Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Choppiri Toshiue demo Kanojo ni Shite Kuremasu ka?

(Đang ra)

Choppiri Toshiue demo Kanojo ni Shite Kuremasu ka?

Kouta Nozomi

Một ngày nọ, trên chuyến tàu đông đúc, cậu học sinh trung học Kaoru Momota đã ra tay cứu Hime Orihara – một nữ sinh cùng trường – khỏi cảnh bị quấy rối. Từ khoảnh khắc đó, tình yêu đã chớm nở giữa hai

22 165

Yuunagi Kazuma và bảo bối kỳ lạ của pháp sư tự phong

(Đang ra)

Yuunagi Kazuma và bảo bối kỳ lạ của pháp sư tự phong

Kazuma Yuunagi là học sinh năm hai tại một ngôi trường nào đó.Cậu đã sống một cuộc sống yên bình, vừa nghiêm túc vừa lông bông.

27 316

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

130 912

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

363 5398

Báo Cáo Điều Tra Thần Minh

(Đang ra)

Báo Cáo Điều Tra Thần Minh

Hắc Sơn Lão Quỷ

"Điều tra viên thực thụ không phải so tài xử lý chuyện kỳ quái, mà là xem ai viết báo cáo hay hơn!"

9 44

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

(Đang ra)

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

Nanashi no Gonbee

Đây là câu chuyện về chàng Anh Hùng của chúng ta, người đã xuyên không thành một nhân vật phụ có số phận kém may mắn trong game eroge, và đang dốc hết sức để giành lấy sự sống.

55 224

Web Novel - Chương 47

Đầu tiên, hãy đảm bảo nguồn nhân lực như kế hoạch ban đầu.

Trước mắt là các kỹ sư đóng tàu gỗ.

Sẽ khó mà tập hợp được nhiều người và sa thải họ khi tàu đóng xong thì hơi tệ.

Hợp lý hơn là thuê một chuyên gia duy nhất trước, sau đó nhờ dân làng giúp đỡ.

Đó là lý do tại sao tôi đến chỗ Kunz-san ở xưởng mộc.

Không, tôi phải tận dụng tối đa các mối quan hệ và mạng lưới của mình.

…Giá mà lần trước tôi cũng làm vậy.

“Xin lỗi~, anh có thợ thủ công dư ra không~?”

“Đột nhiên đến, tôi tự hỏi là ai, nhưng không phải là nữ thần sao…?”

Kunz-san bước ra từ phía sau với vẻ mặt kinh ngạc.

“Lại là việc gấp sao? Nếu cô không ngại tôi và 2~3 người mới vào nghề hơn, tôi có thể nhanh chóng chuẩn bị cho họ…”

“Không, lần này tôi đang tìm người đến và ở lại lãnh thổ của chúng ta. Tôi đang tìm một người có tay nghề đủ tốt để làm bất cứ thứ gì từ dụng cụ nông nghiệp và phụ kiện cho đến thuyền đánh cá và các công trình xây dựng.”

“Hả…”

Kunz-san lộ vẻ mặt lúng túng, nhưng cũng đầy băn khoăn.

“Không, quả thực là hơi nhiều… việc chuyển từ thủ đô đến đó sẽ khá khó khăn cho những người có gia đình, và những tài năng trẻ hầu hết là những người muốn trau dồi kỹ năng ở một thị trấn và tạo dựng tên tuổi cho mình. Ngoài ra, hầu hết họ đang cố gắng trở thành thợ thủ công chuyên nghiệp trong một bộ phận cụ thể, chứ không phải là người đa năng.

Dù là yêu cầu từ nữ thần, nhưng đây không kém gì một vấn đề ảnh hưởng đến toàn bộ cuộc đời của một người và gia đình họ…” (Dù là lời thỉnh cầu từ Nữ thần, nhưng việc này lại liên quan đến cả cuộc đời của một người và gia đình họ…)

Vô vọng rồi…

“Xin lỗi~, anh có đầu bếp dư ra không~?”

“Đột nhiên đến, tôi tự hỏi là ai, nhưng không phải là Mitsuha-san sao…?”

Bernt-san bước ra từ phía sau với vẻ mặt kinh ngạc.

Bằng cách nào đó, tôi có cảm giác như đã từng xảy ra rồi, tôi có linh cảm xấu… về cuộc trò chuyện này.

Nơi này, không cần phải nói, là Thiên Đường Quán (Rakuentei).

