Kim Ahri
- Ring ring ! Ring ring !
Tiếng chuông báo thức kéo tôi tỉnh dậy.
Vẫn còn hơi choáng, tôi ra khỏi giường, đi vào phòng tắm, gội đầu rồi chỉnh trang đôi chút.
Trong gương, tôi nhìn thấy một cô gái tuyệt đẹp như thể vừa bước ra từ tranh vẽ.
... Đến lúc ra ngoài rồi.
Tôi chạm vào mặt vòng cổ trước ngực rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Tôi mặc quần áo vào.
Căn nhà tràn ngập mùi thơm lừng của trứng rán.
“Con dậy rồi hả? Chuẩn bị bàn ăn giùm mẹ nhé.”
Mẹ tôi đang chuẩn bị bữa sáng.
Mẹ tôi đang đóng vai một người trưởng thành sao...?
Tôi có một suy nghĩ kì lạ.
Đúng rồi, mẹ mình là người lớn mà, sao có thể là trẻ con được.
Trứng rán, một vài món ăn kèm, và cơm.
Một bữa sáng đơn giản nhưng đầy đặn.
Tôi chuẩn bị ra khỏi nhà thì mẹ tôi khẽ ôm tôi và xoa đầu.
“Chúc con một ngày tuyệt vời nhé!”
“Mẹ ơi! Con bảo mẹ đừng làm thế rồi mà.”
“Mẹ chỉ đùa chút thôi.”
Mái tóc bạc của mẹ tôi chảy dài xuống hông, đôi mắt đỏ và cặp lông mày hơi xếch lên...
Dù cô ấy có là mẹ tôi thì cũng vô cùng xinh đẹp...
Khi tôi bước ra khỏi nhà, thì một giọt nước mắt lăn dài trên má tôi vì lí do nào đó.
Trong khi đang chạy tới trường, thì một giọng nói quen thuộc gọi tôi.
“Ahri!”
Ai thế nhỉ?
À, là Daseul.
Tôi trò chuyện với Daseul, bạn thời thơ ấu của tôi, và cả hai cùng đi tới trường.
Seo Daseul đã chết từ lâu rồi mà nhỉ?
Tôi lại có một suy nghĩ kì lạ khác.
Mình lại đang nghĩ gì nữa rồi... Daseul vẫn còn sống ngay cạnh đây với mình mà?
Những lớp học vẫn buồn tẻ như mọi khi.
Nhiều thập kỉ đã trôi qua, và chúng tôi giờ sở hữu những chiếc smartphone mạnh hơn cả siêu máy tính đời cũ. Thậm chí Cục Quản Trị đã phát triển nền văn minh tới độ có thể cử con người tới một thế giới khác.
Vậy mà các lớp học vẫn gần như y nguyên?
...Cục Quản Trị?
Tôi lại có suy nghĩ kì lạ nữa rồi.
Tiếng chuông vang lên, báo hiệu giờ học kết thúc.
Tôi đứng lên, và các bạn học tập trung quanh tôi.
Chúng tôi trò chuyện và cười đùa vô cùng vui vẻ.
Chúng tôi cười với nhau và nói chuyện thêm mười phút về một con sâu bướm đang trèo lên cành cây ngoài cửa!
Tầm tuổi học sinh này thì có khi lá rụng cũng thú vị.
Trong khi đi về phía hành lang, tôi nhận ra những bạn học khác đang rút hộp cơm của nhau ra, rồi tụ tập lại về phía chiếc lò ở cuối lớp để hâm nóng lại.
Mình cũng nên mang một hộp cơm theo chứ nhỉ?
... Hộp cơm à?
Giờ ở trường cũng cung cấp các bữa ăn rồi, nên sao mọi người phải mang hộp cơm chứ?
Tôi nhận ra điều này, rồi nhìn quanh và thấy rằng các bộ đồng phục ở đây có vẻ hơi lỗi mốt.
Những chiếc áo khoác và quần mang phong cách đồng phục Nhật Bản, và mũ kiểu beret.
