Chương 7 Khúc tứ tấu Thiên đường: CHRISTMAS EVE
Mãi đến rạng sáng ngày 24, tôi mới hoàn thành xong.
Sau khi thu âm phần hát, tôi vẫn tiếp tục mày mò chỉnh sửa phần phối khí nên rốt cuộc cũng mất trọn một tuần. Chẳng có gì ngớ ngẩn hơn một bài hát Giáng sinh lại không kịp ra mắt đúng dịp, thế nên ngay khi từ lễ bế giảng ngày 23 trở về, tôi liền nhốt mình trong phòng, thức trắng đêm để hoàn thành, mix-down rồi tải nó lên. Khi xong việc thì phía bên kia rèm cửa đã bắt đầu hửng sáng.
Cơn buồn ngủ ập đến không thể cưỡng lại, tôi ngã vật ra giường và cứ thế lịm đi, nhưng vẫn gắng gượng bật dậy ngay trước khi ý thức hoàn toàn vụt tắt. Lịch trình hôm nay của tôi dày đặc một cách điên rồ. Đầu tiên là mười hai giờ trưa phải có mặt ở nhà Rinko, nên tôi không thể ngủ quên được. Tính cả thời gian chuẩn bị và đi tàu, tôi đặt báo thức lúc mười một giờ. Lần này thì tôi thực sự buông mình vào giấc ngủ.
Tôi không mơ. Gần như là bất tỉnh. Vì vậy, khi bị báo thức đánh thức, tôi đã có ảo giác rằng thời gian vừa trôi qua trong nháy mắt.
Tôi tắm vòi sen để ép cái đầu mình tỉnh táo lại rồi vội vàng thay đồ. Vừa ra đến cửa trước thì bị chị gái chặn lại.
"Mako, em đi gặp con gái vào đêm Giáng sinh mà ăn mặc thế kia là không được đâu."
"Sao chị biết là con gái?"
"Nhìn là biết chứ sao. Còn chuẩn bị cả quà nữa kìa."
Chị chỉ vào chiếc cặp của tôi. Sao chị ấy lại có thể nhạy bén đến thế cơ chứ.
Tôi bị ép thay đồ mà không có quyền từ chối. Bộ đồ chị gái phối cho tôi gồm một chiếc quần skinny đen, áo thun dài tay màu trắng bên trong và một chiếc áo len dệt kim Milano màu gạch non bên ngoài.
"Áo khoác ngoài chị cho mượn áo khoác P-coat của chị này."
"Đồ nữ mà!"
"Vì phối đồ theo dáng I-line nên đồ nữ sẽ hợp hơn đấy. Em gầy mà."
Vì không có thời gian đôi co, tôi đành khoác chiếc áo màu kem đó lên người rồi lao ra khỏi nhà.
Khi soi mình trong gương ở nhà vệ sinh nhà ga, dù rất cay cú phải thừa nhận, nhưng quả thật cả bộ đồ trông vô cùng hài hòa và có gu. Nhưng đừng hòng tớ cảm ơn nhé! Tuyệt đối!
Đây là lần thứ hai tôi đến nhà Saejima.
Đó là một tòa tháp chung cư hơn bốn mươi tầng sừng sững ngay trước nhà ga, cách nhà tôi khoảng mười lăm phút. Một nơi không có nhiều kỷ niệm đẹp. Lần trước là khi Rinko có chuyện với gia đình rồi nghỉ học, ba đứa chúng tôi trong ban nhạc đã kéo đến đây thì phải.
Nếu có thể, tôi không muốn chạm mặt mẹ của Rinko một lần nào nữa, nhưng mà, bà ấy thực sự không có ở nhà đúng không? Tôi vừa cầu nguyện như vậy vừa bấm số phòng ở cổng vào.
Giọng nói vang lên từ điện thoại là của Rinko nên tôi tạm thời thở phào nhẹ nhõm. Tôi đi thang máy lên tầng hai mươi lăm.
Rinko mở cửa đón tôi, mắt cô ấy tròn xoe.
"…Quần áo do chị cậu chọn à?"
"Sao cậu biết?"
"Nhìn thế nào cũng không phải gu của Murase-kun. Vừa quá hợp lại vừa quá có gu."
"Cảm ơn nhiều nhé."
Đang được khen—đâu nhỉ. Vẫn là một Rinko như mọi khi.
"Vì gu thời trang tốt quá nên nhìn thoáng qua tớ còn không nhận ra là cậu đang giả gái."
"Không phải giả gái nhé!?"
Tôi được dẫn vào phòng khách. Tôi đã nghĩ nó sẽ khá rộng, nhưng căn phòng này còn rộng hơn trí tưởng tượng của tôi khoảng sáu mươi phần trăm. Mà khoan, phòng khách và phòng ăn tách biệt luôn à? Có người thực sự sống trong một ngôi nhà với cách bài trí xa hoa thế này sao. Cứ như nhà mẫu vậy.
Hôm nay, Rinko mặc một chiếc áo blouse trắng dài tay cùng váy len dệt kim dáng xòe màu đèn lồng mờ ảo, một bộ trang phục toát lên khí chất tiểu thư vô cùng, thêm vào đó, tông màu lại có chút tương đồng với bộ đồ của tôi, khiến tôi có chút ngượng ngùng không biết nên nhìn đi đâu.
"Chúng ta ăn trưa ở sofa đi. Tớ làm sandwich rồi. Hôm nay không có ai khác ở nhà cả, cậu cứ tự nhiên nhé."
Nói rồi Rinko dùng điều khiển từ xa. Màn hình TV siêu lớn ở cuối phòng khách, lớn đến mức tôi không biết nó bao nhiêu inch, bật lên, chiếu cảnh một phòng hòa nhạc tối mờ trông như bên trong một nhà thờ. Rất nhiều cây thông được trang trí theo kiểu Giáng sinh xếp phía sau dàn nhạc. Trang phục màu đỏ trắng của dàn hợp xướng thiếu niên trông vô cùng đáng yêu.
Dưới sự chỉ huy của bậc thầy âm nhạc cổ điển Nikolaus Harnoncourt, dàn nhạc bắt đầu khúc dạo đầu hoành tráng với nhịp độ khoan thai. Rinko, người vừa nãy vào bếp, bưng một cái khay lớn đến bàn sofa. Những đĩa đầy ắp sandwich và salad được bày ra.
"Do Rinko làm… không phải đâu nhỉ, cậu từng nói là không biết nấu ăn mà."
"Tớ đi mua sắm, chỉ đạo anh trai thực đơn và bắt anh ấy làm, nên cũng giống như tớ làm thôi, đúng không? Mời cậu dùng."
"Không giống chút nào cả!"
Rinko nhíu mày.
"Cậu có biết trong số những người liên quan đến một tác phẩm đoạt giải, ai là người nhận giải Tác phẩm xuất sắc nhất của giải Oscar không?"
"Tự dưng hỏi gì vậy. …Chẳng phải là nhà sản xuất sao."
"Đúng vậy. Một tác phẩm thuộc về người đã bỏ vốn và chỉ đạo sản xuất. Tức là, đây là tác phẩm của tớ."
"Rồi rồi, chúc mừng đoạt giải!" Đúng là một kẻ không bao giờ chịu thua.
Quả là xứng đáng với giải Oscar (?), cả sandwich và salad đều rất ngon. Rồi tôi nhớ ra Rinko vừa nói một điều khá quan trọng.
"Mà khoan, cậu có anh trai à? Lần đầu tớ nghe đấy."
Nghĩ lại thì tôi chưa bao giờ để tâm đến gia đình của các thành viên trong ban nhạc.
"Anh ấy khoảng bao nhiêu tuổi? Sinh viên đại học à?"
