Sau khi nhận được thông tin tình báo của kẻ địch từ Royce, trong lòng Albert, cũng dần dần có chủ ý.
Tổng tư lệnh của đại quân này tên là Clyde De Korich, theo lời Royce nói, người này năng lực bình thường, trước khi được lệnh dẫn đại quân tấn công Rusatinia, chỉ từng thống lĩnh quân đội không quá ba nghìn người.
Ông ta hoàn toàn không có kinh nghiệm tác chiến đại binh đoàn, không lâu trước đó chỉ là một tướng lĩnh bình thường ở tiền tuyến phía tây, dẫn dắt quân đội ba nghìn người dưới trướng chiến đấu với Vương Quốc Xilan. Sau đó liền vì lập được một số công lao nhỏ, cộng thêm việc vô điều kiện tuân theo mệnh lệnh của Ain, đã nhận được sự ưu ái của Ain, được thăng chức thành chủ soái của đại quân này.
Người này ngoài năng lực tầm thường ra, cộng thêm việc thích nịnh nọt cấp trên, thì tính cách vẫn là tương đối tốt. Theo lời của Royce, trong quá trình đại quân mười lăm vạn của St. Mill dọc đường bắc thượng, người tên là Clyde này thường xuyên triệu tập những lão tướng như họ để hỏi ý kiến, rồi theo ý kiến của họ mà bày binh bố trận. Giống như lần này cử Royce đến thành Galekada đồn trú để canh giữ điểm mấu chốt, cũng chính là do một vị tướng lĩnh trong quân đội đề xuất.
Nhưng đối với Albert mà nói, tính cách gặp phải chuyện không biết liền hỏi người khác tuy nghe có vẻ tốt, nhưng vào thời khắc quan trọng như thế này, thì lại rất dễ bị lầm đường lạc lối.
Do đó Albert liền định để Royce trở về, lừa gạt một phen vị tổng tư lệnh tên là Clyde này.
Hắn nói với Royce: “Ngài Royce, không biết ngài có bằng lòng trở về trong mười vạn chủ lực của đại quân St. Mill, để phục vụ cho ta theo một cách khác không?”
Nghe Albert nói vậy, Royce cũng rất nhanh liền hiểu được ý của hắn, gật đầu hỏi lại: “Đương nhiên có thể. Không biết Điện Hạ ngài định để tôi truyền tin gì cho Clyde?”
“Cứ nói thật cho ông ta biết tin tức ở đây là được rồi.” Albert nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Ta cần ngài dùng tin tức thất bại ở đây để đả kích sĩ khí của đối phương, đồng thời khiến Clyde sợ hãi, tập trung quân đồn trú ở hai bờ sông Raga về bờ nam, để tiện cho ta một đòn đánh tan đại quân.”
“Bờ nam?” Royce không hiểu: “Nếu muốn tiện cho việc đánh tan quân St. Mill, thì chẳng phải nên chọn bờ bắc sao?”
Royce đương nhiên biết tại sao quân St. Mill lại không thể đồn trú ở bờ bắc.
Vị trí đồn trú đại diện cho tư thế của đại quân. Đồn trú ở bờ bắc sẽ báo hiệu quân St. Mill sắp tấn công, còn đồn trú ở bờ nam thì đại diện cho việc quân St. Mill chuẩn bị phòng thủ.
Một đội quân lòng đầy sợ hãi, sao có thể đồn trú ở bờ bắc để tấn công?
Tuy nhiên, ông ta lại muốn biết Albert sẽ trả lời như thế nào?
Albert khẽ cười: “Để ngài đả kích sĩ khí của đối phương, và để đối phương đồn trú ở bờ bắc, rõ ràng là một chuyện mâu thuẫn với nhau. Ta biết tại sao ngài lại hỏi như vậy, dù sao thì để quân St. Mill đồn trú ở bờ bắc, chắc chắn sẽ tiện cho việc tấn công hơn là để họ đồn trú ở bờ nam.
Nhưng điểm này lại quá rõ ràng, đến nỗi đối phương không thể nào không có người nghĩ đến, ta sẽ không vì một chút tiện lợi mà yêu cầu thuộc hạ làm những việc căn bản không thể hoàn thành.”
Bất kể ở thời đại nào, sông ngòi đều là một sự tồn tại khiến các thống soái đại quân vừa yêu vừa hận. Sông ngòi một mặt có thể cung cấp nguồn nước lúc đại quân đồn trú, nhưng mặt khác lại rất dễ dàng kích hoạt hiệu ứng “lưng tựa sông đánh trận”.
Lưng tựa sông đánh trận không phải là chuyện tốt. Lý do thành ngữ này nổi tiếng đến vậy, chính là vì nhân vật chính của thành ngữ này đã biến cục diện vốn chắc chắn thất bại thành chiến thắng.
Trong đa số trường hợp, lưng tựa sông đánh trận đều là bị quân địch ép đến bờ sông. Như vậy thì không chỉ không gian hoạt động của đại quân bị thu hẹp, mà binh lính phía sau nhìn dòng sông cuồn cuộn cũng rất dễ dàng sinh lòng sợ hãi mà tan rã, cuối cùng đều là bị ép xuống sông mà thất bại.
