User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 23
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Phòng 105 (Phòng Nghỉ)
Lời Khuyên Hiền Triết: 2
Chúng tôi có nên tiếp tục thử phòng 101 nữa không?
Mọi người đều im lặng.
Thật sự khó để chúng tôi ra quyết định. Đây là điều chúng tôi đã nói qua vài lần trong khi thảo luận về Khách Sạn – một vài thông tin nền là trọng yếu khi nói về một chủ đề nhất định, và thậm chí việc đưa ra nhận định cũng là vô cùng khó khăn khi mọi người còn không biết thay đổi sẽ thuộc phạm trù nào.
“Có vẻ là mọi người có rất nhiều điều suy tư. Chị biết, nhưng chị không nghĩ là nên trì hoãn chủ đề như thế này. Vote thôi.”
Xé một trang từ quyển sổ, chị Eunsol tiếp tục xé nó thành nhiều mảnh khác rồi chia cho mọi người.
Cầm mảnh giấy trong tay, tôi nghĩ thầm.
Vào lại Phòng 101 thật sự đáng sợ, vì nó sẽ có sự biến đổi. Tuy nhiên thì vào phòng khác với cùng lực chiến như hiện tại có khác gì không? Chúng tôi chắc cũng chỉ thoát nạn trong đường tơ kẽ tóc tới lần thứ 5 mà thôi.
Lãng phí những lần thử các phòng kia trong khi chúng tôi có thể phá giải chúng nếu có thêm một Di Sản nữa trong tay thì quả là một nước đi sai lầm.
Bên cạnh góc nhìn logic đó, thì tôi còn không muốn chạy sang một phòng khác, sau khi đã tìm ra rất nhiều thông tin như vậy.
Kết thúc chuyện này nào.
Tôi không có chút khái niệm nào về việc căn phòng sẽ thay đổi ra sao, nhưng chúng tôi đã có thừa thông tin để phá giải rồi!
***
Cuộc bỏ phiếu nhanh chóng kết thúc. Tỉ số là 6:2 nghiêng về phía ủng hộ tiếp tục Phòng 101.
“Được rồi, tiếp tục nào. Chúng ta cần nhắc lại những gì đã biết về Phòng 101, cũng như xây dựng chiến lược cho lần cuối cùng này. Kain?”
“Đây là tóm tắt những gì bọn em đã tìm được trong lần thứ 4. Mở cửa lên tầng thượng đài truyền hình sẽ dẫn tới cổng vào bệnh viện. Từ những gì em quan sát được xung quanh tòa nhà thì những nơi kì lạ xuất hiện khi đi ngược ‘cảnh báo’ thực chất là nằm trong bệnh viện. Nói cách khác, bệnh viện được kết nối với đài truyền hình.”
“Và khi em đi tận tới hành lang tầng 4, em thấy một tảng thịt lớn được cho là ‘Kim Sangmin’. Em nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc khi tiêu diệt nó. Bên cạnh đó thì lời nguyền trong phòng là cực kì mạnh. Em không thể chịu được kể cả với bộ lọc. Với những gì chúng ta đang có thì chỉ có chiếc vòng tay và viên thuốc đỏ là có thể kháng được.”
Ông Mooksung chờ tôi nói xong rồi lên tiếng.
“Vậy vấn đề lớn nhất là cái vòng tay và viên thuốc đỏ là công cụ duy nhất để chúng ta tiếp cận thứ trên tầng 4 à?”
Đó là khi Ahri chen vào.
“Không, vẫn còn một người nữa có thể.”
...Đó là ai?
“Đó là chị Elena. Mọi người quên những gì xảy ra ở THPT Khách Sạn rồi à? Khi mà chị kích hoạt ‘Công Lý’, chị ấy không bị thiên thần đó tẩy não. Nguyên tắc không thể ngăn cản công lý được thực thi có lẽ là thứ khiến chị ấy miễn nhiễm với tẩy não. Chị nghĩ sao, chị Elena?”
