5. Thiên Thần và Sâu Bướm
Giữa tôi và Shizuki chẳng có mối quan hệ gì đặc biệt, nên dù cậu ấy có không còn bén mảng đến đây sau giờ học, tôi cũng chẳng có lý do gì để phải lặn lội tới tận lớp 3-C xem sao. Chắc cậu ấy chán rồi, hoặc bận rộn hơn, hay cũng có thể là bị Rinko bắt nạt nên đâm ra ghét bỏ (khả năng này là cao nhất). Tôi tự nhủ với bản thân như vậy, và cố gắng không đặt chân đến khu nhà Bắc càng nhiều càng tốt. Bởi lẽ tôi sợ chạm mặt Shizuki. Nói cách khác, tôi không muốn đối mặt với khả năng rằng người bị ghét, biết đâu lại chính là tôi.
Khi thời gian ở một mình tăng lên, tôi chợt nhớ ra, dạo này mình chưa đăng video nào lên kênh Musa-chan cả.
Hay là làm bài mới thôi, tôi nghĩ rồi tự nhốt mình trong phòng, đeo headphone và hướng mặt về phía PC.
Thế nhưng, chẳng có giai điệu hay ý tưởng nào hiện ra cả. Thời gian cứ thế trôi đi, còn con trỏ chuột của tôi chỉ biết cào cấu một cách vô vọng trên màn hình phần mềm sequencer.
Lạ thật. Mình bị sao thế này. Hồi xưa công việc trôi chảy hơn nhiều mà.
Nhắm mắt lại và chìm sâu vào trong tâm thức, thứ tôi nghe được là cuộc tranh đấu tóe lửa giữa tiếng piano và tiếng trống.
Sau khi đã được nghe trực tiếp màn trình diễn của Rinko và Shizuki, thứ âm nhạc mà tôi vẫn luôn còng lưng tạo ra một mình trong căn phòng tối om này, đột nhiên lại trở nên thật nhỏ bé và nhàm chán.
Thôi bỏ đi, hôm nay đến đây thôi. Tôi giật phắt chiếc headphone ra và đóng PC lại.
*
Cuộc hội ngộ với Shizuki diễn ra mười ngày sau buổi session định mệnh với Rinko, tại một nơi bên ngoài trường học.
Hôm đó, trên đường đi học về, tôi đã đi một mạch đến tận Shinjuku. Là vì tôi được Hanazono-sensei nhờ chuyển đồ. Tôi ôm một thùng các-tông, lên chuyến tàu tuyến Yamanote, tựa người vào cửa và lơ đãng ngắm nhìn những tấm biển quảng cáo game di động và trường dạy nghề xếp dọc theo đường ray. Thỉnh thoảng, nóc những chiếc ô tô lại phản chiếu ánh nắng buổi chiều, đâm thẳng vào mắt tôi. Vì hôm nay là một ngày nắng đẹp dễ chịu như thế này, tôi đã định bụng về nhà thẳng để giặt giũ mấy thứ như bao đàn guitar hay túi đựng keyboard, ấy thế mà lại bị Hanazono-sensei tóm được ngay trước tủ giày. Đúng là xui tận mạng.
"Em mang cái này đến studio tên là 'Moon Echo' ở Shinjuku được không?"
Sensei vừa nói vừa ấn cái hộp vào tay tôi.
"Đưa cho nhân viên ở đó tên là Kurokawa. Cứ đến là biết ngay. Nhờ em đi gấp nhé."
Cô không cho tôi biết bên trong là gì.
Vừa cảm nhận sự rung lắc của chuyến tàu sau lưng, tôi vừa quan sát chiếc thùng các-tông. Nó được đóng gói sơ sài bằng băng keo. So với kích thước thì khá nhẹ nên việc mang vác cũng không có gì khổ sở. Thậm chí một tay cũng đỡ được. Cũng không có cảm giác vật rắn gì di chuyển bên trong cả... Không biết có gì trong này nhỉ.
Phòng thu âm 'Moon Echo' nằm trong khu văn phòng ở Higashi-Shinjuku. Cả một tòa nhà sáu tầng đều là studio, nghe nói dưới tầng hầm còn có cả một live house nữa. Với một đứa yêu âm nhạc như tôi, đây là một nơi mà chỉ cần nhìn vào tấm biển chỉ dẫn các tầng thôi cũng đủ thấy háo hức rồi.
Studio có vẻ khá đông khách, sảnh chính chật ních những người chơi trong ban nhạc đang vác hộp đàn guitar. Vừa đặt một chân vào, lồng ngực tôi dấy lên một cảm xúc kỳ lạ, ngọt ngào mà cay đắng. Những con người này, cũng giống như tôi, đã cống hiến phần lớn cuộc đời mình cho âm nhạc. Thế nhưng, nơi họ hát là trên sân khấu ngập tràn ánh đèn cocktail. Còn tôi thì sao, chỉ là công việc nhốt mình trong phòng kín, tay nắm chặt con chuột, bấm lách cách, sắp xếp những ô chữ nhật trên piano roll của sequencer. Còn người nghe ư, chỉ là những con số tăng lên một cách trống rỗng ở góc dưới bên phải của video chiếu trên màn hình PC mà thôi.
Tôi nén sự tự ti nhàm chán xuống đáy lòng và hướng bước về phía quầy ở bên trái sảnh.
Lời của Hanazono-sensei rằng "cứ đến là biết ngay" quả thực không sai. Dù tôi chẳng được cho biết thông tin gì về nhân vật tên Kurokawa ngoài họ của cô ấy, tôi vẫn có thể trực cảm ngay lập tức rằng người phụ nữ trẻ tuổi đứng sau quầy chính là người đó. Bởi vì khí chất của cô ấy giống hệt Hanazono-sensei. Gương mặt xinh đẹp nổi bật thu hút ánh nhìn, cùng với đôi mắt như thể ưa thích những trò tinh quái. Dù ăn mặc có vẻ nghiêm túc với áo sơ mi trắng, áo gile đen và quần tây gọn gàng, nhưng từ cô vẫn toát ra một vẻ quyến rũ phóng khoáng.
"...À này, xin lỗi ạ."
Tôi lên tiếng gọi người phụ nữ đó.
"Cho hỏi có nhân viên nào tên là Kurokawa-san ở đây không ạ?"
"...Là tôi đây."
Cô ấy đáp lại với một chút nghi ngại. Rồi ánh mắt cô ấy rơi xuống thùng các-tông tôi đang ôm.
"A, chẳng lẽ Misao nhờ cậu à?"
"V-vâng, đúng vậy." Misao là tên của Hanazono-sensei. May mà nói chuyện nhanh gọn.
Kurokawa-san dẫn tôi đến một góc sảnh và mở hộp ra. Thứ bên trong là một chiếc áo blazer màu be sáng, một chiếc váy ca-rô đỏ trắng và một chiếc áo blouse có nhiều nếp chun. Có ba bộ giống hệt nhau. Là đồng phục học sinh chăng. Nhưng mà có vẻ lòe loẹt quá thì phải—
"...Cậu mặc đấy à?"
Bất ngờ bị Kurokawa-san hỏi, tôi giật bắn cả người.
"Ể, c-cái? Làm quái gì có chuyện đó!?"
"Không, tại mặt cậu trông như thế."
Mặt thế nào chứ!? Bộ mặt tôi dễ đoán đến thế à? Cái mặt có vẻ sẽ mặc đồ nữ là cái mặt như thế nào hả?
"Mà, đùa thôi," Kurokawa-san nói thêm, mặt không nở một nụ cười. "Tối nay có buổi live ở chỗ tôi, đột nhiên lại cần dùng đến loại trang phục này, mà người tôi nghĩ đến được chỉ có mỗi Misao thôi. Làm phiền cậu rồi."
"Dạ."
Mà không hiểu sao Hanazono-sensei lại sở hữu mấy bộ đồ này nhỉ? Đây không phải là đồng phục học sinh mà là trang phục cosplay idol mô phỏng theo nó đúng không? Trông chị có vẻ thân thiết với Hanazono-sensei, chắc hẳn chị biết thông tin cá nhân gì đó của cô ấy phải không? Nếu có điểm yếu nào có thể giúp tôi lật ngược thế cờ thì chị có thể cho tôi biết được không? ...Tôi đã cố gắng đè nén ham muốn hỏi những điều đó. Nếu sensei mà biết thì không hiểu tôi sẽ bị làm gì nữa.
