Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

(Đang ra)

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

小小小小小小飞

"Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi!"Vị thánh nữ xinh đẹp và thuần khiết mang thuốc đến chữa trị vết thương cho anh.Ngày hôm đó, anh tận mắt chứng kiến sự phản bội, nỗi tuyệt vọng xé nát linh hồn.

30 57

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

23 107

Cựu Vực Quái Đản

(Đang ra)

Cựu Vực Quái Đản

Hồ Vĩ Bút

Song, khi đột ngột phải đối mặt với những thứ ấy một lần nữa, cậu mới nhận ra thế giới này đã trở nên thật bất thường.

57 633

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

301 7429

Ánh Sáng Cuối Con Đường

(Đang ra)

Ánh Sáng Cuối Con Đường

TurtleMe

Reincarnated into a new world filled with magic and monsters, the king has a second chance to relive his life. Correcting the mistakes of his past will not be his only challenge, however.

526 5281

Tập 05 - Chương 8 Khi ta tương phùng, giữa muôn vàn cánh hoa

Chương 8 Khi ta tương phùng, giữa muôn vàn cánh hoa

Hai cây anh đào Somei Yoshino ở hai bên cổng trường đã trổ lá xanh um, hoàn toàn biến thành Hazakura. Những cánh hoa rơi dày đặc trong suốt kỳ nghỉ xuân đã được dọn dẹp kỹ càng từ hôm qua để chuẩn bị cho lễ khai giảng, nhưng vì gió từ sáng đã khá mạnh nên những cánh hoa mới lại rơi lả tả trên hàng rào, gạch lát và cả đường ray của cổng.

"Cái mộng tưởng về một lễ khai giảng đúng mùa anh đào nở rộ giờ hoàn toàn là chuyện viễn tưởng rồi nhỉ," Akane lẩm bẩm khi nhìn xuống cổng trường từ cửa sổ hành lang nối ở tầng hai. "Hay là do năm nay hoa nở sớm nhỉ? Năm ngoái vẫn chưa tàn hay sao? Tớ trốn học ngay từ lễ khai giảng nên chẳng biết gì cả."

"Năm ngoái cũng đã trổ lá xanh rồi đấy ạ," Shizuki cười. "Ở Tokyo thì thường là vậy. Ngược lại, lễ tốt nghiệp lại vào đầu tháng ba khi hoa còn chưa nở, nên cũng chẳng đúng mùa hoa anh đào."

"Đúng thật. Nghĩ vậy thì có khi Kaya lại may mắn ấy chứ," Rinko nói. Vì không có lễ tốt nghiệp, con bé đã có thể làm điều gì đó tương tự trong buổi lễ bế giảng giữa mùa hoa anh đào nở rộ. Ừ thì, cũng có thể nói là may mắn.

"Cũng có người không thích Hazakura vì cho rằng nó trông mờ nhạt và bẩn thỉu, nhưng em lại rất thích. Có điều, để cắm được nó thì thực sự rất khó. Mà trước hết thì nó gần như chẳng bao giờ được bán làm vật liệu cắm hoa cả."

"Nhắc mới nhớ, hoa ở ngoài cổng chính là tác phẩm của Shizuki à?"

"Vâng ạ! Vì là ngày trọng đại của Kaya-san nên em đã đặt hết tâm huyết vào đó ạ."

"Bình hoa đó tuyệt lắm luôn! Này này, hay là trong live show, chúng ta cũng tận dụng tài cắm hoa của Shizu-chan đi—"

Chân của ba người đang cười nói vui vẻ đã dừng lại giữa hành lang nối. Sắp đến giờ buổi lễ bắt đầu rồi, nhưng vì bọn này không phải học sinh mới, nên chắc cũng không sao đâu nhỉ.

"A, mọi người kia rồi!"

Một giọng nói vang lên từ phía bên kia hành lang. Là cô Komori. Cô mặc một bộ pantsuit gọn gàng giống hệt như lần ở buổi hòa nhạc trước, nhưng có lẽ vì là một ngày đáng mừng nên cô cài một bông hoa corsage đính ngọc trai trên ngực và còn đeo cả hoa tai nữa.

"Nhanh lên nào! Nghe nói khi buổi lễ bắt đầu là họ sẽ đóng cả cửa sau đấy!"

Cô vừa nhảy tưng tưng vừa vẫy tay gọi.

"Ể, không thể đủng đỉnh được nữa rồi!"

Akane bắt đầu chạy. Shizuki và Rinko cũng rảo bước nhanh hơn. Lượt của bọn này còn lâu mới tới, nên tôi đã nghĩ cứ để buổi lễ bắt đầu rồi thong thả đi vào hậu đài từ cửa vận chuyển cũng được.

