Chương 3 Thanh âm gọi xuân
Có một câu nói rằng, sự rối loạn trong những đoạn nhạc khẽ chính là sự rối loạn trong tâm hồn.
Chắc hẳn hầu hết mọi người đều thấy câu này lạ tai. Cũng phải thôi, vì đó là câu tôi mới bịa ra gần đây mà.
Tâm lý ảnh hưởng rất lớn đến việc trình diễn. Điều đó thể hiện rõ nhất ở những đoạn có nhịp độ khoan thai hay những câu nhạc kéo dài. Những đoạn solo lướt phím hào nhoáng hay những cao trào cao vút thì còn có thể dùng khí thế để lướt qua, che giấu đi được. Chính những phần đòi hỏi sự tiết chế mới cần đến sự tập trung.
Với một tay trống mà việc giữ nhịp là sinh mệnh, điều đó lại càng lộ rõ. Chơi bass ngay bên cạnh, tôi nhận ra ngay lập tức. Cảm giác bất ổn ấy cứ lan truyền qua da thịt.
Trong buổi luyện tập ở studio vào đầu tháng Ba, tôi đã cảm nhận được sự lồi lõm không đều từ tiếng trống của Shizuki. Bài hát mới hôm đó là một bản ballad nhịp chậm tôi viết để mừng lễ tốt nghiệp của Kaya, cả bản phối lẫn cách hát của Akane đều nhẹ nhàng, khiến cho sự chệch choạc của dàn nhịp càng thêm nổi bật.
Nói vậy chứ, Shizuki là một tay trống hạng nhất nên cô có thể sửa lại ngay. Chỉ trong vài小節 (ô nhịp), cô đã có thể lấy lại groove quen thuộc. Thế nên chắc cả Akane và Rinko đều không nhận ra.
Chỉ có tôi, người cùng trong dàn nhịp, là nhận thấy.
"…Bài mới, có gì không ổn à? Cảm giác như cậu cứ vừa chơi vừa do dự suốt."
Vào giờ giải lao, tôi đuổi theo Shizuki, người vừa ra ngoài studio để mua đồ uống, và hỏi thử.
"Eh? K-không, đâu có ạ! Bài hát của Makoto-san vẫn tuyệt vời như mọi khi!"
Shizuki hốt hoảng đáp ngay, rồi quay mặt về phía máy bán hàng tự động.
Cô siết chặt chai nước vừa rơi ra, cứ thế quay lưng về phía tôi và suy nghĩ một lúc, rồi cuối cùng thở dài, buông thõng vai.
"…Makoto-san đúng là… nhạy bén vào những lúc tôi không mong bạn nhận ra nhất… Có lẽ là do chúng ta đang cùng trình diễn chăng. Tôi vẫn còn phải cố gắng nhiều."
"À không, ừm…?"
Lẽ nào mình đã hỏi một điều không nên hỏi?
Shizuki uống một ngụm nước để lấy lại bình tĩnh, rồi như đã quyết tâm, cô nhìn thẳng vào mắt tôi và nói.
"Tối nay, tôi gọi điện cho bạn được không?"
Tối hôm đó, tôi nhận được cuộc gọi từ Shizuki.
Chẳng hiểu sao lại là cuộc gọi video như một điều hiển nhiên, mà chỉ mình tôi tắt camera thì cũng kỳ, nên đành phải nghe máy. Shizuki đang mặc một bộ đồ ngủ cực kỳ gợi cảm giống hệt lần trước, phần ngực áo cứ lọt vào tiêu điểm khiến tôi chẳng biết phải nhìn đi đâu.
Nhưng mà, nếu chỉ ra điều đó, lại thành ra tại sao mình lại chú ý đến đồ ngủ của người ta như thế, nên tôi đành phải cố lơ đi.
"Makoto-san, cảm ơn bạn đã dành thời gian."
Ở phía bên kia màn hình, Shizuki nói vậy rồi cúi đầu thật sâu.
"À, nhưng bạn chờ một chút, để có thể bình tĩnh nói chuyện thì tôi phải đặt gấu Bắc Cực Karelin-kun và chim cánh cụt Natasha-chan ở hai bên đã."
Phần đầu của hai con thú nhồi bông lấp ló trong màn hình.
"Vậy thì, Makoto-san," Shizuki hạ giọng. "Hôm nay tôi đã trình diễn rất tệ, thật sự xin lỗi. Đã là một bài hát mới tuyệt vời như vậy mà."
"Không, đừng bận tâm,… có chuyện gì sao?"
"Vâng. …Đây là chuyện xấu trong nhà nên không phải là điều nên để Makoto-san biết, nhưng vì cũng không phải là không liên quan đến ban nhạc, nên tôi sẽ nén xấu hổ để kể cho bạn. …Thật ra, chuyện bố tôi lại có nhân tình vừa bị phát giác ạ."
Tôi hoàn toàn không nghĩ ra được câu trả lời.
Nhân tình. Lại còn là "lại".
Trước đây tôi từng nghe chuyện quan hệ vợ chồng của bố mẹ cô đang khủng hoảng vì ông bố ngoại tình. Chữ "lại" có nghĩa là, vụ lùm xùm lần đó tuy đã tạm ổn, nhưng giờ ông ta lại có một người phụ nữ khác──ý là vậy sao.
"Chuyện đó,… ừm, có vẻ vất vả nhỉ. …Còn việc liên quan đến ban nhạc là sao?"
"Từ trước đến giờ bố tôi vẫn cứ lảng tránh cho qua chuyện, nhưng lần này, chuyện đã đến tai cả nhà ngoại. Có vẻ như cuối cùng cũng sắp đi đến ly hôn rồi ạ."
Câu chuyện ngày càng trở nên trần trụi, nhưng tôi vẫn không hiểu nó liên quan đến ban nhạc thế nào.
"Nếu ly hôn, đương nhiên tôi sẽ đi theo mẹ… nhưng mà, ‘Yurisaka Shizuki’ và ‘Murase Makoto’ theo tất cả các thể loại bói tên thì đều có độ tương hợp đỉnh nhất, vậy mà nếu trở về họ cũ là ‘Orino Shizuki’ thì lại thành ra khá là đáng tiếc ạ!"
"Làm sao tôi biết được chuyện đó."
Không phải là có liên quan đến ban nhạc sao…?
"Hự. Xin lỗi, chuyện vừa rồi chỉ là đại sự đối với một mình tôi thôi."
Shizuki đỏ bừng mặt và ôm chặt con chim cánh cụt.
