Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dù là một nhân viên tiếp tân, nhưng vì không muốn làm thêm giờ nên tôi sẽ cố gắng một mình đánh bại con trùm.

(Đang ra)

Dù là một nhân viên tiếp tân, nhưng vì không muốn làm thêm giờ nên tôi sẽ cố gắng một mình đánh bại con trùm.

Mato Kousaka

Đây là một câu chuyện hài ở một thế giới khác kể về một cô tiếp tân mạnh nhất sẽ làm mọi thứ để không phải làm thêm giờ, được về nhà khi giờ hành chính kết thúc và bảo vệ cuộc sống bình yên (của mình)

5 105

Mười tám tầng Địa Ngục: Nơi này cấm nói dối

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

87 1571

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

37 3354

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

9 30

Chương 101-200 - Chương 135: Phòng 107 – Phòng Cửa Ngõ, ‘Perfect Life’ (26)

Kim Ahri

- Ring ring ! Ring ring !

Tiếng chuông báo thức kéo tôi tỉnh dậy.

Tôi ngáp ngủ, rồi loay hoay trên giường một lúc, rồi cuối cùng cũng ra khỏi giường.

Như mọi ngày, tôi đã có một bữa sáng đầy đặn, nhận lời chào tạm biệt nồng ấm của mẹ, rồi đi tới trường.

Đó là một quy trình bình yên có thể kéo dài mãi mãi.

Tôi bước chân ra khỏi cửa thì Daseul xuất hiện như mọi khi.

“Ahri!”

“Ừ. Ngáp ~ Tớ ngáp quá đi mất.”

“Cậu buồn ngủ thật à?”

“Không hẳn, chỉ chút xíu thôi. A ~ Tớ ước mình chẳng cần đi học.”

“Đầu cậu mấy ngày nay ổn chứ?”

“Đầu tớ à?”

“Cậu vẫn cứ ôm đầu vài lần một ngày dạo gần đây rồi, rồi cậu nói vài câu lạ lắm.”

“Thế à? Tớ nghĩ tớ ổn đấy chứ.”

“Cứ uống thuốc đi, để đề phòng thôi.”

May là tôi tới trường kịp giờ học.

Ngay khi tôi mở tủ giày của mình ra –

- Ào!

“...”

Các lá thư đổ ào ra ngay khi tôi mở tủ.

Daseul kinh ngạc nhìn tôi, “Cậu mở nó trước mặt tớ chỉ để khoe thôi ấy à?”

“Chắc tớ phải cài khóa để ngăn mọi người không đặt những thứ kì lạ vào nữa.”

“Thì mọi người sẽ để vào hộc bàn của cậu khi cậu ra ngoài thôi.”

“...”

Daseul và tôi dọn dẹp đống rác trong tủ giày.

Trong khi chúng tôi đang dọn dẹp thì tôi nghe thấy một giọng gọi tôi từ bên kia sảnh.

“Chào em! Em là Ahri, phải không?”

Là tiền bối tôi gặp tuần trước.

Tên chị ấy là Yu Songee à?

Chị ấy đang cầm một chiếc lồng chim.

“Chào chị nha ~. Chị cũng mang con vẹt tới trường hôm nay à?”

Cũng hơi lạ.

Bình thường học sinh được mang vật nuôi tới trường như thế này à?

“Ừ! Giáo viên cho phép chị rồi. Em nó có đáng yêu không?”

Giáo viên cho phép?

Trường học kiểu gì thế này?

Tôi cố nén sự kinh ngạc, và nhìn chiếc lồng chim tiền bối đang cầm.

Cái gì thế này?

Mình có đang nhìn nhầm không?

Con vẹt trong lồng chim đang mặc một chiếc áo trói.

Tên của nó là Perro nhỉ?

Perro nhìn tôi bên ngoài chiếc lồng và kêu lên rầu rĩ.

“S, sao nó lại như thế này?”

“Ồ, Perro cứ liên tục gây rối, nên chị phải cho nó mặc cái áo này để huấn luyện. Nó an toàn rồi.”

Khi tiền bối đặt tay lên chiếc lồng, Perro lặng lẽ cúi đầu của nó.

Có một chất giọng hơi khó chịu khi chị ấy nói, “Nó an toàn rồi.”

Một cảm giác khác lạ - hơi áp bức.

Con vẹt này có vẻ sợ chủ nhân của nó.

“...”

Thật là một suy nghĩ kì lạ.

