Dãy núi hoài thai ánh dương nồng ấm, lấp lánh tựa kim cương,
Dòng suối như nàng dâu kiều diễm, đong đầy nụ cười vàng óng ả,
Lùm cây um tùm đàn hương ngào ngạt và hồ tiêu muôn màu khoe sắc,
Nơi đó, biết đâu chừng, chính là thiên đường của các bạn.
— Trích “Lalla Rookh / Paradise and the Peri” của Thomas Moore
Chương 1 Vị ngọt và cái giá cho sự ngọt ngào
Khi nhìn bản thân giả gái trong gương hay trong video, có những lúc cậu dần không còn biết người trong đó là ai nữa. Nếu chăm chú quan sát từng bộ phận riêng lẻ như ngón tay, chân mày hay khóe miệng, thì đúng là chúng thuộc về cơ thể quen thuộc của cậu. Nhưng chỉ cần lùi góc nhìn lại để quan sát toàn bộ, cậu lại không thể nhận diện nó là một thể thống nhất mang tên Murase Makoto.
Gã này là ai?
Một khi đã không thể nhận diện, cậu liền bị một cảm giác trống rỗng đáng sợ giam cầm, như thể bị ném vào một đường ống đất hẹp rồi cứ thế trượt đi không điểm dừng.
Khi thực sự giả gái và đứng trước gương thì vẫn còn đỡ. Chỉ cần giật phắt bộ tóc giả, tẩy trang rồi thay đồ là có thể dễ dàng quay trở lại làm Murase Makoto. Nhưng khi xem lại video biểu diễn của chính mình mà rơi vào trạng thái mất đi bản ngã này, cậu không tài nào thoát ra được. Dù có đóng trình duyệt, có tắt nguồn PC đi chăng nữa, hình ảnh đó vẫn cứ lởn vởn trong một góc tâm trí. Mỗi khi nghĩ rằng nó vẫn đang được tải xuống và bị quan sát trên các thiết bị của mọi người trên khắp thế giới, cảm giác lạc lõng trong cậu lại ngày một lớn dần không sao ngăn được.
Thuốc đặc trị để bình tĩnh lại nằm ở một nơi không ngờ tới.
Dù chẳng muốn thừa nhận cho lắm, nhưng đó là trong cuốn album tốt nghiệp của chị gái cậu.
Từ ngày xưa, hai chị em đã thường được bảo là giống nhau như đúc. Bản thân cậu cũng chẳng ngần ngại thừa nhận điều đó. Cậu vẫn thường mặc lại đồ cũ của chị, và lần giả gái đầu tiên đáng nhớ (?) của cậu cũng là trong bộ đồng phục thủy thủ thời cao trung của chị ấy.
Và rồi, khi mở album ra, cô gái quen thuộc trong các video đang ở ngay đó.
Cô ấy trạc tuổi cậu bây giờ. Mặc bộ đồng phục y hệt cậu trong video biểu diễn. Kiểu tóc cũng giống hệt. Hồi cao trung chị cậu cũng chưa đeo kính, nên thật sự là giống nhau như tạc.
À, thì ra là người này, cậu thở phào nhẹ nhõm. Dù chỉ là tự lừa dối mình mà thôi.
*
"Mako, em đóng giả làm bạn gái chị một lát được không?"
Vào một ngày cuối năm học, chị gái đột nhiên nói một câu như vậy sau bữa tối.
"...Hả? Chị nói lại lần nữa đi?"
Cậu tự hỏi liệu có phải mình đã nghe nhầm không, nhưng cũng chẳng biết là đã nghe nhầm ở chỗ nào. Chị gái tỏ vẻ bực bội nói lại lần nữa.
"Chị đã bảo, đóng giả làm, bạn gái, của chị."
"Em không hiểu ý chị là gì cả...? Ý chị là... đóng giả bạn trai, chứ không phải bạn gái sao?"
"Em thì làm sao mà đóng giả bạn trai chị được."
"Ý chị là sao."
"Ể? Em nghĩ mình trông giống bạn trai chị được á? Thật luôn?"
Thấy chị gái nói với vẻ kinh ngạc từ tận đáy lòng, cậu tức điên lên rồi rúc vào phòng mình. Chẳng tỏ vẻ gì là áy náy, chị gái đuổi theo sau.
"Chị xin lỗi mà. Nghe chị nói đã."
"Nếu chị nói chuyện cho đàng hoàng!"
"Chị không ngờ em lại có hứng muốn đóng giả bạn trai của chị đến thế đấy."
"Chị mới là người phải nghe đây! Em có nói câu nào như thế đâu chứ?"
"Tháng trước chị lỡ phát sô-cô-la xã giao nhiều quá."
Mặc kệ cơn phẫn nộ của cậu, chị gái ngồi xuống giường và bắt đầu kể.
"Có một người dai như đỉa hiểu lầm, nên cứ bám lấy chị mãi. Là senpai cùng seminar. Chắc là do có nhiều dịp uống cùng nhau ở tiệc cuối năm với tiệc tân niên. Chứ hai người mới đi chơi riêng có một lần."
"Chị suốt ngày bị như thế còn gì. Sao không có biện pháp nào triệt để hơn đi."
Cái người phụ nữ này, từ hồi thiếu niên đã đào hoa vô cùng, theo như cậu biết thì từ trước đến nay đã hẹn hò với gần mười người đàn ông, nhưng chưa lần nào kéo dài quá một tháng. Cứ mỗi lần lại bảo "Tưởng hợp mà hóa ra không", rồi tự mình đá người ta đi một cách chóng vánh.
"Ừm. Lần này chị đã có biện pháp hẳn hoi rồi," chị ta nói với vẻ mặt nghiêm túc. "Chị dựng lên một kịch bản là chị không có hứng thú với đàn ông."
"...Sao chị lại phải nói dối một cách phiền phức như thế..."
"Chị còn lỡ nói là mình có bạn gái rồi."
Ra là vì thế nên mới có chuyện nhờ cậu đóng giả bạn gái.
"Sao chị không nhờ bạn bè là con gái ấy. Sao lại là em."
"Chị không thể lôi những người bạn quan trọng của mình vào chuyện này được."
Em trai thì không quan trọng chắc? ...Cậu đã định buột miệng hỏi thế nhưng kịp dừng lại đúng lúc. Tự mình nói ra những lời như vậy thật là kinh khủng.
