- Elena
Giống như một cảnh quay chậm trong phim vậy.
Người đồng đội đến cứu tôi đang bị nhốt trong lồng, nhưng lại viên đạn của kẻ thù xuyên qua ngực.
Là một chuỗi cảnh quay khá kinh điển, nhưng điểm khác biệt ở đây là nó vô cùng chân thực.
Khoảnh khắc vị bác sĩ ngã xuống, tôi cảm thấy có một sợi dây nào đó bên trong mình đứt phựt. Đồng thời, một cơn giận dữ kịch liệt bùng lên.
Tôi cảm nhận được ‘Đối Tượng Phán Xét’ đã được mở rộng.
Giờ đây, chiếc cân Công Lý lại một lần nữa đặt một nhóm người mới lên trên
--- Raaaaaaaah!
Luồng sáng chói lòa bùng nổ từ toàn thân tôi, chiếc cân xoay tròn theo hình xoắn ốc và xé toạc cái lồng.
Giữa cảnh tượng hỗn loạn, tôi một lần nữa có được tự do.
Giác quan được tăng cường của tôi phát hiện ra có thứ gì đó ở trên trời đang bay đến. Có thể là một chiếc trực thăng chiến đấu mới
Khoảnh khắc tiếp theo, tôi đột nhiên bị một nguồn sáng chói nhấn chìm.
Có lẽ đây là cảm giác khi bị trúng lựu đạn choáng chăng.
Ánh sáng chói lòa đến mức tôi không thể nhìn thấy gì cả. Và cả thế gian tràn ngập ánh sáng.
Chẳng mấy chốc, đi cùng với thứ ánh sáng đó là những tiếng ồn kinh hoàng.
Tôi không thể nhìn thấy cũng không thể nghe thấy gì.
Lúc đó tôi mới nhận ra chiến lược mà Cục Quản Trị đã lập ra trong khoảnh khắc ngắn ngủi va chạm với tôi. Khống chế tôi bằng lựu đạn choáng có uy lực kinh khủng để câu giờ.
Tại sao họ lại cần phải câu giờ?
Câu hỏi đó thật ngốc nghếch.
Một tổ chức đã bảo vệ thế giới suốt nhiều năm dài khỏi những thế lực như Thực Thể Hỗn Mang, chắc chắn họ sẽ đoán được rằng sức mạnh kinh khủng mà tôi đang sử dụng tuyệt đối không thể có được mà không phải trả giá.
Biết đâu họ đã nghĩ rằng năng lực của tôi có giới hạn thời gian.
Khi cả thị giác và thính giác đều bị tê liệt, nghịch lý thay, tôi lại cảm thấy thanh thản.
Trong không gian trống vắng và trắng xóa đó, tôi bắt đầu suy nghĩ.
Rốt cuộc, ai, mới nên là đối tượng để phán xét?
Giữa một trận chiến hỗn loạn mà lại có suy nghĩ này thì thật vô nghĩa, nhưng không thể tránh khỏi được.
Chẳng lẽ bởi vì thế gian hỗn loạn mà có thể xử tử ai đó mà không cần xét xử sao?
Khi một tên tội phạm hung ác bị bắt giữ, quần chúng thường hét lên, “giết thằng đó ngay đi!” hay “chém đầu hắn, thiêu sống hắn, hoặc tước đi tự do của hắn đi.”
Cơn phẫn nộ đó cũng thúc đẩy nhân loại theo đuổi ‘Công Lý’.
Nhưng không thể làm vậy được.
Ngay cả khi có nhân chứng chứng kiến cảnh giết người, thì cũng phải mất nhiều năm và ba lần xét xử để đảm bảo không còn nghi vấn nào trước khi công lý được thực thi.
Những quy trình phiền phức này chính là bản chất của công lý, và cũng là bản chất Phước Lành của mình.
Việc hãm hại người đồng đội vô tội như bác sĩ rõ ràng là một hành động bất công, nhưng Cục Quản Trị là một tổ chức bảo vệ thế giới.
