Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

26 190

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

389 726

Ta chỉ là tới phá hư hôn ước , công lược ta làm gì

(Đang ra)

Ta chỉ là tới phá hư hôn ước , công lược ta làm gì

谢海朱

"Ơ, hiệu quả của thuốc đã nói sẽ biến mất đâu rồi? Khoan đã..."

50 8

Nishino Gakunai Caste Saikai Ni Shite Inou Sekai Saikyo No Shonen

(Hoàn thành)

Nishino Gakunai Caste Saikai Ni Shite Inou Sekai Saikyo No Shonen

Buncololi/ぶんころり

Tuy nhiên, con đường đi lên ấy chẳng hề dễ dàng. Đây là một câu chuyện mà người ta gọi là “hard-boiled” — (có kèm theo cả những trận chiến siêu năng lực).

245 695

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

1089 4837

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

272 5403

Tập 01 - Chương 9 Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường (Điệp Khúc)

9. Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường (Điệp Khúc)

Sáng hôm sau, tôi đến trường sớm hơn thường lệ và đi tới phòng chuẩn bị nhạc thì thấy cửa đã mở khóa. Một dự cảm chẳng lành ập đến, tôi đẩy cửa bước vào. Giữa mùa hè oi ả mà toàn thân tôi lại thấy ớn lạnh. Cái giá từng san sát manga, cái bàn từng ngổn ngang máy chơi game, ấm đun nước và cốc sứ, cả mặt đàn piano điện tử từng chất đống những bản nhạc và giấy tờ một cách bừa bãi, tất cả đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, trống không.

Đầu óc tôi cũng trống rỗng trong giây lát. Tôi đứng sững ở cửa phòng, chỉ có ánh mắt là vô định đảo quanh, tìm kiếm dù chỉ một dấu vết của cô Hanazono trong căn phòng.

Cứ như thể, một người như vậy chưa từng tồn tại ngay từ đầu──

"…À, Murase-kun, phải không nhỉ?"

Một giọng nói vang lên từ sau lưng khiến tôi giật bắn mình quay lại. Là thầy hiệu phó.

"Hình như em đã được cô Hanazono nhờ giúp suốt các tiết học nhạc nhỉ. Em đến lấy đồ dùng gì sao? Hôm qua mọi thứ đã được dọn dẹp hết cả rồi".

Thầy hiệu phó vừa nói vừa ôm một chồng sách giáo khoa Âm nhạc cho tất cả các khối lớp.

"Giáo viên thay thế phải đến học kỳ hai mới có mặt, nên trong học kỳ một đành để các em tự học thôi. Tạm thời tôi sẽ giám sát các tiết học, nhưng tôi thì chẳng biết gì cả đâu. Murase-kun, phiền em tiếp tục giúp đỡ nhé".

Cổ họng tôi khô khốc, dù cố gắng cử động môi và lưỡi thế nào thì một lúc sau vẫn không thể phát ra tiếng.

"…Giáo viên thay thế… ý thầy là sao ạ?"

Cuối cùng tôi cũng chỉ thốt ra được ngần ấy. Thầy hiệu phó trông có vẻ hơi ngạc nhiên.

"Ể. Tôi cứ ngỡ đã nói chuyện với em rồi chứ, em không nghe gì từ cô Hanazono à?"

"…Vâng ạ".

Từ miệng cô Hanazono── tôi chẳng được nghe một lời nào.

"Vậy à. Cô Hanazono mắc phải một căn bệnh khá phức tạp. Cô ấy hay nghỉ dạy, phải nhập viện để kiểm tra suốt đúng không? Hình như là ở tuyến tụy thì phải. Tôi cũng không được nghe tên bệnh cụ thể. Cô ấy đã cố gắng vừa dạy học vừa đến bệnh viện, nhưng có lẽ mọi chuyện đã quá sức rồi, nên cô ấy sẽ nghỉ việc. Tôi đã định hôm nay sẽ thông báo cho các em học sinh… Vậy à, cả em cũng không được biết sao. Chà, như vậy thì có hơi xa cách quá nhỉ".

Hôm qua, chị Kurokawa cũng đã nói một điều tương tự.

‘Misao, con bé cũng không nói cho em biết à? Cả mấy đứa kia nữa? Tệ thật. Nếu không phải là người bệnh thì chị đã cho nó một trận rồi’.

Tôi thậm chí còn chẳng buồn nổi giận. Chỉ thấy chết lặng.

Nếu bình tĩnh suy nghĩ lại, lẽ ra tôi phải nhận ra. Dù cô có là một giáo viên cá biệt đến đâu, cũng không thể nào nghỉ dạy nhiều như vậy chỉ để đi chơi được. Nhưng mà. Dù vậy đi nữa.

Thầy hiệu phó còn nói thêm điều gì đó, nhưng tôi chỉ khẽ cúi đầu rồi đi về phía cầu thang.

Đôi chân vô thức đưa tôi đến lối ra vào chứ không phải lớp học. Lũ bạn cùng lớp vừa mới đến trường nhìn tôi đang thay giày đi ngoài bằng ánh mắt đầy thắc mắc. Tôi rời trường từ cổng sau phía bãi đỗ xe như để né tránh những ánh nhìn đó.

Tôi chẳng hề có một nơi nào để đi. Tôi đi về phía nhà ga, luồn qua khu phố mua sắm có mái vòm để tránh nắng, đi vòng quanh bến xe buýt trước nhà ga một cách vô định khoảng bốn lần, rồi đi qua đi lại giữa những hiệu sách và cửa hàng tiện lợi có máy lạnh. Đã quá giờ vào lớp từ lâu, nhưng tôi chẳng có chút tâm trạng nào để quay lại trường. Đây là lần đầu tiên tôi trốn học kể từ khi vào cao trung.

Tôi thấy ngạc nhiên vì bản thân lại sốc đến mức này.

Bởi vì, tôi luôn bị con người đó sai vặt, trêu chọc, quấy rầy, cười nhạo, gây đủ thứ phiền phức, chẳng phải nếu cô ấy đi rồi thì tôi phải thấy nhẹ nhõm lắm sao.

Tại sao chứ.

Khi nhận ra thì tôi đã ngồi thụp xuống trong bóng râm của một cầu thang thoát hiểm thuộc tòa nhà phức hợp và lấy điện thoại ra. Tôi gửi một tin nhắn LINE cho cô Hanazono. Chỉ vỏn vẹn hai chữ, hãy liên lạc lại. Tôi không thể nghĩ ra được câu chữ nào hơn thế. Nghĩ lại thì, đây cũng là lần đầu tiên tôi chủ động tìm cách liên lạc với cô. Tôi nắm chặt điện thoại và chờ đợi. Tin nhắn không hề hiện "đã xem".

Sau khi nhìn chằm chằm vào màn hình tinh thể lỏng không có gì thay đổi trong khoảng mười lăm phút, tôi quyết định gọi điện thử. Tiếng chuông gọi chỉ vang lên một cách vô vọng.

Vừa lang thang trên những con phố nồng nặc mùi nhựa đường cháy nắng, cứ mỗi tiếng một lần, tôi lại gọi cho cô. Tôi không trông mong cô sẽ bắt máy. Chỉ là nếu không làm vậy, tôi có cảm giác như thời gian sẽ ngừng lại và tôi sẽ bị nhốt vĩnh viễn trong buổi trưa giữa mùa hè bất tận này.

Vào lần gọi thứ năm, tiếng chuông đột ngột ngắt phụt.

Một lúc sau vẫn không có âm thanh gì. Tiếng xe cộ xung quanh ồn ào quá. Tôi lao vào một ngân hàng ngay gần đó. Sự tĩnh lặng và không khí được làm mát lạnh buốt đến tai.

‘…Này, Murase-kun’.

Một giọng nói thân quen. Dường như tôi có thể thấy được cả khuôn mặt đang phụng phịu của cô.

‘Cô đang ở bệnh viện đấy? Đâu phải lúc nào cũng nghe điện thoại được, em không hiểu cho cô à. Cô biết là em thấy cô đơn khi không có cô rồi, nhưng mà’.

Tôi cứ im lặng lắng nghe, chờ đợi giọng nói ấy thấm vào một phần quan trọng nào đó trong tâm trí mình. Tôi phải chắc chắn rằng đây không phải là ảo giác.

‘Murase-kun? Sao thế, có nghe thấy không? Ủa, hay không phải Murase-kun? Mèo tự tiện bấm máy à? Chết, nếu vậy thì hóa ra nãy giờ mình đang lảm nhảm với một con mèo, xấu hổ chết đi được’.

"…Không phải mèo đâu ạ. Em đang nghe đây".

Ở đầu dây bên kia có tiếng va chạm mạnh. Có lẽ cô đã giật mình làm đổ thứ gì đó, hay là bực tức ném gối vào tường chăng.

‘Trả lời ngay đi chứ! Xấu tính thật đấy Musao’.

"C—" Cơn giận đã trào lên trước cả khi tôi kịp thấy có lỗi. "Người xấu tính là cô mới phải chứ, chuyện quan trọng như thế này mà lại giấu nhẹm đi".

Tôi nghe thấy tiếng sụt sịt. …Cô đang khóc sao? Không thể nào.

‘…Xin lỗi em nhé’.

Cô nói bằng một giọng mềm mại đến mức tưởng như có thể tan thành cát bụi chỉ với một cái chạm nhẹ, và tôi nín thở. Dù không phải là giọng nói nghẹn ngào── nhưng chính vì sự khô khốc đó mà nó càng thêm đau đớn.

"…Cô đang ở bệnh viện nào vậy ạ?" tôi hỏi, cố nén cơn đau trong cổ họng.

‘…Chuyện đó cô cũng không thể nói được. Xin lỗi. …Cô không muốn bị nhìn thấy’.

Sự nhẹ nhõm đã hoàn toàn biến mất khỏi giọng nói của cô. Lồng ngực tôi như bị thiêu đốt âm ỉ.