"Tên họ thì tạm gác lại, nếu ly hôn, có lẽ mẹ tôi sẽ chuyển về nhà ông bà ngoại ở Fujisawa."
"Fujisawa à. Là vùng Shonan nhỉ? Khá là… xa đấy."
Chắc sẽ mất khoảng hai tiếng để đến trường của chúng tôi. Mỗi sáng như vậy thì vất vả lắm.
"Nếu có chuyện phải chuyển trường, tôi sẽ kiên quyết từ chối. Tôi không thể chịu đựng được việc phải xa cách Makoto-san."
Shizuki siết chặt hai nắm tay, nói một cách dũng cảm, rồi ngay lập tức lại buông thõng vai.
"Chỉ là, nếu tôi thuê phòng ở lại Tokyo một mình──thì lần này lại phải xa mẹ. Được cái này thì mất cái kia."
"À, ừm, với mẹ bạn."
Đến đây, tôi chợt "ể" một tiếng.
Tôi do dự không biết có nên hỏi hay không, nhưng cảm thấy đây là một điểm cần phải biết, nên đã cẩn trọng lựa lời.
"Bạn thân với mẹ nhỉ? À không, tại vì, có một dạo hai người đã cãi nhau vì mẹ bạn phản đối chuyện ban nhạc mà. Chuyện đó qua rồi à. Tốt quá."
"Không ạ. Quan hệ chúng tôi không đặc biệt tốt, và tôi cũng không nhớ là đã được xin lỗi nên trận cãi vã vẫn đang tiếp diễn. Chỉ là bà ấy không còn nói ra nói vào nữa thôi."
Shizuki nói một cách lạnh lùng.
"Chỉ là, với tư cách là người trong nhà cắm hoa thì tôi rất kính trọng bà. Mẹ là mục tiêu của tôi. Trước khi là mẹ con, chúng tôi là thầy trò."
Không phải bình thường là "trước khi là thầy trò, chúng tôi là mẹ con" sao?
"Bởi vậy, quan hệ giữa bố và mẹ tôi có lạnh nhạt đến đâu cũng được, nhưng tôi không muốn họ ly hôn."
Đúng là một cách nói phũ phàng.
"Tôi đã nghĩ từ trước rồi, nhưng về bố bạn, bạn không được, ừm…"
"Vâng. Vì ông ấy là người chẳng có điểm nào đáng để kính trọng cả."
Bạn không nói thẳng vào mặt ông ấy câu đó đấy chứ? Con mình mà nói thế chắc tôi khóc mất.
"Vậy nên, tôi không thể chỉ ngồi khoanh tay đứng nhìn, tôi định sẽ đi gặp nhân tình của bố để nói chuyện cho ra lẽ."
"Hả?"
Tôi bất giác lạc cả giọng. Câu chuyện đột ngột chuyển hướng quá nhanh. Gặp người tình của bố? Rốt cuộc là định nói gì?
"Ể, không lẽ nào, bạn định nhờ cô ta chia tay à?"
"Nếu chỉ cần thế là xong thì tốt quá. Còn về tiền chia tay thì… tôi cũng không có nhiều tiền tiết kiệm đến thế…"
Câu chuyện ngày càng đi theo một hướng trần trụi.
"Không, Shizuki không cần phải trả tiền đó… Người phải trả là người trong cuộc──à không, không phải thế, tôi hiểu bạn lo lắng nhưng đó là chuyện bố bạn phải tự giải quyết chứ."
"Vụ ngoại tình lần này, một phần nguyên nhân cũng là do tôi."
"Ể?"
"Người tình của bố tôi chính là cô gia sư đã dạy tôi hồi thi vào cấp ba…"
"Uể."
Lại một âm thanh kỳ quặc nữa phát ra.
Chuyện này──quả là… phức tạp.
"Ra là người quen. Nên bạn mới định đi gặp. Ừm."
"Không chỉ là người quen, chúng tôi còn khá thân thiết. Nếu tôi không nhắm đến một trường cấp ba có trình độ cao như vậy, bố đã không quen biết người đó, nên tôi cũng có trách nhiệm."
"Tôi thì thấy bạn hoàn toàn chẳng có trách nhiệm gì cả."
Nếu nói như vậy thì xung đột ở Trung Đông hay nóng lên toàn cầu cũng thành do Shizuki hết.
"Ừm, là gia sư tức là cô ấy cũng quen biết mẹ bạn à. Vậy mà vẫn ngoại tình được. Can đảm thật."
Nếu biết vợ người ta là một người phụ nữ sở hữu khí chất mạnh mẽ đến thế, chẳng phải bình thường người ta sẽ sợ mà không dám ngoại tình sao?
"Sensei chưa từng gặp mặt mẹ tôi lần nào ạ."
"Là gia sư mà? Cô ấy đến nhà dạy mà phải không?"
"Vâng. Nhưng mẹ tôi rất bận rộn và thường xuyên vắng nhà. Hơn nữa, bà hoàn toàn không quan tâm đến việc thi cử của tôi. Bà còn nghĩ rằng thà không đi học cấp ba để có thêm thời gian luyện tập cắm hoa thì tốt hơn."
Đáng sợ thật. Nghĩ lại mới thấy hoàn cảnh gia đình cô ấy thật kinh khủng. Vậy mà vẫn trưởng thành một cách bình thường được.
"Vì vậy, mọi việc liên quan đến thi cử đều do bố tôi sắp xếp. Việc trao đổi với sensei cũng đều do bố tôi lo liệu. Có lẽ vì thế mà họ đã trở nên quá thân thiết──chăng."
Uhm.
Mọi chuyện có vẻ khác xa so với viễn cảnh tôi tưởng tượng ban đầu khi nghe nói cô ấy sẽ đến thẳng nhà người tình của bố. Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy đó không phải là việc Shizuki nên làm. Nhưng vì là người quen nên có lẽ sẽ không phải lo lắng về việc mọi thứ sẽ leo thang theo hướng không hay.
"Thế nên, tôi đã hẹn gặp cô ấy sau giờ học ngày mai."
"Ngày mai? Nhanh thế!"
"Vì cứ mải nghĩ xem nên nói gì và nói như thế nào mà tôi không thể tập trung vào bài hát mới được… Bài đó không phải là một bài hát tốt nghiệp thẳng thắn sao. Thế là tôi lại nhớ về lễ tốt nghiệp của mình, rồi lại không thể không liên tưởng đến sensei… À, xin lỗi, nghe như tôi đang đổ lỗi cho Makoto-san vậy."
"Không, chuyện đó thì không sao nhưng mà."
