Part 1
Misaka Mikoto đang đứng ở quảng trường trước phòng hòa nhạc.
Đó là nơi họ đã hẹn gặp.
“…Hắn ta đâu rồi?”
Cô mệt mỏi khi đứng một mình cách quảng trường một đoạn trong khi nhìn những cặp bạn bè và những đôi tình nhân gặp nhau.
Mikoto vẫn đang mặc đồng phục của trường trung học Tokiwadai. Cô vẫn đang mang chiếc cặp mỏng và hộp đựng đàn violon. Chúng sẽ rất cản trở trong khi vui chơi, nhưng bỏ chúng ở kí túc xá sẽ là một việc phiền phức. Cô thường có thể ra vào tùy thích, nhưng đôi lúc cô bị hỏi sắp đi đâu mỗi khi xui xẻo bị bắt gặp bởi người như quản lí kí túc xá.
Và vì vậy thay vì đi về kí túc xá, cô đã đi thẳng đến chỗ họ đồng ý gặp mặt. Theo cách đó cô biết mình sẽ không bị trễ. Có vẻ như Shirai Kuroko ở gần đó, nên cô đã gọi cô bé đó mang đồ của mình về kí túc xá, nhưng…
“Sao chẳng có ai trong bọn họ đến chứ?” Mikoto ngây người lẩm bẩm.
Cô đã mong buộc hành lí của mình lên Shirai và rồi giết khoảng thời gian còn lại trong một quán cà phê, nhưng rốt cuộc cô lại đứng ở đoán toàn bộ thời gian bởi vì Shirai thậm chí cũng không đến.
Cô thở dài và tự hỏi tại sao cô phải nỗ lực nhiều để đảm bảo mình sẽ không bị trễ khi bản thân Kamijou dường như không có vấn đề gì với việc đến muộn.
Nhưng ngay cả khi cô muốn để đồ đạc của mình trở lại kí túc xá, thời gian hẹn đã trôi qua. Nếu cô rời đi lúc này, họ có thể không gặp nhau
Mikoto lại thở dài và vai cô trĩu xuống mệt mỏi.
“Nghĩ về chuyện đó, mình thậm chí còn không biết số điện thoại của tên ngốc đó. …Nhưng tự mình hỏi hắn thì giỡn mặt mình nhiều quá.”
Cô mệt mỏi vì đứng, vì thế cô đặt chiếc cặp mỏng và hộp đựng violon của mình xuống đất và cúi người xuống. Cái cặp thì ổn, nhưng chiếc hộp trông giống như nó có giá trị đồ cổ. Tuy nhiên, Mikoto dường như không quan tâm. Nó chỉ có chức năng là một chiếc hộp trong tâm trí cô.
Và khi sự mệt mỏi bao phủ lấy tiểu thư giàu có…
“Đây rồi! Chị là Misaka Mikoto-san, đúng không!?”
Giọng của một cô gái hăng hái đi đến chỗ cô. Nghe tên mình, Mikoto nhìn lên với ánh nhìn dường như muốn nói “Có chuyện gì vậy?”
Một nữ sinh trung học nhỏ hơn Mikoto đứng đó. Cô mặc bộ đồng phục thủy thủ và có rất nhiều hoa giả trên mái tóc ngắn, đen của cô. Mikoto nghĩ cô ấy là một thành viên Judgment như Shirai Kuroko. Cô có xu hướng đi theo Shirai nhiều hơn là nói chuyện trực tiếp với Mikoto.
“Là…Uiharu Kazari-san, đúng không?”
“A, chị nhớ à!”
Mắt của Uiharu lấp lánh.
Ánh nhìn trong mắt cô là một trong những ghen tị thuần túy. Tuy nhiên, cô mong muốn cái thế giới tiểu thư giàu có mà cô nhìn thấy trong “người ở tầng lớp thượng lưu ở trường trung học Tokiwadai” này hơn là bản thân Mikoto, nên đôi mắt long lanh đó là một loại khác với của Shirai. Việc này chẳng hơn gì một sự ngưỡng mộ lành mạnh.
Uiharu rụt rè hỏi, “Ừm…Shirai-san được nhờ đến lấy đồ của chị, đúng không?”
“Hửm?” Mikoto cau mày.
Uiharu đang nhìn chiếc cặp và cái hộp đựng violon nằm trên mặt đất.
“À thì…Chị thấy đấy… Shirai-san có vài việc của Judgement buộc lên mình…không, ý em là bạn ấy đang làm việc chăm chỉ, nên bạn ấy có thể sẽ hơi trễ một chút. Bạn ấy thực sự muốn tự mình đến đây, nhưng em đến thay thế vì không có vẻ như là chuyện đó sẽ xong sớm.”
Mikoto sắp chấp nhận lời giải thích đó, nhưng cô dừng lại.
Shirai là một người bạn (nghiêm chỉnh trong cảm giác hoàn toàn bình thường) thân của cô, nên cô không do dự nhờ chuyện gì như thế với cô bé, nhưng cô không thể để công việc này cho cô gái hồn nhiên này được. Hơn nữa, Uiharu không phải là học sinh của trường trung học Tokiwadai. Cô bé không thể vào được kí túc xá, nên cô bé sẽ phải giao nó cho ai đó trong kí túc xá đem vào phòng của Mikoto.
Trong trường hợp tệ nhất, đó thậm chí có thể là quản lí kí túc xá.
Quản lí kí túc xá đã đủ trưởng thành để vui vẻ chấp nhận đồ từ Uiharu với một nụ cười, nhưng cô ấy sẽ trở thành vua quỷ giận dữ một khi Mikoto trở lại kí túc xá.
Và vậy nên Mikoto tình cờ vẫy tay.
“Nếu Kuroko không đến, thì thôi vậy. Chị có thể để nó ở phòng hành lí của một khách sạn gần đây. Họ sẽ cho phép chị miễn là chị thuê một phòng thôi.”
“Vâng… Em đoán chị không thể để chúng ở một cái tủ bỏ tiền được.”
Uiharu nhìn vào cây đàn violon với ánh mắt lo lắng. Toàn bộ cơ thể cô làm rõ cô cho rằng quyết định đó được thực hiện bởi một người bình thường như cô không thể được cho phép chạm vào vật có gái trị đến vậy.
Mikoto vẫy tay mình thậm chí còn nhiều hơn.
“Không, không, không! Chị không nghi ngờ khả năng của em mang nó đi, nên đừng có thất vọng chứ!!”
“Nhưng mà…”
Uiharu nhỏ dần.
Và khi cô nói lại, cô đã thay đổi chủ đề.
“Trường trung học Tokiwadai thực sự tuyệt vời đấy ạ. Không bình thường khi sử dụng violon trong tiết học ở trường đâu.”
“Thật à? Nếu em thử nó, chị nghĩ em sẽ không thấy nó khó đến thế đâu.” Mikoto nhận thấy một chút ghen tị trong mắt Uiharu khi cô nhìn vào cây đàn violon. “Ừm…À ừm, em có muốn mình có thể tới trường của bọn chị không?”
“K-không, không! Đừng có nói chuyện vô lí vậy ạ!!” Cô bối bối đến nỗi hiện rõ những gì cô thực sự nghĩ. “Một người bình thường như em không thể nào đặt chân vào nơi của tiểu thư giàu có như thế đâu!”
“Thực ra, nếu em có năng lực, họ sẽ bao hết vấn đề tài chính em cần đấy. Trường này tập trung vào thứ bên trong hơn vẻ bề ngoài. Chị thực sự đã từng nghe con gái hoàng tộc nào đó đã bị từ chối ngay lập tức đấy.”
“N-nếu họ thậm chí còn không để cho hoàng tộc vào, thì chắc chắn em không thể vào được đâu… Em thậm chí còn chưa bao giờ chạm vào đàn violon nữa mà. Dù vậy, em nghĩ mình sẽ rất tuyệt nếu được chơi nó một lần.”
“Chị không nghĩ em sẽ thấy nó tuyệt như em nghĩ nếu mình thử nó đâu.” Mikoto nắm lấy hộp đựng đàn violon trên mặt đất. “Đây, chị sẽ chứng minh cho.”
“Ể!? Chị sẽ chơi nó cho em à?”
“Không, em sẽ chơi nó.”
“Ểể!?”
Uiharu nhìn vào Mikoto với đôi măt mở rộng vì sốc của mình, nhưng cô tiểu thư của trường trung học Tokiwadai đã mở chót chiếc hộp và lấy ra cây đàn violon có ánh cũ của đồ cổ cũng như dây kéo để chơi với nó.
“Của em đây.”
“Ể!? Đ-đừng có ném cho em vậy chứ!!”
Uiharu lo lắng lấy món đồ có giá trị thậm chí cô không thể tưởng tượng nổi. Cô chợt rùng mình vì giá trị của nó sẽ giảm xuống kể cả khi cô đổ mồ hôi vào nó, chứ đừng nói việc việc làm vỡ nó.
Mikoto đứng bên cạnh Uiharu và tình cờ chỉ vào những phần khác nhau của cây đàn violon.
“Được rồi, cứ làm theo những gì chị nói. Giữ cây violon trong tay trái và chơi nó bằng tay phải bằng vật như cây gậy đó. Giữ phần đáy nhạc cụ ở giữa cằm và xương đòn. Nó là cây violon khá rẻ, nên đừng lo về việc giữ nó chặt quá.”
Nhưng ngay cả khi nó rẻ tiền, nó cũng rẻ theo giá trị của một tiểu thư giàu có. Uiharu sắp sửa đẩy trái bom trở lại tay của Mikoto và chạy đi, nhưng cô không thể chịu được việc làm bất cứ hành động táo bạo nào bởi vì cô cảm thấy nó sẽ ảnh thưởng đến phần còn lại cuộc đời của mình nếu cô làm vỡ nhạc cụ trong quá trình đó.
Mikoto tự hỏi tại sao Uiharu đứng đó mà không di chuyển cơ bắp.
“Xin lỗi, xin lỗi. Chị đoán vậy là chưa đủ để chỉ cho em.”
"V-vâng.”
“Vậy thì chị sẽ chỉ em trực tiếp vậy. Làm thế này đây.”
“Ểểể!?’
Uiharu kêu lên vì Mikoto vòng tay ôm lấy cô từ đằng sau và nắm lấy cây violon. Trông giống như một người mẹ hiền từ dạy con trẻ của mình vậy.
Uiharu đông cứng thậm chí còn nhiều hơn với sự gần gũi bất ngờ này, nhưng Mikoto dường như không nhận ra. Nó hoàn toàn là sự ngẫu nhiên, nhưng khi Mikoto bắt đầu bài giảng của mình, cô để hơi thở của mình thổi ngay vào tai của Uiharu.
“Việc giữ những sợi dây bằng tay trái là rất quan trọng, nhưng hãy bắt đầu bằng cách sử dụng dây kéo với bàn tay của em. Nó có thể trông khó lúc đầu, nhưng tất cả những gì em phải làm là giữ nó với góc độ chính xác với dây trong khi em chơi.”
Mikoto nhẹ nhàng di chuyển bàn tay được đặt lên tay của Uiharu. Một giai điệu phát ra từ cây violon như khi nó được điều chỉnh.
Mặt của Uiharu chuyển sang màu đỏ củ cải và mắt cô xoay vòng, nên cô không nghe được chuyện Mikoto đang nói, nhưng Mikoto hoàn toàn không nhận biết được điều này. Ngoại trừ những người như Shirai, Mikoto nhìn chung là tử tế với con gái.