Đồng phục kiểu này là kiểu của thập niên 80 rồi chứ?
Đầu minh đau quá.
Tôi có cảm giác mình đang đứng trên bờ vực nhận ra gì đó.
Tôi vô thức nghịch mặt dây chuyền đeo trên cổ.
Ngay lúc tôi chuẩn bị ngồi xuống suy nghĩ thì Daseul nắm vai tôi.
“A...”
“ ‘A’ gì đấy? Cậu đang suy tư gì thế?”
“Chỉ, chỉ một chút thôi, mọi thứ quanh tớ cảm giác lạ lắm...”
“Lạ à? Cậu vừa mơ hay gì à?”
“Có khi thế thật.”
“Cậu đã xem bộ ‘Người Từ Trên Trời Rơi Xuống’ hôm qua chưa?”
“Đó là gì vậy?”
“Eh? Cậu chưa xem hả? Mọi người đang bàn tán về nó đấy! Nó là một hit nổi đình đám!”
“Một bộ drama à?”
“Ừ! Nữ chính khác gì nữ thần đâu! Nhìn này!”
Daseul rút điện thoại ra và cho tôi xem diễn viên đóng vai nữ chính.
Một bộ tóc óng ả như vàng nung, đôi mắt xanh ngọc đầy sức sống tựa chiến binh Amazon.
Cô ấy trông giống một minh tinh, nhiều tới mức tôi vô thức kêu lên, “Chà, một minh tinh đấy!”
Cô ấy nhìn rất quen thuộc.
Mình đã gặp ai giống cô ấy trước đây chưa nhỉ?
Cả bữa trưa đó chúng tôi chỉ nói về “Người Từ Trên Trời Rơi Xuống” và diễn viên mới đóng vai nữ chính.
Sự kiện lạ nhất trong ngày xảy ra trong tiết thứ bảy.
- Phạch!
Đột nhiên, cửa sổ mở tung cùng một âm thanh lớn, và một con vẹt bay vào phòng.
Mọi người kinh ngạc kêu lên, còn giáo viên không biết làm gì, khiến cả lớp chìm vào hỗn loạn!
Con vẹt bỏ qua mọi người khác và bay thẳng tới chỗ tôi.
Tôi quá sốc để kịp phản ứng.
Con vẹt bay thẳng tới tôi và nhắm mỏ về phía mặt dây chuyền trước cổ tôi, cố gắng dứt nó ra.
“Á! Sao mày làm thế! Tránh ra! Tránh ra!”
Tôi cố dùng quyển sách của mình đẩy nó ra, nhưng chẳng có tác dụng.
Mặc dù có bị đập bằng quyển sách to hơn hẳn cả người nó, con vẹt vẫn không hề nao núng, và tiếp tục dùng chiếc mỏ của nó.
Chim bình thường vẫn khỏe như vậy à?
Con vẹt này quá khỏe rồi. Một con chim bình thường có thể như vậy không?
Bạn tôi và giáo viên lao tới để dứt con vẹt ra khỏi tôi.
- Toét!
Một tiếng còi sắc lẹm vang lên trong tai tôi.
Con vẹt lập tức ngẩng đầu và đáp lại tiếng còi.
“Perro! Lại đây ngay!”
Một giọng nói của nữ giới, nghe có vẻ hơi tức giận, vang lên từ đâu đó.
Con vẹt, “Perro”, đành e dè bay đi.
Giữa màn hỗn loạn đó thì lớp học cũng kết thúc theo một cách kì quặc.
Ngay khi lớp học tan, một tiền bối năm hai tiến lại gần chỗ tôi.
Chị ấy là một cô gái đáng yêu, với những đặc điểm duyên dáng bổ sung cho mái tóc màu nâu hạt dẻ.
Chị ấy có đeo một chiếc vòng tay bí ẩn màu mờ mờ ở bên tay phải.
Biển tên chị ấy có ghi “Yu Songee”.
Vì lí do nào đó, cô gái này cũng rất quen thuộc.