"Với lại, nếu chị giới thiệu một cô gái là bạn gái mình, nhỡ đâu cô bé đó bị gã kia căm ghét hay bám đuôi thì sao."
"Em cũng có thể bị như vậy mà?"
"Mako thì không sao đâu. Vì em là giả gái mà. Là một cô gái không hề tồn tại."
"A."
Trong một khoảnh khắc, cậu đã trót nghĩ "thì ra là vậy". Không được.
"Vì thế nên nhờ em cả nhé. Chị biết chỗ làm thêm của senpai đó, nên mình cứ giả vờ tình cờ đến đó, cho anh ta thấy, rồi đi về. Chỉ có thế thôi. Dễ ẹc, đúng không?"
"Ê ê ê... Khoan, khoan đã, thế có nghĩa là em phải giả gái đi ra ngoài đường đúng không."
Chị gái tròn mắt.
"Chứ sao nữa. Em không muốn à? Đến giờ này rồi sao? Em làm bao nhiêu lần rồi còn gì."
"Em chưa bao giờ đi ngoài đường như thế cả! Ngượng chết đi được!"
"Cái thằng cha đăng video triệu view rồi tắm trong ánh đèn sân khấu mà còn nói thế thì đáng xấu hổ hơn nhiều đấy, cảm nhận của em có vấn đề à?"
Cậu nghe thấy tiếng máu trong đầu mình như đông cứng lại.
Bị nói thế thì, đúng là vậy thật. Không, nhưng mà! Kiểu như, việc biểu diễn trên sân khấu nó khác với việc đi dạo trên phố với tư cách cá nhân!
Không thể diễn đạt thành lời một cách trôi chảy, cậu thử một đòn kháng cự cuối cùng từ một hướng khác.
"Không, nhưng mà,... em chẳng muốn tự nói ra đâu, nhưng... lúc em giả gái trông giống hệt chị còn gì. Người ta sẽ chỉ nghĩ em là em gái chị thôi, không phải sao."
"Em nói gì vậy. Em trong video giống chị là vì chị đã phối đồ cho em theo phong cách đó. Lúc đóng vai bạn gái, chị sẽ làm cho không giống nữa."
Ra là vậy sao. Cậu không hề biết...
Hết đường xoay xở, cậu bị áp đảo và đành phải nhận vai bạn gái. Như đã viết trước đó, cậu đã nợ chị gái mình vô số thứ cả hữu hình lẫn vô hình. Cuối cùng, cậu không thể từ chối lời nhờ vả của chị.
"Chị không nói là nhờ không đâu," chị gái nói với ánh mắt thương hại. "Sắp đến White Day rồi đúng không? Chị sẽ giúp em chọn quà đáp lễ. Dù gì thì em cũng nhận được cả đống quà còn gì."
"À à... Chuyện đó thì..."
Thú thật, đó là một sự giúp đỡ lớn. Nhưng vì tự ái nên cậu không nói ra miệng.
*
Chiến dịch được thực hiện vào thứ Bảy tuần đó.
Từ sáng sớm, chị gái đã loay hoay với tóc và mặt của cậu, tỉ mỉ tạo ra một 'cô bạn gái'. Quần áo dĩ nhiên cũng là đồ của chị.
"Hàà, khéo tay thật đấy. Con có thể kiếm sống bằng nghề này được đấy."
Mẹ cậu nói từ phía bên phải.
"May mà cả hai đứa đều xinh đẹp giống mẹ. Chứ không phải giống bố."
Bố cậu cũng nói từ phía bên trái.
"Mà sao hai người lại đứng quan sát thế? Đi chỗ khác đi!"
"Hai đứa đứng cạnh nhau đi, bố chụp cho một tấm."
"Hay là mình dùng làm thiệp mừng năm mới năm sau nhỉ."
"Thôi đi mà!"
Thế nhưng, cậu bị chị gái ôm chặt từ phía sau, và bị mẹ chụp ảnh mất.
Nhìn lại bức ảnh được chia sẻ, cậu không thể không thán phục tài nghệ của chị gái.
Quả thực── trông không giống nhau cho lắm.
Chị gái cậu mặc một chiếc váy liền cổ chéo màu kem bên dưới là áo cổ lọ màu be đậm, một phong cách nữ tính hết cỡ, trong khi cậu thì mặc áo sơ mi cổ mở màu xanh da trời cùng với quần dài màu trắng. Không đội tóc giả, chỉ để tóc thật được uốn xoăn bồng bềnh. Cậu không hiểu tại sao như vậy lại trông ra con gái, nhưng quả thực là đã giả gái thành công. Có lẽ là do đường nét thanh thoát của chiếc quần, hay là do lớp trang điểm cực kỳ nhẹ nhàng.
"Ưm, mẹ cũng muốn dắt đứa bé này đi dạo. Muốn dẫn đi khắp nơi khoe với mọi người."
"Lần tới con cho mẹ mượn. Thôi, bọn con đi đây."
Sau cuộc trò chuyện xem cậu hoàn toàn như một món đồ, hai chị em rời khỏi nhà. Nhà Murase thấu hiểu cho việc giả gái của cậu, nhưng lại chẳng hề thấu hiểu cho nhân quyền của cậu chút nào.
Trên đường đến nhà ga, cậu cầu nguyện đừng gặp phải người quen. Lần này cậu giả gái khá là kín đáo, nên cậu có cảm giác dù nhìn từ xa người ta cũng nhận ra là Murase Makoto.
Lời cầu nguyện chẳng được đáp lại, khi cậu đang băng qua quảng trường trước nhà ga thì bị gọi.
"Ơ? Makoto-chan?"
Cậu giật nảy mình rồi nấp sau lưng chị gái. Là Akane. Vì sống gần đây nên khả năng chạm mặt cũng không phải là không có, nhưng tại sao lại phải là hôm nay cơ chứ! Cậu oán hận ông trời.
"...Và cả chị gái nữa. Chào chị ạ!"
Akane, tay xách túi đồ mua sắm, chạy vòng một cung lớn từ phía bên kia của bến xe buýt lại gần. Cô bé đi một vòng quanh cậu, săm soi từ đầu đến chân.
"Sao thế, sao thế, ăn mặc dễ thương thế này! Hai chị em hẹn hò à?" Đừng có gọi là chị em chứ.