Tuyệt đối không thể xem cả tổ chức đó là đối tượng phán xét được.
Tình huống chạm trán khi nãy có thể xem là một ‘hiểu lầm do thiếu thông tin’.
Vậy nên, không cần thiết phải trừng phạt các đặc vụ Cục Quản Trị bằng cách cướp đi mạng sống của họ.
Dù có lỗi với bác sĩ, nhưng có lẽ chúng mình có thể giải quyết chuyện này bằng tiền bồi thường.
Dù sao thì anh ta cũng không phải là đã hoàn toàn qua đời, anh ta sẽ sống lại khi chúng mình ra ngoài.
Không, mình sẽ không nhận tiền rồi đưa cho gia đình bác sĩ.
Hãy làm theo cách đơn giản thôi.
Tôi quyết định sẽ giải quyết mọi chuyện bằng việc phá hủy thật nhiều trang bị của bọn họ.
Sau khi đi đến kết luận này, tôi chờ đợi cho đến khi có thể nhìn thấy và nghe lại được.
Trông như tôi có những suy nghĩ kỳ lạ khi đang bị lựu đạn choáng vô hiệu hóa, nhưng tôi không lo lắng lắm.
Vì chiến thuật của Cục Quản Trị ngay từ đầu đã có một khuyết điểm chí mạng.
Xin lỗi nhé, nhưng khi Phước Lành của tôi được kích hoạt, tôi không đảm nhiệm việc chiến đấu, mà là chiếc cân.
Vai trò của tôi chỉ đơn thuần là cung cấp ‘tiêu chuẩn’ cho chiếc cân mà thôi!
***
- Lee Eunsol
Ba con rô bốt nhiều chân chân kỳ lạ tạo thành hình tam giác rồi bao vây chúng tôi, khiến ông cũng phải dừng lại.
Dù tôi không thấy có dấu vết gì của con người trên những con rô bốt, nhưng khoảnh khắc khẩu pháo tự động nhô ra từ phần đầu của chúng nhắm vào chúng tôi, ý đồ của chúng đã rõ ràng.
Chỉ cần di chuyển thêm một bước, tất cả chúng tôi sẽ bị giết chết.
“Ít ra chúng cũng không bắn ngay lập tức.”
Ông thở dài một hơi.
“Trông chúng ta không có vẻ có sức mạnh gì ghê gớm nên chắc họ định bắt giữ chúng ta để thẩm vấn. Bọn họ cũng đang trong tình huống không biết chuyện gì đang xảy ra nên chắc cũng bực bội, và chúng ta là người có thể giải đáp nghi vấn đó. Bị bắt đi không có nghĩa là mọi chuyện đã kết thúc, nhưng nếu Đấng hồi phục trong lúc chúng ta bị giam giữ… tình hình sẽ trở nên khó khăn lắm.”
Ngay lúc tôi và ông định bắt đầu cân nhắc những lựa chọn, một luồng ánh sáng và tiếng ồn kinh khủng đột nhiên bùng lên.
…
Thời gian như ngưng đọng.
Tôi đã được trải nghiệm chuyện gì sẽ xảy ra khi một người tiếp xúc với ánh sáng quá mạnh. Ánh sáng tràn ngập cả thế gian, khiến tôi không thể nhìn thấy và cũng không thể nghe thấy gì.
Đã qua bao lâu rồi?
Cảm giác như khoảng 10 phút, nhưng cảm giác về thời gian như bị bóp méo khi bị trúng lựu đạn choáng.
Khi tỉnh táo lại, tôi nhận ra mình lại đang được ông bế đi.
Ông là đặc vụ giàu kinh nghiệm nên chắc đã tỉnh táo lại sớm hơn tôi.
“Chuyện gì vậy ạ?”
“Cháu tỉnh rồi à. Tình hình thì ta cũng không biết. Lúc tỉnh lại thì mấy con rô bốt đã biến mất hết rồi.”