Không, tôi đoán bạn sẽ không biết nếu tôi không nói…

Dù sao thì, nếu nói về các đầu bếp mà tôi biết, không có lựa chọn nào khác ngoài đây.

“Anh có biết ai có thể muốn làm đầu bếp ở lãnh thổ của tôi không?”

“Ừm, các bạn trẻ thường đến muốn học nấu ăn Yamano bằng cách thực tập ở chỗ tôi. Nhưng tôi sẽ bị nguyền rủa, họ không muốn tập luyện nghiêm túc mà chỉ muốn học nấu ăn Yamano để dùng nó làm tài sản kiếm tiền dễ dàng. Sau khi học xong nấu ăn Yamano, họ sẽ nghỉ việc ngay lập tức.”

…Vậy thì sẽ là một vấn đề.

“Ngoài ra, sẽ tốt hơn nếu đó là dinh thự của một quý tộc ở thủ đô hoặc một lãnh thổ gần thủ đô, nhưng một đầu bếp lành nghề cho lãnh thổ của Mitsuha, một nơi ở tận cùng đất nước, và hơn nữa, đó là một nơi nông thôn cụt đường không dẫn đến đâu đúng không…

Không, vẫn sẽ có một số người muốn đi ngay cả khi đó, nhưng họ, ừm…”

“Sao? Có gì về họ sao?”

Bernt-san nói một cách căm ghét và thông báo cho cô ấy.

Rằng Mitsuha được một số người đàn ông nghĩ đến một cách khá nhiệt tình.

Liệu một phụ nữ trẻ có thể yên tâm ăn thức ăn do một người đàn ông có thiện chí, tình cảm và nỗi ám ảnh bất thường đối với cô ấy nấu không.

“Aaaaaa~ ~ ~!!!”

“…đúng không?”

“…ừm.”

Sau khi từ bỏ, Mitsuha vội vã về nhà.

Ồ, tôi phải tìm hiểu về xe bán đồ ăn…

“Chiến thuật lan tỏa sản phẩm đặc sản ở thủ đô”, mà tôi đã nghĩ ra như một phần của việc phát triển lãnh thổ.

Không, tôi nghĩ tên chiến thuật chính xác là như vậy, nhưng gia đình tôi không có khiếu đặt tên.

Vậy thì, dù sao đi nữa, hãy lan tỏa nó ở thủ đô, Tử tước lãnh địa Yamano là nhà cung cấp duy nhất, cái đó.

Bước đầu tiên trong đó là nhiệm vụ nấm hương, thứ hai là kế hoạch bỏng ngô.

Đối với nấm hương, tôi đã chỉ thị gửi nấm hương khô đến thủ đô theo sự tiện lợi của Petz-san ngay khi chúng hoàn thành. Sau đó chúng tôi cung cấp chúng cho các món ăn tại Thiên Đường Quán.

Đồng thời, Cửa hàng tổng hợp Mitsuha sẽ đưa ra lời đề nghị cung cấp các thứ để làm món ăn tại các bữa tiệc quý tộc. Không ai có thể từ chối! …Tất nhiên là có phí. (Đồng thời, cửa hàng tổng hợp Mitsuha cũng sẽ đề nghị cung cấp một vài món ăn cho các bữa tiệc quý tộc. Chắc chắn không ai có thể từ chối! …Tất nhiên là có tính phí.)

Fuhaha, giờ thì, chỉ là vấn đề thời gian trước khi thủ đô nằm dưới sự kiểm soát của tôi!!

Vậy thì, mặc dù chúng ta đang chờ thu hoạch nấm hương, tôi đang nghĩ đến việc tiến hành bán hàng với bỏng ngô.

Vì vẫn còn thời gian trước khi loại ngô nổ được trồng trong lãnh thổ có thể thu hoạch, tôi đã gian lận một chút với loại ngô nổ khô mang từ Trái Đất, nghĩa là, chiến thuật mà một chương trình nấu ăn nói, “chúng tôi đã chuẩn bị món đã hoàn thành ở đây”, “kế hoạch đã có nhu cầu vào thời điểm thu hoạch.”

