User: Han Kain (Trí Tuệ)
Ngày: 97
Vị trí hiện tại: Tầng 1, Phòng 104 – Phòng Nguyền Rủa ‘Trường THPT Khách sạn Luyện thi Danh tiếng’
Lời khuyên Hiền triết: X
- Han Kain
"Hỡi Mặt Trời Thiêng Liêng..."
Những giọt nước mắt vui mừng rơi xuống khuôn mặt Aurelia, người đang ngước nhìn ngọn lửa.
'Mặt Trời Thiêng Liêng'
Là Di Sản của căn phòng này sao?
Có vẻ là một vật phẩm xuất hiện khi một số lượng tín đồ tà giáo nhất định chết đi.
Một nhóm tôn giáo hẳn sẽ có một thánh vật xuất hiện để cứu rỗi họ trong khoảnh khắc giáo phái đứng trước bờ vực tồn vong, như trong truyền thuyết vậy.
Tôi đã hiểu ra lý do tại sao lại xảy ra một chuyện không thể hiểu nổi khi chúng tôi dồn Aurelia đến gần cái chết trong lần thử đầu tiên rồi.
Khi Thánh Nữ bị dao của tôi đâm và rơi vào nguy hiểm, thánh vật hẳn đã nhận định tình huống đó là nguy cơ diệt vong của giáo phái, qua đó tạo điều kiện cho Đấng can thiệp.
Ban đầu, ngọn lửa chỉ yếu ớt như que diêm, nhưng bỗng bùng lên trong nháy mắt như thể hút lấy ánh sáng từ bốn phương tám hướng.
Trong chớp mắt, ngọn lửa lan rộng trở nên dữ dội, tỏa ra một khí thế áp đảo không thể nào hiểu nổi.
Tất cả mọi người đều đông cứng lại như tượng.
Tôi nhìn vào mặt trời. Tôi nhìn vào mặt trời. Tôi nhìn vào mặt trời. Tôi nhìn vào mặt trời.
Mặt trời đã đến gần tôi.
Bàn tay tôi tự nhiên đưa ra và nắm lấy mặt trời.
[Con trai của ta, thời cơ đã đến rồi.]
Tôi nhìn Mặt Trời Thiêng Liêng trong tay mình.
Tôi nhìn thấy ánh sáng chạm đến bầu trời xa xăm.
Mới lúc trước tôi còn đang ở giữa một thành phố ngầm không thể nhìn thấy bầu trời.
Vậy mà không hiểu sao, tôi lại nhìn thấy ánh sáng soi sáng cả thế gian từ thiên đường.
[Con trai ta, tại sao ánh mắt của ngươi lại hướng lên? Ánh sáng đã ở ngay trong tay ngươi rồi. Ngươi không cần phải mỏi cổ nhìn lên thiên đường làm gì.]
Tôi ngơ ngác hạ tầm mắt xuống mặt đất.
Ngay khi mặt trời nhỏ bé xuất hiện, cả Aurelia và các đồng đội của tôi đều bất động tại chỗ như đá.
Tất cả mọi người đều đông cứng lại rồi sao?
Không phải. Lúc đó tôi mới nhận ra không phải tất cả mọi người đều đã cứng đờ, mà là tốc độ của tôi đang trở nên nhanh đến mức không tưởng.
"Ngươi rốt cuộc đã làm gì ta..."
[Đừng sợ hãi. Hãy nhìn lại chính bản thân ngươi đi.]
Như thể tôi đang ở góc nhìn thứ ba, tôi cảm giác cả người bay bổng lên trời -
Tôi cảm nhận được Đấng đang hòa vào tôi từ bên trong.
Giáng Lâm: 2 -> 1
Aurelia gào khóc bò đến trước mặt tôi.
"Cha... Cha! Người vẫn luôn ở đây! Người đã không bỏ rơi con!"
Sự tuyệt vọng trên gương mặt xinh đẹp của cô ta được gột rửa sạch sẽ, thay vào đó là lòng tôn thờ sâu sắc và cảm giác chiến thắng tràn ngập.
[Aurelia, đứa con gái trung thành của ta.]
"Cha!"
[Giờ ngươi chỉ còn lại một bước cuối cùng.]
--- Phập!
Trong nháy mắt, ngón tay tôi duỗi ra đâm xuyên qua cổ Aurelia.
Đấng đang cố gắng giải quyết căn phòng này!
