Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

Truyện tương tự

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

26 190

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

389 726

Ta chỉ là tới phá hư hôn ước , công lược ta làm gì

(Đang ra)

Ta chỉ là tới phá hư hôn ước , công lược ta làm gì

谢海朱

"Ơ, hiệu quả của thuốc đã nói sẽ biến mất đâu rồi? Khoan đã..."

50 8

Nishino Gakunai Caste Saikai Ni Shite Inou Sekai Saikyo No Shonen

(Hoàn thành)

Nishino Gakunai Caste Saikai Ni Shite Inou Sekai Saikyo No Shonen

Buncololi/ぶんころり

Tuy nhiên, con đường đi lên ấy chẳng hề dễ dàng. Đây là một câu chuyện mà người ta gọi là “hard-boiled” — (có kèm theo cả những trận chiến siêu năng lực).

245 695

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

1089 4837

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

272 5403

Tập 02 - Chương 4 Ruby, My Dear

Chương 4 Ruby, My Dear

"Bản nhạc mới, nghe như jazz ấy nhỉ."

Akane đã nhìn thấu ngay lập tức.

"Hừm. Nghe cậu nói mới để ý."

Vừa nói, Rinko-san vừa với tay đến bảng điều khiển synthesizer, chỉnh âm sắc thành một tiếng piano trầm hơn. Cô ấy liền thử phá cách đoạn intro của bản nhạc mới tôi mang đến, biến nó thành một đoạn ứng tấu nửa cung đầy phức tạp.

Đúng là một người khéo léo.

"Uầy! Đúng chất jazz luôn! Tớ không tự tin là mình phối hợp được với kiểu này đâu!"

Akane vừa cười lăn lộn vừa nói, nhưng rồi cậu ấy vẫn thêm vào một đoạn guitar nghe cũng ra gì và này nọ. Bên này cũng thật đáng gờm.

Đó là những lời nhận xét đầu tiên tôi nhận được khi cho họ nghe thử bản demo trong buổi luyện tập ở studio vào đầu tuần.

Buổi jam session với ông Rokurou đã để lại ấn tượng quá sâu đậm. Kết quả là sau khi nghe đủ thứ nhạc jazz vào cuối tuần, nó đã ảnh hưởng một cách rõ rệt lên bản nhạc tôi tự sáng tác.

"À, ừm, đây chỉ là bản demo thôi nên đừng bận tâm quá, phần hòa âm phối khí thì chúng ta sẽ cùng bàn bạc sau."

Tôi có chút mất tự tin, rụt rè nói thêm.

Ngay lập tức, những lời lạnh lùng của Rinko-san đáp lại.

"Tớ biết rồi. Phần piano trong bản demo này chẳng dùng được đâu. Chỉ là bắt chước bề mặt cho ra vẻ jazz thôi, chẳng có chút cảm xúc nào cả."

Dạo gần đây, tôi lại thành ra thấy thiêu thiếu nếu không có sự cay nghiệt này.

Thế nhưng, sau khi thử chơi cùng với tiếng trống của Shizuki, vừa hết một điệp khúc thì Akane đã cất cao giọng.

"Kiểu đánh trống của Shizu-chan cũng có hơi hướng jazz là saoo? Lại còn hợp với tiếng bass của Makoto-chan một cách đáng ngờ nữa! Hai người có chuyện gì mờ ám cuối tuần qua đúng không!"

Tôi cúi gằm mặt. Sao mà trực giác của cậu ấy nhạy bén đến thế chứ.

"L-Làm gì có chuyện gì ạ?"

Giọng Shizuki lạc đi.

"Thật mà! Bọn tôi chỉ ở cùng nhau dưới tầng hầm đến khuya thôi ạ! Chứ chưa có ở lại qua đêm như Rinko-san đâu ạ!"

Cô nàng đỏ bừng mặt, vừa nhấn mạnh lời nói vừa dậm thình thịch vào pedal của trống bass.

Thà không thanh minh còn hơn. Mà cũng đâu phải chuyện cần che giấu, nhưng làm ơn đừng có lựa đúng chi tiết là có cả ông ngoại ở cùng để giấu đi như thế chứ.

Rinko-san và Akane đang nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ kia kìa.

"Lúc tan học hôm thứ Sáu, ông của Shizuki đột nhiên—"

Tôi đành phải giải thích mọi chuyện từ đầu.

Khi tôi kể đến đoạn có một không gian biểu diễn live dưới tầng hầm của căn biệt thự, mắt Akane bắt đầu sáng rực lên.

"Tớ muốn sống trong căn nhà đó!"

Đúng là một người trung thành với ham muốn của mình. Mà, tôi cũng đã nghĩ y hệt như vậy.

"Shizu-chan, cưới tớ đi! Chúng mình cùng sống trong căn nhà đó nhé!"

"Dạ không được, tôi đã có người trong lòng rồi ạ."

"Không sao đâu, con gái cưới nhau không tính! Sau đó cậu vẫn có thể cưới một người con trai đàng hoàng mà!"

Shizuki khoanh tay, nghiêng đầu.

"Quả thật... nghe cậu nói cũng có lý..."

"Nghe cậu nói cũng có lý" là sao chứ?

Rinko-san cũng thản nhiên tham chiến.

"Hai người các cậu, kết hôn thì được thôi, nhưng ai sẽ là người nấu ăn? Có nấu được không?"

Shizuki và Akane nhìn nhau.

"Tớ thì chịu rồi," Akane nói. "Shizu-chan có vẻ nấu được nhỉ. Nhìn khí chất ấy."

"Tôi cũng chỉ từng cầm kéo và dùi trống thôi ạ..."

"Ể, là tiểu thư mà? Cậu không học nữ công gia chánh à?"

"Nữ công gia chánh—"

Shizuki mở to mắt, không hiểu sao lại liếc nhìn về phía tôi.

"—À, vâng, tất nhiên là tôi đang luyện tập ạ! Ví dụ như luyện tập để không cho dứa vào món sườn xào chua ngọt chẳng hạn."

Lần đầu tiên tôi nghe có kiểu luyện tập như thế đấy.

Hả, không luyện tập là sẽ cho vào à? Quả dứa đó có vẻ yêu món sườn xào chua ngọt quá nhỉ?

Rinko-san thở dài một cách cực kỳ giả tạo rồi lắc đầu.

"Tệ hại đến mức đó mà đòi kết hôn, đúng là không biết tự lượng sức mình."

"Đâu cần phải nói thế... Rinko-san nấu ăn giỏi lắm à?" tôi hỏi.

"Tất nhiên là không biết nấu rồi."

"Thái độ tự cao đó của cậu là được khai thác từ mỏ dầu nào vậy hả?"

"Này nhé, Murase-kun. Tớ đã từng đặt mục tiêu trở thành một nghệ sĩ dương cầm chuyên nghiệp đấy. Từ khoảng năm tuổi tớ đã liên tục vô địch các cuộc thi, được xem là một tài năng triển vọng và bố mẹ tớ cũng rất nghiêm túc về chuyện đó. Mẹ tớ còn đến tận trường để dọa nạt giáo viên rằng 'Xin hãy miễn các tiết thực hành Thể dục, Kinh tế gia đình và Mĩ thuật cho con tôi. Nếu ngón tay con bé có mệnh hệ gì, chúng tôi sẽ yêu cầu bồi thường'. Đương nhiên là ở nhà tớ còn chẳng được phép vào bếp. Cậu nghĩ tớ có thể biết nấu ăn sao?"

"Sao lại lên giọng dạy đời thế? Mà mẹ cậu đáng sợ thật đấy! Dù tớ đã biết rồi!"

"Makoto-chan có biết nấu ăn không?"

Akane đột nhiên hỏi. Shizuki cũng phản ứng cực kỳ mạnh với câu hỏi đó, nhìn tôi chằm chằm.

"...Ừm, cũng một chút. Bố mẹ tớ thường xuyên vắng nhà, chị tớ thì lười biếng, nên có khá nhiều ngày tớ không nấu thì không được."

"Thế à. Vậy thì yên tâm rồi nhỉ."

"Yên tâm cái gì chứ? Người kết hôn đâu phải là tôi?"

"Không yên tâm chút nào ạ, phải nói là đại sự thì đúng hơn!" Shizuki tái mặt nói.

"Cứ thế này thì cả việc chăm con, dọn dẹp, giặt giũ, nấu nướng, viết lời, sáng tác, dựng video đều đổ hết lên đầu Makoto-san mất, rồi cậu ấy sẽ chết vì làm việc quá sức ạ."

"Này, ít nhất cũng phải tự dọn dẹp giặt giũ chứ— khoan đã! Aaa, mình không biết phải bắt bẻ từ đâu nữa rồi!"

"Đúng là nếu giao hết cho Murase-kun thì món gà rán sẽ không bao giờ có chanh cả đời mất," Rinko-san nói.

"Vậy thì từ giờ chúng ta hãy luyện tập nấu ăn nào."

"Từ giờ chúng ta phải luyện tập bài hát mới!"

