Trọng lực lặng lẽ kéo anh về cố hương—
Bàn tay vô hình, qua bao thế kỷ, tạc nên quỹ đạo những đài phun nước rực rỡ tại chốn thiên đường này.
Công trình anh kiến tạo—
Nay đã vững vàng hiện hữu.
Chừng nào nhân loại còn nguyện dùng trí tuệ, ý chí chở che—trọng lực thế gian này sẽ mãi mãi không thể giam cầm nó.
“—Trích The Fountains of Paradise, Arthur C. Clarke”
Chương 1 Sợi tơ vươn tới đáy sâu
Cây Fender Precision Bass tôi đang dùng là món quà được cha nhường lại nhân dịp tôi nhập học cấp hai. Trên thân đàn màu sunburst dán chi chít sticker logo của đủ các ban nhạc, một minh chứng cho gu âm nhạc có phần ngông cuồng và phiến diện thời trai trẻ của ông. Việc đầu tiên tôi làm ngay trong ngày nhận được nó là tẩm đẫm dầu chanh rồi bóc đi không chừa một miếng nào.
“Cha từng là bassist ạ?”
Tôi hỏi cha sau khi đã xong việc.
“Hửm?… Hừm. À thì… trong ban nhạc, thứ cha chơi là bass.”
Một câu trả lời cụt lủn không thể hơn.
Nghĩ lại thì, cha tôi có một cái tật. Ông ngày thường vẫn luôn thao thao bất tuyệt một cách phiền phức về việc gu âm nhạc thế nào mới là ngầu, thế nhưng hễ đến chuyện cốt lõi là bản thân đã chơi thứ gì, ông lại luôn lảng tránh. Hơn nữa, ông có cả guitar, bass lẫn synthesizer, và thứ nào cũng chơi được tàm tạm.
“Nghe này, Makoto. Nhân dịp giao lại nhạc cụ cho con, có một chuyện cha muốn nói.”
Cái màn dạo đầu trịnh trọng này chẳng báo hiệu điều gì tốt lành.
“Chuyện tên của con được đặt theo Kawamoto Makoto, hình như hồi tiểu học cha đã kể rồi nhỉ.”
“Vâng. Hồi con tra cứu trong giờ học.”
Đó là bài tập về nhà hồi lớp hai thì phải, yêu cầu chúng tôi hỏi cha mẹ về nguồn gốc tên của mình. Kawamoto Makoto là một nữ ca sĩ solo cá tính cùng thế hệ với cha mẹ tôi. Bà có vẻ không hợp gu của người cha chỉ tôn thờ hard rock, nên tôi đã lờ mờ đoán rằng chắc là mẹ đã đặt tên cho tôi.
Thế nhưng, cha lại tiết lộ một sự thật gây sốc.
“Người nghĩ ra cái tên là cha, nhưng chuyện nó bắt nguồn từ Kawamoto Makoto thực ra là một lời nói dối để thuyết phục mẹ con thôi.”
“…Ể?”
“Sự thật là, cha đặt nó với ý nghĩa ‘Cây đàn Koto chân chính’.”
“‘Cây đàn Koto chân chính’? Là sao ạ?”
“Là guitar đó. Cha đã muốn con trở thành một guitarist.”
Tôi chẳng hiểu gì sất. Cha nhìn xuống thân cây Precision Bass đã trở nên bóng loáng và nói tiếp bằng một giọng như sắp khóc.
“Bass là thứ mà cái thằng chơi tệ nhất phải miễn cưỡng đảm nhận khi một đám toàn những đứa muốn chơi guitar tụ tập lại với nhau. Cha đã từng như vậy. Thế nên, nó là ‘cây đàn Koto giả mạo’. Cha không muốn con trở nên như thế.”
“Ểểểểể… Gì vậy chứ… Thế thì đừng cho con có phải hơn không.”
Vừa bị nói những lời như thế vừa được trao cho cây guitar bass, tôi cảm thấy thật khó chịu và không thể nào thẳng thắn đón nhận nó. Nhưng cha lại nói với một vẻ mặt phức tạp.
“Không, nhưng mà… dù sao thì cũng nên biết chơi bass một chút thì tương lai sẽ dễ giữ chỗ trong ban nhạc hơn. Cha cũng từng như thế mà…”
Rốt cuộc là sao chứ. Con không biết mấy chuyện đó đâu. Với lại con cũng không muốn bị chính cha mình lo lắng cho như vậy. Mà được cho không nhạc cụ thì cũng không nên phàn nàn. Cứ thế, tôi đã thừa hưởng cây Washburn WI566 được gọi là ‘Koto chân chính’ và cây Fender Precision Bass ‘Koto giả mạo’ từ cha. Dĩ nhiên, tôi không thừa hưởng cái tư tưởng thất lễ với tất cả các bassist trên thế giới này.
Toàn bộ cuộc trao đổi này sau đó đã đến tai mẹ thông qua chị tôi, người đã đứng bên cạnh lắng nghe. Có vẻ như cha đã bị mắng cho một trận nên thân, và kể từ đó ông không còn xen vào các hoạt động âm nhạc của tôi nữa.
Ba năm sau, trớ trêu thay, tôi đã trở thành người chơi tệ nhất trong ban nhạc đúng như lời cảnh báo của cha, nhưng cách xử trí dành cho tôi không phải là “bị bắt chơi bass” mà là “bị cho nghỉ chơi bass”. Lần này, câu chuyện là như vậy đó.
*
“Muốn có thêm tiền quá…”
Tại McDonald's sau buổi luyện tập ở studio, Akane lẩm bẩm trong khi đang lườm màn hình điện thoại.
“Tự nhiên nói gì vậy. Ở ngoài đường đừng có nói mấy chuyện kém sang như thế.”
“Tại vì nếu nhờ một kỹ sư âm thanh đàng hoàng thì chi phí thu âm sẽ kinh khủng lắm. Tớ cứ nghĩ chỗ hôm trước là đặc biệt đắt, nhưng có vẻ dân chuyên nghiệp thì ở đâu giá cả cũng tương đương nhau thôi. Hai, ba mươi vạn cho một bài.”
“Đúng là một khoản chi tiêu khắc nghiệt ngay cả với tôi. Nếu dùng hết tiền tiêu vặt vào đó thì sẽ không còn tiền để chi cho hoa nữa,” Shizuki nói trong khi cau mày. Cô ấy là con gái của một gia tộc đứng đầu về nghệ thuật cắm hoa. Vì bộ môn này cần rất nhiều chi phí nên nghe nói mỗi tháng cô ấy được mẹ cho một số tiền rất lớn, nhưng để trả cho một kỹ sư chuyên nghiệp thì lại là một con số ở đẳng cấp khác.
“Murase-kun thiếu tự giác của một trưởng nhóm. Cậu phải tích cực nghĩ cách kiếm tiền hơn nữa đi chứ.”
Rinko thở dài ra vẻ ta đây.
“Không, ờm, từ trước tớ đã nghĩ rồi, nhưng mà… tớ là trưởng nhóm à?”
Tôi rụt rè hỏi thử thì cả ba người đều tròn mắt nhìn lại.
“Cách gọi trưởng nhóm không làm bạn hài lòng sao? Nếu bạn thích ‘master’ hay ‘chủ nhân’ cũng được ạ.”
“Không được không được. Tớ không có nói chuyện đó.”
“Cậu nghĩ ai ngoài Murase-kun có thể quản lý nổi ba đứa con gái phiền phức thế này chứ.”
“Tự mình nói ra thế à! Tớ biết phản ứng sao đây!”
“Với lại cả ba đứa này đều là ‘boke’. Makoto-chan là ‘tsukkomi’ mà nhỉ.”
“Thì sao chứ,” tôi nghĩ việc thừa nhận mình là ‘tsukkomi’ cũng có vấn đề, nhưng tạm bỏ qua đã.
“Hơn nữa còn là bassist nữa.”
“Ể? Có liên quan gì chứ. Trưởng nhóm ban nhạc thì vị trí nào cũng có mà.”
“Chưa kể cậu còn nhận bảy mươi phần trăm lợi nhuận, nên về thực chất cậu chính là Ikariya Chosuke rồi còn gì. Là trưởng nhóm quá đi chứ.”
“Lý do gì vậy trời! Mất công nghe nãy giờ!”
“Makoto-chan là Ikariya Chosuke.”
“Tớ đâu có bảo cậu tóm tắt lại đâu.”