"Với lại Misao cũng có dặn, phải cảm ơn cậu vì đã giúp mang đồ."
"Ể? ...À, vâng. ...Không cần bận tâm đâu ạ."
"Cô ấy bảo sau khi live xong sẽ cho cậu bộ đồ này." "Ai mà thèm chứ!" "Mà bắt cậu đợi đến lúc xong thì cũng kỳ, hay là xem luôn đi? 2000 yên bao gồm một đồ uống." "Còn lấy tiền nữa à!? Phần đó không bao gồm trong lời cảm ơn sao!?"
Khi tôi chán nản định quay về, có thứ gì đó lọt vào khóe mắt tôi.
Tôi dừng bước và ngoảnh lại, thì thấy bóng lưng trong bộ blazer quen thuộc vừa bước vào cánh cửa cách âm có ghi 'Studio A1' ở sâu trong sảnh.
Tôi bất giác nhìn lại lần thứ hai. Cánh cửa đóng lại ngay lập tức, che khuất bóng người.
Đó là bộ blazer giống hệt bộ tôi đang mặc, đồng phục trường cao trung của chúng tôi. Bên dưới là váy. Mái tóc đen dài có lẽ đến tận thắt lưng.
Tôi có cảm giác đã từng thấy.
"...Người quen à?" Kurokawa-san nhận ra ánh mắt của tôi và hỏi. "Nhắc mới nhớ, đồng phục của cậu với cô bé đó giống nhau nhỉ."
"À, không, có phải người quen hay không thì..."
Tôi băng qua sảnh và tiến lại gần studio A1. Cánh cửa có một ô cửa sổ nhỏ hình thoi. Nhưng nhìn trộm vào trong có vẻ là bất lịch sự. Nếu là người không quen biết thì sẽ rất khó xử.
Trong lúc tôi đang phân vân như vậy, một nhịp beat dồn dập lọt vào tai tôi. Áp lực âm thanh mạnh đến mức da mặt tôi cũng rung lên dù cách một lớp cửa, một loạt tiếng kick dồn dập với độ sắc nét không thể tin là của một trống bass đơn. Chẳng cần phải nhìn vào trong phòng, không thể nào nhầm được. Một cô gái mặc đồng phục trường tôi mà có thể chơi trống được như thế này, không thể nào có đến hai người được. Là Shizuki.
Tại sao cậu ấy lại luyện tập ở một nơi như thế này? A, mà nhắc mới nhớ—Hanazono-sensei đã từng nói rằng cô biết Shizuki là ở một studio cho thuê của người quen. Thì ra là cửa hàng này.
Dù vậy, cứ dùng phòng nhạc cụ của trường là được rồi. Vừa tiết kiệm tiền thuê studio, mà nhạc cụ trong kho cũng tốt hơn nhiều. Hay là cậu ấy vẫn để bụng chuyện bị Rinko chèn ép.
"Xin lỗi, căn phòng ở đằng đó—"
Tôi định hỏi Kurokawa-san, nhưng rồi lại ngậm miệng. Hỏi người của quán xem họ thuê đến mấy giờ thì không ổn lắm. Dù sao cũng là thông tin cá nhân.
"Cô bé đó thì thuê một tiếng đấy." Kurokawa-san trả lời tỉnh bơ. Như thế có được không vậy?
"Vậy thì, ờm, cho tôi đợi ở sảnh một chút được không ạ."
"Được thôi... Mà định lén lút phục kích à? Có cần cải trang không?"
Đã bảo sao cứ cố bắt tôi mặc bộ đồ đó làm gì chứ?
Tôi co rúm người lại ở một góc sảnh, nín thở chờ đợi. Vừa lật giở mấy cuốn tạp chí chuyên về guitar đặt trên kệ, tôi vừa liên tục liếc nhìn xung quanh xem có ai đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ không. Tôi đang âm thầm tự bào chữa một cách tuyệt vọng, rằng tôi đến đây vì được nhờ vả, chỉ là đang giết thời gian một chút thôi chứ tuyệt đối không phải đang làm cái việc stalker-ish như là đợi một cô gái bước ra đâu nhé. Dĩ nhiên là đám người trong ban nhạc đang tụ tập ở sảnh chỉ có trong đầu cuộc sống sân khấu huy hoàng và đào hoa của mình, nên chẳng có lý do gì họ để ý đến một đứa như tôi. Đúng là tự ý thức thái quá mà.
Khoảng một tiếng sau—tôi canh lúc khoảng 16 giờ 56 phút rồi đứng dậy.
Vừa giả vờ để ý đến cánh cửa của studio A1, tôi vừa làm ra vẻ đang đọc mấy tờ rơi quảng cáo live show được chất đống trên quầy. Kurokawa-san đang làm việc ném cho tôi một cái nhìn đầy nghi hoặc. Chuyện là thế này, tôi muốn Shizuki phát hiện ra tôi một cách tự nhiên khi cậu ấy bước ra từ studio, theo cái kịch bản rằng tôi chỉ tình cờ có mặt ở đây vì có việc chứ không phải là đang chờ sẵn.
Cảm giác áp suất không khí thay đổi khi cánh cửa cách âm của studio mở ra ập tới.
Tôi cố gắng không nhìn về phía đó, tập trung ánh mắt vào tờ rơi. Thật tự nhiên. Giả vờ không để ý. Để cho đối phương phát hiện ra mình.
"...Makoto-san!?"
Một giọng nói vang lên. Dù đã đoán trước, cơ thể tôi vẫn giật nảy mình. Nhìn sang, quả nhiên là Shizuki. Tay cầm cặp sách, cậu ấy vội vã băng qua sảnh tiến về phía tôi. Chắc là ngay sau một buổi tập luyện căng thẳng, mặt cậu ấy ửng đỏ và lấm tấm mồ hôi.
"Sao anh lại ở đây ạ?" Shizuki nhìn tôi với ánh mắt bối rối.
"...Ơ, ờm, tôi được Hanazono-sensei nhờ... chính cậu mới là người sao lại..."
Từ phía sau quầy, Kurokawa-san chen vào ngay cạnh tôi, người đang giả vờ ngạc nhiên.
"Cậu ta đợi từ bốn giờ rồi đấy. Hình như có chuyện muốn nói với em nên muốn giả vờ tình cờ để bắt chuyện." Này Kurokawa-san!? Sao chị lại phá đám thế hả!? Chết tiệt, đáng lẽ mình phải cảnh giác hơn ngay từ lúc biết chị ta là người quen của Hanazono-sensei rồi mới phải!
"...Có chuyện... muốn nói với em ạ?"
Shizuki chớp mắt. Tôi muốn tin rằng việc cậu ấy trông có vẻ hơi sợ hãi chỉ là do tôi tưởng tượng.
"À, ừm, vâng, thì là..."
"Cãi nhau chuyện yêu đương thì tôi không bảo hai người phải ra ngoài, nhưng làm ơn thanh toán trước được không?" Kurokawa-san nói. Tôi thậm chí còn không thể cãi lại rằng đây không phải là cãi nhau chuyện yêu đương. "Em xin lỗi ạ," Shizuki chạy đến quầy, trả tiền thuê studio rồi quay lại chỗ tôi.
"...Vậy, chuyện anh muốn nói là..."
"Thì là, dạo này không thấy cậu đến kho để đánh trống nên tôi tự hỏi cậu đang làm gì thôi."
Chúng tôi đứng nói chuyện ở một góc sảnh. Cũng không phải chuyện gì to tát đến mức phải đổi chỗ, nhưng chiếm luôn cả ghế sofa thì cũng ngại.
"Em đã để Rinko-san phải nghe tiếng trống khó coi của mình, em xấu hổ lắm. Cho đến khi em có thể hòa nhịp được, em không thể vác mặt đến đó được ạ."
"Đừng bận tâm chuyện đó. Đó đâu phải nơi để session."
"Nhưng mà, Makoto-san. Xin anh hãy nói thật lòng đi ạ."
Shizuki ngước lên nhìn tôi, giọng lí nhí.
"Màn trình diễn của em lúc đó, hoàn toàn không hợp với Rinko-san chút nào, phải không ạ...?"