“Âm thanh thay đổi phụ thuộc vào cách em sử dụng tay trái. Pizzicato, glissando, flageolet. Ừm, có rất nhiều phương pháp khác nhau, nhưng không có cái nào trong số chúng quá khó đâu. Hay là ta sử dụng chúng cùng một lần nhé? À, em sẽ quen nhanh thôi. Đừng lo.”
Uiharu có thể cảm thấy hơi ấm cơ thể của Mikoto lên lưng, hơi thở ngọt ngào qua tai, và những ngón tay mềm mại quanh tay của chính Uiharu.
(V-vậy đây là thứ bậc những tiểu thư giàu có mà Shirai-san đã yêu à!!)
Vào thời điểm đó, Mikoto cuối cùng cũng nhận ra Uiharu cứng đờ đến cỡ nào.
Để giúp cô gái kia thư giãn, cô nói, “Đừng lo. Đây là quảng trường lớn nên nó không có quy định về biểu diễn đâu. Không ai sẽ làm gì khi em sử dụng nhạc cụ đâu.”
“K-không, đó không phải là những gì em-…Chờ đã, biểu diễn!? Hyah! Từ khi nào mà tất cả những người này lại tập trung ở đây vậy? Tại sao em lại là trung tâm của sự chú-…”
Tiếng kêu do sốc của Uiharu cắt ngang giữa chừng.
Đó là vì cô nhìn thấy Shirai Kuroko trong đám đông và cô ấy có biểu hiện khá tuyệt vời trên khuôn măt mình.
“Gyaaaaaahhhhhhh!!”
Vai của Uiharu nhảy dựng lên vì ngạc nhiên.
Sức mạnh phi thường nhập vào tay cô và một tiếng rít khủng khiếp phát ra từ nhạc cụ.
Khi Shirai theo dõi, cô dự kiến những suy nghĩ với đồng nghiệp đang đứng giữa đám đông của mình.
“(Ồ, thì ra là vậy. Cậu hành động như cậu thật đáng ngưỡng mộ khi giúp tớ, nhưng cậu thực sự lại có động cơ kín đáo này đây. Em đã không thể rời mắt khỏi chị thậm chí là một giây, đúng không? Và bản thân em cũng chưa bao giờ trải nghiệm tuyệt vời như vậy. Tại sao chứ, onee-sama?)”
Khi được chiếu lên tivi, biểu hiện của cô bé có thể vi phạm quy tắc phát sóng và bị làm mờ đi
Mồ hôi lạnh bắt đầu nhỏ giọt xuống cơ thể Uiharu Kazari, nhưng Misaka Mikoto lại không biết gì cả.
“Có chuyện gì vậy?”
“K-không có gì đâu ạ!!”
“Có người đáng nghi đang nhìn chằm chằm vào em hay đại loại thế à?”
“Đừng có nói như vậy chứ ạ!!”
Uiharu gần bật khóc, nhưng Mikoto thậm chí chưa bao giờ nghĩ tới khả năng Shirai đang ở đó.
Part 2
Họ đã hẹn gặp nhau vào lúc 1 PM.
“Sao giờ đã là 1h30 rồi chứ!?” Misaka Mikoto hét lên khi cô đứng một mình ở quảng trường phía trước phòng hòa nhạc làm cột mốc bền vững.
Kamijou chạy về phía cô nhanh hết mức có thể và nắm hai tay mình với nhau.
“À, xin lỗi về chuyện đó!!”
Thật ra, cậu đến trễ vì nguồn thức ăn của Tsuchimikado Motoharu đã biến thành một cuộc ẩu đả nhỏ, nhưng cậu quyết định tốt hơn là chỉ cần xin lỗi thay vì bào chữa.
Mikoto khoanh tay, dẫm mặt đất bằng chân phải, và phóng tia điện sáng xanh bay ra từ tóc mái của mình.
"Tôi là người thắng cuộc trong trò chơi trừng phạt, vậy thì tại sao tôi phải chịu đựng những vấn đề của anh chứ? Anh có biết nó cảm thấy gì khi mắc kẹt với việc đứng ở đây để mọi người nhìn suốt một tiếng đồng hồ không? Vài gã lạ mặt còn gọi tôi, và tôi phải cố đuổi từng kẻ trong số chúng đi bằng giáo điện đấy.”
“Rồi! Rồi! Và như tôi nói đấy, tôi thực sự xin lỗi!”
Kamijou cố gắng chịu đựng cuộc nói chuyện nhỏ hoàn toàn vô nghĩa, nhưng rồi đột nhiên cậu nhận ra một chuyện Mikoto nói chẳng có nghĩa gì cả
“Chờ đã. Chúng ta đã hẹn gặp nhau lúc một giờ, đúng không?”
“…Đừng có nói là anh đang cố nói mình đã quên đó.”
“Không, không phải. Cô nói là mình đã đứng ở đây suốt một tiếng đồng hồ, vậy ra cô đã đến đây trước nửa tiếng à? Ồ, vậy thì tôi xin lỗi.”
Vai của Mikoto nhảy dựng lên ngạc nhiên và mắt cô mở to.
Cô mở tay mình ra và bắt đầu bắt tay trước mặt mình.
“Không…Đ-đừng có ngốc thế. Tôi chỉ đưa ra con số chung chung thôi. Tôi không có nói theo đúng nghĩa đen là mình đã ở đây 60 phút đâu. T-tôi đã thắng, nên tại sao tôi phải ở đây chờ anh chứ? Tôi không muốn anh tưởng tượng cảnh lạ hay cười teo toét như thế đâu.”
“Cô…” Kamijou nói không suy nghĩ. Cậu nhìn thẳng vào mặt cô gái trung học đang bối rối. “Cô muốn thấy tôi đau khổ trong trò chơi trừng phạt đến thế à? Tôi đã nghi trước rồi, như cô đúng là một người độc ác lắm-…”
Trước khi cậu có thể nói xong, một tia chớp bắn ra từ tóc mái Mikoto.
Kamijou đẩy lùi vụ nổ với cánh tay phải cậu lập tức đưa lên. Từ âm thanh xoẹt điện lớn nó tạo ra, hiệu điện thế phải lên đến hàng trăm triệu vôn.
Cánh tay phải của cậu chứa đựng sức mạnh gọi là Imagine Breaker và nó có thể vô hiệu hóa bất kì năng lực siêu nhiên nào dù là phép thuật hay siêu năng lực trong tự nhiên.
Nhưng điều đó không có nghĩa là không có cái gì dọa được cậu.
Trong khi run rẩy, Kamijou nói, “…Vậy ra tôi nói trúng tim đen rồi à?”
Một ngọn giáo điện khác bay về phía cậu.
Tiếng ồn lớn làm những cặp đôi tập trung tại quảng trường phòng hòa nhạc hét lên và bỏ chạy. Kamijou đã cố ngăn chặn nó vào giây cuối, nhưng cậu lại có những giọt nước măt trong mắt.
“Cứ nói đi, Misaka-san! Cô muốn tôi phải nói gì chứ!?”
“Cứ đi đi,” Mikoto lẩm bẩm khi góc môi cô co giật và cô khẽ nghiêng đầu sang một bên. “Anh dám chống lại tôi sau khi đã thua à, đồ rác rưởi.”
“Có gì không ổn với mấy cô tiểu thư thượng lưu ở Tokiwadai rồi!!” Kamijou hét lên, nhưng Mikoto không phản ứng gì và chỉ tiếp tục nhìn cực kì khó chịu. Nhận ra mình không có thời gian dễ dàng để đối phó với cô, cậu gãi đầu và nói, “Vậy, Misaka. Kiểu trừng phạt sẽ là gì đây? Cô nói đi, nhưng mà chúng ta đi đâu chứ?”
Ngay khi cậu nói điều đó…
“Hử?” Mikoto nói với ánh nhìn trống rỗng trên khuôn mặt.
Cô nhìn qua Kamijou.
Hoàn toàn bị sốc, cậu nói, “Đừng nói là cô chưa có lên kế hoạch gì đấy.”
“T-tôi đã lên kế hoạch rồi!! Ừm…ừ…à…A, phải rồi! Tôi sẽ bắt anh phải bù đắp cho những nỗ lực tôi đóng góp trong Daihaseisai!!”
“Vậy là về cơ bản cô chưa có kế hoạch cụ thể gì cả.”
“Nghe những gì tôi đang nói đi!!”
“Cô là người đã mang tới chuyện đó, nên cô phải đưa ra kế hoạch chứ. Chắc chắn cô biết tôi sẽ không nghĩ ra những trò trừng phạt mà bản thân tôi phải trải qua mà. Cô đúng là đồ ngốc.”
“…”
Mikoto im lặng, nhưng rồi nhìn vào mắt Kamijou một lần nữa.
“Ừm, Misaka…Ưư!?”
Khi cô ấy tiếp tục im lặng, Kamijou bắt đầu nói với cô, nhưng rồi cậu dừng lại và lùi ra sau một bước không suy nghĩ.
Lí do của chuyện này rất đơn giản.
Mắt của cô tiểu thử đó tràn đầy sự giận dữ.
Kamijou có linh cảm xấu về chuyện sẽ xảy đến.
“Anh sẽ làm bất cứ chuyện gì tôi nói với trò trừng phạt này, đúng không?”
“À, thì… Ừ, nhưng chỉ khi cô giữ mọi chuyện hợp lí thôi đấy!!”
“Anh sẽ làm bất cứ điều gì tôi nói, đúng không?”
“…”
“Đi với tôi.”
“Đi đâu!?” Kamijou hét lên, nhưng Mikoto nắm lấy tay cậu và từ chối thả ra.
Cô kéo cậu đi khỏi quảng trường phòng hòa nhạc như thế.
Rồi cô nói, “Cứ im lặng và đi với tôi! Đó là hình phạt đầu tiên của anh!!”
“Đầu tiên!? Có nhiều hơn một trò trừng phạt à!?”
Mặt của Kamijou Touma tái đi trong khi mặt của Misaka Mikoto tăng độ đỏ do giận dữ.
Họ hiện đang đi bộ quanh thị trấn tay trong tay, nhưng là tốt hơn hay tệ hơn, không ai biết được thực tế đó.
Part 3
Accelerator đang nhìn lên khu chung cư dành cho giáo viên.
Nhà ở trong Thành Phố Học Viện chủ yếu không có gì ngoài kí túc xá học sinh, nên những học sinh không thường đặt chân đến những căn hộ kiểu này.
Từ bên ngoài, khu chung cư không khác biệt với khu kí túc xá học sinh, nhưng những khác biệt nhỏ trong các dịch vụ phụ tạo cho nó một cảm giác tổng thể đặc trưng. Kí túc xá học sinh về cơ bản là những tòa nhà dùng để kiểm soát trẻ con. Trong lĩnh vực an ninh, kí túc xá được biết đến là có hơi chút quá thái với vị trí của những chiếc máy quay an ninh, nhưng khu chung cư này đưa ra nhiều suy nghĩ hơn với mong muốn của người dân về vị trí của họ.
“Tầng nào?” Accelerator hỏi Yomikawa Aiho đã dẫn họ đến đó.
Với một nụ cười, cô đáp, “Tầng 13. Rất phiền mỗi khi cúp điện và tôi phải đi cầu thang.”
“Ồồ,” Last Order nói khi cô nhìn lên tòa nhà cao.
Có vẻ như cô đang cố nhìn lên tầng 13, nhưng ánh mặt trời đi vào mắt và cô lắc đầu choáng váng .
Yoshikawa Kikyou hỗ trợ đôi vai nhỏ nhắn của cô bé từ đằng sau.
“À, tôi cho là sẽ ít có cơ hội bị tấn công hơn là tầng 1 hay tầng 2,” người phụ nữ nói.
“Tầng trên sẽ chịu nhiều thiệt hại hơn khi toàn bộ tòa nhà bị thổi bay đi.”
