Toaru Majutsu no Index

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Volume 12 - Cuộc xâm lược Thành Phố Học Viện - Chương 5: Hoàng hôn mơ hồ trôi qua. Hard Way,Hard Luck.

Part 1

“Ồồ, trời đang mưa, Misaka Misaka quan sát khi nhìn lên bầu trời đêm. Nhưng Misaka muốn nhìn thấy mặt trăng, cô ấy nói với một chút thất vọng.”

Last Order bắt những giọt mưa rơi trên lòng bàn tay dọc theo con đường tối.

Vì tàu lửa và xe buýt dừng lại khi giờ giới nghiêm đã thông qua ở Thành Phố Học Viện, hầu hết cư dân đã biến mất khỏi đường phố. Tất cả những gì còn lại là những kiểu người can đảm thích cuộc sống về đêm và không cảm thấy cần thiết phải về nhà hôm nay. Thậm chí cả trạm xe buýt đơn giản gần đó với mái tôn mạ kẽm lượn sóng cũng vắng vẻ.

Cơn mưa tiếp tục rơi xuống.

Cơn mưa không đến mức phải cần một chiếc dù, nhưng nó vẫn đủ làm cho những học sinh thích cuộc sống về đêm tránh xa đường phố. Họ chắc đã bước vào vài cửa hàng hay gì đó thay vì dạo quanh bên ngoài.

Đôi mắt chán nản của Accelerator dõi quanh theo Last Order khi cô không ngừng lang thang từ nơi này đến nơi khác

“Chuyện đó khó chịu lắm, nên đứng yên đi.”

“Ồ, có phải chú chó con lang thang quanh khu vực này đang trú mưa trong trạm xe buýt đó không nhỉ!? Misaka Misaka nói khi lao tới để bắt đầu một cuộc truy đuổi!!”

“Tao có cần phải đeo vòng cổ và dây xích cho mày không hả, con nhóc chết tiệt kia!?”

Anh nắm lấy phần phía sau cổ của cô bé bằng tất cả sức lực của mình. Anh không còn sức để đuổi theo con bé lần nữa nếu con bé chạy đi. Nếu con bé làm vậy, anh hoàn toàn có thể sẽ đập nát một tòa nhà gần đó trong cơn giận của mình.

Last Order lắc tay mình xung quanh.

“Misaka không cần anh bảo vệ quá mức như vậy, Misaka Misaka yêu cầu tự do và sự giải phóng.”

"Cái kiểu tinh thần biên giới gì thế hả? Và nếu mày muốn thấy tao ‘bảo vệ’ thế nào, cứ tiếp tục đi. Tao sẽ đấm mày mạnh đến mức bất tỉnh luôn. Việc đó sẽ làm cho chuyện này dễ dàng hơn đấy.”

“Thôi mà, thôi mà. Anh không cần phải xấu hổ đến thế đâu, Misaka Misaka vỗ ngón trỏ của mình vào-…Chờ đã, sao anh lại siết chặt nắm đấm như thế? Misaka Misaka nở một nụ cười thật tươi để làm dịu đi cảm xúc gay gắt của anh.”

“Thật phiền phức,” Accelerator lẩm bẩm dưới hơi thở với một tiếng thở dài.

Không phải tất cả mọi thứ về cuộc sống hằng ngày gọn gàng này đều tươi đẹp và sáng bóng. Mọi thế giới đều có chuyện bất mãn. Một thế giới hoàn hảo nơi mà mọi thứ làm việc theo cách ta muốn thực chất là một nơi vắng vẻ lờ đi hoàn cảnh của những người khác.

Những thứ khó chịu uể oải này có thể được coi như là phí hợp đồng cần thiết để sống trong thế giới này.

Accelerator hiểu điều đó.

Anh bật ra một nụ cười mỉa mai trong tim mình.

Những tác động của sự tăng trưởng sử dụng lên cái gì đó chắc chắn là đáng sợ rồi.

Anh nghĩ mình là ai khi không chỉ chấp nhận môi trường này như bình thường mà còn phàn nàn về nó chứ?

Sao mà anh có thể làm vậy được sau tất cả mọi chuyện mình làm chứ?

Anh cần phải cảm ơn chúa, người được cho là đang sống trên mây, về cái thực tế thuần túy mà anh đang đứng đây lúc này.

Và khi Accelerator trầm tư suy nghĩ về những vấn đề này, một giọng nói chạm đến tai anh.

“Đau quá!! …Misaka vấp ngã rồi, Misaka Misaka báo cáo từ mặt đất.”

“Mày chỉ đang phàn nàn thôi.”

“Em tự làm xước mình rồi, Misaka Misaka nhìn vào lòng bàn tay của mình.”

Khi Last Order đứng lên khỏi con đường bị ướt do cơn mưa, lòng bàn tay hơi ướt và sinh bùn đất của cô có một vết xước nhỏ. Một ít máu đỏ có thể nhìn thấy được, nhưng nó chỉ ra một chút.

“Misaka có thể cần phải khử trùng, Misaka Misaka chảy một chút nước mắt.”

“Cứ nhổ vào nó đi.”

“Misaka có thể cần khử trùng!! Misaka Misaka kêu gào cùng một câu!!”

“...Mày có thể gây phiền đến thế nào đây chứ? Chúng ta có thể tìm thấy thứ gì đó ở chỗ của Yoshikawa mà.”

“…”

Last Order vẫn im lặng.

Accelerator nhìn qua và cô bé bắt đầu cắn đôi môi nhỏ nhắn của mình.

“Được rồi, Misaka Misaka chấp nhận chuyện đó. Nó đau lắm, nhưng Misaka sẽ chịu đựng, Misaka Misaka nói khi bắt đầu đi theo đằng sau anh.”

Cô bé chắc đang cố làm điều anh đã bảo vì Last Order hướng mặt tới trước và không nhìn vào vết thương của mình.

Nhưng có vẻ như cô đã chủ động tránh nhìn vào nó.

Last Order giữ im lặng và không nói gì cả khi cô đi theo Accelerator. Đổi lấy sự vắng mặt của những lời nói, anh cảm thấy một kiểu áp lực kì lạ. Đó là khí của một người có thể bắt đầu khóc bất cứ lúc nào.

“…Chết tiệt thật.”

Accelerator tặc lưỡi.

Khi con bé quan trọng nó chỉ dẫn đến mọi chuyện phiền phức hơn thôi. Accelerator sử dụng bàn tay không cầm cậy gậy hiện đại để ấn vào trán Last Order. Rồi anh đẩy mạnh về phía sau. Anh không sử dụng nhiều sức, nhưng cô bé quá mất cảnh giác đến nỗi ngã thẳng về phía sau.

“Wah! Misaka Misa-…!?”

Last Order vung tay xung quanh, nhưng cô không thể lấy lại thăng bằng và ngã về phía sau trên mông của mình.

Nhưng cô không ngã lên nhựa đường cứng.

Cô đáp xuống băng ghế của một trạm xe buýt có mái che.

Last Order trông bối rối khi liếc nhìn quanh trạm xe buýt được bảo vệ bởi mái tôn lượn sóng mạ kẽm đơn giản.

Không nhìn lại cô bé, Accelerator nói, “Đợi đây đi. Nếu mày đi chỗ khác, tao sẽ đá mông mày đấy.”

Anh phun nước bọt xuống đường.

Với một tiếng tặc lưỡi khó chịu, hanh sử dụng cây gậy hiện đại của mình để tiến vào một nhà thuốc. Nó chỉ cách khoảng 200 mét, nhưng anh vẫn thấy cực kì phiền phức khi đi đến đó.

Anh bước vào cửa hàng.

Nhà thuốc rộng rãi một cách không cần thiết được chất đầy từ chiếc kệ này đến chiếc kệ kia đặt tự do trong cửa hàng. Thấy điều đó cũng đủ làm cho Accelerator cảm thấy chút áp lực. Nhưng cảm giác đó phần nào giảm đi khi trần nhà cao hơn những chiếc kệ gấp 5 lần.

Cửa hàng hoàn toàn vắng vẻ do giờ giới nghiêm đã được thông qua.

Do những thứ họ bán, nhà thuốc được yêu cầu mở cửa suốt ngày đêm, nhưng vẻ mặt của nhân viên bán hàng cho thấy anh đang muốn đóng vửa và đi xem TV.

Accelerator ban đầu định mua thuốc sát trùng và băng vải đơn giản, nhưng thay vào đó anh quyết định chỉ lấy vài miếng băng cá nhân. Nó chỉ là một vết thương nhỏ. Băng vải sẽ quá mức cần thiết.

(Quá mức cần thiết rồi.)

Anh đá vào quầy tính tiền bằng một chân.

Người bán hàng mỉm cười trong khi trông như anh ta sắp ngất xỉu. Nhưng biểu hiện của anh ta thả lỏng một chút khi Accelerator ném thuốc khử trùng và băng cá nhân trẻ con vào giỏ của mình. Anh ta có thể đã nghĩ Accelerator là một đứa trẻ ghét những chuyện hèn hạ bất chấp bề ngoài cứng rắn của mình.

Accelerator bằng cách nào đó cố nạo vét đủ số tiền để trả.

Vì những chuyến tàu đã ngừng trong ngày, anh không có lí do gì để tránh việc bị bỏ lại mà không có tiền trong ví.

Accelerator rời khỏi cửa hàng và đi qua con đường có chút mưa với túi thuốc phản chiếu ánh đèn đường. Một nhân vật linh vật có kích thước biến dạng bên trong túi

“…Thật vô nghĩa,” anh thốt ra.

Anh đã hỏi Yomikawa liệu anh có bao giờ quen được mấy loại chuyện thế này không, nhưng anh đã biết được câu trả lời rồi. Anh sẽ không bao giờ quen được. Anh thậm chí còn đang làm gì chứ? Accelerator đáng lẽ phải đang đứng ở vị trí hầu như bị loại khỏi những kiểu chuyện này rồi. Có gì đó sai lầm với việc lướt qua con đường đêm trong khi cẩn thận mang theo băng để chữ lành một vết thương nhỏ không đáng kể khi ta đã giết hơn 10,000 mạng người. Nó thật vô nghĩa. Người khác phải phản ứng thế nào nếu họ thấy anh làm chuyện này chứ? Phản ứng khả thi duy nhất sẽ là một tiếng cười khinh bỉ.

Liệu có ổn không khi anh quen với việc này?

Liệu có ổn không khi anh lo lắng về một vết xước nhỏ không đáng kể?

Anh là một con quái vật đã làm đổ hơn 10,000 lít máu.

“Chết tiệt thật.”

Accelerator tặc lưỡi.

Anh thực ra đã trả lời những câu hỏi đó vào ngày 31 tháng 8. Dù anh có từng là một con người khủng khiếp đến thế nào, chuyện đó chẳng có liên quan gì đến con nhóc đó cả. Và vậy nên anh sẽ hành động dù cho nó có ngoài tầm với của anh thế nào đi nữa nếu con nhóc đó gặp nguy hiểm.

Đó là một quan điểm tốt đẹp.

Những chỉ riêng điều đó thôi thì vẫn chưa đủ.

Rốt cuộc thì, việc đó có thể được xem như là ép buộc gánh nặng của chính anh lên con nhóc đó vậy.

Chẳng phải việc đó không khác gì việc chuyển trách nhiệm làm động lực của anh lên con bé sao?

(Đó là chuyện mình muốn à?)

Accelerator khẽ nghiến răng.

