Kim Ahri
Nhiệm vụ của mình, với tư cách người đầu tiên vượt qua Thử Thách, là đánh thức các đồng đội vẫn còn chìm trong ảo giác.
Trong khi dựa vào tường và tính toán nước đi tiếp theo, tôi thấy vai mình nặng thêm một chút.
“Mày vừa húc tao một cái, giờ còn dám đậu trên vai tao à?”
Perro nghiêng đầu, nhìn tôi như thể đang hỏi xem có gì sai không.
Bất chấp mọi chuyện, biểu cảm đáng yêu đó làm mọi bực dọc tan biến.
“Perro, mày đã trải qua đủ chuyện để tìm tao, phải không?”
Trạng thái của Perro không tốt chút nào.
Nó nhìn như thể đã tự mình nhổ chiếc áo trói khi trước ra, từng cọng lông một.
Những mảng trọc trên cơ thể nó cho thấy rõ ràng nó đã cố gắng cỡ nào để tìm thấy tôi.
Tôi cũng có thể đoán được tại sao nó đã phải kì công tới vậy.
“Ừ, có vẻ chúng ta có cùng mục tiêu rồi. Tao tới Khách Sạn này vì muốn cứu mẹ mình mà. Giờ thì đi cứu mẹ của mày thôi.”
Trước khi tập trung vào việc, tôi lang thang trong thành phố một lúc để xác minh một chuyện.
Nó quả như tôi dự đoán.
Chẳng còn dấu hiệu nào thuộc về Cục Quản Trị trong tòa nhà xuất bản đó nữa – nó đã trở về làm một nhà xuất bản bình thường.
Thế giới này là một nơi hoàn hảo, tạo nên từ mộng tưởng và ảo cảnh của bốn người chúng tôi – bốn người đã tới được Thử Thách Cuối Cùng.
Những nơi tạo nên chỉ dựa vào tôi, ví dụ như tổng hành dinh của Cục Quản Trị, đã biến mất.
Tương tự, khi tôi về nhà, phiên bản trưởng thành của Miro cũng đã biến mất.
Sau khi tìm hiểu rõ ràng, tôi quyết định kết thúc một đêm dài đó bằng cách ngủ ở nhà.
Căn nhà, khi mẹ tôi đã biến mất, cảm thấy thật yên tĩnh và to lớn.
***
Sáng hôm sau, tôi tới trường.
Tình hình ở trường cũng chẳng thay đổi nhiều.
Tôi cho là, những giấc mơ duy trì khung cảnh ngôi trường không phải của riêng tôi.
Ở trường này thì có ba người là Songee, tôi và Kain.
Trước tiên thì tôi nên đánh thức hai người đó, rồi Elena.
Ngay khi giờ cơm trưa tới, tôi gọi Perro, nó vẫn đậu ở một cành cây ngoài trường học để tìm Songee.
Tìm Songee rất dễ.
Thế “Perfect Life” của Songee là gì nhỉ?
Cuộc sống của một druid à?
Giấc mơ của cô ấy là mang động vật tới trường sao?
Tôi đáng ra phải nhận ra gì đó sai sai, khi mà trường học cho phép học sinh mang vẹt tới trường rồi chứ.
Ngay khi tôi đặt chân lên tầng dành cho học sinh năm hai, tiếng sủa điếc tai đã làm tôi khó mà suy nghĩ thông suốt.
Những “chỉnh sửa” được Songee thêm vào đã biến ngôi trường thành nơi chó mèo học thay vì là người.
Kể cả giữa đám đông hỗn loạn thì vẫn dễ dàng tìm thấy Yu Songee, người được bọn chó mèo yêu mến và tôn sùng như một vị thánh.
Để trà trộn thì tôi cho Perro đậu lên vai rồi lại gần Songee.
Songee nhận ra tôi từ xa và chạy tới.
“Perroooo!”
Vậy là cô ấy có nhận ra Perro.
“Chị lo quá đi mất, tự nhiên em lại biến mất như thế! Em đi đâu vậy hả? Em lại tới làm phiền Ahri rồi sao?”
Songee nhìn tôi rồi tiếp tục nói, “Nếu Perro lại làm gì đó kì lạ thì chị xin lỗi nha!”