“Ah! Em nói đúng. Có lẽ đó là chuyện xảy ra ở THPT Khách Sạn. Nhưng em nghĩ chị có thể kích hoạt Công Lý được không? Phần lớn mọi người ở Phòng 101 chỉ là nạn nhân lời nguyền mà, phải không? Và thứ ở trên tầng 4 chỉ là một tảng thịt, không phải con người.”
“Chị Elena. Mình không thể nói vậy được. Chị nghĩ đi. Bình thường, chúng ta sẽ gọi những người gián tiếp gây ra tội khi bị thao túng, hoặc khống chế là ‘bị lợi dụng’, và họ thì thường sẽ không bị phạt hình sự. Thế nhưng, khi cảnh sát bắt giữ họ, thì vẫn có khả năng cảnh sát phải lao vào đánh để áp chế tội phạm, phải không? Hình phạt ở tòa án là một chủ đề khác rồi. Chị hiểu không? Dù mọi người có là nạn nhân lời nguyền đi nữa, thì chị vẫn có thể áp chế họ, kể cả khi họ không phạm tội.”
...Ahri đột nhiên cho một tràng thuyết giải về luật pháp. Mọi người, kể cả tôi, đều cảm thấy ngu người trước bài giảng tự nhiên mọc lên này.
Tuy nhiên, Ahri vẫn kiên quyết nhìn Elena, và cuối cùng Elena phải gật đầu một cái sượng trân.
“Thêm nữa, khi nãy mọi người nói ‘Kim Sangmin’ đó chỉ là một tảng thịt, không phải là người đúng không? Thế có phải là quá rạch ròi trắng đen không? Thế còn thiên thần ở THPT Khách Sạn thì sao? Cô ta có cánh, sử dụng đủ thứ năng lực siêu nhiên, nhưng chị vẫn coi cô ta là ‘người’, đúng chưa? Thế thì, sự khác biệt giữa thiên thần và một tảng thịt là gì? Thiên thần là ‘người’ chỉ vì trông giống người hơn à? Cả hai đều có xuất phát điểm là con người; cả hai đều biến đổi bằng phương pháp siêu nhiên, và một thì thành thiên thần, một thì thành tảng thịt. Đó là khác biệt duy nhất. Chị không nghĩ chỉ coi thiên thần giống người cũng là phân biệt đối xử hả?”
Em ấy diễn thuyết về gì nữa đây? Sao lại còn nói về phân biệt đối xử rồi? Tôi còn chẳng hiểu câu chuyện này sẽ đi tới đâu.
Thế nhưng, Ahri vẫn cứ nhìn thẳng vào mắt Elena, và một lần nữa Elena phải gật đầu từ áp lực kinh khủng kia.
“Ư, ừ. Chị nghĩ em nói đúng, Ahri.”
“Nhớ kĩ trong đầu đấy. Kể cả nạn nhân của lời nguyền cũng có thể được áp chế, và Kim Sangmin là người, cho dù nó có giống một tảng thịt thế nào đi nữa. Hiểu chưa?”
“Chị không biết sao em lại tự nhiên nói vậy nhưng... chị hiểu rồi.”
Cuộc thảo luận hơi hướng triết lý (?) giữa Elena và Ahri kết thúc.
... Có vẻ là Ahri đang cố chèn một ‘khái niệm’ vào đầu Elena.
Có lẽ đây là điều em ấy đang muốn nói khi nãy.
‘Các nhân viên đài truyền hình và đám y tá có thể được áp chế. Kim Sangmin cũng có thể bị trừng phạt, vì cậu ta từng là con người.’
Tôi hiểu ý em ấy rồi, nhưng Elena liệu có bị thuyết phục bởi những lời đó không?
Trừ khi, Phước Lành sẽ thay đổi, dựa theo nhận thức của Elena-
- Cộc!
Chị Eunsol lấy lại sự chú ý của mọi người bằng cách gõ vào mặt bàn.
“Thôi! Mọi người đang đi lệch chủ đề rồi. Quay lại vấn đề chính nào.