(Sao mình lại tức giận chứ? Mình thấy thiếu cái gì chứ? Ha. Làm như mình có thể hiểu được ấy. Mày biết rõ là mày không phải kiểu người “đi tìm bản thân” mà.)

Vào thời điểm đó, những suy nghĩ của anh bị cắt ngang.

Chúng bị cắt ngang do một chiếc xe màu đen đâm vào cơ thể anh với tốc độ cao.

Nó đến từ phía sau.

Anh đang đứng ở vỉa hè phân biệt rõ ràng với đường đi.

Một thanh chắn dày phân chia vỉa hè và đường.

Nhưng…

Chiếc xe thùng màu đen dễ dàng xé tan thanh chắn và đi lên vỉa hè Accelerator đang đứng. Không có dấu hiệu gì của việc sử dụng hệ thống phanh. Những mảnh vỡ của đèn, cản xe, và những bộ phận khác của chiếc e rải rác khắp khu vực và kính chắn gió tạo ra tiếng động như đậu azuki đang đập vào nó khi nó vỡ tan thành từng mảnh. Những phần bị tàn phá của lan can kim loại bay qua không khí và đập vào màn trập của tòa nhà nhiều người thuê đối mặt với vỉa hè. Từng tiếng rống hủy diệt dường như mang theo thêm tiếng rống hủy diệt khác.

Như thể một quả bom vừa phát nổ vậy.

Và trong bối cảnh đó…

Accelerator bình thản đứng ngay tại điểm và tư thế mình đã đứng ba giây trước đó .

Tay anh đã đưa lên mặt bên cổ của mình.

Anh bẻ cổ mình phát ra thành tiếng.

Ngón tay mảnh khảnh của anh đã ấn vào chiếc công tắc dành cho điện cực hình vòng cổ của mình.

Anh đã kích hoạt phản hồi của mình.

Con người đang đứng đó giờ đây là Level 5 mạnh nhất Thành Phố Học Viện có thể thoát khỏi một đòn đánh trực tiếp từ vũ khí hạt nhân mà không hề hấn gì.

(Chuyện gì vậy chứ?)

Accelerator quay lại.

Anh nhìn chằm chằm vào chiếc xe thùng đen đã đâm vào mình.

Một cái lỗ được tạo ra giữa phần kim loại ở mặt trước và trung tâm chiếc xe như thể một quả đạn trái phá đã đánh vào nó. Phần còn lại vỡ vụn xung quanh cái lỗ trụng tâm đó. Sự phá hủy đến mức độ mà không biết liệu có nên gọi nó là một chiếc xe thùng hay đơn giản gọi là một đống đổ nát nữa.

Mặt trời đã lặn, nhưng đèn pha thì bị tắt đi. Chuyện này không đơn giản là do đèn bị vỡ trong vụ va chạm. Chúng đã bị tắt đi từ lúc đầu.

(Giống như chúng đang cố tiếp cận mình từ đằng sau mà không để mình nhận ra vậy.)

Ngoài những cái đèn pha tắt đi, còn có dấu hiệu biển số bị buộc phải thay đổi, túi khí không có dấu hiệu của việc triển khai bất chấp tác động đủ mạnh để đập vỡ kính chắn gió, và ổ khóa trên cửa có dấu hiệu của việc bị buộc phải mở ra, cho thấy chiếc xe này đã bị đánh cắp.

(Mình đoán chuyện này kết thúc rồi.)

Trên hết, một người đàn ông mặc đồ đen đang rên rỉ ở chỗ ngồi tài xế bị nghiền nát.

Hắn ta đang mặc bộ giáp của lực lượng đặc biệt nào đó và có một chiếc mặt nạ che phủ đầu. Để hoàn thành nốt, hắn ta mang một cặp kính bảo hộ dày như của một vận động viên trượt tuyết che mắt.

(Chúng chắc phải có ác cảm với mình hoặc thuộc về vài tổ chức nghiên cứu nào đó muốn sử dụng mình đây.)

Một nụ cười cắt theo chiều ngang trên mặt của Accelerator.

Cái nhìn vui vẻ đó ngày càng gia tăng khi anh thấy tay cầm của một khẩu súng ngắn quân sự trên ngực của người đàn ông.

(Chúng đây rồi. Mình biết mấy tên ngốc này sẽ đến mà. Mấy thứ rác rưởi này muốn đem mình về đây. Mấy thứ cặn bã này không thể đọc được không khí, khí quyển, khí sắc, hay luật lệ mà.)

Accelerator ngẩng đầu lên.

Anh nhìn vào người đàn ông ở ghế tài xế có khuôn mặt chỉ ở cao hơn của chính anh một chút. Và anh cười nhếch mép.

“…Ngươi chết rồi.”

Một tiếng rống vang lên trên con đường tối.

Nó chỉ mất một khoảnh khắc.

Accelerator đưa tay mình qua khoảng trống kính chắn gió đã có trước đó. Cánh tay mảnh khảnh đó hướng thẳng đến người đàn ông mặc đồ đen như thế nó đang bị hút vào. Cụ thể hơn, nó hướng tới miệng của hắn ta. Anh thúc bốn ngón tay trừ ngón cái của bàn tay đó vào miệng của người đàn ông. Bàn tay trắng của anh phá thẳng qua chiếc mặt nạ chống dao màu đen và đi thẳng đến phần sau cổ họng của người đàn ông. Ngón tay cái chạm vào bên dưới cằm của người đàn ông.

Rôi anh kéo tay mình về lại.

Với một tiếng rạn nứt, xương hàm của người đàn ông bị trật khớp.

“Ah ha ha gyah ha ah ha ha ha hee hee hee gyah ha ha ah ha ah ha ah ha ha ha ha!!”

Với một tràng cười, Accelerator kéo cơ thể người đàn ông ra khỏi chiếc ghế tài xê như anh đang bắt một con cá ngừ không lồ bằng một cái cần câu. Rồi anh ném người đàn ông ra đằng sau mình. Người đàn ông trong bộ đồ đen bay thẳng lên vỉa hè và đâm sầm vào màn trập của tòa nhà nhiều người thuê.

Việc này tạo ra một tiếng động lớn giống như sấm nổ.

Accelerator nghe thấy tiếng thở hổn hển từ băng ghế sau của chiếc xe thùng màu đen.

Còn nữa.

Đôi mắt đỏ của Accelerator bò ngược lại.

“Hửmm? Tuyệt quá. A ha ha. Mẹ kiếp. Chuyện này đúng là tuyệt quá mà!!”

Anh tiến vào chiếc xe qua kính chắn gió như một con thú hoang.

Anh xé nát hàng ghế hành khách giống như nó là cỏ dại và tiến về hàng ghế sau. Toàn bộ chiếc xe rung chuyển một cách kì quái. Như thể kim loại và đồ nội thất di chuyển ra khỏi đường đi của Accelerator vậy. Do khung cửa bị xoắn lại, âm thanh bu lông nổ tung rời ra và vửa sổ bị vỡ có thể nghe thấy mãi. Nó nghe như quả bóng thép bị buộc phải thổi phồng lên.

Một người đàn ông khác đang ngồi ở hàng ghế sau.

Trước khi hắn có thể điên cuồng rút khẩu súng của mình ra, Accelerator nắm lấy đầu hắn và đóng sầm thẳng xuống. Với tiếng động nghe ngớ ngấn, hàng ghế sau tách ra và đầu của người đàn ông chìm vào lớp bông vải.

Chỉ có hơi thở hỗn tạp phát ra từ chính cổ họng của Accelerator là có thể nghe thấy được.

“Ha ha ha. …Ư, mình phát bệnh vì chuyện này. Mình đã mất hứng thú rồi. Mình không phải là một con quái vật hoàn hảo.” Accelerator cười. “Chết tiệt. Ta sẽ không giết ngươi đâu. Thế là quá nhiều cho chuyện phiền phức rồi. Ta sẽ để ngươi đi dễ dàng và giảm giá cho ngươi: 50% nhé.”

“A…Ueh…”

Giọng nói của người đàn ông không thể hiểu được, có thể là do bông vải mắc vào miệng của hắn ta.

Kể cả vậy, người đàn ông mặc đồ đen vẫn tuyệt vọng cô gắng phát ra lời nói.

“…Gh. Giảm giá...50%? T-tiền hả…?”

“Không.” Accelerator nhẹ nhàng lắc đầu. “Ta sẽ chỉ lột 50% lớp da của ngươi thôi. Nếu ngươi sống được, ta sẽ thả ngươi đi.”

“Ghee!!” người đàn ông hét lên, nghe có vẻ như là một loại côn trùng nào đó.

Accelerator mỉm cười.

Biểu hiện của anh là thích thú, vui sướng, hạnh phúc, và khuây khỏa. Đó là biểu hiện của một người liếm kem vào ngày đầu tiên sau chế độ ăn kiêng.

Accelerator nghe thấy âm thanh thứ gì đó đang cào lên mặt đường và thấy ba chiếc xe thùng khác chạy đến điểm dừng nhanh chóng vây quanh anh. Anh nhìn chằm chằm vào chúng qua cửa sổ bị vỡ. Chúng cũng bị đánh cắp à? Anh thở dài khi nghĩ về việc chúng đã gặp bao nhiêu rắc rối để tìm nhiều chiếc xe cùng mẫu đến vậy.

“Chuyện này đang trở nên nhàm chán rồi đây.”

Anh hủy bỏ dịch vụ giảm giá 50% đặc biệt.

Thay vào đó, anh nắm lấy đầu của người đàn ông côn trùng giữa năm ngón tay giống như là một trái bóng rổ.

Một âm thanh tương tự như một cây gậy kim loại đang bị đong đưa được nghe thấy. Anh ngẫu nhiên ném người đàn ông trong bộ đồ đen qua cửa sổ bị vỡ.

Kẻ thua cuộc trượt qua một bên trên nhựa đường. Thậm chí không có thời gian để kiểm tra trạng thái nực cười của người đàn ông, cửa sau của ba phương tiện bao quanh chiếc xe bị phá hủy trượt mở ra.

Nhưng không ai bước ra.

Thay vào đó, vô số nòng súng thò ra.

Khi thấy điều đó, Accelerator thở dài. Cùng lúc đó, anh vung nắm đấm thẳng xuống như thể để trút cơn giận của mình. Đòn đánh điều khiển véc tơ đó gây thiệt hại chí mạng cho khung chiếc xe thùng đã bị xoắn lại, vết nứt chạy qua nhiều đường ống khác nhau, và tia lửa phát ra.

Vụ nổ và sóng nhiệt rải ra mọi hướng, nuốt chửng lấy toàn bộ khu vực.

Tiếng la hét bị bóp nghẹt lặp đi lặp lại phát ra từ ba chiếc xe thùng. Dù chúng đang ở bên trong xe và có mặt nạ che mặt, chúng vẫn bị tấn công bởi cơn gió nhiệt độ cao của vụ nổ ở cự li gần. Vài người có cổ họng bị đốt cháy quằn quại xung quanh và thậm chí còn ngã ra ngoài chiếc cửa trượt chúng đã mở và rớt xuống đường.

“Cảm ơn đã làm việc vất vả. …Các người nên cảm ơn ta vì thổi bay các người theo cách ngoạn mục vậy đấy.”

Một giọng nói phát ra từ ngọn lửa.