Tôi làm sao biết người này rõ tới mức nhận xét cách cư xử hàng ngày của chị ấy được?

Và chắc chắn tôi không thể đọc tâm một con vẹt.

Hôm nay, vẫn như thường nhật, các lớp học buồn tẻ kéo dài tới bữa trưa.

Ngáp!

Mình muốn đốt trụi cái trường này quá đi mất.

Tôi nằm bò ra bàn, lăn lộn, trong khi các bạn của tôi xúm lại gần và bắt đầu tám chuyện.

Vẫn như mọi khi, chủ đề là bộ drama đình đám, “Người Từ Trên Trời Rơi Xuống”.

Đã được hai tuần kể từ khi nó công chiếu rồi ấy nhỉ?

Bộ drama là một hit lớn, xứng đáng được gọi là điểm nhấn tầm cỡ quốc gia.

Diễn viên đứng giữa trung tâm sự chú ý, Elena, liên tục xuất hiện trên các chương trình quảng cáo.

Tôi đáng ra không biết một minh tinh như vậy, nhưng kì lạ là, tôi có cảm giác quen thuộc lạ thường mỗi khi gặp được cô ấy.

Ugh, chán quá đi mất.

Mình nghĩ mình đã mong muốn cuộc sống bình yên kiểu này, nhưng giờ tự mình trải qua thì cuộc đời thật tẻ nhạt.

“...”

Một suy nghĩ kì lạ khác.

Đâu phải là mình đã có một cuộc phiêu lưu kì thú nào đó chứ.

Thở dài, tôi nghe thấy một âm thanh lớn và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Có một nhóm nam sinh nghịch ngợm ngoài kia.

Một học sinh ở trung tâm đang phải bó bột. Anh ta chắc là mới được xuất viện gần đây.

Họ đang cười đùa với chàng trai bó bột đó, không khí có vẻ khá thân thiện.

“...!”

Tôi chạm mắt với nam sinh bó bột.

Khoảnh khắc mắt chúng tôi chạm nhau, tôi có một cảm giác quen thuộc và gần gũi kì lạ, một thứ mà tôi đã trải nghiệm vài lần trước đây rồi.

Người kia cũng có vẻ khó hiểu và nghiêng đầu.

- Kính coong!

Tiếng chuông báo hiệu giờ ăn trưa kết thúc kéo tôi trở lại, và tôi quay đi.

***

Hết ngày, Daseul và vài bạn khác kéo lại gần chỗ tôi.

“Dạo này cậu có xem phim nào không?”

“Phim à? Tớ chẳng nhớ đâu. Cảm giác là lâu lắm rồi.”

“Thế thì cùng xem phim tối nay nhé!”

Và thế là những người khác bắt đầu tám chuyện và cười đùa.

“Phim nào thế?”

“ ‘Bí Mật Của Tàu Esper!’ Cậu nghe về nó bao giờ chưa?”

“...”

Nghe tên thôi cũng đủ dấy lên một cảm giác bất an trong lòng tôi.

“Cái tựa đề thôi cũng thấy lạ quá. Cứ như thể con tàu chắc chắn sẽ chìm vậy.”

“Cậu nghe về nó rồi mà phải không? Nó đang trending, 10 triệu view rồi đó.”

“Không, đây là lần đầu tớ nghe về nó. Nó nổi tiếng à?”

“Ừ! Diễn viên chính bộ ‘Người Trời’ thủ vai luôn đó.”

“Người Trời là gì?”

“Người Từ Trên Trời Rơi Xuống ấy!”

“Đừng rút gọn kiểu đó nữa. Tớ chẳng hiểu đâu.”

“Cậu đúng là đồ cổ hủ ~”

Câu nói đó làm tôi bực mình, nên tôi đá ghế của Daseul một cái.

Cô ấy cũng đá lại tôi một cái luôn, và sau khi cả hai chúng tôi lăn bò ra đất, thì câu chuyện tiếp tục.

“Nhưng mà từ khi nào diễn viên phim truyền hình lại có thời gian quay phim điện ảnh vậy?”

Daseul chỉ nghiêng đầu mà không trả lời.

Quay một bộ phim truyền hình đình đám và một bộ phim điện ảnh 10 triệu view cùng lúc sao?

Theo logic thì bộ phim điện ảnh phải được quay trước.

Nhưng tại sao một diễn viên, nổi tiếng nhờ phim truyền hình, lại có thể được thủ vai chính phim điện ảnh, thứ mà còn quay trước phim truyền hình cơ?

