Chương 3 Giấc Mơ Của Cleopatra
Tôi từng nghe nói, dân trống jazz thường xem nhẹ dân trống rock.
Hồi cấp hai, trong số những nhạc sĩ online mà tôi quen qua một trang web đăng tải video, có một tay trống jazz chính hiệu. Tuy không phải dân chuyên, nhưng anh ấy cũng thuộc dạng có nghề, đủ sức lấp đầy một live-house trăm người ở Tokyo trong buổi diễn hàng tháng của mình.
“Coi thường, nói vậy thôi chứ không phải chuyện hơn thua đâu nhé. Giống như thượng nguồn với hạ nguồn của một con sông ấy. Có rất nhiều người đi từ jazz sang rock, đúng không? Jeff Porcaro này, Mitch Mitchell này, hình như cả Bonzo nữa thì phải? Nhưng ngược lại thì không có.”
Dù anh ta có hỏi “đúng không” thì tôi cũng đâu rành về mấy tay trống mà biết.
“Trống rock kiểu gì tiếng cũng to, mà đã to thì lại chẳng có sắc thái gì cả. Một khi đã quen với kiểu đó rồi thì không thể chơi jazz được nữa.”
“Ừm, thì... chúng hoàn toàn khác nhau nên việc dung hòa cả hai có vẻ khó, điều đó thì tôi hiểu.” Tôi lục lọi vốn kiến thức ít ỏi của mình về jazz để đáp lời. “Trống jazz cũng đâu có tĩnh, nhưng khác với rock, nó không chỉ vang lên ở một chỗ cố định mà di chuyển khá nhiều nhỉ.”
“Đúng đúng, hiểu biết phết nhỉ Musao. Người ta gọi là ‘dàn nhịp điệu’, nhưng thực ra mấu chốt là phải chia sẻ vai trò giữ nhịp một cách khéo léo với tay bass, rồi phải biết thể hiện cá tính ở những đoạn đắt giá, nếu không thì sẽ rất nhàm chán. Dân trống rock chắc không làm được mấy trò đó đâu.”
Vì chỉ trao đổi qua voice chat online nên tôi không thấy được vẻ mặt của anh ta, nhưng giọng điệu lại toát ra vẻ tự tôn rõ rệt.
“Chẳng phải anh vừa nói là không phải chuyện hơn thua à?”
“Ể? Ahahaha. Phải phải. Dĩ nhiên là thế rồi.”
Xem ra tôi đã nói trúng tim đen.
“Với lại, ngay từ đầu cách sử dụng nhạc cụ và cơ thể đã hoàn toàn khác nhau. Với rock, quan trọng nhất là cú kick dội thẳng vào bụng ngay từ phát đầu tiên, sau đó là snare ở phách 2 và 4. Chân phải và tay trái. Nói thẳng ra thì chỉ cần hai thứ đó là làm được tuốt. Nhưng cơ bản của jazz lại là ride cymbal và pedal của hi-hat, tức là tay phải và chân trái. Không có chúng thì chẳng bắt đầu được. Thế nên nếu được hỏi ‘chỉ được chọn hai món trong bộ trống để mang ra đảo hoang, cậu sẽ chọn gì?’, dân trống rock sẽ chọn trống bass và snare. Còn bọn tôi thì sẽ chọn cymbal và hi-hat.”
Ai lại mang trống ra đảo hoang làm gì chứ… Tôi không tài nào nói ra câu đó.
Một thời gian dài sau, tôi tình cờ có dịp nói chuyện với một tay trống jazz chuyên nghiệp, nên đột nhiên nhớ lại câu hỏi năm đó và đem ra hỏi thử.
“Đảo hoang à? Chỉ hai món thôi?”
Tay trống đó cau mày.
“Chắc là trống bass với trống floor tom. Chúng to nhất nên sẽ hữu dụng để hứng nước mưa.”
Một câu trả lời thẳng thừng đến phũ phàng.
*
Hanazono-sensei, người thường xuyên bắt tôi làm chân sai vặt, đã nghỉ việc. Tôi cứ ngỡ mình sẽ được giải thoát khỏi kiếp lao dịch, nhưng không, giờ Âm nhạc vào học kỳ hai lại càng bận rộn hơn.
Lý do là vì giáo viên kế nhiệm, Komori-sensei, là một người khá đáng lo. Cô ấy vừa mới tốt nghiệp nhạc viện, thất nghiệp và phải đi làm thêm cho đến tận gần đây.
“Dạy cả ba khối lớp đúng là vất thật. Nể Hanazono-senpai thật, ngày nào cô ấy cũng cáng đáng được.”
Sau tiết học thứ tư, Komori-sensei lui vào phòng chuẩn bị Âm nhạc, vẻ mặt kiệt sức.
Ngoài khuôn mặt và vóc dáng trông trẻ con, cái cách cô ấy vẫn gọi Hanazono-sensei, người cùng tốt nghiệp một nhạc viện, là ‘senpai’, càng khiến cô ấy trông y hệt một sinh viên.
“À thì, cũng không hẳn là Hanazono-sensei gánh hết đâu ạ…”
Chủ yếu là tôi và Rinko mà.
“Nhưng mà, có lẽ cô cũng quen dần rồi,” Komori-sensei nói. “Cả cách dùng Murase-kun nữa.”
Cái chỗ cô quen dần là ở đó đấy à? Bà cô này coi mình là đồ dự phòng chắc?
“Cô đã chuẩn bị rất nhiều đồ uống và đồ ăn vặt để cảm ơn rồi đấy! Cứ thoải mái ở đây suốt giờ nghỉ trưa và sau giờ học nhé.”
“À, vâng, thế thì em cảm ơn ạ…”
Cô ấy thậm chí còn chuẩn bị sẵn cả cốc thủy tinh và cốc sứ cho tôi.
“Murase-kun không có chỗ đứng trong lớp cũng là do cô cả, nên cô phải chịu trách nhiệm…”
“Em có chỗ đứng mà?” tôi buột miệng nói dối.
“Ể… à, à à, vậy, vậy à, may quá…”
Komori-sensei rơm rớm nước mắt.
“Vậy thì Murase-kun không cần phải ăn trưa ở đây cũng được nhỉ. Cô sẽ ăn một mình… buồn nhưng cô sẽ cố gắng.”
“Á, không, nhưng mà, hôm nay em sẽ ăn ở đây, còn phải chuẩn bị cho tiết học tuần sau nữa.”
Ngay khi tôi vừa nói vậy, mặt Komori-sensei liền rạng rỡ hẳn lên.
“Thật sao? Cảm ơn em! Quả nhiên ăn cùng nhau vẫn ngon hơn nhỉ!”
Trong lúc cô giáo đang pha trà thì cửa phòng chuẩn bị mở ra.
“Chào buổi trưa! A, đúng là Makoto-chan ở bên này thật!”
Là Akane.
“Tớ đã bảo rồi, Murase-kun làm gì có bạn bè nên nếu tiết bốn là giờ Âm nhạc thì cậu ta chắc chắn sẽ lười biếng ở phòng chuẩn bị cho xem.”
Rinko cũng bước vào theo sau. Hình như mình vừa phải nghe một lời phỉ báng cực kỳ tàn tệ, nhưng nếu vặn lại thì mọi chuyện sẽ chỉ rắc rối thêm nên đành im lặng.
Tôi cũng phải học hỏi thôi.
Thế nhưng Komori-sensei lại nhặt đúng chủ đề đó lên.
“Không phải đâu, Murase-kun hòa đồng với lớp lắm, nhưng vì lo cho cô một mình nên mới ở lại cùng đấy!”
