Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

26 190

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

389 726

Ta chỉ là tới phá hư hôn ước , công lược ta làm gì

(Đang ra)

Ta chỉ là tới phá hư hôn ước , công lược ta làm gì

谢海朱

"Ơ, hiệu quả của thuốc đã nói sẽ biến mất đâu rồi? Khoan đã..."

50 8

Nishino Gakunai Caste Saikai Ni Shite Inou Sekai Saikyo No Shonen

(Hoàn thành)

Nishino Gakunai Caste Saikai Ni Shite Inou Sekai Saikyo No Shonen

Buncololi/ぶんころり

Tuy nhiên, con đường đi lên ấy chẳng hề dễ dàng. Đây là một câu chuyện mà người ta gọi là “hard-boiled” — (có kèm theo cả những trận chiến siêu năng lực).

245 695

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

1089 4837

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

272 5403

Tập 02 - Chương 2 Dàn Nhạc Trong Lòng Bàn Tay

Chương 2 Dàn Nhạc Trong Lòng Bàn Tay

Nghe nói Rinko cũng chưa ăn tối, hai đứa bèn rủ nhau ra cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn rồi lẻn về phòng tôi.

Chị gái đã về phòng riêng, bố mẹ cũng chưa về, thế nên tôi đã có thể dẫn Rinko vào phòng mình mà không bị ai phát hiện.

"Hừm. Căn phòng đúng như mình tưởng tượng. Toàn là nhạc cụ với bản nhạc, chẳng có lấy một chỗ đặt chân."

Rinko vừa nói vừa nhìn quanh căn phòng chật hẹp của tôi.

"Thế này thì nếu tớ ngủ trên giường, Murase-kun sẽ chẳng có chỗ nào để ngủ cả. Dưới gầm piano à?"

"Không, cậu mới là người phải ngủ dưới gầm piano ấy. Cậu nghĩ đây là phòng của ai hả? Mà khoan!"

Vì Rinko tỏ ra bình thản đến lạ, nên mãi đến lúc này tôi mới có cơ hội để chất vấn.

"Sao cậu lại đến đây ở nhờ?"

"Đừng có lớn tiếng thế. Chị cậu đang ở trong nhà mà, đúng không?"

"A... xin lỗi."

Cứ thế này thì chẳng biết ai mới là chủ nhà nữa.

"Tớ cãi nhau với mẹ và bỏ nhà đi, nhưng lại bị tịch thu điện thoại nên chẳng thể liên lạc được với ai cả."

"Thế thì... vất vả cho cậu rồi."

"Thế nên, đã bỏ nhà đi thì chỉ có thể đến ở nhờ nhà của thành viên trong ban nhạc, những người hiểu rõ sự tình. Nhưng nhà Shizuki là nhà giàu nên có khi lại có cả bảo vệ. Còn Akane thì, vì đến gần đây vẫn còn là một đứa trẻ không chịu đến trường, nên chắc bố mẹ sẽ giám sát nghiêm ngặt lắm. Vì vậy, quyết định là nhà Murase-kun."

"Ể... Sao lại tự tiện quyết định bằng phép loại trừ thế..."

"Tớ biết là sẽ làm phiền cậu. Nhưng tớ không còn ai khác để nhờ vả."

Chết tiệt! Chơi bẩn quá, chỉ những lúc thế này mới tỏ ra ngoan ngoãn!

"Nếu cậu bảo tớ biến đi, thì cũng đành chịu thôi, tớ sẽ ra nhà vệ sinh công viên đợi đến sáng vậy."

"Biết rồi! Ở lại cũng được!"

"Vậy sao? Cảm ơn."

Rinko nói mà không hề nở một nụ cười.

"Vậy thì, có vẻ như cậu không nhường giường được rồi, nên tớ phải tự làm chỗ ngủ thôi. Mượn chăn được không? Giữa cái ghế, cái amp và cái giá để keyboard, có vẻ như vẫn xoay xở được một không gian đủ cho một người nằm. Chiều rộng có hơi eo hẹp một chút, nhưng như Murase-kun đã biết, ngực tớ phẳng nên không vấn đề gì."

"Cậu dùng cả giường cũng được!"

"Vậy sao? Cảm ơn."

Tôi đã hoàn toàn bị nắm đằng chuôi và để cô ấy chiếm cả chiếc giường.

Con người này, đang nghĩ cái quái gì vậy? Vào giờ này, lại ở trong phòng con trai?

Chắc là cô ấy đánh giá thấp tôi, cho rằng tôi sẽ chẳng làm gì (và đúng là như vậy thật). Nếu thay đổi cách nghĩ, cho rằng cô ấy tin tưởng mình, thì tâm trạng cũng khá hơn một chút, nhưng mà... Dù không làm gì đi nữa, thì tôi vẫn ý thức được chứ?

Chẳng biết có hay không những suy nghĩ rối bời của tôi, Rinko bày những thứ trong túi ni lông của cửa hàng tiện lợi ra bàn.

Bọn tôi lặng lẽ ăn bữa tối nhạt nhẽo.

"...Mà này, hôm nay, cậu nghỉ học đúng không."

Sau khi ăn xong, tôi rụt rè bắt chuyện.

"Bọn tớ đã lo lắng, nên cả ba đứa, tớ, Shizuki và Akane đã đến tận nhà Rinko đấy."

"À, ừm. Sau đó tớ có nghe rồi. Lúc đó tớ vừa mới cãi nhau một trận với mẹ xong, đang ru rú trong phòng và nghe Ningen Isu ở mức âm lượng điếc tai nên không nhận ra."

Gu âm nhạc của con người này thật sự khó hiểu... Có khi nào gu của cậu ta còn rộng hơn cả mình không?

"Rồi tớ lại cãi nhau với mẹ lần nữa, vì bà ấy hỏi ‘Tại sao họ đến mà con không báo cho mẹ ngay’."

"Thật sự không thể tưởng tượng nổi một Rinko cãi nhau sẽ như thế nào..."

"Cũng không khác mấy so với lúc tớ hạ bệ Murase-kun đâu. Chỉ là loại bỏ hoàn toàn sự tử tế thôi."

"Bình thường mà cũng có tử tế cơ à? Cái vẻ mặt ‘sốc vì không được nhận ra’ kia là sao? Người sốc là tớ đây này?"

"Giá mà mẹ tớ cũng có thể đáp trả thẳng thừng như vậy, nhưng bà ấy chẳng thèm nghe lời nào của tớ cả, chỉ thao thao bất tuyệt những gì mình muốn nói thôi."

Thật không muốn bị đem ra làm đối tượng so sánh vào một lúc kỳ quặc như thế này.

"...Ừm, là chuyện bắt cậu nghỉ học à?"

"Đúng vậy. Hơn nữa còn bảo sẽ cho tớ vào một trường có khoa âm nhạc ngay bây giờ. Rõ ràng là chuyện không thể mà."

"Đúng là không thể rồi, đương nhiên."

"Tất nhiên, nếu tớ nghiêm túc thì cũng khá đơn giản thôi."

"Đơn giản á? Rốt cuộc là thế nào hả?"

Rinko nhún vai.

"Mẹ tớ không phải tự dưng nói những lời đó mà không có lý do. Bà ấy có vài mối quan hệ. Thêm vào đó, tớ cũng biết cách chơi đàn để đỗ kỳ thi tuyển sinh, nếu có ý định thì sẽ đỗ thôi."

Nếu những học sinh đã nỗ lực hết mình để nhập học vào đúng thời điểm nghe được điều này, chắc họ sẽ tức giận lắm.

"Nhưng tớ không có ý định đó. Tớ không muốn vào khoa âm nhạc. Nên mới nói là không thể."

Cũng phải thôi. Dù kỹ thuật có cao đến đâu, nếu bản thân người đó không có ý định đỗ, thì chắc chắn sẽ trượt.

"Cậu cứ nói thẳng điều đó với mẹ cậu là được mà."

"Tớ nói rồi. Thì bà ấy lại bảo, lỗi là do tớ không có động lực. Hoàn toàn không thể nói chuyện được."

Rinko thở dài. Tôi cũng chỉ biết thở dài theo.

Không hiểu sao, tôi cứ thấy trật nhịp.

Việc cãi nhau với mẹ rồi bỏ nhà đi, vốn dĩ đã không giống Rinko. Chẳng phải cô ấy là một người siêu việt hơn, một người dù đối phương là phụ huynh cũng sẽ dùng lý lẽ sắc bén để dồn họ vào chân tường một cách triệt để hay sao.

Rinko của bây giờ, dù giọng điệu có vẻ vẫn như thường lệ, nhưng lại chẳng có chút khí phách nào.

Lần đầu tiên tôi thấy một Rinko như thế này, nên chẳng biết phải đối xử ra sao. Huống hồ chi đây lại là một vấn đề gia đình phiền phức như vậy.

Dù vậy, tôi vẫn cố nghĩ xem liệu có tia hy vọng nào không.

"Cậu đã từng bỏ piano một lần rồi đúng không? Lần đó cậu đã làm thế nào để mẹ cậu từ bỏ?"

Khi tôi hỏi, Rinko có vẻ khó nói, rồi cũng trả lời.

"Tớ thực sự không chạm một ngón tay vào cây đàn piano, và cứ nghe thấy nhạc piano là lại nôn ọe. Mỗi giờ học nhạc ở trường cấp hai tớ đều trốn vào phòng y tế. Có vẻ như điều đó cũng có tác dụng với mẹ."

"À, ừm, làm đến mức đó thì..."

Hoàn toàn loại bỏ piano ra khỏi cuộc sống.

Hẳn là cũng có phần diễn xuất để khiến mẹ cô ấy từ bỏ, nhưng có lẽ một nửa cũng là thật. Hồi mới gặp tôi, Rinko quả thực đã căm ghét piano.

Nhưng, bây giờ thì──

"Bây giờ, tớ không thể làm điều tương tự được nữa," Rinko vừa ôm gối vừa thì thầm.

"Vì đã có ban nhạc. Việc hoàn toàn cắt đứt với piano, là không thể."

Việc cô ấy nói ra điều đó khiến tôi thầm vui mừng. Nhưng, chính vì thế, mà mẹ của Rinko có lẽ cũng không thể từ bỏ được nỗi ám ảnh của mình về cây đàn piano của con gái. Chỉ cần xem cô ấy chơi là biết. Ngọn lửa đam mê âm nhạc vẫn chưa hề lụi tàn mà tiếp tục cháy trong Rinko.

