- Lee Eunsol
'Con đã dâng hiến cả cuộc đời mình để phụng sự người. Xin Cha hãy cho con thời gian được diện kiến người.”
Lời kêu gọi thống thiết của Aurelia nghe đáng thương đến mức tai tôi cũng đau nhói.
Bất kỳ ai có trái tim đều sẽ cảm động khi nghe những lời đó.
Nhưng Đấng không phải là người, và cô Thánh Nữ vị thành niên kia có vẻ như chưa từng được giáo dục tử tế.
“Điều tốt nhất cô có thể làm là dâng cổ của mình lên tại nơi đây và ngay lúc này.”
Cô gái trẻ, với nụ cười rộng đến mức như muốn xé rách khuôn mặt, đã nâng tay lên như thể đang nâng một thanh kiếm vô hình rồi chém ngang.
Khoảnh khắc tiếp theo, Aurelia, người mới lúc trước vẫn còn trông như đã mất hết hy vọng, lăn tròn trên sàn với tốc độ kinh hoàng, né tránh lưỡi kiếm vô hình rồi lao về phía cô Thánh Nữ nhỏ tuổi!
Cô gái trẻ giật mình lùi lại nhưng đã quá muộn.
Aurelia trong nháy mắt đã bóp cổ cô bé. Những vệt sáng mờ ảo như gợn sóng phát ra từ sau lưng Aurelia.
Mình cứ tưởng cô ta đã sử dụng hết sức mạnh mà Đấng đã ban cho, nhưng chắc vẫn còn lại một ít.
Hay là vì cô ta đã rất thành thạo trong việc sử dụng sức mạnh nên chỉ cần một chút sức mạnh đó cũng đủ thắng rồi?
“H-hức! Rốt cuộc là sao!”
“Em chưa từng được huấn luyện về cách sử dụng sức mạnh. Chỉ biết truyền nó qua đầu ngón tay, còn tốc độ phản ứng cũng như tốc độ suy nghĩ đều là của một con người bình thường.”
“...”
“Cha rốt cuộc đang có suy nghĩ gì vậy? Một Thánh Nữ mới thay thế ta sao? Tất nhiên người có thể chọn người mới. Vốn dĩ ta cũng không phải là Thánh Nữ đầu tiên. Nhưng, tại sao lại chọn một đứa trẻ chưa được huấn luyện như em làm Thánh Nữ? Ta thật sự không hiểu.”
Dù Aurelia không hiểu nhưng có lẽ tôi đã đoán được.
Dù sao thì đối với Đấng, giáo phái cũng chỉ là một chiếc bánh để xơi gọn. Nó không phải thứ mà hắn định duy trì lâu dài.
Hắn chắc đã nghĩ rằng dù là một đứa trẻ chưa được huấn luyện cũng có thể thắng được tôi hay ông.
Elena, với Phước Lành Công Lý, sẽ không thể dùng sức mạnh chống lại cô Thánh Nữ nhỏ tuổi đáng sợ kia.
Vậy thì tính toán của Đấng đã sai ở đâu?
Nguyên nhân nằm ở việc Aurelia đã liên minh với chúng tôi.
Khoảnh khắc tôi và ông bước lên trước, ánh mắt sắc lẹm của Aurelia hướng về phía chúng tôi.
“Lùi lại.”
“...”
“Bây giờ tôi chỉ cần lời hứa từ Cha là được rồi.”
Perro Kain đáp lại.
“Ngươi định yêu cầu đứa trẻ đó đứng ra dàn xếp một cuộc diện kiến với Đấng sao?”
“Đúng vậy. Các người không biết, nhưng một Thánh Nữ có -”
“Quyền đặt câu hỏi với thần linh và được nghe câu trả lời. Nhưng nếu thần của ngươi lờ ngươi đi thì sao?”
“Cha không phải là một kẻ lang thang đầu đường xó chợ, mà là đấng ngự trị trên tất cả mọi người. Lời nói của người có sức nặng ngàn vàng, tuyệt đối không thể bị bác bỏ dễ dàng như lời các người nói đâu. Nếu không đồng ý, thì các người cứ việc chém tôi và đứa trẻ này đi.”
Nghe đến đây, ông đã không nhịn được nữa mà lao ra!