‘Cho đến phút cuối cùng, cô đã tự hỏi liệu mình có thể tiếp tục công việc không, có thể vừa điều trị ngoại trú vừa làm được không, cô đã bàn bạc với bác sĩ rồi… nhưng mà vì là cơ thể của mình nên cô cũng đã lờ mờ nhận ra là không thể, nhưng lại khó mở lời với các em quá. Vì trông các em thật sự rất vui’.

Phòng nhạc vào giờ nghỉ trưa và sau giờ học. Ban đầu chỉ có một mình tôi, rồi được giới thiệu với Rinko, rồi Shizuki bắt đầu ghé qua, Akane cũng đến trường để tìm một chốn dung thân, và cái không khí được tạo ra khi chúng tôi quây quần bên nhau.

‘Không phải chỉ là trông vui, mà, ừm… cô cũng đã rất vui. Ở một nơi như vậy, cô không thể nói ra chuyện nặng nề được. Cứ nghĩ rằng phải nói, phải nói, rồi trong lúc đó, thì, em biết đấy, bệnh tình trở nên tồi tệ hơn. Chỉ còn cách nghỉ việc và nhập viện thôi’.

"…Tạm nghỉ việc, hay gì đó không được ạ. …Nếu khá hơn rồi, cô lại đến trường…"

Giọng tôi nghe như điềm báo của một cơn mưa rào đập vào cửa lưới. Vừa gở vừa yếu ớt.

‘Thầy hiệu trưởng và hiệu phó cũng nói vậy với cô… nhưng cô cũng không biết liệu mình có thể ra ngoài được nữa không. Không thể làm phiền mọi người được. Cũng tội cho người thay thế nữa’.

Một vị đắng ngắt trôi xuống cổ họng tôi. Bệnh tình của cô nghiêm trọng đến vậy sao.

‘À ha ha, cô không chết đâu nên đừng lo quá. Nhưng mà… ít nhất cô đã muốn cố gắng đến hết năm học này. Bản cantata cho lễ hội âm nhạc, là do cô đề xuất mà…’.

Giọng cô như sắp bị bóng tối nuốt chửng và tan biến, tôi vô thức vươn tay vào khoảng không. Những ngón tay cào vào không khí âm ấm.

‘…Vậy nên, nếu, …nếu giáo viên thay thế đồng ý, các em có thể biểu diễn bản cantata đó được không. Mọi người đều đã rất hào hứng và tập hợp lại vì nó mà, em hoặc Rinko-chan, nếu từ giờ các em có thể trông chừng việc luyện tập thì’.

Cái giọng điệu yếu ớt đó là sao chứ, tôi cắn môi. Cứ ra lệnh bằng cằm như mọi khi đi chứ.

"…Bọn em sẽ diễn" tôi đáp bằng một giọng kìm nén cảm xúc. "Bọn em sẽ diễn bất kể giáo viên thay thế là ai. Bọn em cũng đã bàn là sẽ luyện tập vài lần trong kỳ nghỉ hè rồi. Bây giờ làm sao mà hủy được nữa. Việc luyện tập, em và Rinko sẽ giám sát toàn bộ. Thậm chí nếu tất cả các tiết học từ học kỳ hai đều là tự học cũng được, bọn em sẽ tự lo. Mà chẳng phải cô đã đẩy hết việc cho bọn em làm là vì thế sao?".

‘A ha ha ha. Mục đích đó cũng có một chút── không, khoảng bốn mươi phần trăm? Chà, có lẽ còn hơn thế nữa, khoảng tám mươi phần trăm là vì lý do đó. Nhờ vậy mà cô đã được nhàn hạ biết bao’.

Tôi đã cố gắng đáp lại bằng một lời xỉa xói nhưng không thể nào sắp xếp được câu chữ.

‘Nhưng mà nhé, Murase-kun. Phần còn lại, …lý do thực sự, là vì em có thể làm được mọi thứ. Kể cả những việc cô nghĩ rằng hơi khó, em vẫn sẽ xoay xở, tìm cách và bằng cách nào đó hoàn thành chúng. Em cũng đã giúp đỡ tất cả các cô bé kia, …đặc biệt là Akane-chan. Việc con bé chịu đến trường thật sự không thể tin được’.

"…Không phải do em làm đâu ạ. Lúc nào em cũng phải dựa dẫm vào người khác──"

‘Là do em làm đấy. Cô biết rõ mà’.

Cô đặt những lời nói nồng nhiệt ấy trực tiếp lên trái tim tôi.

‘Mỗi lần em thể hiện một điều gì đó tuyệt vời, cô đều rất vui. Cả việc em vừa cằn nhằn đủ thứ mà vẫn làm theo lời cô nữa. À, phải rồi, cô đã nghe bài hát mới rồi đấy. Cảm ơn em đã đăng nó lên. Sự nhiều chuyện của cô có lẽ đã không cần thiết nữa nhỉ, khi nó đã trở nên nổi tiếng đến vậy’.

Sự nhiều chuyện. Cô đã thông qua chị Kurokawa để giới thiệu cho người trong ngành âm nhạc. Tại sao chứ?

‘Nhưng mà, nhé. Đó là một bài hát tuyệt vời như vậy mà? Cô muốn được thấy em biểu diễn nó trước một thế giới rộng lớn hơn, dù chỉ là một ngày sớm hơn. Vì… cô cũng không biết mình còn có thể tự do xem internet được đến bao giờ nữa…’.

Tôi lắc đầu. Dù biết rằng nếu không nói ra thì chẳng có gì được truyền đạt, nhưng lời nói không thể nào thành hình.

‘Sự ích kỷ của cô có lẽ đến đây là hết rồi, nên hãy cứ rộng lượng bỏ qua cho cô như trước đây nhé. Tạm biệt, Murase-kun. Cô sẽ luôn ủng hộ em’.

Điện thoại im bặt. Tôi đổ gục xuống, lưng trượt dài trên tường rồi ngồi xổm xuống. Nữ nhân viên trẻ mặc đồng phục ở quầy hướng dẫn tỏ vẻ lo lắng tiến lại gần, lúc này tôi mới nhớ ra mình đang ở ngân hàng. Xin lỗi, tôi cúi đầu rồi vội vã đi ra ngoài. Ánh nắng như giáng một cú trời đánh khiến tôi suýt ngã quỵ trên nền nhựa đường.

Nhưng, lần này tôi đã không dừng chân lại. Tôi đã biết nơi mình phải đến.

Khi tôi bước qua cổng trường, tiếng chuông vừa vang lên. Tôi nhìn lên chiếc đồng hồ lớn gắn trên bức tường ngoài của dãy hành lang nối, vừa đúng lúc bắt đầu giờ nghỉ trưa. Người ướt đẫm mồ hôi, tôi chạy vào tòa nhà, xỏ vội đôi dép đi trong nhà rồi lao lên cầu thang.

Khi lên đến tầng bốn, tôi suýt va phải ai đó đang chạy tới từ phía bên kia hành lang.

"Oái".

Người đó ôm chầm lấy tôi, chúng tôi xoay một vòng như một điệu valse rồi mới dừng lại được.

Là Akane.

"──Makoto-chan? Cậu đến trường rồi à! Tớ đang định đi tìm cậu đây!"

Akane nói với giọng bực bội. Từ phía sau cô ấy, hai tiếng bước chân khác cũng đang đến gần.

"Makoto-san, tôi nghe nói hôm nay bạn vắng mặt từ sáng nên đã tự hỏi bạn đã đi đâu" Shizuki nói.

"Gọi điện không nghe, LINE cũng không đọc" Rinko cũng có vẻ không vui.

"…A, à à, …xin lỗi".

Tôi đã chạy đến hụt hơi nên hoàn toàn không nhận ra có cuộc gọi đến.

"Mà này Makoto-chan, Misao-san──"

Akane đang định giải thích thì có lẽ đã nhận ra điều gì đó từ vẻ mặt của tôi nên im bặt.

"…Chẳng lẽ chỉ có mình cậu được biết chuyện?"

Tôi lắc đầu trước câu hỏi của Rinko.

"…Hôm qua, tớ đã nghe từ chị Kurokawa".

"Vậy à. …Bọn tớ cũng vậy, vừa nãy nghe từ thầy hiệu phó".

Không ai có thể thốt ra lời nào tiếp theo. Cả bốn chúng tôi đều mang cùng một tâm trạng. Dù tỉ lệ ở mỗi người có lẽ hơi khác nhau, nhưng đó là một cảm xúc hỗn tạp đục ngầu giữa sự tức giận, hối hận và bất lực.

Chúng tôi bước vào phòng chuẩn bị nhạc. Cảm giác như đồ đạc còn vơi đi nhiều hơn so với lúc sáng tôi thấy. Trong góc của chiếc kệ trống không, bụi bặm co rúm lại bám vào một cách tội nghiệp. Trên mặt bàn không có gì, chỉ còn lại vết cà phê hằn hình đáy cốc.

Rinko mở nắp đàn piano điện tử, lướt ngón tay trên từng phím một.

Shizuki thì đứng lặng nhìn chiếc bình hoa bằng kính Kiriko bị bỏ lại một mình trên tủ bát.

Akane đi đến bên cửa sổ, áp má vào rèm và lơ đãng nhìn xuống sân trường.

Cảm giác như thể chúng tôi đã giật đứt một mớ chỉ rối tưởng chừng vô hại, để rồi nhận ra đó lại là một nút thắt quan trọng, và mọi thứ đã tan thành từng mảnh. Không thể cứu vãn được nữa. Trong căn phòng trống rỗng bị tước đi mọi sinh khí và âm thanh này, chúng tôi, những kẻ đã đánh mất cả lời để nói, chỉ có thể tụ tập lại và chạm vào cảm giác bất lực âm ấm của nhau.

Thật sự, sẽ không thể gặp lại cô nữa sao.

Dù cô đã nói những lời như thể đây là lần cuối, nhưng liệu có phải ngay cả liên lạc cũng không thể nữa không.