"Không, đã đi làm rồi," Rinko nói. "Anh ấy sống một mình, nhưng vì làm cho công ty nước ngoài nên kỳ nghỉ Giáng sinh rất dài, dạo này cứ ở lì trong nhà tớ suốt. Tớ bắt anh ấy phụ giúp chuẩn bị bữa ăn rồi đuổi đi rồi."
"…Tớ thấy có lỗi với anh trai cậu quá, ăn không tiêu nổi…"
"Vì nếu có anh ấy ở đây sẽ phiền phức lắm, đúng không?"
"Ực."
À thì, đúng là chỉ có mình Rinko thì tớ thấy thoải mái hơn thật đấy? Nhưng mà?
"Cứ thoải mái thưởng thức Bach đi," Rinko chỉ vào màn hình TV.
Giọng hát của Peter Schreier và Kurt Moll quả thực rất tuyệt vời, và sự thanh mảnh trong giọng của các cậu bé soprano và alto cũng khá mới mẻ và thú vị, nhưng nghĩ đến việc khoảng thời gian vui vẻ này được xây dựng trên sự hy sinh của anh trai cậu ấy, tôi không thể nào giữ được tâm trạng bình ổn.
"Tớ rất muốn mời Murase-kun một bữa ăn tự nấu thật thịnh soạn, nhưng tớ không thể nói với bố mẹ là Murase-kun đến chơi được. Thế nên đành phải nhờ anh trai thôi."
"Cảm giác tội lỗi cứ chất chồng lên…"
Ra vậy, ác cảm của bố mẹ cậu ấy đối với các thành viên ban nhạc chúng tôi vẫn còn. Tôi ở đây có ổn không vậy? Phải cố gắng không để lại bất kỳ bằng chứng nào mới được.
"Thật ra thì, tớ ăn pizza giao hàng cũng được mà."
"Murase-kun thấy được nhưng tớ thì không."
Câu đó—chính xác là có ý gì?
"Thật ra thì. Tất nhiên là tớ muốn tự mình nấu. Nhưng tớ không muốn cho cậu ăn những món dở tệ đang trong quá trình luyện tập. Hơn nữa, nghĩ đến việc ngày mai có buổi diễn, nếu làm bị thương ngón tay thì gay go, cứ thế này thì cả đời tớ cũng không biết nấu ăn mất."
"Không biết nấu cũng không sao mà, mỗi người đều có sở trường riêng."
"Nếu tớ cứ mãi không biết nấu thì Murase-kun sẽ là người phải nấu nướng suốt đấy, cậu thấy thế có ổn không?"
"Cậu đang nói chuyện dựa trên tiền đề gì vậy hả?"
"Vả lại Murase-kun cũng chơi cả guitar và keyboard nên cũng phải giữ gìn ngón tay chứ. Hãy nghĩ cho cuộc đời của mình hơn đi."
"Trước hết hãy để tớ suy nghĩ xem chúng ta đang nói về chuyện gì đã…"
"Thế nên, tớ có quà cho cậu đây."
Rinko đột ngột nói rồi cầm lấy túi giấy bên cạnh ghế sofa, làm tôi giật cả mình.
Đó là một đôi găng tay da. Trông có vẻ mỏng, nhưng khi tôi thử đeo vào thì khá ấm. Tôi bất giác nhìn Rinko hai, ba lần.
"Dạo này cậu hay nói tay bị cóng không chơi nhạc cụ được, đúng không?"
"…À, ờ, ừm. …Cảm ơn cậu. Giúp tớ rất nhiều."
Rinko lộ vẻ mặt vô cùng đắc ý.
"Hơn nữa, cái này tuy ấm nhưng ngón tay vẫn cử động dễ dàng, rất tiện lợi khi chơi piano ngoài trời vào mùa đông."
"Tình huống nào vậy?"
"Ví dụ như khi Murase-kun túng quẫn mất cả nhà cửa, phải biểu diễn trên đường phố để kiếm sống ngay cả trong mùa đông giá rét."
"Tớ sẽ đi làm thêm bình thường!"
"Chẳng phải cậu đang cống hiến tất cả cho âm nhạc sao?"
"Câu nói đó chỉ hợp với những người có thừa điều kiện để cống hiến thôi!"
"Nhưng không sao đâu. Lúc đó tớ cũng sẽ cùng cậu chơi piano bên cạnh."
"Tớ càng không hiểu đó là tình huống gì nữa!?"
"A, phần hai. Sinfonia," Rinko chỉ vào màn hình TV. Phần đầu của bản cantata đã kết thúc, khúc dạo đầu của phần hai, chính là đoạn tôi đã phối lại cho phần đệm, đã bắt đầu. Cuộc nói chuyện khó hiểu cứ thế kết thúc lửng lơ.
Sau đó, một lúc lâu chúng tôi vừa thong thả dùng bữa vừa lắng nghe Bach.
Mãi đến khi nghe hết toàn bộ bản nhạc, tôi mới tìm được thời điểm thích hợp để tặng quà của mình. Rinko tròn mắt nhìn gói quà tôi lấy ra từ trong cặp.
"Tớ không ngờ Murase-kun lại tinh ý như vậy."
"À thì, dù sao cũng là Giáng sinh mà."
Ngượng quá đi mất.
"Tớ mở ra được không?"
"Ừ-ừm."
Trong lúc dõi theo những ngón tay Rinko cẩn thận gỡ băng keo trên giấy gói, tôi cảm thấy tim mình đập mỗi lúc một nhanh hơn. Món này, có thực sự ổn không đây? Cậu ấy có thích không?
Cầm lấy chiếc hộp nhựa vừa lộ ra sau lớp giấy gói, Rinko lại càng tròn mắt hơn nữa, rồi bật cười.
"Người tặng con gái một bộ âm thanh synth làm quà Giáng sinh, tìm khắp thế giới này chắc cũng chỉ có Murase-kun thôi."
"Ơ, à, không, cái đó, nhưng mà, tớ thật sự không biết nên tặng gì, tớ nghĩ cái này cậu chắc chắn sẽ dùng, với lại Rinko có nói là muốn có thêm âm sắc hệ house mà."
Đó là một phần mềm tổng hợp dữ liệu các loại âm sắc khác nhau để sử dụng cho synthesizer. Lần này tôi đã mua một bộ sưu tập âm thanh kỹ thuật số dành cho nhạc techno-pop.
"Ừm. Tớ rất vui," Rinko nói. Lời nói thẳng thắn của cậu ấy khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi đã lo sợ đủ điều, hoặc là sẽ bị ngạc nhiên, hoặc là sẽ bị trêu chọc. May quá.
"Nhưng mà, cái này khá đắt tiền phải không?"
"À, không, thực ra nó miễn phí… vì tớ tích được rất nhiều điểm ở cửa hàng nhạc cụ."
Rinko nở một nụ cười dịu dàng.
"Từ đầu đến cuối đều rất ra dáng Murase-kun."
"V-vậy à?"
"Cái điểm đó của cậu là thứ tớ—"
Đúng lúc đó, điện thoại trong túi tôi rung lên.
Là báo thức. Tôi có lịch trình tiếp theo nên đã đặt báo thức lúc hai giờ năm mươi phút.
"A, xin lỗi, tớ phải đi rồi. Tớ có thứ cần phải mua."
Dù Rinko là người thường rất khó đọc được cảm xúc trên khuôn mặt, nhưng lúc này tôi có thể thấy rõ vẻ mặt tiếc nuối của cậu ấy.
"Mua sắm à? Đồ cần gấp sao?"
"Ừm, cũng đại loại vậy."
Tôi đi cùng Shizuki để mua thêm đồ dùng cho trang phục ngày mai—đáng lẽ chỉ cần nói thật như vậy là xong, nhưng không hiểu sao tôi lại không thể nói ra. Tôi đã nói một cách mập mờ.
