Chương 6 Tấm Bản Đồ đến Xứ Sở Trong Gương
Một nhạc trưởng có thực sự cần thiết không?
──Đó là câu hỏi tôi đã ấp ủ từ khi còn nhỏ.
Tôi chẳng có kinh nghiệm nào với các buổi hòa nhạc giao hưởng trực tiếp ngoài những buổi thưởng thức âm nhạc ở trường, và hầu như chỉ xem qua các trang video trực tuyến. Cái ông chú đứng trên bục vung vẩy cây gậy, trông thì oai nhất nhưng lại chẳng tạo ra một nốt nhạc nào, rốt cuộc ở đó để làm gì cơ chứ—tôi đã từng nghĩ vậy.
Ngay cả bây giờ khi đã là học sinh cao trung, câu hỏi từ thuở ấu thơ ấy vẫn chưa được giải đáp hoàn toàn.
Quả thực, buổi biểu diễn trong concert Valentine của ‘Dàn nhạc Giao hưởng Kemono-michi’ dưới cây đũa chỉ huy của Komori-sensei thật sự rất tuyệt vời. Nhưng sự cống hiến của cô thực sự ở mức độ nào?
Tôi hiểu rằng cần có một người đưa ra tín hiệu để hợp nhất màn trình diễn của rất nhiều nhạc công, nhưng chẳng phải một thành viên trong dàn nhạc cũng có thể làm được việc đó sao? Thực tế, hình như tôi từng xem một chương trình TV nói rằng, dù không có nhạc trưởng, dàn nhạc vẫn có thể trình diễn một cách ăn khớp bằng cách tuân theo chuyển động của concertmaster.
Một nhạc trưởng làm công việc gì?
Câu hỏi ngô nghê và thẳng thắn của một đứa trẻ, vào mùa đông năm nhất cao trung, đã quay một vòng rồi vồ lấy chính mình.
Trên cái bục đó, tắm mình trong sự chú ý của cả nhạc công lẫn khán giả, chỉ nắm trong tay một cây gậy gỗ không thể tạo ra bất kỳ âm thanh nào, tôi biết phải làm gì đây?
*
“Dù cậu có bảo tôi dạy cách chỉ huy đi nữa thì…”
Komori-sensei nghiêng đầu, vẻ mặt bối rối.
“Người ta thường nói phải mất ba năm miệt mài luyện tập phương pháp chỉ huy thì mới nắm được những điều cơ bản đấy.”
“Nhưng chính cô là người bảo em cầm đũa chỉ huy mà, đúng không ạ!?”
“A ha ha. Chỉ có hai tuần thôi nhỉ.”
Đây không phải chuyện để cười đâu.
Thế nhưng, tôi đã trót nói với cô Onoki và mọi người trong đội hợp xướng rằng mình sẽ đảm nhận vai trò nhạc trưởng rồi. Hơn nữa, cũng không có ai đặc biệt phản đối. Cô Onoki thậm chí còn nói: “Tôi đã nghĩ ngay từ đầu là cậu sẽ làm việc đó rồi cơ”.
Chẳng lẽ mong muốn của mình lại lộ liễu đến vậy sao?
Tôi đã muốn làm. Đương nhiên là tôi đã muốn làm rồi. Từ concert Valentine── không, thậm chí còn từ trước đó nữa, từ cái lần đầu tiên tôi nghe bản ‘Jupiter’ của ‘Dàn nhạc Giao hưởng Kemono-michi’.
Ngay cả lúc bị Komori-sensei khích lệ, trong lòng tôi cũng đã có cảm giác như “Mình chờ mãi!”.
Chuyện là vậy, nhưng một khi được trao cho cây đũa chỉ huy, tôi lại cảm thấy hoàn toàn vô phương.
Tôi không có một chút manh mối nào về việc mình phải làm gì.
“Trong số các công việc của một nhạc trưởng, việc thực sự đứng trên bục và vung đũa chỉ chiếm khoảng một phần trăm thôi.”
Trong buổi học riêng của hai chúng tôi tại phòng chuẩn bị nhạc cụ, đó là điều đầu tiên Komori-sensei nói.
“Tôi cũng chỉ là một đứa sinh viên mới ra trường năm nhất thôi, nên sẽ nói lại y nguyên những gì giáo sư đã dạy nhé. Công việc đầu tiên của một nhạc trưởng là, đọc!”
“Đọc tổng phổ ạ?”
“Đúng vậy. Đọc và nghiền ngẫm những gì được viết trong tổng phổ. Đọc và nghiền ngẫm cả những điều không được viết ra. Cậu phải suy nghĩ về từng con nòng nọc trong số hàng chục vạn nốt nhạc ấy, tại sao ở vị trí này, nốt nhạc này lại được chỉ định với cách chơi này.”
“Mới nghe thôi em đã thấy choáng váng rồi…”
“Thứ hai là, nghe!”
“Là nghe và nghiên cứu màn trình diễn của người khác ạ?”
“Việc đó cũng phải làm. Ngoài ra còn phải nghe âm thanh của dàn nhạc của chính mình nữa. Phải nắm bắt được ai sẽ tạo ra loại âm thanh nào. Cũng giống như việc cậu thử chơi nhạc cụ của mình theo nhiều cách khác nhau để xác nhận xem làm thế nào sẽ tạo ra âm thanh như thế nào thôi.”
“…À, ra là vậy, quả nhiên vẫn là quan điểm xem dàn nhạc giao hưởng như một nhạc cụ duy nhất.”
Biết rằng đó không phải là ảo tưởng của riêng mình, tôi cảm thấy có chút an tâm. Nhưng những lời tiếp theo của cô lại khiến tôi trở nên bất an.
“Đúng thế. Đừng nghĩ các nhạc công là con người nhé! Họ là những bộ phận của một nhạc cụ mà!”
“Ể, ể, ể?”
“Không phải tôi có ý bảo cậu phớt lờ nhân quyền hay đừng đối xử với họ như con người đâu nhé? Phải nói thế nào nhỉ, khó ghê. Tóm lại, nếu nhạc trưởng và nhạc công đều nghĩ rằng cả hai đều là những con người bình đẳng, thì khi màn trình diễn có vấn đề, sẽ thành ra là lỗi của ai, phải không?”
“…Vâng. Của ai, thì đó là vì người biểu diễn là các nhạc công nên…”
“Chính nó! Lối suy nghĩ đó là không tốt đâu!” Cô chỉ vào tôi, trông có vẻ vui mừng. “Buổi biểu diễn mà dở thì đó là lỗi của nhạc trưởng. Dàn nhạc là một nhạc cụ! Cậu không thể đổ lỗi cho nhạc cụ vì nó chơi dở được, đúng chứ?”
“À… vâng, thì…”
“Và, thứ ba là, suy nghĩ.”
Những ngón tay của Komori-sensei lướt theo đường zigzag trên tổng phổ, từ dòng của sáo flute xuống đến contrabass.
“Sẽ tạo ra một màn trình diễn như thế nào. Sẽ lôi kéo cảm xúc của khán giả ra sao. Gọt giũa, gọt giũa và không ngừng gọt giũa hình ảnh trong đầu.”
Điều đó── tôi hiểu. Đó là việc tôi vẫn luôn làm với các ca khúc của ban nhạc.
“Cuối cùng có lẽ là đối thoại. Giáo sư của tôi đã nói rằng đây là điều quan trọng nhất.”
Komori-sensei nhìn thẳng vào mặt tôi và nói.
“Không phải với các nhạc công đâu. À không, với các nhạc công cũng phải đối thoại, nhưng mà là với nhà soạn nhạc cơ. Mà đa phần các nhà soạn nhạc đều đã qua đời rồi. Lời nói, tư tưởng và tình cảm của họ đều đã thấm đẫm trong tổng phổ, nên mình phải đối thoại để tìm kiếm chúng. Việc này, là khó nhất và cũng là vui nhất.”
“…Đối với em thì thế giới này có hơi cao vời quá…”
Khi chơi bản của Prokofiev, tôi cũng hoàn toàn không nghĩ đến những điều như vậy. Có lẽ ở thế giới bên kia, ngài Sergei đang tức giận lắm. Con xin lỗi.
Tôi cầm hai bản tổng phổ lên.
Đối thoại với Bach. Và rồi──
“Trong bốn điều tôi vừa nói, chẳng phải Murase-kun đã làm được ba điều rồi sao?”
“Ể?”
“Ngoại trừ việc lắng nghe và nắm bắt âm thanh của dàn nhạc, cậu đều đã làm được cả rồi. Thậm chí còn làm tốt hơn tôi rất nhiều.”
“Không, làm gì có chuyện đó──”
Tôi định phủ nhận, nhưng lại liếc nhìn bản tổng phổ một lần nữa.
“──Quả thật, đúng là như vậy.”
Đọc và nghiền ngẫm tổng phổ, suy nghĩ thấu đáo về toàn bộ cấu trúc của bài hát, và rồi── đối thoại với nhà soạn nhạc.
Tôi có thể làm được. Chắc chắn là có thể.
“Vậy thì sau đó chỉ cần tự tin mà vung đũa chỉ huy là được rồi.”
“Nhưng đối tượng của em là những người đã sống lâu hơn em gấp bốn, năm lần, bảo em phải tự tin thì…”
“Đừng cầm đũa chỉ huy, hãy cầm lấy sự tự tin!”
“Đó cũng là châm ngôn của giáo sư cô ạ?”
“Không, câu này là do tôi vừa ngẫu hứng nghĩ ra.”
Sự tự tin của tôi lại càng sụt giảm…
Việc chạm mặt Rinko khá là khó xử. Hôm qua, sau khi tuôn một tràng đanh thép với ba cô qua điện thoại, tôi đã cúp máy luôn, bỏ lại mọi hậu quả cho cô ấy xử lý.
“Hôm qua sau đó thế nào? Chẳng có gì đặc biệt cả.”
Khi tôi rụt rè hỏi Rinko vừa bước vào phòng chuẩn bị nhạc cụ, cô đáp lại bằng một câu trả lời cộc lốc như mọi khi.
“Cậu cũng đâu có yêu cầu gì với ba tớ đâu, phải không. Chỉ là ra oai một chút thôi. Ba tớ là người thực tế nên hoàn toàn không để tâm đến những chuyện như vậy.”
“Kiểu đó thì cũng đáng ghét theo một cách khác đấy nhưng mà…”
“Quan trọng hơn chuyện đó, nghe nói Murase-kun cũng sẽ làm cả nhạc trưởng nữa à?”