Tôi lấy điện thoại ra. Cuộc gọi nhỡ── vừa mới đây, một cuộc từ Rinko và ba cuộc từ Shizuki. Chỉ có vậy. Tin nhắn LINE cũng chỉ từ Rinko, Shizuki và Akane.

Phải rồi, liệu cô có gửi gì đến kênh trên trang video không nhỉ. Con người đó là một người nghe của Musa男 mà. Nghĩ vậy, tôi mở trình duyệt. Lượt xem sắp vượt qua con số 2 triệu. Phần bình luận đã phình to đến mức tôi chẳng buồn xem nữa. Hộp thư tin nhắn trực tiếp cũng hiển thị một con số ba chữ số chưa đọc.

Nhưng, không có gì từ cô cả.

Tôi úp điện thoại xuống bàn.

Tiếng ve sầu râm ran qua cửa sổ nghe sao mà trống rỗng, và một cơn ớn lạnh ập đến trái ngược với làn da đang rịn mồ hôi. Giá như trời mưa, tôi thầm nghĩ. Giá như một cơn mưa rào đủ để nhuộm cả thế giới thành màu xám ập đến, nghiền nát mọi âm thanh để không còn nghe thấy gì nữa, và cuốn trôi tất cả mọi thứ bên ngoài cửa sổ đi.

Ước nguyện thật vô vọng, chỉ có những tạp âm gai góc bao trùm lấy chúng tôi.

Nhưng chính lúc đó, một bài hát vang lên.

Ánh mắt của cả bốn chúng tôi đều đổ dồn về một nơi. Chiếc điện thoại trên bàn.

Có lẽ khi đặt xuống tôi đã vô tình chạm vào màn hình. Là bài hát của chúng tôi, một bài hát mà tôi đã nghe đến hàng vạn lần, biết rõ như lòng bàn tay, từ vòng hợp âm, đến giai điệu lặp lại, nhịp thở của những câu trống dồn, và sự hòa quyện của những giai điệu phụ trong phần điệp khúc, như thể chúng là một phần cơ thể của chính mình.

Những ngón tay gảy lên những sợi dây đàn không tồn tại.

Những ngón tay của Rinko cũng bắt đầu chuyển động, tìm kiếm cảm giác của những đốt xương.

Khuỷu tay Shizuki, đầu gối cô, cựa quậy tìm kiếm nhịp điệu.

Đôi môi Akane mấp máy theo lời bài hát, gặm vào khoảng không.

Thật ra tôi đã biết. Điều tôi phải nói ra lúc này. Không có gì khác. Chỉ có một điều duy nhất. Kể từ khoảnh khắc cuộc gọi với cô kết thúc, tôi đã biết.

Chỉ là tôi đã không đủ can đảm.

Trước khi bài hát kết thúc, tôi cất giọng hòa vào.

"──Tham gia live show thôi".

Ánh mắt của ba cô gái đổ dồn về phía tôi. Chúng quá nặng để tôi có thể đón nhận hết, tôi cúi gằm mặt xuống, và tiếp lời với cỗ máy nhỏ đang tiếp tục hát bằng một âm lượng khiêm tốn.

"Cô nói là muốn nghe. Vì vậy, hãy tham gia live show đi".

Tôi ngẩng đầu lên.

Rinko với vẻ mặt điềm tĩnh, Shizuki với nụ cười bẽn lẽn, và Akane với nụ cười rạng rỡ, tất cả đều gật đầu.

Anh Kakizaki của công ty sự kiện đã cực kỳ ngạc nhiên khi gặp tôi lần đầu.

"Chà, không ngờ cậu lại là con trai thật đấy. Chà, à vâng".

Đó là câu đầu tiên anh ta nói sau khi tự giới thiệu tại một quán cà phê ở Shinjuku vào một ngày thứ Hai cuối tháng Bảy.

"Không, dĩ nhiên là tôi đã đọc hồ sơ rồi, nhưng mà tất cả các video, à vâng, đều trông giống như con gái, nên tôi đã nghĩ có lẽ cậu chỉ đang xây dựng hình tượng là nam giới để tạo chủ đề thôi, với lại trước giờ toàn là nhạc không lời, bài hát mới là bài đầu tiên có giọng hát phải không, nên tôi cứ ngỡ là".

Bị nghĩ như vậy cũng phải thôi. Tôi đã xóa hết các bài hát từ thời chưa giả gái rồi. Mà nói vậy tức là cũng có khá nhiều khán giả đang nghĩ như thế à.

Anh Kakizaki, đúng như chị Kurokawa đã nói trước đây, là một người khá ‘dẻo miệng’. Anh ta tầm ba mươi tư, ba mươi lăm tuổi, là kiểu người yêu thể thao với làn da rám nắng, hay đổ mồ hôi và trông nóng nực, ngay cả trong quán có máy lạnh mà anh ta vẫn liên tục lau trán bằng khăn tay, mắt sáng rực và nói không ngớt.

"Nhưng mà cậu là học sinh cao trung thì là thật nhỉ, điều đó thật đáng quý, tuyệt vời lắm, học sinh cao trung là giá trị thương hiệu cao nhất rồi. Vậy còn ba cô bé trong video thì sao, hả, à, vâng, là thành viên ban nhạc à? Họ thật sự biểu diễn luôn! Hả, họ sẽ tham gia ư? Tuyệt vời!".

Tôi có cảm giác như nhiệt độ trong quán đã tăng lên khoảng hai độ.

"Thế nên lịch trình đã được sắp xếp xong cả rồi, phần của Musao-san── à, tôi gọi cậu là Musao-san được chứ? Murase-san? Vâng, phần của Murase-san sẽ là đầu tiên vào ngày khai mạc với thời lượng 40 phút, không sao chứ ạ? Vì là học sinh nên tôi đã xếp lên đầu để không quá muộn".

Tận 40 phút? Lại còn là người mở màn? Chuyện này lớn hơn tôi tưởng rất nhiều nên tôi run lên. Anh Kakizaki có vẻ đã hiểu nhầm vẻ mặt lo lắng của tôi nên vội vàng nói thêm.

"Có thể cậu sẽ thấy hơi ngắn một chút nhưng xin lỗi nhé, cũng không có encore đâu, vì sự kiện 3 NGÀY này chúng tôi mời đến 12 nghệ sĩ lận".

"Không không, không phải ngắn mà là… được cho nhiều thời gian như vậy, số bài hát có thể diễn──"

Nói đến đó tôi ngậm miệng lại.

"…Bọn em sẽ sáng tác từ bây giờ ạ".

"Tuyệt vời! Tính cả phần MC thì chắc sẽ khoảng 7, 8 bài nhỉ! À phải rồi, chúng ta nên nói chuyện rõ ràng về tiền thù lao trước đã".

Dù có hơi dẻo miệng quá, nhưng anh ta có vẻ là một người trưởng thành đàng hoàng và đáng tin cậy. Sau khi thảo luận chi tiết về việc diễn tập và thiết bị, cuối cùng anh ta hỏi.

"Nhân tiện, tên nghệ sĩ biểu diễn sẽ là gì ạ?"

"Ể?"

"Nếu ‘Musa男’ là được rồi thì chúng tôi sẽ để vậy, nhưng đây là một ban nhạc mà phải không? Giám đốc của chúng tôi, sau khi xem video đã quả quyết đây là một ban nhạc nữ, mà may là cũng gần đúng như vậy, nên ông ấy nghĩ rằng nên ra mắt với tư cách là một ban nhạc thì sẽ tốt hơn. Nói thẳng ra thì giám đốc có vẻ không thích cái tên Musao và muốn đổi thành một cái tên dễ bán hơn, thậm chí còn hăng hái đến mức muốn tự mình đặt tên, à, xin lỗi cậu, ông ấy là một người tự tung tự tác như vậy đấy, nhưng tôi nghĩ mình cũng nên truyền đạt lại ý định của giám đốc".

"À vâng…"

"À không không xin lỗi, thật là một câu chuyện thất lễ phải không, cậu đã nổi tiếng với cái tên Musa男 rồi nên về phía Murase-san thì đó là điều không thể bỏ được nhỉ, cậu hãy quên chuyện vừa rồi đi".

"K, không, không phải vậy đâu ạ, xin lỗi anh".

Phản ứng ngớ ngẩn của tôi đã bị hiểu lầm khiến anh ta phải xin lỗi.

"Em nghĩ có lẽ đúng là như vậy. Những người biểu diễn là họ mà, em sẽ hỏi thử".

Tại quán ăn gia đình sau buổi tập ở studio vào tuần sau, tôi đã đề cập đến chuyện đó.

"…Tên ban nhạc à? Hừm".

Rinko tỏ ra không mấy quan tâm.

"Nghe đâu cái giống người được gọi là thành viên ban nhạc khi quyết định tên ban nhạc nhất định sẽ xảy ra cãi vã, thậm chí có trường hợp còn dẫn đến đổ máu nữa".

"Cậu lấy cái kiến thức lệch lạc đó ở đâu ra vậy… Mà đúng là thường thì không quyết định suôn sẻ được thật".

"Nếu là chuyện cãi vã trong ban nhạc thì cứ giao cho tớ!" Akane vênh váo nói, nhưng đó chẳng phải là chuyện gì đáng tự hào cả. "Tớ còn từng có một lần tan rã vì quyết định tên ban nhạc rồi đấy. Dựa trên kinh nghiệm của một người như tớ, thì người thắng oẳn tù tì sẽ nghĩ ra tên và những đứa còn lại không được phàn nàn, tớ nghĩ đó là cách tốt nhất!".

"…Trước khi oẳn tù tì, tớ muốn nghe thử ý tưởng đặt tên của Akane đã".

"Ể, tớ cũng không có yêu cầu gì đặc biệt đâu mà".

Akane vừa nói vừa nhíu mày, đăm chiêu một lúc.

"Để xem nào, tớ nhất định muốn có hai trong số các từ ‘Death’, ‘Dark’, ‘Killer’, ‘Blood’, và ‘Madness’, còn lại thì sao cũng được".