Câu hỏi không biết họ sẽ gặp để nói chuyện gì cứ luẩn quẩn trong đầu tôi.
Dù vậy, tôi cũng không có lý do gì để tò mò thêm nữa, và nghĩ rằng việc mình có thể làm chỉ là cầu chúc may mắn, thì Shizuki ở bên kia màn hình đột ngột dí sát mặt vào và nói.
"Makoto-san, bạn đi gặp sensei cùng tôi được không?"
"Hả?"
Tôi giật mình ngồi bật dậy, chiếc điện thoại đang tựa vào gối liền ngã phịch xuống. Vội vàng nhặt lên, tôi thấy khuôn mặt của Shizuki ở đó, trông khẩn thiết hơn gấp bội.
"Tại vì tôi không biết phải nói gì khi gặp người tình của bố mình cả!"
"Tôi lại càng không biết nữa chứ!?"
"Makoto-san thì, này, bạn rành về chuyện ngoại tình mà phải không…?"
"Không có rành! Suy nghĩ đó từ đâu ra vậy?"
"Với lại, tôi nghĩ bạn nên biết rõ rằng ngoại tình sẽ gây ra nhiều rắc rối thế nào để chuẩn bị cho cuộc sống hôn nhân trong tương lai."
Đúng là lo chuyện bao đồng có mức độ thôi chứ!
"Không, tôi không cần phải biết chuyện đó… chỉ cần không ngoại tình là được mà…"
"Bạn sẽ không làm phải không? Bạn sẽ thề trước chiếc nhẫn rằng tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không làm phải không?"
"Nhẫn từ đâu ra vậy."
Mà, nhẫn cưới chắc cũng có ý nghĩa là một dấu hiệu cho lời thề đó.
"Chuyện của tôi không liên quan. Tôi có phải là người ngoại tình đâu."
"Nếu một Makoto-san chung thủy, trong sạch và tuyệt đối không ngoại tình đi cùng, tôi tin rằng cuộc nói chuyện chắc chắn sẽ diễn ra suôn sẻ."
"Lý do này có hơi khiên cưỡng không…?"
"Tóm lại là tôi muốn Makoto-san đi cùng! Đây là lúc tôi muốn được ích kỷ mà không cần lý do!"
Shizuki đỏ bừng mặt và la lên. Dù bạn có nói thẳng ra như vậy thì.
"À, tôi không bắt bạn phải giả gái đi cùng đâu nhé? Nếu bạn đang lo lắng về chuyện đó thì──"
"Tôi không có lo. Tôi sẽ đi với trang phục bình thường."
"Bạn sẽ đi cùng tôi phải không!"
Aaaaa. Chết tiệt. Bị dẫn dụ trong lúc đang bắt bẻ mất rồi.
*
Ngay sau giờ học ngày hôm sau, tôi và Shizuki hẹn gặp nhau ở cổng trường.
Hôm đó không có buổi luyện tập ở studio, nhưng Akane và Rinko ở ngay lớp bên cạnh Shizuki nên đã nhận ra vẻ vội vàng của cô khi chuẩn bị về và đi theo.
"Hôm nay, ừm, tôi và Makoto-san có một cuộc nói chuyện quan trọng! Chỉ hôm nay thôi, Makoto-san sẽ do tôi bao trọn!"
Shizuki nói với Rinko và Akane với vẻ khá bối rối.
"Để nghe lý do xong rồi phán xét đã," Rinko đáp với vẻ bề trên.
"Tớ thì lúc nào cũng độc chiếm Makoto-chan trên tàu về nên một chút thì cũng không sao," Akane cũng ra vẻ bề trên theo một hướng khác.
"Vì là chuyện xấu trong nhà nên tôi không thể nói chi tiết được…" Shizuki lí nhí, liên tục liếc nhìn tôi rồi lẩm bẩm. "…Là một cuộc nói chuyện để giải quyết dứt điểm chuyện ngoại tình ạ."
"Thà nói chi tiết luôn đi! Tệ nhất rồi! Lại bị hiểu lầm kỳ quặc rồi kìa!"
"Tớ không nghĩ là có hiểu lầm gì đâu. Murase-kun có tính lăng nhăng là sự thật mà."
"Đấy, bắt đầu ngay rồi kìa!"
"Một người đã có đủ thành viên rồi mà còn tí tởn đi rủ rê một tay bass cừ khôi khi vừa tìm thấy thì nhìn từ đâu cũng ra là có tính lăng nhăng thôi."
"Ực…"
Không thể phản bác được. Không, nhưng mà chuyện này không liên quan──nhưng nếu không đề cập đến vấn đề gia đình của Shizuki thì không thể giải thích là nó không liên quan được…
"Chờ một chút Rin-chan, người bị đuổi đi sau khi tí tởn rủ rê cũng là Makoto-chan đấy."
"Hừm. Nghe cũng có lý," Rinko giả lả khoanh tay. "Kẻ đi ngoại tình và kẻ bị ngoại tình làm cho khóc đều là Murase-kun. Là sao vậy?"
"Tôi mới là người muốn hỏi đây!"
"Tóm lại hôm nay Makoto-san là của tôi!"
Shizuki khoác tay tôi và kéo mạnh ra ngoài cổng trường.
"Nhớ mua quà về nhé!"
"Nếu đối phương cũng chưa kết hôn thì tớ sẽ châm chước cho."
Được tiễn đưa bởi những lời nói ấm áp của hai người, tôi và Shizuki hướng về phía nhà ga.
Trong lúc chờ tàu ở sân ga, Shizuki hỏi tôi với vẻ mặt nghiêm trang.
"Trước khi nói chuyện với đối phương, tôi muốn xác nhận một điều, Makoto-san, tức là, ừm… bạn có suy nghĩ như thế nào về chuyện ngoại tình?"
"Hả?"
Từ hôm qua đến giờ, những phát ngôn của Shizuki cứ nằm ngoài dự đoán khiến tôi không theo kịp nữa.
"Tôi chưa từng nghĩ đến. Bị hỏi vậy cũng khó trả lời."
"Vậy thì bây giờ hãy nghĩ đi!"
"Tại sao lại như vậy. Tôi còn chưa từng hẹn hò với ai nên cũng không tưởng tượng ra được."
"Bạn chưa từng hẹn hò sao?"
Tại sao lại xác nhận lại với nụ cười toe toét như thế. Chuyện tôi không có kinh nghiệm với phụ nữ có gì thú vị lắm sao? Để cho tôi yên đi.
