Hãy để hành động của ngươi hòa quyện với tri thức, Nhân đức thăng hoa từ đức tin, Kiên nhẫn nảy nở từ nhân đức, Tiết độ rực rỡ trong kiên nhẫn, và cuối cùng, Tình yêu trọn vẹn.
Tình yêu ấy, mang danh bác ái, là linh hồn thắp sáng muôn vật.
Vậy nên, ngươi sẽ chẳng còn luyến lưu khi rời bỏ chốn thiên đường kia,
Bởi trong tâm hồn ngươi đã ngự trị một thiên đường, rạng ngời hạnh phúc gấp bội lần──
— Trích “Paradise Lost”, John Milton
.
.
.
Chương 1 Concerto Của Khát Vọng
Ở Nhật Bản, các thuật ngữ âm nhạc phần lớn không được dịch mà thường sử dụng cách viết Katakana của từ gốc. Từ tên các loại nhạc cụ như piano, violin, cello, cho đến các ký hiệu xuất hiện trong bản nhạc cũng không ngoại lệ. Staccato, crescendo, ritardando, allegro, adagio… Vì có nhiều từ là tiếng Ý nên chúng càng trở nên xa lạ, và những người không rành về âm nhạc hẳn sẽ thấy chúng chẳng khác gì ngoại ngữ.
Ban đầu tôi cũng vậy.
Tuy nhiên, có một mảng thuật ngữ âm nhạc duy nhất mà các từ dịch lại được sử dụng một cách phổ biến.
Đó là tên các loại hình tác phẩm âm nhạc.
Chắc hẳn ai cũng có thể liên kết được từ gốc và từ dịch của “giao hưởng” (symphony) hay “ca kịch” (opera). Còn với những từ như “khúc ngẫu hứng” (impromptu) hay “khúc gian tấu” (intermezzo), có lẽ từ gốc còn ít được biết đến hơn. Có rất nhiều bản dịch hay, như “dạ khúc” (nocturne) chẳng hạn, vừa có mặt chữ đẹp, ý nghĩa lại thông tỏ, quả là một tuyệt tác.
Tôi đã từng tự hỏi, tại sao chỉ có tên các loại hình tác phẩm là được dịch một cách rộng rãi đến vậy.
Đây chỉ là suy đoán của tôi thôi—có lẽ, trong khi các thuật ngữ âm nhạc khác là ‘dành cho người biểu diễn’, thì duy chỉ có tên các loại hình tác phẩm là ‘dành cho người lắng nghe’. Đó là những từ ngữ dùng để giới thiệu bản nhạc một cách dễ hiểu cho những người đã cất công đến phòng hòa nhạc hay những người mua đĩa nhạc.
Trong số đó, từ dịch mà tôi thích nhất là “khúc hiệp tấu” (concerto).
Một bản nhạc trong đó nhạc cụ độc tấu giữ vai trò chính, và dàn nhạc đệm hỗ trợ phía sau cùng nhau hòa điệu để biểu diễn.
Nghe nói ngày xưa, nó còn được viết là “khúc cạnh tấu” dù cách đọc vẫn vậy.
Cách viết này thể hiện một cách hoàn hảo cái hình thái mà ở đó, nghệ sĩ độc tấu và dàn nhạc vừa là đồng đội, lại vừa là đối thủ.
Văn hóa chữ Hán thật tuyệt vời…! Tôi thực sự bị nó làm cho mê mẩn.
Dù là địch hay là bạn, người nghệ sĩ vẫn phải một mình đối đầu với cả một dàn nhạc mấy mươi người. Chẳng có sân khấu nào mang lại vinh dự và áp lực lớn đến thế. Đối với những đứa trẻ học piano hay violin, và cả những bậc phụ huynh cho con theo học, một bản concerto hẳn là một khát vọng xa vời.
Mà trước hết, người bình thường vốn dĩ chẳng bao giờ có cơ hội để biểu diễn nó.
Trừ khi bạn vào một trường có khoa âm nhạc và đạt thành tích thủ khoa, hoặc vô địch một cuộc thi danh tiếng nào đó do một dàn nhạc tài trợ, hay may mắn trở thành một nghệ sĩ chuyên nghiệp—
Nhưng với hầu hết mọi người, nó chỉ kết thúc như một giấc mơ không thành.
*
Vào giờ nghỉ trưa ngày thứ hai của học kỳ hai, chúng tôi bị gọi lên phòng hiệu trưởng.
“Chúng tôi” ở đây là bốn thành viên của ban nhạc.
Saejima Rinko. Một cựu thiên tài piano từng được biết đến như một kẻ “càn quét” các cuộc thi, nhưng vì nhiều chuyện đã rời bỏ con đường của một thí sinh chuyên nghiệp.
Yurizaka Shizuki. Sinh ra là con gái của một gia tộc đứng đầu trường phái cắm hoa, một tiểu thư thuần Nhật được giáo dục theo đường lối tinh hoa để kế thừa môn phái, nhưng lại là một tay trống mạnh mẽ mang đến những nhịp groove đậm đặc chất jazz.
Kudou Akane. Một nàng thơ vạn năng đã bỏ học từ cấp hai để vùi mình trong phòng thu, đắm chìm trong âm nhạc, chơi được bất kỳ loại nhạc cụ nào và đã kinh qua đủ các ban nhạc lớn nhỏ.
Và cuối cùng là tôi, một nhạc sĩ quèn trên mạng chuyên giả gái để câu view.
Mùa hè vừa rồi, bốn con người cùng học chung trường cấp ba này đã thành lập một ban nhạc tên là Paradise Noise Orchestra và có buổi diễn live đầu tiên tại một lễ hội. Ca khúc tự sáng tác mà chúng tôi đăng lên trang web chia sẻ video trên mạng đã trở thành chủ đề bàn tán và gây sốt, buổi diễn ở lễ hội cũng được phát trực tuyến nên có rất nhiều người xem, và kết quả là, chúng tôi—
đã trở nên khá nổi tiếng.
“Bản thân chuyện đó, à vâng, cũng không phải là chuyện gì xấu cả đâu.”
Thầy hiệu trưởng nói với vẻ thiếu tự tin, ánh mắt đảo qua lại giữa bốn người chúng tôi.
“Hoạt động ban nhạc, đặc biệt là không bị nội quy nhà trường cấm, và các em cũng không hề chểnh mảng việc học hành— à, phải rồi, em Kudou-san, ờm, em đã nghỉ học suốt từ lúc nhập học nhưng sau khi lập ban nhạc thì đã đi học lại đúng không nhỉ? Đúng vậy đó, có bạn bè thì sẽ có động lực đến trường hơn, thế là tốt lắm.”
Tôi chẳng hiểu rõ thầy ấy muốn nói gì. Không biết có phải trong kỳ thi thăng chức hiệu trưởng có cả bài kiểm tra năng lực nói dài dòng mà không đi vào trọng tâm không nữa?
Thầy hiệu phó ngồi cạnh cũng đang bối rối.
“Chỉ là, khi các em trở nên nổi tiếng, thì, có thể sẽ có rắc rối xảy ra. Vì nổi tiếng trên mạng nên cũng có thể có những người hoàn toàn xa lạ tìm đến tiếp cận các em.”
À, ra là chuyện đó.
“Với lại, vấn đề tiền bạc… là đáng lo nhất. Tôi nghĩ là các em… kiếm được cũng khá nhiều, không biết các em có lo liệu ổn thỏa mọi chuyện không.”
