Và nằm dài dưới bầu trời bão tố, tôi thầm thì
Rằng mặt trời dẫu lặn rồi, cũng sẽ lại vươn lên
Đây hẳn là điều người ta vẫn gọi, thiên đường.
—Trích "Paradise", Coldplay
1. Ma Thuật Màu Xương
Phím đàn piano màu trắng không phải là trắng tinh, mà luôn nhuốm một sắc vàng nhàn nhạt. Người ta bảo, đó là màu của xương. Tôi từng đọc được điều ấy trong bài viết của một nghệ sĩ dương cầm trứ danh nào đó.
Vì ta đang dùng ngón tay gõ trực tiếp lên xương, nên khi đàn, cả bản thân lẫn cây piano đều sẽ đau.
Sau đó, ông viết tiếp rằng một cây piano không biết đau thì cũng chẳng có giá trị gì── tức là ông không hề có ý xấu, nhưng trong ký ức của tôi, chỉ có từ “đau” là găm chặt lại.
Thế nên, khi lần đầu nghe tiếng đàn của Rinko, từ ngữ đầu tiên mà tôi nhớ đến cũng chính là nó.
*
Nhân tiện, tôi muốn làm rõ điều này ngay từ đầu: việc tôi giả gái hoàn toàn là để câu view cho video biểu diễn, chứ tôi không hề có sở thích đặc biệt nào cả. Tuyệt đối không.
Tôi đây chỉ là một học sinh cấp hai nghiệp dư. Khả năng chơi guitar hay keyboard cũng chẳng có gì ghê gớm, tìm sơ trên mạng thôi cũng ra cả đống người giỏi hơn tôi. Đã thế, tôi lại toàn chơi nhạc tự sáng tác, mà còn là khí nhạc không lời, nên sản phẩm của tôi chẳng có lấy một yếu tố nào để nổi tiếng trên các trang video cả. Mọi chuyện chỉ dừng ở mức nếu lượt xem đạt được bốn chữ số thì đã là mừng rơi nước mắt rồi.
Dù vẫn tự an ủi bản thân rằng… “Mình làm vì sở thích thôi mà, nhiều lượt xem đâu có nghĩa là biểu diễn hay”… nhưng trong lòng tôi vẫn thấy cay cú không để đâu cho hết.
Chắc là nhìn thấu được suy nghĩ đó của tôi, một ngày nọ, chị gái đột nhiên nói thế này:
“Mày giả gái rồi biểu diễn không phải sẽ hút view hơn à? Mày vừa gầy, lông trên người lại nhạt, chỉ cần tẩy lông rồi quay từ cổ trở xuống là xong ngay. Chị cho mượn bộ đồng phục cũ của chị này.”
“Thôi thôi, dù em có làm chuyện xấu hổ thế thì con số cũng chẳng tăng lên được bao nhiêu đâu. Chị xem, nhạc em chơi toàn là mấy thể loại kén người nghe như electronica hay acid house cơ mà.”
“Ai mà biết. Đằng nào thì thiên hạ cũng có quan tâm đến âm nhạc đâu, cứ được ngắm đùi nữ sinh cao trung là chúng nó sướng rơn rồi.”
Bà chị coi khán giả là cái gì vậy hả?
Dù vậy, vì đã nợ chị gái cả những món nợ hữu hình lẫn vô hình, tôi đành bị ép phải thử quay một video giả gái duy nhất một lần.
Khi xem thành phẩm, tôi chỉ biết chết lặng.
“Ồ, được phết đấy chứ. Nhìn chỉ thấy là con gái thôi. Đúng là mắt thẩm mỹ của chị có khác.”
Bà chị ngồi xem bên cạnh tỏ vẻ vô cùng mãn nguyện.
Đúng là trông chỉ ra con gái. Mặt thì không lên hình, nhạc lại không có lời nên cũng chẳng thu được giọng nói, mà những phần dễ để lộ đặc điểm của con trai như vai và hông thì đã được che chắn kỹ càng bởi cổ áo thủy thủ và thân đàn guitar.
Mang một tâm trạng phức tạp, tôi đăng thử video lên. Ngay trong ngày, lượt xem đã vượt ngưỡng năm chữ số, và chỉ trong ngày hôm sau đã nhẹ nhàng cán mốc sáu chữ số. Tổng lượt xem của tất cả các video trước đây của tôi cộng lại cũng chỉ có hơn một vạn, vậy mà nỗ lực của tôi từ trước đến giờ rốt cuộc là gì cơ chứ? Hơn nữa, bình luận của khán giả dành cho video toàn là về bắp đùi và xương quai xanh, hầu như không ai đề cập đến bài hát hay phần trình diễn, khiến tôi đã suýt tuyệt vọng một cách nghiêm túc về tương lai âm nhạc của đất nước này.
Thấy tôi như vậy, chị tôi bèn nói:
“Sao Mako trông khó chịu thế? Chị thì vui muốn chết đây này? Cơn bão lời khen luôn nhé. Gen của em với chị phần lớn là giống nhau, đồng phục cũng là của chị, nên thực chất đây có thể coi là chị đang được khen ngợi mà.”
“Thế thì chị tự mình xuất hiện trong video luôn đi? Lộ cả mặt ra thì chẳng phải còn được khen nhiều hơn nữa à…”
Mệt mỏi rã rời, tôi buông lời đề nghị một cách bất cần, nhưng lại bị dội lại bằng một câu “mày bị ngốc à?”.
Và thế là, câu chuyện vẫn chưa kết thúc.
Trải nghiệm thành công là một liều thuốc phiện.
Chị tôi đã để lại bộ đồng phục trong phòng tôi, còn lượt xem video thì vẫn tiếp tục tăng dần đều sau nhiều ngày. Số người đăng ký kênh cũng đã tăng gấp hơn một trăm lần.
Mình đang được kỳ vọng. Có rất nhiều người đang chờ đợi video của mình.
Sau một hồi đắn đo, cuối cùng tôi lại một lần nữa xỏ tay vào bộ đồng phục thủy thủ.
Khi đang nhìn video giả gái thứ hai của mình, vốn được lấp đầy bởi những bình luận như “Uoooooooooođùiiiiiiiiiiiiii”, với một tâm trạng vừa trống rỗng lại vừa sảng khoái, một cảm giác bức bách rằng mình không thể dừng lại được nữa trào dâng trong tôi. Mười vạn khán giả. Dù phần lớn trong số họ chỉ chăm chăm vào cơ thể, nhưng số người đặc biệt muốn nghe nhạc của tôi chắc chắn cũng đã tăng lên phần nào so với trước khi tôi giả gái.