"Vậy thì, vậy thì, cứ giả sử là được! Giả sử, phải rồi, tưởng tượng một ai đó cụ thể chắc sẽ dễ nghĩ hơn, ví dụ như, chỉ là giả sử thôi nhé, tôi và Makoto-san đang hẹn hò, và rồi tôi ngoại tình──"
Giọng của Shizuki ngày càng cao lên và khuôn mặt cô đỏ bừng đến đỉnh điểm.
"──Làm gì có chuyện đó! Tôi mà ngoại tình ư, tuyệt đối không bao giờ!"
"Tự dưng sao vậy. Bình tĩnh lại đi."
"Thật đấy ạ! Xin hãy tin tôi!"
Cô ấy sắp khóc đến nơi và bám lấy tôi, nhưng người bảo tôi tưởng tượng là bạn mà.
"Chỉ là giả sử thôi mà. Tôi không nghĩ bạn sẽ thật sự làm vậy đâu, không sao đâu."
"Thật không ạ?"
Làm ơn đừng làm ầm ĩ ở nhà ga nữa được không. Những hành khách khác đang nhìn kìa.
"Vậy thì, chỉ là giả sử thôi, một chuyện tuyệt đối không thể xảy ra, nhưng nếu tôi ngoại tình thì Makoto-san sẽ nghĩ sao?"
"Ừm, không, cũng không sao cả."
Tôi định nói rằng đó là tự do của mỗi người, là một chuyện không thể tránh khỏi.
Thế nhưng, tôi không thể thốt ra thành lời.
Khi cố gắng tưởng tượng cảnh Shizuki thân mật với một ai đó, một thứ gì đó sắc nhọn lại mắc kẹt ở đâu đó trong não tôi và không chịu hiện ra. Cái gì thế này?
"Sao vậy Makoto-san?"
Shizuki nghiêng người nhìn vào mặt tôi. Có cảm giác như khóe miệng cô đang giãn ra.
"Không, ừm… kiểu như, tôi không thể hình dung ra được, hay là cứ cố nghĩ là lại thấy bồn chồn thế nào ấy."
Nụ cười lan rộng trên khắp khuôn mặt Shizuki.
"Vậy sao. Hừm. Ngay cả Makoto-san cũng vậy sao."
Có gì mà đáng cười thế chứ. Vừa khóc vừa cười, đúng là một người có cảm xúc bận rộn. Ai mà thành người yêu của Shizuki chắc sẽ khổ lắm đây.
Chúng tôi xuống ở ga thứ sáu. Hình như đây là ga gần nhà Shizuki nhất.
Nơi gặp gỡ với người kia là một quán cà phê trong tòa nhà ga. "Kia rồi," Shizuki thì thầm và rảo bước đến chỗ một người phụ nữ tóc ngắn đang ngồi ở một chiếc bàn trong góc, chống khuỷu tay lên bàn và nhìn vào điện thoại.
Người kia cũng nhận ra và ngẩng mặt lên.
"Shizuki-chan. Lâu rồi không gặp."
Cô ấy vui vẻ vẫy tay. Dù đeo một cặp kính không gọng, mặc áo len cổ lọ và quần jean trông khá gọn gàng, nhưng cô ấy là một người có vóc dáng cực chuẩn và toát ra vẻ quyến rũ của người trưởng thành. Tuổi tác, chắc khoảng ba mươi.
"Kazama-sensei, lâu rồi không gặp ạ."
Shizuki nói với giọng cứng nhắc và khẽ cúi đầu.
Người phụ nữ được gọi là Kazama, liếc nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên. Shizuki nhận ra và dùng lòng bàn tay chỉ về phía tôi để giới thiệu.
"Đây là Murase Makoto-san. Là, ừm… là người bảo vệ tôi ạ."
Hoàn toàn không hiểu ý nghĩa là gì? Đến tôi còn chưa hiểu mình lại đi theo làm gì nữa là, nên có lẽ cô ấy cũng không biết giới thiệu thế nào.
"Makoto-san, đây là cô Kazama Mitsuho, người đã từng là gia sư của tôi."
"Chào chị lần đầu gặp mặt ạ…"
Tôi cũng không biết nên đối xử với cô ấy như thế nào, nên trước mắt cứ cúi đầu chào.
"Chào em, chị là Kazama. Bạn trai của Shizuki-chan à?"
Cô ấy đột ngột thu hẹp khoảng cách.
"K-không ạ, không phải, chúng em là thành viên ban nhạc."
"Makoto-san, sao bạn lại phủ nhận ngay lập tức thế! Chỗ này phải thừa nhận trước để nắm lấy thế chủ động trong cuộc trò chuyện chứ!"
Đến tôi còn chưa nắm được mình đến đây làm gì, thế mà đã phải bàn chuyện chiến thuật là sao.
"Trên tình bạn dưới tình yêu à? Hai đứa học cùng trường phải không."
Mitsuho-san nói trong khi so sánh bộ đồng phục của chúng tôi.
"Cấp ba có vẻ vui nhỉ, mừng cho em."
"Vâng! Toàn là chuyện vui thôi ạ!" Shizuki trả lời một cách dõng dạc. "Thật sự là nhờ có sensei cả ạ, vì đó là một trường có nguyện vọng khá cao so với sức em. Nếu không đỗ thì em đã không thể gặp được Makoto-san và cuộc đời em đã chìm trong tăm tối rồi."
Tăm tối có hơi quá không…? Với tầm cỡ của Shizuki thì dù ở đâu cũng sẽ làm tốt hơn mức trung bình mà.
"Người cố gắng là Shizuki-chan mà. Nếu chị có thể giúp được thì chị cũng vui."
"Nhưng mà, hồi đó em hoàn toàn không ý thức được cách dạy của sensei cẩn thận đến mức nào, nhưng mùa đông vừa rồi em có một buổi học nhóm với một bé định thi vào trường mình. Bé đó khen cách dạy của em rất dễ hiểu, dù thực ra em chỉ đang bắt chước sensei thôi."
"Ể, vậy sao? Thế thì chị còn vui hơn nữa. Bé đó có đỗ không?"
"Vâng! Nhờ ơn của nhờ ơn chị ạ!"
"Shizuki-chan hợp làm giáo viên đấy chứ? Sao không thử nhắm đến xem? À, mà em sẽ kế nghiệp cắm hoa phải không."
"Thay vì kế nghiệp, em muốn thành lập trường phái của riêng mình, nhưng ngoài ra em cũng có những việc khác muốn làm──"
Hai người bắt đầu trò chuyện một cách hòa hợp.
