Han Kain
Chúng tôi phải đánh thức Elena kiểu gì đây?
Vấn đề lớn nhất là Elena đã quá nổi tiếng tại thế giới này.
Cô ấy đã trở thành một ngôi sao thủ vai chính trong nhiều tác phẩm.
Kể cả việc tiếp cận được cô ấy cũng khó khăn đối với người thường, và chúng tôi có tiếp cận được đi nữa thì cô ấy cũng đầy vệ sĩ vây quanh.
Chúng tôi không thể dùng biện pháp mạnh như đối với tôi để đánh thức cô ấy, nếu không sẽ bị vệ sĩ bắn chết.
Nhưng chúng tôi cũng có đôi chút lợi thế.
Ahri, người đầu tiên tỉnh lại và cũng là người đánh thức tất cả chúng tôi, chia sẻ ý kiến.
“Có hai phương pháp chúng ta có thể dùng. Thứ nhất là lợi dụng những cảm xúc của Elena khi chị ấy thấy chúng ta. Chính bản thân chúng ta cũng trải qua rồi mà, phải không? Kể cả khi chúng ta không hoàn toàn tỉnh táo do bối cảnh của ‘Perfect Life’, thì khoảnh khắc chúng ta gặp nhau sẽ khuấy động những cảm xúc mạnh mẽ sâu thẳm bên trong. Elena cũng vậy thôi.”
“Nhưng chúng ta vẫn cần phải đi vào trong tầm mắt của cô ấy.”
“Chuyện đó cũng khó, nhưng nếu chúng ta cân nhắc thì cũng sẽ có cách. Thứ hai là, dù Elena có quên chúng ta, thì chúng ta vẫn nhớ chị ấy. Nếu chúng ta có thể tìm được cơ hội để nói chuyện, thì chúng ta có thể gợi lên những câu chuyện chị ấy đã kể trong quá khứ, và kích thích trí tò mò của chị ấy.”
“Anh nghĩ được vài thứ, nhưng phần lớn chỉ là những câu chuyện nhỏ thoáng qua thôi.”
“Kể cả những câu chuyện nhỏ đó cũng có thể làm chị ấy hứng thú mà. Tưởng tượng xem, sẽ kì lạ thế nào nếu một nhóm người lạ bắt đầu nói chuyện về tuổi thơ chị ấy chứ.”
“Vậy mục tiêu cũng đơn giản. Chúng ta cần phải tìm cách đi vào tầm mắt của Elena, khiến cô ấy chú ý đến chúng ta, rồi tìm kiếm cơ hội trò chuyện.”
Songee, người vẫn im lặng lắng nghe, lên tiếng, “Chờ đã, nghe em nói này. Em là người nói chuyện với Elena nhiều nhất. Em có vài ý tưởng về cách gây chú ý lẫn bắt chuyện với chị ấy đây.”
Sau khi cân nhắc những gợi ý của Songee, chúng tôi dành kha khá thời gian thảo luận xem chúng tôi sẽ tiếp cận Elena và đánh thức cô ấy kiểu gì.
***
Elena
“...”
“...”
Tôi có một giấc mơ dài.
Một nơi kì lạ, không xác định.
Một Khách Sạn kì lạ, nơi diễn ra vô số các sự kiện khủng khiếp và kinh hoàng khác nhau.
Và những đồng đội của tôi tại nơi đó.
Giữa toàn bộ những kí ức đó, một cảnh được khắc ghi rõ nét nhất trong tâm trí tôi.
Một chàng trai trẻ có vẻ ngoài tựa thiên thần cùng ánh hào quang.
Giấc mơ này là sao?
“Elena! Elena!”
“A”
“Đừng nói ‘A’ thôi chứ, đến giờ tỉnh dậy rồi đó.”
“Cảm ơn Quản Lý. Còn bao lâu nữa mới tới trường quay ạ?”
“Khoảng 30 phút? Để tôi cho cô xem lịch trình hôm nay lần nữa nhé.”
Quản Lý cạnh tôi rút ra một chiếc tablet, rồi cho tôi xem lịch trình quay của tối lẫn đêm nay.