"Đúng vậy. Trông cũng được chứ," chị gái nói rồi nắm lấy hai vai cậu, đẩy về phía Akane. Về phần mình, cậu chỉ biết cố hết sức quay mặt đi.
"Em cứ nghĩ là đã thử hết các kiểu giả gái của Makoto-chan rồi, ai ngờ vẫn còn một khía cạnh mới."
"Lựa chọn của Akane-chan chỉ tập trung vào khía cạnh nữ tính của Makoto thôi. Vẫn còn nhiều lắm."
Người này đang cạnh tranh cái gì vậy...? Mà hai người thân nhau từ khi nào thế? Lẽ nào họ đã liên lạc với nhau sau lưng cậu?
"Em muốn học hỏi cách phối đồ của chị!"
"Lần tới đi mua sắm cùng nhau đi."
"Tuyệt vời!"
"Thế nhé! Makoto-chan cũng hẹn gặp lại nhé!" nói rồi Akane chạy về phía nhà ga.
Trong lúc đợi tàu ở sân ga, chị gái lẩm bẩm.
"Với cô bé đó, thế nào rồi."
"Thế nào, là sao ạ."
"Chị hỏi là, dạo này thế nào rồi."
Cậu không rõ chị muốn hỏi điều gì.
"Hừm...? À, bọn em vẫn ổn ạ. Hồi mới gặp thì cậu ấy còn nhiều bất ổn, nhưng giờ thì đã là trụ cột của ban nhạc rồi. Vốn dĩ đã là một thiên tài bẩm sinh. Chỉ cần cậu ấy tự tin biểu diễn thì sẽ có vô số những màn trình diễn tuyệt vời."
"Không phải chuyện ban nhạc."
"Hả? Là thành viên ban nhạc mà lại không phải chuyện ban nhạc là sao ạ."
"Mà thôi, chị đã biết điều mình muốn hỏi rồi."
Rốt cuộc là sao chứ, từ nãy đến giờ?
Gã đàn ông đó được cho là đang làm thêm ở một quán bánh crepe trong khu ẩm thực của một trung tâm thương mại.
Bọn cậu xuống tàu ở Ikebukuro và đi qua đường hầm dưới lòng đất để vào trong. Vì là cuối tuần nên rất đông người, các cửa hàng bánh kẹo nổi tiếng ở khu thực phẩm đều có hàng dài người xếp hàng. Thang máy cũng chật ních. Cảm giác bất an dâng lên khi phải đứng sát sạt với người lạ. Liệu có bị phát hiện là giả gái không? Liệu người ta có nghĩ, tại sao gã này lại là con trai không?
Ở tầng ba, nơi có khu bán quần áo nữ, chị gái đột nhiên kéo tay cậu ra khỏi thang máy khiến cậu ngạc nhiên hỏi.
"Khu ẩm thực không phải ở trên sân thượng sao ạ."
"Đã cất công ra ngoài rồi, chỉ giải quyết mỗi việc vớ vẩn rồi về thì chán chết. Đi mua sắm đi."
Điều đó thì cũng đúng, nhưng nếu là cửa hàng nhạc cụ hay hiệu sách thì còn được, chứ lượn lờ ở khu quần áo nữ thì cậu chẳng thấy có gì thú vị cả.
"Mako cũng thỉnh thoảng tự mua quần áo đi chứ. Cứ thế này em sẽ thành người không biết chọn đồ đấy."
"Nhờ ơn chị em đã thành rồi còn gì..."
Nếu có tiền để tiêu vào quần áo thì cậu sẽ mua nhạc cụ, phần mềm hoặc sách, hơn nữa vóc dáng của cậu gần như giống hệt chị gái nên lúc nào cũng có đồ cũ để mặc, đôi khi chị còn cố tình mua những bộ quần áo mà chị muốn cậu mặc thử. Việc một gã con trai chẳng có chút gu thời trang nào ra đời là điều hiển nhiên. Xin lỗi.
"Về phía chị thì, những món đồ mà chị thấy hơi quá táo bạo để tự mình mặc, hay những món mua về rồi thấy hối hận, chị đều có thể tống hết cho em nên cũng tiện."
"Em cũng lờ mờ đoán thế rồi, nhưng không ngờ là thật..."
Dù sao thì chị cũng chuyền lại cho cậu những bộ đồ unisex, nên cậu cũng chẳng nghĩ ngợi gì mà cứ vui vẻ mặc.
"A, cái này thì sao. Áo len cổ chữ V mùa xuân thường nhấn vào vòng một hơi quá, chị mặc thì không ổn lắm nhưng Mako thì chắc được."
Nhân viên bán hàng cũng tươi cười lại gần và bắt chuyện với chị gái cậu.
"Với người đi cùng chị đây, nếu chọn áo có dáng phồng và phối với quần ôm thì tổng thể sẽ vô cùng──"
"Đúng rồi nhỉ. Kết hợp với áo trong màu hồng hoặc gì đó."
Người đi cùng. Một từ thật vạn năng, vô thưởng vô phạt và tiện lợi. Xin lỗi vì một thằng con trai đã lẻn vào khu bán đồ nữ. Thật ra họ có nhận ra không... Chắc là không? Không đâu nhỉ? Ánh mắt của mọi người xung quanh làm cậu bận tâm không chịu được.
Sau khi dành hai tiếng đồng hồ lượn lờ khắp tầng ba và tầng bốn của khu đồ nữ, chị gái hướng chân đến khu nhà hàng.
"Mình có việc ở khu ẩm thực mà, ăn ở đó luôn không được sao ạ."
"Không muốn. Chị không muốn ăn uống kiểu tiện thể ở nơi mình có việc vặt. Với lại, dù gì cũng đã làm phiền em, nên phải đãi em một bữa chứ."
Cái đó thì, cũng phải. Xem ra chị gái cũng có lòng người. Hai tay cậu đã xách đầy túi mua sắm và khá mệt mỏi, nên nếu được thì cậu cũng muốn nghỉ ngơi đàng hoàng tại bàn trong một quán ăn.
Tại một quán tonkatsu, hai người gọi mỗi người một suất ăn định sẵn, và trong lúc chờ đợi, cậu hỏi chị gái.
"Mà, gã đó là người thế nào ạ. Em muốn chuẩn bị tâm lý trước khi gặp."
