Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

26 190

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

389 726

Ta chỉ là tới phá hư hôn ước , công lược ta làm gì

(Đang ra)

Ta chỉ là tới phá hư hôn ước , công lược ta làm gì

谢海朱

"Ơ, hiệu quả của thuốc đã nói sẽ biến mất đâu rồi? Khoan đã..."

50 8

Nishino Gakunai Caste Saikai Ni Shite Inou Sekai Saikyo No Shonen

(Hoàn thành)

Nishino Gakunai Caste Saikai Ni Shite Inou Sekai Saikyo No Shonen

Buncololi/ぶんころり

Tuy nhiên, con đường đi lên ấy chẳng hề dễ dàng. Đây là một câu chuyện mà người ta gọi là “hard-boiled” — (có kèm theo cả những trận chiến siêu năng lực).

245 695

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

1089 4837

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

272 5403

Tập 01 - Chương 2 Vào Một Buổi Sáng Đẹp Trời Tháng Mười Một

2. Vào một buổi sáng đẹp trời tháng Mười Một

Internet là một thứ tiện lợi đến đáng sợ. Khi tôi thử tìm kiếm với từ khóa “Saejima Rinko piano”, video dự thi của cậu ấy liền hiện ra ngay lập tức. Có vẻ như đó là video do phụ huynh của một thí sinh khác tự ý đăng tải. Lời của Hanazono-sensei rằng cậu ấy là người nổi tiếng trong giới đó không phải là nói dối; tôi tìm thấy hàng chục video của Rinko, và lượt xem cũng đều vượt quá mười nghìn.

Có điều, khoảng một phần ba bình luận là về ngoại hình của Rinko, không ít kẻ còn thẳng thừng bày tỏ ham muốn bệnh hoạn, khiến tôi không khỏi thấy đồng cảm.

Cư dân mạng đúng là hết thuốc chữa.

Tôi đeo tai nghe, nhắm mắt lại, và chỉ tập trung vào màn trình diễn.

Bản nhạc dự thi là Étude ‘Aeolian Harp’ của Chopin. Những đoạn arpeggio du dương của cả hai tay tiếp tục rì rào như gió thoảng đến cuối bài, và giữa những con sóng đó, giai điệu được thì thầm một cách ngập ngừng. Tôi chẳng thể làm gì ngoài việc thở dài. Ngay cả bản đệm cho một ca khúc hợp xướng do kẻ như tôi viết ra mà cậu ấy còn dồn vào từng ấy nhiệt huyết. Huống hồ là một bản Chopin được trình diễn cho một cuộc thi, năng lượng mà cậu ấy gửi gắm vào đó quả là ở một đẳng cấp khác.

Tôi liên tục nhấn vào các thumbnail trong mục video liên quan và nghe hết màn trình diễn này đến màn trình diễn khác của Rinko.

Đó quả là một khoảng thời gian hạnh phúc và mãn nguyện, nhưng khi tôi định tháo tai nghe ra để nghỉ ngơi một chút, tôi nhận ra tóc mình đã ướt đẫm mồ hôi. Không những thế, dù cố gắng đứng dậy khỏi ghế, thắt lưng tôi lại không sao dùng sức được.

Đó là một màn trình diễn khiến người nghe phải mệt nhoài.

Hơn nữa, bạn không thể nhận ra rằng thể lực và tinh thần của mình đang bị hút cạn trong lúc lắng nghe. Ấy là vì bạn đã hoàn toàn chìm đắm vào màn trình diễn. Một thứ piano gây nghiện như ma túy.

Nghi vấn tại sao cậu ấy lại không tiếp tục đi theo con đường âm nhạc cứ thế ngày một lớn dần.

Hay là do tôi đang xem nhẹ giới âm nhạc, và một màn trình diễn ở đẳng cấp này vẫn chưa đủ để nhắm đến con đường chuyên nghiệp?

Hai ngày sau, vào lúc tan học, tôi có cơ hội gặp lại Rinko ở phòng âm nhạc nên đã hỏi thẳng.

“Sao cậu lại vào trường cao trung này? Lẽ ra cậu nên đến một trường có khoa âm nhạc chứ. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc trở thành nghệ sĩ chuyên nghiệp à?”

Rinko càu nhàu lẩm bẩm.

“Chính vì ghét bị dò xét như vậy nên tớ mới chẳng muốn nhận đệm đàn. Lẽ ra tớ nên cố tình chơi dở hơn nữa để không ai để ý.”

Chơi dở có chủ đích...?

“Không, không thể nào đâu?”

Tôi đã buột miệng chỉ ra ngay lập tức.

“...Cái gì cơ.” Rinko chớp mắt.

“Cậu không thể nào cố tình chơi dở được đâu. Tớ cũng có kinh qua nhạc cụ một chút nên tớ hiểu── à không, kẻ như tớ mà nói ra điều này thì có lẽ hơi tự phụ, nhưng mà, nói sao nhỉ...”

Không thể lựa chọn từ ngữ một cách trôi chảy, tôi ngập ngừng một lúc để suy nghĩ cách diễn đạt.

“Khi đã đạt đến một trình độ nhất định rồi thì sẽ không thể chơi dở được nữa. Kiểu như cơ thể đã quen với việc đó, hay dù có cố gắng thì cơ thể cũng sẽ từ chối ấy.”

Giữa chừng, tôi đâm ra sợ hãi rằng mình đang nói điều gì đó cực kỳ xấu hổ và lạc lõng, rồi tôi ngậm miệng lại, rụt rè nhìn sắc mặt Rinko.

