Toaru Majutsu no Index

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3604

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1361

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 377

Volume 13 - Cuộc xâm lược Thành Phố Học Viện - Chương 6: Đường phố bị đánh đập bởi cơn mưa lạnh lẽo. Battle_Preparation.

Part 1

30 tháng 9, 6:33 PM.

Vento Tiên Phong, một thành viên của Ghế Phải của Chúa một cách vật lí phá thủng cổng thứ ba của Thành Phố Học Viện.

Cùng thời điểm đó, một cuộc tấn công không rõ được kích hoạt gây ra thiệt hại lớn cho những người gìn giữ hòa bình, Anti-Skill và Judgment.

Như một hậu quả của an ninh suy yếu, Vento giết chết ba thành viên của Ban Giám đốc.

7:02 cùng ngày.

Aleister, chủ tịch Ban Giám đốc Thành Phố Học Viện, quyết định Vùng Sô Ảo – Viện Ngũ Hành chưa hoàn chỉnh sẽ được sử dụng để ngăn Vento.

Khi mưa rơi trên đường phố ban đêm, đơn vị Hound Dog dẫn đầu bởi Kihara Amata bắt đầu hành động.

Mục tiêu của chúng là thu hồi Số Hiệu 20001 hay còn gọi là Last Order.

Kihara Amata đích thân tấn công Accelerator vì anh được coi là một trở ngại cho kế hoạch, và cuộc tấn công thành công.

Người con trai được biết đến như là Level 5 mạnh nhất Thành Phố Học Viện đó hoàn toàn bị vô hiêu hóa.

Nhưng Hound Dog phạm phải một sai lầm nhỏ.

“Giúp với…”

Chúng đã để một cô bé nào đó trốn thoát.

Và…

“Làm ơn, hãy giúp anh ấy! Misaka Misaka cầu xin anh!!”

Giọng nói đó đến tai một chàng trai nọ.

Part 2

“Mọi người đang làm gì ở đó vậy?”

Cơn mưa nặng hạt hơn.

Khi những giọt mưa trút xuống những con đường tối, giọng nói của một cô gái lấp đầy tai của Hound Dog và Kihara Amata len lỏi trên mặt đất và Accelerator nằm đổ gục trên con đường ướt.

Bộ đồ của cô nữ tu trắng nổi bật giữa màn đêm tối mịt.

Cô là Index.

Cô là một cô gái mảnh mai. Ngay cả với bộ đồ làm nổi bật hình bóng, thân hình nhỏ bé của cô cũng không thể bị che đi. Cô có mái tóc bạch kim dài tới eo, đôi mắt to màu lục, và mỗi bộ phận của cô trông giống như một tác phẩm tinh tế của nghề thủ công có thể phá vỡ thậm chí từ một cú chạm nhẹ. Cô cũng đang ôm một con mèo hoa trong tay.

(Chuyện này thật khủng khiếp…)

Khi Accelerator nằm trên mặt đất, suy nghĩ đó thoáng đi vào tâm trí anh.

Cô ấy không thể ngoài lề hơn được nữa. Chuyện này không phải là một cơ hội, nó chỉ làm mọi chuyện tệ hơn thôi. Anh nghi ngờ cô ta có thể chịu được bất kì tên côn đồ nào bò ngang qua những con hẻm, chứ đừng nói đến đơn vị Hound Dog được vũ trang đấy.

Cả Kihara cũng cau mày.

Hắn không hề có suy nghĩ hay phân tích người này sẽ là một mối đe dọa mới. Biểu hiện của hắn là của người thấy một con gà đột nhiên đi lên trên gò đất của pitcher trong một trận bóng chày.

Nếu người đàn ông mặc áo khoác phòng thí nghiệm đó chỉ đưa ra vài mệnh lệnh thôi, cô nữ tu đó sẽ bị biến thành một miếng thịt băm trong vài giây.

Bất cứ ai cũng biết được chuyện gì sẽ xảy ra với làn da và da thịt mềm của con người khi bị bắn bởi những khẩu súng tiểu liên đủ mạnh để làm cho cánh cửa xe hơi có đầy lỗ hổng đó.

(Mình nên làm gì đây? Mình có nên để cô ta chết không? Mình có nên cứu cô ta không? Hay là mình nên sử dụng dụng cô ta đây?)

Accelerator chuyển sự chú ý đến cái điện cực kiểu vòng cổ quanh cổ mình.

Anh vẫn còn có thể sử dụng sức mạnh của mình.

Nhưng những vết thương khắc trên khắp cơ thể không cho phép anh di chuyển cơ thể mình.

“Chúng ta nên làm gì đây ạ?” một trong những người mặc đồ đen xung quanh thì thầm.

Kihara Amata không quan tâm thở dài.

“Ngươi nghiêm túc khi hỏi chúng ta nên làm gì à?” Câu trả lời của hắn rất ngắn gọn. “Chúng ta sẽ loại bỏ cô ta.”

(Chậc!!)

Accelerator tặc lưỡi.

Index đã thấy Hound Dog hành động. Chúng là một tổ chức không chính thức mà sự tồn tại là một bí mật. Điều đó có nghĩa là chúng sẽ bịt miệng cô ta. Ngay cả khi cô bỏ trốn, chúng sẽ lần theo dấu của cô ta. Khó tin được cô ta kéo dài thậm chí là ba ngày.

(Dù thế nào thì, mình cũng sẽ bị giết nếu không làm gì cả. Vậy nên mình sẽ làm gì đó ở đây!!)

Mục đích của Accelerator giống tránh khỏi Kihara Amata hơn là cứu Index, nhưng dù sao thì anh tìm được một sự bùng nổ của động lực.

(Mình thực sự không hề quan tâm đến con nhỏ nữ tu này, nhưng mình sẽ không để hắn cười suốt đâu. Đến lượt ngươi nghiến răng rồi đó, Kiiiharaaa!!)

Công tắc của điện cực kiểu vòng cổ quanh cổ anh vẫn đang bật.

Anh chỉ cần phải đưa ra lệnh và sức mạnh của anh sẽ kích hoạt.

Anh kiểm tra vị trí của mọi thứ và mọi người trước.

Ba chiếc xe thùng đậu quanh Accelerator trong vòng bán kính 10 mét. Những thành viên Hound Dog mặc đồ đen có khoảng 20 tên. Kihara Amata là vấn đề lớn nhất và hắn ta đang đứng cạnh Accelerator, nhưng rất gần như là không thể với anh để đấu lại người đàn ông đó. Phản hồi phòng thủ của Accelerator không thể khóa đòn tấn công của Kihara, và nếu Accelerator cố điều khiển véc tơ không khí để tạo ra ngọn gió dữ dội, Kihara sẽ sử dụng sóng âm đặc biệt để ném các véc tơ vào tình trạng hỗn loạn và vô hiệu hóa cuộc tấn công.

Và…

Index đang đứng cách 15 mét bên ngoài vành đai những chiếc xe thùng.

(Mình có thể tiêu diệt chúng sau.)

Trong khi nằm sấp trên mặt đất, những ngón tay của Accelerator chạm vào nhựa đường ướt.

Anh tập trung vào cảm giác bên dưới những ngón tay của mình.

(Chỉ có một chuyện mình cần phải làm bây giờ. Mình cần phải thoát đến nơi nào đó an toàn. Và mình sẽ đem con nhỏ nữ tu đó theo cùng!!)

Đồng tử đỏ của anh giãn ra.

Sức mạnh của anh kích hoạt.

“Ôôôôôô!!” Accelerator hét lên khi anh ép những ngón chân của một chân vào mặt đất và đạp hết sức có thể trong khi vẫn đang nằm gục. Cùng lúc đó, anh điều khiển những véc tơ. Với sự bùng nổ sức mạnh như tên lửa, toàn bộ cơ thể của anh bay lên từ nhựa đường và bắn về phía cửa hậu trượt của một trong những chiếc xe thùng đen với vận tốc đáng sợ.

Cánh cửa kim loại bứt khỏi đường trượt như thể nó bị đánh bởi một quả cầu phá hủy.

Cơ thể của Accelerator lấp đầy cái ghế sau của chiếc xe thùng.

“!?”

Trước khi người đàn ông trong bộ đồ đen đang ngồi đợi ở ghế tài xế có thể phản ứng, Accelerator đưa tay về phía cánh cửa bị nghiền nát và xé một vật kim loại khỏi phần trượt. Giờ anh đang cầm một mảnh kim loại hình que nhọn dày khoảng 5 cm và dài 10 cm. Anh đâm mạnh vào phần tâm mặt sau của ghế tài xế.

Anh cảm thấy nó đang chìm vào trong hơn là nghe thấy nó.

“Ee…Ah!!”

Accelerator nói với người đàn ông đang nối một cách vật lí với chỗ ngồi tài xế nhưng thậm chí còn thể hét lên cho đúng cách.

“Lái đi.”

Anh không nhân nhượng.

Anh chỉ nói sực thật một cách bình tĩnh.

“Ngươi sẽ chết trong vòng 30 phút nữa. Nếu ngươi không đến bệnh viện ngay lúc này, thì sẽ muộn đấy.”

Từ lượng đau đớn mình đang cảm thấy, người đàn ông phải biết rằng vết thương này vượt quá thứ mà bộ sơ cứu có thể chữa lành. Chưa kế đến hắn ta biết rất rõ cách tên Kihara Amata đó sẽ xem những thuộc hạ bị thương giờ chỉ là trở ngại.

“Ee!?”

Hắn ta làm rõ tâm trí nhanh chóng.

Với âm thanh chói tai của động cơ, chiếc xe thùng đen mà Accelerator đang ngồi bên trong chuyển động cuồng loạn.

Những người đàn ông mặc đồ đen đứng trên đường tản ra trái phải để tránh nó.

Kihara hét lên gì đó với biểu hiện khó chịu.

Trong khi đó, họ thoát khỏi những người đàn ông vây quanh.

Accelerator có thể nói những người đàn ông đó đang nhắm súng của chúng vào mặt sau chiếc xe.

Khi nhìn qua chỗ ngồi tài xế và ra ngoài kính chắn gió, Accelerator chú ý tới vị trí của Index.

“Di chuyển sang trái gần hơn đi!!” Accelerator hét lên khi anh ném cánh cửa trượt không cần thiết ra khỏi chỗ mở nó đã từng che phủ. Rồi anh nghiêng người ra ngoài.

Cô nữ tu trắng đó đang đứng giữ làn đường khi chiếc xe tiếp cận.

“Chậc!!”

Accelerator vươn cánh tay ra khỏi chiếc xe thùng.

Index đang ôm con mèo hoa trên cả hai tay. Lựa chọn duy nhất của anh là nắm lấy cô ta bằng phần bắp tay, nhưng anh không đảm bảo mình có thể vươn xa đến thế.

Nhưng dù vậy anh vẫn vươn ra.

Một tiếng súng vang lên.

Một viên đạn bắn sượt qua mặt anh, nhưng Accelerator lờ nó đi và nắm lấy tay của Index. Rồi anh anh thao tác những véc tơ để cưỡng bức kéo cô lên và đưa vào trong xe.

“W-wahh!!”

Index hét lên nghe chẳng liên quan gì.

Accelerator chuyển vị trí để che phần sau của chỗ ngồi tài xế bằng cơ thể mình. Anh cũng chạm nhẹ vào mảnh kim loại sắc nhọn và chết chóc đang đâm vào chiếc ghế.

“Ee…Gah!?”

Người đàn ống ở ghế tài xế dựng nhảy dựng lên.

Accelerator thì thầm lặng lẽ đủ để Index không nghe thấy.

“…Đừng có mà gây chuyện. Cứ lái tiếp đi. Cả hai chúng ta đều không có nhiều thời gian, đúng không?”

“C-cậu muốn đi đâu đây, th-thưa cậu…?”

“Ta biết một bác sĩ giỏi,” Accelerator đáp với giọng tương đối thờ ơ. “Một bác sĩ bình thường không thể giải quyết được chuyện này đâu. Nếu ngươi muốn ta dẫn ngươi đến chỗ ông ta, làm theo những gì ta bảo đi, tài xế.”

Part 3

“Aa, aa, aa, aa.”

Kihara Amata phát ra giọng nói chán nản trong khi nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang chạy trốn.

Hắn nắm tay phải của mình.

“Aa, aa, aa, aa! Mang nó ra đây! Các ngươi biết ý ta mà! Cứ đưa nó cho ta!!”

Đó là một mệnh lệnh khó hiểu, nhưng một trong những thuộc hạ của hắn mang nó ra. Với cử động mau lẹ, người đàn ông lấy ra một bệ phóng tên lửa chống tăng bắn trên vai từ một trong những chiếc xe thùng còn lại và giao nó cho Kihara.