Chưa từng có ai đi xa đến thế Accelerator ở trong kí túc xá, nhưng anh không đảm bảo răng nó sẽ còn đúng trong tương lai.
Yomikawa lấy ra một tấm thẻ ép lớp có khả năng được dùng để mở cửa tự khóa và nói, “Được rồi, được rồi. Có hơi trễ một tí, nhưng chúng ta vẫn cần ăn trưa. Nhanh lên phòng nào.”
Lối vào khu chung cư là cửa kính tự động trông không có khả năng phòng vệ lúc đầu, nhưng dường như nó được làm để chống lại các vụ nổ. Khóa có vẻ như chỉ cần thẻ quẹt, nhưng nó thực sự quet dấu vân tay, mẫu tín hiệu sinh học, và những thông tin khác từ những ngón tay giữ thẻ.
Nhận ra đây là một khu chung cư khá cao cấp, Accelerator nhìn qua Yomikawa với sự nghi ngờ trong mắt.
“Tôi nghĩ họ đã giảm lương của công chức chứ.”
“Ngay cả với lương thấp, tôi vẫn cố được phần nào đó. Nơi này chặp đôi như một thí nghiệm thực tiễn trong xây dựng, nên trường đại học trả một ít tiền thuê. Nhưng đổi lại, những biện pháp an ninh đôi khi sẽ thay đổi,” Yomikawa giải thích. “Hơn nữa, Anti-Skill có thể không phải trả gì vì là một lực lượng tình nguyện, nhưng đủ người đánh giá cao những gì ta làm khi liên quan đến những đặc quyền tốt đẹp. Tôi có thể lấy thịt ở siêu thị rất rẻ đấy.”
“…Cô xem việc giúp đỡ về tiền thuê căn hộ giống như nhận được một đợt hạ giá tốt ở siêu thị à?”
Khi họ nói chuyện, Accelerator, Last Order, Yomikawa, và Yoshikawa bước vào khu chung cư. Komoe-sensei không ở với họ lâu vì cô có công việc khác phải lo.
Họ đi thang máy giảm chấn có lẽ là một nguyên mẫu được thử nghiệm. Nó cho họ tới tầng 13 mà không có cảm giác nổi kì lạ thường thấy trong thang máy. Cánh cửa bên cạnh thang máy dẫn đến phòng của Yomikawa.
"Vào đi,” Yomikawa nói khi cô mở cửa trước.
Bên trong, họ thấy một căn phòng 4LDK. Căn phòng rõ ràng là dành cho một gia đình và đủ lớn để ta thường sẽ phải dành toàn bộ cuộc sống của mình để trả lại khoản vay cho nó. Dù trường đại học trả bao nhiêu cho sự hợp tác với cuộc thí nghiệm, Accelerator nghiêm túc tự hỏi làm thế nào mà ai đó có thể đủ tiền mua nó dựa trên đồng lương công chức được.
Sàn phòng khách được đánh bóng tới mức tỏa sáng và tổng thể nó ngăn nắp hơn những gì ta dự kiến về ai đó sống một mình. Những chai rượu và những cái li được bố trí theo kiểu trang trí trên kệ và những cuốn tạp chí với những tòa báo được cất trên giá đỡ đặc biệt. Điều khiển từ xa cho TV, điều hòa, dàn âm thanh, máy ghi hình, và những thiết bị khác được xếp hàng gọn gàng tại một góc bàn. Mỗi tấm đệm cá nhân trên ghế sofa được đặt cẩn thận ở vị trí thích hợp.
Mắt của Last Order mở to.
“Ồ, ồ! Hầu như không có bụi luôn, Misaka Misaka khen ngợi khi nhảy lên ghế sofa,” Last Order nói với giọng vui vẻ.
Khi cô bé chìm vào ghế sofa mềm mại, Yoshikawa thở dài và nói, "Cô lại gặp phải rắc rối trong công việc lần nữa, đúng không?”
Bộ trang phục dạng theo dấu của Yomikawa run lên vì bất ngờ.
“A…A ha ha. Cô đang nói chuyện gì vậy chứ?”
“Ý cô là gì vậy? Misaka Misaka nói khi lăn quanh và trông bối rối.”
“Cô ấy luôn có thói quen dọn dẹp phòng mình mỗi khi cô ấy gặp phải vấn đề nào đó. Và cô ấy chỉ làm sạch như điên mà không hề nghĩ đến kết quả, nên đôi khi cô ấy không tìm được chìa khóa phòng sau đó. Nhóc cần phải cẩn thận đấy.”
“Đó là những gì để nói với người đã giúp cô tìm công việc mới à?”
Accelerator nhận ra Yomikawa và Yoshikawa nói một cách hơi trẻ con mỗi khi nói chuyện với nhau. Có thể đơn gian vì họ đã ở bên nhau lâu như vậy rồi. Nếu Yoshikawa đóng vai lớp trường có ích, thì Yomikawa đóng vai một học sinh có vấn đề luôn đi học trễ.
Yoshikawa nhìn về phía nhà bếp kết nối với phòng khách.
“Vì thói quen này vẫn còn đó, tôi cho rằng thói quen trong nhà bếp cũng không thay đổi đâu.”
“Này, này! Tôi thừa nhận mình có thói quen xấu về vệ sinh, nhưng đừng có gợi lại nữa đi, Kikyou! Chưa kể đến việc cô có vẻ thích kĩ năng nấu nướng của tôi vừa đủ khi cô có vài cái nữa đấy.”
“Miễn là tôi không biết cách cô làm nó thôi.”
Accelerator và Last Order trao đổi ánh nhìn khó hiểu. Yomikawa nói , “Kĩ năng của tôi đang được chứng minh theo từng ngày đấy. Tự mình nhìn đi!” và kéo Yoshikawa vào bếp, nên họ đi theo hai người phụ nữ.
Căn bếp của Yomikawa có nhiều loại thiết bị nấu ăn khác nhau xếp hàng bên trong mà cô có được như là một phần của cuộc thử nghiệm. Với lò vi sóng hơi nước, máy rửa chén tự động tần suất cao được trang bị AI, và những thiết bị khác, tất cả có vẻ như rất máy móc.
Nhưng dường như Yomikawa không sử dụng những thứ đó nhiều lắm.
Những thiết bị nấu nướng đó tràn đầy cảm giác rằng chúng chỉ ngồi ở đó mà không được sử dụng. Đồ vật duy nhất thực sự xuất hiện để được sự dụng là bốn hoặc năm cái nồi cơm điện. Từ hơi nước phát ra ở chúng, tất cả chúng đều được xuất hiện có chức năng.
Với cái nhìn khó chịu, Accelerator nói, “Mỗi cái là cho từng người à? Cô giỡn mặt với bọn tôi hả, đồ lập dị cuồng cơm trắng kia?”
“Không, không. Không phải vậy đâu.” Yomikawa lần lượt chỉ vào từng cái nồi cơm điện. “Đó là những nồi cơm điện có thể làm bất cứ cái gì cậu muốn: đun sôi, hầm, hấp, hoặc nướng. Cái này đang nướng bánh mì, món hầm đang nấu trong cái đó, và cái kia đang hấp cá.”
“…”
Accelerator cảm thấy mình hiểu Yoshikawa có ý gì.
Yoshikawa đã nhận thức được tình hình này trước, nên cô chỉ có thể thở dài khi nhìn thấy chẳng có gì thay đổi cả.
“Cô đúng là một con lười.”
“Đừng có xem tôi như mấy con vật kì lạ đó. Và có gì sai với mấy cái này chứ? Nếu mọi thứ được chuẩn bị đúng, chúng sẽ làm tất cả việc nấu nướng cho cô với một cái nút ấn. Và nó không sử dụng lửa, nên cô không cần phải lo nếu đi ngủ.”
“Tôi nhớ khi cô mua cái vỉ nướng lớn nói rằng mình có thể làm okonomiyaki với đồ ăn thừa miễn là cô có bột. Và đừng có quên rằng thật vô nghĩa khi không bao giờ cần bất kì cái gì ngoài nồi áp suất vì cô có thể nấu bất cứ cái gì cô cần trong suốt phần đời còn lại với nó. Cô cứ làm mọi chuyện thành quá đáng tới mức khắc nghiệt. Nó tệ đến nỗi mà nếu cô có thể sẽ nhận được phản ứng phản vật chất nếu cô cố trung hòa hai cực của cô lại với nhau đấy.”
“Nó có vị ngon, nó bổ dưỡng, nó lấp đầy cô, vậy thì vấn đề là gì chứ? Chuẩn bị một cái nồi hầm, một cái chảo và những thứ khác là một sự khốn khổ. Tôi chỉ muốn một thứ có thể làm được mọi thứ thôi.”
“Hà. Cô chỉ cần tìm hiểu niềm vui khi đặt tất cả nỗ lực của mình vào một thứ gì đó thôi.”
Nhưng lời nhận xét của Yoshikawa không ngây thơ như nó có thể phát âm vì cô chuyên về di truyền và những gì cô đã “tạo ra” chỉ là hơn 20,000 người nhân bản.
Part 4
Mikoto bỏ cây violon của mình ở phòng hành lí và kéo Kamijou vào trung tâm mua sắm dưới lòng đất.
Địa điểm này đã chịu khá nhiều thiệt hại vào ngày 1 tháng 9 khi pháp sư Sherry Cromwell đến từ nước Anh với con golem Ellis của mình, nhưng không một vết sẹo gây ra bởi cuộc phá hủy đó có thể nhìn thấy nữa. Các tầng và cột trụ bị vỡ nát đã được sửa chữa và cửa sổ quán cà phê với những thứ tương tự được thay thế bởi cái mới. Trừ khi nhìn kĩ, ta sẽ không bao giờ nhận ra bất cứ cái gì thay đổi.
Việc xây dựng đã được hoàn thành nhanh chóng vì Daihaseisai sắp đến ngay sau đó. Khoảng một nửa lí do Thành Phố Học Viện mở cửa cho công chúng là hành động như công tác tuyên truyền để nâng cao hình ảnh thành phố, nên họ khó có thể cho phép những phần của nó bị phá hủy vào thời điểm đó. (Dù rằng, rốt cuộc nó vẫn bị phá hủy một chút vào ngày đầu tiên của đại hội.)
Khu vực này không có hình ảnh tối mà ta dự kiến ở dưới mặt đất. Sàn và tường được đánh bóng đến tỏa sáng và nó được thắp lên sáng như giữa trưa với đèn huỳnh quang và bóng đèn LED. Quán cà phê, cửa hàng quần áo, và những thứ tương tự dọc lối đi sử dụng nhiều kính để tạo ra cảm giác thoáng đãng dù ở vùng bề mặt thấp.
Kamijou nhìn quanh và nói, “Ồ, họ giữ điều hòa không khí thấp hơn rất nhiều so với trước đây.”
“Trong 2 tuần nữa, họ có lẽ sẽ chuyển qua hệ thống sưởi.” Mikoto bước dọc theo từng bước. “A, nó đây rồi. Lại đây.”
Cô chỉ vào một cửa hàng với một ngón tay thanh mảnh.
Do ưu điểm là dưới lòng đất, địa điểm này tập trung rất nhiều cơ sở giải trí tạo ra nhiều tiếng ồn như khu giải trí, quán karaoke, và câu lạc bộ nhạc sống. Đó là tại sao Kamijou cho rằng mình sắp được lệnh phải hoàn thành trò chơi vô cùng khó khắn với một đồng xu duy nhất và phải cúi đầu với cô nếu cậu thất bại. Nhưng hóa ra suy đoán của cậu đã lầm.
Cô đang chỉ vào một cửa hàng dịch vụ điện thoại di động.
