Chương 2 Ánh Đèn Sân Khấu và Cánh Bướm Đen
Vừa vào học kỳ ba, trường tôi đã có một đợt khảo sát nguyện vọng.
Nghe đâu trường cao trung của tôi cũng được tính là một trường có tiếng, nên ngay từ giai đoạn chọn khối tự nhiên hay xã hội khi lên năm hai, nhà trường đã sắp xếp các buổi tư vấn định hướng tương lai dựa trên nguyện vọng đại học của học sinh.
Nhưng bảo một đứa năm nhất cao trung quyết định tương lai thì cũng khó thật. Vào giờ nghỉ sau buổi sinh hoạt lớp phát phiếu khảo sát nguyện vọng, tiếng than thở vang lên khắp nơi trong lớp học của tôi.
“Bảo viết cả khoa thì chịu…”
“Điểm 偏差値 năm ngoái có tin được không nhỉ?”
“Phải điền hết cả ba nguyện vọng á? Tớ chưa nghĩ gì hết luôn.”
Ánh mắt của những người bạn cùng lớp đang lớn tiếng ca cẩm lần lượt hướng về phía tôi.
“Sướng như Murase-kun nhỉ.”
“Tương lai coi như yên ổn rồi còn gì…”
“Yên ổn cái gì đâu chứ. Sao lại ra chuyện đó vậy.”
Tôi vừa phản bác lại thì đã nhận được những ánh mắt lạnh lùng.
“Giờ cậu cũng đang kiếm bộn tiền còn gì?”
“Cậu bán vé buổi live cải trang bí mật với giá khoảng ba trăm nghìn Yên chứ gì?”
“Buôn bán kiểu gì mà đáng sợ thế! Bị bắt đó!”
Vào giờ nghỉ trưa, khi tập trung ở phòng chuẩn bị âm nhạc, chủ đề đầu tiên cũng là chuyện đó.
“Khảo sát nguyện vọng à? Ừ, tớ viết rồi, viết rồi. Nộp ngay tại chỗ thì bị bắt suy nghĩ lại rồi trả về.”
Đầu tiên, Akane cho chúng tôi xem.
Nguyện vọng 1: “P”, Nguyện vọng 2: “N”, Nguyện vọng 3: “O”.
“Chẳng hiểu sao lại không được nữa!” Akane bĩu môi, nhưng tôi lại chẳng hiểu sao cậu ấy lại nghĩ thế này mà được.
“Akane-san, cái này đã thành hiện thực rồi mà, nên đâu được tính là khảo sát nguyện vọng nữa,” Shizuki nói.
“À, ra vậy!”
Vấn đề là ở đó sao? Akane liền viết lại ngay tại chỗ. Nguyện vọng 1: “Tầm cỡ The Beatles”, Nguyện vọng 2: “Tầm cỡ Coldplay”, Nguyện vọng 3: “Tầm cỡ Linkin Park”. Kiểu gì cũng lại bị trả về cho xem.
“Shizu-chan đã quyết định chưa?”
“Rồi ạ. Iemoto, drummer và cô dâu.”
“Ể, đó là thứ tự một, hai, ba à?”
“Không phải ạ. Cả ba luôn. Tôi không thể nghĩ đến cái khác nên không có nguyện vọng hai trở xuống.”
“Cô giáo cũng nhận mà không nói gì cả,” Shizuki ưỡn ngực. Chắc là chẳng có gì để nói thật. Có vẻ đây không phải sắc thái để mà tự hào.
“Cả cắm hoa, cả trống, cả cô dâu, là tất cả đấy nhé?” Shizuki đột nhiên nhoài người về phía tôi, gắt gỏng. Gì thế. Tương lai của bạn thì bạn cứ tự quyết đi chứ.
Bất ngờ hay sao đây, chỉ có mỗi Rinko là bình thường nhất. Cậu ấy lấy ra tờ phiếu khảo sát vẫn còn trống cả ba mục và lẩm bẩm.
“Tớ đang nghĩ, hay là mình vào trường nhạc…”
“Hể. Nếu là Rin-chan thì vào được ngon ơ ấy chứ,” Akane nói.
“Chính vì sẽ vào, nên tớ sẽ nhắm đến một nơi ở đẳng cấp không thể vào ngon ơ được,” Rinko đáp. “Tớ nghĩ có những thứ âm nhạc chỉ có thể học ở trường nhạc, và người có thể mang những thứ đó vào ban nhạc chỉ có mình tớ thôi.”
Nghe những lời đó, tôi thầm thấy nhẹ nhõm. Cứ ngỡ vì cậu ấy bảo sẽ vào trường nhạc nên định tốt nghiệp cao trung là rời PNO luôn.
“Trường nhạc! Cứ để cho cô!”
Komori-sensei, người nãy giờ vẫn im lặng mỉm cười lắng nghe, đột nhiên cất cao giọng.
“Mọi chuyện về thi vào trường nhạc cứ hỏi cô nhé! Thỉnh thoảng cũng phải có ích ra dáng giáo viên chứ!”
Cô cũng tự nhận mình không ra dáng giáo viên à… Mà, kể cả chúng tôi thỉnh thoảng cũng suýt quên mất người này là giáo viên thật.
“Em nhờ cô ạ. Em đang định thi vào trường cũ của Komori-sensei,” Rinko ngoan ngoãn cúi đầu trước cô giáo. “Chỉ là, cứ nghĩ đến việc phải nói với bố mẹ là em lại thấy nặng lòng.”
“Bố mẹ em có vẻ sẽ phản đối à? Đúng là trường nhạc thì hơi…”
“Không ạ, ngược lại cơ. Em nghĩ họ sẽ hoàn toàn tán thành. Vốn dĩ họ đã định cho em làm nghệ sĩ dương cầm rồi. Chỉ là, em không ưa cái kiểu họ sẽ đắc thắng như thể ‘làm theo lời bố mẹ vẫn là nhất’.”
“Hể…?”
Komori-sensei có vẻ không hiểu rõ lắm, nhưng tôi, Shizuki và Akane đều trao cho nhau ánh mắt như muốn nói “đúng là vậy nhỉ”.
“Dù sao thì nếu là trường nhạc, em nên nói chuyện sớm với bố mẹ đi. Vì dù gì thì cũng tốn tiền lắm.”
Komori-sensei lúc nào cũng thường thức đến vậy.
“Rin-chan tự mình kiếm học phí là được mà. Trường nhạc tốn đến thế cơ à?”
Akane nói với vẻ thản nhiên rồi lấy điện thoại ra, tìm kiếm và tròn mắt ngạc nhiên.
“Uầy. Hai triệu Yên một năm!”
Thật á? Nghe nói khối nghệ thuật đắt đỏ nhưng không ngờ lại đến mức đó.
Tôi cũng tự mình tra thử. Đúng là, trường tư rẻ nhất cũng một triệu sáu trăm nghìn, đắt thì hơn hai triệu Yên. Tính ra bốn năm cũng ngót nghét mười triệu Yên. Trường quốc lập duy nhất là Đại học Nghệ thuật Tokyo thì rẻ hơn một con số, nhưng bù lại, tỉ lệ chọi lại cực kỳ cao.
“… Trường nhạc thật sự toàn là tiểu thư thôi đó…”
Komori-sensei nói với vẻ thấm thía.
“Ngày nào cũng đi ăn trưa sang chảnh, cô mà nói mình đi làm thêm là họ tò mò hỏi đủ thứ, sau kỳ nghỉ thì họ nói chuyện cứ như thể đi du lịch nước ngoài là mặc định rồi, mà thôi, cũng được cho mỹ phẩm hay ví không dùng nữa nên cũng biết ơn lắm.”
“Cô… thuộc phái, thường dân, sao ạ?”
“Ừm. Nhà cô thuộc dạng hồi cấp hai cô vào được vòng trong một cuộc thi, bố mẹ ảo tưởng nên cố quá sức. Thật đó, tìm được việc làm là may lắm rồi. Tốt nghiệp trường nhạc mà làm công việc liên quan đến âm nhạc chắc chỉ khoảng một phần mười thôi nhỉ? Âm nhạc đúng là có chỗ dành cho sở thích của người giàu thật.”
Ể, một phần mười? Ít vậy sao?
Sở thích của người giàu…
Nghĩ lại thì đúng là xung quanh tôi có nhiều người giàu thật. Shizuki thì không cần phải nói, Rinko với không khí của căn hộ đó thì kiểu gì cũng ở trên mức trung bình rất nhiều, đến cả Akane cũng sống trong một căn nhà riêng có sân vườn và có thể thuê gia sư thì cũng thuộc hàng dữ rồi. Kurokawa-san cũng thuộc tầng lớp được bố mẹ cho không cả một tòa nhà. Cứ ngỡ là ngẫu nhiên, nhưng có lẽ âm nhạc có khía cạnh đó thật. Vì nó tốn tiền mà. Ngay cả tôi nếu không được bố truyền lại cho đủ loại nhạc cụ thì cũng chẳng thể vô tội vạ mà thử hết thứ này đến thứ khác thế này. Phải biết ơn mới được.