Sau khi đăng thêm khoảng ba video nữa, bỗng có nhiều tin nhắn mang tính gợi dục một cách trắng trợn được gửi đến tài khoản của tôi khiến tôi cảm thấy nguy hiểm cho bản thân, nên tôi quyết định ghi rõ ràng trong phần giới thiệu là “Tôi là con trai”. Nhân tiện, tôi cũng đổi tên người chơi thành “Musa男”. Đó là một cái tên mà chính tôi cũng thấy tuyệt diệu, vừa thể hiện sự nam tính một cách cục súc quá mức cần thiết, lại vừa liên tưởng đến Musa, nữ thần âm nhạc trong thần thoại Hy Lạp, nhưng nó chẳng những không có tác dụng gì mà còn khiến những tin nhắn và bình luận kiểu “chính vì là con trai nên mới tuyệt” bay tới tấp, làm tôi nghĩ thế gian này đúng là sắp tàn rồi.
Khi lượng khán giả tăng đột ngột như vậy, tôi bắt đầu cảm thấy xấu hổ về những bài hát mình đã đăng ngày xưa. Vì là tác phẩm từ hồi kinh nghiệm còn non nớt nên chỗ nào cũng còn vụng về. Nghĩ đến việc thứ âm thanh nghiệp dư rành rành như vậy sẽ bị mười vạn người nghe thấy, tôi không thể chịu nổi và đã xóa hết mười mấy bài hát từ trước khi tôi bắt đầu giả gái.
Thế rồi── cũng là điều hiển nhiên thôi── danh sách video trên kênh của tôi giờ đây chỉ toàn những thumbnail đồng phục và bắp đùi.
Thế này cũng xấu hổ theo một kiểu khác.
Dù không thích thì chỉ cần ngừng giả gái là được, nhưng tôi không thể dừng lại được là vì tôi sợ phải đối mặt với thực tại. Rằng số người thực sự tìm đến âm nhạc của tôi mà không cần đến bắp đùi, có lẽ còn chưa đến một nghìn người.
Mà thôi, dù sao mình cũng không để tên thật, cũng chẳng có ý định hoạt động âm nhạc ở đâu khác ngoài trang video, bí mật tôi là Musa男 thì ngoài chị gái ra cũng không ai biết được, nên chắc không cần phải bận tâm đâu nhỉ… Tôi tự nhủ với bản thân như vậy và tiếp tục làm video.
Tôi đã xem nhẹ nó rồi. Sự rộng lớn, và cả sự nhỏ hẹp của thế gian này.
*
Đó là chuyện xảy ra ngay sau khi tôi vào cấp ba. Trong giờ học môn tự chọn nghệ thuật, tôi đương nhiên đã chọn âm nhạc, và có cơ hội lần đầu tiên trong đời được chạm vào cây đại dương cầm trong phòng nhạc. Cả trường tiểu học lẫn trung học của tôi, phòng nhạc đều chật hẹp nên chỉ đặt được đàn piano upright mà thôi.
Không thể kìm nén được thôi thúc muốn chơi thử, tôi đợi cho đến khi buổi học kết thúc và giờ nghỉ trưa bắt đầu, khi các bạn cùng lớp đã lục tục rời khỏi phòng nhạc, rồi mới nhẹ nhàng ngồi xuống ghế đàn.
Khi đối diện một lần nữa, mới thấy nó là một nhạc cụ khổng lồ.
Những nhạc cụ có phím mà tôi sở hữu là KORG KRONOS LS và YAMAHA EOS B500, cả hai đều có kích thước chỉ vừa đủ để vác trên vai, và khi chơi thì phía bên kia bàn phím vẫn là bức tường phòng tôi. Thế nhưng với đại dương cầm, thân hình đồ sộ với lớp sơn đen bóng của nó đã choán hết cả tầm nhìn. Cảm giác áp đảo đó trước hết đã làm tôi thót tim. Cứ lơ là một chút là có cảm giác như bị nó nuốt chửng mất.
Hơn nữa, phím đàn lại còn nặng kinh khủng. Ghê thật, nghệ sĩ piano có thể điềm nhiên chơi những cây đàn như thế này sao.
Chẳng nghĩ ngợi gì, tôi đã chơi thử. Một đoạn trong bài hát tự sáng tác của mình──
“...Hả? Murase-kun, bài đó là…”
Bất ngờ có tiếng gọi từ phía sau, tôi giật nảy mình đứng dậy, suýt chút nữa thì kẹp ngón tay vào nắp đàn piano.
Quay lại thì thấy cô giáo dạy nhạc Hanazono-sensei đang đứng đó.
“A, x-xin lỗi cô, em đã tự ý chạm vào ạ.”
“Không, chuyện đó thì không sao, nhưng bài hát vừa rồi là…”
Tôi giật thót, cứ thế lùi lại định bỏ chạy khỏi phòng nhạc. Hanazono-sensei đã tóm lấy tay áo blazer của tôi và giữ lại.
“Đoạn giữa trong bài ‘Rococo-style Slash’ của Musao phải không?”
Tôi chỉ muốn chui xuống gầm cây đàn piano và ôm đầu.
Bị biết rồi──.
Khoan, bình tĩnh nào. Thân phận của mình chưa bị lộ. Chỉ là cô ấy biết Musa男 thôi. Điều đó có nghĩa là Musa男 đã trở nên nổi tiếng như một nhạc sĩ trên mạng. Vậy nên việc tình cờ có một khán giả ở đây cũng không có gì lạ, và mình chỉ cần giả vờ cũng là một khán giả là được.
“V-vâng, cô cũng biết ạ. Em có xem trên video, bài đó khá hay nhỉ cô.”
Tôi đã cố gắng nói một cách tự nhiên nhất có thể. Thế nhưng, cô giáo lại thản nhiên nói:
“Em là Musao đúng không?”
Cuộc đời tôi thế là hết.
“...Hả? Không, à thì, em chỉ xem trên mạng thôi ạ.”
Tôi ngoan cố chối cãi.
“Cô cũng đã thử bắt chước đoạn piano đó nhưng không tài nào làm được. Nhưng đoạn vừa rồi của em thì hoàn hảo. Nhìn kỹ thì vóc dáng cũng giống hệt Musao, và hơn hết là đường xương quai xanh này.”
“Cô đừng có sờ chứ ạ!”
Vì cô đột nhiên luồn ngón tay vào cổ áo sơ mi của tôi, tôi đã lùi lại và đập gáy vào bảng đen.
“Chà, ra Musao đúng là con trai thật đấy nhỉ. Không ngờ lại là học trò của mình.”
