Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

26 190

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

389 726

Ta chỉ là tới phá hư hôn ước , công lược ta làm gì

(Đang ra)

Ta chỉ là tới phá hư hôn ước , công lược ta làm gì

谢海朱

"Ơ, hiệu quả của thuốc đã nói sẽ biến mất đâu rồi? Khoan đã..."

50 8

Nishino Gakunai Caste Saikai Ni Shite Inou Sekai Saikyo No Shonen

(Hoàn thành)

Nishino Gakunai Caste Saikai Ni Shite Inou Sekai Saikyo No Shonen

Buncololi/ぶんころり

Tuy nhiên, con đường đi lên ấy chẳng hề dễ dàng. Đây là một câu chuyện mà người ta gọi là “hard-boiled” — (có kèm theo cả những trận chiến siêu năng lực).

245 695

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

1089 4837

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

272 5403

Tập 01 - Chương 4 Bông Hoa Bị Giam Cầm

4. Bông Hoa Bị Giam Cầm

Ngay chính diện sảnh vào của trường tôi có một tủ kính lớn, và bên trong đó luôn trưng bày một tác phẩm cắm hoa cỡ đại.

Vốn chẳng mấy hứng thú với hoa lá, tôi thường chỉ đi lướt qua, nhưng sáng thứ Hai đầu tháng Năm hôm đó lại là một ngoại lệ. Vừa đến trường, thay sang giày đi trong nhà và định bụng tiến về phía cầu thang, tôi bỗng đứng sững lại trước tủ kính.

Tôi không thể động đậy. Thậm chí không thể rời mắt.

Những đóa hoa đỏ với vô số cánh mỏng manh được xếp đặt đầy táo bạo trong chiếc giỏ, tỏa ra một thứ khí chất mà có lẽ chỉ có thể gọi là "hung bạo", tựa như sắp sửa phá tung tủ kính từ bên trong. Vài học sinh đi lướt qua sau lưng còn liếc nhìn tôi với vẻ khó hiểu.

Chuông báo hiệu vang lên.

Cuối cùng cũng hoàn hồn, tôi nuối tiếc hướng bước chân về phía cầu thang. Khoảnh khắc ngoảnh lại vì muốn nhìn thêm một lần cuối, tôi mới để ý đến tấm biển tên đặt gọn ở một góc tủ kính.

Năm nhất lớp 3, Yurizaka Shizuki.

Là tên tác giả của bình hoa... chăng?

Bên cạnh đó còn ghi tên của một nữ sinh năm hai nữa, nhưng tôi chẳng có chút ấn tượng nào về người đó cả. Chỉ có sự tĩnh lặng từ cái tên Shizuki là thấm sâu và đọng lại trong tôi.

Chiều hôm đó, khi đi ngang qua tủ kính ở sảnh vào, tôi bắt gặp bốn nữ sinh đang đứng trước bình hoa và bàn tán điều gì đó.

"Đây là tác phẩm của senpai mà, em thấy ghi tên em vào thật không ổn chút nào..."

"Cứ nói thế," "Nhưng đây gần như là của Yurizaka-san còn gì," "Tớ chỉ làm theo lời khuyên của Yurizaka-san thôi," "Sensei cũng bất ngờ lắm, nên đành phải nói về cậu đấy," "Một tác phẩm đỉnh như dân chuyên thế này, bọn mình làm sao mà tự cắm được chứ."

"Nhưng mà... em còn chẳng phải thành viên câu lạc bộ... Cứ xen vào thế này thì..."

"Chẳng ai quan tâm chuyện đó đâu," "Mà này Yurizaka-san, cậu không định vào câu lạc bộ cắm hoa à?"

"Mẹ cậu là người đứng đầu trường phái mà, phải không?" "Cậu mà vào thì trình của bọn tớ sẽ lên một tầm cao mới luôn đó."

Nghe thấy cái tên Yurizaka, tôi đoán người có vẻ đang gặp rắc rối kia chính là tác giả của bình hoa. Cô ấy đang đứng quay lưng về phía tôi nên không thể thấy mặt được. Ba người còn lại có vẻ là thành viên câu lạc bộ cắm hoa. Dựa vào nội dung cuộc trò chuyện, Yurizaka Shizuki không phải là thành viên, mà chỉ giúp đỡ với vai trò cố vấn.

Người đã thực sự tạo nên kiệt tác rực rỡ ấy.

Không biết cô ấy là người thế nào. Tôi muốn được nhìn mặt cô ấy. Tôi cố tình đi thật chậm qua chỗ bốn người họ. Nhưng để đi đến vị trí có thể thấy mặt Yurizaka Shizuki thì lộ trình lại trở nên rất thiếu tự nhiên.

Thôi vậy. Bị coi là kẻ đáng ngờ thì cũng phiền. Tôi từ bỏ và rảo bước nhanh hơn.

Đúng lúc đó, một tiếng "A" khe khẽ vang lên sau lưng tôi. Quay lại, tôi và cô ấy chạm mắt nhau. Là Yurizaka Shizuki. Vừa hay, qua vai cô ấy, những đóa hoa hồng nhạt đang nở rộ sau lớp kính dày như hòa vào mái tóc đen, khiến chính bản thân cô ấy trông như một phần của tác phẩm cắm hoa. Trong khoảnh khắc chúng tôi nhìn nhau, tôi có cảm giác như thể bốn mùa chỉ riêng quanh chúng tôi đang tăng tốc, hè đến, thu qua, đông tàn và xuân lại về.

"Ờm... ano..."

Yurizaka Shizuki khẽ chỉ tay về phía tôi và định nói gì đó. Tôi bối rối. Gì vậy, cô ấy biết mình sao? Lẽ ra đây là lần đầu gặp mặt chứ?

"Yurizaka-san? Sao thế?"

Một người trong câu lạc bộ cắm hoa lo lắng hỏi. Ánh mắt của Shizuki rời khỏi tôi. Cô ấy bị các thành viên câu lạc bộ vây quanh và bước đi về phía hành lang. Chẳng hiểu sao, tôi lại thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng. Sau đó, tôi nhớ ra mình có việc do Hanazono-sensei gọi, liền hướng chân về phía cầu thang.

Địa điểm triệu tập là kho nhạc cụ trên tầng bốn của khu nhà Bắc. Căn phòng nằm cạnh phòng chuẩn bị âm nhạc.

Hanazono-sensei, người đang đợi tôi ở cửa kho, vừa mở cửa mời tôi vào vừa nói.

"Phân loại rồi xếp lại hết toàn bộ nhạc phổ với tài liệu lên kệ đi, cả nhạc cụ cũng sắp xếp lại luôn nhé."

Tôi ngước nhìn trần nhà bám bẩn, rồi lại đảo mắt một vòng quanh kho. Nào là nhạc phổ, nào là hộp đựng nhạc cụ, ghế xếp, thang gấp, tất cả chất đống lộn xộn dưới sàn, một cảnh tượng thảm hại như vừa sau trận động đất.

"Làm thế nào mà nó lại bừa bộn được đến mức này vậy ạ? Cô nuôi cả bầy khỉ trong này hay gì?"

"Đừng có mặc định là do cô bày ra chứ," Hanazono-sensei bĩu môi ra vẻ phật lòng. "Lúc cô mới về nhận việc thì nó đã thế này rồi."

"A... em xin lỗi, em cứ tưởng."

"Cô chỉ ngủ trưa, chơi game, rồi lúc quay ra được đồ hiếm thì lăn lộn ăn mừng ở đây thôi."

"Thế chẳng phải cô cũng góp phần bày ra còn gì!"

"Thế rồi, cô làm mất cái máy 3DS của mình ở đây, tiện thể tìm giúp cô luôn được không?"

Chắc mẩm việc tìm 3DS mới là mục đích chính, còn dọn kho chỉ là cái cớ...

"Có nhiều bản phổ dàn nhạc giao hưởng lắm, cũng tốt cho Musao còn gì."