"Hồi còn học piano... chỉ vì lỡ đạt được kha khá thành tích, nên tớ nghĩ mẹ cũng không thể từ bỏ được."

"Hình như cậu có nói gì đó về việc có lời mời biểu diễn concerto cùng một dàn nhạc chuyên nghiệp thì phải."

Rinko gật đầu với vẻ mặt cau có.

"Hồi tiểu học, hình như có một lời mời như vậy thông qua một đài truyền hình. Đó là thời kỳ mà lần nào tớ tham gia cuộc thi cũng đều vô địch. Tớ, cậu thấy đấy, có lẽ họ nghĩ tớ có giá trị thương mại cả về tuổi tác lẫn ngoại hình."

Tự mình nói ra điều đó mới ghê chứ. Mà tôi cũng hiểu.

"Không chỉ có vậy đâu. Chẳng phải điều đó có nghĩa là cậu đã được công nhận như một nghệ sĩ dương cầm sao."

Trước lời nói của tôi, Rinko mím chặt môi và lắc đầu.

"Không phải nghệ sĩ dương cầm."

"...Ể?"

"Tớ chưa bao giờ là một nghệ sĩ dương cầm cả. Chỉ là một kẻ càn quét các cuộc thi thôi."

Tôi không hiểu rõ ý cô ấy. Bởi vì, cô ấy có thể chơi đàn giỏi đến thế cơ mà.

Rinko lướt ngón tay trên bàn phím cây đàn piano điện của tôi và thì thầm.

"Nghệ sĩ dương cầm, đó là một từ đặc biệt. Không liên quan đến chuyện giỏi hay dở. Dù có thể chơi thành thạo đến đâu, dù có đứng trên sân khấu của một nhà hát lộng lẫy đến đâu, nếu âm thanh đó chỉ chạm đến được cây bút bi của giám khảo, thì đó chỉ là những ngón tay đang chuyển động mà thôi. Dù có vụng về đến đâu, dù có chơi một cây đàn piano lạc điệu tồi tàn như rác bên vệ đường, nếu nó chạm đến trái tim của ai đó, thì người đó chính là một nghệ sĩ dương cầm."

Dù đó là một cây synthesizer rẻ tiền.

Dù là trên nền bê tông bẩn thỉu vì bùn và rêu.

Nếu có thể chạm đến──

Tôi đứng dậy và mở chiếc laptop của mình. Tôi cẩn thận vặn nhỏ âm lượng để chị gái phòng bên không nghe thấy, nhưng đủ để Rinko nghe rõ.

Tôi khởi động trình duyệt và nhấp vào một bookmark.

Từ loa máy tính, tiếng reo hò, tiếng dậm chân và tiếng vỗ tay tuôn trào. Xen vào giữa là tiếng staccato lấp lánh chói tai của cây đàn Rhodes piano đã được làm méo tiếng.

Rinko ngẩng mặt lên.

Đó là bản ghi hình của lễ hội lần đó. Bài hát thứ sáu của chúng tôi, một bản nhạc nhịp độ nhanh bắt đầu bằng đoạn solo của Rinko.

Sân khấu gần như không thể nhìn thấy qua những cánh tay giơ cao của đám đông cuồng nhiệt. Thỉnh thoảng, thân đàn PRS chỉ lóe lên khi phản chiếu ánh đèn sân khấu và đâm vào mắt.

Dù không nhìn thấy, tôi vẫn biết. Cô ấy đang ở đó.

Một sự hiện diện ma mị, thu thập tất cả hơi thở và nhịp đập của cả hội trường, hòa trộn chúng trên bàn phím và biến chúng thành cơn cuồng nhiệt rồi rải rác khắp nơi.

"Nếu vậy thì, Rinko của bây giờ,"

Tôi nhìn vào đầu ngón tay cô ấy và nói.

"Là một nghệ sĩ dương cầm, đúng không."

Thế nhưng, cả âm thanh của chính cô ấy lẫn lời nói của tôi, đều không thể chạm tới.

Sau khi một bài hát kết thúc và tiếng hoan hô như bão tố nuốt chửng dư âm của bài hát, Rinko khẽ lắc đầu.

"...Ai biết được. Tớ không biết. Sân khấu này, không hẳn là tớ đóng vai chính. Năng lượng của ban nhạc quá khủng khiếp, nên tớ rất dễ lầm tưởng đó là sức mạnh của chính mình."

Sức mạnh của ban nhạc cũng là sức mạnh của cậu đấy.

Hòa tấu không phải là phép cộng, mà là phép nhân. Nó không phải là một phép tính nhàm chán kiểu như vai chính chiếm bao nhiêu phần trăm và vai phụ chiếm phần còn lại.

...Tôi đã định nói vậy nhưng không thể diễn đạt thành lời một cách trôi chảy.

Có lẽ trong đầu Rinko cũng hiểu điều đó. Nên có giải thích cũng vô nghĩa.

Vai chính.

Một sân khấu mà Rinko là vai chính.

Bất chợt một ý nghĩ nảy ra, tôi mở miệng.

"...Này, không phải là cậu đã ghét chính nhạc cổ điển, đúng không?"

Rinko nhìn chằm chằm lại vào tôi. Trong mắt cô ấy có vẻ bối rối. Tôi nói thêm.

"Cậu chỉ không muốn chuyển đến khoa âm nhạc thôi đúng không? Chứ không phải từ giờ chỉ chơi rock thôi, đúng chứ."

"Tất nhiên," Rinko gật đầu, khuôn mặt vẫn úp vào hai cánh tay.

"Chopin, Liszt, Schumann, Scriabin, tớ vẫn thích họ. Vẫn tiếp tục luyện tập đàng hoàng."

"Cậu có bao giờ nghĩ, muốn được chơi lại chúng trên sân khấu một lần nữa không...?"

"Độc tấu thì... tớ không còn cảm giác đó nữa. Vì chơi trong ban nhạc rất vui, nên nếu đứng trên sân khấu, tớ muốn được ở cùng ai đó."

"Vậy à. ...Thế, ví dụ như concerto thì sao? Nếu có thể chơi, cậu có muốn thử không? Hay đó chỉ là chuyện mẹ cậu tự mình phấn khích thôi?"

Vai của Rinko khẽ động. Có lẽ cô ấy đã cười khổ.

"Nếu có một cơ hội như vậy... Nhưng, không giống mẹ, tớ sẽ không mãi ôm một giấc mơ như thế──"

"Không phải giấc mơ đâu. Cùng làm đi."

Đôi mắt cô ấy vẫn như đang ở trong một khu rừng sâu thẳm. Tôi tiếp tục.

"Nếu cậu chỉ tập trung luyện tập các bản nhạc cổ điển, thì mẹ cậu cũng sẽ không phàn nàn gì đâu, đúng không. Tạm thời đừng tham gia các buổi tập của ban nhạc nữa. Hãy tập trung vào việc luyện tập concerto một thời gian."

"Việc đó... có lẽ là vậy, nhưng mà..."

"Đây không phải là giải pháp triệt để đâu. Nhưng nó sẽ giúp câu giờ. Mẹ cậu chắc cũng chỉ đang nổi nóng và hành động thiếu suy nghĩ thôi, có lẽ vậy. Tạm thời cứ lấp liếm, lảng tránh, đòi lại điện thoại, và cố gắng quay trở lại cuộc sống như trước đây... rồi sau đó, thì, chắc là sẽ ổn thôi..."

Rinko, người đã chăm chú lắng nghe với ánh mắt dán vào miệng tôi, cuối cùng cũng cong môi lên.

"...Này, Murase-kun. Cậu nói cứ như thể là để giải quyết vấn đề của tớ vậy, nhưng lý do thực sự, phải đến một nửa, chỉ đơn giản là cậu muốn nghe tớ chơi concerto thôi, đúng không?"

"Ực..."

Bị lộ rồi. Lộ mất rồi à. Lộ là phải. Cái lý do này cũng gượng ép quá mà.

"...Ừm, thì, hơn một nửa, hay đúng hơn là tám phần..."

Tôi thành thật thú nhận.

"Nhưng, tớ nghĩ đây cũng không phải là một ý tồi đâu..."

Giọng tôi ngày càng yếu đi.

Lần này, Rinko cười một cách rõ ràng.

"Murase-kun. Cái điểm đó của cậu,"

Tôi đã định nói lời xin lỗi trước. Nhưng Rinko lại nói tiếp.

"Tớ rất thích."

Tôi ngẩn người ra, rồi đột nhiên ngượng chín cả mặt và quay đi.

"...Không, à... Nếu không làm cậu tức giận thì, tốt rồi."

"Phản ứng đó được 20 điểm."

"Cậu mong đợi gì ở tớ chứ?"

"Nhưng thực tế thì làm thế nào? Concerto đâu phải chuyện dễ dàng."

Cô ấy đã đưa câu chuyện trở lại nên tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi mang chiếc laptop đến gần Rinko.

"Tất nhiên là chúng ta sẽ phối lại phần của dàn nhạc giao hưởng cho ban nhạc rồi."

"Một việc như thế── cậu có làm được không? Bản nhạc sẽ không bị phá hỏng chứ."

"Làm được chứ. Đừng có coi thường lịch sử của rock, tiểu thư chỉ biết đến nhạc cổ điển ạ."

Tôi nói một cách bông đùa. Nhưng Rinko không cười. Cô ấy chỉ chu môi một cách lo lắng.

Tôi vội vàng, cố tình làm cho giọng điệu trở nên vui vẻ hơn và tiếp tục.

"Dù sao thì điều quan trọng nhất là chọn bài hát. Phải tìm một bài mà Rinko muốn chơi và thật sự phù hợp."

Tôi cắm tai nghe vào máy tính, đưa một bên tai nghe cho Rinko và đeo bên còn lại vào tai mình.

Một giờ sau đó, là một giờ hạnh phúc.

Chúng tôi tìm kiếm và nghe thử đủ mọi loại piano concerto, thỉnh thoảng Rinko lại chơi thử một đoạn trên cây đàn piano điện của tôi, rồi chúng tôi lại bàn luận, cái này không hợp, cái này không được, cái này có vẻ ổn, thử những bản khác của cùng tác giả xem sao, có một bản tuyệt vời thế này này, cứ thế chúng tôi bơi trong biển cả rộng lớn của lịch sử âm nhạc.