Cũng vì vậy, nơi tốt nhất cho đại quân đồn trú sẽ là phía trước dựa vào sông, phía sau dựa vào núi, để đảm bảo đại quân của mình sẽ không bị đối phương ba mặt vây công.
Nhưng nơi tốt nhất về mặt lý thuyết, thường trong thực tế lại không dễ dàng gặp được như vậy. Ví dụ như phía trước dựa vào sông, phía sau dựa vào núi, địa thế này tuy tốt, nhưng làm sao có thể lần nào cũng gặp được?
Vì vậy, trong tình hình thông thường, địa điểm và phương thức đồn trú của đại quân đều sẽ vì thực tế mà thỏa hiệp, ví dụ như quân St. Mill lúc này, liền chia ra đồn trú ở hai bờ nam bắc của sông Raga.
Cách đồn trú ở hai bờ này tuy đã phân tán binh lực, nhưng lại có thể đảm bảo lúc doanh trại của một bờ bị tấn công, binh lính của bờ bên kia có thể tiếp ứng, giảm bớt tổn thất do binh lính rơi xuống sông chết đuối.
Albert muốn Royce lừa gạt Clyde, khiến ông ta cho đại quân đồn trú ở bờ nam, chính là để tiện cho hắn cử quân ba mặt vây diệt.
Binh lính vốn đã bị tin tức thất bại ở tiền tuyến đả kích sĩ khí, vừa mới lui về bờ nam yên tâm không được bao lâu thì liền bị Albert dẫn đại quân tấn công. Gặp phải tình hình như vậy, bất kể là đại quân tinh nhuệ đến đâu, chắc hẳn cũng sẽ vì sĩ khí sụp đổ mà tan rã.
“Tôi hiểu rồi.”
Royce khẽ gật đầu. Ông ta hỏi Albert câu hỏi đó, chính là muốn biết Albert có thể quan tâm đến thuộc hạ hay không, có giống như Ain yêu cầu thuộc hạ làm những việc không thể hoàn thành hay không, và kết quả cũng khiến ông ta vô cùng hài lòng.
Albert không hề vì để tiện cho đại quân tấn công mà yêu cầu ông ta phải thúc đẩy Clyde dẫn quân St. Mill đồn trú ở bờ bắc.
Royce đột nhiên cảm thấy tương lai trở nên có chút tươi sáng.
“Vậy thì tôi khi nào xuất phát, thưa Điện Hạ?”
Ông ta hăng hái hỏi.
“Sáng mai, binh quý thần tốc, càng nhanh càng tốt.”
Albert trả lời.
…
…
Thành Wende, ngày 1 tháng 3—
Ngay lúc đại chiến sắp nổ ra ở phía bên Albert, ở bên phía thành Wende này, học viện ma pháp cuối cùng cũng đã bắt đầu tuyển sinh.
Vì thời gian gấp rút, nên học viện ma pháp mới bắt đầu này quy mô không lớn, cơ sở vật chất chẳng qua chỉ là một dãy nhà liền kề, học viện thực sự vẫn còn trên bản vẽ thiết kế, đang chuẩn bị cùng xây dựng lúc mở rộng thành Wende.
Tuy nhiên trường học tuy về mặt phần cứng chỉ là một dãy nhà thấp bé liền kề, nhưng về mặt phần mềm, ngôi trường này lại vô cùng sang trọng. Dù sao thì sau khi nhận được sự cho phép của đại sư Valentine và những người khác, Franken trong lúc tuyên truyền đã trực tiếp nói trong học viện có bốn vị pháp sư Truyền Kỳ.
Điều này đã gây ra một làn sóng cực kỳ chấn động.
Bốn vị pháp sư Truyền Kỳ?
Lúc mới nghe được tin này, đa số quý tộc ở phương bắc đều tỏ ra khinh thường, cho rằng lời này của Franken là đang khoác lác.
Tuy nhiên, khi họ cẩn thận tính toán một phen số lượng pháp sư Truyền Kỳ hiện có trong tay Albert, đám quý tộc này lại kinh ngạc phát hiện, lời tuyên truyền của Franken… dường như không hề khoác lác?
Đại sư Valentine, quý cô Galiena, Yarronves, cộng thêm vị hôn thê của Albert Điện Hạ là Phynia… số lượng pháp sư Truyền Kỳ này không nhiều không ít, vừa đủ bốn người.
Điều này trực tiếp khiến họ kích động đến phát điên.
Ngày thường, con cái của họ đâu có cơ hội được pháp sư Truyền Kỳ dạy dỗ?
Tuy rằng lý trí nói cho họ biết, dù cho Franken có dùng danh nghĩa của bốn vị pháp sư Truyền Kỳ để tuyên truyền, nhưng bốn vị pháp sư Truyền Kỳ này chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn ở lại trong trường học dạy học. Thế nhưng… lỡ như thì sao? Lỡ như con cái của họ được pháp sư Truyền Kỳ để mắt đến, thu làm học trò thì sao?
