Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

(Đang ra)

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

小小小小小小飞

"Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi!"Vị thánh nữ xinh đẹp và thuần khiết mang thuốc đến chữa trị vết thương cho anh.Ngày hôm đó, anh tận mắt chứng kiến sự phản bội, nỗi tuyệt vọng xé nát linh hồn.

30 57

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

23 107

Cựu Vực Quái Đản

(Đang ra)

Cựu Vực Quái Đản

Hồ Vĩ Bút

Song, khi đột ngột phải đối mặt với những thứ ấy một lần nữa, cậu mới nhận ra thế giới này đã trở nên thật bất thường.

57 633

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

301 7429

Ánh Sáng Cuối Con Đường

(Đang ra)

Ánh Sáng Cuối Con Đường

TurtleMe

Reincarnated into a new world filled with magic and monsters, the king has a second chance to relive his life. Correcting the mistakes of his past will not be his only challenge, however.

526 5281

Tập 03 - Chương 5 Điệp khúc của hôm qua và ngày mai

Chương 5 Điệp khúc của hôm qua và ngày mai

"A-alo?"

Thái độ của Takuto-san qua điện thoại vẫn chẳng khác gì mọi khi.

"Có công ty đã phát hành album của Makita Shun-san đúng không ạ? Em nghĩ là mình có thể liên lạc được với họ, nhưng em vẫn thấy sẽ tốt hơn nếu Takuto-san là người đến nói chuyện..."

"『Tại sao chứ. Người muốn dùng bản thu là cậu cơ mà. Tự mình làm đi.』"

Chà, anh ta vẫn cứ khăng khăng cái kiểu đó sao. Đúng là một người cố chấp.

Vì nói chuyện qua điện thoại không nhìn thấy mặt nhau, nên dù anh ta có tỏ ra khó chịu đến mức nào thì tôi cũng không thấy sợ lắm. Vì vậy, tôi quyết định hỏi thẳng.

"Nói chuyện với Makita-san... có khó xử lắm không ạ?"

Takuto-san im lặng một lúc.

"『...Không phải chuyện đó. ...Tôi không định nói, cũng chẳng có gì để nói, và cũng không có tư cách để nói. Chỉ vậy thôi.』"

"Hai người đã cãi nhau đến mức tồi tệ như vậy sao ạ?"

Vừa hỏi dồn, tôi vừa tự thấy mình thật xấu tính.

Bỏ mặc một ca khúc đã làm đến bản mix tạm thời và hủy bỏ cả việc debut. Không thể nào là một cuộc chia ly không tồi tệ được. Nhưng vì Takuto-san quá ngang ngạnh, nên tôi lại muốn chọc ngoáy thêm.

"『Có cãi nhau gì đâu. Tôi chỉ nói bỏ rồi rời khỏi phòng thu, thế thôi.』"

"Nếu vậy thì chẳng phải càng có chuyện cần phải nói rõ sao ạ?"

"『Không có.』"

"Nhưng chẳng phải điều đó có nghĩa là hai người còn chưa thảo luận xem mỗi bên bất mãn với nhau ở điểm nào sao?"

"『Không phải là bất mãn.』"

Thiệt tình, con người này là sao vậy trời.

"『Cậu cũng đã nghe bản đó và định dùng nó cho track của mình, nên cậu hiểu mà, đúng chứ? Bản phối đó không tệ. Cả những phần ông ta tự ý thêm vào cũng rất sống động.』"

"Tất nhiên là em hiểu ạ."

Đó là một cuộc đối đầu thực sự giữa hai tài năng dị biệt. Việc bài hát không bị phá hỏng đã là một kỳ tích.

"『Thà nó là một bài hát rác rưởi còn hơn. Nếu vậy thì chỉ là do tôi chọn sai người. Nhưng người đó là hàng thật.』"

"Là do Takuto-san tự mình tìm nhà sản xuất... đúng không ạ?"

"『Khi có lời mời ra đĩa, tôi đã nghe hàng ngàn album của người Nhật. Hầu hết đều là rác rưởi. Người mà tôi thấy có thể giao phó bài hát của mình chỉ có một mà thôi.』"

Đó không phải là một cuộc gặp gỡ kỳ diệu. Mà là ánh sáng tìm thấy sau khi đã phải lặn ngụp trong vũng bùn đến phát ngán.

"『Khi làm việc cùng nhau, tôi nhận ra mình đã không nhìn lầm. Nhưng, thứ hoàn thành lại không phải là bài hát của tôi. Nó là bài hát của người đó. Tôi cũng hiểu rõ là chẳng còn cách nào khác. Hoặc là ngừng việc ra đĩa, hoặc là tôi phải từ bỏ con người của chính mình. Chỉ có thể chọn một trong hai.』"

Tôi nghĩ, chính vì là một người vụng về đến mức tuyệt vọng như thế này, mà anh ấy mới có thể tạo ra một thứ âm thanh đẹp đẽ và rạn vỡ đến vậy.

Nhưng, tôi vẫn muốn thử gõ cửa thêm một chút bằng những lời lẽ thông thường.

"Hai người cũng đã có khoảng thời gian xa cách rồi, biết đâu giờ gặp lại thì mọi khúc mắc cũng không còn nữa thì sao ạ?"

"『Tôi sẽ không để cho thứ như thời gian giải quyết vấn đề này của tôi đâu. Đừng có đùa.』"

Một cách nói thật kinh người.

Tôi nhận ra mình đang bắt đầu thích con người tên Kuboi Takuto này.

Liệu anh ta có giữ thái độ này với cả nhà sản xuất không? Nếu vậy, tôi có thể hiểu tại sao người đó lại cố gắng định hình bản thu bằng một bản phối đầy vũ lực như vậy mà không được sự cho phép của nghệ sĩ. Một mãnh thú xinh đẹp không thể đối thoại, nhưng cũng chẳng thể bỏ rơi.

"Nói tóm lại là—"

Không biết những lời nói của mình có thực sự chạm đến anh ta không, tôi lo lắng liếm môi.

"Tóm lại là anh chỉ muốn hoàn thành bài hát đó một lần nữa, còn những chuyện khác thì sao cũng được, có đúng không ạ?"

"『Tôi đã nói vậy ngay từ đầu rồi.』"

Làm gì có chuyện đó. Lời lẽ của anh gập ghềnh đến mức, tôi phải cố hết sức để lấp đầy những khoảng trống, định hình nó và hiểu được ý nghĩa.

"Nhưng, đó là bài hát mà anh đã từ bỏ vì không còn cách nào khác mà, phải không? Tại sao bây giờ lại..."

"『Lúc đó thì đúng là không còn cách nào khác. Nhưng mà, bây giờ đã có cậu rồi còn gì.』"

Cuộc gọi kết thúc.