"Vậy sao. Tớ thì mong cậu có thể ở lại bao lâu cũng được."
Câu nói đó nghe như thể cậu ấy đang nói thật, khiến dạ dày tôi thắt lại.
"Giáng sinh năm sau chúng ta hãy sắp xếp một lịch trình thoải mái hơn nhé. Cả bánh kem nữa."
Tôi chớp mắt, nhìn lại nụ cười dịu dàng của Rinko. Năm sau? Ý là năm sau lại cùng nhau xem video hòa nhạc à? Chuyện đó, tuy là vui thật. Cả bánh kem nữa? Rồi lại trao đổi quà, dành nhiều thời gian hơn bên nhau…?
Như thế, chẳng phải giống hệt—một buổi hẹn hò Giáng sinh sao.
Mà khoan, đúng là Giáng sinh mà. Cái gì vậy. Rốt cuộc mình đang nghĩ gì thế này? Tôi không thể nhìn thẳng vào nụ cười của Rinko nữa và đành quay mặt đi.
"Cảm ơn vì bữa ăn. Cả DVD nữa. Rất hay."
Khi tôi lẩm bẩm nói, giọng Rinko lập tức đáp lại.
"Tớ cũng vậy. Tớ rất vui vì được nghe cùng Murase-kun. Nhờ vậy mà tớ lại càng thích bài hát đó hơn."
Uwaa. Sao cậu ấy có thể nói một cách đầy ẩn ý đặc biệt như vậy chứ? Dù đang cúi đầu nhưng tim tôi vẫn đập thình thịch như muốn thúc mạnh vào lồng ngực từ bên dưới, đau quá.
"Vậy thì, hẹn gặp lại ngày mai. Dù không có Murase-kun, bọn tớ vẫn sẽ trình diễn một PNO tuyệt vời nhất."
*
Khi tôi đến quảng trường Tây Ikebukuro thì đã là ba giờ hai mươi lăm phút, Shizuki đã tìm thấy tôi trước và vừa vẫy tay lia lịa vừa chạy tới.
"Makoto-san, may quá!"
Cùng lúc đó, vài gã trai trẻ xung quanh tỏ vẻ khó chịu, tặc lưỡi một cách cố ý rồi bỏ đi.
"Tôi sợ lắm, bị nhiều người bắt chuyện quá."
Nói rồi Shizuki nắm chặt lấy bắp tay tôi.
"Xin lỗi, tôi đến muộn…"
Hôm nay Shizuki mặc một chiếc áo khoác lông trắng bồng bềnh cùng quần legging đen, kiểu tóc cũng được tết rất công phu và dễ thương dù tôi không biết tên gọi là gì. Một cô gái như thế này mà đứng một mình ở công viên Tây Ikebukuro vào đêm Giáng sinh thì đương nhiên sẽ bị trai lạ bâu vào.
"Giờ thì không sao rồi ạ, vì có Makoto-san ở đây! Xin anh hãy xử lý hết những kẻ nào bén mảng tới gần nhé."
"Mong đợi điều đó ở tôi thì hơi khó…"
Dù vậy, ban nhạc của chúng tôi ngoài tôi ra đều là con gái, lại có nhiều fan nam, nên khả năng xảy ra những rắc rối kiểu này trong tương lai không hề nhỏ. Phải có biện pháp gì đó, nhưng chuyện này ngoài tầm tay của một người như tôi—vừa nghĩ vậy, tôi vừa bị Shizuki kéo đến trước Nhà hát Nghệ thuật Tokyo.
Nhà hát ngoài trời ở công viên Tây Ikebukuro có cấu trúc hoành tráng, được trang bị cả màn hình lớn, với khoảng năm trăm chỗ ngồi cho khán giả. Để có ghế ngồi thì cần phải đặt trước như chúng tôi, nhưng có vẻ như có thể đứng xem tự do, những người xem mặc áo khoác dày cộp đang vây quanh tạo thành một vòng người.
Khi chúng tôi ngồi vào chỗ, Shizuki nhìn vào tay tôi và nói.
"A, đôi găng tay đẹp quá! Anh mới mua ạ?"
"À, ừm, tôi được tặng."
Là Rinko tặng—nhưng không hiểu sao tôi lại không thể nói ra. Cũng không phải chuyện gì to tát cần phải nói, một lời bào chữa khó hiểu nảy ra trong đầu tôi.
"May quá. Tôi cũng đã nghĩ đến găng tay, suýt nữa thì tặng trùng rồi."
"Ể?"
Shizuki lấy ra một gói quà nhỏ màu xanh lá cây từ túi xách của mình. Nó được trang trí bằng một miếng dán màu vàng kim và một dải ruy băng đỏ.
"Tôi đưa cho anh luôn bây giờ để khỏi quên."
Shizuki cũng đã chuẩn bị quà. Trong lòng, tôi thở phào một cách nhẹ nhõm. May mà mình cũng đã chuẩn bị.
Tôi nhẹ nhàng gỡ băng keo và mở ra. Cảm giác sần sùi của vải lanh. Một hình thêu hoa bỉ ngạn tinh xảo được trang trí trên một vật nhỏ hình vuông—cái này là, ừm… ví tiền? Nhưng lại quá nhỏ.
Khi tôi mở nắp có khóa bấm ra, bên trong có nhiều ngăn nhỏ.
"Đây là hộp đựng USB ạ," Shizuki nói. "Chỗ trống có thể dùng để đựng pick gảy đàn, hoặc dùng như ví đựng tiền lẻ cũng được."
"A, ra vậy. Tiện lợi quá nhỉ. Tôi lúc nào cũng lo làm mất USB. Hê, có bán cả thứ này à."
"Dạ không, tôi đã làm nó," Shizuki thản nhiên nói khiến tôi ngửa người ra sau.
"Ể, l-làm á? Cái này? Đồ thủ công? Cả hình thêu cũng trông đỉnh lắm mà?"
"Mẹ tôi bảo rằng may vá cũng là một kỹ năng cơ bản cần phải có nên tôi đã học ạ."
Gia đình của một người đứng đầu trường phái cắm hoa thật sự là, phải nói sao nhỉ, thanh tao đến đáng sợ.
"Nhận được món quà thế này làm tôi thấy ngại khi đưa quà của mình quá…"
Tôi vô tình buột miệng nói ra suy nghĩ thật của mình. Shizuki sáng mắt lên và ghé sát mặt vào tôi.
"Makoto-san á? Cho tôi á? Tôi vui lắm, không có gì phải ngại đâu ạ! Chỉ cần là từ Makoto-san thì tôi đã…"
Những người ngồi xung quanh cứ nhìn chằm chằm, nên để Shizuki im lặng, tôi lấy gói quà từ trong cặp—kiểm tra đi kiểm tra lại xem có nhầm không—rồi đưa cho bạn ấy.
"Oa… oa!"
Shizuki xem ngay món quà bên trong, và nở một nụ cười rạng rỡ đến mức có thể làm người ta quên đi cái lạnh tháng Mười hai ngoài trời.
"Grip! Dễ thương quá! Cái của tôi đang dùng cũng cũ rồi, cảm ơn Makoto-san nhiều!"
Đó là một cuộn băng chống trượt để quấn quanh dùi trống. Vì đây là vật dụng khá tiêu hao, tôi nghĩ rằng tặng nó cho một tay trống thì sẽ không bao giờ sai, và tôi đã quyết định ngay khi tìm thấy một mẫu hoa văn khá hiếm.
"Là hoa cát cánh và hoa long đởm nhỉ. Không ngờ lại có loại grip trang nhã và đẹp thế này, quả đúng là Makoto-san."
"Không, cái này, thật ra tôi tìm thấy nó cũng không tốn công sức gì nhiều đâu…"
Sự chênh lệch với món quà tôi nhận được quá lớn khiến tôi cảm thấy có lỗi. Dù bạn ấy vui thì tôi cũng vui.