Nghe lời thầy hiệu trưởng, ánh mắt của Rinko, Shizuki và Akane đều đổ dồn về phía tôi.
“Ơ, à, vâng… Chắc là. Vẫn ổn ạ.”
Tôi đáp lại một cách mập mờ.
Sau đó, thầy hiệu trưởng còn lải nhải thêm vài lời cằn nhằn nữa rồi cuối cùng cũng kết thúc câu chuyện bằng một câu “Vậy, cứ thế nhé”.
Thế nhưng, ngay khi chúng tôi định rời khỏi phòng hiệu trưởng, một tiếng hắng giọng đã gọi chúng tôi lại.
“Chuyện này là chuyện khác.”
Thầy hiệu trưởng vừa liếc nhìn thầy hiệu phó vừa tiến lại gần, rồi nhẹ nhàng đưa ra một thứ gì đó phẳng.
Là một tấm giấy ghi lưu bút.
“Con gái tôi là fan của các em, nó nhờ tôi xin chữ ký.”
Thầy hiệu phó thở dài một tiếng rõ to. Tôi cũng cảm thấy y như vậy.
“Với lại, đồ lưu niệm của lễ hội, các em có còn dư không? Áo thun chẳng hạn.”
Tuyệt đối mục đích chính của thầy là cái này đúng không?
“Vấn đề tiền bạc! Phải rõ ràng chứ nhỉ!”
Akane nói ngay khi chúng tôi vừa rời khỏi phòng hiệu trưởng.
“Để nhà phê bình về tan rã ban nhạc như tớ nói cho mà nghe, vấn đề tiền bạc là một trong top 3 nguyên nhân tan rã đấy.”
“Nhà phê bình quái gì mà vớ vẩn thế…”
Có ai cần không cơ chứ? Mà kể ra, Akane mới học lớp mười mà đã là người trong cuộc chứng kiến sự tan rã của hơn chục ban nhạc rồi, nên chắc cũng có chính kiến của riêng mình.
“Hai nguyên nhân còn lại trong top 3 là gì vậy ạ?” Shizuki tỏ vẻ vô cùng hứng thú.
…Không cần phải đào sâu đến thế đâu mà?
“Một là vấn đề nam nữ chăng.”
“Vậy thì không sao rồi ạ. Vì đây là Makoto-san mà.”
Shizuki vừa nói xong, Rinko đứng cạnh cũng gật đầu.
“Murase-kun sẽ không gây ra sai lầm kiểu đó đâu. Cậu ta đáng tin đến mức không thể tin được, vì cậu ta sẽ không gây ra sai lầm nào đến mức phải tự hỏi liệu có phải đã có sai lầm gì không.”
“Rốt cuộc là sao chứ. Chẳng hiểu gì cả.”
Kiểu như là, tôi muốn được tin tưởng một cách thoải mái hơn.
“Đúng thế nhỉ. Vấn đề nam nữ mà Makoto-chan gây ra chắc chỉ cùng lắm là mặc nhầm áo lót của tớ thôi nhỉ.”
“Vốn dĩ tớ đã không mặc rồi!”
“Xin lỗi, tự mình nói ra mà tớ cũng thấy tổn thương… Makoto-chan mặc vào mà vẫn vừa về kích cỡ thì…”
Tớ đây bị oan mà tổn thương gấp ba lần cậu đấy nhé?
“Akane, không sao đâu,” Rinko nói. “Ban nhạc của chúng ta có đến ba người lép mà. Chỉ có Shizuki là kẻ địch thôi.”
“Đừng có gộp cả tớ vào! Cuộc chiến đó mấy cậu tự đi mà giải quyết!”
“Ưư, em không phải kẻ địch đâu ạ…” Shizuki vừa nói vừa đưa hai tay ôm lấy ngực mình, trông như sắp khóc. “Thế này cũng có những nỗi khổ riêng của nó.”
“Ừm, cũng đúng. Chắc là dễ mỏi vai lắm.”
“Chắc khó tìm được đồ lót vừa vặn bán sẵn nhỉ.”
“Đúng! Đúng vậy ạ! Với lại mùa hè phần dưới dễ bị hầm hơi nữa.”
Một lúc sau, các cô gái bắt đầu sôi nổi với chủ đề mà đám con trai không thể hiểu được, nên tôi lặng lẽ giữ khoảng cách.
“—Vậy thì, một nguyên nhân còn lại trong top 3 là gì vậy ạ?”
Shizuki đột ngột quay lại chủ đề.
“Vẫn còn tiếp tục chuyện đó à?” Akane tròn mắt. Tôi cũng suýt nữa thì đồng thanh với cậu ấy.
“Vì đây là chuyện quan trọng nhất mà. Chúng ta phải cẩn thận với những nguyên nhân tan rã chứ ạ.”
“Ừm, cũng đúng. Cái cuối cùng là ‘chán không rõ lý do’.”
“Vậy thì không sao rồi ạ. Chuyện tôi chán Makoto-san là không thể nào xảy ra.”
Shizuki vừa nói xong, Rinko đứng cạnh cũng gật đầu.
“Nhìn Murase-kun thực sự không biết chán, mà trêu cậu ta cũng không thấy chán.”
Nghe cứ như đang chế nhạo tôi vậy… Vả lại, đang nói chuyện ban nhạc chứ đâu phải chuyện của tôi?
“Biết đâu Makoto-chan lại chán bọn tớ thì sao?”
Akane lại nói một câu thừa thãi, khiến Shizuki trợn tròn mắt.
“Không thể nào! Makoto-san, em sẽ cố gắng làm đủ mọi thứ để không làm anh chán! Em sẽ vừa đan khăn choàng cho Makoto-san vừa tập chơi trống chỉ bằng chân!”
“Không, cậu không cần phải học kỹ năng xiếc đó đâu.”
Vả lại, nhìn cậu đã đủ không thấy chán rồi.
Rinko cũng hùa theo.
“Ra vậy, có lẽ tớ và Murase-kun cũng đang trong thời kỳ nhàm chán rồi. Nghĩ lại, tớ tự kiểm điểm thấy mấy trò đùa về tội phạm tình dục của mình cứ lặp đi lặp lại mãi, thiếu sự sáng tạo. Phải nghĩ ra cách hạ bệ mới mẻ hơn để cậu ấy không thấy chán mới được.”
“Giá mà cậu tự kiểm điểm sớm hơn ba tháng. Mà bỏ luôn cái trò hạ bệ đó đi.”
Khi tôi nói vậy, Rinko giả vờ mở to mắt kinh ngạc.
“Được sao? Nếu tớ ngừng hạ bệ cậu, chúng ta sẽ trở thành một cặp đôi học sinh bình thường chỉ biết khoe khoang tình cảm, tớ nghĩ sẽ kinh tởm lắm đấy.”
“Hả? …À, không, … Hảả?”
“Thử xem nhé. Murase-kun lúc nào cũng dịu dàng, thấy người gặp khó khăn là sẵn sàng xả thân giúp đỡ, dù tớ có ích kỷ đến đâu cậu ấy cũng bao dung chấp nhận, bộ đồng phục thủy thủ rất hợp với cậu ấy, cậu ấy có tài năng tỏa sáng làm say đắm cả triệu người, và tớ buồn nôn quá.”
“Tớ cũng vậy.” Đây là màn tra tấn kiểu gì thế này.
“Em không chịu nổi nữa đâu Rinko-san, tim em cũng tới giới hạn rồi! Hãy ca ngợi Makoto-san nhiều hơn nữa đi ạ!”