"Thế nào, à. À, có ảnh đây."
Bức ảnh trên điện thoại mà chị gái cho cậu xem là tám nam nữ thanh niên đang khoác vai nhau đứng quanh một người đàn ông lớn tuổi mặc áo blouse trắng trông khá buồn bã. Chắc là giáo sư và các học viên. Người ở hàng trước, ngoài cùng bên phải là chị gái cậu. Chị chỉ vào nam sinh viên đứng ngay sau lưng mình.
"Người này."
"...Trông có vẻ là một thanh niên tốt bụng và sảng khoái mà."
Cậu đã tưởng tượng ra một gã đàn ông có phần ăn chơi hơn, nhưng người này lại có khuôn mặt thanh tú, thông minh và một dáng vẻ điềm tĩnh.
"Em không được trông mặt mà bắt hình dong, người đã lừa dối hàng chục vạn người bằng ngoại hình để kiếm view như em là người hiểu rõ nhất còn gì."
Trước lời lẽ không chút nể nang của chị gái, cậu chỉ biết rụt cổ lại.
"Mà ban đầu chị cũng không nghĩ anh ta là người ăn chơi như vậy. Cả năm nay học cùng seminar, được chỉ bảo nhiều thứ, rồi đi uống cùng nhau, khoảng cách khá gần gũi nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu gì nên chị đã không đề phòng."
"Hừm. Thế rồi chị tặng sô-cô-la cho anh ta."
Chị gái cậu từ xưa đã hay gặp rắc rối vì bị đàn ông hiểu lầm, nên cậu đã thấy lạ khi chị lại tặng sô-cô-la, dù chỉ là xã giao, cho một người đàn ông có vẻ như đang tán tỉnh mình. Ra là vì chị đã hoàn toàn phán đoán rằng anh ta không có ý gì nên mới mất cảnh giác.
"Chị chỉ tiện thể tặng cho giáo sư rồi phát cho mọi người trong seminar thôi mà. Mà còn tặng hôm trước chứ không phải đúng ngày. Để cho rõ là quà xã giao đấy."
"Vào đúng ngày Valentine thì chị làm gì?"
"Chẳng làm gì cả. Chị nói dối với mọi người là đi xem hòa nhạc cùng em trai rồi ở nhà nằm ườn ra. Chứ nhỡ được mời đi thì phiền phức lắm."
Ể, cậu đã bị dùng làm cớ như vậy sao. Vậy thì lẽ ra cậu nên đi cùng chị đến buổi hòa nhạc Valentine của 'Dàn nhạc Giao hưởng Kemonomichi' thật sao. Mà thôi, được đi cùng Kaya vẫn là kết quả tốt hơn nhiều.
"Thế mà nhé, đến ngày mười lăm chị lên seminar, anh ta đột nhiên tấn công dồn dập. Nào là nhà ở đâu, hồi cao trung học trường nào, nhà anh gần đây lắm, anh đến chơi được không, đủ cả. Chị đã không nghĩ anh ta là người như thế. Đúng là không nên trông mặt mà bắt hình dong."
"Chị thật sự chỉ tặng sô-cô-la xã giao thôi à? Hay là có chuyện gì khác khiến anh ta hiểu lầm một cách rõ ràng hơn không?"
"Chị không nghĩ ra được gì khác ngoài sô-cô-la cả. Ngay hôm sau Valentine mà."
"Hừm. Thôi thì, đúng là xui xẻo thật."
"Đừng có nói như thể chuyện không liên quan đến mình thế nhé. Hôm nay em là bạn gái của chị nên em cũng là người trong cuộc đấy."
"Đừng nhắc lại chuyện khó chịu đó nữa. Mà, chị có bao giờ nói với anh ta là chị có anh em không? Nếu anh ta biết, liệu nhìn hai đứa mình đứng cạnh nhau có bị phát hiện không."
"Chị có nói là có em trai, nhưng em bây giờ là con gái nên không bị phát hiện đâu."
"Không, nhưng mà giả gái cũng có giới hạn..."
"Này em, hôm nay chị đã kéo em đi khắp khu bán đồ nữ rồi đúng không. Em có bị ai nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ lần nào chưa?"
Cậu ngẫm lại và lòng trĩu xuống.
"Trong lòng em thì sợ chết khiếp... nhưng cuối cùng chắc là không bị phát hiện, nhỉ."
"Chị đi lòng vòng khắp nơi là để xác nhận điều đó đấy."
"V-Vậy sao ạ? Em cứ tưởng chị chỉ muốn đi mua sắm thôi. Xin lỗi vì em đã nghĩ nông cạn."
"Việc chỉ muốn đi mua sắm cũng chiếm hết chín phần rồi."
Thế thì gần như là toàn bộ rồi còn gì. Xin lỗi phí công quá.
Trong lúc đó, suất ăn được mang ra, cậu và chị gái thong thả dùng bữa. Vô cùng ngon miệng và giá cả cũng khá đắt, nhưng cậu tự nhủ rằng một suất ăn như thế này không thể nào xóa hết nợ nần được đâu.
Sau bữa ăn, một vấn đề lớn nảy sinh.
"...Chị ơi... em muốn đi vệ sinh, làm sao bây giờ..."
Cậu lẩm bẩm trong lúc ngước nhìn hai biểu tượng người màu đỏ và xanh treo ở một góc sâu trong hành lang.
Chị gái thản nhiên chỉ vào biểu tượng màu đỏ.
"Cứ thản nhiên vào nhà vệ sinh nữ đi."
"Em không muốn! Đây là phạm tội đó!"
"Vậy thì vào nhà vệ sinh nam như bình thường."
"Mọi người sẽ sốc mất? Trông em giống con gái mà, đúng không?"
"Từ trước đến giờ em làm thế nào. Em giả gái bao nhiêu lần rồi còn gì."
Lần giả gái lâu nhất của cậu cho đến nay là vào lễ hội văn hóa, nhưng đó là ở trường mình và mọi người đều biết cậu tham gia cuộc thi hoa khôi nên cậu cứ thế vào nhà vệ sinh nam mà không gây ra ồn ào gì. Khi tham gia live show của 'Hắc Tử Điệp', cậu đã sử dụng phòng vệ sinh riêng cho nhân viên. Giả gái ra ngoài đường như hôm nay là lần đầu tiên.