“Mà, cùng lắm thì học phí sẽ nhờ Murase-kun trả.”
Rinko đột nhiên nói khiến tôi suýt ngã khỏi ghế.
“Sao tớ lại phải trả chứ?”
“Chẳng phải nó giống như chi phí cần thiết cho ban nhạc sao.”
“Ể? Không, ừm…?”
“Với lại, đằng nào thì tài chính của tớ và Murase-kun cũng sẽ về một nhà cả thôi.”
“Lý luận kiểu gì thế?”
“Makoto-chan, tớ muốn một cái gối chống lún mới, cậu chi tiền cho tớ được không?”
“Sao lại theo dòng chảy này.”
“Giấc ngủ ngon của tớ liên quan trực tiếp đến màn trình diễn của PNO đấy?”
Nói vậy thì cũng có thể là vậy, nhưng nếu cứ nói thế thì mọi chuyện sẽ—
“Makoto-san, chi phí đám cưới cũng là chi phí của ban nhạc phải không?”
“Biết ngay mà, thế nào cũng có người nói điều vô nghĩa!”
“Tại sao lại vô nghĩa ạ, một cuộc sống hôn nhân ổn định sẽ liên quan trực tiếp đến hoạt động của ban nhạc đấy!”
Shizuki, trước hết bạn hãy ổn định tinh thần của mình đi.
“Nói vậy chứ nguyện vọng tương lai của Makoto-san đã viết gì ạ?”
“Đúng đó, tương lai của Murase-kun cũng là tương lai của chúng tớ nên phải kiểm tra mới được.”
Tại sao lại phải bị kiểm tra chứ? Vừa nghĩ vậy nhưng tôi biết nếu giấu đi thì sẽ rất phiền phức, nên tôi lấy tờ khảo sát ra cho mọi người xem. Cả ba nguyện vọng đều để trống.
“Tự dưng bảo viết ngay thì khó mà…”
Akane nghiêng đầu tỏ vẻ không hài lòng.
“Không phải là ‘cô dâu’ à?”
“Là ‘chú rể’ chứ?”
“Là ‘chú rể’ sao?”
“À, không, cũng không hẳn là vậy.”
Không đợi tôi trả lời, Akane đã viết chữ “chú rể” vào cả ba mục. Làm cái trò gì thế này. Nộp cái này thì cô giáo sẽ nói gì đây.
“L-Là chú rể của ai ạ…” Shizuki tái mặt, giọng run rẩy. “Lại còn đến tận nguyện vọng ba nữa… Cái đó, thứ tự rốt cuộc là theo tiêu chuẩn nào vậy.”
Rinko trả lời một cách cộc lốc.
“Theo dòng câu chuyện từ nãy đến giờ thì, là giá trị tài sản?”
“Vậy thì tôi sẽ không thua bất kỳ ai đâu!” Shizuki sáng bừng mặt. Thôi đi, mất nết quá.
“Kể cả Kurokawa-san sao?” Akane cười toe toét trêu chọc.
“Ư… chuyện đó thì phải điều tra mới biết được… tôi sẽ hỏi Teikoku Databank ngay lập tức.” Thôi đi mà.
“Nhân tiện, nghe nói Kurokawa-san quyết định tái hợp ban nhạc rồi nhỉ, trên mạng đang rầm rộ lắm. Vừa giàu, vừa có phòng thu, lại còn là đồng nghiệp nữa thì đúng là đối thủ mạnh đấy.”
“Ể, đang rầm rộ sao?”
Có lẽ vì tôi phản ứng mạnh hơn dự kiến, Akane tỏ ra ngạc nhiên.
“Ừm. Mấy đứa mê nhạc indie trên timeline của tớ đứa nào cũng xôn xao cả. ‘Sắp tới sẽ biểu diễn ở Moon Echo’ đúng không?”
Cứ tưởng chỉ có fan cuồng mới hưng phấn, không ngờ chuyện lại lan rộng đến vậy.
“Chuyện đó, là lời nói dối của Chouno-san…”
“Ể? Là sao?”
Tôi giải thích cho mọi người nghe những chuyện đã xảy ra giữa tôi với Chouno-san và Kurokawa-san.
“Uầy. Cứng rắn thật,” Akane nói với vẻ mặt nửa thích thú, nửa lo lắng.
“Làm vậy chẳng phải sẽ khiến mọi chuyện rối tung lên sao…”
“Vốn dĩ hai người họ trông cũng không giống kiểu bạn bè thân thiết. Có vẻ như mối quan hệ của họ bình thường là phải va chạm nhau. Kurokawa-san cũng có thái độ kiểu ‘nếu là Chouno thì cũng sẽ làm vậy thôi, đành chịu vậy’.”
“Kể cả chuyện giữa hai người họ có thể giải quyết như vậy, nhưng nếu nội dung thông báo live là giả thì phòng thu cũng sẽ mất uy tín chứ. Không cần phải ra thông báo đính chính sao?” Rinko nói.
“Ừm. Kurokawa-san cứ lừng khừng sao đó. Chị ấy nói không muốn hủy buổi live, cũng không muốn làm fan thất vọng…”
“Cái đó, là cái đó, cái đó đó! Chắc chắn luôn!”
Komori-sensei hăng hái chen vào khiến tất cả chúng tôi đều ngạc nhiên nhìn cô.
“Vẫn còn một chút vương vấn! Cô hiểu mà! Mấy người tốt nghiệp trường nhạc cũng vậy, dù làm công việc chẳng liên quan gì đến âm nhạc nhưng vẫn có nhiều người tham gia dàn nhạc giao hưởng của thành phố lắm.”
À, ừm, ra là vậy.
Nghe cô nói thì đúng là vẻ mặt đó thật.
Dù chỉ là tàn tro, nhưng ngọn lửa trong lòng Chouno-san đã bén sang.
Rồi sao?
Dù sao đó cũng là vấn đề của Kurokawa-san. Tôi cũng có vấn đề của riêng mình. Một tương lai mờ mịt không thể làm gì khác được với ba nguyện vọng để trống đang bày ra trước mắt. Chuyện người khác đành phải mặc kệ thôi.
Nhưng, sau khi cất tờ khảo sát vào cặp, tôi vẫn bất giác tiếp tục tìm kiếm các chủ đề liên quan đến “Kuroshichou” trên điện thoại. Trên SNS, trên các trang tin tức, trên blog, những lời cảm kích đang cuộn trào như cơn lốc.
Rồi chẳng biết từ lúc nào, tôi đã vào trang video và bật lại đoạn phim live mà Kurokawa-san và Chouno-san đang quấn lấy nhau một cách ma mị.
Ngọn lửa đã tắt từ bốn năm trước.
Khi đưa lòng bàn tay lại gần màn hình, hơi nóng như xuyên qua bốn năm tháng mà truyền đến.
Có thứ gì đó che khuất màn hình. Tôi giật mình ngửa người ra sau. Một đôi mắt to đang ở rất gần. Là Rinko đang nhìn sát vào mặt tôi.
“C-Cái gì?”
“Tớ nghĩ, chắc cậu lại định làm gì đó.”
“Làm gì, là sao? Không, tớ chẳng làm gì cả? Cũng chẳng ai nói gì với tớ— à không, Kurokawa-san có bảo nếu mày— không, chắc đó là đùa thôi, và, nói chung là.”
“Tớ không thích cái kiểu tự bào chữa cho bản thân của Murase-kun.”
Bị cậu ấy nhìn thẳng vào mắt mà nói một câu như vậy, tôi chỉ biết bối rối.
“Em thật ngưỡng mộ cái cách nói thẳng của Rinko-san.”
Shizuki thốt lên một giọng đầy say mê bên cạnh.
“Thế nào Makoto-chan cũng sẽ nhận được LINE của Kurokawa-san rồi ngoan ngoãn nghe theo cho xem.”
“Làm gì có chuyện—”
Chiếc điện thoại trong tay tôi phát ra tiếng thông báo khiến tôi giật mình suýt đánh rơi.
Thật sự là một tin nhắn LINE. Nhưng không phải từ Kurokawa-san, mà là từ một người còn đáng kinh ngạc hơn. Kyoko Cashmere.
*
Nơi hẹn ăn tối với Kyoko-san là một nhà hàng Trung Hoa ở Kita-Ikebukuro.