“Tới giới hạn thì dừng lại đi chứ! Tớ cũng tới giới hạn từ lâu rồi!”
“Toàn nói sự thật cả mà, không phải siêu sao? Makoto-chan chẳng phải là hàng siêu phẩm à? Lại còn kiếm được bộn tiền từ video nữa chứ, đúng không?”
Nhờ lời của Akane, câu chuyện lan man đã vẽ nên một quỹ đạo xa xôi như sao chổi rồi quay trở lại điểm xuất phát.
Rinko hắng giọng.
“Đúng vậy, còn lại vấn đề tiền bạc. Chuyện này chúng ta phải bàn bạc cho kỹ lưỡng.”
Đây không phải là chuyện muốn để người khác nghe thấy, nên dù giờ nghỉ trưa ngắn ngủi, bốn chúng tôi vẫn cất công đi bộ đến một cửa hàng McDonald’s bên ngoài trường.
“Tiền cát-xê của lễ hội đã chia đều rồi, nhưng cũng chẳng đáng là bao.”
Rinko bắt đầu câu chuyện với giọng điệu nghiêm khắc.
“Vấn đề là ở trang web video. Đã đạt mười triệu lượt xem rồi, chắc chắn kiếm được bộn tiền đúng không?”
“…Ừm, nói thật thì, đúng là kiếm được rất nhiều ạ.”
Lời báo cáo của tôi lại trở thành một câu kính ngữ kỳ quặc.
“Cái đó cũng nên chia đều… thì tốt hơn nhỉ? Dù đây không phải là tài khoản có thể rút tiền ngay lập tức…”
“Ừm, sao nhỉ,” Akane nói. “Tuy bọn tớ cũng biểu diễn và xuất hiện, nhưng đó là ca khúc của Makoto-chan mà. Người phát triển kênh đó cũng là Makoto-chan nữa.”
“Không đâu, kênh phát triển được đến mức đó là nhờ video có ba cậu tham gia, nên đâu phải công sức của mình tớ.”
“Sao cậu lại tự hạ mình ở đó thế. Cậu định phủ nhận nỗ lực đến rơi nước mắt của chính mình khi phải giả gái để thu hút người xem à?”
Cậu có thể đừng giả vờ tức giận vì một lý do kỳ quặc như vậy được không, Rinko-san.
“Gần đây Makoto-chan chẳng giả gái gì cả. Vì đã thu hút được sự chú ý bằng sức mạnh của nữ sinh thật nên nữ sinh giả không còn cần thiết nữa à? Thế có được không? Cậu không thấy có lỗi với cô bé mặc đồng phục thủy thủ đó à?”
“Không thấy! Vì đó là tớ mà!”
“Cậu có biết có bao nhiêu bình luận mong chờ bộ đồng phục thủy thủ đó tái xuất không?”
“Hoàn toàn không quan tâm!”
“Đúng đấy Makoto-san, thỉnh thoảng chính em cũng vào viết bình luận ‘Sailor Musao mau xuất hiện đi’ mà!”
“Là cậu viết đấy à? Mà nếu thế thì Shizuki tự mặc rồi đăng video đi, tớ cho mượn bộ đồng phục đó. Dù sao cũng không lộ mặt nên chẳng ai biết đâu.”
Không khí bỗng đóng băng.
Ể, tôi vừa nói gì sai à?
“…Vì là em, nên, sẽ bị phát hiện là người khác ngay ạ…”
Tôi định hỏi tại sao, nhưng rồi nhận ra cô ấy đang cúi nhìn xuống ngực mình. À, ra vậy.
Về mặt kích cỡ. Sẽ bị lộ ngay.
Rinko nhìn tôi và Shizuki bằng ánh mắt dò xét rồi nói.
“Cậu vừa mới nghĩ là nếu là tớ thì sẽ không bị lộ đúng không?”
“T-Tớ không có nghĩ vậy!” tôi cố gắng nói dối.
“Tớ cũng không được đâu nhé, ngực tớ lớn hơn Makoto-chan nhiều đấy nhé?”
“Đương nhiên rồi! Tớ là con trai mà! Mà thôi dẹp chuyện này đi!”
“Murase-kun cứ toàn nói chuyện ngực làm câu chuyện tiền bạc chẳng đi đến đâu cả. Sắp hết giờ nghỉ trưa rồi.”
Người khơi mào chuyện ngực là Rinko và Akane chứ đâu phải tôi…?
“Tóm lại, dù ba chúng tớ cũng có đóng góp nhất định vào doanh thu của video, nhưng công sức của Murase-kun là rất lớn. Đến đây chúng ta đều thống nhất quan điểm chứ?”
Rinko lần lượt nhìn vào mặt ba người chúng tôi.
Thật không thể tin được cô ấy có thể đưa ra một tổng kết hợp lý như vậy từ một cuộc trò chuyện lan man thế này.
Chúng tôi đồng loạt gật đầu.
“Dựa trên điều đó, vấn đề là sẽ làm gì với số tiền kia.”
Shizuki ngồi bên cạnh nói với hơi thở hổn hển.
“Em nghĩ chúng ta nên tiết kiệm! Để dành làm vốn cho việc kết hôn và nhà mới ạ!”
“Cậu đang nói chuyện gì vậy…?”
“Tớ thì không thiếu tiền, nhưng sau này không muốn cãi vã vì những chuyện thế này nên quyết định rõ ràng ngay từ bây giờ thì hơn,” Akane nói một cách nghiêm túc. “Để dễ tính toán, Makoto-chan 7 phần, bọn tớ mỗi người 1 phần là được rồi.”
Sự chênh lệch quá lớn đó làm tôi ngạc nhiên, nhưng điều làm tôi kinh ngạc hơn nữa là cả Rinko và Shizuki đều gật đầu.
“Tớ nghĩ đó là một con số hợp lý.”
“Nếu Makoto-san thấy ổn thì em không có vấn đề gì ạ.”
“Đ-Được không vậy? Hầu hết là của tớ mà.”
“Vì hầu hết là tác phẩm của Murase-kun mà. Không chỉ công sức, mà cậu còn tốn tiền cho thiết bị và phần mềm nữa đúng không.”
“Ừm… cũng đúng…”
“Vậy quyết định nhé!” Akane cười. “Về các buổi live, chúng ta sẽ bàn bạc vào những lần đó.”
“Live, muốn được diễn live nữa quá…”
Shizuki lẩm bẩm với ánh mắt mơ màng xa xăm.
“Tớ cũng muốn diễn nữa. Lần đó rất vui.”
Rinko cũng nói với một giọng điệu nồng nhiệt hiếm thấy ở cô.
“Thật ra có khá nhiều lời mời tham gia sự kiện gửi đến đấy.”
Khi tôi bắt đầu câu chuyện như vậy, sắc mặt của ba người liền thay đổi.
Tôi vội vàng nói thêm.
“Nhưng toàn là mấy lời mời mờ ám nên hiện tại tớ đều từ chối cả rồi.”
Chẳng những không có cát-xê mà còn có kẻ yêu cầu chúng tôi phải bỏ tiền ra nữa. Nỗi lo của thầy hiệu trưởng rằng khi nổi tiếng sẽ có những kẻ lạ mặt tiếp cận đã thành sự thật.
“Giờ nghĩ lại mới thấy sự kiện của Kakizaki-san là rất có tâm rồi.”
Kakizaki-san là người của công ty tổ chức sự kiện đã mời chúng tôi biểu diễn tại lễ hội mùa hè.