Tôi ngả người sâu vào lưng ghế. Nhìn quanh căn phòng quen thuộc của mình. Phải mất một lúc cảm giác về thực tại mới quay trở lại. Bây giờ là—mới tám giờ tối thôi sao. Tôi có ảo giác như mình đã nói chuyện suốt cả đêm.

Những lời của Takuto-san lăn lóc, trôi nổi và lặng lẽ khóc than trong tâm trí tôi.

Vì đã có tôi.

Cái quái gì thế? Anh ta thì biết cái gì về tôi chứ? Chẳng phải anh cũng chỉ nghe bài hát tôi đăng lên mạng thôi sao.

Chỉ là, nghe bài hát mà thôi.

Tôi mở laptop, chọn một bài từ thư mục lưu trữ và bật nó lên. Là bài hát đó, vẫn đang trong chế độ riêng tư. Giọng nói của Takuto-san, của tôi, và của Makita Shun, người mà tôi chưa từng gặp mặt, hòa quyện và vỡ tan trên bề mặt ý thức.

Đó là cả một thế giới. Chẳng cần gì thêm nữa.

Điện thoại reo.

"『Lần đầu nói chuyện qua điện thoại ạ. Tôi là Shiraishi.』"

Đó là một giọng nữ trong trẻo và đầy nội lực. Shiraishi? Tôi ngẫm nghĩ một thoáng rồi ngay lập tức nhận ra. Là quản lý của Kaya. Chúng tôi đã trao đổi qua mail nhiều lần rồi. Ra là phụ nữ. Tôi chẳng hề để ý đến tên của cô ấy.

"『Về công ty thu âm của Makita Shun-san, tôi đã đến và trao đổi với họ rồi ạ.』"

"Á, cảm ơn cô nhiều ạ!"

"『Nhân tiện, Murase-san, cuối tuần này cậu có thời gian không ạ?』"

"Hả?"

Mười giờ sáng thứ Bảy, tôi gặp Shiraishi-san ở trước cổng soát vé ga Ueno.

Cô ấy mặc một chiếc áo khoác P-coat màu be sáng cùng bộ vest xám, có lẽ khoảng cuối tuổi ba mươi, một phụ nữ thanh lịch với dáng đứng thẳng tắp. Mái tóc được cắt ngắn và đeo kính nhưng lại không hề tạo ấn tượng nghiêm khắc, thật là một điều kỳ lạ.

Cô ấy nhận ra tôi ngay lập tức.

"Murase-san, hôm nay cảm ơn cậu đã cất công đến đây."

"A, không, tôi mới là người phải nói vậy. Xin lỗi vì đã để cô đi cùng. Tôi nghĩ một mình tôi chắc cũng ổn nhưng mà..."

Vừa được giúp đỡ việc cá nhân phiền phức, lại còn được đi cùng, tôi ái ngại nói, nhưng Shiraishi-san lắc đầu và bảo.

"Không đâu. Chuyện đó chỉ là tiện thể thôi ạ. Về chuyện của Kaya-chan, tôi nghĩ có một vài điều cần phải nói với Murase-san. Chuyến đi cũng không ngắn nên tôi nghĩ đi cùng sẽ tiện hơn."

"Ể... à, vâng, vậy... vậy ạ..."

Hành trình một chiều mất khoảng hai tiếng rưỡi, phải đi cả Shinkansen, tàu thường rồi xe buýt. Thời gian để nói chuyện thì có thừa.

"Trên lập trường là đồng minh của Kaya-chan, và công việc của tôi cũng là bảo vệ cô bé khỏi chính cha mẹ mình, nên tôi sẽ tôn trọng tối đa ý muốn của Kaya-chan. Tuy nhiên, đó là chuyện đó, còn có những thứ liên quan đến hợp đồng với công ty, nên điều này tôi buộc Murase-san phải tuyệt đối tuân thủ, nếu không sẽ rất phiền phức."

Chúng tôi ngồi cạnh nhau ở hàng ghế đầu tiên của toa Green Car vắng khách, và tôi bị Shiraishi-san thuyết giáo một tràng dài.

"Ừm, có lẽ nào hoạt động ban nhạc là không được ạ?"

"Hoạt động âm nhạc thì không có vấn đề gì. Việc xuất hiện trong các buổi hòa nhạc cũng OK. Tuy nhiên, vì quyền sở hữu hình ảnh đã được công ty ký hợp đồng độc quyền nên việc bán ảnh hay video không thể tự ý thực hiện, mà bắt buộc phải có sự cho phép của công ty. Về buổi live Giáng sinh sắp tới, tôi sẽ nói chuyện với công ty tổ chức. Về phía Murase-san, cũng có không ít điểm cần lưu ý khi để Kaya-chan tham gia hoạt động ban nhạc, tôi đã chuẩn bị tài liệu rồi nên mời cậu đọc qua."

Cô ấy là một người chu đáo. Tôi đọc hết cơn bão sáu trang giấy A4 ghi các điều khoản chú ý mà mắt cứ hoa lên. Người nổi tiếng, phiền phức quá đi mất.

"Và cũng vì lo xa, các thành viên khác trong ban nhạc cũng đã bắt đầu hoạt động giải trí rồi nên có thể sẽ gặp phải vấn đề tương tự. Sẽ tốt hơn nếu họ thuộc một công ty có thể quản lý hợp lý các loại quyền lợi."

"À, vâng, tôi sẽ suy nghĩ về việc đó ạ..."

"Và đây cũng là điều tôi phải biết với tư cách là quản lý, tôi có thể hiểu rằng cậu và Kaya-chan đang trong một mối quan hệ nam nữ được không ạ?"

"Không có ạ! Hoàn toàn không!"

"Tôi không có ý trách móc, hay bắt hai người chia tay, hay yêu cầu mở họp báo gì cả, mà chỉ đơn thuần là muốn nắm bắt khả năng có bất kỳ ảnh hưởng nào đến hoạt động của Kaya-chan trong tương lai mà thôi. Thực tế là Kaya-chan có nói với tôi rằng cô bé đã được Murase-san nói những lời gần như là tỏ tình, nhưng đó là do cô bé nói khoác cho oai thôi đúng không ạ?"

"Là nói khoác ạ! Chắc chắn là vậy! Thật sự không có gì đâu ạ!"

Trên chuyến Shinkansen, tôi cứ bị tra hỏi như vậy suốt. Không có lối thoát.

Khi xuống ở ga Kooriyama, chân tôi đã rã rời.

Từ đó đi thêm ba ga tàu thường, rồi đi xe buýt vào vùng núi, xuống ở một trạm xe buýt bên cạnh một con sông nhỏ len lỏi giữa những thửa ruộng bậc thang thoai thoải.

Trên những thửa ruộng rơm rạ được cắt nhỏ, thỉnh thoảng lại có những chú chim lam sà xuống mổ trấu. Bầu trời rộng lớn, trong xanh và đông cứng lại. Những dải mây mỏng trải dài theo sườn núi thấp không hề chuyển động. Mọi thứ trong tầm mắt, kể cả hơi thở trắng xóa của chính mình, đều trông như đã phai màu vì dãi dầu mưa nắng.

