Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dù là một nhân viên tiếp tân, nhưng vì không muốn làm thêm giờ nên tôi sẽ cố gắng một mình đánh bại con trùm.

(Đang ra)

Dù là một nhân viên tiếp tân, nhưng vì không muốn làm thêm giờ nên tôi sẽ cố gắng một mình đánh bại con trùm.

Mato Kousaka

Đây là một câu chuyện hài ở một thế giới khác kể về một cô tiếp tân mạnh nhất sẽ làm mọi thứ để không phải làm thêm giờ, được về nhà khi giờ hành chính kết thúc và bảo vệ cuộc sống bình yên (của mình)

5 105

Mười tám tầng Địa Ngục: Nơi này cấm nói dối

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

87 1571

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

37 3354

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

9 30

Chương 101-200 - Chương 142: Phòng 107 – Phòng Cửa Ngõ, ‘Perfect Life’ (33)

Han Kain

Học, học nữa, học mãi.

Dù cho thế giới có thay đổi bao nhiêu đi nữa thì tôi cũng chẳng thể thoát khỏi gông cùm của nhà trường.

Tôi thở dài rồi hoàn thành nốt buổi học tại ngôi trường mới, sau đó tập trung lại về một góc trong một phòng học bỏ trống.

“...”

“...”

“...”

Cuối cùng, Ahri là người đầu tiên lên tiếng, “Chúng ta đều trở nên khá dễ thương đấy chứ nhỉ?”

“Bây giờ có khi Oppa còn trẻ hơn cả em nữa đấy nhỉ?”

“Cả hai chúng ta đều vậy. Nhưng mà thật tình, sao lại thành ra như thế này rồi?”

“...”

“...”

Quả nhiên, lại là Ahri phá vỡ bầu không khí im lặng, “Chúng ta đã bỏ qua một chi tiết quan trọng. Elena nhập tâm vào ảo cảnh này còn sâu hơn chúng ta nghĩ.”

“Tại sao chị Elena lại lún sâu thé chứ? Chúng ta tỉnh lại cũng khá nhanh mà?”

“Chà, dù gì cũng là Thử Thách Cuối Cùng, nhưng thật tình thì có vẻ mọi chuyện tới giờ là quá dễ dàng.”

Tôi nảy ra một ý tưởng.

“So với Songee và anh thì Elena có vẻ có một mong muốn mãnh liệt hơn hẳn, về một điều gì đó chưa đạt được trong cuộc đời. Vậy nên có lẽ động lực thúc đẩy cô ấy hoàn thành cũng mạnh hơn nhiều. Và không giống Ahri...”

“Cô ấy không được huấn luyện bài bản như em. Em tới từ Cục Quản Trị nên em có chút tỉnh táo hơn trước những thứ này.”

Tóm lại, có vẻ là tinh thần của Elena mong manh hơn Ahri nhiều, và cô ấy cũng có nhiều nuối tiếc trong cuộc đời hơn tôi lẫn Songee.

Songee thở dài rồi bắt đầu nói với Ahri, “Mình nên làm gì? Nếu phân tích một chút, thì phương pháp mà mình đã dùng là kích thích một sự ‘bất đồng’ trong nhận thức, và để chị ấy tự nhớ lại kí ức trong Khách Sạn, phải không? Nhưng chị Elena, sau khi cũng nhớ ra kí ức của Khách Sạn, vẫn chọn quay về ảo cảnh này.”

“Quả là một tình huống cliché. Cô ấy tự chọn chôn vùi bản thân trong một ảo mộng hạnh phúc, thay vì đương đầu với thực tế khắc nghiệt. Kế hoạch ban đầu của chúng ta không thể đánh thức chị ấy, mà chỉ khiến chị ấy vẽ lên một ảo ảnh mới.”

“Có vẻ là nếu chúng ta nhắc chị ấy về quá khứ lần nữa thì cũng không có tác dụng. Chúng ta có nói gì đi nữa thì chị ấy cũng chỉ thay đổi nội dung của ảo ảnh thay vì tỉnh lại thôi.”

“Nếu chúng ta tiếp tục khiêu khích thì có thể chị ấy sẽ coi chúng ta là ‘phiền phức’ và nhốt chúng ta đi đâu mất.”

Hai người kia nói chuyện, thì tâm trí tôi trôi về quá khứ.

Quá trình mà những người khác tỉnh lại, lẫn phương pháp chúng tôi áp dụng với Elena.

Phương pháp tiếp cận của chúng tôi có một chi tiết quan trọng đang thiếu sót.

