Công tác tuyển sinh của học viện ma pháp diễn ra một tuần tự và trật tự.
Nhân viên tuyển sinh của học viện lần này đều là các mục sư tạm thời của Thoth.
Sở dĩ nói là tạm thời, là bởi vì việc kiểm tra thiên phú của một học viên cần đến thần thuật của mục sư dưới trướng Thần Tri Thức Thoth Miện Hạ. Những nhân viên tuyển sinh này đều là các pháp sư trung cấp và sơ cấp mà Albert đã chiêu mộ trước đây để làm giáo viên, họ tuy được coi là tín đồ của Thoth, nhưng việc có thể sử dụng thần thuật thì vẫn còn kém một chút.
Thế là dưới một hồi năn nỉ tha thiết của Phynia, Thoth với vẻ mặt không tình nguyện, đã miễn cưỡng đồng ý cho những người này trong thời gian tuyển sinh trở thành mục sư tạm thời của Ngài, sử dụng thần thuật của Ngài.
Dưới chỉ thị của Phynia, công tác tuyển sinh lần này là lấy thiên phú của người được kiểm tra làm tiêu chuẩn, tất cả mọi người đều được nhân viên tuyển sinh dẫn đến trước thánh đàn của Thoth để kiểm tra thiên phú của mình, người có thiên phú tốt thì được vào học viện, còn người có thiên phú kém hơn một chút thì sẽ bị loại.
Tổng thể mà nói, trong số những người vượt qua bài kiểm tra, tỷ lệ đỗ cao nhất là những pháp sư lang thang đã từng học qua ma pháp, chứng tỏ có một chút thiên phú, còn số người của quý tộc và bình dân thì gần như bằng nhau.
Học viện ma pháp có yêu cầu về tuổi của học viên, bất kể là Franken, hay là Albert và Phynia, đều không hy vọng học viên được tuyển vào học viện là một đám cô dì chú bác ba mươi bốn mươi tuổi, vì vậy tuổi của đợt tuyển sinh này bị giới hạn trong vòng hai mươi tuổi trở xuống.
Rất nhiều pháp sư lang thang đều vì tuổi quá cao mà bị loại. Nhưng đây không phải là vấn đề, bởi vì sau khi họ nhận được tin bị loại ngay sau đó, đã bị nhân viên tuyển sinh hỏi có bằng lòng tham gia vào quân đoàn pháp sư của Rusatinia không.
Các nhân viên tuyển sinh nói với đám pháp sư lang thang có thiên phú đạt chuẩn, nhưng tuổi không đạt chuẩn này, khi ở trong quân đoàn pháp sư này, cũng có thể nhận được sự dạy dỗ của các pháp sư Truyền Kỳ như Valentine.
Rất nhiều pháp sư lang thang đã không chống lại được sự cám dỗ, sau một hồi do dự liền đồng ý.
Đáng chú ý là các pháp sư không phải là đi một mình. Rất nhiều người sau lưng đều có các đồng đội của đoàn mạo hiểm đi cùng. Sau khi họ quyết định ở lại tham gia vào quân đoàn pháp sư, những đồng đội của các đoàn mạo hiểm này có người cũng chọn ở lại trong Rusatinia, hoặc là quyết định nhập ngũ, hoặc là quyết định bén rễ ở đây, lấy thành Wende làm trung tâm hoạt động.
Nhân tiện, cùng với việc dân số tăng lên và kinh tế phát triển, thành Wende cũng đã sớm có rất nhiều đoàn mạo hiểm hoạt động ở đây. Họ đa số làm hộ vệ cho các đoàn thương buôn đi lại giữa thành Wende và các nơi trong tỉnh Frostbite, kiếm một khoản tiền từ việc làm hộ vệ. Dù sao thì trình độ văn minh của đại lục Yieta còn xa mới bằng được kiếp trước của Phynia, trong những vùng đất hoang vu giữa hai thành phố, vẫn khó tránh khỏi có một số sơn tặc.