Kể cả vậy, Kihara hét lên “Nhanh lên đi, tên ngu ngốc!” và đánh gục người đàn ông xuống đất. Rồi Kihara lắp ráp bệ phóng và tắt chốt an toàn với tốc độ và độ chính xác của một nhà điều hành chuyên nghiệp đánh bàn phím.

Không chút do dự có thể nhìn thấy từ cử động của hắn.

Một trong những thuộc hạ của hắn trong Hound Dog dường như bối rối.

"C-còn người lái xe thì sao ạ!?”

“Ai quan tâm chứ!? Yahahh! Kẻ đào ngũ cần phải loại bỏ ngay lập tức! Vĩnh biệt, chó con! Ta sẽ không quên ngươi trong ít nhất một hay hai giây đâu!!”

Kihara tựa bệ phóng dài 1 mét và rộng 30 cm lên vai mình và nhìn qua ống ngắm.

Hắn xếp lại tầm nhìn.

Hắn đặt ngón tay mình lên cò dành cho tên lửa dẫn đường.

Chiếc xe đã đi được vài chục mét và chỉ vừa sắp cua qua ngã rẽ. Kihara mỉm cười. Hắn sẽ làm kịp. Ngay cả khi chiếc xe hoàn toàn cua qua ngã rẽ, tên lửa sẽ theo họ theo đường chéo và tấn công vào góc của tòa nhà. Việc đó sẽ tạo ra cơn bão mảnh vỡ bê tông làm cho chiếc xe bị lật lên.

Việc đó sẽ không đủ để giết chết Accelerator nhưng nó chắc chắn sẽ làm anh mất đi phương tiện di chuyển của mình. Kihara sau đó có thể có thêm thời gian để hắn đối phó với Accelerator và hai người còn lại lúc bị thương.

(Ngươi ngây thơ quá đó, Accelerator! Sử dụng chiếc xe đó, thì ngươi cũng như đang thông báo rằng ngươi không còn có thể thực hiện việc kiểm soát tinh vi dành cho ngọn gió nữa đấy!!)

“Vĩnh biệt, thằng khốn! Ta sẽ nướng cái cơ thể trắng dơ bẩn đó của ngươi!!”

Với nụ cười sung sướng trên khuôn mặt, Kihara Amata bắt đầu bóp cò.

Nhưng…

“?”

Tầm nhìn của hắn qua nòng nhắm đột nhiên tràn đầy màu vàng.

Kihara cho rằng có cái gì đó sai lệch trong tâm nhắm đang chặn tầm nhìn của mình, nên hắn bỏ nòng nhắm ra khỏi mắt. Hắn thấy một người phụ nữ kì lạ đang đứng cách đó chỉ 10 mét.

Những hạt mưa lạnh lẽo rơi trên đường. Không một chiếc xe hay người đi bộ khác đang ở trên con đường lớn. Người phụ nữ đó đứng một mình trên con đường ướt phản chiếu ánh đèn giao thông và những chiếc đèn trắng sáng phát ra từ cửa sổ tòa nhà.

Kihara đã không nhận thấy cô ta cho đến thời điểm đó.

Vô số chiếc khuyên trên mặt cô ta hủy hoại sự cân xứng của nó. Cô ta chú trọng trang điểm mạnh ở quanh mắt. Với bất cứ ai khác, nó dường như là một diện mạo không thể tưởng tượng nổi. Cô ta đang mặc một thứ gì đó như bộ váy chủ yếu là màu vàng, nhưng nó có vẻ phần nào đã lỗi thời hoặc là của một thời đại đã qua. Cô ta trông giống như một người đến từ châu Âu thời Trung Cổ.

Nhưng Kihara không hề quan tâm về bất kì chuyện gì trong số đó.

Chuyện quan trọng với hắn là chiếc xe đã cua qua góc rẽ và biến mất nhờ người phụ nữ ngu ngốc làm xao nhãng hắn.

“…”

Tất cả biểu hiện rời khỏi khuôn mặt của Kihara.

Với ánh nhìn vô hồn trên khuôn mặt cũng có thể coi như là chết lặng, hắn ngẫu nhiên bóp cò.

Việc này bắn ra một tên lửa chống tăng.

Một đường khói thẳng bắn ra và đâm vào giữa ngực của người phụ nữ. Trước khi bất kì ai có thể nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt của cô ta có thay đổi không, quả lên lửa phát nổ và sóng xung kích cùng ngọn lửa bùng nổ lan ra khắp khu vực.

Một tiếng gầm làm rung chuyển nhựa đường vang lên.

Nước mưa phủ lên con đường rộng lớn như lớp màng hoàn toàn bị thổi bay đi và biển hiệu trên những tòa nhà xung quanh rung chuyển. Một lượng lớn lá cây bị thổi bay từ nhánh của những cái cây dọc đường.

Có lẽ do quá gần vụ nổ, những người đàn ông mặc đồ đen xung quanh Kihara đều bị đánh bật đi bởi vụ nổ.

Ngọn lửa đỏ và khói đen chắn tầm nhìn của Kihara như kẹo bông.

Nhưng…

Chỉ sau khoảng 5 giây, một ngọn gió dữ dội thổi bay tất cả mọi thứ.

Những ngọn lửa và khói hoàn hoàn biến mất trong cơn bão mới phát ra từ tâm của vụ nổ này.

Người phụ nữ đứng ở trung tâm nhựa đường bị cháy xém, vỡ vụn, và rải rác như thể chẳng có gì xảy ra.

Cả bộ đồ lẫn mái tóc của cô ta không có dấu hiệu bị tổn hại hay bị đốt cháy.

“Đúng là một thành phố tuyệt vời,” người phụ nữ vàng đột nhiên nói.

Cô ta không nhìn vào Kihara Amata hay những người khác.

“Ta đã nghĩ sự xói mòn của mình tiến nhanh hơn thế này, nhưng ta đoán là không rồi. Đúng là chẳng công bằng chút nào khi hầu hết đám các người đều là học sinh và giáo viên. Lẽ ra ta không nên ngạc nhiên chuyện sự xói mòn của mình chậm hơn khi đấu với những loại người này.” Người phụ nữ có khuyên trên mặt quay về phía Kihara. “Nhưng ngươi có vẻ là bóng tối đặc biệt đấy.”

Kihara cuối cùng cũng mở miệng nói.

“Ngươi là ai?”

“Một kẻ giết người cạnh tranh.” Người phụ nữ quay mặt về phía chiếc xe thùng biến mất. “Ta cũng có một mục tiêu ở trong đó. Thực sự không quan trọng ai là người giết cô ta, nhưng ta không thích một tên giết người cướp nó khỏi mình đâu.”

“Đủ rồi,” Kihara nói với một tiếng thở dài. “Giết cô ta đi.”

Ngay khi hắn ra lệnh, một nhóm những người mặc đồ đen quanh hắn đưa súng lên.

Nhưng…

“Các ngươi nên dừng việc đó lại đi.”

Thậm chí không một người trong số chúng cố bóp cò.

Trước khi chúng có thể, những người đàn ông bật ra tiếng rên rỉ và đổ gục xuống đất. Chúng không hề phản kháng. Cuộc tấn công được thực hiện quá dễ dàng, dường như đó là điều kì lạ nhất về nó.

Hầu hết đều ngã xuống con đường ướt, nhưng vài người ngã trực tiếp trên đỉnh đống đổ nát từ chiếc xe Accelerator đã phá hủy. Vậy mà chúng không hề lay chuyển. Chúng đã hoàn toàn bất lực.

Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra với bọn chúng?

Kihara vỗ ngón tay mình vào nòng bệ phóng tên lửa.

Không ai khác có thể hiểu được nó, nhưng ít nhất người phụ nữ đấy dường như tin tưởng sức mạnh đó. Trong tình hình này, một sai lầm thôi có thể làm cho người cô ta đầy lỗ, nhưng biểu hiện của cô ta không hề thay đổi.

Trông không quan tâm, cô ta nói, “Vậy là ngươi bảo chúng giết ta mà không hề thay đổi biểu hiện. Ngươi có ý định giết, nhưng lại không có thái độ thù địch. Ngươi thậm chí còn không xem kẻ thù của mình là kẻ thù, vậy nên ngươi không cảm thấy tội lỗi. Ngươi xem nó giống như nhổ cỏ dại à? Đầu tiên là cái tên lửa đó rồi giờ thì chuyện này. Ngươi thực sự thối nát đến tận cốt lõi rồi đấy. Ít nhất là cũng nhiều như ta.”

Kihara không trả lời.

Hắn vẫy tay khó chịu với một trong những người mặc đồ đen vẫn đang đứng xung quanh mình.

“Chia thành hai nhóm,” hắn ném bệ phóng tên lửa trống rỗng ngẫu nhiên lên mặt đất. “Tập hợp 10 tên vô dụng nhất trong đám các ngươi giữ chân cô ta lại. Trong khi đó, nhóm còn lại và ta sẽ tiến đến trụ sở biệt thự. Hiểu chưa?”

Đó là một mệnh lệnh cộc cằn khủng khiếp, nhưng người đàn ông biết chúng sẽ bị lấp đầy lỗ nếu chúng không tuân lệnh. Và sự thật là chúng không thể nghiền nát Accelerator mà không có Kihara.

Người phụ nữ đáng nghi trước mặt chúng, Kihara Amata, hay Accelerator.

Nếu chúng phải chọn người ít đáng sợ nhất, chúng sẽ chọn người phụ nữ. Cô ta có thể đáng sợ, nhưng cô ta có vẻ là đối thủ ít khó nhằn nhất.

Đưa ra mệnh lệnh xong, Kihara trèo lên một trong những chiếc xe thùng.

Người phụ nữ gọi to sau lưng hắn.

“Ngươi thực sự không có thái độ thù địch, đúng không?”

“Nếu ngươi muốn ta làm theo lời ngươi, ngươi sẽ cần phải thể hiện nhiều khả năng hơn thế đấy.”

Với lời nhận xét chia tay đó, Kihara đập phần sau đầu của người lái xe và chiếc xe lái đi.

Người phụ nữ và những người đàn ông làm mồi nhử là những gì còn lại.

“Ừm, mình muốn biết tên đó là ai, nhưng hắn ta có thể sẽ chết trước khi mình hỏi mất. Thành thật thì, mình thực sự không phù hợp với việc thu thập thông tin. Gây thiệt hại quá nhiều có thể là một vấn đề đấy.”

Người phụ nữ bẻ cổ thành tiếng và lè lưỡi mình ra.

Một sợi dây rơi ra từ miệng cô ta, tạo ra tiếng leng keng.

“Giờ thì. Các ngươi dường như xem nhẹ ta quá đó, nhưng để xem các ngươi có thể có ích gì không đây.”

Part 4

Kamijou Touma và Last Order hoàn toàn chững lại.

Cả hai người đều không có lấy một chiếc dù. Kamijou đang mặc một chiếc áo khoác có cổ màu đen với áo sơ mi đỏ bên dưới còn Last Order đang mặc một chiếc váy màu xanh với chiếc áo sơ mi đàn ông bên ngoài. Cả hai đều ướt sũng. Cặp kính bảo hộ trên trán cô cũng bị ướt, nhưng chuyện đó có thể không phải là một vấn đề vì nó được làm dành cho quân đội.

Cô bé đã dẫn cậu đến con đường lớn không xa lối vào trung tâm mua sắm dưới lòng đất. Xe lửa và xe buýt đã dừng lại sau giờ giới nghiêm, nên không ai có thể được nhìn thấy dọc theo con đường tối.

Hay ít nhất, không ai đang đứng trên hai chân mình như bình thường.

“…”

Vài người đã đổ gục trên mặt đất.

Khi cơn mưa rơi xuống từ bầu trời đêm nặng hạt hơn, những người đàn ông mặc đồ đen nằm gục dưới đất và chìm vào vũng nước. Trang phục vũ trang của họ được làm từ vật liệu tổng hợp phản chiếu ánh đèn đường và những khẩu súng tiểu liên trông độc ác của họ đang chìm vào lớp màng nước phủ lên con đường. Mũ bảo hiểm và mặt nạ đàn hồi cao che phủ khuôn mặt họ tỏa ra mùi của người nằm ngoài lĩnh vực của những người bình thường.

Kamijou nghe thấy âm thanh tanh tách.

Đó là âm thanh của một ngọn lửa.

Cách những người đàn ông gục ngã chỉ vài mét là một chiếc xe thùng bị đập nát khủng khiếp. Chiếc xe là nhiên liệu cho ngọn lửa. Chiếc xe đã phá xuyên qua rào chắn và dừng lại ở giữa vỉa hè…hoặc có lẽ đó không phải là cách tốt nhất để mô tả nó. Hình dạng cơ bản của chiếc xe đã bị bóp méo đến độ dường như tốt hơn là nói nó bị “rải rác khắp” vỉa hè. Không một phương tiện nào khác có thể được nhìn thấy. Kamijou nghĩ chiếc xe thùng đó chắc đã thuộc về những người đàn ông đó.