***

Ít nhất thì trong ảo ảnh thứ hai này, chúng tôi có thể hiểu được bản chất mong muốn của Elena.

Như đã tiết lộ trong cuộc đối thoại trước đây, thì đó là để tạo ra một tuổi thơ hạnh phúc.

Elena đang đi học tại một ngôi trường bình yên, xung quanh là bạn bè đồng trang lứa.

Ở nơi này, Songee, Ahri và tôi đều là bạn thân của Elena.

Có vẻ là những kí ức mơ hồ mà cô ấy nhớ lại được vào cuối ảo ảnh thứ nhất đã biến mất lần nữa.

Có khi tẩy những kí ức đó đi cũng là một phần mong muốn của Elena.

“...”

“Haaa!”

- Rầm!

Tôi đang lạc trong suy tư thì một cú smash mạnh mẽ đưa trái bóng tennis bay với tốc độ ánh sáng vào thẳng mặt tôi.

“Ugh!”

“Ối? Ôi không! Kain, cậu ổn chứ?”

Trong lớp thể dục, Elena, người đã tình cờ đánh quả bóng vào tôi, nhanh chóng chạy tới dìu tôi đứng dậy.

Tôi cười nhẹ một tiếng, rồi đứng dậy, và Elena cũng mỉm cười.

Chúng tôi tiếp tục chơi tennis và tận hưởng quãng thời gian vui vẻ.

... Không tệ chút nào.

Nói thật thì, Elena hiện tại trông vô cùng hạnh phúc và đáng yêu, gần như không thể tin được.

***

Giờ ăn trưa tới.

“Elena.”

“Hmm?”

“Cậu có đang hạnh phúc không?”

“Hmm? Cậu đang nói gì vậy? Đương nhiên tớ rất hạnh phúc rồi! À này, cậu có nghe về vở diễn tại Nhà Hát Vakhtangov tối nay không?”

“Lần đầu tớ nghe về nó đấy.”

Elena đưa tôi tấm vé với vẻ mặt ngượng ngùng.

“Bố tớ nói rằng tớ nên mời vài bạn theo! Mình đi xem cùng nhau nhé.”

Sau khi nhận lấy tấm vé, tôi hỏi lại, “Tớ là người duy nhất nhận được nó à?”

“C-cậu đang nói gì vậy?! Tớ đã đưa vé cho các bạn khác lúc nãy rồi! Đừng có tưởng bở.”

Ghế của tôi nằm ngay cạnh Elena.

***

Buổi tối là thời gian đi dạo cùng động vật.

Một lần nữa, những đứa trẻ khác đã xuất hiện cùng những con chó Samoyed, hay mèo Na Uy chả biết lấy từ đâu ra, và bắt đầu đi dạo cùng nhau.

May là, không giống như lớp học nhạc, chúng tôi có Perro đi kèm nên không gặp vấn đề gì.

Vẻ hào nhoáng của Perro hoàn toàn chẳng thua kém gì những con thú khác.

Tất nhiên, độ hung hãn của Perro lại vượt xa hoàn toàn chúng.

“Á! Perro! Em không được kéo lông em Samoyed kia mà!”

“Cứ để nó thoải mái đi. Perro cũng cần thời gian thu thập vật liệu xây tổ mà.”

“Ahri! Chủ nhân con Samoyed đó đang khóc kìa.”

“Thì sao chứ? Kẻ mạnh sinh tồn là nguyên tắc của vương quốc động vật mà. Là lỗi con Samoyed không mạnh bằng Perro thôi.”

Tôi không thể kìm được tràng cười vì kinh ngạc.

Cuối cùng, tôi phải xen vào, và kéo Perro đang chúi đầu vào bộ lông con Samoyed ra ngoài.

***

Ở trường, Elena thật sự là một đứa trẻ hạnh phúc.

Trong mọi lớp học, cô ấy luôn là người đầu tiên giơ tay xung phong trả lời câu hỏi của giáo viên, lúc nào cũng được khen.

Tất cả những đứa trẻ đều thích cô ấy.

Ở nhà, cô ấy có một gia đình ấm cúng và đầy yêu thương, và cuộc đời của cô ấy tràn ngập những chuyến đi vui vẻ, chương trình tuyệt vời, và những con người tốt đẹp.

Quả là ‘Perfect Life’, theo mọi nghĩa có thể hiểu.

Một cô gái tuyệt đẹp, một thế giới rạng ngời.

Một cuộc đời lúc nào cũng tràn ngập niềm vui tiếng cười.

.

.

.

Không.