Nhân viên đến lấy order, tôi gọi café au lait, còn Shizuki và Mitsuho-san thì gọi hẳn một set bánh ngọt. Trà tỏa hương, bánh tart chanh và bánh gatô sôcôla được bày ra, một không gian tuyệt đẹp nơi cô gia sư và học trò cũ cùng nhau ôn lại chuyện xưa được hình thành, còn tôi thì co rúm người ở một góc, nhấm nháp ly café au lait và hoàn toàn không biết mình đang làm cái quái gì ở đây nữa…
Này, ừm, không phải chúng ta đến đây để nói chuyện về vụ ngoại tình của ông bố sao?
Tôi vừa liếc nhìn Shizuki vừa dồn toàn lực để truyền đi ý niệm. Chen ngang vào cuộc trò chuyện có vẻ vui vẻ của hai người thì thật vô duyên nên tôi không nói ra thành tiếng.
Đương nhiên là không truyền được! Vì tôi không phải là nhà ngoại cảm!
Rốt cuộc, tôi chỉ có thể im lặng chờ đợi cuộc nói chuyện trôi về hướng đó.
"──Toshio-san có vẻ muốn Shizuki-chan theo một con đường khác không phải cắm hoa đấy. Chị cũng được anh ấy hỏi han đủ thứ về chuyện học lên đại học mà. Nào là trường đó trình độ ra sao, tỷ lệ đỗ vào các trường đại học tư thục nổi tiếng thế nào, có lợi cho việc xin việc làm đến đâu, hỏi đủ thứ trên trời dưới đất."
Ngay khi tên của người cha được nhắc đến, ánh mắt của Shizuki thay đổi.
"Phải rồi sensei. Suýt nữa thì em quên mất chủ đề chính!"
Tôi đã nghĩ bạn quên hẳn rồi cơ đấy.
"Em sẽ nói thẳng. Xin cô hãy chia tay với bố em."
Dù đã đi lạc đề hết mức, nhưng lúc đâm thẳng vào vấn đề thì lại thẳng đến kinh ngạc.
"À, ừm. …Đúng là em gọi chị ra vì chuyện đó thật nhỉ."
Mitsuho-san cười khổ và uống cạn phần trà còn lại.
"Ừ. Chị sẽ chia tay. Bị phát hiện thì cũng đến lúc rồi."
Câu chuyện kết thúc một cách chóng vánh đến hụt hẫng. Shizuki cũng đang lúng túng.
"Ể, đ-được ạ, dễ dàng như vậy sao. Em đã chuẩn bị tinh thần là chị sẽ khóc lóc hoặc làm ầm lên nên mới dẫn theo vệ sĩ Makoto-san đến đây."
"…Dù chị có mong chờ vai trò đó thì cũng…"
"Đó chỉ là cái cớ thôi nên không sao đâu ạ! Nếu chị thật sự làm ầm lên thì em sẽ bảo vệ Makoto-san!"
Nếu đã không có ý định che giấu nữa thì cũng chẳng cần cớ kiếc làm gì.
"Thân nhau nhỉ. Ghen tị thật đấy. Chị cũng muốn có một tình yêu như vậy thời cấp ba. Giờ đã là bà cô rồi nên chỉ có thể có những mối tình thối nát thôi."
Tôi nghĩ cô ấy còn quá trẻ để tự giễu mình là "bà cô", nhưng việc cô ấy lại bước thêm một bước vào chủ đề chính còn nặng nề hơn. Tôi im lặng nhìn vào khóe miệng cô, rồi lại liếc sang nhìn biểu cảm của Shizuki.
"…Cô và bố em, từ khi nào ạ?"
Shizuki hỏi với giọng kiềm chế.
"Chẳng lẽ từ lúc cô đến làm gia sư cho em đã có rồi ạ?"
"Không không," Mitsuho-san cười khổ và xua tay. "Hồi đó Toshio-san hình như đang mê mệt một cô bé ở club Roppongi. Còn chị với anh ấy là sau khi Shizuki-chan đỗ cơ. Khoảng một năm nay thôi."
Cô ấy nói chuyện một cách cực kỳ thẳng thắn.
"Chị, sau khi nghỉ việc ở công ty nước ngoài thì thất nghiệp chơi bời suốt. Thỉnh thoảng chỉ làm thêm ở club. Đúng lúc tiền tiết kiệm sắp cạn thì được Toshio-san rủ làm gia sư. Nhưng mà Shizuki-chan mà đỗ thì chị lại quay về cảnh thất nghiệp thôi. Đang không biết làm thế nào thì Toshio-san bảo sẽ tiếp tục trả tiền học phí cho. Dù thấy rất có lỗi nhưng chị không thể từ chối được. Rồi thì, cứ thế mà thành ra mối quan hệ như vậy."
Giọng điệu có vẻ bình thản đó lại cho cảm giác một sự thật trần trụi đến đáng sợ. Shizuki thở dài và nói.
"Cô có biết em đã sốc đến mức nào khi biết chuyện giữa thầy cũ và cha mình không ạ?"
"Chị cũng thấy có lỗi với Shizuki-chan lắm chứ. Nhưng vì đang túng thiếu tiền bạc nên, không thể để tâm đến chuyện đó được."
"Xin cô hãy để tâm đi ạ! Mà nói đến chuyện tiền bạc, cô biết ông ấy là người đã có vợ, nếu ra tòa thì chắc chắn sẽ thua và phải bồi thường đó?"
Shizuki dường như cũng dần mất đi sự kiềm chế.
"Toshio-san có nói là vợ anh ấy rất kiêu ngạo, nếu có trách thì cũng chỉ trách anh ấy thôi chứ sẽ hoàn toàn lờ người tình đi."
"…Dù là cha mình… nhưng đúng là một người không ra gì thật…"
Tôi không thể không hoàn toàn đồng tình.
"Nhỉ. Cũng thuộc dạng cặn bã của xã hội đấy."
Mitsuho-san cũng cười khúc khích nên thật hết thuốc chữa.
"Sensei cũng vậy. Chắc chắn cô có thể tìm được người tuyệt vời hơn nhiều. Tại sao lại là một người đàn ông như bố em chứ… Một người không có gì ngoài tiền bạc."
Lúc đó, một giọt chân thành hiếm hoi thoáng hiện trên khuôn mặt Mitsuho-san.
"Shizuki-chan, em không hiểu gì về bố em cả."
Shizuki nhíu mày.
"Ý cô là sao ạ?"