“Kakizaki-san đã nói sẽ mời chúng ta tham gia sự kiện nữa mà đúng không?” Rinko hỏi.
“Ừm, thì, có vẻ như được đón nhận tốt… nhưng lần tới là vào mùa đông cơ.”
“Mùa đông à. Mùa đông còn xa quá,” Akane nói, chân đung đưa dưới gầm bàn. “Trước đó phải làm một show đã. Nếu được thì lần tới muốn làm một show riêng. Lần trước mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn cả rồi. Tớ muốn thử xem chỉ với sức mình, chúng ta có thể thu hút được bao nhiêu khán giả.”
“Tự mình làm mọi thứ không phải là rất vất vả sao?”
“Ừ, vất vả lắm! Việc bán vé cứ như địa ngục vậy! Nhưng đó mới là cái vui.”
“Murase-kun, cậu dùng những mạng xã hội nào?”
Rinko đột nhiên hỏi.
“Tớ á? Twitter và Instagram thì tớ có tài khoản, nhưng chỉ để xem thôi.”
“Ý thức thấp quá. Lập ngay tài khoản Paradise Noise Orchestra trên các nền tảng và nỗ lực quảng bá đi.”
“Tớ á?”
“Nhận 7 phần có nghĩa là như vậy đó.”
“Ực…”
Con người này, cứ dính đến tiền là lại bật một công tắc kỳ lạ nào đó thì phải?
“Với lại, nếu là show riêng thì chúng ta vẫn chưa đủ bài hát. Phải làm thêm video để tăng độ nổi tiếng và gây quỹ nữa.”
“Nếu Makoto-san lại giả gái thì tất cả sẽ được giải quyết cùng một lúc ạ!”
“Thôi chuyện đó được rồi!” tôi vội vàng ngắt lời Shizuki.
Chuông báo thức tôi đã đặt trước năm phút giờ nghỉ trưa kết thúc reo lên, nhờ vậy mà câu chuyện giả gái không bị lan rộng thêm, và chúng tôi rời khỏi McDonald's.
Trên đường trở về trường, Rinko bất chợt hỏi.
“Mà này, những trang web chia sẻ video như vậy, vị thành niên có thể nhận tiền được à?”
“À, vị thành niên cần phải liên kết với tài khoản của phụ huynh. Khi tớ nói với bố mẹ là muốn bắt đầu đăng video, họ đã làm thủ tục cho tớ ngay. Việc đăng ký kiếm tiền cũng diễn ra suôn sẻ.”
Khi tôi kể vậy, cả ba người đều nhìn tôi với ánh mắt như muốn nói điều gì đó.
“…Murase-kun, cậu thật may mắn khi có bố mẹ như vậy.”
Rinko lẩm bẩm, Shizuki và Akane cũng gật đầu.
“…T-Thật sao? … Ừm, thì, tớ rất biết ơn vì được làm những gì mình thích. Bố tớ hình như hồi đại học cũng chơi trong ban nhạc, nên ban đầu guitar và synth đều là đồ cũ của ông ấy.”
“Hêê. Đúng là con nhà nòi âm nhạc nhỉ, Makoto-chan.”
“Không có chuyện đó đâu. Tớ chỉ được cho nhạc cụ thôi, còn lại đều tự học cả. Rinko hay Shizuki mới đúng là dân chuyên nghiệp chứ.”
Rinko là một nghệ sĩ dương cầm từng đoạt vô số giải thưởng, còn Shizuki thì được ông nội, một người giàu có và sành điệu, dạy cho những bài bản trống jazz chính thống.
Nền tảng âm nhạc của họ không thể nào so sánh với tôi được.
“Nhưng bố mẹ tớ chỉ quan tâm đến nhạc cổ điển thôi. Họ rất ghét nhạc rock.”
Rinko cúi đầu, lẩm bẩm.
“Ể, vậy chuyện cậu chơi trong ban nhạc—cậu chưa nói à?” tôi hỏi.
Rinko khẽ gật đầu.
“Nếu có thể, tớ muốn giấu chuyện này cả đời. Nếu họ biết, chắc chắn sẽ nói ra những điều phiền phức.”
Dĩ nhiên, đó là một chuyện không thể.
*
Đó là chuyện của ngày thứ tư tuần đó.
Tôi đã mang hết số đồ lưu niệm của lễ hội có ở nhà đến trường, nên sau giờ học, tôi quyết định mang chúng đến phòng hiệu trưởng. Nghĩ đến các hoạt động của ban nhạc trong tương lai, tôi cho rằng việc lấy lòng thầy hiệu trưởng cũng không phải là điều xấu.
Khi tôi ôm thùng các-tông đầy ắp đồ lưu niệm đến trước phòng hiệu trưởng, một giọng nói phụ nữ đầy giận dữ vang lên từ phía sau cánh cửa.
“—Lẽ ra học sinh bị cấm làm thêm, tại sao nhà trường lại cho phép hoạt động ban nhạc! Rõ ràng có liên quan đến tiền bạc, các vị định bỏ mặc sao!”
“…Không, à, vâng, nhưng mà Saejima-san, chuyện này, nó khác với việc làm thêm bình thường, nó là một phần của sở thích, nên về phía chúng tôi cũng không có lý do gì để can thiệp cả.”
Đây là giọng của thầy hiệu trưởng, nghe có vẻ kiệt sức.
Ban nhạc? Saejima?
Có vẻ như—đang nói chuyện của chúng tôi thì phải?
“Học sinh thì phải ưu tiên việc học chứ, tôi cho con bé học trường phổ thông là vì thế. Nếu muốn theo âm nhạc, tôi đã cho nó thi vào khoa âm nhạc rồi! Đằng này lại là ban nhạc!”
“Vâng, dù sao thì, cô hãy thử nói chuyện kỹ với con gái một lần…”
Giọng thầy hiệu trưởng yếu ớt như sắp tắt.
Sau đó dường như còn có vài lời qua tiếng lại nữa, nhưng tôi nghĩ nghe lén là không tốt nên đã lùi ra xa khỏi cửa và không nghe rõ được nữa.
“—Tôi xin phép!”
Cùng với tiếng nói đó, cửa phòng hiệu trưởng mở ra, và một người phụ nữ bước ra.
Bà ấy khoảng bốn mươi lăm tuổi, với những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết ngay đó là mẹ của Rinko.
Ngay cả khí chất nghiêm khắc cũng giống hệt.
Tôi lùi vào sát tường, dùng thùng các-tông trên tay để che mặt.
Mẹ của Rinko không để ý đến tôi và đi về phía cầu thang.
Sau khi nhìn theo bóng lưng bà, tôi liếc nhìn về phía cửa phòng hiệu trưởng.
Thầy hiệu trưởng đang ló khuôn mặt bối rối ra từ khe cửa.
“…À, à à, Murase-kun.”
Bị phát hiện rồi, nên tôi không thể cứ thế bỏ đi được nữa.
“Dạ. Em mang đồ lưu niệm đến ạ.”
“Ồ. Vậy thì, cảm ơn em. Con gái thầy sẽ vui lắm.”
Thầy hiệu trưởng nhận lấy cái thùng, nhưng vẻ mặt vẫn phức tạp.
“…Vừa rồi, em có nghe thấy không? Murase-kun.”
“…Dạ, em có lỡ nghe thấy một chút,” tôi thành thật trả lời.