Làm ơn đừng. Đừng có đỡ lời cho em. Đấy, Akane thì đang cười toe toét, còn Rinko thì lạnh tanh, sự chênh lệch nhiệt độ trong ánh mắt của cả hai thật đau đớn.
Nhưng vì tiết năm là giờ Âm nhạc của lớp chẵn, tức lớp của Rinko, nên chủ đề nhanh chóng chuyển sang chuyện chuẩn bị cho tiết học. Tôi thở phào nhẹ nhõm và lấy bánh mì trưa ra.
Năm phút sau.
“Xin lỗi, mình đến muộn! Tại bài tập Thư pháp kéo dài quá.”
Shizuki cũng cầm hộp bento bước vào phòng chuẩn bị.
Nơi này đã hoàn toàn trở thành tụ điểm của ban nhạc chúng tôi.
Dù từ thời Hanazono-sensei còn ở đây cũng đã vậy rồi.
Nhìn bốn cô gái (à, một người là giáo viên thì phải) đang trải hộp cơm trưa ra bàn và vui vẻ ăn uống cùng nhau, một nỗi bất an dâng lên trong tôi: liệu có phải… mình cũng không có chỗ ở đây không?
Thôi ăn cho nhanh rồi sang phòng Âm nhạc luyện piano nhờ vậy.
Thế nhưng, trong lúc Komori-sensei, Akane và Rinko đang nghiêm túc bàn bạc về tiến trình của giờ học, thì Shizuki ở bên cạnh đột nhiên cất một giọng nói lạ lùng.
“Em cũng muốn chọn lớp âm nhạc cơ ạ!”
Tất cả mọi người đều giật mình nhìn Shizuki. Cô ấy thậm chí còn rơm rớm nước mắt.
“Mọi người nói chuyện em chẳng tham gia được nên buồn lắm, đã mất công học cùng lớp số lẻ với Makoto-san rồi! Em cũng muốn bị cô giáo sai vặt giống Makoto-san cơ!”
“Được nói như thể đó là một vị trí đáng ghen tị thì tôi cũng khó xử lắm đấy.”
“Ể… à, vậy thì, em cũng muốn được cùng cô giáo bắt nạt Makoto-san ạ.”
“Chỉ đổi có một chữ mà nghe khó chịu hẳn nhỉ? Tiếng Nhật thật vi diệu!”
“Nếu là bắt nạt Makoto-chan thì chẳng phải lúc nào cậu cũng làm trong ban nhạc rồi sao.”
“Đúng thế. Đặc biệt là Shizuki, lúc nào cũng nhờ Murase-kun lắp đặt và chỉnh trống, nên xét về độ bắt nạt thì cậu là nhất rồi.”
“Không chỉ sau giờ học mà ở trường em cũng muốn được ở cùng Makoto-san cơ!”
“Thế thì trong giờ Thư pháp, cậu cứ thử đánh trống theo điệu nhạc vọng ra từ phòng Âm nhạc xem.”
Tôi nói bâng quơ một ý nghĩ nảy ra trong đầu với thái độ nửa phần chán chường, Shizuki lại tỏ ra vô cùng nghiêm túc.
“Làm vậy thì em có thể cảm nhận được nhịp điệu của Makoto-san nhỉ… Nhưng nếu đánh trống bằng bút lông thì mực sẽ văng tung tóe mất… Với lại nếu tiếng của em không vọng tới chỗ Makoto-san thì cũng vô nghĩa…”
Đừng có cân nhắc thật chứ. Tập trung mà viết thư pháp đi.
“Nhưng mà Yurisaka-san, đâu phải em ghét Thư pháp đúng không? Cô nghe nói thành tích của em tốt lắm mà. Học kỳ một cũng được giải Vàng nữa.”
Nghe Komori-sensei nói vậy, Shizuki đắc ý gật đầu.
“Vâng ạ. Em không muốn bị nghĩ là mình ghét Thư pháp nên mới lơ là nó. Với lại, nếu em làm thật hoàn hảo thì biết đâu một ngày nào đó thầy giáo Thư pháp sẽ nói ‘Guh. Ta không còn gì để dạy cho ngươi nữa. Hãy yên tâm mà bước đi trên con đường âm nhạc đi’ thì sao, em đang mong đợi điều đó đấy ạ.”
“Làm gì có chuyện như trong truyện kiếm hiệp như thế chứ…”
Mà cái tiếng ‘Guh’ đó là tiếng gì vậy? Cậu định làm gì thầy giáo Thư pháp à?
“Lớp tự chọn ấy mà, lên năm hai là có thể đổi được mà,” Komori-sensei nói. “Với lại nếu em muốn làm gì đó cùng Murase-kun thì chẳng phải ngoài giờ học tự chọn vẫn có cơ hội sao.”
“Ngoài giờ học… ư ạ…”
Shizuki vừa lẩm bẩm gì đó, rồi cứ thế chìm vào suy tư.
Rinko và Akane cũng để ý đến Shizuki một lúc, nhưng vì giờ học sắp tới quan trọng hơn nên đã quay lại bàn bạc với cô giáo.
Tôi, người không tài nào chen vào câu chuyện, lại có một dự cảm chẳng lành khi nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Shizuki.
*
Ngày hôm sau, hội trưởng hội học sinh đã đến lớp tôi.
Đó là lúc ngay sau giờ học, hầu hết bạn cùng lớp vẫn chưa về, còn tôi thì đang soạn sách vở vào cặp.
“Murase-kun! Murase Makoto-kun, có ở đó không?”
Nghe giọng nữ trong trẻo đó, cả lớp đồng loạt quay về phía sau.
Đó là một nữ sinh đeo kính, tóc ngắn, với một thân hình cực kỳ cân đối. Có lẽ là đàn chị, cô ấy bước vào lớp với thái độ hoàn toàn không chút e dè. Cử chỉ nhanh nhẹn, toát lên vẻ nhạy bén theo nhiều nghĩa.
Tôi nhớ ra đó là hội trưởng hội học sinh.
“A, đây rồi.”
Chị ấy tìm thấy tôi và đi thẳng đến.
“Lên phòng hội học sinh một chút được không?”
Nụ cười của chị ấy không cho phép tôi từ chối.
Phòng hội học sinh nằm cùng dãy với lớp 1-7 của chúng tôi, nên chỉ mất ba mươi giây là đến.
Căn phòng có cấu trúc giống một lớp học bình thường, nhưng những chiếc kệ thép được dựng san sát nhau làm vách ngăn, nhiều chiếc bàn lớn được xếp liền kề, trên đó chất đầy các loại giấy tờ in ấn, laptop và máy cắt giấy, còn sát tường thì những thùng các-tông chưa được sắp xếp chất thành đống, đâu đâu cũng bừa bộn một cách hỗn loạn.
Ở góc trong cùng của căn phòng có một không gian tiếp khách tạm bợ với hai chiếc ghế sofa đặt đối diện nhau, và tôi được dẫn đến đó.
Tất cả các thành viên hội học sinh đều nhìn tôi với ánh mắt đầy mong đợi, khiến tôi vô cùng bất an.
“Chị có một việc quan trọng muốn nhờ Murase-kun đây!”
Hội trưởng ngồi xuống đối diện tôi và nói. Cuối mỗi câu nói của chị ấy đều nảy lên như một cú vờn của mèo, tạo ra một áp lực kỳ lạ.
“Tháng sau có lễ hội văn hóa đúng không?”
“…Ể, à, vâng.”