"Chẳng có gì là được cả. Thôi bỏ vụ oẳn tù tì đi…" Phải chịu cái tên ban nhạc như thế với xác suất một phần tư thì tệ quá.

Shizuki rụt rè nói.

"Lấy tên hoa đặt cho ban nhạc thì sao ạ. Thật ra tôi đã có một ý tưởng suy nghĩ từ trước rồi. Lập ban nhạc là ước mơ từ nhỏ của tôi mà".

"Tên hoa à. Nghe hay đấy chứ, dù sao cũng là ban nhạc nữ. Tên gì vậy?"

Tôi đã nghĩ Shizuki chắc chắn sẽ chọn một cái tên gì đó đáng yêu và trong sáng, nào ngờ cô ấy lấy sổ tay và bút ra rồi bắt đầu viết một tràng dài.

"‘Mandārake, Makamandārake, Manjushage, Makamanjushage’ có ngầu không ạ, đây là tên của bốn loài hoa trên thiên giới xuất hiện trong Kinh Pháp Hoa và cũng là nguồn gốc của một tên gọi khác của hoa bỉ ngạn, chúng ta có bốn người nên rất hợp phải không ạ".

"Bác bỏ".

"T, tại sao chứ ạ".

Giải thích cũng thấy thật vô nghĩa. Vừa không viết được, vừa không đọc được, lại còn quá dài.

Lúc đó, Rinko thở dài một cách chán nản rồi nói.

"Vậy thì tớ cũng đưa ra một yêu cầu".

"Ể… à này, làm ơn chọn cái nào bình thường một chút nhé…"

Tôi bị lườm một cái sắc lẹm.

"Có nhiều ban nhạc lại đặt tên có chữ ‘Orchestra’ đúng không. Tớ thích kiểu ra vẻ đó. Chúng ta cũng nên thêm vào".

"À… như ELO à" Thật sự là một ý tưởng bình thường nên tôi thấy nhẹ nhõm một cách thất lễ.

Electric Light Orchestra. Yellow Magic Orchestra. Brian Setzer Orchestra. Ừm, cái nào cũng rất phong cách.

"Quả nhiên là phải viết tắt được bằng ba chữ cái Alphabet thì mới tốt nhỉ!"

Akane, chẳng có vẻ gì là biết lỗi, lại chen vào câu chuyện. Tôi đang định ngăn cô ấy lại trước khi cô ấy kịp nói ra những cái tên như Dark Madness Orchestra thì Shizuki từ bên cạnh cũng nói.

"Orchestra, tuyệt thật đấy ạ. Các ban nhạc Jazz cũng thường có tên như vậy".

"Ừm, cái nào hay nhỉ. Để xem, NGO" "Đó là Tổ chức phi chính phủ quốc tế ạ".

"Vậy thì PKO" "Đó là Hoạt động gìn giữ hòa bình Liên Hợp Quốc ạ".

"UNO" "Đó là Uno ạ".

Bên cạnh cuộc đối thoại vô bổ của Akane và Shizuki, Rinko nhìn tôi.

"Cậu là người đã bắt đầu ban nhạc này, phần còn lại cậu quyết định đi".

Đúng là chỉ có mình tôi chưa đưa ra ý tưởng nào thì cũng thật đáng xấu hổ.

Orchestra. Một cái tên để tô điểm cho dàn nhạc của chúng tôi.

Từ trước đến nay, "dàn nhạc" của tôi là bộ sắp xếp và bộ tổng hợp được cài đặt trong máy tính. Tôi đã từng nghĩ rằng âm nhạc là thứ có thể làm một mình, và thực tế tôi đã làm một mình. Nhưng, âm nhạc có thể làm một mình chỉ là phần của một người. Âm nhạc là một thứ kỳ diệu, khi có hai người trở lên tham gia, nó không còn là phép cộng đơn giản mà trở thành một phép nhân phức tạp. Vì vậy, đôi khi những kẻ mang giá trị số thập phân hay số âm có thể phá hủy cả một tập thể và biến nó thành đống sắt vụn, nhưng cũng có khi ngược lại. Thậm chí có lúc một nguồn năng lượng không ai có thể tưởng tượng được sẽ được sinh ra và bay đến tận vũ trụ.

Dù kết quả có ra sao, nếu một người và một người không gặp gỡ và chạm vào nhau lúc ban đầu, thì sẽ chẳng có gì bắt đầu cả. Chúng tôi cũng vậy. Cô Hanazono đã kết nối tôi và Rinko, và mọi thứ cuối cùng đã bắt đầu.

Tại nơi đó── nó đã bắt đầu.

Tôi bất chợt nhìn lại khuôn mặt Rinko, và nhận ra cô ấy cũng đang nhớ về cùng một nơi với tôi. Nơi khởi đầu. Một vương quốc của cỏ, rêu và nhựa đường, được ngăn cách bởi hàng rào. Bầu trời rộng mở như thể có thể đi đến bất cứ đâu, nhưng lại chẳng thể đi đến đâu cả, trong một buổi chiều khi cơn gió mang theo dự cảm của một cơn mưa rào bất chợt chỉ thổi bùng lên những nốt dương cầm của chúng tôi.

"…Paradise Noise".

Tôi thì thầm.

Lần này, tôi đã có thể đón nhận được ánh mắt của cả ba người đang đổ dồn về phía mình.

"Paradise Noise Orchestra".

Tôi lau mặt bên của ly trà ô long đọng mồ hôi bằng ngón tay, rồi dùng đầu ngón tay ướt xếp ba chữ cái Alphabet trên mặt bàn. PNO.

"Tớ nghĩ là được đấy" Rinko nói, và hai người còn lại nhìn nhau cười.

Địa điểm tổ chức là một live house lớn, tọa lạc tại Ebisu, với kiến trúc vô cùng sang trọng. Tầng trệt có quán cà phê, cửa hàng tạp hóa thời trang và quầy bán vật phẩm, còn tầng hầm chính có sức chứa lên đến 1000 người. Ngay cả một kẻ không rành về live house như tôi cũng hiểu rằng đây là một sân khấu thuộc hàng top. Chắc chắn không có nhiều nơi chứa được đến bốn con số.

Buổi tổng duyệt hôm đó được hẹn vào đầu giờ chiều tại ga Ebisu.

Cả Rinko, Shizuki và Akane đều ăn vận đồng bộ trong trang phục đậm chất mùa hè với quần hot pants nền trắng và áo ống ôm sát, khiến bờ vai và đôi chân trần của họ chói lóa đến mức tôi không dám nhìn thẳng. Bộ họ có hẹn nhau phối đồ trước hay gì? Trong khi đó, tôi vẫn chỉ diện cái áo thun và quần jean nhạt nhẽo như mọi khi.

Mà thôi—dù sao tôi cũng chỉ là một tay bass không có lấy một đoạn solo, nên chắc cũng chẳng sao cả. Đằng nào thì mọi người cũng đến đây để xem ba người họ. Có khi sự tồn tại của tôi còn chẳng ai buồn để ý.

Địa điểm ở ngay gần nhà ga, và đây là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy hội trường. Sự sạch sẽ và nét hiện đại của nội thất khiến tôi hoàn toàn choáng ngợp. Nó khác một trời một vực so với không gian live vừa bẩn thỉu vừa chật chội của "Moon Echo". Khu vực PA trông như buồng lái của một con tàu vũ trụ, có cả sân khấu trung tâm nhô ra bằng một lối đi nhỏ, ba màn hình khổng lồ được treo từ trên trần xuống, và có hẳn một không gian từ cánh gà ra sau sân khấu để đặt các loại thiết bị.

Lúc chúng tôi đi xuống cầu thang, công tác dàn dựng sân khấu đang được tiến hành. Tôi thấy các nhân viên đang lắp một bảng đèn LED dài và có vẻ nặng ngay bên dưới màn hình.

"Test đây! Cho chạy thử bình luận nào đó đi!"

Một nhân viên hét lên. Trên bảng đèn LED, một dòng chữ "Uôôôôôôô cặp đùiiiiiiiiii" hiện ra từ cạnh phải rồi chạy dần sang trái và biến mất.

"Á ha ha. Nhân viên ở đây chắc là fan của Musao rồi," Akane cười khi thấy cảnh đó.

"Bình luận đó là sao vậy ạ?" Shizuki hỏi.

"Nghe nói buổi live sẽ được phát trực tuyến, nên chắc là họ sẽ hiển thị bình luận của người xem trên trang phát sóng ở đó theo thời gian thực," Rinko tỏ ra am hiểu lạ thường.

Khán giả không chỉ có 1000 người ở đây. Mà còn là hàng vạn, hàng chục vạn người đang lắng nghe qua đường truyền mạng. Tôi cảm nhận được sự căng thẳng đang âm thầm bò đến sống lưng mình.

Tôi bước xuống hết cầu thang, hòa mình vào không khí căng như dây đàn của hội trường.

Cuối cùng, giờ G đã điểm. Tôi chợt nhận ra mình đã đứng khựng lại, đầu gối run lên bần bật. Vậy mà ba người kia vẫn bình thản nói cười, băng qua giữa các nhân viên và thản nhiên tiến về phía sân khấu. Shizuki nhận ra và quay lại.

"Makoto-san?"

"...À, xin lỗi, không có gì đâu."

Tôi đấm vào đùi mình để lấy lại tinh thần rồi đuổi theo ba người họ.

Rinko nhếch mép: "Hừm. Căng thẳng chứ gì."

"Thì cũng phải thôi. Mà trông mọi người bình thản thật đấy. Sắp sửa biểu diễn ở một nơi lớn thế này cơ mà."

"Hội trường thi piano còn lớn hơn thế này là chuyện thường."

"Tớ cũng lần đầu diễn ở sân khấu lớn thế này, nhưng chắc là do dạn dày kinh nghiệm rồi. Tớ không thấy căng thẳng lắm."

"Em đã từng phải chào hỏi rất nhiều khách quý trong các buổi thẩm định nên cũng đã quen rồi ạ."