“Cơn giận (ikari) của Makoto-chan siêu khủng (cho suge).”
“Là tại cái màn chơi chữ vừa rồi đấy!”
“Live show cũng có lãi nhưng để kiếm tiền thì vẫn phải là video nhỉ,” Akane thản nhiên quay lại chủ đề. “Phải đăng tác phẩm mới lên liên tục.”
“Thì tớ đã bảo là việc thu âm tác phẩm mới đó tốn tiền mà.”
Cuộc nói chuyện cứ luẩn quẩn một chỗ.
Tháng Mười một, chúng tôi đã cháy sạch năng lượng.
Dù ý tưởng cho ca khúc mới đã tích trữ đầy ắp, nhưng chúng tôi chẳng có hứng thu âm lấy một bài. Cứ vào studio là lại lơ đãng chơi lại mấy bài cũ, rồi tán gẫu giết thời gian khoảng ba mươi phút. Những ngày lười biếng như vậy cứ tiếp diễn.
Không phải là chúng tôi đã cháy hết mình ở live show lễ hội văn hóa.
Nguyên nhân của vấn đề nằm ở trước đó nữa. Cái trải nghiệm được thu âm một lần duy nhất trong một studio chuyên nghiệp với kỹ sư tận tình, được phục vụ từ A đến Z đã khiến chúng tôi trở nên “xa xỉ”.
“Nghe lại mấy bài cũ thấy xấu hổ ghê,” tôi cũng vừa nói vừa lướt xem danh sách video trên kênh bằng điện thoại của mình. “Nếu được thì muốn thu lại hết.”
“Nếu nói vậy thì sẽ tốn cả triệu yên đấy,” Rinko nói một cách lạnh lùng.
“Ừm… Chà… Ít nhất là những bài do ban nhạc chơi… Không, chắc vẫn tốn cả triệu yên mất.”
“Nếu được tớ muốn nhờ lại chỗ hôm trước, nhưng có vẻ họ không nhận yêu cầu của người thường đâu.”
“Rốt cuộc thì trên đời này chỉ có tiền và quan hệ thôi.”
Mới học năm nhất cao trung mà đã giác ngộ như thế thì có ổn không đây.
Quan hệ à. Cũng không phải là không có, hay đúng hơn là… mình vừa mới tự tay vứt bỏ cơ hội đó cách đây không lâu…
Thấy tôi im lặng, có lẽ Akane đã đoán ra được. Cô ấy cười toe toét và hỏi.
“Cậu đang nghĩ lẽ ra nên nhận lời sản xuất của Kyoko-san chứ gì?”
Tôi ho sặc sụa.
“Đ-đâu có, tớ không nghĩ thế đâu.”
Chỉ một chút xíu thôi mà.
“Tóm lại là tiền bạc phải không ạ. Chúng ta hãy tiết kiệm thôi!” Shizuki hăng hái nhổm người dậy.
“Tiết kiệm? Tiết kiệm chỗ nào chứ?”
Tôi nghĩ ban nhạc của chúng tôi đặc biệt không có tiêu xài hoang phí.
“Đ-đúng vậy nhỉ… Chúng ta sẽ bỏ tiệc cưới và đi tuần trăng mật trong nước thôi ạ.”
“Shizu-chan? Quay về thực tại đi, chỉ người trên hai mươi tuổi mới được say thôi đấy!”
“Shizuki. Đang nói chuyện nghiêm túc đấy, tuần trăng mật thì cậu đi một mình đi.”
Mấy người cũng biết làm ‘tsukkomi’ đấy chứ. Quả nhiên tôi cảm thấy mình không cần làm trưởng nhóm cũng được. Không, tôi không muốn nghĩ đây là nhiệm vụ của trưởng nhóm.
“Hay là mình chỉ quay lại video cho các bài hát cũ thôi? Toàn là cảnh biểu diễn trong studio thôi đúng không. Nếu làm video công phu hơn một chút có thể sẽ kiếm được nhiều lượt xem hơn.”
Một ý tưởng khá tử tế phát ra từ miệng Rinko khiến tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy. Cô ấy nghiêng đầu thắc mắc. Tôi nói, giọng có phần lảng tránh.
“Nghe hay đấy, nhưng không thể tốn tiền được, nên nếu không phải là một ý tưởng thật sự đột phá thì…”
“Hay là mình làm video Makoto-chan nữ trang (josou) xong đi nhổ cỏ (josou), rồi lấy đà (josou) để chơi đoạn dạo đầu (josou) đi,” Akane đột nhiên đề xuất một ý tưởng điên rồ.
“Hả? Ể, cái gì? Cậu nói lại xem nào?”
“Thì là Makoto-chan josou rồi josou rồi josou để josou đó.”
“Khoan khoan khoan đã, tớ không hiểu gì hết á?”
Bên cạnh tôi đang hoảng hốt, Rinko lạnh lùng giải thích.
“Là mặc đồ con gái, nhổ cỏ, rồi chạy khoảng mười mét để lấy đà trong khi chơi đoạn intro, chứ gì nữa.”
“Sao cậu lại hiểu được một trăm phần trăm thế hả? Với lại thôi đừng chơi chữ nữa đi.”
“Không đâu, chắc chắn sẽ thú vị lắm đấy!” Akane quả quyết.
“Cứ sợ thất bại thì không thành nghệ sĩ hài được đâu,” Rinko nói với vẻ mặt chán nản.
“Tớ đâu có muốn trở thành nghệ sĩ hài.”
“Chỉ cần Makoto-san mặc đồ nữ thôi là chắc chắn có một triệu lượt xem rồi, nên nếu làm cả nhổ cỏ, lấy đà và chơi intro nữa thì sẽ là gấp bốn lần đấy ạ!”
Tiếng Nhật loạn cào cào cả lên khiến đầu tôi quay cuồng.
Rinko, người đang tìm kiếm gì đó trên điện thoại, nói thêm.
“Còn có cả joso (除霜) nữa. Hay là cho cậu ấy làm luôn việc dọn tuyết trong tủ lạnh đi.”
“Toàn việc nhà nhỉ! Vậy thì mặc đồ maid đi.”
“Một bộ váy tạp dề dài và chỉnh tề sẽ vướng víu khi lấy đà, nên hãy mặc mini đi ạ, như vậy có thể khoe được cả đường cong đôi chân của Makoto-san nữa.”
Mặc kệ người trong cuộc, ba cô gái vẫn vô cùng hào hứng.
*
Tôi cứ ngỡ đó chỉ là một câu nói đùa, ai ngờ vài ngày sau Akane thật sự đã sắm một bộ đồ maid váy ngắn và còn vẽ cả kịch bản phân cảnh. Thế là buổi quay phim đã được tiến hành ở phía sau một tòa nhà của trường học, nơi cỏ dại mọc um tùm.
Video này dù không phải là bài hát mới nhưng lại có lượt xem tăng khá tốt. Tuy nhiên, nó lại bị hiểu lầm là tôi chỉ mặc đồ maid và chạy lung tung khắp nơi, nên chẳng có một khán giả nào nhận ra màn chơi chữ năm lớp nghĩa cả. Mà, cũng chẳng sao.
Dĩ nhiên, đời không ngọt ngào đến mức chỉ cần một video là có thể kiếm được mấy chục vạn yên ngay lập tức.
“Đăng thêm mười cái video như này nữa là trong tháng này có thể thu âm được một bài,” Rinko nói một cách cực kỳ nghiêm túc.
“Tớ không làm đâu! Chuẩn bị mệt chết đi được. Còn phải thuê trang phục mỗi lần nữa chứ.”
“Hay là mua luôn đi. Khoảng mười bộ trang phục cho Makoto-chan. Dùng tiền lãi từ video lần này.”
Đúng là làm chuyện ruồi bu.
*
Đêm đó, tôi ngồi trước máy tính trong phòng mình và khởi động phần mềm sequencer sau một thời gian dài.
Gần đây, tôi bận rộn với việc luyện tập và biểu diễn, và khi sáng tác bài mới thì mỗi thành viên ban nhạc sẽ tự lo phần phối khí cho nhạc cụ của mình, nên tôi chỉ cần mang đến một bản demo thu âm mộc một lần duy nhất là đủ. Không biết đã bao lâu rồi tôi mới lại mày mò các track nhạc trên sequencer.