Nghe nói tôi mới nhớ ra là đầu tháng Mười một có lễ hội văn hóa. Trường chúng tôi có phong cách rất tôn trọng tính tự chủ của học sinh, nên không có những tiết mục bắt buộc theo lớp như thường thấy, mà tất cả đều do các nhóm tự nguyện tham gia.
Đối với một đứa không tham gia câu lạc bộ nào như tôi thì đó hoàn toàn là chuyện của người khác, nằm ngoài tầm nhận thức.
“Ban nhạc của Murase-kun, tham gia được không?”
“Ể…”
“Biểu diễn ban nhạc ở Lễ hội đêm đã trở thành một thông lệ rồi. Lễ hội đêm ấy à, là sự kiện chỉ dành cho học sinh sau khi ngày đầu tiên của lễ hội văn hóa kết thúc. Lễ hội văn hóa kéo dài hai ngày mà, đúng không? Thật ra thì bọn chị muốn tổ chức một buổi lễ bế mạc sau ngày thứ hai để ăn mừng, nhưng làm vậy thì sẽ không có thời gian dọn dẹp nên mới tổ chức vào đêm ngày đầu tiên. Và chị muốn các em biểu diễn ở đó.”
Chị ấy cứ nhoài người về phía trước làm tôi phải ngả người ra sau ghế để giữ khoảng cách.
“…Không phải là có rất nhiều ban nhạc khác muốn tham gia sao?”
“Nhiều lắm. Có khoảng hai mươi ban đăng ký rồi.”
“Hai mư—”
Trường mình lại có phong trào ban nhạc sôi nổi đến thế à. À ra thế, vì không có tiết mục theo lớp nên chắc có nhiều học sinh nảy ra ý định lập ban nhạc đây mà?
“Nếu vậy thì, đâu cần chúng em phải tham gia làm gì.”
“Chính vì thế nên mới có lý do sâu xa cả đấy. Chuyện hơi dài một chút!”
Hội trưởng vui vẻ thao thao bất tuyệt.
“Lễ hội đêm năm nào cũng có tiết mục ban nhạc vì có nhiều yêu cầu từ học sinh, nhưng khâu chuẩn bị thực sự rất vất vả. Đầu tiên là vì âm thanh ồn ào! Bọn chị phải đi từng nhà quanh trường để cúi đầu xin lỗi, ‘xin lỗi vì sẽ hơi ồn ào một chút, mong các bác thông cảm’, thật sự là một cực hình. Ban tổ chức và hội học sinh phải chia nhau ra làm nhưng ai cũng nói không muốn làm lại lần thứ hai. Đương nhiên rồi. Rồi đến phía người biểu diễn cũng là một vấn đề lớn. Thời gian chỉ có khoảng hai tiếng mà có đến hai mươi ban đăng ký? Năm ngoái hình như là mười tám ban thì phải? Dĩ nhiên là không thể cho tất cả lên diễn, mà dù có giới hạn số lượng thì mỗi ban cũng chỉ có khoảng mười lăm phút, thế là lại bị phàn nàn là không biểu diễn được bao nhiêu. Và vấn đề lớn nhất cuối cùng, cái này giữ bí mật nhé, là các thầy cô cũng lập ban nhạc và muốn tham gia. Vừa tốn thời gian, lại toàn chơi những bài không ai biết nên bị chê rất nhiều, bọn chị muốn tìm cách nào đó để họ không tham gia nữa.”
“À, vâng…”
Thời gian biểu diễn vốn đã ít ỏi lại còn bị ban nhạc giáo viên cắt xén thêm. Đúng là vấn đề thật. Mà họ cũng không muốn để phía giáo viên biết chuyện mình đang bị ghét nữa chứ.
Làm hội học sinh cũng vất vả thật… Tôi thấy thật nể phục.
Tuy nhiên, đó là chuyện đó.
“Vậy tại sao lại thành chuyện chúng em biểu diễn ạ?”
“Nếu nhóm của Murase-kun tham gia thì tất cả mọi chuyện sẽ được giải quyết hết!” Hội trưởng mắt sáng rực, giọng nói đầy phấn khích. “Đầu tiên là việc thuyết phục các hộ dân xung quanh! Nếu nói là ban nhạc học sinh biểu diễn thì thường sẽ bị tỏ thái độ khó chịu, nhưng nếu nói là mời một ban nhạc chuyên nghiệp đến thì họ lại khá dễ dàng cho phép! Sau đó cũng không cần phải giới hạn số lượng người tham gia nữa! Vì làm gì có ai đủ can đảm để biểu diễn trên cùng sân khấu với PNO chứ? Họ sẽ không muốn bị so sánh đâu, và cũng không muốn bị lườm nguýt vì đã làm giảm thời gian biểu diễn của PNO đâu nhỉ! Ban nhạc của các thầy cô cũng sẽ bị dằn mặt theo cách tương tự!”
“…Như vậy không phải là chúng em sẽ bị ghét sao…?”
“Không có chuyện đó đâu! Đã có hàng trăm yêu cầu muốn PNO biểu diễn ở lễ hội văn hóa rồi! Thậm chí cả những bạn trong ban nhạc muốn tham gia Lễ hội đêm cũng nói là muốn nghe PNO đấy! Mọi người sẽ chỉ vui mừng thôi!”
“Vâng… Ờm, thì, đây cũng không phải là chuyện em có thể tự mình quyết định, nên trước mắt em sẽ nói chuyện với các thành viên trong ban nhạc.”
*
“Tớ nghĩ được đấy.”
Rinko trả lời ngay lập tức. Cứ tưởng cậu ấy sẽ thấy phiền phức chứ.
“Được thật à? Không có cát-sê đâu đấy.”
“Trong đầu cậu chỉ có tiền thôi à? Murase-kun không có một trái tim yêu âm nhạc thuần túy nào sao?”
“Ực…”
Chính vì Rinko rất khắt khe chuyện tiền bạc nên tôi mới định nhắc trước, ai ngờ lại bị vặn lại thế này.
“Dù không có cát-sê nhưng chắc chắn sẽ thu được nhiều thứ khác. Tham gia đi.”
“Thu được nhiều thứ khác là sao?”
“Đây là sự kiện của trường nên mẹ tớ sẽ càng khó phàn nàn về việc tớ tham gia luyện tập ở studio hơn, sau này sẽ dễ thở hơn. Hơn nữa, bán một ân huệ cho hội học sinh cũng có thể sẽ có ích sau này.”
“Ra là vậy…”
Thấy một Rinko vẫn đầy toan tính ở một khía cạnh khác ngoài tiền bạc, tôi lại cảm thấy có chút an tâm.
“Live ở lễ hội văn hóa! Đúng chất học sinh trung học ghê!”
Mắt Akane sáng lấp lánh.
“Hồi năm nhất tớ cũng từng tham gia live ở lễ hội văn hóa với các anh chị khóa trên, hoài niệm thật! Tớ còn nổi bật hơn cả giọng ca chính của senpai nên đã cãi nhau một trận to rồi giải tán ngay trong ngày luôn.”
“Cái thông tin xui xẻo bổ sung đó thì có lợi cho ai chứ.”
“Hồi năm hai thì lễ hội văn hóa còn chưa đến, ban nhạc đã cãi nhau giải tán từ hai tháng trước nên cũng chẳng tham gia được, tầm đó tớ cũng bắt đầu nghỉ học luôn.”
“Đủ rồi! Nghe mà đau lòng quá!”
“Năm ba thì tớ không đến trường ngày nào cả.”
“Thôi đừng nói chuyện này nữa! Tớ đau dạ dày mất!”