"Hả? Sao lại tốt cho em chứ? Cô đừng có nói bừa chỉ vì muốn đùn đẩy công việc cho em..."

"Ừm thì, cô đây là một thính giả nhiệt thành của Musao nên đã nghe hết các tác phẩm rồi, và cô cảm thấy từ lâu rồi cơ, là mấy tác phẩm ban đầu của cậu ấy hợp với kiểu phối khí phong cách Lãng mạn sơ kỳ lắm đó, nên là có sẵn mấy bản tổng phổ giao hưởng để học hỏi thì tiện còn gì."

Bà cô này bắt đầu luyên thuyên như thể biết tuốt ấy. Mà mắt thì đang đảo như rang lạc kia kìa.

"Ồ, cô nghe kỹ tác phẩm ban đầu của em đến thế cơ à. Vậy cô thử chơi một đoạn xem nào."

Tôi chỉ vào cây đàn organ nhỏ ở góc kho, nụ cười giả lả của sensei liền cứng đờ.

"Không, tự dưng bảo chơi liền thì cũng hơi khó? Nhạc có phải chơi bằng một phím được đâu, phải phối khí lại nữa chứ?"

"Cô không chơi được đúng không. Nói đúng hơn là cô nói dối chuyện đã nghe kỹ chứ gì, vì mấy bản nhạc cũ em xóa lâu rồi."

"Ặc. Xóa rồi á."

"Đấy, biết ngay mà."

"Không không, cô nghe kỹ thật mà! Phối khí xong cô sẽ chơi cho mà xem, hứa đấy."

"Em không cần lời hứa đó đâu, nên là cô tự dọn kho được không ạ..."

"Cô có việc phải làm! Thôi, nhờ cậu nhé!"

Nói rồi, Hanazono-sensei vội vã chuồn khỏi nhà kho. Có thật là công việc không thì đáng ngờ lắm. Chẳng phải là đọc manga hay chơi game điện thoại sao?

Tuy nhiên, việc dọn dẹp nhà kho lại vui đến bất ngờ. Dù sao thì đây cũng là một núi châu báu. Các bản tổng phổ giao hưởng của Bruckner, Mahler và Shostakovich mà tôi vốn muốn đọc từ lâu cứ xuất hiện tới tấp, rồi cả những nhạc cụ hơi hiếm như sáo dọc tenor hay harmonica trượt vẫn còn nguyên trong hộp, và món đồ đào được quý giá nhất (theo đúng nghĩa đen!) là một bộ trống được phủ bởi một thùng các-tông sắp hỏng. Trống bass, snare, bốn trống tom, hi-hat, cymbal cũng có đủ loại. Tôi không rành về trống nên không dám chắc, nhưng thử gõ nhẹ vào trống snare thì có cảm giác đây không phải là hàng rẻ tiền. Ít nhất cũng tốt hơn hẳn bộ mà câu lạc bộ khí nhạc đang dùng.

Sau khi dọn dẹp xong xuôi và có được một khoảng trống trên sàn, tôi hứng chí sắp xếp bộ trống một cách bài bản. Chỉ một tom-tom bên trái, cymbal cũng chỉ có ba món đơn giản là hi-hat, crash và ride. Thêm nữa thì tay tôi cũng không xoay xở nổi.

Dùi trống và ghế cũng được "khai quật" thành công từ một góc kho, chuẩn bị đã sẵn sàng. Đầu tiên là một nhịp 8-beat đơn giản, rồi đến shuffle beat, tiện thể thử vài cú fill. Nhưng tôi bỏ cuộc ngay lập tức. Vì trình độ của tôi tệ hơn sức tưởng tượng rất nhiều.

Trống... phải nói sao nhỉ, trình độ hay dở nó phản ánh trực tiếp lên âm thanh. Có lẽ vì nơi mình gõ vào cũng chính là nơi phát ra âm thanh. Âm thanh phát ra hoàn toàn khác với những gì tôi mường tượng. Đối với một kẻ thường ngày chỉ quen với các mẫu nhịp điệu được lập trình sẵn trên sequencer, tôi không thể chịu nổi khoảng cách với thực tế này.

Tôi bỏ cuộc và quay lại sắp xếp nhạc phổ thì cửa kho đột nhiên mở ra.

Ngoảnh lại, tôi và người đang đứng ở hành lang chạm mắt nhau. Cả tôi và cô ấy đều sững người, miệng há hốc. Là nữ sinh tôi đã gặp trước bình hoa ở sảnh vào.

Yurizaka Shizuki.

Lúc nãy chỉ nhìn lướt qua nên tôi không nhận ra, nhưng giờ đối mặt thế này, cô ấy là một cô gái thanh tú đến mức tôi cảm thấy có lỗi khi cứ nhìn chằm chằm. Dễ dàng hình dung ra cảnh cô ấy trong bộ kimono, với đôi tay uyển chuyển đang cắm những đóa hoa bốn mùa.

Một thiếu nữ cắm hoa như vậy thì có việc gì ở kho nhạc cụ chứ.

"A, ano," cô ấy nói với vẻ bối rối. "Hanazono-sensei bảo em đến đây dọn dẹp ạ."

"Ể? À, vâng."

"Không lẽ... đã xong hết rồi ạ?"

Tôi nhìn quanh kho rồi lại nhìn vào mặt cô ấy.

"Ừm, thì, cũng gần xong rồi."

Đến đây vì được Hanazono-sensei bảo?

Tức là cô ấy thấy không nỡ bắt mình tôi làm việc nên đã sắp xếp thêm một người nữa đến giúp sao. Tôi chưa từng nghĩ cô ấy lại là người chu đáo đến vậy.

"Em xin lỗi, vì đã đến muộn," cô ấy ái ngại nói.

"Không, không sao đâu, tôi vẫn ổn mà," bị người ta áy náy như vậy khiến tôi cũng hơi khó xử.

Mà nói đi cũng phải nói lại, cô gái này có mối liên hệ gì mà lại được Hanazono-sensei nhờ dọn dẹp chứ. Cô ấy chắc chắn không chọn môn âm nhạc (nếu có thì đã học cùng lớp lẻ với tôi rồi), mà Hanazono-sensei cũng không phải giáo viên chủ nhiệm của lớp nào cả. Hơn nữa, lúc nãy ở sảnh vào, cô ấy còn có vẻ như biết tôi...

Dù có nhiều thắc mắc, nhưng vì cũng không phải chuyện gì cần phải biết cho bằng được, tôi im lặng tiếp tục sắp xếp nhạc phổ và thỉnh thoảng liếc nhìn về phía cô ấy. Lạ một điều là, dù việc đã xong, Yurizaka Shizuki vẫn đứng lúng túng ở cửa kho. Lúc đó tôi mới nhận ra, ánh mắt cô ấy từ nãy đến giờ không phải hướng về tôi, mà là đang dán chặt vào bộ trống.

Là sao nhỉ. Trông nó hiếm lạ lắm sao. Với người không rành về âm nhạc thì có lẽ đây là lần đầu họ thấy một bộ trống thật.

Thấy ánh mắt cô ấy chăm chú một cách nghiêm túc như vậy, tôi lên tiếng.

"...Bạn có muốn thử gõ không?"

"Được ạ?"

Mặt cô ấy sáng bừng lên, rồi bước vào trong kho.

Với cái khí chất tiểu thư khuê các có vẻ chưa từng cầm thứ gì nặng hơn cây kéo cắt hoa, tôi đã nghĩ mình sẽ phải chỉ cho cô ấy từ những điều cơ bản như cách ngồi, cách đạp pedal... nhưng cô ấy đột nhiên bắt đầu điều chỉnh độ cao của ghế khiến tôi ngạc nhiên. Sau khi ngồi xuống, cô ấy khởi động cổ tay một cách nhẹ nhàng, rồi duỗi thẳng lưng, đặt hai chân lên pedal của hi-hat và kick. Hai tay cầm dùi được nâng lên một cách nhẹ bẫng.

