Kim Ahri
Sau khi tính đường đánh thức Kain, Songee gợi ý rằng.
“Hay là mình cũng thử đẩy anh Kain khỏi một tòa nhà nhé?”
“Em cũng đã cân nhắc chuyện thử giết anh ấy, nhưng sẽ phải cẩn thận.”
“Có gì nguy hiểm à?”
“Nghĩ về lúc em đánh thức chị dậy xem. Trong thử thách này, chúng ta có được siêu năng lực đáp ứng được ước muốn, phải không? Kain chắc cũng sẽ có gì đó tương tự thôi.”
“Hmm. Gọi nó là siêu năng lực cứ hơi kỳ. Khi chị dùng nó thì chẳng có cảm giác là đang dùng siêu năng lực.”
“Em hiểu ý chị. Cứ như thể là chúng ta tuyệt vọng mong muốn gì đó, và vũ trụ này đáp ứng lại! Kain chắc cũng có dạng năng lực đó thôi. Nhưng không giống như chị thì chắc anh ta không thể kiểm soát được nó.”
“Kiểm soát à?”
“Khi chị quẳng em đi thì chị cũng nửa tỉnh rồi đúng không? Vậy nên chị đã kiểm soát năng lực dựa vào bản năng. Chắc chị cũng nghĩ rằng, em sẽ không chết trong khi bị ném đi đâu.”
“Chị không thực sự nghĩ về điều đó.”
“...”
“Chắc là trong tiềm thức chị nghĩ vậy.”
“Cứ cho là vậy đi. Đằng nào thì, chị nhận ra em và kiểm soát được sức mạnh sao cho em không chết, nhưng chắc anh Kain sẽ không làm vậy. Nếu chúng ta tấn công anh Kain thì có thể anh ấy sẽ ước cho chúng ta chết đi đó?”
“Nghe đáng sợ thật đấy... Cứ từng bước mà đi thôi vậy.”
“Có lẽ là phải nghĩ ra một kế hoạch mà chúng ta không phải trực tiếp ra mặt.”
Và vậy là, chúng tôi cẩn thận vạch ra một kế hoạch để ám sát Han Kain.
Chúng tôi quyết định triển khai kế hoạch vào bữa trưa.
***
- Kính coong kình coong!
“Ugh, buồn ngủ chết được.”
“Thôi mà, cũng đâu phải mày chú ý nghe giảng đâu. Mày cũng gà gật thấy mẹ ra xong giờ kêu buồn ngủ hả?”
“Thôi nào các con vợ! Đi ăn trưa đê.”
“Bữa trưa hôm nay có gì nhỉ? Thịt lợn chua ngọt à?”
“Đấy là trưa mai rồi. Hôm nay là cá pollock rán.”
“À, chết tiệt – ”
Đầu tôi đang ong lên vì tiếng ồn.
Ngay khi bữa trưa bắt đầu, cả lớp học trở nên hỗn loạn.
Nhưng tôi cũng chẳng đang nghĩ về cái gì cụ thể.
Vì tôi vẫn phải bó bột chống nạng nên khó mà đến được căng tin, thêm chuyện bệnh viện bảo tôi phải theo chế độ ăn đặc biệt một thời gian, vậy nên tôi đã mang đồ ăn tự chuẩn bị tới.
Tôi rút hộp cơm ra thì vài người bạn tới bắt chuyện.
“Mày vẫn phải ăn thứ đó à?”
“Tao chắc phải ăn cơm hộp ít nhất là cả tháng cơ.”
“Tệ thật nhỉ.”
“Mày thích đánh nhau không? Tao bị thương vùng bụng nên chỉ ăn được mấy thứ này thôi”
Khi đó thì có một tiếng động lớn từ cửa lớp học.
“Này! Ai gọi thằng chó Han Kain ra đây đi!”
“Nếu thằng đó mà không chống nạng thì tao đã đánh bỏ mẹ nó rồi!”
Đéo gì thế?
Trước khi tôi kịp ăn một miếng thì mọi người đã kéo tôi ra tới cửa.
Đứng đó là một học sinh năm hai có vẻ rất xinh xắn.
“...”
Ha! Mình nổi tiếng thật đấy nhỉ!
Tôi không thể kìm được mà giơ một tay lên để ngưỡng mộ vẻ đẹp trai khó cưỡng –
- Bốp!
“Thằng chó này lại làm trò con bò rồi à?”
“Này thằng ngu! Nhìn chân tao trước khi mày đẩy tao chứ.”
Giữa bầu không khí ồn ào, em học sinh đó tự giới thiệu là “Songee” trước khi ngại ngùng đưa tôi một tờ note nhỏ, rồi chạy biến.
Tôi đẩy mấy thằng ngu định nhìn trộm sang một bên, rồi đọc tờ note một mình.