“Không cần cát-sê cũng được, tớ sẽ lấy lại tuổi thanh xuân của mình!”
Khi cậu ấy nói ra một quyết tâm bi tráng như vậy với một nụ cười rạng rỡ, tôi lại cảm thấy áp lực nặng nề đến khó xử.
Bất ngờ là, phản ứng của Shizuki lại có vẻ lạnh nhạt một cách kỳ lạ.
“Vâng, live ở lễ hội văn hóa. Em nghĩ là được ạ. Lần trước vì bận lo cho buổi concerto nên chúng ta không thử được nhiều bài mới. Nếu có thể sử dụng trọn vẹn hai tiếng thì có thể làm được khá nhiều thứ.”
“Hai tiếng… à, ừ. Nếu chỉ có mình chúng ta biểu diễn thì sẽ thành ra như vậy nhỉ… Có rất nhiều người khác cũng muốn tham gia, liệu chúng ta có thật sự không bị ghét không đây.”
“Không sao đâu ạ. Vả lại, đằng nào cũng không thể cho tất cả những người muốn tham gia lên diễn được, nên thà loại hết tất cả trừ chúng ta thì sẽ công bằng hơn. Nếu chỉ có các thầy cô được biểu diễn thì cũng sẽ có người bất bình thôi.”
“Nói cũng phải…”
Đến đây, tôi chợt nhận ra.
“…Tôi có nói là các thầy cô cũng muốn tham gia à?”
“Ể?” Shizuki chớp mắt.
“Không, hội trưởng đã dặn tôi phải giữ bí mật chuyện đó nên tôi chắc chắn là đã giấu đi rồi…”
Mặt Shizuki tái mét.
“Ể? V-vậy ạ? Vừa nãy Makoto-san không nói sao ạ?”
“Không nói.” “Không nói. Giờ mới nghe lần đầu.” Akane và Rinko ngay lập tức chen vào.
“Shizuki, không lẽ cậu đã biết chuyện này từ trước? Hay là…”
“Kh-kh-không phải ạ, em không biết gì hết, tuyệt đối không có chuyện vì muốn có thêm thời gian ở trường với Makoto-san mà em đã nhờ một người bạn trong lớp là thành viên hội học sinh để mách nước cho hội trưởng đâu ạ!”
…Cảm ơn vì đã giải thích cặn kẽ…
Cái gì đây. Là do Shizuki sắp đặt cả à. Thảo nào tôi thấy chuyện này gấp gáp quá.
“Shizu-chan, sao lại phải giấu chứ? Bọn tớ có cản trở gì đâu? Bọn tớ cũng có thêm thời gian bên nhau mà.”
“Thậm chí tớ còn định hợp tác nữa là. Cái sự thâm sâu đó của Shizuki đúng là đáng để học hỏi.”
“Ưư, không phải em, em không có làm chuyện mờ ám đen tối như vậy đâu…”
Dù bị Akane và Rinko hợp sức dồn ép, Shizuki vẫn một mực chối tội.
Không hiểu điều gì đã khiến cậu ấy phải cố chấp đến vậy.
Tuy nhiên, dù sao đi nữa, mọi chuyện đã diễn ra đúng như ý đồ của Shizuki. Kể từ đó, thời gian tôi ở cùng cậu ấy tại trường đã tăng lên đột biến.
Một khi đã quyết định tham gia lễ hội văn hóa, có cả núi việc phải làm, từ việc họp bàn về sắp xếp sân khấu tại nhà thi đấu, đến việc giám sát chuẩn bị âm thanh.
*
Đó là một buổi chiều thứ Sáu đầu tháng Mười, khi tôi đang bù đầu với đủ thứ chuyện.
Hôm ấy, Shizuki đã về thẳng sau buổi học cắm hoa, còn Akane và Rinko thì rủ nhau đến Ikebukuro để xem trước trang phục cho buổi diễn ở lễ hội văn hóa. Tôi thì bị lôi đi phụ giúp dựng cổng cho lễ hội ở sân vận động (dù nghĩ kiểu gì thì đây cũng chẳng phải việc của mình), và lúc tôi thay giày rồi bước ra khỏi trường thì cũng đã gần năm giờ chiều.
Khi tôi định đi về phía cổng, một chiếc xe đậu ở ngay vị trí đầu tiên của bãi đỗ bỗng lọt vào mắt tôi.
Một chiếc xe mui trần màu xanh biếc. Thân xe đẹp đẽ, cân đối đến nghẹt thở, trên mũi nắp capo là biểu tượng chữ “B” có thêm đôi cánh.
Bentley?
Sao ở trường mình lại có một chiếc xe siêu sang thế này?
Điều khiến tôi kinh ngạc hơn nữa là, chiếc Bentley màu xanh ấy lại lướt nhẹ về phía tôi rồi dừng ngay bên cạnh.
Tôi điếng người đứng chết trân. Người ngồi ở ghế lái là một lão ông đeo kính râm. Mái tóc bạc trắng được chải chuốt gọn gàng, gương mặt tinh anh điểm thêm bộ ria mép trắng, khoác trên mình chiếc áo sơ mi màu trời sờn rách, để mở đến cúc áo thứ hai. Cánh tay tuy xương xẩu nhưng vẫn săn chắc, lưng cũng thẳng tắp. Dẫu cho gương mặt đã có nếp nhăn, ông vẫn là một người không khiến người khác cảm nhận được tuổi tác của mình.
“Yo, đợi cậu một lúc rồi đấy. Lên đi nào.”
Lão ông vừa nói vừa rướn người, mở cửa ghế phụ.
Tôi bất giác nhìn ra sau lưng mình. Mình á? Không phải đâu nhỉ?
“Là cậu đấy. Cậu là Murase Makoto-kun đúng chứ. Ta nhận ra ngay.”
“...Ơ, à, vâng. ...Bác là ai vậy ạ?”
Lão ông im lặng, gỡ chiếc smartphone gắn trên giá đỡ chuyên dụng ở bảng điều khiển rồi đưa cho tôi xem.
Trên màn hình chờ là bức ảnh chính lão ông đang ngồi giữa bộ trống, bên cạnh là một cô gái đang tựa vào, kề sát mặt ông mà cười. Có lẽ cô ấy là người chụp, vì cánh tay duỗi ra đã biến mất khỏi màn hình.
Một gương mặt quen thuộc. Một cô gái tôi biết rất rõ. Là Shizuki.
Và rồi, bộ trống.
Tôi đưa mắt nhìn lại gương mặt của lão ông.
“Chẳng lẽ bác là... ông của Shizuki ạ?”
Lão ông gật đầu.
“Ta là Yurisaka Rokurou. Mau lên xe đi.”
Chiếc Bentley màu xanh biếc chở tôi cứ thế rời cổng trường, đi xuống quốc lộ, rồi lên đường cao tốc Thủ đô.
Đến lúc này tôi mới bắt đầu thấy bất an.
Không được lên xe người lạ, chẳng phải tiểu học đã dạy thế rồi sao...?
Đường cao tốc Thủ đô? Cái gì vậy? Mình đang bị đưa đi đâu thế này? Chỉ vì xem một tấm ảnh mà mình đã tin sái cổ, nhưng làm gì có bằng chứng nào cho thấy người này thực sự là ông của Shizuki chứ?
Thế nhưng, lão ông tự xưng là Yurisaka Rokurou ấy, hễ mở miệng là toàn nói về âm nhạc.