“Elena!”
“Gì cơ?”
“Ông không thấy Elena đằng kia sao? Em ấy đang ném sấm sét xuống khắp nơi kìa!”
Tôi gắng gượng nắm bắt tình hình.
Elena, người rõ ràng đã bị vô hiệu hóa trước quân đội của Cục Quản Trị, bằng cách nào đó đã có lại được sức mạnh ghê gớm rồi!
Ông bật cười.
“Có lẽ trong mắt cháu thì đó là Elena, nhưng ta chỉ thấy một chấm vàng thôi.”
Tôi tuột khỏi tay ông rồi bắt đầu chạy.
Rõ ràng lúc nãy Elena vẫn chưa thể dùng Phước Lành Công Lý của mình với Cục Quản Trị cơ mà.
Là chuyện gì đã thay đổi?
Không biết nữa.
Tôi có thể hỏi sau khi chúng tôi ra khỏi được nơi này.
Điên cuồng chạy về phía Tòa nhà cũ, tôi lao qua lối vào, vén tấm rèm ngụy trang của thành phố ngầm rồi bắt đầu đi theo con đường dẫn xuống dưới.
Aurelia đang ở đó.
“... Tôi cứ tưởng cô đã một mình đến thành phố ngầm rồi, cô đã chờ bọn tôi sao?”
“Ta đã định chờ khoảng 10 phút. Dù tình hình có hỗn loạn, nhưng ta nghĩ các người sẽ đến được đây nếu thật sự là sứ đồ của Người Vừa Trỗi Dậy.”
Giọng điệu xấc xược của cô ta khiến tôi khó chịu.
Vốn dĩ cô ta cũng không phải là đồng minh gì!
“Không cần phải tốn sức trước cho những việc nhỏ nhặt. Ngươi đợi chúng ta cũng vì sợ phải một mình đối mặt với Đấng, có đúng không?”
Lời nhận xét mỉa mai của Perro Kain khiến Aurelia im lặng.
Cô ta chỉ quay đi và dẫn đường mà không phản bác gì.
“...”
Sau một quãng đường đi bộ khá dài ở thành phố ngầm, tôi nghĩ mang theo Aurelia là quyết định đúng đắn.
Chúng tôi không tài nào tìm được đường ở nơi này.
Tôi hoàn toàn không biết cấu trúc của thành phố, nhưng ít nhất trước đây thành phố ngầm vẫn có đủ ánh sáng và thông gió tốt. Còn giờ đây nó đã hoàn toàn bị phá hủy do sự sụt lún nền đất mà Elena đã gây ra lúc trốn thoát khỏi Đấng.
Tôi không thể tìm được đường trong bóng tối đầy đống đổ nát chỉ với một cái đèn của Bộ Đồ Bảo Hộ mà ông đeo trên đầu để dẫn đường cho chúng tôi.
Chỉ có Aurelia, người đã tường tận địa hình của cả thành phố, vẫn không do dự mà tiến về trước
“ ..”.
“Chúng ta đang đi đâu vậy? Cô có đoán được Đấng đang ở đâu không?”
“Ta đã suy nghĩ từ tối qua rồi. Theo lời của các người, Cha đã giáng lâm vào cơ thể của một cậu thanh niên trong nhóm các người, nhưng cơ thể đó đang trong tình trạng hấp hối phải không?”
“Giống trộm cắp cơ thể hơn là giáng lâm, nhưng tình hình thì đúng như lời cô nói.”
“Để hồi phục một cơ thể đang hấp hối thì phải đến đâu? Chắc phải là nơi an toàn nhất ở nơi mà nền đất đã sụp đổ thế này. Hơn nữa, cũng cần phải là nơi mà sức mạnh của Cha ngự trị mạnh mẽ nhất.”
“Trong thành phố ngầm có một nơi linh thiêng nào đó sao?”
