Chương 2 Dẫu cho tình yêu ấy là giả dối
Nghĩ cũng không hay ho gì khi để một cô gái đứng nói chuyện ngoài trời lạnh, nên tôi đã dẫn Kaya trở lại sảnh studio. Từ sau quầy, Kurokawa-san liếc nhìn chúng tôi với ánh mắt "Ể?", nhưng rồi khi thấy bóng dáng Kaya sau lưng tôi, chị ta trông như đã vỡ lẽ ra điều gì.
Sảnh studio thường rất đông đúc khách hẹn gặp hoặc thanh toán vào khoảng trước và sau mỗi khung giờ chẵn và ba mươi phút, nhưng ngoài thời gian đó thì khá vắng vẻ, nên chúng tôi đã tìm được một chỗ trên ghế sofa.
"...À thì. Về chuyện hôm qua, thật sự thì... xin lỗi..."
Khi tôi, một kẻ đang phân vân không biết nên bắt đầu câu chuyện thế nào, tạm thời cúi đầu, Kaya đã ngắt lời tôi với vẻ mặt cau có.
"Murase-san có nói dối đâu chứ. Anh mới là nạn nhân còn gì. Anh xin lỗi nghe lạ thật đấy. Tôi đến đây không phải để được anh xin lỗi đâu."
"À vâng."
Tuy đúng là thế, nhưng bị đối đáp bằng một thái độ đầy áp lực thế này thì dù chẳng phải lỗi của mình cũng khiến người ta thấy rén chứ bộ.
"Giám đốc Tamamura, từ trước tôi đã nghĩ ông ta là một người có gì đó quá đỗi khôn lỏi rồi, nhưng có vẻ như ông ta đã phát triển công ty của mình bằng chính cách đó. Tôi không nghĩ việc tiếp tay cho màn kịch của ông ta là đúng đắn, nhưng việc tôi có đủ thực lực để được PNO công nhận là sự thật, nên nếu kết quả là tôi có thể gia nhập, tôi nghĩ mình sẽ tha thứ cho ông ta."
Cái giọng điệu cứ như đang ban ơn từ trên thiên giới của cổ vậy. Vượt qua cả sự kiêu ngạo ngông cuồng, nó sảng khoái một cách lạ thường. Dĩ nhiên, đó là vì cô ấy có thực lực xứng với lời nói của mình.
"Không, này, tiếng bass của Shigasaki-san đúng là rất tuyệt, nhưng mà..."
"Khoan đã."
Kaya đột ngột ngắt lời tôi bằng một giọng đanh lại.
"Xin đừng gọi tôi bằng họ đó nữa. Làm ơn đấy."
Ánh mắt cô ấy sắc như thể có thể cắn đứt tai tôi vậy.
"Cứ gọi là Kaya. Mọi người đều gọi tôi như vậy."
Nghĩ lại thì giám đốc Tamamura và cả Kakizaki-san cũng gọi cô ấy bằng tên. Tôi không hiểu lý do nhưng vì cô ấy đã ghét đến mức này, tôi quyết định sẽ làm theo.
"Kaya-san là một tay chơi nhạc cừ khôi, nhưng ban nhạc của chúng tôi đã có bassist rồi. Hay nói đúng hơn, là tôi."
Tự mình nói ra điều này có chút xấu hổ. Tuy nhiên, tôi đã học được từ vụ của Kyoko-san rằng cứ mãi tự ti cũng chẳng đi đến đâu. Tôi nhìn thẳng vào mặt Kaya và nói.
"Dĩ nhiên là tôi chơi kém hơn nhiều, nhưng không có nghĩa là tôi có thể rời đi."
"Anh đang nói cái gì vậy hả? Nếu senpai mà rời đi thì còn ý nghĩa gì nữa chứ!"
Bị cô ấy gắt bất ngờ làm tôi chỉ biết tròn mắt ngơ ngác.
"...Senpai là sao?"
"A."
Kaya đỏ mặt, đặt lại phần hông đang nhổm lên của mình xuống ghế sofa.
"...Xin lỗi. ...Vì em dự định sẽ thi vào trường cấp ba giống mọi người, nên lỡ lời..."
Định vào cùng trường luôn sao? Cô bé này là fan cuồng của chúng tôi à?
"Việc em là fan của bọn tôi đến mức đó khiến tôi rất vui, nhưng ban nhạc không cần tới hai bassist đâu."
"Senpai không phải chỉ chuyên về bass đúng không? Trong bản thu âm anh cũng đâu có chơi. So sánh với bản ghi âm live là biết ngay."
"...Ừm, thì cũng..."
Nhận ra được cơ à. Giỏi thật đấy. Trong bản thu âm, tôi đã nhờ Akane, người chơi giỏi hơn tôi rất nhiều, đảm nhận cả phần bass.
"Anh có thể chơi gần như mọi thứ từ guitar đến keyboard, hát cũng được, nên đâu cần phải câu nệ vị trí bass. Khi live chắc chắn anh cũng cảm thấy muốn có thêm một cây guitar nữa đúng không? Nếu có một chuyên gia như em vào, senpai có thể chuyển sang chơi guitar đệm. Tùy vào bài hát, anh có thể chơi các nhạc cụ khác, ví dụ như percussion, hay cũng có một bài anh dùng harmonica, phạm vi trình diễn live sẽ được mở rộng ra rất nhiều."
"À à... ra là vậy..."
Bị cô ấy bắn cho một tràng toàn những lời khó đỡ, nhưng trớ trêu thay, điều nào điều nấy tôi cũng phải gật gù công nhận.
Ban nhạc của tôi có một keyboardist xuất chúng là Rinko, người khéo léo giữ cho âm thanh đủ dày, nên từ trước đến nay chưa có vấn đề gì nổi cộm. Tuy nhiên, những lúc Akane chơi guitar solo, hay những lúc muốn có cả guitar acoustic và guitar điện, đã không ít lần tôi nghĩ giá mà có thêm một tay guitar nữa. Nếu tôi được giải phóng khỏi vị trí bass, tôi có thể trở thành một "đội du kích", linh hoạt lấp vào những chỗ còn thiếu. Sân khấu chắc chắn sẽ trở nên đa sắc màu hơn.