“Lâu lắm Shizuki mới gọi cho ta, mà toàn kể chuyện ban nhạc. Con bé có vẻ vui, thế là tốt rồi. Ta cũng xem buổi diễn trên mạng rồi, cái lần mà đột nhiên chơi bài của Prokofiev ấy. Ừm, cô bé piano với guitar kể cũng không tệ. Còn cậu thì, ừm, bản phối thì được đấy, nhưng để chơi thứ đó thì cậu còn sớm cả trăm năm. Shizuki cũng đánh tàm tạm, nhưng mà, cái tật đánh nhịp phách sau bị non đi sau đoạn tom-fill vẫn chưa sửa được nhỉ? Cậu đã vô thức cố sửa lại lỗi đó nên thành ra lại kéo chân con bé đấy. Với lại thể lực cũng yếu, đến bài encore là đuối sức rồi đúng không. Một tay bass giỏi là người biết cách để tay trống chơi lơi tay đi một chút vào những lúc như thế mà không để khán giả nhận ra đấy...”
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là ông của Shizuki. Những gì ông nói không chỉ trúng phóc mà còn xoáy sâu vào tim gan. Nếu không phải là vị “Ông” đã dạy Shizuki chơi trống, người thầy của con bé, thì tuyệt đối không thể nói ra những lời này.
Cơ mà, chuyện đó để sau đi.
“...À này, chúng ta đang đi đâu vậy ạ?”
Tôi cố gắng lắm mới chen vào được một khoảng nghỉ trong câu chuyện của ông để hỏi.
“Meguro. Sắp đến rồi.”
Chiếc xe rời khỏi đường cao tốc. Từ đường lớn rẽ vào một con hẻm, vài phút sau, chiếc Bentley dừng lại trước một dinh thự.
Đó là một khu dân cư cao cấp vắng người. Dọc theo con dốc rộng là những căn nhà riêng có thiết kế trang nhã, xếp ngay ngắn với khuôn viên đất rộng rãi. Đi một chút nữa hẳn là đến Daikanyama, nhưng nơi đây lại yên tĩnh đến mức khó tin.
Rokurou-san dùng điều khiển từ xa mở cửa cuốn garage và cho chiếc Bentley vào trong.
“Ta xây tặng cho Shizuki làm ‘căn cứ bí mật’ đấy, bình thường chẳng dùng đến nên hơi bừa bộn một chút, cậu thông cảm. Không có ai ở đây cả nên cứ tự nhiên nhé.”
Ông thản nhiên nói ra những điều không tưởng. Xây cả một dinh thự hoành tráng thế này cho cháu gái, rồi bình thường không hề dùng đến ư?
Giàu đến mức nào vậy trời.
Mà không, người không tưởng hơn phải là tôi, kẻ đã răm rắp đi theo ông như thế này. Dù chắc chắn ông là ông của Shizuki, nhưng tôi còn chưa hỏi ông có việc gì, và cũng không thể nói chắc là hoàn toàn vô hại được, đúng không?
Không thể phủ nhận là tôi đã thua cuộc trước sự tò mò, và cả cái ham muốn được ngồi thử xe Bentley nữa.
Nhưng đã theo đến đây rồi mà giờ lại quay về thì cũng kỳ, nên tôi tiếp bước Rokurou-san đi qua cổng chính.
Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho sự lộng lẫy và cách bài trí xa hoa bên trong dinh thự nên cũng không quá ngạc nhiên. Nhưng khi được dẫn xuống cầu thang tầng hầm, khoảnh khắc đèn bật sáng, tôi đã phải nín thở.
Những chiếc ghế đẩu xếp hàng ở quầy bar, sáu chiếc bàn tròn bằng kính được đặt cách nhau một khoảng rộng rãi, chiếc quạt trần quay trên trần nhà cao, và ở phía trong cùng, trên một sân khấu được thiết kế cao hơn một bậc, là một bộ trống và một cây đại dương cầm.
“Cũng ra trò đấy chứ,” Rokurou-san vừa nói vừa bước lên sân khấu.
Một không gian biểu diễn nhạc sống ngay dưới tầng hầm của một ngôi nhà.
Tuyệt vời quá. Tôi muốn sống ở đây.
“Cậu muốn sống ở đây à?”
Bị nhìn thấu, tôi giật nảy mình. Rokurou-san cười ha hả.
“Ngôi nhà này, ta cho cậu cũng được đấy.”
“...Hả?”
Ông này đang nói gì vậy? Mình là người dưng nước lã mà?
“Nhưng còn tùy vào kết quả đánh giá. Cậu chọn nhạc cụ nào?”
Toàn là những điều tôi không hiểu. Đánh giá? Nhạc cụ gì chứ?
“Cậu còn đực mặt ra đó làm gì. Session. Ta bảo cậu cho xem tài nghệ của mình đấy. Cậu cũng là một nhạc công mà, chẳng lẽ cậu nghĩ ta dẫn cậu đến một nơi thế này để làm chuyện khác à?”
“À... vâng.”
Ông ấy đưa tôi đến đây vì chuyện này ư?
Ể, đánh giá, nghĩa là nếu tôi chơi session tốt thì ông ấy sẽ cho tôi cả căn biệt thự khổng lồ này sao?
Tôi vẫn chưa hiểu.
“Ta nghe Shizuki nói cậu chơi được gần hết các loại nhạc cụ. Nhưng bass thì chỉ có acoustic thôi. Cậu chơi được không?”
Rokurou-san hất cằm về phía chiếc hộp đàn to như cỗ quan tài đặt ở góc sân khấu.
Tôi lắc đầu nguầy nguậy. Trong nhạc jazz, “bass” không phải là đàn điện mà là contrabass. Tôi còn chưa từng chạm vào nó bao giờ.
“...Piano thì, chắc là, được một chút ạ.”
“Về jazz thì cậu chơi được bài nào?”
“Không bài nào cả ạ. Về mảng nghe thì tôi cũng chỉ nghe qua loa thôi...”
Rokurou-san chau mày, rồi buông thõng vai.
“...Chắc cũng đành chịu thôi. Đây là trách nhiệm của những jazzman ở đất nước này, những kẻ đã lơ là trong việc quảng bá sức hấp dẫn của jazz đến giới trẻ. Ở Nhật Bản, có lẽ nó chỉ còn nước lụi tàn thôi.”
Đâu cần phải nói quá lên thế. Lòng tôi cũng thấy đau nhói, nên tôi cố gắng lục lọi trong trí nhớ.
“...A! Có một bài. ‘Cleopatra’s Dream’ thì tôi có từng tập qua một chút.”
Vẻ mặt của Rokurou-san trông còn khó chịu gấp năm lần lúc nãy.
“Cậu này, nếu có dịp nói chuyện với jazzman khác thì đừng nhắc đến tên bài hát đó đấy. Cậu sẽ bị nhìn bằng ánh mắt khó chịu như thế này này.”
“Tại sao ạ? Là một danh khúc... mà đúng không ạ? Ngay cả một người không rành về jazz như tôi mà cũng biết.”
Một tiếng thở dài đặc quánh và dính nhớp như dầu loang dưới chân Rokurou-san.
“Chỉ có người Nhật mới nghĩ đó là danh khúc thôi. Giai điệu dễ nghe, hợp âm đơn giản, và hơn hết là vì nó được dùng trong quảng cáo TV. Dân jazzman toàn là những kẻ hợm hĩnh thích tỏ ra sành sỏi, nên họ cực kỳ ghét những thứ phổ thông. Để ta ví dụ bằng một bài hát mà cậu có thể biết nhé, nếu một người không rành nhạc piano lắm đến nói với cậu rằng ‘Longing/Love là một danh khúc tuyệt vời nhỉ’, cậu sẽ nghĩ sao?”