Việc ngô bỏng ngô là một giống khác ngay từ đầu đã bị lộ và các lãnh thổ khác có được nó và bắt đầu trồng, tất cả những điều đó sẽ mua được khá nhiều thời gian trước khi các cửa hàng bắt chước xuất hiện. Cho đến lúc đó, nó có thể được giữ làm sản phẩm mang thương hiệu lãnh thổ Yamano…

May mắn thay, muối và dầu ăn có thể được cung cấp bởi lãnh thổ. Giá trị gia tăng bằng cách được sản xuất hoàn toàn tại lãnh thổ Yamano… (May mắn là muối và dầu ăn đều có thể tự cung cấp trong lãnh địa. Sản phẩm hoàn toàn từ Yamano, tạo thêm giá trị gia tăng…)

Vậy thì, đó là lý do tại sao tôi đang tìm kiếm các nhà cung cấp xe bán đồ ăn trước mắt. Đến trại trẻ mồ côi.

“À, là himemiko-sama! Cháu! Lần này chắc chắn cháu sẽ được nhận việc!”

Những đứa trẻ nhỏ lao đến hết sức. Ừm ừm, tôi vẫn nổi tiếng như thường. Giá mà đó là với những chú nghiêm khắc…

“Hôm nay, tôi đến để ký một hợp đồng dài hạn. Nếu mọi việc suôn sẻ, tôi sẽ tiếp tục đưa ra yêu cầu trong một thời gian dài. Giám đốc có ở đây không?”

Những đứa trẻ không hiểu rõ lắm nhưng dường như đã cảm nhận được một thỏa thuận tốt, chúng chạy đi gọi giám đốc. Ông ấy có vẻ đang ở ngoài đồng.

Tôi đã có một cuộc họp tại văn phòng giám đốc với giám đốc trở về sau khi đã lau mồ hôi. Có lẽ việc điều hành nơi này rất khó khăn, đó là một căn phòng đơn giản không có đồ trang trí. Không, nếu bạn nói vậy, cả trại trẻ mồ côi cũng vậy thôi.

Trước mắt, tôi sẽ đưa thức ăn tôi mang đến làm lương thực.

Thức ăn mà Mitsuha mang đến khi cô ấy đưa ra yêu cầu tại trại trẻ mồ côi đều ở hai thái cực.

Đôi khi, là thức ăn thực sự như khoai tây, bánh quy Kanya lớn, cơm nắm, v.v.; loại thức ăn của người tị nạn từ đâu đó.

Và những lần khác, là kẹo, sô cô la, bánh kem, v.v.; một danh sách mà những người lớn quản lý sẽ muốn nói nếu họ thấy nó, “nếu bạn có tiền mua thứ này thì xin hãy mua thứ gì đó có thể ở trong bụng họ”.

Nó không xen kẽ, hoàn toàn ngẫu nhiên.

Đó là một bí ẩn về những gì Mitsuha đang bận tâm.

…Lần này có vẻ là “thức ăn”. Những khuôn mặt thất vọng của lũ trẻ có thể được nhìn thấy. Tuy nhiên, những người lớn thì vui vẻ.

“Cảm ơn như mọi khi, himemiko-sama. Vậy yêu cầu hôm nay là…”

Tôi đã từ bỏ việc được gọi là “himemiko-sama” ở trại trẻ mồ côi.

“Vâng, thực ra, tôi đang có kế hoạch bán một thứ gì đó trên xe đẩy… Vậy, tôi tự hỏi liệu tôi có thể nhờ các cháu làm người bán hàng không…”

“Bốp”, đôi mắt hẹp của vị giám đốc hiền lành mở to.

Chỉ với một chút viện trợ từ đất nước và chỉ với những khoản quyên góp nhỏ. Chỉ với một vài con gà trong chỉ một vài cánh đồng.

Không thể để trẻ em làm nhiều việc hơn những công việc vặt đơn giản, không thể để người lớn bỏ mặc trẻ em để kiếm tiền…

Mặc dù không đến mức sụp đổ hoàn toàn, nhưng tình trạng thiếu vốn mãn tính và thiếu dinh dưỡng mãn tính. Những ngày đau khổ như bị siết cổ từ từ bằng một sợi dây lụa.

Sau đó, một cơ hội kiếm tiền mặt đã được mang đến đây!!

“V, vui lòng!”

Không, như tôi đã nói, loại xưởng bóc lột nào vậy…

“…và ừm, là như vậy, tôi nghĩ mình sẽ bán sản phẩm mới trên đường phố trong một thời gian…”

“Cứ để chúng tôi lo! Nếu cô có vài đứa trẻ thay ca, nó có thể kinh doanh mỗi ngày mà không nghỉ, từ sáng đến tối!”

Giám đốc gật đầu sau lời giải thích chi tiết.

