Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

(Đang ra)

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

小小小小小小飞

"Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi!"Vị thánh nữ xinh đẹp và thuần khiết mang thuốc đến chữa trị vết thương cho anh.Ngày hôm đó, anh tận mắt chứng kiến sự phản bội, nỗi tuyệt vọng xé nát linh hồn.

30 57

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

23 107

Cựu Vực Quái Đản

(Đang ra)

Cựu Vực Quái Đản

Hồ Vĩ Bút

Song, khi đột ngột phải đối mặt với những thứ ấy một lần nữa, cậu mới nhận ra thế giới này đã trở nên thật bất thường.

57 633

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

301 7429

Ánh Sáng Cuối Con Đường

(Đang ra)

Ánh Sáng Cuối Con Đường

TurtleMe

Reincarnated into a new world filled with magic and monsters, the king has a second chance to relive his life. Correcting the mistakes of his past will not be his only challenge, however.

526 5281

Tập 04 - Chương 1 Vị Bạc Hà và Cánh Bướm Đỏ

──Trên một hòn đảo sâu trong màn sương kia, các ngươi sẽ gây dựng nên một thiên đường của riêng loài chó, và rồi sau đó, các ngươi sẽ tuyên chiến với thế kỷ hai mươi mốt.

──Trích "Belka, sao không sủa đi?" Furukawa Hideo

.

.

Chương 1 Vị Bạc Hà và Cánh Bướm Đỏ

“Cậu có nghĩ là trên mặt trăng có tiếng vọng không?”

Kurokawa-san hỏi một câu như vậy vào giờ giải lao giữa lúc đang làm việc.

“‘Mặt trăng’? Ý chị là… mặt trăng lơ lửng trên trời kia ạ?”

“Đúng vậy. Nếu cậu hét ‘Alô’ trên mặt trăng thì có tiếng ‘Alô’ đáp lại không?”

“Vì không có không khí nên vốn dĩ làm gì có âm thanh đâu ạ?”

“Ồ, câu trả lời mẫu mực đấy,” Kurokawa-san cười. “Nhưng mà, nghe nói bên trong mặt trăng là một cái hang rỗng đấy.”

“À, em cũng có nghe nói qua chuyện đó.”

“Thế nên, có giả thuyết cho rằng có một loại khí nào đó tích tụ trong cái hang rỗng bên trong. Nếu vậy thì dù là trên mặt trăng, chỉ cần ở dưới lòng đất là sẽ có tiếng vọng vang lên. Lãng mạn đúng không?”

Nói rồi, Kurokawa-san quay lại nhìn bức tường phía sau quầy.

Một tấm biển trong suốt có in logo của phòng thu được treo ở đó.

──〝MOON ECHO〟.

“Thì ra đó là ý nghĩa của cái tên ạ.”

Hay đúng hơn, đây là màn giải thích nguồn gốc tên phòng thu à? Đột ngột quá nên mãi giờ tôi mới thấm.

Kurokawa-san là cô chủ trẻ tuổi của phòng thu âm nhạc ở Higashi-Shinjuku, nơi ban nhạc của chúng tôi coi như địa bàn hoạt động. Đổi lại việc thỉnh thoảng được miễn phí tiền phòng thu, chúng tôi phải phụ giúp việc vặt, thành ra mối quan hệ này cũng chẳng rõ là đang chăm sóc hay được chăm sóc nữa.

Chống cằm lên quầy, Kurokawa-san thở dài một tiếng sầu muộn rồi lẩm bẩm.

“Chị nghĩ đó là một cái tên hay đấy chứ. Nhưng đã không được chọn.”

Tôi nghiêng đầu. Không được chọn?

“Ơ, nhưng mà, nó đang được dùng làm tên cửa hàng đây còn gì.”

“Không, không phải thế, vốn dĩ nó là một trong những cái tên được cân nhắc cho ban nhạc của chị.”

Nhắc mới nhớ, tôi từng nghe Hanazono-sensei kể rằng Kurokawa-san ngày xưa từng chơi trong một ban nhạc.

“Bỏ ‘Moon Echo’ đi rồi, chị đã thay bằng tên gì ạ?”

Kurokawa-san viết ba chữ lên tờ giấy nhớ gần đó.

──『Kuroshichou』. (Hắc Tử Điệp)

Cái này… ừm…

Là một cái tên khiến người ta thấy ngứa ngáy theo nhiều nghĩa.

Dù nghĩ vậy nhưng tôi đã cố không để lộ ra mặt, song có vẻ như đã bị phát hiện ngay tắp lự, Kurokawa-san nhếch mép một cách mỉa mai.

“Cũng không phải là một cái tên tồi đâu. Người thích thì sẽ cực kỳ thích mấy cái tên kiểu này. Nhưng đặt tên như thế này thì chỉ có nước mặc đồ Gothic rồi chơi V-kei thôi. Hoặc là một bài hát dữ dội theo hợp âm thứ, hoặc là một bản ballad có chút u uất.”

“Em thấy hợp với chị mà.”

Với vóc người cao ráo và khí chất mỹ miều có phần u tối, Kurokawa-san mà trang điểm đậm và diện đồ đen thì chắc hẳn sẽ cực kỳ bắt sân khấu cho xem.

“Cũng khá nổi tiếng đấy. Nhưng chị chưa bao giờ có ý định sẽ tiếp tục mãi mãi. Ra trường được hai, ba năm thì tan rã.”

“Ừm, có phải là do mọi người đi làm, bận rộn hơn nên…”

“Không, ngược lại. Chắc là do bỏ ban nhạc nên mọi người mới đi làm. Hồi còn thường xuyên đi diễn live, bọn chị đã nghiêm túc nhắm đến việc chuyên nghiệp đấy.”

Đến đây, Kurokawa-san ngừng lời, rồi nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Khi chị mở miệng lần nữa, giọng nói phát ra mang một sắc màu như vũng nước đọng sau cơn mưa thu.

“Hầu hết mọi người rồi sẽ có lúc từ bỏ thôi. 99.9 phần trăm sẽ từ bỏ âm nhạc. Mako đang có một cuộc đời âm nhạc thực sự hạnh phúc, nên chắc có nói cậu cũng không hiểu được đâu. Cậu chẳng thể nào tưởng tượng được cảnh mình từ bỏ âm nhạc, đúng không?”

“Vâng, thì… Tại em vẫn còn là học sinh cấp ba, và lịch sử âm nhạc cũng không dài đến thế.”

“Đó không phải là vấn đề thời gian.”

Kurokawa-san nói vậy, rồi quay hẳn về phía tôi, dùng ngón tay vẽ một đường ngang dài trên mặt quầy. Như thể để ngăn cách chính chị và tôi.

“Làm công việc này, chị đã gặp hàng vạn người chơi nhạc rồi. Nên dần dần cũng hiểu ra thôi. Cậu là người của đất nước bên đó.”

Vào khoảnh khắc ấy, một dòng sông sâu và tối tăm đã lặng lẽ chảy qua biên giới giữa hai chúng tôi.

Tôi quay trở lại luyện tập cùng Paradise Noise Orchestra ngay sau khi ba ngày Tết kết thúc và phòng thu mở cửa trở lại. Bốn giờ chiều, bốn người tập trung tại “Moon Echo” như thường lệ. Bốn người. Không có Kaya. Bassist là tôi.

Vì đã chào hỏi năm mới trong chuyến viếng đền đầu năm nên chúng tôi không tán gẫu thừa thãi, nhanh chóng sắp xếp thiết bị và bắt đầu chơi ngay.

Đối với tôi, đây là buổi biểu diễn cùng ban nhạc sau một thời gian dài, nên trước hết, chúng tôi lướt qua các bài hát quen thuộc.

Thật dễ chịu.

Cảm giác như toàn bộ máu trong cơ thể được thay mới hoàn toàn. Từng nốt nhạc thấm sâu vào tận xương tủy và bùng cháy lấp lánh.

Năm ngoái, khi nghĩ đến việc tạm thời rời xa những ngày tháng ngập chìm trong ban nhạc, tôi đã khao khát thế giới desktop đơn độc đến thế, vậy mà giờ đây, sau khi đã nếm trải đủ đầy sự cô độc, ngọn lửa cộng hưởng phức tạp trong ban nhạc lại trở nên đáng quý hơn bao giờ hết.

Đúng là một kẻ tùy hứng, chính tôi cũng nghĩ vậy.

Chắc chắn sau này tôi vẫn sẽ tiếp tục chao đảo trên lằn ranh mong manh, bị những ham muốn của bản thân xoay như chong chóng và gây phiền hà cho mọi người xung quanh. Dù cảm thấy có lỗi, nhưng có lẽ bản thân tôi cũng chẳng thể làm gì khác được. Xin lỗi. Xin lỗi cả thế giới. Chính vì là một kẻ như tôi nên ít nhất đối với âm nhạc, tôi phải đối mặt một cách trực diện và bằng tất cả sức lực.