Hanazono-sensei chăm chú quan sát toàn thân tôi.
Vì tôi không có đủ sự lì lợm để tiếp tục chối trong tình huống này, nên cuối cùng đành phải thừa nhận.
“À, ừm, sensei, cô sẽ giữ bí mật chuyện này giúp em chứ ạ…”
“Nếu chuyện video đó lan ra trường thì Musao sẽ nổi tiếng lắm đây. Lễ hội văn hóa cũng có cuộc thi giả gái nữa, em chính là ngôi sao hy vọng đấy.”
“X-x-xin cô đấy ạ.”
“Cô cũng không phải quỷ đâu nên sẽ giữ bí mật cho.”
“Em cảm ơn cô ạ!”
“Nhưng có điều kiện.”
Thật không may, Hanazono-sensei đúng là quỷ.
Thay cho việc giữ im lặng, điều kiện được đặt ra cho tôi là phải phụ trách toàn bộ phần đệm piano trong giờ học.
Trong giờ học âm nhạc của năm nhất, đầu tiên sẽ học bài quốc ca của trường, nhưng bản nhạc đệm cho bài này có số lượng nốt nhạc khủng khiếp đến mức năm dòng kẻ gần như đen kịt.
“Cái bản nhạc gì mà như do một đứa học sinh cấp hai mới tập tành dùng sequencer tạo ra thế này.” Chẳng phải là tôi của ba năm trước sao.
“Mấy năm trước có ý kiến muốn phối lại bài quốc ca thành hợp xướng bốn bè hỗn hợp, nên đã đặt hàng với một cựu học sinh đang học trường nhạc với giá rẻ mạt, kết quả là nhận lại một bản nhạc piano như thể để chơi khăm vậy đó.”
“Đúng là một câu chuyện tồi tệ… Là ai vậy cô? Em muốn mắng cho hắn một trận.”
“Là một người tên Hanazono Misao.”
“Là cô sao! Ờ thì, em…”
“Em có ý kiến gì nên cô sẽ nghe đây.”
“Em xin lỗi vì nhiều chuyện ạ, vâng, em không dám có ý kiến gì đâu ạ.”
“Mà thực ra chính cô là người sáng tác cũng chẳng muốn đàn một bản đệm phiền phức thế này đâu. Cô cũng chẳng ngờ là mình lại chỉ tìm được việc ở trường cũ. Thôi, cứ luyện tập đi nhé.”
Cô ấy đúng là một giáo viên tồi tệ. Sau đó, cô còn toàn chọn những bài hợp xướng có phần đệm khó kinh khủng như “Kawa-guchi” hay “Shinjiru”, làm tôi chỉ muốn khóc.
Thêm vào đó, tôi phải làm quen với độ nặng của phím đàn đại dương cầm, nên chỉ luyện tập ở nhà là không đủ, thành ra sau giờ học ngày nào tôi cũng phải đến phòng nhạc.
“Chỉ mới một tuần mà em đã chơi được khá ổn rồi đấy Musao. Quả nhiên.”
Dù có được khen một công việc bị đe dọa và ép buộc, tôi cũng chẳng vui vẻ gì cho cam.
“Với lại cô ơi, cô đừng gọi em là Musao nữa được không ạ. Lỡ đâu cô vô ý gọi tên đó ở nơi có người khác thì sẽ bị lộ mất…”
“Không phải Murase Makoto viết tắt là Musao sao?”
“Chỉ có mỗi chữ ‘Mu’ là đúng thôi ạ!”
“Vậy thì nhé, Muraosa.”
“Trưởng thôn của cái làng nào vậy? Làng không nghe người khác nói chuyện ạ?”
“Giờ học tuần sau, cô định cho lớp hát chay bản ‘Bốn mùa’ của Haydn,” cô giáo nói, hoàn toàn không nghe tôi nói gì mà lấy ra một bản nhạc. “Em hãy phối lại thành hợp xướng bốn bè đi nhé.”
Yêu cầu cứ thế này mà leo thang thì sẽ ra sao đây? Đến lúc tốt nghiệp cấp ba, có khi mình sẽ bị cô thản nhiên bảo viết một vở opera cũng nên? Tôi tái mặt.
*
“Này Murase, sau giờ học lúc nào cậu cũng ở phòng nhạc nhỉ.”
“Được Hana-chan-sensei kèm cặp piano riêng đúng không? Thích thật.”
“Có ngồi sát rạt cạnh nhau đàn chung không đấy?”
Các bạn nam cùng lớp cực kỳ ghen tị với tôi.
Hanazono-sensei mới nhậm chức được bốn năm, còn trẻ, tên, ngoại hình lẫn tính cách đều rất “hào hoa”, nên cô là một giáo viên cực kỳ nổi tiếng trong toàn trường, và cứ thế, cô đã nhanh chóng chiếm được trái tim của những học sinh năm nhất vừa mới nhập học, nhưng đối với tôi, người bị cô chiếm không phải trái tim mà là gáy, thì chỉ muốn nói “vậy thì mấy người đổi chỗ cho tôi đi” cho xong.
“Không phải được dạy kèm gì đâu,” tôi nói, phần lớn là sự thật. “Chỉ là mình tự luyện tập thôi. Trong lúc đó cô giáo làm việc khác ở phòng chuẩn bị bên cạnh.”
Thực tế thì phần lớn thời gian cô không làm việc mà là đọc truyện tranh, nhưng tôi cũng lấp liếm cho qua chuyện đó.
“Cậu có luyện tập chung với người phụ trách đệm đàn của khối chẵn không?”
Một người bạn cùng lớp bỗng nói.
“À, bạn ấy xinh lắm đấy. Tớ cũng chỉ nghe nói thôi.”
“Bạn nữ lớp nào thế?”
“Lớp 4 thì phải.”
“Chọn môn Âm nhạc sướng thế nhỉ? Lẽ ra mình không nên chọn Mỹ thuật.”
Sự hào hứng của họ ngày một tăng, nhưng tôi lại không biết người được nhắc đến trong câu chuyện là ai.
“Ừm, tức là ở khối chẵn cũng có một bạn đáng thương bị ép đệm đàn giống mình à?”
“Đúng đúng.”
“Bị ép gì chứ. Vui lên đi.”
“Hay là cậu còn bị Hana-chan-sensei ép làm cái gì khác nữa?”
“Mày đùa à, đổi chỗ cho tao!”
Câu chuyện có nguy cơ trật bánh sang một hướng không đâu, nhưng tổng hợp lại thông tin thì là thế này.
