Chương 39: Trò chuyện
Nữ vương nhìn Lâm Tam Tửu, người đang đứng trước mặt mình, vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt xinh đẹp của nó từ từ biến mất, thay vào đó là một sự hứng thú sâu sắc.
"Ngươi... thực sự rất thú vị," nó nói, "Trong số tất cả những Tiến Hóa Giả mà ta đã gặp, ngươi là người đặc biệt nhất."
Lâm Tam Tửu không nói gì, chỉ im lặng điều chỉnh lại hơi thở, cơ bắp toàn thân căng lên, sẵn sàng cho trận chiến cuối cùng. Cô biết rằng, trận chiến vừa rồi đã tiêu hao rất nhiều thể lực của cô. Năng lực "Thẻ hóa" tuy mạnh mẽ, nhưng mỗi lần sử dụng đều tiêu hao một lượng lớn tinh thần lực.
"Ngươi không cần phải căng thẳng như vậy," Nữ vương dường như đọc được suy nghĩ của cô, nó mỉm cười, "Ta sẽ không giết ngươi ngay đâu. Ta muốn nói chuyện với ngươi."
"Nói chuyện?" Lâm Tam Tửu nhíu mày.
"Đúng vậy," Nữ vương gật đầu, "Ta muốn biết, thế giới bên ngoài bây giờ ra sao rồi? Tại sao các ngươi lại đến đây?"
Lâm Tam Tửu im lặng một lúc. Cô không biết Nữ vương đang có âm mưu gì, nhưng cô cũng biết rằng, đây là một cơ hội tốt để câu giờ và thu thập thêm thông tin.
"Thế giới bên ngoài... đã không còn như trước nữa rồi," cô bắt đầu kể, "Hỏa Giới giáng lâm, nhiệt độ tăng cao, phần lớn nhân loại đã diệt vong. Những người sống sót như chúng tôi, chỉ có thể lang thang khắp nơi, tìm kiếm một nơi để sống."
Cô kể cho Nữ vương nghe về những gì họ đã trải qua, từ lúc rời khỏi thành phố, gặp gỡ ông lão, cho đến khi tiến vào lãnh địa này. Đương nhiên, cô đã khéo léo che giấu những thông tin quan trọng về năng lực của mình và manh mối về Viên chức Visa.
Nữ vương im lặng lắng nghe, không hề ngắt lời. Khi Lâm Tam Tửu kể xong, nó mới thở dài một tiếng.
"Thì ra là vậy," nó nói, "Thế giới luôn thay đổi, sự sống và cái chết luôn luân hồi. Đây là quy luật của tự nhiên."
"Vậy còn bà?" Lâm Tam Tửu hỏi ngược lại, "Bà đã ở đây bao lâu rồi? Tại sao bà lại biến thành như thế này?"
Nữ vương nhìn xuống cơ thể đang hợp nhất với ngai vàng của mình, trong mắt lộ ra một tia hoài niệm.
"Ta đã ở đây... rất lâu rồi," nó nói, "Lâu đến mức ta đã quên mất mình từng là ai."
"Ta cũng từng là một con người, giống như các ngươi," nó tiếp tục, "Khi Hỏa Giới giáng lâm, ta cũng đã phải trải qua sự tuyệt vọng và đau khổ. Nhưng rồi, ta đã tiến hóa. Ta đã nhận ra rằng, để sống sót trong thế giới này, không thể dựa vào hình thái yếu đuối của con người được."
"Ta đã tìm thấy những cái cây này," nó nói, "Chúng là những sinh vật duy nhất có thể chống chọi lại được cái nóng khắc nghiệt. Ta đã học cách giao tiếp với chúng, học cách hợp nhất với chúng. Và cuối cùng, ta đã trở thành một phần của chúng, và chúng cũng đã trở thành một phần của ta."
"Chúng ta đã cùng nhau tạo ra vương quốc này," nó nói, giọng đầy vẻ tự hào, "Một nơi trú ẩn an toàn, một ốc đảo của sự sống giữa thế giới chết chóc."