A ~ Cứ như mình đã đạt được giấc mơ hàng ao ước, nhưng giờ đây nó thành sự thật thì mệt mỏi quá đi mất.
Nhưng đây là cuộc sống của một ngôi sao! Mình phải chịu thôi.
Chỉ mới chập tối, và mặt trời mới chỉ bắt đầu lặn.
Tôi dụi đôi mắt ngái ngủ rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chương trình drama hôm nay được quay ở một nơi rất đẹp, xung quanh đầy những rặng cây xanh ngắt, một làn gió nhẹ thổi qua mang theo mùi hương của quả thông.
Ở một bên đường là một cái cây khổng lồ, lớn tới mức tôi tò mò về giống loài của nó.
Trên cành của nó đậu một con chim đẹp không thể tả xiết, đẹp siêu thực, không giống bất cứ thứ gì tôi từng gặp.
...???
Cái gì vậy?
“Cái gì vậy?”
Đột nhiên, chiếc xe chậm lại, và mọi người thích thú quay lại nhìn cái cây.
Con chim có bộ lông vũ đung đưa màu tím oải hương, một chiếc mỏ cong thanh nhã, và lông đuôi của nó lộng lẫy như một con công.
Con chim đó toát ra vẻ đẹp siêu thực như yêu tinh dịu dàng thắp sáng bầu trời đêm.
Mọi người, kể cả tôi, đều bị hớp hồn tới mức chúng tôi vô thức rút camera ra để nắm bắt khoảnh khắc.
Con chim, hơi giống một con vẹt, đứng yên với thần thái bí ẩn đó, rồi đột nhiên quay thẳng sang nhìn “tôi”.
“E-le-na.”
Tên tôi đột nhiên vang lên, khiến tôi hoàn toàn bị choáng.
Tôi há hốc miệng đứng đó thì con chim đã bay đi đâu mất.
Mọi người chỉ kinh ngạc nhìn tôi.
Bí ẩn này làm trái tim tôi rung động!
Trải nghiệm không thể tin được này khiến tôi cảm thấy vui sướng lạ kì.
Vì niềm vui sướng đó mà tôi đã bị mắng không ít lần trong buổi quay hôm nay.
***
“Songee, em có nghĩ ý tưởng buồn cười này sẽ có tác dụng không? Dính một cái đèn LED mini vào đuôi của Perro để mê hoặc Elena...”
“Oppa! Cứ làm theo lời em bảo đi.”
“Nhưng Perro phát hoảng lên sau khi anh định gắn cái đèn vào lưng nó.”
“Em nói chuyện với chị Elena nhiều rồi, nên em biết. Bí mật là chị ấy có một sự thích thú với những điều bí ẩn. Và không có gì tuyệt đẹp lẫn bí ẩn hơn Perro.”
“Kain, đừng có phàn nàn nữa và buộc cái đèn vào. Songee đang chuẩn bị cho cả em nữa đây. Perro cũng hơi lạ đấy nhỉ. Sao một con vẹt lại không biết nói? Nói ‘Nghĩ về ta, Elena’ khó thế à?”
“Nếu phải làm tới mức đó thì chúng ta cứ cho nó nói ‘Elena’ là được. Có khi Perro không thông minh như chúng ta nghĩ thì sao.”
- Piyoooo!
“Ah, thật tình! Đừng có cắn nữa! Gắn cái đèn này vào lưng mày là ý của Songee mà!”
***
Elena
Tôi mãi mới hoàn thành xong buổi quay.
Đạo diễn và các diễn viên tiền bối mọi khi vẫn khen tôi thì hôm nay đã mắng tôi không ít.
Tôi phải xin lỗi nhiều lần.
Ah ~! Mình không phải loại mắc nhiều lỗi như vậy khi diễn đâu.
Nhưng hôm nay tôi không thể kìm được.
Sinh vật bí ẩn tôi nhìn thấy trên đường tới trường quay làm tôi mất tập trung.
Một số người cho rằng đó chỉ là một giống vẹt hiếm, nhưng tôi không thể đồng tình.
Tìm đâu ra một con vẹt thần bí như vậy chứ?
Chưa kể, nó còn có thể tỏa ra ánh sáng, và gọi tên tôi nữa.
