Part 1
Những thứ khác nhau được bày trong giờ ăn trưa.
"Bwah. Dạ dày của mình kêu như một con thú vậy..."
Bỏ lỡ bữa ăn sáng do những tình huống khác nhau, Kamijou phần nào vượt qua được những tiết học buổi sáng.
Ngay khi giờ nghỉ bắt đầu, vài người lao từ lớp học đến căn tin để mua đồ.
Từ hành lang, ta có thể nghe thấy, "Này, không được chạy trong hành lang…!!" đến từ một giáo viên nhỏ bé. "…nếu các em định chạy, bỏ giày trong nhà ra và trượt trên tất của mình đi!!"
"Khuynh hướng những chiếc tất chưa gấp!!" giọng nói của một thành viên câu lạc bộ thể thao lẫn vào.
Tốc độ kinh thật! Cách của câu lạc bộ thể thao là hiệu ứng Doppler.
Kể cả với sức mạnh trung bình của mình, Kamijou sẽ luôn có được một khởi đầu muộn.
Luôn bị trì hoãn đến giờ ăn trưa sẽ gây chết người, nhưng hôm nay thì ổn. Với một tiếng bang, cậu kéo một chiếc cặp mỏng ra ngoài và đặt nó lên trên bàn mình, rồi từ đó cậu kéo ra một hộp bento sát thủ.
"Giờ thì, ăn thôi," cậu nói trong khi kéo mở nắp, nhưng chiếc điện thoại trong túi của cậu đột nhiên rung lên một cách tình cờ.
Khi kiểm tra, cậu thấy số và địa chỉ email mới nhất đến từ Misaka Mikoto.
"Hả?"
Thấy vậy, cậu gãi đầu trong khi nhìn vào màn hình LCD.
Dữ liệu bị hỏng, tin nhắn này không thể được mở xuất hiện.
(Gì vậy? Sao mà cô ta lại gửi tin nhắn vào đây từ lúc đầu chứ?)
Kamijou, từng chút một, ấn những cái nút để gửi một tin nhắn nói rằng cậu không thể đọc được tin nhắn kia, và gửi lại.
Cậu đẩy chiếc điện thoại vào túi mình, khi đây là thời gian ăn trưa.
"Mnmn. Hôm nay có vẻ lạ nhỉ."
Tiến lại gần trong khi giữ một chiếc túi nhỏ là Himegami Aisa.
Cô ấy là một cô gái trông rất Nhật Bản với mái tóc đen dài, và sẽ mang bento mỗi ngày.
"Một lần nữa, cậu lại mang đến thứ gì đó khá ngon."
"Món này không chia đâu. Tôi sẽ đổi với cậu."
Sau khi nói điều đó, Himegami kéo qua một chiếc ghế với âm thanh "zuzuzuzuzu".
Bản thân Kamijou thì kéo mở phần trên cùng của hộp bento của mình.
"…Có thức ăn còn thừa lại từ hôm qua, và tớ đã gói thành một bữa sáng hợp lệ, nhưng…nó đã bị ăn mất vào sáng nay bởi con bé đó rồi…"
"?"
Kamijou cảm thấy mờ nhạt khi Himegami nghiêng đầu hiểu được.
Sau khi giờ ăn trưa bắt đầu, đa phần lớp học biến mất vào trong hành lang để mua đồ ăn từ căn tin. Số còn lại lấy ra bữa trưa của mình và đóng trại ở vài chiếc bàn, mà không lo lắng về không gian.
Kamijou rút trà lúa mạch lạnh mà cậu đã có được trên đường đến trường (và giờ đã ấm lên) từ bên trong chiếc cặp của mình.
"Himegami, cậu có nghị lực để kĩ càng chuẩn bị bento mỗi ngày nhỉ. Tớ thì chỉ gói thức ăn thừa thôi do nó mệt khi làm vậy lắm."
"Một khi đã tạo thành thói quen, cậu sẽ không gặp quá nhiều rắc rối đâu."
Sự khác biệt giữa bento của họ rất rõ ràng. Của Himegami có tempura rau là món chính, và nó không trộn lẫn với cơm; nó trông rất ngon.
Trong khi Kamijou chỉ đơn thuần là gói thức ăn thừa, Himegami đã lên kế hoạch ngay từ đầu để làm bento của mình rồi. Tệ hơn nữa, vì cách nấu nướng của cậu, nước dùng đã xói mòn và rò rỉ vào trong khu vực cơm.
Có một ánh nhìn nhỏ thương hại trong mắt cô ấy trong khi nhìn cậu nắm vào đôi đũa nhựa.
"Cái này không trông giống một bento. Nước dùng đã bất ngờ, nhuần nhuyễn ngấm vào trong."
"...Kẻ thua cuộc đau đớn đó à?"
"Không phải! Bữa ăn hôm nay đã được nấu trong nước dùng làm từ khoai tây mềm tuyệt vời; ngấm nó vào trong cơm là thông minh đấy! Chậc, nếu cậu muốn làm cái kiểu mặt đó, vậy thì thử miếng khoai môn này đi! Cậu sẽ biết sức mạnh tiềm ẩn của Kamijou Touma về việc sử dụng Mirin để đá nó lên tới đỉnh!!"
Sau đó đôi đũa Himegami và Kamijou bắt chéo nhau khi đổi phần Tempura bí ngô của cô ấy.
(Rắc rối đây, chiên nó trong bữa sáng, nhưng nó ngon đấy; con người này dậy sớm đến thế nào vậy chứ?)
Có lẽ cô ấy là một người chăm chỉ một cách đáng ngạc nhiên, Kamijou nghĩ khi cậu bỏ miếng Tempura vào trong miệng mình. Nó ngon một cách khó chịu. Đáng lẽ đã qua một khoảng thời gian dài từ khi nó được bỏ vào hộp Bento, nhưng nó vẫn còn giòn. Cậu nài nỉ xin cô ấy dạy cậu công thức.
Mặt khác, Himegami mơ hồ nhớ việc học nấu ăn của mình là sau những lần chuyển trường liên quan đến công việc của bố đã để cô ấy ở lại một mình.
Trong khi nhìn chằm chằm vào miếng khoai môn, cô ấy nói trong khi nhai, "Hừm. Không tệ—"
Lời nói của cô ấy đột nhiên bị cắt ngang với một tiếng "Ư!" và một tiếng rên rỉ. Cong lưng lại, cô ấy đặt tay lên cổ họng mình.