Rinko nhìn tôi và Komori-sensei rồi hỏi.
“Ừ, ừm. Do hoàn cảnh đưa đẩy thôi.”
Mấy ngày gần đây, mọi thứ được quyết định với tốc độ chóng mặt nên tôi hoàn toàn không kịp giải thích cho những người xung quanh. Chuyện nhờ ‘Dàn nhạc Giao hưởng Kemono-michi’ đệm cho bản cantata, hay chuyện tôi sẽ đảm nhận vai trò nhạc trưởng, đáng lẽ tôi vẫn chưa nói với các thành viên trong ban nhạc. Chắc là Komori-sensei đã nói giúp tôi.
“Vì vậy nên năm giờ là bắt đầu luyện tập với dàn nhạc ngay. Từ giờ tớ sẽ gần như không thể tham gia luyện tập hợp xướng được nữa.”
“Đành chịu thôi. Tớ sẽ lo liệu.”
“Phiền cậu nhé.”
“Tớ làm thế là để ba công nhận chuyện của chúng ta thôi, không cần cảm ơn.”
“Không thể làm như không nghe thấy được ạ!”
Shizuki lao vào phòng chuẩn bị nhạc cụ.
“Cậu định để ba cậu công nhận chuyện gì hả! Dù ba cậu có công nhận thì tôi cũng sẽ không công nhận đâu!”
Cậu không định công nhận cái gì mới được cơ chứ.
Tuy nhiên, vì dạo gần đây toàn những chuyện nặng nề kéo dài, nên cái không khí này thực sự là một liều thuốc tinh thần quý giá.
Như một lẽ đương nhiên, Akane cũng đến phòng chuẩn bị và tham chiến.
“Makoto-chan đã gặp mặt phụ huynh của tất cả các thành viên rồi nhỉ. Chỗ Kaya-chan còn có cả buổi ăn tối với ba mẹ cậu ấy nữa cơ mà?”
“…Sao cậu biết chuyện đó?”
“Bọn tớ đã dặn Kaya phải báo cáo tất cả mọi chuyện liên quan đến Murase-kun cho bọn tớ mà không được giấu giếm gì cả.”
Đúng là các đàn chị đáng sợ mà! Dù có đỗ thì năm học tới con bé có ổn không vậy trời?
“Ba mẹ tớ lại dễ tính quá nên có hơi thiếu thiếu nhỉ. Dù đã gặp Makoto-chan một lần rồi nhưng chỉ toàn nói mấy chuyện xã giao thôi.”
“Hòa bình thì tốt quá rồi còn gì.”
“Mẹ của tôi cuối cùng cũng đã chấp nhận chuyện ban nhạc một cách dễ dàng, nên xét về mặt chướng ngại thì hoàn toàn không có gì đáng để bùng cháy cả…”
“Thế thì tốt quá rồi còn gì!”
“Chuyện của Kaya cũng có vẻ đã giải quyết xong, nên nhà tớ là phiền phức nhất.”
“Sao cậu lại tự hào thế hả! Đừng có tranh giành mấy chuyện đó!”
“Ừm, à thì, ba của tôi có hơi cứng đầu nên đến giờ vẫn còn giới nghiêm…”
“Cô cũng đừng có tham gia vào chứ ạ!”
Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện thì đã đến giờ xuất phát, tôi khoác vội chiếc áo khoác duffle.
“Lần này bọn tôi không cần giúp gì ạ?”
Shizuki hỏi.
“Ừm. Đây là bản nhạc không có timpani, và nghe nói họ đang sử dụng một bản phối đã được điều chỉnh để kèn gỗ bổ sung tốt cho phần basso continuo. Với lại, mọi người đã luyện hát rồi thì hẳn là muốn tham gia bên hợp xướng chứ. Nếu vào dàn nhạc thì sẽ không hát được nữa đâu.”
“Chuyện đó… thì đúng là vậy ạ.”
“Một mình có ổn không? Hay là tôi đi cùng cậu nhé?”
Komori-sensei nói vậy, nhưng tôi lắc đầu.
“Em không sao đâu ạ. Nhạc trưởng mà có người đi kèm thì sẽ bị xem thường mất, phải không ạ?”
Dù nói theo kiểu đùa cợt, nhưng một nửa trong đó là thật lòng. Komori-sensei giơ ngón tay cái lên và tiễn tôi đi.
Trên con đường lạnh cóng đến nhà ga, tôi nghiền ngẫm lại lời của cô.
Đừng cầm đũa chỉ huy, hãy cầm lấy sự tự tin.
Địa điểm luyện tập là phòng hội nghị lớn của một nhà văn hóa quận cũ kỹ, cũng là nơi tôi từng đến tham quan lần trước.
Các nhạc công tụ tập ở đây đều là những gương mặt quen thuộc. Qua cuộc gọi của cô Onoki, gần như toàn bộ thành viên của buổi concert lần trước đã lại tập trung đông đủ.
Chỉ có điều, hoàn toàn không có chút không khí căng thẳng nào. Mọi người đang than phiền về con trai, con dâu, lên kế hoạch du lịch, và trao đổi thông tin về các phòng khám chỉnh hình. Nếu không có nhạc cụ, trông nơi đây chẳng khác gì sảnh của một viện dưỡng lão.
Dù vậy, khi cô Onoki hắng giọng và lấy cây contrabass từ chiếc hộp khổng lồ như một con cá kình ra, những người khác cũng ngồi vào chỗ và bắt đầu chuẩn bị nhạc cụ của mình.
Chẳng mấy chốc, nốt La của kèn oboe vang lên.
Tôi co mình trên chiếc ghế xếp ở góc phòng, mắt vẫn dõi theo bản tổng phổ đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, và chờ đợi cho việc lên dây kết thúc.
“Vậy thì, nhờ cậu nhé.”
Cô Onoki nói từ phía cuối phòng hội nghị.
Tôi đứng dậy, liên tục xòe và nắm hai bàn tay. Khi ngước mắt lên, hơn hai mươi cặp mắt đang đổ dồn về phía tôi. Chân tôi như muốn khuỵu xuống. Không thể trốn thoát được. Không những thế, tôi còn phải đứng ở tiêu điểm của những ánh nhìn đó cho đến khi hết giờ luyện tập.
Là do mày tự bắt đầu đấy. Ngẩng mặt lên. Đừng để bị xem thường.
Khi bước đến gần bục chỉ huy, tôi một lần nữa nhìn khắp dàn nhạc.
“Ừm thì…”
Vì môi khô đến độ dính chặt vào nhau, ban đầu tôi không thể phát ra tiếng. Tôi có cảm giác như mọi người đang cười khúc khích.
“Cảm ơn mọi người đã lại tụ họp đông đủ. Chỉ còn hai tuần nữa là đến buổi biểu diễn chính thức, chúng ta không có nhiều thời gian. Với bản của Bach, cháu tin tưởng vào mọi người, nên chúng ta sẽ chỉ chơi lướt qua vài lần. Hầu hết toàn bộ thời gian luyện tập sẽ được dùng cho ‘Biến tấu Phục Hưng’.”
“Như vậy có được không? Phần hát mới là chính mà, phải không?”
Một ông chú chơi sáo flute lên tiếng.
“Được ạ. Với bản của Bach, …ừm thì, dù cháu vẫn chưa nghe màn trình diễn của mọi người, nhưng cháu nghĩ có lẽ là sẽ không có sai sót đâu ạ.”
“Nghe như cậu đang nói bản ‘Biến tấu Phục Hưng’ thì có sai sót vậy.”
Tôi nuốt nước bọt và nhìn lại.
“Vâng. Cháu nghĩ có lẽ là mọi người đang sai rồi ạ.”
Những tiếng hít vào khe khẽ vang lên từ khắp nơi. Tôi có thể cảm thấy tim mình đang đập thình thịch.
Hôm nay, tôi đến đây là để chiến đấu.
Cuộc chiến bắt đầu. Tôi đặt tổng phổ lên giá nhạc và nhấc cây đũa chỉ huy đã được kẹp sẵn lên.
“Đầu tiên là chủ đề. Phần này, hãy tưởng tượng như một khúc hành quân tang lễ──”
*
Vào tuần cuối cùng của tháng Hai, trường cao trung có hai ngày nghỉ mà học sinh hoàn toàn bị cấm vào trường.
Đó là ngày chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh và ngày thi chính thức.
Vào đêm của ngày chuẩn bị, một tin nhắn từ Kaya đã được gửi đến nhóm LINE của ban nhạc.
[Em căng thẳng quá không ngủ được ạ!]
Akane ngay lập tức phản ứng.
[Tớ đã tạo một playlist để ngủ ngon rồi đây!]
Một playlist toàn những bản hard rock và heavy metal có từ “sleep” trong tiêu đề được chia sẻ. Cậu có thể ngủ được khi nghe Bon Jovi, Metallica hay Iron Maiden sao.
[Tôi đã pha một tách trà hoa cúc. Xin hãy tưởng tượng ra cảnh tôi đang uống và an tâm ngủ nhé.]
Không phải là cậu ấy uống à?
[Sữa nóng pha rượu brandy là tuyệt nhất đấy.]
Vị thành niên! Học sinh cấp hai!
Chẳng mấy chốc, một cuộc gọi nhóm đã bắt đầu. Bị Akane thúc giục, tôi cũng phải tham gia. Màn hình điện thoại bị chia nhỏ ra, hiển thị khuôn mặt của bốn cô gái.
…Mọi người đều đang mặc đồ ngủ, như vậy có ổn không? Akane còn đang quấn khăn tắm trên đầu, là vừa mới tắm xong đúng không? Shizuki thì mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh đến mức có thể nhìn xuyên thấu. Hóa ra có người mặc thứ đó để ngủ thật à. Còn Rinko, cô ấy đang đội một chiếc mũ trùm đầu có tai mèo, là đang đợi tôi chỉnh hay gì?
『Liệu chúng ta có thể chơi nhạc qua cuộc gọi trực tuyến không nhỉ.』
Akane nói vậy rồi ôm cây guitar.
『Trống thì quả là… nhưng tôi sẽ đấm bụp bụp vào Richard-kun, con hải tượng nhồi bông yêu thích nhất của tôi!』
Richard-kun ở góc màn hình của Shizuki trông như đang khóc.
『Nếu là synth thì có ở đây.』Rinko cúi nhìn xuống tay mình. Âm thanh của một cây piano điện tử vang lên. 『Trực tuyến sẽ có độ trễ nên tớ nghĩ sẽ không thể chơi hòa tấu được đâu.』
『Ừm, thử một chút xem sao. One, two.』
Akane bắt đầu gảy ba hợp âm. Shizuki vỗ tay vào đùi để tạo nhịp, và Rinko cố gắng phủ lên đó một giai điệu piano ngẫu hứng, nhưng vì độ trễ của đường truyền, màn trình diễn trở nên lộn xộn.