Và ngoài các đoàn mạo hiểm ra, rất nhiều giáo hội cũng đã bày tỏ ý định mở nhà thờ trong thành Wende.
Ở Thần Thánh Quốc Lothiris, nhà thờ tồn tại rộng rãi nhất vẫn là của Giáo Hội Ánh Sáng.
Theo con mắt của Phynia, Giáo Hội Ánh Sáng mới giống như một giáo hội thực sự. Họ về cơ bản đã làm được việc mỗi một ngôi làng lớn hơn một chút đều có một linh mục, có một tòa nhà thờ tương đối đơn sơ. Giáo Hội Ánh Sáng là quốc giáo của Lothiris, ở trong toàn bộ Lothiris đều có một lượng lớn người tin theo, hoàn toàn có thể được coi là ăn sâu bén rễ, có dáng vẻ của một thế lực phản động.
—Tất cả các thế lực phong kiến ngu muội ngoan cố, đều đồn trú ở những làng quê cơ bản nhất.
Còn các giáo hội khác, so với Giáo Hội Ánh Sáng thì đều có vẻ kém hơn rất nhiều. Ngoài một số người trong các ngành nghề liên quan ra, rất ít người tin theo các Thần Linh của những giáo hội này. Một giáo hội như vậy thay vì nói là nơi tín đồ đến triều bái, chi bằng nói là một văn phòng làm việc.
Thần điện của Thoth là thư viện, thần điện của Quý Cô Mitla là phòng công chứng, thần điện của Cyllene là sở giao dịch, thần điện của Diniel là salon văn học…v.v…
Cũng vì vậy, những giáo hội này chỉ có thể đồn trú ở một số nơi tương đối giàu có để đảm bảo có đủ người đến hoạt động. Dù sao thì Thần Linh tuy không cần ăn cơm, nhưng bản thân giáo hội lại phải xem xét đến thu chi tài chính.
Nếu thần điện của những giáo hội này giống như thần điện của Giáo Hội Ánh Sáng mà đồn trú ở mỗi một làng quê, thì tài chính của họ sẽ không thể gánh vác nổi, sẽ thua lỗ đến mức không còn cả quần lót.
Lúc đầu thành Wende vì dân số ít, nên những giáo hội này đều không đồn trú ở trong thành Wende, cả Lothiris chỉ có một giáo hội là Giáo Hội Ánh Sáng, đồng thời giám mục địa phương cũng chỉ có một mình đại giám mục Hernan.
Vốn dĩ những giáo hội này dự kiến vào đầu năm sẽ đến đồn trú trong thành Wende, nhưng vì bầu không khí giữa Rusatinia và phe St. Mill ngày càng căng thẳng, thế là chuyện này lại bị gác lại.
Chỉ có thể nói, dưới sự nỗ lực của Phynia và Albert, thành Wende không còn là thị trấn nhỏ hẻo lánh năm xưa nữa, mà đã trở thành một nơi phong phú đa dạng.
Ngoài những pháp sư lang thang vốn tham gia vào các đoàn mạo hiểm ra, còn có rất nhiều pháp sư lang thang đi một mình, trong quá trình du hành đã thu nhận một số học trò có thiên phú không tồi.
Thế là trong quá trình tuyển sinh liền xuất hiện một cảnh tượng như thế này: một cặp thầy trò pháp sư lang thang, thầy tham gia vào quân đoàn pháp sư, trò thì được tuyển vào học viện ma pháp, mọi người đều có một tương lai tươi sáng.
Cũng may là lúc đầu đã đặt ra yêu cầu về tuổi, nếu không tương lai có lẽ sẽ xuất hiện cảnh thầy trò trở thành bạn cùng lớp.
Trong đợt tuyển sinh này người đến nhiều nhất vẫn là bình dân, nhưng tuy số người đến rất đông, nhưng người thành công nhập học lại chỉ chiếm chưa đến một phần mười tổng số người, điều này chủ yếu là vì con cái của bình dân đa số không có phương pháp để kiểm tra thiên phú, chỉ có thể ôm một tâm thái đánh cược, đến học viện đây thử xem có thiên phú hay không.