Chắc nó phải là sinh vật thần tiên gì đó rồi.
Chúng tôi gặp nhau thế này là định mệnh sắp đặt.
Suy nghĩ cho rằng điều gì đó huyền bí có thể xảy ra lần nữa trong cuộc đời khiến tim tôi rung động.
Lần nữa? Mình đã gặp điều tương tự rồi à?
Tôi nghiêng đầu tò mò mất một lúc, rồi ngả lại về sau trên lưng ghế, rồi dần thiếp đi.
Vì có lịch quay khuya, nên nếu tôi không tranh thủ chợp mắt thì sẽ không thể có thời gian ngủ.
“...”
“Elena! Elena ~!”
“Hả?”
“Tỉnh dậy nhanh lên! Nhìn trước mặt kìa.”
Tôi dụi mắt rồi tỉnh dậy sau tiếng gọi hối thúc của quản lý.
Chiếc xe lại dừng lại rồi.
Giờ là chập tối, đủ tối để tầm nhìn trước mặt giảm đi.
Bên ngoài cửa sổ, tôi thấy con chim khi nãy, giờ còn thần bí hơn trước, đang nhìn vào chúng tôi.
Tôi có thể nghe thấy tiếng màn trập máy ảnh tách tách khi mọi người bước ra khỏi xe.
Sao một con chim như vậy có thể tồn tại được?
Tôi ngơ ngác nhìn nó.
“...”
“E-le-na.”
Con chim gọi tên tôi rõ ràng hơn bao giờ hết.
Con chim dần bước về phía khu rừng, như thể mời gọi tôi đi theo.
Như thể bị pháp thuật thôi miên, tôi vô thức đi theo con chim đó.
“Elena! Ban đêm nguy hiểm lắm! Quay lại đi!”
Tôi có thể nghe những giọng nói gọi tôi lại phía sau.
Những giọng nói vẫn giữ an toàn cho tôi.
Nhưng giờ mình không thể kìm được.
May là tôi không phải đi sâu vào khu rừng.
Sau một quãng ngắn, tôi thấy một khu đất trống, và con chim bình tĩnh đậu trên một cành cây.
Khoảnh khắc đó, khi mà chỉ có tôi và con chim tại khu đất trống bí ẩn, thì con chim hiện nguyên hình!
Đột nhiên, cơ thể của con vẹt phình lên như thể sắp nổ tung.
Bộ lông vũ mềm mại màu oải hương đã biến thành những chiếc vảy đen cứng như thép.
Chiếc mỏ nhỏ tinh tế đã biến thành chiếc mỏ mạnh mẽ có thể nghiền nát sọ người.
Đôi cánh mảnh mai tựa thiên thần đó thì biến thành một thứ giống xúc tu của sinh vật ngoài hành tinh.
Trong nháy mắt, một con quái vật cực kì áp đảo xuất hiện trước mặt tôi, và tôi choáng tới mức quỳ sụp xuống đất.
“...”
“...”
Ngạc nhiên là con quái vật chẳng làm gì ngoài nhìn chằm chằm vào tôi.
Đúng lúc đó, một hình bóng khác xuất hiện từ trong khu rừng, một hình bóng cũng bí ẩn ý như con chim kia.
Cô gái đó có bộ tóc tuôn chảy như suối, tỏa sáng lấp lánh như bình minh.
Chiếc cardigan đung đưa được trang điểm cùng vô số kí hiệu khó hiểu tôi không thể giải mã.
Một thứ chất lỏng đỏ như máu sóng sánh trong một bình nước hoa nhỏ, còn mắt tôi bị thu hút bởi một cây nến phát sáng và con dao ánh bạc.
Cán cân trên ngực áo trái của cô ấy làm tôi có cảm giác deja vu kì lạ, và tôi không thể tập trung suy nghĩ được.
Nhưng mà điều bí ẩn nhất vẫn là đôi mắt của cô gái.
Đôi mắt đỏ rực, như thể chúng tràn đầy máu của Jesus khi ngài bị đóng đinh vào thập tự, nhìn xoáy thẳng vào tôi, và tôi đứng đờ ra đó, hoàn toàn bị áp đảo.