Chúng tôi chơi liền bốn bài, mồ hôi nhễ nhại rồi mới nghỉ giải lao. Sau khi mỗi người uống nước xong, vẫn không một ai lên tiếng. Cảm thấy có gì đó đáng ngại, tôi nhìn quanh mặt các thành viên rồi rụt rè hỏi.

“…Ừm… Lâu rồi mới chơi lại, có chỗ nào không hài lòng à? Về phần mình thì, tớ nghĩ là đã theo kịp được…”

“Ể?” Shizuki ngạc nhiên mở to mắt. “Không có gì không hài lòng cả đâu ạ. Vẫn là Makoto-san như mọi khi. Nhịp điệu của tôi quả nhiên là phải đi cùng với Makoto-san.”

“Tớ đã định nếu cậu mà xuống tay là sẽ chê cho một trận tơi bời, ai dè còn chơi tốt hơn trước.”

Rinko có vẻ không hài lòng theo một nghĩa khác.

“Đã không nhận Kaya-chan thì không thể chơi một cách xoàng xĩnh được nhỉ.”

Akane cười toe toét rồi uống cạn phần còn lại của chai nước.

“Kaya chắc chắn là khéo hơn, nhưng Murase-kun có gì khác nhỉ,” Rinko ra vẻ đăm chiêu.

“…Giới tính?” Akane đáp.

“Giới tính thì có gì mà khác.”

“Vậy à.”

“Đừng có tin sái cổ thế! Giới tính khác nhau mà!”

“Makoto-chan chỉ khác có một nhiễm sắc thể thôi mà, phải không?”

“Người ta gọi đó là khác giới tính đấy!”

“Nhiễm sắc thể Y của Makoto-san là Y trong ‘Yêu kiều’ mà.”

Vô nghĩa đến mức tôi chẳng biết phải bắt bẻ từ đâu nữa.

Akane như chợt nhớ ra điều gì đó, bèn nói.

“À mà này, hồi chị Kyoko đến phòng thu ấy. Chẳng phải chúng ta đã có buổi phỏng vấn cá nhân sao. Lúc đó mọi người không bị cảnh báo là ban nhạc 3 nữ 1 nam rất nguy hiểm à?”

“Tớ có. Chị ấy nói với một giọng rất thấm thía.”

“Tôi cũng bị nói vậy, nhưng đã trả lời là tuyệt đối không sao đâu ạ.”

Ủa, khoan, cái gì vậy, mọi người đều bị nói thế à? Tôi muốn nghe kỹ hơn về chuyện đó cơ?

“Vì ban nhạc của chúng tôi là 3 nữ 1 Makoto mà.”

“Khác có một chữ! Nhưng là cả một trời một vực!” Akane cười lăn lộn.

“Theo lý thuyết đó thì dù Murase-kun có tăng lên bao nhiêu người cũng không thành vấn đề. Kiểu như 3 nữ 3 Makoto.”

“Makoto-san mà có tới ba người… hạnh phúc tột cùng…”

“Shizu-chan, xin lỗi lúc cậu đang mơ màng, nhưng ba người thì đúng là hơi…”

“Chính tôi đây cũng thấy phát hoảng đây này.”

“Vậy à?” Rinko nói. “Tớ thấy tiện mà, có thể phân chia công việc. Một người phụ trách sáng tác, một người phụ trách bass, một người phụ trách hát.”

“Tớ làm một mình được hết mà?”

“Với lại dù có trùng lịch vào Giáng sinh cũng không sao.”

“Về việc đó tôi vô cùng xin lỗi!”

Bị đánh trúng yếu điểm bất ngờ, tôi dập đầu lạy.

Mà không, cũng không có trùng lịch đâu nhé? Tôi đã sắp xếp thời gian lệch nhau một chút cho cả bốn người mà? Tôi thầm thì bào chữa trong lòng.

“Vậy thì cần thêm phần của Kaya-san nữa, nên là Makoto 4 nhé.”

“Còn cần một người ở nhà vừa nghĩ về MisaO-san vừa cô đơn xem video nữa, nên là Makoto 5.”

“Cứ thế này thì Trái Đất sẽ ngập tràn Murase-kun và phát nổ mất.”

Đầu tôi sắp phát nổ trước thì có.

Tuy nhiên, tôi nghĩ thầm trong lúc ngắm nhìn ba cô gái đang tiếp tục câu chuyện vô bổ.

Mình đã trở về rồi.

Dù không muốn thừa nhận cho lắm, nhưng sự ồn ào này chính là khung cảnh nguyên sơ của Paradise Noise Orchestra. Chúng tôi đã bắt đầu từ việc ngày nào cũng tụ tập tán gẫu trong phòng chuẩn bị âm nhạc thơm mùi cà phê. Nếu không có cuộc nói chuyện nhảm nhí mà họ bày ra lấy tôi làm cái cớ này, thì đây đã không phải là ban nhạc của chúng tôi.

Thế nhưng, vở kịch của ngày hôm đó vẫn còn phần tiếp theo sau khi buổi luyện tập ở phòng thu kết thúc.

Khi chúng tôi dọn dẹp xong và ra khỏi phòng để thanh toán ở sảnh, chúng tôi nghe thấy tiếng ai đó đang cãi nhau ở không gian dành cho nhân viên phía sau quầy.

Một người là Kurokawa-san.

“Đã bảo là! Không phải chuyện đó, nhìn là biết mà.”

Giọng của người còn lại không nghe rõ, nhưng có vẻ không phải là một bầu không khí hòa nhã.

Trong lúc tôi đang nghĩ không biết có rắc rối gì không và vừa thanh toán xong, định quay lưng đi khỏi quầy thì Kurokawa-san xuất hiện từ phía sau. Thêm một người nữa, một phụ nữ trẻ, ló mặt ra sau lưng chị.

Mắt chúng tôi chạm nhau.

Đó là một người phụ nữ có khuôn mặt sắc sảo. Tuổi tác chắc cũng bằng Kurokawa-san. Cả hai đều có chung vẻ đẹp lộng lẫy đầy tính chiến đấu, nhưng nếu Kurokawa-san dùng súng thì người còn lại dùng kiếm, có một sự khác biệt về khí chất như vậy.

Người phụ nữ đó lườm tôi một cách gay gắt, rồi thì thầm vào tai Kurokawa-san.

“…Lẽ nào là cậu bé đó?”

“Đúng vậy. Mako, đúng lúc lắm.”

Tôi có một dự cảm chẳng lành, nhưng đã quá muộn. Kurokawa-san vươn tay qua quầy và nắm chặt lấy cổ tay tôi. Chị quay lại nhìn người phụ nữ phía sau và nói.

“Đây là bạn trai hiện tại của chị. Bọn chị cũng đã đính hôn rồi.”

“ẾẾẾẾẾẾ?”

Một tiếng kêu kỳ lạ bật ra khỏi miệng tôi. Ngay sau lưng, Rinko lẩm bẩm.

“Makoto 6…”

“Kh-khoan, chờ một chút, n-này, Kurokawa-san?”

Bị các thành viên trong ban nhạc nhìn với ánh mắt nửa ngờ vực nửa tò mò, tôi luống cuống cả lên. Kurokawa-san ôm chặt vai tôi và kéo ra ngoài tòa nhà. Bị chị ấy áp sát như thế thì hiểu lầm có giải quyết được cũng thành không mất!

“Xin lỗi Mako, cậu配合 nói chuyện với chị một chút đi. Này, cô ta đang nhìn kìa, cười rồi vẫy tay đi.”

Kurokawa-san hất cằm về phía bên kia cánh cửa kính. Người phụ nữ lúc nãy đang đứng cạnh quầy, hướng ánh mắt nghi ngờ về phía này.

Tôi đành phải nở một nụ cười gượng gạo.

Ánh mắt cô ta hùng hồn hỏi, mày là ai. Kurokawa-san nói bên tai tôi.

“Lát nữa cậu có buổi họp ban nhạc đúng không. Tạm thời hôm nay cứ rút lui đi. Chuyện đính hôn lát nữa chị sẽ liên lạc nói chi tiết sau.”

“Đ-đính hôn á? Là sao ạ?”

Khi tôi kể chuyện này cho Kaya, y như rằng cô bé đã vồ vập hỏi với vẻ mặt tuyệt vọng.

“Không, thì, cái đó,… Học bài đi?”

“Anh định lảng tránh à, senpai!”