May mà tầng dưới có một nhà vệ sinh đa năng, nên mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa.
Nguy hiểm thật. Sau này, nếu có giả gái ra ngoài trong thời gian dài, trước hết phải xác nhận vị trí nhà vệ sinh.
...Mà tại sao lại mặc định là mình sẽ tiếp tục giả gái cơ chứ? Phải chấm dứt chuyện này thôi! Chính vì cái nhận thức này mà lần nào cậu cũng bị cuốn theo!
Dường như không có thang máy lên sân thượng, nơi có khu ẩm thực, nên hai người lên tầng tám, ra khỏi đó rồi tìm thang cuốn.
Khi đi qua khu vực tổ chức sự kiện, cậu lại chạm trán người quen.
Một triển lãm cắm hoa── ngay từ lúc đó cậu đã có dự cảm chẳng lành. Trong phòng triển lãm toàn khách nữ lớn tuổi, có một cô gái mặc trang phục truyền thống Nhật Bản màu hoa anh đào nổi bật. Khi cô gái đang mỉm cười chào hỏi các vị khách và đi ngang qua quầy tiếp tân, cô nhận ra cậu và tròn mắt ngạc nhiên.
Là Shizuki.
Theo phản xạ, cậu dùng chị gái làm lá chắn và rảo bước nhanh qua phòng triển lãm. Nhưng đã quá muộn. Khi đến đầu kia của tầng, điện thoại cậu rung lên. Có tin nhắn LINE từ Shizuki.
Một sticker hình con gấu bông đang giật mình.
"Ể, có phải cô bé chơi trống lúc nãy không?" chị gái cậu tinh ý nhận ra.
"Đâu đâu. Chắc chị nhìn nhầm thôi."
Cậu cố sống cố chết chối, nhưng chị gái đã kéo tay cậu quay lại phía khu vực sự kiện.
"Quả nhiên là Makoto-san có phải không ạ! Chị gái cũng ở đây ạ!"
Nhìn vào phòng triển lãm, Shizuki chạy về phía này. Trong bộ furisode lộng lẫy như mùa xuân, mái tóc được búi cao bằng trâm cài, trông cô có vẻ chững chạc hơn nhiều.
"Hôm nay cậu cũng thật tuyệt vời... Đây là do chị gái phối đồ phải không ạ? Có phải là phong cách Ueto Aya không ạ?"
Hy vọng mỏng manh của cậu rằng nếu cô ấy nhận ra mình từ xa như vậy thì có nghĩa là trông cậu không giống con gái── đã bị lời nói của Shizuki nghiền nát không thương tiếc.
"Shizuki-san cũng tuyệt lắm. Chị mới mặc kimono một lần hồi lễ thành nhân thôi. Cũng muốn cho Makoto mặc thử nhưng lại không rành lắm."
"Makoto-san chắc chắn sẽ hợp với bộ furisode nền đen họa tiết hoa trà hoặc mẫu đơn. Dùng cổ áo kép có viền vàng... Em cũng muốn thử phối đồ cho cậu ấy!"
"Hay đấy. Lễ thành nhân của nó chắc nhờ em cả nhé."
Sao lại mặc định là em sẽ mặc furisode thế?
"Vâng ạ! Cả lễ cưới cũng xin hãy giao cho em!"
"Shizuki, cậu đang nói chuyện gì vậy...?"
"A, phải rồi, mẹ em cũng đang ở đây. Hôm nay chủ yếu là tác phẩm của mẹ em được trưng bày. Em cũng có một tác phẩm tham gia."
"Ể, mẹ cậu?"
"Để em đi gọi mẹ nhé, em chưa bao giờ giới thiệu Makoto-san cho mẹ một cách đàng hoàng cả."
Mẹ của Shizuki── dù không còn vấn đề gì nữa, nhưng nếu hỏi có hoàn toàn hết khúc mắc hay không thì cũng không thể nói chắc. Đã có lúc bà ấy định bắt Shizuki rời ban nhạc, và dù sau đó đã thay đổi suy nghĩ, cuộc nói chuyện cuối cùng giữa cậu và bà vẫn khá căng thẳng.
"Ừm, chào hỏi trong bộ dạng này thì có hơi..."
Shizuki nghiêng đầu.
"Em nghĩ không có vấn đề gì đâu ạ. Trông cậu hoàn toàn giống con gái mà."
"Thế nên mới là vấn đề chứ!"
"Hay là cậu muốn diện kiến mẹ em trong bộ furisode ạ? Makoto-san, như vậy thì hơi sớm quá đấy, ít nhất hãy đợi đến lễ nạp tài nhé."
Của ai cơ? Mà của ai thì cậu cũng không mặc đâu?
"Dù sao thì, ờm, mẹ cậu chắc cũng bận, mà bọn mình cũng có việc rồi."
"A," Shizuki thoáng buồn. "V-Vậy sao ạ. Xin lỗi đã làm phiền thời gian đi chơi của hai chị em."
Đã bảo đừng gọi là chị em mà. Cố tình nói phải không. Giọng điệu cũng hơi mạnh nữa.
"Không, cũng không phải việc gì to tát──" chị gái cậu định nói thì cậu đã kéo tay chị ra khỏi phòng triển lãm.
Trong lúc đi thang cuốn, chị gái liếc nhìn về phía khu sự kiện và hỏi.
"Chị thấy cô bé đó có vẻ có khả năng nhất, em thấy sao?"
"Khả năng? Ý chị là khả năng trở thành chuyên nghiệp ấy hả? Dĩ nhiên là Shizuki đã có trình độ chuyên nghiệp rồi, nhưng không chỉ Shizuki đâu, em nghĩ tất cả mọi người trong ban nhạc của bọn em đều có đủ sức để theo con đường chuyên nghiệp."
"Chị không nói chuyện âm nhạc."
"Vậy thì là chuyện gì chứ?"
"Nhưng chị có câu trả lời rồi nên thôi được rồi."
Lại nữa à? Hôm nay thực sự là sao vậy?
Trời mới đầu tháng Ba, lại còn u ám nên vẫn se lạnh. Khu ăn uống chỉ lác đác vài bóng người. Mấy hàng quán đủ loại xếp dọc theo hàng rào trông cũng thật đìu hiu. Quán bánh crêpe nằm ở góc trái quảng trường. Lại gần nhìn vào, bên trong quầy có hai nhân viên đang đội nón tam giác màu trắng. Người phụ trách tiếp khách có gương mặt dễ nhìn từ phía ngoài chính là cậu sinh viên trong tấm ảnh chị gái cho tôi xem lúc nãy.