Một biểu cảm kỳ lạ hiện lên trên khuôn mặt cậu ấy.

Thật khó để diễn tả cho đúng, nhưng nếu phải ví von, thì đó là một vẻ mặt giống như khi bạn tìm thấy một bức ảnh quan trọng đã mất và tưởng như đã từ bỏ, ngay dưới tấm thảm chùi chân trong nhà vệ sinh mà bạn vẫn giẫm lên hàng ngày.

Rinko thở hắt ra một hơi rồi ngồi xuống ghế đàn piano.

“Tôi đã nghĩ cậu chỉ là một tên tội phạm tình dục đơn thuần, nhưng tôi sẽ xem xét lại đánh giá của mình.”

“Cảm ơn nhé. ...Cậu đã xem xét lại giúp tớ đến mức nào rồi?”

Ban đầu là điểm âm nặng, nhưng giờ chắc cũng đã lên được mức dương một chút rồi nhỉ...

“Một tên tội phạm tình dục không tầm thường.”

“Có khác gì đâu! Thậm chí còn tệ hơn nữa!”

“Tôi nghĩ hiếm có tên tội phạm tình dục nào lại hiểu biết về âm nhạc như Murase-kun, nên tôi đã mong cậu vui mừng hơn.”

“Tớ cũng mong cậu hiểu điều tớ đang nói hơn...”

“Beethoven là《Nhạc Thánh》, vậy thì《Nhạc tính Phạm tội giả》thì sao? Nghe không cao quý à?”

“Tớ mong cậu ví von tớ với Beethoven ở những khía cạnh khác hơn!”

“Như việc cả đời không thể kết hôn chẳng hạn?”

“Tha cho tớ đi!”

Rinko đứng dậy khỏi ghế và đi ra xa khoảng ba mét.

“Không phải ý đó! Người ngoài không biết chuyện nhìn vào sẽ tưởng tớ đang hét lên những tiếng kỳ dị để tấn công cậu rồi bị cậu bỏ chạy đấy, nên thôi đi!”

“Chẳng phải gần đúng rồi sao. Murase-kun phát ra những tiếng kỳ dị và tôi đã bỏ chạy. Hoàn toàn đúng với sự thật.”

Quả thật là đúng như vậy. Nếu không muốn bị hiểu lầm thì tôi nên là người bình tĩnh lại. Mà khoan, chúng ta đang nói về chuyện gì ấy nhỉ.

“Có lẽ là Murase-kun,”

Rinko quay lại ghế, hạ giọng và lẩm bẩm.

“chưa bao giờ được nghe trực tiếp một màn trình diễn piano tầm cỡ trước đây, nên chắc cậu chỉ hơi sốc vì trải nghiệm lần đầu thôi. Đàn của tôi không phải thứ gì to tát đâu.”

“...Hả?”

“Cậu không hiểu tôi đang nói gì à? Vậy để tôi diễn đạt lại một cách dễ hiểu và đậm tính dục cho cậu nhé, chắc là giống như một tên trai tân bị sốc trong lần đầu trải nghiệm thôi.”

“Càng khó hiểu hơn đấy!”

“Vậy à. Vì là trai tân nên không có kinh nghiệm, thành ra cũng chẳng biết có sốc hay không.”

“Này, chúng ta có nói chuyện đó đâu? Cậu có thể đừng lúc nào cũng lái sang chuyện tình dục được không? Với lại, cách nói ban đầu của cậu là tớ hiểu rồi! Đúng là tớ chưa bao giờ đi nghe buổi hòa nhạc cổ điển nào cả, nhưng mà──”

Tôi ngắt lời một lúc để tìm cách diễn đạt. Nhưng, tôi không thể tìm thấy bất kỳ biểu hiện khéo léo hay thông minh nào trong con người mình. Vì đúng như lời cậu ấy nói, đó là trải nghiệm lần đầu của tôi.

“Tớ vẫn nghĩ tiếng đàn của cậu là một thứ rất tuyệt vời. Tớ nghĩ có phải trả tiền để nghe cậu chơi tớ cũng cam lòng.”

Rinko im lặng một lúc rồi lườm tôi chằm chằm, khiến tôi vội vàng nói thêm.

“À, ừm, việc trả tiền có nghĩa là nó không hề thua kém các nghệ sĩ piano chuyên nghiệp, chứ hoàn toàn không có ý nghĩa về mặt mại dâm đâu nhé.”

“Chuyện đó thì tôi biết.” Rinko nói với vẻ ghê tởm ra mặt. “Việc cậu tự bổ sung điều đó khi tôi chưa nói gì chứng tỏ cậu có tự giác mình là một tên tội phạm tình dục.”

“Ực...”

Lần này hoàn toàn là do tôi lỡ lời, và việc cãi lại sẽ chỉ khiến tôi bị chỉ trích gay gắt hơn nữa, rõ như ban ngày. Có lẽ tôi nên im lặng và chấp nhận lời phê bình này.

“Đang nói chuyện nghiêm túc thì cậu nên dừng việc xen vào những lời quấy rối tình dục như vậy đi.”

“Trên đời này, người tớ không muốn nghe câu đó nhất chính là cậu đấy!”

Tôi đã không thể im lặng và cam chịu được!

“Tóm lại, tôi không phải là người như vậy.”

Rinko nói vậy rồi đứng dậy khỏi ghế đàn.