Rõ ràng cổ họng cô ấy đã bị tắc.
"C-cậu ổn chứ!?" Cậu theo phản xạ nói lớn tiếng, nhưng cô ấy không đáp lại.
Với những giọt nước mắt trong mắt mình, cô ấy với lấy chai nước khoáng. Kamijou hốt hoảng khi cô ấy nắm lấy tay cậu và kéo nó tới lưng của cô ấy.
"Hả, cái gì? Cậu sẽ thấy tốt hơn nếu vỗ nhẹ vào lưng à?!" cậu kêu lên, khi Himegami gật đầu với nước trong miệng mình.
Touma di chuyển mái tóc dài để lộ ra tấm lưng của cô ấy, trong khi quyết định nhẹ nhàng xoa cô ấy lên xuống, khi cô ấy đau đớn run rẩy trong chỗ ngồi của mình.
"Chết tiệt!! Tớ nên đưa cậu đến phòng y tế—!"
"Mugu! Mugugu!"
"Hả, cậu muốn mạnh hơn à!?"
Khi cô ấy chỉ vào lưng mình bằng tay của cậu, cô ấy gật đầu từng chút một. Kamijou, người muốn giúp cô ấy càng nhanh càng tốt, đánh mất bản thân mình theo sự chỉ dẫn của cô ấy và vỗ lưng cô ấy, thì bất ngờ, một tiếng táp được nghe thấy.
Cảm giác bất thường về việc chiếc áo lót của cô ấy mở móc có thể được cảm nhận trên những ngón tay của cậu.
Thế là, cô ấy lặng lẽ đúc tay mình thành một nắm đấm, và không thương tiếc đánh nó vào bụng của cậu (Ngực cô ấy có lắc lên một chút).
Zudom!!* Như thể bụng cậu đang tạo ra âm thanh đó khi cơ thể cậu bay về phía sau, lăn trên sàn. Himegami giữ vùng ngực của mình khi chạy vào nhà vệ sinh.
"Guagh. M-mình chỉ làm theo những gì cô ấy bảo thôi mà. Đôi mắt khó chịu đó là sao chứ…?" Kamijou đang ở trên mặt đất, run rẩy từng chút một từ trong cốt lõi của mình khi một người bạn cùng lớp với đôi lông mày dày, mái tóc đen, và bộ ngực lớn tên Fukiyose Seiri đi đến trong khi cầm một gói Side Bread Plastic trong một tay. Có vẻ cô ấy đã đi đến tủ đồ của mình để lấy thức ăn có trong đó.
Với một giọng ngạc nhiên, cô ấy nói, "Cậu đang làm gì vậy hả?"
"Fu–Fukiyose?"
Cậu từ từ đứng dậy và ngồi vào một chiếc ghế trong khi nhìn vào bữa trưa của cô ấy.
"Tại sao cậu luôn ăn loại bánh mì khủng khiếp đó vậy?"
"Nó không có khủng khiếp! Nó ngon cực kì!!"
Cô ấy hét lên một cách trơ trẽn trong khi cầm gói bánh mì với bao gói ghi rằng "Chứa 21 chất dinh dưỡng nâng cao năng lực não." Nó giống như thuốc dành cho bữa trưa vậy.
Cau mày, Fukiyose ngồi vào bàn của Kamijou trong khi cắn vào làm giảm bớt cái bánh mì, nhưng vẫn không trông ngon miệng.
"Nếu cậu không có bất kì món ăn phụ nào, cậu có thể lấy miếng khoai môn của tớ."
"Tôi sẽ nói cho cậu bây giờ: hôm nay tôi mặc móc trước."
"?"
Không hiểu lí do của sự bộc phát đó, cậu nghiêng đầu khó hiểu. Trong khi quan sát cậu trong tình trạng đó, cô ấy hắng giọng.
"Dù vậy, hiếm khi cậu mới làm bento đấy."
"Trước đó, Himegami đã nói điều tương tự rồi. Kể cả tớ cũng thấy nó không bình thường."
Kamijou một lần nữa bắt đầu chọc vào bento bằng đôi đũa của mình, trong khi phần còn lại của lớp, những người đã ra ngoài mua bánh mì phụ vào phút cuối cùng, bắt đầu trở lại lớp học theo nhóm cùng với nó trong một tay. Có vẻ căn tin sẽ đóng cửa một lát sau đó. Lúc này lệnh cấm đã được dỡ bỏ, xu hướng của mùa có vẻ là đi ra ngoài trường để mua những thứ như Oden ở những cửa hàng tiện lợi. Đó là cách những học sinh trải qua giờ ăn trưa của họ.
Sau khi ăn xong, họ cuộn một tờ tài liệu để chơi trò ném bắt, còn những người khác thù lấy di động của mình để xem một chương trình giải trí trong khi ăn. Nhưng có một chủ đề mà mọi người đều đang thảo luận. Như thể lắng nghe họ không mục đích, chuyện tương tự phát ra từ miệng Fukiyose.
"…Chiến tranh, phải không?"
Cô ấy thở dài khi những lời nguy hiểm đó bật ra, và Kamijou vô thức dừng đũa.
Fukiyose, trong khi che đi cái nhăn mặt từ nét mặt của mình, nói, "Cái gì, cậu không biết hả? Cố kiểm tra tin tức thêm chút nữa đi."
"Tớ có biết. Tớ thực sự biết mà."
Đúng hơn, cậu biết rõ hơn bất cứ ai. Tuy vậy, cậu có thể không bao giờ nói cho cô ấy điều đó.
"Ừm, ít nhất là cậu biết chuyện đó. Vài cuộc chiến từ những giáo phái của một nhóm tôn giáo ở đâu đó đã gây ra một phong trào biểu tình trên toàn cầu."
Mức độ câu chuyện cũ mà Fukiyose đã nghe đâu đó có chút không đáng tin.
"Thôi bỏ đi."
Giọng điệu của cô chứa đựng cảm giác sợ hãi và lo lắng trong những lời đó. Mặt của Kamijou tối sầm lại. Cậu dừng lại khi chú tâm vào đôi đũa của mình và cô ấy thở dài trước khi tiếp tục.
"Nhưng nếu chiến tranh bắt đầu, giá của mọi thứ—như thịt và rau—sẽ tăng lên. Cũng như xăng dầu thường dùng nữa."
Những lời nói đột ngột, ngoài lề đó làm bối rối Kamijou một chút.