Ngay khi chúng tôi trao đổi quà xong, xung quanh bỗng trở nên xôn xao. Các nhạc công đã xuất hiện trên sân khấu.
Đó là một ban nhạc đa quốc tịch, nghệ sĩ piano là một người da đen to lớn mặc áo thun ngắn tay giữa trời lạnh, tay bass có làn da ngăm, đeo kính với khuôn mặt trông như người Trung Á, còn nghệ sĩ saxophone tenor có lẽ là người Nhật. Mọi người trông khoảng bốn mươi tuổi.
"Không có trống à. Bộ ba với đội hình này hiếm thật."
"Nhưng groove của họ đỉnh lắm đấy ạ. Với một tay trống thì tôi lại càng thấy thú vị hơn."
Khi màn trình diễn bắt đầu, tôi đã bị choáng ngợp bởi sự căng tràn sức sống và sôi nổi của âm thanh.
Họ khéo léo lồng ghép những bản nhạc tiêu chuẩn hợp với mùa lễ hội như 『Santa Claus Is Comin' to Town』 và 『White Christmas』, đồng thời tung ra những vòng xoay ứng tác dữ dội trong các ca khúc độc đáo của mình. Do thiếu vắng trục nhịp điệu tuyệt đối là trống, một âm hưởng như kính vạn hoa với trọng tâm liên tục dịch chuyển đã được tạo ra. Đôi khi ngay cả saxophone cũng đảm nhận vai trò của một nhạc cụ gõ, khiến người ta phải nhận ra sự sâu sắc của nhạc jazz.
Một giờ, gần như không ngừng nghỉ. Khoảnh khắc kết thúc, cả tôi và Shizuki đều đứng dậy, giơ cao hai tay vỗ tay.
"Cả ba người họ đều rất thành công ở nước ngoài và hiếm khi về Nhật Bản, được nghe cùng với Makoto-san thật là tuyệt vời!"
Bước chân của Shizuki trở nên vui vẻ. Tôi cũng vẫn còn phấn khích, đến nỗi cởi cả áo khoác ra dù trời đang là mùa đông. Ngay cả khi ghé vào một quán cà phê sau đó, cả hai chúng tôi đều gọi cà phê đá.
Nghỉ ngơi khoảng hai mươi phút, chúng tôi đến cửa hàng bách hóa Tobu.
"Hôm nay Makoto-san trông quyến rũ lắm. Là chị gái anh phối đồ ạ?"
Trong lúc đứng cạnh nhau trên thang cuốn, Shizuki vừa ngắm toàn thân tôi vừa nói.
"Này, sao bạn biết được chứ…?"
Rinko cũng đã nhìn thấu ngay lập tức, dễ nhận ra đến vậy sao?
"Lần trước tôi chỉ thoáng thấy chị của anh thôi, nhưng chị ấy rất sành điệu, và tông màu chung hôm nay cũng có cảm giác giống lúc đó. Với lại chiếc áo khoác này, là đồ nữ đúng không ạ. Người có thể mặc hợp nó dù là nam giới chắc chỉ có Makoto-san thôi."
Nhìn một cái là biết ngay á? Đáng sợ.
"Chị gái của anh thật sự rất tuyệt vời. Tôi cũng muốn người đó trở thành chị gái của mình."
"Shizuki là con một à."
"Vâng. Vì vậy từ xưa tôi đã luôn ao ước có anh chị em—không phải! Tôi không muốn có anh chị em, mà tôi muốn chị của Makoto-san! Trở thành! Chị gái của tôi!"
Sao tự dưng lại nổi đóa lên vậy. Chẳng hiểu gì cả.
Ở khu bán đồ nữ, Shizuki cứ tíu tít không ngừng.
"Cái này, chiếc váy này tôi nghĩ hợp với Makoto-san lắm này!"
"Sao lại chọn đồ cho tôi chứ. Tôi không mặc đâu…"
"A, tiền tôi sẽ trả nên anh không cần lo đâu ạ."
"Không, tôi không lo về chuyện đó? Mà chẳng phải chúng ta đến đây để mua thêm vật phẩm gì đó để nổi bật trên sân khấu sao?"
"Đó chỉ là cái cớ—à, không, là" Shizuki nhìn xuống túi xách của mình. "Với cuộn băng grip mà Makoto-san tặng, tôi đã đủ nổi bật rồi ạ."
Thứ đó khán giả gần như không thấy được đâu. Mà khoan, ra là bạn vốn không có ý định mua thêm trang phục sân khấu à? Chỉ muốn đi chơi thôi sao. Lẽ ra cứ nói thẳng từ đầu có phải hơn không.
"Cả xem hòa nhạc hay đi mua sắm, chỉ cần bạn nói thì tôi sẽ đi cùng bình thường mà…"
Khi tôi nói vậy, Shizuki đỏ mặt cúi đầu. Một lúc sau, bạn ấy ngẩng phắt đầu lên.
"Vậy sao ạ! Vậy thì! Tôi sẽ mua đồ cho mình mà không cần phải áy náy nữa! Tôi sẽ phối toàn bộ theo sở thích của Makoto-san nên anh quyết định nhé!"
Ể, đừng đổ trách nhiệm đó cho tôi chứ.
Sau đó tôi bị kéo đi khắp các quầy hàng. Tôi đã thấm thía rằng khoảng thời gian một người đàn ông đứng trước phòng thử đồ của khu bán đồ nữ chờ bạn gái thay đồ là khoảng thời gian ngột ngạt nhất trên đời này.
"Cái này thế nào ạ, Makoto-san!"
Tấm rèm bật mở, Shizuki xuất hiện trong một bộ trang phục mới. Khoảnh khắc đó đã lặp lại không biết bao nhiêu lần, nhưng tôi vẫn không thể không quay mặt đi.
"Xin hãy nhìn cho kỹ đi ạ, Makoto-san!"
Không, thì là, vì trong cái giỏ phía sau Shizuki có bộ đồ vừa mới cởi ra. Đương nhiên là sẽ có cảm giác không nên nhìn rồi.
"…Ừm, Shizuki mặc gì cũng hợp cả thôi…"
"‘Gì cũng được’ thì phiền lắm ạ! Tôi sẽ mua hết đấy!"
Mệt mỏi rã rời, tôi dùng ánh mắt cầu cứu một nhân viên bán hàng gần đó. Người nhân viên hiểu ý, nở một nụ cười gượng gạo đã được tiết chế vài phần cay đắng rồi tiến lại gần.
"Đúng vậy ạ, vì bạn trai của chị có phong cách phối đồ gọn gàng và tinh tế nên nếu phối hợp thì nên chọn tông màu lạnh ạ."
"Chị vừa nói gì thế ạ? Xin chị hãy nói lại lần nữa được không ạ!"
Shizuki không thèm đi giày mà lao ra khỏi phòng thử đồ, áp sát vào người nhân viên. Nhân viên bán hàng mắt tròn mắt dẹt.
"Ừm, vậy nên, vì bạn trai của chị có phong cách gọn gàng và tinh tế—"
"Chính là chỗ đó ạ, xin chị nói lại lần nữa đi! Chị cứ nói bao nhiêu lần cũng được ạ!"
Bạn là cái gì vậy hả. Tôi đẩy Shizuki trở lại phòng thử đồ và kéo rèm lại, rồi rối rít xin lỗi nhân viên bán hàng. Thực sự xin lỗi chị rất nhiều. Dù tôi không phải là bạn trai của bạn ấy.
Tôi đến Sunshine 60 khi chỉ còn năm phút nữa là sáu giờ. Hoàn toàn trễ hẹn.