“Tôi không ở cái tầm có thể nhắm đến con đường chuyên nghiệp. Những người có thể chơi giỏi hơn tôi nhiều không đếm xuể.”

Sau khi cậu ấy rời khỏi phòng âm nhạc, tôi vẫn chìm trong suy tư khi nhìn chằm chằm vào hông của cây đại dương cầm. Khuôn mặt méo mó của tôi phản chiếu trên bề mặt đen kịt, vẩn đục như một tấm gương.

Là do mình hiểu lầm sao? Một sự đánh giá quá cao do thiếu hiểu biết?

Tôi tự hỏi bản thân trong tấm gương đen méo mó.

Không, bản thân tôi với khuôn mặt bị đè bẹp trả lời.

Đúng là tôi không rành về piano cổ điển cho lắm. Nhưng, tôi không thể dối lừa đôi tai mình, không thể dối lừa sự rung động trong tim mình. Nếu tiếng đàn đó không có gì đặc biệt, thì thứ chứa trong hộp sọ của tôi chắc là mayonnaise hay thứ gì đó tương tự.

Tôi muốn nghe tiếng đàn đó nhiều hơn nữa.

Khi bạn có chút tiếng tăm với tư cách là người tạo video, các mối quan hệ ngang hàng cũng sẽ dần hình thành.

Tôi có một tài khoản SNS với tên Musao, và trong số những người theo dõi có vài người cùng nghề mà tôi quen biết qua trang video. Tôi hoàn toàn không có mối quan hệ ngoài đời thực với họ, và hầu hết cũng không biết mặt, nhưng chúng tôi lại biết rất rõ về lịch sử âm nhạc và sở thích âm nhạc của nhau.

Một trong số họ, một người có tên là 《Gureko》-san, là sinh viên nhạc viện tại chức, và các bản phối mà cô ấy tải lên cũng mang màu sắc cổ điển đậm nét. Tôi nghĩ có lẽ cô ấy rành về thế giới bên đó, nên đã thử hỏi qua tin nhắn trực tiếp trên SNS.

『Cậu có biết Saejima Rinko không? Hình như là một người từng vào đến vòng khá sâu trong các cuộc thi piano cấp hai cho đến một thời gian trước.』

Ngay lập tức có hồi âm.

『Biết chứ. Nổi tiếng vì chuyên đi càn quét các cuộc thi mà. Cậu ta còn đi lưu diễn ở các giải đấu tận những vùng xa xôi, và lần nào tham gia cũng đều giành giải nhất nên bị ghét lắm.』

Chuyện đó lại bị ghét sao. Dù nói là càn quét các cuộc thi, nhưng cũng đâu phải là càn quét theo kiểu bạo lực, chỉ là tham gia liên tục và giành chiến thắng liên tục, đó là kết quả của thực lực chân chính mà. Chẳng phải chỉ là ghen ăn tức ở thôi sao. Hay là vì thế mà cậu ấy chán ghét thế giới âm nhạc cổ điển và từ bỏ giấc mơ nghệ sĩ dương cầm?

『Saejima Rinko thì sao?』 Gureko-san hỏi.

Trong một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ đến việc nói ra sự thật. Rằng chúng tôi đang học cùng trường cao trung. Nếu là một cuộc trò chuyện trực tiếp, có lẽ tôi đã nói ra rồi. Nhờ có việc trao đổi qua văn bản mà tôi đã có thể kìm lại. Phải cố gắng không trao đổi những thông tin có thể dẫn đến việc xác định danh tính cá nhân trên mạng mới được.

『Tớ tình cờ xem được video dự thi của cậu ấy và rất thích, nên tò mò không biết bây giờ cậu ấy ra sao rồi.』

Tôi đã trả lời như vậy. Không phải là nói dối, nhưng cũng không hoàn toàn trung thực, nên tôi cảm thấy hơi áy náy.

『Tự nhiên không còn nghe thấy tên cậu ta nữa. Chắc bỏ piano rồi.』

Gureko-san đã viết như vậy.

『Hình như cậu ta có vài lần vuột mất giải nhất. Chắc là sa sút phong độ. Rồi có lẽ vì thế mà bỏ cuộc luôn. Đó là một thế giới phiền phức mà, đôi khi cũng có những lúc muốn vứt bỏ tất cả. Tớ cũng từng trải qua rồi.』

Một thế giới phiền phức.

Ừm, chắc là nó phiền phức thật. Hàng chục người đã cống hiến gần như cả cuộc đời cho cây đàn piano tụ tập lại một chỗ, rồi bị xếp hạng theo những tiêu chuẩn khó hiểu. Sự kỳ vọng của cha mẹ và giáo viên bám chặt vào từng ngón tay, có lẽ chỉ cần chơi một đoạn nhạc thôi cũng đã đủ mệt nhoài.

Tôi trả lời Gureko-san, “Cảm ơn cậu rất nhiều,” rồi úp điện thoại xuống, nằm ngửa ra giường.

Người con gái ấy đã liên tục chiến thắng trong cái thế giới phiền phức đó.

Những con số《1》của các thứ hạng được chồng chất lên nhau, vươn dài lên khoảng không hư vô như một thân cây mảnh mai, nhưng rồi đến một lúc nào đó, nó gãy gập, và cứ thế mục nát──phải chăng là vậy.

Thật lãng phí, tôi thực sự nghĩ vậy.

Nếu không cần thì đưa tài năng đó cho tôi đi. Nếu vậy thì không cần phải dựa vào việc giả gái, tôi cũng có thể kiếm được khoảng 5000 lượt xem chứ chẳng chơi.