Nghe nói đây là một quán nổi tiếng trong giới nên tôi đã chuẩn bị tinh thần cho một nhà hàng cao cấp nào đó, nhưng hóa ra đó lại là một quán nhỏ ấm cúng nằm trong một góc của khu phố Tàu nên tôi thấy yên tâm. Không gian hẹp chỉ có sáu chiếc bàn, nội thất giản dị không có bất kỳ đồ trang trí lộng lẫy nào. Nhìn thực đơn, giá cả cũng phải chăng.
“Tôi mời một cách thoải mái thì cậu cũng đến một cách thoải mái, nhưng một đứa trẻ tự ý đi ăn tối bên ngoài, bố mẹ cậu không lo lắng sao?”
Kyoko-san vừa lau tay bằng khăn ướt vừa hỏi.
“Nhà cháu thì cứ thứ Sáu hàng tuần là bố mẹ lại ra ngoài uống với nhau. Nên đúng lúc lắm ạ. À, mà dù không phải vậy thì nếu là lời mời của Kyoko-san, cháu cũng sẽ đến ngay.”
“Cái cách cậu có thể thản nhiên nói thêm một câu như vậy, cậu thật sự có tài năng đấy.”
“… Ờm? Tài năng gì ạ?”
Nhưng Kyoko-san chỉ cười mà không trả lời, rồi mở thực đơn ra và bắt đầu xem xét.
“Tôi đã nghe bài hát của Kuboi Takuto rồi đấy.”
Kyoko-san nói ngay sau khi gọi món xong.
“Ể, à, vâng. Cảm ơn ạ. Nói mới nhớ, hình như đã công khai rồi nhỉ.”
Tự nhiên mời đi ăn, cứ tưởng có chuyện gì, hóa ra là chuyện này. Hôm qua tin nhắn đến bất ngờ ngay trước mặt các thành viên ban nhạc và cô giáo nên tôi đã luống cuống chỉ trả lời qua loa, quên cả xác nhận nội dung công việc.
“Cậu nói cứ như chuyện của người khác ấy nhỉ,” Kyoko-san cười.
“Vì đó không phải là bài hát của cháu mà…”
“Phần phối khí của cậu cũng có nhiều mà, đúng không? Toàn bộ những đoạn cậu hát đều là vậy.”
“Cô cũng nhận ra được sao ạ?”
“Đương nhiên rồi. Tôi đã nói là sẽ sản xuất cho cậu mà. Tôi đã nghe kỹ tất cả các bản thu cậu đã phát hành nên chỉ cần cảm nhận là biết ngay.”
Bị nói như vậy khiến tôi thấy ngượng ngùng.
“Tuy nhiên, có vẻ như tôi đã bị người khác đi trước một bước, thật đáng tiếc. Lần đầu của cậu, tôi đã muốn là người đồng hành cùng cậu cơ.”
Cách nói đầy ẩn ý khiến tôi giật mình. Là chuyện âm nhạc phải không?
“Dù là đồng sáng tác nhưng hầu hết là bài của Takuto-san đấy ạ, thật sự. Kiểu như, ánh hào quang của người đó quá mạnh nên màu sắc của cháu chẳng thể hiện ra được chút nào.”
“Chuyện đó tôi cũng hiểu,” Kyoko-san nghiêng ly rượu Thiệu Hưng. “Nói tóm lại, cậu đã sản xuất cho Kuboi Takuto. Là vậy, phải không?”
“Ể? Không, không phải thế đâu ạ—”
Tôi đã nuốt lại những lời định phủ nhận vì thấy quá sức mình.
Là vậy. Về âm nhạc, không thể nói dối được.
Tôi đã tìm thấy chất liệu và nghệ sĩ, lập kế hoạch, nhờ sự giúp đỡ của nhiều người để xin phép các bên, đảm bảo phòng thu và bằng cách nào đó đã hoàn thành được tác phẩm.
Bài hát đó là tác phẩm sản xuất đầu tay của tôi.
“— Thật khó quá ạ. Cháu hoàn toàn không biết phải làm gì. Thật tình cháu cũng không có nhiều tự tin để làm lại lần nữa trong tương lai.”
“Tốt. Có triển vọng.”
“… Vâng.”
“Một người sợ hãi trước màn trình diễn thì không đủ tư cách làm người chơi nhạc. Nhưng một người không biết sợ trước việc sản xuất thì lại không đủ tư cách làm nhà sản xuất. Vì trách nhiệm với tác phẩm là vai trò quan trọng nhất.”
“Bị nói như vậy cháu lại càng sợ hơn.”
“À phải, chuyện tôi sản xuất cho cậu thì cậu đã thẳng thừng từ chối, nhưng ngược lại, cậu sản xuất cho tôi cũng là một phương án đấy chứ.”
“Không không không ạ.”
Lần này thì tôi không thể nuốt trôi sự quá sức này được. Tôi mà sản xuất cho Kyoko Cashmere của thế giới sao? Chỉ là một học sinh cao trung thôi đó? Áp lực sẽ đè bẹp tôi mất.
“Tôi nghĩ mình đã nói trước đây rồi, nhà sản xuất là một khối công việc không tên. Không một ai ngay từ đầu đã trở thành nhà sản xuất cả. Mọi người đều làm hết việc này đến việc khác, công việc cứ thế phình to ra, và khi nhận ra thì họ đã ở một vị thế lớn nhưng khó mà tự do hành động được.”
Lúc đó, tôi chợt nghĩ đến một trò đùa cổ điển về việc bị ngã khi trượt tuyết, lăn xuống dốc và biến thành một quả cầu tuyết.
“Nhưng mà, làm nhạc cùng một đối tác khó bảo cũng vui mà, phải không?”
Kyoko-san nâng chén rượu lên và nhìn vào mặt tôi qua lớp kính.
Lần này, tôi đã có thể trả lời một cách tự tin.
“Vâng. Cực kỳ ạ.”
“Vậy thì tốt. Chắc chắn cậu sẽ có thể tiếp tục công việc này.”
Lúc đó tôi ngước lên và rụt rè hỏi.
“Ừm, cháu có nói là mình định làm công việc liên quan đến âm nhạc sao ạ?”
Kyoko-san tròn mắt.
“Định hay không, chẳng phải cậu đang làm rồi sao. Cậu kiếm được khá nhiều tiền rồi chứ.”
“Ể… à, vâng, đúng là vậy, nhưng không hẳn là công việc ạ.”
Đúng là tôi có kiếm được một ít tiền từ âm nhạc. Nhưng tôi không có cảm giác đó là một công việc. Tất cả đều là do tôi tự do làm những gì mình muốn, chưa một lần tôi làm điều gì đó theo yêu cầu của người khác. Mượn lời của Kyoko-san thì là, tôi chưa từng gánh vác trách nhiệm. Và cũng không cảm thấy mình có thể gánh vác được. Tôi cảm thấy cái này không thể gọi là công việc được.
“Tạm gác lại định nghĩa chi tiết của từ ngữ đi. Tôi không thể tưởng tượng được cảnh cậu sẽ sống bằng một công việc nào khác ngoài âm nhạc trong tương lai, hay đây chỉ là suy nghĩ chủ quan của tôi, một người không hiểu rõ về cậu?”
“… Không ạ, cháu cũng hoàn toàn không thể tưởng tượng được. Cháu cũng chẳng có tài cán gì khác.”
Lúc đó, món ăn đầu tiên, thịt heo xào với rau gì đó và các loại hạt được mang ra, cuộc trò chuyện tạm thời bị gián đoạn. Vị ngon tuyệt vời. Thảo nào lại nổi tiếng trong giới.
“Nhưng cháu vẫn chỉ là học sinh năm nhất thôi ạ. Chuyện tương lai vẫn còn mông lung lắm.”
Chủ đề về định hướng tương lai từ hôm qua vẫn còn đeo bám, khiến tôi buột miệng than thở.
“Tôi thì từ hồi cấp hai đã vạch ra lộ trình để thực hiện ước mơ của mình rồi. Chẳng có gì là sớm hay muộn cả.”
Từ cấp hai sao?
Không, nếu là Kyoko Cashmere thì cũng chẳng có gì lạ.
“Bố cháu cũng cứ lo xa sao ấy ạ. Nào là có định trở thành chuyên nghiệp không, rồi thì hãy thực hiện ước mơ của bố thay bố. Nghe đâu ngày xưa bố cũng từng chơi trong ban nhạc. Giờ nói mấy chuyện đó cháu cũng khó xử, nhưng Kyoko-san đã quyết định theo con đường âm nhạc từ hồi cấp hai ạ, ừm…”
Tôi đã hỏi nhầm người rồi. Mà, tôi cũng không có ý định hỏi ý kiến. Chỉ là muốn nghe chuyện của nhiều người thôi.