Không, anh không cần phải làm vậy…

Tôi tự hỏi liệu mọi thứ có nghiêm trọng đến vậy ở trại trẻ mồ côi này không…

“Vậy thì, sẽ luôn có 3 người bán hàng, thay ca tự do khi cần, thời gian bán hàng sẽ từ sáng đến hoàng hôn, về điều này xin cảm ơn. Tiền công sẽ là 30% thu nhập ròng.”

“Hả…”

Giám đốc ngạc nhiên đến mức mắt tròn xoe.

À, tất nhiên rồi, thông thường, không có cơ sở nào lại trả 30% lợi nhuận cho người bán hàng. Nếu bạn bán được 1 đồng vàng, ngay cả khi trừ chi phí, lợi nhuận cũng là 6~7 đồng vàng nhỏ. Nếu là 30% của số đó, thì là 2 đồng vàng nhỏ. Một số tiền tương đương 20.000 yên. Không có chủ cửa hàng nào lại trả 2 đồng vàng nhỏ cho 3 đứa trẻ làm việc bán thời gian. Đó là một số tiền lớn đến mức ngay cả khi mọi người trong trại trẻ mồ côi ăn uống thỏa thích, vẫn còn thừa rất nhiều.

Ở đất nước này, nơi rau củ rẻ, 200 củ cải có thể mua được. Hơn 600 củ khoai tây nhỏ. Và đó là hàng ngày. Không, một cuộc nổi dậy của trẻ em sẽ xảy ra nếu chỉ có khoai tây và củ cải mỗi ngày.

À, điều đó cũng đúng, nếu có 1 đồng vàng được bán.

“Vậy thì, tôi sẽ đến lại khi xe đẩy và dụng cụ đã sẵn sàng.”

Khi tôi nói vậy và chuẩn bị về nhà, giám đốc bảo tôi dừng lại.

“X, xin chờ chút, nếu là xe đẩy thì có một cái ở đây!”

…Hả?

Nghe câu chuyện của giám đốc, cái gì, có vẻ như những đứa trẻ nghĩ rằng chúng muốn tự làm gì đó đã tiếp tục xây dựng một cái gì đó trong một thời gian dài bằng vật liệu phế liệu, và cái gần như hoàn thành đang ở trong kho.

Tuy nhiên, chúng không có ý tưởng gì để bán ngay cả khi có xe đẩy, có vẻ như đã trở thành một câu hỏi phải làm gì.

Nhưng, một chiếc xe đẩy ở cấp độ đồ chơi do trẻ em làm thì không thể chấp nhận được. Một cái bàn để đặt các sản phẩm mẫu có lẽ vẫn tốt hơn. Nhưng, ừm, tôi đoán là sai nếu tôi không xem qua nếu chỉ là xem qua vì chúng đã mất công…

Nghĩ vậy, tôi được đưa đến nhà kho và được cho xem cái xe đẩy mà lũ trẻ đã làm.

C, cái gì thế này~~~!!

Nó không phải là thứ nhỏ bé mà tôi mong đợi mà có kích thước có thể gọi là một chiếc xe đẩy tốt.

Và 4 bánh xe gỗ. Không có trục, mỗi bánh có hệ thống treo độc lập. Không, điều đó không có nghĩa là mỗi bánh có hệ thống treo, nó chỉ có nghĩa là nó không phải là loại trục dầm, nhưng dù vậy nó vẫn được làm rất tốt. Nó chắc chắn sẽ chịu được việc di chuyển nếu bạn chỉ từ từ kéo nó xuống con đường lát đá đến quảng trường thị trấn.

Đến sau khi được triệu tập, cậu bé 11 tuổi được cho là người phụ trách khi làm nó đã giải thích nhiều điều, phần quầy được mở rộng bằng cách dịch chuyển các tấm ván xếp chồng lên nhau, có không gian lưu trữ bên trong và một cơ chế để kéo dài phần mái che để chuẩn bị cho thời tiết mưa… Tất cả điều này, bằng vật liệu phế liệu, do trẻ em làm sao?

T, thằng bé là thiên tài sao!!

“Ch, cháu có muốn làm việc ở chỗ cô không?”

Đúng vậy, nếu thợ thủ công đã có tên tuổi không được, tôi có thể đào tạo một đứa trẻ đầy triển vọng! Sẽ ổn thôi bằng cách sử dụng các dụng cụ mộc của Nhật Bản và sách hướng dẫn, có lẽ vậy.

Fu, Hahahaha!

Cậu bé và giám đốc đang nhìn chằm chằm với miệng há hốc khi tôi đột nhiên tỉnh lại.