Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

79 2186

Cách đi trên con đường hoa của nhân vật chính

(Đang ra)

Cách đi trên con đường hoa của nhân vật chính

라몽라몽

Đó là lúc cuộc đời tôi rẽ sang một hướng khác...

16 921

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

309 1298

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

224 7551

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

44 412

Chương 201-300 - Chương 213: Phòng 104, Phòng Nguyền Rủa - ‘Trường THPT Khách sạn Luyện thi Danh tiếng’ Re (7)

- Lee Eunsol

Ngay khi chúng tôi quyết định sẽ tìm Aurelia, kế hoạch đã tiến triển một cách nhanh chóng.

“Thiên Nữ đã sống như một Thánh Nữ phụng sự thần linh ở sâu trong giáo phái. Cô ta chắc sẽ không rành thế giới bên ngoài. Em không nghĩ cô ta sẽ đến đại một nơi nào đó đâu.”

“Chị đồng ý với Kain. Với những vết thương nghiêm trọng, nhất là ở cổ họng do Đấng gây ra, cô ta có lẽ không đi xa lắm đâu.”

“Ta có đoán được vài nơi.”

Ngay khi chúng tôi đến Trường THPT Khách Sạn, ông đã tận dụng thân phận giáo viên để tìm hiểu địa hình xung quanh, bắt đầu chọn ra những nơi có thể là nơi ẩn náu của tà giáo.

Trong lúc đó, Elena, người đã ngất đi, tỉnh dậy.

“Chị ơi, lúc nãy em xin lỗi -”

“Đừng lo về chuyện đó. Cứ đến đây họp bàn đi. Em vẫn ổn chứ?”

“Người em thì không sao ạ. Nhưng có lẽ em sẽ không thể dùng Tưởng Tượng U Ám trong một thời gian.” 

“Chuyện đó chị đã đoán được rồi.”

“Mà anh Sanghyun đâu rồi?”

“Chị không biết. Có lẽ anh ấy đã chết lúc nền đất sụp đổ khi thành phố ngầm bị phá hủy rồi. Kain mất đi Cửa Sổ Trạng Thái đúng thật là đáng tiếc. Nếu không chúng ta đã có thể kiểm tra tình trạng của anh ấy rồi.”

“Bây giờ dù có cũng vô ích thôi ạ. Vì Trí Tuệ đã bị phong ấn nên hầu hết các chức năng của Cửa Sổ Trạng Thái đều đã bị chặn. Thật ra, đó cũng là một may mắn.”

“Cũng đúng. Nghĩ đến việc Đấng còn có thể sử dụng cả chức năng của Cửa Sổ Trạng Thái thì thật kinh khủng. Dù sao thì, anh Sanghyun chắc là đã chết rồi.”

“... Sau này ra ngoài, em phải nói lời xin lỗi anh ấy mới được.”

Trong lúc tôi tóm tắt lại những chi tiết mà chúng tôi đã bàn với nhau trước đó cho Elena, ông đã thu hẹp những nơi có khả năng xuống còn bốn nơi.

Chúng tôi lập tức đi tìm từng nơi một.

Vào lúc chạng vạng tối, khi chúng tôi đến địa điểm thứ ba, một khu rừng nhỏ gần Trường THPT Khách Sạn, chúng tôi phát hiện một ánh sáng bất thường.

“Ánh sáng kia! Cái đó là gì vậy? Có ai đó đang cắm trại sao?”

“Ánh sáng sao?”

Elena và ông nhìn tôi với vẻ mặt hoang mang.

“Em không thấy gì cả. Chắc là vì ở xa quá nên chỉ có mắt chị mới nhìn thấy được.”

“Không xa lắm mà.”

“Vậy thì chắc là một hiện tượng siêu nhiên chỉ có thể nhìn thấy bằng ‘mắt chim’ của chị thôi. Chúng ta đến đó đi.”

“Ừ. Nhưng mà ‘mắt chim’ lại là gì nữa?”

“Vì là Mắt của Chim Khổng Lồ Một Mắt - Ivlax nên là Mắt chim.”

... Cái khiếu đặt tên này của em ấy là học từ Ahri à?