Thế nhưng, Kyoko-san lại nói với vẻ không hài lòng.
“Không không. Thực hiện ước mơ không phải là trở thành nhạc sĩ đâu.”
“Ể?”
“Việc trở thành nhạc sĩ, tôi thậm chí còn không có ký ức nào về việc đã quyết định nó một cách có ý thức. Khi nhận ra thì cả tôi và mọi người xung quanh đều đã chấp nhận rằng đó là điều hiển nhiên.”
“Ờm, vậy thì ước mơ của Kyoko-san là…”
“Là cách mạng thế giới. John Lennon đã không làm được nên tôi sẽ làm. Tôi đã quyết định như vậy vào năm mười bốn tuổi.”
Tôi đã đọc được ở một bài phỏng vấn nào đó! Không phải là tạo dựng hình tượng mà là thật lòng sao.
“Thế nên ước mơ vẫn còn dang dở chứ đừng nói là đã đi được nửa đường. Vốn dĩ, trở thành nhạc sĩ đâu phải là ước mơ hay gì đâu.”
“Ể… v-vậy sao ạ?”
Nếu bố tôi mà nghe thấy chắc sẽ nổi giận đùng đùng.
“Chỉ cần phát hành một tác phẩm âm nhạc và tự nhận mình là nhạc sĩ thôi mà. Đâu cần bằng cấp gì. Kiếm tiền cũng chỉ cần muốn là được. Nếu là những thứ như lấp đầy sân vận động Wembley hay giành giải Grammy thì có thể gọi là ước mơ.”
“… Đúng là vậy thật ạ…”
“Những người từ bỏ âm nhạc chỉ đơn giản là họ không làm nữa thôi. Chẳng liên quan gì đến ước mơ cả.”
Bản thân âm nhạc không phải là một giấc mơ.
Những lời của Kyoko-san thấm vào tôi một cách nhẹ nhàng.
Nghĩ lại thì, đối với tôi, chính bản thân mình không làm âm nhạc mới giống như một giấc mơ. Vào một trường đại học bình thường, vào một công ty bình thường, các ngày trong tuần chán nản làm việc một cách bình thường và cuối tuần thì vùi mình trên futon, tay cầm điện thoại lướt qua lướt lại một cách lãng phí. Tôi không thể hình dung rõ được. Những chi tiết không rõ ràng chỉ được che mờ bằng một từ khó hiểu là “bình thường”.
Còn con người tôi đang làm âm nhạc, tôi có thể hình dung ra một cách sống động.
Ngồi trước keyboard, đeo headphone, nhìn chằm chằm vào piano roll, lặp đi lặp lại những đoạn ngẫu hứng ngân nga và tùy hứng, ghi lại ý tưởng vào sổ tay, cầm lấy cây guitar bên cạnh đặt lên đùi, tìm kiếm những hợp âm và groove tốt hơn, tổng hợp các bản thu và chia sẻ với mọi người trên mạng. Phản hồi đến ngay lập tức. Có những lời cay nghiệt, có những lời nồng nhiệt, và cả những lời ấm áp.
Rõ ràng và chân thực hơn bao giờ hết.
“Nhưng không ngờ lại được cậu hỏi ý kiến về định hướng tương lai đấy.”
Kyoko-san vừa dùng đũa xé miếng bánh củ cải chiên vừa nói với giọng thích thú.
“Nếu là những câu hỏi cụ thể về trong ngành này thì tôi trả lời bao nhiêu cũng được. Còn chuyện có nên vào ngành hay không thì…”
“Không, ừm, giả sử thôi ạ, hoàn toàn vì tò mò thôi, không phải cháu mà là một học sinh cao trung nào đó yêu âm nhạc, nếu họ hỏi ‘em muốn trở thành nhạc sĩ thì phải làm sao ạ’… Kyoko-san sẽ làm gì?”
Bị hỏi một câu thất lễ như vậy liệu cô ấy có nổi giận không? Hay là chính câu hỏi chỉ vì tò mò này của tôi đã là vô cùng thất lễ rồi?
Kyoko-san hơi nhíu mày suy nghĩ.
“Tôi cũng không thể tưởng tượng được tình huống mình bị hỏi một câu như vậy.”
“Ví dụ như một người rất hâm mộ Kyoko-san, ngưỡng mộ cô và muốn theo con đường âm nhạc, một cảm giác dễ mến như vậy thì sao ạ.”
“Ngưỡng mộ? Hừm. Thật đáng buồn.”
“Ể?”
Tôi tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không.
Nhưng nụ cười đã biến mất khỏi gương mặt của Kyoko-san.
“Nếu có người nói họ ngưỡng mộ tôi mà bước vào con đường âm nhạc, tôi sẽ thấy rất cay đắng. Nghe nhạc của tôi mà đứa trẻ đó vẫn không gục ngã, phải không?”
Kyoko-san thấm ướt đôi môi bằng giọt rượu cuối cùng còn lại trong ly.
“Tôi không muốn trao cho ai giấc mơ bằng âm nhạc. Tôi chỉ muốn áp đảo họ. Nếu có ai đó nghĩ rằng âm nhạc là một giấc mơ, tôi muốn dùng bài hát của mình để bẻ gãy giấc mơ đó. Số lượng những giấc mơ đã tan thành tro bụi chính là minh chứng cho sức mạnh của tôi.”
Tôi chỉ biết câm nín.
Vẻ đẹp của người này đã được mài giũa như thế, tôi nghĩ. Con đường dẫn đến cuộc cách mạng của cô ấy được lát bằng xương và nước mắt của bao người.
Còn tôi thì— sao nhỉ?
Sau khi ăn xong, khi tôi định lấy ví ra thì Kyoko-san đã véo vào tay tôi, cười và trả toàn bộ hóa đơn.
“Tôi không thể để một học sinh cao trung trả dù chỉ một Yên được. Người mời là tôi mà.”
“Vâng. Vậy cháu xin phép ạ.”
“Nghĩ đến việc lần tới nhờ cậu một việc gì đó sẽ khó từ chối hơn dù chỉ một chút, thì đây là một khoản đầu tư rẻ thôi.”
“Ực. Chuyện đó thì.”
Của cho không bao giờ rẻ, sao. Không biết cô ấy sẽ nhờ chuyện gì đây. Nếu là việc nhờ của Kyoko-san thì ít nhất cũng sẽ không phải là chuyện chỉ khiến mình tôi gặp phiền phức.
Sau khi chia tay Kyoko-san, trong lúc chờ tàu ở sân ga, tôi cắm tai nghe vào điện thoại và bật lại đoạn video live của “Kuroshichou”.
Hòa cùng nhịp điệu dồn dập và lạnh lẽo, hai con bướm đang nhảy múa, quấn quýt lấy nhau đầy quyến rũ. Đó là những hình xăm được khắc trên đôi vai trần của Kurokawa-san và Chouno-san.
Bướm phượng đen và bướm phượng hoàng hôn.
Ngay cả khi nhắm mắt lại, hai con bướm vẫn tiếp tục nhảy múa dữ dội hơn trong bóng tối sau mí mắt. Xuyên qua ngọn lửa bùng cháy, chúng vẽ nên một quỹ đạo xoắn kép và bay lên về phía mặt trăng.
Liệu chúng có đến được đích không. Hay sẽ kiệt sức ở đâu đó, thân xác, đôi cánh và cả đôi chân tan tác, bị cơn gió nuốt chửng và rơi xuống.
Tôi dừng video và gọi cho Kurokawa-san.
Sau 6 hồi chuông, cuộc gọi được kết nối.
『… Vâng. Chuyện gì vậy.』
“… Ừm. Về buổi live ấy ạ. … Chuyện lần trước của Chouno-san.”
『Hử? À, ừm. Chuyện đó, đúng là chỉ còn cách hủy thôi—』
“Làm đi ạ.”
『Ể?』
“Chị đã nói là, nếu tôi tham gia thì. Tôi, sẽ tham gia.”
*
Thi thoảng phải nói thẳng ra kẻo lại bị quên mất, nhưng tôi là con trai.
Concept visual của 『Kuroshichou』 là nữ cải trang nam. Một thằng con trai như tôi mà làm theo thì cũng chỉ quay về đúng với giới tính ban đầu mà thôi. …Tôi đã nghĩ vậy. Cho đến tận ngày diễn ra buổi live.
"Thấy sao? Hoàn hảo chưa?"
Trong phòng chờ của khu vực live, Komori-sensei nói với vẻ mặt đắc ý sau khi hoàn tất việc trang điểm cho tôi.
Tôi nhìn vào gương và chết lặng. Mặt trái của mặt trái hóa ra không phải là mặt phải.