Tôi nhấp vào bookmark, và bật lại video dự thi của Saejima Rinko trên trang video. Người đăng video không ghi thêm thông tin gì đặc biệt, nên tôi không biết đây là màn trình diễn lúc cậu ấy giành chiến thắng, hay là lúc vuột mất giải nhất như lời Gureko-san đã nói. Nhưng đây là màn trình diễn của một học sinh cấp hai. Thật khó tin rằng lại có đến hai, ba người cùng tuổi có thể chơi piano cừ hơn thế này. Vì có chuyện cậu ấy đã đi càn quét các cuộc thi trên khắp Nhật Bản, nên có lẽ khả năng đụng độ những người có thực lực tương đương hoặc hơn cũng vì thế mà tăng lên.

Nhưng mà.

Việc xếp hạng cho âm nhạc, vốn dĩ đã là một chuyện ngớ ngẩn. Rất nhiều người đã nói vậy và tôi cũng hoàn toàn đồng ý, bởi vì âm nhạc chỉ có hai loại. Âm nhạc mà bạn muốn nghe lại lần nữa, và âm nhạc không như vậy, chỉ có thế thôi.

Và thế là tôi ngồi dậy, ngồi trước máy tính và mở trình duyệt. Tôi lần theo các liên kết video liên quan, và lại bắt đầu tìm kiếm tiếng đàn của Rinko.

Trong số những video mới tìm thấy vào đêm đó, video tôi thích nhất là bản Piano Sonata số 21 của Schubert.

Trước đây, tôi chưa bao giờ thực sự đối diện với nhà soạn nhạc tên Schubert. Bản Giao hưởng Bỏ dở mà tôi nghe lõm bõm hồi nhỏ, tôi hoàn toàn không hiểu được cái hay của nó, và những ca khúc nổi tiếng như ‘Heidenröslein’ hay ‘Erlkönig’ trong giờ học âm nhạc, tôi cũng chẳng hề có chút hứng thú nào.

Vì vậy, chương đầu tiên của bản sonata số 21 do Rinko chơi thực sự là một cú sốc.

Đó là một khúc nhạc đầy thiết tha, tựa như nhịp đập yếu ớt, đứt quãng của một trái tim bệnh tật bên trong một chàng thanh niên hiền hòa không bao giờ tắt nụ cười, một người thỉnh thoảng lại phải nén tiếng, nín đau trước những cơn quặn thắt nặng trĩu. Nghĩ thế nào thì đây cũng không phải là một bản nhạc dành cho các cuộc thi. Hoàn toàn không có những đoạn cao trào dễ hiểu để phô diễn kỹ thuật. Hơn nữa, có lẽ nó lại khó một cách thầm lặng. Thêm vào đó là nó dài. Chỉ riêng chương một đã dài khoảng hai mươi phút. Sao cậu ấy lại có thể chọn một bản nhạc như vậy chứ.

Trong các video liên quan, có một video của một cô gái khác, có vẻ như cùng một cuộc thi, đang chơi bản sonata số 8 của Mozart, và trong phần mô tả của video này có ghi là “đã giành chiến thắng”.

Vậy có nghĩa là bản Schubert của Rinko đã thua.

Dù đã nghe so sánh bao nhiêu lần, tôi vẫn không thể tìm ra nguyên nhân thất bại. Tiếng đàn của Rinko hay hơn cả trăm lần. Là do việc chọn bài không giống một học sinh cấp hai? Hay là do màn trình diễn quá nồng nhiệt khiến người nghe cảm thấy mệt mỏi? Cả hai đều phải là ưu điểm mới đúng.

À mà phải rồi, tôi lấy bản nhạc từ trong cặp ra.

Bản hợp xướng tiếp theo mà Hanazono-sensei ấn cho tôi, hình như là của Schubert thì phải.

『Salve Regina』.

Một bản hợp xướng bốn bè ca ngợi Đức Mẹ Đồng Trinh. Như thường lệ, tôi được yêu cầu viết phần đệm piano cho nó. Bản nhạc này, chẳng phải cũng ở cung Si giáng trưởng giống như Piano Sonata số 21 sao. Nếu vậy, có lẽ tôi có thể lồng ghép nguyên vẹn chủ đề hiền hòa của đoạn Molto moderato trong chương một vào phần đệm.

Tôi thử nhập vào sequencer và cho nó chạy. Ngay từ lúc này, nó đã đẹp đến run người. Tôi suýt nữa đã lầm tưởng mình là thiên tài, nhưng thiên tài ở đây là nhà soạn nhạc. Không chỉ Piano Sonata số 21, mà cả 『Salve Regina』 cũng là một tuyệt tác không thể bàn cãi. Schubert-sensei, từ trước đến nay em thật sự xin lỗi. Từ giờ em sẽ ngồi quỳ để nghe nhạc của thầy.

Tôi thức trắng đêm để hoàn thành bản phối, in nó ra từ máy in rồi dụi đôi mắt lờ đờ của mình và cất bước đến trường.

Phản ứng của Rinko khi nhìn vào bản nhạc đệm đó phải nói là cực kỳ dữ dội. Cô bé đột ngột đập mạnh cả hai tay xuống bàn phím. Một âm thanh chói tai và có phần lố bịch, như thể toàn bộ cốc sứ trên thế gian này đồng loạt vỡ tan, vang vọng khắp phòng nhạc chỉ có hai chúng tôi.

"......Rê thứ 11 trên La," tớ rụt rè nói.