Tôi nghĩ, giá như mình có thể nói dối một cách trơn tru trong những tình huống như thế này, chắc cuộc đời mình cũng sẽ suôn sẻ hơn một chút. Nhưng tôi không làm được. Đặc biệt là khi liên quan đến âm nhạc, sự thật lại hiện hết lên mặt. Dù có quay đi chỗ khác thì cũng đã muộn.
"...Ừm, thì. ...Đúng là không hợp. Nhưng mà hai người cùng chơi cơ mà, đâu phải trách nhiệm của một mình cậu."
"Chỉ có màn trình diễn của em là tệ thôi, đúng không ạ? Chính em cũng biết điều đó."
Đã bảo đừng có dí sát mặt vào mà hỏi thẳng thừng như thế mà? Lộ hết ra mặt bây giờ. À vâng, đúng như lời cậu nói. Tiếng trống của Shizuki lúc đó đúng là mờ nhạt. Ngay từ đầu đã chẳng có gì thú vị, sau khi Rinko đưa ra hết yêu cầu này đến yêu cầu khác thì lại càng lúc càng xìu đi.
"Đó là, này, chẳng phải là do Rinko cứ yêu cầu chi li quá nên mới tệ sao."
"Những yêu cầu của Rinko-san đều vô cùng xác đáng. Lỗi là ở em đã không thể đáp ứng được. Chắc hẳn Makoto-san, người đã lắng nghe, cũng hiểu rõ điều đó."
Sao tự nhiên lại thành cái không khí như tôi đang bị trách móc thế này?
"Em sẽ luyện tập nhiều hơn nữa, để có được trình độ có thể hòa nhịp được với cả cây đàn piano đó rồi mới đến làm phiền buổi chiều của hai người ạ!"
Làm ơn đừng dùng cái cách nói "buổi chiều của hai người" được không? Dễ gây hiểu lầm lắm.
"Này, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi với Rinko chẳng làm gì với nhau vào sau giờ học cả, và Rinko cũng có lúc ở phòng nhạc có lúc không."
"Vậy thì em sẽ tặng Rinko-san chiếc gối có ghi YES và NO..."
"Tuyệt đối đừng làm thế!"
"A, đúng rồi, suýt nữa thì em quên." Shizuki vỗ hai tay vào nhau. "Không cần gối nữa ạ. Em vừa được mua cho điện thoại di động."
"...Hả."
Thứ Shizuki lấy ra từ trong cặp không thể nhầm vào đâu được, đó là một chiếc smartphone. Chẳng có ốp lưng, và màn hình tinh thể lỏng vẫn còn dán nguyên miếng phim bảo vệ lúc xuất xưởng.
"Tuần trước mẹ đã mua cho em ạ."
Tôi chớp mắt lia lịa. Tại sao đột nhiên lại được mua cho nhỉ. Chẳng phải mẹ cậu ấy là người cổ hủ, nghiêm khắc trong việc dạy dỗ con gái sao. Mà không, đó chỉ là tưởng tượng của tôi thôi.
Cô ấy còn không biết cách cài đặt ứng dụng, nên tôi đã chỉ cho cậu ấy ngay tại chỗ và cài LINE giúp. Việc xác thực hơi mất thời gian một chút, nhưng cuối cùng cũng đã thêm bạn thành công. Người đầu tiên là tôi liệu có ổn không nhỉ, cảm giác như mình đã khéo léo dụ dỗ để có được LINE của một cô gái vậy, một ý nghĩ châm chích trong lồng ngực.
Nhìn thấy ID của tôi hiển thị một mình trong danh sách bạn bè, Shizuki rạng rỡ.
"Em đã luôn ao ước điều này. Được LINE với Makoto-san..."
Chẳng lẽ cậu ấy đang có ảo tưởng gì kỳ lạ về LINE sao. Nó chỉ là một phương tiện liên lạc thôi mà?
"Có chuyện gì cứ gửi cho tôi nhé. Nếu lười gõ chữ thì gửi sticker cũng được."
"Sticker cũng là ao ước của em đấy ạ! Làm thế nào để dùng được ạ?"
Khi tôi chỉ cho, Shizuki mắt sáng lấp lánh, tìm kiếm trong cửa hàng, và cuối cùng đã mua một bộ sticker thể hiện rõ gu của mình, hình những con vật được cách điệu dễ thương trong trang phục heavy metal, rồi ngay lập tức gửi cho tôi một loạt vô nghĩa. Âm thanh thông báo push cứ vang lên không ngớt một lúc.
"Makoto-san cũng gửi cho em cái gì đi ạ! Gì cũng được, sticker nào em cũng vui hết!"
Trong lúc tôi đang cân nhắc có nên gửi cho cậu ấy bộ sticker 'Trăm biểu cảm bằng mặt bụng của con mối' mà tôi đã mua trong một phút bốc đồng nhưng vẫn chưa có dịp gửi cho ai hay không, Shizuki đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn qua vai tôi về phía lối vào cửa hàng. Gương mặt cậu ấy cứng lại.
"...Mẹ...?"
Ngoảnh lại, tôi thấy một người phụ nữ trung niên trong trang phục kimono đang khoan thai bước vào cửa hàng. Những vị khách xung quanh cũng chết lặng trước trang phục và cử chỉ thanh lịch, sang trọng quá đỗi lạc lõng với nơi này. Chẳng cần phải nghe thấy lời thì thầm của Shizuki, tôi cũng nhận ra ngay qua đường nét trên khuôn mặt. Là mẹ của cậu ấy.
"Shizuki-san."
Mẹ của Shizuki nói, bằng một giọng nói như thể băng giá vỡ tan.
"Thì ra con đã ra vào những nơi như thế này. Dạo gần đây toàn đi học muộn, mẹ cứ tự hỏi con đang mải mê với thứ gì cơ chứ."
Shizuki co rúm người lại, gần như muốn nấp sau lưng tôi, nhưng vẫn cố gắng lấy hết can đảm để hỏi.
"Mẹ, s-sao mẹ lại biết con ở đây—"
Mẹ của Shizuki không trả lời câu hỏi, chỉ ném một ánh mắt khinh bỉ về phía chiếc smartphone trong lòng bàn tay cậu ấy. Tôi rùng mình. Người phụ nữ này, chẳng lẽ đã cài đặt theo dõi GPS vào điện thoại ngay từ đầu sao? Cố tình mua cho con gái để tìm ra nơi con bé la cà sau giờ học ư.
Có lẽ nhận ra ánh mắt nghi ngờ của tôi, mẹ của Shizuki lườm tôi một cách sắc lẹm.
"...Cảm ơn cậu đã luôn quan tâm đến Shizuki nhà chúng tôi. Cậu là bạn cùng lớp à?"
"D-dạ, vâng."
Giọng điệu lịch sự quá mức lại càng đáng sợ.
"Shizuki nhà chúng tôi sẽ là người kế thừa danh vị của dòng họ. Để có thể lấy được chứng chỉ sư phạm ngay sau khi tốt nghiệp cao trung, từ năm nay con bé đã phải tăng số buổi học lên. Sở thích âm nhạc quả là một điều rất tốt, nhưng tôi e rằng sau này Shizuki sẽ không có cơ hội để giao du nữa."
Bà ấy thậm chí còn cúi đầu thật sâu khiến tôi không khỏi rùng mình. Shizuki? Này Shizuki sao lại im lặng thế, nói gì đi chứ? Tôi liếc mắt ra hiệu cho cậu ấy, nhưng cậu ấy chỉ run rẩy đôi môi, cứng đờ người và không có phản ứng gì.
Và thế là hai mẹ con nhà Yurizaka đi taxi về mất.
Gương mặt đầy vẻ có lỗi mà Shizuki hướng về phía tôi ngay khoảnh khắc cánh cửa ghế sau đóng lại cứ ám ảnh tôi, khiến tâm trạng tôi tồi tệ suốt cả ngày hôm đó.
*
Tuần sau, khi đến trường, tôi thấy bình hoa cắm ở sảnh đã được thay mới.
Khác hẳn với tuần trước, đây là một bình hoa không có gì thu hút, nên tôi nghĩ chắc không phải là tác phẩm của Shizuki. Nhưng khi nhìn vào tấm biển tên trong tủ kính, tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy dòng chữ 'Yurizaka Shizuki'. Một tác phẩm nhạt nhòa thế này mà là của cậu ta sao. Cảm giác như kiểu, chỉ làm theo đúng những gì sách hướng dẫn viết. Hay là do tôi không rành về nghệ thuật cắm hoa nên không phân biệt được, chứ thực ra đây là một tác phẩm ở trình độ cao.