Nó nói rằng gặp nhau ở trên tầng thượng tòa nhà mới, là chỗ khu căng tin, sau giờ học.
Thế là sau đó tôi cũng chẳng thể tập trung vào buổi học nữa.
***
Han Kain
Ngay khi tan học, tôi cắt đuôi mấy thằng bạn đang nhìn tôi như diều hâu, rồi đi tới tầng thượng tòa nhà mới.
Mình nên làm gì? Mình nên làm gì?
Mình đang trong năm cuối cao trung rồi, giờ có nên có bạn gái không?
Hẹn hò ở đại học sẽ tốt hơn chứ?
Nhưng em ấy đáng yêu quá!
Hah, mình chẳng muốn làm tổn thương cảm xúc của em ấy!
Sao lại muốn gặp mình trên tầng thượng nhỉ?
Chân mình vẫn còn bị thương.
Có ổn không đây?
Mình có nên tỏ ra khó đoán không?
Kệ đi, chắc cứ nói thẳng là đồng ý cũng được.
Nếu mình cãi nhau sau khi hẹn hò thì sao?
Nếu tình yêu là đủ thì mấy chuyện cãi nhau chẳng là gì cả!
Nhưng nếu em ấy có tính tình cổ quái thì sao?
Là vấn đề lớn đấy chứ nhỉ?
“...”
Trong một thời gian ngắn, đầu tôi xoay mòng mòng nhanh hơn bao giờ hết, đẻ ra một tràng suy nghĩ linh tinh.
Nếu cứ đà này thì tôi sẽ nghĩ tới tên con gái thứ hai của chúng tôi mất, nên tôi ngắt dòng suy nghĩ rồi lên sân thượng.
“..??”
Cái quái...?
Tôi lên tới nơi, nhưng chẳng có ai trên sân thượng cả.
Tôi lang thang một hồi tìm em ấy nhưng chẳng thấy Songee đâu.
Mình tới sớm rồi à?
Chân tôi bó bột nên tôi nghĩ chẳng phải mình chạy nhanh quá...
Nhưng rồi tôi hiểu ra.
Chắc em ấy cần thời gian chuẩn bị để tỏ tình!
Tôi lập tức cảm thấy tốt hơn, và không thể nén lại nụ cười.
Tôi cười mỉm với bản thân rồi ngả lưng vào lan can –
- Ping!
Đột nhiên, một thứ gì đó kéo tôi về phía rìa sân thượng!
Một sợi cước trắng tôi không nhận ra từ trước, trải dài trên sàn, lập tức căng lại và kéo tôi về phía rìa.
“Aaaaa!”
Trong nháy mắt, tôi va phải rìa ngoài sân thượng rồi ngã bổ nhào xuống.
Tôi đã phải chật vật vì cái chân bó bột rồi nên cú va chạm đã làm cơ thể tôi gục xuống.
Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo còn đáng kinh ngạc hơn.
- Rầm! Ầm!
Đột nhiên, bức tường lan can đổ sập xuống!
Sao lại thế được?
Sao bức tường lan can làm bằng bê tông gia cố có thể đổ sụp vậy được!?
Không có thời gian để suy nghĩ.
Sợi dây đó đẩy tôi về phía rìa trong khi bức tường sụp xuống thì...
Kết quả đã quá rõ ràng.
Tôi bị đẩy khỏi rìa tòa nhà, bám vào ranh giới của sự sống lẫn cái chết.
Tôi tuyệt vọng bám vào chút tàn tích của lan can bằng toàn bộ sức mình.
“Cứu!!! AI ĐÓ CỨU TÔI!!!” Tôi hét lên bằng hết sức bình sinh, tuyệt vọng níu giữ mạng sống.
Tôi còn chẳng dám nhìn xuống.
Thời gian trôi đi, tràn đầy lo âu và sợ hãi, và tôi nghe thấy những giọng nói kì lạ từ đâu đó.
“Sao anh ta bám trụ được ghê vậy?”
“Chúng ta có nên chờ không?”
“Nếu chúng ta cho anh ta quá nhiều thời gian thì anh ta sẽ sống sót theo cách kì lạ nào đó thôi.”
“Sao anh ấy không chết đi nhỉ?”
“Kain, làm ơn chết đi!”
Cái quái gì? Sao những giọng nói này lại mong mình chết?
Một giọng nói chắc chắn là em gái gọi mình tới đây khi nãy!
Sao chuyện này lại đang xảy ra?
Não tôi là một mớ hổ lốn.
Và rồi, tôi nghe thấy một âm thanh chỉ khiến mọi thứ tệ hơn.
- Piyoooo!