Không giống với khi điều khiển con vẹt chỉ bằng một tiếng còi và một hiệu lệnh sắc bén, cô gái ấy bẽn lẽn lên tiếng trước mặt tôi, “Um! Chị xin lỗi. Các bạn của chị cứ đòi chị cho họ nhìn Perro, nên chị đã mang nó tới trường. Chị đã để em nó vào trong lồng rồi, nhưng các bạn chị lại táy máy rồi để em ấy bay ra ngoài. Đột nhiên em ấy bay đi đâu và làm chuyện kì lạ gì đó. Chị xin lỗi nhé!”
“Không sao đâu ạ. Chim chóc có thể làm vậy mà.”
“Bình thường em nó không nghịch ngợm thế đâu. Perro là một con vẹt thông minh lắm, nhưng hôm nay, ngay khi lồng mở thì nó lại bay đi với tốc độ chóng mặt, nên chị chẳng thể khiến nó chậm lại được.”
“Thật sự thì em ổn mà. Không có gì to tát đâu ạ.”
“...”
“...”
Chúng tôi nhìn nhau một thoáng rồi cùng nghiêng đầu.
Tôi lên tiếng trước, “Có phải chúng ta đã từng gặp ở đâu rồi không ạ?”
“Chị cũng nghĩ vậy. Em sống ở đâu?”
Chúng tôi nói chuyện một lúc nhưng khu vực sống lẫn gia cảnh đều hoàn toàn khác nhau.
Thế nhưng cả hai đều cảm thấy một sự gắn kết và gần gũi khó tả.
Có lẽ chúng tôi đã tình cờ gặp nhau ở đâu đó rồi quên chăng?
Đó là tất cả những sự kiện bất thường của ngày hôm nay.
***
Yu Songee
Tôi có một trải nghiệm kì lạ.
Bạn tôi cứ nằng nặc đòi nên tôi đã mang Perro tới trường, và gây nên một rắc rối lớn!
Tôi đã bị giáo viên trách mắng một lúc lâu sau khi kiểm soát được tình hình.
Chuyện lạ đã xảy ra khi tôi tới xin lỗi em học sinh năm nhất mà Perro đã làm phiền.
Trước tiên, tôi bị choáng bởi vẻ ngoài của em ấy.
Mái tóc của em ấy giống như bầu trời đêm, ngũ quan rõ ràng sắc sảo, và đặc biệt nhất là đôi mắt đỏ rực như máu chảy!
Em ấy có một dáng vẻ không thể quên được.
Đây chẳng phải chỉ là cao trung bình thường thôi sao?
Làm sao mà có người như vậy ở đây được?
Tôi bị choáng ngợp với vẻ ngoài của em ấy tới mức không thể nói năng rõ ràng.
Tiếp theo, tôi cũng cảm thấy một sự gần gũi và thân thuộc khó tả.
Em ấy trông giống như một công chúa của thế giới khác, còn lâu mới “thân thuộc”.
Nhưng lạ thay, em ấy vừa quen thuộc vừa dễ gần.
Như thể chúng tôi có thể thoải mái đùa cợt cùng nhau.
Chuyện ngạc nhiên nhất xảy ra sau đó.
Em gái đó, “Kim Ahri”, đã nói rằng em ấy cũng cảm thấy sự gần gũi và thân thuộc đó tương tự với tôi!
Sau đó, chúng tôi có trò chuyện xem liệu có sống trong cùng một khu, hay đi học cùng trường tiểu học và sơ trung không, nhưng mọi thứ đều khác.
Tôi băn khoăn về trải nghiệm khó hiểu này, và đi ngang qua sân trường.
- Két! Kịch!
“Này! Này! Cẩn thận mắt mũi nhìn đường chút đi chứ!”
“Á! Xin lỗi ạ!”
Tôi tí nữa thì lao vào một chiếc xe máy vì lạc trong suy tư.
Nhưng đây là sân trường mà?
Một nhân viên giao hàng, rõ ràng là chạy quá tốc độ, lại mắng tôi dù anh ta mới là người sai!