Trường tôi mỗi khối có 8 lớp. Môn tự chọn nghệ thuật có ba lựa chọn là Âm nhạc, Mỹ thuật, và Thư pháp, nên nếu học theo đơn vị một lớp như các môn thông thường thì số lượng học sinh quá ít, không hiệu quả, vì vậy các lớp sẽ được gộp lại thành tiết học chung của bốn lớp. Nói cách khác, chỉ riêng với môn nghệ thuật, một khối học sẽ được chia thành hai khối nhỏ. Cách chia này là các lớp 1, 3, 5, 7 và các lớp 2, 4, 6, 8, nên chúng được gọi lần lượt là khối lẻ và khối chẵn.
Và, cũng giống như tôi đang phải làm nhiệm vụ đệm đàn piano cho khối lẻ, thì ở khối chẵn cũng có một bạn nữ đang phải đảm nhận vai trò khổ sai đó.
“Mình chưa thấy bạn ấy bao giờ,” tôi nói. “Mình không có piano ở nhà nên mới phải luyện tập ở trường, còn bạn ấy chắc là tập ở nhà rồi.”
“Thế à. Chán nhỉ.”
“Mà nói chứ, ước gì mình cũng học khối chẵn. Nếu là phần đệm của bạn ấy thì mình cũng có hứng hát hò hơn.”
“Chứ Murase thì chán quá.”
Tôi cũng có thích làm việc này đâu chứ?
*
Tôi đã chạm trán cô gái ấy sớm hơn mình tưởng.
Tuần cuối cùng của tháng tư, sau khi hoàn thành bản chuyển soạn cho piano từ bản giao hưởng『Carmina Burana』mà Hanazono-sensei đã nhờ, tôi cầm tập nhạc đến phòng âm nhạc sau giờ học. Trong đó, tôi đã gài một trò chơi khăm nho nhỏ để trả thù Hanazono-sensei. Tôi đã viết nó không phải cho độc tấu, mà là cho song tấu. Vì đây là『Carmina Burana』cơ mà? Một bản giao hưởng đồ sộ như thế, làm sao tái hiện chỉ bằng hai tay cho nổi. Ít nhất cũng phải cần đến bốn tay. Thế nên, sensei cũng phải giúp một tay đấy nhé? – tôi định bụng sẽ nói vậy rồi giao cho cô phần bass được viết cực khó. Tôi nhất định muốn làm cho mụ cô đó phải bối rối một lần.
Thế nhưng, phòng âm nhạc không một bóng người.
Tôi trải tập nhạc mình mang theo lên giá của cây đàn piano và thử đợi một lúc.
Bên ngoài cửa sổ, tôi có thể nghe thấy tiếng hô hào chạy bộ của câu lạc bộ bóng chày và bóng ném. Tiếng chuông báo hiệu mẻ bánh mì mới ra lò từ nhà máy đối diện trường vang lên một cách bình yên. Một buổi chiều yên ả, trời trong xanh không một gợn mây.
Mãi mà chẳng thấy Hanazono-sensei xuất hiện, tôi thử gõ cửa phòng chuẩn bị âm nhạc ở phía sau bên trái. Không có phản ứng. Tôi nhẹ nhàng mở hé ra, bên trong cũng không có ai.
Cái quái gì thế này, rõ ràng mụ cô đó bảo mình mang đến ngay sau giờ học mà lại chuồn đi đâu mất.
Đành chịu, đợi vậy.
Tôi lách người vào phòng chuẩn bị. Căn phòng có diện tích bằng một nửa lớp học thông thường, với một chiếc bàn làm việc thô kệch và một cây piano điện nhỏ được đặt sát nhau ở giữa, xung quanh là những chiếc kệ thép. Chẳng hiểu sao lại có cả vòi nước, tủ lạnh và ấm đun nước, hơn nữa còn có trọn bộ Tam Quốc Chí và Thủy Hử của Mitsuteru Yokoyama, một nơi lý tưởng để giết thời gian.
Tôi ngồi xuống ghế và mở tập 26 của bộ Tam Quốc Chí.
Do mải mê với diễn biến nghẹt thở của trận Xích Bích, tôi đã không nhận ra có người vừa vào phòng âm nhạc bên cạnh. Tôi chỉ bừng tỉnh khi tiếng đàn piano vang lên.
Những hợp âm dày đặc kéo dài vài quãng tám vang lên với một sức mạnh như muốn phá tan cánh cửa, khiến tôi suýt đánh rơi cuốn truyện tranh.
Là bản『Carmina Burana』tôi đã chuyển soạn. Chắc chắn là nó.
Có ai đến sao? Là sensei à? Thị tấu mà có thể đàn hoàn hảo như vậy sao? Chết tiệt, lẽ ra mình nên viết khó hơn nữa.
Không, khoan đã. Đó là bản dành cho song tấu cơ mà? Ngoài sensei ra còn có ai khác nữa à?
Tôi rón rén đứng dậy, đẩy cửa và nhìn vào phòng âm nhạc.
Trước cây đàn piano, chỉ có một bóng lưng của một cô gái trong bộ đồng phục. Đôi tay thon thả của cô ấy đang lả lướt trên bàn phím. Tôi nín thở.
Cô ấy đang đàn một mình.
Bình tĩnh lắng nghe kỹ lại, quả thực cô ấy đã bỏ qua khá nhiều nốt trong bản chuyển soạn của tôi. Tuy nhiên, đó là một màn trình diễn nặng nề, dữ dội và sôi sục, không thể nào so sánh được với bản đầy đủ mà tôi đã soạn trên sequencer ở nhà.
Với một cảm giác không thể tin nổi, tôi đã lắng nghe tiếng đàn của cô ấy một lúc lâu. Khúc thánh ca của hàng ngàn con người đang phủ phục trước Nữ thần Vận mệnh như đang vang vọng trong đầu. Tôi thậm chí còn suýt cất tiếng hát theo.
Thế nhưng, màn trình diễn đột ngột dừng lại.
Cô gái ấy ngừng tay và quay lại nhìn tôi. Mắt chúng tôi chạm nhau.
Đó là một đôi mắt ấn tượng đến mức mọi âm thanh xung quanh tôi đột nhiên biến mất. Nó mang một vẻ trong suốt không đáy như mặt biển mùa đông nhìn qua lớp băng tan vỡ.
"...Cậu đã đứng đó im lặng lắng nghe từ nãy đến giờ à?"
Cô ấy nhíu mày hỏi.
"Ể... à, ừm,... cũng đại loại thế. Bản nhạc tôi viết cho song tấu mà nghe chẳng giống chút nào, nên tôi ngạc nhiên quá, bất giác..."