Tôi không thể nào quên được gương mặt trắng bệch của Shizuki khi tôi nói, "Tớ có chút việc nên phải đi đây." Dù cô ấy đã ngay lập tức nặn ra một nụ cười và đáp, "Vậy thì, hẹn mai gặp lại," nhưng lòng tôi vẫn đau nhói. Tôi đã không thể nói ra rằng mình sắp đi gặp Kaya. Cảm giác mọi chuyện sẽ càng thêm rắc rối.
"Chương trình sắp bắt đầu rồi đấy ạ!"
Kaya, người đang đợi trước quầy lễ tân của cung thiên văn, nhướng mày khi thấy tôi. Vừa trông thấy dáng vẻ của cô ấy, tôi còn chưa kịp thấy e dè thì đã cứng đờ người.
"...Gì thế ạ. Có chuyện gì vậy, senpai?"
Kaya phồng má.
"À, không, không có gì. Thật sự xin lỗi vì đã đến trễ."
Tôi không thể thú nhận rằng mình đã ngẩn người ra ngắm cô ấy. Rinko và Shizuki cũng đã ăn diện rất lộng lẫy, nhưng kiểu tóc, trang phục và cách trang điểm của Kaya lại ở một đẳng cấp hoàn toàn khác, khiến tôi phải ngờ rằng có lẽ cô ấy đã nhờ đến một nhà tạo mẫu chuyên nghiệp. Nếu giải thích với những vị khách xung quanh rằng đây là buổi quay quảng cáo cho cung thiên văn, chắc hẳn tất cả bọn họ sẽ tin ngay tắp lự.
Mà thôi, cơ mà...
Y như rằng, ở đây toàn là các cặp đôi. Đêm Giáng Sinh ở cung thiên văn thì cũng phải thôi.
Thêm nữa, do cung thiên văn được thiết kế để người ta có thể nằm ngửa ra xem, ghế ngồi là một không gian thư giãn dành riêng cho hai người với đệm lớn đặt trên sàn nhà mềm mại.
...Thế này có ổn không đây? Tôi có cảm giác nếu quản lý Shiraishi-san mà biết được thì sẽ nổi giận đùng đùng cho xem.
"Senpai nhìn này, chương trình ở đây thường do các nhạc sĩ sản xuất, và Giáng Sinh năm nay lại là..." Kaya vừa nói vừa mở cuốn pamphlet ra rồi áp sát vào bên hông tôi. Gần quá. Gần quá mức rồi đấy. "Kyoko Cashmere đó ạ!"
Tôi giật mình, quên bẵng đi mọi thứ và chăm chú nhìn vào cuốn pamphlet.
Quả thật, có ghi: Âm nhạc - Tổng sản xuất, Kyoko Cashmere.
"Em nghĩ senpai chắc chắn sẽ thích. Không ngờ là lại lấy được vé đấy ạ. Nghe nói tỉ lệ chọi kinh khủng lắm."
"Chắc rồi... Ừm, thật sự cảm ơn cậu."
Đèn trong khán phòng vụt tắt.
Giọng nói trong đoạn thông báo đầy mộng ảo quả thật là của Kyoko-san.
Tôi tựa đầu vào đệm. Trọng lực như thể biến mất, cơ thể tôi bị hút vào bầu trời đêm.
Đó là một trải nghiệm gây nghiện. Bản nhạc được cho là viết riêng cho cung thiên văn này là một bản nhạc nền đầy đậm đặc, với những tiếng bộ gõ thỉnh thoảng lại lóe lên như tia chớp giữa biển mây của dàn dây mênh mông, và một dàn hợp xướng đa tầng với ngôn ngữ không thể xác định uốn lượn giữa những đám mây.
Chẳng mấy chốc, mây tan.
Trên nền trời đen như mực trong vắt, những vì sao bắt đầu được rải xuống, tựa như đang hưởng ứng đoạn tremolo của piano. Tôi cảm nhận được ranh giới giữa bên trong và bên ngoài cơ thể mình đang rung động rồi tan biến.
Suốt bốn mươi phút, tôi đã tan chảy và hòa làm một với vũ trụ. Ngay cả khi âm nhạc dừng lại và khán phòng sáng lên mờ ảo, tôi vẫn không thể ngồi dậy được một lúc.
"...Senpai? Senpai?"
Giọng nói đâm thẳng vào tai tôi. Kaya đang nhìn thẳng xuống mặt tôi từ phía trên. Chắc hẳn tôi đã ngây người ra một cách ngớ ngẩn, bởi đôi mắt cô ấy tràn đầy vẻ lo lắng.
"...A, không, xin lỗi... chỉ là tớ đắm chìm quá thôi."
"V-Vậy ạ... Em hết cả hồn."
Rồi Kaya liếc nhìn những cặp đôi xung quanh đang lần lượt đứng dậy.
"...À, em cũng, hình như hơi bị bủn rủn chân tay mất rồi. Chúng ta đợi một lát rồi hãy ra ngoài nhé?"
Nói rồi, Kaya cũng ngả mình xuống đệm, tựa sát vào tôi. Đầu cô ấy chạm vào bắp tay tôi khiến tôi giật nảy mình. Mãi đến bây giờ, tôi mới cảm thấy hoảng hốt trước thiết kế nguy hiểm của loại ghế dành cho cặp đôi này. Cái này không khác gì một cái giường đôi còn gì nữa?
Nhưng tôi cũng bủn rủn cả chân tay nên không thể dậy ngay được.
Cứ im lặng nằm cạnh nhau thế này thì ngượng chết, nên phải nói gì đó thôi.
"...Ừm, tuyệt thật. Âm nhạc và hình ảnh khớp nhau một cách hoàn hảo, cách chèn giọng hát cũng làm nổi bật những vì sao, sự tương tác giữa hình ảnh và âm nhạc thật đáng kinh ngạc. Tớ cũng muốn thử làm một buổi live như thế này vào một ngày nào đó. Chắc sẽ tốn kém và vất vả lắm."
"Nãy giờ senpai vừa xem vừa nghĩ suốt về mấy chuyện đó đấy à?"
Giọng nói có vẻ không vui của Kaya phả vào tai tôi.
"Ể? ...Ừm. Không, chỉ là vì là nhạc của Kyoko-san nên ý thức của tớ cứ bị cuốn theo âm nhạc. À, dĩ nhiên là tớ có ngắm sao chứ? Có ngắm nhưng mà tớ không rành về các chòm sao."
"Em không nói về chuyện các vì sao."
"Vậy à... ể? Ểểểể?"
"Chúng ta ra ngoài thôi, senpai."
Tôi bị cô ấy kéo dậy một cách không thương tiếc.
"Đói bụng quá! Chúng ta đi ăn ở đâu đó đi ạ."
Vì Kaya nói vậy nên chúng tôi đã đến khu nhà hàng ở tầng ba của Sunshine City. Đêm Giáng Sinh lại còn là thứ Sáu, quán nào cũng có hàng dài người xếp hàng, tôi nghĩ chắc là không ổn rồi, thì Kaya không chút do dự tiến về phía một nhà hàng Ý.
"Hết chỗ rồi còn gì?"
"Senpai đợi ở đây một chút nhé. Đừng vào trong, để em vào hỏi nhân viên."
Cô ấy nói với giọng quả quyết một cách lạ lùng, nên dù có chút nghi ngờ, tôi vẫn đứng đợi ở hành lang. Kaya bước vào trong, nói đôi ba câu với một nhân viên phục vụ lớn tuổi rồi nhanh chóng quay lại chỗ tôi.
"Có bàn rồi ạ! Chúng ta vào thôi. May mắn thật."
"Tớ có nghe loáng thoáng gì đó về việc đặt chỗ...?" Tôi đã vô tình nghe thấy.
"Dạ? A-anh nghe nhầm rồi ạ!" Vẻ bối rối lộ rõ trên mặt Kaya, cô ấy vội vàng bước vào trong quán trước. Nếu đã đặt chỗ trước thì có gì phải giấu đâu nhỉ? Tôi thì chỉ thấy biết ơn thôi mà.