Không khí trong kho trở nên đặc quánh đến ngạt thở.

Từng cử chỉ của Yurizaka Shizuki – theo một nghĩa nào đó, vừa đúng như tôi tưởng tượng, lại vừa vượt xa hơn thế. Bằng một động tác vừa tinh tế lại vừa táo bạo như khi cắm đóa hoa đầu tiên vào bàn chông, cô ấy giáng một cú vào hi-hat. Và từ đó, một nhịp shuffle beat lộng lẫy điểm xuyết vô số ghost note bắt đầu bung nở.

Tôi thấy choáng váng, lùi lại một bước rồi tựa lưng vào kệ nhạc phổ.

Cặp dùi trong đôi tay mảnh khảnh của cô ấy bay lượn từ cymbal sang tom, rồi lại sang cymbal, với những chuyển động mềm mại như cánh bướm tìm mật. Ấy thế mà, âm thanh phát ra lại mạnh mẽ đến độ vang tận xương tủy.

Tôi nín thở lắng nghe.

Tempo không đổi, nhưng tôi lại có cảm giác như mọi thứ đang tăng tốc. Cứ như thể chỉ riêng căn phòng này bị tách khỏi dòng chảy thời gian của thế giới bên ngoài, bị cuốn đi, còn thực tại ngay sau cánh cửa kia đang dần dần đông cứng lại—

"...A."

Cô ấy thốt lên và dừng tay. Cái groove đột ngột biến mất, khiến tôi có cảm giác như bị ném từ trên vách đá xuống.

"Xin lỗi, tôi mải mê quá."

Thấy cô ấy áy náy đứng dậy, tôi vội nói.

"Không, không sao đâu, bạn không cần bận tâm. Bộ trống này cũng chẳng ai dùng, được một người chơi cừ như bạn gõ thì nhạc cụ chắc cũng vui lắm."

Yurizaka Shizuki ngơ ngác.

"...Nhạc cụ cũng biết vui ạ? Ý bạn là, chúng có trái tim như con người sao?"

Bị hỏi xoáy vào một câu nói đùa làm tôi cũng khó xử.

"Ờ, ừm, với những nhạc cụ cũ và tốt thì chuyện đó... cũng có thể xảy ra..."

Tôi lúng túng trả lời bừa trong khi đảo mắt đi chỗ khác. Shizuki lại càng vui vẻ nói.

"Vậy sao ạ! Đây là Gretsch Round Badge mà, âm thanh cũng có vẻ đã được dùng rất nhiều, không hiểu sao một bộ trống tốt thế này lại ngủ quên trong kho nhỉ."

"Rau... ừm, cái gì cơ?"

"Là hình dạng của cái badge đó ạ, đây này."

Cô ấy chỉ vào mặt bên của thân trống snare.

Một tấm kim loại tròn nhỏ được dán ở đó, chính giữa có một núm lồi giống huy hiệu hoa cúc, và tên nhà sản xuất GRETSCH được khắc bao quanh.

"Gretsch của những năm 60 có cái badge này đấy ạ. Là hàng vintage đó, một tuyệt phẩm luôn, tôi cũng chưa từng được chơi nó! Cái âm thanh vừa khô lại vừa đậm đà đúng là đặc trưng của Gretsch nhỉ, phản hồi lại cổ tay cũng có cảm giác như chìm vào trong nước, lúc đánh double stroke thì độ rung nó dội lên tận vùng xương đòn, cảm giác đó thật không thể tả nổi."

Tôi bị dội cho một tràng phân tích đầy nhiệt huyết, nhưng vì không rành về trống đến thế nên chỉ biết đứng ngây ra choáng ngợp.

Cô gái này là ai vậy. Chẳng phải chỉ là một thiếu nữ cắm hoa thôi sao. Cả lối chơi trống lẫn những gì cô ấy nói đều ra dáng người có thâm niên.

"Với cả tuning hoàn toàn theo kiểu jazz nhỉ. Tôi học trống jazz trước nên thấy chất âm này rất hợp. Nếu được phép theo sở thích thì tôi sẽ chỉnh cứng hơn một chút, nhưng cũng không thể tự tiện cắt lỗ thùng trống được..."

"À, ừm, bạn xuất thân từ jazz à? Nghe bạn nói thì cũng có hơi giống Jeff Porcaro thật."

Với lòng hư vinh thật sựくだらない của bản thân là muốn tỏ ra mình cũng có kiến thức về trống, tôi liền nêu bừa tên một tay trống mà tôi biết. Yurizaka Shizuki liền sáng bừng mặt, đứng bật dậy.

"Jeff là một trong những mục tiêu của tôi đó! 'Rosanna' tôi đã luyện tập cả ngàn lần rồi, chỉ nghe thôi mà bạn cũng nhận ra sao, giỏi quá."

Chết rồi, đoán bừa mà trúng, lại còn được đánh giá cao quá mức nữa chứ.

Suốt hơn mười phút sau đó, tôi đã phải thấm thía rằng tỏ vẻ biết tuốt là một tội ác. Yurizaka Shizuki vừa thể hiện tài năng đánh trống bảy sắc cầu vồng, vừa hớn hở đưa ra một loạt câu đố về các tay trống kim cổ đông tây.

"Bạn có biết câu phrasing này là bắt chước ai không? Gợi ý là khuôn mặt đó!" cô ấy nói với vẻ mặt cau có như tượng Hộ pháp.

"Ờ, ừm. Nghe có vẻ metal nhỉ... Lars Ulrich?" tôi thử nêu tên một tay trống metal hầm hố trong vốn kiến thức của mình.

"Sai rồi! Là Mike Mangini đó, thấy không, tôi đang làm động tác gõ cannon tom trên đầu mà," Ai mà biết được. Bị nói với cái giọng như thể đó là kiến thức phổ thông làm tôi cũng khó xử. "Vậy, câu tiếp theo. Em sẽ ném dùi sau mỗi một đoạn nhạc, bạn hãy đoán xem cú ném nào là của Chad Smith nhé!"

Nói rồi, lần này cô ấy bắt đầu chơi một đoạn nhạc có phần lơi nhịp rất funky. Hơn nữa, đúng như đã tuyên bố, cứ sau hai ô nhịp, cô ấy lại nghỉ và tung dùi lên cao gần tới trần nhà một cách ngoạn mục, rồi bắt lại hoàn hảo và tiếp tục đoạn nhạc tiếp theo. Chuyển động có thay đổi một chút nhưng làm sao mà phân biệt nổi chứ.

"...Cái vừa rồi, à?" tôi nói bừa vào một thời điểm.

"Sai rồi, vừa rồi là cách ném của YOSHIKI, có nhiều vòng xoay hơn và còn có động tác vuốt tóc nữa mà?" Đã bảo là không biết mà. "Vậy thì, câu tiếp theo. Em sẽ chơi bài 'Good Times Bad Times', lúc đầu là phong cách của Bonzo, giữa chừng sẽ chuyển sang phong cách của con trai ông ấy, lúc nào chuyển thì bạn giơ tay nhé." Làm sao mà biết được! Hai cha con đó chơi giống nhau lắm mà!

Sau màn đố vui với tỷ lệ trả lời đúng bằng không, cô ấy nói với vẻ áy náy.

"Em xin lỗi, chắc tại em bắt chước dở quá nên bạn không nhận ra..."

Bị xin lỗi với một lý do không thể tin nổi. Tôi không biết phải đáp lại thế nào. Nhưng trong lúc tôi còn đang ú ớ, Yurizaka Shizuki đã đứng dậy.

"Đã muộn thế này rồi! Em xin phép!"

Cô ấy vừa cúi đầu lia lịa vừa vội vã chạy ra cửa kho, rồi bước một chân ra hành lang thì dừng lại và quay đầu lại.

"A, ano," cô ấy ngước lên nhìn tôi với vẻ áy náy. "Vui lắm ạ. Cảm ơn bạn nhiều."