Tôi đã quá mệt không thể bắt bẻ nữa nên đã bỏ qua.

Khi chúng tôi đi sâu vào trong rừng, ánh sáng ngày càng mạnh hơn.

Không lâu sau đó, chúng tôi phát hiện một căn lều nhỏ, và biết được nơi phát ra ánh sáng đó.

Ánh sáng tỏa ra một cách dịu nhẹ từ bên trong căn lều, lan ra bốn phía như thể đã xuyên qua cả căn lều.

“Chắc chắn rồi phải không?”

Ông, chiến binh duy nhất của chúng tôi, đã nắm chặt khẩu súng với vẻ mặt căng thẳng, sẵn sàng lao vào bất cứ lúc nào.

--- Cạch!

Cánh cửa mở ra, một cô gái xinh đẹp xuất hiện.

“Xin chào~!”

“...”

Aurelia đang quấn một dải băng quanh cổ, và ánh sáng đang trực tiếp phát ra từ chỗ đó.

Nghe nói Đấng đã không còn truyền sức mạnh cho Aurelia nữa. Vậy thì ánh sáng đó chắc hẳn là toàn bộ chút sức mạnh còn lại của cô ta để hồi phục vết thương.

“Cô có nói chuyện được không? Tôi nghe nói cổ cô bị thương nặng.”

“... Có thể.”

Khác với câu trả lời là có thể, giọng nói của cô ta hoàn toàn khác với giọng nói mà tôi nhớ. Khàn đặc, và vừa thốt ra một lời, vẻ mặt cô ta đã nhăn lại vì đau đớn.

Rõ ràng cô ta đang cố mở miệng, níu giữ sự kiêu hãnh của mình.

“Thả lỏng đi. Tôi nghĩ bây giờ chúng ta không có lý do gì để phải chiến đấu nữa, đúng chứ?”

“Cha ta đã dặn phải bảo vệ giáo phái và ngăn cản các ngư-”

“Vậy à? Giáo phái đó có vẻ như đã tan nát rồi mà.”

“Những gì các ngươi thấy không phải là toàn bộ giáo phái đâu!”

“Thật ra, giáo phái không phải là vấn đề mà tôi quan tâm. Điểm quan trọng là người cha mà cô hết mực yêu thương đó, lại không hề quan tâm cô đến vậy đâu.”

Vẻ mặt của Aurelia cứng lại trước lời nói của tôi.

“Cha ta... chắc hẳn đã có một kế hoạch lớn lao nào đó. Không được nói xấu ông ấy.”

Trong giọng nói của cô ta thiếu đi vẻ tự tin từng có.

“Tất nhiên là có một kế hoạch. Nhưng liệu kế hoạch đó có thật sự có lợi cho cô hay cho giáo phái hay không đây?”

“Ta đã dâng hiến tất cả mọi thứ của mình cho ông ấy. Nếu ông ấy cần mạng của ta, thì ta sẽ tự nguyên dâng lên.”

Aurelia không dễ dàng từ bỏ tín ngưỡng của mình.

Vì việc phủ nhận Đấng chính là phủ nhận toàn bộ cuộc sống như một thánh nữ của cô ta. Tuy nhiên, trong hành động của cô ta đã có sự mâu thuẫn.

“Vậy là, nếu tôi hiểu đúng, Đấng có một kế hoạch vĩ đại mà chúng tôi, loài người hèn mọn, không thể hiểu được, và nếu hắn cần mạn của cô, cô cũng sẵn lòng dâng hiến, phải không?”

“... Đúng vậy.”

“Vậy thì tại sao cô lại bỏ trốn khỏi thành phố ngầm? Tại sao cô không tự đưa cổ ra cho hắn đâm ngay lúc đó? Cứ cho là lúc đó vì quá bất ngờ nên đã bỏ trốn đi, vậy thì bây giờ tại sao cô lại ở đây? Đáng lẽ cô phải chạy ngay đến cha cô rồi dâng mạng mình lên chứ?”

“...”

“Đừng tự dối lòng nữa. ‘Đấng’ không phải là người như cô nghĩ đâu.”

“Ngươi nói Cha không phải là người như ta nghĩ sao?”