Đi bộ dọc theo bờ sông, tôi thấy một ngôi nhà hai tầng đứng trơ trọi. Shiraishi-san so sánh bản đồ trên điện thoại với ngôi nhà rồi gật đầu.

Ở bãi đậu xe trải sỏi, có một người đàn ông đang dùng vòi nước rửa một chiếc minivan đời cũ. Ông ấy nhận ra chúng tôi và ngẩng mặt lên. Có lẽ ông ấy ngạc nhiên trước sự kết hợp kỳ lạ giữa tôi và Shiraishi-san, trong mắt ông hiện lên vẻ bối rối.

"Chào bác. Cháu là Shiraishi, người đã gọi điện cho bác hôm trước ạ."

Khi Shiraishi-san cúi đầu, người đàn ông mỉm cười hiền hậu.

"À, cảm ơn vì đã không quản ngại đường xa đến đây. Tôi là Makita."

Tôi so sánh bức ảnh của Makita Shun mà tôi đã thấy trên mạng với khuôn mặt của người đàn ông trước mắt. Những nếp nhăn hằn nơi khóe mắt và khóe môi cho thấy sự tàn nhẫn của thời gian.

Makita-san mời chúng tôi vào hiên nhà, rồi quay về phía cầu thang lên tầng hai và gọi lớn.

"Mẹ ơi, mẹ ơi! ...Chắc là không có nhà rồi."

Ông cởi giày và bước lên trước, rồi quay lại nhìn chúng tôi và nói với vẻ áy náy.

"Xin lỗi, có vẻ bà ấy ra ngoài rồi. Không tiếp đãi được gì chu đáo cả."

Chúng tôi được dẫn vào phòng khách. Cái bàn, những chiếc ghế, tấm rèm hạt ngăn cách nhà bếp, và cả cái tủ nhiều ngăn kéo, tất cả đều cũ kỹ, nhưng chính vì thế lại tạo ra một cảm giác yên bình. Chỉ có chiếc tivi và điện thoại là mới toanh, trông có vẻ lạc lõng.

Sau khi Makita-san mời trà, Shiraishi-san đưa ra một túi giấy đựng hộp bánh kẹo. À, ra là quà biếu. Mấy chuyện này tôi đâu có nghĩ ra. Có lẽ đi cùng một người xã hội thực thụ cũng tốt.

"Lần này, cháu đã tự ý sử dụng bản thu âm... thực sự rất xin lỗi bác ạ."

Tôi cúi đầu thật sâu. Makita-san ngồi đối diện bên kia bàn khẽ bật ra một nụ cười khó xử.

"Không sao, không sao đâu. Cũng đâu có ảnh hưởng gì đến bên này đâu."

Rồi ông nhìn xa xăm. Những nếp nhăn nơi khóe mắt cho thấy dấu vết của thời gian.

"Bài hát đó, công ty bảo bác gửi cho họ, mà bác không rành lắm nên nhờ người quen đăng lên mạng, ai ngờ nó lại thành ra ai cũng nghe được nhỉ? Xin lỗi nhé. Giờ thì bác xóa rồi, nhưng đã làm phiền mọi người quá. Nhưng nếu nó được một người trẻ làm âm nhạc sử dụng thì bác cũng vui lắm. Kuboi... Takuto-san vẫn còn nhớ đến nó cơ à. Bác hoàn toàn không biết cậu ấy giờ ra sao, nhưng nghe nói cậu ấy vẫn khỏe mạnh và hoạt động tích cực, thế thì tốt quá rồi."

Tôi không biết phải nói gì tiếp theo. Có lẽ cảm nhận được cuộc trò chuyện sắp đi vào ngõ cụt, Shiraishi-san hỏi.

"Shun-san, đã ở đây suốt ạ?"

Makita-san buồn bã cụp mắt xuống.

"Vâng. Từ khi sức khỏe suy sụp phải nghỉ việc, nó cứ ở đây suốt."

"Vậy ạ."

"Nhưng nó mang hết cả nhạc cụ lẫn máy tính về đây. Âm nhạc thì chỉ cần có hứng là làm ở đâu cũng được, nên cuối cùng cũng chẳng khác gì mấy so với lúc trước khi nghỉ."

Rồi Makita-san đứng dậy, chỉ tay ra hành lang.

"Đã mất công đến đây rồi, mời mọi người vào xem phòng nó. Mấy khi có khách làm âm nhạc đến chơi đâu, nên tôi muốn khoe một chút."

Tôi và Shiraishi-san theo Makita-san leo lên cầu thang hẹp và dốc để lên tầng hai.

Ông kéo cánh cửa ở phía bên trái cuối hành lang.

Căn phòng kiểu Nhật rộng sáu chiếu tatami chật cứng những cây guitar và bass, một giá đàn keyboard ba tầng, ampli, và một kệ sách đầy ắp nhạc phổ. Mùi kim loại và đồ điện tử đậm đặc lắng đọng trên sàn phòng.

Tôi bước một bước vào trong và cảm nhận một nỗi nhớ nhung cháy bỏng. Lần đầu tiên bước vào phòng của người khác, mà cảm giác thân quen đến lạ kỳ ập tới.

Một cây Telecaster sơn màu xanh da trời. Một cây Stratocaster màu hoàng hôn. Một cây Epiphone Casino cũ nát với lớp sơn đã bong tróc. Tôi lại gần cây đàn keyboard trên giá, không một hạt bụi, có thể thấy nó vẫn được lau chùi cẩn thận. Cách sắp xếp nhạc phổ theo thứ tự ABC cũng giống hệt tôi. AC/DC, Aerosmith, Alice in Chains...

"Quả thật, không thể vứt đi được."

Makita-san thì thầm ở cửa phòng. Shiraishi-san đứng đợi ở hành lang, không có vẻ gì là sẽ vào phòng. Vì vậy, tôi một mình hít thở không khí của căn phòng tràn ngập thứ âm nhạc không lời thêm một lúc nữa.

Một lát sau, Makita-san nhẹ nhàng bước vào phòng.

Ông lấy thứ gì đó từ một hộp nhựa trong suốt dạng ngăn kéo đặt dưới chân giá đàn keyboard, rồi đứng dậy và đưa cho tôi.

Là USB. Có bốn cái.

"Hầu như tất cả đều nằm trong này cả. Cả bài hát đó, rồi những bài còn đang dang dở, những bài hát cũ nữa."

Tôi chớp mắt, nhìn chằm chằm vào mặt Makita-san.

"Cứ tự do sử dụng nhé."

"...Có được không ạ, nhưng mà, đây là những thứ quan trọng—"

"Được mà."

Makita-san ngắt lời tôi, nở một nụ cười hiền hậu.

"Âm nhạc ấy mà, nếu không được ai lắng nghe thì cũng như không tồn tại mà thôi."