"Hơn nữa, em còn có thể hát bè cao."
"Ực..."
Điểm đó cũng rất đáng giá. Vì là con trai nên tôi không thể hát cao hơn Akane, và lúc nào cũng phải hát bè dưới. Nếu có một giọng ca có thể hát bè cao, thì phần hợp xướng sẽ mạnh như có thêm cả ngàn quân.
Gay go rồi. Chẳng tìm thấy lý do nào để không cho cô ấy gia nhập cả.
Như thể tung đòn quyết định, Kaya lại chống tay lên bàn và nhoài người về phía trước.
"Về ngoại hình em cũng không thua kém gì mọi người đâu. Em tự tin mình sẽ lọt vào mắt xanh của senpai."
"Ể... ừm, không, cách nói như thể tôi chọn thành viên ban nhạc bằng ngoại hình thì..."
"Không chọn bằng ngoại hình mà lại tập hợp được ba người như thế á? Không thể nào!"
Sao lại nổi giận chứ.
"Vậy senpai không đưa ngoại hình vào tiêu chí tuyển chọn trong buổi audition sao?"
"Vốn dĩ tôi có bao giờ tổ chức audition đâu."
"Không audition mà tập hợp được ba người như thế á? Không thể nào!"
Đừng có la lớn thế. Nhân viên đang nhìn sang đây kìa.
"Chỉ là may mắn tập hợp được thôi, hay đúng hơn là ban đầu cũng không có ý định lập ban nhạc. Chỉ là quen biết với từng người trong số họ, rồi nghĩ tiện thể thì lập ban nhạc thôi."
Kaya thở dài một hơi đầy vẻ cố tình.
"Tức là senpai có một thứ gì đó thu hút mọi người, đúng không ạ."
"Tôi thì chẳng có gì..."
"Bằng chứng là thành viên thứ tư là em đã đến đây rồi còn gì."
Con bé này, sao lại có thể tự tin khoe mẽ một cách tự nhiên như hơi thở thế nhỉ? Sảng khoái đến mức nghe riết đâm ra thấy dễ chịu.
"Tóm lại là anh sẽ cho em vào, phải không ạ."
Dù cách dẫn dắt câu chuyện chẳng hề hợp lý, nhưng không hiểu sao tôi lại bị dồn vào chân tường.
Không, hãy thành thật với bản thân nào. Không phải là "không hiểu sao". Chính tôi, lúc này đây, đã quyết tâm muốn đưa Kaya vào ban nhạc rồi.
"...Nhưng tôi không thể tự mình quyết định được."
A, cách nói này chẳng phải giống như tôi đã đồng ý cho cô ấy gia nhập rồi sao. Mà đúng là tôi đã đồng ý thật. Dù có bị biết cũng chẳng sao cả.
Kaya nghiêng đầu với vẻ không hài lòng.
"Đây là ban nhạc của senpai mà? Nếu trưởng nhóm OK thì là quyết định rồi còn gì nữa ạ?"
"Bọn tôi cũng không quyết định ai là trưởng nhóm cả."
"Ểểểểểểể? Nhưng senpai là người tập hợp thành viên, tất cả các bài hát đều do senpai sáng tác, video cũng do senpai làm hết, mà lại không phải là trưởng nhóm sao ạ?"
Dạo này sao mình hay bị mọi người xoáy vào chuyện này thế nhỉ. Ai là trưởng nhóm quan trọng đến vậy sao?
"Ừm, tóm lại là chuyện có cho vào hay không tôi sẽ hỏi ý kiến các thành viên khác. Mới lúc nãy mọi người đều ở đây cả, nếu em đến sớm hơn khoảng ba mươi phút thì đã có thể bàn bạc ngay tại đây rồi."
"A... vậy ạ," Kaya lẩm bẩm với vẻ mặt ỉu xìu. "Em nên đến sớm hơn một chút thì tốt nhỉ."
Thế nhưng đúng lúc đó, không biết đã đứng cạnh từ bao giờ, Kurokawa-san đột nhiên xen vào.
"Nhóc ở đây từ khoảng một tiếng trước rồi còn gì."
Kaya giật nảy mình. Kurokawa-san nhún vai nói tiếp.
"Chẳng phải nhóc đã chờ cho đến khi những người khác trừ Mako về hết sao."
Hử? Tức là cô ấy nghĩ rằng thương lượng với một mình tôi sẽ dễ được chấp nhận gia nhập hơn, nên đã chờ thời cơ ư? Kurokawa-san, vạch trần chuyện đó ra thì có hơi tàn nhẫn không... Dù tôi thì chẳng bận tâm.
"Ể... a... kh, không phải ạ."
Mặt đỏ bừng, Kaya bật dậy khỏi ghế sofa như bị lò xo đẩy.
"Vậy thì, xin hãy gửi lời hỏi thăm của em đến các thành viên ạ!"
Cô ấy cứ thế rảo bước nhanh ra khỏi sảnh, tôi vội vàng đuổi theo, gọi với theo bóng lưng Kaya ngay bên ngoài cửa tự động.
"Đợi đã, đợi đã! Thông tin liên lạc! Em có dùng LINE không?"
Kaya dừng lại như thể nhảy dựng lên rồi quay lại. Mặt cô ấy vẫn còn đỏ.
"LINE? Với senpai ạ? Đ, được sao ạ?"
"Còn được hay không gì nữa. Không có cách liên lạc thì sau này sẽ phiền phức lắm," tôi vừa nói vừa rút điện thoại ra khỏi túi.
"A... v, vâng, đúng vậy ạ."
Chúng tôi đã trao đổi ID LINE với một Kaya đang cuống quýt lấy điện thoại ra. Kaya nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại rồi bất giác mỉm cười. Gì vậy, avatar của mình trông buồn cười lắm hay sao?
"Vậy em về nhé!"
Cúi chào một cái thật mạnh đến mức lọn tóc cũng nảy lên, Kaya quay gót rồi chạy biến về phía con đường lớn.
*
"Nếu Murase-kun muốn cho vào thì cũng được thôi."
Rinko nói một cách cộc lốc với vẻ không vui.
"Nếu Makoto-san đã quyết định, thì dù có chuyện đau khổ đến đâu tôi cũng sẽ chấp nhận."