Tôi tạo ra một đoạn rhythm điệu đàng có pha lẫn tiếng scratch noise, lót bên dưới một đoạn bassline dễ nhớ, rồi cho nó lặp đi lặp lại vô tận. Trên nền đó, tôi thêm vào những đoạn nhạc ngẫu hứng bằng nhiều loại nhạc cụ khác nhau. Khi cảm thấy chưa đủ, tôi thử chồng thêm các hiệu ứng, hoặc cố tình nới lỏng quantize để làm cho nhịp điệu trở nên kém sắc nét hơn…
Thật dễ chịu.
Chỉ mới khoảng nửa năm trước thôi, đây là tất cả thế giới của tôi. Trong căn phòng một mình, thứ âm nhạc khiêm tốn được dệt nên chỉ từ bàn phím và con chuột. Một thiên đường nhỏ bé mà trên khắp thế giới chỉ có chưa đến một nghìn người lắng nghe.
Bây giờ thì, nó đã lan rộng đến mức chính tôi cũng không biết nó đã kéo dài đến đâu.
Khi có trong tay ba chiếc xe với gia tốc và độ phản hồi tuyệt vời, việc ru rú trong phòng trở nên thật lãng phí. Tôi đã từng nghĩ vậy, nhưng khi lại được tự do vui đùa trong thế giới khép kín của màn hình máy tính như trước đây, niềm vui mà ban nhạc tuyệt đối không thể mang lại đã sống dậy. Cảm giác mọi thứ đều nằm gọn trong lòng bàn tay. Nó giống như một chiếc hộp thủ công tinh xảo, nơi mỗi cơ cấu kết hợp với nhau đều chuyển động theo ý muốn. Dàn nhạc khuếch tán vô hạn, và món đồ chơi nhỏ bé này, không phải là cái nào tốt hơn hay xấu hơn, mà cả hai đều là một phần tạo nên con người tôi.
Và, nếu là cách này, tôi có thể tạo ra một bản thu âm có chất lượng kha khá mà không cần phải trả tiền đắt đỏ để nhờ kỹ sư thu âm. Vì đó là thứ âm nhạc được hoàn thiện hoàn toàn bên trong máy tính.
Nhưng, nếu tôi hoàn thành bài hát này thì──sẽ thế nào?
Tôi không thể quay lại làm MusaO của ngày xưa được nữa. Kênh YouTube cũng đã đổi thành của Paradise Noise Orchestra, nên cũng không có nơi nào để công bố.
Không, không phải là không có. Tôi có thể tạo một tài khoản cá nhân mới, hoặc cứ thản nhiên đăng nó lên kênh PNO như một bài hát solo của mình thì cũng chẳng làm phiền đến ai cả.
Tôi không làm được, vì cảm thấy chẳng có ai mong muốn điều đó.
Sau khi điền đầy cả track nhạc cụ dây, tôi lưu bài hát lại và đóng sequencer.
Tôi đứng dậy khỏi ghế và ngã phịch xuống giường. Tay chân và đầu óc đều tê dại mơ hồ. Không khí lạnh lẽo chạm vào tai vừa mới tháo tai nghe, vai và cổ tôi run lên bần bật, tôi vội quấn chặt tấm chăn quanh người. Đã hoàn toàn là mùa đông rồi.
Cơn run rẩy, có lẽ không chỉ vì lạnh.
Tôi không hề do dự, cũng chẳng hề chững lại. Dù là sáng tác hay luyện tập ở studio, tôi đều cảm nhận được sự tiến triển, và tôi cũng biết mình cần phải làm gì lúc này.
Nhưng, khi một mình nhắm mắt lại, tôi co rúm người.
Mọi thứ xung quanh tôi đang chuyển động với một tốc độ chóng mặt, và tôi sợ hãi khi thấy cảnh vật bị đẩy lùi về phía sau dù mình đang đứng yên. Bây giờ tôi đang có cảm giác như vậy.
Lẽ ra mình nên nhận lời sản xuất của Kyoko-san…
Lúc bị Akane chỉ ra, tôi đã lảng tránh, nhưng bây giờ tôi đang dần cảm nhận được điều đó.
Bị ràng buộc cũng có nghĩa là trở nên thoải mái hơn. Trông có vẻ như đang chạy lung tung tùy thích, nhưng sợi dây dắt cổ đã được Kyoko-san nắm chặt, và nếu có lỡ bước vào con đường sai lầm, bà ấy sẽ kéo tôi lại. Nhưng tôi đã từ chối chiếc vòng cổ đó. Tôi chưa muốn bị ràng buộc. Vì muốn làm theo tốc độ của riêng mình, nên tôi đã từ chối. Trách nhiệm của mình, quyết định của mình, toàn quyền của mình. Tự mình suy nghĩ, tự mình đau khổ. Đã chọn lấy tự do có thể đi đến bất cứ đâu, giờ lại khiếp sợ vì không biết mình sẽ đi về đâu. Thật ngốc nghếch.
Paradise Noise Orchestra đang dần trở thành một sự tồn tại mà tôi không tài nào kiểm soát nổi.
Mọi người nói rằng vì tôi là người bắt đầu nên tôi là trưởng nhóm, nhưng nó đã hoàn toàn không còn nằm trong khuôn khổ một ban nhạc để chơi thứ âm nhạc mà tôi thích nữa. Mà nói cho cùng thì người bắt đầu đâu phải là tôi. Bốn người chúng tôi chỉ tình cờ tập hợp lại, rồi ngẫu nhiên có lời mời tham gia festival đến thôi mà. Nếu phải nói ai là người bắt đầu thì──
Chợt nảy ra một ý, tôi quờ tay tìm kiếm bên gối và nhấc điện thoại lên. Trong bóng tối, ánh sáng yếu ớt từ màn hình chiếu rọi khuôn mặt tôi. Tôi nhấn vào biểu tượng LINE.
Phòng trò chuyện với Hanazono-sensei vẫn dừng lại ở ngày hôm đó. Ngày tôi biết cô ấy đã nhập viện. Tin nhắn cuối cùng tôi gửi chỉ là “Xin hãy liên lạc lại ạ”.
Cô là người bắt đầu mà? Tôi thầm thì với màn hình mà không phát ra tiếng. Cô đã tập hợp mọi người, châm lửa, chứng kiến nó bùng cháy,──rồi tự ý biến mất. Trách nhiệm thuộc về cô. Vậy chẳng phải cô cũng có nghĩa vụ phải suy nghĩ xem tôi nên làm gì tiếp theo hay sao?
Tôi định viết một tin nhắn mới, rồi lại nhấc ngón tay khỏi màn hình và nhét điện thoại xuống dưới gối.
Chẳng có điều gì tôi muốn hỏi ý kiến cả. Chỉ là tôi đang run rẩy vì sợ bị hất văng ra khỏi guồng quay thôi. Hơn nữa, dù có gửi tin nhắn đi nữa, tôi cũng có thể mường tượng ra một cách rõ ràng kết quả là nó sẽ chỉ hiện “đã xem” mà không có hồi âm.
Musao, cậu chỉ đang cô đơn nên muốn nói chuyện với tôi thôi chứ gì?
Tôi cũng có thể hình dung ra một cách rõ ràng cảnh cô ấy sẽ nói vậy và tỏ ra thích thú.
Chà, đúng là như vậy thật.
Vì người đó không ở ngay trước mặt nên có thể thẳng thắn đến mức nào cũng được, đó là ưu điểm của trí tưởng tượng. Nhưng nó cũng là một khuyết điểm. Dù sao thì cũng thật xấu hổ. Dù không ai khác nhìn thấy, nhưng chính mình lại đang nhìn thấy mình và cảm thấy xấu hổ.
Tôi ném luôn cả chiếc điện thoại trong tưởng tượng vào một xó xỉnh nào đó trong bóng tối và nhắm mắt lại.
Ngay lúc tôi sắp chìm vào giấc ngủ, chiếc điện thoại (thật) dưới gối rung lên. Tôi bật dậy. Cái tên Kakizaki hiện lên trên màn hình.
『Lâu rồi không liên lạc, tôi là Kakizaki của Naked Egg đây ạ! Xin lỗi vì đã làm phiền anh vào đêm khuya thế này.』
Công ty Cổ phần Naked Egg là công ty tổ chức sự kiện đã lên kế hoạch cho lần đầu tiên chúng tôi tham gia festival. Kể từ đó, chúng tôi đã được Kakizaki-san, người phụ trách, giúp đỡ rất nhiều.