Trên chuyến xe buýt và tàu thường trở về, Shiraishi-san không nói với tôi một lời nào. Tôi thấy biết ơn vì sự tinh ý đó.

Ngay khi lên Shinkansen, Shiraishi-san lấy ra một chiếc laptop siêu mỏng từ trong túi và đặt lên đùi tôi.

"Có cả tai nghe đây ạ. Tôi nghĩ có lẽ cậu muốn xác nhận ngay lập tức."

Người này thật sự quá tinh tế. Chắc phải như thế này mới làm quản lý nghệ sĩ được...

Tôi cảm kích nhận lấy và kiểm tra nội dung từng chiếc USB một. Có cả dữ liệu trước khi mix của bài hát kia. Không chỉ vậy. Hàng trăm, hàng ngàn file được chứa trong đó. Từ những file text ghi lại ý tưởng bất chợt, những đoạn lời bài hát, những bản thu riff guitar ngẫu hứng, cho đến những bản đã có cả track nhịp và vocal tạm, bản phác thảo bốn bè có lẽ là ý tưởng cho một bản phối dàn nhạc, và cả những bài hát gần như đã hoàn chỉnh.

Một vũ trụ thu nhỏ.

Tôi nhẹ nhàng dùng hai tay bịt tai lại qua lớp tai nghe, ngả người vào lưng ghế và nhắm mắt lại. Chìm đắm ý thức của mình vào thế giới của Makita Shun.

Cho đến khi tàu dừng và Shiraishi-san nhẹ nhàng lay vai tôi, tôi đã lạc giữa những vì sao.

Cuộc gặp lại với Takuto-san diễn ra vào một ngày cuối tuần, khi Giáng sinh chỉ còn vỏn vẹn hai tuần nữa.

"Tại sao lại là phòng thu? Còn bắt tôi vác cả guitar đến nữa."

Vừa thấy mặt là anh đã buông lời ca cẩm.

"Lần đầu gặp mặt, Takuto-san chẳng phải cũng gọi tôi đến phòng thu đó sao..."

Tôi vừa đáp trả thì liền bị anh lườm.

Thế nhưng, dù tôi chẳng giải thích ngọn ngành mà anh vẫn đàng hoàng mang guitar đến, tôi đồ rằng bản chất của anh là một người ngay thẳng. Uwa, lại còn là một cây Taylor 912ce nữa chứ. Muốn chạm vào thử quá. Dù chỉ một lần thôi cũng muốn được gảy thử. Không không. Mình đâu có mời anh ấy đến đây vì chuyện như vậy. Anh ấy hẳn là bận rộn lắm, mà hình như còn thường xuyên đi đi về về giữa Nhật và Anh, nên có lẽ sắp về lại Anh rồi cũng nên.

"À thì... Các track khác đã xong cả rồi, nên phần còn lại chỉ là thu âm giọng hát của tôi và Takuto-san, và cả guitar nữa."

"Hả? Này, đột ngột nói chuyện gì thế."

"Không, ý tôi là, chúng ta đã thống nhất sẽ thu âm lại bài hát đó mà."

"Cái gì cũng phải có trình tự chứ! Cậu đã gặp Makita-san chưa?"

"Vâng. Tôi đã nhận được sự cho phép sử dụng bài hát, và cả bản thu âm trước khi mix nữa, nên tôi chỉ lấy phần điệp khúc còn lại thì tôi sẽ—"

"Makita-san đã nói gì?"

Chẳng phải anh bảo chẳng có gì để nói hay để hỏi sao? – tôi suýt nữa đã buông lời trách móc đầy ác ý, nhưng rồi tự kiềm chế lại. Hôm nay tôi đã thuê một phòng thu có giá thuê cắt cổ. Phải nhanh chóng làm cho xong.

"Chuyện đó để sau đi, trước mắt cứ thu âm đã. Lần trước Takuto-san gọi tôi ra cũng đột ngột bắt jam session còn gì. Cứ coi như đây là màn đáp lễ của tôi."

Dù vậy Takuto-san vẫn định mở miệng nói gì đó, nên tôi liền thao tác trên bàn console và laptop để bật bản thu âm. Dàn dây được phủ lên trên một track nhịp điệu dày dặn, và bản tam ca của giọng hát trong trẻo của Makita Shun vang vọng khắp phòng điều khiển.

Sau khi thấy Takuto-san đã nuốt lại lời định nói, tôi dừng bản nhạc.

"Vậy, chúng ta thu phần guitar trước nhé."

Dù trong lòng đang sợ chết khiếp, tôi vẫn cố nói bằng một giọng quả quyết.

Takuto-san im lặng một lúc với vẻ mặt hờn dỗi. Nhưng rồi, anh cầm cây guitar đứng dậy và bước vào phòng thu. Tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Hễ bắt tay vào việc thu âm là anh liền trở lại với ánh mắt của một nhạc công. Chất lượng của màn trình diễn cũng không thể nào so sánh được với bản thu âm có sẵn. Anh thậm chí còn thừa sức để đưa ra ý kiến cho từng phần điệp khúc của tôi.

"Không phải giọng của Makita-san hay giọng của cậu, ai chính ai phụ. Hát như thể hòa tan vào nhau đi. Vút lên ở những nốt cao và bung tỏa ở những nốt trầm. Cậu thì làm được chứ gì."

"Tôi sẽ thử xem... À, ừm, chỉ riêng đoạn điệp khúc chính, tôi rap đè lên có được không? Tôi nghĩ như vậy sẽ dễ nghe hơn."

Khi tôi hát thử, những lời chê bai nghiêm khắc về đoạn rap của tôi lại bay đến.

"Nghe không lọt tai. Nó là bộ gõ đấy. Đừng có ý thức về từng từ. Đặc biệt là mấy cái giới từ hay mạo từ. Mấy cái đó cứ tặc lưỡi cho qua là được. Hãy gõ theo trọng âm."

Vì không có ngân sách để thuê cả kỹ sư âm thanh, buổi thu âm chỉ có hai chúng tôi, khi một người thu âm phần của mình thì người còn lại sẽ điều khiển bàn console. Cũng may là Takuto-san cũng có hiểu biết về thiết bị, nhưng dần dà những yêu cầu chi tiết của anh ngày một leo thang, đến mức tôi không còn biết ai mới là người đang chủ đạo buổi thu âm này nữa.

Nhưng, khoảnh khắc ý tưởng vừa vặn thành hình và khớp với âm thanh, cảm giác thật tuyệt vời hết chỗ chê.

Sau khoảng ba tiếng đồng hồ hát liên tục, cuối cùng tôi cũng nhận được cái gật đầu từ Takuto-san.

Dù là mùa đông nhưng máy sưởi trong phòng thu đã được tắt từ trước, và tôi chỉ mặc độc một chiếc áo thun. Tôi quay lại phòng điều khiển, uống cạn chai nước thứ ba.