Chính xác hơn là định lao ra. Nếu cứ để Aurelia đàm phán với Đấng rồi rút lui, thì chỉ còn lại tôi và ông phải chiến đấu với cô Thánh Nữ vô tri kia, rõ ràng là không có cửa thắng.
Nhưng một tiếng mổ lớn đã phát ra trên đầu ông.
“... Cháu-”
“Ông ơi, chờ xem đã.”
Tôi biết Kain đang có suy nghĩ gì.
“Ngươi vẫn không thể từ bỏ thần của mình, đúng không? Ngươi sẽ sớm phải trả cái giá của lựa chọn sai lầm này.”
Những việc sau đó diễn ra một cách nhanh chóng.
Cơ thể của Thánh Nữ chợt lóe sáng khi cô ta nhân danh thần linh hứa sẽ dàn xếp một cuộc nói chuyện cho Aurelia, và bằng một cách nào đó, Đấng đã cho phép Aurelia nói chuyện.
Ý đồ thì quá rõ ràng rồi. Để tách Aurelia, người duy nhất có thể uy hiếp Thánh Nữ, khỏi chúng tôi.
Tôi không muốn nhớ lại những chuyện xảy ra sau đó nữa.
Đáng tiếc là, cả tôi và ông đều không phải là chiến binh.
May là Đấng muốn nhanh gọn nên cô Thánh Nữ nhỏ tuổi đã không có thời gian chơi đùa với chúng tôi.
Trong lúc cảm nhận được một cơn đau dữ dội từ vết thương hở ở bụng, tôi đã nhìn thấy cảnh Kain ‘bay’ đến gần Thánh Nữ rồi biến hình, sau đó tôi đã bị xé nát.
Trong khoảnh khắc cận kề cái chết, vì biết rằng hy vọng đã thành hiện thực, tôi đã có thể quên đi nỗi đau trong giây lát.
***
Tại một lối đi dài, một cô gái trẻ và một người phụ nữ trong độ tuổi 20 bước đi cùng nhau.
--- Cộc. Cộc.
“... Đừng có suy nghĩ vớ vẩn.”
“Suy nghĩ vớ vẩn?”
“D-dù cô có cầu xin Cha tha thứ đi nữa! -”
“Sung-ah, ta không có ý định xin Cha hồi phục lại chức Thánh Nữ đâu, nên đừng lo.”
“Ai nói như vậy chứ? Đừng có tự ý suy diễn theo ý mình!”
“Vậy à? Vậy thì xin lỗi.”
Ở cuối lối đi có một cánh cửa được chạm khắc công phu.
Ngay khoảnh khắc Aurelia định nắm lấy tay nắm cửa, Thánh Nữ đã giật lấy tay cô ta.
“Cô nghĩ mình đang làm cái gì vậy? Không phải cửa đó!”
“A, đúng rồi. Chắc đầu óc ta mụ mẫm rồi.”
“Chính vì vậy mà Cha mới quyết định thay thế cô đó.”
Chế giễu ‘sai lầm’ của Aurelia, Thánh Nữ đã lờ đi cánh cửa cổ kính và mở cánh cửa ẩn trên bức tường bên phải.
Cánh cửa mở ra, để lộ một căn phòng huyền bí tràn ngập ánh sáng dịu nhẹ.
Ở cuối phòng có một chiếc giường không hề hợp với khung cảnh xung quanh.
Khi người thanh niên trên giường khẽ ngẩng đầu lên, Thánh Nữ lập tức quỳ xuống.
“Thưa cha! Con xin lỗi. Có lẽ thực lực của con còn yếu kém -”
“Ugh!”
“...”
“Chà, thật vô lý.”
“Thưa Cha?”
“Dù cho ta có giảm bớt biến số bao nhiêu đi chăng nữa -”
Nói xong, cơ thể của người thanh niên ngã xuống giường như thể ngất đi.
Đôi mắt của Thánh Nữ mở to không tin nổi cảnh tượng trước mặt.
***
- Han Kain
Ý thức của tôi bay bổng lên không trung.
Trong một khoảnh khắc, ý thức vốn bị trói buộc trong thể xác đã được tự do.
Khi tầm nhìn được giải phóng vượt ra khỏi thực tại, tôi nhìn thấy một mặt trời rực cháy ở bên trên.
[Nực cười làm sao. Aurelia quá tha thiết nên bề trên này đã ban cho chút ân huệ.]