Shizuki gật đầu với vẻ mặt bi tráng.
"Nếu là phán đoán của Makoto-chan thì chắc là không sai đâu nhỉ."
Akane nói với vẻ không mấy quan tâm.
Giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, khi tôi kể chuyện của Kaya cho các thành viên ban nhạc tập trung trong phòng âm nhạc, phản ứng của họ là như vậy đấy. Tôi lần lượt nhìn mặt ba người rồi rụt rè hỏi.
"...Có gì không ổn à?"
"Chẳng có gì không ổn cả," Rinko nói. "Chuyện Murase-kun đột nhiên nhặt một cô gái về, tớ đã quen rồi."
"Với Rinko-san thì đây đã là lần thứ ba rồi nhỉ. Tôi mới chỉ trải qua lúc của Akane-san nên chưa chuẩn bị tâm lý kịp."
"Ể, lần nào cũng thế này à? Tớ thì đây là lần đầu. À, mà cũng giống lúc tớ được nhặt về nhỉ? Makoto-chan đúng là bắt chuyện với con gái một cách tự nhiên như không nhỉ."
"Khoan, khoan đã!"
Tôi bất giác lớn tiếng.
"Có nhiều điều muốn nói lắm, nhưng trước hết! Tớ chưa từng bắt chuyện với ai trước cả! Tất cả đều là tình cờ quen biết, và người bị bắt chuyện đều là tớ! Đúng không?"
"Thế à? Tớ thì bị nói đột ngột là 'Tớ đã viết một bài hát cho cậu nên hãy chơi nó đi'."
"Tớ cũng được rủ rê bên bờ sông lúc hoàng hôn rằng 'Tớ thực sự cần giọng hát đó'."
"Tôi thì được cứu khỏi buổi xem mắt với câu nói 'Không cần phải kết hôn theo sự sắp đặt của bố mẹ đâu'."
"Đừng có xuyên tạc ký ức! Nhất là của Shizuki, 100% là bịa đặt còn gì!"
"Nhưng lần này là Murase-kun chủ động bắt chuyện mà."
Dù vậy cũng không có nghĩa là được phép xuyên tạc chứ.
"Là tớ chủ động... không, vốn dĩ là bên kia muốn vào ban nhạc... ưm, mà thôi, sao cũng được."
"Tất cả đều đồng ý rồi nên chẳng có vấn đề gì cả, sao Murase-kun cứ làm ầm lên từ nãy đến giờ vậy."
Là tại cậu nói ra những lời thừa thãi đấy! Tôi đã muốn hét vào mặt cậu ta như vậy, nhưng vì có vẻ như những lời thừa thãi sẽ quay lại gấp năm lần nên tôi đã ngậm miệng.
Quả thật, không có vấn đề gì cả. Chỉ cần ngay bây giờ liên lạc với Kaya, nói "Chúc mừng, chào mừng đến với dàn nhạc của chúng tôi", vậy mà không hiểu sao lại có điều gì đó vướng bận.
"Việc không tích cực đồng ý là sự thật đấy," Akane nói với vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy. "Nếu Makoto-chan không đề nghị thì tớ cũng chẳng nghĩ đến việc thêm thành viên mới đâu."
"Vì bốn người chúng ta đã làm rất tốt với nhau, nên việc thay đổi cũng có mặt đáng sợ," Shizuki nói. "Đặc biệt là tôi ở đội nhịp điệu nên sẽ bị ảnh hưởng nhiều nhất."
"Ể, nhưng trong buổi jam session hôm trước, chẳng phải Shizuki và cô ấy phối hợp rất ăn ý sao?"
"Đúng là ăn ý, nhưng giữa tôi và Makoto-san còn có thứ còn hơn thế nữa!"
Bị nói một điều tâm linh như vậy cũng khó xử thật.
"Còn chưa đầy hai tháng nữa là đến buổi live Giáng sinh đúng không. Thay đổi thành viên vào thời điểm này... Murase-kun đúng là, hễ thấy cô gái nào hợp gu là lao vào ngay."
"Gu là gu cách chơi nhạc đấy nhé? Là chuyện âm nhạc đấy? Đừng có nói kiểu mờ ám thế, Shizuki đang lườm kìa! Akane cũng đừng cười nữa, bênh tớ đi!"
Tôi có cảm giác như mình đang đi vòng vòng quanh một chỗ từ nãy đến giờ. Chỉ là một việc đơn giản là nhận được sự đồng ý của các thành viên và cho Kaya gia nhập, vậy mà sao lại thế này.
Như thể nhìn thấu mọi chuyện, Rinko lên tiếng.
"Người đang vướng bận nhất có lẽ không phải là bọn tớ, mà là chính Murase-kun."
"...Ể?"
"Cậu thật ra đã nghĩ rằng hôm nay, tớ, Shizuki hoặc Akane sẽ phản đối việc thêm thành viên mới, đúng không. Chỉ cần một người phản đối thì đành chịu, chuyện gia nhập sẽ bị hủy bỏ, kết cục đáng lẽ phải là như vậy. Nhưng vì không ai phản đối cả, nên cậu phải đối mặt với cô bé đó trong tâm trạng mông lung."
Tôi há hốc miệng, cứng đờ người.
Tôi không thể phản bác được một lời nào.
Thay vào đó, Shizuki mở lời với vẻ cảm động.
"Rinko-san, quả không hổ danh. Chị rất hiểu Makoto-san. Tôi ghen tị đấy."
"Chuyện đó thì, vì tớ và Murase-kun đã quen nhau lâu rồi mà."
"Rin-chan, phát ngôn vừa rồi nguy hiểm đấy! 'Quen biết lâu' thì được chứ 'quen nhau lâu' là vượt rào lắm đấy!"
"Bắt được điểm đó, Akane cũng hiểu tớ rõ ghê."
"Ehehe. Vì tớ và Rin-chan quen nhau lâu mà."
Shizuki lo lắng nhìn vào mặt tôi.
"Makoto-san, có vẻ anh đã sốc lắm khi bị nói trúng tim đen nhỉ. Nếu là Makoto-san bình thường thì đã phải bắt bẻ vào cuộc hội thoại vừa rồi ít nhất ba lần rồi."