Ngày hôm sau buổi luyện tập ở phòng thu, chúng tôi đang trong buổi học nhóm mà tất cả thành viên trong ban nhạc vây quanh Kaya. Địa điểm là nhà của Akane. Nhà Rinko và Shizuki thì khó xử khi gặp phụ huynh (chủ yếu là tôi), Kaya thì đang giấu bố mẹ chuyện thi cử, còn phòng tôi thì quá hẹp, nên theo phương pháp loại trừ, chúng tôi đã chọn dinh thự Kudou.

Tuy nhiên, buổi học cũng chẳng thể bắt đầu một cách suôn sẻ. Chuyện mới xảy ra ngày hôm qua mà.

“Bọn tớ cũng tò mò không tập trung được, nên nói cho xong trước đi.”

Akane vừa bưng trà cho đủ số người vừa nói vậy, nhưng nhìn mặt thì rõ ràng là đang hóng chuyện.

“Nếu trưởng nhóm bị bắt vì tội lừa đảo hôn nhân thì phiền lắm, nên Murase-kun có trách nhiệm giải trình đấy.”

“Rinko thật sự là hết lần này đến lần khác tìm cách biến tớ thành tội phạm nhỉ…”

“Makoto-san không sao đâu ạ, tội trùng hôn chỉ bị phạt tù có hai năm thôi, với lại không áp dụng cho hôn nhân thực tế đâu ạ!”

Không sao chỗ nào chứ. Mà sao Shizuki lại đi tra mấy cái đó vậy.

Chà, dù sao thì cứ thế này cũng không học được, đành phải giải thích một chút vậy.

Không cần phải nói, hôm qua sau đó, cả nhóm lại kéo nhau đến quán McDonald's quen thuộc như mọi khi, nhưng ai nấy đều bồn chồn không yên nên chẳng thảo luận được gì ra hồn.

“Ừm. Nói từ đâu bây giờ nhỉ. Tóm lại là chuyện bạn trai hay đính hôn đều là nói dối hết.”

“Sau đó Kurokawa-san có thực sự liên lạc với cậu không?” Akane xen vào.

“Ừ, nửa đêm qua LINE.”

“Ể, chờ một chút ạ.” Kaya nhoài người về phía trước. “Là quan hệ nhân viên và khách hàng đúng không ạ? Tại sao lại trao đổi LINE với nhau ạ? Hay là thực sự đã đính hôn rồi?”

“Sao lại thế được. Theo lý lẽ đó thì tớ đính hôn với tất cả mọi người ở đây à.”

Một sự im lặng mang theo hơi nóng bao trùm căn phòng.

…Phản ứng gì đi chứ! Sao đúng lúc này lại đồng loạt im lặng như đã hẹn trước vậy!

Shizuki bẽn lẽn mở miệng.

“Makoto-san không sao đâu ạ, tội trùng hôn không áp dụng nếu chỉ mới đính hôn đâu.”

“Tôi không lo chuyện đó! Còn nhiều chuyện khác để nói mà?”

“Đính hôn với nhiều người thì chắc chắn là lừa đảo hôn nhân rồi còn gì.”

“Đừng làm mọi chuyện tệ hơn chứ!”

“Chúng ta được kết nối bằng sợi chỉ đỏ định mệnh LINE nhỉ.”

“LINE màu xanh lá cây mà!”

Nhìn cuộc đối đáp của tôi với ba người họ, Kaya lúng túng bối rối.

“Ừm, đến lượt em đúng không ạ, phải, ừm, nói gì đó thật thú vị mới được.”

“Làm gì có cái quy tắc ngầm nào trong ban nhạc như thế.”

Sẽ thật phiền nếu cô bé nghĩ rằng mình không thể trở thành thành viên chính thức vì không có tài năng của một diễn viên hài. Nhưng Kaya sau một hồi đăm chiêu suy nghĩ, đột nhiên mặt đầy khí thế, vỗ tay một cái.

“Nghĩ ra rồi! Kết duyên thì thành hôn ước, kết tủa thì thành thạch cao.”

“Cái đầu óc nhanh nhạy đó để dành cho kỳ thi đi…”

Bị tôi chỉ trích, Kaya hoàn toàn suy sụp. Shizuki ngồi cạnh không đành lòng, liền ôm lấy và xoa đầu cô bé.

Rinko lườm tôi bằng ánh mắt lạnh lùng và nói.

“Cũng có khiếu đấy chứ. Chắc là kiểu chơi chữ cổ điển quá tao nhã đối với Murase-kun rồi.”

“Kiểu hài của Makoto-chan là coi trọng khí thế mà. Giống như xe ủi đất, có thể hốt bất kỳ pha tấu hài nào nhưng cũng sẽ nghiền nát những bông hoa xinh xắn.”

Ể, khoan đã, sao lại thành bầu không khí như thể tôi là người có lỗi vậy? Mà, có lẽ tôi đã hơi quá lạnh lùng với Kaya thật.

“Thế, vụ đính hôn với Kurokawa-san đã được chốt hạ như thế nào?”

Rinko giả vờ tra hỏi tôi để đưa câu chuyện trở lại. Hay là, cô ấy đang giả vờ đưa câu chuyện trở lại để trách móc tôi? Thôi, sao cũng được.

“Đã bảo là không có đính hôn gì cả mà. Lần trước lúc đang tán gẫu với Kurokawa-san, tôi có nói đùa rằng làm chủ phòng thu thật đáng ghen tị, tôi cũng muốn làm một công việc như vậy để kiếm sống.”

“Thực chất đó chẳng phải là một lời cầu hôn sao!”

Sao Shizuki có thể từ một chút thông tin ít ỏi đó mà đi đến kết luận này được nhỉ…?

“Ừm, tại sao lại là lời cầu hôn ạ?” Kaya, người có mạch suy nghĩ vẫn còn là của người bình thường, hỏi.

Akane từ bên cạnh đã trả lời trước cả Shizuki.

“Trở thành chủ phòng thu đâu phải là chuyện dễ dàng theo cách thông thường. Cách thực tế nhất là trở thành chồng của Kurokawa-san thôi.”

“A… v-vậy ạ. Khả năng suy luận của các senpai thật đáng nể. Em phải học hỏi mới được.”

Cái dáng vẻ đàn em mà Kaya thể hiện một cách vô thức, nếu cô bé đỗ kỳ thi thì cũng đáng lo ngại. Không biết đám con gái nhà mình có được đằng chân lân đằng đầu không nữa.

“Tóm lại là, đó chỉ là một câu chuyện đùa thôi. Chính tôi cũng đã quên mất rồi. Kurokawa-san hôm qua ở đó chắc cũng chỉ là chợt nhớ ra rồi dùng làm cớ thôi.”

“Cái cớ, là để làm gì?” Rinko hỏi.

“Khó giải thích quá… Chắc là cho mọi người xem sẽ tốt hơn. Akane, cho tớ mượn PC được không?”

“Ừ,” Akane chỉ vào chiếc bàn.

Tôi tìm kiếm trên chiếc laptop của Akane.

Từ khóa là──『Kuroshichou』.

Rất nhiều video live xuất hiện. Tôi bật một video có vẻ có chất lượng hình ảnh tốt nhất.

“…A, người đang hát là Kurokawa-san?”

Akane, người đang ghé mắt nhìn màn hình qua vai tôi, nhận ra ngay lập tức. Ba người còn lại cũng xúm lại nên trước bàn bỗng chốc trở nên đông đúc đến kinh ngạc.

Ban nhạc visual-kei 『Kuroshichou』 là một bộ đôi.

Một ca sĩ chính mặc bộ vest đen bó sát, và một nghệ sĩ guitar với trang phục cũng lấy màu đen làm chủ đạo nhưng được điểm xuyết bằng rất nhiều diềm xếp và ruy băng sặc sỡ.

Trên ảnh thumbnail thì cả hai đều trông giống nam giới, nhưng thực ra đều là nữ. Ca sĩ chính là Kurokawa-san, còn nghệ sĩ guitar là người đã đến “Moon Echo” hôm qua. Khuôn mặt sắc nét, có chiều sâu đó chỉ mới nhìn một lần mà đã hằn sâu trong trí nhớ.

“…Nổi tiếng thật đấy ạ…”

Trước sự cuồng nhiệt của khán giả như muốn phá vỡ cả khung hình, Shizuki thốt lên một giọng kinh ngạc.

“Bây giờ họ không còn hoạt động ban nhạc nữa à?” Rinko hỏi.

“Ừ. Đã tan rã bốn năm trước rồi.”

“Bốn năm trước? Nhưng gần đây vẫn có bình luận mỗi ngày mà.”

Akane đặt tay lên tay tôi, điều khiển chuột và cuộn màn hình xuống dưới. Phần bình luận tràn ngập những tiếng nói của người hâm mộ mong muốn ban nhạc tái hợp.