“Đó là, mẹ của Saejima-san đó em. Có vẻ cô ấy không muốn cho con gái chơi ban nhạc, nhưng nói với phía nhà trường những chuyện như vậy thì chúng tôi cũng khó xử… Nói thế thôi chứ, cá nhân thầy thì ủng hộ các em, nhưng thầy cũng chẳng thể làm gì được, à, chắc sẽ có nhiều chuyện xảy ra, nhưng các em hãy cố gắng lên, thầy chỉ có thể nói vậy thôi…”
Đó là những lời nói không thể nào thiếu tin cậy hơn của thầy hiệu trưởng, nhưng cũng đành chịu thôi. Thầy ấy cũng chẳng có nghĩa vụ gì phải giúp đỡ chúng tôi.
“Gần đây những phụ huynh như vậy ngày càng nhiều. Rõ ràng là vấn đề trong gia đình mà.”
Khó xử quá, khó xử quá, thầy hiệu trưởng vừa lẩm bẩm vừa ôm thùng đồ lưu niệm đầy ắp rồi lui vào trong phòng.
Sau giờ học, chúng tôi thường tập ở phòng thu, nên việc tập trung ở cổng vào khu nhà Bắc đã trở thành một thói quen.
Nhưng ngày hôm đó, Rinko đã không xuất hiện.
“Trời ơi hết hồn luôn. Tự nhiên có một bà cô vào lớp học.”
Akane, bạn cùng lớp với Rinko, báo lại.
“Bà ấy hỏi ‘Giáo viên chủ nhiệm đâu?’, nhưng Rin-chan đã kéo bà ấy ra ngoài. Lần đầu tiên tớ thấy vẻ mặt đáng sợ như vậy của Rin-chan. Chắc là họ về cùng nhau rồi. Đó là mẹ cậu ấy đúng không, mặt giống hệt nhau.”
“A, có tin nhắn LINE,” Shizuki nói và nhìn vào điện thoại.
Trong nhóm LINE của ban nhạc, có một tin nhắn cụt lủn từ Rinko.
‘Phụ huynh đến làm phiền nên hôm nay nghỉ tập.’
Tôi kể lại những gì đã thấy và nghe ở phòng hiệu trưởng cho Shizuki và Akane.
“Uwaa… Vậy là… phiền phức rồi đây.”
Akane nói với vẻ mặt đắng chát.
“Mẹ của em… vẫn còn là người dễ nói chuyện, may thật…”
Shizuki cũng lẩm bẩm với vẻ mặt đau buồn.
Trước đây, cô ấy cũng từng gặp vấn đề tương tự. Mẹ cô, người đứng đầu một trường phái cắm hoa, đã phản đối việc cô tiếp tục hoạt động âm nhạc. Nhưng trường hợp của cô ấy thì đơn giản hơn. Bà phản đối vì lo rằng ban nhạc sẽ cản trở sự tiến bộ của cô trong nghệ thuật cắm hoa, nên khi Shizuki chứng tỏ sự trưởng thành của mình với tư cách là người kế thừa bằng chính tác phẩm của mình, bà đã không còn phàn nàn gì nữa.
Còn trường hợp của Rinko—có vẻ như, không đơn giản như vậy.
“Tớ chỉ muốn chia sẻ sự thờ ơ của bố mẹ tớ cho cậu ấy một chút,” Akane nói.
“Akane-san đã bỏ học, chìm đắm trong phòng thu và còn kiếm tiền tiêu vặt bằng việc làm thành viên hỗ trợ, nhưng bố mẹ cậu không nói gì sao?”
“Hoàn toàn không. Kiểu như họ đã chán nản hay từ bỏ rồi ấy. Chắc họ nghĩ thà như vậy còn hơn là cứ ru rú trong phòng.”
Vì tớ được nuông chiều từ nhỏ mà, Akane cười.
Tôi cũng lấy điện thoại ra kiểm tra LINE, không biết nên trả lời thế nào nên chỉ để lại trạng thái “đã xem” rồi bỏ lại vào túi.
Tôi nhớ lại hình ảnh của bà Saejima mẹ mà mình đã chứng kiến lúc nãy và lẩm bẩm.
“…Nghe nói những đứa trẻ tham gia các cuộc thi từ nhỏ, bố mẹ chúng thường là kiểu người cực kỳ nhiệt tình và can thiệp vào các buổi học thêm…”
“Những môn nghệ thuật có lịch sử và uy tín đều như vậy cả thôi,” Shizuki gật đầu. “Nghệ thuật cắm hoa cũng thế. Những người thường xuyên đứng đầu các cuộc thi đều có bố mẹ là đối thủ của nhau, không khí kiểu như vậy đó ạ.”
“Cậu ấy vốn không phải dân rock… không lẽ nào cậu ấy bỏ ban nhạc thật chứ…”
Khi tôi lẩm bẩm, Shizuki nhìn tôi chằm chằm, rồi lắc đầu và nói một cách dứt khoát.
“Tuyệt đối không thể có chuyện đó. Vì Rinko-san rất rất rất rất rất yêu thích mà.”
Akane cũng gật đầu và nhìn tôi.
“Không có chuyện cậu ấy bỏ đâu. Nhìn là thấy yêu thích đến mức ngại ngùng luôn, lúc nào cũng cảm giác rất rất rất rất rất yêu thích mà.”
“Thật sao?” Cách nói đầy nhiệt huyết của hai người họ làm tôi thấy nghi ngờ. “Tớ không nghĩ là cậu ấy từng thể hiện thái độ gắn bó với ban nhạc đến thế…”
“Chúng tôi không nói về chuyện ban nhạc.”
“Hả… À, à à. Vậy sao. Xin lỗi. …Hảả?”
Vậy thì đang nói chuyện gì chứ?
Nhưng câu hỏi của tôi đã bị lờ đi một cách nhẹ nhàng.
“Dù sao đó cũng là vấn đề gia đình của Rinko-san, chúng ta hãy làm việc của chúng ta thôi.”
“Đúng vậy. Chúng ta còn phải sáng tác nhiều bài mới nữa. Hãy hoàn thành bản phối đến mức phần của Rin-chan không còn cần thiết nữa để làm cậu ấy tức điên lên.”
Cứ thế, ba chúng tôi đến phòng thu ở Shinjuku.
Hai sự thật đã được làm rõ. Một là, dù không có Rinko, ban nhạc vẫn có thể tồn tại. Chúng tôi có đủ guitar vocal, bass và trống. Hai là, thà không tồn tại còn hơn.
Chúng tôi không có Rinko chỉ là một ban nhạc ba người rẻ tiền, nhàm chán mà bạn có thể tìm thấy ở bất cứ đâu.
“Hôm nay… dừng ở đây thôi.”
Sau khoảng ba mươi phút loay hoay với bản phối ca khúc mới, tôi dừng chơi và nói.
“Không có Rinko thì chẳng ra được bài hát nào ra hồn cả.”
“Đúng là không phát triển thêm được chút nào…” Akane cũng tháo cây guitar khỏi vai.
“Hôm nay chúng ta chỉ luyện tập những bài hát cũ thôi được không ạ?”
Từ phía sau bộ trống, Shizuki nói với vẻ mặt buồn bã.
*
Hôm sau, vào giờ nghỉ, Rinko ghé qua lớp tôi.
"Murase-kun, về chuyện tiền nong, cậu có thể giải quyết ngay được không?"
Cô ấy đột ngột nói một câu như vậy khiến cả tôi lẫn đám bạn cùng lớp đều giật mình.
"Tớ nghĩ đằng nào thì trong tương lai tất cả cũng sẽ thành tiền của tớ cả thôi nên cũng chẳng sao, nhưng đột nhiên tớ lại có việc cần dùng đến nó."