Tôi đã ăn khá nhiều ở nhà Rinko nên dù đã đến giờ ăn tối, tôi cũng không thấy đói lắm. Tôi chỉ gọi mì Ý và salad.
Khi nhân viên phục vụ dọn thực đơn đi, Kaya hào hứng nói.
"Phải rồi senpai, em đã nghe bài hát mới anh đăng sáng nay rồi! Hay lắm luôn ạ!"
"Ể... à, ừm, cảm ơn cậu."
Kiểm tra nhanh thật. Nhớ ra là cô ấy là fan của MusaO mà.
"Bản phối theo phong cách baroque của senpai là kể từ bài thứ sáu 'Đại Tokyo Monteverdi Melancholica' thời tiền MusaO rồi nhỉ. Lần này đoạn violin solo rất hiệu quả, với cả, em nghe như tiếng chuông nhưng thực ra là anh đã dùng hiệu ứng gì đó cho trống lục lạc phải không ạ, âm thanh nghe như thủy tinh rất hợp với những đoạn giọng anh vỡ ra."
Sao cô bé này rành về tôi đến đáng sợ vậy? "Thời tiền MusaO" là cái gì? Cái từ đó thông dụng trong thế giới nào thế?
"Nhưng mà anh không giả gái. Chỉ có điểm đó là thật sự đáng tiếc."
"Này, cái đó là biện pháp đường cùng vì lượt xem không tăng nên tớ mới làm thôi, từ giờ sẽ không..."
"Vậy nên em có quà cho senpai đây ạ."
Đây là người thứ ba liên tiếp nên tôi cũng không còn ngạc nhiên lắm. Chỉ có điều, tôi hơi để ý đến từ nối "vậy nên". Tôi mở gói quà mà Kaya đưa—
"Là bộ mỹ phẩm ạ!"
Bên trong chiếc hộp bọc vải là hàng loạt những lọ nhỏ lấp lánh được xếp ngay ngắn. Tôi nhìn đi nhìn lại giữa thứ bên trong hộp và vẻ mặt đắc thắng của Kaya.
Tôi không tài nào nói ra được câu "không cần"...
"À, ừm, cảm ơn cậu..."
"Anh đưa cho chị gái của senpai nhé."
"Ể? Vậy là được sao?" Tôi đã định bụng sẽ lẳng lặng làm vậy, không ngờ chính người tặng lại nói ra.
"Vì người trang điểm cho senpai là chị gái của anh mà, phải không ạ?"
"Vốn dĩ tớ có trang điểm đâu."
"Bộ đồ hôm nay cũng là của chị gái anh đúng không ạ. Cả áo khoác cũng là đồ nữ."
"Tại sao tất cả các cậu đều nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên thế hả?"
"Các cậu?"
"A, không, xin lỗi, không có gì." Tôi hắng giọng để lấp liếm. "Dù sao thì, ừm, tớ sẽ đưa cho chị. Chắc chị ấy sẽ vui lắm. Cảm ơn cậu."
Bị lôi kéo vào chuyện trang điểm thêm nữa thì phiền phức, nên tôi vội lấy món quà của mình ra khỏi túi. Phản ứng của Kaya còn dữ dội hơn. Mặt cô ấy đỏ bừng và bắt đầu run lên.
"E-em ư? Được senpai, cái đó, đây là, quà Giáng Sinh ạ, không thể nào, vì..."
"Không phải không thể nào mà là vậy đó. Với lại, tớ không thể cứ nhận quà mãi được."
Kaya gỡ dải ruy băng với đôi tay lóng ngóng.
Khi thấy ba lọ nhỏ cỡ lòng bàn tay hiện ra, giọng cô ấy lạc đi.
"Senpai cũng tặng mỹ phẩm ạ?"
"Không phải. Là dầu và sáp dưỡng nhạc cụ đấy."
Sao lại có thể nhìn cái này ra đồ trang điểm được chứ. Quả nhiên là chưa từng thấy bao giờ.
"Kaya, cậu không hay bảo dưỡng nhạc cụ đúng không. Tớ đã để ý từ trước rồi. Nếu là tớ nhiều chuyện quá thì, ừm, xin lỗi nhé."
"A..."
Kaya co rúm người lại. Vì kinh nghiệm chơi nhạc còn ngắn nên kiến thức ngoài phương diện biểu diễn của cô ấy vẫn còn hạn chế.
"V-vâng ạ... Cảm ơn anh." Cô ấy nhìn những cái lọ với ánh mắt trìu mến. "Dầu và sáp senpai tặng. Em sẽ trân trọng suốt đời."
"Đừng có trân trọng. Hàng tiêu hao cả đấy."
Đúng lúc đó, thức ăn được mang ra, nên tôi vừa ăn vừa chỉ cho cô ấy cách vệ sinh nhạc cụ.
Ăn xong, chúng tôi rời khỏi Sunshine 60. Trời đã tối hẳn, và ở quảng trường trước lối vào tòa nhà, những ánh đèn trang trí được bố trí trong các bồn cây đang nở rộ như những đóa hoa. Những vì sao trên mặt đất quá chói lóa, đến nỗi không thể thấy một ngôi sao thật nào trên bầu trời Ikebukuro.
"Vậy thì!" Kaya hào hứng lên tiếng. Làn hơi trắng xóa lơ lửng trên nền những ánh đèn sặc sỡ. "Tiếp theo chúng ta đi đâu ạ? Quán bar phi tiêu chẳng hạn."
"Cậu nói gì thế. Về thôi."
"T-tại sao chứ! Đêm Giáng Sinh đi xem cung thiên văn với một cô gái! Ăn tối ở nhà hàng Ý rồi còn trao đổi quà! Cứ thế này mà về sao ạ?"
"Về thôi. Cậu có giờ giới nghiêm mà."
"Aaaaaa."
Kaya vung vẩy hai tay tỏ vẻ tiếc nuối.
Chúng tôi chia tay ở cổng soát vé ga Ikebukuro. Tuyến tàu chúng tôi đi cũng khác nhau.
"Ngày mai, anh nhất định phải xem sân khấu của bọn em đấy nhé! Bọn em sẽ cho anh thấy một màn trình diễn đỉnh đến mức anh phải quỳ xuống xin được quay lại cho xem!"
Kaya đang phụng phịu nói vọng lại từ phía bên kia cổng soát vé tự động, rồi chạy về phía cầu thang.
Trên chuyến tàu về nhà, tôi nhận được tin nhắn LINE từ Akane.
[Tiệc gia đình xong sớm hơn dự kiến. Mấy giờ gặp được?]
Tôi kiểm tra thời gian. Đã hơn tám giờ. Không biết Kaya có về kịp giờ giới nghiêm không.
Bây giờ cũng được, ở chỗ cửa Đông nhé, tôi trả lời.
Khi đến ga, tôi ra khỏi cổng soát vé và đi về phía cửa Đông. Một biển ánh sáng ấm áp chào đón tôi. Dàn đèn trang trí do khu phố mua sắm trước ga quê tôi treo lên trông thật bình dị so với những ánh đèn lộng lẫy, ăn ảnh và đầy tính khẳng định bản thân ở Ikebukuro. Giống như ngọn lửa nướng bánh mì vậy. Rất nhiều người đang tụ tập ở quảng trường trước ga, ngước nhìn sự chuyển động chậm rãi của ánh sáng, nhưng hình ảnh các gia đình lại nổi bật hơn là các cặp đôi trẻ.
Ngay giữa trung tâm quảng trường, là bóng lưng của Akane.
Dù không thấy mặt, tôi vẫn nhận ra đó là Akane ngay lập tức.