“Cái này, phần nhạc đệm là được lập trình sẵn. Hiếm thấy đối với một ban nhạc kiểu này.”

Rinko dí sát mặt vào màn hình, xác nhận rằng không có nghệ sĩ nào khác ngoài hai người trên sân khấu.

“Nghe nói lúc mới thành lập là một ban nhạc sáu người.”

Tôi lượm lặt những thông tin về 『Kuroshichou』 trên mạng. Cũng có hình ảnh cả sáu người, nhưng họ còn trẻ măng. Vì là ban nhạc được thành lập ngay sau khi vào đại học, nên tuổi tác họ lúc đó cũng không khác chúng tôi bây giờ là mấy. Đó là một nhóm toàn những người phụ nữ phi giới tính, mang hương vị nguy hiểm và vô cùng lộng lẫy, nhưng hai người ở trung tâm, ca sĩ chính và nghệ sĩ guitar, là thu hút ánh nhìn hơn cả.

“Cái người tên Chouno-san, nghệ sĩ guitar này, là một trưởng nhóm cực kỳ tài ba. Chị ấy đã quyết định rành mạch concept của ban nhạc, tự tay quảng bá và giúp ban nhạc trở nên nổi tiếng đến mức huyền thoại trong giới indie. Nhưng nghe nói vì quá nghiêm khắc nên các thành viên đã lần lượt rời đi.”

“Ý cậu là yêu cầu về trình độ chơi nhạc quá cao à?”

“À, không phải là về mặt biểu diễn.”

Cái này chắc cũng nên cho mọi người xem trực tiếp sẽ nhanh hơn, tôi quay lại video, di chuyển thanh tìm kiếm đến đoạn cao trào của bài hát.

Trên sân khấu, Kurokawa-san và Chouno-san đang hòa giọng vào cùng một micro──tôi đã nghĩ vậy, cho đến khi họ thực sự hôn nhau. Ở phía sau, tay bass và tay guitar phụ cũng đang quấn lấy nhau một cách khá nồng nhiệt. Khán đài đã trở thành một biển dung nham sôi sục. Kaya đỏ mặt quay đi, Shizuki cũng kêu “Ôi” rồi lấy hai tay che mắt, Akane thì thốt lên “Uầy” với giọng nửa ngượng ngùng nửa thích thú, chỉ có Rinko là hoàn toàn bình tĩnh.

“Đó là một ban nhạc có concept ‘những người tình là nữ giới giả trai’. Việc có đến sáu thành viên cũng là để tạo ra ba cặp đôi chính thức trong ban nhạc.”

“Lại có cả một concept nhắm vào một thị trường ngách như vậy sao…” Shizuki thở dài.

“À, tớ hiểu. Kiểu này người thích sẽ phát cuồng vì nó,” Rinko bất ngờ tỏ ra thấu hiểu.

“Ể, vậy là Kurokawa-san cũng là người tình của cô guitar này à?” Akane tròn mắt hỏi.

“Không, chỉ là thiết lập như vậy thôi. Chỉ là trình diễn thôi. Nhưng người tên Chouno-san này rất cầu toàn, đến mức can thiệp cả vào đời tư của các thành viên. Cấm có bạn trai, vì nếu bị fan phát hiện thì sẽ mất đi sự nổi tiếng. Mọi người không chịu nổi nên đã lần lượt rời đi.”

“Chuyện đó thì… ừm, không thể tiếp tục được rồi…”

“Cuối cùng chỉ còn lại Kurokawa-san và hai người họ, họ đã chuyển sang digital rock với phần đệm được lập trình sẵn và cố gắng tiếp tục hoạt động.”

Kết cục, vì sự chú ý đều dồn vào hai người họ nên sự nổi tiếng không những không giảm mà ngược lại còn tăng lên.

Nhưng bốn năm trước, cha của Kurokawa-san, không thể đứng nhìn cô con gái ăn chơi lêu lổng, đã đề nghị một chuyện.

Gần đây ông mới mua một tòa nhà nhỏ ở Higashi-Shinjuku, ông sẽ giao cho cô, thử kinh doanh gì đó xem sao──.

Kurokawa-san, đã mệt mỏi với các hoạt động âm nhạc, đã chấp nhận lời đề nghị và từ giã ban nhạc. Chị quyết định tận dụng kinh nghiệm làm nhạc sĩ của mình để mở một phòng thu âm nhạc.

──Sự ra đời của “Moon Echo”.

“Chờ đã, cho con gái cả một tòa nhà á?”

Akane thốt lên một giọng kinh ngạc.

“Nghe nói nhà chị ấy là đại gia đấy.”

Vì đã có người quen là tiểu thư nhà giàu khủng khiếp Shizuki nên tôi cũng không ngạc nhiên lắm. Mà Shizuki cũng chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên cả. Người giàu đáng sợ thật.

“Và, đến đây là phần mở đầu dài dòng.”

Tôi nói vậy rồi đóng chiếc laptop lại. Dài thật.

“Người đến phòng thu hôm qua và nói chuyện với Kurokawa-san chính là nghệ sĩ guitar Chouno-san. Cô ấy đến để đề nghị tái hợp.”

“Ể, thật á! Hay quá, tớ cũng muốn nghe! Kurokawa-san chẳng bao giờ kể về ban nhạc của mình cả.”

Akane có vẻ phấn khích. Cô ấy đã quen biết Kurokawa-san từ khá lâu qua Hanazono-sensei. Thấy cô ấy mắt sáng lấp lánh như vậy khiến tôi cảm thấy có lỗi khi phải nói tiếp.

“Không, chị ấy từ chối rồi.”

“ẾẾẾẾẾ─”

“Và để làm cớ từ chối, chị ấy đã nói dối rằng tôi là bạn trai của chị ấy.”

“À, ra là vậy.”

Rinko, người đã im lặng lắng nghe từ nãy đến giờ, gật đầu.

“Tức là vì vi phạm concept của ban nhạc nên không thể được nữa. Cậu giải thích dài dòng như vậy chỉ vì chuyện đó thôi à?”

“Thì phải giải thích từ đầu đến cuối thì mọi người mới tin chứ, đằng nào cũng thế.”

“Thà là giải thích từ đầu đến cuối tớ cũng không tin. Thật ra cậu cũng đang tán tỉnh Kurokawa-san đúng không?”

“Nói dài dòng mà uổng công quá! Trả lại thời gian cho tôi!”

“Murase-kun cũng trả lại sự ngây thơ cho tớ đi.”

“Sự ngây thơ của cậu thì có liên quan gì ở đây?”

“Makoto-san, không sao đâu ạ, tôi tin anh mà.”

Shizuki rơm rớm nước mắt nói.

“Tôi sẽ tin và chờ đợi… Tội lừa đảo hôn nhân tối đa cũng chỉ bị tù mười năm thôi ạ…”

“Thế là không tin rồi còn gì!” Sao cậu lại rành chuyện đó thế? Kiến thức đó có cần thiết không?

“À, ừm──”

Kaya, người đã lắng nghe toàn bộ câu chuyện từ phía sau tôi, bối rối nhìn mọi người và nói.

“Cái này, ừm, có phải là mọi người không tin câu chuyện của Murase-senpai không ạ? Có chỗ nào đáng ngờ sao ạ? Em thì, em nghĩ là đúng như anh ấy nói mà.”

“Không sao đâu, Kaya-chan,” Akane mỉm cười hiền hậu. “Là trưởng nhóm của tụi mình mà? Dĩ nhiên là mọi người đều tin rồi.”

Liệu có lời nói tin tưởng nào lại nghe mỏng manh, không đáng tin và lạnh lẽo đến thế không.

Rinko cũng nói với vẻ mặt như đó là điều hiển nhiên.

“Tin ngay thì còn gì vui nữa. Phải chọc ghẹo mọi điểm có thể chọc ghẹo chứ.”

“Cuối cùng cậu cũng thừa nhận ‘chọc ghẹo’ mà không chút do dự nào rồi nhỉ…”

“Ngày xưa tớ đã dựng lên một bức tường với xung quanh và không thể biểu lộ cảm xúc. Có thể trở nên thẳng thắn như thế này là nhờ có Murase-kun. Tớ rất biết ơn.”

“Sao lại tổng kết như một câu chuyện tốt đẹp vậy?”

“Vậy Murase-kun định làm gì với Kurokawa-san?”

Phớt lờ lời phản đối của tôi, Rinko tiếp tục tổng kết. Như vậy cũng tốt.

“Làm gì, là sao. Chẳng làm gì cả. Chắc cũng chỉ là cái cớ tạm thời của ngày hôm qua thôi.”

“Hửm? Chắc vậy nhỉ.”