***
Chậm quá.
Mọi biến đổi của toàn bộ thế gian này đều chậm đến mức không chịu thể chịu đựng nỗi.
Đây là cách thần linh nhìn nhận thế giới sao?
Như thể vạn vật đã dừng lại vậy.
Tất nhiên tôi biết thế giới thật sự không hề chậm lại.
Chỉ là tôi đã trở nên quá nhanh mà thôi. Từ lúc Đấng kiểm soát cơ thể tôi và đâm xuyên qua cổ Aurelia, về mặt thời gian thực tế, cùng lắm cũng chỉ trôi qua khoảng 5 giây thôi.
Vậy mà, ngay cả tại khoảnh khắc này, với tâm trí đang bay bổng, tôi vẫn chứng kiến cảnh tượng những giọt máu văng ra từ từ như trong một đoạn phim quay chậm.
Giọng nói của Đấng, kẻ đang chiếm giữ cơ thể tôi, vang vọng trong tâm trí tôi.
[Đừng sợ hãi. Cách giải quyết của căn phòng này đã lộ diện rồi. Giết Aurelia và xử lý tàn dư của giáo phái là căn phòng này sẽ được phá giải. Ngươi sẽ nhận được Di Sản, ‘Mặt Trời Thiêng Liêng’. Bề trên này xin gửi lời chúc mừng trước.]
Cách giải quyết căn phòng này là phải xử tử Aurelia và tiêu diệt giáo phái sao?
[Khá rõ ràng, đúng không? Vốn dĩ kịch bản của Phòng 104 không hề quá phức tạp. Nếu chọn cách đơn giản, các ngươi chỉ cần dùng sức mạnh áp đảo Aurelia và các tín đồ là được. Nếu các ngươi dùng não một chút thì cũng có cách dùng những thế lực bên ngoài.]
Nhưng chẳng phải thánh vật sẽ xuất hiện khi Aurelia gặp nguy hiểm sao? Vậy nên lần thử đầu tiên mới thất bại mà?
[Thánh vật luôn xuất hiện ở thành phố ngầm này.]
Thành phố ngầm là "căn cứ địa" của Aurelia.
Aurelia tuyệt đối không thể bị đánh bại hoàn toàn nơi này.
Vì ngay khoảnh khắc cô ta hấp hối, thánh vật của giáo phái sẽ xuất hiện và giải quyết mọi khủng hoảng.
Cách giải quyết đúng đắn là phải bằng cách nào đó lôi Aurelia ra khỏi lãnh thổ của giáo phái rồi xử lý cô ta ở đó.
Đồng thời, tất cả những suy nghĩ này đều vô nghĩa!
Lý do thì tôi vẫn chưa thể hiểu được, nhưng rõ ràng mục tiêu của Đấng chính là giải quyết căn phòng.
Trong tình huống này, việc trăn trở ‘làm thế nào để giải quyết’ thì có ý nghĩa gì chứ?
Ngươi đang suy tính gì? Rốt cuộc tại sao ngươi lại muốn giải quyết căn phòng này?
[Con trai, cẩn thận giọng điệu của ngươi đi. Ta đã hứa sẽ ban cho ngươi một vinh quang vô tận rồi.]
Có vẻ như Đấng không có ý định giải thích thêm.
Bình tĩnh lại, tôi suy xét những lựa chọn của mình.
Sự tăng tốc ý thức đột ngột do Giáng Lâm gây ra cũng đang ảnh hưởng đến tôi.
Giọt máu đầu tiên chảy ra từ vết thương của Aurelia đến giờ vẫn chưa rơi xuống sàn.
Tôi vẫn còn thời gian.
Rốt cuộc mục đích thật sự của Đấng là gì?
Cướp đoạt cơ thể của mình sao?
Nhưng làm sao có thể?
Một khi căn phòng được phá giải thì Tù Nhân sẽ biến mất mà.
Đấng định dùng cách nào để cướp đoạt cơ thể mình?
Không biết nữa.
Với kiến thức hạn hẹp của tôi, giải quyết căn phòng đồng nghĩa với sự biến mất của Tù Nhân.
Nhưng bây giờ không phải là lúc lãng phí thời gian để cố hiểu kế hoạch của Đấng.
Bây giờ là lúc phải hành động.
Một cuốn sách hiện ra trước mặt tôi.
Đấng nhíu mày.