"Cái bản nhạc khó ưa này là cậu viết à?"
Cô ấy mở to mắt. Rồi hạ giọng nói tiếp.
"Hanazono-sensei có nhắc đến Musasabi-kun ở lớp 7... là cậu à?"
"Musa..." Mụ cô đó, mụ nghĩ tên người khác là cái gì thế hả? "Là Murase đây. Ừm, đúng rồi, tôi bị bắt làm đệm đàn với chuyển soạn cho các lớp lẻ... Cậu là người của các lớp chẵn à?"
Khi tôi hỏi, cô ấy gật đầu một cách chán chường.
"Bản tiếp theo phải chơi là cái này à?" cô ấy chỉ vào giá nhạc. "Lần đầu tiên tôi thấy một bản nhạc đầy ác ý thế này đấy. Tôi nghĩ Erik Satie có sống đến một trăm hai mươi tuổi thì cũng sẽ viết một bản nhạc thẳng thắn hơn thế này."
Còn tôi thì lần đầu tiên nghe một lời phê bình âm nhạc đầy ác ý như vậy đấy?
"Đặc biệt là đoạn quãng nhảy và tremolo ở phần bass thấp nhất, cảm giác như nó được làm cho khó chỉ để cho khó, nhằm mục đích quấy rối, thật kinh khủng. Ý đồ bệnh hoạn của người chuyển soạn như đang rỉ ra từ giữa các nốt nhạc."
"Quá đáng thật. Không còn cách nói nào khác à? Dù tất cả đều là sự thật."
"Là sự thật à? Đúng là kinh khủng thật..."
"À, không, cái đó thì..."
Đúng lúc đó, cửa phòng âm nhạc mở ra. Tôi đã thầm mừng vì được cứu khỏi tình huống khó xử – nhưng người bước vào lại là Hanazono-sensei, nên tình hình chẳng khá hơn chút nào.
"Yaho~. Cả hai đứa đều ở đây à, có vui vẻ không?"
Nhìn cái không khí này mà cô nghĩ là vui vẻ được à? Đầu cô có nhét quỹ từ thiện UNICEF không thế?
"Ồ, Carmina Burana xong rồi à? Rinko-chan đã thử đàn chưa? Thấy sao?"
"Vì người chuyển soạn đang ở ngay trước mặt nên em sẽ không nói thẳng ra," cô ấy nói và chỉ vào tôi. "Nhưng em nghĩ con bò nào mà nghe cái này thì thay vì cho sữa, nó sẽ cho ra xăng mất."
"Thà cậu cứ nói thẳng ra còn hơn đấy!" Chẳng hiểu gì sất nhưng tôi biết đó là một lời chửi rủa. Mà khoan, chẳng phải lúc nãy cậu vừa nói thẳng là "kinh khủng" trước mặt tôi còn gì?
"Khiến được Rinko-chan phải nói đến mức đó thì cũng ghê gớm thật đấy."
"Sao cô lại lái câu chuyện theo hướng như thể tôi đang được khen vậy? Không cần phải bao che cho tôi đâu. Tôi tự biết bản chuyển soạn của mình nó dở tệ như rác rưởi mà."
"Tôi chưa nói đến mức đó. Nếu tôi mà thực sự ra tay, tôi sẽ dồn cậu đến mức phải tự thú hết những tội quấy rối hay chụp lén mà cậu đã từng phạm đấy."
"Tôi có phạm tội đâu! Cái kiểu đối xử như tội phạm này từ đâu ra vậy?"
"Vì cậu viết ra một bản nhạc bệnh hoạn như thế này nên tôi nghĩ cậu cũng làm những chuyện đó thôi."
"Ý nghĩa của từ ‘bệnh hoạn’ bị tráo đổi rồi kìa?"
"Vậy tôi về đây. Tôi không muốn ở cùng phòng với một kẻ bệnh hoạn, mà việc của tôi cũng xong rồi."
Cô ấy nói vậy rồi bước về phía cửa phòng âm nhạc.
"Khoan đã Rinko-chan, mang bản nhạc về đi," Hanazono-sensei nói và chỉ vào bản chuyển soạn『Carmina Burana』của tôi trên giá nhạc. "Để cô đi copy."
"Không cần đâu ạ," cô ấy nói thẳng thừng. "Em nhớ rồi."
"...Nhớ rồi, á..."
Dù chỉ là một bản nhạc dài chưa đến năm phút, nhưng chẳng phải cô ấy vừa mới xem và đàn thử một chút thôi sao? Đúng là một lời khoác lác vô lý.
Có lẽ nhận ra ánh mắt nghi ngờ của tôi, cô ấy quay lại với vẻ mặt cực kỳ khó chịu, gạt tờ nhạc trên giá xuống sàn, và đập mạnh hai tay xuống phím đàn một cách thô bạo.
Đó không phải là khoác lác. Cô ấy quả thực đã thuộc lòng một cách hoàn hảo. Hơn nữa (chắc là để tiết kiệm thời gian), cô ấy đã đàn hết bản nhạc với tốc độ nhanh gấp ba lần.
Kết thúc màn trình diễn, cô ấy đẩy ghế kêu loảng xoảng rồi đứng dậy, đi lướt qua tôi đang chết lặng và rời khỏi phòng âm nhạc.
Khi bóng lưng cô ấy khuất sau cánh cửa, tôi mới có thể thở phào.
"Trí nhớ tốt đến thế thì giúp ích thật đấy. Đúng là Rinko-chan."
Hanazono-sensei nói một cách thản nhiên và nhặt những tờ nhạc vương vãi trên sàn.
"...Cậu ta, là ai vậy ạ..."
Tôi hỏi bằng một giọng mệt mỏi đến mức chính tôi cũng phải ngạc nhiên.
"Trong giới cổ điển thì cũng là người có chút tiếng tăm đấy, Saejima Rinko-chan. Musao không phải dân trong ngành nên không biết à."
"Ể...? Là nghệ sĩ piano chuyên nghiệp ạ? Đàn hay kinh khủng."
"Ừm không. Người ta từng nói con bé rồi sẽ thành chuyên nghiệp thôi. Kiểu thần đồng hết thời ấy mà. Từ hồi tiểu học đã càn quét hết các cuộc thi rồi."
"Hể..."
Tôi nhìn về phía cánh cửa đã đóng chặt. Thần đồng – à. Với kỹ năng đó thì cũng dễ hiểu thôi.
"Nhưng tại sao một người như vậy lại học ở một trường cấp ba bình thường như trường mình? Lẽ ra phải vào trường chuyên nhạc hay gì đó chứ."