“May quá. Có vẻ cậu ta có ca làm,” chị lẩm bẩm.
“Tính sao đây? Định vờ như tình cờ đến mua bánh crêpe à?”
“Ừ. Em cứ im lặng là được.”
Dứt lời, chị đột ngột khoác tay và áp sát người vào tôi. Tôi giật nảy mình suýt nhảy lùi lại, nhưng rồi sực nhớ ra, à phải rồi, mình đang phải đóng giả làm người yêu kia mà. Cứ thế, tôi bị chị kéo tuột về phía quán crêpe.
“Dâu tây nhé? Hay chuối sô-cô-la?”
Đứng trước quầy, chị hỏi tôi bằng một giọng rõ ràng. Cậu trai kia lập tức nhận ra và tròn mắt ngạc nhiên.
“Ủa…?”
Nghe thấy tiếng cậu ta, chị cũng dời mắt từ bảng thực đơn sang khuôn mặt cậu. Cái cách chị dựng nên một vẻ mặt ngạc nhiên tự nhiên quả đúng là tài tình như diễn viên chuyên nghiệp.
“Senpai?… À, anh làm thêm ở đây ạ?”
Cái mức độ pha chút cảm xúc vào giọng nói cũng thật tuyệt vời. Ngay cả tôi, người biết rõ ngọn ngành, cũng suýt tin là chị tình cờ đến đây thật. Tay tôi vẫn bị chị ôm chặt không buông, đúng là làm tới cùng luôn.
“Ừ, nhưng mà… ơ— chẳng lẽ,” ánh mắt cậu ta chuyển sang tôi. Giờ mà lảng đi vì khó xử thì có tự nhiên không nhỉ? Hay nên giả vờ không hiểu gì mà đối diện với ánh nhìn đó đây?
“À, đây là người lần trước mình có kể—” Chị định nói “bạn gái của mình”, nhưng cậu trai đã cắt lời bằng một câu khiến mọi toan tính của chúng tôi tan thành mây khói.
“Em trai của Murase-san? Đúng rồi, quả nhiên là em mà!”
Em trai.
Đấy, thấy chưa, nhìn phát là biết con trai ngay mà! Cảm giác dâng lên trong lòng không phải là sự tiếc nuối vì kế hoạch thất bại, mà lạ thay lại là sự an tâm vì mình trông vẫn ra dáng con trai.
Thế nhưng, cậu ta lại nói tiếp.
“Ủa, nhưng mà, là con gái? Hay sao? Em gái? Ơ, bên nào vậy? Trên mạng vẫn còn đang tranh cãi dữ lắm.”
Tôi chẳng hiểu gì sất. Tranh cãi trên mạng? Chuyện gì vậy?
Tôi liếc nhìn vẻ mặt của chị. Chị cũng mang một vẻ hoang mang y hệt tôi.
“Là Makoto của PNO đúng không? Trời ơi thật luôn, anh là fan cứng đó, nghe họ Murase là anh đã ngờ ngợ rồi, mặt lại còn giống nữa, đúng thật rồi à.”
Cậu ta nói với vẻ mặt hớn hở. Cả tôi và chị chỉ biết chết lặng.
Ở phía sau quầy, người nhân viên phụ trách chế biến ho khan một tiếng rồi lườm về phía này.
Cũng chẳng biết là may hay rủi vì quán chẳng có một mống khách nào, nên chàng thanh niên tự nhận là senpai cùng seminar với chị tôi đã thao thao bất tuyệt đủ thứ qua quầy bánh crêpe. Nhờ vậy mà tôi gần như nắm được toàn bộ sự việc. Chuyện là thế này.
Vốn dĩ cậu ta đã là fan của Paradise Noise Orchestra. Cũng từng đến xem live. Cậu ta nhận ra cô hậu bối họ Murase cùng seminar ở trường đại học rất giống với Murase Makoto của PNO, nhưng vẫn chưa dám chắc.
Thế nhưng, vào ngày Valentine năm nay, một sự kiện đã xảy ra.
Không ngờ, cậu ta lại đi nghe buổi hòa nhạc Valentine của "Dàn nhạc Giao hưởng Kemonomichi". Đúng là buổi hòa nhạc đó rất được học sinh cấp ba và sinh viên yêu thích, nhưng sự trùng hợp này thật đáng sợ.
Và ở đó, cậu ta đã trông thấy tôi.
Vì bên cạnh có cả Shigasaki Kaya nên cậu ta càng chắc chắn đó là Murase Makoto của PNO. Rồi cậu ta nhớ lại lời chị tôi từng nói. Rằng Valentine chị sẽ đi xem hòa nhạc cùng em trai.
Trong đầu cậu ta, hậu bối Murase đã được xác định là chị gái của Murase Makoto trong PNO.
Thế là cậu ta bắt đầu muốn tìm hiểu đủ thứ về tôi, và nếu được thì muốn gặp trực tiếp. Đó là lý do ngay từ hôm sau Valentine, cậu ta đã đột ngột tiếp cận chị tôi một cách dồn dập.
“Anh xin chữ ký được không? Mà khoan, ừm, em là con gái hả? Hay bên nào? Tại trên mấy trang kiểm chứng phe con gái vẫn còn đông lắm.”
Những từ không thể bỏ qua cứ thế tuôn ra từ miệng cậu ta.
“…Trang web kiểm chứng là sao ạ?”
“Wiki kiểm chứng giới tính Musao.”
Gì thế này, ghê quá đi mất! Trên đời lại có những kẻ rảnh rỗi đến phát tởm như thế sao?
“Senpai, anh đang trong giờ làm mà. Thôi, hẹn gặp lại ở trường.”
Chị nói vậy để cắt ngang câu chuyện đầy nhiệt huyết của cậu senpai, rồi kéo tay tôi hướng về phía cửa ra vào khu ăn uống. Những lúc thế này chị thật sự rất đáng tin cậy.
Thế nhưng, vừa vào trong nhà, khi kéo tôi đến trước dãy máy bán hàng tự động gần nhà vệ sinh vắng người, chị đột ngột khuỵu xuống.