"Tớ có bảo cậu chơi đố hợp âm đâu," Rinko đáp cộc lốc.

"......Ờm, sao cậu lại giận dữ thế?"

"Trông tớ giống đang giận à?"

"Ừm, thì..."

Rinko vẫn giữ vẻ mặt vô cảm có chút sốt nhẹ thường ngày. Lời lẽ tuôn ra cũng độc địa như mọi khi. Chắc kể cả không giận thì cậu ấy cũng thế này thôi.

Nhưng── lúc đó trông cậu ấy vẫn giận thật.

"Tớ không giận," Rinko bĩu môi. "Nhưng đúng là tớ có nghĩ mong cho cậu chết quách đi."

"Thế là giận rồi còn gì......"

"Tớ chỉ mong cậu sống lâu gấp bốn lần Schubert, để rồi phải chết trong cô độc ở một góc viện dưỡng lão không người thăm viếng, sau chuỗi ngày ngày nào cũng gõ vào máy sequencer những bản nhạc chỉ toàn hợp âm thứ, cho đến khi vào một buổi sáng tháng Mười Một đẹp trời, cậu chợt bừng tỉnh với vẻ mặt như vừa giác ngộ ra chân lý nào đó, rồi lên cơn suy tim mà chết."

Cái chết đó nghe có vẻ hạnh phúc một cách kỳ lạ, nên tớ không nghĩ ra lời nào để phản bác ngay được. Nhân tiện, Schubert qua đời năm ba mươi mốt tuổi. Rinko tiếp tục bài kích.

"Mà, cậu có ý định gì khi dùng sonata của Schubert cho phần đệm vậy?"

"A, cậu nhận ra à? Đúng là không qua mắt được cậu."

"Tất nhiên rồi. Bản số 21 là bản nhạc tớ đã khổ luyện không biết bao nhiêu trăm giờ đồng hồ mới được đấy."

"Cũng phải nhỉ. Dù sao đó cũng là bài tủ cậu dùng để thi thố mà."

Rinko nhướn mày.

"Cậu biết đó là bản nhạc thi đấu mà vẫn dùng à? Sao cậu biết?"

"Tớ xem trên video. Ai đó đã đăng nó lên mạng."

"Hầy," tiếng thở dài đầy giả tạo của cô ấy lướt trên hàng phím đàn.

"Giá như tất cả mọi người đều biến mất hết đi cho rồi."

Chắc hẳn cậu ấy đang nói về cái video, nhưng nghe như thể nó mang một ý nghĩa rộng hơn khiến tớ rùng mình.

"Không, nhưng mà, nhờ có video đó mà tớ mới hiểu được cái hay của Schubert. Tớ không biết ông ấy lại viết được một bản nhạc tuyệt vời như vậy. Cảm ơn cậu."

"Tớ không đàn cho cậu nghe, và tớ cũng không phải người đăng video đó."

"Ừ thì tớ biết là vậy, nhưng......"

"Nếu là vì cậu, tớ sẽ đàn cho cậu bản số 12 của Beethoven hay bản số 2 của Chopin."

Cả hai đều là những bản piano sonata có hành khúc tang lễ. Thật cảm động đến rơi nước mắt.

Đằng nào thì mình cũng bị ghét cay ghét đắng rồi. Nhân dịp này, để giải tỏa nỗi lòng của bản thân, cứ hỏi thẳng một lèo cho xong.

"Sao cậu đàn được đến thế mà lại bỏ piano?"

Cô ấy chớp mắt, rồi cụp hàng mi xuống và đóng nắp phím đàn lại.

"Tớ đã bỏ đâu."

Cậu ấy cộc lốc nói, mắt nhìn vào đầu ngón tay của mình.

"À, ừm," tớ ngẫm nghĩ một lúc rồi mới nói. "Ý tớ là, cái kiểu piano nghiêm túc như đi thi các cuộc thi ấy."

"Các cuộc thi quan trọng đến thế sao? Sao tớ lại phải nghe một người dưng nước lã như cậu nói y hệt những lời của bố mẹ tớ chứ."

Cả ánh mắt lẫn lời nói của cậu ấy đều làm tôi đau nhói. Bố mẹ cậu ấy cũng nói vậy sao. Chắc là vậy rồi. Tớ rụt cổ lại.

Sao một người dưng nước lã lại──.

Đó là một lập luận hoàn toàn chính xác. Vốn dĩ chính tớ cũng cho rằng việc xếp hạng âm nhạc là một trò ngớ ngẩn còn gì. Chẳng phải các cuộc thi đều chẳng đáng bận tâm sao?

Tớ liếc mắt lên.

Những đầu ngón tay của Rinko, đặt trên nắp đàn đen bóng, lọt vào tầm mắt tớ.

Thật lãng phí. Lý do chỉ có vậy thôi. Nếu có cánh, đáng lẽ phải bay. Đối với một kẻ chỉ biết bò trườn trên mặt đất và ngước nhìn bầu trời với ánh mắt khao khát, đó là một cảm xúc tự nhiên, phải không?

Rinko lẩm bẩm.

"Tớ đã nói rồi mà. Murase-kun không rành về piano nên mới đánh giá tớ quá cao thôi. Tiếng đàn của tớ chẳng có gì to tát cả. Chỉ là ngón tay lướt nhanh và ít mắc lỗi thôi. Cùng lắm là ở cấp tỉnh, tranh giải nhất còn khó."