“Đúng vậy. Cho nên -”

“Nực cười! Ngươi thì biết gì về Đấng mà lại lên mặt chứ? Ta thừa nhận một điều. Ta không hiểu rõ kế hoạch của ông ấy. Nhưng, ít nhất ta cũng biết rõ hơn ngươi! Ngươi nghĩ bây giờ ta không có sức để chiến đấu sao? Ta chỉ đang câu giờ để hồi phục vết thương ở cổ thôi, vậy mà -”

A! Có vẻ mình đã chạm trúng vảy ngược rồi.

Mình ép cô ta quá rồi sao?

Bây giờ Aurelia đã thực sự nổi giận, và ánh sáng lại bắt đầu tỏa ra trên tay cô ta.

Đồng thời, dải băng che cổ cô ta cũng nhuốm màu đỏ

Cô ta thật sự định dùng sức mạnh còn sót lại để đánh với chúng mình sao?

Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên, làm dịu đi bầu không khí căng thẳng.

“Hỏi rằng, cớ sao thế gian lại đầy rẫy đau khổ? Cái ác xâm chiếm thiên đường và trái đất. Nguyên do là gì? Đáp án? Một Đấng Tạo Hóa dối trá đã tạo ra thế giới này. Vì vậy, Đấng đã hứa hẹn về một thiên đường.”

Vẻ mặt Aurelia ánh lên nét kinh ngạc.

“Hãy buông bỏ. Hãy đặt xuống tất cả những gì kìm hãm ngươi lên thiên đường. Tài sản của thế gian dối trá này có giá trị gì không? Thân xác tà niệm chính là chướng ngại vật lớn nhất đặt trước con tàu đến thiên đường, nên hãy dẹp bỏ nó trước tiên.”

“Rốt cuộc...”

“Tại sao ngươi lại ngạc nhiên đến vậy? Giáo lý vốn được giữ bí mật với người ngoài lại phát ra từ miệng ta, khiến ngươi bất ngờ đến vậy sao? Hay là bị sốc hơn vì một con vật tầm thường lại nói được tiếng người?”

“...”

Kain biết được giáo lý của bọn chúng từ khi nào vậy?

Là trong lần thử đầu tiên sao?

Dù cho là đã tìm ra, nhưng em ấy đã ghi nhớ nó trong suốt thời gian qua sao?

Muốn vào đại học K thì khả năng ghi nhớ phải tốt đến thế này à?

“Đừng ngạc nhiên. Đấng bày mưu tính kế trên mảnh đất này đã từ hàng thiên niên kỷ...và giờ phán xét đã đến gần rồi.”

Cái bầu không khí này đột nhiên là sao vậy?

Như thể đã chờ sẵn, Elena đặt Perro Kain lên cổ tay rồi đưa tay lên trời, và mắt em ấy nhuốm màu vàng kim, có lẽ do đã sử dụng năng lực phát hiện nói dối.

Em ấy bước lên vài bước, kiêu hãnh đứng ngược sáng với mặt trời.

“Ngươi, Aurelia. Ngươi có chắc rằng niềm tin của mình vào Đấng đã không bị phản bội không? Nếu thần của ngươi thực sự vì ngươi và các tín đồ, thì cớ sao hắn không dang tay giúp đỡ trong lúc ngươi tuyệt vọng?”

Cơ thể Aurelia bắt đầu run lên bần bật.

Phản ứng của cô ta hoàn toàn khác so với lúc tôi nói.

Cô ta đang bị choáng ngợp vì giáo lý vốn được giữ kín lại phát ra từ miệng kẻ thù sao?

“Ngươi... ngươi là sứ đồ của ‘Người Vừa Trỗi Dậy’ sao?”

“Hỡi đứa trẻ đáng thương. Ngươi đã ở co rúm một mình trong căn lều lạnh lẽo, mục nát này bao lâu rồi? Ngươi đã kêu gọi thần linh của mình bao nhiêu lần trong lúc ngồi trên chiếc ghế mục đó rồi?”

“Sao…sao ngươi biết được điều đó!”

Sao mà chúng tôi biết được ư?

Chuyện rõ như ban ngày mà.

Bị vị thần mình phụng sự cả đời tấn công, cô rồi bỏ chạy rồi trốn trong một túp lều.

