Elena
Trong cơn choáng váng, tôi bị Kain kéo đi giữa rạp hát đang bốc cháy.
Tôi sợ hãi nhìn quanh.
Mọi người đang gào thét và chạy loạn khắp tứ phía.
Tại sao chuyện này lại xảy ra? Lại còn vào hôm nay nữa chứ?
Tôi đang chạy, và cố nén cơn giận đang sục sôi bên trong, thì đột nhiên nhận ra một chuyện.
Chúng ta chính xác là đang đi đâu?
Bình thường thì chúng tôi phải chạy tới hướng cổng chính rạp hát rồi ra ngoài đường, phải không?
Nhưng Kain đang dẫn tôi tới một con ngõ thông với cổng sau rạp hát.
“Um... Kain này?”
“Hmm?”
“Chúng ta đang ở đâu thế? Mình có nên chạy về phía đường chính không?”
“Ồ? Tớ chắc là đã lạc đường vì sợ rồi. Nhưng chúng mình cũng không thể quay lại rạp hát mà, nên tớ nghĩ cứ chạy tiếp hướng này nhé?”
Tôi hiểu rồi.
Kain chắc cũng đã hoảng sợ và chạy mà không suy nghĩ gì hết.
Nhưng tôi có cảm giác hơi bất an trong con ngõ này, vì nó là một nơi chúng tôi không thường hay lui tới, cũng như nó không được an toàn cho lắm.
- Cộp! Cộp!
Vẫn mới chỉ chập tối. Những ánh nắng sắp tàn vẫn giữ cho con ngõ không hoàn toàn đen như mực.
- Cộp! Cộp!
Chúng tôi còn không được xem trọn vẹn buổi diễn.
Chúng tôi đột nhiên bị vướng vào một đám cháy và phải chạy thoát thân.
Đen đủi làm sao!
- Cộp! Cộp!
“Elena.”
“Hmm?”
“Cậu có vui không?”
“Cậu lại hỏi vậy nữa à? Cậu có ngốc không? Chúng mình đang chạy trốn vì rạp hát đã bốc cháy đó.”
“Không may thôi mà.”
“...Nhưng giờ thì cũng không tệ lắm.”
“Thật sao? Nhưng có vẻ giày của cậu không vừa chân lắm nhỉ? Âm thanh của nó to quá.”
“Hả? Giày của tớ được đặt làm riêng, nên không đời nào – ”
Đột nhiên, tôi cảm thấy lạnh sống lưng, và tôi quay đầu lại.
Đứng ở cuối con ngõ, sau lưng là ánh chiều tà, là một người mặc bộ đồ kì lạ.
Đột nhiên, một vật nhọn lấp lánh xuất hiện trong tay người đó.
“C- Cái gì – ”
Trước khi tôi kịp dứt lời, Kain lại nắm tay tôi và chạy tiếp!
Chuyện gì thế này? Hôm nay xảy ra chuyện gì thế này!?
Chúng tôi chạy và chạy, hoàn toàn lạc đường.
Chúng tôi đang đi đâu thế này?
Tôi không biết.
Tôi chỉ đi theo Kain, người vẫn nắm tay tôi và dẫn đường.
Nhưng Kain cũng không có vẻ là biết rõ nơi này.
Chúng tôi nên làm gì?
Không có ai để giúp chúng tôi sao?
- Ting!
Một vật nhọn vút qua chúng tôi lần nữa, chỉ sượt qua chúng tôi một chút.
Quần áo của Kain đã hơi rách, và máu dần chảy ra.
Lúc đó, một câu chửi thề buột ra từ miệng Kain, “Mẹ nó, ở khoảng cách này mà cũng trúng hả? Em ấy điên rồi.”
“Kain! Cậu ổn chứ?”
“Chạy đi. Nhanh nữa đi!”
- Rầm!
Đột nhiên, một sợi cước vô hình dưới đất thít chặt lại và đốn ngã tôi.
“Á!”
Tôi loay hoay đứng dậy thì một lưỡi dao nhọn khác lại sượt qua.
Máu tức thì chảy ra từ đùi và chân tôi.