Nhưng tôi không thể dối lừa cảm xúc của chính mình.
Đó là một bình hoa được sắp xếp gọn gàng sạch sẽ, nhưng hoàn toàn không lay động được trái tim tôi.
Tôi nghĩ—nếu như đây là bình hoa đầu tiên của Shizuki mà tôi được thấy.
Thì cho dù sau đó mọi chuyện có diễn ra y hệt và tôi có tình cờ gặp cậu ấy ở kho nhạc cụ đi nữa, tôi cũng sẽ không mở lời rủ cậu ấy thử đánh trống, mà sẽ lẳng lặng làm xong việc của mình, rồi cứ thế tạm biệt cậu ấy và đi về nhà. Tôi sẽ chẳng bao giờ biết được rằng cậu ấy là một tay trống cừ khôi, và cũng sẽ chẳng có bất kỳ mối liên hệ nào sau đó.
Đúng vậy. Thứ đã níu giữ tôi ngày hôm đó, trên hết, chính là đóa hoa ấy. Một thế giới nhỏ bé bùng cháy đến ngạt thở bên trong chiếc lồng kính.
Cậu ấy đã ra sao rồi.
Kể từ lúc chia tay ở studio 'Moon Echo', tôi chưa hề gặp lại Shizuki, cũng không có liên lạc gì qua LINE. Hoàn cảnh gia đình cậu ấy có vẻ phức tạp, và dường như đó không phải là lĩnh vực mà người ngoài nên can thiệp.
Điều duy nhất tôi có thể làm, là mỗi khi đến giờ giải lao lại đi qua hành lang nối, cố tình đến nhà vệ sinh ở khu nhà Bắc.
Nỗ lực nhỏ nhoi đó đã có kết quả, vào giờ nghỉ trưa, tôi đã tình cờ gặp Shizuki ở chiếu nghỉ cầu thang.
"...A..."
Shizuki bước xuống một bậc cầu thang thì nhận ra tôi và dừng lại. Tôi chống tay lên bức tường ở chiếu nghỉ, nhìn lên cậu ấy và nở một nụ cười gượng gạo đến đáng thương.
"Lâu rồi không gặp."
Khi tôi nói vậy, đáp lại là một cái gật đầu xa cách.
Tôi có thể thấy bên trong chiếc hộp trong suốt mà Shizuki đang đeo trên vai là những dụng cụ như kéo tỉa, dùi, và dây kẽm.
"À, ờm, cậu đang đến câu lạc bộ cắm hoa à?"
"V-vâng." Shizuki gật đầu với vẻ áy náy. "Các anh chị senpai lại nhờ em chỉ bảo thêm, nên chỉ một chút thôi ạ."
Nếu cậu ấy đã có hẹn trước thì đành chịu vậy. Tôi thì chẳng có việc gì đặc biệt. Mà không, tôi đã giả vờ như không có việc gì để đến khu nhà này.
"Vậy à, ừm, cố lên nhé."
Tôi vẫy tay, quay gót định đi xuống lầu thì có tiếng bước chân đuổi theo.
"Chờ đã, Makoto-san!" Shizuki nhảy một lúc ba bậc xuống chiếu nghỉ, nói với một khí thế như sắp tóm lấy tôi. "Tuần trước, chuyện đó, em xin lỗi ạ!"
Tôi ngớ người, suýt nữa thì đập đầu vào bức tường phía sau.
"...Ơ, ờm? ...Đâu có chuyện gì cần phải xin lỗi đâu."
"Chuyện khó coi ở studio..."
"Tôi đã bảo là không để tâm mà. Ngược lại còn lo lắng nữa. Đó là mẹ cậu, đúng không? Sau đó cậu có bị mắng không?"
"Vâng..." Shizuki cúi mặt, có vẻ khó trả lời. "Mẹ bảo em đừng có mải mê với âm nhạc mà lơ là công việc chính."
Công việc chính là cắm hoa à. Mới chỉ là học sinh cao trung thôi mà.
"Em không thể đến studio đó nữa, và trống thì... chắc là phải từ bỏ thôi ạ."
"Tại sao!?" Tôi buột miệng thốt lên một cách thô lỗ. "Giỏi như thế mà bỏ thì phí lắm. Chỉ là bị phụ huynh phát hiện ra studio thôi mà? Luyện tập ở chỗ khác là được—mà trong kho có trống còn gì."
Shizuki rụt cổ lại, giọng lí nhí.
"Trình độ của em không đáng để cho Rinko-san nghe... Có lẽ thần nghệ thuật đang nói với em rằng, nếu cố làm cả hoa lẫn nhạc thì cái nào cũng sẽ dở dang, nên bỏ đi thì hơn."
Làm gì có vị thần nào như thế, mà nếu có thì cũng bắt ông ta im đi, tôi suýt thì nói ra như vậy nhưng đã cố kìm lại. Tôi nhận ra mình đang tức giận. Giống hệt như lúc với Rinko. Mỗi khi thấy một kẻ có tài năng nhưng lại không dùng đến mà chỉ chôn vùi nó đi, với một kẻ tầm thường như tôi, sự tức giận lại khiến tôi xoắn cả ruột gan.
"Nghệ thuật cắm hoa quan trọng đến thế cơ à? Đến mức phải hy sinh cả cuộc đời?"
Lúc đó, tôi vẫn chưa nhận ra rằng mình đang nói những lời cay độc đến nhường nào. Shizuki co người lại.
"...Vì đó là nghề của gia đình em..."
"Nhưng mà, cậu không thích nó lắm, phải không?"
"K-không có chuyện đó!"
"Tại vì cái bình đang trưng ở sảnh bây giờ, so với tuần trước thì không được—"
Tôi sực tỉnh và ngậm miệng lại. Nãy giờ mình đang nói cái gì vậy? Chẳng biết gì về nghệ thuật cắm hoa hay hoàn cảnh cá nhân của Shizuki cả, lấy tư cách gì mà mắng mỏ cậu ấy chứ. Tôi xấu hổ đến mức không dám nhìn mặt Shizuki, chỉ biết úp trán vào tường ở chiếu nghỉ và hối hận não nề.
"...Không, xin lỗi, ...tôi chẳng biết gì mà lại nói những lời ra vẻ ta đây."
"Không ạ..." Shizuki bẽn lẽn nở một nụ cười gượng gạo phức tạp rồi thì thầm. "Quả nhiên là nhìn vào sẽ biết ngay ạ. Bình hoa baby, tang và đỗ quyên mãn đường tuần này, không được sao ạ."
"Không phải là không được, mà là," tôi ngập ngừng. "Tôi nghĩ nó được làm rất đẹp, nhưng mà tôi thích cái của tuần trước hơn vì nó trông lộng lẫy hơn..."
"Chính em cũng nghĩ vậy. Tuần trước, giáo viên cố vấn câu lạc bộ cắm hoa đã nói với em. Rằng nó quá lộng lẫy, khác với phương châm chỉ đạo của cô, nếu muốn phụ giúp dàn dựng thì hãy làm cái gì đó ra dáng học sinh cao trung hơn. Thế nên tuần này em đã thử làm theo phương châm của cô... Em vẫn còn non nớt quá..."
Tôi chết lặng một lúc. Nếu ý đồ là như vậy, thì có thể nói cậu ấy đã hoàn thành mục tiêu một cách hoàn hảo chứ không hề non nớt. Đó là một bình hoa đúng chuẩn sách giáo khoa, ra dáng một câu lạc bộ của học sinh cao trung, không hề cảm nhận được sự phóng khoáng hay mạo hiểm. Dù vậy, tôi cũng không thể nào nói thẳng ra cảm nhận đó được.
"Từ giờ em phải chuyên tâm hơn vào việc cắm hoa thôi ạ."
Trên gương mặt Shizuki, một nụ cười buồn bã hiện lên, như lớp sương giá bám trên cửa kính vào một buổi sáng mùa đông.
"Nhưng mà, được Makoto-san lắng nghe, được session cùng Rinko-san thật sự rất vui, và từ giờ về sau—thỉnh thoảng thôi cũng được ạ, hai người hãy cùng nhau trình diễn gì đó nhé. Em sẽ lắng nghe từ xa ạ."