Accelerator thong thả đi qua đống đổ nát và những ngọn lửa lan ra trong màu đỏ trái lựu. Anh chỉ có thể sử dụng phản hồi của mình trong vòng 15 phút, nhưng chuyện đó dường như không phải là vấn đề. Trong thực tế, anh có thể kết thúc mọi chuyện trong 10 giây sau khi gây hỗn loạn bên trong kẻ địch đến mức độ như vậy.

Và rồi…

“Đây chính xác là thứ ta muốn cảnh báo các ngươi đó,” Giọng của một người đàn ông phát ra từ một trong những chiếc xe thùng bao quanh Accelerator nói. “Thế này không đủ nghiền nát thằng nhóc đó đâu. Đừng có xem thường hắn chỉ vì hắn là một đứa nhóc. Đây là tại sao ta đã bảo các ngươi là ta nên đối phó với hắn ngay từ lúc đầu đấy.”

Một người đàn ông mặc đồ đen bị đá ra khỏi cửa trượt phía sau của chiếc xe thùng vẫn đang mở. Sau đó, một người đàn ông cao lớn mặc một chiếc áo khoác phòng thí nghiệm chậm rãi xuất hiện từ bên trong. Biểu hiện của hắn ta không có dấu hiệu gì là bị tổn thương. Dù là một nhà nghiên cứu, hắn có một hình xăm trên khuôn mặt của mình. Hắn đeo găng tay cơ khí có hình dạng chi tiết trên cả hai tay. Chúng được biết đến với cái tên dài lố bịch "máy vi thao tác”. Như tên gọi, chúng là những mảnh công nghệ tinh xảo cho phép người đeo thực hiện công việc tinh vi trên quy mô một phần triệu mét.

“…”

Accelerator hơi cau mày.

Anh nhận ra gã nhà nghiên cứu đó.

“Bh.” Và ngay khi thấy hắn ta, anh cười phá lên. “Gya ha ha ha ha!! Kihara-kun, cái lối khoe khoang quái gì thế hả!? Ta không nghĩ ngươi cũng là kẻ trí thức kém cỏi sợ hãi và nhìn đi chỗ khác khi cố nhìn vào mắt ta đấy!!”

Kihara Amata.

Hắn là người từng phát triển sức mạnh của Level 5 mạnh nhất Thành Phố Học Viện.

Điều đó có nghĩa hắn là một trong những nhà nghiên cứu phát triển sức mạnh giỏi nhất ngay cả trong Thành Phố Học Viện.

“Ừ, ta thực sự không muốn gặp lại ngươi chút nào đâu. Nhưng đây là lệnh của cấp trên, nên ta không còn chọn lựa nào khác. Có chuyện gì đó liên quan đến một tình trạng khẩn cấp nên bọn họ muốn sử dụng mọi lựa chọn sẵn có. Xin lỗi, nhưng…hay là ngươi cứ để cho ta đá mông ngươi ở đây đi nhỉ?”

Người đàn ông trong bộ đồ phòng thí nghiệm nói lời đùa cợt, nhưng Accelerator chỉ lờ nó đi.

Tất cả mọi người từng tham gia vào việc nghiên cứu Accelerator đều sợ hãi năng lực cực mạnh của anh. Đơn giản thì, anh chưa bao giờ ở một cơ sở nghiên cứu trong suốt 2 tháng. Dù cho những nhà nghiên cứu có tham vọng lớn đến thế nào đi nữa, bọn chúng rốt cuộc đều run rẩy trong góc phòng ngay sau khi chúng thấy người có bản chất bao la vượt xa điều đó.

Kihara Amata chẳng có gì khác ngoài là một trong những nhà nghiên cứu đó.

Thực tế, Accelerator không hề biết loại nhà nghiên cứu nào khác.

Ngoại lệ duy nhất là Yoshikawa Kikyou.

Kihara khẽ nhún đôi vai được phủ lên bởi chiếc áo khoác phòng thí nghiệm.

“Đừng nói điều đó chứ. Ngươi nghĩ ai đã cho ngươi sức mạnh đó hả?”

“Hả? Cái gì chứ? Đó là câu nói đầy trách nhiệm và cảm thông à? Đừng nói ngươi là loại người sẽ trả ơn đấy. Đó chỉ là điều ngu ngốc thôi. Và, ngươi biết đấy…” Accelerator đưa ngón trỏ trái lên thái dương của mình và xoay nó thành một vòng tròn. “Nếu ngươi định làm điều điên rồ, tự làm một mình đi. Ta không có đủ ngón tay để đếm có bao nhiêu nhà nghiên cứu giỡn mặt với cơ thể của ta đâu. Ngươi nghĩ ta có lí do để nhớ ngươi đặc biệt à, người qua đường A? Ta không bao giờ cho ngươi nghĩ lại đâu, vậy nên biến đi.”

“Ngươi đúng là một thứ chết tiệt phiền phức đấy, biết không hả?”

Kihara vòng tay ôm vai mình như thể hắn ta thấy lạnh.

Một nụ cười xuất hiện trên gương mặt hắn.

“Ta muốn giết ngươi. Ta muốn giết ngươi lắm đó. Thành thật thì, ta đã luôn rất muốn đập vào cái mặt của ngươi đến mức có thể. Nhưng ngươi là mẫu vật nghiên cứu của ta, quan trọng hơn, ngươi là một đứa trẻ. Một thằng nhóc kinh khủng, nhưng dù sao vẫn là một đứa trẻ. Điều đó chỉ vừa vặn cho phép ta kiềm chế lại. Nhưng ta đáng lẽ không nên làm vậy. Ta đáng ra phải giết ngươi lúc đó rồi. Aa…Khốn kiêp thật. A ha ha. Ta đã nghĩ gì vậy chứ?”

Như thể đang mời người yêu trở lại, Kihara mở rộng đôi tay đeo găng tay dành cho công việc siêu tinh vi được gia cố bằng động cơ và cơ bắp nhân tạo kết nối điện tử nhỏ. 

Giữ nguyên tư thế đó, Kihara Amata tiếp cận Accelerator.

Hắn ta tiếp cận một cách không cẩn thận.

Góc môi của gã nghiên cứu xoắn lên.

Và hắn nói, “Vậy thì ta chỉ cần giết ngươi ngay lúc này thôi, thằng nhóc chết tiệt.

Nắm đấm đeo găng tay kim loại chi tiết bay tới mặt Accelerator.

Tuy nhiên nụ cười của Accelerator không sụp đổ.

“Tên ngốc này đang nghĩ gì vậy?” anh lẩm bẩm.

Thậm chí còn không nghĩ tới việc phòng thủ, Accelerator mở rộng vòng tay chào đón nắm đấm của Kihara Amata. Và ngay khi anh nghĩ tới việc hoàn toàn phá nát cánh tay của tên ngốc đó và thắt nút nó…

Nắm tay cơ khí xé qua lớp da của Accelerator và làm rung chuyển hộp sọ của anh.

“Gah…h…!?”

Sự bất ngờ của đòn đánh thâm chí còn gây ra nhiều hơn cả một chấn động tới não của anh .

Công tắc của điện cực hình vòng cổ đang bật.

Phản ồi của anh đang hoạt động.

Trong tình trạng đó, anh lẽ ra phải vô sự ngay cả khi anh kích nổ một quả bom hạt nhân anh hiện đang mang.

Vậy mà…

Vì lí do nào đó, phản hồi véc tơ của anh không hề hoạt động.

“Ngươi biết đấy…”

Khi ý thức của anh dao động, Accelerator có thể nghe thấy giọng nói của Kihara Amata.

Đó là giọng nói thất vọng của một kẻ xem thường người khác.

Ta cũng chưa bao giờ nghĩ lại đâu, nhóc con. Đừng có hàng động thoải mái chết tiệt như vây chỉ vì ngươi có một chút sức mạnh. Để ta nói lại lần nữa: Ngươi nghĩ ai dã cho ngươi sức mạnh đó hả? Ừm, giờ ngươi nhớ chưa?”

“A…”

Trước khi Accelerator có thể nó được gì, nắm đấm của Kihara bay tới một lần nữa.

Một tiếng động kì lạ phát ra từ chiếc găng tay.

Đó la một đòn đánh đến từ phía trên như thể hắn đang vung môt cái búa. Lai một lân nữa, sự phản hồi vô dụng. Khi đòn đánh mạnh mẽ đánh trúng đầu, Accelerator đổ gục lên con đường ướt. Cây gậy hiện đại của anh trượt khỏi tay anh. Chiếc túi nhựa từ nhà thuốc rớt xuống đất và những thứ bên trong rải rác ra.

“Ta chỉ phải nghiền nát ngươi bây giờ thôi. Ngươi không phải là lí do thực sự ta ở đây, nên ta không có thời gian chơi đùa với kẻ như ngươi.”

Kihara đè bẹp hộp bông băng dưới chân.

Accelerator đã mua băng trẻ con cho Last Order.

Chiếc hộp dễ thương càng thêm bẩn do nước mưa và bùn đất.

“Thứ đó không hợp với ngươi đâu.” Kihara cười nhe răng khi nhẹ nhàng vuốt chiếc găng tay cơ khí như thể để kiểm tra tay hắn đang làm việc như thế nào. “Ừm, dù sao bọn ta cũng lấy lại thứ đó thôi, nên đừng lo. Ngươi chỉ có thể trở thành vết bẩn trên tường sau khi ta nghiền nát ngươi thôi. Cái đó mới hợp với ngươi hơn, ngươi có nghĩ vậy không?”

“…!!”

Cơn giận đột nhiên tràn đầy tâm trí Accelerator.

Kihara đã xem Accelerator không phải là mục tiêu thực sự của mình. Và giờ hắn ta nói hắn sẽ lấy lại “thứ đó” mà đã luôn ở cùng với Accelerator.

Mục tiêu của hắn là con bé.

Hắn đang nói người hắn đã gọi là “thứ đó” sẽ bị kéo vào thế giới đẫm máu mà Accelerator và Kihara Amata đã đến.

“Đừng có…”

Accelerator bắt đầu nói trong khi bò trên mặt đất.

Từ vị trí trên mặt đất của mình, anh nhìn lên Kihara và những kẻ mặc đồ đen đang xem thường anh sau khi bất cẩn tiến gần tới anh.

Với nước mưa dính bùn trên môi, anh tiếp tục nói.

“…xem thường ta, đồ du côn tầm thường kiiiiiiaaaaaaaa!!”

Ngọn gió nổi lên với tiếng rống.

Anh có sức mạnh thao tác véc tơ. Anh có thể kiểm soát bất cứ thứ gì có ngay cả lực nhỏ nhất. Và gió, dòng không khí xung quanh trái đất, cũng không ngoại lệ.

Anh tạo ra một cơn bão địa phương.

Ngọn gió 120 m/s anh điều khiển là cơn bão cấp M7 cao nhất. Sự mãnh liệt của không khí đủ mạnh để nâng một chiếc xe hay xé toạc mái của một ngôi nhà, vậy nên nó đã vượt qua cấp độ của một tên lửa tiêu chuẩn.

“Chết đi!” Accelerator hét lên.

Nhưng…

“Không, không đâu.”

Ngay khi Accelerator nghĩ anh nghe thấy một tiếng bíp khô khan kì lạ, lượng gió dữ dội anh đang điều khiển bị thổi bay đi. Ngọn gió được thu thập phân tán ra mọi hướng cổ một quả bong bóng được mở ra.

“!?”

Đòn tấn công anh nghĩ là thứ chắc chắn bị vô hiệu hóa dễ dàng.

Accelerator ngạc nhiên và hoàn toàn ngơ ngác.

“Như ta đã nói, ngươi chỉ cần chết đi thôi, được chứ?”

