nó có thể đổi từ chế độ chẵn sang lẻ.
Chúng bắn vào không khí.
Nhưng sóng xung kích tạo ra từ vụ nổ đủ để tống hết oxy trong phổi một người ra và đẩy họ ngã xuống đất. Khi lớp nổi loạn tiên phong hung hăng nhất đã nằm bất động, những lớp phía sau tái xanh mặt và sợ hãi bỏ chạy.
Nhưng chúng không để họ chạy thoát.
Powered Suit bước qua những người dân đang nằm co ro trong góc đường, nếu bất cứ một ai có dấu hiệu chống cự, chúng sẽ không ngần ngại bắn vào khoảng không về hướng họ, đẩy lùi họ với tiếng nổ rầm trời. Sau khi những kẻ nổi loạn bị vô hiệu, các Powered Suit sẽ tra những khẩu súng vào trong khối sắt ba lô sau lưng để tự động nạp đạn.
(…Chuyện gì thế này?)
Tình hình rối tung đến mức Kamijou chỉ biết trơ mắt ra nhìn.
(Chẳng phải Tsuchimikado bảo Thành phố Học viện sẽ không hành động sao? Giờ họ lại có mặt ở đây… Tại sao mọi chuyện lại ra thế này?)
Oyafune Monaka đã nói người đứng đầu Thành phố Học viện không có gan đương đầu với vấn đề ở Avignon và sẽ để cho mọi chuyện trôi theo chiều hướng xấu đi.
Rõ ràng thời khắc hành động đã tới.
Mọi tổn thất cần thiết đã được quân nổi loạn dọn sẵn, họ chỉ cần dọn dẹp để kết thúc tất cả như bật một công tắc.
Kamijou cắn môi.
Những kẻ đứng đầu Thành phố Học viện.
Ban Giám Đốc.
Và kẻ đứng sau điều khiển họ mới là kẻ có vị trí tối cao của phe khoa học.
“Ta hiểu rồi. Thì ra mọi chuyện là thế này.” Terra nói với vẻ thích thú.
Dứt lời, bầu không khí sửng sốt, ngột ngạt giờ tập trung hết về Terra.
Tsuchimikado giữ trên tay khẩu súng vẫn còn bốc mùi thuốc súng và cả người cậu toát ra sát khí mạnh đến mức tưởng như chỉ sát khí đó thôi cũng đủ xuyên thủng Terra.
“Hừm, tên đang sử dụng Tài liệu-C chỉ là một pháp sư bình thường, tình hình thế này thật bất lợi. Giá như ta có thể thu thập thêm dữ liệu trận chiến cho phép ‘Thực thi của Ánh sáng’ thì tốt quá. Tiếc thật.”
Ánh mắt của hắn không đọng lại trước Kamijou hay những người khác và bước đi vô định ra khỏi nhà bảo tàng qua một trong những cái lỗ lớn do những Powered Suit thổi tung.
“Đứng lại!!” Tsuchimikado la lớn, nhưng cậu phải lập tức nhảy sang một bên.
Trước khi Kamijou kịp nhận ra, một luồng gió lớn do đòn tấn công của những Powered Suit hướng thẳng đến khu bảo tàng.
Cơ thể nhỏ bé của Kamijou bị thổi bay trong gió.
Cái lỗ Terra vừa bước qua đã ngập trong lửa.
“Ặc…!?”
“Cậu có sao không!?”
Itsuwa nắm chặt tay Kamijou.
Kamijou nắm tay cô và đứng dậy trong khi Tsuchimikado nói to với cậu.
“Bước đi được không, Kami-yan? Chúng ta cần phải tới Lâu đài Giáo Hoàng!!”
“Mấy Powered Suit đó của Thành phố Học viện phải không? Tớ tưởng họ sẽ ngồi im chứ! Mọi chuyện bây giờ rối tung hết rồi. Chúng ta có thể bỏ đi mà không cần phải ngăn chúng lại không?”
“Chuyện trước mắt là phải đuổi theo Terra!! Bọn chúng cũng đến đây vì Tài liệu-C. Tất cả sự hỗn loạn này sẽ kết thúc một khi thánh vật đó bị hủy.”
“Chết tiệt. Có thật họ muốn kết thúc tất cả hỗn loạn này không vậy?” Kamijou bực mình càu nhàu.
Có hai phe trong Avignon, một bên là đám nổi loạn bị Tài liệu-C sai khiến, một bên những Powered Suit của Thành phố Học viện. Rốt cuộc cậu thật sự ghét bên nào?
“Đi nào, Kami-yan. Tên Ghế Phải của Chúa đó có thể vẫn xem thường chúng ta, nhưng với tình thế hiện giờ, chúng sẽ thật sự bay đi mất. Đây là cơ hội duy nhất để phá hủy Tài liệu-C!!”
“Mẹ kiếp,” Kamijou chửi rủa.
Ngay lúc đó, một số Powered Suit bước vào con đường chật hẹp bên ngoài cái lỗ hỏng bị lấp bởi màn lửa mà Terra mới bước qua lúc nãy.
Chắc chắn bên trong chúng cũng là người của Thành phố Học viện, nhưng nòng súng đang chĩa thẳng về phía họ.
Rõ ràng chúng không có thời gian kiểm tra xem mọi người thuộc phe nào. Chúng chỉ đơn giản tấn công mọi mục tiêu trong thành phố Avignon mà chúng gặp.
“… Kami-yan, chúng ta chia ra. Itsuwa phải không? Cậu và Kami-yan hãy cùng nhau đến Lâu đài.”