Lần này thì tôi phải lên tiếng để đưa mọi thứ trở lại quỹ đạo.

"Đây là studio đó? Chúng ta đang trả tiền thuê đó, chỉ ngồi nói chuyện phiếm thì lãng phí lắm!"

Chỉ cần một lời thúc giục là họ lại cho ra một màn trình diễn với độ hoàn thiện đáng kinh ngạc, vừa đáng mừng lại vừa bực mình.

"Tiếng bass của Murase-kun lúc nổi giận là tệ nhất đấy."

Sau khi chơi xong toàn bộ bài hát, một câu nói lạnh lùng của Rinko-san bay đến.

Tôi chẳng còn lời nào để đáp lại.

"Makoto-chan không có tài chơi bass jazz đâu, nên bỏ cái kiểu đánh bon bon bon bon theo nốt đen đi. Khó bắt nhịp lắm."

Akane còn bồi thêm một đòn cụ thể hơn. Tim tôi đau nhói, đầu gối khuỵu xuống.

"Ừm, Makoto-san..."

Chỉ có Shizuki là sẽ bênh vực mình thôi! Tôi ngẩng mặt lên.

"Lần sau jam session ở nhà tại Meguro, chúng ta hãy nhờ ông chơi bass giúp nhé ạ."

Đó mới là câu phũ phàng nhất.

Cơ hội để có một buổi jam session với ông Rokurou đã đến nhanh hơn tôi tưởng.

Nghe nói, Shizuki từ hôm đó vẫn tiếp tục sống ở biệt thự riêng tại Meguro.

"Cuộc nói chuyện của bố và mẹ em có vẻ không suôn sẻ lắm, nên em vẫn tiếp tục cuộc sống tị nạn ạ. Việc đi học hơi bất tiện vì khá xa, nhưng ngoài ra thì em không có gì phàn nàn cả."

Shizuki vui vẻ nói.

"À, như em đã nói lần trước, anh không cần phải lo lắng gì đâu ạ. Thậm chí em còn đang nghĩ hay là cứ sống cùng ông mãi như thế này."

"Người nhà cậu không đến đưa về à?"

"Mọi người đều ghét ông nên không ai dám bén mảng đến đâu ạ, nên không sao. Ông em gần như đã tuyệt giao với nhà Yurisaka rồi. Nghe nói ngày xưa ông đã làm rất nhiều chuyện điên rồ. Ông đã vứt bỏ cả sản nghiệp và gia đình để sang Mỹ lập nghiệp và kiếm bộn tiền ạ."

Shizuki vừa cười khúc khích vừa nói, cứ như đang kể về một bộ phim vậy.

"Bố em cũng thường nói rằng ông không coi người đó là cha. Bị bỏ rơi nên cũng phải thôi ạ. Nhưng đối với em, ông là người ông tuyệt vời nhất."

Đúng là một người điên rồ thật.

Vỡ mộng—cũng không hẳn. Tôi lại có cảm giác ông ấy đúng là người sẽ làm những chuyện như vậy.

Có lẽ những người chơi nhạc jazz đa phần đều là những người thoát tục chăng.

Đây có phải là một định kiến bất lịch sự không nhỉ.

"Thế nên, ông em bảo là muốn anh đến chơi ạ."

Vì đây là câu chuyện trên đường đi học về, nên Rinko-san và Akane cũng nghe thấy.

"Bọn tớ thì sao?"

Akane ngay lập tức nhìn vào mặt Shizuki.

"Ể? ...Dạ, nhưng mà, Akane-san đâu có quen ông em đâu ạ?"

"Không quen nhưng mà. Shizu-chan gian quá. Tớ muốn đến phá đám. Rin-chan cũng nói gì đi chứ!"

"Tớ không làm những chuyện trẻ con như thế đâu."

"Eeeh—"

"Cách của tớ là cứ năm phút một lần lại gửi cái sticker 'bà cô hàng xóm không ngừng gào thét những câu danh ngôn của Churchill' chẳng biết dùng vào việc gì này vào LINE của Murase-kun."

"So với việc dùng vào đâu, tớ còn không hiểu tại sao cậu lại mua nó nữa..."

"Ể, cái gì thế, tớ cũng muốn."

Akane lấy điện thoại ra. Một lúc sau, điện thoại của tôi cũng bắt đầu reo lên không ngớt vì thông báo.

"Hai cậu có thể ngừng tổ chức Hội nghị Yalta trong nhóm LINE của ban nhạc được không? Mà còn toàn là mặt của cùng một bà cô nữa! Đáng sợ lắm đấy!"

Akane cười khanh khách đến suýt nữa thì bước ra khỏi vỉa hè. Nguy hiểm thật.

Trong lúc chúng tôi trao đổi những câu chuyện vô bổ đó, cả bọn đã đến ga.

Tôi và Shizuki phải đi tuyến tàu về hướng Meguro mà bình thường không dùng, nên chúng tôi chia tay Akane và Rinko-san ở đường hầm.

"Anh ăn tối cùng bọn em luôn nhé, Makoto-san?"

Khi hai người họ đã đi khuất, Shizuki hỏi với giọng phấn chấn.

"Ông em muốn xin lỗi và cảm ơn anh vì lần trước đã đột ngột đưa anh đến ạ."

"Hả? Không, không sao đâu, tôi cũng đã rất vui nên không cần xin lỗi đâu."

Thấy Shizuki có vẻ tiu nghỉu, tôi vội vàng nói.

"À, ư-ừm, tôi sẽ đi cùng. Cũng là một dịp hiếm có mà."

Tôi nhắn LINE cho mẹ.

Hôm nay con sẽ ăn tối ở nhà bạn. Con cũng sẽ về hơi muộn một chút.

Khi đến nhà ở Meguro, ông Rokurou ra đón chúng tôi với sắc mặt u ám và đôi mắt trĩu nặng.

Ông nhìn tôi và Shizuki rồi gật đầu lia lịa.

"Cậu đến rồi à. Cảm ơn nhé. Tôi ngủ suốt cả ngày nên bộ dạng lôi thôi thế này, xin lỗi cậu."

Dù vậy, chắc hẳn ông đã vội vàng thay đồ sau khi chuông cửa reo, trang phục của ông rất tươm tất, cho thấy ông là người giỏi xã giao.

Nếu là tôi trong hoàn cảnh tương tự, chắc chắn tôi vẫn sẽ mặc đồ ngủ.

"Làm một ly chắc sẽ tỉnh táo hơn."

"Ông ơi, bác sĩ đã dặn ông phải kiêng rượu mà."

Shizuki lo lắng nói, nhưng ông Rokurou chỉ cười và vẫy tay, lấy chai rượu và ly từ trong tủ ra.

"Không uống thì làm sao mà swing được. Cậu Murase, cậu cũng ở lại ăn tối mà phải không?"

"A, vâng. Cháu xin làm phiền ạ."

"Để cháu nấu cho ạ!"

Shizuki dũng cảm tuyên bố rồi mặc tạp dề vào khiến tôi tròn mắt.

"...Hả? Không, nhưng mà, chẳng phải lần trước cậu nói là không biết nấu ăn sao..."

"Ha ha. Thôi nào, chúng ta cứ xuống dưới chơi trong lúc chờ đợi đi," ông Rokurou vỗ vai tôi.

Tôi tiễn Shizuki đang tung tăng đi về phía nhà bếp bằng ánh mắt đầy lo lắng, rồi theo ông Rokurou xuống không gian biểu diễn dưới tầng hầm.

Nơi đây được trang bị cả một dàn âm thanh xịn sò, nên ông Rokurou đã cho tôi nghe đủ các loại đĩa nhạc jazz.

Việc ông chủ yếu chọn những bản piano có lẽ là sự quan tâm dành cho tôi, để tôi có thể nghe những gì quen thuộc.

Sau khi cho tôi nghe một lượt các màn trình diễn của những nghệ sĩ dương cầm ở nhiều thời đại khác nhau, cuối cùng ông lại quay về với Bud Powell.

"Thế nào, cậu có thấy được sự tuyệt vời của Bud không? Cứ nói thật đi."

Ông Rokurou cười toe toét, vừa nhấm nháp ly scotch vừa nói.

"Dạ, vâng... Thú thật thì cháu không hiểu rõ lắm ạ. Cảm giác như là jazz chính thống vậy. Nếu nói về sự tuyệt vời, thì Thelonious Monk có lẽ tuyệt hơn nhiều ạ."

Tôi chỉ vào một trong những bìa đĩa được xếp trên bàn.

Đó là hình một người đàn ông da đen có khuôn mặt gầy, trông khó tính đang đeo kính râm.

Ông Rokurou gật đầu.

"Monk thì, sự tuyệt vời của ông ấy dễ nhận thấy. Điên rồ. Chẳng ai theo kịp được, nên cuối cùng gần như chỉ toàn là piano solo."

Những viên đá kêu lách cách trong ly.