Một con vẹt đáng yêu xuất hiện, nhưng lại ra vẻ nó là một loài chim ăn thịt kiêu hãnh.
Nó chậm rãi bước tới rìa lan can tôi đang bám trụ.
“Không thể nào? Không thể mà, phải không?”
- Mổ! Mổ!
“Ah, chết tiệt! Bỏ cái mỏ đó ra!”
- Rốp! Rắc!
“AHHH! CON CHIM CHẾT TIỆT NÀY SẮP GIẾT TÔI RỒI!!! ĐỪNG CÓ MỔ TAY TAO NỮA!!!”
- Piyooo!
“Ê! MÀY VỪA CƯỜI HẢ!? TAO CHẮC CHẮN MÀY VỪA CƯỜI ĐẤY!?”
- Toạc!
“Á! LÀM ƠN BỎ CÁI THỨ ĐÓ RA KHỎI MẶT TAO NGAY! A MẮT TÔI, MẮT TÔI!!!”
Có vẻ thấy tôi bám trụ lâu hơn dự kiến, nên con vẹt đó đã bắt đầu tấn công vào mặt tôi bằng mỏ và vuốt của nó.
Tôi cảm thấy được một cơn giận đang sôi lên.
Từ sâu thẳm trong tim, một cơn giận không thể kìm nén, không như bất kì cảm xúc gì trước đây trào lên.
Chính khi đó, nỗi sợ cái chết lẫn bàn tay đau nhức vì bám vào lan can đều đã không còn trong đầu tôi.
Tao chỉ muốn rán chín con chim chết tiệt này!
Mọi suy nghĩ xao nhãng khác đều đã biến mất và một ước nguyện duy nhất còn lại trong tim tôi, và thế giới đã đáp lại lời thỉnh cầu.
Không lâu sau thì tôi tỉnh lại.
***
Han Kain
- Piyoo...
“Perro có vẻ bị thương đó. Nó có ổn không vậy?”
“Đó là lí do bọn chị trốn khỏi tầm mắt của anh Kain đó! Perro, chị đã bảo em không được tự mình hành động rồi mà.”
“Kể cả như vậy thì cũng không thể tin Kain đột nhiên triệu hồi được dầu nóng từ thinh không.,,”
“Nếu em ấy là con vẹt bình thường thì đã chết ngay rồi. Nhưng Perro đặc biệt lắm đó! Em ấy sẽ ổn thôi.”
Sau khi nghe Ahri và Songee trò chuyện một lúc, tôi không thể kìm lại thêm nữa.
“Con vẹt là tất cả những gì các em quan tâm tới hả? Mặt anh lẫn ngón tay của anh suýt nữa bị nó cào nát đó?”
“Thì sao chứ? Một khi anh rời khỏi đây thì Khách Sạn sẽ chữa lành mọi thứ mà. À này, cái cách anh tỉnh lại cũng buồn cười lắm nhé. Anh tỉnh lại vì chỗ dầu nóng anh triệu hồi lại sắp sửa đổ lên người anh à?”
“...”
“Wow~ Có hơi quá đáng không? Perro đã cố hết sức để đánh thức anh, thế mà anh lại đổ dầu rán lên người nó.”
“Đừng có nói điêu! Con chim đó rõ ràng đã cắn ngón tay anh trong khi cười vào mặt anh.”
“Oppa! Perro đang rất đau đớn đấy, anh có cần phải nói vậy không?”
“...”
“Ah ~ Songee à, tha cho anh ta đi. Kain đang hứng lên vì nghĩ rằng hôm nay mình được tỏ tình đó.”
Những lời của Ahri là một đòn chí mạng với cả tôi và Songee.
Nhớ lại những mộng tưởng điên rồ khi nãy, tôi không thể giấu được nỗi xấu hổ, chỉ biết nhìn chằm chằm xuống sàn.
“Kain, anh chắc là anh tỉnh chưa đấy? Nếu không thì thử nhảy khỏi tòa nhà xem sao?”
“... Cửa sổ đã hiện ra rồi, nên là thôi đi.”
Tôi khá muốn đẩy Ahri khỏi nóc nhà rồi đó.
Sau vụ hỗn loạn đó thì tôi cũng chính thức gia nhập “Tổ Đội Đánh Thức Đồng Đội”.
Giờ chỉ còn lại Elena.
Sự thật rằng thử thách dài hơi này cuối cùng cũng sắp kết thúc khiến tôi bùi ngùi.
“Elena là người cuối cùng à?”
Songee lập tức cho ý kiến, “Vâng ạ, nhưng em nghĩ rằng đánh thức chị Elena sẽ khó đó. Chị ấy có vẻ là người nhập tâm vào ảo ảnh này nhất.”