Đây chỉ là hoang tưởng vô nghĩa.

Đêm đầu tiên chúng tôi vào Khách Sạn thì thiết lập của thế giới này đã được cài đặt rồi.

Elena, tôi xin lỗi, nhưng Khách Sạn này không phải là thế giới romcom.

***

“Này! Han Kain! Cái gì vừa xảy ra lúc nãy đấy? Em tưởng đây là ảo ảnh của Elena, chứ không phải của anh?”

“Cái gì?”

“Anh vẫn chơi tennis cùng chị Elena với một vẻ mặt sung sướng.”

“Và anh còn chơi violin một mình nữa, mặc kệ Songee và em. Cứ như thể bọn này là người từ hành tinh khác ấy.”

“Các em bao nhiêu tuổi rồi mà không biết chơi nhạc cụ?”

“Em biết chơi recorder.”

“Có khi Perro cũng biết chơi recorder đấy.”

“...”

“A~ thôi đừng đùa cợt nữa. Chúng ta phải làm gì. Em chẳng biết cách đánh thức Elena đâu. Em có cảm giác rằng nếu chúng ta có giết Elena đi nữa thì mọi thứ cũng chẳng quan trọng. Cô ấy sẽ chỉ tiếp tục chuyển tới ảo ảnh kế tiếp.”

“Anh nghĩ anh hiểu rồi. Và anh biết chúng ta đã sai ở đâu.”

Ahri và Songee đều quay lại nhìn tôi.

“Xin lỗi vì nói câu này, nhưng chúng ta đang quan tâm quá nhiều tới Elena. Nghĩ về cách chúng ta tỉnh dậy mà xem. Ahri vẫn còn bối rối tới khi nhảy khỏi nóc nhà, phải không? Songee suýt thì đánh nhau với Ahri. Và anh tỉnh lại khi suýt bị dầu sôi rán chín.”

“Thì sao?”

“Không ai trong chúng ta bình yên mà tỉnh dậy cả. Chỉ kích hoạt một cảm giác bất đồng nhận thức là chưa đủ. Nếu mọi người chỉ cảm thấy có gì sai sai, nhưng vẫn là ảo ảnh hạnh phúc thì sẽ không muốn tỉnh dậy.”

Songee có vẻ hơi lo lắng.

“Oppa? Thế ý anh là...”

“Chúng ta phải khiến cô ấy cảm thấy rằng ảo ảnh này không còn hạnh phúc nữa. Chỉ khi đó cô ấy mới muốn tỉnh lại.”

Ahri, người vẫn đang băn khoăn, dứt khoát gật đầu.

“Anh nói đúng. Đó cũng là cách bọn em tỉnh lại luôn. Cảm giác có điều không đúng là chưa đủ; cô ấy phải có cảm giác cần phải tỉnh dậy. Giờ em hiểu chúng ta thiếu gì trong kế hoạch rồi. Đó là ‘gia vị’.”

“Gia vị?”

Có vẻ nhận ra sự bất an trong hai chữ “gia vị”, Songee đáp lại với vẻ mặt hơi u ám, “Chúng ta thử làm chị ấy thoải mái hơn chút nữa thì sao? Có khi giúp chị Elena giải tỏa bản thân...”

“Chúng ta càng quan tâm tới cô ấy thì cô ấy chỉ càng lún sâu vào ảo ảnh này.”

“Hiểu rồi. Nhưng nếu chúng ta cứ thế làm phiền cô ấy thì rất có thể sẽ bị nhốt lại ở đâu đó thôi.”

“Hai người làm sao thế? Hai người đã thử nó với anh rồi mà phải không? Chúng ta chỉ cần triển khai mà không bị tóm là được. Mình đã thử kế hoạch ‘yên bình’ của Songee mà không có tác dụng rồi, nên lần này thử cách của anh nhé.”

Kể hoạch ban đầu của chúng tôi thiếu đi một yếu tố quan trọng.

“Gia vị”,

Đã tới lúc để đồng hồ báo thức kéo Elena khỏi giấc mộng đẹp rồi.

***

Elena

Tim tôi đập thình thịch, và đợi dưới tháp đồng hồ tại Quảng Trường Cohort.

Khi nào cậu ấy mới đến? Khi nào cậu ấy mới đến?

Sau khoảng 20 phút, người tôi đang đợi cũng đã xuất hiện từ phía xa xa.

Ngay khi Kain nhìn thấy tôi, cậu ấy kinh ngạc kêu lên, “Elena! Cậu cứ như thiên thần giáng trần vậy!”