Last Order chỉ vào một trong những người đàn ông gục ngã.

Với khuôn mặt hoàn toàn tái nhợt, cô bé nói, “Anh ấy đã bị tấn công bởi những người này, Misaka Misaka nói sự thật. Đó thực sự là chuyện đã xảy ra.”

Kamijou nhìn vào những người đang ông gục ngã.

(Họ không phải là Anti-Skill à?)

Những trang bị chiến đấu toàn màu đen làm ta nhầm lẫn, nhưng kiểm tra kĩ hơn cho thấy trang bị của chúng khác với tiêu chuẩn của Anti-Skill…hay ít nhất Kamijou nghĩ vậy. Cậu không có liên quan gì đến quân đội, nên cậu không có kiến thức cần thiết để biết mẫu trang bị đó là gì khi nhìn lướt qua.

(Nhưng nếu không phải là Anti-Skill, chúng là ai? Chúng tấn công như là một nhóm với những trang bị thậm chí còn tốt hơn của Anti-Skill nữa à…?)

Và giờ những kẻ tấn công đó đang nằm trên đất.

Cậu không thể nắm bắt được chuyện gì đã xảy ra.

Kamijou nhìn về phía Last Order và nói, “Người em nói bị tấn công là người em biết à?”

“Vâng, Misaka Misaka trả lời anh.”

“Vậy là anh ta đánh bật lại chúng à?”

“Không chắc nữa, Misaka Misaka vừa đáp vừa lắc đầu. Anh ấy có dây ngòi nổ ngắn và dễ dàng vướng vào những trận chiến, nên Misaka nghi ngờ anh ấy sẽ dừng ở đây sau những gì chúng đã làm với anh ấy, Misaka Misaka đưa ra giả thuyết đơn giản.”

(Gã này là kiểu người gì chứ?)

Kamijou không nói ra lời nhận xét đó.

Nhưng…

“…”

Siêu năng lực gia không phải là bất khả chiến bại.

Kamijou không biết loại năng lực của người mà Last Order biết đang có là gì, nhưng trừ khi anh ta có sức mạnh bất thường như Level 5 Railgun, anh ta sẽ không thể lật ngược tình thế khi bị tấn công bởi một nhóm được huấn luyện có trang bị súng được. Kamijou, một Level 0, không có chỗ để nói, nhưng tất cả những siêu năng lực gia đều là học sinh. Sức mạnh của họ chẳng hơn gì thứ có thể được sử dụng ở trường.

Nếu ta ném họ vào giữa chiến trường, họ sẽ chẳng thể làm gì được cả. Nếu họ thông minh…không, họ thậm chí sẽ không lanh trí trong tình huống đó để mà sử dụng bất cứ sự thông minh họ có thể có. Một học sinh đơn thuần sẽ không có sự quả quyết cần thiết để chiến đấu như thế.

Họ rất có thể sẽ chết.

(Dù sao thì, mình cần phải báo lại chuyện này.)

Kamijou không biết người quen của Last Order đã bị bắt hay chạy thoát được, nhưng tình hình đều khẩn cấp trong cả hai cách. Cậu quyết định tốt nhất là nhờ giúp đỡ từ Anti-Skill, nên Kamijou rút điện thoại di động từ trong túi quần mình ra.

Nhưng…

“…?”

Kamijou nhìn lên khỏi chiếc điện thoại ngay trước khi cậu bấm nút.

(Tại sao chưa có ai báo cáo chuyện này chứ?)

Cậu có thể thấy nó ngay trước mắt mình. Một chiếc xe thùng bị nghiền nát khủng khiếp. Trông giống như đã qua một khoảng thời gian từ khi nó bắt lửa, nhưng ngọn lửa vẫn phát ra ánh sáng mà không có dấu hiệu suy yếu. Với tất cả những chuyện đã xảy ra, ai đó phải đã nghe thấy nó rồi. Ngọn lửa sẽ hiện thị thậm chí là từ một khoảng cách xa. Đáng lẽ Kamijou không cần phải sử dụng điện thoại của mình vì ai đó có thể đã báo cáo nó rồi. Thông thường, một đám đông người xem sẽ tập trung ở đây.

“…”

Kamijou nhìn quanh khu vực.

Ánh đèn đã tắt bên trong thành phố. Khung cảnh được bao bọc trong sự im lặng toàn diện mà không có dấu hiệu của một cuộc náo loạn.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu…

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như không có náo loạn bởi vì không ai có thể gây ra náo loạn chứ?

Chuyên gì sẽ xảy ra nếu tất cả mọi người trong những tòa nhà xung quanh cũng bị gục ngã như những thành viên Anti-Skill đó?

(Chuyện-…?)

Đây là một cuộc tấn công có mục đích hay là một hiện tượng vô chủ đích?

Tình hình này quá thiếu bất kì sự tự khẳng định đến nỗi thậm chí cả điều đó cũng chưa rõ ràng.

Lúc Kamijou nhận ra vấn đề, chức năng của Thành Phố Học Viện đã được lái tới điểm dừng như một cột trụ bằng gỗ bị ăn hoàn toàn bởi mối.

Tình hình này cảm thấy rất giống như là ngủ gật vào giữa kì thi cuối cùng và thức dậy để nghe giáo viên thông báo ta còn 10 phút vậy.

Với thành phố im lặng ở chỗ phiếu trả lời để trống đó, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ra từ cơ thể của chàng trai đó.

(Chuyện gì đang xảy ra với thành phố này vậy chứ?)

Khi Kamijou khựng lại và không thể di chuyển, cậu thấy vài cử động.

Last Order đã cúi xuống bên cạnh một trong những người đàn ông gục ngã và đang đào bới trang bị của hắn. Cô bé đột nhiên nhìn lên như thể cô đã nhận ra được điều gì đó và cuống cuồng chạy lại chỗ Kamijou.

Cô bé nắm lấy tay cậu bằng bàn tay lạnh và ướt bởi nước mưa của mình và bắt đầu giật giật. Cô bé giống như một đứa trẻ đang kéo cha mình đến gian hàng đồ chơi của cửa hàng vậy.

“Nhanh lên, Misaka Misaka giục anh phải cẩn trọng.”Giọng nói của cô bé chứa đừng cảm giác khẩn cấp kì lạ. “Bọn chúng đang đến đấy, Misaka Misaka vừa cảnh báo vừa tiến tới trước để trốn trong con hẻm!”

Khi Last Order kéo cậu theo cùng, Kamijou trốn đằng sau chiếc xe đậu trên con đường gần đó. Cậu nhăn mặt với từ “bọn chúng”.

Ống cống gần đó chắc đã bị tắc do vũng nước lớn như một cái ao đã hình thành quanh chiếc xe. Chỉ một bước chân vào trong và chân cậu đã bị ngâm xuống đến chiếc tất.

Nhưng cậu không có thời gian để phàn nà.

Tiếng ầm ầm thấp của động cơ vang lên khắp khu vực.

Một chiếc xe thùng đen kì lạ không bật đèn pha tiến đến.

Trong khi tạo ra âm thanh thấp của ống xả như thể cố gắng di chuyển lặng lẽ nhất có thể, nó dừng lại bên cạnh những người đàn ông mặc đồ đen gục ngã. Chiếc cửa trượt đằng sau mở ra và một nhóm người mặc quần áo giống hệt nhau bước ra. Trong nháy mắt, có khoảng 10 người bọn chúng. Ngay cả khi chúng không được vũ trang, Kamijou cũng sẽ không có hi vọng đánh bại chúng.

Nhưng bọn chúng không phải không được vũ trang.

“Chết tiệt. Bọn chúng lấy chỗ súng đó ở đâu chứ?” Kamijou rên rỉ.

Những người đàn ông mặc đồ đen đều mang súng tiểu liên đeo trên dây đeo vai. Bọn chúng có thể cũng trang bị thêm những thứ như súng ngắn và lựu đạn nữa.

Bọn chúng trông không giống như Anti-Skill, những người bảo vệ sự yên bình của Thành Phố Học Viện.

Bọn chúng trông không thân thiện.

Trong thực tế, Kamijou có thể cảm thấy sự căng thẳng rõ ràng là cậu và Last Order sẽ bị găm đầy những viên đạn ngay khi họ bị phát hiện.

Cậu nhìn xuống cánh tay phải của mình.

Sức mạnh Imagine Breaker cư ngụ bên trong nó có thể dễ dàng vô hiệu hóa cả Level 5 Railgun. Nhưng nó lại chẳng có ích gì khi chống lại một viên đạn không có liên quan gì sức mạnh siêu nhiên.

Những người mặc đồ đen nhấc những người đàn ông (hình như) là đồng bọn của chúng và cộc cằn ném chúng vào chiếc xe. Trong khi đó, một trong những người đàn ông có một hành động khác. Trên lưng của người đàn ông là một chiếc thùng hình trụ trong suốt có kích thước khoảng bằng ba chiếc chai nước bằng nhựa kích cỡ gia đình đứng thẳng theo chiều dọc ở tận sau cùng. Đáy của chiếc thùng có một vòi phun đính kèm theo mà người đàn ông đang cầm như súng phun lửa.

“Đó là axit, Misaka Misaka nói tên thông thường của nó.”

“Cái gì?”

“Nó được gọi là Bình xịt Axit… Bằng cách phun một axit yếu đặc biệt, chúng có thể phá hủy bất cứ thứ gì như dấu vân tay hay thông tin DNA trong vết máu, Misaka Misaka vẽ ra thông tin sự phá hủy chứng cứ bằng tay.”

“…”

(Chuyện này tệ rồi đây.)

Nếu nhóm đó đã chuẩn bị trang thiết bị quy mô lớn đến vậy, chúng chắc phải có một lí do hợp lí để xóa đi chứng cứ đó. Nếu Kamijou hay Last Order bị bắt gặp như là nhân chứng, dễ dàng tưởng tượng được những gã đó sẽ làm gì.

Và kết luận của Kamijou là…

(Nếu chuyện đó xảy ra, mình không chắc là bọn mình có thể chạy thoát được.)

Cậu nuốt nước bọt thành tiếng.

Cậu cảm thấy như những người đàn ông mặc đồ đen sẽ nghe thấy cả âm thanh nhỏ đó. Cơ thể của Kamijou đang ngâm ướt và chiếc áo sơ mi của cậu dính vào da, nhưng cậu không thể biết được đó là do mưa hay là mồ hôi nữa.

Cậu chỉ giữ im lặng và chờ thời cơ trốn thoát.

Cậu thầm cầu nguyện họ sẽ không bị chú ý.

Cậu nghe thấy tiếng quẫy nước nhẹ.

“…”

Kamijou nhìn xuống chân mình.

Ông cống chắc đã bị tắc do vũng nước như ao đã hình thành. Và chân cậu đã run rẩy đôi chút trong khi ngập trong nước. Cơn run rẩy đó đang tạo ra một gợn sóng nhỏ trên mặt nước. Và nó vượt qua bên dưới chiếc xe họ đang dùng như lá chắn và tiếp tục đi đến phía bên kia.

Nhưng những người đàn ông đó không nhận ra chuyện nhỏ đến thế.

Cơn mưa tầm tã cũng đang đánh vào vũng nước. Trời cũng đủ tối để những chi tiết của vũng nước không thể nhìn thấy khi không nhìn kĩ. Và vậy nên họ sẽ ổn thôi…hay Kamijou nghĩ lặng lẽ gần như là cầu nguyện như vậy.

Nhưng rồi…

Những người đàn ông đang đứng cách một khoảng nhỏ đột nhiên quay lại theo hướng của cậu cùng một lúc.

Part 5

Họ đi tiếp khoảng chừng 10 phút.

Accelerator đoán 10 phút đi xe sẽ là một khoảng cách bền vững. Tuy nhiên, điều đó cũng chỉ có nghĩa là một khoảng cách “bền vững”. Xác suất thấp, nhưng kẻ thù của họ có thể tự do sử dụng vệ tinh hoặc vài phương pháp khác để theo dõi đường thoát của họ. Nếu vậy, kẻ thù sẽ bắt kịp họ sớm thôi.

Người đàn ông Accelerator đã đâm xuyên qua đằng sau của chiếc ghế tài xế run rẩy khi hắn ta nói bằng giọng yên tĩnh, hỗn tạp.

“(C-cậu muốn tôi lái xe đi xa nữa à? Ha ha. Đừng có đùa nữa. Tôi thực sự sẽ chết sau-…)”

“(Im đi. Không được dừng lại đến khi ta nói.)"

Sau khi thì thầm lời đáp của mình, Accelerator nhẹ nhàng dịch chuyển vũ khí thép dã chiến bị đâm qua chiếc ghế tài xế đó. Cơ thể của người đàn ông co giật manh và tiếng rên rỉ vang lên khắp chiếc xe.

Index nhìn lên khi cô nghe thấy nó.

“Chuyện gì vậy?”

“Không có gì. Đúng thế không?”