Tuy nhiên, những tin đồn về nó cũng đang đi vòng quanh.
Nhóm câu lạc bộ thể thao, những người đang xem TV trên điện thoại của mình, nói, "Họ đã đặt những hạn chế chặt chẽ hơn lên những lối ra, nên câu chuyện là sẽ không có bất kì chuyến quan tham trường nào nữa."
"Thật không!? Ichihanaransai vẫn sẽ bị ảnh hưởng mất!!"
Những chuyện khác được nói bởi những cô gái bên cạnh họ.
"Nhưng mới nãy trong phòng giáo viên, tớ nghe từ những giáo viên Anti-Skill rằng do những cuộc nổi loạn, kì thi giữa kì đã bị mất."
"May quá~!! Tớ không tự tin lắm trong việc kiểm tra cơ thể, nên chuyện này đã cứu tớ đấy!!"
"Nè? Tớ đã luyện tập cực kì chăm chỉ để vượt qua mọi người về việc bẻ thìa bằng một tay đấy; giờ tớ phải làm gì bây giờ chứ?"
Và tất cả bọn họ đều cười.
Ngôi trường này...hay đúng hơn, cả thành phố này tràn đầy những vấn đề "Chiến tranh gây ra những khó khăn lớn" hiện giờ.
Những tranh chấp của Thành Phố Học Viện và Công Giáo La Mã đang xảy ra; ngay cả khi họ biết được điều đó, họ bị gắn chặt vào vị trí của mình đến mức họ thậm chí còn không thể tưởng tượng được nó.
(Được rồi,) Kamijou nghĩ.
Để một môi trường mà người ta có thể tưởng tượng một trận chiến đẫm máu như vậy kết thúc.
Để chuyện đó không xảy ra, Kamijou Touma đã hành động.
"Sao cậu im lặng lâu vậy?"
"K-không-không có gì!"
"…Đừng có nhìn ngực người khác khi họ đang nói. Thiệt tình, cậu đã tưởng tượng gì vậy hả?"
"Tớ không có tưởng tượng bất cứ cái gì như thế! Đôi khi tớ phải gánh chịu những chuyện nghiêm trọng đấy!!"
Trong cơn tức giận, cậu đẩy đôi đũa của mình vào miếng khoai môn trong hộp bento.
"Nhưng mà, tại sao thịt và rau lại sẽ quá mắc như vậy chứ? Thành Phố Học Viện nhân bản thịt và có rau nhân tạo mà. Nhìn nè, có những tòa nhà nông nghiệp ở khắp nơi. Thậm chí Quận 17, cũng nổi tiếng như là một khu vực nông nghiệp mà."
"Bên cạnh đó, không phải nó có giới hạn à? Không có thứ gì như là tự cung tự cấp hoàn toàn—từ công việc với những tổ chức đối tác, cậu chỉ có thể lấy nó từ những nơi khác thôi!"
"Hmph."
Kamijou thấy Himegami vừa mới về lớp học trong cái nháy mắt từ khóe mắt mình.
"Vậy thì, tớ tự hỏi không biết liệu ăn Nabe bây giờ có tốt hơn không nhỉ. Sau khi giá cả tăng lên, cậu không thể không nghĩ rằng đây là một giá trị tốt."
"Ừm, có lí đấy. Giá cả trong siêu thị đang tăng từng chút trong mùa đông. Vẫn còn sớm, nhưng tôi tốt hơn là mua Nabe một cách nhanh chóng."
Và sau những lời đó, cậu có thể nghe thấy Aogami Pierce và Tsuchimikado Motoharu gần bảng đen đang có cuộc thảo luận sâu sắc.
"Như tớ đã nói, gối đùi không thực sự tồn tại. Đó chỉ là một sản phẩm hư cấu thôi!"
"…Không phải, nó có mà, nya~."
Họ dừng cuộc nói chuyện của mình và nhìn vào Kamijou. Aogami Pierce nói, "Vậy Kami-yan nè, cậu có muốn đi ăn Nabe hôm nay không?"
Tsuchimikado tiếp nối, "Nya. Nếu là Sukiyaki, tớ biết một cửa hàng rẻ nhưng ngon đấy."
Cuộc nói chuyện đó lan đến những học sinh lân cận.
"Giờ là tháng mười và vẫn còn quá sớm cho Nabe. Đúng không?"
Vòng tròn của cuộc nói chuyện mở rộng từ đó cùng một lúc.
Những người bạn cùng lớp của cậu tiến lại gần, từng người một.
"Gì vậy? Các cậu sẽ đi đến cửa hàng ở đâu đó hôm nay à?"
"Bọn tớ không cho phép các cậu độc quyền những cửa hàng ngon đâu."
"Cá nhân tớ thì thích Nabe với Yakiniku."
"Chờ đã, chờ đã, các cậu rút tiền đi. Chúng ta sẽ để đa số quyết định đi đâu."
"Huh," Mắt Kamijou thấy được nó.
Chủ đề cuộc trò chuyện đã chuyển từ "Tớ sẽ ăn nabe" sang "Ra ngoài ăn với mọi người trong lớp đi."
"Tại sao đột nhiên lại đi ăn nabe nữa thế?"
"Khởi đầu của chuyện này là kì Daihaseisai một thời gian trước."
"Chuyện này giống như là chuẩn bị cho Ichihanaransai, đúng không?"
Nhóm bao quanh Kamijou trao đổi nhiều ý kiến, đến khi cậu cuối cùng cũng nói "Đừng quan tâm lí do! Chỉ cần là Nabe thì sẽ ổn thôi!!" để thay đổi chiều hướng. Nhưng Kamijou, người ở trung tâm của cuộc nói chuyện, bị bỏ lại một mình.
"Bỏ phiếu theo đa số đi!!"
"Sukiyaki!!"
"BBQ!!"
"Oden!" "Tớ cũng muốn oden!!"
"Ai đang sử dụng tiếng bụng vậy hả?"
"Sha—bu—sha—bu— (x 6)"
"5.1 kênh âm thanh vòm à!? Ai đó tăng âm thanh đi!!"
Sau đó toàn bộ lớp học trở thành một cái sân vận động với sự bùng nổ tiếng ồn lớn.
Cuối cùng, Tsuchimikado hét lên "Cửa hàng ẩn kiểu Tsuchimikado này có thể đáp ứng được toàn bộ nhu cầu của các cậu đấy nya~!"