“Có một chuyện khác nữa. Cô ấy đã là minh tinh nổi tiếng của thế giới này rồi, phải không? Xung quanh Elena chắc toàn vệ sĩ. Chúng ta không thể lùa cô ấy tới một nơi nào đó rồi đẩy khỏi nóc nhà như với Kain được.”
“... Xin lỗi vì phương pháp hơi nhẫn tâm đó nha.”
Songee bắt đầu cần mẫn băng bó cho Perro.
Con chim nhỏ đó vẫn cứ ngạo mạn nhìn tôi rồi kêu lên mấy tiếng.
Tôi trợn mắt rồi lườm lại Perro.
Ahri, người vẫn quan sát chúng tôi, lên tiếng, “Ê! Đừng có đọ mắt với một con chim nữa đi.”
Cuối cùng, Ahri gọi chúng tôi lại và chúng tôi bắt đầu thảo luận.
Chủ đề chính là cách Ahri và Songee tỉnh lại.
Tôi nghe câu chuyện của Ahri và cách nhận ra điều bất thường, thì thấy có vài điểm lạ trong câu chuyện đó.
“Em vừa nói gì?”
“Hmm? Em bảo là em vào tổng hành dinh của Cục Quản Trị rồi nói chuyện với Bộ Trưởng Park – ”
“Không, không phải chỗ đó. Phần mà em nói rằng em chú ý thấy điều lạ cơ. Em nói cái gì mà chim bồ câu ăn thịt người, rồi nấm kí sinh ấy.”
“Ừ, thì sao?”
“... anh chưa từng nghe thấy những thứ đó bao giờ. Nấm kí sinh trùng? Chim bồ câu ăn thịt người? Anh chưa từng nghe thấy những chuyện đó trên báo đài. Anh chắc không biết nhiều về mấy quán bar do vẫn chưa đủ tuổi, nhưng chim ăn thịt sao? Nếu có những sinh vật kì lạ như vậy khắp cả nước thì kiểu gì anh cũng phải biết chứ.”
“...”
Sau khi nghe tôi đáp lời, mắt Ahri mở to, xong rồi có vẻ cũng hiểu ra gì đó và em ấy gật đầu.
“Đừng có tự hiểu ra một mình chứ, nói cho anh xem nào.”
“Chẳng có gì cả ạ. Anh sẽ tự mình hiểu ra sau khi động não chút thôi.”
Em ấy rõ ràng đang né tránh câu hỏi.
Nhưng tôi cũng nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
Màn chơi này có vẻ giống Trái Đất nhưng rõ ràng nó đầy rẫy những điều vô lí tôi chưa từng nghe thấy trong lịch sử.
Ban đầu tôi tưởng Khách Sạn chỉ bịa ra.
Nhưng sau đó, khi Songee phá giải Phòng 103, thì em ấy nghe được từ chỗ “Kẻ Nuốt Chửng” rằng, các tình huống của Khách Sạn thực ra đã được mô phỏng lại từ những sự kiện có thực, đã xảy ra đâu đó trong vũ trụ này.
Mình chưa từng nghe kể về chúng trong lịch sử mình biết, nhưng thật sự chúng đã xảy ra sao?
Mình xem đủ phim để hiểu ra rồi!
Chắc chắn phải là vũ trụ song song, đúng chưa?
Có khi Ahri và tôi đều xuất thân từ các vũ trụ song song.
Nếu vậy thì một khi chúng tôi rời khỏi Khách Sạn và trở về thế giới của mình, thì còn có cơ hội gặp nhau không?
Suy nghĩ đó làm tôi chạnh lòng.
*Thở dài*
Bỏ mấy suy nghĩ đó thôi.
Giờ còn phải lo cho việc sinh tồn hàng ngày nữa.
***
Kim Ahri
Sau khi cuộc đối thoại kết thúc, Kain có vẻ chìm trong suy tư, rồi gật gù như thể đã hiểu ra gì đó.
Tôi có thể dễ dàng đoán ra anh ta đã suy diễn kiểu gì.
Kiểu như là thế giới song song, tôi cá là vậy.
Kể từ khi các bộ phim siêu anh hùng của hãng XX Comics xâm chiếm hệ thống rạp phim, thì kiến thức về vũ trụ song song dần trở nên phổ biến.
Tôi thở dài.
Lần này, tôi không thể nói cho Kain nghe sự thật.
Lần này, tôi phải che giấu sự thật với anh ta, chỉ vì lợi ích của anh ta.
Một ngày nào đó khi rời khỏi khách sạn, thì anh ta sẽ bị sốc lắm đây.
Nhưng mình không thể để anh ta đương đầu với cú sốc đó khi Thử Thách của Khách Sạn vẫn còn trước mặt.
Anh ta và tôi sống trong những thời đại khác nhau của cùng một thế giới.