"À thì, cũng có nhiều chuyện lắm. Nhiều chuyện lắm," sensei mỉm cười đầy ẩn ý. "Và cô đang lợi dụng những chuyện đó để nhờ con bé đệm đàn đây."
"Cô đúng là đồ tồi tệ hết chỗ nói mà!"
"Nhưng mà cũng phí thật nhỉ. Kỹ năng cũng có giảm đi đâu. Một bản nhạc toàn những thứ màu mè khoe mẽ thế này mà cũng bình thản thị tấu–" sensei liếc nhìn bản nhạc rồi nhận ra ngay. "Ủa, đây là bản song tấu mà."
"À, vâng, cái đó thì..."
Sau cuộc đối đầu với Rinko, nhuệ khí của tôi đã tan biến sạch, mục đích ban đầu là làm khó sensei cũng trở nên chẳng còn quan trọng nữa.
"Em nghĩ là để tái hiện lại sự hoành tráng, mãnh liệt và nguyên thủy của Carl Orff thì độc tấu không đủ..."
Tôi viện cớ bằng những lời lẽ nghe có vẻ chuyên môn.
"Hừm. Tức là định để phần khó hơn cho cô đây à?"
"Ơ, vâng, thì... sensei đàn hay hơn em mà..."
Thôi chết, bị đọc vị rồi sao.
"Vậy, thử đàn xem nào," Hanazono-sensei nói rồi bắt tôi ngồi vào ghế piano. Còn cô thì lại đứng sau lưng tôi.
"Dạ, ghế của sensei đâu ạ?"
"Cô sẽ đứng đàn. Vì," sensei chỉ vào bản nhạc. "Phần khó hơn là của cô mà, đúng không?"
"Vâng, nên phần bass là của..."
"Phần khó nhất là tay trái của bè bass, tiếp theo là tay phải của bè treble đúng không? Nếu cô đàn cả hai phần đó thì chỉ có cách này thôi chứ."
Hả? Khoan, cái gì cơ?
Sensei nhoài người qua lưng tôi, dang rộng hai tay về phía hai đầu bàn phím (phần bass thấp nhất và phần treble cao nhất). Ý là tôi phải phụ trách phần âm vực giữa – tay phải của bè bass và tay trái của bè treble sao? Ừ thì, nếu phân chia kỳ cục như vậy thì đúng là chỉ có cách này, nhưng nếu ngồi cạnh nhau bình thường và phân chia từng bè một cách bình thường thì–
"Rồi, một, hai, ba."
Sensei đếm nhịp rồi bắt đầu đàn. Tôi cũng vội vàng vào theo.
Nhưng tôi chẳng thể tập trung vào việc đàn được. Cằm của sensei đang đặt trên vai tôi, hơi thở của cô phả vào sau tai tôi, và mỗi khi âm vực bị thu hẹp lại, cánh tay của sensei lại quàng qua cổ tôi, rồi còn có thứ gì đó mềm mại liên tục ấn vào xương bả vai khiến tôi không tài nào tập trung vào nốt nhạc được nữa.
Cánh cửa mở ra.
Tôi giật mình dừng tay, chỉ còn lại sensei tiếp tục đàn, khiến cho phần âm vực giữa bị mất đi, một màn trình diễn cụt lủn vang lên một cách vô ích. Rinko bước vào phòng, khẽ cau mày khi nhìn thấy chúng tôi, nhưng không nói lời nào mà tiến thẳng đến cây đàn piano, nhặt lại chiếc điện thoại có vẻ như đã để quên, rồi quay gót đi về phía cửa.
Trước khi ra khỏi phòng, cô ấy liếc nhìn tôi qua vai với một ánh mắt khinh bỉ lạnh lùng.
"Ra là cậu chuyển soạn thành bản song tấu để làm mấy trò bệnh hoạn này à? Đúng là đồ hạ đẳng."
"...Kh-không, cái này là hiểu lầm–"
Cánh cửa đóng sầm lại, không cho tôi một giây để giải thích.
"Này Musao, đừng có đứng dậy chứ. Khó đàn quá."
"Sao trong tình huống thế này mà cô vẫn còn đàn được vậy!"
"Dù có chuyện gì đau khổ hay buồn bã xảy ra, cũng không được dừng âm nhạc lại. No music, no life."
"Cuộc đời tôi về mặt xã hội thì 'no life' từ lâu rồi! Đây có phải lúc để nói mấy câu sến súa không, người ta hiểu lầm hết cả rồi kìa!"
"Đâu phải hiểu lầm đâu nhỉ? Musao là một tên biến thái, đó là sự thật mà."
"Ở đâu ra chứ!"
"Giả gái."
"À, không, cái đó thì..."
Vì đó là sự thật nên tôi không thể mạnh miệng phủ nhận, nhưng mà.
"Đúng là tôi có làm nhưng không phải vì tôi muốn làm mà là vì muốn được người khác xem, à, ý tôi là xem video..."
"Thế nên cậu mới giả gái để người ta xem video giả gái của cậu chứ gì."
"Kh-không phải,... cũng không phải là không phải nhưng, động cơ không phải như thế, mà là một cách trong sáng để..."
"Cậu giả gái vì ham muốn thể hiện bản thân một cách trong sáng, đúng không?"
"Cách nói kìa!"
Tiếp tục câu chuyện theo hướng này cũng chỉ bị trêu chọc thêm, nên tôi đành bỏ cuộc.
"Với lại đừng có nói chuyện đó ở trường chứ, chẳng phải cô đã hứa sẽ không tiết lộ để tôi giúp cô trong giờ học rồi sao. Tôi cũng đã nói bao nhiêu lần là đừng gọi tôi là Musao nữa rồi mà."
"Eeeh~"
Sensei bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng.
"Musao gọi vừa dễ vừa hay mà. Hay là dùng các biến thể khác nhé?"
"Biến thể là sao ạ?"
"Sâu bọ."
"Chia động từ năm đoạn chắc. Mà còn chẳng có chút sáng tạo nào, chỉ là chửi nhau thôi mà!"
"Mặt cau có."
"Tất nhiên rồi! Lỗi tại ai chứ!"
"Vô kỷ luật."
"Này, cái gì cơ? Mười lăm năm qua tôi sống rất mực cẩn trọng đấy nhé!"
"Mussorgsky."
"Ai là ‘Đêm trên núi Trọc’ hả! Dòng họ nhà tôi ai cũng tóc rậm rạp nhé!"
"Ủa, cô đâu có ý chửi đâu khi nói Mussorgsky, Murase-kun hơi quá đáng rồi đó?"