“…Chị sao vậy?”
“Đến chị cũng bị sốc đây. Không ngờ người hiểu lầm lại là mình… Cứ như này mình chẳng khác gì con tự cao tự đại lố bịch cả.”
Đúng là nếu chỉ nhìn vào bề nổi sự việc thì sẽ thành ra như vậy.
“Không, nhưng mà, làm sao biết được hoàn cảnh như thế chứ, đương nhiên là…”
“Đã thế lại còn bị em trai cướp mất trai…”
“Em có cướp đâu chứ! Mà anh ta cũng đâu phải bạn trai của chị!”
“Thì đúng là vậy, nhưng mà tâm trạng nó thế.”
Nói rồi chị đứng dậy, trên mặt không còn một chút dấu hiệu nào của sự chán nản.
“Nhưng mà em sau này phải cẩn thận đấy. Mặt mũi tên tuổi đều bị biết cả rồi. Coi như cũng là người nổi tiếng trên mạng rồi còn gì. Chắc trường học cũng bị lộ rồi nhỉ.”
“À, vâng, đúng vậy… Em cũng nghĩ thế thật…”
Dù bản thân không tự ý thức được mấy, nhưng sự việc như thế này (dù là bất thành?) đã thực sự xảy ra rồi. Không chỉ mình tôi mà tất cả các thành viên trong ban nhạc đều phải cảnh giác. Kaya vốn đã là người nổi tiếng từ trước khi tham gia PNO rồi.
“Haizz. Thôi quên đi. Xin lỗi Mako nhé, đã lôi em vào chuyện này.”
Chị mà lại thẳng thắn xin lỗi tôi thế này, xem ra tinh thần đã bị đả kích lắm.
“Thôi, về nhà trong tình trạng này cũng chẳng vui vẻ gì, hôm nay toàn đi những nơi chị muốn. Giờ mình đi đâu đó Mako muốn đi đi.”
“Thôi, chị không cần phải khách sáo thế đâu.”
“Cứ đi đi! Chị cũng tò mò không biết bình thường ở Ikebukuro em trai mình hay đi những đâu!”
“…Nói vậy chứ, cũng chỉ là cửa hàng nhạc cụ thôi…”
Nhìn quanh cửa hàng nơi tôi dẫn vào, chị thở dài nói.
“Sau đó thì chắc là đến Junkudo thôi ạ.”
“Vì khu bán nhạc phổ ở đó rộng à?”
“Thỉnh thoảng em cũng mua thứ khác ngoài nhạc phổ mà.”
“Thỉnh thoảng thôi à,” chị cười rồi ngước nhìn lên kệ hàng gần đó. “Nhưng ở đây bán nhiều thứ không phải nhạc cụ ghê, quán gì đây?”
“Không, tất cả đều là nhạc cụ cả đấy. Hay nói đúng hơn là thiết bị âm nhạc.”
Effector, sampler, hay rhythm machine có lẽ đối với người không rành thì trông chẳng giống nhạc cụ chút nào.
Thật ra, tôi đã muốn đến cửa hàng lớn ở trên tầng của PARCO. Đó là cửa hàng quen thuộc có rất nhiều loại guitar. Nhưng vì đã quen mặt với nhiều nhân viên ở đó nên bây giờ trong bộ dạng giả gái, tôi không đủ can đảm để xuất hiện. Thay vào đó, tôi đã đến một cửa hàng chuyên về DTM mà mình không hay lui tới. Ở cửa hàng này, tôi trong bộ đồ nữ chắc sẽ không bị để ý đâu.
…Nhưng suy nghĩ đó thật quá ngây thơ.
Ở sâu bên trong khu bán soft synth, có một bóng người quen thuộc. Khi tôi định kéo tay chị để bỏ chạy thì đã quá muộn.
“Murase-kun? Sao thế, ăn mặc sành điệu vậy.”
Là Rinko. Tôi suýt nữa thì hét lên một tiếng vô nghĩa.
“A, Rinko-chan. Lâu rồi không gặp.”
Chị đẩy tôi ra rồi thân mật vẫy tay.
“A, cả chị nữa ạ. Hai chị em đi mua sắm ạ?”
“Sao ai cũng thản nhiên gọi là ‘hai chị em’ thế hả?”
Rinko nghiêng đầu.
“Ai cũng?”
“À, không, không có gì đâu.”
“Chứ trong bộ dạng thế kia mà bị gọi là ‘hai anh em’ ở nơi công cộng thì chẳng phải sẽ khó xử về mặt xã hội hơn sao?”
“Chẳng khó xử chút nào hết! ‘Kyoudai’ là từ dùng được cho cả nam lẫn nữ cơ mà, với lại bình thường trong văn nói người ta cũng dùng ‘kyoudai’ thay cho ‘shimai’ thôi, sao mọi người cứ cố tình gọi là ‘hai chị em’ vậy…”
“Nên mới nói ‘mọi người’ là ai?”
“À không, không có gì ạ.”
Mình đang làm cái quái gì thế này…
“Rinko-chan cũng hay đến quán này à?” chị hỏi.
“Đây là lần thứ hai ạ. Em cũng vừa được Makoto-san chỉ cho gần đây thôi.”
Được nghe Rinko gọi là "Makoto-san", tôi bất giác cảm thấy rờn rợn.
“Chị có chơi nhạc cụ gì không ạ?”
“Chị thì chịu thôi. Hôm nay lôi Makoto đi khắp nơi nên coi như là cảm ơn, định mua cho nó thứ gì đó nó thích. Ai ngờ đúng như dự đoán lại là cửa hàng nhạc cụ.”
“Quà Giáng sinh cho em cũng là một phần mềm âm thanh đấy ạ. Chắc là cậu ấy cũng mua ở cửa hàng này.”
“Thật á? Quả không hổ danh, hay phải nói là hết thuốc chữa nhỉ.”
“Nhưng em chấp nhận cả những điểm đó khi qua lại với Makoto-san mà.”
“Em đúng là người biết điều ghê. Chị cũng muốn có một đứa em gái như Rinko-chan đó.”
“Vâng. Bất cứ lúc nào cũng được ạ.”
Hai người phụ nữ vừa trò chuyện gì đó khó hiểu vừa vui vẻ đi xem một vòng quanh cửa hàng. May quá. Nếu bị kẹp giữa mà tra hỏi đủ thứ chắc tinh thần tôi không trụ nổi mất.