Rinko quay trở lại ghế đệm ở bàn. Lấy đó làm hiệu, các thành viên khác cũng rời khỏi chỗ tôi và ngồi xuống sàn.

“Vậy thì câu chuyện đã nắm được rồi, chúng ta bắt đầu học thôi. Kaya, bắt đầu từ môn nào đây.”

“A, vâng, bài thi thử môn tiếng Anh khá là──”

“Tiếng Anh thì chắc là tớ! Hay là mọi người cùng thử làm đề thi thử một lần xem sao?”

“Nghe có vẻ thú vị. Không biết mình còn nhớ được bao nhiêu kiến thức cấp hai nữa…”

Bốn người họ vây quanh bàn, vui vẻ mở sách giáo khoa và bắt đầu lia bút chì.

Nhân tiện, cái bàn hình vuông, nên bốn người đã chiếm hết các cạnh.

…Tôi, có thừa không nhỉ?

“Tôi về được không. Chắc tôi là người có thành tích kém nhất trong nhóm này nên cũng chẳng giúp được gì.”

Vừa nói xong, tôi lập tức bị tập trung hỏa lực.

“Chẳng phải senpai đã nói là không thể vào ban nhạc vì có kỳ thi sao! Hãy chịu trách nhiệm và ngồi đó xem cho kỹ đi!”

“Vai trò của Murase-kun là làm sai những câu hỏi mà học sinh tiểu học cũng không sai để khích lệ mọi người.”

“Makoto-chan bật nhạc nền đi. Nhạc cụ gì cũng có mà.”

“A, trang phục cũng có rất nhiều đúng không ạ? Trang phục hồi lễ hội văn hóa cũng là của Akane-san mà, anh hãy mặc một bộ dễ thương như vậy rồi đi rót trà đi ạ.”

Tôi về được không!

Lời nói dối của Kurokawa-san không chỉ là một câu nói thoảng qua để đối phó tình hình.

["Hôm nay rảnh không? Có trả tiền."]

Bị gọi đến Shinjuku bằng một tin nhắn LINE như vậy, tôi cuối cùng lại phải đối mặt với Chouno-san, guitarist của "Kuroshichou", tại một quán cà phê. Kurokawa-san ngồi cạnh tôi, mặc một bộ đồ trông nữ tính đến mức tôi chưa từng thấy bao giờ. Hóa ra người này cũng có váy cơ đấy.

"Thấy chưa, tôi gọi là đến ngay. Mako mê tôi như điếu đổ rồi."

Vừa mở lời, Kurokawa-san đã nói với Chouno-san bằng một vẻ mặt đắc chí khiến tôi chỉ biết há hốc mồm. Cái gì vậy chứ? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

"...Thằng bé còn là học sinh cấp ba mà?"

Chouno-san lại ném cho tôi một ánh nhìn còn đầy nghi hoặc hơn lần gặp trước. Lần này, trang phục của tôi có phần giản dị hơn, với áo thun dài tay, quần short và quần tất dài màu đen, nhưng hình thêu trên ngực lại là một họa tiết hoa hồng và bướm phượng hoàng vô cùng công phu.

"Nhỏ hơn cả một con giáp. Đính hôn? Cô nghiêm túc đấy à?"

Cũng phải thôi, tôi nhún vai, liếc nhìn sắc mặt Kurokawa-san. Hình như cô ấy là bạn cùng lớp với Hanazono-sensei hồi cấp ba thì phải. Tôi chưa bao giờ dám làm cái việc liều mạng là hỏi tuổi của sensei hay Kurokawa-san, nhưng chắc chắn là cách nhau hơn mười tuổi.

"Nghiêm túc chứ sao không. Dĩ nhiên là kế hoạch kết hôn sau khi tốt nghiệp rồi."

Kurokawa-san nói với vẻ mặt thản nhiên. Cô ta nghĩ có thể lừa được đến cùng sao...?

"Vì thế nên tôi đã có Mako rồi, không thể tham gia ‘Kuroshichou’ được đâu. Concept vẫn không thay đổi so với trước đây, đúng không?"

Chouno-san nhìn qua lại giữa mặt tôi và mặt Kurokawa-san hai lần.

"Chuyện hai người đang hẹn hò thì tôi hiểu rồi, nhưng mà..."

Hiểu rồi là sao chứ! Ngay từ đầu đã không nên tin vào chuyện đó, rõ ràng là nói dối mà! Tôi suýt nữa thì hét lên. Mà thực ra, đáng lẽ tôi nên nói thẳng ra như vậy. Nhưng tôi đã hoàn toàn rối bời vì sự khó hiểu của tình huống mà mình bị kéo vào.

"Nhưng mà cậu nhóc này, là Murase Makoto của PNO mà, đúng không?"

Nghe Chouno-san nói, tôi giật nảy mình.

"À, cô biết à."

Kurokawa-san nói như thể chẳng có gì to tát.

"Giờ mà hoạt động trong giới indie thì làm gì có ai không biết PNO."

Eh, vậy sao? Tôi không rành về giới đó cho lắm.

"Nếu đang hẹn hò với cậu nhóc này thì cũng không vi phạm concept của bọn tôi, nên không sao đâu."

Chouno-san bắt đầu nói những lời như vậy khiến cơn hỗn loạn trong đầu tôi biến thành cơn đau đầu. Cái gì không sao chứ?

"Nhưng ‘Kuroshichou’ cấm có bạn trai mà," Kurokawa-san nghiêng đầu.

"Bạn trai gì chứ? Chẳng phải là con gái sao."

"Tôi là con trai mà!?" Giọng tôi lạc đi.

"PNO là một ban nhạc nữ với concept như vậy mà, đúng không?"

"Hoàn toàn không phải!?"

"Tôi cũng từng nghĩ đến một ban nhạc nữ giả trai, nhưng concept một cô gái giả trai lại đi giả gái thì đúng là đến tôi cũng không nghĩ ra. Thua cô luôn."

"Ngoài Chouno-san ra thì có ai nghĩ ra đâu ạ! Làm ơn hãy dùng nó đi!"

"Cậu ta chối đây đẩy thế kia là do chính sách của công ty à?"

"Làm gì có công ty nào! Mà chị nói gì vậy, nhìn kiểu gì tôi cũng là con trai mà!"

Tôi đứng bật dậy, dùng lòng bàn tay đập thình thịch vào ngực mình. Chouno-san nheo mắt.

"Không, xem video đã thấy là con gái rồi, nhìn ngoài đời thì chắc cũng khoảng sáu-bốn."

Bên nào là sáu đây? Sợ quá không dám hỏi.

"Nghe nói vậy, tôi cũng thấy hơi mất tự tin rồi đấy."

"Kurokawa-san!? Sao chị lại về phe đó vậy!"

"Cho Chouno xem bằng chứng đi?"

Người này đang nói cái gì vậy? Có thể đừng nói những chuyện như vậy ở một nơi đông người trong quán được không?

"Tôi không nói là làm ngay tại đây. Vào nhà vệ sinh đi."

"Không phải vấn đề đó ạ!"

"À phải rồi, không biết nên vào toilet nam hay toilet nữ nhỉ."

"Cũng không phải vấn đề đó ạ!"

Lúc đó, Chouno-san châm một điếu Marlboro Menthol Lights và nói.

"Thực ra thì cậu nhóc này có ‘cái đó’ hay không, tôi cũng chẳng quan tâm."

Sao lại không quan tâm chứ!? Đây là vấn đề hệ trọng của cuộc đời tôi đấy!?

"Chouno, bỏ thuốc đi," Kurokawa-san nói bằng giọng nghiêm khắc. Vì đây là một quán cà phê kiểu cũ, nên đáng lẽ phải được phép hút thuốc chứ...

"Ồ. Được rồi."

Chouno-san dụi điếu thuốc vừa mới châm vào gạt tàn.

"Đây là chuyện người ngoài nhìn vào sẽ thấy thế nào. Vì nó là vấn đề tâm lý của fan. Thử nghĩ xem, khi fan phát hiện ra Kurokawa đang hẹn hò với Makoto-chan này, họ sẽ phản ứng ra sao. ‘À, thì ra gu của chị ấy là như vậy’, mọi người sẽ vui mừng thôi. Nên không có vấn đề gì cả."

Kurokawa-san đặt mu bàn tay lên môi, suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

"...Quả thật là vậy."

"Chị bị thuyết phục thì làm sao hả!?"

"Không, chuyện về lũ Kuromitsubachi... -- fan của ‘Kuroshichou’ được gọi như vậy -- tôi cũng hiểu rõ mà."

"Chị cứ quay lại như lời người ta nói đi? Tôi không biết gì đâu nhé!"