Ra vậy, chỉ có mình tôi là đang cuống cả lên. Thật thảm hại. Phải vững vàng lên mới được.

"Nhưng mà, cả ba đứa bọn tớ cộng lại cũng chẳng bằng Murase-kun đâu."

"...Hả?" Tôi nhìn chằm chằm vào mặt Rinko.

"Thì chẳng phải Murase-kun đã đối mặt với cả triệu người rồi còn gì."

"Đúng vậy ạ. Theo đúng nghĩa đen thì đó là một đẳng cấp khác hẳn."

"Ừm thì... dù không phải thời gian thực và là qua mạng nhưng mà..."

"Mà lại còn giả gái nữa chứ, đỉnh của chóp luôn!" Akane-san, làm ơn đừng nói chuyện đó ra mà.

Dù vậy, lòng tôi cũng nhẹ nhõm đi nhiều. Chỉ còn cách phó mặc cho số phận thôi. Tôi đã dành gần như cả kỳ nghỉ hè để lao đầu vào luyện tập rồi mà.

Tôi lần lượt nhớ lại từng chuyện trong một tháng rưỡi vừa qua.

Số lượng bài hát để biểu diễn hoàn toàn không đủ, nên tôi đã phải điên cuồng sáng tác ca khúc mới. Chúng tôi thu âm tất cả và đăng video lên kênh Musa-otoko. Hình ảnh lúc nào cũng y như nhau, là cảnh đang tổng duyệt trong phòng thu. Lần nào tôi cũng không lên hình. Cuộc tranh luận xem ai trong ba người họ là Musa-otoko đã gần như không còn xuất hiện nữa. Đó là vì tôi đã đổi tên kênh từ "Musa-otoko" thành "Paradise Noise Orchestra". Và giờ đây, lượng người xem có được sau khi ban nhạc bắt đầu hoạt động đã chiếm áp đảo, hầu hết mọi người đều không biết về cái gã đã từng một mình cần mẫn giả gái ra mắt các sản phẩm nhạc không lời. Phải rồi, chẳng có ai chú ý đến mình đâu, không sao cả. Người mà mọi người say mê là Akane, Rinko và Shizuki. Tôi chỉ cần chơi bass đúng như đã luyện tập là được.

"A, mọi người vất vả rồi ạ!"

Một giọng nói vang lên, người chạy lại là Kakizaki-shi từ công ty tổ chức sự kiện.

"Mọi người có cần thay đồ không ạ? À, cứ mặc thế này ạ? Đúng rồi nhỉ, không, mọi người tuyệt vời lắm, siêu dễ thương luôn ạ, vâng, vâng, sắp đến giờ tổng duyệt rồi nên mời mọi người để hành lý vào phòng chờ ạ."

Dù hôm nay mới là lần đầu gặp ba người còn lại, anh ta vẫn giữ cái giọng điệu hồ hởi như thể đã làm việc cùng nhau từ rất lâu rồi.

Thế nhưng, khi chúng tôi đặt hành lý vào phòng chờ và bước ra, Kakizaki-shi lại chào đón chúng tôi với một bộ mặt tối sầm. Không biết đã có chuyện gì xảy ra.

"Thành thật xin lỗi!"

Kakizaki-shi đột ngột cúi rạp người dập đầu ngay giữa hành lang.

"...C-Có chuyện gì vậy ạ?"

"Là giám đốc của chúng tôi ạ, ngài ấy cứ khăng khăng rằng PNO phải được quảng bá như một ban nhạc nữ, và sau khi thực sự trông thấy ba quý cô đây thì ngài ấy lại càng quyết tâm hơn, nói cách khác thì, không phải là ngài ấy bảo Murase-san không được lên sân khấu, mà là, ừm, về vị trí đứng trên sân khấu, ngài ấy muốn cậu đứng ở một chỗ cạnh bộ trống, nơi ánh đèn không chiếu tới nhiều—"

Tôi đứng ngẩn người ra một lúc.

Tóm lại, là đừng có nổi bật, hãy tỏ ra như một thành viên hỗ trợ, có phải không?

"Thật sự vô cùng xin lỗi vì đã đường đột thông báo vào đúng ngày diễn ra, nhưng xin cậu hãy xem xét đề nghị này."

Nhìn Kakizaki-shi vẫn đang cúi đầu, tôi lại thấy bản thân trở nên bình tĩnh một cách kỳ lạ. Thì đúng là với bên tổ chức, việc quảng bá một ban nhạc gồm ba cô nữ sinh trung học, không có một gã đàn ông thừa thãi nào trên sân khấu, sẽ ngon ăn hơn nhiều. Người có fan là các cô gái chứ không phải tôi. Kakizaki-shi liên tục nhấn mạnh rằng đây là yêu cầu của giám đốc và bản thân anh ta chỉ có thể tuân theo dù rất lấy làm tiếc—nhưng cách nói đó cũng thật đáng ngờ. Có khi thực chất chính Kakizaki-shi cũng muốn loại bỏ tôi, và để cho mọi chuyện êm đẹp, anh ta đang biến vị giám đốc không có mặt ở đây thành kẻ xấu. Tôi đã bình tĩnh đến mức có thể suy diễn như vậy đấy.

"Nhưng Makoto-chan cũng là thành viên của nhóm mà... mà cậu ấy còn là nhóm trưởng nữa chứ? Không có Makoto-chan thì làm gì có ban nhạc này," Akane bất bình lên tiếng từ bên cạnh.

"Vâng, tôi vô cùng hiểu điều đó, nhưng biết sao được... Giám đốc của chúng tôi một khi đã quyết thì không ai cản được, ngài ấy nói rằng về lâu dài thì như vậy tuyệt đối sẽ tốt hơn, và Murase-san sẽ ở vai trò giống như một nhà sản xuất, hỗ trợ từ phía sau, có thể nói là như vậy."

Chuyện càng lúc càng trở nên phiền phức.

Tôi liếc nhìn về phía sân khấu và nhận ra. Vị trí đặt keyboard của Rinko khá gần trung tâm. Và vị trí đứng của Akane, nơi đặt micro của hát chính, lại bị lệch hẳn sang bên phải. Cái quái gì thế này, tôi cười khổ trong lòng. Chẳng phải họ đã sắp xếp sân khấu cho một ban nhạc ba thành viên rồi sao. Chẳng cần đợi nghe ý kiến của chúng tôi làm gì. Vậy thì, vị trí của tôi sẽ là ở góc tối tăm bị bao vây bởi các dàn loa kiểm âm, ngay cạnh bên phải bộ trống kia ư.

"...Thôi thì... tôi là tay bass, cũng chẳng có đoạn solo nào, nên tôi nghĩ cũng chẳng sao cả."

"Hả—Đến cả Makoto-chan cũng nói vậy là sao."

"Nếu Murase-kun đã thấy ổn thì chẳng có vấn đề gì cả," Rinko lạnh lùng nói.

"Vì Makoto-san muốn lúc nào cũng được ở sát cạnh bên tôi nên tôi cũng không có vấn đề gì ạ."

Còn Shizuki thì lại đồng ý với một lý do không thể hiểu nổi. Ở sát rạt nhau thì làm sao mà chơi bass với trống được nữa.

"Cảm ơn cậu nhiều, cậu giúp chúng tôi quá!"

Kakizaki-shi cúi đầu chào một lần nữa với một lực mạnh như thể muốn dùng đầu làm vỡ cả sàn nhà.

"A, có vẻ đã chuẩn bị xong cho buổi tổng duyệt rồi, vậy giờ chúng ta sẽ xác nhận vị trí đứng cụ thể và ánh sáng, nhờ mọi người nhé!"

Sau khi Kakizaki-shi chạy đi với những bước chân ồn ào, Rinko lườm tôi.

"...Gì vậy?" tôi bất an hỏi.

"Cậu thấy ổn thật à? Cậu quyết định tham gia buổi live này là để được đứng dưới ánh đèn sân khấu cơ mà."

"Hả? Sao lại thế. Tớ không nổi bật cũng có sao đâu. Mà nói đúng hơn thì bass vốn không nên nổi bật mà. Chỉ cần ban nhạc tỏa sáng là được rồi."

"...Không phải chuyện đó. Cậu chẳng hề trưởng thành chút nào cả..."

"Này, t-tự nhiên nói gì vậy? Tớ đã chơi bass tàm tạm được rồi còn gì, đã luyện tập nhiều đến thế cơ mà! Đúng là lúc thu âm thì để Akane chơi sẽ tốt hơn, nhưng khi diễn live thì chỉ có tớ làm được thôi."

"Không phải chuyện đó mà Makoto-chan."

"Vâng. Không phải là chuyện đó đâu ạ."

Đến cả Akane và Shizuki cũng vậy, rốt cuộc là sao chứ?

"Nhưng mà em có thể độc chiếm Makoto-san nên em không bận tâm chút nào ạ."

"Shizu-chan! Cậu cứ nuông chiều cậu ấy như thế đấy!"

Mấy cô gái vừa nói vừa cãi nhau vừa rảo bước đi nhanh về phía sân khấu. Tôi chẳng hiểu gì cả. Mọi người muốn tôi nổi bật đến thế à? Chẳng phải chính các cậu là người đã phàn nàn không ngớt về kỹ năng chơi bass của tôi và bảo tôi phải luyện tập nhiều hơn sao?

"PNO-san!" Tôi nghe tiếng một nhân viên gọi lớn. "Mời mọi người vào vị trí ạ!"

Tôi cũng vội vàng chạy về phía sân khấu.

Khi giờ biểu diễn đến gần, những rung động như địa chấn bắt đầu truyền đến phòng chờ. Tôi nắm chặt điện thoại, lướt một vòng mạng xã hội. Các bài đăng thông báo đã vào trong của khán giả đến xem buổi live liên tục xuất hiện.