"À."

Đây có phải bộ trống của tôi đâu, tôi cũng có làm gì đâu, được cảm ơn thì cũng...

"Nếu vui thì cứ thường xuyên đến chơi nhé."

Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau vai cô ấy, khiến cô ấy giật nảy mình quay ra hành lang. Là Hanazono-sensei.

"A— Se-sensei, em xin lỗi, em chẳng dọn dẹp gì cả mà chỉ lo chơi thôi ạ."

Yurizaka Shizuki co rúm người lại. Hanazono-sensei cười toe toét và vẫy tay.

"Không sao, không sao. Makoto-chan tự làm được một mình thì OK rồi. Tức là cũng không vất vả lắm chứ gì."

Không, vất vả chết đi được? Tại ai hả? Với lại Makoto-chan là cái gì, sao tự dưng lại gọi bằng tên thế?

Yurizaka Shizuki cúi đầu hai lần chào tôi và sensei, rồi chạy biến đi trên hành lang.

"Đứng bên cạnh nghe mà, chà, một màn trình diễn tuyệt vời thật đấy."

Sensei nói với vẻ mặt say sưa khi nhìn theo.

"Với cái thân hình mảnh khảnh đó mà lấy sức từ đâu ra để chơi mạnh mẽ như vậy chứ. Higashihara Rikiya cũng phải chạy mất dép."

"Vâng. Đúng là rất tuyệt ạ, nhưng mà..."

"Chỗ này phải là 'Higashihara Rikiya vốn dĩ đã đi chân đất rồi còn gì' mới đúng chứ!"

"Ai mà biết được, ông ấy là ai vậy?" Sau này tra thử thì mới biết đó là một tay trống jazz gạo cội nổi tiếng vì chơi chân đất, nhưng mà cả Yurizaka Shizuki lẫn Hanazono-sensei, rốt cuộc là đang mong đợi gì ở tôi vậy?

"Hay là mình cách âm thêm cho cái kho này để Shizuki-chan có thể quẩy nhỉ. Dán kín cửa, bọc vải lên tường..."

"Ừm, cô bé đó là ai vậy ạ?"

Tôi hỏi, Hanazono-sensei liền đắc ý trả lời.

"Yurizaka Shizuki-chan lớp 1-3. Một tài năng hiếm có đấy. Con bé đó dạo này hay đến một mình ở phòng thu cho thuê của người quen cô. Vì là trống nên đứng ngoài cửa cũng biết là chơi hay rồi. Một cô bé trẻ tuổi như vậy, nên cô nhớ mặt luôn."

"Đúng là vậy, ở tuổi đó mà kỹ năng như một tay trống siêu kỳ cựu. Nghe một lần là không thể quên được."

"Không, cô nhớ vì con bé dễ thương."

"Câu chuyện về trống đi đâu mất rồi?"

"Cái cảnh vầng trán lấm tấm mồ hôi có vài sợi tóc dính vào lúc chơi nhạc nhanh ấy, tuyệt cú mèo luôn..."

Mấy cái sở thích của cô thì ai mà thèm biết chứ, thật tình.

"Mà không ngờ con bé lại học trường mình đấy. Thử bắt chuyện thì hóa ra nó cũng đã thấy cô mấy lần ở phòng thu rồi. Nói chuyện mới biết hợp gu âm nhạc cực kỳ, thân nhau luôn. Tiếc thật, sao lại không chọn môn âm nhạc nhỉ."

Điều đó tôi cũng hơi thắc mắc.

"Thế rồi, lúc nãy thấy con bé bị mấy đứa câu lạc bộ cắm hoa túm lại. Trông có vẻ đang bị vướng vào chuyện phiền phức nên cô đã nói dối là có việc nhờ để giải thoát cho nó."

"À, ra là vậy..."

Cuối cùng cũng hiểu ra câu chuyện. Thì ra đó là lý do cô ấy đột nhiên xuất hiện ở đây với cái cớ là giúp dọn kho.

Mà, chuyện phiền phức là chuyện gì nhỉ. Chắc là sau đó vẫn bị lôi kéo vào câu lạc bộ cắm hoa. Với tính cách đó, chắc cô ấy không thể nào từ chối thẳng thừng dù có làm người ta giận hay bị ghét đi nữa...

"Mà này Makoto-chan," Hanazono-sensei ngắt dòng suy nghĩ của tôi.

"Ano, cách gọi đó là sao vậy ạ?"

"Cậu ghét bị gọi là Musao đúng không. Nhưng cứ định gọi Murase là lại lỡ miệng thành Musao, nên cô quyết định gọi bằng tên. Cứ có chữ 'Mu' là phản xạ thành Musao liền."

"Hảảảả... Vô lý vậy. Vậy thì... ví dụ, tên của kiếm hào nổi tiếng với song kiếm thì sao?"

"Musamoto Musao."

"Miyamoto làm gì có chữ 'Mu' đâu!"

"Vùng cực bắc của Tokyo là Musao Murayama."

"Xin lỗi người dân Musashi-Murayama đi! Bọn họ mặc cảm chuyện mình ở nơi hẻo lánh lắm đó!"

"Chỗ này phải là 'Cực bắc của Tokyo là Okutama chứ' mới đúng!"

"Cô nghĩ một lời nói đúng sự thật như thế có thể an ủi được những người dân Musashi-Murayama đáng thương sao?"

"Makoto-chan mới là người đang nói những điều tệ hại hơn về Musashi-Murayama không phải sao?"

"Ực..." Tôi lặng người một lúc. Nghe cũng có lý. Xin lỗi.

"Thế nên, quay lại chủ đề chính nào, Makoto-chan."

Hanazono-sensei nói với giọng như đang rầy một đứa trẻ. Thế này chẳng phải tôi thành thủ phạm lái câu chuyện lạc đề hay sao. Mà, lần này thì đúng là vậy thật à? Dù ấm ức không chịu nổi nhưng tôi cũng đành im lặng.

"Việc cô nhờ sao rồi."

Tôi chớp mắt.

"Việc nhờ... là dọn dẹp đúng không ạ? Xong rồi mà."

"Không phải, không phải, cái máy DS của cô! Tìm thấy chưa?"

"A..." Hình như cũng có chuyện đó thì phải. "Em quên béng mất. Tại khai quật được nhiều thứ quá nên em hơi mải mê."

"Hết pin mất! Cô chưa save!"

"...Tại sao cô lại làm mất nó trong tình trạng như thế chứ?"

"Đang chơi ở đây thì thầy hiệu phó đột nhiên đến, cô vội giấu đi! Quên mất giấu ở đâu rồi!"

Đúng là một giáo viên vô dụng không hơn không kém.

Hai người chúng tôi lục tung cả nhà kho, cuối cùng cũng tìm thấy nó dưới một giá sách, nhưng chiếc 3DS đã hết pin và lạnh ngắt.

"Huhu... Mất công đến được chỗ con boss rồi mà... Lại phải chơi lại từ đầu hầm ngục."

"Chẳng phải tại cô chơi trong giờ làm việc nên mới ra nông nỗi này sao..."

Tôi chỉ ra, Hanazono-sensei liền xị mặt nói.

"Ờ được thôi! Biết rồi! Vậy thì cô sẽ nghỉ làm hẳn hoi để cày game cho xong!"

Ngày hôm sau, Hanazono-sensei nghỉ thật. Thậm chí cô ta còn gửi LINE cho tôi kiểu 'Hôm nay tự học nên Makoto-chan lo liệu tiết học nhé' rồi gửi cả nội dung cụ thể của bài hát cần luyện tập. Thế là trong tiết âm nhạc hôm đó, tôi đành bất đắc dĩ thay cô làm tất cả mọi việc: từ chơi piano, chỉ đạo cả lớp luyện tập theo từng bè và hợp xướng, cho đến tiện tay bật luôn đĩa DVD ballet của Tchaikovsky rồi tự mình bình luận. Tôi bất giác rùng mình khi nghĩ đến viễn cảnh từ nay về sau, Hanazono-sensei sẽ giao hết tiết học cho tôi để thảnh thơi ở nhà cày game.