Cuối cùng, tôi cũng tìm thấy.

"...Không phải là bản này sao."

Chúng tôi ghé sát vầng trán đẫm mồ hôi vào nhau và xác nhận.

"...Cậu muốn nghe, bản này sao?" Rinko lướt ngón tay trên màn hình LCD của máy tính.

"Ừm. Tuyệt đối sẽ rất hợp."

"Nhưng tớ nghĩ bản này cực kỳ khó đó."

"Tớ đã chuẩn bị tinh thần rồi," tôi cố hết sức tỏ ra mạnh mẽ.

Thật tâm, tôi khá sợ hãi trước chiều cao của bức tường chắn trước mặt. Nhưng không sao.

Vì hai người còn lại ngoài tôi đều rất đáng tin cậy. Chắc vậy.

"Tớ hiểu rồi."

Sau một khoảng lặng khá lâu, Rinko khẽ thì thầm.

"Tớ sẽ thử."

Khi mọi chuyện đã được quyết định, cả cơ thể và tâm trí tôi đều thả lỏng vì nhẹ nhõm, và sự mệt mỏi ập đến cùng một lúc.

Nhìn đồng hồ, chuyến tàu cuối cùng cũng đã đi mất rồi.

Chuyến tàu cuối cùng cũng── đã đi mất...

Rinko ngáp một cái mà chẳng khác gì một tiếng thở dài.

"...Vậy thì, thật ra tớ cũng muốn mượn vòi hoa sen lắm nhưng chắc là không được rồi, nên cứ thế này đi ngủ thôi."

"Ể? A, k-không..."

Đúng là tôi đã nói là cho cậu ở lại rồi đấy? Theo đà thôi mà? Nhưng mà thực tế chứng kiến một cô gái nằm trên giường mình thì ý thức lại dâng cao đến mức không thể nào ngủ được đâu?

"Sao thế? Cậu không tắt đèn à? À, hay là cậu vẫn muốn dùng giường? Nếu vậy thì hôm nay cậu đã giúp tớ rất nhiều nên cậu sang nằm cạnh tớ cũng được."

"C-c-cậu nói cái gì vậy?!"

Giọng tôi lạc đi.

Đúng lúc đó, điện thoại của tôi rung lên. Không phải nói quá chứ tôi thực sự đã nhảy dựng lên.

Là cuộc gọi đến từ Shizuki.

"...Vâng."

"──À, Makoto-san? Thật sự xin lỗi vì đã làm phiền anh vào giờ khuya thế này, nhưng, mẹ của Rinko-san vừa liên lạc nói rằng cô ấy đã biến mất, à, mẹ cô ấy đang rất hoảng loạn, và cứ khăng khăng rằng tôi hoặc Akane-san đang che giấu cô ấy──"

Tôi ngửa mặt lên trời.

"Rinko thì đang ở đây."

Ở đầu dây bên kia có một tiếng động rất lớn vang lên.

"...Shizuki? Cậu có sao không, có chuyện gì vậy?"

Tôi nghe thấy tiếng thở hổn hển.

"...K-không, không có gì ạ, chỉ là vì quá ngạc nhiên nên kim tự tháp gấu bông cao ba mét bị sụp đổ thôi ạ."

Phòng cậu rốt cuộc bị làm sao vậy?

"Rinko-san, đang, đang ở chỗ đó sao? Ừm, Makoto-san bây giờ đang ở nhà đúng không ạ? Hay là..."

"À, ừm, tôi đang ở nhà. Rinko cũng ở cùng. Chuyện dài lắm──"

Lại một tiếng động lớn nữa vang lên và tôi bất giác phải đưa điện thoại ra xa tai.

"Lần này lại sao nữa, cậu có ổn không?"

"...K-không, không có gì ạ, chỉ là vì sốc quá nên tôi cũng sụp đổ theo thôi."

Rõ ràng là có gì mà?

"V-vậy rốt cuộc hai người đã đi đến đâu rồi ạ?"

"Đã bảo là không đi đâu cả mà, tôi đã nói là cậu ấy đang ở trong phòng tôi rồi mà."

"Ý tôi không phải là thế ạ."

Trong lúc chúng tôi đang có một cuộc nói chuyện khó hiểu thì Rinko chọc vào vai tôi.

"Ai thế? Shizuki à?"

Có vẻ như vì giọng nói quá đỗi ngớ ngẩn nên đã lọt ra ngoài.

Tôi kể lại rằng mẹ của Rinko đã phát hiện ra cô ấy bỏ nhà đi và đang tìm kiếm.

Rinko buông thõng vai và thở dài.

"Tiếc thật. Tớ đã giả vờ chán nản rồi nhốt mình trong phòng để lẻn ra ngoài, nhưng lại bị phát hiện sớm hơn tớ nghĩ."

Thì bị phát hiện là phải rồi. Nếu ngay cả đi vệ sinh cũng không ra thì đương nhiên là sẽ bị nghi ngờ thôi.

"Cho tớ mượn đi. Tớ nói chuyện trực tiếp với Shizuki sẽ nhanh hơn."

Tôi đã nghĩ điều đó là đúng và đưa điện thoại cho cô ấy, đó là một sai lầm.

"...À, Shizuki? Tớ đây....Ừm, đúng vậy. Phòng của Murase-kun. ...Không không, trên giường. Tớ đã đề nghị ngủ chung giường với Murase-kun nhưng bị từ chối phũ phàng nên cậu cứ yên tâm."

"Cậu không đang làm cho câu chuyện phức tạp hơn đấy chứ?"

Rinko nhẹ nhàng né được tay tôi khi tôi cố giật lại điện thoại và tiếp tục cuộc gọi.

"...Đúng vậy. Xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng....Ừm, không sao đâu. ...Cảm ơn cậu. Vậy tớ chuyển máy cho Murase-kun nhé."

Khi tôi nhận lại và áp vào tai, tôi nghe thấy tiếng thở hổn hển của Shizuki.

"Lần này! Tôi sẽ đặc biệt bỏ qua cho anh! Tôi sẽ nói dối với mẹ Rinko-san là cô ấy đang ở quán cà phê internet qua đêm hay gì đó để che đậy cho!"

"À, ừm, cảm ơn cậu, xin lỗi vì đã làm phiền cậu nhiều..."

Tôi cảm thấy mình không có lý do gì phải xin lỗi, nhưng vì thái độ quá gay gắt của Shizuki mà lời xin lỗi tự động tuôn ra khỏi miệng.

"Thế nên, nói vào lúc này thì cũng hơi kỳ, nhưng bọn mình đã quyết định sẽ tổ chức buổi live tiếp theo càng sớm càng tốt. Nếu được thì trong tháng này."

"Tại sao một chuyện quan trọng như vậy mà anh lại nói qua một cuộc điện thoại thế này chứ ạ?!"

Hoàn toàn như cô ấy nói.

"Nhưng tôi muốn báo cho cậu biết sớm. Ừm, đây là một buổi live với concept hơi đặc biệt một chút──"

Khi tôi giải thích chi tiết về việc sẽ phối lại một bản piano concerto cho ban nhạc, Shizuki nói rất nhanh.

"Tôi rất mong chờ ạ! Mong chờ đến mức tim đập thình thịch, bực bội, khó chịu, và hờn dỗi luôn ạ!"

...Vẫn còn đang giận mà...

"Để bù đắp cho chuyện này, lần tới tôi cũng sẽ đến quấy rầy phòng của Makoto-san đấy nhé!"

Không, bù đắp cái gì chứ, tôi có gây phiền phức gì cho cậu đâu. Mà cũng đừng đến phòng tôi. Bừa bộn lắm nên bị nhìn thấy thì xấu hổ lắm.

"Vậy thì tôi có buổi luyện tập từ sớm ngày mai," nói rồi Shizuki cúp máy.

Thế nhưng, đêm dài dằng dặc đó vẫn chưa kết thúc.

Ngay khi tôi cảm thấy mệt lả và nghĩ rằng cuối cùng cũng được đi ngủ, thì điện thoại lại rung lên lần nữa.

"Makoto-chan? Tớ nghe Shizu-chan nói rồi, Rin-chan đang ở lại chỗ cậu đúng không?"

Là Akane. Tôi đã thực sự nghiêm túc nghĩ đến việc ném cái điện thoại vào tủ lạnh.

"...Ừm, thì, có nhiều chuyện lắm..."

Thực sự là có rất nhiều chuyện đã xảy ra, nên tôi chỉ muốn giải thích bằng câu "có nhiều chuyện lắm" rồi đi ngủ cho nhanh. Nhưng Akane không cho phép điều đó.

"Chơi không đẹp gì cả, tớ cũng muốn vào ăn dầm ở dề trong phòng Makoto-chan! Ghen tị quá!"

Có gì mà phải ghen tị chứ. Mà Rinko cũng đâu có ăn dầm ở dề gì đâu. Hôm nay là lần đầu tiên.

"Đành vậy, chúng ta tổ chức tiệc ngủ từ xa đi! Tuyệt đối không được ngủ đâu nhé, chúng ta sẽ tám chuyện đến sáng!"

Tha cho tôi đi, tôi vừa nghĩ vậy nhưng lại thấy nếu không báo cho mỗi Akane thì cũng không ổn, nên tôi đã kể cho cô ấy về việc quyết định tổ chức live.

Như dự đoán, cô ấy cực kỳ phấn khích và tôi có thể cảm nhận được cô ấy đang nhảy cẫng lên ở đầu dây bên kia.

Sau đó, Akane nói không ngừng nghỉ. Rinko thì đã nằm vật ra trên giường tôi và nhắm mắt lại.

Này, đùa nhau à, cậu nghĩ xem tại ai mà tớ phải chịu cảnh này chứ!

Thế nhưng, lúc đó tôi nên để ý hơn.

Giữa đêm khuya, trong tình huống thú vị là cô ấy đang ở lỳ trong phòng tôi và nhận được điện thoại liên tiếp từ Shizuki và Akane, việc Rinko lại giải quyết mọi chuyện một cách chóng vánh rồi đi ngủ thật là kỳ lạ. Việc cô ấy vội vàng xin lỗi, vội vàng cảm ơn, hay nói ra những lời như "Tớ sẽ thử xem".

Đêm đó, Rinko yếu đuối một cách lạ thường.

Cuối cùng, cô ấy trở mình, quay lưng về phía tôi.