Aogami Pierce phản đối với "Nhảy tới chỗ có nữ hầu bàn của tớ đi! Có người có bộ ngực lớn và nụ cười của một thiên thần mà chưa có bạn trai đó!"
Một sự náo động của, "Không, tớ muốn những nữ hầu bàn mặc đồ phục cổ động cơ!"
"Tớ đã thấy nó rồi đấy, nó giống đồ tennis nhiều hơn."
Cuộc thảo luận đã chuyển sang điểm mà không thể nào hiểu được.
Kamijou bật ra một tiếng căng thẳng "Gyaa."
"Fukiyose-san, chúng ta nên làm gì với chuyện khó khăn này đây!?"
"Thiệt tình…"
Fukiyose hít một hơi ngắn, che khuôn mặt bằng hai tay, và rồi dựng cả hai tay ra đằng sau đầu cùng một lúc, quét mái tóc dài ra sau tai mình một cách hoàn hảo. Sau đó, cô ấy sửa lại kẹp tóc của mình.
Cô ấy đang nghiêm túc.
Kamijou thốt ra một tiếng kêu nhỏ theo phản xạ.
"—Fukiyose trán cao cấp hả!!?"
"Giờ thì!! Tôi sẽ lo cuộc biểu quyết nhanh chóng và yên lặng!!"
Fukiyose bước tới bục giảng và xóa sạch bảng đen.
Part 2
Cô giáo với vẻ ngoài mười hai tuổi, Tsukuyomi Komoe, và cô giáo thể chất với bộ ngực lớn và mặc một chiếc áo nịt len suốt cả năm, Yomikawa Aiho, đang đi dọc theo hành lang. Giờ ăn trưa sẽ kết thúc sớm.
"Vậy là họ nói rằng bộ não của neko-chan gần giống như của một con người 1½ tuổi. Giáo trình của Thành Phố Học Viện bắt đầu từ lúc 5 tuổi là sớm nhất: kết luận này được rút ra từ việc neko-chan không có khả năng sử dụng năng lực… Đây là cơ sở luận án của Isoshio-san từ Học Viện Nữ Kirigaoka, nhưng mà—"
"Có vẻ là một lời dối trá với tôi. Sao mà cô biết được liệu một con vật ngu ngốc có khả năng thể hiện mình không chứ? Ừm, việc phát triển năng lực bất thường là mánh lới của nơi đó. Sẽ không lạ nếu nhiều ý tưởng khác nhau như thế bay ra từ nơi đó đâu."
Yomikawa gượng quay ngoắt mái tóc đen được buộc của mình, trong khi cô nói, "Kirigaoka là nơi mà cô bé trốn chạy được cô chăm sóc đến, đúng không? Có chuyện gì với cô bé vậy?"
"Tee-hee. Khi Himegami-chan ghi danh vào kí túc xá trường học, nó có chút cô đơn, nhưng từ khi Musujime-chan đến, giờ thì ổn rồi. Cô bé hẳn đã có một trải nghiệm xấu lúc đó, nhưng Sensei sẽ đợi cô bé nói với mình. Vì nó khác với công việc nhà, giờ cô bé có thể học hành tốt hơn rồi."
"Ồ thật à?" Yomikawa bật ra một giọng điệu trầm trồ, thành thật.
"Đứa ở nhờ nhà tôi đã nhẫn tâm bỏ đi khá nhanh chóng. Cậu ta thậm chí còn không để lại lời nhắn nữa chứ. Tôi có cảm giác nó có liên quan gì đó đến mảnh giấy mà tôi tìm thấy sáng nay từ Học Viện Nagatenjouki. Có vẻ cậu ta đã vào kí túc xá ở đó."
"Ể! Họ được gọi là số một khi liên quan đến việc phát triển năng lực đấy! Nhìn vào kì lễ hội Daihaseisai năm nay, họ thậm chí còn đánh bại cả trường trung học Tokiwadai và trở thành quán quân."
"Có lẽ vậy, nhưng mà. Phần nào đó, nó chẳng có nghĩa lí gì cả; vì những đứa ở nhờ kia đi đến nơi chúng rời đi có vẻ không bình thường... ừm, cũng có nhiều chuyện ở đây nè."
Có thể là một cuộc tranh cãi hay cái gì đó, lớp học phụ trách của Komoe-sensei và Yomikawa lần lượt ở cạnh nhau.
Chúng có thể là cùng một năm, nhưng bầu không khí—hay có thể nói, "màu sắc" của các lớp—thật khác biệt. Cách kết thúc bữa trưa của lớp Yomikawa là tập hợp sách lịch sử hay tương tự khoảng năm phút trước khi hết giờ, và sử dụng thời gian còn lại để đưa xem bài tập của nhau. Môn phụ trách của cô là thể dục chẳng có liên quan gì đến lịch sử. Người ta nói rằng những giáo viên lịch sử đang khóc trong tâm trí họ vì hạnh phúc.
Mặt khác với của Komoe-sensei thì…
"Giải quyết xong! Mọi người sẽ đi ra ngoài ăn Sukiyaki tối nay!!!"
"Doooh!" Như sau khoảng thời gian mất đi trong một bàn thắng ở một sân vận động được quyết định, một tiếng cổ vũ có thể được nghe thấy. Tiếng cổ vũ lớn đó đánh đổ Komoe-sensei. Ngay cả những cửa kính trong hành lang cũng rung lên vì nó.
Komoe-sensei đấu tranh đứng dậy.
"Waaaah! Yo-Yomikawa-sensei, tôi đã cố kiểm soát lớp trước đó, nhưng tôi xin lỗi—!!"
Komoe-sensei nhảy vào lớp học, tất cả đều rung lên với cơn giận.
Nhìn lưng cô ấy, Yomikawa thở dài và thấy choáng váng.
"Không sao đâu. Trông giống như nó chỉ là một vấn đề ngốc nghếch thôi…"
Part 3
Nhiều chuyện khác nhau dẫn đến bữa ăn tối là Sukiyaki.
Đoàn người bao gồm toàn bộ lớp học, Index, Komoe-Sensei, và Sphinx đi đến cửa hàng nabe mà Tsuchimikado biết. Từ ngày đầu của Daihaseisai, Index đã xông vào lớp năm lần và đã trở nên quen thuộc với họ, nên không cần phải giải thích cho những người khác thêm nữa.