Lời đồn nhảm bắt đầu lan khắp lớp.
"Ể, cái gì, chuyện gì thế?"
"Murase nợ tiền Saejima-san à?"
"Thằng đó thì có vẻ vay tiền mà chẳng thấy tội lỗi gì đâu."
"‘Trong tương lai’ là sao? Lẽ nào đã kết hôn—"
"Ch-chờ, chờ một chút!"
Tôi kéo tay Rinko chạy khỏi lớp học. Đến chiếu nghỉ cầu thang, tôi mới gặng hỏi.
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
"Thì là, phần tiền của tớ. Lần trước cậu có nói là chưa thể rút ra ngay được, nhưng tớ muốn nhận nó sớm nhất có thể."
"À không, chuyện đó thì được thôi, nhưng tại cậu nói năng kỳ cục quá nên bị cả lớp hiểu lầm rồi đấy, có đứa còn nói đến chuyện kết hôn nữa kìa."
Rinko nghiêng đầu.
"Bị hiểu lầm thì có gì phiền phức à?"
"Phiền chứ!"
"Tại sao? Tớ thì chẳng phiền gì cả, còn Murase-kun thì sao?"
Hình như cuộc đối thoại này, trước đây cũng từng diễn ra rồi thì phải?
"Khả năng duy nhất có thể nghĩ đến cho việc tại sao cậu lại thấy phiền là, Murase-kun đang có người mình thích, và nếu tin đồn tớ với cậu đính hôn lan ra thì sẽ cản trở đường tình duyên của cậu. Có phải vậy không?"
"Chỉ một khả năng thôi á? K-không, ngoài ra còn..."
"Ngoài ra còn gì sao? Cụ thể là?"
"Ể, không, à thì, ừm..."
"Không có đúng không. Vậy, cậu có người khác để thích à?"
Tôi không tài nào hiểu nổi tại sao mình lại bị dồn vào chân tường như thế này.
"...Không, cũng không hẳn, tớ không có ai cả."
"Thật không? Cậu thử nghĩ kỹ lại một lần nữa xem? Không có thật à?"
"Cậu bị sao thế! Không cần nghĩ kỹ tớ cũng biết là không có!"
"Vậy sao. Thế thì đi đến kết luận là chẳng có gì phiền phức cả, đúng như lời tớ nói."
Sao trông cậu có vẻ vui thế hả? Vì dồn ép được tớ nên đang chìm đắm trong cảm giác chiến thắng à?
"Thôi, sao cũng được. Mà, sao đột nhiên cậu lại cần tiền thế?"
"Nhận lại tiền của mình mà cũng cần phải giải thích lý do à?"
"Ể... à, không, không phải thế... Chỉ là, tớ thấy tò mò thôi."
Tôi nghĩ có lẽ chuyện này liên quan đến mẹ cô ấy, nhưng lại ngần ngại không dám hỏi. Vì đây không phải là chuyện do chính miệng Rinko kể, mà là do tôi tình cờ nghe lỏm được.
"Murase-kun quan tâm đến tớ nhiều vậy sao?"
"Câu hỏi gì thế hả... Thì đương nhiên là tớ quan tâm rồi. Không biết cậu có gặp rắc rối gì không."
Nghe tôi nói vậy, khóe miệng Rinko lại một lần nữa giãn ra.
"Tâm trạng đang tốt lên hẳn, cậu nói lại thêm năm lần nữa được không?"
"Cậu muốn làm gì hả?"
"Tớ muốn được chơi ban nhạc cùng Murase-kun mãi mãi."
Giọng điệu của cô ấy đột nhiên trở nên nghiêm túc khiến tôi phải ngỡ ngàng.
Rinko khẽ thở dài rồi nói tiếp.
"...Thế nhưng, mẹ tớ biết chuyện mất rồi. Và đúng như dự đoán, bà bắt tớ phải nghỉ. Hôm qua còn đến tận trường để phàn nàn với giáo viên nữa... Xấu hổ chết đi được."
"...Thật ra hôm qua, tớ có thấy mẹ của Rinko ở trước phòng hiệu trưởng. Tớ cũng nghe thầy hiệu trưởng nói qua một chút. Với lại, tớ cũng đã kể cho Shizuki và Akane rồi."
Nếu chuyện đã vỡ lở thì tốt nhất nên thú nhận thành thật, tôi nghĩ vậy và nói ra.
Rinko chỉ khẽ nhướn mày.
"Thật sự xấu hổ quá. Cứ dính đến chuyện piano của tớ là mẹ lại mất hết lý trí. Bà nổi giận, bảo rằng không phải cho tớ tiền tiêu vặt để đi chơi ban nhạc."
"À, ra là vì thế nên cậu mới cần tiền."
Rinko nhăn mặt gật đầu.
"Thôi, nếu là chuyện đó thì tớ hiểu rồi. Tớ sẽ rút phần của Rinko ra rồi đưa cho cậu."
"Cậu cho tớ luôn cả phần của Murase-kun cũng được. Đằng nào thì tương lai nó cũng là của tớ cả thôi."
"Sao lại thành của cậu được hả?"
"Tớ nghĩ nếu là Murase-kun thì chỉ cần đẩy theo không khí là được."
"Hình như tớ bị coi thường quá thì phải...?"
"Vậy, Murase-kun giải thích cho Shizuki và Akane giúp tớ được không? Tớ không muốn phải tự mình nhắc đi nhắc lại nỗi xấu hổ của gia đình. Hôm nay tớ cũng phải về sớm để nói chuyện với mẹ nên không tham gia luyện tập được, nhưng tớ không bỏ ban nhạc đâu nên đừng lo, cứ nhắn với họ như vậy."
"À, ừm. Tớ hiểu rồi. Tớ sẽ nhắn lại."
"Nói là vậy, chứ chắc cả hai người họ cũng chẳng nghĩ đến một phần nghìn khả năng là tớ sẽ bỏ ban nhạc đâu nhỉ."
"Đúng là thế thật... Theo ý nghĩa đó thì tớ chẳng lo lắng chút nào cả. Bất ngờ thật đấy."
Rinko nở một nụ cười mỉa mai.
"Người duy nhất không hiểu được tình yêu sâu đậm của tớ chỉ có Murase-kun thôi."
"Ể... ừm... thì tại, bình thường cậu có bao giờ thể hiện ra đâu."
Tôi đã nghĩ rằng cô ấy là người chẳng có duyên nợ gì với những khái niệm sướt mướt như tình yêu ban nhạc cả.
"Tớ lúc nào cũng thể hiện tình cảm của mình. Người duy nhất không nhận ra chỉ có Murase-kun thôi."
Bị khẳng định chắc nịch đến thế, tôi bắt đầu cảm thấy mình mới là người có lỗi.
Nghĩ lại thì, người đầu tiên đề nghị lập ban nhạc hình như cũng là Rinko, và một nửa ý tưởng cho tên ban nhạc cũng là của Rinko.
Ra là cô ấy cũng có cách yêu ban nhạc của riêng mình.
"Vậy, Murase-kun thì sao? Cậu có ghét việc tớ rời đi không?"
Bị hỏi, tôi chớp mắt.
"...Đương nhiên rồi. Tự dưng hỏi gì vậy. Cậu mà đi thì phiền lắm. Buổi tập hôm qua cũng tệ hại cực kỳ, ba đứa bọn tớ thử chơi bài mới một chút nhưng không có Rinko thì bản phối thật sự rất nhàm chán."