Nó chỉ lớn bằng một nửa cửa hàng tiện lợi. Tất cả những gì cậu có thể thấy bên trong qua cửa kính lớn là một quầy và những cái ghế xếp theo chiều ngang và một cái giá đỡ tạp chí đầy danh mục mỏng về mẫu điện thoại di động. Biểu ngữ quảng cáo thẳng đứng trước cửa chính chia các mẫu hàng giữa những công ti lớn và hàng gốc của Thành Phố Học Viện.
Công nghệ của Thành Phố Học Viện được cho là tiên tiến hơn từ 20 đến 30 năm so với bên ngoài thành phố. Từng mẫu hàng bên ngoài và mẫu hàng bên trong đều có ưu và nhược điểm riêng, nhưng ta không bao giờ biết được dịch vụ nào sẽ khôi phục đầu tiên trong trường hợp khẩn cấp, nên một số học sinh tranh đấu cả tuần để quyết định nên theo cái nào.
Mikoto bước về phía cửa hàng dịch vụ.
“Anh đã nghe về dịch vụ Ăng ten Tiện dụng chưa?”
“Hửm? À, cái đó. Ý cô là dịch vụ cho phép mỗi cái điện thoại di động cá nhân làm thành vị trí của một cái tháp điện thoại di động cho phép cô gọi điện ngay cả khi không có một cái tháp ở gần đó à?”
Về cơ bản, điện thoại của tất cả những người đi quanh thành phố sẽ hành động như ăng ten chuyển tiếp. Ngay cả khi không có tháp ddienj thoại di động ở gần Kamijou, cậu có thể kết nối thông qua Người 1, Người 2, Người 3, vân vân và cuối cùng kết nối với Người X ở gần tháp điện thoại. Và nó kết nối bằng cách sử dụng một lộ trình đi qua một số người trong thứ gì đó như mạng lưới, cho nên việc kết nối sẽ không dễ bị ngắt. Công nghệ này dường như đã phát triển để tạo ra mạng lưới thông tin liên lạc không khí khẩn cấp thông qua vài cái ăng ten lắp đặt trên khinh khí cầu có thể được gửi đi nếu những tòa tháp bình thường bị lật đổ trong thiên tai. Vì lí do đó, không có gì nhiều được thực hiện để đảm bảo âm thanh khi phương pháp đó được sử dụng.
Về mặt tích cực, một trường đại học giúp trả tiền để nó thử nghiệm, nên phí dịch vụ được cho là vô cùng rẻ.
“Tôi đang nghĩ tới việc đăng kí cái đó.”
“Ể? Nhưng hệ thống rất nhỏ đó chỉ hoạt động nếu những người sử dụng đều đi quanh với điện thoại liên tục hoạt động như ăng ten chuyển tiếp mà. Tôi nghe nói nó ngốn pin như điên đó. Và tôi nghe nói rất ít người đăng kí nó nên chẳng giúp ích gì nhiều đâu.”
“Đó là tại sao họ đang làm việc để có nhiều người tham gia dịch vụ. Nếu anh đăng kí theo hợp đồng đôi, thậm chí cả những chi phí không liên quan đến Ăng ten Tiện dụng được bao trả hầu hết cho anh đấy.”
“Hợp đồng đôi à…? Ý cô là hai người đã có hợp đồng và làm nó thì những cuộc gọi và các gói tin giữa hai điện thoại không tốn gì cả à?”
“Ừ, cái đó đấy. Và lúc này, nếu ta đăng kí một hợp đồng trọn gói cho cả hai dịch vụ Ăng ten Tiện dụng và một hợp đồng đôi, họ sẽ cho ta một cái dây đeo Lovely Mitten Gekota. Nó là linh vật ếch đấy.”
“…Chờ đã.”
“Họ sẽ đưa nó cho ta ngay lập tức, vậy nên đăng kí với tôi đi.”
“Vậy là cô chỉ cần lấy cái dây đeo thôi à!? Tôi không có thay điện thoại dù cô nói gì đâu! Tôi sẽ sử dụng cái điện thoại tệ hại này trong ít nhất 6 tháng nữa đấy!!”
Và rồi Kamijou chỉ vào cặp của Mikoto. Cậu nhìn chằm chằm vào linh vật ếch màu xanh lá treo trên đó.
“Và cô đã có một con ếch rồi mà!”
“Gekota và cái này không phải cùng một thứ!!” Mikoto hét lên. “Gekota là một ông già sống bên cạnh và ông ấy được gọi là Gekota vì ông ấy nói ‘geko geko’ mỗi khi ông bị say xe! Anh thực sự đã quá già đến nỗi không biết sự khác biệt cơ bản như thế à!?”
“…Thế còn nhân vật ông già Gekota ‘đáng yêu’?” Kamijou lẩm bẩm với giọng chán nản, nhưng Mikoto chỉ đưa cậu cái nhìn khinh bỉ mà trẻ con nhìn người lớn tuổi khi họ không thể theo kịp xu hướng hiện đại. Cô dường như có một chút thất vọng.
“Hừm. Anh không cần phải lo về việc thay đổi điện thoại của mình. Ăng ten Tiện dụng chỉ cần thêm một con chip vào điện thoại của anh và hợp đồng đôi sẽ hoạt động với bất kì dịch vụ nào của công ti này, nên anh có thể sử dụng điện thoại hiện tại của mình mà không thay đổi nhiều.”
“Ồ, vậy cô thực sự chỉ cần đặt số điện thoại và địa chỉ của tôi lên giấy tờ thôi à?”
“À, ừ.” Mikoto siết con ếch nhỏ trên chiếc cặp giữa những ngón tay của mình. “Thật không dễ gì tìm được một người sẵn sàng đi xuống cửa hàng với tôi, điền vào một đống giấy tờ, và đợi không biết tới bao nhiêu giờ đâu. Nhưng nó có lẽ không đến nửa ngày đâu, vậy nên cứ chịu đi.”
“Hừmm,” Kamijou lẩm bẩm khi cậu nghĩ trong khi nhìn vào biểu ngữ của cửa hàng.
(Mình đoán cô ta gọi mình đến đây vì nó phải là một cặp nam nữ.)
“? Sao?” Mikoto hỏi.
“À, đi với cô đăng kí cũng không sao, nhưng một hợp đồng đôi thường chỉ thực hiện giữa bạn trai và bạn gái, đúng không? Nó nói là phải là một nam và một nữ .”
“…!?”
Vai của Mikoto dựng mạnh lên.
Ngón tay cô ép chặt quanh linh vật ếch trên cặp của mình
"K-k-k-k-không phải, đồ ngốc! Anh đang nói gì vậy!? C-chỉ vì nó nói rằng phải là một nam một nữ đâu có nghĩa phải là bạn trai bạn gái đâu! Nó có thể dễ dàng là một cặp vợ chồng mà!!”
“Ừm, xin lỗi? Chuyện đó còn xa hơn cả bạn trai bạn gái đấy, Misaka-san.”
Cậu chỉ muốn đưa ra một lời bác bỏ bình tĩnh, nhưng rốt cuộc cậu nhận được những ngọn giáo sét bay về phía mình. Kamijou cuống cuồng giơ tay phải lên để đẩy lùi đòn đánh bay ra từ tóc mái của Mikoto.
“Hôm nay cô bị gì thế hả!?”
“A-anh mới là người vô lí đó! Đi thôi, kết thúc chuyện này đi!!”
“Ể? Chúng ta thực sự làm chuyện đó à!?”
“Đây là hình phạt của anh, vậy nên ngưng phàn nàn và đi theo tôi đi!!”
Mikoto nắm lấy tay của Kamijou và kéo cậu vào cửa hàng dịch vụ.
Điều hòa trong cửa hàng thoải mái hơn hành lang trung tâm mua sắm dưới lòng đất. Kamijou không chắc nó có nghĩa gì không, nhưng nó cảm thấy như lỗ thông gió đã được tính toán để cung cấp nhiệt độ hoàn hảo mà ta không hề cảm thấy lạnh hay đổ mồ hôi.
Nữ nhân viên trẻ ngồi đằng sau quầy có nụ cười tan rã một chút khi cô thấy Mikoto kéo Kamijou vào cửa hàng, nhưng cô không quên sự luyện tập của mình.
Sau vài câu nó của Mikoto bao gồm “Tôi muốn đăng kí một hợp đồng đôi với tên ngốc này” và “Cô có còn dây đeo Gekota không?”, cô nhân viên thu thập đống giấy tờ trên quầy.
“Thủ tục giấy tờ cần có một tấm ảnh. Hai bạn có không?”
“Hửm?” Mikoto nói với mắt mở to. Rồi cô hỏi, “Ảnh từ gian ảnh ID có đủ không ạ? Cô cần bao nhiêu tấm và kích cỡ là gì?”
“Không, không. Không phải là thứ chính thức đó đâu,” cô nhân viên nói với một nụ cười. “Đây là hợp đồng đôi, nên chúng tôi chỉ cần thứ gì đó chứng mình hai bạn là một 'cặp’. Miễn nó là một tấm ảnh đôi của hai bạn, nó có thể chỉ là máy ảnh điện thoại. Chúng tôi cũng cung cấp một cái đế sạc khung ảnh hai bạn nữa, nên hai bạn cũng có thể dùng nó vào việc đó luôn. Nó phù hợp với tiêu chuẩn của bốn công ti lớn, nên hai bạn có thể sử dụng nó bất kể mẫu nào.”
“Hả!?” Mikoto gần như phun nước bọt. “…M-một tấm ảnh đôi?”
“Ồ, hai bạn thường không làm những việc đó à? Vậy thì đây là cơ hội tuyệt vời đấy. Chúng tôi chỉ cần bức ảnh trong 20 phút nữa để hoàn tất việc đăng kí, vậy nên hãy chụp ảnh trong khi các bạn chờ đợi.”
Sau khi nhanh chóng điền hết lượng lớn giấy tờ bằng bút bi, Kamijou và Mikoto rời khỏi cửa hàng dịch vụ. Họ sẽ chụp ảnh theo yêu cầu.
Kamijourút ra một cái điện thoại di động khá bền đã tồn tại sau khi bị hư hại trong những trận chiến với pháp sư và rơi xuống biển Adriatic.
“Tôi không cảm thấy như săn lùng một gian ảnh ID, nên cứ chụp một tấm bằng điện thoại của tôi đi. Trừ khi cô có một cái máy ảnh kĩ thuật số khác, Misaka.”
“Ể? Không…Tôi để điện thoại ở quầy rồi.”
Tâm trí Mikoto dường như đang ở nơi khác, nhưng Kamijou không nhận ra. Trong khi nhìn vào màn hình, cậu ấn một vài nút bằng ngón cái để chuyển sang chế độ máy ảnh. Rồi cậu kéo căng tay mình ra xa nhất có thể.
Vẫn nhìn vào màn hình, cậu nói, “Được rồi, chụp nào…chờ đã.”
“C-cái gì?”
Khi Mikoto phát ra giọng nói bối rối, một biểu hiện khó chịu xuất hiên trên khuôn mặt của Kamijou.
Tại thời điểm nào đó, Mikoto đã tránh xa khỏi cậu.Như thể cô đang nói, “Hay là anh cứ chụp nó trong chế độ toàn cảnh đi? Tôi thực sự không quan tâm đâu.”
Mong muốn tránh xa cậu của Mikoto làm vai của Kamijou rũ xuống.
“…Cô là người muốn làm chuyện này mà, đúng không?”
“Ư-ừ!!”
Mặt của Mikoto có chút hơi đỏ và đôi tay đang cầm cặp của cô đang bồn chồn lo lắng, nhưng Kamijou không giải thích được điều đó trong ánh sáng thuận tiện.