Nói rồi Shizuki cúi đầu, đi lướt qua tôi và xuống cầu thang.
Tiếng bước chân xa dần, không khí ồn ào của trường học vào giờ nghỉ trưa quay trở lại quanh tôi. Tôi dụi gáy vào bức tường ở chiếu nghỉ, ngước nhìn lên trần nhà đã xỉn màu, và thở dài.
*
Khi tôi thử kể cho Rinko nghe chuyện về Shizuki, cô ấy liền ném cho tôi một ánh nhìn đầy khinh bỉ.
"Cái lưỡi lúc nào cũng liến thoắng ba cái chuyện không đâu của cậu, đến lúc quan trọng lại chẳng giúp ích được gì à?"
"Tại sao tớ lại phải bị cậu nói đến mức đó?"
"Một người có tài năng đến thế đang định từ bỏ âm nhạc, mà cậu không nghĩ gì sao?"
Người có tài năng cỡ đó như cậu chẳng phải cũng từng suýt từ bỏ âm nhạc rồi sao?
"Không, thì, dĩ nhiên là tớ thấy tiếc chứ. Rất tiếc là đằng khác. Nhưng tớ không biết một đứa như mình có được phép xen vào hay không, nên đã không thể nói được gì trong phút chốc... Với lại,"
Tôi nhìn sang gương mặt của Rinko với một nỗi thắc mắc.
"Tài năng đến thế, cậu công nhận Shizuki tới mức đó cơ à? Lần trước chơi cùng nhau, chẳng phải cậu đã chê bai thậm tệ sao?"
"Tôi không có chê bai thậm tệ," Rinko bĩu môi một cách khó chịu. "Chỉ là đưa ra yêu cầu ở những điểm tôi thấy không ổn thôi. Nếu không phải là đối phương mà tôi công nhận có đủ năng lực để đáp ứng, thì vốn dĩ tôi đã chẳng đưa ra yêu cầu nào cả."
"...Cũng phải ha."
"Việc tôi trông như thể lúc nào cũng chê bai Murase-kun thậm tệ, cũng chỉ là vì tôi đang đưa ra yêu cầu ở những điểm tôi thấy không ổn thôi. Nếu không phải là đối phương mà tôi công nhận có đủ năng lực để đáp ứng, thì vốn dĩ tôi đã chẳng đưa ra yêu cầu nào cả."
"...Cũng phải ha. ...Đâu có! Suýt nữa thì bị lừa rồi! Rõ ràng là cậu chê bai tớ thậm tệ mà, đúng không?"
"Vậy cậu định cứ để mặc Yurizaka-san như thế à?"
Rinko hoàn toàn phớt lờ lời kháng nghị của tôi như mọi khi rồi nói. Tôi gãi đầu.
"Cứ để mặc... Ưm..."
"Chẳng phải cậu cũng muốn 'làm' cùng Yurizaka-san nên mới đêm đêm dẫn người ta vào nhà kho để 'làm' hay sao."
"Không phải ban đêm, cũng không có dẫn dụ, với lại cái tớ muốn 'làm' là âm nhạc cơ! Cậu nói nghe hiểu lầm chết đi được!"
Cuộc nói chuyện của chúng tôi diễn ra trong phòng âm nhạc sau giờ học như thường lệ. Vì ngoài hai đứa ra không có ai khác nên vị thế xã hội của tôi may mắn được bảo toàn.
"Rồi sao? Dù gì thì một đứa bạ ai cũng vơ như cậu chắc cũng đã có được LINE của Yurizaka-san rồi chứ gì?"
"Bạ ai cũng vơ là sao chứ. ...Thì, LINE đúng là tớ có kết bạn rồi."
"Đấy thấy chưa."
"Nên là sao? Mà nếu tớ bạ ai cũng vơ thì đáng lẽ phải lấy số liên lạc của cậu đầu tiên rồi chứ?"
"Cũng phải ha."
Cô ấy khoanh tay tỏ vẻ đã thông, nhưng rốt cuộc cuộc nói chuyện này là sao vậy?
Rồi Rinko đột nhiên cau mày một cách phẫn nộ và nói.
"Không biết số liên lạc của tôi mà lại biết của Yurizaka-san à? Không thể tin nổi."
"Kiểu nổi giận đó của cậu lại càng khó hiểu hơn đấy?"
Rinko chìa tay ra trước mặt tôi.
"Cho mượn điện thoại."
"...Để làm gì?"
"Tôi sẽ nhắn LINE cho Yurizaka-san. Cậu thì có nghĩ ra được gì để nói đâu."
"Ểểểểể... Làm vậy có được không đây..."
"Yên tâm. Dù là những lời quấy rối tình dục tồi tệ hay những sticker có gu quái đản nào đi nữa, tôi cũng sẽ gửi dưới danh nghĩa của cậu một cách hoàn hảo."
"Thế thì chẳng yên tâm chút nào cả!"
"Nhưng mà, nếu Saejima Rinko này gửi những lời quấy rối tình dục từ ID của cậu, thì đối với Yurizaka-san, tình hình sẽ trở nên khó hiểu và còn gây ra hỗn loạn lớn hơn nữa, cậu không nghĩ vậy sao?"
"Chẳng phải chỉ cần không quấy rối tình dục là được rồi sao hả?"
"Đúng là vậy thật. Vậy quyết định là cậu sẽ cho tôi mượn điện thoại với điều kiện không nói những lời quấy rối tình dục."
Quyết định rồi á? Tại sao? Dựa vào logic nào vậy?
Thế nhưng, có lẽ vì đã thấy mọi thứ thật phiền phức, tôi mở khóa điện thoại rồi đưa cho Rinko. Nhìn thấy hình nền của tôi, Rinko nhíu mày.
"Con chim mặt đáng sợ này là gì đây. Gu lạ đời thật."
"Cò mỏ giày dễ thương mà! Kệ tớ đi!"
Rinko khởi động LINE, sau một hồi thao tác thì trả lại điện thoại cho tôi. Nhìn vào màn hình, tôi thấy tin nhắn đã gửi thế này.
『Tôi là Saejima Rinko lớp 1-4. Vì một số lý do nên tôi liên lạc từ điện thoại của Murase Makoto-kun. Xin đừng tìm hiểu sâu về mối quan hệ giữa tôi và Murase-kun. Tôi có chuyện muốn nói về việc bạn định bỏ trống, nên hãy đến nhà kho nhạc cụ sau giờ học ngày mai nhé.』
...Cái đoạn về tìm hiểu quan hệ có cần thiết không vậy? Viết thế này ngược lại càng khiến người ta suy diễn lung tung hơn.
"Vậy, gọi cậu ấy ra rồi định làm gì?"
"Còn phải hỏi à. Session chứ sao. Cậu cũng mang guitar và effector tới đi."
*
Ngày hôm sau, một cơn mưa âm ẩm như nước nguội đã rơi từ sáng sớm.
Tôi đặt cây Washburn single cut màu trắng yêu thích của mình vào bao đàn mềm rồi ra khỏi nhà. Trong số những cây guitar tôi có, nó là cây ít đặc trưng về âm sắc nhất. Vì Rinko không cho tôi biết sẽ chơi bài gì, nên tôi chỉ có thể chọn một cây trung tính.
Cây guitar được bọc một lớp vinyl để không bị ướt đã trở thành một vật cản cực kỳ phiền phức trên chuyến tàu tuyến Saikyo chật cứng người đi làm và đi học. Tôi chỉ biết dán chặt người vào cửa và thầm liên tục xin lỗi những hành khách xung quanh.
Vào lớp học, tôi lại bị chú ý.
"Murase, đó là guitar à?" "Cậu chơi được sao?"
"Cho xem đi, cho xem đi." "Chơi thử bài gì đi."
...Vì sẽ thành ra thế này nên tôi đã không muốn mang nó vào lớp, nhưng vì trời mưa nên suýt muộn học, đành chịu vậy. May mắn là chuông vào tiết một reo lên ngay sau đó, và mọi người trở về chỗ ngồi của mình. Tôi cũng vội vàng giấu cây guitar vào khe hở giữa tủ locker và bức tường rồi ngồi vào ghế.
Trong giờ học, tôi lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ đang mờ đi trong màn mưa bụi.