"Ể, à... v-vâng ạ. Em đã có lời lẽ thất lễ. Em xin lỗi Mussorgsky."
"Cô nói với ý là ‘cả đời không có duyên với phụ nữ lại còn nghiện rượu’ cơ."
"Thế thì chẳng phải là chửi thẳng mặt còn gì! Cô mới là người phải xin lỗi Mussorgsky ấy!"
"Thấy chưa? So với cách nói của cô thì cái miệng độc địa của Rinko-chan có là gì đâu. Nên là hãy hòa thuận với con bé nhé."
"Cái kiểu dẫn dắt câu chuyện gì thế này?"
So với Hanazono-sensei thì hầu hết mọi người đều có vẻ tử tế hơn nhiều.
"Với lại, bảo là hòa thuận nhưng bọn em có điểm chung nào đâu. Lớp khác nhau, giờ học nhạc cũng riêng."
"Chẳng phải có cô là điểm chung sao," sensei chỉ vào ngực mình. "Cùng là những người bị nắm thóp và bị bóc lột, chẳng phải có thể đồng cảm với nhau sao?"
"Chính người đang bóc lột mà cũng có thể bình thản nói ra những lời như vậy nhỉ..."
Cô có thể bớt làm cái vẻ mặt "tôi nói thế là vì nghĩ cho các người cả đấy" được không, tôi thực sự tức điên lên đấy?
Dẫu vậy, cá nhân tôi vẫn muốn có thêm một cơ hội nữa với Rinko.
Tôi liếc nhìn bản nhạc đang trải bừa bộn trên giá.
Tôi không muốn kết thúc mọi chuyện bằng việc dúi vào tay một nghệ sĩ piano tài năng như vậy một bản nhạc toàn những thứ khoe mẽ giả tạo. Tôi không muốn bị coi là một kẻ chỉ có thể viết ra những bản chuyển soạn rác rưởi như Murase Makoto.
*
Tôi thức trắng đêm để viết lại bản đệm thành bản độc tấu, và ngày hôm sau, ngay sau giờ học, tôi liền đi đến phòng âm nhạc. Tôi đã nhờ Hanazono-sensei nhắn Rinko đến phòng âm nhạc sau giờ học.
Tuy nhiên, có vẻ như cô ấy không được báo rằng người hẹn là tôi, nên khi Rinko bước vào phòng âm nhạc và nhìn thấy tôi đang đợi, cô ấy khẽ mở to mắt rồi thở dài.
"Là cậu gọi tôi à? Hôm nay có chuyện gì? Nếu là chuyện không thỏa mãn với chỉ mình sensei mà còn muốn dính sát vào tôi một cách bệnh hoạn để song tấu thì tôi từ chối nhé, nhưng nghe nói cậu có một cuộc đời thảm hại chưa từng có duyên với phụ nữ, mà tôi cũng không muốn cậu phạm thêm tội ác tình dục nào nữa, nếu là thú nhồi bông Nemo thì tôi có thể cho mượn."
Tôi chẳng biết nên bắt bẻ từ đâu nữa.
"...Tại sao lại là Nemo?"
"Cậu hỏi chỗ đó à? Tức là những phần khác cậu thừa nhận rồi?"
"Không phải! Tôi hỏi từ chỗ có vẻ vô hại nhất thôi!"
"Nemo là cá hề mà. Nghe nói cá hề có thể chuyển giới từ đực sang cái, nên tôi nghĩ nó rất hợp với cậu, một người giả gái để tự an ủi mình."
"Chẳng có chỗ nào là vô hại cả! Ể, khoan, khoan đã, tại sao cậu lại biết chuyện đó?"
Một dòng mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng tôi. Chẳng lẽ là Hanazono-sensei? Mụ cô đó, đã hứa sẽ giữ bí mật mà lại đi bô bô ngay lập tức à?
Nhưng Rinko chỉ nhún vai và nói.
"Musa-otoko từng một thời nổi tiếng trong giới thi piano. Trông rõ ràng chỉ là học sinh cấp hai, cấp ba mà lại công bố những bản nhạc gốc bệnh hoạn lấy sample từ các nhà soạn nhạc dị hợm như Boulez hay Ligeti, nên người ta đồn đó chắc chắn là một trong những gương mặt quen thuộc của các cuộc thi. Dù vậy, kỹ năng piano thì lại cực kỳ tệ, nhưng người ta lại cho rằng chắc là cố tình đàn dở để che giấu thân phận."
"...Xin đa tạ vì đã đánh giá quá cao tôi như vậy..."
Thật ra tôi đàn dở thật mà.
"Cuối cùng thì trong giới của tôi, danh tính của Musa-otoko vẫn là một bí ẩn, nhưng hôm qua khi xem bản nhạc đó, tôi đã chắc chắn. Cái kiểu chuyển soạn y hệt Musa-otoko. Xem lại video thì thấy vóc dáng cũng không sai vào đâu được."
Tôi chịu hết nổi rồi. Cái giới âm nhạc này sao mà nó hẹp thế...
"Cả sở thích tình dục lẫn gu âm nhạc đều bệnh hoạn, cậu sống có thấy khổ không? Hay là kiểu âm nhân âm thành dương?"
"Đừng có nói là âm! Tôi thích nên tôi mới làm! À, không, cái ‘thích’ đó là nói về âm nhạc chứ không phải giả gái, nên làm ơn đừng có làm cái vẻ mặt đó."
"Vậy hôm nay cậu gọi tôi ra đây là lại định ép buộc tôi theo cái sở thích bệnh hoạn của cậu à? Chẳng lẽ cậu định bắt cả tôi giả gái sao?"
"Vốn dĩ cậu đã là con gái rồi còn gì! Aizz, nói chuyện không tiến triển gì cả!"
Tôi đưa bản nhạc ra, Rinko nhận lấy với vẻ mặt nghi ngờ.
"Bản Carmina Burana hôm qua à? Cậu cất công viết lại thành bản độc tấu làm gì? Dù cậu không làm thế thì tôi cũng có thể tự mình chuyển soạn rồi đàn được mà."
"Tôi viết lại chính vì không muốn cậu làm qua loa đấy."
Tôi ngắt lời. Rinko chớp mắt, rồi lại nhìn xuống bản nhạc. Tôi có thể thấy ánh mắt cô ấy đang lướt qua các nốt nhạc.
Một lúc sau, cô ấy ngồi xuống ghế piano, trải bản nhạc của tôi lên giá.
Trên màu xương của phím đàn, những đầu ngón tay trắng lạnh, thon dài đan vào nhau.