Cơn đau bỏng cháy và nỗi sợ nghẹt thở nghiền ép tôi.
Lạ thay, Kain nhanh chóng xé một mảng áo và băng bó vết thương cho tôi.
Với một vẻ mặt hơi đau thương, Kain lẩm bẩm, “Tôi xin lỗi”.
Xin lỗi? Cậu xin lỗi vì cái gì?
Vì không bảo vệ được tớ à?
Nếu diễn vai hoàng tử thì có hơi quá lố rồi không?
“...”
Mình mệt rồi. Mệt lắm, lắm rồi.
Lạ thật.
Hôm nay phải là một ngày hạnh phúc...
Đầu tiên thì rạp hát bốc cháy, rồi một tên điên cầm dao mặc áo choàng bắt đầu đuổi theo chúng tôi trong một con ngõ, và giờ thì tôi hết hơi vì chạy, tới nỗi có thể gục ngã bất cứ lúc nào.
Cuối cùng, tôi không thể tiếp tục cử động nữa và dựa vào một bức tường.
Kẻ bám đuôi của chúng tôi cũng mệt rồi à?
Kẻ đó giờ không thấy đâu nữa.
“Hộc... Hộc.... Cậu ổn không? Tớ chẳng biết chuyện gì xảy ra hôm nay nữa.”
“Tớ ổn. Nhưng tớ lo cho Ahri.”
“Ý cậu là sao? Ahri cũng ở rạp hát à?”
“Ừ, em ấy có ở đó. Thật ra tớ mới gặp em ấy lúc nãy.”
“Cậu có gặp hả?”
“Ừ. Nhưng vài quan chức cấp cao lại gọi cảnh sát bắt Ahri đi mất.”
“Cái gì? Quan chức cấp cao hả? Ý cậu là sao?”
Kain chỉ nở nụ cười nhăn nhó rồi đổi chủ đề, “Chúng ta sắp tới trường rồi. Chỉ cần đi thêm chút nữa thôi.”
“Trường hả? Đường này dẫn tới trường hả?”
“Ừ. Mọi người nói rằng con ngõ này là thứ rất ít học sinh sử dụng.”
Chúng tôi lặng lẽ đi dọc con phố đó.
Mặt trời đã lặn, và một vầng trăng khuyết treo trên bầu trời.
Vài âm thanh chạm tới tai tôi.
Những âm thanh ồn ào, bạo lực.
Tiếng hét của nhiều người vang lên trong tai tôi.
Tôi không thể bước tiếp được nữa.
Tôi không muốn nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra ở trường.
Tôi vô thức dừng lại.
Nếu tôi rẽ trái ở đây, tôi sẽ về được nhà –
- Cộp.
“Kain?”
“Chuyện gì đó đã xảy ra ở trường rồi.”
“Tớ nghe thấy vài âm thanh lạ lắm. Chúng ta nên tới nơi an toàn đi chứ?”
“Không, ở trường có giáo viên mà? Tới đó vẫn an toàn hơn.”
Cùng những lời đó, Kain tiếp tục nắm tay tôi rồi dẫn tôi tới trường.
Kain đã bao giờ quyết đoán vậy chưa nhỉ?
Kain hôm nay rất lạ đó.
***
Han Kain
Mọi thứ gần kết thúc rồi. Nét mặt của Elena dần trở nên u ám.
Chúng tôi đã lên kế hoạch kĩ càng, nhưng vẫn có nhiều khoảnh khắc nguy hiểm.
Bất chấp những nỗ lực phá hỏng cuộc đời hoàn hảo của Elena trong khi che giấu danh tính, thì vẫn có những biến cố không thể lường trước.
Tại rạp hát, các thợ săn không biết từ đâu xuất hiện, buộc Perro phải khẩn trương trốn thoát.
Trong con ngõ, các cảnh sát chả biết từ đâu chui ra và áp giải Ahri mặc áo choàng đi.
Mất đi Ahri, “chuyên gia phóng hỏa” hàng đầu của chúng tôi, là một mất mát lớn.