Ân huệ? Nói cho đúng đi. Ngươi chỉ hành động như vậy vì sợ con nhóc không được huấn luyện đó sẽ bại trận dưới tay Aurelia, không phải sao?
[Trong mắt lợn chỉ thấy lợn, trong mắt Phật chỉ thấy Phật mà thôi.]
Vậy ngươi cảm thấy thế nào khi gặp lại ta?
[Dù kế hoạch có hoàn hảo đến đâu thì cũng vẫn có sơ hở. Bề trên này cũng đã nghĩ đến khả năng ngươi sẽ cướp đoạt cơ thể của Aurelia, nhưng vì vẫn còn lại một chút sức mạnh trên người cô ta, nên ngươi sẽ không dám làm vậy. Cuộc xung đột lúc nãy đã làm cạn kiệt hết sức mạnh đó rồi sao? Đúng là một bước ngoặt kỳ lạ của vận mệnh.]
Tôi ngừng cuộc trò chuyện và dốc toàn lực giải phóng Năng Lực Hóa Thần.
Trận chiến với Đấng để giành lại quyền kiểm soát cơ thể của tôi lại một lần nữa bắt đầu!
Sợi chỉ đen và sợi chỉ lửa đan xen vào nhau.
Hai thế lực kiểm soát đối lập va chạm bên trong tôi khi sức mạnh của Quỷ Thư và Đấng xung đột, khiến máu bắt đầu chảy ra từ mắt, mũi, miệng và da thịt bắt đầu nứt ra.
Cảnh tượng y hệt như trước đây.
Dù là cơ thể của tôi, nhưng tôi không quan tâm cơ thể đó có bị phá hủy hay không.
Ngược lại, Đấng lại là kẻ không mong muốn cơ thể tôi bị hư hại.
Dù nắm giữ sức mạnh áp đảo, nhưng Đấng đã lùi bước bởi vì hắn có nhiều thứ để mất hơn.
[Trải nghiệm này có phần khó chịu, nhưng cũng mới mẻ. Cố gắng của ngươi sẽ chẳng thay đổi được gì đâu. Ai sẽ là người ngăn chặn bề trên này trong lúc ngươi vật lộn để kiềm chế và phá hoại cơ thể của ta?]
Bây giờ ngươi đã công khai gọi đó là cơ thể của mình rồi sao?
[Ngươi có thể duy trì cuộc đọ sức vô nghĩa này được bao lâu? Dài nhất là năm phút? Hãy xem đó là vinh dự của ngươi đi. Nhà ngươi, một pháp sư loài người cỏn con, đã dám đọ sức với thần linh đến năm phút.]
Trong lời nói của Đấng chứa đầy sự chế giễu và khinh bỉ.
Khác với trước đây, hắn ung dung đến vậy là bởi vì đa số đồng minh của tôi đã chết.
Giữa cuộc đọ sức kỳ lạ với những sợi dây và con rối, ý thức tôi quay trở lại khoảnh khắc chúng tôi lập ‘kế hoạch’.
Sau khi bị Đấng giành lấy quyền kiểm soát cơ thể và tôi mượn cơ thể của Perro để trốn thoát, tôi đã suy nghĩ không ngừng.
Điểm yếu của Đấng là gì?
Lúc đầu, tôi hoàn toàn không biết phải làm gì trước chiến thuật của Đấng, kẻ đã sử dụng Giáng Lâm của tôi như của mình, và chế giễu Phước Lành của Elena.
Kế hoạch của hắn dường như không có một kẽ hở nào và Đấng thực sự giống như một vị thần đáng sợ.
Rồi sau đó, một nhận thức đến như một tia chớp.
Ta sẽ không thể thắng được kẻ thù mà ta tin là hoàn hảo.
Để đánh bại được kẻ thù, trước tiên nhận ra được khuyết điểm của hắn.
Và để tìm ra khuyết điểm đó, ta phải phân tích thất bại của hắn.
Đấng đã thất bại một lần.
Theo kế hoạch A mà Đấng đã lập ra ban đầu, ván cờ đáng lẽ đã kết thúc ngay khoảnh khắc chúng tôi bao vây Aurelia và ‘Mặt Trời Thiêng Liêng’ xuất hiện.
Vì quyền kiểm soát cơ thể tôi và Giáng Lâm, chúng tôi đáng lẽ đã không có cách nào chống cự.