Accelerator nghiêng người về phía chỗ ngồi của tài xế để che vũ khí khỏi Index.

Người đàn ông ở ghế lái xe đổ mồi hôi đầm đìa và gật đầu liên tục. Index cau mày, nhưng cô không theo kịp chuyện đang xảy ra.

“Nhưng…” Accelerator nói không suy nghĩ.

Với cánh cửa hậu bị mất, chiếc xe thực tế đang la lớn “Chiếc xe này đã bị đánh cắp. Xin lỗi.” Accelerator đã cho rằng họ sẽ gặp phải Anti-Skill nếu họ lái chiếc xe đáng nghi đó vòng quanh, nhưng không hề có dấu hiệu nào của bọn họ. Anh đã hi vọng chuyện đó sẽ giúp mình khỏi chuyện bận tâm việc liên lạc với Yomikawa, nên anh có chút thất vọng.

(Đừng nói sự tĩnh lặng này cũng là do tên khốn Kihara đó làm đấy…)

Accelerator đã bật cái điện cực hình vòng cổ trở lại chế độ bình thường.

Chuyện này đơn giản là để tiết kiệm sức mạnh. Pin sẽ không kéo dài quá 15 phút trong chế độ sức mạnh. Anh đã sử dụng một chút để đấu với Kihara, và nó bị hao mòn từng chút một mỗi ngày.

Với lượng sức mạnh còn lại, anh không thể kéo dài thậm chí là 7 phút trong một trận chiến toàn lực.

Đương nhiên, anh thậm chí còn đang không sử dụng phản hồi tối thiểu ngay lúc này. Anh cần phải tiết kiệm sức mạnh của mình để chiến đấu Kihara và những người khác. Nhưng điều đó có nghĩa là nếu một quả lên lửa được bắn vào chiếc xe trước khi Accelerator nhận ra, anh sẽ kết thúc.

Vì lí do đó, Accelerator đang để mắt đến dòng chảy cảnh quan thành phố ban đêm bên ngoài lối vào bị mất cánh cửa của nố.

“A! Em thấy Vịt con xấu xí này!”

Cô nữ tu trắng tinh khiết có thế giới quan hoàn toàn không hợp với hai người con lại trong chiếc xe đang lục lọi những thứ ở ghế sau của chiếc xe bị đánh cắp.

Người chủ ban đầu của chiếc xe chắc phải có con vì Index lôi ra một cuốn sách tranh của trẻ con bằng bìa cứng . Con vịt được vẽ lên trang bìa với phong cách nghệ thuật dị dạng đã kích thích bản năng đi săn của con mèo hoa trên đùi cô vì nó bắt đầu tính toán khoảng cách giữa chúng.

(Chuyện gì với con mọt sách này vậy? Mắt cô ta lấp lánh như điên…)

“Mày đúng là thảnh thơi đấy. Nghĩ đến nó, mày thậm chí còn đang làm cái quái gì lúc đó hả?”

“Hửm? Em đang cố trả thứ mình mượn mà.” Index đút tay vào trong ống tay áo bộ trang phục nữ tu của mình và lục lọi xung quanh. “Vật dụng tiên tiến hằng ngày của anh đây. Anh không thể thứ quan trọng thế này ở chỗ người lạ được đâu! Anh chắc đã phải gặp rắc rối khi không có nói, nhưng giờ anh sẽ ổn thôi!!”

“Mày là mấy đứa ngốc à!? Có người trả lại khăn giấy dùng một lần bị nhồi nhét trong túi họ chẳng là gì khác ngoài chuyện phiền phức chết tiệt đó!!”

“Ể? Thật à?”

Index mở rộng bàn tay nhỏ bé đang cầm khăn giấy bên trong bao bì nhựa của chúng.

Accelerator quyết định chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc nếu anh không lấy chúng, nên anh lấy khăn giấy từ tay Index với vẻ khó chịu trên khuôn mặt. Anh ngẫu nhiên đẩy chúng vào trong túi quần của mình.

“Nghĩ về nó, vết thương của anh không sao chứ?”

“Hả?”

“Ý em là, anh đã nằm gục lúc-…”

“Chuyện đó chẳng là gì đâu. Và nếu mày nhắc lại nó lần nữa, tao có thể sẽ bạo lực nữa đấy.”

Người lái xe bắt đầu run rẩy, nhưng Index không nhận ra.

Lời bình trơ tráo của Accelerator dường như làm cho Index thấy nhẹ nhõm vì cô nhìn xuống cuốn sách tranh trong tay mình.

“Hừm, hừm. Vậy ra đây là cách nó được dịch sang tiếng Nhật.”

Index chắc đã biết đến câu chuyện cổ tích này vì cô lật các trang rất nhanh và chỉ đọc trang cuối cùng lớn tiếng.

“ ‘Chú vịt con xấu xí bị trêu chọc là vô dụng thực ra là một chú thiên nga cực kì quyến rũ. Hết truyện.’ …Quyến rũ là gì vậy?”

“Trái ngược nhiều với mày.”

“Hừmm.” Index ầm ĩ đóng cuốn sách tranh. “Vây là đến cuối cùng, đây là một câu truyện nói chiến thắng của thiên nga đã được quyết định ngay từ lúc nó sinh ra là thiên nga rồi.”

“Đó không phải là quan điểm của Vịt con xấu xí.”

“Vậy thì điểm đó là gì? Có quá nhiều phương tiện giải thích truyện cổ tích khác nhau đến nỗi mà việc giải mã nó khó khăn lắm.”

“Hả? Để xem, cái gì ấy nhỉ? Tao nghĩ con nhóc đó đã nói quan điểm là con thiên nga đó muốn ở cùng với những con vịt nhưng lại tìm thấy hạnh phúc thật sự khi nó biết được nó sẽ không bao giờ có thể tham gia nhóm của chúng.”

Accelerator tặc lưỡi.

Không có cách đối phó với những đứa nhóc vì chúng đôi khi sẽ đưa ra những cách giải thích thiếu bất kì dấu hiệu của sự dễ thương đó.

Anh nghe thấy tiếng rên tuyệt vọng từ người lái xe, nên anh tùy tiện di chuyển cái vũ khí thép ngẫu hứng qua lại trong chiếc ghế để bịt miệng hắn ta.

Index vẫn chưa nhận ra.

Cô nhìn lên khỏi cuốn sách tranh và hỏi, “‘Con nhóc’ anh đề cập đến này là người mà anh đang tìm à?”

“Ờ. Nhưng về mặt kĩ thuật thì tao vẫn đang tìm con bé.”

“Bọn anh lại bị tách nhau ra nữa à?”

“…Ờ, đúng vậy,” Accelerator khẳng định sau khoảng im lặng ngắn. “Tao cần phải tìm ra con nhóc đó bây giờ. Vấn đề thực sự là con bé sẽ không thể tự mình về nhà được. Đó là tại sao tao cần phải chia tay mày tại đây.”

“Em có thể giúp anh tìm kiếm đó,” Index ngay lập tức đáp lại. Cô không rời mắt khỏi đôi mắt đỏ của Accelerator thậm chí là một giây. “Sau cùng thì, em có thể nói anh đang ở trọng một dạng rắc rối nào đó. Nếu Touma ở đây, em biết anh ấy cũng sẽ nói điều tương tự.”

“Hừm.” Accelerator thờ ơ quay đi và nói chuyện với người lái xe. “Dừng ở đây đi.”

Người đàn ông đỗ xe vào lề đường theo lời chỉ dẫn của người con trai đang giữ mạng sống của hắn trong tay.

Accelerator quay lại nhìn Index.

“Vậy thì giúp tao đi.”

“Vâng. Em nên làm gì đây?”

“Có một bệnh viện lớn ở gần đây. Đến đó có lẽ sẽ mất 5 hay 10 phút đi bộ. Đi đến đó và tìm vị bác sĩ có khuôn mặt cực kì giống với con ếch. Khi mày làm vậy…” Accelerator ngừng ở đó để vỗ vào cổ mình. “Nhờ ông ta chuẩn bị pin dành cho điện cực tao sử dụng để kết nối với Misaka Network. Việc đó sẽ cho tao thứ tao cần. Cục pin này rất quan trong. Tao không thể tiếp tục tìm kiếm khi không có nó. Nên khi mày lấy được pin, lao trở lại đây. Hiểu chưa?”

“Hiểu rồi. Là ‘pin dành cho điện cực anh sử dụng để kết nối với Misaka Network’, đúng không?”

Cô đọc nó một cách hoàn hảo.

Tất nhiên, cô có thể không biết Misaka Network là cái gì hay kết nối nó với một cái điện cực có nghĩa là gì, nhưng Accelerator quyết định cô ta có thể là ngươi tư duy nhanh chóng hơn những gì anh nghĩ. Và trước khi anh nghĩ xong chuyện đó, Index không ngần ngại tiến ra con đường mưa trong khi đang ôm con mèo hoa.

“Chờ em ở đây.”

“Hả?”

“Anh phải đợi đến khi em quay lại đó.”

“…Được rồi. Cứ đi đi,” Accelerator đáp.

Index quay lại hai hay ba lần trong quá trình này, nhưng cuối cùng cô cũng chạy đi trong khi bắn tung tóe qua những vũng nước. Cái lưng nhỏ nhắn của cô biến mất trong bóng tối.

“Khốn kiếp,” anh chửi thề trước khi dựa lưng vào chỗ ngồi của mình.

Không có pin thay thế nào trong cái bệnh viện đó. Bản thân cái điện cực chỉ là một vật thử nghiệm. Pin cần thiết là một vật chuyên biệt dành cho nó, nên nó không được sản xuất hàng loạt. Và nếu có như vậy đi nữa, Accelerator sẽ phải giữ cả tấn đồ thay thê trong túi mình ngay từ lúc đầu rồi.

Đó là một lời nói dối đơn giản.

Mọi chuyện trừ việc muốn cô đi đến chỗ vị bác sĩ mặt ếch đều là nói dối.

Nguy hiểm cũng sẽ tương tự dù cô có đi đâu nữa, nhưng lựa chọn tệ nhất dành cho cô nữ tu đó là ở một mình. Biện pháp tốt nhất của việc nâng tỉ lệ sống sót của cô lên cho dù một chút là đưa cô đến khu vực đông người. Accelerator nghi ngờ bệnh viện của vị bác sĩ mặt ếch sẽ giúp được bao nhiêu, nhưng thế còn tốt hơn là chẳng làm gì.

Đơn giản thì, một trận chiến vì Last Order đang bắt đầu giữa Accelerator và Hound Dog của Kihara Amata. Anh đã thiếu đi sức lực vì pin chỉ còn chưa đến 7 phút để chiến đấu toàn lực, nên ý tưởng chiến đấu với kẻ thù như thế trong khi bảo vệ Index thì thật nực cười. Và vậy nên anh gạt bỏ cô ở đây. Cô ta sẽ gây cản trở, nên Accelerator đã gửi cô ta đến nơi khác.

Đó là tất cả.

Và đó là tất cả những việc cần thiết.

“…”

Accelerator khẽ thở dài và chuyển chuyến tàu suy nghĩ của mình

“Bắt đầu lái đi.”

“C-cậu vẫn chưa chịu thả tôi à…gah!?’

“Ngươi muốn sống hay chết hả? Lựa chọn của ngươi đấy.”

Anh khẽ thúc vào lưỡi dao thép đâm xuyên qua phần sau của chiếc ghế tài xế và chiếc xe lặng lẽ bắt đầu chuyển động một lần nữa.

Accelerator bắt hắn ta lái thêm 5 phút trước khi bảo hắn dừng lại trước một công viên nhỏ.

Họ dường như đang ở rìa Quận 7.

Biển hiệu đường dành cho Quận 5 lân cần có thể nhìn thấy không xa phía trước.

Accelerator nắm lấy một cái túi lớn nằm ở mặt trước của ghế sau và đặt nó ở chỗ bên cạnh mình. Nó có khả năng đang chứa phụ tùng trang bị của Hound Dog. Chiếc túi dài một mét và trông giống như túi cơ thể làm bằng da nhân tạo.

Anh mở dây kéo và thấy cả tấn vũ khí chết chóc bên trong.

Anh thấy một khẩu súng lục đủ nhỏ vừa với bàn tay mình, một khẩu súng tiểu liên có lẽ có thể được ẩn đi trong hàng trăm trường hợp, và thứ gì đó dài như cây cọ có thể là một khẩu súng ngắn dùng trong nhà. Những đồ vật khác anh thấy được nhét bên trong là thuốc nổ như đất sét, ngòi nổ, radio, và mặt nạ che mặt.

Thứ anh muốn tìm thấy đầu tiên và trên hết là…

(Một vật thay thế cho cây gậy của mình.)

Ang đã bỏ lại cây gậy thường dùng của mình sau trận chiến với Kihara. Trong mọi lúc trừ chế độ sức mạnh, anh cần một cây gậy để hỗ trợ cơ thể của mình. Dù cho anh có định làm gì đi nữa, anh cần có thứ đó trước.