『Xin lỗi vì sự đường đột này, nhưng không biết thứ Năm hoặc thứ Sáu tuần này anh có chút thời gian không ạ?』
“À, là chuyện về festival mùa đông phải không ạ. Tôi thì, vâng, cả hai ngày đều được ạ.”
Có vẻ như festival mùa hè đã rất thành công, nên anh ấy đã nói sẽ mời chúng tôi lần tới. Nhưng Kakizaki-san lại hắng giọng ở đầu dây bên kia.
『Chuyện đó cũng có, nhưng mà, ờm… liệu có thể sắp xếp thời gian để tất cả các thành viên cùng có mặt được không ạ?』
Tôi cảm nhận được sự ngập ngừng trong giọng nói của anh ấy.
Anh ấy đang cố gắng truyền đạt một điều khó nói sao cho trôi chảy nhất, nhưng chính điều đó lại tạo ra sự vướng mắc. Tôi nghe ra như vậy.
『Đây là một yêu cầu rất ích kỷ, nhưng có một người mà chúng tôi muốn các bạn PNO gặp gỡ. Là một bassist ạ──』
*
Tan học ngày thứ Năm, bốn người chúng tôi cùng nhau đến Aoyama.
Những buổi họp bình thường, Kakizaki-san sẽ đến tận Ikebukuro hoặc Shinjuku, nhưng hôm đó anh ấy lại muốn chúng tôi đến công ty.
Một nửa tầng sáu của tòa nhà văn phòng sang trọng đó là văn phòng của Công ty Cổ phần Naked Egg. Sau khi báo cho lễ tân qua điện thoại nội bộ, chúng tôi được dẫn vào phòng họp. Người chào đón chúng tôi là Kakizaki-san và một người đàn ông trung niên vạm vỡ khác với làn da rám nắng vì chơi golf. Đó là giám đốc Tamamura.
“Ôi chà, đã phiền mọi người cất công đến đây! Cảm ơn, cảm ơn nhiều!”
Ngài giám đốc tiến lại gần với nụ cười toe toét, để lộ hàm răng đã được tẩy trắng sáng bóng.
“Mọi người đi học về à, chà, tôi chỉ mới thấy đồng phục của các bạn qua video thôi nhưng người thật đúng là có khí chất khác hẳn nhỉ, hay là live show tới các bạn cứ mặc đồng phục biểu diễn luôn thì sao? À, liệu có phiền phức gì với nhà trường không nhỉ? Hay để chúng tôi thiết kế trang phục kiểu đồng phục thay thế nhé?”
Đây là một người có tài ăn nói gấp năm mươi lần Kakizaki-san.
“Các bạn ‘Puno’ có một sức hút vượt trội trong số các nghệ sĩ mới nổi hiện nay, nên công ty chúng tôi cũng quyết định sẽ quảng bá các bạn như nghệ sĩ chính trong sự kiện Giáng sinh sắp tới, không, chúng tôi đã đặt cược toàn bộ công ty vào ‘Puno’ rồi. À mà nghe nói các bạn đã từ chối lời mời sản xuất của Kyoko Cashmere, chà chà, quả không hổ danh, tính độc đáo trong âm nhạc của ‘Puno’ là có một không hai mà.”
Làm ơn đừng đọc PNO là ‘Puno’ nữa được không…
“Cả bạn bassist mà hôm nay tôi giới thiệu nữa, chà, đây thật sự là một tài năng hiếm có, tuy còn trẻ nhưng hội tụ đủ ba yếu tố là ngoại hình, tài năng và bản lĩnh, tôi tin chắc các bạn sẽ công nhận thôi. Tôi đã cho cô bé vào studio gần đây nhất trước rồi, nên chúng ta đi ngay thôi.”
“Khoan, thưa ngài, chúng tôi không có tìm kiếm bassist──”
Có lẽ giọng tôi quá nhỏ, giám đốc Tamamura dường như không nghe thấy gì cả. Ông ta lắc lư thân hình đồ sộ và rời khỏi phòng họp. Kakizaki-san chắp tay, cúi đầu lia lịa với vẻ mặt vô cùng áy náy, và thúc giục bốn người chúng tôi ra ngoài.
Rinko, Shizuki và Akane đều đồng loạt nhìn tôi với ánh mắt như muốn hỏi “Chuyện này có ổn không vậy?”. Dù mọi người có nhìn tôi như thế thì tôi cũng biết làm gì bây giờ.
Dù ở trong thang máy hay sau khi đã ra khỏi tòa nhà, ngài giám đốc vẫn thao thao bất tuyệt về tầm nhìn tương lai của ‘Puno’ với những ảo mộng như Budokan hay Tokyo Dome, không cho chúng tôi một kẽ hở nào để chen vào. Đã thế studio lại nằm ở tòa nhà cách đó hai căn, nên chúng tôi đến nơi ngay lập tức.
Câu chuyện tôi nghe được từ cuộc điện thoại của Kakizaki-san hôm trước là thế này.
Giám đốc, như thường lệ, đã độc đoán hành động và tìm thấy một thành viên mới cho PNO. Anh ấy nhờ chúng tôi, coi như nể mặt ông ta, hãy gặp cô bé một lần.
Giám đốc Tamamura là người đã cố gắng dàn dựng để tôi hoàn toàn không nổi bật trên sân khấu trong festival mùa hè, hòng biến PNO thành một ban nhạc nữ ba thành viên. Việc ông ta tự ý tìm một nữ bassist cũng có thể coi là trước sau như một, hay sao đó.
“Tại sao lại phải kéo cả đám đến tận Aoyama vì một chuyện như vậy chứ,” Akane đã càu nhàu như thế. “Cứ từ chối thẳng thừng qua điện thoại là được rồi còn gì. Ban nhạc của chúng ta đã có một bassist tên là Makoto-chan rồi mà.”
Hoàn toàn đúng như vậy, nhưng vì đây là người đã giúp đỡ chúng tôi, nên tôi đã thuyết phục ba thành viên còn lại để rồi hôm nay phải cất công đến đây. Thực ra, tôi có hứng thú với cô bassist đó.
Không biết cô ấy là người thế nào. Bằng tuổi chúng tôi, là con gái, kỹ năng chơi bass được bảo chứng, và có thể chơi tất cả các bài hát đã được công bố của chúng tôi, Kakizaki-san đã nói như vậy. Thế thì tôi muốn gặp thử. Nếu được thì muốn nghe thử màn trình diễn của cô ấy.
Chúng tôi đi xuống tầng hầm, và khi giám đốc Tamamura mở cánh cửa cách âm dày cộp ở cuối hành lang, một đoạn passage bass nhanh vọng ra từ bên trong, làm rung chuyển cả da thịt, trần nhà và những bức tường.
Đó là một phòng tập khá rộng. Dù có một cây đại dương cầm và một bộ trống đặt ở phía sau nhưng không hề có cảm giác chật chội. Nhìn bức tường bên trái được tráng gương toàn bộ, có lẽ nơi này còn được dùng để tập nhảy nữa.
Cô gái đang đứng trước ampli bass, khi nhận ra chúng tôi bước vào, đã tháo nhạc cụ khỏi vai và đặt nó lên giá đỡ. Có lẽ cô ấy cũng vừa đi học về, trên người vẫn đang mặc đồng phục.
"Rất hân hạnh. Em là Shigasaki Kaya."
Cô ấy vừa nói vừa khẽ cúi đầu chào chúng tôi. Khi ánh mắt chúng tôi giao nhau, không hiểu sao cô ấy lại lườm tôi tóe lửa, khiến tôi bất giác lùi lại.
Đúng như lời chủ tịch Tamamura, cô ấy quả thật có hào quang. Tựa như một đóa hồng đầy gai nhọn. Vẻ đẹp áp đảo của cô ấy khiến tôi nhớ đến Kyoko Cashmere. Nhưng nếu sức hút mãnh liệt của người đó là thứ được tạo ra một cách có ý thức, thì ở cô gái này, tôi lại có cảm giác như một luồng nhiệt huyết không thể kiểm soát đang chực trào ra. Có lẽ do kiểu tóc buộc hai bên mà trông cô ấy có phần non nớt, và chính điều đó lại càng làm nổi bật tính hiếu chiến của cô.
Trong lúc tôi còn đang phân vân không biết nên đáp lại thế nào, cô ấy đã thoăn thoắt bước đến, ghé sát mặt và nhìn tôi chằm chằm.
"—Anh..."