Vì đã qua thời gian về nhà, xe buýt và tàu lửa đều không hoạt động. Vậy nên nó được quyết định là họ sẽ đi để cửa hàng ở Quận 7.
Có một góc phức hợp bên trong khu mua sắm dưới lòng đất, trong đó đó những cửa hàng dinh dưỡng và món ăn trường học thử nghiệm khác nhau. Nghĩ đến việc cửa hàng của trường nữ công gia chánh của em gái kế của Tsuchimikado hẳn cũng có ở đó, Kamijou lặng lẽ thở dài.
Khi họ bước đến lối vào cửa hàng sukiyaki…
"Uwah.."
Kamijou vô thức thốt lên một tiếng rên rỉ.
Có lẽ là vì mọi cửa hàng trong trung tâm mua sắm dưới lòng đất đều được xây quanh một thiết kế hiện đại, nhưng cửa hàng sukiyaki này lại trông xuống cấp đến kì lạ. Giống một xác tàu đắm hơn. Không có tinh thần cố gắng thu hút khách hàng gì cả.
"Ta sẽ không kì vọng nơi này ngon một cách đáng ngạc nhiên, nhưng ông chủ già khó tính sẽ không sơn nó."
"Ngược lại, vì nó trông quá xuống cấp, không phải nó sẽ phục vụ đồ ăn ngon để bù vào à?"
Cố gắng lấy niềm tin bằng một hơi thật sâu, Kamijou ở trong hàng đầu khi họ kéo mở cánh cửa với một tiếng lách.
Họ chỉ thấy một nhân viên học sinh trông không động lực gần máy tính tiền, nhưng từ bên trong nhóm của Kamijou, có tổng cộng bốn ngươi người, nghe thấy một cuộc trao đổi, với những giọng nói đậm mùi địa phương.
"Whoa—!! Chúng ta trúng lớn rồi!! Chỉ riêng doanh thu ngày hôm này thôi cũng sẽ đứng đầu bảng đây," một giọng nói bộc bạch nói một tràng.
Vai của Kamijou rũ xuống. "Ừm, họ không có vẻ gì là được tổ chức cả."
"Ngay từ đầu, đã lạ là bốn mươi người đến mà không gọi trước rồi mà. Tớ muốn thấy khuôn mặt mỉm cười của anh chàng đó thay vì vẻ nhàm chán trống rỗng của anh ta, nya," Tsuchimikado nói. Giữa chừng,
"Nhân tiện," Komoe-sensei gián đoạn. Cô ấy đang dựa vào tường trong khi nhìn vào một cái mục lục có vẻ có chút dính dầu. "Tsuchimikado-chan, cửa hàng này có ba mươi loại bia, và đó chỉ là những hiệu bia nội địa. Hơn nữa, rượu của họ cũng là hàng đầu. Làm thế nào mà em biết được một nơi thế này vậy hả?"
"Guh!? K-không!! Đó là điều không tưởng đấy, nya!! Sao mà một học sinh trung học có thể uống rượu được ạ, nya!!"
"Tsuchimikado-chan? Tsuchimikado-chaaan?"
Đôi mắt vô cùng mờ ám của Komoe-sensei hướng vào cậu ta đến khi nabe được mong chờ từ lâu cuối cùng cũng đến. Những người bạn cùng lớp của Touma nắm lấy toàn bộ cơ thể của cô ấy trong khi nói "Thôi mà-thôi mà-thôi mà" và ép buộc đưa cô ấy đến bữa tiệc của nhóm.
Sensei cố nói gì đó, nhưng họ dường như lờ đi cô ấy.
Bình thường, có một cái bàn để bốn người người cùng ngồi vào sẽ là điều không thể, nên họ quyết định tách thành những nhóm vào các bàn khác nhau.
"Ăn thôi!" "Ăn nabe nào!" Sự căng thẳng của mọi người tăng lên; vài người cứ vặn cái nút gas trên bàn mà không có lí do gì, trong khi những người khác bận rộn với cuộc thi ai có thể gọn gàng tách đôi đũa gỗ được.
Cái mũi nhỏ của con mèo hoa bắt đầu giật giật trong niềm vui khi nó kêu meo trong khi quan sát, vì một lần nữa nó bị cấm do sukiyaki có negi trong đó.
Thương xót nó, Kamijou đã gộp theo trình tự onigiri trước đó với nabe, và đặt nó trước mặt con mèo hoa. "Quỷ tha ma bắt!! Mọi người ai cũng đều có thịt trong khi tớ chỉ có lấy được cá hồi thôi," con mèo dường như bĩu môi trong khi nó nâng cao chiếc đuôi của mình, khi nó nắm lấy bai hên của onigiri bằng móng trước và cắn nhẹ lên nó trong sự ghen tị.
Trong khi chờ món nabe, cả lớp bắt đầu nói chuyện về chủ đề hỗn loạn "bên ngoài" Thành Phố Học Viện.
Himegami, bằng giọng thì thầm, đang nói chuyện với Fukiyose trong khi quay lưng.
"Nghĩ đến nó, có vẻ có tin đồn rằng những đứa trẻ có năng lực cao hơn phải nộp giấy tờ chứng minh thân phận của họ đấy."
"Nếu cậu đang nói về những năng lực siêu năng lực mạnh hơn, đó là một cách thích hợp để đối phó họ, đúng không? Hừm, như tớ nghĩ, liệu nó có trở nên tệ đến mức chúng ta có thể là những người phải trả giá lớn nhất không nhỉ!"
Ngược lại, ngồi bên cạnh Fukiyose, Touma suy ngẫm về nó lặng lẽ. Gần đó, Index nghiêng đầu khó hiểu.
Nhìn vào mối quan hệ của Misaka Imouto và Misaka Mikoto, năng lực có thể được xác định bởi thông tin DNA. Trung thực thì, họ sẽ không muốn mất những học sinh có năng lực có giá trị. Đặc biệt là chỉ riêng những siêu năng lực gia Level 5 không thôi là đã có giá trị đủ để làm một phòng thí nghiệm chuyên nghiệp rồi.
Trong một chủ đề liên quan…
"Nè, có thật xe buýt của trường trung học Tokiwadai chống được đạn và chống cháy nổ không? Những tin đồn như thế đã bất ngờ xuất hiện; tớ lo lắm."
"Nya. Những tin đồn được thì thầm về Vườn Trường như thế đều là lời nói dối thôi. Thông tin ở đó được phân loại cao lắm, nên tớ nghi ngờ nó sẽ bị rò đi mà không có lí do gì."