『Chà, tệ thật đấy!』Akane cười.
『Nhưng qua đó tôi đã nắm được gần đúng độ trễ rồi ạ.』
『Miễn là Kaya nghe thấy nó khớp là được, phải không.』
Bản ‘Mary có một chú cừu con’ mà ba người họ trình diễn sau đó lại khớp đến hoàn hảo. Thật không thể tin được. Có lẽ họ đã chơi sớm hơn một chút so với nhịp đếm để tính đến độ trễ. Ngay cả trong khi chơi, những âm thanh bị lệch vẫn liên tục vang lên, thật đáng ngạc nhiên khi họ không bị rối.
『Thế nào? Có khớp không?』
Chơi xong, Akane dí sát mặt vào màn hình.
『A, em cảm ơn các chị nhiều ạ…』
Kaya dùng hai tay che miệng, rưng rưng nước mắt.
『Nhờ vậy mà em có thể quên hết mọi thứ và đi ngủ được rồi ạ.』
『Đừng có quên cả từ vựng tiếng Anh với công thức nhé?』
『Makoto-chan thì không bao giờ quên việc chỉnh người khác nhỉ.』
Khuôn mặt của Kaya biến mất khỏi màn hình một lúc. Có vẻ như cô bé đã ngã xuống giường. Khi quay trở lại màn hình, đôi mắt cô bé đã lim dim sắp nhắm lại.
『Các anh chị ơi, năm ngoái── vào ngày trước kỳ thi, mọi người có cảm giác như thế nào ạ?』
Trước lời thì thầm của Kaya, mỗi người chúng tôi đều hồi tưởng về một năm trước.
Một năm. Đã một năm trôi qua. Mới chỉ một năm trôi qua.
Cảm giác mâu thuẫn đó tồn tại song song, mỗi thứ một nửa. Kỳ thi tuyển sinh sao. Tôi đã chọn một nơi mà mình có thể vào được mà không cần phải cố gắng quá nhiều với học lực của mình, nên chẳng có ký ức gì về việc đã vất vả hay căng thẳng cả. Bây giờ tôi còn căng thẳng hơn nhiều. Ngày mai, tôi sẽ phải luyện tập với dàn nhạc gần như cả ngày.
『Tớ đã căng thẳng lắm đấy. Vốn đã nghỉ học suốt, lại bị Misao-san khích lệ nên mới quyết tâm, nếu mà rớt thì còn mặt mũi nào mà nhìn ba mẹ hay Misao-san nữa chứ. Thêm vào đó, đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài tớ mặc đồng phục đến một nơi có nhiều học sinh cùng tuổi như vậy.』
『Tớ cũng khá là lo lắng. Đã từ chối trường có khoa âm nhạc để vào trường thường, nếu mà rớt thì xấu hổ chết mất.』
『Tôi thì đơn giản là lo về môn toán…』
Ể, mọi người đều khá căng thẳng à. Thế này thì mình không thể nói một câu ngớ ngẩn được rồi.
“…Ừm, thì, tớ cũng tàm tạm.”
『Makoto-chan chắc chắn là rất thong dong rồi.』
“Dựa vào đâu mà cậu khẳng định thế?”
『Nếu là Makoto-san, chỉ cần cái tên thôi đã đủ dễ thương rồi nên em nghĩ chỉ cần viết tên là đỗ ạ.』
“Đừng nói như thể tớ vào trường bằng cửa sau chứ.”
『Thực tế tớ đã thấy Murase-kun ở phòng thi, cậu ấy vừa viết bài vừa ngân nga hát đấy.』
“Đừng có bịa chuyện! Sẽ bị đuổi ra ngoài đấy!”
Kaya cười khúc khích. Sau đó, màn hình của Kaya tối đi. Có vẻ như cô bé đã tắt đèn. Cô bé đang kéo chăn lên đến tận vai.
『Các anh chị ơi, cảm ơn mọi người nhiều ạ. Em sẽ cố gắng ngủ và ngày mai sẽ cố gắng hết mình.』
Giọng cô bé vẫn còn hơi run. Lúc đó, Rinko lên tiếng.
『Kaya. Tớ đã vô địch các cuộc thi piano hàng chục lần rồi. Nếu nói về kinh nghiệm đứng trên sân khấu không được phép thất bại thì tớ nhiều hơn bất kỳ ai trong số này.』
Không biết cô ấy định nói gì đây, tôi thoáng cảm thấy bất an. Chắc không phải cô ấy định gây áp lực không cần thiết cho Kaya trước kỳ thi ngày mai đâu nhỉ?
『Tớ đã bị ba mẹ và thầy cô nói đến phát ngán những câu như “Hãy tự tin lên”, hay “Cứ bình tĩnh làm là được thôi”, hay “Chỉ cần thể hiện những gì đã tích lũy từ trước đến nay thôi”, và tớ biết rõ chúng chẳng giúp ích được gì dù chỉ bằng một cây tăm. Vì vậy, bây giờ tớ sẽ không nói với cậu những lời sáo rỗng đó. Chỉ là──』
Trong khung hình nhỏ bé, Rinko mỉm cười một cách thách thức.
『Tớ có sự tự tin. Sự tự tin vào những gì chúng ta đã cùng nhau học suốt hai tháng qua. Tớ tin vào chính bản thân mình. Em đừng quên điều đó.』
Trong bóng tối, tôi thấy Kaya như đang rưng rưng nước mắt.
『…Vâng. Em cảm ơn chị.』
『Xong rồi chúng ta đi ăn bánh kem nhé!』
『Tôi sẽ đợi ở ngay ngoài cổng trường ạ.』
『Thật sự… các anh chị… cảm ơn mọi người.』
『Ngủ ngon!』
『Chúc ngủ ngon ạ.』
『Ngủ ngon…』
Các cuộc gọi lần lượt bị ngắt, và cuối cùng chỉ còn lại tôi bị bỏ lại trong bóng tối màu xanh lục.
Sau khi kỳ thi kết thúc, sẽ là một buổi thư giãn với bánh kem. Thật tuyệt. Tuyệt vời nhất. Dù không ai nói ra, nhưng tôi không thể tham gia được. Ngày mai tôi lại có lịch luyện tập dày đặc với dàn nhạc từ buổi chiều.
Chỉ còn chưa đầy một tuần nữa, mà mọi thứ vẫn chưa đâu vào đâu cả.
Tôi nhét điện thoại xuống dưới gối và chui vào trong chăn.
*
"…Thật không nhìn ra nổi Sensei đang định dẫn chúng ta đi đâu nữa."
Ông chú chơi sáo càu nhàu trong giờ giải lao. Chú ấy là người nói năng thẳng tuột nhất trong Dàn nhạc Giao hưởng Kemono-michi, nên dù thấy đáng quý thật nhưng tôi vẫn thấy hơi khó nhằn. Cái cách gọi "Sensei" chắc cũng là để trêu chọc tôi đây.
"Cảm giác cứ như lên bừa một chuyến tàu chợ, rồi ngủ gật mà xuống nhầm một ga nào đó lạ hoắc vậy."
"Vâng, dạ…"
Tôi đưa mắt nhìn lại phòng tập một lần nữa. Vẫn là phòng họp lớn quen thuộc của hội quán quận. Chúng tôi chỉ còn được dùng nơi này thêm hai lần nữa. Rồi sau đó là buổi tổng duyệt cuối cùng có cả đội hợp xướng. Xong xuôi là đến buổi diễn chính thức.
Tháng Ba sắp đến, mà tôi vẫn chẳng cảm nhận được chút tiến triển nào.
"Chúng ta sẽ làm lại từ đầu một lần nữa. Cho đến biến tấu thứ sáu, hãy giữ cho âm thanh nặng nề, với cảm giác lê thê. Từ biến tấu thứ bảy, sẽ khó phân biệt được là trưởng hay thứ, nên hãy làm nổi bật quãng năm rỗng của fagotto và oboe—"
Tôi đưa ra những chỉ thị chi tiết, rồi nhấc cây đũa chỉ huy khỏi giá nhạc.
Vung đũa lên rồi, tôi mới nhận ra một lần nữa. Kemono-michi là một dàn nhạc cừ khôi. Nhịp điệu của họ tuyệt đối không hề rối loạn. Phản ứng nhanh nhạy. Vô cùng điềm tĩnh.
Thế nhưng, tôi lại không thể "cưỡi" được họ.
Nếu một người không biết nhìn vào, chắc họ sẽ nghĩ dàn nhạc đang trình diễn một cách hoàn hảo theo cây đũa của tôi. Nhưng sự thật là, chị Tabata, concert mistress, đang khéo léo dẫn dắt cây đũa của tôi, còn những người khác thì nhìn vào cây vĩ của chị Tabata mà chơi.
Tôi chỉ là một gã bù nhìn, thậm chí còn chẳng bằng nổi một cái máy gõ nhịp.
Căn phòng lớn lạnh lẽo đến mức máy sưởi dường như vô dụng, nhưng mồ hôi lạnh vẫn rịn ra trên người tôi.
Komori-sensei, cô thật sự đáng kinh ngạc đấy. Cô đã nắm trong lòng bàn tay hơn hai mươi con người lão luyện này, chỉ ra con đường không cho phép họ nói nửa lời, thúc họ lao đi với tốc độ tối đa, rồi lại tự do lèo lái qua những góc cua để dẫn họ đến đích. Tôi không tài nào tưởng tượng nổi phải làm thế nào. "Hãy nghĩ họ không phải con người mà là những bộ phận của nhạc cụ ư?" Vô lý. Mọi người đều là những con người đang sống cuộc đời của riêng mình, chỉ là nhờ thành quả luyện tập mà cao độ và nhịp phách của họ khớp với nhau mà thôi. Chỉ thế thôi đã là quá cừ rồi. Thật sự rất cừ. Nhưng nếu vậy thì có khác gì gõ lệnh vào sequencer rồi cho nó phát ra đâu.
Tất cả những gì tôi làm được ra dáng một nhạc trưởng chỉ là tín hiệu kết thúc hợp âm cuối cùng.
Những ánh mắt im lặng như muốn đè bẹp tôi đổ dồn về phía mình.