Mọi người khác đều đứng rải rác ở rìa ngoài của quảng trường, nơi có những bụi cây được trang trí đèn, vì vậy xung quanh cô ấy tạo thành một khoảng trống, làm nổi bật bóng hình đơn độc. Sự mong manh như sắp tan biến và ánh lấp lánh cuối cùng của một vì sao cùng tồn tại trong đó. Tôi định rảo bước lại gần, nhưng khi khoảng cách thu hẹp lại, đôi chân tôi mất đi sức lực, và tôi dừng lại cách đó vài mét.
Dù chỉ cần bước thêm vài bước nữa là có thể chạm tới, nhưng sao lại xa vời quá. Một khoảng chân không dài hàng năm ánh sáng nằm giữa chúng tôi.
Nhưng rồi, Akane từ từ quay lại.
Hình bóng tôi phản chiếu trong đôi mắt cô ấy, vẫn như còn đang mơ màng.
"──Makoto-chan? Sao thế? Ơ? Sao cậu lại đi từ hướng đó?"
Akane cất giọng ngạc nhiên rồi chạy về phía tôi, kéo tôi trở về thực tại. À ra thế, vì cô ấy không nghĩ tôi sẽ từ ga đi ra, nên đã đứng đợi và nhìn về phía con đường.
"À ừm, tớ vừa đi mua sắm về."
"Hửm?"
Akane liếc nhìn chiếc túi của tôi, nên tôi liền lôi món quà dành cho cô ấy ra và trao tận tay. Akane tròn xoe mắt.
"...Ể? Makoto-chan? Cho tớ á?"
"Ngạc nhiên đến thế à?"
"Ừm, vâng, xin lỗi, cậu đã đi mua cái này à?"
Thực ra tôi không phải mua hôm nay, nhưng cứ để cô ấy hiểu lầm như vậy thì sẽ đỡ phải giải thích lằng nhằng, nên tôi nói lảng đi.
"Mở ra được không?"
Tôi gật đầu, Akane tháo ruy băng và mở gói quà.
"Oaaaaa, là loop station!"
Tiếng reo vui của Akane khiến tôi suýt nhảy dựng lên. Một chiếc compact effector màu đỏ son. Đây là một món đồ độc đáo dành cho dân chuyên, có thể tạm thời ghi lại các đoạn nhạc guitar ngắn và lặp lại chúng, tạo ra những bản hòa tấu phức tạp chỉ với một cây guitar.
"Tại, trước đây cậu có nói là đang mê Ed Sheeran. Thế nên là."
"Thích quá đi mất! Cái này cho tớ thật à? Tớ dùng đấy nhé, dùng cho mòn luôn đấy?"
"Cứ dùng thoải mái đi. Tớ cũng hơi phân vân vì nó khó dùng trong ban nhạc, nhưng tớ cũng muốn xem cách Akane dùng loop như thế nào."
Cơn đại an tâm lần thứ tư trong ngày. Cả bốn người đều thích món quà, thật tốt quá. Tôi chẳng nghĩ ra được món quà nào hợp thời trang cho con gái cả, cuối cùng đều mua hết ở cửa hàng nhạc cụ nên đã khá lo lắng.
"Nhận được món quà tuyệt vời thế này, quà của tớ có hơi xấu hổ một chút nhỉ?"
Akane nói vậy rồi cười ngượng ngùng, thọc tay vào túi áo khoác.
Tôi nhận lấy chiếc túi giấy được đưa ra và mở nó.
Vài chục miếng nhựa mỏng hình giọt nước được xếp chồng lên nhau thành một thanh và gói cẩn thận. Là móng gảy guitar.
"Khoan, cái này... logo ban nhạc? Hàng đặt à? Cậu làm đó à?"
Trên bề mặt móng gảy, cái tên "Paradise NoiSe Orchestra" được khắc chữ vàng theo phong cách dễ thương.
"Ừm. Ban đầu tớ định làm cho mình dùng thôi, nhưng tiện thể thì làm luôn cho Makoto-chan. Makoto-chan thuộc phái giọt nước đúng không, tớ là phái cơm nắm nên đã làm cả hai loại. Là loại nylon cứng cáp đàng hoàng đấy."
"...Sao cậu nắm rõ sở thích về móng gảy của tớ vậy..."
Trong ban nhạc, tôi hầu như chỉ chơi bass, mà lại là gảy bằng ngón tay, nên chắc chắn không có cơ hội nào để cô ấy thấy móng gảy tôi dùng cả.
"Hôm trước tớ có đến phòng Makoto-chan chơi mà. Lúc đó đã kiểm tra rồi!"
"À, ra vậy... Ừm, cảm ơn cậu... Nhận được món quà thế này, tự dưng lại muốn đứng trên sân khấu ngay lập tức."
"Mai cậu bất ngờ tham gia cũng được mà?"
Cái đó thì xin kiếu. Đã lâu lắm rồi tôi không tham gia luyện tập cùng ban nhạc.
"A, tám rưỡi rồi! Chương trình bắt đầu rồi kìa!"
Akane chỉ về một góc của quảng trường. Dàn đèn trang trí gợn sóng, chuyển từ màu xanh lam sang xanh lục, rồi vàng, và cuối cùng là trắng, tạo thành một vòng tròn bao quanh chúng tôi và lan tỏa lên bầu trời.
"Đứng chờ trong trời lạnh thế này cũng đáng nhỉ."
Akane cười, làn hơi trắng xóa quấn quanh khuôn mặt. Đôi môi cô ấy đã mất đi khá nhiều sắc hồng.
"Đi vào chỗ có mái che không? Ở đây gió lạnh quá."
"Không sao đâu. Đây là ghế VIP đó, nhìn rõ nhất luôn. Với lại,"
Akane tựa vào người tôi, luồn tay vào túi áo của tôi.
"Như thế này là ấm rồi."
Tôi giật mình, cứng cả người. Ấm, hay đúng hơn là, cơ thể tôi đang nóng dần lên. Tôi có thể nghe thấy tiếng tim mình đập. Hơi ấm của Akane truyền qua lớp vải dày, tôi có thể cảm nhận được.
"Cái áo khoác này, xịn thật đấy! Sờ sướng tay ghê."
Akane vừa nói vừa áp má vào vai tôi khiến tôi càng thêm bối rối, vắt óc suy nghĩ phải nói gì đó trong cái đầu mụ mị vì hơi nóng.
"À, ừm, cái áo này thật ra là—"
Tôi định nói, rồi lại ngậm miệng.
Ba người trước đó đều đã nhìn thấu việc chị gái là người phối đồ cho tôi, nhưng có vẻ Akane vẫn chưa nhận ra. Vậy thì cứ im lặng thôi. Xấu hổ lắm.
"Áo của chị cậu đúng không? Không sao đâu, hợp lắm."
"Cả cậu cũng thuộc phe đó luôn hả?"
"Phe đó?"
"À, không có gì ạ."
"Tớ cũng muốn mặc thử kiểu này nhưng mà không hợp chút nào. Nhưng mà phối với quần skinny à. Rất đáng để tham khảo. Chị cậu có gu thật đấy, có làm người mẫu tạp chí hay gì không?"
"Không, tớ không biết. Chắc dù có làm cũng không nói cho gia đình biết đâu."
"Tại sao? Thân nhau mà, đúng không? Đã cho mượn cả quần áo cơ mà."
"Thân... cũng không hẳn, ừm, không phải là ghét nhau, chỉ là tớ toàn bị trêu chọc một chiều thôi. Lần đầu tiên tớ giả gái cũng là do chị ấy ép."
"Vậy à."
Akane cười, làn hơi trắng xóa tạo thành một cục bông lớn lơ lửng trước ngực cô.
"Nhưng mà tớ lại thấy biết ơn chị cậu đấy."