Ngồi đối diện Kamijou là Aogami Pierce, người đã rời đi để sử dụng điện thoại và trở lại trong lời phát biểu của Tsuchimikado, cảm thấy chuyện đó là vô lí nhưng cũng có một độ tin cậy lạ lùng.
Ví dụ, nếu những Ojou-sama của trường trung học Tokiwadai bị mất tích, không nghi ngờ gì nó sẽ là một cú sốc lớn với giới tài chính và chính trị. Mạng sống của người dân không phải đều có giá trị như nhau, Kamijou nghĩ.
"Haa! Số phụ huynh đưa ra thắc mắc "Nếu chiến tranh nổ ra, Thành Phố Học Viện sẽ gây nguy hiểm cho con cái họ" đã nhân lên rồi."
"Ể, những cuộc thảo luận như vậy cũng tăng lên à?"
Komoe-sensei nói với giọng điệu nhỏ nhẹ, mệt mỏi, trong khi Kamijou thì thấy khó hiểu. Cô ấy đang ngồi bàn đối diện với cậu và đang chờ món nabe đến cùng với một cốc nước lạnh vào miệng.
"Ừm, đón con cái của họ có thể là quan trọng. Nhưng cô cũng nghĩ…có nơi nà khác an toàn hơn Thành Phố Học Viện ư? Dù là trong hay ngoài nước, cô không nghĩ bất cứ biện pháp an ninh nào khác là đủ đâu."
Nghi ngờ nó, Kamijou nở một nụ cười cay đắng. Cậu thậm chí còn không thể đếm số lần cậu được gửi đến bệnh viện trong vài tháng gần đây.
Ngồi cạnh Touma là Index.
"Touma, em đói."
"…Nabe sẽ ra sớm thôi. Nhưng em thực sự đi theo nhịp độ của mình nhỉ."
"Em cũng muốn Onigiri nữa."
"Quên đi! Đó là cho con mèo!"
Tiếng hét của Kamijou làm lông của con mèo hoa dựng lên "Tha cho tôi đi! Tôi không thể ăn thịt và giờ các người còn muốn lấy cá hồi khỏi tôi nữa hả?" bằng giọng rừ rừ đe dọa.
Và rồi…
"Nabe đến rồi."
Tsuchimikado kêu lên bằng giọng của một kẻ nói dối.
Nhóm của Kamijou nhận thấy vài nhân viên đang bưng một nồi đen lớn bằng cả hai của họ. Đã có âm thanh sôi sùng sục thấp phát ra từ chiếc nồi, ngay khi Tsuchimikado nói, một mùi hương mà người ta không thể tạo ra được trôi qua không khí.
"Để xem" Kamijou vừa nói vừa nhìn vào chiếc nồi nhân viên mang đến.
Cậu đột nhiên bị bắt giữ bởi những người bạn cùng lớp của mình, Index thốt ra một tiếng thét nhỏ, và Fukiyose thở dài với cái nhìn ảm đạm trên khuôn mặt mình.
"Gwah!? Các cậu đang làm cái gì thế hả!!?"
"Đồ ngốc!! Nếu tiến tới thì cậu sẽ lật đổ nabe mất!"
"Đột ngột quá đấy! Đặc biệt nhìn vào khuôn mặt dễ thương và cái giá đỡ lớn trên người cô nhân viên đó là cực kì nguy hiểm đấy!!"
"Với vận may của cậu, bọn tớ có thể sẽ đói một khi cậu phạm sai lầm đấy!"
Cậu muốn tranh luận, nhưng lại bị áp đảo. Imagine Breaker trú ngụ trong cánh tay phải của cậu sẽ không có tác dụng với những người bạn cùng lớp đang đói của cậu.
Có lẽ vì sự kiện cụ thể đó, sự xui xẻo không thể xảy ra vào thời gian này mà không báo trước.
Trừ cậu nhân viên cửa hàng đó, còn có một người dễ thương với bộ ngực lớn. Cô ấy ít nhiều thấy Kamijou đỏ bừng, và nói "Mọi-mọi chuyện ổn chứ?"; làm cả lớp cậu nghĩ rằng cuối cùng cậu cũng bị vặn vít…
"…Nếu vận xui của anh ít nhất không chen vào bây giờ, em sẽ thực sự, thực sự điên lên đấy."
"Đừng có đưa mặt ra khi nói những chuyện như thế, nó đáng sợ lắm!"
Có nhiều cái vẫy vẫy bằng một tay của Kamijou khi cậu hét điều đó, nhưng sự chú ý của cả lớp đều hướng về món nabe.
Cậu thu mình lại và lấy trứng sống cho sukiyaki, đập chúng vào góc bàn, làm nứt vỏ mở ra và đổ nội dung bên trong vào một cái chén.
Một tiếng lách cách từ đôi đũa có thể được nghe thấy khi cậu đánh trứng, nhưng sau đó Fukiyose, người đang ngồi gần đột nhiên lên tiếng với sự bất mãn lớn, "…Thiệt tình, Kamijou. Sao mà cậu đánh chỗ trứng đó lâu thế hả?"
"Hả?"
"Gaah tôi bực mình chỉ vì nhìn cậu thôi đấy!! Để tôi làm điều đó cho, khi liên quan đến trứng, cậu phải làm nhanh! Nhìn đây, cậu cứ làm như thế này đi!!"
"Xin chàoooo, một người kiểm soát trực tiếp à!?"
Kamijou, với chén cơm bị lấy đi, thờ ơ tránh xa đôi đũa của mình khỏi Fukiyose. Cứ thế này thì có khả năng chỉ có rau mới được chất đống trên sukiyaki đã chờ lâu thôi.
Trong khi đó, Aogami Pierce, như thể cậu ta đang hoàn toàn đọc được chuyện đang diễn ra, giữ yên ở một trí an toàn với một khoảng cách cố định tránh khỏi Fukiyose, rồi lãnh đạm gọi Kamijou.
"Khi chúng ta giới hạn vào thực đơn, giá cả vẫn chưa thay đổi, đúng không?"
"Ư-ừ. Nhưng chúng ta có thể đang ở giai đoạn dự trữ. Chúng ta đang chờ đợi xem liệu chuyện này có phải là tạm thời hay không, nhưng sự thật là chắc chắn nó có thể tăng giá ngay lập tức."
"Nói cách khác, chúng ta phải ăn những cái này cùng lúc! Yahoo—!!"