Cứ cho là chúng tôi bằng cách nào đó tới được tầng thượng, nhưng chúng tôi vẫn phải hủy diệt khối thịt đó mà, phải không? Nhưng mà nếu Kain còn không chịu nổi với bộ lọc thì đây là vấn đề lớn. May là giải pháp rất đơn giản, đúng không? Jinchul có thể uống viên thuốc ngay sau khi vào phòng, và tới đài truyền hình.”
“Nhắc nhở để chú không mắc sai lầm nữa nhé,” ông Mooksung nói. “Chú hiểu việc kháng mọi hiệu ứng tinh thần sau khi uống thuốc là gì rồi, đúng chưa? Có nghĩa là chú sẽ không bị ảnh hưởng bởi lời nguyền, nên cũng không thể dịch chuyển luôn. Nói cách khác thì chú phải đi cùng gia đình tới đài truyền hình như Kain và Songee.”
Lần đầu tiên trong ngày hôm nay, anh Jinchul ngẩng mặt lên.
“Cháu sẽ uống thuốc, và đi tới đó cùng mẹ cháu.”
“Ừ. Chú chỉ cần ép mẹ chú đi cùng là được.”
Chúng tôi chuẩn bị kết thúc ở đó thì Ahri phản đối.
“Chờ xíu! Mọi người thực sự định bảo anh Jinchul uống thuốc ngay sau khi bắt đầu à?”
“Em có ý khác không?”
“Có ạ. Em nghĩ mọi người nên tiết kiệm viên thuốc càng lâu càng tốt, và giải quyết vấn đề bằng vòng tay của Songee. Songee có thể bảo vệ tinh thần cho anh Jinchul, và anh ấy có thể uống thuốc nếu điều đó không đủ, phải không?”
Ahri nói trong khi nhìn Songee, người cũng đồng tình.
“Như những gì em ấy nói thì, dựa vào những gì em thấy khi nhìn khối thịt thì chắc chiếc vòng tay là đủ”
“Vật phẩm tiêu thụ vốn là để dùng khi cần thiết mà,” chị Eunsol phản đối “Có cần thiết phải tiết kiệm nó khi đã đi xa tới mức này không? Bên cạnh đó thì đây cũng là lần thứ 5 rồi, quá mạo hiểm khi không dùng toàn bộ tài nguyên của chúng ta. Và nếu Jinchul lại mang mẹ anh ta đến thì sao? Chỉ vì chúng ta sợ phải dùng viên thuốc à?”
“Em khá chắc là anh ấy sẽ không phạm sai lầm đâu. Và chúng ta còn có Elena mà đúng không? Viên thuốc là một vật phẩm quý giá chỉ dùng được một lần, và chúng ta không phải dùng nó ngay từ đầu.”
Elena nhìn có vẻ không thích lắm, nhưng Ahri đã coi cô ấy là thành phần chiến đấu lâu rồi.
Songee ủng hộ với lập luận của Ahri.
“Lần này em sẽ tới đó nhanh hết mức có thể. Em sẽ không tới nhanh như ‘dịch chuyển’, thế nên anh Jinchul đợi khoảng 10 phút trước khi đi thì sao? Em có thể phản ứng với chiếc vòng tay nếu có chuyện gì đi nữa.”
Nếu Songee đến đài truyền hình trước anh Jinchul thì em ấy sẽ có thể xử lí mọi vấn đề phát sinh nếu anh ấy mắc sai lầm. Tất cả những gì em ấy cần làm là tách họ ra bằng ảo ảnh.
Tôi nhận ra một điều từ cuộc đối thoại này, là Songee lẫn Ahri đều mong chúng tôi có thể phá giải căn phòng mà không cần dùng viên thuốc đỏ.
Tôi có thể hiểu lập luận của cả hai bên.
Chúng tôi đã ở trong tình cảnh ngặt nghèo rồi, nên là uống thuốc ngay cũng có lí, và cũng có lí khi chúng tôi tiết kiệm vật phẩm đáng quý này lâu nhất có thể.