“...À... vâng, đúng là... quả thật sẽ khó xử không biết trả lời sao ạ...”
“Mà, bài hát thì không có tội.”
Nói rồi, Rokurou-san ngồi xuống ghế của bộ trống.
“Cũng không phải là một bài tồi. Bud Powell thì không đời nào chơi một bản nhạc dở cả. Nhưng nó là một bài khó đấy. Hôm nay không có bass nên cậu phải lấp hết cả phần âm trầm đấy. Trống vào trước được chứ?”
“Ể, à, khoan đã,”
“Cứ vào lúc nào thấy hợp lý. Chơi chán là ta cho dừng ngay đấy.”
Tôi còn chưa kịp chuẩn bị để chơi, thậm chí còn chưa đến gần cây đàn piano nữa.
Khi tôi vừa hướng chân về phía sân khấu, một cơn mưa rào quất ngang ập tới.
Trong một thoáng, tôi thực sự đã lầm tưởng như vậy. Tiếng trống dồn dập đến mức đó. Nhìn qua, bên kia những chiếc cymbal đang vỗ cánh làm ánh đèn tán loạn, tôi thấy sự chuyển động của đôi cánh tay rám nắng.
Một cảm giác sốt ruột trào dâng từ đáy lòng. Tôi lao đến chiếc ghế piano. Đến cả việc mở nắp đàn cũng thấy thật mất thời gian.
Tôi cố gắng phân tách nhịp điệu bị làm mờ đi bởi những lớp âm thanh của kỹ thuật brushing, nín thở, và lao vào.
‘Cleopatra’s Dream’.
Một bản nhạc nguyên gốc đầy chất thơ do nghệ sĩ điên loạn Bud Powell để lại trong lúc thân tàn ma dại vì bệnh tâm thần và nghiện rượu.
Giữa những gợn sóng lặp đi lặp lại không ngừng của chỉ hai hợp âm, tôi chèn vào một giai điệu mang màu sầu muộn. Câu nhạc cũng chỉ có hai loại. Vì vậy, chỉ với mười hai khuông nhạc, tôi đã dùng hết tất cả những gì mình có, và tuyệt vọng trong khi tay trái vẫn nhấn những hợp âm một cách máy móc.
Từ đây trở đi, tôi phải ứng biến để phát triển tất cả.
Hối hận vì đã không chọn một bài khác thì cũng đã muộn.
Không cần nhìn về phía bộ trống, tôi cũng có thể cảm nhận được áp lực từ ánh mắt dữ tợn của Rokurou-san.
Dù sao cũng phải chơi gì đó.
Tôi lướt tay phải trên bàn phím. À, âm giai La giáng thứ, cứ tạm thời đánh vào phím đen là nghe có vẻ ra chất rồi, tiện thật nhỉ? Thỉnh thoảng chèn thêm quãng tám vào chăng? Nếu đột ngột chuyển sang biến tấu nhanh thì sẽ cạn ý tưởng ngay, nên phải thận trọng, trước hết cứ ngụy tạo bằng cách đảo phách thật nhiều...
“Cậu đang chơi cái kiểu rụt rè gì thế hả!”
Tiếng quát của Rokurou-san vang tới.
“Sợ đánh lỗi làm gì, Bud Powell còn đánh sai bét nhè ra kia kìa! Quan trọng hơn thế là groove! Phiêu đi! Cứ phiêu hết mình vào! Ta sẽ đỡ cho!”
Tôi nuốt nước bọt, và gần như vô thức nhổm người lên.
Đúng rồi. Có được một bộ trống mã lực kinh khủng thế này đang gầm vang bên cạnh.
Không tận hưởng thì chỉ có thiệt.
Tôi trút những câu nhạc trào dâng trong đầu vào tay phải, và cứ thế đập xuống bàn phím. Ngón út của tôi trượt khỏi phím đen không biết bao nhiêu lần, ngón cái thì bị kẹt giữa các phím trắng. Nhưng tôi vẫn tiếp tục đánh hợp âm bằng tay trái với một nụ cười gượng. Chỉ cần tạo ra được nhịp điệu, tôi có thể xoay xở ứng biến với vẻ mặt như thể mình cố tình phá cách như vậy.
Cái cảm giác chênh vênh dễ chịu truyền đến từ tiếng trống này là gì nhỉ.
Đáng lẽ đây là lần đầu tôi trải nghiệm, nhưng lại có cảm giác thân quen.
Tưởng chừng như sắp bị hất văng, nhưng một lực đẩy vẫn níu chặt lấy tôi không rời, và tôi có thể chạy mãi đến bất cứ đâu...
Thì ra là vậy. Đây là cảm giác của chiếc xe mui trần lướt đi trên cao tốc.
Chiếc Bentley Continental GT Convertible màu xanh, như thể đã hòa làm một với cơn gió.
“Lên tinh thần rồi đấy nhỉ! Cậu còn có thể tăng tốc hơn nữa mà! Dùng cả khuỷu tay hay bất cứ thứ gì cũng được!”
Rokurou-san hào hứng nói từ ghế lái. Bên này chỉ theo kịp tốc độ thôi cũng đã hết sức rồi, ông còn đòi hỏi vô lý.
Nhưng tôi đáp lại bằng một chùm hợp âm trong cơn liều mạng.
Cảm giác bất cứ điều gì tôi làm cũng biến thành gia tốc đáp trả lại thật dễ chịu không tả xiết.
Khi nhận ra, tôi cũng đã cười không ngớt như Rokurou-san.
Tôi đảo lộn các câu nhạc, cắt chúng ra thành từng mảnh, nối lại, rồi thản nhiên lồng vào một bài hát khác, tất cả đều được ném vào động cơ để làm nhiên liệu.
Cuối cùng là cả chính bản thân tôi.
Thế nên đoạn kết của buổi session đã rã rời vì kiệt sức, và kết thúc một cách thảm hại khi Rokurou-san làm rơi chiếc dùi trống đang cầm, rồi chúng tôi nhìn nhau và phá lên cười một lúc lâu.
“Lâu lắm rồi mới đánh nhiều thế này. Chẳng muốn nói đâu nhưng đúng là già rồi. Ngày xưa ta có thể chơi cả đêm đấy. Cậu thì sao, vẫn còn chơi được nữa à?”
“...Không, cháu cũng... cho cháu nghỉ một chút ạ...”
Rokurou-san đứng dậy, đi vòng ra sau quầy bar, lấy ra một chai Scotch và hai chiếc ly.
“Uống thẳng nhé?”
“Thôi thôi. Cháu chưa đủ tuổi ạ.”
“Đùa thôi,” Rokurou-san cười và mang cho tôi một chai nước khoáng.
Còn ông thì uống Macallan không đá.
Từ đó, Rokurou-san vừa bắt chước các tay trống jazz khác nhau vừa kể những câu chuyện tiếu lâm. Có khá nhiều chuyện nguy hiểm liên quan đến ma túy và tội phạm, nên thật đáng tiếc là tôi không thể trích dẫn ở đây được.
Sau một hồi tán gẫu, Rokurou-san trầm ngâm nói.
“Dù vậy, trong giới nhạc công, tay trống là những người hiền lành nhất đấy.”
“Sau khi nghe cả một tràng chuyện như thế thì cháu chẳng thấy có sức thuyết phục chút nào...”
“Không, đây là so sánh thôi. Dù sao thì tay trống một mình chẳng làm được gì cả. Đó là một nhạc cụ không thể bắt đầu nếu không có hòa tấu. Giao tiếp là quan trọng, nên những kẻ thực sự kỳ quặc sẽ không có việc làm.”