Kihara nhặt một ống kim loại khỏi mặt đất và đánh nó vào mặt Accelerator.

Tiếng cọt kẹt khó chịu phát ra từ bề mặt khuôn mặt của anh. Anh cố kêu lên vì đau đớn, nhưng giọng nói thiếu mất lối ra thích hợp và bị mắc nghẹn ở đó. Khi Kihara nghe thấy điều đó, hắn ngẫu nhiên ném cái ống sang một bên.

“Ư…ư…”

Bất chấp ý thức mơ hồ của mình, Accelerator nghĩ.

Anh đã thấy hiện tượng này trước đây.

Chỉ với một cú chạm vào tay anh, tên con trai đó đã dễ dầng vô hiệu hóa sức mạnh Level 5 mà Accelerator đã nghĩ là tuyệt đối. Tên con trai đó đã đè bẹp khả năng phản hồi không thể xuyên thủng của anh và tung từ đòn nặng nề này đến đòn nặng nề khác chống lại cơ thể mảnh khảnh của anh.

Lẽ nào…?

“Ngươi…phát triển sức mạnh lên chính cơ thể mình à…?”

“Gya ha ha! Không, không, không phải vậy đâu. Sao ta phải thí nghiệm lên bản thân chứ? Đó là công việc của mấy con lợn thí nghiệm mà. Chuyện này không có tuyệt thế đâu. Không có mất công nhiều đến thế để nghiền nát ngươi khi không có sức mạnh nực cười đâu. Tại sao ta phải mạo hiểm như vậy chỉ để một tên ngốc như ngươi chứ? Hửm?”

“…”

“Nhưng chết tiệt đúng là cảm giác này quá tuyệt mà. Diệt côn trùng thôi mà làm tâm trạng ta tốt lên đến vậy. Và việc làm hôm nay cũng thật tuyệt vời.”

Khi Kihara nói, hắn đóng mở những ngón tay của máy vi thao tác.

Vai của Accelerator dựng lên.

Chuyện này vẫn chưa xong đâu.

Anh không thể để bản thân bị đánh bại dễ dàng đến thế được.

“Ôô!!”

Accelerator sử dụng năng lực điều khiển véc tơ của mình để nhảy lên khỏi mặt đất như lò xo. Và cùng lúc đó, anh vung tay với mọi thứ mình có. Cây gậy hiện đại gắn liền với cánh tay phải của anh đã rơi ra, nhưng anh không hề quan tâm.

Anh vươn năm ngón tay của mình về phía Kihara Amata.

Lần đầu thất bại.

Nhưng lần thứ hai, móng tay chạm vào Kihara. Accelerator sử dụng sức mạnh của mình. Anh sử dụng nó lên găng tay Kihara đang đeo. Anh tập trung véc tơ vào một điểm duy nhất và găng tay vỡ tan.

Những mãnh vỡ rải ra khắp mọi hướng.

“!?”

Accelerator có thể nhìn thấy biểu hiện ngạc nhiên trên khuôn mặt của Kihara qua những tàn dư bay trong không khí

Anh đâm năm ngón tay của mình về phía khuôn mặt đó.

(Giờ ngươi chết rồi, đồ cặn bã!!)

Cánh tay chết chóc đó phá xuyên qua màng mảnh vỡ cơ khí và bắn về phía mặt của Kihara Amata.

Nhưng…

“Hiểu rồi, hiểu rồi. Ngươi nghĩ bí mật sức mạnh của ta nằm trong đôi găng tay à?”

Giọng nói của hắn hoàn toàn bình tĩnh.

Kihara dễ dàng tránh đòn tấn công của Accelerator chỉ đơn giản bằng cách di chuyển đầu mình sang một bên.

Và nụ cười thường lệ của hắn xuất hiện trên khuôn mặt.

“Không phải vậy đâu! Gya ha ha! Xin lỗi vì đã làm ngươi hi vọng như thế!!”

Một nắm tay đâm vào cạnh sườn Accelerator.

Mong muốn nôn ra bùng nổ trong dạ dày, nhưng anh ép nó xuống trở lại.

Tiếng cười của Kihara vang lên trong màng nhĩ của anh.

“Ha ha! Ngươi còn định hành động như kẻ mạnh nhất đến bao giờ nữa hả? Ngươi chẳng là gì ngoài một đống phế liệu đâu!!”

Cơ thể của Accelerator bị ảnh hưởng gấp đôi từ đòn đánh trước và nắm đấm khác hạ xuống trên đỉnh đầu đang hướng về phía trước một chút của anh. Cơ thể anh đổ gục xuống đất như đồ chơi.

“Phản hồi của ngươi không phải là rào cản tuyệt đối đấu.”

Kihara chậm rãi bước tới.

Accelerator không thể di chuyển.

“Nó chỉ đảo chiều véc tơ bất cứ lực nào hướng vào nó thôi. Chuyện đó làm cho việc đánh bại ngươi trở nên dễ dàng đi đấy. Ta chỉ cần phải rút nắm đấm ngay trước khi nó chạm vào thôi. Ngươi có thể nói thủ thuật này là dừng lại ở giây cuối đấy.”

Hắn nói nghe như hắn đang tận hưởng chính mình

Nụ cười của hắn là nụ cười của người đang giải thích một thủ thuật cho khán giả về trò ảo thuật họ đã nghĩ ra.

“Ngươi rốt cuộc lại phản hồi lại nắm đấm đang di chuyển ra xa mình. Điều đó có nghĩa là ngươi thực sự tự đấm mình đấy. Giờ đã hiểu chưa, cậu bé khổ dâm!? Hay là nó quá phức tạp để một đứa trẻ hiểu được!?”

“!!”

Accelerator cố gắng đứng dậy, nhưng chân của Kihara tiến tới trước khi anh có thể.

Đế giày của Kihara dẫm lên người anh liên tục. Khi cái chân dẫn lên người anh ở những chỗ khác nhau, da anh bị rách và máu hòa lẫn với nước mưa.

(Cái gì chứ…?)

Anh biết Kihara khẳng định là đang sử dụng sức mạnh của chính hắn để chống lại anh. Nhưng Accelerator không biết chính xác thì nó đang dẫn đến điều gì hoặc là thậm chí chuyện đó có khả thi trong thực tế không. Tuy nhiên, anh biết phản hồi của mình không có tác dụng.

“Gahhhh!!”

Anh cố gắng điều khiển véc tơ của không khí một lần nữa, nhưng tiếng bíp khô khan phát ra một lần nữa và nó bị thổi bay đi.

“Chuyện này cũng tương tự,” Kihara nói. “Sức mạnh của ngươi hoạt động bằng cách xây dựng những phương trình véc tơ. Có nghĩa là ngươi chỉ cần phải ném những phương trình đó theo trật tự. Ngươi không thể điều khiển gió nơi ta đang đứng đâu. Loại điều khiển đó đòi hỏi thiết lập phương trình phức tạp hơn so với chỉ phản hồi không thôi. Nó tương tự như mã chương trình vậy. Càng nhiều đoạn mã, khả năng có lỗi cao hơn…và càng có nhiều chỗ để can thiệp có chủ ý. Về cơ bản, ta có thể làm gián đoạn đòn tấn công gió của ngươi bằng cách gửi một sóng âm nhỏ vào không khí. Nó chỉ cần phải có sóng thích hợp và lẻn vào điểm mù trong phương trình của ngươi thôi. Hiểu chưa?”

Hắn đã lấy ra một chiếc di động…không đúng, đó là dây đeo gắn liền với nó. Nó được làm từ vật liệu mềm và có vẻ như nó tạo ra âm thanh khi ấn vào. Chỉ thế thôi là đã phong ấn được sức mạnh của Accelerator.

“Chết…tiệt.”

“Thế, bị dẫm xuống bùn thấy sao hả? Ta biết đặc tính, phương trình, Personal Reality của ngươi…mọi thứ về ngươi. Ta không phát triển sức mạnh của ngươi mà không vì cái gì đâu.”

Những âm thanh nặng nề lặp đi lặp lại của tác động vang lên.

Vài giọt máu văng lên mặt của Kihara.

Kihara tiếp tục đá đến khi hắn hết hơi và cào chiếc giày dính máu của mình lên con đường ướt. Hắn xem vết bẩn như là thứ xấu xí nhất có thể thấy trên đôi giày của mình.

“Hửm? Vài con bọ đúng là khó giết thật. Này, mang cái thứ đó ra khỏi xe thùng đi. Các ngươi biết ý ta mà. Thứ nhét ở phía sau. Cái thứ đầy bụi bẩn đấy.”

Kihara nhẹ nhàng kéo căng một cánh tay và một rong những người đàn ông mặc giáp tiến về đằng sau một trong những chiếc xe thùng với những cử động khổ sở. Thứ hắn lấy ra và giao cho Kihara là một hộp công cụ nặng nề chứa đầy những thứ như búa và cưa.

“Vũ khí ghê gớm và dữ dội hơn có xu hướng hoạt động hiệu quả hơn. Giống như cách cái cưa máy dùng chặt gỗ có hiệu quả ghê gớm hơn một con dao của sát thủ phi kim vậy đấy.”

Accelerator không thể nói đúng cách ở chỗ anh nằm gục đổ trên đất.

Anh chỉ nhìn lên Kihara trong khi cơn mưa đổ lên người mình.

“Nè, Accelerator. Ngươi có biết nguyên do thực sự đằng sau con bé không?”

Kihara mỉm cười.

Accelerator chỉ có thể mường tượng ra hắn đang đề cập đến cô bé đó.

“Kể cả khi trở lại với giai đoạn…gì ấy nhỉ? À, phải rồi. Dự án phát triển Radio Noise trước dự án Chuyển đổi Level 6. Có vẻ như nó đã đáng nghi từ lúc họ gợi ý mấy cái mẫu vật quân sự sản xuất hàng loạt đó rồi. Sau cùng thì, chúng lẽ ra chỉ cần phải nhân bản ngươi, số 1, thay vì Railgun, số 3 thôi.”

“…”

“Vậy tại sao họ lại không nhân bản ngươi chứ? Tại sao họ phải bắt đầu từ đứa số 3 đó? Phải có một chuyện gì đó. Một chuyện mà ngươi không hề biết.”

“Ha,” Accelerator cười. Rồi anh lẩm bẩm, “Đồ rác rưởi.”

Không chỉ khe hở môi anh mà tất cả mọi chỗ từ khoảng trống giữa những chiếc răng đến đằng sau gáy của anh tràn đầy vị máu.

“Đừng có làm quá mọi chuyện như thế khi ngươi chẳng biết gì nhiều về con nhóc đó như ta.”

“Hửm?”

Kihara nhe răng cười và nắm lấy góc của hộp công cụ nặng nề để xem nó cảm thấy thế nào.

Vẫn mỉm cười, hắn nói, “Nói hay đấy. Ta chắc con bé rất vui khi nghe thấy điều đó đấy.”

Accelerator nghĩ tim mình sắp ngừng đập.

Anh không di chuyển khỏi vị trí gục ngã của mình.

Nhưng anh vẫn cố quay đầu lại vừa đủ.

Cách khoảng 100 mét.

Ở đó anh thấy…

Một cô bé với một tay đang bị giữ bởi một người đàn ông mặc đồ đen và các chi còn lại của cô bé treo lo lửng xuống.

“Đây mới chỉ là công việc thu hồi thôi.”

Accelerator có thể nghe thấy giọng nói của Kihara Amata vang lên xa hơn.

