Kim Ahri
Tôi đi dưới ánh đèn xanh lét của thành phố, và băn khoăn...
Mình là ai?
Tâm trí mờ sương của tôi, giờ dần tỉnh lại, mách bảo tôi điều gì đó.
Đây là một thế giới giả tưởng.
Có một nơi mình nên thuộc về.
Mình có một mục tiêu cần đạt được.
Nhưng mình vẫn chưa thể hoàn toàn thức tỉnh.
Tại sao mình lại kẹt trong thế giới giả tưởng này?
Mình đang làm gì trước khi ở đây?
Thật sự thì mình là ai?
Tôi chỉ loáng thoáng nhớ rằng, mình là đặc vụ của Cục Quản Trị Tai Ương.
Thế có nghĩa là mình bị kẹt trong một ảo cảnh không xác định được khi làm nhiệm vụ à?
Tôi không biết.
Thế giới này quá hoàn chỉnh để có thể coi nó là một ảo ảnh đơn thuần.
Năng lực khống chế ảo ảnh, nói đơn giản thì chỉ là nhập các tín hiệu hình ảnh sai lệch vào não.
Nếu bỏ qua khác biệt về phương pháp, thì các thiết bị Virtual Reality (VR) của thế giới hiện đại cũng cơ bản là xử lí ảo ảnh như vậy.
Sẽ cần bao nhiêu sức mạnh tính toán để nhập lượng thông tin khổng lồ đã mô phỏng lại hoàn hảo cả thế giới trước mắt tôi vào não chứ?
Với những suy nghĩ đó, tôi đã đặt chân tới “Nhà Xuất Bản Barum”.
Tòa nhà trông có vẻ bình thường.
Vì đã muộn, nên nhiều bóng đèn đã tắt, và cổng chính đã khóa.
Trong khi tôi đang suy tính nước đi tiếp theo, thì cánh cổng mở ra.
Tôi bước vào thì một nhân viên bảo vệ gật đầu với tôi từ xa.
Mình vào trong thế nào nhỉ? Có vẻ mỗi chi nhánh có một lối vào khác nhau.
Tôi đứng yên một lúc, thì nhân viên bảo vệ nói với tôi, “Cô bị lạc à?”
“...”
“Tôi dẫn đường cho cô nhé?”
“Sao anh biết tôi là đặc vụ?”
Nhân viên bảo vệ tặng tôi một cái nhìn như thể tôi bị ngốc, “Chẳng phải điện thoại của cô đang bật chế độ đặc vụ sao?”
“... Phải rồi.”
“Họ đang đợi ở trong rồi.”
Mình đã phạm một sai lầm ngu ngốc.
Nhân viên bảo vệ dẫn tôi tới thang máy và thao tác bảng điều khiển.
Không lâu sau, thang máy di chuyển “theo chiều ngang”.
- Clang! Rèeeeeeee!
... Cứ đà này thì thang máy đã phải ra khỏi tòa nhà rồi chứ?
Mặc dù biết rằng “thường thức” chẳng có nghĩa gì đối với Cục Quản Trị, tôi vẫn không thể kìm được mà tự hỏi chuyện gì đang diễn ra trước mặt.
“A!”
Tôi không thể nén lại một tiếng kêu ngay khi bước ra khỏi thang máy.
Sao một nơi thế này có thể tồn tại được ở giữa Seoul?!
Không gian rộng mênh mông, gần như không thể thu vào tầm mắt.
Ít nhất hơn 100 nhân viên mặc đồ trắng đang bận bịu đi lại.
Ở đâu đó thì một chiếc xe đẩy đang chở một vật lớn như chiếc ô tô.
Ở một nơi khác thì có một quả cầu phát tia laser đang được vận chuyển trong một chiếc hộp trong suốt.
Một nơi khác nữa lại có một người đàn ông đeo biển “Hóa thân thứ 13 của Jesus”đang bị lôi đi.
Có hóa thân của Jesus hả? Thế Phật tổ hay Allah có hóa thân không?
Mặc dù 99.9% những người như vậy chắc cũng chỉ là người bình thường không có siêu năng lực gì, Cục Quản Trị cũng phải bắt họ vì 0.1% kia.
Tôi thở dài và nhìn quanh, thì các kí ức đã quên giờ hiện về.
Từ xa, Cục Quản Trị trông có vẻ là một tổ chức bí ẩn vô biên, và năng lực một tay che trời.
Thế nhưng lại gần thì mới biết đây chỉ là một mớ hổ lốn không khác gì siêu thị gần nhà.
Cái điều kiện làm việc này làm tôi ôm cổ vì bất lực không biết bao nhiêu lần rồi!
Từ xa, thì đây là một tổ chức tuyệt vời, các thành viên đều là đỉnh cao trí tuệ của nhân loại.