***
Ngay khi tôi kích hoạt Năng Lực Hóa Thần, ý thức tôi bay bổng lên.
Thoát khỏi xiềng xích của Đấng, từ một nơi cao, tôi có thể nhìn xuống chính mình.
Tôi quan sát tình hình.
Đấng, kẻ đang điều khiển cơ thể tôi, một tay đang nắm lấy ‘Mặt Trời Thiêng Liêng’ và đâm xuyên cổ Aurelia với tay còn lại.
“...”
Tôi nhìn thấy những sợi chỉ.
Năng Lực Hóa Thần, khi lần đầu lĩnh hội một phần của nó, các đồng đội của tôi đã nói sức mạnh này giống như trò múa rối phải không?
Tôi nhìn thấy những sợi chỉ nối liền ý thức và cơ thể, những đường dây nối liền linh hồn và thể xác.
Thứ đang điều khiển cơ thể của tôi lúc này là một sợi chỉ rực cháy như ngọn lửa.
Một sợi chỉ vươn ra từ thánh vật, ‘Mặt Trời Thiêng Liêng’ và kết nối với cơ thể tôi.
Phải làm gì đây?
Tôi nhận ra theo bản năng.
Quỷ Thư như đang chỉ cho tôi biết phải làm gì.
Một sợi chỉ đen vươn ra từ Quỷ Thư.
Ngay khoảnh khắc sợi chỉ đen như mực chạm vào cơ thể tôi một lần nữa, tôi đã ra lệnh cho cơ thể mình.
“Đừng cử động!”
Cùng với chỉ thị đó, cơ thể tôi bất động như tượng.
Đồng thời, sợi chỉ rực lửa do Đấng điều khiển cũng giật giật!
Sợi chỉ đen và sợi chỉ rực lửa va chạm như thể đang đọ sức để giành quyền kiểm soát.
Toàn bộ cơ thể tôi lảo đảo, rồi máu bắt đầu chảy ra từ bảy lỗ.
Xung đột giữa sức mạnh của Quỷ Thư và sức mạnh kiểm soát của Đấng đã khiến cơ thể tôi phải chịu một áp lực kinh khủng.
Khoảnh khắc tiếp theo, Đấng lùi bước.
Khác với tôi, người không màng đến cái chết và có thể hồi sinh ở ngoài căn phòng, Đấng không muốn cơ thể tôi chết đi.
Nhờ đó, dù chỉ là mượn sức mạnh của Quỷ Thư, tôi, với tư cách là một pháp sư loài người, đã khiến một vị thần rút lui.
... Trong một tình huống hỗn loạn, việc nắm bắt được ý đồ của kẻ thù là vô cùng quan trọng.
Chỉ cần cản trở kế hoạch của bọn chúng thôi cũng đã là tạm ổn rồi!
Sự thật rằng Đấng không mong muốn cơ thể tôi chết đã cho tôi một phương hướng rõ ràng.
Tôi phải giết chết chính cơ thể mình.
Mệnh lệnh mâu thuẫn của tôi và Đấng đã làm cơ thể tôi bất động trong khoảng ba giây.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Aurelia với một lỗ thủng trên cổ, làm một vẻ mặt đầy hoang mang rồi điên cuồng chạy đi đâu đó.
Cô ta đang có suy nghĩ gì, sau bị thần linh của mình phản bội và mất đi những tín đồ?
Không thể biết được. Và bây giờ không phải là lúc mình lo lắng cho người khác.
Dù có một lỗ thủng trên cổ, nhưng cô ta không những không chết mà còn có thể chạy được, có vẻ như tàn dư của sức mạnh siêu việt vẫn còn lại trong người cô ta.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, lỗ thủng trên cổ cô ta đã dần khép lại.
--- Phừng!
Mặt trời chuyển động.
Tôi cảm nhận được cơn thịnh nộ của mặt trời soi rọi vạn vật.
Mặt trời không hiện diện ở bất cứ nơi nào khác, giờ đây đang nhắm vào linh hồn pháp sư đã thoát khỏi thể xác.
[Ngươi chỉ đang tự gây khó dễ cho chính mình thôi!]
Mọi chuyện sẽ không diễn ra theo ý ngươi muốn đâu.
[Đừng có kiêu ngạo. Đừng lầm tưởng rằng kiến thức tà ác mà ngươi lĩnh hội được hoàn toàn là do tài năng của ngươi!]