Nếu tôi chú ý hơn một chút, có lẽ tôi đã nhận ra tấm lưng của Rinko lúc đó đang khẽ run lên.

Những điều quan trọng, lúc nào cũng chỉ có thể nhớ lại một cách cay đắng sau khi mọi chuyện đã qua.

Vé bán hết sạch ngay trong ngày.

“Chẳng vui tí nào!”

Akane tỏ vẻ bực tức khi thấy kết quả.

“Một ban nhạc nghiệp dư tự tổ chức show! Lại còn là độc diễn! Sức chứa của hội trường tận năm trăm người! Thật không thể tin nổi một buổi live vô lý như vậy lại bán hết vé chỉ bằng vài dòng thông báo trên mạng!”

“Có gì mà cậu phải không vừa lòng chứ? Chẳng phải đây là chuyện đáng mừng sao?”

“Live của dân nghiệp dư là phải chật vật lo chỉ tiêu, phải chạy đôn chạy đáo nhờ vả người quen mà còn không bán nổi mười vé, cuối cùng đắng cay tự bỏ tiền túi ra bù lỗ, đó mới là con đường chông gai mà ai cũng phải trải qua chứ! Ban nhạc của chúng ta được ưu ái quá rồi, không biết đến khổ cực thế này thì sau này sẽ gặp chuyện cho xem!”

“Không khổ cực thì cứ thế mà sướng chứ sao…”

“Mà, tớ cũng toàn đi diễn hỗ trợ thôi nên chưa bao giờ phải tự mình bán vé cả.”

Thế màn hùng biện ban nãy là sao đây?

“Makoto-chan không thấy lo à? Tớ đã chuẩn bị sẵn tinh thần là vé sẽ ế chỏng chơ rồi đấy.”

“Lo chứ, đương nhiên rồi. Tiết mục của chúng ta kén người nghe quá mà.”

Tôi đưa mắt nhìn xuống tờ rơi trên tay.

Bên dưới dòng tít “Buổi Live Độc Tấu Đầu Tiên của Paradise Noise Orchestra”, là những dòng chữ được in to tướng.

Prokofiev - Piano Concerto số 2 cung Son thứ.

Chắc chắn ai nhìn vào cũng nghĩ, cái quái gì thế này.

Trong số những người nghe của chúng tôi, có lẽ gần như không một ai biết đến bản nhạc này.

Tôi đã phân vân không biết có nên công bố tiết mục trước hay không.

Nhưng rồi tôi lại nghĩ, sẽ ra sao nếu cứ thế ném Prokofiev vào những khán giả đã cất công đến đây với kỳ vọng về những bản rock sôi động và ballad ngọt ngào, nên cuối cùng tôi quyết định ghi rõ trong thông báo.

Tôi đã lo đến mức tệ nhất, rằng những người biết đến chúng tôi qua các trang video hay lễ hội âm nhạc sẽ nghĩ “định chơi một bản nhạc cổ điển lạ hoắc thì thôi khỏi đi”, và có thể sẽ chẳng bán được một vé nào.

Vậy mà kết quả lại ngoài sức tưởng tượng.

“Chúng ta, nổi tiếng thật rồi nhỉ…”

Shizuki vừa lướt màn hình điện thoại vừa cảm thán.

“Có vẻ còn xuất hiện cả phe vé nữa, nhưng chúng ta chẳng có cách nào đối phó nhỉ.”

“Tớ làm gì có hơi sức đâu mà để tâm đến chuyện đó.”

Tôi rã rời lắc đầu, kiệt sức khi nghĩ lại chuỗi ngày vừa qua kể từ lúc quyết định tổ chức buổi live.

Đã một tuần kể từ vụ bỏ nhà đi của Rinko.

Sáng hôm sau, cô ấy về nhà, nói với mẹ rằng sẽ không đến buổi tập của ban nhạc nữa và sẽ quay lại với nhạc cổ điển, đạt được một sự hòa giải giả tạo để lấy lại cuộc sống bình yên như trước.

Trớ trêu thay, chính cuộc sống của tôi mới là thứ bị đảo lộn.

Vì có quá nhiều việc phải làm.

Đầu tiên là tìm địa điểm. Những hội trường có sẵn đại dương cầm thì rất hạn chế. Cuối cùng chúng tôi đành phải chọn một nơi khá lớn. Rồi còn sắp xếp vé và thông báo, trả lời phỏng vấn tới tấp từ các trang tin tức trên mạng…

Và dĩ nhiên, là việc chuẩn bị cho chính buổi biểu diễn.

Cuộc sống thường ngày của tôi bị ảnh hưởng nặng nề, giờ học trên lớp gần như chỉ để ngủ.

“Đã bảo cứ làm ở live house của chị có phải tốt hơn không. Mấy việc quảng bá chị cũng lo cho hết.”

Kurokawa-san, người đang quan sát chúng tôi từ phía bên kia quầy, lên tiếng. Cô ấy là nữ chủ nhân trẻ tuổi của phòng thu “Moon Echo” mà chúng tôi vẫn hay ghé luyện tập. Vì cô ấy đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, nên nếu được tôi cũng muốn tổ chức buổi live ở đây để góp phần vào doanh thu và thu hút khách cho cô.

Nhưng chỉ lần này, chúng tôi nhất định cần có một cây đại dương cầm.

“Đại dương cầm à. Chị thì chịu, không biết các cậu định làm buổi live thế nào nữa.”

Kurokawa-san nói với giọng ngái ngủ.

“Mà dạo này có thấy cô bé nghệ sĩ dương cầm quan trọng nhất của mấy đứa đâu. Sao thế? Rời nhóm rồi à?”

“Dạ không không. Cậu ấy chưa rời nhóm đâu ạ. Chỉ là có chút chuyện nên tạm thời không tham gia luyện tập được thôi, từ hôm nay sẽ lại bình thường──”

Đúng lúc đó, âm báo điện thoại vang lên. Cả ba chúng tôi đều nhận được cùng một lúc.

Là tin nhắn LINE từ Rinko.

‘Mẹ tớ nói đột nhiên tìm được một giáo viên piano mới rồi’

‘Hôm nay phải đi gặp mặt ngay’

‘Nếu từ chối sẽ bị nghi ngờ. Mà có khi đã bị nghi ngờ rồi cũng nên’

‘Hôm nay tớ không đến tập được. Xin lỗi nhé’

Cả ba chúng tôi, ngay cả đến lúc ngẩng mặt lên cũng đồng thời.

Shizuki trông như sắp khóc, còn Akane thì bĩu môi chán nản.

“...Chúng ta chỉ còn khoảng hai buổi diễn tập nữa thôi… đúng không ạ…?” Shizuki thì thầm.

Tôi yếu ớt gật đầu.

Chúng tôi là những học sinh cao trung sống bằng tiền của bố mẹ, thân phận này không cho phép chúng tôi dành toàn bộ cuộc đời cho âm nhạc. Tuần tới còn có bài kiểm tra đánh giá năng lực nữa. Việc tốn khá nhiều thời gian để hoàn thiện bản phối cũng khiến thời gian luyện tập của chúng tôi chẳng còn lại bao nhiêu.

Chúng tôi vẫn chưa một lần nào khớp nhạc cùng Rinko.

“...Không sao đâu, tớ nghĩ chỉ cần khớp được một lần thôi là cả hai bên sẽ nắm được cảm giác của nhau mà.”

Tôi buông một lời an ủi vô căn cứ.

Chúng tôi đã ghi âm lại các buổi tập của mỗi người và chơi theo bản ghi âm đó vô số lần, nên đã nắm được mạch của bản nhạc rồi.

Nhưng, việc có thể tạo ra một màn trình diễn sống động hay không lại là chuyện hoàn toàn khác.

“Đến hôm diễn thật… sẽ không có chuyện như thế này… xảy ra đâu nhỉ…?”

Akane nói một điều gở. Có lẽ chính cô cũng nhận ra mình vừa nói điều xui xẻo, nên đã vội vàng lấy hai tay che miệng và liếc nhìn tôi và Shizuki với vẻ áy náy.

Đáng buồn thay, điềm báo chẳng lành đó đã trở thành sự thật.

Địa điểm là một live house cỡ trung ở trung tâm thành phố, nơi các nghệ sĩ chuyên nghiệp cũng thường xuyên lui tới. Tuy không bằng sân khấu lễ hội tháng Tám, nhưng nó vẫn rất rộng. Mới chỉ trong lúc dựng sân khấu đã cảm thấy vậy, nên khi buổi diễn bắt đầu chắc sẽ còn choáng ngợp hơn nữa.

Từ trên sân khấu nhìn xuống hàng ghế khán giả đã tắt đèn, trông như một vùng biển đêm.

“PNO-san, chúng tôi muốn bắt đầu kiểm tra âm thanh.”

Nhân viên từ buồng PA gọi tôi.

“Vì đây là kiểu sắp đặt chúng tôi không thường làm nên bên này cũng sẽ tốn khá nhiều thời gian, nhưng mà… người chơi piano vẫn chưa đến ạ?”

Ánh mắt của nhân viên lướt từ tôi sang Shizuki bên cạnh, rồi đến Akane sau lưng cô ấy, và quay trở lại tôi.

Tôi tránh ánh mắt đó và trả lời một cách mơ hồ.

“...Vâng. À, có vẻ cậu ấy đang đến muộn một chút. Phần kiểm tra âm thanh chúng tôi sẽ làm với ba người.”

Rinko, đã không đến.

Cuối cùng, chúng tôi đã phải đối mặt với ngày diễn ra buổi live mà không một lần được tập khớp cùng cô ấy. Mẹ của Rinko dường như đã nhận ra con gái mình chưa từ bỏ ban nhạc, bà đã cẩn thận đến mức ngày nào cũng lái xe đưa đón Rinko đến trường. Bị giám sát với một sự đeo bám dai dẳng như kẻ rình mò, việc chúng tôi lén lút cùng nhau đến phòng thu là bất khả thi.

Vì là độc diễn nên thời gian diễn tập trước buổi diễn chính thức cũng khá dư dả. Vậy nên chúng tôi đã định sẽ tận dụng khoảng thời gian đó để tập khớp lần đầu tiên và cũng là cuối cùng, cố gắng cho kịp giờ.

Một cơn ớn lạnh từ từ bò lên từ sau dạ dày.