Accelerator nhìn lướt qua nội dung trong túi và…

“Mình nghĩ nó phải là khẩu súng ngắn này.”

Anh tự ý rút một khẩu súng ngắn ra từ bên trong.

Đó là một khẩu súng ngắn bán tự động được làm từ kim loại đen bóng. Mọi thứ từ phần bên dưới nòng súng đến 10 centimet trước cò súng dường như hộp đạn bên. Nó có thể đang chứa khoảng 30 phát đạn. Accelerator khá chắc một số loại súng tiểu liên sử dụng cấu trúc tương tự để nạp đạn.

Phần chính của khẩu súng ngắn dài khoảng một mét và phần báng súng đằng sau có thể được mở rộng đến độ dài mong muốn. Nó có cái gì đó như nòng nhắm ở trên đỉnh, nhưng nó không phóng to được và chấm đỏ xuất hiện ở giữa khi công tắc được bật lên. Nó dường như là đường nhắm điểm. Nó phụ thuộc vào sở thích cá nhân, nhưng nó có thể đã được bổ sung vào nhằm tăng cường độ chính xác hơn so với tầm nhìn thông thường.

(Thiết bị nhắm mục tiêu chính xác trên một khẩu súng ngắn bắn đạn tứ tung có ích lợi nào à?)

Accelerator ngạc nhiên gõ vào đường nhắm điểm, nhưng đó thực sự không phải là vấn đề.

Nếu anh nắm lấy tay cầm của khẩu súng ngắn này và giữ báng súng dưới tay mình, nó sẽ gần giống như một cái nạng.

(Trọng lượng của mình có thể uốn cong nòng súng, nhưng mình không định thực sự bắn nó. Tất cả những gì nó phải làm là giúp mình đi lại thôi.)

Khi Accelerator nghĩ điều đó, anh nghe thấy giọng của người lái xe.

“Không có ích gì đâu,” giọng nói hỗn tạp nói.

Sức lực của người đàn ông đã cạn kiệt nhiều đến mức ta có thể nghĩ đã qua vài ngày từ khi hắn ta có bất kì giọt nước nào.

“Cậu đã gặp hắn lúc trước, nên cậu phải biết chứ. Kihara-san là tuyệt đối. Hắn ta không phải một kẻ mà một cậu bé với bộ não chấn thương bị làm mờ đi bởi hòa bình có thể hi vọng đánh bại với phương pháp cậu ta nghĩ ra khi đang bay đâu.”

Ngươi muốn ta quất ngươi à?

“Đ-đó có thể là chuyện tốt nhất đấy.” Đây không phải là câu trả lời Accelerator mong đợi. “Tôi không muốn chết. N-nhưng tôi biết Kihara-san đáng sợ đến thế nào. Tôi ước gì mình đã không biết. Tôi…sẽ không thấy buổi sáng hôm sau. Hắn ta không khoan dung đâu. Và ý của tôi là hoàn toàn không khoan dung. Không có cách cứu được tôi cả. Và nếu tôi không gặp may, h-hắn có thể thậm chí còn không giết tôi nữa. K-Kihara-san là loại người có thể dễ dàng phá vỡ Kỉ lục Guiness Thế giới hoặc làm ra ba trong số bốn vụ bê bối lớn nhất thế giới đấy…”

“Ngươi có chịu im đi không hả?” Accelerator thốt lên để bịt miệng người đàn ông.

Anh nắm lấy mảnh thép đâm vào phần sau chiếc ghế tài xế.

“Đúng là phiền phức. Chỉ yêu cầu ta giết ngươi là quá chung chung đấy. Ta sẽ di chuyển thứ này xung quanh để xé phần bên trong ngươi thành từng mảnh! Ta sẽ làm ngươi ói ra bữa trưa cùng với một đống máu đấy, đồ rác rưởi!!”

“Ể-ểểểểể!!”

Tiếng hét đơn giản trong tai người đàn ông đủ để dễ dàng phá xuyên qua lời lừa gạt của hắn.

Khi con người chưa bao giờ thực sự cảm thấy “cái chết”, lời nói của họ chẳng có giá trị gì hơn thế.

Nhãn cầu của người lái xe đảo quanh trong đầu khi hắn hét lên “Chết tiệt! Khốn kiếp!! Tha cho tôi đi! Tôi không muốn phải chết ở đây!! Cả hai người đều là quái vật! Tôi không muốn phải dính dáng đến ai trong hai người đâu!! Tôi muốn về nhà, đi tắm rửa, uống chút rượu, và xem tất cả những chương trình mình thu lại!”

Tất cả những gì còn lại là niềm hi vọng xấu xi.

Hóa ra hắn đã mắc kẹt vào cuộc xung đột giữa những vấn đề lớn trong đầu mà không hề biết vị trí của mình.

Accelerator nói lặng lẽ từ đằng sau ghế tài xế đến người đàn ông Hound Dog đang run rẩy.

“Ngươi không muốn chết à?”

“K-không.”

“Ngươi muốn sống à?”

“Ừ!! Có gì sai với chuyện đó chứ!? Tôi muốn sống! Và tôi không muốn sống trong cách mà cái chết nhìn đẹp hơn! Tôi muốn sống một cuộc sống đúng nghĩa!! Tôi là một thằng ngốc như vậy đấy! Tôi là thằng ngốc nhất ở đây! Tôi đang nói gì vậy chứ!? Tôi biết chuyện đó là không thể mà!!”

Người đàn ông chắc phải cảm thấy thực sự bị dồn ép.

Nếu không, hắn ta sẽ không nói nhanh đến thế.

“Vậy ra ngươi có hiểu đấy.”

Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của Accelerator như thể mũi anh đã bị cắt lớn hơn.

Khi người lái xe thấy nó trong gương chiếu hậu, hơi thở của hắn nghẹn trong cổ họng.

“Ngươi thực sự nghĩ còn có con đường nào sẽ cứu mình à? Sau khi sống trong thế giới này, dẫm đạp lên quá nhiều người như vậy, rồi trở thành kẻ thù của và và tên khốn Kihara đó, ngươi thật sự nghĩ mình vẫn có thể sống một cuộc đời hạnh phúc à? Đó là chuyện nhảm nhí và ngươi cũng biết điều đó mà.”

“A-aaa…”

“Ngươi đúng là thứ rác rưởi mà. Ngươi đã giết bao nhiêu người rồi?”

“…M-mười bốn”

Nghe có vẻ như hắn đang ép giọng nói mình ra.

Nhưng Accelerator cảm thấy một chút nới lỏng khi anh nghe thấy điều đó.

Vậy thôi à?

Nếu chỉ có vậy thôi, hắn là người còn ôn hòa hơn cả Accelerator.

Và Accelerator đúng là một con quái vật đích thật khi xem người như thế là một “người ôn hòa”.

“Chọn đi. Ngươi sẽ chết do mất máu ở đây hay làl Kihara Amata sẽ biến ngươi thành một xác chết vui nhộn hả?”

"K-không. Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết.”

“Hả? Vậy thì ngươi cần một bệnh viện đấy,” Level 5 tiếp tục với một nụ cười. “Ngươi sẽ không chết. Dù sao thì cũng không dễ dàng đâu. Ta sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu. Ngươi là loại thằng khốn ta có thể giết 100 lần và nó sẽ không bao giờ cũ đi đâu. Ngươi thực sự nghĩ ta sẽ để ngươi đi dễ dàng thế à? Ta chắc chắn đau khổ của ngươi sẽ kéo dài. Cứ tiếp tục sống trên con đường cuộc sống vô vọng để ta giảm bớt chút căng thẳng đi nhé.”

“Chết tiệt…” người đàn ông lẩm bẩm qua hàm răng nghiến chặt khi hắn được bảo sẽ nhận được sự chăm sóc y tế. “Hắn ta sẽ giết tôi. Kihara-san sẽ truy lùng tôi đến tận bên kia thế giới. Không có cách cứu tôi đâu…”

“Gã bác sĩ xấu xí ta biết sẽ không bao giờ bỏ rơi bệnh nhân ngay cả khi phải đối mặt với những thứ như hắn đâu. Mang những giọt lệ đến mắt của ngươi, phải không? Ngươi có thể sống ít nhất là một ngày đấy.”

“C-chẳng có gì đảm bảo được điều đó hết.”

“Vậy à? Ta có thể xé tim tên Kihara trong ngày hôm đó, ngươi biết chứ?”

Người đàn ông vẫn im lặng trong một lúc. Hắn có thể đang suy nghĩ về cái thực tế hắn có thể sống sót nếu Accelerator thực sự đánh bại Kihara.

Rồi hắn nói, “Cậu không sánh được với Kihara-san đâu.”

“Có thể. Nhưng ta có cơ hội tốt hơn ngươi.”

Accelerator bắt đầu lục lọi chiếc túi da để tìm thứ khác ngoài khẩu súng ngắn anh có thể sử dụng. Anh tìm thấy một thiết bị nào đó.

Nó giống như một khẩu súng lục với nòng giảm thanh kèm theo, nhưng phần cuối có một cảm biến như bọt biển tương tự như một cái micro. Ngoài ra, khu vực ngay trên tay cầm, chỗ cây kích phát của khẩu súng, có một màn hình LCD nhỏ khoảng ba inch.

“Đó là bộ phận cảm biến khứu giác,” gã Hound Dog đáp sau khi kiểm tra qua gương chiếu hậu. “Đó là phiên bản quân sự của những thứ được sử dụng bởi công ti nước hoa và chất khử mùi…”

“Vậy ra về cơ bản nó là phiên bản cơ khí của chó cảnh sát.”

Nó có thể còn hiệu quả hơn một con chó. Sau khi những thông tin giác quan được chuyển đổi thành dữ liệu, chỉ những mùi cần thiết trong số tất cả hỗn hợp phức mùi được phát hiện sẽ được ghi lại trong bộ nhớ.

Mùi được chia thành vài phân loại khác nhau và từng loại có cấu trúc phân tử tương tự nhau. Thiết bị này có khả năng bắt đầu từ đó.

“Bọn tôi luôn sử dụng cái đó để theo dấu mục tiêu. Nó nhanh chóng và đáng tin cậy. Tôi chưa bao giờ thấy ai thoát được khi Kihara-san muốn họ được tìm thấy cả…”

“…”

Một ánh nhìn không quan tâm xuất hiện trên mặt của Accelerator.

Anh không phản đối việc nghiền nát Hound Dog, nhưng anh không muốn liên tục lo lắng về những cuộc tấn công bất ngờ. Sẽ tốt hơn nếu anh thiết lập được một cách tấn công chúng bất ngờ.

“Chỉ vì chúng ta sử dụng một phương tiện chẳng có nghĩa lí gì cả. Chúng sẽ theo dấu mùi lốp của chiếc xe. Rồi chúng chỉ cần phải đi theo mùi của cậu thôi. Chúng tiếp tục theo dõi mục tiêu đến khi chúng đâm họ từ đằng sau. Chúng sẽ tìm thấy vị trí này ngay thôi.”

Khi Accelerator nghe người đàn ông nói, anh mày mò bộ cảm biến khứu giác.

“Ngươi sử dụng cái này như thế nào? Nó có thể có ích trong việc tìm kiếm con nhóc đó.”

“…Bỏ đi.” Người đàn ông hơi mỉm cười. Đó là một nụ cười nhợt nhạt, khô khan. “Hound Dog có chất tẩy rửa để xóa mùi. Nó gây lộn xộn cấu trúc phân tử mùi. Nếu chúng sử dụng cái đó với bên tấn công, cậu sẽ không tìm được gì đâu…”

Theo người đàn ông, có hai loại chất tẩy rửa: một cái dành cho quần áo của những thành viên Hound Dog và một cái để rải khắp địa điểm sau vụ việc.

“Ngươi có chất tẩy rửa đó không?”

“Nếu có, tôi đã sử dụng nó rồi. Tôi là một phần của nhóm khác mà. Một nhóm theo dấu, nhóm kia che đậy dấu vết của mình…”

Accelerator tặc lưỡi.

Nhưng chỉ cần biết một vật liệu tồn tại để đánh lừa cảm biến khứu giác vẫn là một điểm cộng rồi.

Accelerator ném bộ cảm biến khứu giác qua một bên rồi nói, “Ta không còn gì để hỏi ngươi nữa. Đừng có mà di chuyển đấy.”

“Ểể!?”

Người đàn ông kêu lên khi cảm thấy không khí quằn quại từ băng ghế sau.

Dù sao hắn cũng sẽ bị giết.

Hoặc đó là hắn nghĩ vậy. Thay vào đó, Accelerator di chuyển về phía lối đi không có cửa. Người con trai đang bước ra khỏi chiếc xe.

“C-cậu đi đâu vậy?”