Nhưng kế hoạch của hắn đã thất bại khi chúng tôi thoát khỏi tay hắn, khiến hắn suy yếu nghiêm trọng, không thể cử động bình thường hơn một ngày.
Hắn đã buộc phải thực hiện một kế hoạch mới.
Tại sao hắn lại thất bại?
Bởi vì vòng tay của Songee đã ngăn chặn sự tẩy não sao?
Bởi vì sức mạnh áp đảo từ ngôi sao của anh Jinchul sao?
Bởi vì đòn cuối của Ahri sao?
Tất cả những yếu tố trên đều có ảnh hưởng, nhưng Đấng, kẻ đã nắm giữ Giáng Lâm, có thể dễ dàng áp đảo họ.
Lý do duy nhất khiến hắn thất bại chính là Năng Lực Hóa Thần của tôi.
Đó là biến số duy nhất có thể lay chuyển thứ gần như bất khả chiến bại là Giáng Lâm bằng một phương pháp phi vật lý, và phá hỏng kế hoạch đầu tiên của Đấng.
Điều này có ý nghĩa gì?
Đấng sẽ không bao giờ dễ dàng phạm sai lầm. Nếu đã biết đến Năng Lực Hóa Thần, hắn chắc chắn đã chuẩn bị một biện pháp đối phó rồi.
Hắn không biết về Năng Lực Hóa Thần.
Có thể hắn không biết đến sự tồn tại của nó, hoặc có thể hắn biết tên nhưng không biết đó là sức mạnh gì.
Vốn dĩ, ngay cả tôi cũng chỉ biết đó là sức mạnh gì vào ngày trước khi vào Phòng 104.
Nhận ra sự thật này khiến tôi hiểu rằng có một kẻ hở trong thông tin mà Đấng có về chúng tôi.
Chính xác thì hắn biết được gì và không biết gì?
Hắn hiểu tường tận những Phước Lành.
Hắn nắm rõ Công Lý của Elena đến mức cảm giác như hắn biết về nó còn rõ hơn cô ấy.
Nếu không thì hắn đã không sử dụng một Thánh Nữ chỉ là trẻ vị thành niên rồi.
Ngược lại, rõ ràng là hắn không có đủ thông tin về Di Sản.
Một sự bất đối xứng kỳ lạ giữa thông tin về Phước Lành và Di Sản.
Vậy nên một giả thuyết đã nảy ra trong đầu tôi.
Nguồn gốc thông tin mà Đấng có về chúng tôi có lẽ đến từ những ‘Hậu Thuẫn Giả’, người cũng đã ngồi vào bàn đàm phán khi tôi nhận được Giáng Lâm trong quá khứ.
Vì Con Cú đã bị Khách Sạn trừng phạt vì vượt quá giới hạn, điều đó chứng minh dù có sức mạnh nhưng quyền hạn của Hậu Thuẫn Giả cũng có giới hạn.
Họ có thể cung cấp thông tin về Phước Lành, nhưng có lẽ bị hạn chế tiết lộ thông tin về những phần thưởng do Khách Sạn trao tặng như Di Sản.
Nếu là vậy, Đấng có lẽ còn không biết đến sự tồn tại của một vật phẩm mà chúng tôi, nhóm người Khách Sạn, đều cho là quá đỗi hiển nhiên.
Cha à, năm phút là quá đủ để kết thúc chuyện này rồi.
***
Khi người thanh niên ngã xuống giường, căn phòng tràn ngập hỗn loạn.
Cô Thánh Nữ nhỏ tuổi bị tê liệt bởi nỗi sợ hãi trước sự vắng mặt đột ngột của Thần, không biết phải làm sao.
Giữa lúc đó, Aurelia, người vẫn luôn im lặng, bước lên trước.
“Aurelia! Dừng lại ngay! Ta sẽ không dung thứ cho hành vi giở trò đâu.”
“Giở trò ư? Tôi đảm bảo với người đây không phải trò lừa. Tôi nghĩ phải đưa Cha đến một nơi an toàn hơn thôi.”
“An toàn hơn? Không có nơi nào an toàn hơn ở đây cả!”
“Thưa Thánh nữ, người cũng biết về cuộc chiến giữa Cục Quản Trị và ác quỷ tà ác đang diễn ra bên ngoài đó đúng không?”