Tôi lại lặng lẽ nhìn quanh phòng chờ một lần nữa. Hôm nay có tổng cộng bốn nhóm biểu diễn, bao gồm cả chúng tôi. Nhưng nói là nhóm chứ chỉ có chúng tôi là theo hình thức ban nhạc, còn lại là hai nghệ sĩ solo và một nhóm song ca, nên trong phòng chỉ có tất cả tám người. Các nghệ sĩ biểu diễn cùng đều là nam giới lớn tuổi hơn, dù mới gặp lần đầu nhưng họ đã lập tức lại gần bắt chuyện thân mật với Akane, Shizuki và Rinko.

"Anh nghe hết các bài hát mới rồi nhé, em là Musao đúng không? Hóa ra là con gái thật à, làm gì có thằng con trai nào có thân hình đẹp thế chứ."

"Không phải em đâu ạ. Em chỉ hát chính thôi. Em cũng luôn ước gì mình có thể tự sáng tác nhạc và lời!"

"Hả—Thật á? Không không, không tin được, giờ không có thời gian nhưng lát nữa kể anh nghe kỹ hơn nhé, mọi người đều đi tiệc sau buổi diễn đúng không? Anh có biết một quán bar xịn của người quen..."

"Không ạ, chúng tôi đều là học sinh trung học nên không thể uống rượu và có giờ giới nghiêm ạ."

Đối với những người đàn ông đó, Akane thì khéo léo từ chối, Shizuki thì giữ khoảng cách như một tiểu thư khuê các, còn Rinko thì hoàn toàn phớt lờ. Ba người đối phó theo ba cách khác nhau. Và chẳng ai bắt chuyện với tôi, người đang ngồi một xó trong phòng chờ. Có lẽ họ nghĩ tôi là trợ lý khuân vác hành lý hay gì đó. Chắc là vậy rồi. Nhờ thế mà tôi có thể kìm nén được sự căng thẳng. Chẳng ai nhìn mình đâu, tôi tự nhủ với bản thân hết lần này đến lần khác.

Cửa phòng chờ bị mở ra một cách thô bạo, một nhân viên ló mặt vào.

"PNO-san, đến lượt mọi người rồi!"

Akane, Shizuki và Rinko đồng loạt đứng dậy. Tôi thì suýt nữa ngã lăn khỏi chiếc ghế xếp.

"Vậy tụi em đi hâm nóng khán phòng đây!"

Khi bước ra khỏi phòng chờ, Akane vẫy tay và nói với các nghệ sĩ khác. Quả là một người đã quá quen với các buổi live. Thật đáng tin cậy. Tôi chỉ cần nín thở nép mình trong bóng tối bên cạnh Shizuki, và cứ thế đi theo thứ ánh sáng mang tên Akane là được.

Nhưng khi thực sự bước ra sân khấu, cái suy nghĩ ngọt ngào đó gần như bị thổi bay. Bức tường thanh âm hò reo dày đặc thổi tới từ hàng ghế khán giả, và thứ ánh sáng bạo lực ép đến từ cả trên trần lẫn dưới chân. Mọi thứ được tô điểm bằng sự tương phản sắc lẹm, bóng tối bị ánh sáng khoét sâu, tiếng nói, tiếng vỗ tay và tiếng dậm chân xé nát không gian thành từng mảnh. Dù vẫn là bối cảnh và ánh sáng như lúc tổng duyệt, nhưng cảm giác như một nơi hoàn toàn khác.

Akane vẫy tay chào khán giả, nhấc cây PRS Custom 24 của mình từ giá đỡ guitar. Khi luồn vai qua dây đeo, cô ấy quay lại nhìn chúng tôi một cách rất tự nhiên. Một nụ cười hùng hồn như muốn nói "Bùng nổ từ đầu luôn nhé?". Shizuki mỉm cười đáp lại rồi ngồi vào sau bộ trống, còn Rinko chỉ đáp lại bằng một cái liếc mắt rồi ngồi xuống chiếc ghế cao trước dàn keyboard hai tầng. Tôi thở ra toàn bộ khối không khí cứng nhắc đang tắc nghẽn trong phổi, đứng trong bóng tối mờ ảo cạnh bộ trống và nhấc cây Precision Bass lên. Độ dày thô ráp của cần đàn, sức nặng cắn phập vào vai khi đeo dây, lại quen thuộc với cơ thể một cách kỳ lạ.

Bốn nhịp đếm vang lên.

Và rồi, khúc riff piano lấp lánh đến tột cùng bắt đầu tuôn chảy—một chuỗi hợp âm hoa mỹ đến tê tái, ẩn chứa hai lớp đảo phách phức tạp trong những bè trong, một kỹ thuật siêu việt được dệt nên từ chính những ngón tay của Rinko. Nhịp điệu của hi-hat làm xù lên bề mặt của nó. Khi đoạn nhạc lặp lại một vòng, tiếng arpeggio của guitar quyện vào, chen những nốt 9th và 11th vào các kẽ hở của hòa âm như một trò chơi đùa với dao. Tiếng reo hò chỉ lắng xuống trong một thoáng chốc rồi lại dâng lên như sóng thần. Sống lưng tôi run lên rần rật. Trong động lực học của âm nhạc, sự bất an, kỳ vọng và phấn khích đều là những nguồn năng lượng đồng chất không thể phân biệt. Nó kéo tôi đi. Kéo theo cả ngàn khán giả tại đây, và cả triệu người nghe ở phía bên kia đường truyền mạng.

Lời ca tuôn trào từ đôi môi Akane.

Tôi nhớ lại rõ mồn một những gì cô ấy đã nói trong buổi tập cuối cùng trước đêm diễn. Sân khấu là một sinh vật sống. Phải diễn thử mới biết được chuyện gì sẽ xảy ra. Vì nó đang sống và chuyển động mà. Nên người ta mới gọi đó là live. Quả đúng là như vậy. Trong lòng bàn tay chúng tôi, dưới chân chúng tôi, và sâu bên trong thứ ánh sáng dữ dội bao quanh chúng tôi, âm thanh đang hít thở, đập nhịp và vươn mình lan tỏa. Đây không phải là một thứ gì đó dịu dàng như đang "tấu lên". Mà là cảm giác chính bản thân mình bị bào mòn, tan thành từng mảnh và hòa vào không khí, trở thành một cơn bão đậm đặc và ngọt ngào.

Sung sướng đến điên người.

Cứ như thể toàn bộ máu trong người tôi đã biến thành sâm panh trong tích tắc. Tôi cố gắng nắm chặt lấy cảm giác thực tại duy nhất còn sót lại của mình, đó là những sợi dây kim loại dày cui đang quằn quại trong tay trái. Để không bị cuốn trôi, không bị nuốt chửng, tôi cố gắng tách ra và nắm bắt nhịp điệu mà Shizuki đang gõ lên từ giữa dòng lũ âm thanh, và tiếp tục những bước đi trên dây. Dưới ánh đèn ngược sáng, bóng của Akane nhảy vọt lên cao. Đoạn guitar solo hóa thành một con rắn điện quang, xé toạc mọi thứ trên sân khấu, lao vào hàng ghế khán giả, cào cấu len lỏi giữa dòng người rồi để lại những vết sẹo dọc ngang hỗn loạn trên trần nhà trước khi nổ tung.

Giữa những hạt ánh sáng trút xuống như mưa, Akane đặt cả hai tay lên micro và bắt đầu hát trở lại.

Trong tám ô nhịp ngắn ngủi của điệp khúc thứ hai này, chỉ có bass và trống hỗ trợ cho giọng hát. Không sao đâu, tôi tự nhủ với bản thân hết lần này đến lần khác, điểm thêm những đoạn obbligato vào giữa những khoảng lặng của tiếng hát. Không sao đâu, Shizuki đang ở ngay bên cạnh bảo vệ mình. Vì giọng hát của Akane nghe thật rõ ràng, miệng tôi bất giác chuyển động, hòa theo giai điệu. Nhưng tôi không được đưa cho micro nên không một ai nghe thấy giọng hát đó. Nó bị chôn vùi trong âm thanh của ban nhạc, đến chính tôi cũng không nghe thấy. Bài ca mất đi điểm đến quằn quại trong tuyệt vọng nơi cuống họng tôi.

Thân hình nhỏ bé của Akane vừa xoay người vừa nhảy lên, bàn tay giơ cao cùng với miếng gảy đập mạnh xuống thân cây guitar. Ngay khi cô ấy đáp đất cũng là lúc kết thúc, tiếng reo hò như vỡ òa gấp bốn lần. Những giọt mồ hôi văng ra, lấp lánh trong tầm mắt. Hơi thở đứt quãng, cổ họng bỏng rát và đau nhói. Nhưng Shizuki không cho các thành viên ban nhạc hay khán giả một giây nào để nghỉ ngơi. Ngay lập tức, nhịp điệu kích thích sự hưng phấn từ bốn tiếng trống snare bắt đầu làm rung chuyển cả hội trường.

Không thể để bị bỏ lại phía sau.

Tôi nuốt một ngụm nước bọt đặc quánh, ép ý thức của mình vào nhịp điệu, và khắc vào một chuỗi nốt giảm dần trùng khít lên trên nhịp đảo phách của trống bass. Tiếng glissando từ cây piano của Rinko kéo theo cơn lốc tiếng nói của khán giả tấn công một cách không khoan nhượng. Giữa cơn mưa ánh sáng và âm thanh dữ dội đến mức không thể mở mắt, tôi gần như sắp chết chìm.

Thêm nữa đi, hãy trút xuống thêm nữa đi. Hãy tô xóa đi con người tôi. Hãy cuốn trôi đi tất cả những vướng bận, những bức bối và cay đắng này. Tôi đã cầu nguyện như vậy.

Nhưng rồi, cơn mưa cũng đến lúc phải tạnh.

"──Vừa rồi là Paradise Noise Orchestra, xin cảm ơn rất nhiều!"

Giọng của Akane kéo tôi về với thực tại. Vừa ngẩng đầu lên, qua màng nước nhòe đi trong mắt, tôi thấy ánh đèn trần tan chảy và méo mó. Tôi vội dùng mu bàn tay gạt đi lớp mồ hôi bết dính trên trán và mi mắt.