Sau khi do dự việc di chuyển lại gần hay ra xa khỏi Kamijou, Mikoto hét lên trong tuyệt vọng.
“~ ~ ~! Chờ chị nhé, Gekota!!”
Cô tiiến tới một bước để vai mình chạm vào vai Kamijou. Vai họ chạm vào nhau và Mikoto hơi nghiêng đầu để nó tựa vào vai Kamijou. Điều đó cho phép khuôn mặt của cả hai người vừa gọn gàng bên trong màn hình điện thoại.
Trong khi đó, Kamijou bắt đầu tự hỏi tại sao cô ta lại tiến gần hơn quá mức cần thiết và cơ thể cậu hơi căng thẳng do hương thơm từ mái tóc cô.
“C-chụp đây.”
“Được, tôi cũng sẵn sàng rồi!!”
Với âm thanh điện tử, chiếc điện thoại chụp ảnh.
Kamijou đưa chiếc điện thoại về lại với mình và hiển thị bức ảnh cậu vừa chụp.
…
“Mặt cô hơi cứng đấy, Misaka.”
“Sao anh lại tránh ánh nhìn khỏi tôi vậy chứ?
Kamijou và Mikoto nhìn nhau.
“Cái này chẳng hề giống một cặp gì cả.”
"C-chụp bức khác đi.”
Âm thanh điện tử phát ra một lần nữa.
Kamijou và Mikoto nhìn vào màn hình.
“Lại nữa, sao biểu hiện của cô cứng nhắc quá vậy, Misaka!?”
“Sao anh chuyển hướng người khỏi tôi vậy hả!?”
Kamijou và Mikoto trừng mắt nhìn nhau gần đến nỗi gần giống như họ sắp đập đầu vào nhau, nhưng không có gì sẽ được thực hiện tới mức độ đó. Trong trường hợp tệ nhất, việc đăng kí của họ sẽ bị hủy bỏ mà không có một bức ảnh và tất cả thời gian cùng nỗ lực của họ cuối cùng sẽ không được gì cả. Chuyện đó là một vấn đề với Kamijou và Mikoto, nhưng nó cũng là một rắc rối với cô nhân viên.
Và vậy nên trong một chút tuyệt vọng, Kamijou nói, “Dù sao thì, chúng ta phải chụp một bức ảnh đôi để làm chúng ta trông giống như bạn trai bạn gái, đúng không!? Được rồi, Misaka! Làm chuyện này cho xong đi!!”
“Ể? Cái gì? Kyahh!!”
Khi Mikoto có một cánh tay ôm quanh lấy đôi vai mảnh mai của mình, mặt cô nhanh chóng đỏ lựng lên.
Trong đỉnh cao của sự tuyệt vọng, Kamijou không nhận ra gì cả.
“Cười nào, Misaka! Tôi không muốn chụp lại cái này nữa đâu! Chúng ta chỉ cần thứ gì đó để dùng cho thủ tục giấy tờ thôi! Chẳng có vấn đề thực sự gì ở đây nếu chúng ta không gắn chặt đâu!!”
“Ể? Ư-ừ, đúng rồi. A ha ha! Chúng ta chỉ cần giả vờ chụp một bức ảnh giống như thế thôi. Phải, chỉ là một bức ảnh thôi mà! Được rồi, làm chuyện này đi!!”
Mikoto muốn biết cậu ta có ý gì khi nói “gắn chặt”, nhưng cô buộc mình vào mức không để tâm cao. Với cô, nó ít về sự tuyệt vọng và nhiều hơn về việc giữ cho cậu ta không nhận ra mặt cô đỏ thế nào. Để hợp với với cánh tay Kamijou ôm quanh vai mình, Mikoto vòng cánh tay qua lưng Kamijou và tiến lại gần hơn. Người qua đường nhìn vào hai người họ (hay đúng hơn, vào Mikoto) với ánh mắt ghen tị, nhưng họ tập trung đến mức mà không ai nhận ra được điều đó.
Kamijou đưa chiếc điện thoại ra khỏi họ một lần nữa.
“Chụp đây!”
“Ừ!!”
Nhưng trước khi âm thanh điện tử có thể phát ra…
Shirai Kuroko nhanh chóng tiếp cận thông qua dịch chuyển tức thời và hạ xuống đá vào sau đầu Kamijou Touma.
Với một tiếng nứt, chiếc điện thoại rời khỏi tay Kamijou, cơ thể cậu bay về phía trước, và chiếc điện thoại chụp bức ảnh trong khoảng khắc quá trễ.
Khi nó nằm trên sàn, chiếc điện thoại hiển thị bức ảnh ba người với cái đầu bị mờ đi khủng khiếp của Kamijou, khuôn mặt bị sốc của Mikoto, và quần lót của Shirai.
Kamijou lăn trên sàn nhà rồi dừng lại.
“C-cái quái gì thế hả!?”
“A-anh nghĩ anh đang làm gì sau lưng tôi hả?” cô gái tóc bím tên Shirai Kuroko hỏi với giọng thẳng thừng.
Cô đáp xuống từ cú đá xuống của mình và chiếm lấy vị trí ngay bên cạnh Mikoto. Ngôn ngữ cơ thể của cô đang nói đó là vị trí của mình.
“Sau nửa ngày học, em có công việc lạ lùng dành cho Judgment buộc lên mình bởi Uiharu. Sau khi em làm xong tất cả những chuyện đó, em đã đi ra ngoài tìm chị, onee-sama, nhưng thứ em thấy lại là cuộc tấn công violon của Uiharu. Sau đó em làm việc chăm chỉ để hoàn thành công việc thêm cô ấy buộc lên em, nhưng rồi em lại thấy chuyện này đây. …Thành thật thì, đúng là sai lầm khi xem anh không gì khác ngoài một tên hầu cận mới. Có vẻ như anh và onee-sama đã đi quanh với một khoảng thời gian tuyệt vời nhỉ…”
“Chờ đã, đừng có hiểu lầm, Kuroko!” Mikoto vẫy tay trước mặt cô ấy. “Chị không có làm chuyện này vì chị muốn vậy! Chị chỉ nhờ hắn đăng kí một hợp đồng đôi vì chị muốn dây đeo Gekota và bọn chị chỉ chụp bức ảnh đó vì bọn chị cần nó cho bản hợp đồng!!”
Lời giải thích của cô nghe giống như là thuyết phục mình hơn là thuyết phục Shirai. Dù sao thì, Kamijou vẫn bị đá và bị buộc phải làm xong bản hợp đồng.
Rồi một lần nữa, cậu đã thua một trò chơi trừng phạt.
Trong khi đó, Shirai rõ ràng không thể che giấu cú sốc của mình với những gì Mikoto đã nói.
“V-vậy thì chị không cần phải cúi đầu trước quý ông này nữa đâu! Chị có thể bắt cặp với em này, onee-sama à! Bây giờ, hãy để cho chúng ta chụp một bức ảnh đẹp và nhanh chóng! Chúng ta có thể tạo một kỉ niệm lâu dài ngay bây giờ đấy!!”
Shirai rơi vào trạng thái cao độ đến nỗi trông như cô sắp sôi lên và mặt của Mikoto co giật, nhưng Kamijou nâng đầu lên khỏi mặt đất và nói.
“Ể? Trong trường hợp đó, tôi có thể về nhà được chưa?”
“Đó phải là một cặp nam nữl!!”
Câu hỏi thành thật đó làm Mikoto phóng ra ngọn giáo điện hết sức mình.
Part 5
Accelerator khẽ mở mắt khi anh nằm trên ghế sofa.
Anh chặc lưỡi.
“…Mình đã ngủ thiếp đi.”
Anh kiểm tra đồng hồ, nhưng anh chỉ mới ngủ được 15 phút.
Vì TV vẫn đang bật, nhiều khả năng nó là thứ đã đánh thức anh. Anh có cảm giác mình đã ngủ nông dạo gần đây nên bất cứ kích thích đột ngột nào đều sẽ đánh thức anh dậy.
Accelerator khẽ lắc đầu trong phòng khách chẳng khác gì bỏ hoang.
(Mày quá thoải mái rồi đó, tên ngốc chết tiệt.)
Giọng nói khó chịu của anh đi vào tâm trí.
Accelerator ban đầu là kiểu người ngủ ở nhịp độ của chính mình. Dù một cái đồng hồ báo thức vang lên bên cạnh tai, một đứa nhóc hét lên với anh, hay một quả bom phát nổ ngay trên bụng, anh cứ sẽ tiếp tục ngủ ngon lành.
Đó là vì anh có sức mạnh thay đổi tất cả các loại véc tơ, nên anh thường phản hồi tất cả véc tơ trừ những thứ tối thiểu anh cần như oxi và trọng lực.
Khi ở trong tình trạng đó, Accelerator sẽ không bị tổn thương ngay cả khi anh bị trúng trực tiếp một trái bom hạt nhân.
Đó là tại sao Accelerator không ngần ngại bước vào trạng thái phòng thủ khủng khiếp của giấc ngủ ngay cả với lượng lớn kẻ thù mình có.
Nhưng đó là khi sức mạnh của anh còn hoạt động hoàn chỉnh.
Accelerator chạm vào cổ mình.
Một cái điện cực trông như vòng cổ màu đen được đặt ở đó. Thiết bị này được kết nối đến bộ não của gần 10,000 Sister rải rác trên thế giới. Nó cho phép anh mượn khả năng xử lí song song to lớn của họ.
Bộ não của Accelerator đã bị tổn thương vào ngày 31 tháng 8.
Anh đòi hỏi thiết bị hỗ trợ việc tính toán để sống một cuộc sống bình thường như một siêu năng lực gia. Chế độ bình thường cho phép anh đi lại, nói chuyện, tính toán, vân vân có thể kéo dài 48 giờ. Tuy nhiên, chế độ siêu năng lực gia cho phép anh sử dụng đầy đủ sức mạnh kiểm soát véc tơ của mình sẽ tiêu hao pin chỉ trong khoảng 15 phút do lượng lớn các phép tính cần thiết được thực hiện trong từng khoảng khắc. Đúng là một đồ vật hạn chế.
Điều đó có nghĩa là anh một cách hiệu quả chỉ có 15 phút an toàn.
Ngoài 15 phút đó, anh chỉ là một kẻ yếu đuối thậm chí còn không thể đi lại nếu không sạc pin cứ mỗi 48 giờ.
Điều kiện đó đã cướp đi sự xa xỉ về việc có được giấc ngủ trong nơi trú ẩn được cung cấp bởi sức mạnh của anh.
“…”
Accelerator nhìn vào TV màn hình phẳng khổng lồ với ánh mắt nghi ngờ.
Chương trình trò chuyện buổi chiều nổi tiếng nhất đang được chiếu trên một kênh truyền hình cáp yêu cầu một bản hợp đồng tốn kém nực cười. Cái bàn đặt bên dưới TV đang trong chế độ ghi lại, vậy nên Yomikawa có thể là fan của nghệ sĩ là khách trên chương trình.
“Hitotsui Hajime-san, anh đã đóng vai chính trong một bộ phim. Nó như thế nào vậy? Dường như với tôi về việc có một diễn viên Nhật đóng vai chính trong một bô phim nước ngoài là rất hiếm. Nó có cảm thấy đặc biệt khác với anh không?”
Người dẫn chương trình và vị khách ngồi đối diện nhau ở hai bên một chiếc bàn nhỏ.
Trong khi xem màn hình, Accelerator chạm vào công tắc ở mặt bên điện cực kiểu vòng cổ của mình.
Và anh tắt nó đi.