Tôi lại kiểm tra điện thoại. Không có cuộc gọi nhỡ, tin nhắn LINE cũng chưa được đọc.

Cục tức nghẹn trong bụng tôi dần biến thành sự phẫn nộ.

Không đến sao? Lại bị mẹ tịch thu điện thoại à? Hay bị cấm ra khỏi nhà? Cái quái gì vậy chứ. Dù là phụ huynh đi nữa cũng không có quyền làm thế.

“PNO-san, xin mời ạ,” tiếng của nhân viên vang lên.

Chúng tôi lên sân khấu và bắt đầu kiểm tra âm thanh. Vừa chơi thử nhạc cụ theo chỉ dẫn của PA, tôi vừa liếc ra cửa ra vào cứ mỗi mười lăm giây.

Đến lúc bắt đầu buổi diễn tập toàn bộ, Rinko vẫn không xuất hiện.

“...Nếu cậu ấy không đến…”

Akane vừa điều chỉnh độ cao của giá micro vừa khó nhọc nói.

“Chúng ta sẽ phải thay đổi một chút thứ tự bài hát nhỉ.”

Tôi liếc nhìn Shizuki rồi gật đầu.

Chỉ cần thay đổi một chút là được. Là có thể làm được. Chúng tôi đã xác nhận với nhau rồi.

Ban nhạc của chúng tôi dù không có Rinko vẫn có thể trình diễn một cách trọn vẹn.

Tôi không muốn để khán giả nghe điều đó. Có lẽ họ sẽ vui mừng. Tôi cũng không muốn tắm mình trong những tràng pháo tay và tiếng reo hò trống rỗng như thế.

Nhưng họ đã mua những tấm vé đắt tiền và dành thời gian buổi chiều ngày nghỉ quý giá để đến đây.

Chúng tôi không thể không diễn.

Ý nghĩ đến nhà Rinko đón cô ấy thoáng qua đầu tôi. Không được, không còn thời gian nữa. Nếu làm vậy sẽ không kịp diễn tập, mà nếu đi sau khi diễn tập xong thì sẽ không kịp giờ bắt đầu. Đi và về cũng mất khoảng một tiếng.

Thời gian trôi đi một cách sốt ruột, kim đồng hồ như đang nghiền nát từng giây.

Cả Shizuki và Akane đều gần như không nói một lời nào trong suốt buổi diễn tập. Không có lời hát, chỉ là xác nhận lại phần trình diễn. Tôi có cảm giác rằng nếu mở miệng, vết thương của ban nhạc chúng tôi cũng sẽ mở toang, và máu sẽ không ngừng tuôn chảy.

Vừa quay lại phòng chờ, tôi đã nghe thấy tiếng nhân viên hô lớn từ bên kia tường, “Mở cửa ạ.”

Áp suất không khí như đã thay đổi. Tôi có thể cảm nhận được tiếng bước chân và tiếng nói chuyện của vô số người đang tràn vào hội trường.

Rinko vẫn chưa đến, mà cửa đã mở rồi. Ba mươi phút nữa buổi live sẽ bắt đầu. Sự bất an và sốt ruột đã đông cứng lại dưới đáy lòng. Tại sao buổi độc diễn đầu tiên của chúng tôi lại ra nông nỗi này.

Tôi thật sự tức giận người mẹ đó. Nhưng người đáng giận nhất là Rinko. Dù mẹ có nói gì đi nữa, lẽ ra cô ấy đã có thể dứt khoát từ chối và ưu tiên cho ban nhạc. Ngay cả khi mẹ cô ấy lái xe đến trường đón, cô ấy chỉ cần đá tung cửa xe và chạy về phía nhà ga cùng chúng tôi là được. Cô ấy đâu có bị dí súng vào đầu hay bị dí súng điện rồi trói lại.

Cô ấy sợ cái gì chứ?

Phải rồi, cô ấy đã sợ.

Nghĩ lại thì, Rinko đã luôn sợ hãi.

Thứ tích tụ trong lòng tôi đông cứng lại và nhọn hoắt, đâm tôi từ bên trong. Tôi rùng mình. Cái cảm giác không ổn mà tôi đã có vào đêm hai chúng tôi ở cùng nhau. Rinko thật lạ, Rinko không phải là một người yếu đuối như thế, Rinko mạnh mẽ hơn, Rinko chắc chắn có thể nói lý lại với mẹ mình──

Đó chẳng phải là sự áp đặt tự tiện của tôi sao? Tôi biết cái quái gì về cô ấy chứ?

Thực tế là Rinko đã từng gục ngã, đã từng tan vỡ, và đã từng rời bỏ sân khấu. Chắc chắn lúc đó cô ấy cũng đã bị mẹ mình ném cho những lời vô tâm. Không thể nào cô ấy không bị tổn thương.

Vậy mà tôi lại bỏ mặc cô ấy, như thể nói rằng hãy tự mình chiến đấu đi.

Chiếc điện thoại trong túi tôi rung lên.

Tôi bật dậy như bị điện giật và lôi điện thoại ra. Shizuki và Akane cũng đang nhổm người dậy.

Là cuộc gọi đến từ Rinko.

“Cậu đang ở đâu? Cửa đã mở rồi──”

Giọng một người phụ nữ trung niên từ đầu dây bên kia cắt ngang lời tôi.

‘Là thành viên ban nhạc đúng không? Cậu bé lần trước?’

Trong một khoảnh khắc, trời đất quanh tôi như tan biến. Không phải Rinko. Là mẹ cô ấy.

‘Các người định tổ chức buổi hòa nhạc hôm nay sao? Rinko sẽ không đến đâu. Tôi đã nói là sẽ không cho con bé tham gia ban nhạc nữa rồi mà.’

Tôi có ảo giác rằng bùn lầy đang dâng lên, nuốt chửng mắt cá chân, đầu gối, rồi đến hông của mình. Lại bị tịch thu điện thoại rồi sao? Rinko đang làm gì, tự nhốt mình trong phòng? Hay là bị nhốt? Chỉ còn ba mươi phút nữa. Không thể kịp được nữa rồi. Liệu cô ấy có đang ôm gối tự trách mình không?

Dù sao đi nữa, bản concerto của chúng tôi đã tan thành mây khói.

Nhưng, nếu cô ấy đang ở gần điện thoại. Nếu dùng hết sức bình sinh, có lẽ…

Phải hét lên điều gì đây? Biết đâu đây sẽ là những lời cuối cùng giữa chúng tôi. Vậy nên, không phải là trách móc, không phải xin lỗi, không phải cầu xin, không phải an ủi, cũng không phải thương hại──

“──Rinko! Cậu có nghe thấy không!”

Một tiếng hét xé toạc dòng suy nghĩ bật ra từ cổ họng tôi.

“Lý do thực sự tớ chọn bản nhạc đó là vì──”

Chính tôi cũng tự hỏi mình đang nói gì. Nhưng giờ khi đã thốt ra, tôi biết đây mới là điều tôi thực sự muốn nói với Rinko.

Lý do tôi chọn bản concerto số 2 của Prokofiev.

“Vì đoạn dạo đầu bắt đầu bằng hợp âm pizzicato đồng thanh và──”

Tôi có cảm giác như một thứ gì đó quan trọng trong tai mình vừa bị cắt đứt. Cuộc gọi đã ngắt. Tôi buông thõng tay một cách rã rời, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã im lìm. Những lời nói mất đi đích đến của tôi, khô héo, tàn lụi và tan thành bụi ngay trước môi vài centimet.

Cả Shizuki và Akane đều không nói một lời.

Có tiếng gõ cửa, và một nhân viên thò đầu vào.

“...À, người chơi piano… không đến được ạ?”

Có lẽ anh ta đã cảm nhận được điềm chẳng lành.

Về phía chúng tôi, cũng không thể tiếp tục che giấu được nữa.

“...Vâng. Xin lỗi anh. ...À, nhưng mà, chúng tôi có thể biểu diễn với ba người được ạ. Chúng tôi sẽ thay đổi thứ tự bài hát một chút.”

Phải báo cho cả người phụ trách PA và ánh sáng nữa.

Tôi cúi đầu, cùng nhân viên rời khỏi phòng chờ. Hơi thở đầy nhiệt khí của khán giả đã lấp đầy hội trường dường như đang thấm qua cả những bức tường.

Đó là lần đầu tiên, ánh đen bóng của cây đàn piano lại cho tôi cảm giác xa cách và lạnh lẽo đến thế. Mặt bên của nó phản chiếu ánh đèn sân khấu thành hình dạng như một con sâu bướm bị dẫm nát.

Tiếng nhân viên “Bắt đầu phát sóng ạ” vang lên từ xa.

Buổi live hôm nay được phát trực tiếp trên mạng. Tôi chợt nảy ra một ý, lấy điện thoại ra và gửi URL của buổi phát sóng vào tài khoản LINE của Rinko.

Giá như, cậu ấy có thể xem.

Nhưng, sự tuyệt vọng lại ập đến ngay lập tức. Điện thoại của Rinko có lẽ lại bị mẹ cô ấy tịch thu rồi. Vừa rồi mẹ cô ấy đã dùng số của Rinko để gọi mà, nên chắc là vậy.

Không thể đến được. Ngay cả qua mạng, chúng tôi cũng không còn kết nối được nữa.

Trong bóng tối bên cánh gà, tôi quay đầu nhìn lại phía sau. Hai cái bóng nhỏ đang ngồi xổm, nín thở. Ánh sáng từ bốn con mắt đang nhìn lại tôi. Là Shizuki và Akane. Phía sau họ, một nhân viên giơ tay ra hiệu và nói nhỏ.

“Đến giờ rồi ạ.”

Giờ đây, ngay cả việc trao đổi lời nói hay ánh mắt với hai thành viên còn lại cũng thật đau đớn. Vì nó khiến tôi không thể không nhận ra sự tồn tại của một người nữa không có ở đó.

Vì vậy, tôi lặng lẽ tiến ra sân khấu.

Khoảnh khắc bước ra ánh đèn, một tiếng reo hò dữ dội từ phía tay phải thổi tới khiến chân tôi run rẩy. Hàng ghế khán giả gần hơn rất nhiều so với lúc ở lễ hội. Thứ ngăn cách khán giả và sân khấu cũng chỉ là một bậc tam cấp nhỏ và hàng loa kiểm âm xếp dưới chân. Không phải nói quá, mà đây là khoảng cách có thể chạm tới nếu vươn tay ra.