Lại gần mới biết đây là công ty đen toàn những thằng ngu, khiến người ta phải tự hỏi bọn này vào được Harvard bằng cách chơi Poker chắc.
Tóm lại thì, đây là một ngày bình thường của Cục Quản Trị.
***
Tôi đi dọc hành lang và nhận được vô số lời chào.
Tôi không thể nhớ được ai nhưng họ đều biết tôi.
Cuối cùng, không biết đi đâu, tôi chỉ đứng im và bắt lấy bất cứ ai lại gần.
“Này! Cậu kia!”
“Vâng ạ. Đặc vụ Kim Ahri?”
“Ai là người nắm quyền cao nhất ở đây?”
Người đàn ông, trông có vẻ là một nghiên cứu viên, nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.
“Tâm trí tôi không ổn định lắm do nhiệm vụ được giao,” tôi giải thích ngắn gọn.
Nghiên cứu viên đó nghiêng đầu và đáp lời, “Nếu ý cô là người nắm quyền cao nhất thì chắc hẳn phải là Bộ Trưởng Park ạ? Văn phòng của Bộ Trưởng Park nằm phía dọc hành lang bên phải...”
“Cậu dẫn tôi tới đó đi. Tôi không nhớ rõ bố cục lắm.”
“Tôi có đang hơi bận -”
“Này! Để ai khác giải quyết Hóa thân của Jesus đi. Đó chỉ là một tên tự xưng là Jesus sau khi bị xã hội đá đít thôi. Lần sau thì bắt một tên tự xưng là Phật Tổ hay tự xưng là Allah đi nhé.”
“Một trong số một trăm cũng có thể là quái vật chính hiệu...” anh ta lẩm bẩm trước khi dẫn tôi đi.
Sau khi đi qua vô số ngóc ngách và lối rẽ thì tôi cũng mừng vì mình đã có người chỉ đường.
Nghiên cứu viên bỏ tôi lại trước một cánh cửa văn phòng lớn được trang hoàng, rồi biến mất.
- Cạch!
Văn phòng có vẻ hơi bị trống trải.
Chẳng có vật gì trang trí bên trong cả, chỉ có một chậu hoa lan nằm trong góc.
“Đừng đứng đó chứ, lại đây nào.”
Một người đàn ông, trông tầm 40 hay 50 tuổi, đứng dậy từ bàn làm việc và gọi tôi lại từ phía cửa sổ.
“Tôi nên gọi ngài là gì? Bộ Trưởng Park?”
Người đàn ông quay đầu lại và thở dài, “Tôi nhận được báo cáo rồi. Cô thật sự mất kí ức hả?”
“Báo cáo tới rồi hả?”
“Hành động của cô quá đỗi chân thực, rằng cô đã mất kí ức, nên đương nhiên phải có báo cáo.”
“Vậy sao...”
“Khó chịu quá. Cô bỏ kính ngữ đi giùm tôi. Cô dùng ngôn ngữ trang trọng từ khi nào vậy?”
“OK. Thế tôi nên gọi ông là gi?”
“Gọi tôi là Park Hyunmin.”
“Hyunmin. Có gì đó thật sự không ổn với tôi.”
“... Hyunmin có hơi quá đà, gọi tôi là Bộ Trưởng Park Hyunmin đi.”
“Tôi sẽ gọi ông là Bộ Trưởng Park thôi vậy.”
Tôi kể cho ông ta về tất cả những chi tiết bất thường tôi nhận ra.
Về số lượng quán bar nhiều bất thường, những tòa nhà không có drone, và mặt trăng soi rọi trên trời.
Và một nhận thức rõ ràng: Cả thế giới này là giả tạo.
Tôi có một sự tự tin khó tả với sự thật này.
Bộ trưởng, nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe, cuối cùng cũng nói, “Để tôi cho cô ý kiến chân thành nhé. Cô bị điên rồi. Những yếu tố bất thường cô kể là những thứ mà kể cả tôi, một thành viên cấp cao của Cục Quản Trị, cũng chưa từng nghe qua hay nhìn thấy.”
“Cái thế giới mà chim bồ câu ăn thịt người... Đó là thứ tôi còn không thể tưởng tượng ra trong giấc mơ nữa.”
Kí sinh trùng nấm rượu, Dịch Bệnh Đỏ - đây toàn là những thứ mới mẻ. Và một thế giới không còn mặt trăng sao? Không thể tưởng tượng ra.
“Tôi nghĩ sẽ dễ chấp nhận hơn nếu chỉ mình cô phát điên, hơn là chuyện cả thế giới đột nhiên đảo lộn. Cô có nói rằng kí ức của mình không hoàn chỉnh, phải không? Có khi cô gặp phải một Thực Thể Hỗn Mang trong khi làm nhiệm vụ thì sao?”