Phía bên kia khoảng sân trong, bức tường của dãy nhà phía Bắc trông như đang được gột rửa bởi những gợn sóng. Dãy cửa sổ hành lang trông như thể một thước phim điện ảnh được dán lên. Mỗi ô cửa sổ là một khung hình. Từ đầu bên phải đến đầu bên trái của dãy nhà, nếu tính theo thời lượng chiếu phim, chắc chỉ khoảng một giây rưỡi.
Mỗi giờ nghỉ, tôi lại lấy điện thoại ra kiểm tra LINE.
Hồi âm từ Shizuki, từ hôm qua đến giờ vẫn chỉ có một. 『Em hiểu rồi』.
Chỉ qua những dòng chữ, tôi không thể biết được cô ấy đã gõ những câu chữ đó với tâm trạng gì. Ngạc nhiên, hoang mang, hay đang sợ hãi.
Trong lúc chờ đợi đến giờ tan học, thời gian của tôi trôi đi như những giọt mưa chảy trên ô cửa kính. Chầm chậm trườn xuống—tưởng vậy mà lại trượt một lèo—cứ lặp đi lặp lại như thế. Có lẽ là do tâm trạng phức tạp, vừa mong chờ, lại vừa sợ hãi.
Rinko định bắt Shizuki làm gì đây.
Không, dĩ nhiên là sẽ bắt cậu ấy đánh trống rồi. Chuyện đó thì tôi biết. Nhưng liệu đây có phải là vấn đề có thể giải quyết chỉ bằng một buổi biểu diễn không? Cái lần tôi lôi Rinko lên sân thượng, vấn đề mà cô ấy phải đối mặt chẳng qua cũng chỉ là một vấn đề cá nhân và tinh thần. Nhưng vấn đề của Shizuki lại liên quan sâu sắc đến hoàn cảnh gia đình và cuộc sống tương lai. Chỉ một buổi session liệu có thay đổi được gì không? Và liệu việc cố gắng thay đổi nó có thực sự là điều đúng đắn?
Tiếng chuông reo lên.
Thứ âm thanh ồn ào của học sinh kéo ghế lấp đầy ý thức của tôi. Tôi từ bỏ việc suy nghĩ, đứng dậy, lấy cây guitar từ chỗ cất giấu rồi ra khỏi lớp.
Shizuki đã đến nhà kho nhạc cụ trước. Cô ấy đang quỳ gối bên cạnh chiếc trống bass được đặt ngửa, dường như đang cố tháo mặt trống ra.
Bên cạnh là một tấm da mới tinh khác, chưa bị khoét lỗ.
"A, Makoto-san."
Shizuki nhận ra tôi và dừng tay, cúi đầu chào một cách ái ngại.
"Cậu đang làm gì vậy?"
"Vì em đã tự ý khoét lỗ nên định trả nó về như cũ ạ."
"Tại sao? Không sao đâu, dù gì cũng chẳng có ai khác dùng nó cả."
"Nhưng em cũng không còn chơi trống ở đây nữa—"
"Không, không, cậu đã xem LINE rồi mà, phải không? Hôm nay chúng ta sẽ có một buổi session với Rinko, tớ cũng đã mang guitar đến rồi đây."
Shizuki tròn mắt. Hả, tôi thầm nghĩ. Đây là chỗ để ngạc nhiên sao?
"...Là... session ạ? Vì trong tin nhắn có viết là có chuyện muốn nói..."
Tôi ngước nhìn lên trần nhà. Nhớ lại nội dung tin nhắn. Hình như đúng là không có viết một lời nào về việc chơi nhạc cả. Chắc cô ấy nghĩ nếu viết thật ra thì có lẽ cậu ấy sẽ không đến. Không không, nếu đã triệu tập người ta bằng một tin nhắn đầy uy hiếp như vậy thì thà thẳng thắn rủ chơi một bài còn tốt hơn nhiều. Mà Shizuki cũng can đảm đến thật đấy.
"Cậu ấy muốn có một buổi session. Nên là hãy lắp lại dàn trống đi. Tớ sẽ giúp cậu chỉnh âm."
"...Nhưng mà..."
Shizuki cúi gằm, móng tay bấu vào vành của chiếc trống bass trống rỗng.
Tôi đặt con thú nhồi bông đã lấy ra trở lại vào trong thân trống, lắp lại vành và mặt trống, rồi siết lại các con ốc.
"Cậu muốn chỉnh âm thế nào?" tôi hỏi bằng một giọng vui vẻ đến mức giả tạo. Những lúc thế này, để không cho đối phương có cơ hội phân vân chơi hay không, việc tạo ra một không khí rằng việc chơi nhạc là chuyện đã rồi và cứ thế bàn về những chuyện thực tế là một phương pháp hiệu quả. Chắc vậy.
"Ơ, ờm..." Sắc thái hoang mang đong đầy trong mắt Shizuki dường như cũng đã nhạt đi đôi chút. "Dù anh có hỏi là muốn chỉnh thế nào... thì chúng ta sẽ chơi bài gì ạ? Phải dựa vào đó mới được."
"Thật ra thì, tớ cũng không biết nữa."
Đến giờ tôi mới bắt đầu thấy bực Rinko. Không cho biết bài hát là sao chứ. Đã thế còn giấu cả người giúp sức là tôi nữa. Thêm vào đó, gọi người ta đến rồi mà bản thân lại không thấy mặt đâu.
Đành chịu, tôi lại chỉnh âm và lắp đặt một cách tùy hứng theo sở thích của mình như mọi khi. Shizuki liên tục nhấn pedal hi-hat để kiểm tra độ cứng, gương mặt cô ấy trông lo lắng như đang bước qua một cái ao đóng băng.
Sau đó, tôi lấy cây guitar của mình ra. Tôi kết nối nó qua effector với chiếc amp guitar Roland đang nằm co ro trong góc nhà kho, rồi bật nguồn.
Âm thanh của mình phải làm thế nào đây? Còn hơn cả trống, guitar mà không biết bài hát thì không có cách nào chọn âm sắc được.
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy một âm thanh piano khe khẽ.
Một đoạn arpeggio được gảy lên một cách lặng lẽ. Chỉ là nhẹ nhàng lướt qua một vòng hòa âm đơn giản, chậm rãi thay đổi và tối đi sau mỗi hai ô nhịp.
Chắc là Rinko. Cô ấy đang chơi ở phòng âm nhạc cách đây hai phòng. Dù vậy thì.
Chỉ thế này thì không thể biết là bài gì. Tôi nhìn sang Shizuki, cô ấy cũng đang ngồi trên ghế trước dàn trống, tay nắm chặt dùi, và đáp lại bằng một ánh nhìn bối rối.
Nhưng rồi, cô ấy nín thở, và như thể hòa mình vào tiếng piano của Rinko, cô ấy bước vào nhịp điệu. Ban đầu là một nhịp 2&4 không chút màu mè. Có lẽ cảm nhận được vẻ không hài lòng của Rinko truyền qua bức tường, từ vòng lặp thứ hai, cô ấy thêm một nốt mười sáu vào kick. Bước chân nặng nề như thể lòng bàn chân dán chặt xuống đất trở nên nhẹ đi đôi chút.
Cuối cùng tôi cũng nhận ra bài hát. Tiếng trống đã trở nên ổn định hơn, nên chắc Shizuki cũng vậy. Và tôi cũng đã hiểu được lý do tại sao Rinko không cho biết trước tên bài hát, cũng như việc tôi nên làm gì với cây guitar và bộ effector này.
Sau khi nhanh chóng hoàn thành việc cài đặt effector, tôi vặn âm lượng về không để không làm xáo trộn những bước chân nhịp nhàng êm dịu. Tôi khoác dây đeo guitar lên vai, và bắt đầu hát như thể đang thì thầm. Bằng một giọng kìm nén, để không bị tiếng trống lấn át, nhưng cũng để không làm vẩn đục đi âm hưởng.
Khi ở bên em, tôi đã chẳng thể nhìn vào mắt em
Em tựa như một thiên thần, làn da em quá đỗi chói lòa, khiến tôi chỉ nhìn thôi cũng muốn bật khóc
Em tung bay như một chiếc lông vũ trong thế giới tươi đẹp của riêng em
Tôi cũng đã muốn trở nên đặc biệt như em, nhưng—
Radiohead,『Creep』.