Cái thứ âm thanh như tiếng gầm của động cơ phản lực cứ văng vẳng từ nãy đến giờ là gì thế nhỉ? Tôi đảo cái đầu say sẩm nhìn quanh. À phải, mình đang ở trên sân khấu. Cái hộp đen to lớn sần sùi mà tôi đang tựa vào hẳn là amp bass. Vậy thì cái âm thanh thổi tới từ phía bên kia của vầng sáng chói lòa kia chính là──

Tiếng vỗ tay của khán giả, tiếng huýt sáo, và những tiếng hét không thành lời.

A, kết thúc mất rồi.

Chúng tôi đã chơi hết bảy bài. Gần như không có MC mà cứ thế lao đi một mạch. Đầu tay chân tôi tê rần một cách dễ chịu. Cứ đà này, có khi cả người tôi sẽ tan chảy và trở thành một vết bẩn trên sàn sân khấu mất. Liệu mình có đi nổi không? Liệu mình có thể lui vào hậu trường bằng chính đôi chân của mình một cách đàng hoàng không? Tôi tháo cây bass khỏi vai, đặt nó lên giá đỡ, rồi lách người như thể đang cọ lưng vào các thiết bị, đi từ bóng tối này sang bóng tối khác và ngã nhào vào phía sau những chiếc amp còn hầm hập hơi nóng. Cuối cùng cũng được thở. Tôi vẫn có ảo giác rằng một thứ chất lỏng quan trọng nào đó trong cơ thể đang không ngừng rỉ ra từ lỗ tai.

Sự gai góc của bóng tối bao bọc lấy tôi dần dịu đi. Tôi đã trở về hậu trường.

"Vất vả rồi ạ!" "Tuyệt cú mèo!"

"Đỉnh thật sự!" "Em sắp khóc rồi đây!"

"Cảm ơn nhiều ạ!" "Vui lắm luôn!"

Những giọng nói sôi nổi của các nhân viên và thành viên ban nhạc vang lên trên đầu. Tôi gần như sắp trượt dài xuống sàn nhà.

Tôi nhìn ra sân khấu qua khe hở của các thiết bị. Đèn sân khấu đã tắt, ngược lại, một thứ ánh sáng mờ ảo đã trở lại với hàng ghế khán giả. Các nhân viên đang chạy ngược xuôi để chuẩn bị cho người biểu diễn tiếp theo.

Vậy là── hết rồi sao? Mình đã làm tốt chưa nhỉ? Chắc là ổn thôi. Mình đã trình diễn đúng như lúc luyện tập, cũng không làm gì nổi bật một cách tệ hại. Nỗ lực của cả mùa hè đã được đền đáp.

Nhưng, tôi lại nghĩ.

Thật sự kết thúc như thế này là được sao? Tôi có cảm giác mình đã bỏ lỡ một điều gì đó quan trọng. Mà vốn dĩ, tại sao mình lại muốn đứng trên sân khấu này?

Phải rồi. Mình đã muốn người ấy nghe bài hát này. Muốn nó chạm đến người ấy. Liệu nó đã chạm đến chưa?

Ai đó như đang đá vào trái tim đang xáo động của tôi. Cứ đá liên tục một cách dai dẳng. Gì vậy chứ. Đau đấy. Ai vậy?

Tôi ngẩng mặt lên và nhận ra.

Là từ phía hàng ghế khán giả. Tiếng dậm chân và tiếng vỗ tay của cả nghìn người đồng bộ một cách hoàn hảo, tạo nên một nhịp điệu nguyên thủy sôi sục.

"...Hình như là encore đấy ạ."

Một nhân viên lẩm bẩm.

Ba nhân viên khác đang làm việc trên sân khấu dừng tay, đặt lại cây guitar và bass mà họ định hạ xuống vào vị trí cũ rồi chạy vào cánh gà.

"Sao giờ, encore kìa. Mọi người đang sung lắm đấy."

Nhịp điệu vang vọng giờ đây đã trở thành một chuỗi âm thanh va đập mạnh mẽ và chắc nịch như tiếng máy đóng cọc dùng trong thi công móng của các tòa nhà. Tôi tự hỏi liệu chỉ bằng tay và chân của con người có thể tạo ra âm thanh như vậy không.

"Chẳng phải đã bàn là không có encore sao," ai đó nói.

"Vẫn còn thừa chút thời gian mà," giọng này chắc là của anh Kakizaki.

"Lấn vào giờ của tôi một chút cũng chẳng sao đâu. Đã sung thế này rồi thì phải quẩy lên chứ," đây chắc chắn là giọng của người biểu diễn tiếp theo.

"...Làm sao đây, Makoto-chan?" Akane nhìn về phía tôi.

"Chơi bài nào đó không?" Rinko nói với vẻ mặt thản nhiên.

"Nhưng mà, chúng ta đã chơi hết những bài có thể chơi rồi ạ," Shizuki nói.

Phải, chúng tôi không còn bài nào trong khoレパートリー nữa. Toàn bộ các ca khúc tự sáng tác đã được dùng hết. Chẳng phải điều đó có nghĩa là đã xong xuôi rồi sao? Như vậy là quá đủ rồi còn gì? Tôi tự nhủ với bản thân mình, lòng vẫn không ngừng xáo động. Tôi dùng đầu ngón tay gạt đi giọt mồ hôi đọng trên lông mi và thở dốc.

Đúng lúc đó, bảng điện tử được treo cao ở phía sau sân khấu đập vào mắt tôi.

Đó là màn hình hiển thị các bình luận được viết trên trang web streaming theo thời gian thực. Hiện tại, một lượng lớn văn bản đang trôi trên đó với tốc độ như một vòi rồng cứu hỏa.

Nhưng tôi đã tìm thấy một thông điệp từ giữa dòng chảy hỗn loạn ấy.

『Cho tôi được nghe cậu đi, Musao.』

Tôi ngờ rằng đó chỉ là ảo ảnh. Vì làm gì có sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy chứ. Giữa hàng ngàn, hàng vạn bình luận được gửi đến qua mạng, đúng vào khoảnh khắc tôi vừa ngước nhìn lên bảng điện tử, thứ đập vào mắt tôi lại là── lời nhắn từ người ấy.

Làm gì có phép màu nào như vậy xảy ra được.

Thế nhưng.

Có một âm thanh đang gõ cửa từ bên trong tôi, trùng khớp hoàn hảo với tiếng địa chấn đòi encore.

Là tiếng tim đập. Nhịp đập của nó mạnh đến mức như đang nện vào lồng ngực khiến tôi đau điếng.

Nếu nói là phép màu, thì việc tôi gặp được Rinko, giúp đỡ Shizuki, kéo Akane lên, và cùng nhau đứng trên sân khấu này chính là một chuỗi những phép màu liên tiếp. Và khởi đầu của tất cả những điều đó, là người ấy.

Vì vậy, tôi có thể tin.

Cảnh tượng ấy thậm chí còn hiện lên trong tâm trí tôi. Người ấy đang ngồi khoanh chân một cách lôi thôi trên giường bệnh, đặt chiếc máy tính bảng lên đùi, đeo tai nghe, và mỉm cười nhìn xuống chúng tôi.

Người ấy đã nói trong cuộc điện thoại cuối cùng.

──Cảnh cậu biểu diễn hướng ra thế giới rộng lớn──

Bằng một giọng nói nhỏ bé và yếu ớt, hoàn toàn không hợp với người ấy chút nào. Dù trước đây đã bao lần ra lệnh cho tôi đủ điều một cách độc đoán, nhưng chỉ riêng lúc đó, người ấy lại dùng những lời ngập ngừng, rời rạc và mong manh, tựa như một lời cầu nguyện.

──Tôi đã muốn được thấy.

Tôi vẫn chưa hoàn thành lời hứa đó.

...Musao. Musao!

Một giọng nói vang lên, kéo tôi về thực tại.

Tin nhắn trên bảng điện tử đã bị hàng ngàn từ ngữ khác cuốn trôi và biến mất khỏi màn hình. Nhưng thay vào đó, tôi nghe thấy một giọng nói lặp lại những từ tương tự. Cho nghe đi Musao. Đúng rồi, Musao sao thế. Ra đây đi. Musao!

Lần này thì tôi chắc chắn đã nghe thấy. Là giọng nói thật, giọng của mấy cậu trai trẻ phát ra từ đâu đó phía trước hàng ghế khán giả.

"Musao ra đây đi! Cậu không đến à?"

Tiếng vỗ tay encore yếu đi một chút như thể đang bối rối.

"Musao là ai," "Là người trong ban nhạc mà?" "Không phải cô bé lúc nãy à?"

Những tiếng nói bắt đầu nổi lên từ khắp nơi trong khán phòng.

"Không phải đâu," "Musao là con trai mà," "Mất công đến đây vì nghĩ sẽ được thấy Musao..."

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Tôi cứ ngỡ mồ hôi của mình đã lạnh đi và đóng băng.

Musao. Musao. Musao!

Tiếng hô đã thay đổi tự lúc nào. Cả nghìn người đang gọi cái tên tạm bợ của tôi theo nhịp vỗ tay và dậm chân. Này, dừng lại đi, tôi nghĩ. Hầu hết các người chẳng phải chỉ là những khán giả mới nổi gần đây thôi sao. Những người biết tôi từ xưa chắc chỉ có hai, ba người đã nói chuyện lúc nãy thôi mà. Gì thế này, bị cuốn theo rồi hô hào mà chẳng hiểu gì cả. Đây là ma lực của các buổi biểu diễn trực tiếp sao? Việc không biết điều gì sẽ xảy ra vì nó đang diễn ra một cách sống động là thế này sao? Dù vậy thì──

Trên bảng điện tử lọt vào khóe mắt tôi, cái tên giống hệt như đang vang vọng lúc này cũng lặp đi lặp lại nhiều lần. Một ảo giác như có một luồng gió nóng phồng lên sau lưng ập đến. Tôi sắp bị thổi bay. Bị ném đi, bị tung lên một bầu trời xa lạ.