“Điều đó khiến tôi tò mò. Theo dữ liệu của ông thì tôi đang làm gì?”
“Câu hỏi hay đấy. Trước khi cô tới, tôi có điều tra nhiệm vụ hiện tại của cô. Kết quả đáng ngạc nhiên. Tôi không có đủ quyền hạn để xem nó.”
“Kể cả với cấp bậc của ông sao?”
“Việc tôi không thể xem nó nghĩa là, chỉ có Hội Đồng Thế Giới mới biết mục đích thật sự của nhiệm vụ trên Trái Đất này của cô.”
Mình bị mất trí sau khi tham gia vào một nhiệm vụ đặc biệt tối mật sao?
Tôi lắc đầu.
... Đó không phải vấn đề chính.
“Cứ cho mọi thứ tôi nói là đúng xem, cả thế giới này là giả tạo! Tôi không chỉ nói chơi. Tôi đã cảm thấy nó từ lâu rồi, rằng cả thế giới này là giả tạo!”
“Hóa thân thứ 13 của Jesus chúng tôi vừa tóm được, cũng đinh ninh rằng hắn chính là Jesus tái thế đó thôi.”
“Không chỉ là tư duy của tôi đâu. Kể cả phản ứng của ‘Mẹ’ tôi cũng kì lạ. Cứ như thể cô ấy đang khuyến khích tôi đi theo lối đi riêng!”
“Đó là phản ứng thường thấy của cha mẹ khi con cái tới tuổi dậy thì và bắt đầu lang thang đó.”
“Dựa trên tiêu chuẩn của Cục Quản Trị thì ai mới là mẹ tôi chứ? Cô ấy có dáng vẻ quá sức phi thường! Còn dựa trên phản ứng của ông, lẫn kí ức mơ hồ của tôi, thì tuổi của tôi cũng phải là bí ẩn đấy? Mẹ tôi bao nhiêu tuổi rồi? Chuyện đó có kì lạ không?”
“Mẹ của cô là cựu đặc vụ của Cục. Hiện tại cô ấy đang tạm gác lại công việc, nhưng cô ấy nhiều tuổi hơn cả hai ta cộng lại.”
Chỉ một cuộc đối thoại ngắn với ông ta cũng làm tôi kiệt sức.
Tìm ra các bất đồng logic trong thế giới này khó hơn tôi tưởng.
Kể cả một người bí ẩn như Mẹ cũng là một phần của thế giới được mô phỏng hoàn hảo này.
Có nhiều điều kì lạ trong thế giới này, nhưng cuộc đối thoại này khiến tôi nhận ra một điều.
Ai cũng có logic của riêng họ.
Bộ Trưởng Park cũng có thể giải đáp mọi quan điểm tôi đưa ra một cách logic, và theo đó chứng minh rằng thế giới này là “thật”.
... Liệu mình mới có phải là người đã phát điên không?
Mình có thật sự gặp một Thực Thể Hỗn Mang khi làm nhiệm vụ mật và bị nó chỉnh sửa tâm trí không?
Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của tôi, Cục trưởng lại nói, “Thử nhìn vụ này theo một quan điểm khác nhé.”
“Quan điểm khác sao?”
“Cứ cho là cả thế giới này là giả tạo theo lời cô đi. Bình thường, thì năng lực xử lí ảo ảnh sẽ tiêu tan cực nhanh, khi người bị kẹt trong ảo ảnh bắt đầu nghi ngờ nó. Tại sao lại như vậy?”
“Tôi không biết. Tôi có cảm giác mình đáng ra nên biết từ trước.”
“Ảo ảnh, đơn giản là, quá trình nhập thông tin đã được mô phỏng vào não bộ của một người.”
Giải thích này nghe quen thật. Mình nghĩ mình từng nghe trước đây rồi.
“Vấn đề là, liên tục truyền thông tin về thế giới đã được mô phỏng khó hơn cô nghĩ nhiều. Nó cần một sức mạnh tính toán khổng lồ. Bình thường, kẻ tạo ra ảo ảnh sẽ mượn trí tưởng tượng của nạn nhân để áp nó vào, do bản thân năng lực tính toán của kẻ tạo ra ảo ảnh là không đủ.”
“Nói đơn giản thì, kẻ đó chỉ cần nói rằng, ‘Giờ cô sẽ đi tới trường’, và não cô sẽ tự tưởng tượng ra cảnh đó. Đây là cốt lõi việc đối phó với ảo ảnh. Hiểu chưa?”
“Tôi hiểu rồi. Cứ như đây là một chuyện tôi đã biết vậy.”