"Nhạc trưởng thì tuyệt đối không được im lặng," Komori-sensei đã nói vậy. "Khi một lượt tập kết thúc, không được phép đăm chiêu suy nghĩ xem nên nói gì. Phải đưa ra nhận xét và chỉ thị tiếp theo ngay lập tức. Những điều cần nói phải được suy nghĩ sẵn trong lúc đang biểu diễn. Vì nếu không mọi người sẽ bất an."
Không một lời nào bật ra được.
Phải làm sao đây? Mọi người đều rất giỏi. Hoàn toàn ăn khớp với nhau. Chỉ là không cảm nhận được nhiệt huyết mà thôi. Nếu cứ nói thẳng ra một điều mơ hồ và trừu tượng như vậy thì sẽ ra sao? Mọi người sẽ chỉ hoang mang. Dù thế nào cũng phải nói gì đó. Vốn dĩ mọi người đã định giải tán một cách êm đẹp sau buổi concert Valentine vừa rồi, chính sự ích kỷ của tôi đã triệu tập họ lại, khiến họ phải hy sinh thời gian quý báu của mình. Tôi phải làm cho buổi tập này có kết quả.
Thấy tôi lúng túng, chị Konoki từ hàng sau cùng cất lên một giọng nói vui vẻ cố tạo.
"Chẳng phải trình độ của chúng ta đã được nâng cao đáng kể rồi sao? Chúng ta đã tạo ra được những cao trào với các đoạn crescendo và decrescendo tổng thể rồi mà."
"Ừ. Không tệ đâu."
"Cũng gần trở lại được như thời Hana-chan-sensei còn ở đây rồi nhỉ."
"Mà, dù sao cũng là một bản nhạc hay, nên muốn làm một phát kỷ niệm cuối cùng."
Những lời đáp hờ hững nối tiếp nhau.
Thế thì không được. "Kỷ niệm lần cuối", hay "độ hoàn thiện ngang ngày xưa", tôi không hề tìm kiếm những thứ ở mức độ đó. Phải nói gì, phải làm sao đây? Tôi gần như vẫn chưa làm được gì cả. Chỉ làm ầm lên và khuấy động mọi thứ. Mọi người đang cố gắng, nên tôi cũng phải cố gắng. Akane, Shizuki và Rinko đều đã cố gắng với tư cách là thành viên của dàn nhạc. Kaya bây giờ cũng đang đối mặt với bài thi của mình. Hay là sắp hết giờ làm bài rồi nhỉ? Thi đến mấy giờ ấy nhỉ? Không được, đây không phải lúc nghĩ đến chuyện của Kaya. Sự tập trung của tôi đang cạn kiệt.
Khi tôi rụt rè ngẩng đôi mắt đã cúi gằm từ lúc nào, những ánh nhìn đầy thông cảm và thương hại của các nhạc công đang đổ dồn về phía tôi.
Đành chịu thôi.
Vì vẫn còn là học sinh cấp ba, nên đành chịu thôi.
Vì là người mới trong việc chỉ huy, nên đành chịu thôi. Đó là những ánh mắt như thế.
Không phải. Tôi đến đây không phải để được đối đãi một cách tử tế như vậy. Đây thật sự là một bản nhạc đặc biệt, phải được hoàn thành ngay tại đây và bây giờ, không ai khác ngoài tôi có thể làm được, và dù hình hài của nó đã hiện hữu trong tôi, tôi lại không thể tìm thấy ngôn từ để kết nối nó với dàn nhạc khí trong thực tại—
Ngôn từ.
Tôi siết chặt hai mép giá nhạc, và nhìn chằm chằm vào bản nhạc.
Tất cả những gì được viết trên đó đều là ngôn từ. Bảng chữ cái, các ký hiệu biểu cảm, ký hiệu cường độ, những nốt nhạc trắng và đen, những con số, dấu chấm và đường kẻ, tất cả đều là ngôn từ đang cố gắng truyền tải âm nhạc. Chúng không phải là bản thân âm nhạc. Âm nhạc chìm sâu dưới đáy của ngôn từ.
Komori-sensei đã nói.
—Đối thoại. Điều đó là quan trọng nhất.
Kurokawa-san cũng đã nói.
—Cậu thuộc về phía bên đó.
Hanazono-sensei cũng đã nói.
—Là em đã làm đấy. Chị biết rõ mà.
Phải đối thoại. Nếu ngôn từ không đủ, tôi phải dùng bất cứ thứ gì có trong mình để truyền tải nó.
Tôi gấp bản nhạc lại, đặt cây đũa xuống và bước khỏi bục chỉ huy. Khoảng một nửa số nhạc công trông sửng sốt, nửa còn lại thì tỏ vẻ "biết ngay mà".
Tôi nhìn khắp lượt, rồi cất lời.
"Ừm… Xin mọi người hãy tạm thời quên hết những gì chúng ta đã chơi về bản 'Biến tấu Phục Hưng' từ trước đến nay."
Câu nói của tôi nhuộm mọi gương mặt bằng một màu hoang mang.
"Tôi có một bản nhạc muốn mọi người nghe. Nó là một bài hát hoàn toàn, à, không liên quan gì đến 'Biến tấu Phục Hưng' cả," tôi quay lại nhìn cây đàn upright piano ở góc phòng. "Tôi sẽ vừa đệm đàn vừa hát ngay bây giờ. Đây là bài hát thứ hai mà ban nhạc chúng tôi hoàn thành, và nó vốn được tôi viết vào hồi cấp hai— à, ừm, xin lỗi. Dài dòng quá nhỉ."
Cảm nhận những ánh mắt như những mũi kim đang găm vào lưng, tôi tiến về phía cây đàn piano.
Tôi ngồi xuống ghế, mở nắp đàn, và cảm nhận phím đàn. Không có micro. Đã vậy còn quay lưng lại. Đối với một đám đông đang hoang mang không hiểu chuyện gì, đây là những điều kiện tồi tệ nhất có thể để trình bày một bài hát lần đầu tiên.
Được thôi. Tôi sẽ làm.
Tôi hít một hơi thật sâu, và lặng lẽ nhấn xuống hợp âm đầu tiên.
*
Địa điểm tổ chức lễ hội âm nhạc là một hội trường đa năng của quận, cách trường trung học một ga tàu.
Dù cho các anh chị năm ba không tham gia vào thời điểm này, một hội trường có thể chứa hai phần ba số học sinh toàn trường vẫn có quy mô đáng kể, một hội trường hoành tráng lớn hơn hội trường concert Valentine lần trước một vòng. Tầng một dành cho học sinh, tầng hai dành cho phụ huynh và các khán giả bên ngoài khác. Nghe nói ngày xưa trường dùng nhà thi đấu thể thao, nhưng số phụ huynh muốn đến nghe ngày càng tăng nên không đủ sức chứa, đành phải thuê địa điểm bên ngoài.
Tổng cộng mười sáu lớp, mỗi lớp hát một bài hát bắt buộc và một bài hát tự chọn, nên thời gian biểu diễn khoảng mười phút. Sau gần ba giờ chấm thi kéo dài, Komori-sensei trông phờ phạc.
"Mệt quá… nhưng phải nghe hết tất cả chứ…"
Sau lễ trao giải, Komori-sensei trốn vào phòng chờ, nói không ra hơi.
"Mọi người đều hát hay hơn làm sensei vui lắm… nhưng đến lúc quyết định giải nhất thì hiệu trưởng và hiệu phó lại bất đồng ý kiến nên thật sự vất vả lắm…"
"Cô, cô vất vả rồi ạ…"
Buổi biểu diễn chính của chúng tôi sắp bắt đầu, nên dù cô có than thở ở đây thì cũng phiền lắm.
"Nhưng mà lớp của Murase-kun! Thầy cứ nghĩ là ứng cử viên vô địch cơ đấy nhưng thật đáng thất vọng! Phải luyện tập kỹ càng hơn chứ!"
"Ểểểểể… Không, em bận tối mắt tối mũi với bản cantata và biến tấu nên làm gì có thời gian rảnh đâu ạ. Với lại trình độ chung cao đến mức em cũng ngạc nhiên."
Lớp 1-7 của chúng tôi, tuy không nghe thứ hạng cụ thể nhưng chắc chắn không lọt vào top năm lớp được trao giải. Tuy nhiên, lớp Ba của Shizuki và lớp Bốn của Rinko và Akane lần lượt giành giải Đồng và giải Bạc, nên có lẽ không thể đổ lỗi cho bản cantata được.
"Không không, không phải nịnh đâu, nhưng học sinh ở đây có trình độ hợp xướng cao thật đấy."
Chị Konoki đang đứng nghe ở phía sau thong thả nói. Phòng chờ chật ních các nhạc công nam của Dàn nhạc Giao hưởng Kemono-michi. Nói là vậy chứ tỷ lệ hút thuốc khá cao nên bây giờ khoảng một nửa đã ra phòng hút thuốc, sự chật chội cũng đã giảm bớt đi nhiều.
"Chắc là do cách dạy của Komori-sensei tốt nhỉ."
"Không ạ, em thì… em nghĩ là nhờ có Hanazono-senpai."
Tôi thầm nghĩ, "không, Hanazono-sensei toàn đẩy việc hướng dẫn hợp xướng cho tôi và Rinko mà," nhưng không nói ra.
"Buổi tổng duyệt cũng khớp đến ngạc nhiên luôn nhỉ."
"Những người quen với đệm piano thường khó mà khớp với dàn nhạc lắm đấy."
"Chẳng phải là do Sensei đã tạo ra một bản phối cho dàn nhạc dây và cho mọi người dùng thường xuyên sao."
"Quả là Sensei có khác."
Tôi rụt cổ trước cuộc trò chuyện của các nhạc công. "Sensei" ở đây là chỉ tôi. Cuối cùng thì cái biệt danh đầy ẩn ý này đã thành quen. Tha cho tôi đi mà.
Cửa phòng chờ có tiếng gõ.
"Mọi người ơi, sắp đến giờ rồi!"
Người ló mặt vào là Shizuki. Dù cô ấy vẫn mặc bộ đồng phục thường ngày và hôm nay là lễ hội âm nhạc của trường, nhưng khi bước vào căn phòng toàn những ông chú mặc tuxedo, Shizuki lại trông như người lạc chỗ.
Cô ấy sáng mắt lên khi nhìn thấy tôi.
"Makoto-san cũng mặc tuxedo! Tuyệt vời quá! Em cứ nghĩ anh sẽ chỉ huy trong bộ đồng phục chứ."
"À, ừm, tôi nghĩ dù sao cũng nên ra dáng một chút."