Hàng trăm con người đang chen chúc ở đó. Trên những bờ vai trần và gáy cổ, mồ hôi lấp lánh, gợi lên cảm giác mãnh liệt rằng mùa hè vẫn chưa kết thúc.

Khi Shizuki xuất hiện sau tôi, tiếng reo hò như phồng lên gấp đôi, và đến khi Akane bước ra, âm thanh gầm rú đến mức tôi lo rằng trần nhà sẽ sụp đổ.

Tôi cố gắng mỉm cười với khán giả, nhưng không thành công. Tôi thực sự nghĩ Akane thật phi thường, cô ấy đang vẫy tay chào khán giả một cách thân thiện, như thể vẻ mặt vô cảm như sắp bị đè bẹp lúc nãy chỉ là một màn kịch.

Tôi cầm cây Precision Bass của mình lên, khoác lên vai, và từ từ dành thời gian để lên dây. Như thể cố gắng trì hoãn khoảnh khắc phải đối mặt với thực tại phũ phàng. Thế nhưng, sự kỳ vọng và phấn khích tràn ngập không khí hội trường, mỗi lần tôi hay Akane gảy một dây đàn, lại càng bị nung nóng, sủi bọt, đến mức phổi tôi như bị bỏng rát.

Lên dây xong, tôi, người không còn lối thoát, lặng lẽ đưa mắt nhìn cây đại dương cầm ở trung tâm sân khấu. Nó vốn là nhân vật chính, giờ đây lại chẳng được dùng đến. Phải thu mình im lặng trong khi vẫn thu hút mọi sự chú ý ở ngay chính giữa, như một cỗ quan tài trong tang lễ.

Chắc là đau đớn lắm. Dù là một nhạc cụ, dù đang ở trên sân khấu của một buổi hòa nhạc, lại không thể tấu lên một nốt nhạc nào.

Đành chịu thôi.

Phải chấp nhận thôi.

Cũng phải thông báo cho mọi người đã tập trung ở đây về sự thay đổi trong danh sách bài hát.

Tôi bước đến bên giá micro.

“...À… Hôm nay, cảm ơn mọi người đã đến.”

Câu nói ngập ngừng của tôi nhanh chóng bị nhấn chìm bởi tiếng reo hò vang dội.

“Vậy thì, về bài hát đầu tiên của ngày hôm nay… là…”

Giọng tôi nghẹn lại trong cổ họng.

Không nói cũng được mà nhỉ? Tôi đã nghĩ vậy. Dù sao thì, chắc cũng chẳng có ai đến đây vì thực sự muốn nghe Prokofiev. Nếu không một lời báo trước mà ném ngay một bản rock quen thuộc từ bài đầu tiên, chắc cũng chẳng ai phàn nàn mà chỉ có vui mừng thôi.

Người đến đây vì muốn nghe Prokofiev──

Ở nơi này, chỉ có một người.

Chỉ là tôi muốn nghe. Tôi đã muốn được kề bên tiếng đàn piano của Rinko, có lúc đuổi theo, có lúc vượt qua, làm lá chắn gió cho cô ấy, bị cô ấy xé toạc, khuấy đảo, và cùng nhau ngấu nghiến.

Tôi đã muốn tạo nên một bản concerto.

Cuối cùng, tất cả chỉ là một giấc mơ không thành.

Tôi đặt tay lên micro, làm ẩm môi, để nói ra sự thật tàn khốc chỉ với một mình tôi. Để từ biệt giấc mơ ngọt ngào của không ai khác ngoài chính bản thân mình.

Thế nhưng, lời nói chưa kịp đến micro, đã bị một cơn gió ngược bất ngờ thổi tan. Tai tôi đau nhói vì chênh lệch áp suất. Một luồng sáng hình tứ giác hiện ra ở phía bên kia của sự tương phản ánh sáng đến chói lòa. Cánh cửa chống ồn dày cộp đang mở. Một bóng người trong ngược sáng, chỉ có thể nhận ra một cách mơ hồ rằng cô ấy đang mặc một chiếc váy màu đỏ rực.

Vạt chiếc váy xòe dài bị cơn gió do chênh lệch áp suất thổi phồng lên, bay phần phật.

Mắt tôi và cô ấy, đã gặp nhau.

Tôi có cảm giác như hàng vạn năm đã trôi qua chỉ trong một cái chớp mắt.

Có lẽ vì cả Akane và Shizuki cũng đang sững sờ nhìn về cùng một hướng, nên khán giả cũng nhận ra. Một người, rồi một người nữa quay lại. Những tiếng hít vào kinh ngạc chồng lên nhau, những tràng pháo tay lác đác nổi lên, rồi cộng hưởng và trong nháy mắt lấp đầy cả hội trường.

Biển đêm vỡ đôi.

Trên lối đi được tạo ra giữa đám đông, Rinko đang tiến về phía này. Với những bước chân tao nhã đầy ung dung, như thể đây là một màn trình diễn đã được sắp đặt từ đầu.

Khi Rinko bước qua loa kiểm âm để lên sân khấu, Akane định lao vào cật vấn.

“Rin-cha──”

Thế nhưng cô ấy đã nuốt lại lời nói ngay lập tức. Tôi cũng nhận ra.

Trên má và dưới mi mắt của Rinko có một vết sưng đỏ.

“...Cái đó… c-cậu không sao chứ?”

Akane nói với giọng lo lắng đến khác hẳn.

Rinko đưa tay lên má, rồi gật đầu, “À.”

“Lúc đi tớ có cãi nhau với mẹ. Nhưng yên tâm đi.”

Đến đó, cô ấy liếc nhìn về phía tôi, thậm chí còn cười.

“Tớ không dùng tay. Chỉ đáp trả bằng đầu gối thôi. Vì tớ là một nghệ sĩ dương cầm mà.”

Chúng tôi chết lặng──

Không nghĩ ra được lời nào để đáp lại. Ngay cả cười cũng không nổi.

Akane hắng giọng, ra hiệu cho tôi bằng mắt. Tôi lắc đầu và nhìn xuống nhạc cụ của mình.

Đừng suy nghĩ những chuyện thừa thãi nữa. Giờ đang ở trên sân khấu, và buổi diễn sắp bắt đầu. Dù cho có bao nhiêu cảm xúc đang cuộn xoáy, cũng phải dồn hết chúng vào động cơ làm nhiên liệu.

Rinko dang rộng hai tay, làm một động tác có phần kịch nghệ, xoay nửa người về phía khán giả. Vạt chiếc váy đỏ thẫm xòe rộng như một chiếc dù, rồi từ từ lắng xuống. Cái cúi chào sâu của cô ấy khiến sự cuồng nhiệt của hội trường đạt đến đỉnh điểm.

Dù đáng lẽ phải toàn là những bất an và nghi vấn, nhưng lúc đó tôi lại đang nghĩ thế này.

Màu đỏ thẫm trên nền đen của cây đàn piano, sao mà nổi bật đến thế.

Rinko, người đã yên vị trên ghế, quay lại nhìn tôi và nói nhỏ.

“Lý do chọn bài hát.”

Tôi chớp mắt.

“Tớ đã không nghe được. Vì bị ngắt giữa chừng.”

Một luồng khí nghẹn lại trong lồng ngực tôi.

Giọng nói của tôi, đã đến được với cậu ấy.

Tôi kìm nén những cảm xúc đang quằn quại sâu trong lồng ngực, nín thở để chúng không biến thành lời. Năng lượng này, bây giờ phải được đốt cháy hết cho màn trình diễn.

Chỉ cần khớp nhạc, chắc chắn Rinko cũng sẽ hiểu.

Lý do thực sự, mà tôi đã chọn bản concerto số 2 của Prokofiev.

Tôi đưa mắt nhìn Shizuki ở phía sau. Một cái gật đầu mạnh mẽ đáp lại.

Tôi nhìn Akane qua bên kia cánh đàn piano. Cô ấy giơ tay đang cầm miếng gảy lên và mỉm cười với tôi.

Tôi nhìn xuống tay mình.

Nhịp đập của chính mình đang nhanh dần, tôi chồng lên đó một nhịp điệu. Đếm cảm giác thô ráp của dây đàn bằng đầu ngón tay.

Sergei Prokofiev, Piano Concerto số 2 cung Son thứ.

Đêm đó, lần đầu tiên nghe nó, tôi đã tin rằng chỉ có thể là bản nhạc này. Có rất nhiều lý do bề mặt, như nó có tiết tấu, dàn nhạc phối khí đơn giản, và vai trò của piano rất lớn── nhưng trước cả những lý lẽ đó, tôi đã quyết định rồi.

Vì đoạn dạo đầu là một đoạn nhạc đơn âm bằng pizzicato của dàn dây.

Nếu chuyển soạn nó cho ban nhạc──

Nó sẽ bắt đầu bằng một đoạn solo của bass.

Một giai điệu đi xuống như những bước chân rón rén.

Để tôi có thể chìa tay ra, và mời Rinko bước vào ánh sáng.

Những chùm ba nốt luyến láy êm dịu của piano bắt đầu rì rào, xô vào rồi lại rút đi.

Tôi thở ra một hơi nóng hổi.

Chính nó.

Tôi đã chọn bản concerto số 2 của Prokofiev vì khoảnh khắc này.

Tôi đã muốn chính tay mình, dẫn Rinko đến trung tâm của sân khấu.

Những ý tưởng âm nhạc phóng khoáng tuôn trào từ đầu ngón tay Rinko, lấp đầy hội trường. Từ những khoảng lặng của giai điệu rõ nét được khắc bởi những quãng tám của piano, một âm hưởng mênh mông rỉ ra, lan rộng dưới đáy nước âm u, rồi khuếch tán vào bầu trời rạng đông, không thể tin được, lại được sinh ra từ chỉ một cây đàn guitar trong tay Akane.

Quả là một phép màu khủng khiếp, tôi nghĩ.

Giống như bao câu chuyện cổ tích khác, phép màu này bắt đầu từ một mong ước hèn mọn. Cây đàn guitar vốn dĩ có âm thanh vô cùng nhỏ. Các nghệ sĩ guitar chỉ ao ước có được âm lượng đủ để không bị các nhạc cụ khác chôn vùi. Với một tâm trạng như cầu nguyện, họ nhồi nam châm và cuộn dây vào cây đàn, nối nó với amply và loa.