"'Yahoo—' gì hả, đồ khốn chỉ lựa thịt kia! Và Fukiyose-san phần nào đang là một tên ăn thịt giống như cá vược phá hủy phần nội dung của nabe đấy—!!"
Không nản lòng, Kamijou chạm vào trong bằng đôi đũa của mình, nhưng nhanh chóng, nhìn thấy shirataki ngâm canh khi cậu nghĩ đó là thịt chỉ với những miếng nhỏ còn lại khi cậu gắp chúng, thật đau đớn. Và để làm cho vấn đề tệ hơn, cậu một cách vô lí nhận lấy một cú đấm từ Fukiyose nói rằng 'Đừng có khấy nồi bằng đũa; cậu đang phá hủy tofu đấy'.
Tuy nhiên, dù cho ai nói gì, mọi người đều đang vui vẻ dự phần từ chiếc nồi. Hay đúng hơn, đó là lí do cậu không lấy được nhiều từ chiếc nồi, Kamijou thấy bối rối, nhưng rồi…
"Ha!? À đúng rồi… Vấn đề dạ dày của Index là—!?"
Nhanh hơn cả việc cậu nhận ra mối bận tâm của mình, mắt của cô bé mặc trang phục trắng đang lấp lánh.
Cậu có linh cảm không mong chờ, khó chịu.
Part 4
Với những học sinh trung học, chỉ tập hợp nabe không thôi là chưa đủ, nên đến khi những món gọi thêm đến bàn, mọi người đều đang làm việc riêng của mình. Phần lớn lớp học đang hét lên những tiếng *gyaa! gyaa!* trong cửa hàng, nhưng Kamijou thì đi ra ngoài và đang nghỉ ngơi một chút. Ta có thể nói, khi ở bên trong trung tâm mua sắm dưới lòng đất, thì sẽ không có nhiều cảm xúc như ở bên ngoài.
(Chiến tranh à…)
(Một từ không thực tế—không, tốt hơn nó là một từ không thực tế,) Kamijou đột nhiên tự nhắc nhở mình.
Trong trung tâm mua sắm dưới lòng đất, định hướng cho những sinh viên đại học, những người lớn hơn Kamijou một chút, đang đi lại tới lui. Và mọi người đều đang mỉm cười vui vẻ. Chính nó là một sự yên bình. Nó là bộ mặt ở khắp nơi. Và nó dường giảm đi độ tin cậy của từ 'chiến tranh'.
Dù vậy, những vết sẹo nhất định vẫn còn.
Với những biến động ngày 30 tháng 9, nhiều tòa nhà trong trong một khối phố đã bị đánh sập, và vành đai ngoài của Thành Phố Học Viện đã trở thành bình địa bởi vụ đánh bom. Những kiểu vết sẹo đó sẽ không biến mất trong một hay hai ngày.
Sau chuyện này, 'điều đó' có thể sẽ xảy ra khắp thế giới.
Không có lời hứa xác định sự kiện rung chuyển thế giới đó sẽ không xảy ra.
Giáo hội Công Giáo La Mã.
Và Ghế Phải của Chúa.
(...Có vẻ mình phải làm gì đó.)
Cậu không biết mình có thể chắc chắn làm được điều gì. Ngay từ đầu, cậu có cảm giác mình sẽ phải làm những chuyện nhiều hơn những gì mà một học sinh trung học bình thường có thể làm.
Tuy nhiên, Vento Tiên Phong, đã đến thành phố này ngày hôm trước, đã nói, "—Ta đã tấn công Thành Phố Học Viện để tiêu diệt Kamijou Touma."
Kamijou không phải ở giữa dòng chảy lớn.
Dòng chảy lớn đang diễn ra với Kamijou là trung tâm.
(Mình không biết cái gì là cái gì, nhưng nếu là vậy, cả mình cũng có khả năng có thể làm được gì đó; mình không phải là một khán giả ở đây mà. Mình không biết ai đã quyết định chuyện này, nhưng nếu mình là trục của câu chuyện, có chỗ nào còn được để lại để mình có thể thay đổi dòng chảy sự kiện không chứ?)
Ngay cả với nồi thịt được mong chờ từ lâu, cậu càng nghĩ nhiều về nó, thì cậu càng cảm thấy chán nản. Với sự thay đổi tâm trạng, Kamijou lấy ra chiếc điện thoại của mình và mở nó, không biết rằng cậu có tin nhắn.
Nó đến từ Misaka Mikoto.
(Tin từ lúc giờ ăn trưa à,) cậu vừa nghĩ vừa cố mở tin nhắn, nhưng ngay cả khi cậu mở hộp thư đến, thông điệp [không có tin nhắn] đang được hiển thị. Bằng cách nào đó, địa chỉ của cô ấy được xem như là thư rác và được tự động tách riêng qua một thư mục khác, nhưng ngay cả khi cậu cố gắng đi vào, thư mục thư rác đó không thể được tìm thấy. Chức năng đó không được sử dụng nhiều, nên cậu không biết phải làm thế nào hết.
"?? …Gì vậy chứ?"
Cậu nghiêng đầu và nghĩ mình sẽ giải quyết chuyện đó sau, nên cậu đặt chiếc điện thoại của mình trở lại túi.
"Kami-yan."
Một giọng nói chạm đến lưng của Kamijou.
Quay lại, Tsuchimikado Motoharu đang đứng đó.
Cậu ta đang cầm một chai kim loại nhỏ mười lăm centimet trong một tay. Nội dung của nó có thể là rượu whiskey. Cậu ta có thể đã đến đó để bí mật uống nó và tránh xa Komoe-sensei.
Vẻ ngoài của Tsuchimikado là hoàn toàn bình thường. Thậm chí không có một miếng băng dán. Tuy nhiên, người con trai đó có thể đã mạo hiểm mạng sống của mình trong trận chiến; nhìn kĩ, dáng đi của cậu ta vụng về một cách đáng nghi.
Như thường lệ, gián điệp tự xưng Tsuchimikado có thể nhìn thấy điều đó từ việc nhìn vào một kẻ nghiệp dư như Kamijou đang nghi ngờ [vụng về]. Như dự kiến, cậu ta không có vết thương nhỏ nào.
Tsuchimikado có thể biết tại sao Kamijou lại đang bí mật trừ mình khỏi lớp.