“Hả? Nghiền nát Kihara và cứu con nhóc đó.”

Người đàn ông chết lặng vì câu trả lời khó chịu đó.

“Tại sao cậu không bỏ cuộc chứ? Dù cậu có chạy đi đâu chăng nữa, Kihara-san sẽ đến để nghiền nát cậu với một nụ cười trên mặt hắn ta. Cậu không có thời gian chuẩn bị cho một cuộc chiến đâu. Hắn ta có lợi thế hơn về mọi mặt. Cậu vẫn đi làm điều này hả?”

“Tất nhiên rồi.”

“Sao mà cậu có thể đáp dễ dàng thế chứ? Chắc chắn một người hiểu biết về thế giới như cậu biết tình hình của mình ở đây tệ đến thế nào mà.”

“Không, ta không biết,” Accelerator phun ra.

Anh đưa một tay đến lối ra không có cửa nhằm liên lạc với vị bác sĩ mặt ếch.

“Có thể ta đã bị làm mù mờ do hòa bình. Hay có thể là tổn thương não bộ rồi.”

Part 6

Cậu phải mất một khoảng khắc để làm rõ tâm trí mình.

Kamijou nhận ra trốn là vô ích, nên cậu vòng tay ôm cơ thể nhỏ nhắn của Last Order để nâng cô bé lên và lao ra từ đằng sau chiếc xe trong khi nghiêng thân trên của mình về phía trước.

Chiếc xe đã đậu bất hợp pháp ở mép vỉa hè.

Lối vào con hẻm gần nhất chỉ cách 5 mét.

Tuy nhiên…

Cậu nghe thấy âm thanh hủy diệt như mảnh lụa mỏng bị rách với một ống kim loại.

Một số khẩu súng tiểu liên đã ngay lập tức bắt đầu bắn.

Kamijou không biết có bao nhiêu viên đạn chúng bắn mỗi giây. Kính của chiếc xe cậu đã sử dụng như lá chắn vỡ tan, chiếc mui xe bị bẻ cong vào trong như thể nó đã bị nghiền nát, và những tấm thép của cánh cửa lấp đầy lỗ trước khi rơi xuống. Những chiếc ghế bùng nổ và bông nhồi lấp đầy bên trong chiếc xe.

Sự hủy diệt toàn bộ xảy ra ngay lập tức và tất cả tập hợp lại thành một tiếng ồn lớn duy nhất.

Kể cả vậy, Kamijou tiếp tục hướng về phía cuối con hẻm.

Một đường đạn đi theo đường thoát của Kamijou.

Một viên đạn đánh vào bức tường bê tông ở ngang tầm mắt trước mặt cậu. Chúng đã một lần bắn tới phía trước cậu nên chúng có thể lấp đầy lỗ trên người cậu nếu cậu chùn bước. Cậu theo phản xạ cúi đầu xuống, nhưng cậu chỉ vửa đủ giữ cho cơ thể mình tiếp tục di chuyển. Những mảnh bê tông nhỏ cào qua mái tóc cậu.

Cậu nửa ngã nửa nhảy đến mặt đất ẩm ướt trong con hẻm.

“Em còn sống chứ, Last Order!?” Kamijou hỏi và cô bé trong tay cậu lặng lẽ gật đầu vài lần.

Kamijou có thể nghe thấy tiếng xào xạo của kim loại lên kim loại. Đó là âm thanh những trang bị của những gã mặc đồ đen đó. Kamijou tặc lưỡi, điều chỉnh nắm tay lên Last Order, và chạy sâu vào con hẻm.

Cậu muốn một nơi để trốn.

Imagine Breaker cư ngụ trong cánh tay phải của cậu không phù hợp chút nào trong những trường hợp thế này. Nó rất hữu ích khi chống lại những đối thủ khó khăn và bất thường sử dụng phép thuật hoặc siêu năng lực, nhưng chẳng có gì cậu có thể làm được khi chống lại những khẩu súng của chúng. Nếu cậu cố chạy về phía chúng để đấm chúng, cậu sẽ chỉ bị xé thành từng mảnh như miếng giẻ cũ.

“Last Order, vì em kiểm soát những Sister, có nghĩa là em cũng có thể sử dụng sức mạnh điện à?”

“Vâng, nhưng chỉ ở Level 3 thôi, Misaka Misaka đưa ra lời đáp.”

“Vậy thì em có thể mở được khóa điện tử không? Anh muốn vào một tòa nhà qua lối sau. Con hẻm này có khả năng không quá dài và có thể bọn chúng sẽ đợi ở đoạn cuối.”

“Hiểu rồi,” cô đáp.

Kamijou dừng lại trước một cánh cửa gần đó bên trong con hẻm và hạ Last Order xuống cạnh mình.

“Nn.”

Last Order rút điện thoại di động ra khỏi túi ngực áo sơ mi của mình và tắt nó đi. Rõ ràng, nó sẽ làm phân tâm cô trong khi sử dụng sức mạnh điện của mình. Cô bé đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình lên khe thẻ cạnh cửa và nhắm mắt lại.

Kamijou có thể nghe thấy tiếng kim loại của những gã mặt đồ đen đang tiến đến gần.

Cậu không thể nói chúng cách bao xa. Con hẻm có vài ngã rẽ thay vì tiến thẳng, nên những gã đó không thể bắn được họ từ lối vào con hẻm. Tuy nhiên, đứng yên chờ đợi một chuyện gì đó tạo áp lực rất lớn lên Kamijou khi chúng có thể bắt kịp bất cứ lúc nào.

(Chưa xong à?)

Kamijou chờ đợi trong khi tập trung đôi tai của mình vào nhiều tiếng bước chân cậu có thể nghe thấy trong bóng tối.

(Chết tiệt. Vẫn chưa mở được à?)

Last Order không cho thấy sự thay đổi.

Ngay khi Kamijou bắt đầu lo lắng Imagine Breaker của mình đang gây ra một vài loại nhiễu nào đó…

“Được rồi! Misaka Misaka vừa nói vừa mở mắt ra!”

Một âm thanh điện tử cao độ vang lên.

Kamijou nắm lấy nắm đấm của cái cửa thép và vặn nó.

Nó đã được mở khóa. Cậu nắm lấy Last Order và bước vào tòa nhà.

Không một ánh đèn đang bật bên trong.

Nó dường như là nhà bếp của một nhà hàng gia đình. Họ sử dụng lửa ở đó, nên cánh cửa có thể được chuẩn bị như là một lối thoát hiểm. Nhà hàng đáng lẽ vẫn chưa đóng cửa vào ban đêm, nên sự vắng mặt của ánh sáng có đôi chút kì quái. Ánh sáng màu lục cho thấy lối thoát hiểm được cung cấp chỉ vừa đủ ánh sáng để lờ mờ thấy được bóng của thiết bị nấu ăn.

“Giờ chúng ta làm gì đây? Misaka Misaka hỏi ý kiến của anh.”

“Câu hỏi hay đấy.”

Kamijou hạ Last Order xuống sàn và bước về phía cánh cửa trước mặt mình. Cậu muốn đi tới chỗ có ánh sáng…chỗ có người.

“Bọn chúng có một chiếc xe. Chúng ta có thể sẽ bị bắt nếu cố gắng chạy bộ để trốn. Xe lửa và xe buýt sẽ không chạy lúc trễ thế này và anh nghi ngờ chúng ta có thể thoát được ngay cả khi chúng ta tìm thấy một tài xế taxi nghiệp dư chở chúng ta đi.”

Last Order ngước nhìn cậu với vẻ lo lắng trong đôi mắt mình.

Kamijou chỉ muốn bỏ cuộc, nhưng cậu không thể biểu lộ với cô bé bất cứ điều gì quá hổ thẹn.

“Bây giờ, hãy đi đến nơi nào có nhiều người đã. Chúng không muốn gây ra náo loạn. Đó là tại sao chúng đuổi theo chúng ta. Tàn sát một nhóm nhiều người sẽ làm cho ưu tiên của chúng bị lẫn lộn.”

“Chúng ta thực sự có thể cứu anh ấy như thế này à? Misaka Misaka than vãn sự thiếu sức mạnh của mình.”

“Anh không biết. Nhưng nếu chúng ta không sống sót ở đây, thì sẽ không có cách nào cứu anh ta đâu. Nếu em muốn cứu người này, vậy thì hãy chắc chắn mình không chết. Anh chắc chắn anh ta sẽ không vui vẻ gì nếu em chết đâu.”

“…Anh nói đúng, Misaka Misaka vừa nói vừa gật đầu.”

“Được rồi, hãy sống sót qua chuyện này đi.”

Trong khi mỉm cười cay đắng với câu nói vô lí như thế, Kamijou mở cửa trước mặt mình.

Nó dẫn đến chỗ dường như là sảnh chính nơi khách hàng ăn tối. Nó tràn ngập ánh đèn huỳnh quang sáng trắng và âm nhạc vui vẻ dường như không đúng lúc một cách kinh khủng có thể nghe thấy từ hệ thống loa. Một chiếc tivi lớn được lắp đặt trên tường đang chiếu một chương trình quảng cáo. Mùi dầu mỡ của đồ ăn làm sẵn lan tỏa trong không khí.

Tuy nhiên…

“…Không phải ở đây nữa chứ,” Kamijou Touma rên rỉ.

Một số thực khách đang ở trong cửa hàng. Vài người là cặp đôi và vài người dường như là giáo viên đang thưởng thức bữa ăn sau giờ làm việc. Một cô phục vụ mặc bộ đồng phục dễ thương ở trong lối đi hẹp giữa các bàn. Một người đàn ông hơi lớn tuổi đang ở quầy thanh toán.

Và tất cả họ đều nằm gục.

Họ đang nằm một cách yếu ớt mà không có dấu hiệu chấn thương.

Nhà hàng cho thấy không có bất kì dấu hiệu của sự hoảng loạn nào. Một vài chiếc dĩa và thìa đã rơi xuống sàn, nhưng chúng nhiều khả năng đã bị rớt xuống khi những thực khách đổ gục lên bàn trước mặt họ. Trông như thể họ đều chỉ đột nhiên đổ gục vậy.

Vài người chỉ đơn giản là dường như đang ngủ như những thành viên Anti-Skill mà Kamijou đã thấy gần lối vào trung tâm mua sắm dưới lòng đất. Những người khác trông như thể họ ngã xuống sàn sau khi đông cứng tại chỗ như tượng. Nói chung, có vẻ họ có thể được chia thành vài nhóm khác nhau.

Căn bếp cũng có vẻ kì lạ, nên chuyện gì đó có thể cũng đã xảy ra ở đó.

Tuy nhiên, nơi đây sẽ không còn chức năng như một nơi có nhiều người nữa.

Nếu họ đều bất tỉnh, rõ ràng là không có ai ở quanh đây để chứng kiến được gì cả

(Chuyện gì đang diễn ra vậy chứ?)

Kamijou ngơ ngác.

(Vài tên trong đám người mặc đồ đen đó cũng đã gục ngã tương tự. Nên chắc không phải là do bọn chúng làm rồi. Chết tiệt. Có nhiều vấn đề ở đây à!?)

“Last Order, chúng ta nên đi ra-…”

Kamijou lảng đi khi Last Order kéo cậu xuống dưới sàn.

Những cửa sổ xếp hàng dọc theo bức tường đối diện với con đường chính đều bị vỡ cùng một lúc. Phải mất vài giây Kamijou mới nhận ra ai đó đã bắn đạn vào trong cửa hàng từ con đường. Một viên đạn chắc đã trúng vào bộ chỉnh của hệ thống loa vì tất cả các loa đều im bặt. Chiếc tivi bị vỡ và bắt đầu phóng ra tia lửa điện.

Kamijou mất đi sự trầm tính của mình khi nhìn thấy những mảnh kính rơi xuống những người nằm gục trên sàn và trên bàn. May mắn thay, không một viên đạn nào thực sự bắn trúng họ, nhưng đó không phải là vấn đề.

(Chết tiệt! Chúng không quan tâm gì đến những người xung quanh à!?)

Ai đó bước lên những mảnh kính khi họ từ từ bước vào sảnh chính

Kamijou nắm lấy một cái mĩa rơi xuống sàn gần đó.

Đó là một vũ khí đáng thương đến nỗi cậu muốn cười thành tiếng

Và trên hết, sảnh chính đột nhiên mất điện. Kamijou nghe thấy tiếng cọt kẹt yên tĩnh từ cánh cửa mà cậu và Last Order đã bước vào. Ai đó đang mở nó. Thêm ba người mặc đồ đen bước vào qua nó khi chúng lẻn vào cùng với chuyển động như gián.

Thứ duy nhất bảo vệ Kamijou và Last Order là một cây cột vuông lớn giữa sàn.

Những người đàn ông mặc đồ đen từ từ tiến vào theo hai hướng, nên gần như không có chỗ để trốn khỏi bọn chúng.