Rinko khoanh tay, làm vẻ mặt khó đăm đăm nhìn lên trần nhà một lúc, rồi một lát sau, cô ấy thở ra một hơi dài, khẽ và cứng nhắc rồi nói.
"40 điểm."
"Cái gì cơ?"
"Phần thể hiện tình cảm của Murase-kun."
"Không, tớ chẳng hiểu gì hết cả? Với lại tớ đâu có nói về tình yêu ban nhạc."
"Vậy thì 0 điểm."
"Nhắn hai người kia giúp tớ nhé," nói đoạn, Rinko bước lên cầu thang bỏ đi.
Thiệt tình, cô ấy bị sao vậy chứ.
*
Hôm sau, Rinko không đến trường.
"Từ sáng đã không thấy cậu ấy đâu rồi."
Vào giờ nghỉ, Akane cho tôi biết.
"Em có gửi LINE nhưng mà còn chưa thấy ‘đã đọc’ nữa ạ..."
Shizuki cúi nhìn màn hình điện thoại, thì thầm bằng giọng thiểu não.
"Makoto-chan, hôm qua Rin-chan trông có ổn thật không đấy? Trông cậu ấy có vẻ gì đáng lo không?"
"Không, hoàn toàn không... Đúng như tớ đã kể, cậu ấy trông vẫn ổn mà."
"Lẽ nào cậu ấy bị nhốt trong phòng kín rồi sao ạ. Mẹ cậu ấy nói, cho đến khi chịu bỏ ban nhạc thì sẽ không cho ra ngoài..."
Đâu phải thời Minh Trị chứ.
Sau một hồi ba đứa cùng nhau đăm chiêu suy nghĩ, Akane hùng hồn tuyên bố.
"Được rồi. Tan học, mình đến tận nhà cậu ấy đi."
"Cậu biết địa chỉ à?"
"Ừ. Trước đây tớ có gửi cái synth cũ của mình qua dịch vụ giao hàng cho cậu ấy rồi."
Đến tận nhà... Tôi có cảm giác Rinko sẽ ghét kiểu can thiệp quá sâu như vậy.
Nhưng lần này, tôi ngửi thấy mùi của một tình huống khẩn cấp.
Hôm nay cũng có lịch tập ở studio, vậy mà cô ấy lại nghỉ học, không liên lạc, thậm chí LINE còn không thèm ‘đã đọc’, thật là kỳ lạ.
"Chúng ta đi thôi ạ," Shizuki cũng gật đầu.
Ngay sau giờ học, cả ba chúng tôi cùng lên tàu điện.
Chúng tôi xuống ở ga thứ năm tính từ ga gần trường nhất.
Nơi mà Akane vừa chăm chú nhìn bản đồ trên điện thoại vừa chỉ tay là một tòa tháp chung cư cao ngất, tọa lạc trên một khu đất vàng ngay gần nhà ga.
Chắc phải cao đến bốn mươi tầng. Ngước nhìn lên mà tôi có cảm giác như muốn ngã ngửa ra sau.
Lối vào dĩ nhiên là có khóa tự động, Akane bấm số phòng 2503 vào interphone và gọi.
"...Vâng?"
Một giọng phụ nữ vang lên. Không phải Rinko. Mà là một người lớn tuổi hơn—hay là mẹ cô ấy?
"Dạ, cháu là bạn cùng lớp với Rin-cha—bạn Rinko-san ạ."
Akane dí sát mặt vào interphone, nói một cách ngắc ngứ.
"Hôm nay bạn ấy nghỉ học, bọn cháu cũng không liên lạc được, nên lo lắng không biết có chuyện gì không, bọn cháu đến thăm bạn ấy ạ."
Sau một thoáng im lặng, giọng người phụ nữ đáp lại.
"À, bạn của Rinko. Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ ra đó ngay, phiền các cháu đợi một chút nhé."
Ra đây? Không phải là cho chúng tôi vào sao?
Khoảng một phút sau, qua lớp cửa kính, chúng tôi thấy bóng một người phụ nữ từ sảnh thang máy băng qua tiền sảnh tiến về phía này.
Cửa tự động mở ra.
Là mẹ của Rinko.
"Rinko nhà tôi luôn được các cháu giúp đỡ. Cảm ơn các cháu đã cất công đến thăm."
Mẹ Saejima nói năng rất lịch sự và cúi đầu chào nhẹ. Cánh cửa đóng lại sau lưng bà.
Có vẻ như bà ta không hề có ý định cho chúng tôi vào trong, mà định đứng nói chuyện ở đây rồi đuổi về.
"Hôm nay Rinko nó không được khỏe, nên cứ nằm li bì mãi. Tôi sẽ nhắn lại với nó là các cháu đã đến nhé."
"Dạ, chúng cháu muốn được gặp Rinko-san một chút ạ. Chúng cháu có chuyện muốn nói."
Shizuki bước lên một bước và nói. Mẹ Saejima nheo mắt, trả lời cộc lốc.
"Nếu có gì muốn nhắn lại thì các cháu cứ nói."
"Không ạ, ý cháu là, chúng cháu muốn gặp Rinko-san."
"Con bé đang mệt lắm nên bây giờ không tiện."
"Nhưng—"
Sau một hồi đôi co, mẹ Saejima thở hắt ra một hơi thật mạnh, vẻ mặt trở nên cau có.
"...Các người, là những người chơi ban nhạc cùng con bé đó đúng không? Tôi đã xem video rồi."
Giọng điệu của bà ta cũng thay đổi hoàn toàn, lộ rõ vẻ thù địch.
"Tôi nói thẳng để các người biết, Rinko sẽ không gặp lại các người nữa đâu. Vì tôi sẽ cho con bé nghỉ học ở trường này."
Tôi chết điếng.
Shizuki tức giận xông tới.
"Tại sao chứ! Đó không phải là ý muốn của Rinko-san đúng không ạ?"
"Đây là vấn đề của gia đình tôi, không liên quan đến các người."
"Có liên quan ạ, chúng cháu là thành viên ban nhạc!"
Mẹ Saejima thở dài một tiếng thật to như để cho chúng tôi nghe thấy.
"Thế nên tôi mới ghét việc cho nó học ở một trường phổ thông bình thường."
Sự chán ghét hằn rõ trong giọng nói của bà ta.
"Các người chắc không hiểu được đâu, nhưng piano của con bé thật sự rất đặc biệt. Nó có tài năng để trở thành chuyên nghiệp. Việc biểu diễn concerto cùng một dàn nhạc giao hưởng hàng đầu cũng không phải là giấc mơ. Thực tế cũng đã có nhiều lời mời như vậy rồi. Thế nên đáng lẽ tôi đã định cho nó vào một trường cấp ba có khoa âm nhạc rồi lên nhạc viện. Nhưng... vì nhiều chuyện, chính nó lại nói không muốn chơi piano nữa, nên tôi đành phải nuốt nước mắt cho nó vào trường hiện tại."
Cách nói chuyện của mẹ Saejima nghe bệnh hoạn và đầy nhiệt huyết, cứ như bà ta đang tự nói với chính mình hơn là nói với chúng tôi.
"Tôi đã nghĩ, nếu bản thân nó không có động lực thì cũng đành chịu... thế mà nó vẫn chơi đấy thôi! Lại còn trong một ban nhạc! Không thể tin được. Nếu vẫn còn động lực thì tôi sẽ cho nó đi theo con đường âm nhạc. Rõ chưa? Tài năng piano của con bé không phải là thứ để lãng phí cho một ban nhạc giải trí của đám học sinh trung học đâu."