Khi xuống cầu thang và ra khỏi tòa nhà chính, có thể thấy được những người cuối cùng trong hàng học sinh mới đang lục tục tiến vào nhà thi đấu. Một giáo viên phụ trách hướng dẫn phát hiện ra chúng tôi, chỉ tay về phía sau nhà thi đấu và ra hiệu bằng cử chỉ giục chúng tôi nhanh lên.

Thông thường, học sinh đang theo học không tham gia lễ khai giảng. Cả ngày sẽ được nghỉ.

Những ngoại lệ hiếm hoi là—hội trưởng hội học sinh đọc diễn văn chúc mừng đại diện cho học sinh toàn trường, các ủy viên hội học sinh làm nhiệm vụ hướng dẫn, và ban hợp xướng tình nguyện sẽ trình bày bài trường ca theo hợp xướng bốn bè nam nữ. Tức là bọn này.

"Ghê thật. Đứng xa thế này mà vẫn nhận ra ngay được."

"Không khí khác hẳn nhỉ... Cứ như chỉ có chỗ đó đang được đèn sân khấu chiếu vào vậy."

"Kaya cũng dễ nhận ra nữa. Xung quanh cũng đang xì xào."

Akane, Shizuki và Rinko thì thầm với nhau trong khi lén nhìn khắp nhà thi đấu từ cánh gà sân khấu. Tò mò không biết họ đang nói chuyện gì, tôi cũng rón rén nhìn qua vai họ và ngay lập tức hiểu ra.

Các tân sinh viên mặc đồng phục ngồi ở hàng ghế trước, phía sau là hàng ghế dành cho phụ huynh. Vợ chồng nhà Shigasaki quả thực có thể được tìm thấy ngay trong nháy mắt. Hàng thứ ba từ phía bên trái sân khấu. Cả Shigasaki Kyohei và Mayuzumi Ranko đều mặc những bộ suit tối màu giản dị, nhưng họ nổi bật đến mức khiến người ta phải nghi ngờ liệu có phải không khí xung quanh họ đang xoắn lại và cuộn xoáy hay không.

Kaya cũng vậy, quả nhiên là nhận ra ngay. Một phần có lẽ vì con bé ngồi ở hàng đầu tiên của lớp một, nhưng kể cả bỏ qua yếu tố đó thì con bé vẫn tỏa sáng. Có thể thấy rõ qua biểu cảm của hai nam sinh ngồi hai bên rằng họ đang cực kỳ căng thẳng.

Dù vậy, khi nhìn Kaya trong bộ đồng phục giống hệt bọn này, một cảm giác phức tạp lạ lùng lại dâng lên trong lòng. Tám phần là vui mừng, một phần là ngượng ngùng, còn một phần còn lại là... gì đây nhỉ, hay là một ham muốn chiếm hữu kỳ lạ, rằng mình không muốn cho ai khác thấy? Cảm xúc này phải được cất sâu trong lòng mới được.

"Đúng là Shigasaki Kaya thật kìa..."

"Con bé vào trường mình thật rồi..."

Các thành viên khác của đội hợp xướng cũng đến gần bọn này, chen chúc nhau để nhìn vào hàng ghế khán giả. Đội được thành lập từ các thành viên tình nguyện của câu lạc bộ hợp xướng và những người chọn môn âm nhạc, hầu hết đều đã tham gia Cantata trong lễ hội âm nhạc nên đã quen mặt với PNO chúng tôi. Họ bắt chuyện một cách thân mật như vậy đấy.

"Có thật là cậu ấy thi vào trường mình để đuổi theo Murase-kun không?"

"Tớ nghe nói mối quan hệ của họ đã được phụ huynh công nhận rồi."

Tại sao mấy cái tin đồn vô căn cứ—mà cũng không hẳn là vô căn cứ—như thế lại lan rộng ra thế này!

Ngay khi họ định hỏi sâu hơn, một ủy viên hội học sinh đang ở cánh gà đã "Suỵt!" lên một tiếng. Cứu tinh. Sự im lặng trở lại, và bài diễn văn nhàm chán của một ủy viên hội đồng quận, người được mời làm khách, lại tiếp tục vang lên đều đều.

Sau đây là diễn văn của hội trưởng hội học sinh, rồi đến bài trường ca.

"Dài dòng quá nhỉ. Kiểu này thì học sinh mới ngủ gật mất," một giọng nữ vang lên ngay sau lưng tôi.