Cô ấy không nhìn về phía tớ. Cậu ấy tiếp tục nói, hướng về phía pedal giảm âm dưới chân. Vì vậy, dù tớ có lắc đầu phủ nhận cũng chẳng có ý nghĩa gì.

"Người ta thường nói, tiếng đàn của tớ không có sự tao nhã. Rằng nó tầm thường. Rằng âm sắc của nó dơ bẩn. Rằng có nhiều tạp âm. Rằng tiếng vang của nó nghe thật nghèo nàn... Chính tớ cũng nghĩ vậy."

"......Âm sắc?"

Tớ bất giác xen vào.

"Âm sắc của piano? ......Cái đó, không phải là do cây đàn piano quyết định sao? Người chơi đâu có liên quan...... vì chỉ cần gõ vào phím là ra tiếng mà...... Tạp âm là sao?"

Cuối cùng Rinko cũng ngẩng mặt lên. Nụ cười thoáng hiện trên môi cậu ấy trông tàn nhẫn đến mức khiến tớ lạnh người.

Rồi cô ấy đứng dậy, lẩm bẩm với khoảng không trống rỗng.

"Chẳng phải thế là được rồi sao. Một lối chơi chỉ cần gõ là ra tiếng cũng đủ để đệm cho dàn hợp xướng rồi. Cậu còn muốn tớ làm gì hơn thế nữa?"

Sau khi Rinko rời khỏi phòng nhạc, tớ vẫn gục mặt xuống bàn trước cây đàn piano, nghiền ngẫm lại lời nói của cô ấy.

Muốn mình làm gì hơn nữa à?

Chuyện đó rành rành rồi còn gì. Tớ muốn cậu đàn nhiều hơn nữa. Tớ muốn được nghe cậu đàn.

Mà khoan, lúc nãy chính cậu đã nói "tớ đã bỏ đâu" đúng không? Lẽ ra mình nên hỏi dồn ngay lúc đó. Tại sao lại không bỏ? Kỹ thuật không hề suy giảm chút nào có nghĩa là cậu vẫn luyện tập rất nhiều ở nhà mỗi ngày đúng không? Tại sao lại bỏ ngang các cuộc thi khắc nghiệt rồi mà vẫn tiếp tục?

Tớ ngồi thẳng dậy, yếu ớt vươn tay ra, vuốt ve thành cây đại dương cầm. Hình ảnh của tớ phản chiếu trong màu đen của cây đàn bị bề mặt cong nhẹ nhàng ép cho mỏng đi một cách thảm hại.

Không phải vì cậu vẫn còn bỏ quên trái tim mình trong này sao?

Khoảng mười lăm phút sau, Hanazono-sensei đến phòng nhạc, tớ bèn hỏi thử cô.

Rằng âm sắc của piano có thay đổi tùy theo người chơi không.

"Ồ. Musao trích dẫn bao nhiêu là nhạc cổ điển mà lại không rành về piano chút nào nhỉ."

"Vâng, thì... em chỉ ăn cắp những đoạn nghe thấy hay thôi ạ."

Ngoài ra, một lý do nữa là nhạc cổ điển thì không phải lo lắng về vấn đề bản quyền. Tớ chỉ là một kẻ nửa vời, chưa bao giờ được đào tạo âm nhạc bài bản, chỉ toàn học lỏm.

"Piano thì, mãi đến khi vào cấp ba em mới chơi piano điện thôi ạ. Cái đó thì, ai đánh vào phím đàn cũng cho ra một âm sắc như nhau phải không cô? Piano thật thì khác ạ?"

"Piano điện cũng có thể thay đổi âm sắc bằng cách chơi đấy?"

Lời cô giáo nói làm tớ ngạc nhiên.

Cô đã trình diễn thực tế trên cây piano điện trong phòng chuẩn bị nhạc cụ. Cô đàn một bản sonata của Scarlatti, lúc đầu với lối chơi nhẹ nhàng, lấp lánh, sau đó lại với một tiếng vang cứng nhắc lạ thường.

"Thấy chưa?" cô giáo quay lại nhìn tớ. "Khác nhau đúng không?"

"......Thì đúng là khác thật," tớ bĩu môi. "Nhưng chẳng phải chỉ là do cách chơi khác nhau thôi sao ạ? Một bên là chơi nhẹ nhàng, một bên là chơi mạnh. Nguồn âm thanh phát ra vẫn là một mà."

"Em nghe thấy độ cứng của âm thanh khác nhau, đúng không? Đó không phải là sự khác biệt về âm sắc sao?"

Tớ khoanh tay lại và chìm vào suy nghĩ.

"Ừm... nhưng thực tế khác nhau là ở độ mạnh của âm thanh, cách các nốt chồng lên nhau..."

"Chẳng phải những gì mình nghe được là tất cả sao? Âm nhạc là thế mà, đúng không?"

Cô giáo vừa cười toe toét vừa dồn tớ vào chân tường.

"Với đại dương cầm thì sự khác biệt còn rõ rệt hơn nữa. Dynamic range cũng rộng hơn và các dây đàn cộng hưởng với nhau nữa."

Dynamic range là khoảng biến thiên cường độ âm thanh, và với một cây đại dương cầm thực thụ, người chơi có thể biểu đạt từ những nốt fortissimo rung chuyển đất trời cho đến những nốt pianissimo nhẹ như tuyết rơi. Hơn nữa, hơn hai trăm sợi dây được căng dày đặc bên trong thân đàn khổng lồ sẽ cộng hưởng một cách phức tạp, tạo ra những âm bội phong phú mà piano điện, vốn chỉ là sampling từng nốt một, không bao giờ có thể bắt chước được.