Nếu không phải vì Ahri, người có vẻ hiểu rõ cách phóng hỏa tới mức đáng ngờ ở Cục Quản Trị, thì chúng tôi không thể châm lửa đốt hết tòa nhà này tới tòa nhà khác.
Nhưng không sao.
Cả quá trình này mới chỉ là phần dựng.
Tới cao trào, thì tôi mới là người giáng đòn quyết định.
***
Elena
Chúng tôi tới ngôi trường.
Ngọn lửa nuốt chửng toàn bộ ngôi trường lớn tới mức tôi chỉ đờ ra đó quan sát.
Âm thanh đinh tai vang lên, khắp nơi chỉ toàn hỗn loạn.
Hơi nóng gắt tới mức da tôi có thể cảm nhận được.
Cột khói dày tới mức đầu tôi nhói đau.
Sao hôm nay lại thế này? Mình chỉ muốn có một ngày vui vẻ thôi mà.
Mình chỉ muốn dành thời gian ở trường cùng những người bạn quý giá, và đi rạp hát cùng người mình thích thôi.
Mình chỉ muốn một ngày hạnh phúc kéo dài mãi mãi mà.
Tôi đứng đờ ra đó thì Kain lại hỏi tôi một câu hỏi kì lạ khác.
“Elena?”
“Hmm?”
“Cậu có vui không?”
“...Cậu trêu tớ đấy hả? Tớ hơi bực mình rồi nha.”
“Tớ xin lỗi. Tớ xin lỗi vì rất nhiều thứ. Nhưng chúng sẽ kết thúc sớm thôi.”
Kết thúc? Ý cậu ấy kết thúc là sao?
Kain có vẻ đã hạ quyết định gì đó rồi đứng trước mặt tôi.
Cậu ấy định làm gì?
- Piyoo!
Một làn sóng chấn động khổng lồ làm rung chuyển mặt đất.
Bức tường sụp đổ cùng một tiếng gầm điếc tai, và rồi một con chim khổng lồ xuất hiện.
Ngay khi tôi còn đang hoảng sợ thì –
Kain đẩy tôi sang một bên và bước lên trước.
Kain chỉ bình tĩnh nhìn vào con chim.
Con chim nghiêng đầu bối rối rồi nhìn lại Kain.
“K - Kain, chạy đi! Chạy đi!”
***
Han Kain
Kết thúc của mọi chuyện đang tới gần.
Tôi ra hiệu cho Perro Quái Đản.
Con vẹt chết tiệt này ghét mình lắm cơ mà?
Nhưng mà giờ mới có cơ hội tính sổ , thì Perro lại ngần ngừ.
Sự quyết tâm của nó lại lung lay vào thời khắc quyết định.
Tôi nhìn vào Perro và ra hiệu lần nữa.
Cuối cùng, Perro ra quyết định.
Một móng vuốt khổng lồ to bằng nắm tay trẻ em vung vào bụng tôi.
...
Ah.
Ahh.
Ahhhhhh!
Một cơn đau như điện giật xẹt qua toàn bộ cơ thể tôi và làm tôi tê liệt.
Giữa cú sốc ghê gớm đó, tôi run rẩy quay lại nhìn Elena.
Elena bò lại phía tôi, không thể kìm được nước mắt.
Nhìn thấy cô ấy khóc, tôi mỉm cười cay đắng.
Tại một điểm nào đó, tôi đã nghĩ về việc kết thúc màn kịch này với cái chết của cô ấy.
Nhưng thế thì sẽ vô nghĩa.
Cô ấy đã lún sâu vào ảo mộng này hơn bất kì ai, nên cũng có sức mạnh gần như vô hạn.
Nếu cô ấy có chết thì cũng sẽ chỉ trốn thoát vào một giấc mơ khác, với một chủ đề khác.
Nên chúng tôi phải khiến cô ấy trải nghiệm một niềm thương đau “không thể trốn thoát”.
Chúng tôi phải khiến cho cô gái, người đã có sức mạnh vô biên, trải qua bi kịch mà chính cô ấy cũng không thể đảo ngược.
“Kain! Kain! Cố cầm cự thêm chút nữa đi. Các bác sĩ sẽ tới đây ngay thôi.”
Ừ.