Còn con em quý tộc thì khác. Là một quý tộc, đưa con cái nhà mình đến giáo hội của Thần Trí Tuệ Thoth để kiểm tra thiên phú vẫn không có vấn đề gì. Vì vậy những con em quý tộc có thể đến đây gần như đều là những người có một chút thiên phú ma pháp, chỉ cần đăng ký là về cơ bản có thể được tuyển.
Tất nhiên, ắt sẽ có một số ngoại lệ.
Ví dụ như lúc này, một thiếu niên quý tộc vì đánh giá kiểm tra thiên phú ma pháp không đạt mà bị loại rồi bất bình.
“Dựa vào cái gì!?” Hắn tức giận hét lớn: “Dựa vào cái gì mà đám tiện dân đó có thể vào học viện ma pháp này!? Còn ta là một quý tộc cao quý lại không vào được!? Mà này! Không phải là Đế Quốc cấm những tiện dân đó học ma pháp sao, vậy sao Albert Điện Hạ lại để những người này vào học viện!? Bọn chúng có tư cách gì để học ma pháp!?”
Sau khi nghe tiếng bất mãn của thiếu niên quý tộc này, một số con em quý tộc xung quanh đều tán thành khẽ gật đầu, rồi tụ tập lại một chỗ thấp giọng thảo luận.
Họ tuy bất mãn với hành vi thô lỗ của thiếu niên quý tộc kia, nhưng hắn quả thực đã nói ra một sự thật, đó chính là Albert lại cho phép dân thường học ma pháp.
Trước đây vì không có ai chỉ ra chuyện này, thế là tất cả mọi người đều im lặng không nói, nhưng một khi có người mở lời trước, sự bất mãn của họ đối với chuyện này cũng bắt đầu trào dâng ra ngoài.
“Đúng vậy, tại sao lại cho phép đám thường dân vào?”
“Liệu những bình dân đó có đủ trí tuệ để học ma pháp không?”
“Hành động này của Điện Hạ quả thực là đang đùa giỡn.”
Nghe những lời lẽ của những thiếu niên thiếu nữ quý tộc này, các bình dân ở không xa đều xấu hổ cúi đầu.
Đúng vậy, là xấu hổ chứ không phải là tức giận. Dưới sự thuần hóa mưa dầm thấm lâu, ngay cả chính những bình dân này cũng cho rằng họ không thích hợp để học ma pháp, lần này có thể vào học viện ma pháp, hoàn toàn là ân huệ của Albert Điện Hạ.
Còn người thay họ bất mãn lại là những pháp sư lang thang. Lý do gọi là pháp sư lang thang chính là vì họ không có tư cách để học pháp thuật một cách có hệ thống. Họ cũng là bình dân, nhưng nhờ việc quanh năm bôn ba khắp nơi, tinh thần phản kháng lại mạnh hơn rất nhiều so với những người bình thường đó.
Những người này giống như ông Kamahn, vì một số kinh nghiệm đặc biệt mà đã học được pháp thuật, nhưng cũng chỉ giới hạn ở đó, không có cách nào học thêm nữa.
Mãi cho đến học viện ma pháp ở chỗ của Albert đây chiêu mộ người thường, họ mới có được cơ hội học ma pháp một cách có hệ thống.
Tuy rằng đa số họ đều vì lý do tuổi tác mà bị loại. Nhưng có thể thông qua việc gia nhập vào quân đoàn pháp sư để có được cơ hội học ma pháp mới cũng đã khiến họ vô cùng vui sướng.
Dù sao thì quân đoàn pháp sư thông thường chỉ cần đứng sau đại quân mà phóng ra một số ma pháp, không cần phải đứng ở tuyến đầu của hai quân đối địch, vì vậy độ an toàn vẫn có sự đảm bảo.