Có gì đó không đúng ở đây –

Tôi quyết định ngừng nghĩ về chuyện này.

Mình thì biết gì về cuộc đời của một minh tinh chứ?

Chắc cô ấy cũng nổi tiếng ở nước ngoài trước khi tới Hàn Quốc rồi.

Ngày hôm nay ở trường cũng kết thúc mà không có gì đặc biệt.

Tôi mong bộ phim tối nay sẽ hay!

***

“Bí Mật Của Tàu Esper”, đáng thất vọng thay, chỉ là một bộ phim tình cảm lãng mạn bình thường.

Thật tình thì cốt truyện khá dễ đoán, và thiếu đi chiều sâu. Có lẽ nó thành công vì dàn diễn viên chính có sức hút cực lớn.

Nó giống phim “Titanic” vậy, à có thêm cả một thuyền trưởng biết điều khiển zombie nữa.

Tôi nghĩ về điều này, thì đây quả là một bước ngoặt lớn, thay đổi toàn bộ thể loại phim.

Tôi ngủ gà gật gần nửa thời lượng phim rồi, và tới màn cao trào cuối cùng thì phim cũng đã chạy gần hết.

“...”

“Wow ~ vui thật đó!”

“Elena quả là một nữ thần mà! Chị ấy xinh đẹp quá đi mất.”

“Cậu có nghĩ Ahri sẽ thủ vai một bộ phim kiểu đó trong tương lai không?”

“Cậu nghĩ sao, Ahri?”

Các bạn tôi huých tôi trêu.

“...”

“Ahri?”

“Ahri đang khóc à?”

“Nó cảm động vậy sao? Kết phim hay lắm mà.”

“Tớ gần khóc sau khi mẹ của nữ chính đã hi sinh để cứu cô ấy.”

“Ahri”

Tôi quay về thực tại.

Tôi bắt đầu tỉnh lại sau một giấc mộng dài.

Tôi đã quên một thứ mình không được quên.

Tôi đứng dậy và nhìn quanh thì thấy vẻ mặt bối rối của các bạn.

Các học sinh mặc đồng phục kiểu Nhật Bản, và mũ beret.

Chuyện này là bất thường.

Đồng phục kiểu này đã tuyệt chủng hơn 40 năm trước.

Tôi chạy ra khỏi rạp phim.

Tôi nghe tiếng bạn bè gọi với lại phía sau, nhưng tôi chẳng quan tâm nữa.

Tôi không cảm thấy mình cần phải nói chuyện với các “bạn” nữa.

Chẳng còn đáng nữa.

Tôi bước xuống phố thì thấy nhiều nhóm người đang chuyện trò khắp nơi.

Chuyện này là bất thường.

Dịch Bệnh Đỏ, do không được cách ly đúng cách, nên đã gây nên 30 triệu cái chết trên toàn cầu.

Từ khi đó thì hiếm khi gặp được ai ngoài đường mà không mang theo găng tay hay khẩu trang.

Tôi chầm chậm bước dọc con phố thì thấy nhiều điểm bất thường hơn nữa.

Khu phố ẩm thực đầy các quán rượu và izakaya.

Một loại nấm kí sinh trong rượu đã gây ra hơn 400 nghìn cái chết chỉ tính riêng tại Hàn Quốc.

Vậy nên từ khi đó thì hơn 70% số quầy bar trên toàn quốc đã đóng cửa.

Hơn nữa, quy trình sản xuất và cung ứng rượu cũng đã được quản lí nghiêm ngặt.

Tôi quay ánh nhìn về những tên truyền đạo lang thang, đang rao giảng về đức tin chúa Jesus để tránh một số kiếp tại địa ngục.

Tại bán đảo Triều Tiên này, có bảy tên tự xưng là hóa thân của Jesus đã triệu hồi “Sứ Giả Thiên Đường” tại Gwanak-gu.

Kể từ đó thì, việc truyền đạo ngoài đường này, đặc biệt là các loại hình liên quan tới cúng bái tiền bạc, của cải để thu thập tín đồ, đã bị quản thúc nghiêm ngặt.

Tôi nhìn về phía tòa nhà có rạp phim khi nãy, bề ngoài của nó hoàn toàn không một vết xước, cũng chẳng có dấu hiệu gì của robot.

Sau khi giống chim bồ câu xâm lấn từ Trung Quốc lan rộng khắp Hàn Quốc, thì các tòa nhà là nơi có nguy cơ cao để bọn chúng xây tổ.