Đây là một món hời mà bán cả gia tài cũng không có được!
Và thế là, học viện ma pháp vốn chỉ định tuyển sinh trong lãnh thổ Rusatinia, trực tiếp bị dòng người đổ về từ khắp phương bắc làm cho chật cứng.
Con cái của các quý tộc khắp nơi, các pháp sư lang thang nghe tin mà đến, và con em bình dân của Rusatinia, gần một vạn dòng người đã đổ vào trong thành Wende, khiến Phynia đứng hình trong gió.
Cái này cũng hơi đông quá rồi thì phải?
Franken đứng bên cạnh nàng, dùng một giọng điệu áy náy hỏi.
“Số người đến đăng ký quá đông thì phải làm sao, thưa phu nhân?”
Nghe vậy, Phynia khẽ hít một hơi.
Tuyển sinh là không thể nào tuyển hết được.
Dù sao thì học viện bất kể là cơ sở vật chất hay là số lượng giáo viên, đều không đủ để tuyển nhiều học sinh như vậy.
Thế nhưng cũng chẳng thể đuổi người đi được.
Đầu tiên là con cái của các quý tộc từ khắp nơi đến, những người này không thể nào dễ dàng vứt ra ngoài được. Dù sao thì một khi làm vậy, một mặt là làm mất mặt các quý tộc khắp nơi, mặt khác cũng là vứt đi những điểm yếu mà các quý tộc tự mình đưa đến.
Còn là điểm yếu được đưa đến tận cửa chứ!
Giả sử những con em quý tộc này tương lai học tập ở thành Wende, vậy thì khi Albert dẫn quân đến dưới thành của những quý tộc đó, những quý tộc đó còn dám phản kháng không?
Đương nhiên không.
Dù sao thì con cái của họ đều đang trong tay Albert.
Nếu thực sự có người làm như vậy, thì cứ mạnh tay véo vào điểm yếu của họ!
Thứ hai, những pháp sư lang thang chạy đến cầu học đó, Phynia có thể từ chối không?
Càng là không thể!
Có thể trong đủ loại khó khăn gian khổ mà trở thành pháp sư, ý chí cầu học của những pháp sư lang thang này là vô cùng cao, đồng thời thiên phú chắc hẳn cũng không tồi, trong tay chắc chắn có một hai tuyệt kỹ khá ổn, kinh nghiệm chiến đấu cũng vô cùng phong phú.
Nếu đẩy những nhân tài như vậy ra ngoài, Phynisẽ khi ngủ phải úp mặt vào gối mà rơi lệ.
Lỡ như trong đó lại xuất hiện một nhân vật chính nào đó, sau khi bị Phynia sỉ nhục một phen, liền hét lớn “ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo“.
Tự dưng rước lấy một đối thủ cực mạnh, thì càng hối hận đến xanh cả ruột.
Vậy thì… chỉ có thể để những con em bình dân về nhà?
Lại khổ thêm một chút cho bá tánh, tạo thêm tiếng xấu cho Albert gánh?
Dù sao thì những bình dân này cũng không có cách nào phản kháng.
Ý nghĩ đầy cám dỗ này nhanh chóng lướt qua một vòng trong đầu Phynia, cuối cùng vẫn bị nàng vứt sang một bên.
Không được, không được, không thể làm như vậy!
Dù sao thì học viện mục đích ban đầu của học viện này chính là để mở cho các bình dân, bây giờ nếu chọn đuổi các bình dân ra ngoài, thì chẳng phải là bỏ gốc lấy ngọn sao?
Nếu thực sự làm như vậy, thì e rằng Phynia cũng phải khinh bỉ chính bản thân nàng mất.
Không được đi theo chủ nghĩa xét lại!
Sau một hồi suy nghĩ sâu sắc, Phynia hít một hơi thật sâu, vẫn quyết định dùng cách công bằng nhất để chọn lựa.
Dựa vào thiên phú, xem ai có thiên phú tốt thì giữ lại.
Dù sao cũng cứ theo kế hoạch ban đầu mà tuyển sáu trăm người, những người bị loại ra thì đợi sau này học viện mở rộng mà tuyển sinh lại.
Sau khi nghĩ thông suốt, tâm trí của Phynia lập tức thông suốt hơn một chút, quay đầu nói với Franken ở bên cạnh.
“Tuyển chọn người ưu tú, còn về sự oán hận của những người bị loại thì để tôi… để Albert gánh.”
Franken khẽ cúi đầu: “Tôi hiểu rồi…”
Và cùng lúc này, Phynia lại đột nhiên như nghĩ đến điều gì, dặn dò Franken.
“Những người bị loại đó cũng đừng để họ rời đi, tiếp theo tôi muốn cùng tất cả những người đến đây nói chuyện một chút.”
“Đã rõ.”
Tuy không hiểu Phynia muốn nói chuyện gì, nhưng Franken vẫn nhanh chóng rời khỏi phòng, đem những sắp xếp tiếp theo phân công cho các nhân viên tuyển sinh.