Tôi chớp mắt, nhìn vào khuôn mặt nghiêng của Akane. Ánh đèn trang trí nhấp nháy nhảy múa trên má cô, tạo thành những bóng hình đổi màu, và làm những viên ngọc vỡ lấp lánh trong đôi mắt cô.
"...Tại sao?"
Akane nhìn tôi. Cô ấy nheo mắt.
"Bởi vì Makoto-chan giả gái nên mới bị Misao-san nắm thóp, rồi mới quen được tớ, truy ngược lại thì cũng là nhờ chị cậu cả mà, đúng không."
Cái suy nghĩ đó—liệu có đúng không nhỉ? Chắc cũng không phải là không liên quan.
"Tớ thấy may mắn vì đã gặp được Makoto-chan. Nếu không gặp được, chắc giờ này tớ vẫn đang hạ thấp bản thân ở một góc nào đó trong phòng tập, lang thang qua những ban nhạc nhàm chán, và cả Giáng Sinh này, vì ngột ngạt với gia đình mà bỏ nhà đi, rồi đứng đây một mình."
Ánh mắt Akane lại hướng về đám mây ánh sáng. Tôi cũng dõi theo nó, nhìn về phía xa của bầu trời. Sự lên xuống của những hạt sáng giống hệt như sự rung động của đầu đũa chỉ huy yêu cầu dàn nhạc chơi một đoạn pianissimo. Dịu dàng, tinh tế và đầy ý chí.
Nếu chúng tôi không gặp nhau—mỗi người sẽ phải một mình ngắm nhìn ánh sáng này.
Ra vậy, đó cũng có thể là một cách nghĩ.
Nhưng, tôi muốn định hình cuộc gặp gỡ này theo một cách khác hơn một chút.
"Cái vế 'nếu chúng ta không gặp nhau', có lẽ là không tồn tại đâu."
"...Ể?"
Tôi cảm nhận được ánh mắt của Akane trên má mình. Tôi tiếp tục nói trong khi vẫn nhìn vào nhịp điệu của ánh sáng.
"Dù thế nào đi nữa chúng ta cũng sẽ gặp nhau. Cho dù ngày hôm đó không tình cờ thấy nhau ở 'Moon Echo', thì cũng sẽ gặp nhau theo một cách khác, nhất định là vậy. Tớ nghĩ thế."
Bởi vì—
đó là mong ước của người ấy.
"...Vậy à."
Một lúc sau, Akane thì thầm.
Hơi ấm nhỏ bé của cô ấy tựa vào bên sườn tôi. Trong túi áo, tôi cảm nhận được bàn tay cô ấy mở ra rồi lại nắm lại như để xác nhận điều gì đó.
"Makoto-chan, người có vẻ như được kết nối với tớ bằng một sợi dây định mệnh như thế, lại bỏ ban nhạc một cách khá là tự tung tự tác nhỉ."
Cô ấy đột nhiên chuyển sang giọng điệu thích thú làm tôi phải ho sặc sụa.
"K-không, cái đó là, bởi vì..."
"Tớ biết mà. Cậu cũng đã hoạt động solo rất nghiêm túc. Bài hát Giáng Sinh cậu đăng sáng nay cũng hay lắm."
"...Cảm ơn cậu nhiều."
"Giá mà cậu đăng sớm hơn một chút! Bọn tớ đã định diễn nó trong buổi live ngày mai rồi."
"Tớ đã bỏ bê việc sáng tác một mình quá lâu nên không thể lấy lại cảm giác ngay được. Mất nhiều thời gian kinh khủng."
Akane cười khúc khích.
"Mà, bọn tớ đã chuẩn bị một bài hát Giáng Sinh khác rồi nên không sao đâu."
"Một bài khác?"
"Ừ. Một bài cover, cho phần encore. Là một bài không nổi tiếng lắm nên có thể Makoto-chan không biết đâu."
Họ đã chuẩn bị từ lúc nào vậy nhỉ. Tôi đã không đến phòng tập vài buổi gần đây, chắc là họ đã luyện tập trong lúc đó.
"Nhân tiện không có Makoto-chan—nói thế này cũng hơi kỳ—nhưng bọn tớ đã bàn là nên diễn một bài mà Makoto-chan hoàn toàn không dính dáng đến. Bọn tớ đã gấp rút hoàn thành nó. Tớ nghĩ cậu chắc chắn sẽ thích nên hãy mong chờ nhé."
"...Chuyện đó, ừm,... tớ rất mong chờ."
Chẳng mấy chốc, những con sóng ánh sáng dịu đi, trở thành những cái nhấp nháy mát lành.
Đám đông khán giả đang tụ tập bắt đầu rôm rả trò chuyện rồi tản đi từng nhóm.
"Hết rồi nhỉ," Akane lẩm bẩm. "Nghe nói chín giờ sẽ có suất tiếp theo."
"Thôi, lạnh lắm rồi..."
"Vậy, đến nhà tớ không? Hay là tớ đến nhà Makoto-chan nhé?"
"Cậu nghĩ mấy giờ rồi hả?"
"Ban ngày thì được à?"
"Tớ đâu có nói thế!"
Tôi về đến nhà sau mười giờ. Rốt cuộc, vì không chịu nổi cái lạnh, chúng tôi đã vào một nhà hàng gia đình trước ga và ngồi tán gẫu với Akane một lúc.
Ở nhà không có ai. Hành lang và phòng khách đều tối om và tĩnh lặng.
Khi tôi đang tắm vòi sen, cùng với những giọt nước nóng nhỏ giọt từ ngọn tóc, chút sức lực cuối cùng còn sót lại cũng trôi đi và bị hút vào lỗ thoát nước.
Mệt quá.
Tôi thay đồ ngủ, nhưng chẳng còn sức để sấy tóc nên chui thẳng vào giường. Đây là đêm Giáng Sinh mệt mỏi nhất trong đời tôi. Gặp gỡ từng người trong bốn cô gái, dành vài giờ đồng hồ và trao đổi quà—tất nhiên là vui và là một trải nghiệm mới mẻ, nhưng tôi xin kiếu lần thứ hai. Giá mà có thể chia ra làm bốn ngày. Giá mà Giáng Sinh kéo dài nhiều ngày như ở châu Âu ngày xưa...
Ngày mai cuối cùng cũng là buổi live.
Tôi chỉ là một khán giả, cũng không cần phải tham gia tổng duyệt nên không cần phải ra khỏi nhà sớm, có thể ngủ nướng một chút. Dù vậy, cũng không thể đến muộn được nên vẫn phải đặt báo thức.
Tôi kiểm tra lượt xem của bài hát Giáng Sinh sáng nay trên điện thoại. Khởi đầu khá tốt.
Rồi tôi nhận ra. Kênh MisaO có dấu hiệu bài đăng mới.
Đúng bảy ngày kể từ lần trước. Thời gian đăng cũng y hệt như trước, đúng sáu giờ chiều.
"Advent #4" là một bài hát tôi không biết.
Thật bất ngờ. Ba bài trước đó đều là những bài cực kỳ nổi tiếng.
Chắc hẳn đây là một bài hát Giáng Sinh—có lẽ cảm giác đó đến từ âm thanh lấp lánh của đàn piano đồ chơi—nhưng giai điệu thì tôi chưa từng nghe qua.
Nhưng, nó thật ngọt ngào và hoài niệm.
Tôi nhắm mắt lại trong khi vẫn đeo tai nghe. Từ bầu trời đêm sau mí mắt, những vì sao đang tuôn rơi. Từng ánh lấp lánh, khi chạm đến mặt đất, lại nảy lên trên phím đàn, vỡ tan và hóa thành những nốt nhạc.
CHRISTMAS EVE: Đêm Vọng Giáng Sinh. Là buổi tối ngày 24 tháng 12, thời điểm ngay trước ngày lễ chính