"Một nhà tù thì đúng hơn," Lâm Tam Tửu lạnh lùng nói.
Nụ cười trên mặt Nữ vương cứng lại.
"Ngươi nói gì?"
"Tôi nói, đây là một nhà tù," Lâm Tam Tửu lặp lại, "Bà đã tước đoạt ý chí tự do của những sinh vật này, biến chúng thành những con rối của bà. Bà gọi đây là sự bình yên, nhưng tôi gọi đây là cái chết."
"Ngươi thì hiểu gì chứ!" Nữ vương đột nhiên gầm lên, giọng nói không còn vẻ uy nghiêm nữa, mà tràn đầy sự tức giận. "Ngươi có biết cảm giác mỗi ngày đều phải lo lắng về thức ăn, về nước uống, về những con quái vật rình rập xung quanh không? Ngươi có biết cảm giác nhìn những người thân yêu của mình chết dần chết mòn trong tuyệt vọng không?"
"Ta đã cho chúng một sự giải thoát!" nó hét lên, "Ta đã cho chúng sự vĩnh hằng!"
"Đó không phải là sự giải thoát, đó là sự ích kỷ," Lâm Tam Tửu nói, "Bà chỉ là đang dùng một cách khác để thỏa mãn ham muốn kiểm soát và sự sợ hãi cô đơn của chính mình mà thôi."
"Câm miệng!"
Toàn bộ nhà hát rung chuyển dữ dội. Vô số dây leo từ khắp nơi lao ra, nhưng không tấn công Lâm Tam Tửu, mà là quất loạn xạ vào những bức tường và cây cột xung quanh, như thể đang trút giận.
Lâm Tam Tửu đứng yên, không hề sợ hãi. Cô biết rằng, lời nói của mình đã đánh trúng vào điểm yếu của Nữ vương.
Một lúc lâu sau, cơn thịnh nộ của Nữ vương mới từ từ lắng xuống.
Nó nhìn Lâm Tam Tửu, ánh mắt phức tạp.
"Ngươi... rất khác biệt," nó nói, "Ngươi có một ý chí mạnh mẽ, một ý chí không chịu khuất phục. Có lẽ... có lẽ ngươi nói đúng."
Nó thở dài một tiếng, một sự mệt mỏi vô tận hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của nó.
"Ta đã quá mệt mỏi rồi," nó nói, "Ta đã ở đây quá lâu rồi. Ta đã quên mất cảm giác được làm người là như thế nào."
Nó nhìn Lâm Tam Tửu, trong mắt lộ ra một tia khẩn cầu.
"Hãy giết ta đi," nó nói.
Lâm Tam Tửu sững người.
"Giết ta đi," Nữ vương lặp lại, "Hãy giải thoát cho ta khỏi sự vĩnh hằng này. Ta không muốn tiếp tục sống như thế này nữa."
"Tại sao tôi phải làm vậy?" Lâm Tam Tửu hỏi.
"Bởi vì chỉ có ngươi mới có thể làm được," Nữ vương nói, "Năng lực của ngươi, có thể phá vỡ mọi quy tắc. Ta có thể cảm nhận được điều đó."
"Nếu ngươi giết ta," nó nói tiếp, "Ta sẽ cho ngươi một món quà. Một món quà có thể giúp các ngươi sống sót trong thế giới này."
Lâm Tam Tửu im lặng. Cô không biết có nên tin lời của Nữ vương hay không.
Nhưng nhìn vào đôi mắt của nó, cô chỉ thấy một sự mệt mỏi và khao khát được giải thoát.
"Được," cô nói, "Tôi sẽ giúp bà."
Cô giơ cây dùi cui cảnh sát lên.
"Cảm ơn ngươi," Nữ vương mỉm cười, một nụ cười thanh thản thực sự.
Nó nhắm mắt lại, bông hoa màu đỏ trên đầu nó từ từ khép lại.
Lâm Tam Tửu hít một hơi thật sâu, vung dùi cui lên, nhắm thẳng vào bông hoa đó, đập xuống.