Thì ra là vậy. Ngẫm lại thì cũng đúng.
“Từ khi nghỉ việc ta cũng sống một mình tùy hứng, tuy thoải mái nhưng lại vô cùng buồn chán. Đến tuổi này mới nhận ra mình không hợp với việc ở một mình. Ta cũng đã lên kế hoạch cho một chuyến du thuyền để tận hưởng sau khi nghỉ hưu, nhưng rồi hủy luôn. Trên biển thì cũng đâu có đánh trống được...”
Lúc đó, tôi chợt nhớ đến câu chuyện về ‘bộ trống mang ra hoang đảo’ và đem ra hỏi Rokurou-san.
“Trống ra hoang đảo? Cái gì thế?”
Ông ấy nhìn tôi với vẻ mặt kỳ quặc. Cũng phải thôi.
“À, kiểu như nếu chỉ được mang một cuốn sách ra hoang đảo, hay chỉ một đĩa nhạc, mấy cái đó ấy ạ. Phiên bản trống của nó... à mà, đây chỉ là chuyện phiếm thôi nên bác đừng bận tâm ạ.”
Rokurou-san suy nghĩ một lúc, rồi nốc cạn thứ chất lỏng màu hổ phách còn lại khoảng hai milimet dưới đáy ly, và trả lời trong khi mắt vẫn nhìn xa xăm.
“Ta sẽ chẳng mang gì cả.”
“Ể?”
“Dù là trống hay đĩa nhạc. Nếu mang theo, ta sẽ chỉ có thể nghe âm thanh đó thôi, đúng chứ? Nhưng, nếu không mang theo gì cả, chỉ cần nhắm mắt lại là ta có thể tái hiện bất kỳ bản nhạc nào trong tâm trí. Tuyệt vời nhất, đúng không?”
Gương mặt nghiêng của Rokurou-san lúc đó khắc sâu những đường nét của nỗi buồn vui khô khốc, trông ông thực sự giống như một người đã trải qua những tháng ngày cô độc dài đằng đẵng trên một hòn đảo hoang.
Tiếng chuông từ phía cầu thang vang lên đúng lúc tôi và Rokurou-san đang bàn luận về việc phối khí cho piano và trống.
“Cháu làm phiền ạ. Ông ơi? Ông ở dưới tầng hầm ạ?”
Tiếng một cô gái vọng xuống. Tiếp theo là tiếng bước chân đi xuống cầu thang.
“Makoto-san?”
Là Shizuki.
“Ối, đã giờ này rồi à.”
Rokurou-san liếc nhìn đồng hồ trên tường. Đã hơn bảy giờ, tôi cũng giật mình. Chúng tôi đã mải mê session và bàn chuyện âm nhạc đến quên cả thời gian.
“Sao Makoto-san lại ở cùng ông cháu...”
Shizuki chạy lại gần, mắt tròn xoe nhìn chúng tôi. Chắc cô ấy đến thẳng đây sau buổi học cắm hoa, vì trên tay vẫn còn xách chiếc túi đựng dụng cụ.
“À, ừm... trên đường đi học về thì bị bác ấy gọi lại.”
Tôi lúng túng không biết giải thích thế nào. Bình tĩnh nghĩ lại, cả Rokurou-san đột nhiên bắt cóc tôi bằng xe hơi, lẫn tôi ngoan ngoãn đi theo, hành động của cả hai đều thật kỳ quặc.
“Cũng mất công lên Tokyo, nên ta muốn thử nói chuyện trực tiếp với Murase-kun mà cháu vẫn hay kể. Thế là ta phóng xe đi bắt cóc cậu ấy về đây.”
Rokurou-san nói một cách thản nhiên.
“À phải rồi, Murase-kun. Mải tận hưởng buổi session quá mà ta quên mất chuyện chính.”
“Chuyện chính, là gì vậy ạ?”
“Là bài đánh giá xem cậu có đủ tư cách nhận ngôi nhà này không đấy.”
Nghe thấy thế, mặt Shizuki biến sắc.
“Ông có nói thế thật... nhưng mà, đó là chuyện đùa thôi đúng không ạ? Cháu là người dưng nước lã, đâu có lý do gì để nhận nhà của ông đâu ạ...”
“Là chuyện nghiêm túc đấy. Theo di chúc, ngôi nhà này sẽ để Shizuki thừa kế, nên nếu cậu kết hôn với Shizuki thì tương lai nó sẽ là của cậu.”
“Ông ơi?”
Giọng Shizuki lạc đi. Mặt cô ấy đỏ bừng. Còn tôi thì chỉ biết há hốc mồm chết sững.
Gì thế này.
Rokurou-san liếc nhìn chúng tôi, rồi chuyển ánh mắt sang cây đàn piano và nói tiếp.
“Tuy nhiên, kết quả đánh giá là, không đạt. Cảm nhịp không tệ, nhưng ta không thể gả Shizuki cho một gã chỉ biết chơi piano cỡ dân nghiệp dư mới mọc lông được.”
“Vâng.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Vốn dĩ tôi cũng chẳng có ý định kết hôn, và cũng phiền nếu câu chuyện bị đẩy đi theo một hướng kỳ quặc bởi một sự hiểu lầm khó hiểu nào đó.
Thế nhưng Shizuki lại xấn tới chỗ Rokurou-san, gần như đẩy tôi sang một bên.
“Ông ơi, Makoto-san không chuyên về piano, nên cháu muốn ông đánh giá ở lĩnh vực khác ạ, ví dụ như, bass... thì cậu ấy cũng không giỏi lắm, nên là guitar... cũng không có gì đặc sắc, ừm, à, đúng rồi, khoản giả gái thì cậu ấy cực kỳ giỏi ạ.”
Có lẽ cô ấy định bênh vực tôi, nhưng tinh thần tôi thì đã tan nát rồi.
Mà cũng không cần đánh giá gì đâu. Rokurou-san cũng đừng cười ha hả nữa mà hãy ngăn con bé lại đi.
“Không có gì phải bận lòng. Cơ hội cũng không phải chỉ có lần này. Cậu cứ nâng cao tay nghề rồi lại đến thách đấu. Nhưng ta không đợi được lâu đâu, ta cũng gần đất xa trời rồi, muốn sớm thấy mặt chắt lắm.”
“Không, không, ông nói gì vậy ạ. À thì, buổi session rất vui nên cháu muốn lại được chơi cùng ông, nhưng cháu không có ý đó...”
“Makoto-san! Với tinh thần yếu ớt như thế thì làm sao được, anh phải có ý chí thách đấu mạnh mẽ hơn chứ!”
Sao cậu lại nổi giận với tớ.
Rokurou-san đã say khướt nên chỉ ngồi nghe, còn tôi và Shizuki thì thử chơi ‘Cleopatra’s Dream’ vài lần. Nhưng tiếng đàn của tôi còn tệ hơn cả lúc nãy. Kỹ năng trống jazz của Shizuki cũng không tồi, nhưng tiếng trống của Rokurou-san, người có thể dễ dàng dẫn dắt cả một kẻ nghiệp dư về jazz như tôi, quả nhiên ở một đẳng cấp khác.
Cứ thế một lúc, trời đã khá muộn nên tôi quyết định xin phép ra về.
“Ta đã tự ý đưa cậu đến đây thì phải đưa cậu về nhà mới phải, nhưng lỡ uống hơi nhiều rồi.”
Rokurou-san cúi đầu.
“Không sao đâu ạ. Ga cũng gần đây nên không vấn đề gì ạ.”