"Dùng Mako làm cái cớ có vẻ hơi khó thật."

"Chị vừa nói là ‘cái cớ’ kìa! Lỡ lời quá rồi đấy!"

"Vả lại, với đàn ông, tôi thường tìm kiếm một ốc đảo tinh thần. Mako không phải gu của tôi cho lắm."

"Ủa tôi có hỏi về gu của Kurokawa-san đâu?"

Nói vậy xong, nhưng vì đây là chuyện đánh giá về bản thân nên tôi đột nhiên thấy tò mò, và rụt rè nói thêm.

"À, ừm, chỉ để tham khảo thôi, gu của chị là kiểu người như thế nào ạ?"

"Kiểu như Liam Gallagher."

"Là Oasis đó sao! Chẳng những không được chữa lành mà còn cãi nhau đến tan rã đấy!"

"Thì ra vậy, nên ‘Kuroshichou’ cũng tan rã là vì thế à."

"Đừng có lái câu chuyện về một cách kỳ cục như vậy! À không, chị lái về lại thì cũng tốt quá ạ!"

Chouno-san nhìn tôi rồi chuyển sang Kurokawa-san với vẻ mặt đầy suy ngẫm.

"Đúng là một người bạn trai tốt. Chuyện gì cũng đỡ được."

"Chứ sao. Đừng có mà động tay vào đấy."

"Chuyện ngày xưa tôi xin lỗi. Nên hãy quay lại ban nhạc đi."

"Đã bảo là không rồi mà. Tôi không còn sức lực cho chuyện đó nữa."

Những lời vô duyên như "cô vẫn còn tin lời nói dối tôi là bạn trai chị ấy à" hay "ngày xưa đã có chuyện gì vậy" chực trào ra khỏi miệng, nhưng tôi đã cố nuốt xuống.

Vì ánh mắt của cả hai chợt trở nên lạnh lẽo.

"...À, ừm, tôi ra ngoài một lát nhé."

Tôi cảm thấy đây có lẽ là câu chuyện mà người ngoài không nên nghe. Nhưng Kurokawa-san ngồi cạnh đã nắm chặt lấy đùi tôi, ấn tôi ngồi xuống sofa.

"Cứ ở đây. Mako cũng nghe với tư cách nhân chứng đi."

"Không, nhưng mà..."

"Nếu chỉ có hai đứa bọn tôi thì có thể sẽ lao vào đấm nhau mất, nên cậu cứ ở lại đi."

Chouno-san cũng nói như vậy. Khóe miệng cô ấy nhếch lên nên tôi nghĩ có lẽ là đùa, nhưng mắt cô ấy lại không cười.

"Mà tại sao bây giờ cô mới đến? Bây giờ tôi đã có công việc đàng hoàng rồi. Chouno cũng đang hoạt động với thành viên mới mà, đúng không?"

"Nếu cô vẫn như lúc rời đi thì tôi đã chẳng đến mời."

Chouno-san thì thầm, ánh mắt nhìn xa xăm.

"Hôm trước tôi thấy cô ở cửa hàng nhạc cụ. Trông cô xem xét micro với dây cáp rất chăm chú."

"Đi cửa hàng nhạc cụ thì có gì lạ. Cô nghĩ tôi làm nghề gì chứ."

Vừa nói, Kurokawa-san trông có vẻ bối rối.

"Trông không giống không khí đi mua sắm đồ dùng cho studio đâu. Với lại, lúc nãy cô cũng bắt bẻ chuyện điếu thuốc của tôi. Là đang lo cho cổ họng của mình, đúng không? Giống hệt như thời còn hoạt động."

"Ồn ào quá. Cô muốn nói gì đây."

Một màu sắc rực rỡ che khuất tầm nhìn của tôi. Chouno-san đột nhiên đứng dậy. Bông hoa và con bướm thêu trên ngực áo cô ấy như đang áp sát lại.

Chouno-san đặt tay lên vai Kurokawa-san, tỏa ra một sức nóng khiến tôi trong thoáng chốc nghĩ rằng cô ấy sẽ hôn Kurokawa-san ngay lập tức. Giống như trong video live đó.

Nhưng, thứ được trao đi không phải là một nụ hôn, mà là những lời nói thấm thía hơn.

"Cô lại muốn hát trên sân khấu, đúng không?"

"...Tôi đã hát đủ rồi. Giải nghệ rồi."

"Chưa đến tuổi về hưu đâu. Vả lại, ngày nào cũng nhìn thấy cả đống dân ban nhạc ở một nơi như thế, làm sao mà cô có thể tiếp tục làm một hòn than nguội lạnh được."

"Tôi hài lòng với cuộc sống hiện tại."

Kurokawa-san đẩy người Chouno-san ra rồi đứng dậy, cầm lấy hóa đơn.

"Mako, đi thôi. Xin lỗi nhé, gọi cậu ra vì một chuyện như thế này."

Khi ra khỏi quán, tôi thoáng quay lại nhìn, Chouno-san đang khoanh tay, chăm chú nhìn vào gạt tàn. Điếu Marlboro Menthol Lights bị dập nát chỉ còn là tàn tro, nhưng đôi mắt của Chouno-san dường như vẫn còn đang bùng cháy.

Tối hôm đó, trong bữa cơm, tôi thử hỏi bố.

"Tại sao bố lại bỏ ban nhạc vậy?"

Bố suýt nữa thì làm rơi bát súp miso.

"Tự nhiên con hỏi gì vậy."

"À, chỉ là, con có người quen ngày xưa cũng chơi trong ban nhạc, nên thấy tò mò thôi ạ."

"Này con, đây không phải là câu hỏi mà một thiếu niên đang ở đỉnh cao sự nghiệp ban nhạc, thuận buồm xuôi gió nên hỏi một ông chú từng là dân ban nhạc đâu nhé? Không phải con trai bố là bố mắng cho một trận rồi đấy!"

"Chẳng phải bố đang mắng rồi còn gì," mẹ bình tĩnh nói.

"Dạ, vâng, con xin lỗi," tôi rụt cổ lại. "Vậy thôi, không nói chuyện này nữa."

"Lý do dân ban nhạc bỏ âm nhạc có thể chia thành bốn loại chính, xếp theo thứ tự từ nhiều nhất là..."

"Chẳng phải bố đang kể lể say sưa đó sao."

"Kinh nghiệm lâu năm mà. Về kiến thức thì Makoto không có cửa đâu. Nhiều nhất là kiểu công việc bận rộn, mất hết nhiệt huyết rồi tỉnh mộng mà bỏ cuộc. Rốt cuộc, chơi ban nhạc một cách tự do chỉ có thể làm được khi còn là sinh viên thôi."

"Ừm, có lẽ là vậy."

Việc tôi có thể dành gần như cả cuộc đời cho âm nhạc cũng là nhờ có bố mẹ nuôi nấng.

"Thứ hai là kiểu bạn bè trong nhóm bỏ cuộc, kéo theo mình cũng mất nhiệt huyết, không còn sức lực tìm thành viên mới rồi tỉnh mộng mà bỏ cuộc. Đặc biệt là khi tay trống rời đi thì coi như xong. Tìm người thay thế đâu có dễ, cứ thế là tan rã."

Cái này tôi cũng hiểu. Việc tập hợp được nhiều thành viên vừa hợp tính vừa hợp gu âm nhạc là một loại kỳ tích. Tôi thật sự cảm thấy mình rất may mắn.

"Thứ ba là kiểu có bạn gái, phải dành cả tiền bạc và thời gian cho bạn gái, không còn thời gian cho âm nhạc nữa rồi tỉnh mộng mà bỏ cuộc. Vì người ta chơi nhạc để được con gái thích, nên cũng có thể nói là đã đạt được mục tiêu và về đích."

Việc quy chụp là để được yêu thích thì tôi thấy không ổn lắm, nhưng đúng là nó tốn cả thời gian và tiền bạc.

"Thứ tư là kiểu không có tài năng, lượng khán giả không tăng, mãi không phất lên được rồi tỉnh mộng mà bỏ cuộc. Trường hợp này vì người trong cuộc ít khi thành thật khai báo nên theo thống kê chỉ đứng thứ tư, nhưng tôi cho rằng thực tế còn nhiều hơn thế."

"Ai thống kê vậy ạ?"

"Bố."

"Thiên vị quá đi! Thảo nào toàn những người chơi nhạc để được yêu thích!"

"Bố chơi nhạc chỉ để được yêu thích nên mới có Makoto đấy nhé? Biết ơn đi!"

Liệu có lời nào khác có thể xóa sạch lòng biết ơn đối với cha mẹ đến mức này không.

"Ừm, nếu ngày đó bố con không tìm việc mà cứ tiếp tục với ban nhạc thì chắc chắn sẽ không kết hôn, nên nói vậy cũng có thể coi là đúng."