"Ngược lại, sự tuyệt vời của Bud thì chỉ nghe thôi sẽ không hiểu được. Dân không chuyên thường nói thế này: 'À, đây là kiểu piano jazz nhỉ', 'Ông ấy chơi giống như những nghệ sĩ jazz piano khác'. Chẳng phải cậu cũng cảm thấy vậy sao?"

"Dạ, ừm... vâng, cũng có ạ... Xin lỗi, vì cháu là dân không chuyên."

"Không. Như thế là được rồi. Tai của cậu rất chuẩn đấy."

Ông Rokurou đặt ly xuống bàn, liếc nhìn cây đại dương cầm đang lặng lẽ đứng trên sân khấu phía sau.

"Chỉ là, cách nghĩ của cậu bị ngược rồi."

"Ngược ạ?"

"Bud không phải đang chơi giống những người khác. Mà là tất cả những nghệ sĩ dương cầm khác, tay nào tay nấy, đều đang chơi giống hệt như Bud."

Trong một khoảnh khắc, tôi không thể hiểu được ông Rokurou vừa nói một điều kinh khủng đến mức nào.

Thấy tôi đang ngơ ngác, ông Rokurou quay lại nhìn tôi và nói tiếp.

"Cái mà cậu mơ hồ nghĩ là 'piano kiểu jazz' ấy, chính là do Bud tạo ra đấy. Chắc hẳn ai cũng phải kinh ngạc. Họ ngưỡng mộ, rồi bắt chước. Ta cũng muốn được sinh ra vào thời đại đó."

Tôi không nói nên lời, cũng đưa mắt nhìn về phía cây đàn piano.

Trên bề mặt đen sẫm của nó, bóng dáng của tôi và người đàn ông lớn tuổi hiện lên mờ ảo như làn khói thuốc, và bóng của chiếc quạt trần đang quay cắt ngang qua nó theo một nhịp điệu mơ màng.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân đang đi xuống cầu thang.

"Để mọi người phải chờ rồi!"

Là Shizuki. Cô ấy bưng một chiếc khay lớn đầy ắp những đĩa thức ăn đang bốc hơi.

Những món ăn được bày ra trên bàn trông rất bắt mắt và ngon miệng.

"Ể, cái này là do Shizuki nấu à? Chẳng phải cậu không biết nấu—"

"Vì em đã tu nghiệp rồi ạ!"

"Chỉ là hâm lại đồ ăn mà cô Fujimura đã nấu sẵn để lại thôi chứ gì."

Ông Rokurou bắt bẻ ngay lập tức. Cô Fujimura có vẻ là tên của người giúp việc.

Nghe nói cô là người đã được thuê từ lâu ở dinh thự tại Ibaraki.

Ông đã phải nhờ cô ấy đến tận đây.

"Ông ơi! Sao ông lại bóc mẽ cháu ngay lập tức thế ạ!"

Shizuki rơm rớm nước mắt nói.

"Nếu muốn lừa người khác thì phải để ý hơn chứ. Cháu lấy nhầm nước sốt salad cho thịt bò rồi kìa."

"A..."

Shizuki đỏ bừng mặt, im bặt. Tôi vội nói.

"Không sao đâu, vị cũng tương tự mà, vẫn ngon lắm."

"...Dạ không, điểm chung duy nhất chỉ là nước tương và hành tây xay thôi ạ, còn nước sốt salad thì có giấm rượu và táo, thêm tía tô và húng quế để tạo mùi thơm nên không hợp với thịt lắm, ngược lại thì nước sốt thịt bò có mùi oregano quá nồng và có cả một chút mật ong nên không hợp với salad đâu ạ."

"Sao cậu biết rõ đến thế mà lại không biết nấu ăn chứ?"

Vì không sở hữu một chiếc lưỡi cao cấp như vậy, tôi đã tận hưởng bữa tối thịnh soạn một cách trọn vẹn.

Ông Rokurou chỉ toàn uống rượu và gần như không ăn gì, Shizuki cũng ăn rất ít nên dạ dày tôi phải gánh một phần khá lớn.

Trong lúc nghỉ ngơi sau bữa ăn, ông Rokurou hỏi Shizuki.

"Toshio và Mikiko chắc cũng đang lo lắng lắm phải không. Cháu đã không về nhà cả tuần rồi còn gì."

Có lẽ đó là tên của bố mẹ Shizuki.

"Họ có gửi nhiều mail bảo con về, nhưng con không nghĩ là họ lo lắng đâu ạ. Bố chỉ nghĩ rằng nếu kéo được con về phe mình thì sẽ có lợi thế trong việc hòa giải ly hôn, còn mẹ thì trong đầu chỉ có hoa lá, nên chỉ là không hài lòng vì gần đây con nghỉ các buổi học cắm hoa thôi ạ."

Shizuki nói với vẻ mặt điềm tĩnh. Tôi bắt đầu lo lắng, có lẽ đây là câu chuyện mà một người hoàn toàn ngoài cuộc như tôi không nên nghe.

"Hừm. Cái tật lăng nhăng của Toshio là di truyền từ ta mà ra. Mikiko chắc cũng khổ sở lắm. Nhưng nếu xét về mức độ gây phiền phức cho con cái thì ta tệ hơn hẳn, nên ta cũng không có tư cách để trách mắng Toshio."

Tôi cảm thấy đây không phải là chuyện để cười, nhưng không chỉ ông Rokurou mà cả Shizuki cũng đang cười khúc khích.

"Tuy nhiên, cháu không thể tiếp tục cuộc sống này mãi được đâu."

"A... v-vâng... đúng thế ạ."

Shizuki nhìn xuống tách cà phê.

"Con không thể cứ mãi làm nũng ông được—phải không ạ."

"Ta không có ý xua đuổi cháu. Chỉ là, cũng ngại cho cô Fujimura khi phải đi lại từ xa trong một thời gian dài."

"Đúng vậy ạ... Xin lỗi ông, con chỉ nghĩ cho bản thân mình."

"Nếu có thể, ta cũng muốn sống cùng cháu mãi mãi, nhưng tương lai có thể có nhiều chuyện xảy ra nên không thể như vậy được."

"V-vâng, đúng vậy ạ, ông cũng có kế hoạch của riêng mình..."

Shizuki ôm đầu. Ông Rokurou thở ra một hơi rồi đổi giọng.

"Xin lỗi nhé. Ta không có ý trách cháu đâu. Dĩ nhiên ta cũng không nói cháu phải về ngay hôm nay. Cậu Murase cũng đang ở đây mà. Tối nay cứ jam session thỏa thích đi."

"...Vâng ạ!"

Shizuki đứng dậy, bắt đầu dọn dẹp bát đĩa như để rũ bỏ bầu không khí u ám.

Ông Rokurou lôi từ nhà kho ra một hộp đựng nhạc cụ cao gần bằng người mình, đặt nó nằm ngang trên sân khấu rồi mở ra.

Là một cây contrabass.

"Ông cũng chơi được cả bass ạ?"

Chuyện Shizuki nói 'nhờ ông chơi giúp' là thật sao.

"Ta đã thử qua hết các loại rồi. Ta muốn có thể ngẫu hứng tham gia vào bất kỳ sân khấu nào. Hồi còn lang thang khắp nước Mỹ, tối nào ta cũng làm những chuyện như thế ở các câu lạc bộ."

Bậc thầy của cuộc sống, tôi thầm nghĩ.

Trong lúc ông Rokurou đang lên dây đàn, Shizuki sau khi rửa bát xong đã quay lại tầng hầm, ngồi xuống ghế trống với vẻ mặt háo hức và bắt đầu khởi động cổ tay.

Ông Rokurou nói.

"Nào, hôm nay là một bộ ba, nên ta muốn chơi tốt hơn lần trước. Cậu Murase, cứ chơi bất kỳ bài nào cậu giỏi, từ đầu đến cuối đi."

"Ể? Không, như cháu đã nói lần trước, cháu hoàn toàn không biết gì về jazz."

"Hôm nay khác với lần trước, có bass tham gia. Dù là cổ điển hay đồng quê, nếu chơi cho ra chất thì đều có thể biến thành jazz. Phải có bài nào đó chứ. Cứ cho ta biết bài nào cậu có thể chơi mà không cần bận tâm."

Tôi đành phải trình diễn từng bài một trong vốn liếng piano nghèo nàn của mình.

Với những bản của Bach, Beethoven, Mozart, ông Rokurou (một phần cũng vì tôi chơi dở) cứ nhăn mặt mãi, còn Shizuki thì nín cười ở phía sau dàn trống.

Nhưng khi tôi chuyển sang nhạc game, sắc mặt của ông Rokurou thay đổi.

"Bản vừa rồi, hay đấy chứ."

"Ể? ...Đây là nhạc nền của game đấy ạ?"

"Vậy à. Ta đã nghe ở đâu đó rồi. Bắt tai, lại có chiều sâu. Có vẻ đáng để chơi đây. Nhạc game thì sẽ lặp lại phải không? Quá hợp để jam session còn gì. Cậu cứ chơi một lượt cho ta nghe, ta sẽ nhớ hợp âm."