“Tsuchimikado?”
“Bây giờ có hai vấn đề ở Avignon. Tớ cứ nghĩ chúng ta có thể bỏ mặc mấy Powered Suit kia, nhưng giờ thì không được rồi. Kami-yan, cậu đuổi theo Terra và giải quyết cái Tài liệu-C đó. Tớ sẽ ngăn chặn mấy thằng ngu Thành phố Học viện này.”
“Nhưng mà…”
Kamijou định nói nốt “cậu không thể nào làm được đâu” thì bị Tsuchimikado chặn họng.
“Họ không hoàn toàn là kẻ thù đâu. Tớ phải đánh nhau một chốc với họ, chắc chắn rồi, nhưng tớ sẽ tìm cơ hội nói chuyện với họ. Nói về mưu kế thì tớ giỏi hơn cậu mà.”
“… Chết tiệt.”
“Đi đi, Kami-yan!!”
“Chết tiệt!!”
Kamijou chửi rủa trong lúc chạy dọc theo con đường hẹp cùng với Itsuwa. Sau lưng, cậu nghe thấy tiếng Powered Suit cử động và (Tsuchimikado chắc đã giở chiêu gì đó) tiếng băng đá vỡ liên hồi. Kamijou nghiến răng khi biết rằng cả người Tsuchimikado sẽ dính đầy máu cho dù cậu chỉ sử dụng phép thuật một lần, nhưng có biết cậu cũng chẳng thế làm được gì.
Cậu chạy hết con đường nhỏ hẹp của thành phố cổ Avignon.
Mùi thuốc súng và bụi khói xộc vào mũi cậu.
Cậu nhìn thấy những con người đang tháo chạy và những Powered Suit đang đuổi theo sau.
(Chuyện quái quỉ gì đang xảy ra thế này!?)
Những cuộc biểu tình và nổi loạn chẳng là cái đinh gì so với cảnh này. Đứng nhìn cảnh đàn áp bạo lực bằng sức mạnh quân sự, mạch máu trong đầu Kamijou như muốn nổ tung.
Itsuwa biết vị trí Lâu đài Giáo Hoàng từ cuộc điều tra ban đầu ở Avignon. Cậu nhìn về phía cô ấy chỉ và thấy một bóng dáng đằng xa mà cậu biết chắc đó là ai.
Giữa dòng 3
Stiyl Magnus rời Tòa tháp London.
Tiết trời ở London khá đẹp, nhưng lượng người ngắm cảnh rất thưa thớt. Không giống như những nước khác, không có những cuộc nổi loạn lớn nào xảy ra ở Anh, nhưng nơi đây vẫn cảm nhận được sự căng thẳng đang len lỏi từng ngỏ ngách của thành phố.
“Ghế phải của Chúa à…?” Stiyl lẩm bẩm, miệng ngậm một điếu thuốc mới.
Theo lời của Lidvia Lorenzetti, có tổng cộng bốn người và mỗi người nắm giữ một thuộc tính của một trong bốn Tổng Lãnh Thiên Thần.
“Anh thấy lời cô ta nói thế nào?” Agnese cất giọng buồn tẻ, bước ra khỏi tòa tháp cùng với anh ta. “Có điều nào là thật không hả? Tôi chưa từng nghe thứ gì như thế khi còn ở trong Giáo hội Công giáo La Mã. Có thể đó chỉ là lời bịa đặt hòng đánh lạc hướng chúng ta.”
“Không thể phủ nhận khả năng đó, nhưng tất cả những gì nói trong phòng thẩm vấn đều được ghi lại bằng ma thuật. Những gì cô đã ghi trong cuộn giấy da đấy. Nếu phân tích lại, chúng ta sẽ biết được những thông tin đó chính xác tới đâu.”
“Tất nhiên chúng ta không thể chắc chắn 100%,” Stiyl nói thêm.
Anh vừa nghĩ vừa nói.
Nếu Lidvia khai thật, “Ghế phải của Chúa” là tên một nhóm của mặt tối Giáo hội Công giáo La Mã, đồng thời, cũng là mục đích tối thượng của chúng.
(… Chiếc ghế bên phải. Nghe như một gợi ý nào đó, mình cũng không chắc. Chưa thể xác định ngay được. Chắc phải nói chuyện thêm vài lần với bọn họ.)
Stiyl nhìn Agnese.
“Có lẽ chúng ta nên nghỉ ngơi thêm một chút.”
“Không, tôi muốn phải xong chuyện này.”
“Hiểu rồi,” Stiyl đáp lại ngắn gọn.
Họ quay trở lại vào trong bóng tối của Tòa tháp London.
Ghi chú
ICBM: tên lửa đạn đạo liên lục địa, mang đầu đạn hạt nhân có tầm bắn rất xa từ dưới 1000 km đến toàn cầu.
Mach 3: tốc độ gấp 3 lần âm thanh, vào khoảng 1020.87 m/s.
Cái chết đen: nạn dịch hạch ở châu Âu vào năm 1348 đến 1350 đã giết chết từ 30% đến 60% dân số châu Âu.
Thập tự chinh: cuộc chiến tôn giáo nhằm khôi phục lại sự kiểm soát của đạo Ki tô.
Claustrophobia: hội chứng sợ không gian kín.
Vi ảnh địa đồ: thuật dùng các điểm xoáy để di chuyển nhanh, chỉ áp dụng được tại Nhật Bản và phụ thuộc vào vị trí các chòm sao.