"Với lại, vì cái thùng đàn nó to nên tạp âm cũng vang to hơn đấy."

"Tạp âm là gì ạ? Là lỗi đánh sai nốt ạ? Em thấy piano của Rinko không có lỗi nào cả."

"Dù không đánh sai nốt thì tạp âm vẫn phát ra thôi."

Nói rồi, cô giáo tắt nguồn cây piano điện. Cô lướt một đoạn nhạc nhanh trên bàn phím của cỗ máy đã im lặng. Tất nhiên, không có âm thanh nào phát ra── âm thanh của âm nhạc, ý là vậy. Thay vào đó, những gì nghe thấy rõ ràng là tiếng lạo xạo, cộc cộc, lạch cạch khô khốc và nghèn nghẹt.

Âm thanh do chính bàn phím phát ra.

"Chỉ cần gõ phím thôi cũng đã tạo ra đủ loại tạp âm rồi. Thứ nhất là âm thanh của ngón tay va vào phím. Thứ hai là âm thanh khi phím đàn bị nhấn xuống hết cỡ và va vào thân đàn. Rồi còn có tiếng ma sát khi phím đàn lõm xuống trở lại vị trí cũ nữa. Tiếng này khá là ồn đấy. Nó vang lên mà không bị tiếng dây đàn lấn át nên làm cho âm thanh bị đục đi."

"Ồ... Em chưa bao giờ để ý đến chuyện này. Mà cái âm thanh đó, không phải khi chơi đàn là nó sẽ phát ra sao? Nhất là khi đánh những nốt mạnh."

"Các nghệ sĩ piano ngày đêm nỗ lực để giảm thiểu những âm thanh đó đấy," cô giáo cười.

Đến một chuyện cỏn con như vậy mà cũng không biết, bảo sao không bị Rinko coi thường. Giờ nghĩ lại cuộc trò chuyện với cậu ấy, tớ thấy xấu hổ vô cùng.

"Nhưng mà, cảm nhận về tạp âm cũng tùy người thôi. Có người cho rằng âm thanh phím đàn va vào thân đàn nghe rất hào nhoáng và có tính bộ gõ, nên tuyệt đối phải loại bỏ. Lại có người cho rằng khi chơi những nốt forte mạnh mẽ thì nó làm cho đường nét âm thanh rõ ràng hơn, nên giữ lại thì hơn. Richter hay Horowitz chẳng hạn, họ tạo ra những tạp âm kinh khủng đến mức cứ ngỡ cây đàn sắp vỡ đến nơi. Chị lại thích cái đó lắm. Hồi còn ở nhạc viện, chị đã thử bắt chước chơi thử, nhưng chẳng thể nào tạo ra được âm thanh bùng nổ như vậy, đành bất lực dùng cùi chỏ nện một cú thật mạnh thì bị giáo sư mắng cho một trận, mà khoan, chúng ta đang nói chuyện gì ấy nhỉ?"

"......Là chuyện âm sắc có thay đổi tùy theo cách chơi không ạ......"

Làm thế nào mà cô giáo này tốt nghiệp được nhạc viện vậy trời. Đúng là khó tin thật.

Đêm đó, tớ lại tiếp tục xem đi xem lại các video chơi piano của Rinko trên một trang web video.

Tớ đeo tai nghe, nằm dài trên giường, nhắm mắt lại, và thả trôi ý thức vào những tiếng vang được sinh ra rồi vỡ tan, hòa vào bóng tối. Những bản nhạc của Schubert, của Chopin, của Ravel do cô ấy chơi vẫn làm tớ rung động y như lần đầu tiên được nghe.

Chỉ riêng sự thật đó là đủ quan trọng rồi.

Tớ bật dậy và giật phắt tai nghe ra. Âm nhạc đột ngột biến mất, và tiếng pô xe máy đầy đe dọa đang chạy trên đường cao tốc ngoài cửa sổ lọt vào qua tấm rèm.

Tớ nhìn chằm chằm vào bàn tay đang siết chặt cầu nối của chiếc tai nghe.

Mình sẽ lôi cậu ấy ra. Kế hoạch đã có sẵn. Tớ cũng đã lãng phí những năm tháng tươi đẹp đầu tuổi thiếu niên để dán mắt vào màn hình phần mềm DTM trong một căn phòng tối tăm, đóng kín. Ý tưởng cho bản nhạc cũng đã dần hình thành trong đầu.

Tớ ngồi trước máy tính, và đeo lại tai nghe.

Rinko đến lớp 1-7 của tớ vào giờ nghỉ trưa bốn ngày sau đó. Tớ đã mệt đến mức não như hóa lỏng sau nhiều đêm thức trắng làm việc, nên ngay khi tiếng chuông kết thúc tiết bốn vang lên, tớ đã gục xuống bàn và thiếp đi. Mãi đến khi có ai đó lay mạnh vai, tớ mới tỉnh dậy, cơ thể co giật một cách vô thức và suýt nữa thì ngã nhào khỏi ghế.

"──Hử, oáp?"

Một âm thanh kỳ lạ phát ra. Tớ ngẩng mặt lên và thấy Rinko đang đứng ngay trước mặt.

Cái đầu ngái ngủ không thể ngay lập tức nắm bắt được tình hình, phải mất một lúc ngơ ngác nhìn quanh, tớ mới nhận ra đây là lớp học của mình và các bạn cùng lớp đang vây quanh với ánh mắt đầy tò mò.