"À, ừm. Cứ làm thay tớ đi..."
Tôi ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ phòng âm nhạc, mệt mỏi tựa lưng vào khung cửa.
Hoàn toàn đúng như lời Rinko nói. Tôi đã nghĩ rằng thế nào rồi một trong ba người cũng sẽ tỏ ra không hài lòng với việc Kaya gia nhập, và rồi tôi chỉ cần gửi một tin nhắn từ chối là xong. Tôi đã có thể yên tâm trở về với cuộc sống thường ngày. Đúng vậy, tôi đã muốn được yên tâm. Lối chơi của Kaya khiến tôi phấn khích, nhưng việc chấp nhận điều đó vào ban nhạc lại đi kèm với một nỗi bất an lớn. Cứ như thể một phần quan trọng nào đó sẽ bị phá vỡ...
"Cứ thử xem, nếu không được thì lại tính lại sau."
Lời nói của Rinko khiến tôi sực tỉnh. Cô ấy lấy điện thoại ra, gõ gõ vào màn hình rồi chỉ cho tôi.
"Chuyện đã quyết rồi thì liên lạc nhanh đi. Đã trao đổi LINE chưa? Cứ thế mời vào nhóm LINE của ban nhạc luôn cũng được."
"À, ừm..."
Có lẽ vì bên kia cũng đang trong giờ nghỉ trưa nên có hồi âm ngay lập tức. Mọi người đều xác nhận việc 《Kaya》 gia nhập nhóm trên điện thoại của mình.
"Vậy thì, gọi cậu ấy đến buổi tập ở studio ngày mai luôn nhé," Rinko gõ tin nhắn.
"Đừng hòng vì là học sinh trung học mà được nương tay nhé! Tớ sẽ rèn cho ra bã luôn!"
"Tôi sẽ dạy cho cô ấy biết thế nào là đụng đến Makoto-san."
"Shizu-chan, nghe như bà cô khó tính trong công ty ấy nhỉ."
"Vâng! Tôi sẽ quản lý hậu cung thật chặt chẽ như Kasuga no Tsubone vậy!"
"Chính thức tuyển vào làm bassist có nghĩa là sẽ giao phó việc sắp xếp bass line. Murase-kun, cậu hãy upload lại bản demo của bài hát mới lên đi. Không phải bản thu nháp hôm trước, mà là bản demo đầu tiên chỉ có guitar và hát. Nếu không thể tự mình đưa ra bản phối từ trạng thái ban đầu thì không thể dùng làm thành viên được."
"Ể, bắt làm cho đến mai á," tôi lo lắng xác nhận lại.
"Tất nhiên rồi. Dù là người mới cũng không nuông chiều."
Đây chẳng lẽ là màn ma cũ bắt nạt ma mới của cả ba người...? Tôi đã sớm cảm thấy mây đen bao phủ tương lai của ban nhạc với đội hình năm người rồi.
*
"Một lần nữa, mong các senpai chiếu cố ạ!"
Chiều tối hôm sau, tại studio B6 của "Moon Echo", Kaya, người đã đến sớm hơn một bước, cúi đầu chào đầy năng lượng về phía bốn chúng tôi vừa tới.
"Cảm ơn các senpai đã đồng ý cho em gia nhập ạ. Em đã chỉnh mic xong rồi. À, còn về đồ uống, Akane-senpai là trà mật ong đúng không ạ. Rinko-senpai thì lúc nào cũng là Gerolsteiner. Trà của Shizuki-senpai thì em đã chuẩn bị cả loại không đường và ít đường."
Cả ba đứa đều ngẩn người.
"...Sao đến cả sở thích đồ uống mà cậu cũng biết vậy," tôi rụt rè hỏi.
"Em đã xem video của PNO rất nhiều lần rồi, ngoài ra còn tìm hiểu từ Kakizaki-san nữa."
Cái sự triệt để này đáng sợ thật. Ấy thế mà thứ được đưa cho tôi lại là một bình nước nhỏ. Sự chênh lệch này là sao đây. Mà thôi, tôi vẫn sẽ biết ơn nhận lấy.
"‘Senpai’... là cái gì vậy," Rinko thì thầm vào tai tôi, vẻ mặt phức tạp.
"À, hình như cậu ấy định dự thi vào trường mình."
Nghe thấy thế, Kaya hùng hồn tuyên bố.
"Từ năm sau em sẽ là kouhai của mọi người, ở trường cũng mong được các senpai chỉ giáo ạ!"
Ấn tượng này khác hẳn so với lúc gặp mặt lần đầu, nên cả ba đứa kia có vẻ đều đang choáng váng.
Người đầu tiên bị "sức mạnh kouhai" của Kaya hạ gục là Akane.
"Akane-senpai, hôm nay em cũng mang cả cây Jazz Bass và cây Sadowsky năm dây đến rồi ạ, senpai cứ thoải mái cho em ý kiến về cách đi nốt nhé."
"Senpai cơ đấy..." Akane lẩm bẩm với vẻ cảm động sâu sắc, rồi nắm lấy cả hai tay Kaya. "Ừ, Kaya-chan cũng cứ nói thẳng nhé! Về phần bass thì chị còn đưa ra nhiều ý tưởng phối khí hơn cả Makoto-chan đấy, nên nếu em phân vân thì cứ để chị chơi thử cho."
Chẳng phải cậu định nghiêm khắc rèn giũa con bé không chút nương tay hay sao? Tôi liếc nhìn gương mặt Akane từ bên cạnh. Nụ cười của cậu ta toe toét hết cả ra, trông như một cái bánh mochi đang tan chảy. Ra là vậy, vì nó đã nghỉ học gần hết năm hai và năm ba trung học cơ sở, nên trong đời chưa bao giờ có kinh nghiệm được đàn em ngưỡng mộ cả.
Shizuki cũng nhanh chóng bị thu phục.
"Shizuki-senpai, em đứng ở vị trí này được không ạ? Senpai xuất thân từ jazz nên có bassist đứng bên tay phải sẽ dễ chơi hơn đúng không ạ."
"Ể?... Vâng, tôi không phiền đâu."
"Lối đánh trống của senpai không có một động tác thừa nào cả, nên em muốn được hòa nhịp ở khoảng cách gần nhất có thể. Ở một khoảng cách mà có thể cảm nhận được cả thân nhiệt ấy ạ."