Mẹ cũng đừng nói một cách suy ngẫm như vậy chứ. Làm tôi có cảm giác như cuộc đời mình chỉ được kết nối bởi một sợi chỉ mong manh. Ăn không còn thấy ngon nữa.

"...Vậy thì, lý do bố bỏ là kiểu thứ ba ạ? Vì bắt đầu hẹn hò với mẹ?"

"Hả? Ừm. Chà... đại khái là vậy..."

Thấy bố ngập ngừng, mẹ lại từ bên cạnh tấn công.

"Tất cả các lý do. Công việc tìm được lại thuận lợi hơn ban nhạc nên bận rộn hơn, tay trống thì bỏ cuộc đầu tiên, cuối cùng thì toàn trượt các buổi thử giọng ở live house."

"Mẹ con nói đúng không sai một lời..."

Bố khom lưng, gặm miếng măng tây cuộn thịt xông khói. Cái gì vậy. Chỉ là chia trải nghiệm của bản thân thành bốn phần rồi kể lại thôi sao. Tại sao lại nói chuyện với giọng điệu ra vẻ nhà phê bình một cách vô ích như vậy? Sĩ diện với con trai ruột của mình để làm gì chứ.

Nếu chị tôi cũng có mặt ở đây thì chắc hẳn đã dành cho bố những lời còn cay nghiệt hơn, nhưng may cho bố là tối hôm đó chị đã ra ngoài với bạn bè.

Sau khi ăn xong, trong lúc đang rửa bát, bố hỏi tôi.

"Makoto, không lẽ con định bỏ ban nhạc à?"

"Eh? Không, không phải con định bỏ đâu ạ."

Tôi đang lau bát đĩa bên cạnh, ngạc nhiên trả lời. Tự nhiên hỏi một câu như vậy thì bị lo lắng cũng là phải.

"Vậy thì tốt. Con sẽ trở thành chuyên nghiệp, đúng không?"

"Chuyên nghiệp? Ừm... con vẫn chưa nghĩ đến những chuyện cụ thể như vậy."

"Ước mơ của bố là Budokan! Tokyo Dome! Hãy thay bố thực hiện nó đi!"

"Những nơi lớn quá như vậy âm thanh không tốt, không phải là chỗ để biểu diễn live đâu ạ?"

"Nói nhảm, âm thanh thì sao chứ! Điều quan trọng là có hàng vạn khán giả muốn nghe, cả người biểu diễn lẫn người xem đều đang tìm kiếm ước mơ mà!"

Tôi nhún vai. Không biết trong đêm nay tôi đã nghe từ "ước mơ" bao nhiêu lần rồi.

Tắm rửa xong, tôi rút về phòng riêng và kiểm tra mail thì thấy có một email từ Niijima-san. Là người đại diện cho Kuboi Takuto-san.

["Về việc phát hành ca khúc hợp tác"]

Tiêu đề viết như vậy.

Ca khúc do Murase-sama và Kuboi hợp tác sản xuất sẽ được công bố trên trang web video vào 0:00 thứ Hai tuần tới, đồng thời bắt đầu phát hành trên Spotify, Apple Music và Amazon Music...

Tôi giao phó toàn bộ cho phía họ, thỉnh thoảng có mail đến cũng không đọc kỹ mà chỉ gửi lại hồi âm đồng ý, hợp đồng gửi qua đường bưu điện cũng ký tên đóng dấu rồi gửi lại ngay, chẳng biết từ lúc nào mà mọi chuyện đã trở nên to tát như vậy. Phát hành trên các nền tảng streaming? Còn có cả chuyện lợi nhuận sẽ được chia ba cho Takuto-san, tôi và Makita Shun (gia quyến của anh ấy).

Chuyện này, chẳng phải sẽ trở thành ca khúc debut của tôi sao?

Không, nhưng mà, tôi đã công bố bao nhiêu ca khúc trên các trang web video rồi, chỉ là chưa được lưu hành thương mại thôi chứ cũng đã kiếm được một ít tiền từ video, nên cũng có thể nói là đã debut từ lâu. Vì bố cứ nói chuyện chuyên nghiệp này nọ, nên tôi lại suy nghĩ vẩn vơ những điều chẳng đâu vào đâu.

Tôi chợt muốn nói chuyện với Takuto-san, bèn mở ứng dụng gọi thoại lên.

May mắn thay, Takuto-san đang online.

"Xin lỗi vì đã gọi đột ngột. Anh có bận không ạ?"

["Không. Đang ăn trưa. Bận thì tôi đã không nghe máy."]

Ăn trưa?

À phải rồi, anh ấy đang ở Anh chứ không phải Nhật Bản. Đêm ở đây là ngày ở bên đó thì phải. Mà hình như cuộc gọi cũng có độ trễ khá rõ.

["Sao thế. Chuyện bài hát kia à? Niijima-san đã báo cáo chi tiết rồi mà. Tuần sau đấy."]

"A, vâng, tôi vừa xem mail."

["Có gì không hiểu à? Hỏi Niijima-san thì tốt hơn tôi đấy."]

"Dạ không, không phải chuyện đó, chỉ là tôi muốn nói chuyện với Takuto-san thôi ạ."

Dù cả hai đều không bật camera, nhưng tôi có cảm giác như thấy được Takuto-san đang nhăn mặt ở đầu dây bên kia.

["Mày nói cái gì vậy."]

Uhm, đương nhiên là phản ứng sẽ như vậy rồi. Chính tôi cũng thấy mình đã thổ lộ tâm trạng mà không giải thích gì cả. Tự kiểm điểm.

"À, ừm, là thế này ạ. Tôi đã đăng rất nhiều bài hát lên các trang video, nhưng đây là lần đầu tiên tôi phát hành một ca khúc thương mại."

["Mọi việc đã có người của tôi lo liệu hết rồi mà."]

"Vâng, tôi đã giao phó toàn bộ và vô cùng biết ơn vì đã được giúp đỡ ạ," giọng tôi trở nên kỳ quặc. "Cũng không phải chuyện đó, ừm. Liệu đây có phải là màn ra mắt đĩa nhạc của tôi không nhỉ? Nghĩ vậy nên tôi bắt đầu thấy hơi căng thẳng."

["Phần chia thì bằng nhau nhưng đây là bài hát của tôi. MV cũng chỉ có mình tôi xuất hiện thôi."]

"Vâng, vâng, tôi đã xem rồi. MV rất hay ạ."

["Rốt cuộc là sao. Mày muốn tên mày được đưa lên trước à?"]

"À không không, hoàn toàn không phải chuyện đó ạ."

Tôi biết Takuto-san đang khó chịu. Chính tôi cũng không rõ mình muốn nói gì mà đã bắt đầu cuộc gọi. Thật có lỗi.

"Gần đây, tôi bị người quen nói đủ thứ chuyện, nào là bỏ âm nhạc, nào là có trở thành chuyên nghiệp không, khiến suy nghĩ của tôi rối bời. Nếu cứ tiếp tục theo đuổi âm nhạc thì có nên trở thành chuyên nghiệp không, hay làm thế nào mới được gọi là chuyên nghiệp, đại loại vậy."

["Chuyện đó thì có sao đâu chứ."]

Takuto-san thẳng thừng.

["Mày đã kiếm được nhiều tiền từ âm nhạc hơn tao rồi còn gì."]

"Eh? Không, làm gì có chuyện đó ạ."

["Kiếm được đấy. Tao gần như đã bỏ âm nhạc từ lâu rồi. Công việc sân khấu cũng đã xa rời nhạc kịch từ lâu, chỉ đăng video cho vui thôi."]

"Anh... đã bỏ sao."

Lúc đó, suy nghĩ nảy ra trong đầu tôi là thế này.

Một người tài năng như vậy, mà cũng bỏ âm nhạc sao.

Tôi có cảm giác nếu nói ra sẽ làm anh ấy nổi giận nên đã im lặng, nhưng dường như dù cách nhau nửa vòng trái đất, có những lúc vẫn có thể hiểu được nhau.

["Tao không có sức mạnh để một mình làm nhạc."]

Takuto-san thì thầm.

["Tao có thể viết nhạc và lời. Guitar cũng chơi được tàm tạm. Hát cũng được. Nhưng nếu cố gắng tự mình tạo ra mọi thứ, nó sẽ không thành hình. Chuyện debut ở Anh đã thất bại không biết bao nhiêu lần. Hoặc là tự mình làm rồi thất bại, hoặc là bị ghép với một kẻ mình không ưa rồi thất bại. Khi đang gần như từ bỏ, thì một công ty Nhật Bản đã liên hệ. Họ rất khiêm tốn, nói rằng sẽ cố gắng đáp ứng yêu cầu của tao hết mức có thể, nên để thay đổi không khí, tao đã tự mình tìm một nhà sản xuất Nhật Bản."]