Đúng là nhạc nền game không có hồi kết, được tạo ra để lặp đi lặp lại vô tận, nên rất hợp với jam session.

Nhưng mà.

Chỉ cần tôi chơi một lượt là ông Rokurou đã nắm được hợp âm, ông ra hiệu cho Shizuki.

"Giảm nhịp độ xuống còn khoảng hai phần ba, chơi hơi lê thê một chút sẽ thú vị hơn. Dùng legato bình thường và hi-hat ở phách 2 và 4, thêm cả tiếng rim vào nữa."

Sau đó, ông ôm cây contrabass và ngồi xuống chiếc ghế đẩu cao.

Tôi quyết tâm, tiến về phía cây đàn piano. Sau khi ra hiệu bằng mắt với Shizuki, tôi đánh hợp âm 9 đầu tiên với một cú chạm phím gần như tuyệt vọng.

Gia tốc khủng khiếp ấy khiến tôi ngửa người ra sau.

Nhịp điệu của ông Rokurou, sống động dưới những cú lướt cymbal rõ ràng của Shizuki, đã thúc giục trái tim tôi, khiến tôi không ngừng nghỉ mà nhảy từ đoạn nhạc này sang đoạn nhạc khác.

Mọi thứ trong tầm mắt tôi trôi đi với tốc độ chóng mặt, chỉ trong một cái chớp mắt, ngày và đêm như đảo lộn.

Bản nhạc mà ông Rokurou chọn, thật không thể tin được, lại là nhạc nền màn chơi trên mặt đất của "Super Mario Bros.".

Giai điệu vui tươi ấy, vốn gợi nhớ đến những chấm pixel thô với màu sắc rực rỡ, giờ đây, nhờ vào sức mạnh vang vọng đến tận sâu thẳm của bộ đôi nhịp điệu, đã biến thành một khúc ca đắng ngắt, lờ mờ, thoang thoảng mùi khói tím.

Sự vụng về trên những ngón tay tôi nhanh chóng bị cơn gió ngược thổi bay đi, chỉ còn lại sự nôn nao nóng bỏng bắt đầu swing.

Đó là một chuyến đi liều mạng. Mario của chúng tôi không một lúc nào dừng lại.

Vạch đích nơi Bowser chờ đợi cũng chẳng bao giờ đến.

Những khung cảnh mới, thay đổi diện mạo từng chút một, được dệt nên từ giữa những ngón tay tôi, xuất hiện rồi lại biến mất, cứ thế lặp đi lặp lại.

Tôi chưa bao giờ nhận ra bên trong mình lại có nhiều mảnh vỡ giai điệu ngủ yên đến vậy.

Và thế là Mario vượt qua khu rừng, bơi qua biển cả, xuyên qua sa mạc, chạy trên những đám mây—

Người đuối sức đầu tiên là ông Rokurou.

Ông không thể theo kịp nhịp điệu của Shizuki, lạc nhịp nhiều lần, và cuối cùng, ông phá lên cười lớn, ngừng chơi và vẫy tay.

"...Cũng không tệ đấy chứ."

Ông Rokurou tựa vào cây contrabass, thở hổn hển nhìn tôi.

"Xin lỗi nhé. Thể lực của ta không theo nổi nữa rồi. Có lẽ đã uống hơi quá chén."

"Không phải là hơi đâu ạ! Chân ông đang loạng choạng kia kìa, ông ơi."

Shizuki phồng má đứng dậy.

Được cô cháu gái dìu về lại bàn, ông Rokurou vẫn không chừa, lại vươn tay về phía chai rượu, đúng là hết thuốc chữa.

"Đã quá nhiệt đến mức này thì phải dùng rượu để hạ nhiệt thôi."

"Thôi mà ông ơi!"

Nhưng người cần hạ nhiệt cũng có cả tôi nữa.

Tôi nhận một ly nước đá từ ông Rokurou và uống cạn một hơi.

Cả người tôi ướt đẫm mồ hôi.

"Ta sẽ nghỉ ngơi và chuyển sang làm khán giả. Hai đứa cứ chơi cho đến khi nào thỏa thích thì thôi."

Sau đó, tôi và Shizuki đổi vai cho nhau và phá lên cười vì sự vụng về của đối phương, rồi tôi mượn cây contrabass của ông Rokurou thử một chút rồi bỏ cuộc ngay, mọi thứ trở nên hỗn loạn.

Tôi đã ở lại khá muộn, và khi tôi nói rằng mình phải về, ông Rokurou đã gọi taxi cho tôi vì sợ đêm hôm nguy hiểm.

"Cậu có thể ở lại đây cũng được. Shizuki chắc sẽ vui lắm. Ta cũng muốn sớm được thấy chắt."

"Ông ơi? Ô-Ông đang nói gì vậy ạ?"

Giọng Shizuki lạc đi. Xin ông đừng nói những chuyện như vậy. Là quấy rối tình dục đấy ạ.

"Buổi jam session tới, cháu sẽ luyện tập để có thể đối đầu với ông tốt hơn," tôi trả lời.

"Cả những bản nhạc đậm chất jazz hơn nữa... ừm, vậy cháu sẽ học một bài nào đó của Thelonious Monk."

"Hô. Mạnh miệng gớm nhỉ," ông Rokurou nói. "Buổi jam session tới à. Sẽ thật tốt nếu nó diễn ra được."

Câu trả lời yếu ớt đến lạ thường khiến tôi thoáng cảm thấy một nỗi bất an mơ hồ khi bước vào chiếc taxi vừa đến.

Nỗi bất an đã trở thành sự thật.

Lời hứa về buổi jam session, đã không bao giờ được thực hiện.

Thứ năm tuần tiếp theo, khi lễ hội văn hoá đã cận kề và không khí trong trường cũng trở nên căng như dây đàn, Shizuki đột ngột nghỉ học.

Bọn tôi vốn đã định tập luyện nghiêm túc cho buổi diễn ở lễ hội đêm nên đã đặt trước phòng studio từ chiều.

Ấy thế mà, từ sáng đã chẳng thấy bóng dáng Shizuki đâu cả.

Tin nhắn LINE cũng không hiện đã đọc. Giờ nghỉ trưa, tôi đến phòng giáo viên hỏi chủ nhiệm lớp 3C thì được biết: “Từ sáng đến giờ vẫn chưa liên lạc được với Yurisaka-san”.

Khi tôi báo lại chuyện đó, Rinko cau có nói.

“Buổi diễn sắp đến nơi rồi mà lại tự ý bỏ một buổi tập quý giá ở studio, Shizuki lơ là quá đấy.”

“Cậu mà cũng nói được người khác à…”

Chắc cậu đã quên béng chuyện mình làm tháng trước rồi hả?

“Shizu-chan mà nghỉ tập thì chắc phải có chuyện gì ghê gớm lắm. Tớ lo quá.”

Akane vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào điện thoại. Tôi cũng gật đầu.

Với tính cách của cậu ấy, dù có việc đột xuất thì ít nhất cũng phải báo cho bọn tôi một tiếng.

Ngay cả thời gian để làm việc đó cũng không có… hay sao?

Một dự cảm chẳng lành len lỏi trong tôi.

Điện thoại tôi rung lên. Là cuộc gọi đến từ Shizuki.

“Alô? Bây giờ…”

“Makoto-san, xin lỗi.”

Giọng nói rệu rã, mong manh của Shizuki vọng tới từ đầu dây bên kia khiến tôi lặng người.

“Buổi tập hôm nay, cho phép tôi… nghỉ được không ạ…”

“Có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Bên kia đầu dây có tiếng gì đó sột soạt. Không, đây là… tiếng nức nở?

“…Hôm qua, ông em đã ngã quỵ. …Cụ vừa phẫu thuật xong. Cụ vẫn chưa tỉnh lại, em phải ở bên cạnh cụ.”

Tôi hỏi tên bệnh viện rồi lập tức cúp máy, chạy về phía cổng chính của trường.

Tiếng chuông báo còn năm phút nữa là hết giờ nghỉ trưa vang lên sau lưng.

“Murase-kun?” “Makoto-chan, có chuyện gì vậy?”

Tiếng gọi và tiếng bước chân của hai người họ đuổi theo sau.

Đó là một bệnh viện đa khoa lớn nằm dọc theo đường Uchibori.

Sau khi xác nhận ở quầy tiếp tân, chúng tôi hướng đến tầng sáu của khu bệnh đặc biệt.

Trên chiếc ghế sofa đặt sát tường trong hành lang vắng người, Shizuki ngồi một mình, lặng lẽ.

Dù chúng tôi đã đến gần, cô ấy vẫn không ngẩng đầu lên.

“…À… Makoto-san.”

Phản ứng chậm chạp, mái tóc rối bù, và quầng thâm dưới mắt cho thấy rõ sự mệt mỏi.

“Mọi người… đều đến cả sao ạ?”

Shizuki cố nở một nụ cười gượng gạo, chỉ có gò má là co giật.

“Buổi học chiều… mọi người cùng nhau trốn học hết sao ạ?”