"Toshio-san là một người đàn ông cực kỳ tốt đấy. Anh ấy thay người tình như thay áo phải không. Một người đàn ông chỉ có tiền không thể làm được điều đó đâu."
"Lúc nãy chính sensei cũng nói ông ấy là cặn bã của xã hội mà…?"
"Là cặn bã của xã hội và có sức quyến rũ không hề mâu thuẫn với nhau đâu."
Trước những lời của Mitsuho-san, Shizuki mở to mắt, và im lặng một lúc. Rồi cô thốt ra với một giọng thấm thía.
"…Em hiểu ạ…!"
Này, vừa rồi có phải bạn liếc nhìn tôi không? Là do tôi tưởng tượng à?
"Với lại Shizuki-chan, em thích mẹ em phải không?"
"Không phải là thích ạ. Có rất nhiều điểm em không thể theo được. Nhưng em kính trọng mỹ ý thức triệt để và sự nghiêm khắc với bản thân của bà."
Đó là những lời lẽ cứng nhắc không thể tin được là dùng để biểu lộ tình cảm với mẹ. Mitsuho-san mỉm cười nhạt và tiếp tục.
"Đó là người bạn đời mà mẹ em đã chọn đấy. Là người đã cùng bà sinh ra một đứa con ngoan như Shizuki-chan và cùng nhau nuôi nấng đấy. Chắc chắn ông ấy phải có vô số sức hấp dẫn khác ngoài tiền bạc chứ."
"Nghe cô nói cũng có lý…"
Hôm nay chúng ta đến đây để làm gì vậy? Cất công đến đây chỉ để nghe người tình của bố khoe khoang về ông ta sao?
"Thế nên chị cũng không muốn chia tay, nhưng mà, thôi thì đành vậy."
Mitsuho-san đứng dậy và lấy hóa đơn.
"Coi như cắt đứt duyên nợ nhé. Vậy thôi Shizuki-chan, lâu lắm mới được nói chuyện, vui lắm đấy."
"À, là em đã mời cô đến nên tiền thanh toán để em──"
"Không sao không sao. Tiền trong ví của chị đều là tiền của Toshio-san cả mà."
Nói xong câu đó, Mitsuho-san thong thả bước về phía quầy thu ngân.
"…Hôm nay thật sự xin lỗi bạn, vì đã bắt bạn đi cùng thế này."
Trong lúc chờ thang máy sau khi rời khỏi quán cà phê, Shizuki thì thầm bên cạnh.
"Không, đừng bận tâm. Tôi cũng chẳng giúp được gì…"
Lần đến công ty giải trí cùng Akane trước đây, tôi đã thấy mình là một kẻ đi kèm vô tích sự, nhưng hôm nay còn tệ hơn thế. Sau khi tự giới thiệu xong, tôi không hề nói một lời nào với Mitsuho-san cả. Rốt cuộc mình đến đó để làm gì chứ.
Không chịu nổi sự im lặng kỳ quặc giữa tôi và Shizuki, tôi lên tiếng.
"…Hay là đi đâu chơi nhé? Nhân tiện đang được dịp."
"Được không ạ?"
Shizuki hỏi lại với một khí thế gần như muốn ôm chầm lấy tôi.
"À thì, chỉ vì mỗi việc này mà kết thúc thì có hơi lãng phí một ngày, tôi nghĩ vậy."
"Ư ư ư, đúng vậy ạ, xin lỗi bạn…"
"A, không, tôi không có ý trách bạn đâu."
"A, vậy thì, bạn có muốn đến nhà tôi không ạ? Ngay gần đây thôi!"
"Nhà của Shizuki?"
"Vâng. Từ lâu tôi đã muốn cho Makoto-san thấy cảnh tôi cắm hoa rồi."
Đó là điều mà—tôi cũng đã từng muốn xem một lần.
Chúng tôi ghé vào một cửa hàng hoa ở tầng một của tòa nhà ga. Đôi mắt của Shizuki khi nhìn quanh cửa hàng ngát hương và rực rỡ sắc màu vừa ánh lên vẻ nghiêm túc của một người thợ săn, vừa pha lẫn sự mong đợi hồn nhiên của một đứa trẻ, khiến cả người đứng bên cạnh như tôi cũng thấy phấn chấn một cách khó hiểu.
"Bạn mua ở cửa hàng hoa bình thường sao? Tôi cứ nghĩ phải có những nơi chuyên dành cho hoa đạo chứ."
Tôi hỏi trong lúc chờ gói quà sau khi đã thanh toán xong.
"Tôi thường mua ở chợ đầu mối, nhưng mua ở đâu thì hoa vẫn là hoa thôi ạ," Shizuki mỉm cười. "Tôi cũng thích mua ở các cửa hàng hoa trong phố nữa. Dù các loại cành không đa dạng lắm nên lựa chọn có phần hạn hẹp, nhưng sao nhỉ, tôi cảm nhận được ý đồ của người bán hàng."
Ra khỏi tòa nhà ga và đi về phía khu dân cư, Shizuki đột nhiên cúi xuống bên lề một con dốc.
"Hoa Mắt Bồ Câu! Đẹp quá."
Loài cỏ ấy mọc dày đặc như bám chặt vào kẽ nứt của bê tông, nở ra những bông hoa nhỏ màu xanh biếc, và Shizuki đã mạnh dạn dùng tay nhổ bật cả một cụm lên.
"Hả, cái đó á? Bạn định dùng nó sao? Đó là cỏ dại mà?"
"Vì hoa là hoa mà."
Nụ cười của Shizuki như một mũi dao đâm vào lồng ngực tôi.
Tư dinh nhà Yurisaka là một dinh thự nguy nga vượt xa sức tưởng tượng của tôi. Vừa bước qua cánh cổng có kiến trúc mộc mạc, một khu vườn trải sỏi với những cây cối được chăm sóc trang nhã đã trải ra trước mắt, và một lối đi bằng đá phiến dẫn đến tận cửa chính của ngôi nhà lớn. Chỉ riêng khu nhà phụ trông thấy ở phía bên trái đã có quy mô của một ngôi nhà sân vườn mà người bình thường có thể tưởng tượng ra. Còn ngôi nhà chính lớn đến mức nào thì chỉ liếc qua cũng không thể nào nắm bắt hết được.
Dù có hơi khớp nhưng tôi vẫn đi theo sau Shizuki băng qua khu vườn.
Ở bên cạnh lối vào, có một người đàn ông tóc bạc trắng đang chăm sóc một cây xẻng.
"A, tiểu thư. Mừng cô đã về."