Má Shizuki ửng đỏ.
"A, vâng! Dĩ nhiên rồi, cứ đến mức sát rạt vào nhau cũng được ạ! Tôi sẽ hỗ trợ em!"
Chẳng phải cậu định làm bà chị khó tính chỉ đạo con bé hay sao?
Tôi cứ ngỡ Rinko thì chắc chắn sẽ không bị tình cảm làm cho mềm lòng, ai ngờ──
"Tay trái của Rinko-senpai luôn theo sát tiếng bass vào những thời điểm cực kỳ khớp nhỉ. Hơn nữa là cả những lúc chị ấy chơi ứng tấu khá nhiều nữa. Chị làm thế nào vậy ạ?"
"Tôi cũng không làm gì phức tạp cả. Chỉ là vì tôi biết tất cả mọi thứ về Murase-kun, nên trong lúc chơi chỉ cần nghĩ về Murase-kun là sẽ biết được cậu ta sắp chơi câu nhạc như thế nào."
"Vậy ạ. Thế thì từ hôm nay, em sẽ trở thành Mur── Murase-senpai."
"Cậu có hiểu trở thành ‘Murase-kun’ đối với tôi nghĩa là gì không?"
"Vâng. Bất cứ lời chửi mắng thậm tệ nào em cũng xin gánh hết!"
"Vậy à. Nếu cậu đã hiểu thì được thôi." Cậu không phủ nhận à? "Tôi không thể nói những lời tàn nhẫn với một cô bé nhỏ tuổi hơn đã quyết tâm đến thế. Chúng ta hãy cùng quan tâm lẫn nhau nhé."
Quan tâm đến thằng con trai bằng tuổi này một chút đi chứ?
Hơn nữa, cũng là điều hiển nhiên hay sao đó, khi buổi biểu diễn thực sự bắt đầu, Kaya còn ăn ý với Rinko hơn tôi rất nhiều. Và tôi, người có thể chuyên tâm lắng nghe từ bên cạnh mà không phải phụ trách bass, lại một lần nữa phải thán phục, ra là Rinko đã chơi những thứ khó đến thế này một cách bình thản như vậy.
Sau buổi tập ở studio, buổi họp tại McDonald's đã diễn ra trong không khí vô cùng hòa thuận.
"Ể, Kaya-chan là người mẫu mà lại mua mỹ phẩm ở Matsukiyo á?"
"Vâng ạ. Vì nó có hợp với da mình hay không quan trọng hơn giá cả. Dù rẻ nhưng vẫn có rất nhiều đồ tốt ạ."
"KATE thì tôi cũng dùng. Son của hãng giữ màu tốt lắm."
"Cọ trang điểm có khi loại 100 yên còn hợp hơn cả loại chính hãng của Shiseido ấy chứ."
"Bộ đồ của Rinko-senpai dễ thương quá. Cái này có thể mua đủ bộ ở Daiso ạ?"
Giữa cơn gió của cảm giác bị cho ra rìa đang gào thét, tôi ngồi nhấm nháp từng chút một ly cà phê đá đã tan hết đá và nhạt thếch. Cái chốn này là sao vậy trời.
Nếu là buổi họp như mọi khi thì đã không ra nông nỗi này. Mọi người sẽ thảo luận về những điểm còn băn khoăn trong buổi tập hôm đó, hoặc nói về những bản nhạc mới thấy hay gần đây, tóm lại là toàn chủ đề âm nhạc. Tại sao riêng hôm nay lại là chuyện mỹ phẩm cơ chứ? Có phải vì buổi tập quá trọn vẹn nên không có điểm nào cần phải kiểm điểm không? Hay là vì thành viên mới là người mẫu kiêm diễn viên nên ai cũng tò mò về chuyện làm đẹp của dân chuyên nghiệp? Chắc là cả hai lý do. Nhưng lý do lớn nhất, là vì có năm người.
Hồi còn bốn người, tôi là một góc của cả nhóm. Nhưng khi thành năm người, tôi bị đẩy ra bàn bên cạnh, rồi một ‘hình vuông nữ sinh’ được hoàn thành, một ‘vương quốc nữ sinh’ được thành lập, và một ‘chiều không gian nữ sinh’ bắt đầu hội tụ. Toi rồi. Có khi tuần sau sự tồn tại của tôi sẽ bị lãng quên hoàn toàn, và dù tôi có nghỉ tập ở studio cũng chẳng ai nhận ra mất.
Chắc là nhận ra vẻ khó ở của tôi, Shizuki cố tình gợi chuyện.
"À, Makoto-san thường dùng mỹ phẩm của hãng nào vậy ạ?"
"Biết chết liền!"
Cậu không cần phải cố hỏi chuyện tôi đâu?
"Không muốn cho Murase-kun vào chủ đề này. Chẳng làm gì mà da lại được như thế là quá hèn hạ."
"Không tin nổi ấy nhỉ. Lỗ chân lông của cậu ta bị làm sao vậy?"
"Nếu Makoto-san mà nghiêm túc cả trong việc chăm sóc da thì sẽ ra sao nhỉ? Có lẽ kênh video sẽ bị BAN vì quá đẹp mất."
"E, hèm, Murase-senpai, để bổ sung hormone nữ thì anh nên ăn thực phẩm lên men và chất xơ ạ."
"Kaya cũng không cần phải cố tham gia vào đâu! Tớ không yêu cầu mấy cái đó!"
Chỉ với ba người đã tuyệt vọng lắm rồi, giờ thêm người thứ tư nữa thì hết đường cứu chữa.
"Này, nói chuyện ban nhạc đi chứ, đây là buổi tập đầu tiên của cả năm người mà? Phải có gì đó chứ, chỗ này tốt này, hay là nên làm thế này hơn này."
"Cậu nói vậy thì..."
"Tất cả đều tốt mà, nhỉ."
"Chẳng có chỗ nào để chê cả."
Sự khác biệt với cuộc trò chuyện sôi nổi về mỹ phẩm lúc nãy khiến tôi cảm thấy lạnh gáy.