Anh chỉ có thể nhìn thấy ba người đằng trước mình trong khi nằm gục trên đất. Hai người là những tên mặc đồ đen đi cạnh nhau. Người còn lại là Last Order đang bị giữ lấy như là một phần hành lí của những tên đó. Hắn giữ cô bé như thể cô là một cái túi nhựa có vật nặng bên trong. Lòng bàn chân của cô không chạm xuống đất. Chân cô treo lơ lửng xuống yếu ớt như sợi chỉ đang treo lên.

Anh không thể nhìn thấy biểu hiện của cô bé từ vị trí của mình.

Đầu cô bé gục xuống như một nhánh cây giống như chân tay cô, nhưng tóc mái của cô bé che giấu đi biểu hiện của cô. Tuy nhiên, cô không cử động một chút dù đang ở thế đáng ra phải đau đớn. Con bé rất có thể đã bất tỉnh. Anh có cảm giác vết thương mới sẽ hiện lên trên cơ thể con bé nếu anh tiến tới gần.

Giữ cô bé bằng một tay chắc phải mệt mỏi vì người đàn ông gần như đẩy Last Order về phía người kia. Kể cả vậy, cô chỉ treo ở đó một cách yếu ớt mà không có một phản ứng nhỏ nhất nào.

Kihara cười và nói, “Aa, aa. Ta đoán con bé không thể nào nghe thấy ngươi rồi. Không như với ngươi, bọn ta được bảo là phải đem con bé còn sống trở về, nhưng con bé khó mà trông như còn sống với ta. Ta không thích phải viết lời giải thích về việc con bé đã chết thế nào đâu.”

“Đừng có giỡn mặt,” Accelerator lẩm bẩm dưới hơi thở của mình.

Con bé vẫn còn sống. Con bé không thể chết được. Nếu Last Order chết, Accelerator sẽ nhận ra vì anh đang dựa vào những Sister để giúp đỡ việc tính toán của mình…hoặc đó là những gì anh hi vọng.

(Chết tiệt, mình chẳng có chứng cớ nào cả…)

Accelerator nghiến răng trong khi nằm trên nền đất lạnh.

(Mình không biết nó có ảnh hưởng gi không nếu con nhóc đó chết! Mình thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ tới khả năng đó nữa, nên tất nhiên là mình không biết rồi!!)

Không thèm chú ý tới Accelerator khi anh nằm dẹp trên đất, những người đàn ông đang giữ dạng yếu ớt của Last Order tiến đến. Chúng có thể đang tiến tới những chiếc xe thùng.

Kihara đã nói Last Order là mục tiêu của chúng.

Accelerator không biết chúng định đưa con bé đi đâu, nhưng tất cả sẽ kết thúc nếu chúng đẩy con bé vào một trong những chiếc xe thùng.

Cô bé đó một lần nữa sẽ bị kéo vào thế giới đẫm máu và đen tối.

Và…

Tỉ lệ cô bé quay trở lại có thể bằng không.

(Ta không cho phép.)

Những ngón tay của Accelerator bò trên mặt đất ướt đẫm mưa.

Anh tập hợp chút sức mạnh cuối cùng còn sót lại trong cơ thể của mình.

“Last Ordeeeeeeeeerrrrrrrrrrrrrrrrrr!!”

Anh ngẩng đầu và hét lên tên cô bé.

Anh có cảm giác anh thấy đôi vai của cô bé co giật nhẹ.

Anh vung một cánh tay trong khi đang nằm trên đất.

Anh không thể đánh bại Kihara Amata với khả năng thao tác véc tơ của mình. Ngay cả khi anh tạo ra một cơn gió dữ dội bằng cách điều khiển không khí, nó sẽ ngay lập tức bị làm nhiễu. Anh không thể đánh bại người đàn ông trong chiếc áo khoác phòng thí nghiệm đó khi sử dụng phương pháp tấn công bình thường của mình. Ngoài ra, đánh bại người đàn ông đó không phải là chuyện anh phải tập trung lúc này. Ưu tiên của anh nằm ở chỗ khác.

Và vậy nên…

“…!!” Accelerator nghiến răng và đập tay mình vào nhựa đường ẩm ướt.

Một âm thanh hủy diệt lớn vang lên.

Sức mạnh to lớn thổi bay nhựa đường thành từng mảnh và những mảnh đó bay ra khắp mọi hướng, làm cho Kihara lùi ngược về sau một chút.

Điều này cho Accelerator một khởi đầu chưa đến một giây.

Accelerator sử dụng tay mình nắm lấy ngọn gió bằng cách sử dụng thời gian hạn chế đó.

Một luồng gió nổi lên khi anh kiểm soát véc tơ của nó.

“Chậc!!”

Accelerator nghe thấy Kihara tặc lưỡi. Mũi giáo của cơn gió dữ dội bắn thẳng qua Kihara và tiến thẳng tới Last Order đang bị giữ bởi một người đàn ông mặc đồ đen.

Tốc độ của cơn gió là 120 m/s.

Luồng gió đó đủ nâng một chiếc xe hơi hay xé dọc mái của một ngôi nhà. Anh tách cơ thể nhỏ nhắn của cô bé khỏi cánh tay dày của gã mặc đồ đen và bắn cô bé lên khỏi mặt đất. Last Order bay qua vài tòa nhà cao hơn 10 mét và biến mất về phía sau.

Một tiếng ho kì lạ phát ra từ cổ họng Accelerator.

Thậm chí trước khi anh có thể nghĩ đến việc trấn áp nó, anh ho ra một lượng máu và khuôn mặt anh rớt xuống con đường ướt trước mặt. Dù anh còn một ít thời lượng pin, ý thức của anh đã quá mờ nhạt để tập trung vào việc phản hồi. Nước mưa hòa lẫn với máu và bùn đất chảy qua góc môi và và chảy lên lưỡi anh.

“Aa, aa, aa, aa.” Kihara bình luận vô tư. "Con bé không phải là bóng golf đâu, ngươi biết chứ hả? Ngươi không được bắn người ta đi quãng đường được đo bằng mét đâu. Đó là khoảng cách tuyệt đấy, nhưng ai sẽ bắt con bé về đây chứ? Ta không có làm đâu đấy.”

“Chúng ta nên làm gì ạ?” một trong những người đàn ông mặc bộ giáp màu đen lặng lẽ nói.

Kihara gãi đầu mình bằng tay phải vẫn còn tàn dư của chiếc găng tay trên đó.

“Hừmm… Chia ra thành ba nhóm đi. Một nhóm đuổi theo mục tiêu chính. Hai nhóm còn lại ở lại với ta. Chúng ta có nhiều chuyện để làm với việc thu hồi những tên bị hắn nghiền nát và tất cả thứ khác.”

“Nhưng mệnh lệnh bắt Last Order là ưu tiên hàn đầu của chúng ta mà, vì vậy không nên chia-…”

“Hả?” Kihara nhìn thuộc cấp của mình với vẻ khó hiểu và hỏi, “Ngươi là người gần đây được bổ sung vào đơn vị Hound Dog này, đúng không?”

“Không ạ, ừm…”

“Được rồi, được rồi. Ta không có ý tò mò nhân dạng của ngươi. Ta không quan tâm đến số phận của mấy kẻ đổ mồ hôi đâu. Nhưng để ta nói cho ngươi điều này vì ngươi có vẻ không hiểu quy tắc ở đây.” Kihara hắng giọng hờ hững. “Đám các ngươi là tập hợp đống rác rưởi. Các ngươi không có quyền gì ở đây cả. Bọn ta có thể thay thế các ngươi bằng nhiều thứ rác hơn vào thời điểm chỉ thị. Nếu ngươi cản trở một nhiệm vụ cực kì quan trọng, ta chẳng gặp vấn đề gì khi giết ngươi đâu. Giờ hiểu chưa? Ngươi đã chết một lần rồi. Hiểu điều đó không?”

Cảm giác nhầy nhụa của những giọt nước mưa biến mất khỏi cơ thể của người đàn ông mặc đồ đen.

Tất cả sự khó chịu biến mất khỏi hắn.

“Ta đã bỏ lịch trình cùng với bản thân mình. Ta đã suy nghĩ nát óc vì lợi ích của những đứa nhóc chết tiệt đó. Nó vô nghĩa vậy đó. Và ngươi cũng định làm ta suy nghĩ nát óc để đối phó với ngươi nữa à? Hửm?”

Một cảm giác lạnh lẽo dường như tỏa ra từ cơ thể của Kihara.

Khi hắn thấy người đàn ông âm thầm lùi lại một bước, Kihara gật đầu.

“Được rồi, miễn là ngươi hiểu. Nhưng chúng ta đã mất nhiều thời gian ở đây rồi, vậy nên ta sẽ trả lời câu hỏi của ngươi.”

“V-vâng. chúng ta phải bắt Last Order còn sống, nhưng sau chuyện xảy ra với con bé…”

“À, ta biết chắc thằng nhóc đó đã nghĩ gì. Hắn có thể bắn con bé đó đến một con sông hay gì đó.”

“Vì con bé đã bất tỉnh, con bé có thể đã bị chìm nếu con bé đáp xuống nước mất…”

“Đừng ngốc như thế. Cú sốc nước sẽ làm con bé tỉnh dậy. Và ta nghĩ con bé cũng đã tỉnh trước đó rồi. Dù sao thì, kiểm tra quanh khu vực có thứ gì đó dùng như đệm đấy. Ngay cả khi con bé đó có vài khả năng chạy trốn, nó vẫn có thông số kĩ thuật cơ bản của một đứa trẻ. Nếu các ngươi vẫn để mất dấu nó, ta sẽ giữ hai bên hông để khỏi cười mất.”

“Đã rõ,” một vài giọng nói khác nhau đáp lại.

Chỉ sử dụng mắt và dấu hiệu tay thay vì thảo luận nó, một nhóm tách ra và biến mất vào một con hẻm.

Kihara nhìn xuống nơi Accelerator nằm trong vũng nước.

“Giờ thì.”

“Chúng ta có bắt hắn theo cùng không ạ?”

“Không, chúng ta sẽ giết hắn. Thấy người làm việc chăm chỉ vì lí do kiểu đó làm ta tức điên lên. Và chúng ta không có lí do để bắt hắn. Hắn phiền phức lắm. An toàn nhất là giết cái loại con hoang lo nghĩ tự mãn này đi.”

Từ giọng điệu lời nói của hắn, ta sẽ nghĩ hắn đang nói về một con sâu bướm trên cây.

Một trong những người mặc giáp đen giơ súng lên, nhưng Kihara lắc đầu. Biện pháp đối phó với năng lực phản hồi của Accelerator chỉ có thể thực hiện bằng sự đảo chiều tinh tế của một cánh tay hoặc chân. Nó không thể áp dụng cho một viên đạn.

Và nó thường chỉ là một phương pháp tấn công khả thi dành cho kẻ đã trực tiếp phát triển sức mạnh của Accelerator thôi. Ngay cả khi những người khác nghe lời giải thích, chúng cũng không thể kéo ra tại khoảnh khắc tích tắc cần thiết.

Kihara cúi xuống và nâng hộp công cụ lên.

Đó là một cái vũ khí cùn thô sơ nặng hơn nhiều so với một cái búa.

Hắn nhắm vào khuôn mặt bị đánh đập của Accelerator giống như hắn đang cố đè bẹp một cái hộp rỗng có thể đang ngồi trên đất.