Shizuki nói sẽ tiễn tôi ra ga và đi cùng tôi.
Đã là tháng Mười nên khi mặt trời lặn, chút hơi hướm còn sót lại của mùa hè cũng tan biến hẳn, một cơn gió lành lạnh dễ chịu mơn man gáy tôi. Trên con phố tối, bóng của hai chúng tôi đổ dài dưới ánh đèn đường.
“Cuối tuần này, em sẽ ở cùng ông tại ngôi nhà đó.”
Trên đường đi, Shizuki kể cho tôi nghe.
“Vậy nếu có hứng thì cậu có thể xuống tầng hầm chơi session bất cứ lúc nào à. Thích thật đấy.”
“Makoto-san cũng có thể đến chơi vào ngày mai và ngày kia mà? Hay đúng hơn là ở lại qua đêm cũng được ạ.”
“Thôi, làm phiền hai người thì không hay, với lại cuối tuần này tớ bận làm băng demo cho bài hát mới mất rồi.”
“Vậy... ạ.”
Shizuki buông thõng vai. Tôi vội vàng nói thêm.
“Ông cậu ngầu thật đấy. Chơi trống cực hay, sở thích cũng rộng. Hễ mở miệng là toàn chuyện thú vị.”
“Đúng vậy ạ! Ông thực sự là một người tuyệt vời, từ nhỏ em đã rất yêu quý ông, cho đến năm ngoái em vẫn ở với ông và mỗi ngày đều rất vui ạ.”
“Tớ cũng ước gì có một người ông như thế. Cả bên nội lẫn bên ngoại nhà tớ đều mất khá sớm, tớ còn chẳng nhớ rõ mặt nữa.”
“Nếu anh kết hôn với em thì ông sẽ trở thành ông của Makoto-san đấy ạ!”
Ai lại kết hôn chỉ vì lý do đó chứ. Như thế cũng thất lễ với Shizuki lắm.
“Rồi ba chúng ta sẽ sống trong ngôi nhà đó, thứ Bảy thì session từ sáng đến tối, Chủ Nhật cũng session từ sáng đến tối, thứ Hai cũng session từ sáng đến tối, cứ thế cả năm từ sáng đến tối.”
Shizuki vừa đi trước tôi vài bước vừa xoay vòng với những bước chân như đang nhảy múa, vừa lẩm bẩm với giọng đầy nhiệt huyết.
Tôi chỉ biết cười khổ.
“Thế còn trường học với công việc thì sao?”
“Ông em giàu lắm nên không sao đâu ạ! Chúng ta cứ ăn tiêu hết tài sản của ông thôi!”
Không biết cô ấy nghiêm túc đến đâu nữa.
Thế nhưng, tôi lại cảm thấy có gì đó không ổn ở Shizuki đang vui vẻ một cách kỳ lạ, và hỏi thử.
“...Có chuyện gì à? ...Bố mẹ cậu, chẳng hạn?”
Shizuki dừng lại trước vạch sang đường. Những chiếc xe qua lại trên con đường ngay trước mặt, vung vãi những ánh đèn pha gay gắt, một cơn gió mạnh làm những lọn tóc của Shizuki bay lượn.
Gương mặt cô ấy khi quay lại chìm trong ngược sáng, tôi không thể đọc được biểu cảm.
“...Không, ừm, nếu tớ đoán sai thì xin lỗi nhé. ...Tớ nghe ông nói ngôi nhà đó là ‘căn cứ bí mật’ của Shizuki, với lại, cậu còn mang theo dụng cụ cắm hoa nữa. Nghĩa là cậu đến đây mà không về nhà, nên tớ đoán mò là có lẽ cậu đến đây mà không nói gì với bố mẹ...”
Tôi chỉ thấy đôi môi của Shizuki khẽ mấp máy.
“...Makoto-san, sao anh lại...—với những điều quan trọng thì lại ngốc nghếch, thế mà những chỗ em không muốn anh để ý thì lại sắc sảo đến thế nhỉ?”
Dù giọng điệu có vẻ đùa cợt, nhưng giọng nói ấy lại ẩn chứa một sự mong manh dễ vỡ.
“Anh lo lắng cho em làm em rất vui. Nhưng không sao đâu. Không phải là em có chuyện gì. Chỉ là cuối tuần này, em không muốn ở cùng bố mẹ nên đã đến đây lánh nạn thôi. Bọn họ còn đang bận tối mắt với chuyện của mình, có khi còn chẳng nhận ra con gái mình không có ở nhà nữa.”
Nghe những lời đó, tôi lại thấy hoàn toàn không ổn chút nào.
Đèn tín hiệu chuyển màu, dòng xe cộ ngưng lại. Shizuki bắt đầu bước qua đường với những bước chân không vững. Tôi vội vã đuổi theo sau.
Ngay cả khi đã đến ga, hai chúng tôi vẫn đứng lặng im một lúc gần khu bán vé, lơ đãng nhìn dòng người bị nuốt vào rồi lại nhả ra ở cửa soát vé.
“Ừm, chuyện là, vâng...”
Cuối cùng, Shizuki khó nhọc mở lời.
“Thực ra chính em cũng không hiểu rõ lắm. Gia đình Yurisaka có rất nhiều họ hàng, kinh doanh cũng nhiều, nên thường xuyên xảy ra tranh chấp. Lần này còn thêm chuyện bố em lại có nhân tình bị phát hiện nữa. Mẹ em là người đứng đầu gia tộc nên có thu nhập riêng, ly hôn cũng chẳng sao cả, ngược lại người gặp khó khăn nếu chia tay lại là bố em vì sẽ mất đi nhiều mối quan hệ trong công việc, thế nên cuối tuần này cả gia tộc sẽ tập trung ở nhà em để bàn bạc về chuyện tương lai.”
Tôi không nói được gì. Mọi thứ rối tung đến mức đầu tôi đau nhức.
Shizuki ngượng ngùng nói tiếp.
“Em không muốn ở trong hoàn cảnh đó, đúng không ạ? Nên em đã gọi cho ông. Thế là ông nói sẽ lên Tokyo.”
“Em không ngờ là có cả Makoto-san ở đây,” Shizuki cười.
“Cũng như trước đây thôi, em chỉ lánh nạn một chút. Chuyện chi tiết em cũng không biết, cũng không muốn biết, và cũng không phải là em gặp khó khăn gì. Hoàn toàn không sao đâu ạ. Vì đã có ông ở bên em rồi.”
Tôi cúi nhìn xuống chân mình.
Tiếng thông báo tàu sắp khởi hành văng vẳng từ xa. Không khí đêm lạnh lẽo thấm vào đầu.
Tôi ngẩng đầu lên một lần nữa.
Shizuki vẫn đang mỉm cười dịu dàng.
Quả thực, trông cô ấy có vẻ ổn. Đây không phải là vấn đề của chính cô ấy. Và Rokurou-san cũng ở bên cô ấy. Ấy vậy mà lồng ngực tôi vẫn cồn cào bất an, có lẽ là do trời đột nhiên trở lạnh chăng.
“...Ừm. Vậy thì, hẹn gặp lại vào thứ Hai, ở trường nhé. ...Cho tớ gửi lời hỏi thăm Rokurou-san.”
“Vâng. Makoto-san trên đường về cũng cẩn thận nhé. Chúc anh ngủ ngon.”
Trong lúc đứng đợi tàu ở sân ga, từng lời nói của Shizuki và nhịp điệu tôi đã va chạm cùng Rokurou-san cứ chồng lên nhau, vang vọng trong tai tôi như tiếng sóng vỗ.