“Không, Perro chẳng làm gì lạ cả. Chị mới là người đang làm gì lạ cơ.”
...Tôi cảm thấy bầu không khí xung quanh lạnh đi.
Nhìn quanh, tôi thấy vô số chó mèo đang bắt đầu lườm tôi.
“Em không biết những người khác ra sao, nhưng em nghĩ chị cũng nửa tỉnh rồi nhỉ... Chị nghĩ sao? Chị là người mặc chiếc áo trói đó cho Perro, phải không? Em cũng nghĩ về chuyện đó rồi, và Perro đã thử đánh thức chị trước khi tìm tới em. Chị không muốn tỉnh lại, thế nên - ”
“IM. ĐI!”
Trước khi tôi kịp dứt lời, Songee hét lên đủ to để làm cả trường chấn động.
Cô ấy khiến tôi ngậm miệng lại, không thể nói ra bất cứ thứ gì.
“Ra. Ngoài!” Songee hét lên lần nữa, còn cương quyết hơn trước.
Và tôi bị quẳng ra ngoài.
- Rầm!
Ca – Cái gì vừa xảy ra vậy?
Tôi vừa cố đánh thức Songee, và cô ấy nổi điên.
Phần đó thì cũng dự định được rồi...
Nhưng mà khi cô ấy nổi đóa và bảo tôi cút ra ngoài, thì tôi bị quẳng ra ngoài trường theo nghĩa đen.
Cứ như là lỗi game, khi mà cơ thể tôi bay xuyên không, vượt qua tường, rồi cuối cùng hạ cánh thẳng ở sân trường.
Tôi choáng tới mức không thể nghĩ tới việc đứng dậy.
Tôi chỉ nằm đó, cơ thể phủ đầy bụi đất sân trường, và nghĩ, “Có phải đó là năng lực thao túng thực tại không?”
Nghĩ kĩ thì, cũng chẳng ngạc nhiên lắm.
Nơi này là sân khấu cho “Perfect Life” của bọn tôi, tạo nên để thỏa mãn mong muốn của mọi người.
Thực ra thì, tạo nên thế giới mà có thể thỏa mãn mong muốn của con người chẳng dễ dàng gì.
Những ước muốn của con người vẫn luôn thay đổi, và mạnh mẽ hơn theo thời gian.
Một người có thể thỏa mãn với một căn nhà thì rồi cũng sẽ khao khát một căn biệt thự, rồi một tòa cao ốc.
Vậy thì, làm sao để áp dụng một ‘Perfect Life’ mà liên tục thỏa mãn khao khát như thế này?
Bằng cách trao cho mỗi người năng lực tự thỏa mãn mong muốn của mình!
Nghĩ lại thì chẳng phải mình cũng đã sử dụng năng lực đó sao?
Khi tôi nhảy khỏi tòa nhà, tôi đã ước thế giới dừng lại vì sợ chết.
Thế giới dừng lại theo ước nguyện của tôi.
So với phép màu vô song đó thì bị đá đít khỏi trường học bởi Songee chẳng là gì cả.
Và nghĩ lại thì tình hình của Kain cũng không phải bình thường.
Trong Thử Thách Thứ Tư, thì nội tạng và xương cốt của anh ta đều dập nát cả.
Trong thực tế thì anh ta sẽ không thể rời khỏi bệnh viện ít nhất là vài tháng, và nếu có đi nữa thì cũng phải chịu di chứng vĩnh viễn.
Nhưng sau cỡ một tuần thì anh ta lại tới trường với chiếc chân bó bột, rồi vẫn cười đùa vui vẻ với bạn bè.
Tốc độ hồi phục đáng kinh ngạc này có thể cũng là kết cục của thế giới đáp lại mong muốn “hồi phục” của anh ta.
Vì thế mà đánh thức cả hai người đó vừa mới trở nên khó hơn nhiều.
Mình có nên giết Songee và Kain nếu cần không?
Nhưng giờ mình không chắc lắm.
Mình có thể giết được những người có năng lực thay đổi thực tại chứ?
“...”
Chỉ là lo lắng vô căn cứ mà thôi. Quay lại với Songee nào.
Ít nhất thì đánh thức Songee cũng không khó lắm.
Không giống mọi người khác thì Songee cũng nửa tỉnh rồi, nhờ ơn Perro.