Tôi nhìn xuống trang phục của mình. Nơ bướm trắng tinh và áo sơ mi diềm xếp nếp. Cổ áo khoác dùng loại vải bóng, khiến tôi lo không biết ăn mặc bảnh bao thế này có ổn không.
"Đúng vậy, ra dáng là quan trọng lắm."
"Nhạc trưởng thì công việc cũng giống như là làm màu mà."
Mấy ông chú cười phá lên. Dù nói đùa, nhưng tôi của hiện tại hiểu rằng tám phần trong đó là sự thật.
"Vậy, đi thôi nào."
"Sensei cứ từ từ đã."
"Cứ để khán giả sốt ruột một chút rồi mới ra thì mới ra dáng một maestro chứ."
Sau khi mọi người đã ra ngoài hết, tôi bị bỏ lại một mình trong phòng chờ, ngón tay lại một lần nữa lướt trên tờ chương trình đơn giản được in trên bìa cứng.
Ở cuối danh sách các bài hát tự chọn của mười sáu lớp, có ghi tên bản nhạc mà chúng tôi sắp biểu diễn.
Sáng tác: Johann Sebastian Bach Cantata Nhà thờ "Herz und Mund und Tat und Leben," BWV 147 Chương I: Herz und Mund und Tat und Leben Chương X: Jesus bleibet meine Freude (Jesu, Joy of Man's Desiring) Sáng tác: Igor Medvedev Hai mươi sáu biến tấu trên một chủ đề Trung kỳ Phục Hưng, op. 6
Cuối cùng cũng đã đến đây.
Giờ chỉ còn việc châm lửa mà thôi.
Khi tôi ra cánh gà, dàn nhạc đã vào vị trí trên sân khấu và lên dây xong, các học sinh trong đội hợp xướng cũng đã tập trung ở phía bên trái sân khấu chờ đến lượt. Bên này thì toàn bộ đều mặc đồng phục.
"Uầy, Murase ngầu thế."
"Chụp ảnh được không?"
"Chúng ta cũng nên chọn một bộ váy nào đó cho đồng đều nhỉ."
Bộ tuxedo của tôi quả nhiên thu hút sự chú ý. Không, bị ném vào giữa một đám đông mặc đồng phục thế này thì có lẽ trông hơi lạc lõng thôi chứ? Chứ lúc xuất hiện trước dàn nhạc cũng mặc tuxedo và váy dạ hội thì sẽ hợp ngay thôi mà? Chắc vậy.
"Makoto-chan, những bộ trang phục chúng ta muốn mặc trên sân khấu ngày càng nhiều nhỉ."
Akane vừa đi vòng quanh tôi vừa quan sát từ đầu đến chân. Nhột quá.
"Nếu cho Kaya xem chắc con bé sẽ mừng lắm đây," Rinko nói.
"Hôm nay con bé không đến à?"
"Cậu kiểm tra LINE đi chứ," Rinko dí màn hình điện thoại vào mặt tôi. Đầu óc tôi toàn là chuyện chỉ huy nên chẳng hề kiểm tra điện thoại.
[Em rất muốn đến xem nhưng sắp có kết quả thi rồi nên em chẳng làm được gì cả, trong tình trạng này thì không thể thưởng thức trọn vẹn được, em thấy có lỗi với các senpai lắm ạ]
Chỉ đọc tin nhắn thôi cũng cảm nhận được không khí mất hồn mất vía của cô bé. Kỳ thi đã kết thúc từ tuần trước, nhưng ngày kia mới có kết quả. Chắc cô bé đang lo lắng đến mức không còn tâm trí nào mà thưởng thức concert.
"Thay vào đó—cũng không hẳn là vậy, nhưng mà."
Rinko chỉ tay về phía tầng hai.
"Bố mẹ tớ đã đến đầy đủ."
Dù cậu ấy nói vậy, nhưng từ cánh gà làm sao mà tìm được chứ, tôi đã nghĩ vậy, nhưng không ngờ lại có thể nhận ra ông Saejima Toshiomi đang ở đâu. Hàng ghế thứ tư từ sau lên, hơi lệch về bên trái ở khu vực trung tâm. Bên cạnh ông là mẹ của Rinko, người tôi mới chỉ gặp một lần. Cả hai người, có lẽ một phần vì đường nét khuôn mặt sắc sảo, nhưng tóm lại là cực kỳ nổi bật. Họ toát ra một thứ gần giống như khí chất áp đảo. Sống chung một mái nhà với hai vị phụ huynh như thế từ khi mới sinh chắc mệt lắm… Khoan đã. Trước hết phải cảm ơn vì họ đã đến chứ. Người khiêu chiến là tôi mà.
Một học sinh trong ban tổ chức lễ hội âm nhạc đeo băng tay ra hiệu bằng giọng nhỏ cho đội hợp xướng: "Các bạn trong đội hợp xướng, mời vào!"
Tôi lại bị bỏ lại một mình trong bóng tối một lúc.
Nhạc trưởng, thật sự rất cô độc. Tôi lại nghĩ vậy. Khi bước lên sân khấu, hay khi lùi về, đều một mình. Khi nhận lấy lời tán dương và cúi chào, hay khi nhận lấy nụ cười chế nhạo và chạy trốn vào cánh gà, cũng đều một mình.
Phần lớn thời gian, là một mình đối mặt với những người đã khuất câm lặng ở phía bên kia bản nhạc.
Nghĩ lại, tôi cũng đã luôn làm những việc tương tự. Nhốt mình trong phòng, đeo headphone, một mình đối mặt với màn hình PC, lẳng lặng xếp những nốt nhạc vuông vức vào piano roll. Nếu vậy, chẳng lẽ tôi lại hợp với việc làm nhạc trưởng sao?
Tôi cười tự giễu rồi lắc đầu.
Chỉ hoàn thành một bản nhạc thôi đã thở không ra hơi. Hoàn toàn không hợp.
Tôi cũng chẳng muốn làm lại lần nữa—
"——Chỉ huy, lớp 1-7, Murase Makoto."
Giọng thông báo gọi tên tôi.
Tôi thắt lại chiếc nơ, rồi từ cánh gà bước ra ánh sáng.
Một tràng pháo tay như cơn mưa rào tạt ngang ập đến.
"Murase-kunnn! " "Makochannnnnn!" "MusaOooooooooo!"
Tôi bất giác dừng bước ở khoảng bước chân thứ ba. Này, các bạn học sinh, làm ơn đừng có cái kiểu đó chứ…? Các vị phụ huynh cũng đang khó xử đấy?
Các nhạc công và đội hợp xướng đều đang nhìn tôi cười tủm tỉm, nên tôi vội vã đi đến gần bục chỉ huy và cúi chào một cách ngượng ngùng. Tiếng vỗ tay tăng thêm hai phần, lại còn lẫn cả những tiếng gầm rú như dã thú "Gyaaaaaaa" hay "Waaoooooooooon".
Tôi bắt tay với chị Tabata, concert mistress đang cười gượng không ngớt, rồi bước lên bục chỉ huy.
Quay lưng về phía khán giả, mắt vẫn dán vào giá nhạc, tôi im lặng chờ cho sự ồn ào lắng xuống. Tôi quyết định nghĩ theo hướng tích cực, rằng có lẽ nhờ vậy mà sự căng thẳng đã được giải tỏa.
Cuối cùng, cả tiếng vỗ tay và tiếng người đều im bặt.
Tôi đã định quay lại và nói "Mất hai phút mười tám giây để mọi người im lặng đấy," nhưng rồi lại thôi. Thay vào đó, tôi nhấc cây đũa chỉ huy khỏi giá nhạc.
Trước hết là Bach.
Tôi lướt nhìn các thành viên dàn nhạc, rồi đến đội hợp xướng. Kiểm tra xem mọi người đã sẵn sàng chưa. Ở hàng đầu giọng soprano, Akane đang mỉm cười và vẫy tay. Thôi đi. Shizuki bên cạnh cũng vẫy cả hai tay để cạnh tranh. Rinko, người có vai trò ngăn cản, lại không may đứng ở vị trí giọng alto hơi xa.
Tôi nâng thẳng đầu đũa chỉ huy.
Những cây vĩ của violin và viola đồng loạt chỉ lên trần nhà. Kèn trumpet chĩa thẳng họng pháo về phía khán giả.
Sự mở đầu hoàn hảo. Tiếng kèn trumpet của lễ hội dẫn theo dàn dây và oboe xuyên qua bầu trời quang đãng. Âm hưởng đầy sức sống ấy được chuyển giao cho dàn hợp xướng nữ, rồi đối xướng, đáp xướng, lại đối xướng, một cấu trúc phức điệu fugue chồng chéo được tô vẽ một cách đầy màu sắc.
Quả là một sự đan quyện giai điệu dễ chịu làm sao. Ai trong đội hợp xướng cũng mắt sáng lấp lánh. Cảm giác khoan khoái không thể tả. Cả vần điệu cứng cáp của tiếng Đức, cả sự đối ứng nghiêm ngặt của nốt đen và nốt móc đôi, những gì tai nghe được, những gì môi còn vương lại, tất cả đều dễ chịu. Một cảm giác khoan khoái tương tự như khi dùng nĩa cắt một miếng bánh pie mới nướng giòn rụm, vang vọng đến tận cội nguồn ấm áp của sự sống.
Mỗi khi tiếp xúc với âm nhạc Baroque, tôi luôn nghĩ. Rằng âm nhạc vốn sinh ra vì điều này.
Nhịp điệu của niềm vui sự sống.
Con người, từ thời chỉ biết săn bắn để kiếm sống qua ngày, đã biết dùng gậy gõ vào sọ của con mồi, ca hát, và nhảy múa. Dần dần, thang âm ra đời, hòa âm được khám phá, hòa thanh chức năng được hệ thống hóa, rồi đối vị, phối khí, điện, khuếch đại và ghi âm, ma túy, tôn giáo… vô số thứ được thêm vào sau đó khiến âm nhạc ngày càng phình to.
Nhưng, thứ nằm sâu dưới đáy vẫn không thay đổi sau hàng vạn năm.
Giai điệu của lễ hội quay trở lại, quyện vào dàn hợp xướng một cách khéo léo, rồi hòa làm một và lan tỏa khắp không gian. Cuối cùng, tiếng hát tan đi trong không gian quang đãng, và tiếng kèn trumpet thổi vang trời rồi hạ xuống đầu ngón tay tôi.
Tôi kéo dài hợp âm kết thúc, rồi cắt đứt nó một cách đầy luyến tiếc.