Yurizaka Shizuki bắt đầu thường xuyên ghé qua kho nhạc cụ sau giờ học để chơi trống.

"Quả nhiên là... có người luôn ở đây lắng nghe khiến tôi thấy vui lắm ạ... Với lại, đây còn là bộ Gretsch nữa."

"Khoan đã, tớ có phải lúc nào cũng ở đây đâu?"

Nghe tôi nói vậy, mặt cô ấy bỗng xịu xuống, trông tội nghiệp hết sức.

"...V-vâng, cũng phải ạ, chắc cậu bận rộn lắm... Tôi xin lỗi."

Thấy vậy tôi lại đâm ra áy náy, liền vội vã chữa lời.

"À, ừm, nhưng tớ gần như lúc nào cũng tập piano ở phòng nhạc cả, nên nếu có việc gì thì cứ gọi tớ là được."

Ngay lúc đó, vẻ mặt cô ấy như muốn nói ‘Không có việc gì thì không được gọi… phải không ạ?’, nên tôi nói thêm.

"Không cần phải là chuyện gì to tát đâu, ừm, ví dụ như muốn chơi đố vui về trống chẳng hạn."

Xem ra tôi đã lỡ lời. Shizuki sáng bừng cả mặt.

"Vậy, vậy thì chúng ta làm ngay đi ạ!"

Nói rồi, cô ấy gõ một hồi những nhịp điệu nặng nề, uể oải.

"Dạ, cậu có biết đây là Roger Taylor nào không ạ?"

"‘Nào’ là sao? Nói đến Roger Taylor thì phải là tay trống của Queen chứ?"

"Sai rồi ạ, vừa rồi là Roger Taylor của Duran Duran! Roger của Queen có thói quen đánh mở hi-hat cùng lúc với snare nên dễ nhận ra lắm mà, đúng không ạ?"

Ủa nhưng tôi có biết gì sất đâu?

Vì được cô Hanazono cho phép ‘Cứ tùy ý tùy chỉnh trống theo ý thích’, Shizuki nói sẽ khoét một lỗ trên mặt trống bass và mang dụng cụ chuyên dụng đến.

"Khoét lỗ sẽ làm âm thanh thay đổi, hợp với nhạc rock hơn thì phải?"

Tôi không rành về trống lắm nên hỏi bâng quơ.

"Vâng ạ. Khác với jazz, trống bass trong nhạc rock là nền tảng của nhịp điệu ạ."

Trống bass là cái mà người ta thường gọi là ‘trống cái’. Ở trạng thái bình thường, nó tạo ra âm trầm sâu và dày. Nhưng trong các tiết tấu cơ bản của nhạc rock, người ta phải đạp trống bass liên tục, nên thay vì âm vang đầy đặn, họ cần một âm thanh gọn gàng, sắc nét hơn. Thế nên họ sẽ khoét một lỗ nhỏ trên một mặt trống để thoát âm.

Dù biết về mặt lý thuyết, nhưng đây là lần đầu tiên tôi tận mắt thấy người ta khoét lỗ. Cô ấy tháo mặt trống ra, dùng một chiếc compa có gắn dao cắt khoét một lỗ hình tròn có đường kính khoảng hai mươi centimet lệch khỏi tâm một chút, rồi gắn một vòng cao su để bảo vệ mép cắt.

"Cậu thạo tay ghê nhỉ," tôi thán phục nói. "Tớ cứ nghĩ mấy việc này phải nhờ người ở tiệm nhạc cụ làm chứ."

"Tôi nghĩ cũng có nhiều người nhờ cửa hàng ạ," Shizuki ngượng ngùng đáp. "Ông tôi dặn rằng, những gì liên quan đến chất lượng âm thanh thì phải tự mình học cách làm hết ạ."

Nghe kể, ông của cô ấy là một người rất ham thú vui, đến mức có cả một salon nhạc jazz với một bộ trống và một cây đại dương cầm ở nhà. Hơn nữa, vì dinh thự nằm giữa một khu đất rộng lớn ở vùng quê Ibaraki nên cô ấy có thể tha hồ chơi trống mà không cần lo lắng làm phiền hàng xóm. Ra là đúng như vẻ ngoài, cô ấy thuộc một gia đình giàu có. Ghen tị chết đi được.

"Tôi gặp chuyện lục đục trong nhà nên không thể ở nhà được, đến tận năm ngoái vẫn được gửi cho ông chăm sóc. Ông tôi là người lập dị trong dòng họ Yurizaka, ông tuyên bố không đứng về phía nào cả nên gia đình mới có thể yên tâm gửi gắm tôi cho ông."

...Hử? Hình như có chuyện gì đó bất ổn vừa được nhắc đến? Lục đục trong nhà?

"Mỗi ngày đều rất vui ạ. Ông tôi cũng biết chơi piano nên chúng tôi thường hay chơi cùng nhau. Tôi đã muốn được sống mãi ở dinh thự đó."

Shizuki thì thầm với vẻ hạnh phúc, nên tôi quyết định bỏ qua chuyện lục đục trong nhà. Tò mò hỏi han cũng bất lịch sự.

Sau khi lắp lại mặt trống đã khoét lỗ vào thân trống và gõ thử vài lần để kiểm tra âm thanh, Shizuki nói.

"Quả nhiên là tôi muốn giảm âm thêm một chút. Phải nhét thêm gì đó vào thôi ạ."

Nhét thứ gì đó vào trong thân trống sẽ càng ngăn âm vang, khiến tiếng kick trở nên sắc hơn. Thường thì người ta dùng chăn làm vật lót, nhưng thứ mà Shizuki lấy ra từ túi lúc đó lại là những con thú nhồi bông nhỏ hình mèo, gấu và voi. Cô ấy nhét từng con một vào trong thân trống qua cái lỗ trên mặt trống.

"...H-hả? Cậu dùng mấy thứ đó á?"

Tôi ngạc nhiên hỏi.

"Vâng ạ. Ông tôi đã dạy rằng đây là cách tốt nhất ạ."

"Không phải dùng chăn hay gì đó là được rồi sao..."

"Ông bảo, ‘Hãy dùng những thứ mình yêu thương để giảm âm’. Như vậy, mỗi một cú kick sẽ truyền đi nỗi đau, và tiếng trống của con sẽ tràn đầy tâm hồn."

"Hảảảảảả... Tớ chưa từng nghe chuyện như vậy bao giờ. Nhân tiện, ông cậu đã nhét gì vào trong đó?"

"Ông tôi thuộc tuýp không giảm âm ạ."

Rõ ràng là ông chỉ nói bừa thôi đúng không?

"Thú nhồi bông nhỏ thì dễ cho vào từ lỗ, lại có thể điều chỉnh âm lượng bằng số lượng nên rất phù hợp ạ."

Lại còn bắt đầu nói những điều nghe có vẻ hợp lý nữa chứ.

"Nhưng nếu chúng lăn qua lăn lại bên trong thì sẽ tạo ra âm thanh kỳ lạ thì sao?"

"Chỗ đó thì để chúng không di chuyển, tôi sẽ kẹp đầu bạn mèo vào chân sau của bạn voi, rồi dùng ngà của bạn gấu để cố định vòi của bạn voi lại──"

Cô có thật sự yêu thương mấy món đó không vậy?

Thế nhưng, khi Shizuki chỉnh âm xong và gõ lại, tiếng trống của cô ấy rõ ràng đã tiến bộ vượt bậc, nghe như của một người hoàn toàn khác. Lẽ nào lối chơi hành hạ những thứ mình yêu thương lại thật sự hiệu quả đến vậy? Hay là mình cũng thử xem sao. Ví dụ như, ừm, dùng tấm thẻ bài hiếm hoi phải vất vả lắm mới đấu giá được để làm phím gảy, có khi nào guitar sẽ giỏi hơn không...?