Tôi ngửa người ra sau. Shizuki thì tròn mắt, Rinko cau mày, còn Akane thì há hốc miệng. Shigasaki Kaya nheo mắt, nói bằng một giọng điệu đanh đá.
"Anh đang giả trai à. Tức là không nghiêm túc, đúng không?"
"...Hả?"
Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Anh là Mu... Murase Makoto-san, phải không ạ?"
"...Đúng là tôi, nhưng mà..." Sao cô ấy lại nhấn mạnh âm "Mu" thế nhỉ.
"Lúc hoạt động chính thức thì anh đều giả gái mà. Trên sân khấu lần trước cũng vậy. Việc anh ăn mặc như con trai có nghĩa là anh đang không ở trong chế độ nhạc sĩ nghiêm túc, đúng chứ?"
Cái logic quái đản này ở đâu ra vậy?
"Hừm. Quả nhiên."
"Đừng có mà 'quả nhiên', Rinko! Sao cậu lại tin sái cổ thế hả!"
Vì cái gật gù bí ẩn của Rinko mà Shigasaki Kaya cũng làm vẻ mặt như đã thông suốt.
"Ra là anh xem nhẹ chuyện này vì nghĩ mình chỉ là thành viên hỗ trợ cho buổi diễn thôi nhỉ. Được thôi. Em sẽ khiến anh phải thay đổi nhận thức."
Thật sự, tôi hoàn toàn, không hiểu cô ấy đang nói gì. Thành viên hỗ trợ cho buổi diễn? Rốt cuộc cô bé này đang nói về chuyện gì vậy?
"Đúng rồi nhỉ, trước hết cứ phải là một buổi jam session đã, dù gì các thành viên cũng đã cất công đến studio rồi mà."
Chủ tịch Tamamura chen vào giữa chúng tôi, nói một cách xởi lởi đến ngột ngạt.
"Nghệ sĩ thì phải dùng âm thanh để giao tiếp với nhau chứ! Mà này, Kaya-chan đây nhé, kỹ thuật của em ấy siêu đẳng lắm đấy. Mấy bài của PNO em ấy chơi được hết luôn. Mọi người có mang nhạc cụ không, à à, không mang à, xin lỗi vì phải dùng đồ có sẵn ở đây nhé, nhưng mà, vâng, toàn là đồ xịn cả đấy, mà phần setup cũng đã..."
Bài diễn văn đầy phấn khởi của ông chủ tịch có vẻ sẽ chẳng dừng lại. Đã thế, ông ta còn tự tay chuẩn bị cả ampli guitar. Akane huých vào vai tôi.
"Makoto-chan, chuyện này là sao vậy? Sao mạch truyện lại thành ra như thể chúng ta nhờ người ta hỗ trợ thế này?"
"Không, tớ cũng chịu."
Người duy nhất có thể giải quyết tình hình này chỉ còn lại Kakizaki-san. Nghĩ vậy, tôi nhìn sang thì thấy ngay cả Kakizaki-san cũng đang nhìn chủ tịch chằm chằm với ánh mắt như muốn nói "Tôi chưa nghe gì về chuyện này cả?". Thôi xong rồi. Mọi thứ loạn hết cả lên rồi.
Bất chợt, Shigasaki Kaya lại nhấc cây guitar bass của mình khỏi giá đỡ và luồn vai qua dây đeo.
Cô vặn nút ampli lên mức tối đa, và một thứ tiếng nhiễu đến nghẹt thở tràn ngập khắp phòng thu.
Mãi sau này tôi mới nghĩ, có lẽ sự kiện ngày hôm đó xảy ra chính vì cô ấy là một bassist. Tôi từng nghe một bassist nổi tiếng nói rằng, guitar bass tuy là nhạc cụ có thể chơi giai điệu, nhưng về bản chất, nó là một nhạc cụ gõ.
Cô ấy mang trong cơ thể mảnh mai của mình năng lực của cả guitar và trống.
Chỉ với một mình mình, cô ấy có thể tạo ra cả dòng chảy của âm thanh và nhịp điệu—nói cách khác, chính là đường nét của cả bài hát.
Vì vậy, chỉ trong một小節, trái tim chúng tôi đã bị cô ấy đoạt lấy.
Tôi nhận ra ngay đó là bài hát gì. Là bản nhạc uptempo mà chúng tôi luôn chơi đầu tiên. Dù bè bass hoàn toàn khác với những gì tôi từng chơi, tôi vẫn nhận ra. Tôi có cảm giác như nghe được cả tiếng hi-hat lướt đi vun vút, đan xen những điểm nhấn phức tạp.
Chắc là vì thế, người đầu tiên hành động là Shizuki. Cô ấy vòng ra sau dàn trống, ngồi xuống ghế và nhặt lấy đôi dùi đặt trên mặt trống snare. Tiếng beat ảo giác đang chạy trong tai chúng tôi và âm thanh thực tại chồng khít lên nhau một cách hoàn hảo. Tiếp theo, Akane với vẻ mặt tò mò không hề che giấu, bước đến giá đàn và khoác cây Strat lên vai. Những cú cutting với âm clean trong trẻo lướt đi, quyện chặt vào bè bass. Cuối cùng, Rinko, với vẻ mặt uể oải như muốn nói "đành chịu thôi", tiến về phía cây đàn piano, nhưng rồi cô ấy lao vào bản hòa tấu chỉ bằng một hơi với một cú glissando đầy thách thức và căng thẳng.
Giọng hát của Akane quất mạnh vào micro.
Chỉ mình tôi đứng chết trân giữa dòng lũ âm thanh. Tôi không thể rời mắt khỏi những ngón tay thon dài của Shigasaki Kaya đang nhảy múa trên thân đàn màu kem. Vì quá say mê trước những chuyển động thanh thoát ấy mà tôi đã không nhận ra ngay sự đặc biệt của cây đàn cô ấy đang dùng.
Tai tôi đã bắt được sự khác lạ trước cả mắt. Khi vào điệp khúc, một câu nhạc chưa từng tồn tại trong thế giới của tôi chợt trỗi dậy từ lòng đất, kéo tuột tôi vào bóng tối. Nơi tôi chìm xuống là một bầu trời đêm dày đặc những vì sao đến nghẹt thở. Sao con bé có thể lặn sâu đến thế này chứ?
Và rồi tôi cuối cùng cũng nhận ra.
Đó là một cây bass năm dây.
Bên dưới dây E, nốt trầm nhất của một cây bass thông thường, có thêm một sợi dây khác dày hơn. Những ngón tay cô ấy giờ đây đang vuốt ve bề mặt sợi dây đó, một cú stroke dịu dàng như đang gãi cằm một chú mèo. Thế nhưng, dải trầm căng chặt dưới chân dàn nhạc lại cứng rắn và vững chãi như mặt hồ thủy tinh tăm tối.
Tôi không hề biết. Rằng tiếng dương cầm của Rinko có thể bùng cháy cao đến mức thiêu đốt cả bầu trời. Rằng tiếng kick của Shizuki có thể khoét sâu mặt đất một cách đau đớn đến vậy. Rằng giọng hát của Akane có thể mạnh mẽ xé toạc thế giới đến thế.
Tôi không hề biết. Rằng bài hát của chúng tôi, lại ở một nơi xa đến thế.
Akane vung tay cắt đứt hợp âm kết thúc được kéo dài như thể luyến tiếc. Bốn cô gái nhìn nhau, gương mặt lấm tấm mồ hôi. Dư âm còn lại trong tai đẩy tôi vào sát tường, khiến tôi cứ thế uể oải tựa lưng vào đó.
"...Bass năm dây đã ghê! Điệp khúc xuống đến nốt C thăng đó, đoạn đó nhún nhảy theo đã cực kỳ luôn."
Akane nói trong khi thở dốc. Đúng vậy, bass năm dây có thể tạo ra âm thanh thấp hơn cả bass bốn dây, nên phạm vi tạo câu nhạc cũng rộng hơn một cách áp đảo. Đó là một bức tường vật lý mà nhạc cụ của tôi không thể nào vượt qua.
"Bài này thì phải là năm dây. Em đã nghĩ vậy ngay từ lần đầu nghe," Kaya gật đầu đáp. "Những bài khác của PNO thì bốn dây hợp hơn. Nếu chơi bài tiếp theo thì em sẽ đổi đàn."