Quay lại, tôi thấy một nữ sinh có mái tóc ngắn, đeo kính và vóc dáng cực chuẩn đang đứng đó. Là hội trưởng hội học sinh.

"Bài của tôi sẽ ngắn gọn và sắc bén thôi. Lượt của Murase-kun và mọi người sẽ đến ngay thôi nên chuẩn bị sẵn sàng đi nhé."

Cô ấy vỗ vai tôi.

"À, vâng, vâng ạ."

Tôi cũng đã trở nên khá thân thiết với hội trưởng sau những lần phải giải quyết những yêu cầu khó nhằn trong lễ hội văn hóa và lễ hội âm nhạc. Cô ấy vẫn là một người thẳng thắn như mọi khi.

"Nhưng mà, Murase-kun và mọi người," hội trưởng nói, nhìn một lượt bốn thành viên PNO chúng tôi. "Nghe nói mọi người muốn biểu diễn bài trường ca, tôi đã nghĩ các cậu sẽ làm một bản đệm hoành tráng hay gì đó, nhưng lại hát bình thường với phần đệm piano thôi nhỉ."

"Dạ không, ở lễ khai giảng thì bọn tôi không thể làm thế được ạ," tôi cười gượng. "Với lại, chính vì là bản phối này nên tôi mới muốn hát bài trường ca."

"Hửm?"

Hội trưởng nghiêng đầu, rồi nhìn xuống bản nhạc trên tay tôi.

"...À, ra vậy. Cũng phải nhỉ. Đây là một bài hát đặc biệt mà."

Ngón tay của hội trưởng lướt theo cái tên được ghi phía trên khuông nhạc năm dòng trên cùng.

Biên soạn: Hanazono Misao.

Cô Komori, người đang đứng cạnh nghe cuộc nói chuyện của tôi và hội trưởng, huých vào vai tôi.

"Phải rồi phải rồi Murase-kun, Hanazono-senpai bây giờ thế nào rồi? Cô có nhận được điện thoại báo rằng cô ấy đã xuất viện rồi. Hình như nhà trường cũng mời đến làm khách mời nhưng cô ấy không đến nhỉ. Tình hình sức khỏe thế nào, em có biết không?"

Không biết đến bao giờ người này mới thôi gọi Hanazono-sensei là "senpai" đây. Chính vì thế nên cô ấy mới không được học sinh đối xử như một giáo viên thực thụ thì phải. Mà thôi, chuyện đó để sau.

"Cô ấy trông khỏe lắm ạ. Nghe nói sẽ dưỡng bệnh tại nhà một thời gian."

"Vậy à. Tốt quá rồi."

Cô Komori rạng rỡ hẳn lên.

"Mong là cô ấy sẽ sớm quay lại... Cô ấy sẽ quay lại chứ?"

Tôi cúi gằm mặt.

Không thể trả lời được. Tôi không hề hỏi chi tiết về tình trạng bệnh của cô. Có lẽ cô không thể đứng trên bục giảng được nữa. Chiếc xe lăn đó chỉ là tạm thời hay không, tôi cũng không biết—

"Nếu Hanazono-sensei quay lại thì cô Komori thất nghiệp còn gì," hội trưởng nói một cách ác ý.

"Hya! Đúng thật nhỉ?!... Nhưng mà, không, em vẫn muốn cô ấy quay lại..."

Hội trưởng nhún vai cười.

Đúng lúc đó, bài phát biểu của vị khách mời dường như đã kết thúc, những tràng pháo tay lác đác vang lên, và bóng dáng của vị ủy viên hội đồng quận biến mất khỏi bục giảng.

Một giọng thông báo đọc chương trình buổi lễ vang lên, và hội trưởng giơ tay nói, "Vậy, tôi đi đây,".

Trong lúc tiễn bóng lưng của hội trưởng đang bước ra sân khấu, tôi cố gắng nhớ lại chuyện của một năm trước.

Lần đầu tiên tôi gặp Hanazono-sensei, phải rồi, chính là ở nơi này, vào lúc này. Buổi hợp xướng bài trường ca trong lễ khai giảng. Không có chỉ huy, cô vừa đàn vừa chỉ huy. Mà nghĩ lại thì, đó là một bản đệm qua loa với vô số nốt nhạc bị lược bỏ. Tự mình biên soạn một bản piano khó đến chết đi được như vậy, con người đó thật là hết nói nổi.

"—Các bạn tân sinh viên, xin chúc mừng các bạn đã nhập học."

Giọng nói trong trẻo của hội trưởng vang đến.