Một sự giác ngộ mơ hồ lan khắp người tôi, như một đám mây mờ ảo.
Là vì Đấng và mình cùng chia sẻ chung một cơ thể sao?
Hay là vì dư chấn của Giáng Lâm mà tinh thần của tôi và Đấng đã hòa lẫn vào nhau một cách vụng về?
Vô số bí mật mà Đấng đã che giấu đang dần dần thấm vào trong tôi.
Tôi bắt đầu nhận ra bản chất của ‘ván cờ’ mà Đấng đã tạo ra.
Đồng thời tôi cũng biết được bây giờ mình cần phải làm gì tiếp theo.
Một sợi chỉ khác vươn ra từ Quỷ Thư.
Sợi chỉ bay về phía một con chim đang ẩn náu ở một góc của thành phố ngầm vì cảm thấy sợ hãi trước trận chiến của các siêu nhân.
Con chim đang trốn cùng Lee Eunsol và Kim Sanghyun.
--- Két!
***
Ngay khi vừa nhập vào cơ thể Pero, tôi mổ mái tóc của chị không thương tiếc mái tóc.
“Áááá~! Cái gì thế này -”
“Đến chỗ Ahri ngay đi! Em có lời muốn nói với tất cả mọi người!”
Trước đây tôi cũng đã luyện tập nói chuyện bằng cơ thể Perro rồi, nhưng không ngờ lại phải dùng nó sớm đến thế!
Chị, thoáng sững sờ khi thấy con vẹt nói chuyện trôi chảy, đã nhanh chóng theo hướng dẫn của tôi và đưa Perro vào trung tâm.
Tình hình ở trung tâm đúng là một mớ hỗn loạn.
Từ quan điểm của các đồng đội, họ cứ tưởng mình đã hạ gục được Aurelia, nhưng một vật thể rực cháy bí ẩn lại đột nhiên xuất hiện giữa không trung.
Đồng thời, Kain dùng Giáng Lâm, tỏa ra ánh sáng vàng kim như thể sắp giết Aurelia, nhưng rồi lại đứng im.
Và trong lúc đó, Aurelia đã trốn thoát.
Chỉ riêng tình hình đến đây thôi cũng đã đủ hỗn loạn rồi.
Vậy mà ‘Kain Giáng Lâm’, người đã gây ra tất cả sự hỗn loạn đó, lại chỉ đứng đó, bất động như một con ma nơ canh mà không một lời giải thích.
Sự hiện diện áp đảo từ tôi, người đã Giáng Lâm, dường như đã đánh bại tất cả, chỉ càng làm tăng thêm sự hỗn loạn đó, khiến các đồng đội đều kinh hoàng.
Vừa đến nơi, tôi đã ra chỉ thị cho tất cả mọi người.
“Két! Chú ý!”
Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Perro.
“Giết Kain ngay đi!!!”
Chỉ thị của tôi chẳng những dẹp yên tình hình hỗn loạn mà còn khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Ahri, với một gương mặt hoang mang, suy nghĩ một hồi rồi hỏi.
“Anh đã nhập vào Perro à? Vậy cơ thể ban đầu của anh... Bây giờ, đang dùng Giáng Lâm đúng không? Đấng đã-”
“Đúng vậy! Không có thời gian giải thích đâu, nhanh lên! Thời gian tôi có thể giữ cơ thể đó bất động không dài đâu!”
Vẻ mặt của cả nhóm cứng lại.
Tình huống mà mọi người đều lo sợ, cuộc đối đầu với ‘Kain Giáng Lâm’ đã trở thành hiện thực.
Giữa tình huống căng thẳng tột độ, tôi cảm nhận được một áp lực khác với các đồng đội.
Dù đã mơ hồ hiểu được ván cờ mà Đấng đã bày ra, nhưng tôi vẫn không biết phải phá vỡ nó như thế nào.
Nếu chúng tôi đã phạm phải sai lầm gì đó để dẫn đến tình huống này, thì chỉ cần thoát ra rồi tránh lặp lại sai lầm nữa là được.
Nhưng mà…
Kể từ khi vào căn phòng này, chúng tôi không hề phạm sai lầm nào cả.
Nếu có, thì có lẽ chính việc quay lại căn phòng này đã là một sai lầm. Một cảm giác khủng hoảng không thể diễn tả thành lời chiếm lấy tinh thần tôi.