"Em cũng nghĩ mình đã tạo ra âm thanh vượt trên cả mong đợi. Các senpai, buổi jam session lần trước mọi người vẫn còn đang dò dẫm nhỉ. Hôm nay áp lực khác hẳn một bậc. Em cũng đã dốc hết 200% sức lực rồi ạ."
Lời nhận xét của Kaya là chân thành nhất, cứu rỗi tôi. Nhưng mà con bé này, làm thế nào mà nó có thể vừa thể hiện sự tự tin vừa giữ được thái độ khiêm tốn tốt đến vậy? Cấu trúc tinh thần của nó kiểu gì vậy nhỉ?
"Murase-senpai, với thế này thì em được nhận chính thức rồi đúng không ạ?"
"Ể... à, ừm, hèm?"
Nói thế nghe cứ như trước đó chỉ là tạm tuyển vậy. Không, thực tế là vậy à? Tôi lần lượt nhìn sang mặt Rinko, Shizuki và Akane. Ăn khớp đến mức đó thì chắc là OK thôi, nhưng mà.
"...Mọi người, được chứ?"
"Đó là việc Murase-kun quyết định."
"Nếu Makoto-san nói được thì được thôi."
"Trưởng nhóm quyết định đi chứ."
Tại sao riêng vụ này lại đá hết cho tôi vậy? Đúng là người muốn cho Kaya vào là tôi, nhưng giao phó cả việc phán quyết thì thật kỳ cục. Cứ như thể mọi người chỉ đang miễn cưỡng chiều theo sự ích kỷ của một mình tôi vậy.
...Hay đúng là như vậy? Chính tôi cũng lờ mờ nhận ra đó hoàn toàn là sự ích kỷ của bản thân, nên dù được chứng kiến sự ăn khớp hoàn hảo của Kaya, tôi vẫn cứ cảm thấy có gì đó lấn cấn mơ hồ.
"Sao ạ, senpai."
Kaya nhoài người về phía trước, dí sát mặt vào tôi. Tôi liền quay đi chỗ khác.
"À, ừm. Dĩ nhiên là tớ nghĩ được thôi, nhưng mà."
Nhưng mà.
Tôi muốn giữ lại một điều gì đó. Muốn chèn vào một điều kiện. Muốn trì hoãn nó.
"A, đúng rồi, việc tham gia ban nhạc chính thức thì tốt thôi, nhưng mà cậu không bận à? Còn có cả công việc người mẫu rồi diễn viên nữa mà."
Tôi chợt nghĩ ra và hỏi thử, sắc mặt của Kaya đột nhiên biến mất sạch.
"...Người mẫu thì... em vẫn còn nhạc cụ muốn mua, nên em sẽ làm cho đến khi đủ tiền, nhưng sắp nghỉ rồi ạ. Còn công việc diễn xuất thì em tuyệt đối không làm nữa."
Tôi nhẹ nhàng đặt chiếc cốc giấy xuống khay để không gây ra tiếng động. Chắc mình vừa chạm phải chuyện gì không nên rồi. Kaya vừa nhìn chằm chằm vào hộp khoai tây chiên đã trống rỗng vừa tiếp tục lẩm bẩm bằng giọng khô khốc.
"Dù sao thì làm gì cũng bị nói là nhờ ‘quan hệ’ của bố mẹ. Vai diễn trong bộ phim năm ngoái cũng── thực ra đã gần quyết định cho một đứa khác rồi nhưng họ lại chen vào cho em."
Chúng tôi chỉ còn biết im lặng. Đó là câu chuyện của một thế giới mà chúng tôi không hề biết.
"Thế rồi em bị bắt nạt một cách không thể tin nổi. Trường em có nhiều người nổi tiếng nên mấy tin đồn đó lan nhanh lắm. Bị bỏ keo dán vào hộp cơm bentou nữa. Trường em là trường liên cấp trung học, nhưng em tuyệt đối không muốn ở lại đó thêm ba năm nữa nên em sẽ dự thi vào trường của các senpai."
"Chuyện đó, bạn đã nói với bố mẹ chưa?"
Chắc là cũng thấy lo, Shizuki thận trọng hỏi. Kaya lắc đầu.
"Em sẽ tự ý dự thi. Nếu thi vào trường khác thì sẽ mất tư cách lên thẳng khối cao trung, nên bố mẹ em cũng đành phải chấp nhận thôi."
Thế có được không vậy? Vì là vấn đề của gia đình người khác nên mình không thể xen vào.
"Ừm, vậy thì, chuyện cậu chơi bass hay vào ban nhạc cậu cũng chưa nói à?"
Akane lo lắng nhìn vào mặt Kaya.
"Chuyện chơi bass thì── họ cũng biết ạ. Nhưng chuyện ban nhạc thì em chưa nói. Chắc họ sẽ bảo là không chấp nhận mấy thứ như ban nhạc đâu."
Tại sao ban nhạc của mình toàn tập hợp những đứa có hoàn cảnh gia đình phiền phức thế này...
"Hừm. Tớ cứ tưởng cậu bắt đầu chơi nhạc vì ảnh hưởng của bố cậu cơ. Cậu hát cũng hay cực kỳ còn gì. Không phải là học từ bố cậu à."
"Cha không liên quan!"
Giọng cô lớn đến mức tất cả khách trong quán đều ngoái lại nhìn.
"Em chưa từng nghe, và cũng không muốn nghe bất cứ bài hát nào của cha. Nhạc kayokyoku chẳng phải từ thời Showa đến giờ vẫn chỉ lặp đi lặp lại một kiểu hay sao? Em muốn tạo ra thứ âm nhạc của riêng mình. Bằng chính sức của mình."
Cơn cuồng nộ tuôn trào làm rung động cả ly nước đá còn lại trong cốc giấy.
Tôi nuốt nước bọt đắng ngắt, rồi nhẹ nhàng nhìn sang khuôn mặt Kaya. Có thể thấy cả dấu hiệu của những giọt nước mắt trong mắt cô.
Trước đây, Kaya đã từng nổi giận khi bị gọi bằng họ. Hóa ra, là vì chuyện này.
Tôi không biết phải nói gì. Tôi đưa mắt cầu cứu Rinko, người có hoàn cảnh có lẽ là gần nhất. Không biết cô ấy có hiểu ý không, nhưng cô ấy đã đáp lại bằng một cái liếc mắt rồi mở lời.