Nhìn bộ dạng đi ủng, đeo găng tay và mặc đồ bảo hộ, có lẽ ông là người làm vườn.
"Cháu đã về rồi đây ạ, Joujima-san," Shizuki nói. "Mẹ cháu có nhà không ạ?"
"Vâng, bà chủ vừa mới về."
Mẹ bạn ấy cũng có nhà sao. Tôi bắt đầu thấy căng thẳng. Người làm vườn cũng nhìn sang tôi, khẽ gật đầu chào rồi quay lại với công việc.
Tôi cởi giày ở khoảng sân trong rộng đến mức vô lý, rồi bước lên sàn gỗ.
Quả không hổ là nhà của một nghệ nhân hoa đạo, không chỉ ở hai bên lối vào mà dọc hành lang cũng được bố trí những kệ trang trí đặt các bình hoa. Tất cả đều là những tác phẩm rất trang nhã và an yên, khiến tôi cảm thấy bớt căng thẳng hơn một chút khi bước theo sau Shizuki.
Thế nhưng, ở một góc rẽ của hành lang, chúng tôi đột nhiên chạm mặt một người phụ nữ mặc kimono đi từ phía đối diện, và sự căng thẳng trong tôi lại một lần nữa tăng vọt đến mức muốn vỡ tung.
Đó là mẹ của Shizuki, người mà tôi đã từng gặp mặt một lần. Có lẽ vì ở nhà nên tóc bà không búi lên, trông trẻ hơn rất nhiều so với lần trước. Trông bà có nhiều nét giống Shizuki.
"Mẹ."
Giọng Shizuki cũng có phần cứng lại.
"Con đã về. Xin lỗi vì đột ngột, nhưng con đã mời Makoto-san đến chơi ạ."
Mẹ của Shizuki hướng ánh nhìn sắc lẻm về phía tôi. Chắc hẳn khi bình phẩm tác phẩm của học trò, bà cũng dùng ánh mắt này.
"Mời cậu cứ tự nhiên."
Bà nói một cách lịch sự rồi cúi đầu.
"Ch-cháu xin phép ạ."
Tôi chỉ có thể đáp lại được bấy nhiêu.
Sau đó, mẹ của Shizuki để ý đến bó hoa trên tay bạn ấy.
"Con định để Makoto-san xem con cắm hoa ạ."
Khi Shizuki nói vậy, mẹ bạn ấy khẽ gật đầu.
"Hãy làm ra một tác phẩm không khiến môn phái của chúng ta phải hổ thẹn."
Đây là những lời một người mẹ nói với con gái. Câu nói rằng họ là thầy trò trước khi là mẹ con hoàn toàn không phải là khoa trương.
"Hãy dùng phòng Shobu đi."
Nói xong, mẹ bạn ấy bước dọc hành lang về phía chúng tôi vừa đi qua.
Căn phòng mà chúng tôi được dẫn đến là một phòng kiểu Nhật rộng mười hai chiếu. Ánh nắng chiều chiếu sâu qua khung cửa giấy. Hốc tường trang trí (tokonoma) được thiết kế đơn giản và trống không, có lẽ là để đặt bình hoa sắp được cắm.
Shizuki trải một tấm thảm lớn ra sàn, xếp các loại hoa, kéo, xô và bình cắm lên trên, rồi ngồi trong tư thế chính tọa với lưng thẳng tắp, hai tay chống xuống và cúi đầu.
"Vậy thì, xin được bắt đầu ạ."
"Ể… à, ừ, ừm. Mong bạn chỉ giáo."
Tôi không biết nên xem ở đâu và như thế nào. Nghĩ rằng nếu ngồi đối diện thì Shizuki cũng sẽ khó xử, tôi lùi lại cạnh cửa lùa và ngồi xuống.
Một lúc sau, Shizuki vẫn bất động, chỉ chăm chú nhìn vào những cành hoa được bày ra.
Sự tĩnh lặng trong dáng vẻ của bạn ấy khiến tôi rùng mình.
Tôi hiểu bạn ấy đang làm gì. Dù không biết gì về hoa đạo, nhưng đó là một quá trình bắt buộc phải trải qua trước khi bắt đầu hành động trong bất kỳ loại hình sáng tạo nào.
Bạn ấy đang nhào nặn hình ảnh trong đầu.
Một lúc sau, Shizuki nhẹ nhàng chuyển động. Bạn ấy quỳ gối, đặt bàn chông (kenzan) xuống đáy bình, rồi lặng lẽ rót nước vào.
Bạn ấy nhấc một cành lớn trổ hoa trắng lên, tỉa đi những nhánh nhỏ, dùng kéo cắt, rồi bằng một động tác nhẹ nhàng uốn cong để tạo hình trước khi cắm vào bàn chông.
Những bông thủy tiên màu vàng với vầng hoa ở giữa nhuốm sắc hồng nhạt được cắm dọc theo cành cây. Cuối cùng, bạn ấy rải một cụm Mắt Bồ Câu ở gần mặt nước, để chúng khẽ tràn ra khỏi miệng bình.
Mỗi một công đoạn đều là những cử chỉ mềm mại và thanh tao, hoàn toàn không mang lại cảm giác của một công việc máy móc. Đến mức tôi có cảm giác như thể sắp nghe thấy cả tiếng chuông ngân.
Khi Shizuki hoàn thành việc sắp xếp và quay lại tư thế chính tọa, thở ra một hơi, tôi mới nhận ra mình cũng đã nín thở suốt từ lúc nào.
"Xin cảm ơn."
Cúi chào thật sâu, Shizuki vừa thu dọn dụng cụ vừa nói tiếp.
"Vì đã mua được một cành Mushikari rất đẹp, nên chủ đề là ‘Gọi Xuân Về’. Hoa Mắt Bồ Câu cũng là hoa đầu xuân nữa. Bạn thấy sao ạ?"
Một lúc sau, tôi mới nhận ra đó là một câu hỏi dành cho mình.
"…Makoto-san?"
"Hả? À, àà, ừm… Ừm thì. Rất—"
Những từ tiếp theo mãi không thể thốt ra được.
Từ chiếc bình miệng rộng, những cành cây mảnh mai vươn lên trời theo một đường xoắn ốc nhẹ nhàng, trên đó là những đóa hoa trắng tinh khiết như thể tuyết tan còn sót lại rồi kết thành hình, nằm trên những chiếc lá non, hết cụm này đến cụm khác trôi nổi bồng bềnh. Ba đóa thủy tiên điểm sắc, một đóa ngước lên tìm kiếm ánh dương, một đóa ưu tư cúi đầu, và một đóa như đang lưu luyến ngoảnh lại. Sắc xanh non nớt của hoa Mắt Bồ Câu mang lại cảm giác kiên cường như đang cố vươn lên từ mặt nước.