Thế nhưng, khi đầu óc đã tỉnh táo trở lại, Rinko đột nhiên đặt tay lên trán tớ, dùng ngón tay vạch mí mắt tớ ra, rồi lại đo mạch ở cổ tay tớ, khiến tớ hoảng hốt đến mức suýt nữa lại ngã khỏi ghế.

"C-C-Cái gì vậy?"

Khi tớ hất tay cậu ấy ra, Rinko tỏ vẻ cực kỳ phật lòng.

"Một người ngày nào tan học cũng chăm chỉ đến phòng nhạc như cậu mà bốn ngày liền không thấy bóng dáng đâu, tớ cứ tưởng cậu bị bệnh gì rồi chứ."

"Chuyện đó, ờm, cảm ơn cậu đã lo lắng."

Phản ứng của các bạn cùng lớp còn khiến tớ hoảng loạn hơn cả lời nói của Rinko. Mọi người đều nhìn tớ với ánh mắt vừa nghi ngờ vừa tò mò không che giấu. Những tiếng xì xào cũng vọng đến tai.

"Con bé đó ở lớp 4 mà." "Với Murase à?" "À, cái vụ đệm đàn trong giờ nhạc ấy." "Mỗi ngày hai đứa á?"

"Chọn môn nhạc có sự kiện đó luôn à?" "Hay mình chuyển từ môn mỹ thuật sang nhỉ." "Không, chỉ có Murase thôi."

Chẳng hiểu sao mà câu chuyện đang bị đẩy đi xa quá rồi?

"Cứ ngỡ một Murase-kun ngày nào gặp mặt cũng nói chuyện tục tĩu mà bốn ngày liền không xuất hiện thì cũng thấy buồn, nên tớ mới đến xem sao."

Rinko buông một câu động trời khiến các bạn cùng lớp sôi sục.

"Murase, mày làm cái quái gì trong phòng nhạc thế hả!?" "Báo giám thị mau!" "Gọi cảnh sát đi!"

"Ch-Chờ đã! Tớ có nói mấy chuyện đó đâu!" Tớ cố gắng phản bác, lườm Rinko. "Cậu đừng có nói dối linh tinh nữa được không?"

"Xin lỗi," Rinko nói với vẻ mặt thản nhiên. "Là chuyện piano chứ không phải chuyện tục tĩu. Tớ không cố ý gài bẫy Murase-kun đâu, chỉ là nói nhầm thôi."

"Làm gì có chuyện nói nhầm như thế! Rõ ràng là cậu cố ý gài bẫy tớ mà!"

"Thật sao?" Rinko nhíu mày vẻ rất phật lòng. "Vậy cậu thử nói nhanh 'hiwai na piano' mười lần xem."

"Tại sao tớ phải làm thế chứ."

"Cậu nói là không thể nói nhầm được mà?"

"Ực......"

Tớ không ngờ lại bị phản công theo cách này. Nhưng mình phải có trách nhiệm với lời nói của mình.

"......hiwai na piano, hiwai na piano, hiwai na piano, hiai na piano, hiwai na hiano, hiwai na hyaino, a, ơ kìa."

"Thấy chưa, dễ nhầm lẫn mà."

"Thì có thể là vậy nhưng mà!"

"Murase, mày dám nói từ 'tục tĩu' nhiều lần như thế trước mặt con gái à." "Đúng là đang nói chuyện tục tĩu thật rồi."

Cảm thấy lời đồn vô căn cứ đang dần bén rễ nảy mầm khiến tớ sợ xanh mặt, tớ liền nắm lấy cánh tay Rinko và kéo xềnh xệch cậu ấy ra khỏi lớp học.

"Cậu đến đây làm gì vậy hả?" Tớ gắt lên với Rinko ở chiếu nghỉ cầu thang vắng người.

"Tớ đã nói là đến vì lo lắng mà. Cậu không tin được à? Trước đây tớ đã bao giờ nói dối cậu chưa?"

"Nhiều lần rồi! Ví dụ mới nhất là hai phút trước đấy!"

"Chuyện đó cứ coi như là do quan điểm khác nhau đi."

Tớ chỉ mong cậu ấy đừng coi nhẹ một lời vu khống suýt nữa đã hủy hoại cuộc sống học đường của tớ là "quan điểm khác nhau".

"Dù sao thì, chuyện tớ đến vì lo lắng là thật. Có chuyện gì xảy ra à?"

Vậy, nên mở lời thế nào đây. Cảm thấy nói thẳng ra thì cũng chẳng có gì hay ho, tớ cố tình nở một nụ cười khổ não, đưa tay lên trán, lắc đầu và lẩm bẩm.

"Ta đang chuẩn bị để đánh bại ngươi... nói vậy ngươi có tin không?"

"Tin đấy chứ. Nếu là Murase-kun thì việc nhốt mình trong phòng tối bốn ngày để làm chuyện đó cũng không có gì lạ."

"Tớ không có nhốt mình, tớ vẫn đến trường mà! Mà cậu tin dễ dàng quá làm tớ khó xử đấy!?"

"Vậy thì cậu đừng có tạo dáng và nói chuyện với giọng điệu kỳ quặc như thế là được."

Cậu nói chí phải! Tớ muốn khóc quá đi!

"Ờm, thôi thì," tớ hắng giọng đến bốn lần rồi mới nói tiếp. "Tan học hôm nay, cho tớ xin chút thời gian."

Rinko chớp mắt đầy ngạc nhiên.