Chỉ sau một nhịp thở, tôi lập tức vung đũa lên. Giai điệu hùng tráng dẫn dắt bản thánh ca kết thúc bắt đầu trào dâng tươi mới từ giữa dàn dây. Giai điệu tam liên trong trẻo vô ngần do violin I và oboe tấu lên, được nhịp điệu chấm đôi của violin II làm sủi bọt nhẹ, từ con suối thành dòng sông nhỏ, xé tan thung lũng thành dòng suối xiết, rồi nối vào bản hợp xướng bốn bè tinh khiết và mạnh mẽ phía trước.
Người ta nói, Johann Sebastian Bach viết nhạc như một công việc hàng ngày.
Những tác phẩm ông để lại trong suốt cuộc đời, chỉ tính những tác phẩm được phân loại và ghi vào danh mục cẩn thận cũng đã hơn một nghìn, nếu tính cả những tác phẩm còn dang dở, những tác phẩm ngẫu hứng, và những tác phẩm chưa được phát hiện thì có lẽ còn gấp nhiều lần. Đối với ông, việc sống, việc cầu nguyện, và việc làm nhạc là hoàn toàn tương đồng không một chút sai lệch. Hơi thở của ông là luồng gió từ ống bễ của đàn organ, và lời nói của ông là những vần thơ trong thánh ca.
Thức dậy, cầu nguyện, ăn, viết nhạc, ăn, cầu nguyện, viết, hát, cầu nguyện, ngủ.
Chỉ lặp đi lặp lại như thế mà già đi.
Tôi nghĩ điều đó thật tuyệt vời làm sao. Nhưng, chúng ta không còn làm được nữa. Âm nhạc trong tay chúng ta, dù thế nào cũng quấn lấy những lý do, những lời bào chữa, những vẻ ngoài phức tạp.
Vì vậy, bản thánh ca hát về niềm vui không đổi của con người này, đối với tôi, thật quá chói lòa.
Khi dàn hợp xướng kết thúc, đắm mình trong coda của dàn dây, tôi gần như sắp khóc. Tràng pháo tay vang dội khiến tôi sững người trong giây lát, cứ đứng chết lặng trên bục chỉ huy, đến cả việc đặt cây đũa xuống cũng không thể.
Vẻ lo lắng lan ra trong dàn nhạc, rồi truyền sang cả đội hợp xướng. Thấy Shizuki còn có ý định chạy về phía này, tôi mới sực tỉnh.
Tôi giơ hai tay ra hiệu "không sao" để trấn an mọi người, rồi quay lại bước xuống bục và cúi chào.
Tôi giơ tay ra hiệu về phía đội hợp xướng, thúc giục khán giả hãy dành lời tán dương cho họ, và tiếng vỗ tay đã tăng lên gấp đôi. Cảm giác mệt mỏi dễ chịu chảy dọc cơ thể cùng với mồ hôi, đó chính là niềm vui của sự sống.
Công sức luyện tập hơn nửa năm qua thật đáng giá. Thật tốt khi tôi đã ích kỷ đòi cho bằng được để được biểu diễn cùng một dàn nhạc thực thụ. Đó là một màn hợp xướng tuyệt vời nhất. Nhìn mọi người rời sân khấu về phía cánh gà, tôi nghĩ vậy từ tận đáy lòng.
Nếu có thể kết thúc buổi biểu diễn ở đây, thì sẽ yên bình biết bao.
Khán giả chắc cũng đang nghĩ vậy. Kết thúc một cách tốt đẹp như thế này chẳng phải là tốt nhất sao. Cái bản nhạc với cái tên dài dòng khó hiểu được ghi ở cuối chương trình này rốt cuộc là cái gì vậy.
Đó là cái tôi của tôi.
Mở đầu bằng Bach là một điều may mắn. Vì nó quá tinh khiết và đẹp đẽ, nên tội lỗi mà tôi sắp áp đặt lên mọi người càng trở nên sâu sắc.
Rùng mình một cái vì lạnh, tôi lại bước lên bục chỉ huy.
Tiếng vỗ tay ngập ngừng rồi tắt hẳn.
Các người hỏi cái gì sắp bắt đầu ư?
Là một đám tang.
Tôi từ từ nâng cây đũa lên ngang tầm mắt.
Bằng một động tác như chạm vào mặt nước mà không gây gợn sóng, tôi gõ nhịp đầu tiên.
Chủ đề được trình bày, cựa quậy nơi đáy sâu bóng tối. Allegretto lamentoso, tốc độ của những bước chân khiêng quan tài. Mở đầu là một giai điệu đơn giản, kéo dài, được tấu lên đầy u uất chỉ bằng viola và cello-bass, rồi từ đó, các bè cao dần được đắp lên, hai lớp, ba lớp, rồi bốn lớp. Fagotto, oboe, nhóm kèn gỗ vang lên, kéo dài âm hưởng ra xa như để bao bọc lấy nỗi buồn.
Tôi nín thở, dồn nén sức lực và chờ đợi biến tấu thứ sáu.
Xác nhận ánh sáng phản chiếu từ kèn đồng lóe lên ở khóe mắt, tôi giơ cao cây đũa.
Trong sự tĩnh lặng, âm hưởng trống rỗng và trong suốt của kèn trumpet vang lên.
Cảm giác lạnh lẽo ập đến. Các thành viên dàn nhạc đang biểu diễn cũng mở to mắt. Chắc hẳn khán giả cũng đã nghe thấy.
Tiếng chuông.
Tiếng gọi cuối cùng của quả chuông từ tháp chuông của một đại thánh đường bị tấn công và phá hủy trong Cách mạng Nga, bị kéo xuống và đập tan trên mặt đất. Tiếng chuông ai oán, nhận ra số phận rồi sẽ bị nung chảy và biến thành nòng pháo, mũ sắt hay xoong nồi.
Tôi đã muốn có được âm thanh này.
Âm thanh của người chết mà ngay cả trong các buổi tập cũng chưa một lần chạm tới được.
Sân khấu thật sự là một sinh vật sống. Bằng cách đạp lên bài thánh ca tràn đầy niềm vui sự sống, bằng cách phản bội lại tràng pháo tay của hàng trăm người, lần đầu tiên tôi đã có thể rung lên tiếng chuông đưa tang này.
"Vẫn còn tiếp nữa sao?" sự uốn lượn của những cây vĩ violin như đang hỏi. "Còn chứ. Sâu hơn nữa, lạnh hơn nữa." tôi trả lời bằng đầu cây đũa. Biến tấu thứ mười hai, tôi khuấy động từng nhạc cụ kèn gỗ, đưa chúng vào nhịp điệu của một vũ khúc cuồng loạn nhảy múa suốt đêm, chiếu sáng chúng, rồi lại ném chúng vào bóng tối, xoay một vòng vũ điệu. "Đáng sợ quá, sắp vỡ mất thôi," giai điệu của sáo run rẩy thổn thức. "Vỡ cũng được. Giờ các người là những bộ phận của nhạc cụ. Nếu vỡ, tôi sẽ nhặt lại và lắp ráp lại."
Nhạc trưởng ở đó là vì điều đó.
Để đập vỡ, xé toạc vị vua của các loại nhạc cụ này, thứ mà nếu để yên sẽ tự động tuôn ra những màn trình diễn hoàn hảo, đều tăm tắp và nhàm chán, và lôi ra thứ nóng hổi, đập rộn ràng bên trong. Để phơi bày ra thứ chỉ có thể sinh ra trong khoảnh khắc sống trên sân khấu. Bởi vì sự sống chỉ bùng cháy rực rỡ nhất trong khoảnh khắc được phân định bởi hư vô và cái chết.
Chính tôi cũng không biết.
Bản Biến tấu Phục Hưng—lại là một bản nhạc như thế này.
Câu trả lời mà tôi không thể tìm thấy ngay cả trong cuộc đối thoại kéo dài vô tận như lạc vào trong một tấm gương soi, đã ở ngay đây.
Từ chính bên trong tôi, những âm thanh không thể tưởng tượng nổi lần lượt trào ra. Đúng vậy, từ chính bên trong tôi. Tôi đã hoàn toàn hòa làm một với dàn nhạc. Chỉ một chuyển động nhỏ của ngón tay cũng được các bè nội của viola và cello đáp lại, chỉ một cái chớp mắt cũng được điệp khúc của oboe và sáo trả lời.
Hồi sinh một xác chết đáng thương từ trong tro bụi, bắt nó nhảy múa đến mức tứ chi rời rạc, và dẫn nó đến một cái chết lần thứ hai huy hoàng hơn. Đây là một bản nhạc như vậy. Giờ tôi đã hiểu. Nào, ta sẽ giết ngươi. Biến tấu thứ hai mươi bốn, nhịp điệu của vũ khúc quá nhiệt đến mức không còn theo được các bước nhảy, lao thẳng đến khoảnh khắc sụp đổ. Những ngọn lửa phụt ra từ các khớp xương bị bào mòn được hình tượng hóa bằng chuỗi nốt đi lên của kèn trumpet.
Tôi đập mạnh cây đũa vào không trung như muốn làm gãy nó.
Biến tấu thứ hai mươi lăm.
Trong sự tĩnh lặng đột ngột, làn khói lan tỏa trên bầu trời hoàng hôn.
Bản fugue cuối cùng thấm ra từ chủ đề được đơn giản hóa và kéo dài đến vô tận. Cuối cùng cũng đến đây. Biến tấu thứ hai mươi sáu. Sức lực ở đầu ngón tay như sắp tan biến. Tôi kịp thời níu lại cây đũa sắp rơi.
Tiếng gầm của contrabass nâng đỡ tôi. Mạnh mẽ.
Lúc đó, tôi đã thấy.
Tôi nghĩ—chắc đó là ảo giác.
Nhưng tôi đã thấy rất rõ.
Bên cạnh chị Konoki, tựa mình vào cây đàn cao hơn cả vóc người, ngón tay lướt trên những sợi dây dày, và bằng một động tác đẩy và kéo cây vĩ như đang dỗ dành một đứa trẻ sơ sinh, là bóng hình của cô ấy.
Đang nâng đỡ tôi.
Để ảo ảnh lại đó, tôi chuyển mắt sang violin II. Đối xướng, đáp xướng, chủ đề biến đổi một cách hình học khi thay đổi bè và điệu, trở thành một tinh thể trong suốt và vỡ ra thành ngàn vạn mảnh, mỗi mảnh vỡ lại phân rã thành mười vạn, triệu vạn, trở thành một fractal chóng mặt—
Cuối cùng, bản fugue sáu bè đổ vào toàn bộ dàn nhạc và đạt đến cao trào cuối cùng.