Cô gái đó, trông như một phù thủy thuộc thế giới khác, nhẹ nhàng vuốt ve con chim đã hóa thành quái vật, rồi lại gần tôi.
“Ngươi có nhận ra ta không?”
Tôi không thể thở được nữa.
Mình biết cô gái này...
Mình biết!
Tim tôi thét lên.
Mình biết cô gái ấy!
Ngay từ khi mới gặp, tôi đã có một cảm giác vô cùng thân thuộc.
Cô gái này muốn nói thêm gì đó với tôi.
Nhưng rồi, một giọng nói ồn ào vang lên, “Cô Elena! Tôi đã bảo cô là vào rừng đêm hôm nguy hiểm lắm rồi mà!”
Tôi nghe thấy âm thanh ai đó giẫm lên cành cây và cỏ khi họ lại gần.
Trong nháy mắt, sự bình yên của khu rừng bị phá vỡ, và tiếng âm thanh của giày giẫm lên đất cũng giày xéo lên khoảnh khắc phi thực này, kéo tôi về lại mặt đất.
“A...”
“Có vẻ là đã quá muộn để tiếp tục nói chuyện rồi.”
Cô gái đó, có vẻ hơi thất vọng, đưa cho tôi một bức ảnh.
“Ngươi sẽ tìm thấy nó sớm thôi. Ta hi vọng ngươi sẽ đi một mình vào lần sau.”
Cùng với những lời đó, cô ta biến mất vào thinh không cùng con chim.
- Cạch!
“A ~ Sao ở đây lắm cành cây thế nhỉ? Cô Elena? Cô ổn chứ? Sao cô lại ngồi đó một mình?”
“Sao các anh tới sớm thế?”
“Xin lỗi ạ?”
Tôi vô thức nổi đóa.
Tôi cảm giác mình đang đứng giữa một trải nghiệm cả đời mới gặp một lần, thế mà lại bị ngắt ngang.
Nhưng những vệ sĩ đó chỉ đang làm việc của họ là bảo vệ tôi.
“Tôi xin lỗi. Tôi chỉ lạc trong suy nghĩ thôi.”
“Không sao đâu ạ. Chúng ta về xe thôi.”
Trong khi tôi quay về chiếc xe, tôi nhìn vào bức ảnh trong tay. Đó là một quán cafe có view bên bờ biển.
“Tới một mình.”
Là những gì cô gái ấy nói.
***
“Suýt thì được rồi, phải không? Cảm giác Elena sắp tỉnh lại rồi đó. Chúng ta có nên thúc thêm chút nữa không?”
“Nếu chúng ta làm vậy thì ai biết chuyện gì sẽ xảy ra khi đám vệ sĩ xuất hiện chứ? Chúng ta có khi còn chẳng thể tiếp cận Elena lần nữa.”
“Perro mổ Elena một cái thì sao nhỉ?”
“... Nếu Elena biết anh gợi ý điều đó thì chắc chị ấy buồn đó.”
“Nếu, giống như khi anh triệu hồi chỗ dầu, thì Elena đột nhiên triệu hồi một vệ sĩ cầm súng thì sao?”
“Có lý đấy.”
“Trong chúng ta, thì Elena là người thay đổi thế giới này nhiều nhất. Chị ấy là người nhập tâm nhất, và dùng năng lực thỏa mãn ước muốn nhiều nhất. Dùng các biện pháp mạnh lên chị ấy là rất nguy hiểm. Trong trường hợp xấu nhất thì chúng ta có thể bắn vỡ đầu chị ấy, rồi chị ấy sẽ chỉ coi nó là một cơn ác mộng, rồi chúng ta mới là người phải bỏ mạng.”
“Phải. Chúng ta cần phải hướng cô ấy tự thân tỉnh lại, dù gì đi nữa.”
“Được rồi, chúng ta hoàn thành nốt khâu chuẩn bị ở quán cafe thôi. Anh Kain sẵn sàng chưa ạ?”
“Anh không biết mình phải làm gì nữa đâu. Anh chuẩn bị xong gần như mọi thứ rồi. Cảm giác là chúng ta sắp thành công rồi đó.”