"Mà, cũng không liên quan đến chúng ta. Chúng ta cũng không phải thuê mướn gì nên cũng chẳng cần sự cho phép của phụ huynh. Nếu sau này hoạt động thương mại rồi có vẻ rắc rối gì thì đến lúc đó hẵng tính."
Chủ nghĩa hiện thực của Rinko trong những lúc thế này vừa đáng quý lại vừa đáng sợ.
"Đúng vậy. May mà Kaya-chan đã chọn chơi bass đấy. Nếu cậu theo enka hay gì đó thì chúng ta đã không thể gặp nhau rồi nhỉ."
Sự thẳng thắn của Akane thật sự đáng quý. Kaya khẽ thở ra một hơi dài, thả lỏng đôi vai đang gồng cứng.
"...Em xin lỗi, đột nhiên lại hét lớn."
Shizuki chắc cũng muốn thay đổi bầu không khí nặng nề, nên đã hỏi Kaya bằng một giọng vui vẻ đến mức giả tạo.
"Mà tiện thể, tại sao lại là bass vậy ạ? Ngay từ đầu đã chọn bass thì hiếm thật. Tôi nghe nói đa số là bị giao cho chơi khi lập ban nhạc thôi."
Kaya chuyển ánh nhìn sang Shizuki, rồi chớp mắt.
"...Đó là──"
Cô lấy điện thoại từ sau hộp đựng nhạc cụ ra và đặt lên bàn.
"Lúc đó em rất bận rộn với việc quay phim, thỉnh thoảng đến trường thì lại bị nhìn bằng ánh mắt khó chịu, ngày nào cũng mệt mỏi. Khi em đang định chết quách cho xong, thì em đã xem một video trên mạng."
Thứ hiển thị trên màn hình là trang chủ của Paradise Noise Orchestra. Nút đăng ký kênh đã chuyển sang màu xám của trạng thái "đã đăng ký". Trên những hình thu nhỏ của các video xếp hàng ngang, hình ảnh trong bộ đồng phục của Rinko, Shizuki và Akane đang nhảy múa.
Kaya ôm chiếc điện thoại bằng cả hai tay và nâng nó lên. Như thể đang bảo vệ một quả trứng sắp vỡ.
"Những cô gái trạc tuổi em, lại đang làm thứ âm nhạc tuyệt vời── đến thế này. Em đã rất ngạc nhiên, rồi cảm xúc cứ thế vỡ òa, mọi chuyện khác đều trở nên không còn quan trọng nữa. Thế rồi em đã rất muốn được đến cùng một nơi với họ."
Thứ lấp lánh trong mắt cô là điềm báo của một giọt nước mắt mang màu sắc khác.
"Khi em nghĩ làm thế nào để có thể đứng bên cạnh họ, thì câu trả lời chính là đây."
Kaya nhẹ nhàng kéo phần đầu của chiếc hộp đàn màu đen ngay bên cạnh lại gần và áp trán mình vào đó.
"Đó là niềm ao ước bấy lâu của em. Bây giờ em đang rất hạnh phúc."
*
Đêm đó, tôi ở trong phòng mình xem lại từng MV của ban nhạc chúng tôi.
Dù đã tắt tiếng, tôi vẫn có cảm giác như ba cô gái ấy đang phá vỡ khung hình màn ảnh và đâm thẳng âm thanh vào lồng ngực mình. Vệt di chuyển của những chiếc dùi trống của Shizuki lướt qua lại giữa ánh sáng của cymbal là những cánh hoa nở rộ dưới ánh trăng. Mái tóc của Rinko lướt trên phím đàn mỗi khi đến đoạn nhạc dồn dập là những ngọn cây trong khu rừng xao xác trong gió đêm. Và đàn chim trắng bay vút lên từ đó là lòng bàn tay của Akane, người đã tung chiếc pick lên trong cơn phấn khích sau khi chơi xong đoạn solo.
Nơi mà Kaya đã ao ước.
Vì không có bassist nào xuất hiện trong các video, nên nếu có bị hiểu lầm là một ban nhạc thiếu bass thì cũng đành chịu. Mà một nửa cũng không phải là hiểu lầm.
Mà khoan, con bé đó nói là biết PNO rồi mới bắt đầu chơi bass, vậy có nghĩa là kinh nghiệm của nó cực kỳ ngắn đúng không? Vậy mà lại chơi được như thế sao? Nếu nói về tiềm năng, chẳng phải nó còn hơn cả bất kỳ ai trong ban nhạc của chúng ta à?
Tôi đặt điện thoại xuống bên gối rồi trở mình.
Nếu có Kaya, PNO chắc chắn sẽ lớn mạnh hơn một bậc nữa. Một người chơi không thể mong đợi gì hơn. Nhưng khi nghe những chuyện như vậy, thật lòng là, nặng nề quá... Tôi có cảm giác như mình bị buộc phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ chỗ đứng cho cô ấy. Có lẽ đó là lý do tại sao dù buổi jam session rất thỏa mãn mà tôi vẫn cảm thấy có gì đó vướng bận.
Không không. Chẳng có trách nhiệm gì hết. Chỉ là mình nghĩ vậy thôi. Chỉ là thành viên ban nhạc bình thường. Chẳng phải Rinko đã nói rồi sao? Chúng ta chỉ tập hợp lại để chơi thứ âm nhạc mình thích, nên chẳng có lý do gì phải giữ nghĩa vụ với ai cả.
Rồi tôi chợt nghĩ ra.
Với chủ tịch Tamamura── có lẽ mình phải giữ lễ nghĩa một chút nhỉ?
Dù gì thì cũng nhờ người đó mà mình mới quen Kaya... tuy không rõ sau đó câu chuyện được truyền đạt lại như thế nào, nhưng cứ thế này mà làm lơ rồi thêm Kaya vào làm thành viên ban nhạc để hoạt động thì quả thật có hơi thất lễ.
Tôi thử tưởng tượng cảnh mình báo cáo với chủ tịch Tamamura.
Cũng có nhiều chuyện xảy ra nhưng cuối cùng Kaya-san đã quyết định sẽ cố gắng với tư cách là một thành viên chính thức của PNO. Cảm ơn ngài đã giới thiệu cho chúng tôi một người tuyệt vời như vậy.