Đây là ca khúc của cái thời mà ban nhạc quái vật, những người giờ đây như một con tàu phá băng không ngừng mở lối ở cực Bắc của đại dương âm nhạc, vẫn chỉ là năm chàng trai trẻ đến từ Oxford, những kẻ chỉ biết lý thuyết suông và hay tỏ vẻ. Một bài hát mà Thom Yorke đã viết trong nỗi u uất khi ngồi trên ghế đá trường đại học, liếc nhìn những cặp tình nhân đang tận hưởng tuổi thanh xuân. Một bài hát đã định hình, cuốn trôi, nguyền rủa và trói buộc Radiohead.
Trong khi ngâm nga theo tiếng piano xa xăm của Rinko, tôi hình dung ra quá trình bài hát này được tạo nên. Nghe bản demo acoustic của Thom, Colin và Phil tạo ra nền tảng nhịp điệu đơn giản mà đầy sức đẩy, Ed dùng đoạn arpeggio clean tone tựa những bọt nước li ti để lướt theo hợp âm. Chắc hẳn ai cũng đã có linh cảm. Đây sẽ là một bài hát không tồi. Sẽ trở thành một "killer tune" có thể kéo khán giả đến các buổi live. Giai điệu vừa ngọt ngào vừa bắt tai, lời ca cũng có điểm nhấn.
Nhưng thành viên thứ năm của ban nhạc, Jonny, lại bực bội trừng mắt nhìn lưng các thành viên khác, rồi lại cúi xuống nhìn cây Telecaster của mình.
Làm thế nào để ghép guitar của mình vào đây chứ? Chơi những nốt ngân dài một cách ngoan ngoãn à? Lấp đầy những khoảng trống trong bài hát bằng những đoạn obbligato à? Làm cách nào đi nữa thì nó cũng chỉ trở thành một bài hát bình thường mà thôi. Như một chùm pháo hoa, leo lên rồi lại tụt xuống bảng xếp hạng, biến mất và bị lãng quên. Mọi người hài lòng với điều đó sao?
Tôi không chịu. Tôi sẽ phá nát nó.
Vai trò mà Rinko yêu cầu ở tôi cũng chính là như vậy. Ném tôi vào trong bài hát trong một trạng thái không phòng bị, và để tôi phá hủy nó, bằng chính những xung động trào lên từ con số không. Vì vậy nên cô ấy đã không cho tôi biết trước tên bài hát. Vì làm thế sẽ khiến năng lượng bị cùn đi.
Được thôi, tôi sẽ làm.
Tôi nhấn hết cỡ pedal effector để tăng áp lực âm thanh. Tôi cảm nhận được từng phân tử không khí đang phấn khích và rung lên. Tôi biết Shizuki bên cạnh cũng đang co người lại. Dĩ nhiên cô ấy cũng biết bài hát này. Cô ấy biết rất rõ điều gì sẽ xảy ra trong hai ô nhịp ngay trước điệp khúc.
Tôi cào mạnh pick vào dây đàn.
Thứ âm thanh được đẩy tới ngưỡng distortion cực đại ấy đã không còn là nhạc âm nữa, mà là một tiếng gào thét báo hiệu điềm chẳng lành, như tiếng bánh của một đoàn tàu sắp trật bánh đang cào xé đường ray. Không chỉ một lần, mà là hai lần, như thể cố nhét vào nhịp phách sau. Lần thứ ba, để dẫn lối cho tiếng thét của điệp khúc.
Tôi thả mute, gảy mạnh hợp âm mở. Gào lên bằng tất cả niềm kích động.
Nhưng tôi là một tên khốn nạn (creep)
Một kẻ lập dị đáng kinh tởm
Rốt cuộc thì tôi đang làm cái quái gì ở đây
Đây vốn chẳng phải là nơi dành cho tôi
Khi tôi nhận ra, bài hát vẫn không hề bị phá vỡ. Dù tôi đang gảy những cú strum đầy uy lực với tiếng distortion đủ để làm nứt những bức tường nhà kho, và gầm lên để không bị át đi, nhưng dưới chân bài hát của tôi, nhịp điệu không những không bị nhấn chìm mà còn bước đi mạnh mẽ hơn. Sự lấp lánh của ride cymbal và sức nặng của tiếng kick có đường nét rõ ràng, những thứ không có khi chỉ có piano, đang nâng đỡ bài hát. Tôi liếc nhìn sang bên cạnh, thấy được gương mặt nghiêng của Shizuki phía sau đôi cánh màu đồng đang vỗ. Mồ hôi làm hàng mi dài của cô ấy lấp lánh. Không một cảm xúc nào có thể đọc được trên gương mặt ấy. Vì âm nhạc đã hút cạn tất cả rồi.
Thật không thể tin được, giữa những khoảng lặng của bài hát, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng piano. Dù cho giữa chúng tôi và Rinko xa cách đến vậy, bị ngăn trở bởi biết bao nhiêu là bê tông, không khí và sự không thấu hiểu, nhưng dù vậy.
Điệp khúc lần thứ hai khiến tôi cảm thấy như thân thể mình sắp bị xé toạc. Nhịp điệu dữ dội của Shizuki ập đến ngay bên cạnh. Những ngón tay nắm pick của tôi vấy máu, và cổ họng tôi khô khốc, co thắt đau đớn sau mỗi câu thơ hèn mọn. Nếu giọng hát ngắt quãng, dòng chảy của tiếng piano sẽ ập vào khoảng trống đó và xâm thực âm vực của tôi.
Tôi không còn cần phải nhìn về phía Shizuki nữa, cũng không còn dư sức để làm vậy. Suy nghĩ của cô ấy được truyền đến một cách rõ ràng qua cảm giác của những âm thanh va chạm lặp đi lặp lại. Phải, là va chạm. Chuyện hòa hợp thật nực cười. Đánh theo các phần khác không phải là trống. Cùng nhau va đập, làm tổn thương, ngấu nghiến và cướp đoạt của nhau trong khi hòa làm một mới là hình hài thật sự của âm nhạc. Chừng nào mỗi cá thể còn là những dòng chảy xiết dữ dội và ích kỷ, thì khi va vào nhau, chúng sẽ càng có thể trở thành một dòng sông lớn duy nhất mạnh mẽ xé toạc mặt đất mà chảy.
Và rồi dòng sông đã nuốt chửng cả ba chúng tôi, băng qua đồng bằng, đến cửa sông và được giải phóng ra biển rộng. Như để tiếc nuối âm hưởng kéo dài thật lâu, tôi cố gắng kéo dài tiếng thở dài của âm thanh feedback hết mức có thể. Những cú strum piano của Rinko tạo thành những con sóng vỗ vào rồi lại rút ra. Những cú cymbal roll của Shizuki tan ra thành những hạt sáng lấp lánh giữa những con sóng. Tôi ném câu hát cuối cùng vào hư không một lần nữa.
Đây vốn chẳng phải là nơi dành cho tôi—
Giữa những sinh viên đại học mải mê với bóng bầu dục, hộp đêm, tình yêu và các hoạt động tình nguyện, không có chỗ cho Thom Yorke. Nhưng anh đã tìm thấy vị trí của mình bên trong phòng thu nồng nặc mùi gỉ sét, khói thuốc và điện. Một nơi không hẳn chỉ có sự thoải mái. Một nơi có bốn người, vừa là kẻ thù bào mòn cả thể xác lẫn tâm hồn của nhau, vừa là chiến hữu, sẽ ở bên nhau. Radiohead.
Tôi vặn âm lượng guitar về không. Thứ không khí căng thẳng bao trùm nhà kho chật hẹp tan dần đi. Shizuki dùng lòng bàn tay chặn cymbal để ngắt tiếng vang. Âm thanh piano xa xăm cũng bị bức tường hút vào và biến mất.
Tôi thở hắt ra một hơi, thả chiếc pick vào túi áo ngực, và định thả lỏng bàn tay trái đang nắm lấy cần đàn. Nhưng những ngón tay co giật dính chặt vào dây đàn, không thể cử động trơn tru được. Mồ hôi rịn ra tạo thành những vệt sáng trên phím đàn.
Tôi cố gắng gỡ tay ra và lau lòng bàn tay vào chiếc quần tây.
Khi tôi định tháo cây guitar khỏi vai, tôi bắt gặp ánh mắt của Shizuki vừa đúng lúc đứng dậy.