Ai đó kéo mạnh tay tôi và đỡ tôi đứng dậy.

Tôi quay lại, là Rinko. Cô ấy nhìn chằm chằm vào mặt tôi, rồi ra hiệu bằng mắt.

Về phía sân khấu.

Shizuki cười khúc khích, rút cây dùi trống mà cô ấy đã cắm vào túi quần sau ra.

Akane dùng lòng bàn tay vỗ một cái vào lưng tôi.

Cả ba người đều không tự mình di chuyển. Họ đang đợi tôi.

Tất cả mọi người── đang đợi tôi. Cả người ấy nữa.

Tôi gật đầu một cách ngượng nghịu, quay gót, và hướng chân về phía ánh sáng mạnh mẽ chiếu ra từ bên kia những bóng hình lởm chởm do vô số thiết bị tạo ra. Tôi bước qua những sợi dây cáp ngoằn ngoèo trên sàn, xuyên qua bóng tối đang dần nóng lên, chui xuống dưới giá đỡ cymbal──

Và bước ra ánh sáng.

Tiếng hoan hô như thiêu đốt bao trùm lấy tôi. Những tiếng gọi tên đồng loạt vỡ tan, bắn tung tóe như một cơn bộc phát của nhiệt huyết. Thật lạ lùng khi không hề có chút bối rối nào trong hai nghìn con mắt đang nhìn tôi. Là tôi có được không? Chẳng phải người mà các người đã gào thét encore một cách cuồng nhiệt như vậy là Akane, Rinko hay Shizuki sao? Tại sao các người lại dành những ánh nhìn và tiếng nói phấn khích không đổi cho một cậu học sinh cao trung chẳng rõ là ai như tôi? Hay là do các người đã bị hơi nóng của buổi diễn làm cho mê muội, chỉ cần được hò hét là gì cũng được?

Hay là──

Thật sự, tôi đang được yêu cầu.

Tôi bước đến gần giá micro. Khi tôi cố cất tiếng, cổ họng tôi đau rát như thể đang cố gắng bóc một lớp vảy. Tôi nuốt nước bọt để che đi cơn đau, rồi thốt ra.

"...Xin lỗi. ...Tôi là, Musa男."

Những lời thốt ra thật tệ hại đến mức chính tôi cũng phải kinh ngạc. Nhưng đáp lại là những tiếng reo hò vui mừng gấp bốn lần lúc nãy. Tôi không còn biết phải nói gì nữa. Akane đã luôn đứng trong sự cô độc chói lòa như thế này sao.

"...À, ừm," tôi liên tục liếm môi. "Xin lỗi, tôi thực sự là con trai."

Ngay cả những tiếng cười phá lên cũng khiến tôi khiếp sợ. Làm sao đây. Phải làm gì bây giờ?

"Ừm... cảm ơn vì đã encore, nhưng chúng tôi không còn bài nào để chơi nữa..."

"Bài nào cũng được, chơi gì đi!" một giọng nói vang lên.

Phải rồi, điều người ta cần ở tôi đâu phải là nói chuyện.

Một khi đã đứng dưới ánh sáng này, thì phải hát.

Tôi nhấc cây guitar của Akane đang dựng trên giá đỡ bên cạnh. Sức nặng và sự lạnh lẽo của cây PRS Custom 24 sắc sảo và rắn rỏi. Khi đeo dây đeo qua vai, tôi có cảm giác như nó đang siết chặt lấy cơ thể mình.

"...Vậy thì... tôi sẽ chơi bài hát đầu tiên mình đăng lên mạng. Xin lỗi vì chỉ có mỗi cây guitar, và, ừm, nó là bản không lời nhưng vốn được viết để cóボーカル... à không, nói chung là──"

Tiếng đàn piano cắt ngang những lời lộn xộn của tôi.

Một cây đàn piano Rhodes được làm cho méo tiếng và mờ ảo đến cực hạn. Một âm sắc nguy hiểm, đờ đẫn và buồn ngủ như đang vang lên trong một giấc mơ của một giấc mơ khác nữa.

Tôi nín thở nhìn về phía bên trái sân khấu. Chẳng biết từ lúc nào, Rinko đã ngồi trước giá đỡ keyboard, những ngón tay thanh tú của cô ấy nhẹ nhàng nhấn xuống phím đàn, tạo ra một nhịp điệu tựa như dư âm của những con sóng bằng những hợp âm trống rỗng. Đó là bài hát của tôi. Cái bài hát khởi đầu mà tôi đã tải lên kênh video mới tạo, cùng với một nỗi bất an như thiêu đốt, vào cái thời tôi thậm chí còn chưa tự gọi mình là Musa男.

Vào vòng lặp tiếp theo, một kiểu nhịp điệu rón rén chen vào. Từ sau lưng tôi, một nhịp điệu rắn rỏi được tạo nên bởi trống bass và hi-hat vang lên. Đây cũng là âm thanh thật. Tôi liếc nhìn ra sau. Giữa những chiếc cymbal và tom-tom đang tán xạ ánh sáng, Shizuki mỉm cười.

Vào vòng lặp thứ ba, tiếng bước của cây bass nhẹ nhàng hòa vào nhịp điệu. Tôi cảm nhận được hơi ấm và nhịp thở ngay sau lưng. Dù không nhìn, tôi cũng biết Akane đang đứng sau lưng tôi và gảy nhẹ cây Precision Bass của tôi.

Cứ như thể thứ âm nhạc mà tôi hình dung trong đầu đã được chiếu thẳng lên sân khấu. Nếu đây không phải là thiên đường thì là gì? Một bài hát chưa từng chơi một lần nào, một bài hát đã bị xóa bỏ, tại sao cả ba người lại──

Không, bây giờ những câu hỏi đó chẳng còn quan trọng nữa. Âm nhạc đang tiếp diễn. Tiếng vỗ tay của khán giả cũng không biết tự lúc nào đã hòa cùng với tiếng trống của Shizuki, biến thành một nhịp phách nền có kiểm soát. Bài hát của tôi ngay từ đầu đã tồn tại ở khắp mọi nơi, chỉ chờ đợi để nảy mầm. Chỉ có một việc phải làm.

Tôi nắm chặt lại cái pick và bước một bước lại gần micro.

Bài hát tưởng chừng đã vứt bỏ vào một ngày xa xôi, giờ đây trào ra từ đôi môi tôi. Nước mắt cũng chực trào. Giọng hát của chính mình mà tôi đã từng ghét bỏ đến thế, giờ đây được tô điểm bởi âm thanh của Rinko, Shizuki và Akane, lại trở nên yêu thương đến cháy bỏng. Dây đàn bị chặn tiếng bằng lòng bàn tay đang đập rộn ràng theo mỗi lần picking.

Và rồi, qua từng câu hát, chính bản thân tôi như được gọt giũa một cách dịu dàng, bị bóc tách trần trụi, để rồi vỡ tan thành vô số mảnh vụn. Chúng trở thành một đàn chim hàng vạn, hàng triệu con có thể bay đến bất cứ nơi nào trên thế giới. Mỗi một mảnh vụn đều có đôi cánh nhỏ, cái vẫy cánh yếu ớt, và chỉ mang theo được một chút tâm tư nhỏ nhoi. Dẫu vậy, những mầm lửa đã vượt qua mây, băng qua biển, xuyên thủng màn đêm và đến nơi sẽ thắp lên những ngọn đèn mang màu sắc của riêng mình, và bùng cháy. Chắc chắn sẽ đến được. Cả nơi của người ấy nữa.

Tiếng vang của dàn dây như những tia nắng rọi xuống mặt biển từ kẽ hở của những đám mây hòa quyện vào giọng hát của tôi. Chuỗi ostinato kéo dài vô tận được phát triển một cách rực rỡ như kính vạn hoa bởi phần phối khí mà Rinko trải ra. Khi điệp khúc cao trào, Akane quay về phía tôi, ghé sát mặt vào micro như một nụ hôn và đan xen phần hòa âm của mình vào giọng hát của tôi.

Giọng hát của tôi gần như bị chôn vùi trong nước mắt. Hơn nữa. Cao hơn nữa, xa hơn nữa.

Được giọng hát của Akane nâng đỡ và dắt tay, tôi cứ thế tiến về phía bầu trời đêm không một vật cản. Tôi không còn biết mình đang bay lên hay rơi xuống nữa. Cũng không biết biển ánh sáng lấp đầy tầm mắt kia là những vì sao hay ánh đèn thành phố.

Bài hát kết thúc nơi đường chân trời.

Dàn nhạc của chúng tôi, chỉ với dư âm của gió, chậm rãi tiến vào khoảng lặng. Từ nhịp điệu mà Shizuki dệt nên, tiếng snare biến mất, tiếng kick cũng lặp lại việc giảm đi một nửa rồi cũng tan biến theo, chỉ còn lại ánh tàn quang trong vắt vô ngần của hi-hat.

Tôi lặng lẽ gảy hợp âm mở cuối cùng, và trong lúc tiếng vang lan tỏa, tôi quay lại, giơ cao tay, lần lượt nhìn vào Rinko, Shizuki, và rồi Akane, rồi hạ tay xuống.

Những tràng pháo tay thổi vào gáy tôi, ướt đẫm mồ hôi. Akane, sau khi đã hạ cây bass xuống, giơ ngón tay cái lên. Shizuki thì có vẻ sắp khóc vì xúc động. Rinko vỗ vào cánh tay tôi một cái rồi đi thẳng về phía cánh gà đầu tiên.

Tôi cũng vừa luồn lách qua các thiết bị, vừa ngoảnh lại nhìn hàng ghế khán giả hết lần này đến lần khác. Những giọt nước không rõ là mồ hôi hay nước mắt cứ bám vào lông mi, làm nhòe đi vô số hạt sáng đang trôi nổi trên mặt biển bóng tối.