“Do ngươi đã làm ta mất cảnh giác trong một giây, ngươi lẽ ra phải giết ta đi chứ. Ta không biết ngươi có hi vọng thay đổi mọi chuyện bằng việc đó không, nhưng con bé đó sẽ ngoan ngoãn và bị bắt lại trong 10 phút nữa thôi.”

“…Im đi.” Accelerator phun ra.

“Hả?"

Mắt của Kihara mở to. Hắn chắc đã không nghĩ Accelerator thực ra vẫn còn ý thức.

“Rác rưởi như ngươi…sẽ không bao giờ hiểu được đâu.”

“Vậy hả? Ừm, ta sẽ giết ngươi bây giờ, nên ta hi vọng ngươi thích mấy lời trăn trối đó. Đến lúc ngươi trở thành vết bẩn xấu xí rồi,” Kihara nói một nụ cười mỉa mai.

“Chết tiệt,” Accelerator lặng lẽ lẩm bẩm.

Khi Kihara nói, Last Order chắc chắn sẽ bị bắt dù thế nào đi nữa. Con bé có thể tự mình trốn thoát, nhưng con bé lại bị áp đảo hoàn toàn.

(Yomikawa đang làm gì vậy chứ? Và còn Yoshikawa với khẩu súng của cô ta đâu rồi?)

Nhưng bất chấp những suy nghĩ đó, Accelerator biết câu trả lời. Họ tất nhiên sẽ không đến. Không đời nào họ sẽ xuất hiện một cách thuận tiện được. Nếu con người ta xuất hiện như những mảnh ghép hoàn thành trò ghép hình để giải quyết tình hình mỗi khi ta đối mặt với chuyện gì mà mình không thể tự mình đối phó được, không ai sẽ phải gặp bất kì rắc rối thực sự nào cả. Một số người nói rằng nhân loại là đại gia đình của ta. Họ nói rằng mọi người đều có thể cười đùa cùng nhau và được hạnh phúc. Nhưng cái kiểu ảo tưởng quá đáng đó sẽ không bao giờ xảy ra.

(…Ai đó.)

Kể cả vậy, Accelerator tiếp tục nghĩ.

(Hãy cho tôi một ảo tưởng may mắn đi… Tôi sẽ đáp lại tất cả cho các người. Các người có thể chà đạp và chế giễu tôi như các người muốn.)

Anh trông đáng thương khủng khiếp khi nằm trên nền đất ướt với cái hộp sọ sắp bị đập tan của mình.

(Ai đó…ai cũng được…cứu con nhóc đó đi…)

Anh biết những hi vọng của mình sẽ không bao giờ chạm tới được bất kì ai.

Kihara vung cây búa hộp công cụ xuống một cách không thương tiếc.

Nhưng ngay trước khi nó chạm vào…

“Mọi người đang làm gì ở đó vậy?”

“Hả?” Kihara nói khi hắn dừng đôi tay của mình.

Những người mặc giáp quay về phía giọng nói.

Giọng nói đó phát ra từ nơi cách xa chưa đến 20 mét. Người đó chắc phải đột ngọt bước ra từ một trong những con đường phụ chật hẹp. Hình dáng đó đang đứng dưới cơn mưa đêm tầm tã mà không có lấy một chiếc dù. Ánh sáng của những cây đèn đường lờ mờ phản chiếu hình dáng đó.

Hình dáng đó có mái tóc bạch kim dài đủ chạm đến eo, nước da trắng thuần khiết, và đôi mắt màu lục. Cô đang mặc bộ trang phục nữ tu lộng lẫy với ren vàng trông giống như một tách trà. Nhưng những mảnh vải được giữ lại với nhau bằng kim băng, mang lại cho chúng một cái nhìn rất không cân xứng. Trong tay cô là một con mèo hoa trông hoàn toàn không thuộc về một thế giới căng thẳng.

Accelerator nhớ lại một chuyện khi anh nằm gục trên đất.

Anh nhớ cô ấy.

Anh nhớ tên cô ấy.

Part 2

“Chết tiệt, Index. Sao em phải biến mất ngay sau khi chúng ta gặp lại chứ? Em đi đâu rồi?” Kamijou Touma lẩm bẩm khi cậu liếc nhìn mọi hướng.

Trung tâm mua sắm dưới lòng đất tương đối vắng vẻ vì giờ giới nghiêm đã được thông qua. Nó vẫn còn là một thế giới của ánh đèn huỳnh quang nơi mà sự khác biệt giữa ngày và đêm không thể phân biệt được và thời tiết hoàn toàn là một bí ẩn, nhưng sự thay đổi của dòng người và loại nhạc được chơi trong các cửa hàng cho ta vài cảm giác về dòng thời gian.

Kamijou thậm chí còn không chắc tại sao Index rời khỏi kí túc xá học sinh và đi tới trung tâm mua sắm dưới lòng đất.

Khi họ gặp mặt, cuộc trò chuyện của họ như sau:

“Cấu trúc của Thành Phố Học Viện thật quá phức tạp, khó chịu, và khó hiểu. Thực sự khó tìm anh lắm đấy, Touma. Nhưng giờ thì ổn rồi. Về nhà thôi, được chứ?”

“Chờ đã, tại sao em lại vượt qua nhiều rắc rối như vậy để tìm anh chứ? …Ừm, nếu anh phải đoán, anh nghĩ rằng em đang đói.”

“Touma, là đồ ngốc!”

“Gwahh!! Em chỉ cố cắn anh bất ngờ à!?”

“Nếu anh nghĩ em làm bất cứ chuyện gì cũng vì em đói, anh vô cùng sai lầm rồi đấy!!”

“Ừ, nhưng những lần em làm vì lí do khác đều là ngoại lệ cả!!”

“Anh thiếu suy nghĩ quá rồi đấy, Touma. Anh chàng tóc trắng em gặp trước khi đến đây còn đãi em ăn hamburger mà thậm chí còn không hỏi về tình hình của em nữa kìa. Anh cần phải tử tế như anh ta đi.”

“Vậy à? Ừm, anh chẳng có liên quan gì đế người như thế hết. À, em thực sự có cảm ơn anh ta không đó? Và anh ta có cho em thứ gì khác không?”

“Mh. Có, em đã cảm ơn anh ấy. Nhưng giờ khi anh đề cập đến nó, anh ấy có cho em mượn cái này.”

“A, đó chỉ là khăn giấy thôi mà.”

“A! Anh ấy chắc phải đang gặp khó khăn lúc này khi không có vật dụng thiết yếu hàng ngay này! T-Touma, em cần phải đi trả lại cái này!!”

“Ể? Nhưng đó chỉ là khăn giấy thôi mà. Và anh nghi ngờ anh ta sẽ nhận lại chúng sau khi em đã nhồi nhét chúng như-…Chờ đã, đừng có chạy nữa và nghe anh đi, Index!!”

Nhanh nhất là gọi vào di động của con bé, nhưng cô nữ tu đó có thể đã bỏ nó lại ở nhà như thường lệ rồi. Kamijou lang thang khắp trung tâm mua sắm dưới lòng đất và thò đầu vào mọt nhà hàng đồ ăn nhanh gần đó và những cửa hàng khác, nhưng cậu không tìm thấy Index.

(Con bé có vẻ đang tìm ai đó. Có thể con bé nghĩ anh ta không còn ở đây nữa nên đã đi lên mặt đất rồi.)

Rồi một lần nữa, cô nữ tu đó có một trí nhớ hoàn hảo, nên có thể không có lí do thực sự nào để nghĩ rằng con bé sẽ bị lạc bên trong Thành Phố Học Viện.

Kamijou bước lên cầu thang và rời khỏi trung tâm mua sắm dưới lòng đất.

“Hử!? Trời mưa…” Kamijou lẩm bẩm khi cậu nhìn lên bầu trời đêm.

Những giọt mưa rơi đang tắm cho mặt đường đen. Bây giờ là cuối tháng chín, nên không khí đã trở nên khá lạnh.

(Mình không nghĩ mình đang phơi một cái futon. Mình hi vọng Index nhớ đóng cửa sổ trước khi đi. Ừm, tìm Index trước đã.)

Kamijou tiến thẳng tới một cách ngẫu nhiên trong khi vẫn nhìn lên bầu trời đêm được bao phủ bởi một lớp mây dày. Trời đang mưa, nhưng lại chưa đủ để cần một cây dù. Khi cậu nghĩ kí túc xá của mình gần đến thế nào và cái thực tế giá để dù của kí túc xá đầy ắp vì cậu sẽ mua một cây dù của cửa hàng tiện lợi rẻ tiền mỗi khi trời mưa như thế nào, cậu thực sự không muốn quay trở lại trung tâm mua sắm dưới lòng đất để mua một chiếc áo mưa.

(Chỉ là mình hay là có rất nhiều thành viên Anti-Skill ở quanh đây vậy?)

Dù cho là do thời gian trong ngày hay thời tiết, đáng ngạc nhiên là có rất ít học sinh trên con đường tối. Những người duy nhất cậu thấy đang đi lại xung quanh là Anti-Skill.

Những thành viên Anti-Skill lang thang xung quanh mặc bộ giáp phòng thủ được làm từ nhựa nhiều lớp và polyurethane chống sốc. Trang bị của họ phải không bị thấm nước, nhưng Kamijou cảm thấy hơi tiếc cho họ khi cậu thấy họ đi lại xung quanh trong cơn mưa lạnh cóng mà không có một chiếc dù.

(Hừmm. Nếu ở ngoài này muộn quá, họ có thể sẽ cố đưa bọn mình về mất. Mình biết cách qua mặt họ…nhưng Index thì không. Và sau khi nói chuyện với con bé, họ có thể sẽ bắt con bé tới trạm Anti-Skill mất. Mình cần phải đưa con bé về nhà trước khi chuyện này trở thành rắc rối.)

Kamijou chỉ vừa sắp quay đi khỏi những thành viên Anti-Skill.

Nhưng trước khi cậu làm vậy…

Cậu nghe thấy một tiếng động kì lạ.

“…?”

Kamijou dừng di chuyển.

Một thành viên Anti-Skill được che phủ bởi trang bị phòng vệ đột nhiên đổ gục xuống đất không báo trước. Khi nằm sấp xuống, người đang ông chìm vào vũng nước trên con đường ướt. Chưa hết anh ta không hề nhúc nhích. Dù cho những trang bị đó có chống thấm nước đến thế nào đi nữa, đó cũng không phải là một phản ứng bình thường. Ví dụ, ai lại ngốc đến mức nhảy thẳng vào một vũng nước trong khi mặc một chiếc áo mưa chứ?

(…Anh ta ngất xỉu à?)

Kamijou không biết bộ đồng phục chính thức của Anti-Skill khó chịu đến thế nào.

Nhưng nếu nó là thứ gì đó như bộ đồ linh vật ở một công viên chủ đề, người mặc có thể dễ dàng kết thúc với việc bị mất nước và say nắng. Kamijou cảm thấy một chút ớn lạnh, nhưng đó là điều khả thi khác biệt dành cho một người mặc tất cả những trang bị dày đó.

(Không tốt rồi.)

Ánh nhìn của Kamijou chạy quanh khu vực.

Không có học sinh bình thường nào ở quanh, nhưng vẫn có rất nhiều thành viên Anti-Skill khác.

Kể cả vậy, Kamijou vẫn tiến về phía người đàn ông đổ sập.

Và rồi…

Nó bắt đầu xảy ra ở khắp nơi.