Ối chà chà, vậy sao vậy sao, tốt quá tốt quá! Đúng rồi đúng rồi, một cô bé hoàn toàn phù hợp với PNO về mọi mặt, đúng không nào? Tôi đã biết chắc là mọi người sẽ vui mà.
...Ừm, chắc chắn ông ta sẽ nói vậy. Chủ tịch đó chắc chắn sẽ nói những lời như thế. Ông ta sẽ khoe khoang công trạng của mình với nụ cười không chút áy náy, không hề hé răng nửa lời về việc chính mình là người đã gây ra vấn đề. Tôi thấy lạnh gáy.
Nhưng mà.
Báo cáo và cảm ơn, không làm cũng không được.
Tôi lần mò kéo điện thoại lại, tìm số của Kakizaki-san.
*
Chiều tối ba ngày sau, tôi một mình đến công ty Naked Egg ở Aoyama.
Kakizaki-san qua điện thoại đã vô cùng khúm núm, khăng khăng rằng "chủ tịch của chúng tôi sẽ đến tận nơi để xin lỗi và cảm ơn", nhưng đối với tôi, bị họ đến thăm còn phiền hơn. Vì như vậy sẽ không thể nhanh chóng kết thúc câu chuyện rồi về được.
Tại lối vào của tòa nhà văn phòng, tôi tình cờ chạm mặt một người đàn ông to lớn đang đi bộ từ phía bên kia vỉa hè. Đó là chủ tịch Tamamura. Chiếc áo khoác có lông thú sặc sỡ và bóng loáng trông hợp với hình tượng của ông ta đến mức tôi phải phát ngán.
"A, Murase-san! Anh đến sớm quá nhỉ, chào anh chào anh! May quá, tôi cũng vừa mới từ bên ngoài về, suýt nữa thì để anh phải đợi rồi."
Khi cùng vào thang máy, bài diễn thuyết về tương lai của "PNO" của ông chủ tịch lại một lần nữa được triển khai. Ông ta còn nói đến cả nhạc chủ đề phim truyền hình, rồi Music Station, rồi cả Kouhaku nữa nên tôi thật sự chỉ muốn ông ta tha cho. Lẽ ra mình chỉ cần báo cáo qua loa qua điện thoại là xong rồi.
Khi đến văn phòng, trong lúc dẫn tôi len lỏi qua những chồng vật liệu để đến phòng họp ở phía trong, lưỡi của ông chủ tịch lại càng quay tít hơn.
"Chà, chuyện lần này tôi cũng đã làm hơi mạnh tay và có lẽ đã gây phiền phức cho mọi người, nhưng mà Kaya-chan chính là một tài năng xuất chúng đến thế đấy! Mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp nên kết quả ổn là được rồi!"
Câu đó chỉ có bên bị gây phiền phức mới được nói thôi chứ...?
"Dù gì thì cũng là con gái của Shigasaki Kyohei và Mayuzumi Ranko mà, à, chuyện này anh biết rồi chứ? Trông giống hệt Mayuzumi Ranko thời trẻ đấy! Lúc ngài Kyohei mang chuyện này tới, tôi đã phải ôm đầu nghĩ bụng ‘lại một ông bố cuồng con gái đây rồi’, nhưng khi nghe thử con bé chơi thì đúng là thế này đây, nên tôi đã bị sốc theo nhiều nghĩa lắm đấy."
Tôi dừng bước, nhìn chằm chằm vào gáy của ông chủ tịch.
Ông chủ tịch cũng quay lại nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
"Có chuyện gì vậy?"
"...Kyohei... là, hả? Bố của Kaya? Mang chuyện này đến... là sao..."
Nở một nụ cười gượng gạo có phần khó xử, chủ tịch Tamamura gãi đầu.
"À, là ngài ấy ạ? Ngài ấy biết con gái mình muốn vào PNO, nên đã huy động mọi mối quan hệ để tìm cách, và cuối cùng đã tìm đến chỗ tôi đấy."
"Ể...? Nhưng mà, ngài nói đã tổ chức buổi thử giọng mà."
"Ahahaha! À thì, cứ coi như là thế đi! Khi nghe Kaya-san chơi, thì cũng cần có một cái cớ, đúng không nào, ngài ấy chắc cũng không muốn con gái biết mình đã lén lút nhờ vả quan hệ đâu."
Tôi há hốc miệng và đứng hình một lúc lâu.
Đúng lúc đó, có một tiếng động rất lớn như có thứ gì đó đổ xuống từ phía sâu trong văn phòng. Tôi giật mình nhìn về hướng đó, cánh cửa của không gian họp gần nhất mở ra, và tôi thấy một bóng người lao ra. Người đó chạy xuyên qua giữa dãy kệ thép và những chồng hộp các-tông, rồi lao ra hành lang từ lối ra vào ở phía bên kia.
Bóng lưng trong bộ đồng phục và mái tóc buộc hai bên thoáng hiện ra.
Là Kaya. Tại sao? Tại sao lại ở đây? Em ấy đã nghe thấy sao? Từ đoạn nào đến đoạn nào?
Có tiếng bước chân đang tiến lại gần, vòng qua dãy bàn làm việc.
"A, Murase-san."
Là Kakizaki-san. Anh ta đang cầm một chai trà và những chiếc cốc giấy.
"Bây giờ Kaya-san đáng lẽ đang đợi trong phòng họp──"
Chắc là đã nhận ra có chuyện chẳng lành qua vẻ mặt của tôi khi quay lại, Kakizaki-san nhìn qua lại giữa mặt ông chủ tịch và tôi rồi hạ giọng.
"C-Có chuyện gì vậy ạ? Hôm qua Kaya-san đã gọi điện... nói là nếu anh đến báo cáo với chủ tịch thì em ấy cũng sẽ đi... Ủa? Murase-san, anh không nghe chuyện này à?"
Tôi lấy tay che mặt, thở dài, rồi lại nhìn về phía cửa.
Về đến nhà kiểm tra lại, tôi thấy Kaya đã rời khỏi nhóm chat của ban nhạc.
Tôi vùi mặt vào gối, rũ rượi nhắm mắt lại.