"Việc ghép các take cũng làm ở đây luôn à."

"À, v-vâng, đúng vậy... Chờ một chút... ạ..."

Tôi điều chỉnh lại nhịp thở rồi hướng về phía PC. Từ vô số các vocal take đã thu, tôi chọn ra những phần hay nhất để ghép lại thành một track hoàn chỉnh. Nói là vậy chứ, dù nghe thế nào đi nữa thì take 1 của Takuto-san vẫn là hay nhất. Sự gai góc và sự tinh tế cùng tồn tại một cách ngoạn mục. Chắc anh là kiểu người xem trọng cảm hứng. Tôi thì không được như vậy. Vì có sự không đồng đều giữa những chỗ hát tốt và những chỗ chưa được, nên tôi phải cắt dán để làm cho nó ổn định. Phần điệp khúc của Makita Shun cũng còn lại nhiều track, nên tôi cũng ghép lại chúng.

Tôi hoàn thành bản OK take sau khi tiếp thu cả ý kiến của Takuto-san, rồi chúng tôi nghỉ giải lao khoảng mười phút. Đó là bởi vì nếu cứ nghe đi nghe lại một bài hát, cảm giác sẽ bị bào mòn và sẽ chẳng còn phân biệt được đâu là hay đâu là dở nữa. Chúng tôi cố tình đi ra ngoài tòa nhà, tắm mình trong gió chiều, ngắm nhìn những chiếc xe qua lại trên đường và lắng nghe tiếng động cơ cùng âm thanh của đoàn tàu xa xa.

Sau khi cả cơ thể và cái đầu đã nguội đi, chúng tôi quay trở lại phòng thu.

"Cậu sẽ mix down chứ."

"Vâng. Tạm thời là bản nháp ạ."

Những phần được thu âm riêng lẻ sẽ được tổng hợp lại thành một bản thu stereo duy nhất sau khi cân nhắc về sự cân bằng âm lượng và cách sắp xếp không gian. Trống là một đoạn sample, bass và keyboard thì do tôi chơi lại, còn guitar thì đã được Takuto-san thu vào hôm nay. Và rồi, là giọng hát.

Chắc chắn rằng, đây là bài hát do ba người tạo ra. Takuto-san và tôi, và Makita Shun.

Việc mix nhạc kết thúc. Tôi chuyển đầu ra sang loa của phòng điều khiển và bật bài hát vừa mới hoàn thành.

Những cú gảy guitar gai góc đâm thẳng vào bộ não đã mờ mịt đi vì công việc thu âm lặp đi lặp lại đến phát ngán.

Takuto-san ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tôi, hướng mắt về phía phòng thu không người và lắng tai nghe.

Khi đoạn rap tựa như những bọt khí nổi lên từ đáy biển bắt đầu, Takuto-san nhắm mắt lại.

Tại sao vậy nhỉ, tôi tự hỏi.

Dù là một giọng hát góc cạnh và đầy công kích như thế, nhưng khi lời bài hát lặp lại nhiều lần, nó lại nghe như thể một đứa trẻ đang khóc nức nở. Ngay khi một cơn đau âm ỉ ập đến làm nghẹn lồng ngực, giọng falsetto của Makita Shun dịu dàng rẽ mây đen mà rót xuống. Và rồi, giữa hai con người cách xa nhau hơn cả trời và đất, giờ đây, giọng hát của tôi đang bắc một cây cầu cầu vồng, kết nối họ lại.

Đang kết nối.

Đang được kết nối.

Tôi nhận ra mình lại đang ngân nga bài hát mà đáng lẽ ra tôi đã phải phát ngấy sau hàng chục lần thổi hơi vào micro.

Cùng với sự dâng trào của điệp khúc, tôi rảo bước nhanh hơn, biến những lời thì thầm đẫm nước mắt của Takuto-san thành tiếng bước chân mà chạy lên cầu thang, và nắm lấy giọng hát của Makita Shun. Hòa quyện, quyện vào nhau, nhảy vọt lên cao, trượt mình ôm lấy, nâng đỡ, trôi nổi, và rồi chẳng còn phân biệt được đâu là giọng của ai nữa. Đang được kết nối. Ranh giới giữa màu xanh biếc và hoàng kim tan biến.

Đi đến cuối bốn phút bốn mươi giây của bản full chorus, tôi không còn cách nào khác ngoài việc fade out đoạn refrain vô tận ấy. Tôi đã muốn nghe nó mãi mãi. Tôi không nghĩ ra được cách nào khác để kết thúc nó.

Ngay cả khi âm thanh đã tắt hẳn và chỉ còn lại tiếng nhiễu rè rè, Takuto-san vẫn nhắm nghiền mắt. Tôi cúi nhìn chiếc laptop trên đùi và chờ đợi lời nói của anh.

"Tốn nhiều thời gian quá nhỉ."

Một lúc sau, Takuto-san thì thầm như vậy.

"Để hoàn thành nó, đã mất cả mấy năm trời."

Tôi gật đầu.

Hãy cứ vui mừng một cách thuần túy rằng anh ấy đã công nhận nó đã được hoàn thành. Dù tôi tự nhủ với bản thân như vậy, nhưng chẳng được. Cảm xúc như sắp vỡ òa.

"Vậy, Makita-san thế nào rồi. Anh ấy đã nói gì. Cậu đã nhận được sự cho phép công khai chưa. Giờ anh ấy đang ở đâu, làm gì? Vẫn còn tiếp tục công việc này chứ?"

Tôi gập chiếc laptop lại. Vì màn hình tinh thể lỏng quá chói mắt.

"Makita Shun-san—"

Lời nói nghẹn lại giữa chừng, tôi chỉ vào chiếc PC trên tay.

Chính xác hơn, là chiếc USB đang cắm vào cổng bên hông của PC.

"—đang ở đây."

Tôi cảm nhận được ánh nhìn trên má mình. Phải mất một lúc lâu lời nói của Takuto-san mới đến được tai tôi.

"Cậu đang nói chuyện gì vậy."

Chẳng lẽ khoảng cách giữa chúng ta xa đến mức tốc độ âm thanh cũng trở nên sốt ruột sao, tôi chợt nghĩ vẩn vơ, nhưng chắc anh chỉ đang suy nghĩ về ý nghĩa lời nói của tôi mà thôi.

Về phần tôi, chẳng còn gì để suy nghĩ nữa. Chỉ còn cách nói ra mà thôi.

"Tuần trước, tôi đã đến nhà của Makita-san. Tôi đã gặp bố của anh ấy, nghe ông kể chuyện, và nhận được chiếc USB chứa dữ liệu bài hát. Ông nói tôi cứ tự nhiên sử dụng."

Tôi ngẩng mặt lên. Cố gắng đối diện với đôi mắt trong trẻo đến không ngờ của Takuto-san.

"Makita Shun-san, đã qua đời rồi. Vào mùa hè năm ngoái."