Kamijou nghe một tiếng bịch. Đó là tiếng của một con người đổ gục xuống đất. Và không dừng lại ở đó. Cậu nghe thấy âm thanh cứ vang đi vang lại liên tục.

“Cái-…?”

Kamijou bối rối nhìn quanh rồi bị đóng băng tại chỗ.

Tất cả những thành viên Anti-Skill tuần tra trên đường đều đã gục ngã. Họ không bị tấn công bởi bất kì tác động nào. Họ chỉ đơn giản là gục ngã xuống đất. Nhưng họ không di chuyển một ngón tay hay thậm chí là run rẩy nhẹ. Kamijou có thể nói được ngay cả từ đằng xa. Họ đã hoàn toàn bất tỉnh.

“Chờ đã… cái quái gì đang diễn ra vậy chứ!?”

Bây giờ cậu cuống cuồng chạy tới trước.

Cậu tiến tới thành viên Anti-Skill đầu tiên gục ngã. Người đã đổ gục úp mặt xuống vũng nước dường như là một người đàn ông. Kamijou nghĩ anh ta có thể sẽ bị chết ngạt trong trạng thái hiện tại của mình, nên cậu di chuyển người đàn ông ra khỏi vũng nước và lật mặt anh ta lên.

Cơ thể của người đàn ông rất nặng.

Kamijou không thể nói được đó là do tất cả chỗ thiết bị trên người anh ta hay là do anh chỉ đơn giản là rất nặng.

(Còn những người khác thì sao…?)

Cậu chạy quanh, nhưng không ai trong số những người kia dường như có nguy cơ bị nghẹt thở. Cậu muốn kéo tất cả họ xuống trung tâm mua sắm dưới lòng đất, nhưng cậu đơn giản là không có đủ sức. Một người nặng như một cái bao cát.

Cậu cũng sẽ gặp rắc rối khi gọi người giúp đỡ. Cậu đang ở trên một con đường khá lớn, nhưng Thành Phố Học Viện về cơ bản là một tập hợp những quận học sinh. Ngoại trừ những khu giải trí dành cho giáo viên, hầu hết mọi thứ đều đóng cửa lúc hoàng hôn. Những cửa hàng duy nhất còn ánh đèn trong khu vực là cửa hàng tiện lợi và nhà hàng được cho phép tiếp tục mở cửa về đêm. Chuyến tàu và xe buýt cuối cùng đã rời đi và không một chiếc xe đang lái trên đường với 3 làn xe mỗi bên. Không thể thấy tuyệt vọng hơn nữa. Quá nhiều người đã gục ngã vậy mà không có dấu hiệu nó gây ra một sự xáo trộn. Kamijou cảm thấy cậu cần phải bỏ cái ý tưởng có ai đó đang làm gì đó về điều đó.

(Đây là loại tình trạng mà Anti-Skill đáng lẽ phải đối phó…)

Kamijou chăm chú nhìn vào khuôn mặt của một trong những thành viên Anti-Skill.

Cơ thể anh ta được che hoàn toàn trong những bộ phận bằng kim loại mà Kamijou sẽ không thể nào biết được anh ta có bị thương hay không khi không cởi bỏ chúng ra. Nhưng ít nhất, bộ đồ của anh ta không có vẻ bị nhuộm đỏ. Kamijou đặt tay mình lên cổ người đàn ông để xem anh ta có còn mạch như là cậu thấy trong những bộ phim hay không. Kamijou cảm thấy dấu hiệu mạch vẫn còn đập. Cậu đặt tay mình qua miệng người đàn ông và thấy anh ta đang thở.

Kamijou có thể nói được là, mạng sống của người đàn ông không bị nguy hiểm.

Nhưng nếu anh ta không bị thương, cái gì đã gây ra chuyện này chứ?

(Nó là loại khí hạ gục nào à? Không đúng…)

Nếu vậy, Kamijou không thể giải thích làm cách nào mà chỉ có mình cậu là vẫn ổn.

Dù thế nào, đây không phải là chuyện mà một kẻ nghiệp dư như cậu có thể phán đoán được.

Cậu phải gọi cấp cứu.

Kamijou rút điện thoại của mình ra, bấm ba chữ số, và kết nối tới trung tâm cuộc gọi. Chỉ nhấn nút gọi tới số khẩn cấp không thôi mà làm cậu thấy lo lắng, nhưng đây không phải là lần đầu cậu gọi nó. Tâm trí của cậu đang trong tình trạng hoang mang, nhưng cậu cố gượng giải thích tình hình.

Sau đó, cậu đóng chiếc điện thoại di động gấp của mình.

Sau khi đứng lên, cậu đặt chiếc điện thoại vào trong túi.

Và rồi…

“…Ksshh…”

Cậu nghe thấy tiếng tĩnh điện phát ra từ mặt đất. Kamijou nhìn xuống. Thành viên Anti-Skill bị gục ngã vẫn hoàn toàn bất động. Thứ phát âm như tĩnh điện trên radio đang phát ra từ vai anh ta.

“Kssshhh…đến thành phố. Tôi nhắc lại…kssshhh!! …Cánh cổng đã bị phá hủy! Kẻ xâm nhập đang tiến tới khu vực đô thị… Có ai nghe thấy tôi không? Đơn vị của tôi đã bị hạ gục bởi một kẻ tấn công không r-…gwah!?”

Âm thanh ngắt đi với một tiếng động như TV bị tắt.

Âm thanh đó phát ra từ một chiếc radio. Người nói có khả năng là một thành viên Anti-Skill khác ở đâu đó. Kamijou lo lắng cho tình trạng của người đàn ông, nhưng thiết bị hình chữ nhật không tạo ra cái gì ngoài tĩnh điện phẳng. Thoạt nhìn, nó trông giống như một chiếc điện thoại di động không được trang trí, nhưng chắc nó phải hoạt động theo cách hoàn toàn khác. Kamijou không hề muốn chạm vào nó.

(Chuyện gì vậy chứ…?)

Kamijou nhìn quanh.

Cậu nhớ lại một trong những từ tĩnh điện mình đã nghe.

(…Kẻ xâm nhập.)

Có nghĩa là ai đó đã đến Thành Phố Học Viện từ bên ngoài. Cậu không biết nó có liên quan gì đến những thành viên Anti-Skill bị gục ngã trước mắt mình không. Nhưng dù nó có phải hay không, một nỗi sợ hãi giống hệt bước vào tâm trí Kamijou.

(Index có ổn không chứ…?)

Không phải tất cả kẻ thù của Thành Phố Học Viện nhất thiết phải là pháp sư, và không phải tất cả pháp sư nhất thiết phải đuổi theo Index. Nhưng cô bé vẫn là chuyện đầu tiên đi vào tâm trí cậu.

(Không ổn rồi.)

Suy nghĩ của Kamijou thay đổi.

Để đề phòng, cậu cảm thấy tốt nhất là gặp cô bé càng nhanh càng tốt ngay cả khi chỉ để thấy cô bé an toàn.

Nhưng rồi…

“?”

Kamijou cảm thấy một chấn động nhỏ lên bụng cậu.

Có vẻ như ai đó đã chạy đến chỗ cậu… nhưng tác động thấp một cách kì lạ. Nó ở dưới tận cùng bụng cậu chứ không phải là ở ngực.

Cậu nhìn xuống.

Là một đứa trẻ nhỏ đã chạy tới cậu. Cô bé hơi thấp hơn Kamijou. Cô bé trông khoảng 10 tuổi. Cô có mái tóc nâu dài gần tới vai.

Cậu chắc chắn tên cô bé là…

“Last Order, đúng không?”

“Ưư…” tiếng rên rỉ đáp lại của cô bé phát ra.

Lời đáp của cô bé bị bóp nghẹt do khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé áp vào áo sơ mi của Kamijou. Có vẻ giống như cô bé đang bám lấy cậu hơn là tình cờ gặp cậu. Thậm chí qua chiếc áo sơ mi, cậu có thể cảm thấy cô bé đang run rẩy và thân nhiệt của cô bé đã giảm do trời mưa. Cô bé ướt đẫm hơn nhiều so với những gì cậu có thể nghĩ từ cơn mưa rải rác.

(Chuyện gì đã xảy ra vậy?)

Kamijou trông bối rối.

“Giúp với…”

Last Order nhìn lên Kamijou trong khi nắm chặt áo cậu.

Đôi mắt lớn của cô bé đỏ ngầu một cách khủng khiếp và một chất lỏng chảy trên má cô.

Dù trời mưa vẫn đang rơi trên cô bé, dòng chảy chạy dọc xuống má cô bé rõ ràng là khác biệt.

Cô bé…

Cô bé òa khóc…

“Làm ơn, hãy giúp anh ấy! Misaka Misaka cầu xin anh!!”

Hai cô gái giao nhau, kết nối những con đường dẫn đến hai siêu năng lực gia khác nhau.

Hai con đường đó lẽ ra là những con đường song song hoàn hảo không bao giờ giao nhau.

Khi đường đi của chúng tập trung tại một điểm duy nhất, câu chuyện thực sự bắt đầu tại sân khấu của Thành Phố Học Viện.

Giữa dòng 5

Người này nối tiếp người kia gục ngã.

Giữa cơn mưa lạnh lẽ, âm thanh duy nhất vang qua những con đường giữa màn đêm tối, tối đen là của những cơ thể đổ gục mà không kháng lại, không một âm thanh lớn nào, không hề đổ máu, và không một tiếng la hét. Họ là những người lớn mặc bộ giáp được thiết kế để chống sốc. Ánh sáng của những cây đèn đường phản chiếu những vũ khí chìm vào vũng nước.

Họ là những thành viên Anti-Skill, nhóm phụ trách pháp luật và trật tự của Thành Phố Học Viện.

Sau khi gục ngã, họ không hề cử động.

Thậm chí là cả một ngón tay.

Trong khi đó, tiếng bước chân nhỏ có thể được nghe thấy.

Hình bóng mảnh mai của một người phụ nữ đi qua thành phố mưa trong khi len lỏi giữa những nạn nhân nằm gục ngã trên con đường ướt.

Người phụ nữ xuất hiện bên dưới những ngọn đèn đường không có lấy một cây dù. Cơn mưa như sợi chỉ, có giới hạn rơi vào hình dáng phụ nữ mỏng manh của cô ta. Cô ta đang mặc một bộ trang phục phụ nữ gọi là kirtle mà bộ váy ban đầu được làm dựa vào, một dây đai da hẹp quanh thắt lưng, và ống tay áo có thể tháo rời kéo dài từ cổ tay đến đến phần phía trên tay cô ta. Chúng trông giống như những phiên bản trang sức mà những nhân viên ngân hàng và bưu điện mặc trên tay của họ. Trên đầu, cô ta đang đội một chiếc mũ làm từ một mảnh vải hoàn toàn che đi mái tóc của mình.

Ai đó có chút quan tâm đến lịch sử hoặc khảo cổ học có thể nhận ra trang phục của cô ta là của một cư dân thị trấn ở Pháp vào khoảng thế kỉ 15.

Nhưng vì chủ yếu là màu vàng sáng, nó khó có thể được gọi là lịch sử chính xác.

Âm thanh của những vật kim loại chạm vào nhau có thể được nghe thấy.

Chúng phát ra từ những chiếc khuyên tai trên mặt cô ta. Cô ta không chỉ có khuyên trên tai, mà còn có ở trên mũi, môi, và mí mắt. Khi cô ta hé môi và lè lưỡi ra, một sợi dây rơi ra. Sợi dây như vòng cổ tỉ mỉ gắn liền với một lỗ xuyên ở đỉnh lưỡi và nó kéo dài đến thắt lưng cô ta. Một phụ kiện phỏng theo một cây thánh giá treo ở đoạn cuối.