Tôi dùng hết sức bình sinh vung cây đũa xuống, dang rộng hai tay, và đón nhận hợp âm kết thúc bằng cả cơ thể.
Tôi cảm nhận từng tế bào trong cơ thể mình đang được ngâm trong âm thanh.
Tôi không còn nhớ rõ mình đã kết thúc bản nhạc như thế nào. Khi nhận ra, đầu óc tôi đã bị nhấn chìm trong một tràng pháo tay như mưa trút nước.
Cả khuỷu tay và đầu gối đều đã hoàn toàn rã rời và run rẩy. Một thứ gì đó không rõ là mồ hôi hay nước mắt chảy dọc cằm làm ướt cổ áo tuxedo.
Tôi từ từ mở đôi mắt đã vô thức nhắm lại.
Tất cả các thành viên trong dàn nhạc, mặt đỏ bừng, mắt sáng rực, đang nhìn tôi.
Ở vị trí contrabass—chỉ có một mình chị Konoki.
Tôi biết. Đó là ảo ảnh. Sự căng thẳng và phấn khích tột độ đã làm tôi nhìn thấy thứ không tồn tại. Nhưng, việc cô ấy đã nâng đỡ tôi cũng là sự thật. Tôi biết.
Tôi đã làm được. Đã dốc hết tất cả. Giờ đây trong tôi không còn một giọt sức lực nào. Nếu cúi đầu xuống, tôi có cảm giác mình sẽ ngã quỵ ngay trên bục chỉ huy, đến cả cử động cổ cũng không thể. Nhưng tiếng vỗ tay không ngớt vẫn đang đập vào lưng tôi không ngừng.
Phải đáp lại. Phải cúi chào cho đàng hoàng.
Chân không cử động được.
"——Sao thế, maestro?"
Ông chú chơi sáo vừa nén cười vừa buông lời trêu chọc.
"Hết cả sức để quay lại rồi à? Để tôi dắt tay nhé?"
Tôi chỉ có thể nở một nụ cười gượng.
"…Không sao đâu ạ."
Dù vậy, cuối cùng tôi vẫn suýt ngã nhào khỏi bục chỉ huy và phải để chị Tabata, concert mistress, đỡ lấy, phơi bày ra bộ dạng xấu hổ trong khi vẫn tắm mình trong tràng pháo tay ngày một lớn hơn.
Giữa lúc các thành viên của “Kemono-michi” đang xôn xao bàn chuyện tiệc tùng trong phòng chờ, một tin nhắn LINE từ Rinko đã được gửi tới.
[Bố tớ muốn nói chuyện. Ông đang đợi ở sảnh, cậu ra ngoài được không?]
Đọc xong tin nhắn, tôi ngước nhìn trần nhà, khẽ thở dài.
Bố của Rinko. Chết thật, mình quên béng mất! Vì quá chú tâm vào phần trình diễn của bản thân.
Thế nhưng, chính tôi là người đã khiêu khích và bảo ông ấy hãy đến nghe cơ mà. Chẳng thể nào xong chuyện rồi thì cứ thế mà “chào tạm biệt” được.
“Cháu xin phép ra ngoài một lát ạ.”
Tôi nói nhỏ với một thành viên lớn tuổi đứng gần.
“Hả? Này Sensei, không phải định chuồn đấy chứ!”
“Cậu là nguồn tài trợ cho bữa tiệc hôm nay đấy, đừng có quên!”
“Sensei cũng phải đi đến tăng ba với bọn này đấy nhé!”
Ngay lập tức, tôi bị mọi người phát hiện. Tôi đã hứa sẽ chi trả một phần tiền chầu nhậu hôm nay thay cho cát-sê để mời mọi người biểu diễn. Cuộc bàn bạc về bữa tiệc đối với tôi cũng là một vấn đề khá sống còn nên tôi chẳng muốn rời đi chút nào, nhưng đành chịu vậy. Chỉ biết cầu nguyện rằng trong lúc mình đi vắng, họ sẽ không quyết định chọn một quán nào đó đắt đỏ.
“Cháu sẽ quay lại ngay ạ!”
Nói rồi, tôi rời khỏi phòng chờ.
Ngay khi vừa định đóng cửa lại, cuộc trò chuyện của các nhạc công đã lọt vào tai tôi.
“Sensei còn là học sinh trung học nên không uống được đâu.”
“Mà học sinh trung học lại được gọi là Sensei, kể cũng lạ.”
“Nói đúng hơn thì cũng đến lúc nên nghĩ lại cái cách gọi trêu chọc đó rồi.”
“Ừ. Hôm nay cậu ấy cừ thật.”
“Tôi còn chẳng biết mình có thể tạo ra được thứ âm thanh như thế đấy.”
“Suốt lúc biểu diễn, tôi cứ nổi da gà liên tục.”
“Bản Biến tấu Phục Hưng, vẫn còn có thể đào sâu hơn nữ──”
Tôi đóng sầm cửa, cắt ngang cuộc trò chuyện. Sợ rằng mình sẽ cứ đứng đó nghe lỏm mãi không thôi. Không thể để bố của Rinko phải đợi được.
Toàn thân vẫn còn rã rời, đôi chân không sao gượng dậy nổi, vậy mà những bước chạy dọc hành lang lại nhẹ bẫng.
Các học sinh đã sớm dọn dẹp xong xuôi, và hầu hết phụ huynh đến nghe cũng đã ra về, nên sảnh chính vắng tanh. Không gian rộng, trần cao, và hệ thống sưởi hoàn toàn vô dụng khiến tôi hối hận vì đã bước ra mà không khoác thêm áo. Bộ tuxedo này có khả năng chống lạnh thấp đến mức đáng kinh ngạc. Cái lạnh buốt này thật sự quá sức chịu đựng đối với cơ thể vẫn còn đang nóng bừng vì dư âm của buổi biểu diễn.
Bên cạnh bộ sofa, dưới bóng một chậu cây cảnh lớn, có một bóng người.
Đối phương nhận ra tôi trước và khẽ cúi đầu. Đó là ông Saejima Toshiomi.
“...Xin lỗi vì đã để bác phải đợi.”
Tôi vội chạy lại gần và cũng cúi đầu chào.
“Không sao. Tôi mới là người gọi cậu ra đây. Phiền cậu trong lúc còn đang mệt.”
Như mọi khi, ông vẫn giữ một vẻ lịch sự như thể đang đọc kịch bản.
“Hôm nay cảm ơn bác đã cất công đến nghe ạ.”
Tôi cũng bị lây cái vẻ lịch sự đến khó chịu ấy. Ông Saejima Toshiomi lắc đầu.
“Tôi đã nói trước đây rồi. Vốn dĩ tôi đã định đến. Dù không phải một buổi biểu diễn piano, nhưng Rinko sẽ trình diễn âm nhạc trước công chúng, nên việc tôi đến xem là đương nhiên.”
Bác chưa từng đến xem buổi diễn nào của ban nhạc cả nhỉ? Có phải vì bác không coi đó là âm nhạc không? Trong một khoảnh khắc, tôi đã định nói móc lại như vậy, nhưng rồi lại thôi. Đây không phải là lúc để nói chuyện đó.
“Rinko-san... đâu ạ?”
Tôi đã đinh ninh rằng cô ấy sẽ đợi cùng ông.
“Con bé đang đợi trong xe với nhà tôi. Tôi nghĩ nếu đưa cả nhà tôi đến thì sẽ không thể nói chuyện tử tế được.”
Tôi hoàn toàn đồng ý đến mức muốn gật đầu gãy cả cổ. Thật may quá. Nếu bị kẹp giữa người mẹ không thể nói chuyện phải quấy và người cha quá mức thấu tình đạt lý này, có lẽ não tôi sẽ nứt ra làm đôi mất.
Tuy nhiên, tôi nghĩ.
Thực ra, về phía mình, tôi chẳng còn gì để nói nữa cả. Phải làm sao đây.
“Ừm... Chà, nói sao đây... Màn trình diễn, bác thấy thế nào ạ?”
Saejima Toshiomi khẽ nheo mắt.
Ông đưa mắt nhìn xuống tờ chương trình trên tay.
“Bản của Bach thì, vì là học sinh trung học, nên ấn tượng chỉ dừng ở mức đó thôi. Phần chỉ huy cũng nghiệp dư, chỉ dựa dẫm vào dàn nhạc. Đoạn dùng tiếng kèn yếu để thay thế cho đàn organ trong phần bè trầm liên tục cũng khá hay, nhưng điểm sáng chỉ có vậy.”
Ông ta thật sự không hề nể nang hay nương tay chút nào.
Dù rằng lời nhận xét đó đúng đến mức tôi không thể cãi lại được.
“Tuy nhiên, bản nhạc cuối cùng thì──”
Saejima Toshiomi lướt ngón tay dọc theo dòng cuối cùng của tờ chương trình và ngập ngừng một lúc.
“Thật kỳ lạ. Nó có một cái gì đó đầy khí phách. Về bút pháp, dù biên chế nhỏ như vậy nhưng đã được tính toán để tạo ra hiệu quả âm thanh tối đa, và dàn nhạc cũng tập trung hơn hẳn. Đó là... một màn trình diễn mà tôi nghĩ rằng có trả tiền cũng xứng đáng.”
Tôi cúi đầu.
“...Cháu cảm ơn bác.”
“Thật xin lỗi vì sự thiếu hiểu biết của mình, nhưng tôi chưa từng nghe bản nhạc này. Nhà soạn nhạc cũng... Medvedev. Là một nhà soạn nhạc người Nga sao? Tôi cảm nhận được ảnh hưởng của Tchaikovsky ở nhiều chỗ.”
“À, vâng, ừm... vâng ạ.”
Tôi nghĩ mình phải giải thích sự thật thôi.
“Igor Medvedev là một nhà soạn nhạc người Ukraine sinh vào thế kỷ 19. Ông vào Nhạc viện Moscow muộn hơn Rachmaninoff và Scriabin ba năm và tốt nghiệp thủ khoa. Vì xuất thân quý tộc nên ông đã bị hành quyết trong Cách mạng Tháng Mười. ‘Biến tấu Phục Hưng’ là di cảo của ông.”
“Ra là vậy. Thật không ngờ tôi lại không biết đến một nhà soạn nhạc tầm cỡ như thế──”
“...đó là phần bối cảnh bịa đặt ạ.”
Saejima Toshiomi lộ vẻ mặt nghi hoặc.
Tôi cố nén sự ngượng ngùng và nói tiếp.