Âm thanh được sinh ra, quá đỗi khác biệt, quá nhạy cảm, và quá sắc bén.

Có người tuyệt vọng bịt tai lại. Có người từ bỏ và vứt đi dòng điện. Có người, để âm thanh đó không nổi loạn, đã vặn nhỏ hết cỡ các núm điều chỉnh và dè dặt gảy dây đàn.

Thế nhưng lòng ham muốn, sự tò mò và tinh thần khám phá của con người, nhất định sẽ tìm ra khả năng tiềm ẩn ở đó. Những kẻ không sợ hãi tương lai đã làm cho âm thanh mới mẻ được tô điểm bằng điện trở nên quá tải, làm nó méo đi, cắt xén nó, nhân lên, làm nó rung động, và khuếch tán nó. Ai có thể ngờ được? Giống như đèn điện đã cướp đi màn đêm khỏi thế giới, như máy bay đã biến bầu trời khắp nơi thành chiến trường, cây đàn guitar điện đã nén vũ trụ âm nhạc vào lòng bàn tay của một người chơi, và giải phóng nó vào một vũ trụ khác.

Nếu không có nhạc cụ này, và nếu không có một người chơi như Akane, có lẽ tôi đã không bao giờ nghĩ đến việc đối đầu trực diện với Prokofiev.

Sau khi đoạn cadenza tráng lệ trôi qua, một dòng chảy hỗn loạn của đoạn scherzo bắt đầu. Một nhịp điệu dồn dập của Shizuki, người đã im lặng suốt từ đầu, như trút hết năng lượng bị dồn nén. Trong loạt trống tom-tom dữ dội chứa đầy ý chí hung bạo muốn phá nát cả Prokofiev, Rinko đáp lại bằng một đoạn nhạc còn mãnh liệt và chính xác không một tì vết hơn nữa.

Một cuộc

Cạnh-tấu khúc. Đây không phải là một màn trình diễn hiền hòa có thể mang chữ “hợp” (協) trong “hợp tấu”.

Tôi phải cố sống cố chết để kết nối Rinko và Shizuki, những người đang bào mòn lẫn nhau để leo lên đỉnh cao, và lấp đầy những vết rách bằng chính âm thanh của mình. Chỉ cần lỡ nhịp dù chỉ một khoảnh khắc, màn trình diễn chắc chắn sẽ tan rã giữa không trung. Tôi không thể buông tay. Chính vì sự ích kỷ của tôi mà mọi người đã đến được đây.

Cơn bão của chương cuối cùng ập đến.

Cây guitar của Akane cũng đã ngừng đối thoại với Rinko, mà biến mọi âm thanh trở nên sắc nhọn và lao vào chiến trường.

Âm thanh của ai đó bị một người khác bắt lấy, nghiền nát, giày xéo để leo lên cao hơn, rồi một người khác lại tóm lấy quỹ đạo đó làm điểm tựa, để vươn tới một đỉnh cao hơn nữa──

Và rồi, sau những chuỗi lặp lại dường như vô tận đó, chúng tôi đã đứng giữa một khung cảnh mà chưa một ai từng chứng kiến.

Dư âm của tiếng chũm chọe lan tỏa, không rõ đó là những đám mây rực cháy lúc bình minh, hay là làn sương mờ ảo phản chiếu trên mặt hồ băng giá.

Akane giơ cao bàn tay đang nắm chặt chiếc pick, rồi vung xuống.

Bản concerto của chúng tôi đột ngột chấm dứt.

Một tiếng ồn chói gắt như cú đấm ngang hông tấn công tôi.

Áp lực âm thanh khiến cơ thể tôi lảo đảo. Không thể trụ vững trước sức nặng của cây Precision Bass, chân tôi líu ríu suýt ngã.

Phải mất một lúc tôi mới nhận ra đó là tiếng vỗ tay.

Dù đã ngẩng mặt lên và nhìn thẳng vào cảnh tượng ấy, tôi vẫn không thể tin nổi.

Năm trăm con người đang lấp đầy khán phòng, họ vỗ tay, nhảy lên, gào gọi tên chúng tôi, tạo thành một cơn sóng cuộn trào, sôi sục.

Đùa chắc? Đây là Prokofiev mà? Một bản nhạc chẳng hề có đoạn nào dễ nghe, vừa khó hiểu, vừa đậm chất toán học, lại còn chứa đựng những cảm xúc thái quá của nhà soạn nhạc, hơn nữa còn là một tác phẩm đầy đau đớn như thể nhân cách sắp bị giằng xé giữa cái tôi của một nghệ sĩ dương cầm và sự tự kiềm chế của một nhà soạn nhạc giao hưởng cơ mà?

Sao mọi người có thể phấn khích đến thế được? Chẳng phải chỉ là do bị bầu không khí lôi kéo thôi sao?

Tôi lập tức nhận ra sự đáng xấu hổ trong suy nghĩ của mình.

Đúng là đồ ngốc.

Đó chính là âm nhạc. Nó không phải thứ để thấu hiểu.

Nó là thứ để người ta bị cuốn theo, bị nhấn chìm, phó mặc trái tim mình, để rồi bị rung chuyển và tuôn trào những cảm xúc không thể kìm nén.

Vậy nên, khung cảnh tôi đang chứng kiến chính là câu trả lời.

Bản Prokofiev của chúng tôi—đã chạm đến họ.

Rinko gạt đi lọn tóc bết trên trán vì mồ hôi rồi đứng dậy.

Tiếng hoan hô càng lúc càng lớn hơn.

Cô ấy bước đến giá đỡ và rút micro ra.

"...Tôi xin giới thiệu các thành viên."

Câu nói đột ngột khiến tôi giật mình, vội liếc nhìn Akane, rồi lại nhìn Shizuki ở phía sau.

Dĩ nhiên là chúng tôi chẳng hề bàn bạc trước chuyện này.

Đến cả tập luyện cùng nhau một lần còn chưa có nữa là.

"Trống. Yurisaka Shizuki."

Dù vậy, khi được gọi tên, Shizuki vẫn nở một nụ cười rạng rỡ, trình diễn một đoạn fill-in điệu nghệ, và cả hội trường đáp lại bằng những tràng pháo tay cùng tiếng hò reo như đất lở.

"Guitar, vocal. Kudou Akane."

Akane, người có thể tạo ra những tràng pháo tay vang dội chỉ bằng một đoạn chạy ngón nhanh đến lóa mắt, thực sự sinh ra để tắm mình trong ánh đèn sân khấu.

Từng cử động của cô ấy đều tỏa sáng.

Nhưng mà, tại sao lại đột ngột giới thiệu thành viên cơ chứ.

Ánh mắt tôi và Rinko giao nhau.

"Bass, concertmaster. Murase Makoto."

À, ra là vậy. Tôi hiểu rồi.

Dù có chút ngượng ngùng, tôi vẫn ngẩng mặt lên và vẫy tay.

Vẫy tay về phía khán giả—hay nói chính xác hơn, là về phía chiếc camera dùng để phát trực tuyến được đặt ở cuối khán phòng.

"Đây chính là dàn nhạc của tôi."

Rinko cũng nhìn về hướng đó và nói.

Chỉ trong khoảnh khắc đó, tràng pháo tay dù có lớn đến mấy cũng trở nên xa vời.

Tôi chỉ gửi URL của buổi phát trực tiếp qua LINE thôi. Khả năng cao là người đó sẽ không xem.

Nhưng tôi đã mong người đó sẽ xem. Người đó có quyền, và cả nghĩa vụ phải làm vậy.

Vì đã vô tư trộn lẫn giấc mơ của con gái mình với giấc mơ của bản thân.

"Vậy thì—"

Tông giọng của Rinko đột ngột thay đổi.

Trở lại với giọng điệu thường ngày, cái giọng khi cô ấy trêu chọc tôi—

"Mời quý vị tiếp tục thưởng thức phần hai."

Cô ấy thản nhiên nói xong rồi đặt micro lại giá đỡ. Khán phòng như vỡ tung.

Cái con bé này, tôi thầm nghĩ. Chắc hẳn Akane và Shizuki cũng cảm thấy y hệt.

Dù tôi chưa hề nói với Rinko về chuyện diễn ra sau bản concerto.

Dĩ nhiên, đó là kế hoạch của chúng tôi rồi.

Chúng tôi không thể để những khán giả đang hừng hực khí thế này ra về chỉ sau một bản concerto được.

Và cũng không thể để Rinko chiếm hết sân khấu được.

Dùi trống của Shizuki gõ bốn nhịp, và tôi lập tức bị kéo vào một nhịp điệu rock quen thuộc.

Dù chẳng biết chúng tôi định chơi bài gì, Rinko vẫn là người đầu tiên tham gia bằng một cú glissando hoành tráng và những hợp âm dồn dập.

Akane cười lớn, đáp trả bằng kỹ thuật cutting. Đây hoàn toàn là một buổi jam session.

Thật điên rồ khi làm điều này trước mặt năm trăm khán giả đã trả tiền để đến đây.

Cứ như thể chúng tôi đang giải tỏa hết những nỗi uất ức vì không được tập luyện đủ bốn người trong hơn nửa tháng qua vậy.

Tôi cố gắng hết sức để chỉ ra hướng đi của bài hát bằng một đoạn bassline mang tính dẫn dắt.

Thật khó chịu nhưng cũng thật buồn cười khi thấy ba người họ, dù đang chơi tự do đến thế, lại ngay lập tức đồng loạt lao theo hướng tôi chỉ ra.

Đây chính là—dàn nhạc của tôi.

Phiên tòa luận tội Rinko được mở vào thứ Hai đầu tuần.

Tại cửa hàng McDonald's mà chúng tôi vẫn thường lui tới sau giờ học.

"Vào ngày diễn ra live, cậu nói là phải về giải quyết nốt trận chiến với mẹ cậu nên chúng ta đã giải tán mà không có tiệc mừng!"

Akane khoanh tay nói với vẻ bề trên.

"Bọn tớ không bỏ qua cho cậu đâu nhé! Cái live lần này suýt chút nữa là tan tành, tất cả đều là tại Rin-chan đấy!"

"Tớ biết mình sai rồi. Tớ đang vô cùng hối lỗi."

Rinko nói với vẻ mặt chẳng có chút gì là hối lỗi, đoạn đưa miệng lên ống hút của ly nước cam.

Akane càng được nước, vui vẻ chì chiết tiếp.