Cô ta đã vượt qua với tất cả những thứ đó với sự hiểu biết đầy đủ rằng nó sẽ làm hỏng đi đặc điểm của mình.

Trong giáo hội Cơ Đốc Giáo, ý tưởng xuyên bản thân với kim loại có ý nghĩa sâu sắc. Con Trai của Chúa đã tử vì đạo sau khi bị đâm xuyên bằng những cây đinh và một cây giáo. Nếu ta cẩn thận chọn điểm xuyên, nó có thể tự do đặt những phép khác biệt cùng với nhau.

“Hừm.”

Người phụ nữ với lỗ trên khuôn mặt nhìn quanh khu vực rồi đá bật một cái radio nằm trên mặt đất gần chân mình. Cô ta bắt thiết bị hình chữ nhật trong tay khi nó bay qua không khí. Cô ta hơi câu mày khi thấy nước bùn dính trên nó.

Sau khi quay nó xung quanh như một khẩu súng ngắn, cô ta đưa micro của chiếc radio đó lên miệng mình.

Cô ta nói như thể thì thầm vào tai ai đó.

“Hiiiii, Aleister.”

Tất cả những gì cô ta nhận được là giọng tĩnh điện của một thành viên Anti-Skill. Nhưng cô lờ đi anh ta và tiếp tục nói với ai đó có vẻ như không lắng nghe.

“Ta chắc ông có thể xen vào những đường dây bình thường này. Ta muốn giá như ông nhanh lên và nói chuyện với tôi.”

Rồi cô nghe thấy âm thanh đường dây được chuyển đổi.

Chất lượng âm thanh rõ hơn nhiều.

“Cô muốn gì?” một giọng nói mới hỏi.

“Nếu ông sẵn sàng lắng nghe, tôi nghĩ chúng ta có thể nói chuyện đấy.”

“Để cho chắc đây… Cô thực sự nghĩ ta sẽ rơi vào cái trò khiêu khích ở mức độ thấp như vậy à?”

“Hả? Ta nghiền nát ba người thuộc Ban Giám đốc của ông và ông vẫn gọi nó là ‘mức độ thấp’ à?”

Người phụ nữ xoay cái radio quanh tay mình.

Một chút thất vọng hiện lên trên khuôn mặt cô ta.

“Chỉ có 12 thành viên thuộc Ban Giám đốc thôi, đúng không?”

“Chúng có thể bị thay thế. Tất cả bọn chúng nếu cần thiết.”

“Giờ thì đó không phải là chuyện ta muốn nghe đâu.”

“Và ta có sức mạnh để làm chúng phải nhượng bộ ta.”

“Ông biết đấy, Aleister. Ta đã nghĩ ông không thực sự tồn tại. Ta đã nghĩ ông có thể là mấy loại ảnh ba chiều hay mấy cái máy móc lạ nhét vào trong một cái xác chết đấy.”

“Đúng là ý tưởng dị thường. Cô hợp với việc trở thành nhà phát minh hơn nhà khoa học đấy.”

“Ta đã nghĩ quan điểm của ông chỉ là quan điểm tổng hợp của Ban Giám đốc, nhưng có vẻ như ta đã lầm. Ông chẳng thể hiện dấu hiệu hoảng loạn nào cả.” Rồi người phụ nữ thì thầm lặng lẽ, “Có lẽ ta cần phải nghiền nát thêm vài thành viên Ban Giám đốc nữa rồi.”

Người ở đầu bên kia của radio không nói gì để ngăn cô ta lại.

Như thể ông ta đang thông báo rằng mối đe dọa kiểu đó chẳng nghĩa lí gì với ông ta cả.

“Được rồi, sao cũng được. Ông biết ta là ai không?”

“Không, nhưng ta đang có danh tính của cô được xem xét như là một phiến quân.”

“Ghế Phải của Chúa.”

Người phụ nữ bình thản nói cái tên của một trong những phần sâu nhất của phe phép thuật.

Đó là một cái tên chìm trong bóng tối sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu sâu, sâu nhất của Công Giáo La Mã. Chỉ một số ít trong 2 tỉ thành viên của giáo phái lớn nhất biết về sự tồn tại của nó, và thậm chí những người đó sẽ ngay lập tức bị loại trừ nếu chúng không xứng đáng với kiến thức đó. Đó là cách thuật ngữ đó chìm trong bí mật.

Nhưng Aleister bình thản đáp lại.

Giọng nói của ông ta không biểu hiện chút cảm xúc.

“Hả? Ta mơ hồ nhớ đã nghe về nhóm khủng bố có cái tên đó rồi.”

“Hừmm.”

“Nếu cô chỉ cố tạo dựng tên tuổi của mình, cô không nghĩ chuyện này có hơi chút quá liều lĩnh à?”

“Ông có thể giả vờ ngu dốt nếu ông thích, nhưng đến phút cuối, cuối cùng, cố đừng để hối tiếc về việc đã không cầu xin mạng sống lúc này đấy."

“Cô có chắc mình không quá xem nhẹ thành phố này không?”

“Hả? Ông không nhận thức được tình trạng thành phố của mình à? Nó đã mất khả năng gửi báo cáo rồi à? Xin lỗi, xin lỗi. Ta không có tính bao nhiêu kẻ địch mình đã nghiền nát. Ha ha. Ta đoán những người điều hành cũng đổ gục luôn rồi.”

“…”

“60%. 70%. 80% có thể quá xa rồi. Nhưng dù thế nào, 100% sẽ gục ngã sớm thôi. Anti-Skill và Judgment là thứ ông gọi bọn chúng, đúng không? Ta sẽ có cái đầu ông sớm thôi nếu ông chỉ có đám người thảm hại đó bảo vệ mình. Ta hi vọng ông hiểu mọi chuyện đã kết thúc với ông rồi.”

“Heh.”

“?”

"Nếu cô thực sự nghĩ chỉ thế thôi là đủ để phá vỡ hệ thống phòng thủ của Thành Phố Học Viện rồi, thì cô thực sự quá ngây thơ đấy. Có vẻ như cô chẳng biết gì về hình dáng thật sự của thành phố này cả.

“Vậy à?”

“Cô không phải là người duy nhất có thủ thuật dưới tay áo đâu. Và cô có thể sẽ bị hạ gục trước khi nhận ra nó đấy.”

"Dù bọn chúng là ai đi nữa, ta sẽ nghiền nát bất kì ai chống đối mình. Điều đó đã được quyết định từ lúc ta sinh ra rồi.”

Trông như thể hai người đang trò chuyện, nhưng mỗi người chỉ nói theo kiểu một chiều đến người kia.

Người phụ nữ đưa cái radio ướt và dính bùn đến gần miệng mình.

“Ta là Vento Tiên Phong. Vũ khí tối thượng giữa 2 tỉ người.” Cô ta đưa ra tối hậu thư của mình. "Ta sẽ nghiền nát mọi thứ tối nay. Ông, Thành Phố Học Viện, Imagine Breaker, Index Librorum Prohibitorum…mọi thứ.”

Với những lời đó, người phụ nữ gọi tên mình là Vento nghiền nát chiếc radio trong cái nắm chặt của mình.

“Con người" tên Aleister đang ở bên trong một căn phòng của tòa nhà không cửa.

Thiết bị hỗ trợ sự sống hình trụ được đặt nổi bật giữa không gian vuông. Ông ta đang trôi nổi lộn ngược bên trong. Chất lỏng màu đỏ lấp đầy ống trụ ngấm vào toàn bộ cơ thể thông qua mũi và miệng của ông ta. Nó cản trở từng tế bào trong cơ thể ông ta.

Căn phòng không có ánh sáng thích hợp. Bình thường, ánh sáng duy nhất là là những bóng đèn thí điểm nhỏ dành cho những máy móc làm đầy những bức tường của căn phòng vuông rộng lớn. Những ánh đèn đó sẽ trông như những vì sao trên bầu trời đêm. Tuy nhiên, không gian rộng lớn giờ đây được chiếu sáng bởi những chiếc đèn cảnh báo màu đỏ liên tục nhấp nháy.

Như đã nói lúc trước, căn phòng không có ánh sáng thích hợp.

Ánh đèn màu đỏ được tạo ra vô số những lỗi hiển thị trên nhiều màn hình. Điều đó có nghĩa là có đủ chuyện bất thường xảy ra trên khắp Thành Phố Học Viện để tạo ra nhiều ánh đèn như thế.

Tất cả đều bị gây ra bởi một pháp sư duy nhất.

Tất cả đều bị gây ra bởi một thành viên duy nhất của Ghế Phải của Chúa.

Cô ta đã gây ra tất cả những chuyện này trong Thành Phố Học Viện, thành phố vẫn không bị lay động ngay cả khi là bởi Croce di Pietro.

“…”

Chỉ trong vài chục phút, khoảng 70% Anti-Skill, nhóm gìn giữ hòa bình bên trong Thành Phố Học Viện, đã trở thành nạn nhân để tấn công. Tín hiệu sự sống của họ thể hiện họ chưa chết, nhưng nếu tòa nhà không cửa sụp đổ trước khi họ đến, chuyện đó sẽ không còn quan trọng nữa. Những truyền dẫn báo cáo thiệt hại hoặc yêu cầu viện trợ được gửi từ khắp nơi trong thành phố, nhưng sẽ quá rắc rối để đáp lại từng cái một.

Thành phố đang hấp hối.

Nhưng…

Kể cả vậy…

Biểu hiện xuất hiện trên khuôn mặt của “con người” tên Aleister là một nụ cười.

Đó là một nụ cười không thể giải thích trong bất kì và tất cả những cảm xúc có thể được nhìn thấy nhưng có vẻ như không phù hợp.

“Thật thú vị,” ông ta thì thầm. “Thú vị nhất đấy. Đây là lí do tại sao mình không thể từ bỏ cuộc sống mà. Có vẻ cơ hội sử dụng nó đến rồi. Thời gian có hơi sớm một chút…nhưng khi ràng buộc vào một kế hoạch, điều bất thường là trò giải trí lớn nhất đấy.”

Khi ông ta dường như chơi đùa với những cảm xúc đó bằng cách lăn chúng trong miệng mình, Aleister gửi vô số lệnh từ bên trong thiết bị hỗ trợ sự sống và đến các công tơ bên ngoài. Ông ta nắm quyền kiểm soát máy phát radio và gửi một mật mã trên một tần số nào đó để liên lạc với những người trườn qua bóng tối của Thành Phố Học Viện.

“Hound Dog…Kihara Amata,” Aleister nói.

Sau lời đáp ngắn gọn, ông ta đưa ra nhiều mệnh lệnh thêm nữa.

"Đã đến lúc dùng Vùng Số Ảo - Viện Ngũ Hành…Trường khuếch tán AIM. Có lẽ hơi sớm một chút, nhưng sử dụng Fuse Kazakiri để nghiền nát “chúng". Thổi tung tay chân cô ta nếu cần thiết, nhưng hãy bắt lại Số Hiệu 20001 và lập tức đưa nó đến điểm quy định. …Nhanh chóng nhưng lịch sự đấy.” Với một nụ cười, ông ta thêm vào, “Giờ thì, đến lúc dành cho chương trình được mong chờ từ lâu và cực kì, cực kì tuyệt vời rồi.”