Tiếng gọi xuân về, tôi thực sự có thể nghe thấy.
"—Tuyệt vời, nhỉ… Thật sự đấy."
Sao vốn từ của mình lại nghèo nàn đến thế này chứ, tôi tuyệt vọng với chính bản thân. Trong tôi không có từ ngữ nào để ca ngợi vẻ đẹp và sức mạnh của những bông hoa này.
Nhưng Shizuki lại mỉm cười ấm áp.
"Vâng. Chính tôi cũng thấy khá là được ạ."
Sau khi nhanh chóng dọn dẹp xong, bạn ấy di chuyển bình hoa đến hốc tường. Ánh nắng chiều từ ô cửa sổ nhỏ chiếu vào vừa hay rọi xuống mặt nước, khiến những sắc màu bừng lên một cách dịu dàng.
"Nghệ thuật cắm hoa có rất nhiều trường phái và phong cách, nhưng mà,"
Shizuki nói trong khi cùng tôi ngắm nhìn chiếc bình.
"Tôi nghĩ điều quan trọng nhất thì không thay đổi. Đó là sức sống. Làm thế nào để phản chiếu được vẻ đẹp trong sức sống của hoa. Cho nên, dù nó là một nghệ thuật không gian—tôi tin rằng nó cũng có khía cạnh của một nghệ thuật thời gian."
Nghệ thuật thời gian.
Được sinh ra, được giải phóng, chuyển động, biến đổi, nở rộ, và rồi một ngày nào đó sẽ biến mất.
Giống như âm nhạc.
"Cho nên, cái đó…"
Giọng nói ngập ngừng của Shizuki dần nhuốm đầy cảm xúc.
"Đối với tôi, tình yêu dành cho hoa và tình yêu dành cho âm nhạc là không thể tách rời—vì vậy, cái đó, với tư cách là tay trống của PNO, từ giờ tôi sẽ ngày càng mài giũa kỹ năng của mình hơn, nhưng với hoa, tôi cũng thật sự nghiêm túc, và mong muốn trở thành người đứng đầu gia tộc cũng là thật, đây không phải là sự không chung thủy, mà là tôi đang dốc toàn lực cho cả hai."
"…Ể? À, ừm."
Tôi ngẩn người ra.
Tôi hiểu ra vì sao Shizuki lại có vẻ tha thiết đến vậy, và cảm thấy hụt hẫng.
"Không,… ừm. Tôi hiểu mà, chuyện đó."
"Thật không ạ…?"
Shizuki nhìn tôi chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống, khiến tôi bất giác phải quay đi.
"Tôi đã hiểu ngay từ đầu rồi. Từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau—không, không phải. Là từ trước khi gặp cơ. Tôi biết đến Shizuki khi nhìn thấy bình hoa được trang trí ở lối vào của trường. Nhìn thấy là tôi biết ngay. Rằng bạn là người đặt cả sinh mệnh vào những đóa hoa. Cho nên, này, cái tác phẩm thứ hai có phần dè dặt đó đã khiến tôi thất vọng, rồi sau đó tác phẩm thật sự nghiêm túc của bạn đã khiến tôi tê tái, và tôi đã bị Shizuki thu hút bởi hoa còn trước cả tiếng trống nữa."
Mặt Shizuki hơi tái đi rồi đỏ bừng lên.
"Ma-Makoto-san, v-vừa rồi!"
Bạn ấy lao tới với một tốc độ kinh hoàng khiến lưng tôi đập vào cánh cửa lùa phía sau.
"Xin bạn hãy nói lại câu vừa rồi một lần nữa!"
"Hả? Rằng bạn đặt cả sinh mệnh vào hoa, á?"
"Sau đó một chút ạ!"
"Tác phẩm dè dặt nên tôi thất vọng—"
"Sau đó nữa ạ!"
"Tác phẩm nghiêm túc khiến tôi tê tái—"
"Thêm chút nữa ạ!"
"Bị Shizuki thu hút bởi hoa"
"Aaaaaaaaaaa một lần nữa! Xin hãy nói lại một lần nữa!"
Đừng có dí sát mặt vào như sắp chạm trán rồi gào lên thế chứ. Đau tai quá.
"Tôi bị Shizuki thu hút bởi hoa, à, cái đó, tất nhiên là sau khi nghe tiếng trống của bạn cũng—"
"Aaaaaaaaaaa hạnh phúc quá, giờ hoa lá hay trống phách gì cũng chẳng còn quan trọng nữa, em sẽ chỉ nhắm đến mục tiêu làm cô dâu của anh thôi."
Toàn lực của bạn đi đâu hết rồi?
*
Vào giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, khi tôi đến phòng chuẩn bị âm nhạc đầu tiên và đang ăn trưa cùng Komori-sensei, thì Shizuki, Akane và Rinko, có vẻ như đã bị muộn vì thay đồ thể dục, cùng nhau bước vào.
"A, Makoto-san, hôm qua cảm ơn bạn nhiều nhé!"
Shizuki nhanh chóng ngồi xuống cạnh tôi và nói với giọng phấn khởi.
"Sau đó, mẹ có nói với tôi. Rằng lần tới khi nào cậu lại đến. Vì mẹ muốn chào hỏi cho phải phép, mẹ nói vậy đó."
"Cái gì vậy, cái gì vậy?"
Akane xáp lại ngay.
"Hôm qua hai người đã đi đâu và làm gì thế? Có phải cậu đã đến nhà Shizu-chan không?"
"À, ừm, thì—"
Tôi cũng không thể kể chuyện nhân tình này nọ nên đã ấp úng, và điều đó thật không hay. Từ bên cạnh, Shizuki nhanh nhảu trả lời.
"Không sao đâu ạ. Chuyện ngoại tình đã được giải quyết một cách êm đẹp rồi."
Rinko nheo mắt giận giữ, nói bằng một giọng đầy gai góc.
"Bên này thì chưa có gì được giải quyết cả nên giải thích lại từ đầu đi."
"Ngoại tình? Ý là sao, tớ có nên nghe chuyện này không? Hay là tớ nên rời đi để những người trong cuộc tự nói chuyện với nhau nhỉ?"
Đến cả Komori-sensei cũng tỏ ra vô cùng hứng thú. Thật sự mong mọi người tha cho tôi.