Ngoài thần của cô ra thì cô còn nghĩ đến gì khác được sao?

Elena: Kain đang làm gì vậy?

Lee Eunsol: Kain không thấy cửa sổ trò chuyện đâu.

Elena cũng không biết Kain đang làm gì mà cứ thế thuận theo!

Đáng nể thật.

Tôi khẽ quay lại phía sau. Ông, với vẻ mặt thành kính nhất thế gian, đã quỳ gối trước con vẹt giống như nó là một sinh vật thần thánh.

À ha! Mình mới là vấn đề.

Tôi lặng lẽ chắp tay và nghĩ đến những chuyện buồn.

Nghĩ đến chuyện buồn đi Eunsol à! Nghĩ đi! Hãy biểu diễn hết khả năng của mình đi nào!

“Đứa trẻ này, niềm tin vững chắc mà ngươi đã gìn giữ cả đời, không thể nào có thể từ bỏ trong một khoảnh khắc được. Vì vậy, ta sẽ ban cho ngươi một cơ hội.”

“Một cơ hội…?”

“Hãy theo ta. Trong khoảnh khắc phán xét, ngươi có thể hỏi cha mình.”

“...”

Kết thúc chưa?

Đúng lúc ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy Perro Kain duỗi một bên cánh ra vỗ nhẹ vào đầu Elena.

Lúc đó, Elena cũng quay người lại rồi bắt đầu bước đi một cách tao nhã như đang múa ba lê. Aurelia thì như người mất hồn, ngơ ngác bắt đầu đi theo sau em ấy.

Giờ mình đã hiểu ra rồi. Aurelia cực kỳ yếu thế trước những màn trình diễn thần bí và tâm linh!

Về điểm này thì cô ta cũng giống Elena.

Vẫn tiếp tục nghĩ đến những chuyện buồn bã để không phá vỡ bầu không khí, tôi ngẫm lại cuộc đối thoại vừa rồi.

Khát khao còn lại trong lòng một Thánh Nữ bị vị thần mình thờ phụng cả đời phản bội rốt cuộc là gì?

Trả thù ư?

Không, không phải bây giờ.

Vẫn còn quá sớm để cô ta có thể nảy sinh lòng thù hận với vị thần mà cô ta đã hết lòng tôn kính.

Khát khao lớn nhất của cô ta phải là câu hỏi ‘rốt cuộc là tại sao?’.

Tại sao thần lại bỏ rơi giáo phái?

Tại sao thần lại bỏ rơi cô ta, một Thánh Nữ?

Nếu thực sự có một ván cờ lớn, một đại nghĩa cao cả, thì cô ta vẫn có thể dâng hiến mạng sống của mình.

Tín ngưỡng của cô ta đủ mạnh mẽ để làm được việc đó, vì cô ta là một Thánh Nữ.

Nhưng Đấng đã hy sinh giáo phái và cô ta mà không có bất kỳ lời giải thích nào trước.

Cảm xúc duy nhất còn lại trong tâm trí cô ta là hoang mang. 

Nhưng, một mình cô ta không thể tìm ra đáp án được.

Nếu đi tìm câu trả lời một mình thì cô ta sẽ chết dưới tay của Đấng.

Kain đã cho cô ta một cơ hội để tìm được câu trả lời đó.

Nghĩ theo hướng như vậy, việc cô ta chấp nhận đề nghị của Kain không chỉ đơn thuần là vì uy áp của màn trình diễn thần bí.

Mà là vì cô ta thấy chúng tôi sở hữu sức mạnh siêu nhiên, và Kain còn chỉ ra chính xác ước nguyện mà cô ta khao khát nhất.

“…”

Kain đã tính toán tất cả mọi thứ chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi sau khi gặp Aurelia, hay em ấy chỉ vô tình hiểu ra?

Không thể biết được. Nhưng đến mức này thì con vẹt này xứng đáng được tự xưng là sứ đồ của thần.

Đêm đó, trái với dự đoán của chúng tôi rằng anh ta đã chết trong lúc thành phố ngầm sụp đổ, Kim Sanghyun đã xuất hiện với một cơ thể lành lặn.