Và hiệu quả chi phí có cũng có đảm bảo.
Bầu không khí của hai nhóm người ngày càng căng thẳng. Bởi vì khí chất của hai bên khác nhau, nên từ lúc đăng ký, họ đã vô thức chia thành hai phe rõ rệt, và lúc này lại càng như có một đường kẻ vô hình chia cắt hai nhóm người.
Nhận ra tình hình này, Phynia vội vàng chạy đến.
Thiếu niên quý tộc đó đang tức giận hét lớn: “Hừ! Các ngươi không nhận ta thì thôi! Nhớ kỹ, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo!”
Nói xong, thiếu niên quý tộc này liền quay người chuẩn bị rời đi.
Rồi vừa hay bị Phynia bắt gặp.
“Đợi đã.”
Sau khi nghe những lời hào hùng vừa rồi của thiếu niên, trong lòng Phynia toát mồ hôi lạnh, nhưng bề ngoài lại mang một nụ cười dịu dàng: “Có đến mức đó không? Chẳng qua chỉ là không vào được trường thôi mà? Cần gì phải hằn học như vậy?”
Thấy trước mặt mình đột nhiên xuất hiện một thiếu nữ mặc váy dài màu trắng tinh, khoác áo lông thú, dung mạo xinh đẹp, khí chất ôn hòa, má của vị thiếu niên quý tộc đó lập tức đỏ bừng.
“Ch-chuyện này…”
Sau khi nhìn thấy Phynia, giọng của thiếu niên quý tộc lập tức trở nên lắp bắp. Hắn không quen biết Phynia, trong mắt hắn, cô gái như thiên thần trước mặt này có lẽ là một cô gái quý tộc đến đây cầu học giống như hắn. Còn về đôi tai dài của bán tinh linh đó, thì vì khí chất của Phynia quá chói lọi, đã bị hắn tự động phớt lờ.
Sau một hồi lắp bắp, thiếu niên quý tộc mới nói: “Còn không phải là vì đám bình dân đó cũng có thể học ma pháp sao? Họ dựa vào cái gì mà có thể học ma pháp?”
“Họ không phải là bình dân đâu.” Phynia nhẹ giọng: “Theo tôi được biết, tất cả những người thường vào học viện ma pháp, tương lai đều có thể từ Albert Điện Hạ nhận được một tước vị kỵ sĩ, họ không thể coi là bình dân.”
Thiếu niên quý tộc nghe vậy kinh ngạc: “L-làm như vậy, chẳng lẽ không phải là phạm quy sao…?”
“Đương nhiên không phải là phạm quy, đây chỉ là đang lợi dụng quy tắc.”
Phynia chớp mắt với thiếu niên quý tộc, tinh nghịch cười một tiếng, giọng điệu như đang nói thiếu niên trước mắt này còn quá non:
“Hơn nữa, ở học viện Đế Quốc xa xôi phía nam, không phải cũng có bình dân học ma pháp sao? Nói đến phạm quy, rõ ràng là Hoàng Đế của Lothiris đã phạm quy trước mới đúng.”
“Ch-chuyện này…”
Sau khi nghe những lời này của Phynia, thiếu niên quý tộc không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể ấp úng tránh né.
Dù sao thì hắn còn chưa có gan để bàn tán Hoàng Đế.
Sau khi thấy cảnh này, Phynia lại khẽ cười: “Cho nên đừng vì không vào được học viện mà tức giận nữa, chẵng lẽ đời này của cậu chỉ vì ma pháp mà mới tồn tại? Sau khi công tác tuyển sinh kết thúc, tôi còn có một bài diễn thuyết, liệu ậu có thể ở lại nghe thử không?”
“Đ-được thôi…”
Thiếu niên quý tộc có chút căng thẳng, vô thức gật đầu.
Cho đến lúc này hắn mới đột nhiên nhận ra, thiếu nữ tóc vàng như thiên thần trước mắt này, dường như không phải là học sinh đến đăng ký?