Sao giờ này còn phải để tâm đến chuyện đó chứ, tôi vừa nghĩ vừa liếc nhìn Rinko và Akane sau lưng.

Phải chăng khi gánh nặng quá lớn, người ta sẽ vô thức tìm một lối thoát và hướng sự chú ý vào những chuyện không đâu?

“Ông của cậu…?”

Akane vừa nhìn về phía cửa phòng bệnh vừa rụt rè hỏi.

Shizuki cúi gằm mặt.

“…Vẫn đang ngủ ạ.”

Chỉ có bấy nhiêu lời đáp lại. Chúng tôi đứng lặng giữa hành lang.

Một sự im lặng đến rợn người.

Một lát sau, có tiếng bước chân phá vỡ sự tĩnh mịch.

“Tiểu thư, tôi đã mang đồ thay đến rồi ạ.”

Tôi quay lại theo tiếng nói. Một người phụ nữ lớn tuổi trông phúc hậu đang cầm một chiếc túi giấy tiến về phía này.

Thấy chúng tôi, bà khẽ cúi đầu.

“Là bạn học… phải không ạ?” người phụ nữ nói khi thấy chúng tôi trong bộ đồng phục.

“Tôi là người chăm sóc cho ngài Rokurou ạ.”

Chúng tôi cũng chỉ biết cúi đầu chào lại. Người phụ nữ này có lẽ là cô giúp việc tên Fujimura.

“Vậy thì, tiểu thư,” bà quay sang Shizuki. “Trước mắt xin hãy về nhà nghỉ ngơi đi ạ.”

“Không sao đâu ạ. Cháu ổn. Cháu sẽ ở lại đây.”

Shizuki đáp một cách cứng cỏi.

“Ở đây cũng có thể mượn phòng tắm vòi sen. Cũng có nơi để ăn uống nữa ạ.”

“Nhưng mà…”

“Cô Fujimura mới là người đã ở đây từ hôm qua phải không ạ? Cảm ơn cô, cô đã vất vả rồi. Phần còn lại không sao đâu ạ.”

Cô giúp việc vẫn nhìn Shizuki như muốn nói thêm điều gì đó, và có liếc nhìn tôi một lần như thể tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng rồi cũng đành bỏ cuộc, cúi đầu thật sâu rồi bước dọc hành lang rời đi.

“Cậu ở đây từ hôm qua à? Chắc là chưa ngủ chút nào phải không?”

Akane đến gần và hỏi Shizuki.

“Dạ, vâng, cũng có chợp mắt một chút…”

Shizuki trả lời một cách mơ hồ. Ánh mắt cô ấy không thể tập trung khi nhìn Akane.

“Nhưng mà, em muốn ở bên cạnh cho đến khi ông tỉnh lại.”

“Tình hình thế nào rồi?”

Rinko hỏi với giọng đều đều.

Shizuki không trả lời, chỉ cụp mắt xuống.

Một sự im lặng tựa đêm mưa băng giá bao trùm lấy chúng tôi.

Tất cả những gì chúng tôi có thể làm là nhìn xuống mũi giày của chính mình.

Tiếng bước chân tiếp theo là của nhiều người. Shizuki ngẩng đầu lên, khẽ nói “Bác sĩ” rồi đứng dậy khỏi ghế sofa.

Tôi thấy hai người đàn ông và một người phụ nữ mặc áo blouse trắng đang đi tới.

Người đàn ông đi đầu có mái tóc màu xám đậm trông cứng cáp, đeo một cặp kính gọng đen dày, toát ra vẻ uy nghiêm của một bác sĩ thực thụ.

“Lần này, cháu xin chân thành cảm ơn vì bác đã chấp nhận một yêu cầu khó khăn như vậy.”

Shizuki cúi đầu. Cách nói chuyện người lớn của cô ấy khiến tôi rùng mình.

“Không có gì, chủ tịch là người có ơn lớn với tôi, việc tôi trực tiếp phẫu thuật là đương nhiên,” vị bác sĩ nói.

Chủ tịch, có vẻ là đang nói đến ông Rokurou.

“Hơn nữa, bây giờ nói lời cảm ơn vẫn còn quá sớm. Cuộc phẫu thuật chỉ mới kết thúc thôi. Sau đây chúng tôi vẫn sẽ cố gắng hết sức…”

Nói đến đó, vị bác sĩ dừng lại, liếc nhanh qua chúng tôi rồi hỏi Shizuki.

“Bạn học… của cháu sao?”

“Vâng ạ,” Shizuki yếu ớt trả lời.

“Bố mẹ và… người nhà của cháu đâu?”

Shizuki lắc đầu.

“Cháu đã gọi điện nhưng không một ai cả.”

Vị bác sĩ khẽ thở dài.

“Gay go rồi đây. Tôi muốn mọi người tập trung lại ngay lập tức.”

Đáy dạ dày tôi quặn lên một cơn đau nhói.

Việc bác sĩ muốn gia đình bệnh nhân tập trung lại, có nghĩa là…

“Tôi có nghe nói chủ tịch không thân thiết với các con, nhưng không ngờ ngay cả lúc thế này…” vị bác sĩ lẩm bẩm với vẻ mặt thực sự tiếc nuối.

Đúng vậy. Người đáng lẽ phải ở đây lúc này, không phải là tôi, Akane hay Rinko.

“Tôi muốn giải thích về tình hình sau phẫu thuật nhưng… đành vậy, cho Shizuki-san…”

Đúng lúc đó, Rinko đột ngột chen vào từ bên cạnh.

“Shizuki. Bọn tớ về đây. Còn phải tập luyện ở studio nữa.”

Tôi kinh ngạc nhìn Rinko. Cô ấy đang nắm chặt lấy cánh tay Akane.

“Chẳng còn đến một tháng nữa là tới lễ hội văn hoá rồi, mà bài hát mới vẫn chưa đâu vào đâu cả.”

Shizuki nhìn Rinko bằng đôi mắt vô hồn.

“Bọn tớ sẽ làm việc mà chỉ bọn tớ mới có thể làm được. Giống như cậu vậy.”

Đó là những lời vừa tàn nhẫn, lại vừa dịu dàng. Sau một thoáng, Shizuki gật đầu.

Nhìn bóng lưng Rinko và Akane đi ngang qua trước mặt các bác sĩ để hướng về phía thang máy, tôi vừa do dự không biết làm vậy có thật sự ổn không, vừa nhấc chân đi theo.

Đành chịu thôi. Tôi chẳng phải gia đình hay gì cả. Ở lại đây cũng chẳng giúp được gì.

Thế nhưng, Rinko dừng lại, quay người và đẩy mạnh vai tôi ngược lại.

“Cậu làm gì thế. Cậu phải ở lại với Shizuki.”

“Hả?”

“Vì đây là việc chỉ cậu mới làm được.”

Để lại tôi đứng chết trân, bóng dáng hai người họ nhỏ dần ở phía cuối hành lang.

“Bọn tớ sẽ hoàn thành bài hát mới đến mức hai người không còn việc gì để làm luôn đó!”

Tiếng của Akane cuối cùng vọng lại từ xa.

Tôi quay lại, thấy Shizuki đã đến gần và đang nắm chặt lấy tay áo khoác của tôi.

Chỉ có một mình Shizuki. Không một người họ hàng nào khác đến.

Việc chỉ tôi… mới có thể làm được.

“…Bác sĩ. Cháu sẽ nghe chuyện ạ.”

Shizuki nói với vị bác sĩ bằng một giọng mỏng manh như sắp tan biến.

“Người này có thể ở lại cùng cháu được không ạ. Dù không phải… họ hàng, nhưng anh ấy từng là một người bạn thân thiết của ông cháu.”

Bạn của ông Rokurou.

Tôi mới chỉ gặp ông hai lần. Tuổi tác cũng cách nhau gấp năm lần.

Nhưng, chúng tôi đã cùng nhau hòa chung âm thanh. Cùng chia sẻ nhịp điệu.

Cùng ngước nhìn ánh đèn trên trần nhà, mồ hôi tuôn rơi trong cùng một nhịp đảo phách, và cùng cảm thấy tê dại đến tận xương tủy trong cùng một đoạn ngắt.

Vị bác sĩ gật đầu và ra hiệu cho chúng tôi vào phòng bệnh.

Đó là một phòng bệnh cá nhân rộng rãi. Nếu không có những thiết bị y tế điện tử cỡ lớn xếp bên cạnh giường, có lẽ tôi đã nhầm đây là một phòng suite của khách sạn.

Một bác sĩ trẻ đang ngồi trước các thiết bị đứng dậy và cúi đầu chào chúng tôi.

Ông Rokurou nằm lịm trên giường, ngủ mê man. Đầu ông được quấn băng kín mít và trùm một lớp lưới, má hóp lại, những nếp nhăn trông như vết nứt trên nền đất khô, và thân hình vạm vỡ ngày nào giờ gầy rộc đến mức tôi ảo giác rằng nó đã teo tóp lại chỉ còn một nửa.