Nếu là Elena, cô ấy sẽ triệu hồi bác sĩ từ xó xỉnh nào đó, kể cả trong tình huống này, rồi cứu cả người thương nặng như tôi.
Nên là, tôi đã làm một điều mà cô gái có sức mạnh thần thánh cũng không thể đảo ngược.
Bạn có muốn trốn thoát không?
(Y/N)
Cơ thể tôi từ từ mờ dần.
Elena nhận ra tôi đang biến mất, nên tôi nhìn vào khuôn mặt đờ đẫn của cô ấy và nói lời từ biệt cuối cùng.
“Elena, tôi rất xin lỗi vì hôm nay. Hẹn gặp cô ở ngoài nhé.”
Tâm trí tôi nhòe đi.
***
Elena
Kain từ từ biến mất.
Perro từ từ biến mất.
Ahri và Songee, hai người đó chắc cũng ở gần đây, có lẽ cũng đã biến mất luôn rồi.
“...”
Tâm trí trôi nổi của tôi dần bay lên.
Tôi ép cơ thể mình, thứ mà rất khó khăn mới di chuyển nổi, đứng dậy và nhìn quanh.
Ngôi trường đang bốc cháy, rạp hát bị thiêu rụi, vô số thương vong...
Nếu đây có là sân khấu dựa trên cuộc đời tôi đi nữa thì mọi người cũng đã cố gắng hết mình rồi.
Tôi có thể thấy các bác sĩ mình đã “triệu hồi” đang chạy tới gần.
Nhưng cũng vô nghĩa. Những người mà họ đáng ra phải cứu đã biến mất rồi.
Ah...
Mình không còn muốn ở trong giấc mơ này nữa.
Thế giới này không còn “hoàn hảo” nếu không còn những đồng đội mà tôi yêu quý nữa.
Một cửa sổ xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi bấm vào màn hình, và thế giới sụp đổ.
***
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 72
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Phòng 107 (Phòng Cửa Ngõ)
Lời Khuyên Hiền Triết: 3
Cửa Sổ Hệ Thống nhấp nháy trước mắt tôi khi tôi tỉnh lại.
Không thể nào! Đã bao lâu rồi?
Nhìn thấy cửa sổ hệ thống lần nữa khiến tôi vui mừng khôn xiết!
Nhưng rất nhiều thời gian đã trôi qua.
Tôi nghĩ là loanh quanh ngày thứ 47 hay 48 gì đó, khi chúng tôi kết thúc Thử Thách Thứ Tư?
Chúng tôi đã dành hơn ba tuần chỉ để kết thúc Thử Thách Cuối Cùng.
Tôi muộn màng nhìn quanh.
Xung quanh tôi là một màu trắng kì lạ.
Có bốn người trong phòng.
Và tôi hoàn toàn bị ngu người.
Đây mới là chân tướng của “Perfect Life”?
Nó chẳng phải là Khách Sạn sử dụng phép thuật thần thông quảng đại gì...
Nó cũng chẳng phải Khách Sạn cho bọn phàm nhân chúng tôi chứng kiến một phần sức mạnh sáng tạo nên thế giới...
Chân tướng của Perfect Life rõ ràng và đơn giản hơn thế.
Có một cái lỗ ở sau cổ chúng tôi, giống như trong phim.
Và một sợi cáp cắm vào cái lỗ đó.
- Click!
Một người khác rút cáp của họ ra và đứng dậy.
Ahri bối rối nhìn quanh và thất vọng nói, “Hóa ra chỉ là công nghệ thực tế ảo thôi à? Cứ tưởng là họ đã tạo ra cả một thế giới chứ.”
“Chắc họ sẽ sửa lại cái lỗ cắm cáp trên cổ này khi ra ngoài chứ nhỉ?”
“Nếu không thì cắm vào sạc điện thoại cũng được đó.”
“...”
Songee và Elena cũng bắt đầu cựa quậy ở phía kia.
Nhìn thấy vậy, Ahri trông có vẻ hơi bồn chồn.
“Em nghĩ chúng ta có hơi nặng tay với Elena. Anh nghĩ cô ấy có giận không?”