"Quả nhiên là… trông như một cô gái đang cải trang nam thật," Rinko thán phục từ bên cạnh.
"Aaaaaaa, Makoto-san, anh trở nên bảnh bao thế này, nếu ngày thường cũng như vậy thì trái tim tôi không chịu nổi mất," Shizuki ở phía đối diện thì làm ầm lên.
"Khen cả gu chọn đồ của tớ nữa chứ!" Akane hào hứng nói từ phía sau. "Vừa giữ được nét dễ thương trong phong cách V-kei, vừa phải ngầu và sắc sảo, khó lắm đấy! Tớ đã xem lại cả đống video live của TMR thời xưa để tham khảo đó."
Nghe nói mới để ý. Một chiếc áo blouse với tay áo phấp phới đậm chất cổ điển được thít chặt lại bằng chiếc áo vest có đường eo bó sát, bên dưới là quần short đen, cùng với quần tất có họa tiết lòe loẹt lấp lánh. Đúng là gu của Nishikawa Takanori thời còn trẻ và mảnh mai. Thêm vào đó, khuôn mặt tôi còn được tô điểm bằng son môi và phấn mắt tối màu cùng với đôi khuyên tai to bản.
Kurokawa-san bước vào phòng chờ, nhìn sát vào mặt tôi và nói.
"Hê. Ra dáng phết đấy chứ."
Người ra dáng phải là Kurokawa-san mới đúng. Bộ trang phục với tông màu đen và bạc ôm sát người trông như một lưỡi dao sắc bén lấp lánh ánh đen. Áo không tay, để lộ hình xăm bướm phượng trên vai. Lớp trang điểm của cô trông tự nhiên hơn của tôi rất nhiều, nhưng nó càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ sắc sảo trên những đường nét vốn có của cô. Thảo nào lại có nhiều tín đồ đến vậy.
"Komori làm cho cậu à? Cảm ơn nhé."
"Được xem buổi live tái hợp huyền thoại miễn phí thì chút công sức này có đáng là bao!" Komori-sensei nói. Ra là cô đã biết về 『Kuroshichou』 từ trước. Vì là hậu bối của Hanazono-sensei, bạn thân của Kurokawa-san, nên cô cũng đã từng đi chơi cùng họ vài lần.
Cánh cửa phòng chờ mở ra, người bước vào là Chouno-san.
"Đông kinh khủng. Mấy đứa trong ban nhạc đối đầu sắp tới rồi, sẽ không đủ chỗ đâu."
Cô ấy cũng không hề kém cạnh Kurokawa-san, trong một bộ trang phục phối màu đỏ và đen toát ra mùi nguy hiểm, cảm giác chỉ cần chạm vào là bỏng. Cây guitar của cô cũng là mẫu ESP với họa tiết ngọn lửa màu đỏ thẫm, đúng là triệt để thật.
Ánh mắt cô ấy dừng lại ở tôi.
"Hợp ghê nhỉ. Mà cũng không cần phải gồng mình đến thế đâu. Makoto-chan là manipulator mà, phải không?"
Trong lĩnh vực âm nhạc, "manipulator" là người điều khiển các bản nhạc đã được lập trình sẵn. Đây là một từ mang sắc thái nặng về vai trò hậu cần, và hầu như không bao giờ đứng trên sân khấu. 『Kuroshichou』 hiện tại là một bộ đôi gồm vocal Kurokawa và guitar Chouno, nên tất cả các phần còn lại đều được thực hiện bằng nhạc thu sẵn. Trên sân khấu, cần có một người điều khiển sequencer để khớp với tiến trình của các tiết mục, và trong buổi live tái hợp của 『Kuroshichou』 lần này, tôi đã nhận vai trò đó. Câu chuyện vốn là như vậy, nhưng—
"...Xin lỗi vì đã im lặng đến tận trước giờ diễn. Thật ra tôi không phải là manipulator. Tôi cũng sẽ lên sân khấu."
Chouno-san khẽ mở to mắt.
"Ý cậu là sao?"
Giọng cô không hề trách móc. Nhưng cũng chẳng có vẻ gì là chào đón. Trông cô giống như đang nói chuyện với một con mèo định ăn vụng đồ ăn vặt.
Trong lúc tôi đang phân vân không biết phải giải thích thế nào, Kurokawa-san đã nói thay từ bên cạnh.
"Nghĩa là cậu ấy sẽ biểu diễn với tư cách một người chơi nhạc. Mất công mời được Murase Makoto của PNO đến đây, còn mang cả keyboard riêng theo, để cậu ta chỉ làm hậu cần thì phí quá còn gì."
Chouno-san chỉ đảo mắt nhìn qua lại giữa mặt tôi và Kurokawa-san hai lần.
Rồi cô buông thõng vai, lẩm bẩm.
"Ra là vậy. Cứ im lặng đến phút chót thì sẽ không ai từ chối được nữa, đúng không."
Tôi rụt cổ lại. Đúng là như vậy.
"Mà thôi, bên này cũng làm điều tương tự nên không phàn nàn được."
Chouno-san cũng đã đột ngột tung thông tin lên mạng một tuần trước buổi live, làm như việc cô diễn chung với Kurokawa-san là chuyện đã rồi, nên cũng là cá mè một lứa cả. Dù điều đó không làm tội của tôi nhẹ đi.
"Lúc tổng duyệt vừa nãy đã hoàn hảo rồi, cứ làm y như vậy là được."
Tôi dũng cảm nhìn thẳng vào đôi mắt như đang ghim chặt của Chouno-san.
"Tôi sẽ chơi hay gấp mười lần như thế."
"Vậy à. Miễn là không cản đường tôi và Kurokawa thì sao cũng được."
Nói rồi, Chouno-san rời khỏi phòng chờ chật chội.
Tất nhiên là tôi định cản đường rồi. Nếu không thì tôi đã chẳng nằng nặc nhờ Kurokawa-san cho tham gia đột xuất làm gì.
"Vậy, tôi cũng có chút việc trước khi lên sân khấu."
Kurokawa-san cũng nói vậy rồi đi theo sau Chouno-san ra khỏi phòng.
Ngay lập tức, những tiếng la hét phấn khích của các cô gái vang lên từ bên ngoài.
"Đúng là 『Kuroshichou』 thật rồi! Em là fan cuồng của hai chị!"
"Được ở cùng hai chị trong một đêm huyền thoại thế này! Em chết cũng mãn nguyện rồi!"
"Cho em xin chữ ký lên áo được không ạ? À thôi, ký lên khắp người em đi!"
Tôi khẽ liếc nhìn hành lang qua khe cửa, thấy một nhóm các cô gái trạc tuổi sinh viên đại học, vai đeo bao đàn guitar, đang vây quanh Chouno-san và Kurokawa-san, mặt đỏ bừng, rối rít bày tỏ sự ngưỡng mộ.
"Chắc là người của ban nhạc đối đầu," tôi báo cáo với mọi người trong phòng.
"Nổi tiếng thật đấy nhỉ. Vé cũng bán hết veo luôn thì phải," Akane khẽ thở dài thán phục.
"Nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên em được xem Makoto-san trên sân khấu từ hàng ghế khán giả đấy!" Shizuki nói với giọng phấn khích. "Mà lại còn trong bộ dạng yêu kiều thế này—chẳng biết là thiếu niên hay thiếu nữ nữa, lại còn bị kẹp giữa hai mỹ nhân cải trang nam, giới tính của Makoto-san cứ như bị lật ngược lại như quân cờ Othello vậy… ủa? Nhưng nếu nữ cải trang nam mà bị lật ngược lại thì… là nam cải trang nữ? Chẳng phải đó là Makoto-san của thường ngày sao? Em rối quá."
Vẫn là Shizuki-san của mọi ngày nên tôi cũng thấy yên tâm rồi.
"Này này, Murase-kun, cho tớ đăng lên Instagram nhé? Nhé? Kiệt tác đỉnh cao đấy!"
Trước lời đề nghị tha thiết của Komori-sensei, lần này tôi không thể nói KHÔNG. Cũng tại tôi tự ý quyết định tham gia nên mới làm phiền cô giáo.
Cuối cùng, Rinko nhìn tôi từ đầu đến chân rồi nói.
"Đừng có nhân danh trình diễn live mà hôn hít trên sân khấu đấy. Tội phạm tình dục."
"Không có đâu!"
Không gian live dưới tầng hầm của studio 『Moon Echo』 có sức chứa ba trăm người. Nằm cách ga Higashi-Shinjuku 2 phút đi bộ, và ga Shinjuku cũng chỉ 7 phút, đây là một địa điểm có thể gọi là hàng đầu trong thành phố nhờ vị trí thuận tiện. Không nhiều ban nhạc nghiệp dư có thể lấp đầy khán phòng này.