“Vậy nên là lần này mày phải thế hiện cho tốt nhé. Đang cứu mẹ mày đấy, nên cố gắng hết mình đi.”
Tôi vuốt ve Perro, nó vẫn đậu trên bụng tôi, rồi quay lại trường.
Có lẽ là phản chiếu lại tâm trạng rối bời của Songee, nên hành lang học sinh năm hai hoàn toàn hỗn loạn.
Bọn động vật đang chạy khắp nơi, còn các học sinh đang đi lảo đảo như zombie.
Tôi đi qua khu vực ồn ào đó rồi lại tới gần Songee.
Nếu mình nói chuyện thì có bị đá ra ngoài lần nữa không nhỉ?
Cũng hơi rủi ro nhưng phải thử thôi.
“Songee?”
Songee nhanh chóng quay đầu lại nhìn tôi.
Tôi là đặc vụ của Cục Quản Trị đấy nhé! Tôi tin vào năng lực phản xạ nhanh nhạy chính xác của mình.
Tôi lập tức ôm Perro bằng cả hai tay và chắn nó trước mặt tôi.
“Bird Shield!”
“...”
“...”
- Ré! Piyoo piyooooo!
Người thì im lặng, còn chim thì bắt đầu nổi giận và mổ liên hồi vào tôi.
“Oái! Au! Thôi ngay! Đừng có kéo tóc tao!”
Songee thở dài rồi kéo Perro lại, “Gì nữa vậy? Trò đùa kiểu vậy có tác dụng vào thập niên 70 à?”
“Chị tỉnh rồi phải không?”
“...”
“Nếu chị tỉnh rồi thì phải có một cửa sổ hệ thống hay gì đó xuất hiện chứ?”
“Có thứ như vậy à? Chị chưa thấy. Chắc là vì chị vẫn còn muốn lưu lại đây thêm chút nữa.”
Muốn ở lại thêm chút nữa.
Đương nhiên rồi, cám dỗ của ‘thế giới hoàn mỹ’ này là kinh khủng khiếp.
Tôi ngồi xuống cạnh Songee.
Cô ấy lặng lẽ xin lỗi, “Xin lỗi vì đã ném em ra ngoài lúc nãy nhé. Chị không biết là năng lực của mình sẽ hoạt động như vậy.”
“Không sao đâu ạ. Em cũng quen với việc bị quăng quật hàng ngày rồi.”
“Ở thế giới nào mà chuyện đó lại diễn ra hàng ngày chứ?”
“Khi chị rời khỏi Khách Sạn thì chuyện đó cũng sẽ là cơm bữa với chị thôi.”
“... Khi chị rời khỏi Khách Sạn thì chị cũng phải làm vậy sao?”
“Đùa thôi ạ. Chị sẽ biết một khi ra ngoài.”
Giữa chúng tôi có một khoảng lặng ngắn.
“Đến lúc chị tỉnh lại rồi chứ nhỉ?”
Sau một lúc, Songee bắt đầu chia sẻ câu chuyện của mình, như thể trút đi gánh nặng.
Cô ấy nói về một gia đình từng hạnh phúc nhưng dần đổ vỡ theo thời gian, mối quan hệ của cha mẹ dần suy thoái theo những cách không thể hiểu được.
Cuối cùng, cả hai người đó dần công khai hẹn hò.
Họ không ly hôn vì lo cho con cái, nhưng chuyện đó cũng có giới hạn.
Tới khi Songee vào Khách Sạn thì cả hai người đều đã thương thảo với luật sư rồi.
Nước mắt bắt đầu trào ra từ khóe mắt Songee.
“Thật sự thì, chị biết sâu thẳm trong tim, kể cả khi Perro đã cố kéo chị tỉnh dậy rồi. Nhưng thật sự chị không muốn rời đi. Mỗi khi chị thấy bố mẹ mình hòa thuận ở nhà, chị thấy rất vui.”
Tôi chẳng biết nói gì, chỉ nắm tay Songee.
“Chị có hơi trẻ con quá không? Ahri, em làm việc ở Cục Quản Trị Tai Ương rồi. Em chắc đã thấy vô số nỗi bất hạnh khủng khiếp, đáng sợ tới nỗi chuyện cha mẹ ly dị chỉ là nhỏ nhặt thôi mà phải không? Chị có quá ngốc nghếch không?”