Lời nói của tôi dường như cũng đã phải lặn qua một lớp không khí dày đặc trong một khoảng thời gian rất, rất dài, để rồi cuối cùng cũng đến được với Takuto-san.

Đôi môi màu tím nhạt của anh khẽ run lên.

"...Nói dối."

Lời thốt ra tạo thành một gợn sóng nhỏ.

"Nếu vậy thì đã phải lên tin tức rồi chứ."

Tôi lắc đầu.

"Vì anh ấy là người làm việc mà không hay để lộ tên tuổi, lại mắc bệnh từ khá lâu trước đây, nên nghe nói lúc đó anh ấy đã ở trong trạng thái gần như giải nghệ rồi ạ. ...Đám tang cũng chỉ có người thân và vài người quen thôi."

Tôi dùng ngón tay miết nhẹ góc của chiếc USB.

"Và rồi, họ định dùng bản thu âm đó làm nhạc nền cho tang lễ, nhưng bố của anh ấy... có vẻ không rành về internet lắm, nên lúc gửi cho công ty tang lễ, ông ấy đã đăng nó lên một trang web đăng tải. Tôi nghĩ ông ấy đã nhầm nó với một dịch vụ chuyển file."

Nhờ sự tình cờ đó mà tôi đã gặp được.

Takuto-san. Và cả, Makita Shun.

"Cho nên, người đó, đã—chỉ còn lại âm nhạc bên trong này mà thôi."

Một vẻ mặt vô cảm như thể đã được tẩy trắng bao trùm lấy khuôn mặt Takuto-san.

"...Tại sao không nói sớm hơn."

Trong giọng nói của anh, có thể đọc được một chút cảm xúc.

Sự tức giận—dành cho tôi, hoặc có lẽ là cho chính anh.

Không được cúi đầu, tôi liều mạng tự nhủ. Tôi bấu móng tay vào đầu gối, và kiên cường nhìn thẳng vào mắt anh.

"Bởi vì, nếu nói trước thì Takuto-san sẽ chẳng còn tâm trí nào mà thu âm nữa, đúng không."

Takuto-san đá ngã ghế, đứng bật dậy và túm lấy cổ áo tôi.

Tôi tiếp tục bằng một giọng run rẩy.

"Một cô gái mà tôi quen từng bảo tôi là một tên ngốc âm nhạc vô tâm. Gần đây chính tôi cũng bắt đầu nghĩ như vậy. Nhưng, sau khi nghe hết dữ liệu được giao phó, nghe đi nghe lại giọng hát của Shun-san không biết bao nhiêu lần, tôi đã nhất quyết muốn hoàn thành bài hát đó. Vì vậy, tôi cần có guitar và giọng hát của Takuto-san, nên tôi không còn cách nào khác."

Không được xin lỗi. Chỉ một lời xin lỗi, có lẽ tôi sẽ thấy nhẹ nhõm, nhưng cảm xúc của người này sẽ không còn nơi nào để đi.

Phải đón nhận nó.

Từ bàn tay của Takuto-san đang chạm vào cằm tôi, tôi cảm nhận được một thứ gì đó tựa như nước sôi thả đá đang chảy vào người. Tôi đã phải cố hết sức để không dời mắt đi.

Một lúc sau, lực từ những ngón tay đang túm lấy cổ áo tôi lơi dần.

Takuto-san bước vào phòng thu, cất cây guitar vào hộp, khoác dây đeo lên vai và lặng lẽ rời khỏi phòng thu.

Chỉ còn lại một mình tôi trong sự tĩnh lặng.

Dư âm từ giọng hát của Makita Shun lơ lửng trong không khí như những hạt bụi kim loại, và tôi có cảm giác chỉ cần cử động một chút thôi là chúng sẽ châm chích vào da thịt.

Cảm thấy lạnh đột ngột, tôi xỏ tay vào chiếc áo khoác đã được vo tròn đặt ở góc phòng.

Tôi mở chiếc laptop. Âm nhạc đã được chuyển thành dữ liệu số thì sẽ không biến mất. Dù người hát có tổn thương đến đâu, có bệnh tật hay đã chết đi chăng nữa.

Nhưng, đã không thể cho ai nghe được nữa rồi.

Nó cũng là bài hát của Takuto-san. Không có sự cho phép của anh thì không thể công khai được.

Lời nói của cha Makita Shun, đến bây giờ tôi mới nhớ lại một cách đau đớn. Âm nhạc, nếu không được ai lắng nghe thì cũng như không có.

Tôi đã gây phiền phức cho biết bao người, để rồi cuối cùng lại làm tổn thương Takuto-san một cách không thể cứu vãn. Tất cả chỉ kết thúc bằng một khoảnh khắc tự thỏa mãn thoáng qua.

Tôi thu dọn hành lý và rời khỏi phòng thu. Sau khi thanh toán xong, tôi ra khỏi tòa nhà. Cơn gió đêm tháng Mười hai tàn nhẫn xé toạc tai tôi.

"Vậy senpai, bài hát đó đã ra sao rồi ạ?"

Trong buổi tập của PNO ở phòng thu ngày hôm sau, Kaya đã hỏi tôi.

Con bé này cũng tàn nhẫn thật... tôi đã nghĩ vậy, nhưng ngẫm lại thì cô ấy chỉ biết sự tình nửa vời, nên cũng có quyền muốn biết phần còn lại.

"Bài hát đó, là bài hát solo của Murase-kun à?"

"Rốt cuộc thì đó là bài hát của cái anh Kuboi gì đó à?"

"Cậu đã xóa nó rồi nhỉ. Quả nhiên là không được về mặt bản quyền sao?"

Ba người còn lại cũng xúm vào. Đã đến nước này thì tôi cũng không thể nói lảng đi được nữa.

Không còn cách nào khác, tôi đã kể toàn bộ câu chuyện. Ngay cả việc tôi đã cho Takuto-san thu âm mà không cho anh biết về cái chết của Makita Shun, tôi cũng thẳng thắn nói ra không giấu giếm. Trong lúc nói, vùng xương sườn của tôi đau nhói, nhưng sau khi trút hết ra, tôi nhận ra lòng mình đã nhẹ đi một chút.

Mình thật sự hết thuốc chữa rồi, tôi ơi.

Phản ứng của các thành viên trong ban nhạc hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi.

"Senpai, à, ừm,... Em xin lỗi,... Lẽ ra em không nên hỏi."

Kaya co rúm người lại thì thầm như vậy, rồi vội vàng bắt đầu chuẩn bị ampli bass.

"Makoto-san, hôm nay... anh về trước cũng được ạ," Shizuki cũng nói một cách ái ngại. "Lúc nào cũng nhờ anh làm việc vặt cũng không hay ạ."

Đến cả Rinko cũng nói những lời như thế này.

"Trong buổi live Giáng sinh chính thức, tớ cũng phải thao tác sequencer, nên phải làm quen dần thôi. Murase-kun không có ở đây cũng được."