Tôi thậm chí không thể nuốt xuống ngụm nước bọt đắng ngắt đang ứ đầy trong miệng.

Đây là… ông Rokurou sao.

Người mà từng cú đánh cymbal legato bâng quơ cũng toát ra sức sống mãnh liệt ấy, giờ đây lại đang nhắm mắt, co quắp trong căn phòng phủ đầy hơi thở của tử thần.

Không…

Tôi cảm thấy dường như đã có rất nhiều dấu hiệu.

Tôi nhớ lại những cuộc trò chuyện bâng quơ với ông Rokurou, những cử chỉ giữa các buổi jam session, và cả nét u buồn thoáng hiện trên gương mặt ông lúc đó.

Chuyện để lại di chúc thừa kế căn nhà cho Shizuki, hay chuyện tuổi già sức yếu nên muốn sớm thấy mặt chắt… — lúc nghe tôi cứ ngỡ là đùa, nhưng có lẽ đối với chính ông Rokurou, đó là một tương lai có thể dễ dàng đoán trước được.

Gương mặt của ông Rokurou lúc nói rằng muốn sống cùng Shizuki mãi mãi nhưng chẳng biết tương lai sẽ ra sao, giờ nghĩ lại, trông cũng thật cô đơn biết bao.

Tôi ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, kề bên Shizuki.

Tôi gần như không nghe thấy những gì bác sĩ nói.

Những từ ngữ như mạch máu não ra sao, xác suất gì đó trong vòng bốn mươi tám giờ tới thế nào, nếu không tỉnh lại thì sẽ ra sao, cứ thế trôi tuột trên bề mặt ý thức của tôi.

Tôi chỉ đăm đăm nhìn vào khuôn mặt nghiêng đã đông cứng lại của Shizuki.

“…Cháu có thể… ở lại chăm sóc cụ được không ạ?”

Câu hỏi đầu tiên thốt ra từ đôi môi cuối cùng cũng hé mở của Shizuki là như vậy.

Vị bác sĩ gật đầu với vẻ mặt nặng trĩu.

“Vâng. Không sao đâu ạ. Tôi nghĩ làm vậy chủ tịch cũng sẽ vui hơn.”

Một luồng khí lạnh ẩm ướt trườn lên cánh tay và mạn sườn tôi.

Cho phép người thân ở lại túc trực bên một bệnh nhân nguy kịch.

Điều đó… chẳng phải có nghĩa là hi vọng rất mong manh sao.

Dặn dò rằng nếu có chuyện gì hãy gọi ngay, đoàn bác sĩ rời khỏi phòng bệnh.

Chỉ còn lại tôi, một ông lão cận kề cái chết, và cô cháu gái của ông.

Căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.

Dù đang ở trung tâm thành phố mà ngay cả tiếng xe cộ cũng không nghe thấy.

Tiếng bước chân cũng đã tắt hẳn. Ngoài tiếng vận hành rè rè của máy móc, chẳng còn nghe thấy gì khác.

Tôi nhìn đăm đăm vào cánh tay của ông Rokurou, đặt hờ trên chăn.

Xương và mạch máu nổi rõ, trông chỉ to bằng hai chiếc dùi trống gộp lại, thật đau lòng.

“…Năm ngoái, cụ cũng từng ngã quỵ một lần ạ.”

Shizuki thì thầm. Ánh mắt cô ấy chăm chú nhìn vào lọ hoa đặt trên chiếc bàn nhỏ phía bên kia giường.

Dưới ánh nắng chiều yếu ớt xuyên qua rèm cửa, những bông hoa đồng tiền màu đỏ và vàng kiêu hãnh vươn mình.

“Đó là lúc em đang ở cùng cụ. Khi đó không đến mức phải phẫu thuật. Nhưng bác sĩ nói cụ có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào. Sau đó ông em đã giao lại hết công việc kinh doanh cho cấp dưới, rồi nghỉ hưu hoàn toàn. Ông nói, lúc đó ông mới nhận ra mình chẳng còn lại gì cả.”

Ngoài số tiền tiêu không hết, một cơ thể đang già đi, và một trái tim khát khao điều gì đó bên trong, thì chẳng còn lại gì…

“Ngày xưa, ông đã làm một việc tồi tệ với gia đình. Rồi bỏ đi. Công việc thì thành công, nhưng lại bị cả họ hàng ghét bỏ. ‘Đành chịu thôi,’ ông lúc nào cũng cười và nói như vậy.”

Shizuki đặt hai tay chồng lên nhau trên tấm ga giường.

Những đầu ngón tay khẽ run rẩy.

“Ông nói vì đã sống một mình tuỳ tiện, nên cũng chỉ có thể chết đi một mình tuỳ tiện thôi. …Như vậy, cô đơn quá. Em… nếu ông… không còn nữa…”

Lời nói nghẹn lại, Shizuki cắn chặt môi dưới, những ngón tay bấu sâu vào ga giường và gục mặt xuống.

Nhưng, tôi vừa nhìn vào chòm râu cằm trắng muốt của ông Rokurou vừa nghĩ.

Chẳng phải chính ông đã nói sao? Rằng một tay trống không thể tự mình làm được gì, rằng nếu không có ai đó cùng chơi thì chẳng thể bắt đầu.

Đâu phải là chẳng còn lại gì. Chẳng phải vẫn có Shizuki ở bên cạnh đây sao.

Và còn một thứ nữa còn lại.

Từng lời nói đã trao đổi với ông Rokurou, như những bong bóng nước trồi lên từ đáy sâu và vỡ tan trên bề mặt ý thức của tôi.

Nếu chỉ được mang hai thứ trong bộ trống đến một hòn đảo hoang, tôi đã hỏi.

Chẳng mang gì cả, ông Rokurou đã trả lời với ánh mắt đầy suy tư.

Nếu mang theo, ta sẽ chỉ còn cách lắng nghe âm thanh đó.

Nhưng nếu không mang gì, chỉ cần nhắm mắt lại là có thể nghe thấy bất cứ bản nhạc nào trong tâm trí…

Khi nhận ra, tôi đã nhắm mắt lại.

Tôi có cảm giác như mình có thể cảm nhận được nhịp đập con tim và hơi thở.

Của chính mình, của Shizuki đang ngồi bên cạnh, hay là…

Trong màn đêm mờ ảo dịu dàng, tôi giơ hai tay lên.

Nếu như tôi, một người hoàn toàn xa lạ, người chỉ mới ở cùng ông có hai đêm, cho ông nghe tiếng đàn piano vụng về, hỏi những câu ngớ ngẩn về nhạc jazz, và cùng cười đùa về những tin đồn tầm phào của giới nhạc công — mà vẫn có một lý do để ở lại phòng bệnh này.

Nếu như có một việc chỉ mình tôi mới có thể làm được, ở chính nơi này.

Tôi nhẹ nhàng hạ những ngón tay xuống.

Thứ đáp lại nơi đầu ngón tay là một cảm giác sần sùi như đất sét.

Bên dưới đó là một nhịp đập yếu ớt. Và sâu hơn nữa là một sự phản hồi cứng, mỏng và căng.

Tôi khắc lên đó một âm hình đi lên đầy do dự, như thể đang dò dẫm lần theo ranh giới giữa thứ đang sống và thứ đã từng sống.

Chắc chắn rồi, những phím đàn piano chính là xương cốt.

Tôi dùng chính những ngón tay của mình để xác nhận sự thật đó.

Bởi vì, tôi nghe thấy âm thanh.

Tôi thực sự nghe thấy tiếng piano đầy kiềm chế của Thelonious Monk, như thể đang lặng lẽ đóng những chiếc cọc thủy tinh xuống lòng đất.

Nếu mở mắt ra, có lẽ chỉ có một hiện thực lạnh lẽo bày ra trước mắt, rằng tôi chỉ đang dùng những ngón tay của cả hai bàn tay vỗ nhẹ lên cánh tay của một bệnh nhân già yếu.

Nếu trong căn phòng này có dù chỉ một âm thanh nhạc cụ, có lẽ ý thức đã bị hút hết về phía đó, và tôi đã chẳng thể nghe thấy được bất cứ thứ gì vang lên từ bên trong.

Chỉ có sự tĩnh lặng tựa cát lún chìm dần xuống lòng đất bao bọc lấy âm nhạc của tôi.

Tôi đã hứa.

Rằng cho đến buổi session tiếp theo, tôi sẽ tập để có thể chơi được một bản nhạc của Monk.

Vậy nên, chuyện này chẳng qua chỉ là sự tự thỏa mãn của tôi mà thôi.

Dù vậy, tôi vẫn tiếp tục chơi.

Tôi cẩn trọng mở rộng âm vực. Khi một quãng tám vang lên ở âm khu cao, ngón út tay phải của tôi suýt trượt khỏi vai ông Rokurou, và khi cố lặn sâu hơn, bàn tay trái của tôi lại lạc vào trong lòng bàn tay ông.

Bản ballad chỉ mình tôi nghe thấy.

Con người ta cứ thế chết đi trong cô độc, tôi đã nghĩ vậy.