"Phải bắt cậu đền bù thế nào đây nhỉ? Chỉ bao chầu McDonald's hôm nay thì không đủ đâu."

"Vậy thì, trong hai tuần tới, tớ cho cậu toàn quyền sử dụng Murase-kun đấy."

"Tại sao cậu phạm lỗi mà tớ lại phải làm vật hiến tế hả?"

"Ừm, chốt kèo thế đi," Akane ưỡn ngực gật đầu.

"Em cũng xin nhận quyền sử dụng Makoto-san trong hai tuần ạ!" Shizuki cũng hăng hái nói.

Không hiểu sao mà một tháng của tôi đã bị đem đi bán mất.

Mà, sao cũng được. Chắc họ cũng chẳng thật sự muốn luận tội gì đâu, mấy cái chủ đề thế này kết thúc càng nhanh càng tốt.

"Vậy, Rinko-san,"

Shizuki e dè lên tiếng.

"Thật là bất lịch sự khi tò mò chuyện gia đình người khác... nhưng mà... chuyện giữa chị và bác gái, đã thế nào rồi ạ?"

"Chẳng thế nào cả."

Rinko thản nhiên trả lời khiến cả ba chúng tôi đều sững sờ.

Nhưng rồi cô ấy nói tiếp.

"Nhưng tớ đã lấy lại được điện thoại, và đến giờ mẹ vẫn chưa nói gì về chuyện ban nhạc. Mà đúng hơn là hôm qua với hôm nay bọn tớ không nói với nhau câu nào. Không biết là do tớ đã thúc gối vào bụng nên mẹ sợ, hay là do đầu óc đã nguội đi rồi nữa..."

"...Vậy là có thể mẹ cậu sẽ lại nói gì đó đúng không?" Akane lo lắng nhìn vào mặt Rinko.

Rinko gật đầu.

"Đến lúc đó thì tính. Lại chiến tiếp thôi."

"Vậy là cuối cùng vẫn chưa giải quyết được gì cả nhỉ..."

Đúng là vậy. Đây không phải là vấn đề có thể giải quyết gọn gàng chỉ bằng một vài tác nhân nào đó.

Thế nhưng, Rinko lại nở một nụ cười nhạt và lắc đầu.

"Đã giải quyết rồi."

"Ể?"

"Bởi vì, đây không phải là vấn đề gia đình, và càng không phải là vấn đề của mẹ tớ. Mà là vấn đề của chính tớ. Chỉ cần tớ quyết tâm vững vàng là được."

Chúng tôi nhìn nhau và trao đổi một nụ cười.

Nếu cậu ấy đã nghĩ được như vậy thì tốt quá rồi.

"Ngoài ra còn là vấn đề thời gian nữa."

Rinko nói thêm khiến tôi nghiêng đầu. Thời gian?

"Hai năm nữa là tớ mười tám tuổi. Tớ có thể tự lập. Chỉ cần kiếm được tiền thì bố mẹ nói gì cũng không thành vấn đề."

Mặt Akane sáng rỡ, cô ấy nhổm người dậy.

"Đúng rồi nhỉ! Kiếm thật nhiều tiền nào! Nhìn lượng khách của live lần này, tớ có cảm giác chúng ta có thể tham vọng hơn nữa đó!"

Shizuki cũng hùa theo.

"Nếu là nhạc sĩ thì nên mua một căn nhà riêng. Rồi chúng ta sẽ xây một phòng thu dưới tầng hầm. Một cuộc sống mà ngủ dậy, hứng lên là có thể chơi trống, em đã được trải nghiệm ở nhà ông ngoại rồi, phải nói là tuyệt nhất ạ."

Câu chuyện bay xa đến mức nào rồi vậy. Nhà có phòng thu, các cậu nghĩ nó tốn bao nhiêu triệu yên chứ.

Bầu không khí bay bổng bị phá tan bởi câu nói tiếp theo của Rinko.

"Hơn nữa, đến mười tám tuổi là có thể kết hôn rồi."

Ngay khi nghe thấy điều đó, Akane đập hai tay xuống bàn một cái "rầm".

Cốc giấy rung lên, khoai tây chiên đổ ra khỏi hộp.

"Kh-không được kết hôn! Tuyệt đối không!"

Tôi giật mình, bất giác xen vào từ bên cạnh.

"Gì thế? Rinko muốn kết hôn thì có sao đâu—"

"Tớ đã bảo là không được mà!"

"Đúng vậy ạ, anh có hiểu không Makoto-san!" Shizuki cũng tức giận phồng má.

"Nếu là kết hôn thì không còn là vấn đề của riêng Rinko-san nữa đâu ạ!"

Tại sao chứ. Đó là vấn đề của riêng Rinko mà. Kệ cậu ấy đi.

Bỏ mặc ba cô gái vẫn đang cãi nhau ỏm tỏi, tôi lấy điện thoại ra.

Tôi xem số lượt phát của bản ghi hình buổi live đã đăng lên trang video ngày hôm qua.

...Hừm, quả nhiên là lượt xem tăng không tốt lắm. Chắc cũng đành chịu thôi. Vì là Prokofiev mà.

Lại còn không cắt nên rất dài. Nhưng tôi cũng có một chút cảm giác tự phụ rằng, làm sao mà đám đông đại chúng có thể hiểu được sự tuyệt vời trong bản Prokofiev của Rinko chứ.

Bình luận thì sao nhỉ. Tôi trượt màn hình.

Toàn là những bình luận ca ngợi màn trình diễn và những lời nhận xét nồng nhiệt về bộ váy của Rinko.

Chẳng có một bình luận nào kiểu như "Không ngờ lại có thể cải biên Prokofiev như thế này!" cả.

Tôi thấy bản thân có chút thất vọng.

Bọn tớ cũng đã cố gắng nhiều lắm đó? À không, người cố gắng chính chủ yếu là Akane, người đã chuyển soạn bản nhạc cho cả dàn nhạc vào cây guitar chỉ có sáu dây và chơi nó một cách thuần thục.

Tớ cũng đã nỗ lực kha khá đó nhé? Hay đúng hơn là có ai đó khen việc chọn bản nhạc này đi chứ... Nhạc hiện đại thì quá khó hiểu, mà nhạc thế kỷ 19 trở về trước thì lại không hợp với cải biên rock, nên cá nhân tớ nghĩ mình đã chọn được một ranh giới cực kỳ tinh tế rồi mà.

Ngón tay tôi, đang trượt qua mục bình luận với những ham muốn thấp hèn như vậy, bỗng dừng lại ở một bình luận.

Tên người đăng, 《MisaO》.

Trong một khoảnh khắc, tôi như ngừng thở.

『Ước gì được nghe trực tiếp tại hội trường』

Chỉ một dòng duy nhất.

Nhưng tôi đã đọc đi đọc lại nó nhiều lần.

Một hơi ấm từ từ lan tỏa từ sâu trong lồng ngực.

Cô đã xem rồi.

Vẫn khỏe mạnh—tôi không chắc đến mức đó, nhưng ít nhất, cô vẫn đủ khỏe để có thể xem internet.

Và cô vẫn luôn quan tâm đến chúng tôi.

Tôi nhấn vào tên người đăng, chuyển đến trang kênh của MisaO. Không có video mới. Cũng phải thôi.

Đang nằm viện thì làm sao mà làm video được.

Vả lại tôi cũng đã đăng ký kênh rồi, nếu có nội dung mới thì sẽ có thông báo.

Dù vậy, thỉnh thoảng tôi vẫn vào trang của cô như thế này.

Tôi không thể không xác nhận rằng chúng tôi vẫn còn kết nối.

"—Cái gì đây?"

Một giọng nói vang lên bên tai khiến tôi giật mình suýt làm rơi điện thoại.

Không biết từ lúc nào, Akane đã ghé đầu vào xem điện thoại của tôi.

"Ể, cái này, ể, chẳng phải là Misao-san sao!"

Cô ấy chỉ vào ảnh thumbnail, giọng lạc đi. Đúng là học trò lâu năm, chỉ cần nhìn tay là nhận ra ngay.

Ngay lập tức, Rinko và Shizuki cũng xúm lại.

"Không ngờ sensei lại có một kênh như thế này..."

"Ngày đăng toàn là năm nay. Hơn nữa, đây là phòng âm nhạc của trường mình."

"Oa, sensei còn bình luận vào video của bọn mình nữa sao? Ể, Makoto-chan biết từ trước rồi à? Quá đáng, mấy chuyện này phải nói cho bọn tớ biết chứ!"

"...À, ừm, không... chẳng có cơ hội để nói..."

Thật khó để nói ra rằng, không hiểu sao tôi lại coi đó như báu vật của riêng mình, và muốn cất giữ nó mà không nói cho ai biết.

Shizuki nhìn tôi với ánh mắt lạnh tanh rồi nói với Rinko.

"...Rinko-san. Tạm thời đình chiến thôi ạ. Em quên mất là có một đối thủ đáng gờm ở ngay đây."

Rinko cũng gật đầu trong khi mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại của tôi.

"Đúng là không phải lúc nội bộ lục đục. Trước hết phải hạ gục Hanazono-sensei đã."

"Sao sensei lại là địch chứ? Cô ấy có còn ép buộc chúng ta làm mấy chuyện khó nhằn nữa đâu."

"Bọn tôi không nói chuyện đó," "Murase-kun là người trong cuộc nên im đi."

Bị cả hai đáp trả lạnh lùng cùng một lúc, tôi chìm sâu vào tuyệt vọng.

Hình như dạo này tôi đang bị coi thường thì phải.

Mà 'vì là người trong cuộc' nên im đi là sao?

Phải là 'vì không phải người trong cuộc' mới đúng chứ?

Nhưng không một ai bênh vực tôi cả. Các cô gái cầm khay đứng dậy, hướng về phía cầu thang.

Bị bỏ lại một mình, tôi cũng vội vàng đứng lên.

Khi định cất điện thoại vào túi, có lẽ tôi đã vô tình chạm phải nút phát, một bản nhạc vang lên với âm lượng rất nhỏ.

Prokofiev.

Trong lòng bàn tay tôi, dàn nhạc của chúng tôi đang vang lên.

Cứ để nó phát một lúc vậy, tôi nghĩ rồi bỏ điện thoại vào túi.

Tôi có cảm giác như hơi ấm còn sót lại của ngày hôm đó đang truyền qua lớp vải vào da thịt mình.