Với cây nĩa đờ đẫn phát sáng trong tay, Kamijou tựa lưng mình vào cây cột.

Và rồi cậu nhìn lên.

Một trong những viên đạn chắc đã đánh vào nó vì một cái lỗ được mở ngay phía trên đầu cậu.

(Nó đi xuyên qua à? Thứ này sẽ chẳng có tác dụng như lá chắn gì cảl!!)

Cú sốc làm cho cơ bắp của Kamijou căng thẳng hơn mức cần thiết.

Tiếng bước chân chậm chạp cố hết sức giữ im lặng chậm rãi nhưng chắc chắn vây lấy họ.

Part 7

Accelerator nghĩ về việc sử dụng điện thoại di động của mình, nhưng cuối cùng lại bước thêm chút nữa để sử dụng điện thoai công cộng. Có khả năng Kihara và Hound Dog đang sử dụng một thiết bị để xác định một số điện thoại cụ thể trên đường dây điện thoại.

Anh bước vào một buồng điện thoại có vẻ như có chút bám bẩn như thể không có ai sử dụng nó trong một thời gian dài và ấn nút khẩn cấp màu đỏ để gọi cấp cứu. Phạm vi quản lí của khu vực đó có khả năng sẽ tự động gửi xe cấp cứu đến từ bệnh viện của vị bác sĩ mặt ếch.

Accelerator sau đó bỏ vào một trong số những đồng xu cuối cùng của mình và nắm lấy tai nghe một lần nữa. Trong khi kiểm tra kĩ số điện thoại di động, anh bấm một số tại một thời điểm.

Số này thuộc về chiếc điện thoại di động của Last Order.

“…”

Nhưng không có ai trả lời. Khi Accelerator yên lặng giữ tai nghe, anh nhận được tin nhắn thông báo chiếc điện thoại có thể đã được tắt hoặc ngoài vùng phủ sóng.

Anh gác máy.

(…Thôi, đó là những gì mình đã dự kiến mà.)

Nếu con bé chạy đến nơi kín đáo, con bé có thể không nhận được tín hiệu. Ngoài ra, nhạc chuông hoặc tiếng rung có thể đặt con bé vào tình trạng nguy hiểm.

Khả năng xấu nhất đi vào tâm trí, nhưng Accelerator tiếp tục làm chuyện phải được thực hiện.

Anh bỏ vào một đồng xu khác và bấm số khác.

Nó tiếp tục đổ chuông trong một lúc.

Cuối cùng, một y tá lớn tuổi trả lời. Accelerator buộc cô ta kết nối anh với vị bác sĩ mặt ếch.

Cuộc gọi nhanh chóng được chuyển.

“Cậu cần gì vào lúc khuya thế này chứ?”

“Tôi gặp phải vài rắc rối. Vài rắc rối lớn.”

“Ta đã nghe tình hình chung từ người được gọi là Misaka Imouto rồi. Có vẻ như họ đang trao đổi thông tin trên mạng lưới điện của mình.”

(Hiểu rồi. Vậy là con bé có thể sử dụng cái đó thay cho điện thoại,) Accelerator nghĩ trong sự thán phục.

Tuy nhiên, anh chỉ mượn sử dụng mạng để giúp đỡ phần tính toán của mình, nên anh không thể thực sự giao tiếp qua nó.

“Tốc độ đó nói lên mọi thứ. Nói tôi nghe ông biết gì đi. Con nhóc đó đang ở đâu?”

“Có vẻ như con bé đang bị truy đuổi bởi một đơn vị Hound Dog. Con bé đang trốn cùng một người không liên quan tình cờ gặp trên đường. Con bé vẫn chưa bị bắt…nhưng thành thật thì, có vẻ như đó chỉ là vấn đề thời gian thôi.”

Rõ ràng, Last Order đã nhờ ai đó giúp đỡ sau khi thoát khỏi Kihara. Vấn đề duy nhất là liệu người giúp đỡ này có sức mạnh để thực sự giúp đỡ không.

Accelerator tặc lưỡi.

“Con bé đang ở đâu?”

“Bản thân con bé cũng không biết. Có vẻ như là một nhà hàng gia đình nào đó.”

Anh suy nghĩ một chút, nhưng điều đó thôi là không đủ để xác đinh vị trí.

Vị bác sĩ mặt ếch nói đó là tại sao những Sister không thể ra ngoài để tìm Last Order. Tất nhiên, khoảng mười Sister trong Thành Phố Học Viện đang trải qua việc điều chỉnh cơ thể, nên họ không thể được cho phép đi quanh dưới mưa trong một khoảng thời gian dài.

Nó làm anh khó chịu, nhưng anh sẽ phải thực hiện công việc ban đầu của mình trong thời điểm này.

“Con nhỏ mặc trang phục nữ tu trắng đã đến chỗ của ông chưa?”

“Thực ra ta không hoàn toàn chắc phải làm gì với con bé. Tại sao con bé lại biết sự trợ giúp tính toán của cậu vậy?”

“Đó không phải việc của ông.”

“…Cậu thực sự cần pin mới à?”

“Không có thứ như thế tồn tại, đúng không?” Accelerator nhổ ra. “Chỉ là trông nom con nhỏ đó bằng cách nói về pin thôi. Mạng sống của cô ta có thể sẽ là mục tiêu trong 24 giờ tới đấy. Đừng có rời mắt khỏi cô ta.”

“Phiền phức thật. Chúng ta không thể để vấn đề này cho Anti-Skill à?”

“Đám giáo viên chuộng hòa bình đó thì có thể làm được gì chứ? Kẻ thù này ở cấp độ hoàn toàn khác hẳn. Nếu ông không muốn tăng thêm số lượng nạn nhân, thì bỏ chuyện đó ra khỏi đầu mình đi.”

“…Ta cũng cho là vậy. Nhưng ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bảo vệ ai đó không phải là bệnh nhân của mình cả.”

“Ừm, ông cũng sẽ nhận được một bệnh nhân mới đấy. Một người đàn ông bị đâm sau lưng có lẽ sẽ đến đó sớm thôi. Khi ông cấp cứu cho hắn ta, chuẩn bị cho một cuộc tấn công. Ông có bao nhiêu hỏa lực ở đó?”

“Hỏa lực hả? Chuyện này nghe khá nguy hiểm đấy.”

Ngay cả vị bác sĩ mặt ếch cũng bị ngỡ ngàng bởi chuyện đó, nhưng Accelerator sẽ không giải thích từng chuyện nhỏ.

Anh không có thời gian.

“Ông nói ông đã nắm được tình hình cơ bản thông qua mạng lưới của những nhân bản, đúng không? Vậy thì ông nên biết giờ không phải là lúc hành động nhẹ nhàng chứ. Cứ nói cho tôi đi. Ông càng ngồi lúng túng lâu, thì tỉ lệ tử vong của mọi người ở đó sẽ càng tăng đấy.”

“Thiệt tình… Cậu thích bị thương và nhập viện nhiều như chàng trai đó, đúng không?”

Accelerator nghe thấy tiếng thở dài từ đầu dây bên kia.

Sau một khoảng im lặng ngắn, vị bác sĩ mặt ếch trả lời.

“Ta có khoảng 10 Sister quân sự sản xuất hàng loạt đang ở trong điều chỉnh. Ta tin họ có súng trường chống tăng Metal Eater MX và Toy Soldier F2000R họ sử dụng trong cuộc thí nghiệm.”

Accelerator suy nghĩ một lúc.

Nhưng rồi anh lắc đầu.

"Thế chưa đủ đâu. Các nhân bản giúp được rất ít trong tình trạng hiện tại và tôi nghi ngờ họ có thể đối phó được chuyện này ngay cả khi trong tình trạng tốt nhất. Ông có thể sơ tán tất cả nhân viên và bệnh nhân trong bệnh viện không?”

“Cậu đang yêu cầu ta bỏ chức vụ của mình à? Cậu biết có bao nhiêu giường bệnh trong bệnh viện này không?”

“Khoảng ba trăm à?”

“Bảy trăm,” vị bác sĩ mặt ếch đáp lại ngay lập tức. “Và ta có 52 bệnh nhân sẽ gặp nguy hiểm khi di chuyển như trẻ sơ sinh và các ca bệnh nặng. May mắn là, hiện không có bệnh nhân nào đã phẫu thuật, nhưng cậu có biết di chuyển tất cả mọi người là liều lĩnh đến thế nào không hả?”

“…”

“Nếu ta rời khỏi đây, chuyện gì sẽ xảy ra với bệnh nhân mới đến chứ? Cũng còn có vấn đề đó đấy.”

Accelerator không phàn nàn về những lời của vị bác sĩ mặt ếch hay cảm ơn ông ấy giùm họ.

Anh không có thời gian cho điều đó.

“Ông có thể làm được không?”

“Ta sẽ làm,” là câu trả lời ngay lập tức. Giọng điệu của vị bác sĩ mặt ếch đã thay đổi thành một cái gì khác hắn với giọng điệu vô tư thường ngày của mình. “Ta có thể sử dụng bom khói hay gì đó và nói là hỏa hoạn bùng phát. Nếu nó có thể liên kết với một số dạng tấn công khủng bố, việc đó sẽ đủ để biện minh cho một cuộc di tản hoàn toàn. Di chuyển vài bệnh nhân sẽ nguy hiểm, nhưng công việc của ta là bảo vệ mạng sống của họ. Ta sẽ phần nào lo liệu được.”

“Tôi có thể là người nhờ ông việc này, nhưng ông thực sự có thể làm được chuyện này không?”

“Ta nói ta sẽ làm được. Cậu không nghĩ chuyện này sẽ tốt đẹp à? Ta có vài lựa chọn thay thế khi liên quan đến bệnh nhân. Ta có thể chuyển họ đến vài bệnh viện khác hay gì đó tương tự. Nếu ta không có lựa chọn khác, ta sẽ không bao giờ đồng ý đâu.”

“…Xin lỗi về chuyện này.”

“Thành thật thì, ta không thích bị sử dụng trong cuộc xung đột của cậu đâu, nhưng ta sẽ đối xử với mọi bệnh nhân như nhau. Nếu cậu nhờ ta bảo vệ một bệnh nhân cậu đưa đến cho ta, ta sẽ làm mọi việc có thể để làm như vậy.”

Tiếng còi xe cứu thương vượt qua.

Người đàn ông Hound Dog sẽ sớm được đưa lên xe cứu thương và đưa đến bệnh viện.

Khi Accelerator hướng tai về phía tiếng còi, vị bác sĩ mặt ếch đột nhiên hỏi, “Vậy thì cậu định thực hiện việc này xa đến thế nào đây?”

“Tôi sẽ giết Kihara, tôi sẽ nghiền nát Hound Dog, và tôi sẽ cứu con nhóc đó mà không tổn hại gì.”

“Việc đó là không thể,” là lời đáp ngay lập tức của vị bác sĩ mặt ếch.

Accelerator cau mày với giọng điệu thẳng thắn và lạnh lùng không phù hợp với người đàn ông đó chút nào.

“Cậu đang đảm nhận quá nhiều mục tiêu trong tình trạng giới hạn của mình đấy. Cậu sẽ không bao giờ thành công trong cách đó đâu. Thế giới cậu đang sống là nơi cậu có thể phần nào cố gắng đạt được mục tiêu của mình nếu cậu liên tục quay khỏi con đường chính à?”

“Khi nào thì ông quyết định một bác sĩ cần phải cung cấp loại dịch vụ nói nhảm đó hả? Ai đó ở thế giới của ông không nên giả vờ hiểu biết bóng tối đâu.”

“Cậu có vẻ đang nhầm lẫn về chuyện gì đó, nhưng để ta sửa lại cho cậu.” Vị bác sĩ mặt ếch không do dự. Ông chỉ đơn giản là nói sự thật với Accelerator. “Ta đã thấy nhiều địa ngục hơn cậu đấy. Đừng có xem thường ngành nghề bác sĩ. Ta tin mình đã thấy nhiều máu và nước mắt hơn cậu. Nhưng với ta, nó không kết thúc trong bi kịch. Ta được biết đến như là Heaven Canceller. Ta là người đem con người trở lại từ thế giới bên kia. Sự khác biệt giữa chúng ta rất đơn giản. Chúng ta sẽ ở lại đó hay chúng ta đảm bảo sẽ quay lại chứ? Tất cả là vậy đấy.”

Vị bác sĩ ngừng một lát.

Nhưng rồi ông bắt đầu nói một lần nữa.

“Để ta cho cậu một số lời khuyên như là môt người đã biết về bóng tối cậu nói nhiều hơn cậu. Giới hạn bản thân cậu vào một mục tiêu duy nhất thôi. Giết chết Kihara? Nghiền nát Hound Dog? Cậu có thể đối phó với những chuyện vô nghĩa đó sau. Chỉ có một chuyện cầu cần phải làm ở đây thôi. Cậu thực sự không hiểu điều đó à?”