"Cậu đổi đàn tùy theo bài hát à," Shizuki nói từ phía sau dàn trống. "Quả nhiên là năm dây thì có vẻ khó slapping nhỉ. Bài vừa rồi thì hợp với kiểu nhịp thẳng, nhưng với những bài có nhịp nảy thì..."
"Đúng! Đúng vậy, chúng là hai loại nhạc cụ hoàn toàn khác nhau. Số chỗ cần phải mute cũng tăng lên và các câu nhạc có thể chơi cũng thay đổi."
Giọng điệu của Kaya khi trả lời vẫn còn gai góc, nhưng đâu đó lại có vẻ vui.
"Cũng khá hay đấy nhưng tớ muốn cậu giảm dải trầm và tăng dải trung lên. Âm của cậu dày hơn của Murase-kun nên sẽ lấn át tay trái của piano."
Rinko cũng tham gia vào cuộc trò chuyện. Sau đó một lúc, cả bốn người hăng say trao đổi ý kiến và quay trở lại vị trí của mình. Chủ tịch Tamamura thì mỉm cười gật gù như đang xem hội thao của con mình.
Ý định tra hỏi ông chủ tịch về đầu đuôi câu chuyện đã bay sạch khỏi đầu tôi. Tôi cứ dán chặt vào tường, nhìn ban nhạc Paradise Noise Orchestra không có tôi đang dong buồm ra một vùng biển xa lạ.
Tôi đã từng có một trải nghiệm tương tự trước đây.
Kyoko-san cầm lấy cây bass và chơi cùng ban nhạc ngay trước mắt tôi, thay cho vị trí của tôi. Lúc đó, tôi chỉ biết choáng váng trước sự chênh lệch về kỹ năng giữa chúng tôi. Nhưng, cảm xúc đang chi phối tôi lúc này lại hoàn toàn khác. Chắc chắn là Kaya cũng điêu luyện hơn tôi rất nhiều. Nhưng tôi thậm chí còn không có ý định so sánh mình với cô ấy. Mọi thứ đều khác biệt. Cú attack, sự chuyển biến của legato, cảm giác thô ráp trên đầu lưỡi, và cả cách đặt dấu lặng cướp đi ý thức chỉ trong một khoảnh khắc— Cứ như thể đó là một nhạc cụ mà tôi chưa từng biết đến. Đây rốt cuộc là gì? Nhạc cụ mà cô ấy đang chơi một cách mượt mà và uyển chuyển như một phần cơ thể mình kia, rốt cuộc là gì?
À... ra vậy.
Đó mới là guitar bass sao.
Đến điệp khúc của bài thứ ba, một sự kiện đã đẩy tôi đến cực điểm của sự bàng hoàng thất thần. Kaya bước đến giá micro của Akane, rướn người và hòa giọng của mình vào.
Một giọng cao trong trẻo và mãnh liệt, đối lập hoàn toàn với giọng khàn như bị đốt cháy của Akane.
Một sự hòa âm có thể chẻ đôi trục chính của tâm hồn, thứ mà giọng của tôi tuyệt đối không thể tạo ra, vang vọng khắp phòng thu.
Sau khi chơi liền bốn bài không nghỉ, bốn cô gái cuối cùng cũng dừng tay, cùng nhau ngước nhìn trần nhà và thở ra một hơi nóng hổi.
Tiếng vỗ tay vô duyên của chủ tịch Tamamura phá tan dư âm của bài hát.
"Chà, thật sự là tuyệt của tuyệt của tuyệt vời! Kaya-chan cũng hợp dã man luôn!"
Đặt cây bass lên giá, Kaya vừa dùng khăn lau mồ hôi trên cổ vừa trả lời.
"Em nghĩ là mình đã có một màn trình diễn làm mọi người hài lòng."
"Tất nhiên là siêu hài lòng rồi! Mọi người cũng thấy vậy đúng không? Vậy thì, chúng ta sẽ bàn chuyện sắp tới, Kakizaki-kun, phần còn lại nhờ cậu nhé, tôi có một cuộc họp khác ngay bây giờ."
"Ể?"
Kakizaki-san, người đang đứng nép mình một cách khó ở trong góc phòng thu, đột nhiên bị réo tên và phát ra một tiếng kêu kỳ lạ. Trông anh ta có vẻ kinh ngạc đến tận đáy lòng, không có chút余裕 nào để che giấu.
"Ơ kìa chủ tịch, chờ chút."
"Thế nhé!" Nói rồi, chủ tịch Tamamura biến mất khỏi phòng thu.
Thật không thể tin được, Kakizaki-san lại nhìn tôi với ánh mắt như cầu cứu. Tôi cũng khó xử lắm chứ. Tôi chỉ có một dự cảm chẳng lành về những gì sắp xảy ra.
"Thế nào ạ, Murase-san. Em đậu chứ?"
Kaya bước tới và hỏi với giọng điệu như đang trách móc.
"Hẳn là anh đã nghĩ sẽ thật lãng phí nếu chỉ để một bassist tầm cỡ như em làm nhân sự cho buổi diễn thôi đúng không. Nếu là em, em tuyệt đối có thể đưa âm thanh của PNO lên một tầm cao hơn nữa. Anh nên tuyển em làm thành viên chính thức."
Đó là một sự tự tin đầy áp đảo. Mà cô ấy đúng là một tay chơi ở đẳng cấp đó thật.
Chuyện đó thì là vậy—
"À, ừm, chuyện là, chúng tôi chỉ được ông chủ tịch nói là có một bassist muốn cho nghe thử nên mới đến thôi, chứ... chuyện nhân sự cho buổi diễn hay gì đó thì chúng tôi hoàn toàn không nghe nói gì cả."
Gương mặt Kaya cứng lại và khẽ biến dạng.
Đúng lúc đó, Kakizaki-san rụt rè xen vào từ bên cạnh.
"Kaya-san, cô đã nghe Tamamura của chúng tôi nói những gì vậy ạ?"
Kaya chớp mắt, nhìn lần lượt từng khuôn mặt chúng tôi như thể đang tìm lối ra khỏi một mê cung, rồi lại chuyển ánh mắt về phía Kakizaki-san.
"Thì là... PNO đang tìm bassist cho buổi diễn tiếp theo, ạ. Rồi còn tổ chức cả buổi audition nữa. Tamamura-san bảo có gần năm mươi người đến. Đương nhiên là em được chọn, và hôm nay đến để ra mắt. Ông ấy còn nói nếu em có một màn trình diễn xuất sắc thì có thể sẽ được làm thành viên chính thức..."
Kakizaki-san dùng hai tay che mặt rồi ngồi sụp xuống. Lần đầu tiên tôi thấy một người lớn tuổi như vậy lại làm hành động đó.
"...Thành thật xin lỗi... Chủ tịch của chúng tôi, hay làm mấy chuyện như vậy lắm..."
Giọng nói yếu ớt của Kakizaki-san thấm ướt cả sàn phòng thu.
"Gọi là nói phét... hay đúng hơn là chém gió... Ông ấy cứ đi nói những lời ngon ngọt với các bên, rồi sau đó nếu mọi chuyện khớp với nhau thì coi như là hời..."
À, vâng, tôi cũng biết sơ sơ. Ông ta là người như vậy mà. Và có lẽ ông ta cũng tự biết điều đó. Nên mới đẩy việc này cho Kakizaki-san rồi chuồn mất. Tôi và Rinko, Shizuki và Akane bên cạnh, nhìn nhau với vẻ mặt bơ phờ.
Chỉ có Kaya không chịu nổi nữa đã bùng nổ.
"Vậy... tất cả là dối trá sao?!"
Tất cả chúng tôi đều giật mình.
"Đã tổ chức cả audition rồi cơ mà?! Không thể tin được, đừng nói là hỗ trợ, ngay cả việc tuyển thành viên các anh cũng không làm sao?"
Tôi mất một lúc mới nhận ra câu hỏi đó là dành cho mình. ...Tất nhiên đó là lời nói dối, rõ ràng là cô ấy đang hỏi tôi, nhưng tôi không muốn thừa nhận. Vì tôi không biết phải trả lời thế nào.
"...Ừm, thì... đúng là... vậy... nhưng mà."
"Thế thì nói ngay từ đầu đi chứ! Mà trước đó nữa, tại sao các anh lại đến đây, đáng lẽ phải từ chối ngay khi nghe chuyện chứ, làm em chơi thử nhạc như một con ngốc vậy!"
Tất cả những gì cô nói đều đúng.