Giọng của Takuto-san phát ra từ loa máy tính, nghe như đang chìm dần vào những bọt nước biển li ti.

["Tao không còn nhớ đã nghe bao nhiêu nghìn đĩa nữa. Chuyện cũng đã lâu rồi, hồi đó các bài hát Nhật Bản gần như không có trên các nền tảng streaming, tao đã phải đặt mua đĩa vật lý về nghe. Hầu hết đều là rác rưởi. Đến giữa chừng, tao đã có cảm giác ‘mình đang làm cái quái gì thế này’."]

Tôi chợt mường tượng ra một cách sống động hình ảnh Takuto-san co ro, kiệt quệ trong căn phòng ngập trong hàng ngàn vỏ đĩa CD. Ánh hoàng hôn nhạt nhòa của London chiếu qua cửa sổ không rèm, phản chiếu phức tạp trên những chiếc vỏ đĩa nứt vỡ, tạo thành một bức tranh mosaic của ánh sáng và bóng tối. Giống như một cảnh được chèn vào đoạn間奏 (instrumental) của MV. Dù không nghe thấy, nhưng chắc hẳn đó là một bản nhạc buồn.

["Cứ như vậy, từ trong đống rác đó, tao đã tìm được một người duy nhất coi được."]

"...Đó là Makita Shun-san, phải không ạ?"

["Và tao đã hủy hoại sản phẩm do Makita-san sản xuất. Lúc đó tao nghĩ mình không thể theo đuổi âm nhạc được nữa. Nên tao đã bỏ cuộc."]

Bị chôn vùi, vùng vẫy, nghẹt thở, và rồi phá hỏng... ánh sáng mà anh đã gắng gượng tìm thấy dưới đáy nước cứng ngắc của nhựa plastic.

["Tao còn có vô số công việc trong ngành giải trí khác ngoài âm nhạc, và cũng có rất nhiều bức tranh muốn vẽ. Âm nhạc, thỉnh thoảng làm cho vui là được rồi. Tao đã nghĩ như vậy. ...Cho đến khi một thằng nhóc ở đâu đó bỗng dưng đào lại bài hát với Makita-san, phối lại một bản hòa âm không thể tin nổi rồi tự ý đăng lên mạng."]

"...À, vâng... Về chuyện đó, tôi xin lỗi..."

["Sao lại xin lỗi. Tao đang khen đấy."]

Thế mà là khen sao!?

Thật sự, có thể thấu cảm được sự vất vả của những người xung quanh anh ấy.

["Mà, không lẽ mày cũng định bỏ cuộc đấy chứ."]

"À, không, không phải ạ. ...Ngoài âm nhạc ra tôi chẳng làm được gì cả."

["Chắc là vậy rồi. Tao hoàn toàn không thể tưởng tượng được cảnh mày không làm nhạc."]

Takuto-san thở dài.

["Nếu phải chọn giữa bỏ làm người hay bỏ âm nhạc, mày chắc chắn sẽ chọn bỏ làm người mà không do dự một giây nào."]

Hình như tôi vừa bị nói một điều cực kỳ thất lễ thì phải?

Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ đông, Kurokawa-san có nhờ tôi một việc vặt nên tôi đã đến studio sớm hơn giờ luyện tập một chút, và thấy một đám đông đang tụ tập ở quầy lễ tân.

"Kuro-sama không có ở đây ạ?"

"Kuroshichou tái hợp là thật sao? Với các thành viên ban đầu?"

"Chị đã làm lành với Chou-sama rồi ạ?"

Những người đang vây quanh và nhao nhao hỏi là những phụ nữ khoảng từ hai mươi đến ba mươi tuổi. Họ không mang theo nhạc cụ, cũng không có vẻ là dân chơi nhạc. Phía trong quầy không thấy bóng dáng Kurokawa-san đâu, chỉ có các nhân viên trẻ đang luống cuống đối phó. Các khách hàng của studio chỉ biết đứng nhìn từ xa xem có chuyện gì.

"—Mako, bên này!"

Một giọng nói thì thầm vang lên, tôi quay lại và thấy cánh cửa dẫn vào văn phòng ở phía sau sảnh đang hé ra một chút. Chỉ có thể nhìn thấy những đầu ngón tay đang vẫy gọi.

Tôi chạy lại, lách người qua cánh cửa.

Trong văn phòng chật chội với những giá đỡ bằng thép và thiết bị, Kurokawa-san đang ẩn mình. Cô ấy kéo tôi vào sâu bên trong rồi đóng cửa lại ngay lập tức.

"Thành chuyện ồn ào mất rồi. Cái tên Chouno đó..."

Cô ấy bực tức lẩm bẩm và cắn môi.

"Họ nói là tái hợp gì đó ạ."

"Con bé đó hình như đã thông báo chính thức trên trang của ban nhạc. Rằng sẽ đón tôi về làm ca sĩ chính và tổ chức live tại đây trong tháng này."

Tôi chớp mắt. "Moon Echo" không chỉ là một studio cho thuê mà còn có một không gian live chuyên nghiệp với sức chứa khoảng ba trăm người ở dưới tầng hầm.

"Eh, à, không, ừm, chuyện đó—là nói dối, đúng không ạ?"

"Việc Chouno sẽ tổ chức live ở đây là sự thật," Kurokawa-san buông thõng vai. "Con bé đã dùng một cái tên khác để qua được buổi thử giọng của bọn tôi. Gần đây tôi bận nên không tự mình xem xét các buổi thử giọng, thành ra không nhận ra."

Live của các ban nhạc nghiệp dư có hai loại: một là tự bỏ tiền túi thuê trọn live house, hai là do phía live house lên kế hoạch và tuyển các ban nhạc tham gia. Loại thứ hai đòi hỏi phải thu hút được một lượng khán giả nhất định nên thường sẽ tổ chức các buổi thử giọng để chọn lọc các ban nhạc đăng ký. Các buổi live theo kế hoạch ở đây hình như có trình độ rất cao, điều đó có nghĩa là thực lực của Chouno-san vẫn không hề suy giảm.

"...Và, chuyện Kurokawa-san cũng sẽ tham gia cũng đã được thông báo luôn rồi sao?"

"Đúng vậy. Oái oăm là vì đây là live tổ chức tại chính studio của mình nên lại càng có độ tin cậy, thành ra các fan ngày xưa đều tin hết. Họ kéo đến đây đấy."

Kurokawa-san nhìn về phía cửa với vẻ mặt mệt mỏi. Tiếng tranh cãi giữa nhân viên và các fan nữ văng vẳng vọng vào.

"Kurokawa-san ra giải thích đó chỉ là tin đồn là được mà."

"Bọn họ đang hăng máu lắm, tôi mà ra thì chỉ có phản tác dụng. Trong giới fangirl của các ban nhạc visual kei, Kuromitsubachi nổi tiếng là không nghe lời ai cả. Tội nghiệp cho nhân viên, lát nữa phải thưởng thêm cho họ mới được..."

Không hiểu sao, thái độ thiếu quyết đoán của Kurokawa-san làm tôi thấy bận tâm.

"Tóm lại là Chouno-san đang định biểu diễn với một ban nhạc khác với ban nhạc đã đăng ký, đúng không ạ? Coi như vi phạm hợp đồng và hủy buổi biểu diễn của chị ấy là được mà."

"Làm vậy thì tội cho những khán giả đang mong chờ. Vé bán trước cũng đã bán được khá nhiều rồi."

Với tư cách là chủ một live house, có lẽ cô ấy cũng có suy nghĩ như vậy. Dù tôi vẫn thấy không thỏa đáng cho lắm.

"À, ừm, vậy bây giờ chị định làm thế nào ạ?"

"Hừm..." Kurokawa-san khoanh tay. "Mako, ra thay tôi đi. Cậu giỏi giả trai mà, đúng không?"

"Sao tôi lại giỏi trò đó được chứ!?"

"Không giỏi à? Vậy ra cậu hợp với giả gái hơn, còn bộ dạng con trai thường ngày là miễn cưỡng lắm sao?"

"Không, ý tôi cũng không phải vậy!?"

Chị ấy vừa gài tôi đúng không? Người này cũng thuộc phe thích trêu chọc tôi, quên mất!

"Làm thế nào bây giờ," Kurokawa-san lẩm bẩm rồi ngồi phịch xuống ghế. Tôi khẽ mở cửa nhìn ra phía quầy, số lượng các Kuromitsubachi-san đang tụ tập đã tăng lên gần gấp đôi. Tôi cũng chỉ biết thở dài.