Không, không, làm gì có chuyện đó. Tiếng trống của Shizuki trở nên tốt hơn hẳn cũng chỉ đơn giản là do âm thanh đã thay đổi theo hướng rock mà tớ thích mà thôi.

"Nó đã trở nên quen thuộc hơn nhiều rồi ạ."

Nói rồi, Shizuki vuốt ve vành trống bass, cử chỉ như đang cưng nựng một chú chó.

"Cứ nghĩ rằng Mi-chan, Hanako-san, Pururin-kun và Mikey đang cố gắng ở bên trong là mỗi một cú kick của tôi lại càng thêm mạnh mẽ."

Vậy là cô đã ném những món đồ yêu thích đến mức đặt cả tên cho chúng vào trong trống rồi đá bình bịch sao?

"Là nhờ có Makoto-san đấy ạ. Âm thanh đã trở nên hay hơn nhiều," Shizuki cười với tôi.

"Đâu, tớ có làm gì đâu."

"Chẳng phải cậu đã cho tôi ý kiến khi chỉnh âm sao. Việc chỉnh âm trống rất khó để nghe một cách khách quan, nên có một người làm ‘tai nghe hộ’ giúp ích rất nhiều ạ. Âm thanh này chính là gu của Makoto-san đấy."

Ra là vậy sao. Đúng là trống có âm thanh lớn, nên có lẽ cách cảm nhận âm thanh của tay trống ở ngay sát nguồn phát và của khán giả nghe từ xa có thể sẽ khác nhau. Được khen là gu của mình, tớ cũng thấy ngượng.

"Nói rằng những đứa trẻ này là do Makoto-san huấn luyện cũng không ngoa đâu ạ."

"Ngoa đấy! Nghe mất cả hay, đừng nói thế nữa!"

"Vì vậy, cái đó..." này, đừng có đúng lúc này lại cúi mặt đỏ bừng như thế chứ. "Mong cậu sau này sẽ tiếp tục có trách nhiệm ạ."

"Trách nhiệm cái gì chứ? Này, vì không có ai khác nghe nên thôi, nhưng mà kiểu──"

"Ý tôi là mong cậu mỗi lần đều giúp tôi chỉnh âm ạ..."

"Hả... À, àà, ừ-ừm? Ra là vậy à."

"Vì một mình tôi thì không thể tạo ra âm thanh này được. Nếu Makoto-san không ở bên cạnh lắng nghe thì..."

"Nhưng tớ cũng không phải ngày nào cũng đến đây... mà, dù gần như là có mặt thật, nhưng cũng có những ngày tớ có việc bận mà."

"Nếu cậu cho tôi biết lịch trình thì..."

"Cũng không phải là đã quyết định sẵn..."

Tùy tâm trạng hôm đó, có lúc tớ muốn về thẳng nhà, cũng có lúc tớ muốn đi hiệu sách.

"A, đúng rồi, nếu kết nối LINE thì chúng ta có thể dễ dàng trao đổi hơn đó."

Nghe vậy, mặt Shizuki tối sầm lại.

"Tôi không có điện thoại di động ạ."

"A, vậy sao, xin lỗi cậu... Thời nay cũng hiếm nhỉ."

"Mẹ tôi... rất nghiêm khắc về những chuyện đó ạ."

Cô ấy cúi gằm mặt. Lúc đó, tôi chợt nhớ lại cuộc trao đổi giữa các thành viên câu lạc bộ cắm hoa và Shizuki ở cổng trường hôm nọ. Chẳng phải họ đã nói mẹ cô ấy là gia chủ hay sao. Gia chủ của một trường phái cắm hoa thì có lẽ là một người mẹ cổ hủ và nghiêm khắc.

"A, tôi vừa nghĩ ra một ý rất hay ạ!"

Shizuki vui vẻ trở lại, hai tay vỗ vào nhau.

"Cậu có đến sau giờ học hay không, hãy đặt một dấu hiệu ở cửa sổ lớp học nhé. Tôi có thể nhìn thấy từ hành lang ạ."

Lớp của cô ấy nằm ở tòa nhà đối diện, cách một khoảng sân trong.

"Dấu hiệu gì cơ?"

"Hôm trước tôi có thấy ở cửa hàng một cái gối có ghi chữ ‘YES’ ở mặt trước và ‘NO’ ở mặt sau ạ."

"Tuyệt đối không được!" Cô khờ khạo đến mức nào vậy hả?

Rinko cũng vẫn thường xuyên đến phòng nhạc sau giờ học nên chẳng mấy chốc đã chạm mặt Shizuki. Vào một ngày thứ Sáu đầu tháng Năm, khi tôi đang như thường lệ ngồi nghe Shizuki đố vui về trống trong kho nhạc cụ, cánh cửa sau lưng đột nhiên mở ra.

Shizuki ngừng chơi và tròn mắt ngạc nhiên. Rinko đứng ngay ngoài cửa, khoanh tay nhìn tôi và Shizuki hai lần rồi nói.

"Xin lỗi đã làm phiền màn tấu hài."

"Có tấu hài đâu," tôi buột miệng đáp trả ngay lập tức. Trông chỗ nào giống tấu hài chứ.

"À, xin lỗi. Tôi nói nhầm. Xin lỗi đã làm phiền lúc đang phạm tội."

"Sửa lại còn tệ hơn nữa à? Mà nếu thật sự đang phạm tội thì đừng có làm phiền nữa mà hãy ngăn lại ngay đi chứ."

"Thật sự đang phạm tội à?"

"Đâu có nói chuyện đó đâu?"

"Vậy là đang làm bánh?"

"Có nhào nặn gì đâu, cả bột mì lẫn kịch bản!"

"Thế thì vạn tuế."

"Ừ đúng rồi đó, xin giơ tay đầu hàng đây!"

"Kể cả không phải là phạm tội thì──"

Rinko nhún vai, nhìn quanh kho, rồi chuyển ánh mắt từ Shizuki sang tôi và nói tiếp.

"Nhìn thế nào cũng là giao du trai gái không trong sáng." "Chỗ nào chứ? Chỉ nghe đánh trống thôi mà?"

"Hễ nói một câu là cãi lại một câu." "Là cậu thì có!"

"Hai người thật sự chỉ là bạn học thôi sao?" "Đây là rap à?"

"Quà cho cậu đó." "Chẳng liên quan gì hết! Hết ý tưởng rồi nên mới gieo vần bừa bãi──"

Thế nhưng, Rinko thật sự đưa cho tôi một món quà. Tôi nuốt lại lời nói, chớp mắt kinh ngạc, và nhận lấy chiếc phong bì khổ lớn xinh xắn đó. Nó được dán bằng một miếng dán hình nơ.

"...À, xin lỗi. Là quà thật à? Ừm, trước hết cảm ơn cậu."

"Mở ra xem đi."

Theo lời Rinko, tôi mở phong bì ra thì thấy một bản nhạc. Trong góc có dòng chữ của cô Hanazono: ‘Đây là bài cổ động mới mà câu lạc bộ cổ vũ nhờ, em hãy soạn lại cho dàn nhạc kèn nhé. Bàn với Makoto-chan xem ai làm rồi quyết định nha’, lúc này tôi mới muộn màng nhận ra mình đã bị gài bẫy.

"Cậu Murase đã vui vẻ nhận lấy rồi nên quyết định là cậu phụ trách nhé."

"Hèn hạ quá! Còn cố tình gói quà thật xinh để người ta phải nhận nữa!"

"Vì tôi tin vào sự tốt bụng của Murase-kun mà."

"Mấy lời thoại ấm áp kiểu đó để dành cho dịp nào tử tế hơn được không?"

"Vậy việc của tôi chỉ có thế thôi. Có vẻ tôi đã làm phiền rồi."