Người đã vớt vát được tình hình chính là cú dập đầu lạy tạ của Kakizaki-san.
"Thật sự vô cùng xin lỗi! Về chuyện lần này! Sau đây tôi sẽ nói chuyện kỹ lại với chủ tịch và đến xin lỗi cô sau, nên xin cô hãy..."
Kaya, người đột nhiên bị xẹp hết hơi, quay đi, lẩm bẩm điều gì đó, rồi vội vàng cất hai cây guitar bass vào bao, cúi đầu chào một cách đầy tức giận rồi rời khỏi phòng thu. Bầu không khí không cho phép chúng tôi nói lời nào, tất cả chỉ biết im lặng tiễn cô ấy. Cánh cửa cách âm đóng lại, áp suất không khí thay đổi làm màng nhĩ tôi kêu lên một tiếng, và tôi cuối cùng cũng có thể thở ra hơi thở mà mình đã nín suốt từ nãy đến giờ.
*
Buổi tập ở phòng thu ngày hôm sau, tôi cũng hoàn toàn không tập trung được.
Ngay cả khi đang chơi nhạc, tôi lại bất chợt nhớ đến bè bass của Kaya đã nghe ngày hôm qua và cố gắng đuổi theo nó. Và rồi tôi nhận ra. Cây bass của tôi không có dây thứ năm, và Kaya cũng không ở đây.
Lẽ ra mình không nên nghe thứ âm thanh đó.
Mọi thứ hoàn toàn trái ngược với lần bị Kyoko-san hạ gục. Lần đó, tôi bị đánh bại, tôi ngưỡng mộ và cố gắng vùng vẫy để bắt kịp. Nhưng với Kaya, tôi thậm chí còn chẳng cảm thấy cay cú. Tâm trạng của tôi chỉ như lúc nhìn thấy một chiếc xe thể thao trên phố. Oa, ngầu quá, trông nhanh ghê, nhưng mình còn chưa có bằng lái xe nữa là...
"Dừng lại."
Rinko dừng演奏 giữa chừng.
"Hôm nay không được rồi. Dừng ở đây thôi."
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt trách móc.
Shizuki cũng gật đầu đứng dậy, Akane thì nhún vai, rút dây cáp khỏi cây guitar và bắt đầu dọn dẹp. Hả, kết thúc rồi sao? Còn khoảng mười lăm phút nữa mà? Một sự đồng thuận ngầm được hình thành, và công việc dọn dẹp được tiến hành một cách lặng lẽ khiến tôi có chút sợ hãi. Tôi cũng đành phải vặn nút ampli về số không.
Sau khi dọn xong dây cáp, Rinko kéo một chiếc ghế xếp lại gần tôi. Cô ấy ngồi xuống, vắt chéo chân rồi lại khoanh tay. Akane cũng tương tự tiến lại gần, dựa vào chiếc ampli bass cao và nhếch môi tạo một vẻ mặt không thể diễn tả được. Mắt cô ấy không cười. Tôi đã nghĩ Shizuki thì chắc sẽ không có thái độ công kích như vậy, nhưng cô ấy lại cố tình mang chiếc ghế của dàn trống đến ngay trước mặt tôi và ngồi ngả người ra sau. Vốn dĩ cử chỉ của cô ấy đã thanh lịch nên tư thế nửa vời này trông khá buồn cười, nhưng bầu không khí có vẻ không cho phép tôi cười.
"Ừm. Có chuyện gì vậy ạ?"
Tôi rụt rè hỏi.
"Murase-kun. Cô bé đó... Shigasaki Kaya-san thì phải."
Rinko nói bằng một giọng đều đều như bị ép dẹt.
"Cậu đang nghĩ đến việc cho cô bé đó vào ban nhạc đúng không?"
"...Ể? Đâu có,... làm gì có chuyện đó."
"Makoto-chan, cậu không giỏi giả vờ đâu nên đừng cố làm gì. Cậu cứ lúng túng bắt chước câu nhạc của con bé đó lộ hết cả ra rồi kìa."
Lộ hết cả ra rồi à. Cũng phải thôi. Hôm qua tôi có tập thử một chút nhưng âm vực không đủ nên cũng đành chịu.
"Makoto-san lại thế rồi, cứ thấy gái xinh là bất chấp hết."
"K-Không, khoan đã, chuyện xinh hay không thì liên quan gì chứ."
"Vậy là chị ấy không xinh sao?!"
Sao lại thành ra chuyện này vậy.
"...Xinh thì có xinh."
"Dám khen người phụ nữ khác xinh đẹp ngay trước mặt tôi, anh đang nghĩ cái quái gì vậy?!"
"Câu 'đang nghĩ cái gì' là của tôi mới đúng! Tôi phải làm sao bây giờ?!"
"Makoto-chan, nguy rồi nguy rồi, Shizu-chan sắp lên cơn vì thiếu thốn tình thương rồi kìa, nói cậu ấy xinh mười lần đi!"
"Ểểểể... tại sao lại thành ra thế này..."
"Nhanh lên không cậu ấy lên cơn co giật bây giờ! Cậu ấy sẽ bắt đầu gõ một dàn trống vô hình ở tốc độ 260 BPM đấy!"
Đó là bệnh gì vậy trời. Đành chịu thôi.
"Shizuki, xinh lắm, xinh xinh xinh xinh xinh xinh xinh xinh xinh xinh xinh."
Nói được nửa chừng, chính tai tôi cũng nghe từ "xinh" thành từ "kinh" và đầu óc tôi như muốn nổ tung.
"Aaaaaa Makoto-san không được đâu ạ, em hạnh phúc quá hai tay run lên với tốc độ 260 BPM mất rồi."
Kết quả cũng như nhau cả thôi.
"Murase-kun, tớ thì chỉ cần khoảng hai mươi lần thôi."
"Đừng có mà 'thôi'! Lại còn tăng lên nữa! Mà rốt cuộc đây là cái gì vậy?"
"Là lỗi của Murase-kun vì đã tùy tiện khen người khác ngoài thành viên ban nhạc là xinh đẹp. Tự kiểm điểm đi."
"Cậu ấy xinh thật mà, có sao đâu. Xinh thì tớ nói là xinh thôi."
Nghe vậy, Shizuki đỏ mặt, úp hai tay lên mặt và bắt đầu lăn lộn trên sàn. Gì thế này. Sao đột nhiên lại thế... À, không phải nói cậu đâu—mà, cũng không phải là không phải nói cậu...
"Akane, nghe thấy chưa? Thật không thể tin được là cậu ta có thể nói những câu như vậy một cách vô thức. Dạo này tớ đã cố không trách móc nhiều nhưng đúng là tên tội phạm tình dục mà."
"Cậu ta nói trôi chảy tự nhiên thật đấy. Chắc là cũng đi nói lung tung ở những nơi khác nữa."
"Ngoài ban nhạc ra thì làm gì có ai để tớ nói mấy câu như thế này!"
Câu này hình như là tự đào hố chôn mình (?) rồi. Akane cười toe toét và ghé sát mặt vào tôi.
"Hửm? Tức là trong ban nhạc thì nói được à? Ngoài Shizu-chan ra còn ai nữa? Ví dụ xem nào?"
Rốt cuộc cái diễn biến này là sao vậy.
"Đúng vậy, Murase-kun hãy chịu đựng với tôi đi. Dù là một triệu lần khen xinh tôi cũng sẽ đón nhận hết."
"Ghê quá đấy?"
"Nếu là Rinko-san và Akane-san thì em sẽ đặc biệt cho phép đấy ạ, Makoto-san."
Sao Shizuki lại hồi sinh tỉnh bơ và còn ra vẻ ta đây thế kia.
"Mà công nhận con bé đó xinh thật," Akane đột ngột quay về trạng thái bình thường. "Tên gì nhỉ, ừm, Shigasaki Kaya-san."
"Toát ra hào quang của người nổi tiếng luôn ấy."
"Tớ có cảm giác đã gặp ở đâu đó rồi. Cậu ấy có lên TV không?"
Mấy người này, lúc nào cũng chuyển từ diễn hài sang nói chuyện bình thường trong nháy mắt, không thấy chóng mặt hay sao nhỉ. Tôi thì đã lảo đảo vì mệt mỏi rồi đây này.
"A, gõ Google ra rồi này."
Akane nói, thế là Shizuki và Rinko cũng ghé đầu vào xem điện thoại của cô ấy. Tôi cũng lẳng lặng đến gần và nhìn từ phía đối diện.