“Theo cách hiểu đó, một ảo ảnh cũng giống với việc bảo một người mơ trong trạng thái tỉnh táo. Vậy nên, khi người đó bắt đầu nghi ngờ ảo ảnh thì nó sẽ sụp đỏ. Suy cho cùng thì người trải nghiệm ảo ảnh cũng tự tay họ làm ra mà.”
“Nhưng tại sao ảo ảnh này không biến mất khi tôi nghi ngờ nó?”
“Có hai khả năng. Thứ nhất, thuyết của tôi vừa nói chỉ áp dụng khi kẻ tạo ra ảo ảnh thiếu đi năng lực tính toán. Nếu kẻ đó là một tồn tại siêu việt, chúng có thể liên tục truyền thông tin hoàn hảo, kể cả nạn nhân có tưởng tượng ra sao, vậy là chẳng có cách nào dậy được.”
“Nghĩ thử về VR xem. Tuy công nghệ có hơi non trẻ, nhưng thông tin được VR phát ra đều thuộc về thiết bị đó, chẳng cần người dùng phải tưởng tượng. Nếu cô hét lên, ‘Đây là giả tạo!’ trong khi đeo một bộ VR thì có gì thay đổi không?”
“Vậy là chẳng có cách nào để tôi tỉnh dậy...”
“Thật tình thì đúng là trường hợp này vô vọng. Nếu kẻ tạo ra ảo ảnh siêu việt tới mức đó, thì chúng có thể nghiền nát cô chỉ bằng một cái búng tay.”
“Cứ tạm bỏ qua khả năng là không có lời giải đi. Giả thuyết thứ hai là gì?”
“Giả thuyết thứ hai là cô vẫn chưa bị thuyết phục hoàn toàn. Não bộ con người vô cùng phức tạp. Một phần tâm trí của cô chắc cũng đã tỉnh và bắt đầu nghi ngờ thực tại này, nhưng sâu thẳm trong lòng thì cô vẫn tin nó là thật.
Hoặc thậm chí cô còn mong nó là thật. Dựa trên những gì cô kể thì thế giới thực đã hết hi vọng, đi trên con đường dẫn tới diệt vong, nên cô cũng có nhiều lí do để không tỉnh lại.”
Mình có thật là chưa hoàn toàn tỉnh lại không?
Hay là còn một phần nào đó vẫn muosn ở lại đây?
Cuối cùng thì vẫn là việc thuyết phục được bản thân.
Tôi lặng lẽ đứng nhìn ra cửa sổ.
Bộ trưởng, nhìn tôi, rồi nói, “Tôi có một ý tưởng.”
“Một ý tưởng à?”
“Nếu thế giới này đích thực là nơi lý tưởng, hạnh phúc mà cô tưởng tượng ra, thì sẽ không thể áp dụng được với một thứ cô không thể tưởng tượng nổi. Thứ tưởng tượng đó càng tệ hại và vặn vẹo bao nhiêu thì càng khó áp dụng bấy nhiêu.”
Một tưởng tượng tệ hại, vặn vẹo.
Một câu trả lời dễ dàng xuất hiện trong đầu tôi.
Tôi có một câu hỏi cuối cùng, “Ông không sợ sao? Nếu cả thế giới này là giả tạo, thì ông cũng chỉ là kẻ giả tạo mà?”
“Vậy thì có gì phải sợ chứ? Có hai khả năng: Cô bị điên, hoặc thế giới này chỉ là giấc mộng hoặc ảo ảnh của cô. Nếu cô bị điên thì tôi chẳng có lí do gì để sợ. Còn nếu thế giới này là giấc mơ của cô, thì tôi cũng là một phần của cô.
Descartes có nói, ‘Tôi tư duy, nghĩa là tôi tồn tại.’ Nếu cả thế giới này là giả tạo, chỉ có cô là thật. Nếu tôi đơn giản chỉ là một sản phẩm của trí tưởng tượng cô tạo nên, thì chẳng có gì phải sợ hết.”
Ông ta đích thực là một người khó nắm bắt.
Tôi lờ mờ cảm nhận được.
Nếu cả thế giới này là sản phẩm của tâm trí mình, vậy thì ngoài kia chắc chắn sẽ có một phiên bản thật của Bộ Trưởng Park, người đã chắp cánh cho phiên bản này.
Bộ trưởng Park ngoài kia chắc cũng là người vô cùng khó nắm bắt.
Nhưng tôi hiểu được một chuyện.
Sau cuộc đối thoại dài hơi tại nơi này, tôi đã học được cách đích thực để tỉnh lại.
Một điều tồi tệ, không may mắn mà tôi không thể tưởng tượng ra, thứ mà không thể tái tạo ở thế giới này.
Tôi tìm ra đáp án cho “điều đó” rồi.