Trong một không khí kỳ lạ, các thành viên ban nhạc bắt đầu chuẩn bị cho buổi tập. Tôi đứng ngây ra ở góc phòng thu, ngắm nhìn cảnh tượng đó.

"Không về à? Muốn xem à? Nếu vậy thì cũng được thôi."

Akane nói vậy nên tôi bất giác hỏi lại.

"À, không, ừm... Tớ cứ nghĩ là mình sẽ bị nói những lời cay nghiệt hơn cơ. Kiểu như vô nhân tính hay máu lạnh."

Rinko tỏ vẻ khó chịu.

"Nếu nói như vậy thì bên này mới là người vô nhân tính."

"Bọn này cũng phân biệt được lúc nào nên đùa và lúc nào không chứ bộ!" Akane cũng phồng má.

Tôi, đã chẳng còn cách nào khác ngoài việc càng thêm suy sụp. Lại khiến cả Rinko và Akane phải bận tâm rồi.

"...Ừm. Vậy thì, ừ. ...Tớ ra ngoài hóng mát một chút. Sẽ quay lại ngay."

"Hóng mát gì chứ, mùa đông rồi mà Makoto-san?"

Tôi vẫy tay với Shizuki đang hoảng hốt rồi hướng về phía cánh cửa cách âm.

Vừa bước từ sảnh ra vỉa hè bên ngoài, một luồng khí lạnh không khoan nhượng thổi xuống, dễ dàng xé toạc cả lớp vải dày của chiếc áo khoác Duffle, và cứa vào da thịt. Tôi rùng mình, ngồi xuống khoảng trống hẹp giữa nền móng của tòa nhà và bụi cây đỗ quyên. Hơi lạnh của bê tông thấm qua lớp vải jean.

Bầu trời đêm Shinjuku hôm nay cũng thật xa cách và chật hẹp. Cơn gió có mùi khét và dầu mỡ. Những ánh đèn đỏ, lục, lam nhấp nháy ở rìa tầm mắt khiến tôi không thể bình tĩnh.

Ra là vậy, vì đang là mùa Giáng sinh mà.

Còn đến hai tuần nữa, mà mọi người đã háo hức cả rồi.

Kể từ ngày thu âm, tôi đã mất hết cả hứng nghe nhạc. Đoạn refrain cuối bài hát mà chính tôi đã fade out, và giọng hát của Takuto-san, vẫn còn văng vẳng trong tai tôi như tiếng ù.

Những ánh đèn leo lét trên cửa sổ tòa nhà đối diện trông như những nốt nhạc rải rác trên piano roll của phần mềm sequencer, khiến tôi nhớ lại nội dung trong chiếc USB của Makita Shun mà tôi đã ngấu nghiến tìm kiếm.

Sống mũi tôi cay xè.

Là do trời lạnh—không phải. Là tôi sắp khóc.

Tôi siết chặt hai bàn tay đút trong túi để kìm lại. Tôi không có tư cách để khóc. Chẳng phải chỉ là một người chưa từng gặp mặt đã qua đời hơn một năm trước hay sao. Tôi chỉ đơn thuần là đã đánh cắp âm nhạc của anh ấy theo ham muốn của bản thân. Một tên trộm đáng thương ôm món đồ ăn cắp mà chẳng có nơi để bán.

Đã mất công rời ban nhạc để có thời gian một mình, vậy mà cứ thế này thì Giáng sinh sẽ đến mà chẳng có thành quả gì. Đăng một bài hát đáng ngờ về mặt bản quyền, rồi xóa ngay, sau đó cứ im bặt thì thật là xấu hổ và thảm hại. Liệu có bị làm ầm lên ở mục bình luận hay trên SNS không nhỉ.

Lo lắng, tôi lấy điện thoại ra.

Tôi kiểm tra kênh PNO. Hiện tại thì mục bình luận không có vẻ gì là bị náo loạn cả.

Rồi tôi chợt nhận ra. Kênh MisaO có dấu hiệu cập nhật.

Tôi nhấn vào bằng bàn tay đã cóng. Vừa sốt ruột vì nhấn mãi không được, tôi vừa di di đầu ngón tay lên màn hình.

Có video mới. Thumbnail gần như giống hệt lần trước, một cây đàn piano đồ chơi nhỏ trên tấm ga trải giường.

Tiêu đề là "Advent #2".

Tôi lục lọi các túi để tìm tai nghe, và bằng bàn tay đã gần như mất hết cảm giác, tôi cố gắng kết nối nó với điện thoại. Tôi nhét vào tai và nhấn vào thumbnail.

Đôi bàn tay gầy gò xương xẩu lại xuất hiện trên bàn phím.

Đoạn intro mô phỏng tiếng chuông, đoạn arpeggio tựa như tuyết rơi lả tả. Đây là—

Là Yamashita Tatsuro. "Christmas Eve".

Bản phối theo phong cách baroque vô cùng hòa hợp với âm sắc lấp lánh và giai điệu của bài hát. Có lẽ nào thầy định mỗi tuần sẽ đăng một bản nhạc Giáng sinh kinh điển như thế này chăng.

Tôi tựa gáy vào bức tường của tòa nhà, ngước nhìn bầu trời không sao.

Đến lúc nghe xong lần thứ hai, đầu ngón chân tôi đã lạnh cóng và tê dại. Lần thứ ba tôi lại suýt khóc, nhưng tôi nín thở kìm lại.

Tôi không có tư cách để khóc. Phải nén tất cả những giọt nước mắt xuống tận đáy lòng, và biến chúng thành những nốt nhạc.

Nghĩ vậy, tôi mới có lại được chút sức lực để đứng dậy.

Tôi lẻn về lại phòng thu để không ai nhận ra. Màn trình diễn vẫn tiếp tục mà không hề chệch nhịp, không biết là họ không nhận ra, hay là vờ như không nhận ra.

Cứ thế, tôi ngồi xuống chiếc ghế xếp ở góc phòng, và dõi theo dàn nhạc không có tôi đang trình diễn những bài hát của tôi một cách xuất sắc hết bài này đến bài khác. Không khí ấm áp trong phòng châm chích làn da đã lạnh cóng của tôi. Tôi cảm nhận được máu huyết đang lưu thông trở lại.

Những cuộc trò chuyện giữa các bài hát cũng chỉ là những lời nhận xét hay ý tưởng về màn trình diễn, và không một ai để ý đến tôi. Sự quan tâm đó cũng thật ấm áp.

Buổi tập kết thúc, và trong lúc bốn người họ bắt đầu dọn dẹp, tôi chợt có một thắc mắc, và vừa giúp Rinko cuộn dây cáp vừa hỏi.

"Này, bài hát mà Rinko sáng tác thì sao? Không tập à?"

"À, cái đó thì,"

Rinko ngập ngừng. Ánh mắt phức tạp của các thành viên khác đổ dồn về.