“Em hoàn toàn không nghĩ vậy. So sánh nỗi bất hạnh của nhau là vô nghĩa, phải không? Nó như kiểu, nói rằng vận rủi xảy ra với dân Hàn Quốc chỉ là trò trẻ con, nếu so với những trẻ em châu Phi đang chết đói ngoài kia.”
“...”
“Ai cũng có gánh nặng của riêng họ. Gánh nặng của mình không phải sẽ biến mất, chỉ vì người khác đang trải qua những điều tồi tệ hơn, vậy nên so sánh để làm gì chứ? Em chỉ mong chị có thể vượt qua chuyện đau buồn này.”
“Khi chị ra khỏi Khách Sạn... Khi chị ra khỏi Khách Sạn, liệu mọi thứ sẽ ổn chứ? Liệu cha mẹ chị có thể hàn gắn không?”
...Tôi không muốn nói dối, nên đã quyết định trung thực.
“Không. Nếu bố mẹ chị đã có hiềm khích vài năm rồi, thì có thể mọi chuyện đã quá muộn để quay về như xưa. Nó không phải là thứ có thể sửa lại chỉ vì chị rời khỏi Khách Sạn cùng với một đống năng lực lẫn bảo bối. Nhưng cũng có thể có tiến độ khả quan.”
“Tiến độ sao?”
“Tới khi chị rời khỏi Khách Sạn, thì thế giới quan của chị cũng lớn hơn rất nhiều so với khi mới vào. Em không nói về siêu năng lực hay bảo bối; Em đang nói về trái tim của chị. Khi trẻ em lớn lên, chúng sẽ xây dựng thế giới quan của riêng mình, và khi quá trình đó hoàn thành thì chúng sẽ sống độc lập với thế giới của cha mẹ. Khi điều đó xảy ra, chị sẽ hiểu rằng bố mẹ mình cũng có cuộc sống riêng của họ nữa.”
“...”
“Rời khỏi Khách Sạn sẽ không hàn gắn được mối quan hệ của bố mẹ chị, nhưng chị sẽ học được cách hiểu và chấp nhận họ.”
Wow! Mình cứ như là chuyên gia tâm lý hàng hiệu ấy nhỉ?
“...Heh!”
“Hả?”
“Nó chỉ... Hơi buồn cười khi nghe em nói những điều vừa rồi với vẻ ngoài đó thôi. Em chẳng phải cũng nhìn như trẻ con thôi sao!”
Songee cười và xoa đầu tôi một cái.
Sau tất cả những lời khuyên đó thì đây là thứ mình nhận được sao?
Nhưng tôi chẳng bận tâm.
Mình đã giải quyết vấn đề của đồng đội đầu tiên rồi mà!
Sau khi cuộc đối thoại kết thúc, Songee nhìn vào không trung, “Một cửa sổ xuất hiện rồi chứ nhỉ?”
“Ừ.”
“Chị sẽ làm gì?”
“Em cũng không rời đi sau khi nhận được thông báo này, và đang đánh thức mọi người phải không? Chị cũng làm vậy luôn.”
Songee tỉnh dậy, thì tất cả động vật trong trường đều biến mất, chỉ còn lại Perro.
Songee cũng tò mò cách tôi tỉnh dậy như thế nào, và chúng tôi nói chuyện về chủ đề đó một lát.
Rồi chúng tôi quyết định sẽ đánh thức ai tiếp theo.
“Phải là Kain, đúng không?”
“Chị Elena chắc sẽ là khó nhất rồi. Không giống như chúng ta thì chị ấy còn không đi học, và liên tục xuất hiện trong các bộ phim điện ảnh lẫn truyền hình, nên có vẻ chị ấy chìm đắm trong thế giới này hơn cả chúng ta.”
“Chúng ta nên đánh thức Kain kiểu gì? Anh ta có vẻ cũng rất nhập tâm, không giống như chị, nên thuyết phục anh ta có vẻ sẽ khó đấy.”
Sau khi suy nghĩ một lúc, Songee đưa ra ý tưởng.
“Hay là mình cũng thử đẩy anh Kain khỏi một tòa nhà nhé?”
Perro có vẻ rất thích thú với sáng kiến vừa rồi.