"Uầy, là con gái của Shigasaki Kyohei!"
"Diễn viên đó á? À, hình như ngày xưa là ca sĩ thì phải."
"Đúng đúng, khách mời thường xuyên của Kouhaku! Mẹ là Mayuzumi Ranko! Nghe nói mới thấy giống thật!"
"Bảo sao hát cũng chuyên nghiệp như vậy. Chắc là do bố dạy dỗ."
"Bố mẹ đều có vẻ không liên quan gì đến rock nhỉ, lạ thật."
"Rin-chan chẳng phải cũng mặc kệ ý muốn của phụ huynh mà chơi rock còn gì. Chuyện thường thôi."
"Nghe cũng có lý. Shizuki cũng là con gái của một gia tộc trứ danh mà vẫn làm tay trống nhạc rock đấy thôi."
"Mà này, nhỏ tuổi hơn chúng ta đấy, học sinh cấp hai! Thật á? Phát triển tốt quá không vậy?"
Mấy cô gái đang bàn tán sôi nổi làm tôi chẳng nhìn được màn hình, nên tôi tự lấy điện thoại của mình ra tìm kiếm.
Hoàng tử của làng nhạc Kayoukai, Shigasaki Kyohei (tên thật, Shigasaki Kohei). Cái biệt danh hoàng tử cũng chỉ là do được đặt cho từ hồi mới ra mắt rồi cứ thế được dùng tiếp, chứ bây giờ ông ấy cũng đã gần sáu mươi. Gần đây ông hoạt động với tư cách diễn viên nổi bật hơn, và tôi cũng có ấn tượng mạnh hơn về ông trong các bộ phim Taiga hơn là một ca sĩ. Ông là người có một lịch sử tình trường vô cùng hoành tráng, và Kaya là con gái giữa ông và người vợ thứ ba, nữ diễn viên xuất thân từ Takarazuka - Mayuzumi Ranko. Kaya còn có ba người anh chị cùng cha khác mẹ, mỗi người đều đang hoạt động trong làng giải trí với tư cách ca sĩ enka hoặc diễn viên. Bản thân Kaya cũng có nhiều kinh nghiệm xuất hiện trên truyền hình và làm người mẫu thời trang. Cô ấy cũng đã đóng một vai kha khá trong một bộ phim ra mắt vào mùa xuân năm nay.
Không phải đây là một dòng dõi thuần chủng sao. Tại sao một người như vậy lại muốn vào ban nhạc của chúng tôi chứ.
Tuổi tác—năm nay là học sinh năm ba trung học cơ sở. Lời của Kakizaki-san rằng cô ấy bằng tuổi chúng tôi không sai, nhưng nếu tính theo khối lớp thì nhỏ hơn một tuổi. Ra là vậy. Tôi hiểu tại sao chủ tịch Tamamura lại cố gắng đưa cô ấy vào ban nhạc của chúng tôi đến mức phải nói dối. Ngoại hình, kỹ thuật biểu diễn, khả năng tạo chủ đề nóng, lại còn trẻ hơn chúng tôi. Một tài năng hội tụ đủ các điều kiện như vậy để trở thành thành viên thứ tư của 'ban nhạc nữ PNO' thì khó mà tìm được. Có lẽ chẳng cần đến buổi audition làm gì. Chắc chắn là quyết định ngay lập tức rồi, chuyện này.
"Mà thôi, cho dù có là tài năng kiệt xuất đến đâu, thì chúng ta cũng sẽ không nhận thêm con gái vào đâu."
Rinko nói thẳng thừng rồi đẩy chiếc điện thoại vào ngực Akane.
"Đúng vậy ạ. Tăng thêm nữa thì phiền phức lắm." Shizuki cũng gật đầu đồng ý.
"Mà có nhượng bộ trăm bước đi nữa thì Rin-chan cũng tuyệt đối từ chối một đứa ngực to hơn mình mà, nhỉ." Akane nói.
"Hả? Thế thì con gái nào mà vào được—Aida da da da Rinko đau đau cậu đang giẫm chân tớ!"
Lần này đúng là do tôi nói không suy nghĩ. Rinko cũng hiếm khi nổi giận thật sự như vậy.
"Vả lại, phía bên kia cũng đang rất tức giận, chúng ta cũng không biết cách liên lạc, bây giờ cũng chẳng làm được gì," Rinko bĩu môi nói.
"Vốn dĩ ban nhạc của chúng tôi đã có Makoto-san rồi. Không cần thêm bassist nữa đâu ạ."
"Ông chủ tịch đó, sao cứ nhất quyết muốn quảng bá chúng ta thành một ban nhạc nữ nhỉ."
"Vốn dĩ đã là ban nhạc nữ rồi mà. Chỉ là ông ấy không nhìn thấy sự dễ thương của Makoto-san thôi."
Cả ba người đột nhiên đưa ra kết luận một cách phũ phàng làm tôi cũng thấy an tâm, nhưng bản thân tôi lại không thể nào thản nhiên nói ra một kết luận đơn giản như vậy. Bởi vì mọi người đã say sưa với màn trình diễn của Kaya đến thế cơ mà. Không chỉ với tư cách là một bassist, mà với tư cách một vocalist, cô ấy cũng là người có thực lực không hề thua kém Akane.
Thật sự mọi người không thấy tiếc sao?
Chỉ mình tôi ôm mớ bòng bong trong lòng, buổi tập ngày hôm đó kết thúc.
Lúc tôi thanh toán xong ở quầy lễ tân, Kurokawa-san ở phía sau quầy lên tiếng gọi.
"Mako, hôm nay giúp anh một tay. Anh muốn làm một video mới cho trang web của studio, em giỏi mấy cái này mà đúng không."
"A, vâng ạ."
Kurokawa-san là ông chủ trẻ của studio 'Moon Echo', nơi chúng tôi xem như là hang ổ của mình. Anh ấy vẫn thường hay nhờ vả tôi mấy việc lặt vặt một cách thoải mái, nhưng bù lại, tôi thường xuyên được miễn phí tiền phòng thu nên cũng không thể phàn nàn gì. Người duy nhất gọi tôi là Mako ngoài anh ra chỉ có chị gái tôi, nên cộng với cái kiểu sai vặt này, tôi có cảm giác như mình có thêm một người chị nữa.
Ba người kia không có việc gì để giúp nên đã giải tán. Tôi bị lôi vào văn phòng và phải ngồi chỉnh sửa video trên máy tính. May mà đó chỉ là một công việc nhẹ nhàng mất khoảng ba mươi phút là xong.
Khi tôi bước ra ngoài, trời đã khá tối. Tháng mười một ngày ngắn. Khu văn phòng ở Higashi-Shinjuku có những tòa nhà nhỏ san sát hai bên đường, bầu trời bị thu hẹp một cách nửa vời, và gió lùa từ các tòa nhà mang theo cái lạnh buốt của đêm. Tôi cài cúc áo khoác lên đến tận cổ.
Khi tôi định bước về phía nhà ga, có người gọi tôi từ phía sau.
"—Mu... Murase Makoto-san!"
Tôi quay lại và tròn mắt ngạc nhiên.
Đó là Shigasaki Kaya. Cô ấy vừa bước ra từ sảnh của phòng thu.
"...S-Sao lại? Ở một nơi như thế này."
Khi tôi hỏi, Kaya ngước nhìn tấm biển của 'Moon Echo' và nói.
"Việc PNO hay dùng studio này là chuyện nổi tiếng mà. Em đã nghĩ nếu may mắn thì có thể gặp được anh."
Nổi tiếng sao. Tuy việc xác định không khó vì chúng tôi luôn dùng nơi này để quay MV, nhưng có lẽ chúng tôi cũng nên bắt đầu cẩn thận hơn về xung quanh mình rồi.
"Hôm qua em xin lỗi. Vì đã đột ngột bỏ về."
Cô ấy cúi đầu một cách ngoan ngoãn làm tôi khó xử.
"...Không, chuyện đó... cũng là bất khả kháng mà..."
Thế nhưng Kaya ngay lập tức ngẩng mặt lên và tiến sát lại gần tôi.
"Vậy nên, em muốn anh nghe em nói lại một lần nữa."
Tôi bị khí thế của cô ấy áp đảo đến mức lùi lại, vấp phải bậc thềm và suýt ngã.
"Xin hãy cho em vào ban nhạc."