Tôi tự hỏi, tại sao tiếng đàn của cô ấy lại khác của tôi đến thế. Ngay cả trước khi gõ phím, tôi đã biết. Một không khí đặc biệt căng tràn. Nếu trong âm nhạc, dấu lặng cũng quan trọng như nốt nhạc, thì sự tĩnh lặng tích điện trước khi bản nhạc bắt đầu cũng là một phần của âm nhạc.
Những ngón tay của Rinko chạm vào phím đàn.
Một cú forte-piano thật tĩnh lặng. Đây chính là năng lượng đầy mâu thuẫn cần có cho nốt nhạc đầu tiên của『Carmina Burana』. Theo sau là sự tranh đấu bất hòa của dàn nhạc và hợp xướng. Từ giữa những nốt nhạc va chạm vào nhau, sự cuồng nhiệt sủi bọt trào ra, vỡ tung và thiêu đốt không khí. Cho đến lúc đó, tôi không hề biết rằng cây đàn piano lại chứa đựng một sức biểu cảm lớn đến vậy. Dòng chảy của những hình ảnh tưởng chừng như quá sức chịu đựng đối với thân hình khổng lồ đen bóng ấy, căng tràn như sắp vỡ tung và rò rỉ ra ngoài. Phải cần đến xương của bao nhiêu trăm, bao nhiêu ngàn, bao nhiêu vạn người mới có thể lắp ráp nên nhạc cụ này? Tiếng hát đau thương của những người đã khuất hiến tế rít lên trong gió.
Trong suốt đoạn kết của chương thứ hai, tôi gần như không thể thở, bị cuốn vào tiếng đàn của Rinko, chỉ biết lắng nghe. Như để đè bẹp dư âm của hợp âm cuối cùng, một tiếng cọt kẹt nặng nề vang lên. Nghe như tiếng sàn của giá treo cổ sập xuống, nhưng khi trở về thực tại và nhìn kỹ lại, thì đó là tiếng Rinko đóng nắp phím đàn piano.
Cô ấy xếp chồng các tờ nhạc, gõ nhẹ cho chúng ngay ngắn, rồi nhìn tôi và nói.
"...Vậy, cái này tôi mang về được chứ?"
Tôi nhắm chặt rồi lại mở mắt nhiều lần, cố gắng làm quen lại với thực tại còn vương vấn cảm giác khác lạ. Dư âm của tiếng đàn vẫn lơ lửng xung quanh như những mảnh vụn kim loại, châm chích vào da thịt tôi.
"...À, à ừm. Cậu cứ mang về đi."
Chỉ một câu trả lời ngớ ngẩn thì vẫn còn khó xử, nên tôi nghĩ phải nói thêm gì đó và buột miệng nói ra điều mình nghĩ.
"Tôi định làm một bản nhạc đơn giản hơn hôm qua, nhưng... cậu không nhớ được à?"
"Cậu đang nói gì vậy?" Rinko nhíu mày trách móc. "Nếu là một bản nhạc đàng hoàng, thì đâu phải chỉ thuộc lòng là xong, đúng không?"
Mãi sau khi cô ấy rời đi và cánh cửa đóng lại, tôi mới hiểu được ý nghĩa lời nói của cô ấy. Vì vậy, tôi đã không thể đáp lại một lời nào. Lần này, cô ấy đã công nhận bản chuyển soạn của tôi là một bản nhạc đàng hoàng. Cô ấy đã nói rằng nó xứng đáng để mang về và đọc lại một lần nữa.
Tôi nhẹ nhõm ngồi xuống ghế piano.
Tôi có cảm giác như hơi ấm của Rinko vẫn còn vương lại. Và cả dư âm của tiếng đàn nữa.
Tôi mở nắp đàn, nhẹ nhàng đặt tay lên phím. Nhưng sau khi nghe một màn trình diễn như vậy, tôi chẳng còn hứng thú để đàn bất cứ thứ gì.
Một nghệ sĩ piano tài năng đến thế đã đánh giá cao bản chuyển soạn của tôi. Bây giờ, cứ thành thật vui mừng vì điều đó đã. Dù sao thì chẳng bao lâu nữa tôi cũng sẽ phải đàn bản đệm này trong giờ học, và chắc chắn Hanazono-sensei sẽ so sánh với màn trình diễn của Rinko và dìm hàng tôi không thương tiếc, nhưng bây giờ, cứ tạm thời không nghĩ đến đã.
Rồi tôi chợt nghĩ.
Saejima Rinko, chắc chắn là một tài năng hàng đầu. Ngay cả một người ở trình độ của tôi cũng có thể nhận ra. Màn trình diễn của cô ấy không chỉ có kỹ thuật cao, mà còn cảm nhận được một thứ gì đó rất đặc biệt. Đó không phải là thứ âm nhạc nên bị lãng phí trong một phòng âm nhạc của một trường cấp ba bình thường ở một góc nào đó của Tokyo.
Chuyện gì đã xảy ra?
Tại sao cô ấy lại bị giam cầm ở một nơi như thế này?
Đây là một thuật ngữ rất rộng, dùng để chỉ các thể loại nhạc điện tử chủ yếu dùng nhạc cụ điện tử để tạo ra âm thanh. Nó bao gồm nhiều phong cách khác nhau và thường mang tính thử nghiệm, không nhất thiết phải dành cho sàn nhảy Là một nhánh của nhạc house, nổi bật bởi âm thanh bass lặp đi lặp lại và méo đặc trưng (thường được tạo ra từ synthesizer Roland TB-303). Thể loại này có tiết tấu mạnh mẽ, thôi miên và phổ biến trong văn hóa rave (tiệc nhảy) cuối những năm 80 và đầu 90 男 ở đây hình như nghĩa là con trai Đây là loại đàn piano có khung và dây đàn được đặt theo chiều dọc, vuông góc với phím đàn. Nhờ thiết kế này, nó chiếm ít diện tích 2 cây đàn keyboard điện tử (còn gọi là synthesizer) Đây là một công cụ (thường là phần mềm trên máy tính) cho phép người dùng ghi lại, chỉnh sửa và phát lại các nốt nhạc theo một trình tự định sẵn. Đây là một kỹ thuật chơi nhạc, trong đó một nốt nhạc được lặp đi lặp lại rất nhanh, hoặc luân phiên nhanh giữa hai nốt (hoặc hai hợp âm) Một thuật ngữ âm nhạc (ký hiệu là fp), chỉ dẫn người chơi đàn phải đánh một nốt nhạc thật mạnh (forte) rồi ngay lập tức chuyển sang nhẹ (piano).