Dù cho bao nhiêu giai điệu và hòa âm tuyệt mỹ có đang vang vọng trong tôi, chúng cũng chẳng thể làm rung động không khí ngoài đời thực, chẳng một nốt nhạc nào có thể lọt ra ngoài phạm vi ý thức.

Trông có vẻ như tôi và ông đã có một khoảnh khắc gần gũi, nhưng đó chẳng khác nào một ngôi sao chổi và một vệ tinh lướt qua nhau giữa trời đêm, một khoảng chân không thăm thẳm đầy tuyệt vọng vẫn luôn tồn tại giữa cả hai.

Bây giờ cũng vậy.

Cái gọi là con người có thể thấu hiểu nhau, kết nối với nhau, hay giao cảm cùng nhau, tất cả chỉ là ảo tưởng.

Thực chất, ta chỉ có thể ngước nhìn một vầng sáng nhấp nháy ở nơi xa xăm, mà ngay cả vầng sáng đó cũng chỉ là ánh lấp lánh của hàng nghìn, hàng vạn năm về trước, có khi ngọn lửa nguyên bản đã lụi tàn từ lâu lắm rồi.

Nếu đã vậy, giá như ít nhất trong khoảnh khắc nhắm mắt đắm mình vào âm nhạc, tôi có thể quên đi tất cả.

Giai điệu tự nó phân tách thành từng mảnh nhỏ trên đầu ngón tay tôi.

Từng nốt nhạc va vào nhau, vỡ tan trong những hợp âm nghịch nhĩ, cứa vào thành trong của cái vỏ mang tên "tôi" rồi trượt dài lên, và lại rơi xuống.

Phải chăng vì cô độc và trống rỗng, nên âm nhạc mới có thể vang vọng một cách phức tạp và đẹp đẽ đến thế?

Nếu đúng là vậy, thì đây quả là một kỹ thuật bi ai, dành cho một sinh vật thật bi ai làm sao.

Dù biết thế, tôi vẫn không dừng tay. Tôi chẳng nghĩ ra được mình có thể làm gì khác.

Tôi chồng chất những chuỗi âm giai bán cung như thể đang đếm từng hạt cát tích tụ trong mình, chuyền chúng qua lại giữa hai tay, diễn giải mở rộng những hợp âm, bắt trọn từng mảnh vỡ tuôn ra một cách đầy nhạy cảm rồi tức thời khắc ghi chúng lên phím đàn.

Đôi tay cào cấu vết thương không sao dừng lại được.

Cơn tự nhiễm độc từ nỗi đau ấy không ngừng sản sinh ra những giai điệu mới, chúng trở thành dòng điện thoát ra đầu ngón tay, rồi lại khơi mào cho một nỗi đau kế tiếp.

Tôi cảm nhận được mình đang bị bào mòn từ bên trong.

Liệu rồi tôi cũng sẽ vỡ tan thành bọt biển và biến mất chăng?

Cứ thế trôi dạt trên bầu trời cô độc, chẳng thể cận kề bên ai.

Giống như Thelonious Monk đã từng.

Phải chăng đó là điều không thể tránh khỏi?

Bất chợt, tôi nhận ra không chỉ có âm thanh của riêng mình đang vang lên.

Lấp đầy những khoảng trống giữa giai điệu đứt quãng là dòng chảy tinh tế của tiếng cymbal legato, tựa như dải ngân hà nhạt dần trên bầu trời rạng đông.

Kế đó, từng cú nhấn nhá đầy dứt khoát của trống snare và kick được chèn vào, như để xác nhận rằng tôi đang thực sự tồn tại ở nơi đây.

Là Shizuki sao?

Ở ngay bên cạnh, liệu có phải cậu ấy cũng đang nhắm mắt, giao phó ý thức cho ảo ảnh, dùng thanh sắt của khung giường để gõ nhịp beat và dậm chân xuống sàn nhà lót cao su để tạo tiếng kick?

Hay là, ngay cả hơi ấm và nhịp điệu mà tôi có thể cảm nhận được ở cự ly gần như có thể chạm tới này, cũng chỉ là ảo giác của riêng tôi mà thôi?

Không, sao cũng được.

Chỉ cần đón nhận cái groove này là đủ rồi.

Tôi nín thở, lao mình vào khu rừng xương trắng đang trải rộng.

Tôi cạo sạch từng dư âm của sự sống còn bám lại giữa những phím đàn, biến chúng thành một chuỗi hợp âm mang hơi ấm nhàn nhạt, rồi giải phóng chúng vào không trung.

Tôi hiểu ra rằng, sống chính là chết đi.

Tôi cảm nhận được, mỗi khi một đoản khúc tựa ánh sáng tan đi trong tai, nhịp mạch đập yếu ớt đẩy ngược những ngón tay tôi lại càng yếu dần.

Đoạn trill cuối cùng, nghe chẳng khác nào âm thanh của xương cốt vỡ vụn thành cát bụi.

Tôi buông thõng hai tay xuống tấm ga trải giường.

Dư âm vẫn còn vang vọng.

Một cảm giác trống rỗng ập đến. Mồ hôi rịn ra lạnh đi, bám vào da như một cảm giác khác lạ, làm nhòe đi hơi ấm còn sót lại.

Dư âm trống rỗng thậm chí còn biến thành cơn ớn lạnh, vị đắng quánh lại trong miệng, tôi bấu móng tay vào tấm ga và run rẩy.

Mình đang làm cái quái gì thế này?

Trong một phòng bệnh nơi có người đang hôn mê bên bờ vực của cái chết, mình chẳng phải họ hàng thân thích gì lại ngồi lì bên giường, làm cái trò chơi piano vô hình này...

"...'Ruby, My Dear'."

Một giọng nói vang lên.

Tôi mở đôi mắt đang nhắm nghiền. Ánh nắng chiều đã được làm dịu đi qua tấm rèm, nhưng vẫn cứa vào tầm nhìn của tôi những vết xước gai góc.

Cái đầu được băng bó và dán gạc, quấn lưới ép lại thành một khối nhỏ xíu vẫn chìm trên giường.

Dù vậy, mí mắt ông vẫn khẽ mở, để lộ ánh lửa sâu bên trong.

Ánh mắt chúng tôi giao nhau, Rokurou-san thì thầm bằng một giọng khản đặc.

"...Cậu chàng, gu chọn nhạc của cậu lúc nào cũng ủy mị thật đấy."

"Ông ơi!"

Shizuki đứng bật dậy. Chiếc ghế đẩu bị đổ tạo ra một âm thanh kim loại chói tai, nhưng cô bé không hề để tâm, trèo lên giường và ôm chầm lấy ngực Rokurou-san.

Rokurou-san chỉ gắng sức di chuyển nhãn cầu, liếc nhìn tôi một cái rồi lại hướng ánh mắt về phía trần nhà.

Trông ông yếu đến mức chỉ cần khẽ thả lỏng là mí mắt sẽ sụp xuống, chẳng thể phân biệt được với những nếp nhăn nữa.

"...Bệnh viện à. ...Chuyện gì đã xảy ra vậy nhỉ. Ta đâu có gây tai nạn giao thông gì đâu, phải không?"

"Ông đã ngất đi trong bữa ăn ạ. Mừng quá, a... Ông ơi, ông ơi!"

Nước mắt của Shizuki làm ướt sũng tấm chăn bông.

Tôi ngây người nhìn hai người họ một lúc, nhưng rồi sực nhớ ra và nhấn nút gọi y tá.

Vừa dùng tay trái vuốt ve mái tóc của Shizuki đang úp mặt trên ngực mình một cách yếu ớt, Rokurou-san vừa lại hướng mắt về phía tôi và thì thầm.

"...Cậu đã ở bên Shizuki sao. ...Cảm ơn cậu nhé."

Tôi lắc đầu. Tôi đã định cười, nhưng môi cứng đờ không sao cử động được.

"...Không ạ. Cháu chỉ ngồi ngẩn ra thôi. Chẳng làm được gì cả."

Mãi tôi mới nói được bấy nhiêu.

"Một màn trình diễn không tồi. Cách chơi thẳng thắn hơn Monk đấy."

Rokurou-san nói, giọng ông gần như hòa lẫn vào hơi thở.

"Sao ông biết rõ vậy ạ. Là bản nhạc gì ấy."

"Thâm niên nó khác," Rokurou-san cười một cách mỉa mai.

"Ông ơi, đừng nói nữa, ông hãy nghỉ ngơi cho đến khi bác sĩ đến đi ạ!"

Shizuki kéo chăn lên cao đến mức che cả bộ râu quai nón của Rokurou-san.

Cùng lúc các bác sĩ kéo đến một nhóm đông, tôi lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.

Từ cửa sổ hành lang, tôi nhìn xuống khoảng sân trong hình vuông được bao bọc bởi các tòa nhà bệnh viện.

Trong một vạt nắng nhỏ bị bóng tòa nhà đẩy vào một góc, một đứa trẻ mặc pyjama ngồi trên xe lăn đang chầm chậm đuổi theo một con chim bồ câu.