Sau khi chia tay Rinko, lúc ra đến sân ga, chị hỏi tôi.
“Rinko-chan là cô bé đầu tiên à?”
“Đầu tiên? À, trong số các thành viên ban nhạc thì người em quen đầu tiên là Rinko.”
“Chị không nói chuyện ban nhạc.”
“Rốt cuộc hôm nay là sao vậy hả?”
“Chị cũng hiểu kha khá rồi nên em không cần trả lời đâu.”
Tôi thì chẳng hiểu gì cả. Nhưng những lúc thế này chị tuyệt đối không đời nào giải thích. Chị đang tận hưởng việc nhìn tôi bối rối. Càng nổi nóng thì chị lại càng thấy thú vị nên tốt nhất là cứ mặc kệ.
Vừa bước lên tàu, tôi đã thấy Kaya nên giật mình nhón cả gót chân.
Nói vậy chứ, không phải là người thật. Mà là ảnh quảng cáo treo trên tàu.
Đó là quảng cáo dầu xả tóc. Gương mặt thanh tú của Kaya được chụp cận cảnh. Mái tóc bồng bềnh quyện với dòng khẩu hiệu bồng bềnh, ánh mắt quyến rũ hướng về phía máy ảnh. Tất cả các tấm quảng cáo treo trong xe đều là ảnh của Kaya khiến tôi cảm thấy hơi ngứa ngáy.
“A, cô bé này. Shigasaki Kaya.”
Chị đương nhiên cũng nhận ra.
“Ghê nhỉ. Đang được lăng xê dữ dội luôn. Từ mùa xuân là học cùng trường với em đúng không?”
“Vâng. Cậu ấy đang học trường liên cấp có nhiều người nổi tiếng, nhưng lại cố thi vào trường em. Trường em không có chế độ chăm sóc đặc biệt nào cho học sinh nổi tiếng cả, nên em lo không biết cậu ấy có bị làm phiền hay chụp lén không.”
“Chắc không sao đâu. Mọi người cũng chừng mực mà, đúng không? Chứ chẳng phải các em cũng có bị làm phiền gì đâu?”
“Hả?… À, vâng, đúng vậy. Chị nói mới để ý.”
Akane, Rinko và Shizuki, dù rất nổi tiếng ngoài xã hội, nhưng ở trường thì chẳng bao giờ bị xin chữ ký hay nhờ chụp ảnh chung. Bọn tôi thật may mắn vì có một môi trường tốt.
“Nhưng mà thi vào cùng trường cấp ba thì ghê thật. Chẳng phải là vì ngưỡng mộ Mako nên mới đuổi theo sao?”
“Không, thì… là vì ban nhạc của em từ trước rồi…”
Khoan, hình như cậu ấy là fan của MusaO chứ không phải PNO. Tức là đuổi theo mình thật à. Nghĩ lại thì, đủ thứ chuyện nặng nề thật.
“Còn Mako thì sao? Gặp Kaya-chan rồi, em có bị thu hút không?”
“Cái đó thì có chứ ạ. Bọn em đột ngột jam một buổi, cậu ấy thuộc hết tất cả các bài của em, mà không chỉ là copy đơn thuần, lối chơi của cậu ấy như thể có tất cả những gì em còn thiếu, và hơn hết là giọng hát thật sự rất đỉnh—”
“Chị đã bảo không phải chuyện âm nhạc mà.”
“A, thật tình hôm nay là sao vậy hả?”
Thấy tôi bộc lộ sự cáu kỉnh, chị bật cười khúc khích.
“Mako này, thỉnh thoảng thử quên chuyện âm nhạc đi xem sao?”
Bị nói vậy, tôi nhìn chằm chằm vào mặt chị rồi chớp mắt.
“…Tại sao ạ?”
“Tại sao, à. Chẳng phải lúc nào em cũng chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi sao?”
“Lúc nào cũng… cũng không hẳn là vậy… nhưng cũng không phải là không…”
“Từ lúc lập ban nhạc đến giờ, cuộc sống của em chẳng phải toàn là về ban nhạc sao. Thử nghỉ ngơi một chút biết đâu lại thấy được điều gì đó khác.”
“Em chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Dù gì cũng không phải làm vì công việc, nên bảo nghỉ ngơi thì cũng…”
“Mà Mako những lúc không làm chuyện liên quan đến âm nhạc trông còn mệt mỏi hơn nhiều.”
“Đúng thật đấy ạ. Hôm nay em mệt kinh khủng…”
Vì bị chỉ ra nên sự mệt mỏi như thể đồng loạt đổ ập xuống vai tôi.
Tôi tựa người vào cửa tàu. Bên kia ô cửa kính, khung cảnh không mấy đặc sắc của thành phố về trưa lờ đờ trôi qua.
“Muốn về nhà nhanh để thay đồ. Da em bắt đầu thấy râm ran rồi.”
“Chắc là do trang điểm. Em không quen trang điểm mà. Bù lại da không bị sần sùi cũng tốt. Tin vào mặt mộc có khi chỉ cần trang điểm nhẹ hơn là được rồi.”
Sự quan tâm của chị thì rất đáng quý, nhưng nếu không giả gái thì sự quan tâm đó cũng đâu cần thiết? Mà nói đi nói lại, hôm nay chẳng phải việc giả gái hoàn toàn vô ích sao.
“Nghĩ đến việc hôm nay hoàn toàn là công cốc lại càng thấy mệt hơn.”
“Sao lại công cốc? Không phải đâu. Chuyện senpai gì đó chỉ là tiện thể thôi.”
“Hả? Tiện thể cho việc gì?”
Không lẽ sau đây mới là việc chính và còn phải ghé vào đâu đó nữa?
Nhưng chị chỉ cười khổ rồi lấy khuỷu tay thúc vào tay tôi.
“Chị chỉ muốn cho Mako mặc đồ dễ thương rồi dắt đi chơi thôi. Senpai chỉ là cái cớ. A— hôm nay vui quá!”
Tôi ngước nhìn lên trần nhà.
Thật tình là… cái bà chị này…
“Em cũng vui mà, đúng không?”
“Không hề!”
Thật tâm thì cũng có chút vui, nhưng đương nhiên tôi tuyệt đối sẽ không nói ra.