"Vâng, các chỉ dẫn đặc trưng nhất bên cạnh cốt truyện hoạt động hợp lí như của Nhật Bản. Anh ta không có Đồng đều, và những người khác có hiểu một cách hợp lí như người Nhật ngày nay không?”
Những lời đó lộn xộn cả lên.
Vị khách thực ra đã nói “Để xem nào, chỉ dẫn đặc biệt nhất từ đạo diễn là cư xử như một người Nhật. Nhưng chúng ta có biết là người Nhật ngày nay có nghĩa gì không?”, nhưng đầu của Accelerator không thể xử lí đúng đắn nghĩa của những từ đi vào tai mình.
Anh dao động khi anh mất thăng bằng.
Thậm chí trước khi nhận ra nó, anh đã đổ gục lên ghế sofa. Anh có thể thấy những con số kĩ thuật trên bàn máy ghi, nhưng anh không thể phân biệt được chúng muốn nói gì. Đầu anh dường như mất đi một bánh răng. Anh cảm thấy như mình đang nhìn vào một câu hỏi từ một cuộc kiểm tra tình trạng sau 100 giờ liên tục không ngủ.
(Kh…)
Accelerator đưa tay lên cổ mình.
Toàn bộ cơ thể anh không ổn định và anh đã mất vài giây chỉ để bật công tắc nhỏ. Anh dò dẫm với nó vài lần trước khi cuối cùng cũng chạm vào chỗ lồi của công tắc bằng ngón tay cái của mình.
Nó tạo ra một cú nhấn nhỏ.
Với điện cực chuyển trở lại chế độ bình thường, Accelerator cuối cùng cũng quanh lại thế giới bình thường.
“Tôi phải nói tiếng Anh của người Mĩ, nhưng tôi được bảo là giữ cử chỉ, cách cư xử, và hành vi chung rõ rệt của ‘người Nhật’, nên tôi đã suy nghĩ điều đó có nghĩa là gì.”
Lời khoe khoang rõ ràng của người nghệ sĩ tiếp tục đi vào tầm nhìn của Accelerator khi anh nằm nghiêng sang một bên.
Anh đã từng được biết đến là siêu năng lực gia mạnh nhất Thành Phố Học Viện, nhưng giờ đây anh lại bị kẹt trong tình trạng này.
Không có Last Order và những Sister còn lại thực hiện việc tính toán cho mình, anh không thể sử dụng sức mạnh hay thậm chí là không thể nói, đi lại, hay tính toán bình thường. Anh cần cái điện cực kiểu vòng cổ quanh cổ đó cho những tính toán ủy thác này, là pin của nó chỉ kéo dài được 48 giờ ở mức tối đa.
Nếu pin chết, nếu anh đi sâu dưới lòng đất, hay nếu một tín hiệu gây nhiễu được sử dụng, anh không còn có thể sử dụng những tính toán ủy thác đó nữa.
Và đó mới chỉ là chế độ bình thường.
Khi anh sử dụng chế độ siêu năng lực gia, lượng lớn tính toán như vậy làm cho thời gian giới hạn giảm xuống đột ngột chỉ còn dưới 15 phút. Điện cực này được hiểu là một thiết bị y tế, nên nó không được làm ra để chịu được môi trường quân sự như một trận chiến siêu năng lực. Và pin là một mẫu đặc biệt được tạo ra bởi vị bác sĩ mặt ếch, nên anh không thể trao đổi ra pin thương mại được. Điều đó có nghĩa là anh không thể trữ pin để kéo dài thời gian giới hạn.
Nói cách khác, thời gian giới hạn của anh thực sự là 15 phút.
Nhưng khi ở trong chế độ ấy, anh không cần sử dụng gậy.
(Học tất cả những điều luật chết tiệt đó đúng là đau đớn mà. Thành thật thì, mình không phải là Cinderella. Có thời gian giới hạn cho kẻ mạnh nhất không phải chuyện đùa đâu.)
“…”
Quyết định đi tắm, Accelerator đứng dậy khỏi chiếc ghế dài.
Anh hi vọng nó sẽ giúp cải thiện tâm trạng của mình.
Anh đã biết Last Order luôn không phòng bị, nhưng Accelerator khó chịu với cách Yomikawa và Yoshikawa tình cờ lo liệu mọi thứ. Họ đều quá tin tưởng vào siêu năng lực gia mạnh nhất Thành Phố Học Viện. Anh chưa bao giờ nói rằng mình sẽ động một ngón tay để xứng đáng với sự mong đợi của họ. Yomikawa và Yoshikawa không hiểu được anh đáng sợ đến thế nào. Accelerator đã quen với việc phá hủy, nhưng anh không quen với việc bảo vệ. Có nguy cơ thực sự về việc anh gây ra thảm họa lớn cho tất cả mọi thứ và tất cả mọi người quanh mình khi anh chỉ có ý định tấn công để phòng thủ.
(Nghĩ tới chuyện đó, không có ai ở đây cả. Đám ngốc đó đi mua sắm rồi à?)
Với suy nghĩ không tính trước đó, Accelerator mở cửa tới phòng thay đồ.
Và ở đó anh thấy Last Order trần truồng có mái tóc nâu lau khô bởi một cái khăn tắm.
Yomikawa và Yoshikawa cũng đang khỏa thân và đang lau khô ở hai bên cô bé.
Last Order là người đầu tiên phản ứng.
“S-sao anh lại xuất hiện mà không báo trước thế này chứ!? Misaka Misaka nói khi chạm tới cái khăn tắm nhưng không chạm vào được!!”
Accelerator lờ tiếng hét của Last Order và nhìn về phía Yomikawa và Yoshikawa với ánh nhìn trống rỗng.
“…Sao cô không khóa cửa lại?”
“À, xin lỗi, xin lỗi. Tôi đã sống một mình lâu quá nên quên mất chuyện đó. Lỗi của tôi, lỗi của tôi.”
“Aiho, ít nhất cũng choàng khăn tắm lại đi chứ.”
Sau khi che cơ thể mình bằng cái khăn tắm, Yoshikawa thở dài và đưa cho Yomikawa một cái khăn tắm. Trông khó chịu, Yomikawa quấn khăn tắm quanh người. Khi cái này che phủ cô, nó để lại khá nhiều phần đùi lộ ra như một cái váy ngắn. Và cô chắc chưa lau khô mình xong vì cái khăn dính chặt với cô và tạo ra những đường cong cơ thể hoàn hảo có thể có thể nhìn thấy được.
(…Cái quái gì thế này?)
Đây không phải là một phần bình thường trong cuộc sống hàng ngày của Accelerator. Trong thực tế, nếu ai đó có vấn đề với việc thấy một cô gái thay đồ mỗi khi anh mở cửa, anh có thể sẽ chia tách hai bên hông mình bằng tiếng cười.
Last Order nhận ra rằng không có đủ khăn cho mình, nên cô cuống cuồng núp đằng sau Yoshikawa.
Với nước mắt trong mắt, cô nói, “Sao hai người có thể cứ trông khó chịu và quấn lấy khăn tắm thay vì hoảng loạn vậy chứ? Misaka Misaka hỏi một câu hỏi đơn giản.”
“Hả?” Yomikawa nói khi cô đưa cho Last Order một cái nhìn khó hiểu. “Chẳng có lí do thực sự gì cả. Chỉ là cậu ta là trẻ con còn chúng tôi là người lớn thôi.”
“Misaka nghĩ rằng không quan tâm về chuyện này giống với bà già hơn là người lớn, Misaka Misa-…đau đau đau đau đau!! Đừng có cùng nhau cốc đầu Misaka như thế chứ! Misaka Misaka kiên quyết phản đối!!”
Trong khi tấn công đỉnh đầu Last Order, Yoshikawa nói, “Bọn này là người lớn, không phải bà già, đúng không?”
“Người lớn gì mà lại tức giận con nít như thế chứ, Misaka-…Đauuu!! Anh kia, giúp em và đưa em cái khăn tắm với! Misaka Misaka nói khi nhìn lên anh với ánh mắt chó con để kích thích mong muốn của anh để bảo vệ mình!!”
Cô nhóc nhỏ hét lên với cái gì hay gì khác, nhưng Accelerator lờ cô bé và tới gần cửa phòng thay đồ.
Anh thở dài một lần nữa.
“…Tao nghĩ tao đã nói mày nên cảnh giác rồi mà.”
Part 6
“Và đó là những gì đã xảy ra, Misaka Misaka nói khi cung cấp báo cáo sau thực tế đó.”
Last Order đang ở trên con đường bên canh khu chung cư của Yomikawa. Cô đang mặc một chiếc áo yếm màu xanh nhạt với áo sơ mi đàn ông cởi khuy khoác bên ngoài.
Cô bé nhỏ nhắn đang nói chuyện với một cô gái khác trông giống như phiên bản lớn của Last Order. Cô là Số Hiệu 10032 hay Misaka Imouto.
Misaka Imouto đang mặc đồng phục mùa đông của trường trung học Tokiwadai, một chiếc áo khoác màu be và váy xếp với mẫu kiểm tra xanh đậm. Với mục đích thử nghiệm, ban đầu họ đã đã mặc trang phục như Misaka Mikoto là Bản Gốc của họ, và tùy chỉnh đó vẫn tiếp tục ngay cả khi cuộc thí nghiệm kết thúc.
Điểm khác biệt với Bản Gốc là cặp mắt kính bảo hộ lớn trên trán Misaka Imouto. Chúng trông giống như kính nhìn ban đêm, nhưng chúng cũng cho ta thấy dữ liệu dòng từ trường và dòng điện không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Misaka Imouto nhìn chằm chằm vào Last Order với đôi mắt không chứa đựng cảm xúc rõ rệt.
“Báo cáo đó đã được chuyển đến mọi Misaka thông qua mạng lưới rồi. Tại sao phải trình bày nó lại bằng miệng chứ? Misaka nói khi cô đặt câu hỏi hiển nhiên.”
“Đôi lúc chúng ta cần phải trải qua việc giao tiếp sử dụng 5 giác quan bình thường của mình để sửa lỗi như khi chiếc đồng hồ chạy nhanh hay chậm! Misaka Misaka nói khi đưa ra lời giải thích hợp lí!”
“Nếu một mẫu vật cao hơn như cô nói vậy, tôi sẽ chấp nhận lời giải thích đó, Misaka vừa nói vừa lờ đi lời phàn nàn của cấp trên với vẻ khó chịu. Nó có thể hữu ích để phục hồi chức năng cho Misaka, Misaka nói khi cô tìm thấy thứ gì đó cô ấy có thể sử dụng để buộc mình chấp nhận chuyện này.”
Cô nói cô có biểu hiện khó chịu, nhưng biểu hiện của cô thực ra không thay đổi chút nào cả. Last Order vung tay chân mình vòng quanh, nhưng Misaka Imouto không bị cuốn đi bởi tốc độ của cô gái nhỏ bé.
Thay vào đó, cô nhìn lên khu chung cư với nhịp độ của riêng mình.
“Nhưng chắc chắn là thật ngu ngốc khi bị mắc kẹt với việc đứng ngây người ở đây do tự nhốt mình bên ngoài bởi cái cửa khóa tự động trong khi đi lang thang xung quanh, Misaka nói khi cô trình bày lại tình hình. Nếu Misaka không đi ngang qua, cô sẽ bị bỏ lại một mình, Misaka vừa nói vừa cười thầm trong khi suy nghĩ về thông số kĩ thuật cá nhân của mẫu vật cao hơn.”
“Đó không phải là lỗi của Misaka! Đó là lỗi của cái cửa khóa tự động không dễ dãi đó đấy! Misaka Misaka rống lên trong sự bất bình! Nó là một cái khóa điện tử, nhưng nó chỉ phát ra tiếng bíp khó chịu khi Misaka cố mở nó ra bằng sức mạnh của mình! Misaka Misaka nói khi vung tay vòng quanh để giảm bớt căng thẳng!!”