"Chắc hẳn các bạn đang tràn đầy hy vọng và cả lo âu cho ba năm sắp tới. Ba năm sẽ trôi qua trong nháy mắt. Nếu cuộc đời dài một trăm năm, thì đó chỉ là ba phần trăm thôi. Trong ba năm ngắn ngủi đó, chúng ta gần như chẳng thể làm được gì cả. Dù vậy,"

Hội trưởng chống tay lên bục giảng, nhoài người về phía trước và nhấn mạnh giọng.

"Ba năm trung học thực sự là một khoảng thời gian vô cùng đặc biệt... Ở hàng ghế phía sau các bạn. Các bạn có biết ai đang ngồi ở đó không. Vâng. Đó là các vị phụ huynh. Đúng như tên gọi, họ là những người bảo hộ cho chúng ta. Chúng ta vẫn còn là trẻ vị thành niên, là những đứa trẻ. Mặt khác—"

Một năm đã trôi qua.

Liệu tôi đã làm được điều gì chưa? Liệu tôi có thể ưỡn ngực tự hào mà bước ra trước mặt bản thân mình của năm ngoái, một kẻ đang lơ đãng ngồi trên ghế xếp và ngáp ngắn ngáp dài hay không?

"—Chúng ta đã hoàn thành chương trình giáo dục bắt buộc. Vì vậy, việc chúng ta có thể ở đây không phụ thuộc vào bất kỳ nghĩa vụ nào, mà hoàn toàn dựa vào lòng tốt của các vị phụ huynh. Chúng ta đang được bảo bọc và yêu thương. Trong suốt cuộc đời dài đằng đẵng, không có khoảng thời gian nào khác mà chúng ta chỉ cần nghĩ đến việc thử thách là đủ. Chỉ có ba năm trung học mới thực sự đặc biệt đến thế."

Bọn tôi, đang được bảo bọc—đang được yêu thương.

Chỉ cần lắng tai nghe, nhìn về phía trước, đứng trên đôi chân của chính mình và bước đi là được.

"Tôi cũng sẽ tiếp tục thử thách trong năm cuối cùng còn lại của mình. Tôi cầu chúc cho ba năm cao trung của các bạn cũng sẽ là ba năm tràn đầy thử thách."

Giữa những tràng pháo tay vang dội, hội trưởng cúi chào một cái rồi thản nhiên quay trở lại cánh gà.

Cô đập tay với cô Komori đang đợi sẵn.

"Ngầu lắm luôn đó!"

"Đó là điều hiển nhiên. Chém gió là công việc của hội trưởng hội học sinh mà. Cứ để đó cho em."

Sau đó, cô ấy trao những cái đập tay và ôm với Akane, Shizuki và các thành viên khác trong đội hợp xướng, hệt như một tay đập homerun vừa quay trở về băng ghế dự bị. Cuối cùng, cô đập mạnh vào bắp tay tôi, nháy mắt một cái rồi lui về phía sau sân khấu.

Tiếng vỗ tay nhỏ dần, và giọng thông báo vang lên, giới thiệu phần hợp xướng bài trường ca.

Chỉ huy, Murase Makoto... Đệm đàn piano, Saejima Rinko... Với phần hợp xướng bốn bè nam nữ của các thành viên tình nguyện—

Cô Komori từ sau tấm rèm cánh gà quay lại nhìn chúng tôi và giơ ngón tay cái lên.

Dẫn đầu là các nam sinh hát giọng bass, đội hợp xướng lần lượt đập tay với cô giáo và bước ra sân khấu. Tiếp theo là các giọng tenor, giọng alto của Shizuki và các bạn khác, và cuối cùng là giọng soprano của Akane và mọi người.

Sau một nhịp thở, Rinko ngồi vào ghế đàn piano.

Khi đập tay với tôi, cô giáo ngượng ngùng mỉm cười.

Khi tôi chuẩn bị bước ra từ sau tấm rèm cánh gà, mắt tôi chạm phải Kaya đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên phía xa. Con bé sáng bừng cả mặt, trông có vẻ như sắp vẫy tay đến nơi nên tôi đã phải dùng toàn bộ ý niệm để ngăn lại. Ngồi yên nào. Nhìn thẳng về phía trước đi.

Nhìn về phía trước—

Tôi thở ra một hơi, chỉnh lại cổ áo đồng phục.

Một bước, rồi lại một bước, tôi tiến về phía trước.

Bước về phía vầng sáng nhuốm màu hồng nhạt. Lắng nghe tiếng vọng của chính bước chân mình, vừa chồng lên hình bóng của những ngày xa xăm.

Cứ thế, một vòng tuần hoàn của mùa mới lại bắt đầu.

<Hết>