“Để nó cho bác sĩ đặt mạng người lên trước đi. Nhưng cứu con nhóc đó mà không tổn hại gì và nghiền nát Kihara với những kẻ khác đều là một và như nhau. Ngay cả khi tôi loại bỏ hoặc là mục tiêu-…”

“Đó không phải là ý của ta.”

“Hả?”

“Cậu muốn cứu Last Order mà không tổn hại gì chứ hả? Tại sao cậu vẫn khẳng định mình có thể làm được điều không thể chứ?

“…”

Máu của Accelerator đóng băng.

Anh đang nói chuyện với ai thế này?

“Như ta đã nói lúc trước, ta đã biết được tình hình một cách trực tiếp từ những Sister đang trao đổi thông tin qua Misaka Network. Và ta tin rằng mình cũng hiểu được tình trạng của cậu khá rõ. Ta biết mình đang nói về chuyện gì,” vị bác sĩ mặt ếch nói với giọng chậm rãi nhưng mạnh mẽ. Như thể ông ấy đang giảng bài vậy. “Bắt đầu nhìn vào thực tế đi. Chắc chắn cậu đã hiểu mình không thể lo liệu được chuyện đó từ lúc cậu bò thảm hại trên mặt đất rồi. Nghe đây: cậu đang thua đấy. Cậu đang đối mặt với một đối thủ sẽ rất khó đánh bại, nên giữ tất cả những hi vọng phi thực tế đó thì tốt đẹp gì chứ? Nhượng bộ đi, Accelerator. Cậu không còn có thể cứu Last Order mà không tổn hại gì được đâu. Dù cho chuyện này diễn biến tốt đẹp cho cậu từ lúc này đi nữa, con bé chắc chắn sẽ bị một vài tổn hại.”

Accelerator cảm thấy như mình đã bị đánh vào điểm mù tinh thần.

Vị bác sĩ đó đã tiến đến quá gần anh và anh thậm chí còn không nhận ra.

“…Khốn kiếp. Ông không thể nói tôi đã thề giết Kihara trong khi bò qua bùn vì tôi không muốn thừa nhận điều đó à?”

“Ta không biết gì về chuyện đó hết. Nếu mọi chuyện diễn biến tốt đẹp như cậu hi vọng, ta sẽ không bao giờ trở thành bác sĩ đâu. Ta sẽ ẩn náu trên núi suy niệm 365 ngày trong năm. Là vì chuyện đó sẽ không bao giờ về vật lí cứu được con người mà ta đã trở thành một bác sĩ. Để ta nói thẳng: cậu chẳng đưa ra cái gì ngoài lời quả quyết ích kỉ của trẻ con từ chối nhìn thấy thực tế đâu .”

“Vậy thì tôi phải làm cái quái gì đây hả? Tôi phải nhìn một thằng khốn như Kihara lạm dụng con nhóc đó rồi chỉ mỉm cười và xem tất cả như là một cái kết hạnh phúc tuyệt vời à!?”

“Ừ. Đó là điều bác sĩ làm đấy.”Vị bác sĩ mặt ếch không bị xoay chuyển bởi cơn giận của Accelerator. Những lời của ông tiếp tục trơn tru. “Dù cánh tay con bé bị gãy, da bị lột ra, hay nội tạng bị nghiền nát, ta chắc chắn sẽ cứu mạng sống của con bé miễn là cậu đưa nó về cho ta còn sống. Ta sẽ bảo vệ mạng sống của con bé, chắc chắn không còn để lại sẹo, và chăm sóc tinh thần để con người quý giá với cậu này thực sự được cứu. Đó là những gì bác sĩ làm. Vậy nên Accelerator, đừng có giữ những hi vọng không cần thiết và vô vọng cao. Tập trung vào việc cứu mạng sống của Last Order thôi. Đó là chuyện quan trọng nhất đấy. Đó là điều duy nhất mà một người mới như ta không thể mang lại. Ta có sai không? Nếu có, thì ngay lúc này nói ta nghe thứ gì quan trọng hơn mạng sống của cô bé đó đi.”

Ông phải nghĩ chuyện gì đó về tình hình này.

Ông phải nghĩ gì đó về cái thực tế mạng sống của một đứa trẻ bị dùng vào mục đích của những người lớn.

Và…

Ông hoàn toàn hiểu vị trí của mình. Là vì ông hiểu không một hoảng loạn hay la hét sẽ giải quyết được chuyện gì mà ông sẽ làm mọi chuyện có thể để “chiến đấu” như là một bác sĩ.

“Kihara? Hound Dog? Kết thúc những trận đấu ban đầu buồn tẻ đó càng nhanh càng tốt đi. Nhanh lên và đưa Last Order về cho ta để ta bắt đầu trận chung kết.”

Sau đó, vị bác sĩ mặt ếch nói cho Accelerator chỗ ông sẽ ẩn trốn sau khi tạm thời từ bỏ bệnh viện của mình. Accelerator đi đến đó sau khi lấy lại Last Order.

Accelerator đặt lại tai nghe.

Anh dựa lưng vào cửa kính của buồng điện thoại.

(Mình không còn có thể cứu Last Order mà không tổn hại gì được nữa. Dù cho chuyện này có diễn biến tốt đẹp với mình từ đây đi nữa, con chắc chắn sẽ bị một vài tổn hại. Là như thế, đúng không?)

Accelerator hít một hơi thật sâu rồi phà nó ra.

Hound Dog đang sử dụng bộ cảm biến khứu giác. Bọn chúng sẽ dùng chúng để lần theo cả anh lẫn Last Order. Con bé đã ở trong tình trạng khủng hoảng rồi, và điều đó có nghĩa là bọn chúng sẽ đến được chỗ con bé thậm chí là sớm hơn.

Anh không có thời gian rãnh rỗi.

Anh phải chuẩn bị chính mình.

“Hoàn hảo…”

Sau khi anh chấp nhận tất cả những điều đó, tất cả những gì còn lại chỉ là mỉm cười.

Nụ cười chia đôi khuôn mặt anh quá đáng sợ để có trong thế giới này.

“Để cứu con nhóc đó, mình sẽ giết bất cứ ai từ thánh nhân từ đến những tên phản diện độc ác nhất.”

Hound Dog có bộ cảm ứng khứu giác.

Kihara Amata và Hound Dog sẽ sớm tìm ra vị trí của anh rồi tấn công.

Nhiệm vụ đầu tiên của anh là ngăn chặn chúng.

Anh cần một chiến trường cho chuyện đó. Anh không có thời gian đứng quanh.

Giữa dòng 6

Tsuchimikado Motoharu chạy đến một cửa hàng dẫn ra bên ngoài Thành Phố Học Viện.

Cơn mưa tầm tã không có dấu hiệu dừng lại, phủ lên ánh trăng, làm khó nghe thấy những âm thanh khác, và thậm chí còn xóa đi mùi của khu vực xung quanh. Cảnh quan ngâm nước đủ để nâng cao đáng kể tỉ lệ cái chết trong một trận chiến ban đêm.

(Hầu hết chức năng của thành phố đã bị đánh sập rồi. May mắn là ta không có bạo loạn hay cướp bóc.)

Khi Tsuchimikado lẩm bẩm điều đó lặng lẽ trong tim mình, cậu cẩn thận theo dõi xung quanh mà không chậm đi.

Anti-Skill và Judgment xử lí luật pháp và trật tự thành phố gần như đã hoàn toàn bị quét sạch. Có vẻ như vài thành viên vẫn còn hoạt động, nhưng thế là không đủ để bao phủ toàn bộ thành phố. Nếu ai đó nhận ra thành phố bị tê liệt, các quầy và kệ của cửa hàng sẽ bị tấn công và bị đánh cắp nhanh chóng.

Lí do duy nhất chuyện đó vẫn chưa xảy ra là vì chuyến xe lửa và xe buýt cuối cùng của Thành Phố Học Viện đã dừng lại cùng thời điểm với giờ giới nghiêm. Điều này có nghĩa là hầu hết người dân trong thành phố không nhận ra tình hình bất thường và hầu hết học sinh sẽ bị đánh bất tỉnh bởi cuộc tấn công không xác định trước khi họ nhận ra.

Một cuộc tấn công.

Cụ thể hơn, một cuộc tấn công từ phe phép thuật.

Từ đó làm cho Tsuchimikado Motoharu nghiến chặt răng mình.

Tuy nhiên, cậu giữ suy nghĩ của mình đồng bộ nhất có thể trong tình trạng chiến đấu, nên bản thân nó không thể hiện như là một làn sóng cảm xúc rõ ràng.

(Ghế Phải của Chúa à? Mình đã nghe về bọn chúng, nhưng chưa bao giờ nghĩ chúng sẽ đi xa đến thế này.)

Khi Tsuchimikado chạy qua thành phố yên tĩnh, cậu thực sự ấn tượng.

Cậu là một pháp sư giỏi.

Vậy mà cậu không phân tích được loại phép thuật đang được sử dụng dù cuộc tấn công phép thuật được sử dụng trên quy mô lớn đến vậy. Cậu hoàn toàn bối rối.

(Nhưng có nhiều hơn người mà Aleister đã đề cập. Có một nhóm ở đâu đó. Nếu bọn chúng vào thành phố trong khi nó bị tê liệt như thế này, thành phố sẽ kết thúc.)

Thực sự kì lạ khi mà một đơn vị chiến đấu không vào cùng với thành viên của Ghế Phải của Chúa. Tuy nhiên, điều đó có thể chỉ đơn giản là một vấn đề số lượng. Nếu một nhóm 10,000 người đang đợi bên ngoài, chúng sẽ bị buộc phải tham gia vào trận chiến với 2.3 triệu dân cư thành phố nếu chúng vào ngay lập tức. Nhưng nếu Ghế Phải của Chúa đi vào trước và làm hao mòn khả năng chiến đấu của Thành Phố Học Viện, đơn vị xâm lược sẽ mất ít thành viên hơn.

Số lượng lực lượng kẻ địch không rõ.

Làm thế nào chúng bố trí được ở bên ngoài Thành Phố Học Viện không rõ.

(Nhưng bọn chúng không đủ số lượng để tiến vào ngay lập tức.)

Thành Phố Học Viện có 2.3 triệu dân. Nếu Công Giáo La Mã gửi đi 10 triệu người, chúng sẽ không cần phải đợi bên ngoài. Cuộc tấn công ban đầu của Vento sẽ là không cần thiết. Chúng sẽ cố chinh phục thành phố bằng vũ lực. (Tất nhiên, siêu năng lực và vũ khí tiên tiến của Thành Phố Học Viện là sức mạnh của họ không thể được tính ra chỉ đơn giản là số lượng người, nhưng Tsuchimikado nghi ngờ Công Giáo La Mã sẽ thực sự hiểu được điều đó.)

Có thể số lượng kẻ thù đang đợi tương đối nhỏ.

Số lượng của chúng sẽ chỉ đủ để “làm sạch" bên trong thành phố im lặng sau cuộc tấn công của Vento.

(Kể cả vậy, mình nghi ngờ một mình mình có thể xử lí một nhóm được.)

Tsuchimikado Motoharu không tìm cách tiêu diệt kẻ thù.

Cậu sẽ không cho phép đơn vị xâm lược bước vào Thành Phố Học Viện đến khi thành phố bắt đầu hoạt động một lần nữa. Đó là điều kiện của cậu cho chiến thắng. Không phải là cho Aleister, mà là cho chính bản thân Tsuchimikado Motoharu. Lựa chọn duy nhất của cậu là để Vento cho người khác.

Nhưng kiềm hãm một số lượng không rõ kẻ địch khi cậu không biết khi nào thành phố sẽ phục hồi ít nhiều là một nhiệm vụ tự sát.

(Mình không thể nhận sự giúp đỡ từ nhữn lực lượng bình thường. Và những người khác như mình có công việc khác để giải quyết.)

Cậu không có bạn bè có thể giúp mình.

Cậu không có vũ khí hay phép thuật đặc biệt có thể giải quyết được tình hình.

Tuy nhiên…

(Maika đang ở trong thành phố.)

Cậu nghĩ về cô em gái không có liên hệ gì với thế giới phép thuật và chỉ đơn giản là mong muốn trở thành một hầu gái của mình.

Tất cả điều đó cho cậu quyết tâm chiến đấu.

(Mình có thể phản bội bất kì ai và mọi thứ khác, nhưng mình sẽ không bao giờ phản bội con bé.)

Tsuchimikado Motoharu trượt qua Cổng Thứ Ba đã mất đi toàn bộ khả năng phòng thủ và rời khỏi Thành Phố Học Viện.

Cậu là một pháp sư đã thuần thục Onmyoudou.

Cậu là một siêu năng lực gia với sức mạnh vô dụng.

Và cậu có một mục tiêu duy nhất.

Cậu sẽ bảo vệ thế giới của người quý giá nhất với mình.