Thế nhưng đêm đó, đám đông lấp đầy hội trường rõ ràng không chỉ dừng lại ở con số ba trăm. Phải gần năm trăm người chứ không ít. Tôi có nghe nói sau khi tin tức về sự trở lại của 『Kuroshichou』 gây bão trên mạng, họ đã xoay xở không gian để bán thêm vé.
Hoặc có lẽ, việc hầu hết khán giả là những cô gái trẻ trong trang phục gothic lộng lẫy cũng là một phần nguyên nhân tạo ra cảm giác đông đúc và ngột ngạt đến lạ thường. Trong bóng tối, những lớp diềm xếp màu đen, đỏ, bạc và những phụ kiện lấp lánh đang chuyển động một cách ma mị. Quả nhiên ví von là "bầy ong mật đen" thật chính xác.
Sự nổi tiếng của ban nhạc đối đầu mở màn cũng không phải dạng vừa, không khí trong hội trường đã được hâm nóng sẵn. Trong ánh đèn mờ ảo và tiếng xôn xao, các nhân viên đang hối hả chạy đi chạy lại để chuẩn bị sân khấu.
Trước bộ trống không được sử dụng, dàn keyboard hai tầng YAMAHA và KORG của tôi được đặt ở đó, trên chiếc bàn bên cạnh là một chiếc laptop, và thêm một giá micro được dựng lên. Nhìn thấy vậy, Chouno-san nói.
"Cậu cũng hát à?"
"Vâng. Dù lúc tổng duyệt tôi không làm thế."
"Hừm. Quả thật Kurokawa có giọng trầm nên có lẽ quãng giọng của cậu cũng hợp đấy."
Cô ấy thật sự là một người giỏi kiểm soát cảm xúc. Có lẽ khi tiễn biệt bao nhiêu thành viên ban nhạc đã rời đi trước đây, cô ấy cũng giữ một vẻ mặt bình thản như thế này.
"Nhưng, cây guitar của tôi chỉ dành cho Kurokawa mà thôi."
Tôi nghĩ, một vocalist được guitarist nói những lời như vậy hẳn phải hạnh phúc lắm.
Nhưng—
"Vâng. Tôi hiểu mà."
Nhưng đêm nay, tôi đến đây để cướp đi.
Cướp Kurokawa-san khỏi chị. Và cướp chị khỏi Kurokawa-san.
Một nhân viên giơ tay ra hiệu. Tất cả đèn trong hội trường vụt tắt, một màn đêm căng thẳng bao trùm, kéo theo tiếng reo hò vang dội của bầy ong mật đen.
Tôi cúi người bước lên sân khấu, khởi động sequencer trên laptop. Tôi có cảm giác như nhìn thấy những tín hiệu điện đang chảy như dòng máu cuộn trào trong các mạch điện.
Nghĩ lại, tôi đã nhiều lần trình diễn đồng bộ cùng ban nhạc, nhưng đây là lần đầu tiên tôi biểu diễn trên sân khấu một bài hát hoàn toàn được thu sẵn, bao gồm cả phần nhịp điệu. Hôm nay là sân khấu đầu tiên của mày đấy, tôi thầm nói với chiếc laptop. Cả bass và trống đều do mày đảm nhiệm. Không cần phải e dè với âm thanh rock như mọi khi đâu. Hãy để thứ âm thanh electro gai góc mà tao đã dày công chuẩn bị suốt ba ngày ba đêm vang dội khắp hội trường này đi.
Chuẩn bị xong, tôi đứng thẳng người dậy, hai bóng người đã ở ngay trước mặt.
Một người kéo giá micro lại gần, người kia lấy cây guitar từ giá đỡ và choàng dây đeo qua vai.
Trong bóng tối, hai con bướm một đen một đỏ khẽ rung đôi cánh. Một vũ điệu của trận chiến.
Đột nhiên, ánh sáng rọi xuống sân khấu.
Hình bóng hai người họ như được khắc vào tầm nhìn của tôi, và phía sau họ, hàng trăm con ong mật đen đang sôi sục.
Tôi biết Kurokawa-san đã ra hiệu bằng lưng. Dù cô ấy không hề nhúc nhích, tôi vẫn nghe thấy mệnh lệnh dành cho mình. Có lẽ, tất cả những người tụ tập trong đêm nay đều mong chờ một lời nói nào đó trước tiên. Những lời chuộc tội, cảm ơn hay an ủi để lấp đầy bốn năm khô cạn.
Nhưng, hai nữ hoàng chẳng hề có chút ngọt ngào nào như vậy.
Tôi lướt tay trên laptop. Thanh chạy bắt đầu lăn trên piano roll. Một thứ tạp âm như tiếng côn trùng kêu đầy ắp hội trường, nuốt chửng và nghiền nát tiếng reo hò, rồi dần biến thành một áp lực âm thanh lạnh lẽo, dày đặc và đồng nhất của synth strings.
Chouno-san nhét tai nghe vào một cách đầy mê hoặc, rồi siết lại chiếc pick. Tiếng click chỉ chúng tôi mới nghe thấy báo hiệu nhịp điệu bắt đầu.
Âm thanh distortion chói lọi xé toạc màn đêm.
Sáu sợi dây, hai mươi hai phím đàn, con bướm màu hoàng hôn lướt đi trong một quãng âm rộng tựa dải ngân hà. Giác quan của con người chỉ có thể nắm bắt được vệt sáng nó để lại. BPM 220—một tốc độ không còn dùng để nhảy múa, mà chỉ để làm tan chảy lý trí. Đối với tôi, người đã ru rú trong thiên đường, đây là một cơn bão chưa từng trải nghiệm. Khán phòng biến thành một biển cả sôi sục.
Giọng hát—trong tức khắc đã đóng băng và nghiền nát tất cả.
Cô ấy gập người gầm lên, một hình ảnh tôi chưa từng thấy bao giờ. Chẳng còn chút dáng vẻ nào của người chủ quán trẻ đã về hưu, luôn đứng sau quầy bar dõi theo các ban nhạc. Đây là bóng lưng của một chiến binh đã không ngừng tắm mình trong máu. Giọng hát đâm thẳng vào tim tôi. Hóa ra không chỉ mình tôi là người đã thản nhiên che giấu vũ khí của mình lúc tổng duyệt. Đó không phải là thứ vũ khí tầm thường như đinh hay đạn. Mà là một chiếc máy đóng cọc xuyên thủng mặt đất. Nó chạm đến tận cùng đáy ý thức, làm phụt lên dòng magma đang âm ỉ đối lưu sâu bên trong.
Trong cơn cuồng nhiệt tưởng chừng có thể làm tan chảy cả hội trường, tôi lại cảm thấy lạnh lẽo.
Một người sở hữu giọng hát đến nhường này, mà cũng từ bỏ âm nhạc sao—
Theo một nghĩa nào đó, giọng hát này còn lý tưởng hơn cả Akane đối với tôi. Nó là sự chung sống hoàn hảo của niềm khao khát cháy bỏng của một thiếu niên, vẻ đẹp mong manh như sắp biến mất của một thiếu nữ, và sức mạnh dẻo dai của một thanh niên, lại còn ẩn chứa vị đắng mà Akane không có. Đó là sự ngạo mạn của kẻ thống trị.
Thật sự, cô ấy là người sinh ra để đứng giữa sân khấu, tắm mình trong ánh đèn sân khấu và ánh nhìn cùng tiếng reo hò của đám đông.
Vậy mà, cô ấy lại từ bỏ âm nhạc.
Tại sao?
Hai con bướm không trả lời. Chúng chỉ hát, múa, khuấy động bầy đàn, và vung lửa. Câu trả lời, tôi phải tự mình tìm lấy.
Giữa những khoảng lặng của bài hát, khối người đang chuyển động dưới khán đài cuộn lên và gợn sóng. Hàng trăm cánh tay vung lên, như đáp lại những câu frase nhảy múa của đoạn guitar solo, rắc những cánh hoa vào khoảng không tăm tối. Một vũ đài mà bầy bướm và ong mật đã mất nhiều năm để tạo dựng. Giấc mơ của họ trong một đêm.
Tôi bước vào đó. Lúc đầu thật cẩn trọng, bằng những câu frase như làn khói mờ ảo của tiếng organ ẩn mình trong dàn dây.
Chỉ có Chouno-san nhận ra.
Bờ vai trần của cô khẽ giật, và cơ thể hơi hướng về phía tôi. Tôi lấp đầy những khoảng lặng trong nhịp điệu lên xuống dữ dội bằng những giai điệu đối âm như lấy hơi, vừa lướt theo giai điệu của đoạn guitar solo. Không để bị tụt lại, không để vượt lên, không để lạc mất.