Shizuki chạy về phía Rinko đang định rời khỏi kho. Giữa chừng, cô ấy vấp phải chân của chiếc trống floor tom và suýt ngã.

"A, xin lỗi ạ, tôi sẽ ra ngoài, hình như tôi mới là người làm phiền."

Rinko quay lại, chớp mắt như thể không ngờ tới.

"Làm phiền gì chứ?"

"Ể, tại vì, cậu có hẹn gì đó với Makoto-san phải không ạ?"

"Không hề. Lời hứa duy nhất giữa tôi và Murase-kun là ‘không được phạm tội tình dục với ai khác ngoài tôi’."

"Làm ơn đừng nói những điều gây nhiễu loạn câu chuyện nữa được không? Vốn dĩ đã không có lời hứa nào như vậy cả!"

"Vậy là cậu định tiếp tục phạm tội tình dục với người khác ngoài tôi sao?"

"Sao cậu có thể lái câu chuyện theo hướng hạ bệ tớ tài tình đến vậy chứ."

"Tức là, ừm," Shizuki khó nhọc chen vào từ bên cạnh. "Hai người đang hẹn hò phải không ạ. Sau giờ học lúc nào cũng ở cùng nhau. Vậy mà tôi lại làm phiền..."

"Hả? ...Không, hoàn toàn không có quan hệ như vậy đâu."

"Vậy sao ạ? Nhưng mọi người trong lớp tôi đều nói như vậy mà."

"Ể? Khoan đã, tại sao tớ lại thành tin đồn trong lớp 3 vậy? Mọi người đâu có biết nhiều về tớ đâu?"

"Không có đâu ạ. Cả hai người đều là người nổi tiếng mà. Cả những người không học môn lựa chọn âm nhạc cũng đều biết ạ. Buổi biểu diễn trên sân thượng đó đã trở thành chủ đề bàn tán, mọi người đều nói hai người là một cặp đôi rất thân thiết."

"Hảảảảảả," tôi đưa tay ôm mặt. Nhưng nghĩ lại thì chúng tôi đã biểu diễn trên sân thượng sau giờ học. Đến cả phòng giáo viên cũng nghe thấy thì chắc chắn có rất nhiều học sinh cũng đã nghe. Không, lẽ ra họ không thể biết người biểu diễn là chúng tôi chứ? ...Cũng không hẳn, từ tầng ba của tòa nhà đối diện có thể nhìn thấy được.

Mà thôi, tin đồn hẹn hò với Rinko có lan ra thì tớ cũng chẳng phiền. Chắc Rinko sẽ thấy phiền đây. Nghĩ vậy, tôi liếc nhìn vẻ mặt của cô ấy thì thấy một biểu cảm không thể tin được. Cả tai cô ấy cũng đỏ bừng như một quả ớt chín.

"...Tôi và... Murase-kun...? Bị nghĩ như vậy sao..."

Giọng cô ấy cũng run lên thấy rõ. Tôi chỉ biết chết lặng.

"Cậu nói suốt về chuyện phạm tội tình dục này nọ mà giờ lại ngại ngùng ở điểm này thì có kỳ không vậy?" lời thật lòng buột ra khỏi miệng tôi.

Rinko vẫn giữ nguyên khuôn mặt đỏ bừng, lườm tôi và nói.

"...Murase-kun chẳng hiểu gì về trái tim con gái cả."

Một người chuyên gài bẫy người khác bằng những lời vu khống quấy rối tình dục thì làm ơn đừng dùng từ ngữ tinh tế như ‘trái tim con gái’ được không?

"Thì, bị đồn là đang hẹn hò thì thấy ngại cũng phải thôi."

"Không phải tôi thấy ngại vì chuyện hẹn hò với Murase-kun."

"Vậy tại sao cậu lại đỏ mặt như vậy?"

"Sự tồn tại của Murase-kun thật đáng xấu hổ."

"Chuyện gì vậy? Tự dưng bị tấn công từ một góc độ không thể ngờ tới?"

"Tự nhiên thấy bình tĩnh lại rồi. Có lẽ là vì tôi vừa tổn hại đến danh dự của Murase-kun như thường lệ."

"Cậu có nhận thức được là mình đang phỉ báng danh dự người khác à?"

"Cậu nghĩ là tôi làm điều đó một cách vô thức sao? Cậu đang nghĩ gì vậy?"

"Sao lại hơi tức giận thế, tỏ ra hối lỗi hơn một chút đi chứ!"

Mà giờ mới nhận ra, hình như lúc nãy Rinko đã nói ‘hẹn hò với Murase-kun’ thì phải? Hình như cô ấy đã khẳng định là ‘hẹn hò’, chứ không phải là ‘tin đồn’... Không, không, chắc là nói nhầm hoặc nghe nhầm thôi đúng không? Giờ đến lượt tớ hoang mang rồi.

"Nghĩ lại một cách bình tĩnh thì, tôi cũng chẳng có thiệt hại gì," Rinko nói. "Còn Murase-kun thì sao? Bị xem là người yêu của tôi có phiền không?"

"Không... cũng không phiền."

"Trả lời cụ thể hơn đi. Bị xem là người yêu của tôi có thấy ghê tởm không?"

"Sao lại nói vậy. Cũng không đến mức ghét đâu."

"Không ghét đến mức đó, vậy là ghét đến mức nào?"

"Đã bảo rồi, cách hỏi đó là sao? Mức nào là sao, ý tớ là, không phải là ghét..."

"Tức là ngược lại, còn thấy thích thú?"

"...Ừm, nếu phải chọn một trong hai."

Rinko lại đỏ bừng cả tai. Thật sự là sao vậy trời.

"Có thể nói thẳng những điều như vậy. Lời nói và hành động của Murase-kun thật đáng xấu hổ."

"Là cậu ép tớ nói mà!"

"Hai người thật sự không hẹn hò sao ạ...?" Shizuki rụt rè chen vào. Tôi bực bội nói.

"Trông có giống đang hẹn hò không hả? Thế này mà?"

"Vâng, nhìn thế nào cũng giống ạ." "Tôi cũng nghĩ là trông giống vậy," đừng có tỉnh bơ quay lại vẻ mặt bình thản rồi nói như thể chuyện của người khác thế chứ. Cái mặt đỏ của cậu là công tắc à?

Shizuki vội vàng đứng dậy, "Vậy thì có vẻ tôi thật sự làm phiền rồi ạ," cô ấy cúi đầu lia lịa rồi rời khỏi kho.

Còn lại là một Rinko lạnh lùng, một tôi sắp chết chìm trong hoang mang và một bộ trống im lìm.

"Quá nhạy cảm," Rinko nhìn về phía cửa mà Shizuki vừa đi ra và nói. "Trong lúc tôi đang trêu chọc Murase-kun thì cứ mặc kệ mà chơi trống tiếp có phải tốt hơn không."

Hay là bạn nên xin chút nhạy cảm từ người ta đi?

"Nhân tiện, Murase-kun. Có một điều tôi hơi để ý."

"Gì vậy."

"Người đó... là Yurizaka-san? nhỉ. Cô ấy gọi cậu bằng tên."

"Ể? ...A, à, nói mới để ý?"

Hình như ngay từ đầu tôi đã được gọi là ‘Makoto-san’. Nhưng cách gọi đó lại hợp với không khí của Shizuki một cách hoàn hảo nên đến tận bây giờ tôi hoàn toàn không để ý.

"Cái đó, ừm thì, là vì cô ấy nghe chuyện về tớ từ cô Hanazono, nên chắc là bị nhiễm cách gọi của sensei thôi."

Tôi cố gắng giải thích bằng một giọng điệu kỳ cục, nhưng chính tôi cũng không hiểu tại sao mình lại phải thanh minh với Rinko.

"Hừm," Rinko nghi ngờ liếc tôi. "Nếu vậy thì được thôi."

Và tôi cũng không hiểu tại sao mình phải được Rinko tha thứ.