“A ~! Đừng nói vậy mà. Cậu có mang vé vào rạp chứ?”

“Ừ. Nhưng cha mẹ cậu đâu rồi?”

“Chúng mình đâu có còn là con nít nữa. Sao mà phải mang cha mẹ đi theo để xem kịch chứ?”

Tôi quay mặt đi trong hạnh phúc.

Sau lưng tôi, Kain lẩm bẩm, “Nhưng chúng ta đúng thật là con nít mà”.

Như mọi khi, Kain vẫn luôn có vẻ ngầu nhưng kì lạ, thông minh nhưng vụng về, và tốt bụng lẫn nghiêm khắc.

...?

Mình đã từng có những suy nghĩ phức tạp như vậy về Kain bao giờ chưa nhỉ?

Tôi nghiêng đầu bối rối trước khi tiến vào rạp hát.

Vở diễn rất thú vị.

Nghe những bài hát được trình diễn bởi những ca sĩ giả trang thành mèo, tôi vô thức hát ngâm nga theo, và thời gian trôi đi trong vui vẻ.

Kain, ngồi cạnh tôi, lại im lặng.

Buổi biểu diễn gần tới hồi kết, Kain nói với tôi, “Elena”.

“Hmm?”

“Cậu có vui không?”

“Ừ! Vui lắm.”

“Tốt lắm... Tớ mừng vì cậu thấy vui.”

Tông giọng của cậu ấy sến sẩm lạ kì, nhưng biểu cảm lại là lạnh ngắt.

Kì lạ thay, Kain khác với biểu hiện hàng ngày của cậu ấy.

Ah! Có phải là... Kain thấy khó xử vì chúng tôi tới rạp hát cùng nhau không?

Ngay khi suy nghĩ đó chạy ngang qua, tim tôi bắt đầu đập.

- Thịch! Thịch!

Tại sao chuyện này lại đang xảy ra? Chỉ là một vở kịch thôi mà, làm gì có gì đặc biệt –

- Thịch! Thịch!

“...”

- Thịch! Thịch!

Chuyện gì thế này?

Không phải trái tim mình đang đập, mà là cả mặt đất đang rung chuyển?

Hoảng loạn, tôi ngẩng mặt lên một chút, và mọi người bắt đầu thầm thì.

Đột nhiên, Kain nắm tay tôi và kéo tôi đi.

“K-Kain?”

“Ra khỏi đây thôi. Tớ ngửi thấy một mùi rất lạ.”

“Một mùi lạ sao? Tớ chẳng ngửi thấy gì cả...”

Kain bỏ ngoài tai những lời của tôi và kéo tôi ra khỏi ghế.

Chưa đầy 10 giây sau, một giọng nói hét to lên trong rạp.

“Cháy! Cháy!!!!”

Trong nháy mắt, cả rạp hát chìm vào hỗn loạn.

Lối vào rất hẹp, và khi mọi người đều đổ dồn ra thì chúng tôi bị kẹt ở giữa, không thể di chuyển.

Cái gì vậy?

Chuyện gì đang xảy ra?

Tại sao lại phải là ngày hôm nay chứ?

- Thình! Thịch...! Bùm!

Đột nhiên, sàn nhà của rạp hát nổ tung!

“Áaaaaaaa!”

“Áaaaaaaa! Quái vật!”

Trong chớp mắt, cả rạp hát chìm xuống địa ngục!

Một con chim mặc áo choàng đen, to như khủng long xuất hiện ngay giữa rạp hát, xé toạc mọi thứ.

Tôi đần ra, đứng yên đó, nhìn con chim khổng lồ tàn phá mọi thứ.

Mình phải làm gì?

Tại sao một con quái vật như vậy lại xuất hiện trong rạp hát?

Tại sao trong tất cả các ngày lại phải là hôm nay?!

Sự căm thù đổ ập vào tim tôi.

Một thứ gì đó, một thứ gì đó để trừng trị con chim kia –

“Á!”

“Elena, cậu còn đứng đó làm gì? Ra khỏi đây mau.”

Chuyện gì đó sắp xảy ra!

Nhưng trước khi đó thì Kain đã lại kéo tay tôi rồi lôi tôi đi.

Tôi không còn cách nào khác ngoài chạy theo Kain và ra khỏi rạp hát.

Trong khi chúng tôi chạy khỏi đó, một làn khói dày đặc bắt đầu che phủ tầm nhìn của tôi, và mùi khói làm mũi tôi cay xè.

Vì lí do nào đó, tôi có cảm giác đêm nay sẽ rất dài.