Và từ đó thì, nhiều tòa nhà khi đạt tới độ lớn nhất định sẽ có drone giám sát để chống bọn chim kia làm tổ tại đó.

Có một yếu tố chung giữa các điểm bất thường tại thế giới kì lạ này.

Đó là một cảnh quan tự nhiên ở thế giới cũ.

Những cảnh quan không bị ảnh hưởng bởi những thảm họa tự nhiên.

Trên đường về nhà, tôi nhìn lên bầu trời đêm một lần cuối cùng.

Mặt trăng tròn, sáng rực trên bầu trời đêm đã khẳng định nghi ngờ của tôi.

Bởi vì, mặt trăng không còn tồn tại ở thế giới thực nữa rồi.

***

Tôi đứng trước cửa nhà sau khi vô thức đi một lúc lâu.

“...”

Mình chỉ cần vào trong thôi.

Nếu mình chỉ mở cửa, bước vào, nói với mẹ, và quên hết những kí ức kì lạ của hôm nay đi...

Tôi nắm lấy tay đấm cửa.

Tại sao mình vẫn cứ nghĩ về những thứ kì lạ cả ngày nay thế?

Chỉ cần mở cửa thôi.... chỉ vậy là đủ.

Ở nhà, có người “mẹ hiền” tôi vẫn hằng ao ước, và ở trường là những người bạn chỉ cần nhìn vào cũng đủ khiến tôi cười.

Hơi xấu hổ để nói, nhưng tôi xinh đẹp thật mà!

Có khi tôi còn có thể trở thành một minh tinh, gặp một ai đó tuyệt vời và đẹp trai, và sống một cuộc đời hạnh phúc.

Nếu mình ở đây, mình có thể đạt được mọi thứ.

Đây là cuộc sống lý tưởng, cuộc sống hoàn hảo của mình.

Tôi ngồi xuống trong bối rối.

Sau một lúc, tôi nghe thấy giọng nói mình hằng mong ước bên kia cánh cửa.

“Con làm gì ở ngoài này thế?”

“Mẹ...”

“Con có gì suy tư à?”

“Con không biết phải làm gì nữa.”

“Con không biết phải làm gì sao? Con có vài lựa chọn cơ mà? Nếu vậy, thì luôn luôn trở về với những gì căn bản.”

“Những gì căn bản ạ?”

“Một mục tiêu mà con phải đạt được. Chỉ tập trung vào mục tiêu đó và quên hết mọi thứ đi.”

Một mục tiêu mình phải đạt được.

Những suy nghĩ không rõ ràng lại khuấy động tâm trí tôi.

Tôi đứng dậy, cố giữ thăng bằng trên đôi chân run rẩy.

Ép miệng của tôi phải mở ra.

Con sẽ quay trở lại và cứu mẹ ‘thật’.

Thay vì trả lời, người phụ nữ đằng sau bức tường ném một vật về nơi sữa được giao.

Đó là một chiếc smartphone.

Tôi cầm chiếc smartphone tối màu đó, đứng dậy, và Mẹ nói một lần cuối cùng.

“Mẹ yêu con.”

Tôi không đáp lại.

Người mà sẽ nghe câu trả lời của tôi vẫn còn đang đợi !

***

Đêm khuya, gần nửa đêm, tôi nhìn vào chiếc smartphone trong tay.

Làm sao mình mở khóa nhỉ?

Tôi nhớ ra rồi.

Tôi đặt ngón út trái lên trên, và rồi màn hình rung lên như thể bị lag.

Rồi ngón cái phải.

Màn hình bật lên, và “Ứng Dụng Cục Quản Trị” khởi động.

Chào mừng Đặc Vụ Kim Ahri. Làm ơn bấm chọn dịch vụ cần yêu cầu...

Tôi bỏ qua và bấm phím 1,3, rồi 2.

Đang chỉ đường tới Chi Nhánh Cục Quản Trị gần nhất.

Nhà xuất bản Barum.

Không xa lắm.

Tôi lại nhìn lên bầu trời đêm.

Ánh trăng, thứ đã không còn tồn tại ngoài đời thực, đang soi rọi mặt đất.

Mình có còn tiếc cái cảnh tuyệt đẹp này không?

Tôi thở dài và bước đi trên con phố.

Đêm nay, tôi tỉnh giấc trong thế giới giả mạo này.