"Nhắc mới nhớ, cậu ghét cách gọi có chữ ‘Mu’ thì phải."

"Không, cũng không hẳn là vậy."

"Có lẽ tôi cũng nên gọi cậu bằng tên thì hơn..."

Này, Rinko-san, tự dưng cô nói gì vậy?

"Makoto-kun."

"Hya!?"

"Makoto-kun?"

"V-vâng."

"Makoto-kun!"

"Ơ, ừm."

"Makoto-kun..."

"Này."

"Thôi bỏ đi. Ghê tởm quá."

"Cách nói quá đáng vậy?"

"À, xin lỗi. Trong từ ‘ghê tởm’ (mushizu) có chữ ‘mu’ nhỉ."

"Chỗ tôi muốn cậu xin lỗi không phải là ở đó!"

"Vậy thì, Murase Makoto-kun, việc soạn lại bài hát cổ động nhờ cả vào cậu nhé."

Cuối cùng, cô ấy nhắc lại công việc phiền phức rồi rời khỏi kho nhạc cụ.

Cuộc xung đột (?) giữa Shizuki và Rinko không chỉ dừng lại ở đó.

Vài ngày sau, sau giờ học, tôi đang ở phòng chuẩn bị nhạc cụ để chuẩn bị tài liệu cho buổi học ngày mai. Tất nhiên là tôi lại bị cô Hanazono đùn đẩy công việc mà đáng lẽ cô phải làm. Khi đang tiếp tục công việc nhàm chán với tâm trạng u ám, tôi nghe thấy tiếng beat triplet vui tai từ phía bên kia bức tường. Là Shizuki.

Cũng may là có thể thay đổi không khí. Tôi vừa lắng nghe tiếng trống, vừa lơ đãng cử động tay, thì lần này, từ phía đối diện──phòng nhạc, tiếng piano bắt đầu vang lên. Người chơi là ai, tôi cũng nhận ra ngay. Là Rinko.

Điều đáng ngạc nhiên là, màn trình diễn của hai người lại đồng bộ một cách hoàn hảo. Bản nhạc Rinko đang chơi là chương cuối cùng với tốc độ điên cuồng của bản Sonate số 1 giọng Fa thứ của Beethoven. Nó hòa cùng nhịp điệu kim loại của Shizuki, chạy xuyên qua đầu tôi từ phải sang trái, rồi từ trái sang phải. Âm thanh nổi quá đỗi xa hoa và mất cân bằng này khiến đầu tôi quay cuồng. Cả hai đều phải nghe âm thanh của đối phương qua một không gian cách một căn phòng, nên chắc chắn rất khó để hòa hợp, vậy mà họ vẫn có thể giữ cho màn hòa tấu không bị rối loạn. Đây đúng là một cách giết thời gian tuyệt vời. Tôi vừa làm việc một cách máy móc, vừa lắng nghe màn trình diễn của hai người một lúc lâu.

Nhưng, cảm giác buồn chán chẳng hề vơi đi.

Lạ thật. Được nghe một màn trình diễn tuyệt vời như thế này mà. ──Không, cái tuyệt vời duy nhất là nhịp điệu hoàn toàn khớp nhau. Thành thật mà nói, đây không phải là một màn trình diễn thú vị.

Cũng phải thôi, đây là một bản nhạc cổ điển được viết cho piano độc tấu. Chỉ cần thêm tiếng trống vào là có thể ngay lập tức trở thành một bản phối có độ hoàn thiện cao sao được. Đó là điều hiển nhiên.

Nhưng, tôi nghĩ. Nếu là Shizuki thì chẳng lẽ không thể làm gì đó tốt hơn sao. Một tay trống có kỹ thuật đến thế, chẳng lẽ không thể dùng một cách chơi nào đó mà tôi không thể nghĩ ra để làm nổi bật tiếng piano của Rinko sao? Có lẽ tôi đang đòi hỏi quá cao chăng.

Khi phần phát triển sắp kết thúc, tiếng piano của Rinko đột ngột tắt hẳn. Tiếng trống của Shizuki cũng chạy lố khoảng một nhịp rưỡi rồi vấp ngã và dừng lại.

Dù không nhìn thấy mặt ai, tôi vẫn có thể hình dung ra vẻ mặt hoang mang tột độ của Shizuki và vẻ mặt đầy bất mãn của Rinko.

Tôi đứng dậy, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa dẫn vào phòng nhạc.

"Murase-kun, tôi có việc muốn nhờ."

"Oái!"

Rinko đang đứng ngay sau cánh cửa, khiến tôi giật mình suýt ngã ngửa.

"Nói với Yurizaka-san giùm tôi. Triplet quá bằng phẳng. Phải chú ý đến phách yếu."

"...Sao lại là tớ," chỉ cần ra hành lang đi một chút rồi rẽ là tới mà. Tự mình đi mà nói.

"Tôi là người khiêm tốn, nên việc đơn phương yêu cầu người khác điều gì đó khiến tôi áy náy lắm."

"Sao sự khiêm tốn đó lại không áp dụng với tớ vậy?"

"Murase-kun là đặc biệt. Chính vì là Murase-kun nên tôi mới nhờ. Người tôi có thể tin cậy chỉ có Murase-kun thôi."

"Đừng có nói như thể đây là một câu chuyện cảm động gì đó chứ."

Dù vậy, tôi cũng muốn nghe tiếp màn trình diễn, nên đành nuốt cục tức mà đi về phía kho nhạc cụ. Khi tôi truyền lại lời của Rinko, Shizuki tròn mắt.

"...T-tôi hiểu rồi! Tôi sẽ cải thiện ạ!"

Tôi không ngờ cô ấy lại đồng ý một cách hăng hái như vậy. Tôi quay lại phòng chuẩn bị nhạc cụ với một nửa lo lắng và một nửa kỳ vọng.

Lần này, màn trình diễn dừng lại ngay khi phần trình bày chủ đề vừa kết thúc. Cửa phòng chuẩn bị mở ra và Rinko ló mặt vào.

"Murase-kun, nói với Yurizaka-san giùm tôi. Tiếng ride edge hoàn toàn không đủ."

"Đã bảo là tự đi mà nói đi."

Cứ để mặc thì màn trình diễn sẽ dừng lại mãi, nên tôi đành sốt ruột đi đến kho truyền lời lần nữa.

"Tôi sẽ thử ạ!"

Lần tiếp theo, tiếng piano đột ngột dừng lại giữa phần phát triển và Rinko xông vào phòng chuẩn bị.

"Murase-kun, nói với Yurizaka-san giùm tôi. Fill cơ bản là mỗi hai ô nhịp, đừng có lười biếng."

Tôi đã nghĩ đến việc nối phòng nhạc và kho nhạc cụ bằng điện thoại ống bơ cho rồi.

"Vâng! Tôi sẽ cố gắng ạ!"

Shizuki lại một lần nữa răm rắp nghe theo, tạo thành một vòng luẩn quẩn. Tôi cứ thế phải chạy đi chạy lại giữa phòng nhạc và kho nhạc cụ mỗi khi màn trình diễn bị gián đoạn.

Cuối cùng, Rinko không chơi hết bản sonate mà chỉ để lại một câu đầy bất mãn, "Hoàn toàn không phải là hòa tấu," rồi ra về.

"Phần trình diễn của tôi tệ quá phải không ạ..."

Shizuki hoàn toàn suy sụp. Nhưng những lời chỉ trích của Rinko đều được truyền qua tôi, nghĩ lại thì lẽ ra tôi nên nói giảm nói tránh đi một chút.

"Như thế này thì tôi không có tư cách làm phiền thời gian sau giờ học của hai người rồi."

"Làm phiền gì chứ. Bọn tớ có làm gì cùng nhau đâu..."

Lời nói của tôi dường như không đến được với cô ấy, Shizuki rũ vai rời khỏi kho.

Kể từ ngày hôm đó, Shizuki bặt vô âm tín.