“Cũng tương tự. Thực tế cả thành phố này đều là thánh địa của Cha, nhưng có một nơi đặc biệt linh thiêng hơn bên trong thánh địa.”
Một nơi đặc biệt linh thiêng hơn trong thánh địa, một thánh địa nằm trong một thánh địa.
Đối với chúng tôi, những người phải hạ gục sự tồn tại ‘linh thiêng’ đó, cảm giác như đang tự mình tiến thẳng vào hang cọp vậy.
Có thật sự ổn không đây?
Dù đã hiểu sơ qua về kế hoạch từ Kain, nhưng tôi không thể tránh khỏi cảm giác bất an.
Sau khi đi bộ gần 30 phút, chúng tôi bước vào một lối đi kỳ lạ, báo hiệu chúng tôi đã gần đến đích.
Khác với tình trạng sụp đổ của thành phố ngầm, lối đi này có ánh đèn chiếu sáng.
Không lâu sau, chúng tôi gặp một cô gái tỏa ra thứ ánh sáng bí ẩn.
“Các ngươi thật sự đã đến được đây. A... Mọi việc trên đời này đều nằm trong lòng bàn tay của người, dự đoán của người không bao giờ sai.”
Cô gái trông chỉ khoảng mười hai hoặc mười ba tuổi, nhưng những tia sáng vẫn tỏa ra từ khắp người cô ấy.
Aurelia bước lên phía trước.
“Sung-ah, Cha đã ban cho em sức mạnh à?”
“Aurelia. Cẩn thận giọng điệu của cô đi. Cha của Vạn Vật đã ban cho ta mệnh lệnh. Bây giờ ta chính là cột trụ mới của giáo phái.”
Vẻ mặt của cô gái trẻ tràn đầy nét tự hào.
Aurelia lúc này mới nhận ra Cha của cô ta đã bỏ rơi cô ta và chỉ định một Thánh Nữ mới. Vẻ mặt cô ta nhăn lại đầy đau khổ.
Bên cạnh tôi, Perro Kain thốt lên vẻ không thể tin nổi.
“Chà, Đấng là một kẻ đáng gờm nhỉ. Chọn một ‘Thánh Nữ vị thành niên’. Mọi người có hiểu ý nghĩa của việc đó không?”
Ông bật cười khan.
“Có thể hắn nghĩ rằng Elena sẽ đến tận đây. Này cháu nhỏ, cháu vẫn còn là học sinh tiểu học phải không?”
Cô gái trẻ khó chịu khi bị gọi là con nít, cơ thể cô bắt đầu tỏa sáng rực rỡ.
Aurelia bước lên.
“Khoan đã, Sung-ah. Ta đến đây không phải để đánh nhau với em.”
“Ý cô là gì?”
“Ta... ta chỉ muốn hỏi Cha một câu thôi.”
Thánh Nữ mới cười khẩy.
“Chính vì thái độ đó nên Cha mới phán cô là kẻ bất xứng đấy! Sao cô dám hoài nghi Cha của Vạn Vật hả? Chỉ riêng việc nuôi dưỡng nghi vấn đã bộc lộ khiếm khuyết của cô rồi.”
Ồ! Đấng đúng là kinh đấy.
Hắn cho rằng Aurelia quá ngang bướng nên đã chọn một con nhóc còn điên hơn lên làm Thánh Nữ mới.
Đúng là một tuyệt tác mà.
Giữa lúc này, Aurelia vẫn giữ bình tĩnh.
“Đúng vậy. Thánh Nữ Sung-ah, người nói đúng. Chỉ là tôi cầu mong có được cơ hội để giải đáp nghi vấn của mình, dẫu cho sau đó có là cái chết cũng được. Thưa Thánh Nữ, thưa Cha! Con tin rằng bây giờ người đang quan sát con qua đôi mắt của đứa trẻ này. Con đã dâng hiến toàn bộ cuộc đời mình cho người. Người không thể ban cho con một cuộc trò chuyện ngắn ngủi sao?”