“Con lợn lòi này là người sẽ uống mà, nên để cậu ta quyết định đi.”
“Anh sẽ giữ nó và để dùng sau như lời Songee.”
“Thế là tốt rồi. Mọi người còn muốn bổ sung gì không?”
Chúng tôi quá mệt để tiếp tục rồi, và kế hoạch đã an bài. Chúng tôi đi nghỉ mà không nói gì thêm nhiều.
Ngày mai, chúng tôi sẽ chạm tay tới Di Sản thứ hai.
***
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 24
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Hành Lang
Lời Khuyên Hiền Triết: 3
Mọi người nhìn nhau và rà soát lại kế hoạch lần cuối.
1, Tập trung tại đài truyền hình
2, Loại bỏ các nhân viên, lên tầng thượng và vào bệnh viện.
3, Tới phòng Kim Sangmin trong khi đóng giả làm thân nhân.
4, Sử dụng sức mạnh của viên thuốc hoặc chiếc vòng tay để tiêu diệt khối thịt.
Người quan trọng nhất ở đây là anh Jinchul. Chúng tôi đã xác thực rằng bọn ‘y tá’ sẽ chạy đến nếu chúng tôi tấn công khối thịt, và một khẩu súng lục là không đủ để đấu lại bọn chúng.
Sau khi nhìn thấy rằng mọi người đang nhìn mình, anh Jinchul gật đầu chắc nịch.
Anh ấy chắc sẽ không phạm sai lầm như trước đâu.
“Hah...” chị Eunsol thở dài rồi nói. “Chị đang bồn chồn lắm đây. Mọi người nghĩ căn phòng sẽ thay đổi thế nào? Kain, em có ý gì không?”
“Em nghĩ tới vài tình huống rồi, nhưng mà càng nghĩ thì càng không muốn vào.”
Chúng tôi ngắt lời và tiến vào phòng
***
Lần thử thứ 5
***
???
Đau quá. Đau quá. Từ khi nào nhỉ? Cả người mình đau quá.
Là tay hay chân mình?
...
Tay chân mình ở đâu rồi cơ chứ?
Mình không biết gì cả. Mình chỉ biết là cả cơ thể mình đã trở thành một tảng thịt, và chỉ có cảm giác đau đớn này.
Mình căm hận chúng.
Nhưng là ai?
...
Mình không biết. Có ... vài người mình căm hận từ đáy lòng nhưng...
Giờ mình còn chả nhớ nổi mặt của chúng nữa.
Cả thế giới này thật đáng ghét. Mình hận thế giới này vì bỏ mình vào cơn đau giằng xé này.
Biến đổi! Biến đổi đi!
Tôi hét lên với thế giới, để thế giới này phải biến dạng và vặn vẹo như tôi!
...
Thế giới có biến đổi thế nào đi nữa thì cơn đau vẫn không dứt.
Ahh.
Ngài. Bác sĩ à. Ngài ở đâu rồi?
Khi mà tôi còn nằm trong hố sâu tuyệt vọng, khi mà tôi đã mất hết hi vọng, khi mọi người đổ lỗi, dồn tôi vào chân tường.
Đó là khi ngài tới, và tặng tôi ‘ngôi sao’.
Trở lại đi mà.
Đừng đi.
.
.
.
.
.
.
Lần thử thứ 5 của các người chơi đã bắt đầu!
Một tuyên bố tôi không thể hiểu nổi dần xuất hiện.
‘Mắt’ tôi đã biến mất từ lâu, thế nhưng sao tôi còn nhìn được dòng chữ này?
...
Đột nhiên một luồng thông tin ập vào não tôi, thứ mà giờ đây chắc đang trôi nổi đâu đó trong cơ thể tôi.
...
Ah! Tao hiểu rồi.
Vậy ra bọn mày tới đây là để hãm hại tao lần nữa.
Không thằng nào được trốn thoát.
Giết sạch bọn nó. Cho tới khi ngôi sao này ngập tràn thi thể!