Bị những lời lẽ đó ném thẳng vào mặt, cả ba chúng tôi đều chết lặng, đứng như trời trồng.
"Thứ mà con bé cần bây giờ là một tinh thần tương xứng với tài năng của nó. Chính vì tinh thần yếu đuối nên nó mới nói ra những lời như muốn bỏ piano chỉ vì trượt mất vị trí số một. Cứ như thế, dù có tài năng đến mấy cũng không thể sống bằng nghề chuyên nghiệp được. Lần này tôi sẽ bắt nó phải đối mặt với cây đàn piano một cách nghiêm túc. Thế nên các người cũng đừng cản đường nữa, đừng gặp con bé nữa."
Sau khi tuôn ra một tràng, mẹ Saejima quay gót bước vào tiền sảnh.
Cánh cửa đóng sầm lại ngay trước mắt ba đứa chúng tôi đang sững sờ.
Người hoàn hồn đầu tiên là Akane.
"—C-c-cái gì thế kia?"
Tôi nắm lấy vai Akane khi cô ấy lao đến chỗ interphone định bấm lại số phòng.
Akane gạt tay tôi ra một cách thô bạo rồi quay lại nhìn tôi.
"Makoto-chan, bị nói như thế mà cậu không tức à?"
"Tức chứ. Tớ đang tức điên lên đây. Nhưng bây giờ làm ầm lên ở đây cũng chẳng giải quyết được gì. Về thôi đã."
Mặc dù tôi đã nói với Akane những lời ra vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra tôi sợ rằng nếu nhìn thấy khuôn mặt của bà mẹ đó một lần nữa, chính tôi cũng không biết mình sẽ nói ra những gì.
Tôi đã tức giận đến mức đó.
"Các người chắc không hiểu được đâu," ư?
Đừng có đùa. Cây đàn piano của Rinko đặc biệt đến nhường nào, hơn bất cứ ai trên thế giới này, chính tôi, người đã bị nó đánh gục một cách trực diện, là người hiểu rõ nhất.
Vậy mà—
"Đó không phải là tài năng có thể lãng phí cho một ban nhạc giải trí."
"Lần này tôi sẽ bắt nó phải đối mặt với cây đàn piano một cách nghiêm túc."
Từng lời nói của bà mẹ đó, mỗi lần nhớ lại, tôi lại thấy tức đến quặn cả ruột gan.
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi tức giận đến thế.
Nhất định mình sẽ đoạt lại Rinko.
*
Dù đã dũng cảm quyết tâm là vậy, nhưng thực tế phải làm thế nào để đoạt lại Rinko thì tôi hoàn toàn mù tịt.
Sau khi chia tay Shizuki và Akane rồi trở về nhà, tôi ngồi bó gối trên giường trong phòng mình, chìm trong dòng suy tư.
Vấn đề thực tế là, chúng tôi chỉ là học sinh trung học.
Là những người vị thành niên được cha mẹ nuôi dưỡng, hơn nữa đã hết tuổi giáo dục bắt buộc.
Việc được đi học cấp ba là nhờ sự ưu ái của cha mẹ, nên việc bị cha mẹ cho nghỉ học theo ý muốn của họ cũng không phải là một sự đối xử đặc biệt bất công.
...Ấy không, bây giờ đâu phải là lúc nghĩ đến mấy chuyện tư vấn luật pháp như thế này.
Phải nghĩ xem mình có thể làm gì ngay lúc này.
Đầu tiên là phải lôi kéo thầy hiệu trưởng về phe mình một cách chắc chắn.
Nếu đột nhiên vào thời điểm này mà đòi nghỉ học, phía giáo viên chắc chắn sẽ giữ lại, lúc đó phải nhờ thầy hiệu trưởng đứng ra đầu chiến tuyến để chống lại mẹ của Rinko.
Rồi... nhờ giáo viên âm nhạc nhấn mạnh rằng Rinko đã thể hiện tài năng piano của mình và giúp ích cho lớp học như thế nào chăng?
Thật tiếc là không có cô Hanazono ở đây, nhưng thầy Komori mới đến chắc chắn cũng đã phải nhờ vả Rinko rất nhiều.
Thế nhưng, càng nghĩ tôi lại càng thấy thật ngớ ngẩn.
Bị buộc thôi học theo quyết định của phụ huynh?
Lại còn vào thời điểm vừa mới bắt đầu học kỳ hai thế này, để chuyển sang một trường cấp ba có khoa âm nhạc?
Làm gì có chuyện đó được chứ! "Tỉnh táo lại đi!", tôi đã muốn gào vào mặt bà ta như vậy.
Chết tiệt, hay là lúc đó mình nên lách qua người bà ta, lao vào sảnh, nhảy vào thang máy, lên tầng hai mươi lăm, đá tung cửa phòng 2503 rồi lôi Rinko ra ngoài mới phải?
Trong trí tưởng tượng, tôi có thể làm bất cứ điều gì táo bạo.
Còn tôi của thực tại chỉ có thể ngồi bó gối trên giường.
Khi tôi nhận ra, căn phòng đã tối om.
Nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ đêm. Bụng tôi kêu lên một tiếng "cùuuuuu".
Từ lúc về nhà tôi chưa ăn gì cả. Lạ thật, sao đến bữa tối mà cũng không ai gọi mình nhỉ.
Tôi ra phòng khách thì bắt gặp chị gái trong bộ pijama, đầu quấn khăn tắm vừa mới tắm xong.
"Bữa tối của mày á? Không có đâu. Chị gọi rồi mà không thấy trả lời nên chị mua phần của chị về ăn thôi. Mày ngủ à?"
Nhìn ra thì thấy trên bàn có mấy hộp đựng thức ăn sẵn của cửa hàng tiện lợi.
Tôi không nhớ là đã được gọi, có lẽ do mải suy nghĩ nên không để ý.
"...Mà, bố mẹ đâu rồi?"
"Hôm nay là thứ Sáu mà."
"A..."
Vì vừa mới bắt đầu học kỳ mới nên tôi vẫn chưa lấy lại được cảm giác về các ngày trong tuần.
Ra vậy, hôm nay đã là cuối tuần rồi. Bố mẹ tôi dù đã gần năm mươi nhưng tình cảm vợ chồng lại tốt đến lạ, họ hay nói những câu như "phải trân trọng thời gian của hai vợ chồng" rồi thường bỏ mặc hai đứa con ở nhà để đi uống vào tối thứ Sáu.
Không có ai chuẩn bị đồ ăn cho tôi.
Tủ lạnh cũng gần như trống rỗng.
Tôi đành nhét ví vào túi quần rồi ra khỏi nhà.
Tôi giật mình đứng khựng lại khi thấy có ai đó đang đứng bất động trong bóng râm của hàng cây ven đường ngay trước khu chung cư.
Ánh đèn đường cũng bị lá cây che khuất nên không nhìn rõ bóng người.
"...A, Murase-kun. May quá."
Tôi sững sờ chết trân.
Người bước ra dưới ánh đèn là Rinko. Cô ấy mặc một chiếc áo phông và quần short, trông như thể vừa mặc đồ ở nhà rồi chạy vội ra ngoài.
"Tớ không có điện thoại nên đang không biết làm cách nào để liên lạc. Nếu cậu không ra thì có lẽ tớ đã phải đứng đây chờ cả đêm rồi. Cho tớ ở lại được không?"
"...Hả?"
"Tớ bỏ nhà đi rồi. Cho tớ ở lại được không?"