Đến điệp khúc lần thứ ba, tôi hòa mình vào sự hòa âm của hai người.
Tôi cảm nhận được sự rung động lan truyền. Từ khán giả. Và từ cả Kurokawa-san và Chouno-san.
Âm nhạc—không phải là cạnh tranh hay đấu tranh. Trong thế giới của sự cộng hưởng, không có thắng thua. Bởi nó là một ảo ảnh mong manh được tạo nên chỉ bằng sự hài hòa.
Dù vậy, vẫn có thể giết chết nó. Có thể xâm chiếm từ bên trong, làm tan chảy, thiêu rụi, và hủy hoại đến mức không thể gượng dậy được nữa. Chất độc ấy, đôi khi lại chính là thứ người nghe khao khát, và cũng là niềm hoan lạc của người hát.
Âm nhạc không tồn tại để trao đi những giấc mơ.
Tôi lại nhớ đến lời của Kyoko Cashmere.
Giấc mơ thì cứ tự mình mà thấy trong cơn mê sảng lúc hấp hối đi. Ta sẽ mang đi cả thứ đó, cùng với sinh mệnh của các người.
Kurokawa-san quay lại. Đầu khuyên tai vẽ một vòng cung ánh sáng. Cô ấy chỉ vào tôi. Ngay cả ánh đèn sân khấu cũng hưởng ứng và chiếu vào tôi.
Bài thứ hai. Mày hát đi, cô ấy ra lệnh.
Tôi rướn người và kề môi vào micro.
Trong khoảnh khắc, phần nhịp điệu ngừng lại, khoét một lỗ hổng trong cơn cuồng nhiệt của hội trường. Tôi nhét vào khoảng trống đó một đoạn arpeggio đầy những bước nhảy lớn của tiếng synth brass chóng mặt được xử lý bằng phaser.
Khoảnh khắc tôi đập giọng mình vào micro, con sóng thần dưới khán đài vỡ tan. Đó là ca khúc mở đầu trong album đầu tay của 『Kuroshichou』, một bài hát nổi tiếng chưa từng vắng mặt trong bất kỳ buổi live nào. Bầy ong mật đen đã chấp nhận và nuốt chửng chất độc của tôi.
Màu đỏ thẫm chém ngang tầm nhìn của tôi.
Chouno-san quay lại, đối mặt với tôi, chạy một đoạn guitar riff bám sát những câu frase mà những ngón tay mất kiểm soát của tôi tự động tuôn ra.
Tiếng cymbal vang lên.
Dòng máu mới liên tục được bơm vào theo nhịp điệu. Không thể dừng lại được nữa. Giọng của Kurokawa-san đột ngột chồng lên giọng hát của tôi. Đó là một lời khiêu khích nguy hiểm và phấn khích như nhảy từ chiếc xe này sang chiếc xe khác đang chạy song song trên đường cao tốc. Không thể không đáp lại. Ba chúng tôi cười với nhau, va vào nhau, và lao vào đường hầm cuộn xoáy trong nhiệt huyết trong khi người đẫm máu.
Tôi biết trước một nhịp thở rằng dòng điện của đoạn guitar solo sẽ đi về đâu, sẽ tóe ra những tia lửa màu gì, và sẽ vẽ nên vệt sáng nào trên bức tường tối tăm. Từng sợi thần kinh như biến thành dây đàn thép, và ngón tay của Chouno-san như đang lướt trên bề mặt của chúng.
Tôi gần như chẳng biết gì về người này, vậy mà lại rơi vào một ảo giác vừa khủng khiếp lại vừa dễ chịu, cứ như thể mọi giác quan của chúng tôi đã được bện chặt vào nhau từ khi mới sinh ra. Dù chúng tôi mới chỉ gặp nhau khoảng mười ngày trước.
Hòa âm và nhịp điệu được sinh ra vì lẽ đó.
Tất cả những gì liên quan đến âm nhạc, đều chỉ vì một ảo giác thoáng qua, khi cả thế giới hòa làm một.
Tôi quét sạch hơi nóng ngưng tụ trên bàn phím bằng một cú glissando, rồi đập vào nốt cao nhất ba lần ở quãng tám để kết thúc bài hát.
Tiếng reo hò ập đến như thể muốn làm vỡ tung hộp sọ của tôi, tôi loạng choạng và va vai vào chiếc cymbal của bộ trống phía sau.
Kurokawa-san lại quay lại.
Lần này cô nhìn thẳng vào mắt tôi và mỉm cười. Mồ hôi lấp lánh trên thái dương.
Chouno-san uể oải hạ cần đàn xuống, liếc nhìn tôi một cái, rồi hất cằm về phía chiếc laptop.
Bài tiếp theo, cô ấy ra hiệu.
Tôi vươn tay tới touchpad.
Những nốt nhạc bất hòa kéo dài và mỏng manh trong đoạn intro của bài thứ ba lại lấp đầy hội trường bằng một màu nước biển khác. Từ xa, tiếng factory noise ở nhịp half-time đang tiến lại gần. Tiếng vỗ tay của hàng trăm khán giả hòa vào đó.
Tôi nhìn lại Kurokawa-san, trao cho cô câu hát đầu tiên. Từ môi sang môi.
Tiếp theo, lại đến lượt chị.
Hai con bướm đỏ và đen lại vẽ một nửa vòng tròn và quay về phía khán giả. Chúng lặn sâu, thật sâu vào giấc mơ lầy lội và sủi bọt của bầy ong mật.
Giá như nó kéo dài mãi mãi, một suy nghĩ mâu thuẫn chợt nảy ra trong đầu tôi lúc đó. Thứ chờ đợi sau khi tỉnh giấc là một lằn ranh lạnh lùng được vạch ra trên mặt đất. Là thời khắc của quyết định, phải lựa chọn vượt qua hay ở lại. Cứ quên đi, cứ tan vỡ, và bị giam cầm trong đêm nay cũng được. Vừa ước ao như vậy, tôi vừa đập một đoạn tremolo dữ dội vào tiếng gào thét kéo dài của picking harmonics.
*
"…Có lãi đấy. Quả không hổ danh."
Nói rồi, Kurokawa-san đưa cho Chouno-san một phong bì màu nâu. Sau khi kiểm tra số tiền bên trong, Chouno-san nhét nó vào túi bao đàn một cách tùy tiện với vẻ mặt không mấy hứng thú.
Kho chứa thiết bị tối om ở tầng một của 『Moon Echo』, sau khi buổi live kết thúc. Lạnh kinh khủng, mồ hôi lạnh đi đâm vào da thịt, nhắc tôi nhớ rằng đang là tháng Một. Kurokawa-san nói muốn nói chuyện riêng với thành viên ban nhạc nên đã cho mọi người về hết, không có bóng dáng nhân viên nào.
Cả ba chúng tôi vẫn còn nguyên lớp trang điểm và trang phục sân khấu.
Tôi có cảm giác sự rung động của âm thanh lớn vẫn còn đọng lại trên đầu ngón tay và dái tai. Tôi có thể cảm nhận được sự tê dại dễ chịu thấm vào từng sợi tóc.
Chắc mình không nên ở đây. Sắp tới họ sẽ có một cuộc nói chuyện quan trọng, và có lẽ là không muốn người ngoài nghe thấy. Nhưng, như thể đọc được sự khó xử của tôi, Kurokawa-san nói.
"Mako cũng ở lại đi. Chỉ đêm nay thôi cậu cũng là thành viên mà, và tôi cũng muốn cậu làm nhân chứng."
Được chứng kiến kết cục của việc mình đã làm vừa là một điều may mắn, vừa khiến lòng tôi nặng trĩu. Nhân chứng, tôi cúi mắt xuống.
Chouno-san bắt đầu câu chuyện trước.
"Phản ứng tốt lắm. Mọi người đều mừng vì chúng ta đã hoàn toàn trở lại."
Cô ấy chìa màn hình điện thoại về phía chúng tôi. Chắc là đã xem các bài đăng trong cộng đồng fan. Kurokawa-san có vẻ mặt phức tạp.
"...Vậy thì tốt rồi. Hy vọng đã để lại được một kỷ niệm đẹp cuối cùng."
Chouno-san im lặng, một lúc sau cô nhìn chằm chằm vào đôi môi của Kurokawa-san. Sau một khoảng lặng khó xử, cô lại mở lời.
"...Giọng cậu không hề xuống. Thậm chí còn hay hơn ngày xưa. Cậu vẫn tiếp tục luyện tập đúng không. Khán giả cũng rất cuồng nhiệt. Tại sao lại nói là cuối cùng?"
Kurokawa-san chịu đựng ánh nhìn của người đồng đội. Chắc hẳn cô rất muốn quay mặt đi cho thanh thản. Nhưng thứ gọi là lòng tự trọng hay niềm kiêu hãnh giữa họ đã không cho phép điều đó.