“Nếu có thì mình phải nghe cô ấy một chút vậy.”
Chúng tôi dựa mình vào tường rồi nghỉ ngơi.
Không lâu sau, Songee và Elena tỉnh dậy rồi tới chỗ chúng tôi.
Thay vì tức giận, Elena lại xin lỗi.
“Tôi xin lỗi... Tôi đã quá ích kỷ và làm khó mọi người rồi.”
“Không, không! Không phải lỗi của chị mà Elena. Em cũng muốn ở lại chứ.”
“Đừng có để những điều nhỏ nhặt đó làm bận tâm. Suy cho cùng thì chúng ta vẫn luôn phạm sai lầm và giúp đỡ nhau trong Khách Sạn này mà.”
Tôi nghĩ rằng tôi mới phải là người xin lỗi, nhưng lại thấy hơi ngại nên tôi chỉ cứng miệng mà cười.
Sau khi trải qua Thử Thách Cuối Cùng thì nhìn Elena còn thấy ngại.
Cô ấy cũng không thể nhìn thẳng vào mắt tôi.
Có vẻ là sẽ mất một lúc để chúng tôi mới chuyện trò tự nhiên lại được.
Chúng tôi đợi một lát, và thông báo hiện lên.
Chúc mừng!
Các bạn đã vượt qua toàn bộ năm thử thách của Phòng Cửa Ngõ.
Thật sự, các bạn sở hữu linh hồn của anh hùng chúng tôi hằng mong đợi!
Đây chính là bắt đầu của một hành trình tuyệt vời!
Tại sao chúng tôi lại không kinh ngạc cho được?
Thử Thách Đầu Tiên, “Đoàn Tàu Song Trùng”, đã thử thách khả năng sinh tồn một mình không cần ai giúp đỡ.
Thử Thách Thứ Hai, “Khu Rừng Của Phù Thủy”, đã thử thách khả năng đưa quyết định trong khi một đồng đội đang bị thương trước mặt.
Thử Thách Thứ Ba, “Trò Chơi Jekyll Và Hyde”, đã thử thách khả năng suy đoán nhanh nhạy và quyết định chính xác.
Thử Thách Thứ Tư, “Bí Mật Của Tàu Esper”, đã thử thách khả năng khám phá bí mật được che giấu và phản hồi nhanh.
Thử Thách Thứ Năm, “Perfect Life”, đã thử thách ý chí vượt qua ảo mộng để đối diện với thực tế khắc nghiệt.
Tất nhiên, những người có mặt ở đây đã hoàn toàn chứng minh được những phẩm chất trên.
Phòng Cửa Ngõ giờ đây sẽ kết thúc.
Tôi đọc dòng thông báo dài kia và nhận ra.
Kết thúc rồi.
Hành trình dài đằng đẵng trong Phòng Cửa Ngõ đã kết thúc.
Tôi chỉ nằm bò ra dưới đất rồi cười như thằng điên.
Nhìn thấy tôi làm vậy, thì những người khác cũng ngớ ra, rồi đồng thời nằm xuống và cười cùng nhau.
Tầng 1, Phòng 107, Phòng Cửa Ngõ....
Chúng tôi cuối cùng cũng hoàn thành nó rồi!
Không gian dần sụp đổ.
Tôi nhớ lại những khuôn mặt quen thuộc tôi chưa gặp đã lâu.
Anh Jinchul, Ông Mooksung, Seungyub, Chị Eunsol...
Tôi có rất nhiều điều kể cho họ.
Ngay khi không gian chuẩn bị biến mất, thông báo cuối cùng hiện ra.
Những người vượt qua được thử thách xứng đáng nhận được phần thưởng.
Một tấm vé, một bộ đồ, và một cơ hội sẽ được ban thưởng.
Chúc cho những phần thưởng kia sẽ là trợ thủ đắc lực trên con đường phía trước.
Đồng thời, người đóng góp nhiều nhất trong Phòng Cửa Ngõ đương nhiên sẽ nhận được một phần thưởng đặc biệt xứng đáng.
Tôi đột nhiên có một cảm giác bồn chồn ở bả vai.