“Là thế này ạ, khi lần đầu tiên cháu đưa nhạc cho Rinko-san. Cháu đã bịa ra một nhà soạn nhạc không có thật và viết một bản nhạc theo phong cách trường phái Moscow. Dù cô ấy đã nhìn thấu ngay lập tức. ...Ừm, nói tóm lại, nhà soạn nhạc tên Medvedev không tồn tại. Đó là cháu.”
Ông ấy là một người rất khó đoán biểu cảm, nhưng lúc này tôi có thể thấy rõ ràng là ông đang kinh ngạc.
“Bản biến tấu đó có nguyên tác là một bản electronica mà cháu đã đăng lên mạng hồi cấp hai. Tên là ‘Renaissance Decadence’, à thì, chỉ là một cái tên gieo vần cho vui chứ không có ý nghĩa gì đặc biệt. Người đã chuyển soạn nó thành bản biến tấu cho dàn nhạc dây và kèn là giáo viên dạy nhạc của trường cháu. Có lẽ cô ấy đã nghe chuyện đùa về Medvedev của cháu từ Rinko-san và thấy thú vị nên đã dùng nó làm tên nhà soạn nhạc. Cô ấy là một người hay đùa cợt, nhưng kỹ năng sáng tác thì là thật. Người thầy mà Rinko-san ngưỡng mộ và muốn vào cùng khoa chính là cô ấy ạ.”
Tôi ngừng lời, thăm dò phản ứng của bố Rinko. Biểu cảm của ông không thay đổi. Chỉ có một tia sáng nào đó thoáng lóe lên trong đáy mắt ông chăng.
Tôi thở ra một hơi rồi nói tiếp.
“Chắc bác nghe cũng đã hiểu, bản nhạc đó được tối ưu hóa để tạo ra âm thanh hoành tráng với một biên chế nhỏ tí như hạt đậu của ‘Dàn nhạc Giao hưởng Kemono-michi’. Nhưng thế vẫn chưa đủ. Mọi người trong ‘Kemono-michi’ đã tập luyện rất kỹ và ngay từ đầu màn trình diễn đã có chất lượng khá cao, nhưng cháu vẫn thấy thiếu thốn. Cháu nghĩ nếu là mình thì có thể làm tốt hơn rất nhiều. Vì đó là nhạc của cháu mà.”
Công việc quan trọng nhất của một nhạc trưởng, như lời Komori-sensei đã nói. Đối thoại với nhà soạn nhạc.
Tôi đã phải đối diện với chính bản thân mình một cách triệt để. Đó là bản nhạc của tôi, mà cũng không phải là của tôi. Tôi có thể nhìn thấy nó nhưng không thể định hình được. Tôi đã không thể truyền tải được thứ âm nhạc đang cuộn xoáy trong mình đến dàn nhạc.
Bằng lời nói, hoàn toàn không thể chạm tới được.
Vì vậy, tôi không còn cách nào khác ngoài việc ném thẳng bản thân mình vào đó. Tôi đã cho họ nghe tất cả những bài hát mà tôi đã viết. Ngay cả bản ‘Renaissance Decadence’ nguyên gốc cũng là một ca khúc mà tôi đã từ bỏ ý định biến nó thành một bài hát. Hình ảnh mơ hồ của ca từ đã thấm đẫm vào giai điệu.
Tôi đã tin tưởng.
Nếu là Hanazono-sensei.
Nếu là bản chuyển soạn của người hiểu tôi hơn bất cứ ai──theo một nghĩa nào đó còn hơn cả chính tôi──thì chắc chắn cô ấy đã thấu hiểu và giữ lại được cái hồn ca cháy bỏng mà tôi đã dệt nên trong chuỗi âm thanh điện tử, đặt nó vào giữa dàn nhạc dây và kèn.
Và dàn nhạc mà cô ấy đã dày công rèn giũa, chắc chắn cũng sẽ cảm nhận được.
Nó chỉ đang ngủ yên mà thôi.
Chỉ cần một cú hích, chỉ cần đánh thức nó dậy là đủ. Tôi đã tin như vậy.
“...Vì vậy, bản nhạc đó chỉ có dàn nhạc ấy mới có thể trình diễn được trên khắp thế giới này... và hơn nữa, có lẽ, là một bản nhạc mà chỉ mình tôi mới có thể chỉ huy được──”
Nói ra thành lời nghe thật ngượng ngùng.
Nhưng đó là lời tự đáy lòng. Tôi sẽ bộc bạch một cách thành thật.
“──Và nếu bác cảm thấy hài lòng với nó, cháu thật sự rất vui.”
Một khoảng lặng kéo dài.
Nó dài đến mức khiến tôi cảm thấy bất an.
Một người đàn ông mặc vest, có vẻ là nhân viên của nhà hát, đi ngang qua sảnh và liếc nhìn chúng tôi với ánh mắt nghi ngại.
Rồi Saejima Toshiomi làm một việc chưa từng có. Ông là người chủ động rời mắt đi trước.
Sau một tiếng thở dài cố tỏ ra tự nhiên, ông mở lời.
“...Tôi xin công nhận rằng ‘Dàn nhạc Giao hưởng Kemono-michi’ có trình độ kỹ thuật cao và sở hữu những ưu điểm độc đáo. Tuy nhiên, việc đó và việc có được tái công nhận là đoàn thể chính thức hay không lại là hai vấn đề khác nhau. Đó cũng không phải là điều mà một mình tôi có thể quyết định.”
Lần này, đến lượt tôi là người tạo ra một khoảng lặng khó xử. Tôi thực sự không hiểu mình vừa nghe được chuyện gì.
“...Ể? ...À, vâng.”
Một âm thanh ngớ ngẩn thoát ra từ khuôn miệng đang hé mở của tôi. Saejima Toshiomi nhíu mày.
“Cậu cho tôi nghe màn trình diễn này là vì mục đích đó mà, phải không?”
“À... vâng. Xin lỗi bác. Đúng, hình như là vậy thì phải.”
Cuối cùng thì đầu óc tôi cũng bắt kịp được với lời nói.
Đúng rồi, ban đầu đúng là chuyện đó.
Cho người đàn ông này, một giám đốc điều hành của một quỹ tài trợ công ích, nghe màn trình diễn tuyệt vời của “Kemono-michi” và làm cho ông ta phải sáng mắt ra.
Nhưng──.
Tôi gãi đầu.
“Ban đầu thì, vâng, cháu đã định như vậy. Cháu mời bác đến lễ hội âm nhạc là vì thế, và cháu nghĩ nếu bác công nhận thực lực của họ, có lẽ bác sẽ nói giúp một lời... à, nhưng mà, chuyện đó giờ không còn quan trọng nữa ạ. Dĩ nhiên nếu được công nhận lại thì sẽ rất tuyệt, nhưng việc có tiếp tục với âm nhạc hay không, cuối cùng vẫn là do chính họ quyết định.”
Tôi nhìn về phía cuối hành lang.
Trong phòng chờ, có lẽ họ đã quyết định được quán nhậu rồi chăng. Hay họ đang bàn về tăng hai, tăng ba. Biết đâu, còn cả những chuyện sau đó nữa.
“Cháu chỉ là muốn được trình diễn bản nhạc đó thôi. Cháu muốn cho mọi người được nghe nó. Với một dàn nhạc tuyệt vời như vậy, với bản nhạc của cháu được chuyển soạn một cách xuất sắc đến thế, sẽ thật lãng phí nếu cứ để nó kết thúc mà không được trình diễn.”
Hơn nữa, tôi thầm nói thêm trong lòng.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp một người phủ nhận hoàn toàn thứ nhạc rock mà chúng tôi đã và đang theo đuổi. Vì vậy, tôi đã muốn thử, dù có phải lừa một chút, để ném thẳng bản nhạc của mình vào ông ấy dưới danh nghĩa nhạc cổ điển.
Giờ đây, khi đã được công nhận, lòng tôi nhẹ nhõm vô cùng.
Cảm giác cực kỳ dễ chịu.
Âm nhạc, tất cả chỉ là vì cảm giác thoải mái đó──
Lý do để tiếp tục, hay cái cớ để từ bỏ, một khi đã nói ra thành lời, tất cả đều trở thành lời nói dối.
Kẻ nào có ngọn lửa trong tim, thì dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ tiếp tục. Kẻ nào ngọn lửa đã tàn sẽ là người ra đi trước. Chỉ có vậy mà thôi.
Tôi chỉ truyền một chút hơi ấm cho dàn nhạc đó. Ngoài ra, không ai có thể làm gì hơn được.
“Tôi hiểu rồi.”
Saejima Toshiomi thì thầm.
“Cậu đã cho tôi nghe một màn trình diễn rất hay. Xin hãy gửi lời chào của tôi đến các thành viên trong dàn nhạc. Và cả,”
Tôi có thể thấy ông đã do dự một chút, không biết có nên nói hay không. Đây cũng là một cử chỉ tôi lần đầu được thấy.
Nhưng cuối cùng ông vẫn nói ra những lời đó.
“Chuyện của Rinko, sau này cũng mong cậu chiếu cố.”
Tôi lặng lẽ tiễn bóng lưng ông cúi chào một cái rồi bước đi.
*
“‘Sau này cũng mong cậu chiếu cố’? Bố tớ nói vậy á? Về chuyện của tớ? ...Hừm. Nên coi đó là lời cho phép hẹn hò, hay là cho phép kết hôn đây.”
“Đó chỉ là lời nói xã giao thôi! Cậu đang nghĩ cái gì vậy Rinko-san!”
“Rõ ràng là ý nhờ cậu chiếu cố với tư cách thành viên ban nhạc mà!”
“Nhưng bố tớ không đời nào công nhận hoạt động ban nhạc của tớ, nên việc hiểu đó là lời nhờ vả cá nhân đến Murase-kun là hợp lý.”
“Nhưng từ đó mà suy ra chuyện quan hệ nam nữ thì đúng là một bước nhảy vọt quá xa đấy!”
“Với lại có khi bố cậu ấy cũng nghĩ Makoto-chan là con gái đó? Nghe nói lần đầu gặp mặt nhiều người không nhận ra cậu ấy là con trai đâu!”
“Về phần tớ thì Murase-kun có bị đối xử như con gái cũng không có vấn đề gì đặc biệt.”
“Dù cho Rinko-san và bác trai có chấp nhận thì pháp luật cũng không cho phép đâu ạ!”
...Và, cứ như thế, không cần phải nói cũng biết, mấy ngày sau trong ban nhạc đã nổ ra một trận náo loạn lớn.