“Một cái khóa không hề lay chuyển khi một Electromaster cố gắng mở nó nên được khen ngợi, Misaka đánh giá khách quan.”
“Ưư…” Last Order rên rỉ như một con chó từ chối bỏ cuộc.
Nhưng mẫu vật cao hơn nhỏ bé này ít có kinh nghiệm với thế giới, nên sự tập trung của cô thay đổi dễ dàng.
“Dù sao thì, Misaka đang tự hỏi một chứ, Misaka Misaka nói khi chỉ tay vào trán của cô.”
“Hửm? Trán của Misaka có kích thước bình thường mà. Misaka không phải là một nhân vật trán, Misaka vừa nói vừa đưa tay lên trán kiểm tra.”
“Không, không phải cái đó. Cặp măt kính đó, Misaka Misaka nói khi chỉ lại một lần nữa.”
Last Order tập trung vào cặp mắt kính bảo hộ Misaka Imouto đang đeo.
Với ánh nhìn khó hiểu, cô gái nhỏ bé hỏi, “Ừm, tại sao Misaka không có cặp kính đó trong khi nhưng Misaka khác đều có? Misaka Misaka hỏi khi đưa cho cô một cái nhìn ghen tị.”
“Hả?” Misaka Imouto đưa ngón tay lên cặp kính trên trán mình, nhìn xuống mặt Last Order, và rồi kiểm tra cặp kính trên trán một lần nữa. “Cô và Misaka chỉ là hai Misaka khác nhau thôi, Misaka nói khi mặc nhiên bảo cô bỏ cuộc.”
“Cái kiểu câu ‘gia đình chúng ta có hoàn cảnh khác với gia đình khác’ đó là không đủ đâu! Misaka Misaka ngay lập tức phản đối! Và lí luận đó có nghĩa là Misaka là người duy nhất thuộc về gia đình khác đấy, Misaka Misaka nói khi mang lại vấn đề lớn hơn!!”
Trong khi thốt ra dòng đầy chữ Misaka và kêu la “Bu! Bu!”, Last Order nắm lấy váy của Misaka Imouto và bắt đầu quạt nó dữ dội.
“Misaka muốn một cái! Misaka cũng muốn một cái nữa! Misaka Misaka nói khi sử dụng hình dáng nhỏ bé của mình đến mức tối đa bằng cách thương lượng bằng việc ném đi cơn thịnh nộ!”
“Cô có thể đang cố tỏ ra dễ thương, nhưng chuyện đó sẽ chỉ chọc giận người cùng giới, nên nó có tác dụng ngược, Misaka nói khi đưa ra lời giải thích kĩ càng.”
Chuyện có vẻ như là việc lớn hơn là cái thực tế Last Order kéo váy Misaka Imouto lên làm cho quần lót cô mặc theo ý thích được cột với nhau ở mỗi bên bằng ruy băng hiển thị cho tất cả đều thấy, nhưng cô dường như không quan tâm về chuyện đó.
“Ừmm…” Last Order rên rỉ với biểu hiện không hề thay đổi của cô gái kia. “Này, #10032, cô có thể cúi xuống chút không? Misaka Misaka yêu cầu một đặc ân.”
“?”
Misaka Imouto trông khó hiểu, nhưng dù vậy cô nghe theo hướng dẫn của mẫu vật cao hơn.
“Ha ha ha! Cô sơ hở quá đấy! Misaka Misaka nói khi thành công trong kế hoạch trộm cắp của mình!”
Cô giật mạnh lấy cặp kính bảo hộ trên cái đầu đang cúi xuống của cô gái kia.
Trước khi Misaka Imouto có thể nói được gì, Last Order quay lưng lại với nụ cười mừng rỡ.
“Nếu cô rơi vào trò lừa cơ bản như vậy, Misaka có thể cần phải kiểm tra lại tất cả thói quen của các vật mẫu đấy, Misaka Misaka hét ra lời chia tay! Ha ha! Nếu cô không thích, thì đến lấy lại đi, Misaka Misaka nói khi lao đi trong lúc tận hưởng vinh quang chiến thắng!!”
Dù vóc dáng nhỏ bé, cô biến đi đâu đó với những bước tiến mạnh mẽ.
“…”
Trong một lúc, Misaka Imouto nhìn chằm chằm ngây người theo hướng Last Order biến mất.
“Tôi không thể bỏ qua mệnh lệnh trực tiếp của mẫu vật cao hơn, Misaka nói khi cô miễn cưỡng kéo một khẩu tiểu liên và đạn cao su từ trong cặp mình ra.”
Tiếng ồn kim loại vang khắp đường phố yên bình.
“Ngay cả khi đây chỉ là luyện tập, đối thủ của Misaka là đơn vị cao hơn, nên đơn vị thấp hơn này không thể bị gọi là trẻ con khi cố hết sức mình, Misaka nói khi cô đưa ra lời giải thích rõ ràng. Chuyện này không phải vì Misaka bị chọc giận. Chuyện này không hơn gì một kết luận hợp lí dựa vào logic, Misaka vừa nói vừa khen ngợi quá trình suy nghĩ bình tĩnh của chính mình trong khi chạy ở tốc độ tối đa với một khẩu súng thực sự trên một tay.”
Cô xuất hiện vô cảm khi thoáng qua, nhưng kiểm tra kĩ hơn mới thấy rằng góc mắt của Misaka Imouto đang co giật khi cô bắt đầu rượt đuổi.
Last Order hoàn toàn nhận thức được trạng thái cảm xúc đó khi cô chạy xuống một con hẻm và cô khiêu khích hơn nữa bằng cách sử dụng Misaka Network được tạo thành từ sóng não của những Sister và sóng điện từ yếu họ tạo ra.
“Ha ha! Một Misaka bình thường không bao giờ có thể đánh bại được Misaka này đâu, Misaka Misaka cười lớn tiếng về chiến thắng những thường dân của mình!”
“Thời điểm nổi dậy đã đến rồi, Misaka #10032 thông báo.”
Giữa dòng 2
Một tòa nhà có chức năng như kí túc xá dành cho nữ của Necessarius tồn tại ở London Borough của Lambeth.
Chỉ nhìn thôi, nó không khác mấy với một khu chung cư bằng đá thông thường. Không như những tòa nhà bằng gỗ, khó hơn khi đánh giá tuổi của một tòa nhà từ cách nó trông như thế nào. Tòa nhà này có lịch sử được tính trong nhiều thế kỉ, nhưng không ai tưởng tượng được từ việc nhìn vào nó. Công trình này được đánh bóng đẹp đẽ và được bảo dưỡng cẩn thận.
Nó không bị biến thành một pháo đài như Cung điện Lambeth nơi Tổng Giám mục sống. Thay vào đó nó được chuẩn bị như một tòa nhà có thể dễ dàng thay thế nếu nó bị phá hủy. Tuy nhiên, nó chưa một lần bị phá hủy hoàn toàn. Nó là mục tiêu chính cho bất cứ magic cabal kẻ thù biết nó là gì, nhưng mọi kế hoạch như vậy đều bị nghiền nát trước khi nó được tiến hành. Vì lí do đó, tòa nhà mặc nhiên tuyên bố hồ sơ chiến thắng của Necessrius. Ta có thể gọi nó là mồi nhử rõ ràng.
Giờ thì…
Trong khi mới là đầu giờ chiều ở Nhật, thì giờ đã là tối muộn ở London.
Dù là thủ đô của Anh, tòa nhà vẫn bị bao bọc trong chiếc nôi đêm do cách xa khỏi những con đường chính. Tuy nhiên, một cánh cửa sổ có ánh sáng xuyên qua như thể có ai đó đang thức khuya.
Đó là phòng thay đồ.
Nó được đặt bên cạnh phòng tắm lớn, nên bản thân nó cũng khá lớn. Trong một góc đặt một hộp các-tông rỗng lớn như một chiếc bàn. Bản hướng dẫn sử dụng, thông tin bảo hành, và những tờ giấy khác rải rác khắp trên sàn.
Tất cả đều thuộc về chiếc máy giặt.
Bản hướng dẫn sử dụng nói nó được làm ở Thành Phố Học Viện
Thiết bị điện tử không phù hợp với vẻ cũ kỉ của kí túc xá.
“Tại sao Tổng Giám mục lại chấp nhận mấy cái máy móc phức tạp khó chịu này chứ?” Kanzaki Kaori nói với vẻ khó chịu khi cô nối những sợi dây nối đất.
Cô là một người phụ nữ với mái tóc đen để kiểu đuôi ngựa đủ dài để chạm tới eo. Cô thường mặc một bộ trang phục năng động được làm từ áo thun với mặt bên được cột lên nên bụng cô bị lộ ra và một chiếc quần jean với một chân bị cắt ở đùi. Tuy nhiên, cô hiện đang mặc một bộ yukata đơn giản. Thanh kiếm Nhật dài lố bịch của cô đang dựa vào bức tường gần đó.
Lúc trước họ đã dùng một chiếc máy giặt rung mạnh đến nỗi trông như nó sẽ bắt đầu phun khói bất cứ lúc nào, nhưng rốt cuộc nó đã bị phá hủy không lâu trước đây. Có vẻ như cả Tổng Giám mục cũng sẵn sàng lắng nghe những khiếu nại từ cấp dưới của mình.
Chiếc máy giặt mới đã tới từ tối, nhưng nó là một mẫu tiên tiến hoàn toàn tự động được trang bị AI. Kanzaki và những người khác ít va chạm với máy móc, nên nó tương tự như tiếp xúc với một số nền văn hóa tiên tiến xa lạ với họ vậy. Trong khi cô đang đọc bản hướng dẫn sử dụng với vẻ khó hiểu và thử cái này cái nọ, màn đêm đã rơi xuống.
Kanzaki đã đắm mình trong công việc vì sớm hôm nay cô đã phát hiện ra một chiếc hộp các-tông được gửi từ Tsuchimikado ở Nhật Bản. Nó chứa một bộ đồng phục hầu gái + α (Nó là một bộ thiên thần sa ngã có hào quang và đôi cánh thiên thần) và cô muốn tập trung vào một thứ gì khác để quên hết nó đi.
“Nhưng Cô Laura nói rằng cái thùng tiên tiến A gì đo sẽ làm tất cả công việc giặt giũ của chúng ta trở nên dễ dàng hơn,” Orsola Aquinas nói với một nụ cười.
Cô là một nữ tu từng là một phần của Công Giáo La Mã không lâu trước đây và cô đang mặc một bộ trang phục nữ tu màu đen che phủ mọi thứ từ tóc đến chân. Cơ thể cô đẹp như Kanzaki, nhưng Orsola có cảm giác tổng thể tròn trịa hơn trong khi Kanzaki thì có cảm giác căng hơn.
Cô không phải là cựu thành viên duy nhất của Công Giáo La Mã ở đó. Agnese Sanctis trơ trẽn, Lucia tinh thần trách nhiệm mạnh mẽ, và Angelene có một chiếc răng ngọt và gặp khó khăn khi thức dậy vào buổi sáng cũng ở đó.
Họ dường như không có ý định chuyển sang Thuần Anh Giáo hội. Thay vào đó, họ nói họ đang tạo dựng một giáo phái mới của Công Giáo La Mã ở London vì có tới 250 người bọn họ. Chuyện đó có khả năng gây ra rắc rối nếu Lidvia Lorenzetti bị cầm tù ở Tháp London nghe được về nó, nhưng Laura Stuart dường như khá thoải mái về tất cả những chuyện đó. Rõ ràng Giáo hội Amakusa cũng rơi vào thể loại một giáo phái nhỏ.