Tôi phồng má vì cơn giận tới trễ, thì ai đó gọi tôi từ sau lưng, “Wow ~ Songee, tớ cứ tưởng cậu sẽ bị đâm cơ đó.”
Quay đầu lại, tôi thấy một trong số những người bạn đòi tôi mang Perro tới, Yeonah.
“Tớ cũng sợ lắm chứ.”
“Cẩn thận nhé. Tớ nghe đồn một tiền bối năm ba bị tai nạn giao thông, đang phải nhập viện rồi đó.”
“Tiền bối năm ba à?”
“Ừ. Cậu chưa nghe hả? Tiền bối Kain.”
“Không hẳn, nhưng có vài cô gái thích anh ấy vì anh ấy đẹp trai.”
“Thật hả?”
“...”
“Yeonah...”
“Ừ?”
“Tiền bối đó có phải họ ‘Han’ không? Han Kain ấy?”
“Đúng rồi. Cậu biết anh ấy à?”
“Không... Nó chỉ chợt hiện ra trong đầu tớ thôi.”
Nó thật sự chỉ vừa hiện ra.
Chẳng có gì đặc biệt xảy ra ở trường sau đó.
Trở về nhà vào buổi tối, tôi được chào đón bởi khung cảnh thanh bình thường ngày của ngôi nhà.
Ngay khi tôi trở về, Happy, vẫn luôn là một cục bông trắng, và Somi, chắc dành nửa ngày để ngủ, tới nựng tôi.
Sau khi xoay một vòng vui vẻ với Happy và Somi, một giọng vang lên, “Con thật sự cứ nhảy như thế mỗi lần về nhà hả Songee? Con không thấy Perro đang rất kinh ngạc sao?”
“Có sao đâu mẹ? Perro thích thì vào đây luôn đi em.”
Perro lập tức bay về phòng mình sau khi nghe thấy thế.
“Mẹ ơi! Bố đâu rồi ạ?”
“Bố con lại phải làm khuya tối nay rồi. Mẹ chẳng hiểu sao dạo này bố con phải tăng ca nhiều vậy. Mẹ biết việc của bố con ở viện là bận rộn, nhưng cũng phải chăm chút cho gia đình thêm chứ.”
Mẹ tôi cảm thấy buồn vì Bố không về nhà thường xuyên được vì công việc ở viện hết sức bận rộn.
Vì lí do nào đó, chỉ nhìn thấy cảnh này cũng làm tôi vui vẻ.
Trong quá khứ, cứ như là Mẹ chẳng quan tâm tới chuyện Bố có về nhà hay không nữa...
Chắc mình nhầm lẫn rồi.
Bố mẹ mình lúc nào cũng có mối quan hệ tốt đẹp mà,
Ngay lúc đó thì, nhóm chat gia đình nhảy tin nhắn.
Bố xin lỗi vì về trễ nhé, Songee và Yeon yêu dấu!
Nhìn thấy dòng tin nhắn sến sẩm, tôi trêu mẹ như điên. Mẹ tôi xấu hổ, rồi đá tôi một cái trong khi cả hai ăn xong bữa tối.
Chúng tôi đã lên kế hoạch cho một chuyến đi ngắn, do có một kì nghỉ dài ngày hiếm hoi.
Sau bữa tối, tôi về phòng và đột nhiên nước mắt trào ra.
...Sao chuyện này lại xảy ra?
Những kí ức kì lạ ùa về.
Bố mẹ tôi thường cãi vã với nhau suốt ngày.
Họ dần hẹn hò với người khác công khai, và cả hẹn với luật sư.
Thật là một kí ức kì lạ. Bố mẹ mình vẫn luôn hòa thuận mà.
Những chuyện này không thể xảy ra được.
Sau khi rửa trôi những kí ức kì lạ đó trong buồng tắm, tôi lên giường.
“...”
“...”
- Thùng!
Tôi giật mình tỉnh giấc vì cảm giác chiếc giường rung lắc.
Trước mặt tôi là một con quái vật không thể diễn giải, không giống bất kì thứ gì tôi nhìn thấy trước đây.