Cậu ta vừa mỉm cười vừa nói, "…Cậu đang lầm nếu cậu nghĩ chiến tranh xảy ra ở đây đều là do lỗi của cậu đấy. Nhờ có cậu, mọi người trong lớp đều không bị kéo vào. Cậu đã có thể bảo vệ những người xung quanh. Và vậy nên việc trải nghiệm những cảm giác xa lánh của cậu quá bất hợp lí đó."
"…Vậy à."
"Đúng vậy. Chiến tranh xảy ra vì ai đó đằng sau hậu trường mắc sai lầm. Với kẻ nghiệp dư như Kami-yan, tức giận rằng nó là lỗi của ai đó ở nơi khác là đủ rồi."
Nghe thấy điều đó, Kamijou theo bản năng mỉm cười.
Sau cùng, cả Kamijou lẫn Tsuchimikado thực sự đều như nhau, gánh lên chính mình bằng hành lí của mình.
Tsuchimikado nói, "Nó đang bắt đầu đấy."
"Ừ."
"Quy mô của chiến tranh đang thay đổi. Chuyện này hoàn toàn vượt quá cuộc tranh cãi của những đứa nhóc bình thường. Cậu tốt hơn là nên cẩn thận đấy, Kami-yan. Từ bây giờ, có thể sẽ khó khăn để thoát khỏi tình huống này từ đây đấy."
"…Tớ hiểu ý cậu."
Kamijou hơi liếc xuống dưới.
Vào bàn tay phải uốn cong của mình.
"Cả tớ cũng không nghĩ chuyện này sẽ kết thúc tốt đẹp. Nó không phải là vì 'chuyện gì đó là thiếu sót', có nhiều chuyện liên quan đến sự thiếu sót của họ. Những gì đã xảy ra đến giờ đều là phép màu. Có lẽ, nếu họ nhận định đúng, tớ sẽ không phải tiến đến số phận này."
"Phía bên kia sẽ không nhàn nhã chờ đợi sự chuẩn bị của chúng ta đâu."
"Có thể là vậy. Dù vậy, tớ biết mình phải làm gì. Dù cho có nhỏ đến thế nào, tớ không có lựa chọn nào ngoài phải biết chi tiết về nó."
Sau khi nói điều đó, Kamijou chuyển ánh nhìn của mình lên.
"Không có tác dụng gì khi phàn nàn về sự thiếu sót này. Chúng ta sẽ tiến lên từng chút một. Nó là một vấn đề khó ngay cả khi trong những trường hợp tốt nhất. Nhưng nếu chúng ta không làm, chúng ta sẽ không bao giờ tiến gần đến những người có dã tâm được."
"Kami-yan…"
Tsuchimikado cố nói gì đó, nhưng giữ lại.
Cậu ta là một gián điệp chuyên nghiệp, khác với Kamijou. Một người biết về bóng tối của thế giới nhiều hơn Kamijou. Sự do dự biến mất khỏi giọng điệu của Kamijou, làm cho Tsuchimikado phải mò mẫm tìm từ ngữ thích hợp.
"Tớ đã phụ thuộc vào những người khác đến tận bây giờ. Và tớ đã bỏ lại những người khác cho thế giới mà chính mình cũng không biết. Tớ tin mình thậm chí cũng đã gây cho cậu nhiều rắc rối. Những chuyện này từ giờ sẽ không còn nữa đâu. Tớ phải tự đi đến thế giới mới mà mình chưa từng nhìn thấy cho đến bây giờ!"
Kamijou đã lấy sự chú ý của Tsuchimikado Motoharu.
Cậu âm thầm siết chặt Imagine Breaker, bàn tay phải của mình.
"Tsuchimikado, tớ đã quyết định rồi."
Bằng một giọng nói tràn đầy ý chí mạnh mẽ, cậu rõ ràng nói điều đó.
Trong ý thức, đến đàn anh trong công việc đó.
"Đúng vậy, từ giờ tớ sẽ đi học tiếng Anh!!!"
.....................
"Hả?"
Nhận thấy Tsuchimikado theo phản xạ và hoàn toàn há hôc miệng, Kamijou rút chiếc điện thoại trong túi mình.
"Giờ nhìn đi, Tsuchimikado! Tớ đã tải ứng dụng điện thoại Học Tiếng Anh Dễ Dàng! Tớ đã lên Level 3 trong những cuộc nói chuyện thường ngày, nhưng đúng như tớ nghĩ, nó thật khó. Nhưng tớ phải hợp lí nhớ những từ không phải tiếng Nhật, để Công Giáo La Mã và Ghế Phải của Chúa không luôn bị giới hạn phải luôn nói ngôn ngữ của chúng ta!!"
"Errr…"
Bước lùi lại quá xa, biểu hiện không chủ ý của Tsuchimikado giống như cậu ta đang nói chuyện với ai đó lần đầu.
"Sao lại là tiếng Anh lúc này chứ?"
"Hả? Nếu họ ở Rome thì tiếng Ý sẽ được. Tuy nhiên, bọn họ có tới hai tỉ người. Vì thế, tiếng Anh sẽ được mà."
Câu trả lời khó hiểu của Kamijou đáp lại.
Với chuyện như một cách xác định để sống sót à, đó là điều cuối cùng trong tâm trí Tsuchimikado.
Có vẻ Kamijou phần nào muốn dùng lời nói để đánh bại hai tỉ người.
"Ừm, tớ đã nghĩ lời nói sẽ không được, nhưng nếu tâm hồn được gửi theo cùng, ta sẽ hi vọng rằng họ sẽ hiểu, tớ nghĩ vậy. Không có lí do tại sao tất cả mọi người phải thông thạo tiếng Nhật như Lidvia hay Biagio cả. Hay đúng hơn, mọi người đều đang nói với người khác bằng tiếng Nhật, nhưng chúng ta không nên quá dựa dẫm vào điều đó. Cho nên đó là lí do của tớ."
"—"
Âm thanh *BỐP!!* dày đặc vang lên trong trung tâm mua sắm dưới lòng đất.
Vì sự ngu ngốc cùng cực, Tsuchimikado gần như theo phản xạ giải phóng cú đấm của mình.
Tsuchimikado bực tức lắc đầu, lờ đi chàng trai lăn gần đó, và trở vào trong nhà hàng sukiyaki khi cậu ta hạ thấp vai mình.
Sau đó, không cần phải nói Kamijou Touma đã không thể nhận được thậm chí là một chút trong đống thịt thêm.