“Chuyện đó thì có liên quan gì -”
“Cục Quản Trị sở hữu rất nhiều sức mạnh ẩn giấu. Một trong những sức mạnh đó có thể đã làm Cha bị thương.”
“...”
“Nếu người thật sự là cột trụ của giáo phái này, người phải có con mắt phân biệt thật giả.”
Một tia sáng yếu ớt hiện ra trong đôi mắt của cô gái đang run rẩy.
“Ồ, tốt lắm! Người đã lĩnh hội được sức mạnh đó rồi. Từ bây giờ, tôi sẽ nói ra ý của mình, và nếu trong lời nói của tôi có một chút dối trá nào, tôi sẽ lập tức dâng mạng của mình lên, nên hãy lắng nghe một chút.”
“... Nói đi.”
“Tôi đã được đấng vĩ đại ban tặng cho một bảo vật để thoát hiểm trong quá khứ.”
“Cha đã ban cho ngươi một bảo vật như vậy sao?”
“Bảo vật này, tôi xin cam đoan, sẽ không gây ra bất kỳ nguy hiểm nào cho cơ thể người. Nó sẽ đưa ngài đến nơi an toàn nhất trên thế giới này.”
“Và nơi đó là đâu?”
“Là một nơi giống như một khách sạn sang trọng với đồ ăn ngon và nội thất sang trọng.”
“...”
“Tôi có nói dối không? Tôi không nghĩ vậy. Nhưng nếu người không chấp nhận, tôi sẽ chờ đợi. Chỉ là tôi lo lắng thôi. Cha đã im lặng được ba phút rồi. Lỡ xảy ra chuyện không thể cứu vãn được trong lúc chúng ta chờ đợi thì sao?”
Cô gái run rẩy bước sang một bên.
Aurelia tiến lại gần người thanh niên đang bất tỉnh với một chiếc hộp nhỏ có ghi chữ ‘Nút Trốn Thoát’.
“Thưa cha, con sẽ đưa người đến một nơi an toàn. Xin người hãy chờ một chút!”
***
User: Han Kain (Trí tuệ)
Ngày: 98
Vị trí hiện tại: Tầng 1, Phòng 104 – Phòng Nguyền Rủa ‘Trường THPT Khách sạn Luyện thi Danh tiếng’
Lời khuyên Hiền triết: X
Bằng bàn tay của Aurelia, tôi nắm lấy tay của cơ thể mình rồi nhấn nút thoát hiểm.
Khoảnh khắc đó, ý thức của tôi, vốn đang ở bên ngoài nhờ Năng Lực Hóa Thần, lập tức quay trở lại cơ thể tôi.
Đồng thời, toàn bộ cơ thể tôi bắt đầu bay bổng lên!
Khác với lần trước, chỉ có ý thức trôi lên, lần này toàn bộ cơ thể tôi đã bay lên trời.
Bê tông hay nền đất của thành phố ngầm trở thành những ảo ảnh, cơ thể tôi cứ thế xuyên qua tất cả những cấu trúc đó rồi bay lên đến tận thiên đàng.
Trong lúc cứ bay lên cao, cao mãi, tôi cảm nhận được có một ‘ranh giới’ vô hình ở cuối trời cao.
Khoảnh khắc vượt qua ranh giới đó, ‘Mặt Trời’ đã tách ra khỏi cơ thể tôi.
“Hahaha! Đó là ngươi sao? Quả là một cảnh tượng nực cư- ”
Một luồng nhiệt kinh khủng bất chợt tỏa ra từ mặt trời khiến tôi giật mình ngậm miệng lại!
May mắn là luồng nhiệt đó không thể vượt qua ‘ranh giới’ mà chỉ tắt ngấm như một que diêm.
“Tỏ vẻ thông minh mà chẳng thu được gì! Ta thắng rồi nhé, thứ rác rưởi!”
[Ngươi! Đồ sâu bọ! Lần sau gặp lại, bề trên này sẽ bắt nhốt ngươi vào ngọn lửa vĩnh cửu không thể dập tắt trong một ngàn năm, và-]
“Ôi Cha à, Cha bị lẫn rồi sao? Giữa chúng ta làm gì có ‘lần sau’? Vĩnh biệt nhé~!”
Bóng tối bao trùm tầm nhìn của tôi.
Quý vị đã trốn thoát thành công!