Ủa, mình vừa hỏi gì không phải à?

"Bỏ rồi."

"...Ể, tại sao? Là một bài hát hay mà."

Thấy tôi hỏi dồn, Rinko tỏ vẻ khó xử.

"Tớ đã thử cùng mọi người phối khí theo kiểu ban nhạc, nhưng làm thế nào cũng không ổn. Lúc sáng tác trên piano thì tớ đã nghĩ nó là một bài hát hay, nhưng thật ra không phải vậy. Nên bỏ rồi. Sẽ làm lại."

"Ểểểểể... vậy à..."

Vậy có được không. Nếu Rinko và mọi người đều nghĩ vậy, thì cũng đành chịu.

"Tớ lại một lần nữa thấm thía sự lợi hại của Murase-kun."

"Hya."

Một tiếng kêu kỳ lạ phát ra làm chính tôi cũng giật mình, tôi rụt cổ lại. Đột ngột gì vậy, thẳng thừng thế.

"Murase-senpai, sao anh có thể sáng tác nhiều bài hát mới và hoàn thiện tất cả chúng một cách dễ dàng như vậy nhỉ. Việc không hề dùng lại các bài hát từ thời Musao cũng có nghĩa là ý tưởng của anh vẫn chưa cạn kiệt."

"Chắc là lúc tạo ra Makoto-san, Chúa đã dồn hết vào sự dễ thương và tài năng âm nhạc rồi ạ."

"Vô nhân tính mà lại viết ra những bài hát thật sự tuyệt vời nhỉ. Hay là, vì vô nhân tính nên mới thế."

"Này, ừm, sự quan tâm lúc nãy đâu cả rồi?"

Akane nghiêng đầu với vẻ hơi kinh ngạc.

"Có lúc nên đùa và có lúc không, nhưng bây giờ thì là lúc nên đùa."

"Chuyển trạng thái nhanh quá vậy?"

"Nhanh mà. Là Makoto-chan chuyển trạng thái đó. Không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng," Akane cười.

"Thật sự, em không biết đã có chuyện gì, nhưng sắc mặt anh đã tốt lên nhiều ạ," Shizuki cũng có vẻ vui mừng. Tôi vội vàng đưa hai tay lên che mặt.

Mình dễ đoán đến vậy sao...

"Có chuyện gì vậy?"

Rinko nhìn thẳng vào mắt tôi và hỏi.

"Không, ừm, thì là... nhờ có Yamashita Tatsuro... chăng..."

Chắc là khó hiểu lắm, nhưng tôi không hề nói dối. Tôi đã đánh trống lảng thành công.

Tuy nhiên, tôi đã quên mất một điều. Đó là Rinko và những người khác cũng biết đến sự tồn tại của kênh video của Hanazono-sensei. Ngày hôm sau, tôi đã bị họ, những người đã nhận ra sự thật, trêu chọc cho một trận ra trò.

Email từ Takuto-san đến vào cuối tuần đó. Lúc đi học về, tôi kiểm tra mail và thấy trong hộp thư đến có một cái tên lạ lẫm viết bằng chữ alphabet. Vì không có tiêu đề nên tôi đã tưởng là mail rác, nhưng khi nhìn kỹ lại, đó là nghệ danh mà Kuboi Takuto sử dụng ở nước ngoài.

"Hãy gửi cho tôi dữ liệu ghi âm của vụ đó. Việc mix down và mastering tôi sẽ nhờ kỹ sư do bên này sắp xếp. Việc công khai sẽ được thực hiện trên kênh của chúng tôi, nên bên đó đừng đăng tải. Lợi nhuận chia đôi. Tôi đính kèm bản nháp hợp đồng. Hãy cho tôi biết địa chỉ gửi."

Nội dung mail chỉ đơn thuần liệt kê các yêu cầu một cách cộc lốc.

Không một lời chào hỏi, không một lời hồi tưởng, không một lời trách móc, không có gì cả.

Văn phong khô khốc đến cùng cực đó chứng tỏ rằng chính Takuto-san đã viết nó, và tôi cảm thấy lớp cặn đọng dưới đáy lòng mình đang lặng lẽ bay hơi.

Không phải là nhẹ nhõm. Cũng không phải cảm giác được giải thoát. Một cảm giác rất khó để diễn tả. Như thể một thứ gì đó quan trọng nhưng phải buông tay, đang bay vút lên không trung.

Chắc không phải là anh đã hết giận, cũng không phải là đã tha thứ cho tôi.

Chỉ là người đó cũng giống như tôi—chỉ là một tên ngốc âm nhạc mà thôi.

Vì vậy, tôi sẽ không xin lỗi. Trong email trả lời, tôi cũng chỉ viết, "Tôi đã hiểu." Vì dung lượng file quá lớn, tôi tải nó lên một dịch vụ chuyển file và đính kèm URL.

Sau khi gửi mail đi, một cảm giác mệt mỏi bao trùm toàn thân. Tôi tựa người vào ghế một cách rệu rã và đếm nhịp tim của mình một lúc.

Sau đó tôi ngồi thẳng dậy và đeo tai nghe vào.

Cuối cùng tôi cũng bật bài hát mà tôi đã nhét vào một thư mục và không có tâm trạng để nghe kể từ ngày thu âm.

Trong lúc đoạn guitar riff đang rón rén tiến lại gần, tôi nhắm mắt lại, và hình ảnh hiện lên sau mí mắt là dáng vẻ của Takuto-san đang ngồi trong phòng thu, đặt cây Taylor 912ce trên đùi và gảy đàn. Cái bóng gai góc mà những đầu ngón tay thon dài, sắc bén đổ xuống trên dây đàn đang nhảy múa theo lời thì thầm của anh.

Tôi cũng ảo giác thấy hình ảnh của chính mình đang ngân nga trong khi gảy cây Precision Bass bên cạnh anh.

Và rồi, tôi có cảm giác như đã nhìn thấy cả một bóng người nữa ở phía đối diện, cách một khoảng là Takuto-san, đang dịu dàng lướt những ngón tay trên bàn phím của cây Yamaha MODX8 và cất lên giọng falsetto cao vút.

Chỉ là ảo ảnh.

Anh ấy đã thành tro bụi rồi.

Không ai biết anh đã nghĩ gì. Cũng không thể cầu xin sự tha thứ. Bất kỳ sự đền bù hay an ủi nào cũng không thể đến được.

Nhưng, không phải là anh đã biến mất. Anh vẫn ở đây. Trong chiếc PC của tôi, trên biển web, giọng hát của anh vẫn sống trong những lỗ nhỏ li ti được khắc trên đĩa. Âm nhạc, nếu không được ai lắng nghe thì cũng như không có, chỉ là một mảnh vỡ nhỏ bé và phù du của thời gian, nhưng—

bởi chừng nào còn có người lắng nghe, thì nó sẽ không bao giờ biến mất.