"...Khó giải thích lắm."
Lẩm bẩm như vậy, Kurokawa-san dùng ngón cái chỉ vào tôi.
"Cậu nghĩ sao về màn trình diễn của cậu ta?"
Chouno-san nhíu mày và nghiêng đầu. Chắc cô đã thắc mắc suốt. Tại sao đêm nay lại có một người ngoài cuộc như tôi ở đây.
"Thế nào, á. ...Cũng khá đỉnh đấy. Đúng là có thực lực mới dám lên mặt như vậy. Chắc đã nghiên cứu kỹ các bài hát của bọn này lắm. Dù không có nhiều thời gian. Chỗ nào phá được thì phá, chỗ nào không được phá thì giữ nguyên vẹn. Ngoài đoạn solo ra thì tuyệt đối không bao giờ lấn lướt bọn này. Nếu cát-xê rẻ thì sau này tôi cũng muốn giao hết phần nhạc đệm cho cậu ta, nhưng chắc cậu ta không phải là hạng người chịu núp sau lưng bọn này đâu—"
Lời nói của cô bị ngắt quãng.
Bởi vì Kurokawa-san đang mỉm cười, một nụ cười vô cùng đau buồn.
"Nếu sau từ ‘đỉnh’, cậu còn có thể nói nhiều đến thế, thì cậu thuộc về phía bên đó rồi."
"Cái gì cơ?"
Với một vẻ mặt thanh thản như được giải thoát, Kurokawa-san cuối cùng cũng rời ánh mắt khỏi Chouno-san và ngước nhìn lên trần nhà. Có lẽ, cô không cần phải cứng rắn nữa.
"Tôi ấy à, khi nghe Mako hát, chỉ có thể nói là, đỉnh quá, rồi hết. Chẳng có gì sau đó cả."
Những lời nói trần trụi của Kurokawa-san thấm vào cơ thể đang dần tàn lụi sau cơn sốt của buổi live, và nó đau nhói.
"Một kẻ bị âm nhạc của người khác hạ gục hoàn toàn, trái tim ngập tràn và thấy thỏa mãn, thì chỉ đến thế mà thôi. Không cần phải tự mình làm nhạc nữa. Tôi là như vậy. Nghe guitar của cậu tôi cũng cảm thấy y hệt. A, bọn này đỉnh thật, thế là hết."
Có lẽ đây là lần đầu tiên Kurokawa-san thẳng thắn đánh giá tôi như vậy—
Nhưng, tôi chẳng vui chút nào.
Tôi chỉ cảm nhận được nỗi cô đơn của cô ấy mà thôi.
"Tôi không thể nào khác được, tôi là người của đất nước này. Chính tôi cũng thấy tiếc. Tôi không thể nào vượt qua được biên giới. Nên tôi sẽ tiễn các người đi."
Người bị những lời đó xé nát và tổn thương hơn cả tôi, tất nhiên là Chouno-san.
Không có một lời nào được đáp lại. Tình cảm của Kurokawa-san không có chút dối trá hay tô vẽ, nó vang vọng như thể hai trái tim đang trực tiếp chạm vào nhau.
Cử chỉ chia tay của họ thật cộc lốc, nhưng cũng thật đẹp. Bàn tay của Chouno-san nhẹ nhàng ôm lấy cánh bướm phượng đen trên vai Kurokawa-san. Kurokawa-san cũng làm tương tự, đặt lòng bàn tay lên cánh bướm phượng hoàng hôn.
Một cái chạm cuối cùng, không còn hơi ấm.
Sau khi Chouno-san rời đi, một không khí kỳ lạ bao trùm nhà kho. Thả lỏng, nhồn nhột, hơi ấm, nhưng lại lành lạnh.
Tôi đã do dự rất nhiều không biết có nên nói gì không, nhưng rồi tôi cũng rời khỏi đó, để lại Kurokawa-san và bước ra hành lang.
Ngay trước khi đóng cửa, tôi thấy cô ấy đang dùng ngón tay lướt trên một trong những giá micro được dựng sát tường. Như thể đang cố gắng đọc tên một vùng đất vô hình được treo ở phía trên.
Các thành viên ban nhạc đang đợi tôi trên con đường ngay bên ngoài studio. Cả ba đều mặc những chiếc áo khoác và áo phao dày cộp, khiến tôi nhớ ra rằng đang là mùa đông, và hơi nóng còn sót lại từ buổi live đã bị thổi bay khỏi cơ thể. Tôi vội vàng khoác chiếc áo dạ đang kẹp dưới nách.
"Makoto-san!"
Shizuki là người đầu tiên nhận ra và vẫy tay chạy lại.
"…Mọi người làm gì ở đây vậy. Đã bảo là không biết khi nào mới xong, cứ về trước đi mà."
"Làm gì á, chờ idol chứ gì nữa!" Akane cũng lại gần và nói với vẻ phấn khích lạ thường. "Nói đến fangirl V-kei là phải chờ idol rồi! Tớ muốn thử làm một lần."
"Các 'ong mật đen' có kỷ luật rất tốt," Rinko nhìn về phía nhà ga. "Quy định của fanclub là nghiêm cấm chờ idol nên mọi người đã về hết rồi."
Ra là vậy nên không thấy ai cả, tôi nhìn quanh vỉa hè. Quả thật, với số lượng người đó, sự nhiệt tình đó, và trang phục đó mà chờ idol thì người dân xung quanh chắc sẽ sợ lắm.
"Makoto-san cũng tuyệt lắm, đỉnh nhất luôn! Hay là lần tới live của chúng ta cũng mặc bộ đồ này đi. Chúng ta cũng cải trang nam."
"Thôi, cái đó… lại thành bắt chước Chouno-san mất…"
"Kurokawa-san và Chouno-san đâu rồi? Không đi cùng à? Không tổ chức tiệc mừng à?"
Tôi lắc đầu trước câu hỏi của Akane.
Tôi không có sức để giải thích lý do, nên chỉ nói qua loa, "Hình như họ bận gì đó."
"Tiếc nhỉ. Tớ còn muốn được đại gia chủ tòa nhà khao một bữa cơ," Rinko nói. "Vậy, chúng ta đi thôi. Vẫn là quán McDonald's mọi khi nhé?"
Khoác vai nhau, các cô gái bắt đầu đi về phía vạch sang đường.
"Đoạn riff của Chouno-san trong bài thứ ba đỉnh thật đấy! Toàn bộ là down-picking đúng không? Tớ không có cơ tay khỏe để down-picking như vậy đâu."
"Ban chúng ta không chơi những bài có tempo nhanh như vậy mà. Nhưng đánh kick ở nhịp lùi với tempo đó quả là chỉ có nhạc thu sẵn mới làm được. Đúng là bản phối của Makoto-san có khác. Ngược lại còn tận dụng việc không có groove."
"Việc đóng mở tone hơi giống đoạn solo của kèn clarinet, thú vị thật. Cái đó là làm thủ công à? Nếu có effector nào như vậy thì lần sau chỉ cho tớ nhé."
Tôi đi theo sau ba người đang ríu rít nói chuyện, giữ một khoảng cách nhỏ, và nghĩ.
Mấy đứa này, sau khi nghe nhạc xong, chỉ toàn nói chuyện về âm nhạc.
Tôi cũng vậy. Dù đã có mặt tại nơi mà 『Kuroshichou』 sắp bị chính tay họ chôn vùi, tôi lại nghĩ thế này. Chắc sẽ không còn cơ hội nào để dùng bản nhạc đệm thu sẵn đó nữa. Vậy thì hay là mình chỉnh sửa lại rồi dùng cho bài hát của mình nhỉ—
Các người thuộc về phía bên đó, Kurokawa-san đã nói vậy.
Chắc là đúng như vậy. Đối với những người ở bên trong giấc mơ, giấc mơ chính là hiện thực.
Tôi ngoảnh lại nhìn lối vào của 『Moon Echo』.
Phía sau cánh cửa kính, có một bóng người duy nhất ở quầy. Đang thay tờ rơi, dán lại poster. Đêm nay, một đêm say sưa trong men nhiệt, đã kết thúc, và rồi một buổi live khác, nơi một ai đó khác sẽ nhảy múa suốt đêm, lại sẽ đến.
Liệu cô ấy đang mơ về việc hóa thành bướm, hay con bướm đang mơ về việc trở thành cô ấy—chẳng ai biết được.
Chúc ngủ ngon.
Tôi lẩm bẩm như vậy về phía ranh giới giữa thực và mơ, rồi quay gót đuổi theo ba cô gái, chạy qua vạch đèn xanh đang nhấp nháy.