Gương mặt cô ấy cũng ửng lên màu hoa anh đào, rồi chuyển sang sắc hồng của đóa hồng ngượng ngùng. Vội vàng đứng dậy, cô ấy cầm những chiếc dùi đã được xếp ngay ngắn trong cả hai tay, rồi cúi đầu thật sâu về phía tôi.
"...Cảm ơn vì đã chỉ giáo ạ!"
"Hả? ...A, ư, ừm, tớ cũng vậy."
Vì đó là một phản ứng tôi không hề ngờ tới, tôi chỉ có thể đáp lại một cách ngớ ngẩn. Hơn nữa, Shizuki cứ thế cất dùi vào cặp, rồi vội vã rời khỏi nhà kho.
Bị bỏ lại một mình, tôi chỉ biết đứng ngây ra đó, ôm cây guitar.
Buổi biểu diễn, đã thành công—hẳn là vậy.
Nhưng điều đó không có nghĩa là tình hình sẽ thay đổi. Có lẽ tôi đã kỳ vọng quá nhiều.
Tôi ngồi phịch xuống, đặt cây guitar xuống, cẩn thận lau dây đàn bằng khăn rồi cất vào bao.
Cửa nhà kho bị mở ra một cách thô bạo. Tôi tưởng Shizuki quay lại nên ngoảnh nhìn, nhưng người bước vào với những sải chân dài lại là Rinko. Cô ấy nhìn quanh nhà kho với vẻ giận dữ hiện rõ và nói.
"Yurizaka-san đâu?"
"...Cậu ấy về rồi. ...Sao cậu lại nổi giận? Buổi biểu diễn tệ lắm à?"
"Hoàn hảo. Dữ dội đến mức tớ suýt ngạt thở."
"Thế thì tốt rồi còn gì."
"Không tốt. Vốn dĩ sau vụ này sẽ đến màn thuyết giáo bùng nổ của tớ."
"Thuyết giáo... Cậu định nói gì vậy?"
"Rằng rõ ràng là yêu âm nhạc đến chết đi được mà lại cố từ bỏ một cách vô lý vì những lý do cá nhân vớ vẩn, đúng là ngớ ngẩn."
Cậu không tự thấy mình cũng thế à mà còn nói được hay vậy?
"Đành chịu, thay vào đó tớ sẽ thuyết giáo Murase-kun vậy."
"Về chuyện gì?"
"Guitar thì còn được nhưng giọng hát thì chẳng nghe thấy gì cả. Cậu có hát nghiêm túc không đấy?"
"Làm sao mà nghe thấy được tận bên đó chứ!" Trống và guitar đang gầm lên ầm ĩ ngay bên cạnh mà lại không có mic, hiểu không? Nếu mà nghe thấy được tận phòng cách hai gian thì đúng là hiện tượng siêu nhiên rồi.
"Cậu cho Yurizaka-san nghe mà không cho tôi nghe à?"
"Kiểu nổi giận gì vậy? ...Nếu cậu muốn nghe, thì, ờm, để tớ hát ngay bây giờ nhé? Nếu chỉ cần đệm guitar acoustic thôi thì được."
Rinko nhăn mặt. Đó là một vẻ mặt kinh khủng, như thể vừa nhìn thấy một con gián dưới đáy đĩa sau khi đã ăn xong.
"Xin kiếu. Kinh tởm. Cậu có bình thường không khi định hát chay『Creep』trước mặt một cô gái vậy? Không biết xấu hổ là gì à? Tôi nghĩ đó là món quà đáng xấu hổ thứ năm nếu đếm từ món tệ nhất để tặng cho một người phụ nữ đấy."
Không, thì đúng là vì lời bài hát nó thế nên tớ hiểu cậu muốn nói gì, nhưng có thể lựa lời hơn được không?
"...Để tham khảo thì, cậu có thể cho tớ biết từ thứ tư trở đi được không."
"Thứ tư là『Danh sách những bộ phim đã thay đổi cuộc đời tôi』. Thứ ba là chiếc cốc độc đáo có ghi chi chít『100 điều tôi thích ở em』. Thứ hai là—"
"Khoan, xin lỗi, tớ no rồi! Lỗi của tớ vì đã hỏi!"
*
Câu trả lời cho mọi chuyện đã được tìm thấy ở cổng vào khi tôi đến trường vào tuần sau.
Đó là một bình hoa được trưng bày ngay trước tủ giày. Khoảnh khắc nhìn thấy nó, tôi chết lặng tại chỗ.
Không có tủ kính. Trên một cái bệ phủ vải trắng, một chiếc bát lớn được đặt lên, những cành bạch dương được bó lại và cắm lên một cách táo bạo, và xung quanh đó là sắc đỏ thẫm của hoa đỗ quyên đang nhảy múa. Có lẽ vì đây là một tác phẩm có quy mô lớn đến mức không thể chứa vừa trong tủ kính nên họ đành phải dỡ nó ra, nhưng nó tạo ra ấn tượng như thể sức sống của hoa và cành quá mãnh liệt đã phá vỡ lớp kính từ bên trong. Dù vậy lại không hề có chút hoang dại nào. Một khu rừng um tùm không ai biết đến trên một hành tinh xa xôi—đó là một bình hoa như vậy.
Cách sắp xếp cành quá táo bạo đến nỗi tấm biển tên tác giả đặt bên cạnh gần như bị che khuất, chỉ còn nhìn thấy được chữ cuối cùng『月』 (Tsuki). Nhưng mà, cũng chẳng cần phải xác nhận làm gì.
Tôi cố tình đi thật chậm qua trước bình hoa rồi hướng về phía cầu thang. Tôi bị ám ảnh bởi ảo tưởng rằng trong lúc tôi rời mắt, hoa và cành đã lớn lên, nên tôi ngoái lại nhìn không biết bao nhiêu lần. Sự tương phản giữa màu trắng mờ và màu đỏ tươi cứ mãi đọng lại trong mắt tôi.
Sau giờ học, khi tôi đang bảo dưỡng chiếc amp guitar trong nhà kho nhạc cụ, cánh cửa đột ngột mở tung.
"Em làm phiền ạ!"
Người bước vào một cách dũng mãnh chính là Shizuki.
Ngoài cặp sách, cô ấy còn cầm một chiếc túi xách bằng vải, và tôi có thể thấy bên trong không chỉ có dùi trống mà còn có cả mallet và brush. Đó là những chiếc dùi dùng cho các kỹ thuật chơi trống đặc biệt khác nhau.
"Em đến đây để không chút ngần ngại làm phiền khoảng thời gian sau giờ học quý báu của hai anh chị đây ạ!"
"...Hả."
Dù tôi rất vui vì cậu ấy đã đến lần nữa.
"Tớ đã nói nhiều lần rồi, tớ không có làm gì với Rinko mỗi ngày đâu, số ngày cậu ấy không đến còn nhiều hơn."
"Vậy có nghĩa là hôm nay chỉ có mình anh với em thôi ạ, thế thì lại càng tiện ạ!"
Khi tôi định hỏi tiện ở chỗ nào, tiếng piano từ phía bên kia bức tường lại vang lên.
Đó là một chuỗi nốt bát độ fortissimo rõ ràng đến mức không thể tin được là nó đang cách chúng tôi một phòng chuẩn bị nhạc cụ. Chương cuối của bản sonata Tang lễ của Chopin. Là Rinko. ...Con bé đó đang tức giận chuyện gì vậy?
Thắc mắc của tôi bị tiếng trống vang lên như một cú đấm ngang tai át đi. Shizuki bắt đầu đánh trống như thể để cạnh tranh với Rinko. Bị kẹp giữa một bản hòa tấu hung bạo và hoàn hảo, tôi cảm thấy như sắp bị nghiền nát. Nghĩ thế nào đi nữa, kẻ phiền phức ở đây chính là tôi.
Đành chịu, tôi rón rén rời khỏi nhà kho để không bị phát hiện. Không có guitar, không có mic. Không có kỹ thuật biểu diễn. Không thể đối đầu. Còn tôi của bây giờ, một con sâu bọ (creep) chỉ biết bò lết, tốt nhất là nên về nhà thôi. Tôi sẽ sáng tác trong căn phòng tối tăm, luyện tập đến mức đầu ngón tay rớm máu, và ngước nhìn những thiên thần đang bay lượn trên bầu trời cao xa kia mà thề với lòng. Rằng một ngày nào đó mình sẽ lột xác và bay lên đến tận nơi ấy.