Ngoài 5 người đó là Sherry Cromwell, một thành viên thực sự của Thuần Anh Giáo hội. Cô có mái tóc vàng bị hư hỏng khủng khiếp và nước da nâu sáng. Cô thường rất thích mặc bộ trang phục gothic lolita, nhưng giờ cô đang mặc một chiếc áo neglinee mỏng. Bộ áo ngủ đó có hai lớp, nên những đường nét cơ thể của cô có thể nhìn thấy xuyên qua chất liệu mỏng nhưng chi tiết không thể nhìn thấy được. Nó tương tự như cơ thể cô được ẩn đằng sau màn hơi nước.
Sherry quản lí Học viện Nghệ thuật Hoàng gia, nên cô đang dùng một cái đục để khắc một quân cờ từ mảnh đá cẩm thạch nhỏ trong tay trong khi hầu như lờ đi cuộc nói chuyện. Nhưng cái bào nhỏ tập trung quanh vai cô và tạo ra một quả bóng nhỏ. Dường như đó là một ứng dụng của con golem Ellis.
Với ánh mắt hạ lên con cờ mình đang làm, Sherry nói, “Chẳng lẽ mấy cô không thể giặt quần áo ở sông được à?”
“Tôi có thể quản lí tốt với một cái ván giặt, nhưng giặt giũ ở sông gây nhiều vấn đề cho môi trường,” Kanzaki đáp khi cô khi đẩy cái máy giặt vào tường sau khi nối đất thành công.
Sherry có thể chỉ cần để công việc cho con golem Ellis và Kanzaki có sức mạnh to lớn của một trong số ít 20 vị Thánh trên thế giới, nên họ không quan tâm. Tuy nhiên, suy nghĩ này làm mặt của những người khác cứng lại một chút.
“Được rồi, việc thiết lập gia cố chống động đất và thiết bị chống sét tốn một ít thời gian, nhưng nó sẽ ổn khi bật điện lên bây giờ.”
Kanzaki ấn một cái nút lớn, nhưng tất cả chuyện này đang tạo ra vô số con số và biểu tượng hiển thị trên màn hình LCD chống nước nhỏ.
Kanzaki vẫn hoàn toàn vô cảm trong một lúc rồi nói, “Hay là chúng ta cứ giặt mọi thứ bằng tay đi?”
“K-không đâu! Cố thêm một chút nữa đi!!” Angelene phản đối trong lúc gần khóc. Cô là người yếu nhất trong nhóm. “Chúng ta đã gần xong rồi mà! C-cái máy giặt hoàn toàn tự động chỉ cách một bước nữa thôi! Tay tôi cảm thấy như chúng sắp rơi ra khi mang chỗ quần áo đến cái máy giặt của tòa nhà khác trong khi chúng ta đã chờ đợi cái này tới rồi!! K-không đời nào tôi có thể giặt quần áo bằng tay đâu!!”
Từ cái nhìn về đôi tay nhỏ bé của Angelene, ngày cô chịu trách nhiệm chỗ đồ giặt theo hệ thống rửa tay sẽ là ngày cô chết.
Orsola nhìn xuống tờ hướng dẫn sử dụng và nói, “Kanzaki, Kanzaki. Theo hướng dẫn, cái máy sẽ lo liệu mọi thứ sau khi cô bấm nút giặt đấy.”
“?”
“Nó nói rằng nếu cô bỏ bột giặt vào cái hộp nhỏ này, cái máy sẽ phân tích thành phần của nó và tự động điều chỉnh lượng nước và bột giặt dựa theo trọng lượng của đồ giặt. Nó tự làm đầy, giặt, tháo nước, và làm khô tất cả.”
“Đúng là thiết lập phiền phức. Nó sẽ đơn giản hơn nhiều nếu cô có thể chỉ cần tự đo lượng bột giặt.”
Agnese, Lucia, và Angelene đều có suy nghĩ “Nhưng cô chỉ phải bấm một cái nút thôi mà” gần như cùng lúc, nhưng họ vẫn giữ im lặng khi họ là người mới đến kí túc xá.
Orsola đập tay lên cái máy giặt mới.
“Nếu cái máy giặt này thực sự tiện dụng như vậy, tôi muốn xem nó chạy.”
“…Orsola, giờ đang là nửa đêm. Đây thực sự là lúc chạy cái máy giặt à?” Kanzaki khó chịu hỏi, nhưng Orsola chỉ chỉ vào tờ hướng dẫn sử dụng.
“Ở đây nói nó được làm để chạy im lặng nên có thể sử dụng vào ban đêm.”
“Nó nói gì đó về phon và decibel, nhưng cô có thực sự hiểu nó có nghĩa gì không đấy? Hơn nữa, quần áo giặt hôm nay đã cất vào kho rồi mà.”
Họ đang ở trong kí túc xá nữ dành cho các thành viên của Necessarius. Từng kiểu mẫu hay mũi khâu của họ có thể bao gồm biểu tượng phép thuật. Chỗ quần áo đó có thể hoạt động như hoặc là vũ khí hoặc là áo giáp, nên chúng không thể chỉ đơn giản là bị ném vào giỏ đựng quần áo. Một 'trận chiến” có thể nổ ra giữa chức năng phòng thủ của những bộ quần áo. Phép thuật sử dụng có thể có vấn đề tương thích giữa các tôn giáo và giáo phái, nên đó là một thói quen tiêu chuẩn khi xem xét trong lúc giặt chúng.
Trong khi tiếp tục khắc quân cờ, Sherry lên tiếng với vẻ bực bội trong giọng nói.
"Nhà kho có ba lớp khóa phép thuật bảo vệ nó, đúng không? Lấy lại tất cả chúng đã đủ tệ rồi, nhưng khóa nó lại sau đó thậm chí còn tệ hơn nữa.”
Nghe thấy điều đó, mặt Kanzaki sáng lên và cô đứng thẳng lưng.
“Được rồi, nếu chúng ta không có đồ giặt, chúng ta không thể sử dụng cái máy giặt. Chúng ta phải dậy sớm vào sáng mai, vậy nên tắt đèn và đi ngủ thôi.”
"Ồ, nhưng chúng ta có đồ giặt ở đây này,” Orsola nói khi cô ngay lập tức bắt đầu cởi bỏ trang phục của mình.
Với cái nhìn sửng sốt, Kanzaki nói, “C-chúng ta không cần tạo thêm đồ giặt vì lí do này đâu! Đây là tấm gương xấu cho những người mới đến đấy. Ba người kia, làm ơn đừng có bắt đầu làm theo ví dụ của Orsola như thể đó là phong tục ở đây đi!!”
“Giờ thì, giờ thì. Yakata Nhật Bản được làm để rất dễ cởi bỏ. Màu sắc trên obi rất đẹp.”
“Đừng có nắm lấy obi của tôi và nghe những gì tôi nói đi!!”
Lúc Kanzaki cố ngăn Orsola, cái obi màu chàm quấn quanh eo cô đã bị cởi ra rồi. Rồi nó rơi xuống sàn. Mặt trước của yukata mở ra như cái áo choàng với tất cả khuy áo được tháo ra.
“Ôi trời.” Mắt Orsola mở to. “Kanzaki, cô không mặc đồ lót à?”
“Cô không mặc đồ lót trong yukata!!”
Cô che giấu cơ thể mình đằng sau đôi tay chứa đựng sức mạnh thể chất bùng nổ của một vị Thánh, nên cả Orsola cũng không thể lấy cắp bộ yukata thực sự từ cô.
Orsola bỏ cuộc chuyện đó và bắt đầu thu gom những bộ quần áo khác.
“Nhưng tôi phải mặc gì khi ngủ đây”
“Sơ Agnese, dù sao cô sẽ chỉ cởi bỏ đồ lót khi cô buồn ngủ thôi mà.”
Sau vài thảo luận kiểu đó, Orsola cố thu gom chỗ quần áo của chính mình, bộ trang phục của Agnese, Lucia, và Angelene, và dây obi của Kanzaki. Cô quăng tất cả chúng vào trong máy giặt, đóng cái nắp trong suốt, và ấn nút “giặt” lớn.
Như quảng cáo, nước làm đầy bồn máy giặt, đồ giặt bắt đầu quay quanh với chuyển động không tạo ra rung động đáng chú ý. Thay vì hình thùng bình thường, bồn giặt là một khối cầu để nó có thể quay hết 360 độ. Nó là một cái máy giặt tuyệt vời chỉ để nhìn vào.
“Ồồ! Nó thực sự rất yên tĩnh!”
Orsola bật thành tiếng như một đứa trẻ đứng trước tàu lượn. Agnese, Angelene, và Lucia xem chiếc máy giặt hoạt động qua vai cô. Họ đang xem chúng như cái tivi màu khi chúng mới lần đầu được phát triển. Thật là một cảnh kì lạ khi tất cả đều mặc đồ lót.
“…Cô cướp cái obi của tôi chỉ vì cô muốn thấy cái này à?”
Chỉ riêng Kanzaki là chán nản, nhưng sau đó Sherry đột nhiên lên tiếng.
“Nè, cô từ giáo phái phía đông xa xôi kia.”
“Hiện giờ tôi đang như một ninja chốn chạy rồi, nhưng mà cô muốn gì?”
“Cô thực sự đã đọc hướng dẫn sử dụng à?”
“?”
Kanzaki nhìn về phía Sherry. Với vẻ khó chịu, người phụ nữ nâu đang mặc negligee hai lớp di chuyển cái đục để chỉ vào bảng hướng dẫn sử dụng đang nằm trên sàn.
“Nó nói là để bất cứ thứ gì có màu và tách chúng ra khỏi đồ thường. Cái obi nhuộm màu của cô sẽ ổn với những thứ khác chứ?”
“Gyaaahhh!!” Kanzaki hét lên khi cô chạy tới chiếc máy giặt.
Vị Thánh đó trông giống như cô sắp đánh vào chiếc máy giặt. Bốn cựu thành viên của Công Giáo La Mã trong bộ đồ lót cố ngăn cô với tất cả sức lực của mình, nhưng Kanzaki Kaori sử dụng năng lực thể chất to lớn của mình để vượt qua họ và bám lấy bảng điều khiển máy giặt.
“D-dừng lại! Nút dừng đâu rồi!?”
Kanzaki cuống cuồng tìm nó, nhưng cô không biết gì về máy móc và cực kì hoảng loạn. Nút bấm ở ngay đó, nhưng cô không thể tìm thấy nó.
Trong khi đó, đồ giặt tiếp tục quay vòng quanh bên trong máy giặt.
“Ôi!” Orsola kêu lên khi cô nhìn qua cái nắp trong suốt. “Tôi có thể thấy những vết bẩn từ dây obi của Kanzaki này!!”
“Đó chỉ là màu bị rửa trôi thôi! Quỷ tha ma bắt, đồ tiên phong văn hóa khoa học!!”
Kanzaki không thể chịu được lâu hơn nữa, nên cô cố buộc chiếc nắp trong suốt mở ra trong khi máy giặt đang chạy.
Nhưng nó là bồn máy giặt cạnh cắt hình lập phương chuyển động vòng quanh hết 360 độ.
Trong chớp mắt, Kanzaki Kaori bị phủ lên bởi lượng nước lớn văng đi do lực li tâm. Cô bị bỏ lại ướt sũng với bộ quần áo nhìn xuyên qua được.
“Ô-ồ. Cô thực sự không có mặc đồ lót…”
Ngay khi Angelene đưa ra lời bình bất cẩn đó, vị Nữ tu phát ra tiếng nấc và bật khóc.