Một nhóm y tá mặc áo cardigan màu xanh nhạt bên ngoài áo blouse trắng ẩn hiện giữa hàng cây dương.

Tôi giơ hai tay lên, nhìn chăm chú vào những đầu ngón tay vẫn còn tê rần.

Âm thanh của cây dương cầm vẫn còn vang vọng trong tai tôi.

Thelonious Monk, 'Ruby, My Dear'. Một bản nhạc gốc yêu thích của ông, đã được thu âm trong album không biết bao nhiêu lần.

Tôi cũng đã thích nó ngay khi vừa nghe.

Ủy mị. Có lẽ là vậy.

Tôi biết mình không thể nào tạo ra được thứ âm thanh có sức nặng và dày dặn như của Monk, nên có lẽ tôi đã chơi nó một cách đơn giản hơn nhiều, phô bày ra những cảm xúc có phần trẻ con.

Thế cũng được. Miễn là nó đã được truyền tải.

Nó đã được truyền tải. Dù cho chúng tôi đáng lẽ phải đang tiếp tục những hải trình cô độc của riêng mình, cách xa nhau hàng trăm triệu cây số.

Tôi áp trán vào ô cửa kính, nghĩ về quỹ đạo của ông sẽ được vẽ nên từ đây.

Bản 'Ruby, My Dear' ấy, chính là điểm cận nhật của chúng tôi.

Giờ đây khi đã lướt qua, chúng tôi chỉ còn có thể rời xa nhau, và không hiểu sao tôi lại có một niềm tin chắc chắn rằng, con đường của cả hai sẽ không bao giờ giao nhau lần nữa.

Tuần tiếp theo, tôi nghe Shizuki báo tin Rokurou-san xuất viện ở trường.

"Vậy à, ông đã về nhà được rồi. Mừng quá."

"Vâng. Nhưng..."

Vẻ mặt Shizuki trở nên u ám, cô bé ngập ngừng.

"Tay phải và chân phải của ông... dường như không cử động được như ý muốn. Ông đang tập vật lý trị liệu, nhưng... tuổi cũng đã cao rồi, nên họ nói là rất khó..."

Liệt nửa người.

Tôi nhớ lại tiếng trống của Rokurou-san, nơi sự tinh tế và phóng khoáng cùng tồn tại.

Nó đã mất đi rồi, và sẽ không bao giờ được nghe lại nữa.

"Thế nên, ông có nhờ em chuyển lời xin lỗi đến Makoto-san vì đã lỡ hẹn buổi session."

"Ể? ...À, ừm. ...Ừm..."

Tôi đúng là có nghĩ rằng mình đã muốn cho ông nghe thành quả luyện tập, muốn được hòa tấu cùng ông một lần nữa, nhưng cảm giác này không hẳn là tiếc nuối.

Nó hơi khác với thất vọng, cũng hơi khác với buồn bã.

Là cô đơn chăng... có lẽ gần với cảm giác đó nhất.

Cảm giác như khi mùa thu sắp tàn, chỉ có thể đứng nhìn những chiếc lá mất đi màu sắc, chất đống trên nền nhựa đường khô khốc, rồi bị bánh xe ô tô nghiền nát.

Hoặc có lẽ, những nhạc sĩ jazz đã đốt cháy thân xác và tâm hồn mình bằng cồn và chất kích thích thay cho nhiên liệu, sẽ gọi cảm giác này là a sầu.

Tôi có cảm giác như nghe thấy giọng của Rokurou-san vang lên, "Cậu chàng còn sớm một trăm năm nữa."

"Phải rồi, ông em còn một chuyện nữa."

Shizuki đột nhiên nói bằng một giọng vui vẻ khiến tôi ngạc nhiên.

"Về việc thẩm định, ông nói là anh đã qua rồi đấy ạ!"

Thẩm định? Là cái gì thế? Mà tại sao Shizuki lại nhảy cẫng lên vui mừng như vậy?

"Anh không nhớ sao?" Shizuki nhíu mày. "Là buổi thẩm định quan trọng xem căn biệt thự ở Meguro đó có trở thành của Makoto-san hay không đấy ạ!"

"A... à à. Có chuyện đó nhỉ. Mà, đó là chuyện đùa thôi đúng không?"

"Không ai lại đem chuyện thừa kế bất động sản ra đùa đâu ạ!"

Người thừa kế là cậu chứ. Với lại, đừng có hét to mấy từ nhạy cảm như thế được không?

Đây là trường học đấy?

"Này này, chuyện gì thế?"

Akane ngay lập tức nghe thấy và lại gần. Phòng chuẩn bị nhạc cụ vốn chẳng rộng nên chuyện gì cũng lọt vào tai mọi người.

Rinko đang làm mặt thản nhiên bên cửa sổ chắc cũng đã nghe rồi.

"Căn biệt thự ở Meguro thuộc sở hữu của ông tớ, cái mà có không gian live dưới tầng hầm ấy..."

Shizuki bắt đầu giải thích một cách cặn kẽ và lịch sự. Nghe xong, Akane liền chộp lấy lời.

"Makoto-chan! Cậu định kết hôn vì tài sản hả!"

"À, ừm, tớ biết chắc cậu sẽ nói thế mà. Tớ không làm thế đâu..."

Bị chặn họng, Akane chớp mắt.

"Không á? Thế thì tớ lấy nhé."

Câu chuyện này, hình như lần trước cũng nói rồi thì phải? Cậu không có tiến bộ gì à?

"Không được ạ, bởi vì còn có thẩm định nữa," Shizuki nói với vẻ mặt nghiêm túc.

"Vậy thì thẩm định tớ luôn đi! Chơi piano là được chứ gì? Đàn phím của tớ còn giỏi hơn Makoto-chan gấp năm lần đấy nhé!"

Nói rồi Akane mở nắp cây đàn piano điện nhỏ được trang bị sẵn trong phòng.

"Tớ cũng muốn được thẩm định. Tớ muốn căn biệt thự ở Meguro," Rinko cũng đột ngột tham gia.

"Jazz thì tớ chịu chết, nhưng nếu Murase-kun chơi được thì tớ phải chơi giỏi hơn cậu ta gấp mười lần."

Sao ai cũng coi thường tôi thế nhỉ? Tôi đã nghe đi nghe lại Bud Powell và Thelonious Monk và luyện tập chăm chỉ suốt hai tuần qua đấy nhé?

Tôi đã định nói vậy, nhưng khi Akane và Rinko thực sự ngồi cạnh nhau và bắt đầu ngẫu hứng chơi một đoạn ad-lib song tấu theo phong cách jazz, thì ôi thôi, họ chơi hay hơn tôi phải đến năm mươi lần, làm tôi thấy nản lòng.

"Không được ạ! Xin đừng coi thường nhạc jazz, hai người nghĩ rằng có thể cuỗm mất tài sản của tôi bằng thứ đó sao!"

Sao Shizuki cũng hùa theo vậy.

Tuy nhiên, trông họ có vẻ vui, nên tôi mặc kệ và đi ra phòng âm nhạc bên cạnh.

Tôi cũng đã luyện tập nên cũng chơi được kha khá đấy nhé? Mọi người có muốn nghe không?

Sau khi xác nhận với khoảng không không người, tôi ngồi xuống ghế đàn grand piano và mở nắp.

Ngay khoảnh khắc tôi chạm vào phím đàn, ảo tưởng về bản 'Ruby, My Dear' đã vang vọng khắp tiểu vũ trụ của tôi trong phòng bệnh ngày hôm đó đã vỡ tan thành từng mảnh.

Chính tôi cũng bị sốc đến mức, chỉ chơi được khoảng tám ô nhịp thì ngón tay đã rối vào nhau và không cử động được nữa.

Mình... chơi tệ đến thế này sao...?

Không, nếu suy nghĩ một chút, tôi sẽ hiểu ra lý do.

Vì lúc đó tôi đâu có thực sự chơi. Tôi chỉ đang cho vang lên trong đầu màn trình diễn tuyệt vời nhất mà mình có thể tưởng tượng ra, nên việc so sánh nó với bản thân ngoài đời thực thì kết quả thế này là phải rồi.

Lý do thì tôi hiểu, nhưng...

Điều đó cũng chẳng giúp cho trái tim đang bực bội của tôi khá hơn chút nào.

Tôi muốn đi đến một hòn đảo không người. Giống như Rokurou-san đã nói, không mang theo bất cứ thứ gì liên quan đến âm nhạc, chỉ một thân một mình trôi dạt ra biển, dạt vào một bãi cát, rồi ngước nhìn những vì sao và ôm lấy đầu gối.

Thứ nghe thấy được chỉ là tiếng sóng vỗ về đầu ngón chân.

Cho đến khi ba người họ ồn ào đi ra từ phòng chuẩn bị, tôi vẫn đắm chìm trong giai điệu của một cây dương cầm ảo mộng trên bãi biển đó.

Cảm giác tuyệt vời đến phát khóc.