Chương 45: Chạy trốn
Lâm Tam Tửu và Mather nín thở, lặng lẽ lùi lại trong bóng tối của hành lang. Tiếng bước chân của Hàn Tễ xa dần, rồi biến mất.
"Chúng ta phải ra khỏi đây," Lâm Tam Tửu thì thầm, giọng nói run rẩy vì tức giận và sợ hãi. "Ngay lập tức."
Mather gật đầu, mặt cô trắng bệch. Cảnh tượng Lão Vương bị đối xử như một con vật thí nghiệm đã giáng một đòn mạnh vào tâm lý của cô.
Hai người không dám đi ra bằng lối chính, họ men theo bức tường, tìm kiếm một lối đi khác. May mắn là, ở cuối hành lang có một cửa thông gió. Dù có hơi chật chội, nhưng cũng đủ để hai người phụ nữ lách qua.
Bên ngoài, vẫn là khu rừng yên tĩnh. Nhưng giờ đây, trong mắt họ, mỗi một cành cây, ngọn cỏ đều dường như ẩn chứa một sự nguy hiểm chết người.
"Làm sao để báo cho Luther và Chuột đồng?" Mather lo lắng hỏi. "Bộ đàm của chúng ta để lại trên xe rồi."
"Không sao," Lâm Tam Tửu nói, "Tôi có cách."
Cô nhắm mắt lại, tập trung tinh thần. Cô cố gắng nhớ lại cảm giác kết nối với những người bạn đồng hành của mình, một sự ăn ý đã được hình thành qua những lần vào sinh ra tử.
Cùng lúc đó, ở khu nhà ở, Luther đang cảm thấy có chút buồn chán. Anh ta không thích những cuộc nói chuyện xã giao vô vị. Anh ta đang định tìm cớ để rời đi, thì đột nhiên, một cảm giác bất an mãnh liệt dâng lên trong lòng.
Đó là một loại trực giác chỉ có ở những người đã quen với việc chiến đấu. Một tín hiệu nguy hiểm.
Anh ta nhìn sang Chuột đồng. Chuột đồng cũng đang cau mày, vẻ mặt đầy lo lắng.
"Có chuyện gì đó không ổn," Luther nói nhỏ.
Anh ta đứng dậy, nói với những người xung quanh: "Xin lỗi, tôi đi tìm hai người bạn của tôi một chút."
Không đợi họ trả lời, anh ta và Chuột đồng vội vàng rời đi.
Họ tìm thấy Lâm Tam Tửu và Mather ở một góc khuất trong rừng.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Luther hỏi ngay khi nhìn thấy sắc mặt của hai người.
Lâm Tam Tửu không lãng phí thời gian, kể lại tất cả những gì họ đã thấy và nghe được trong phòng thí nghiệm.
"Cái gì?!" Luther và Chuột đồng đều kinh hãi kêu lên.
"Bọn khốn nạn!" Luther nghiến răng, "Chúng dám làm vậy!"
"Bây giờ không phải là lúc tức giận," Lâm Tam Tửu nói, "Chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức, trước khi chúng phát hiện ra chúng ta đã biết bí mật."
"Nhưng làm thế nào để ra ngoài?" Chuột đồng hỏi, "Lối vào đã bị đóng lại rồi."
"Chắc chắn có một cơ chế để mở cửa từ bên trong," Mather phân tích, "Có lẽ là ở phòng điều khiển trung tâm. Nhưng chúng ta không có thời gian để tìm nó đâu. Hàn Tễ có thể sẽ phát hiện ra chúng ta bất cứ lúc nào."
"Vậy thì chúng ta sẽ phá cửa ra," Luther nói một cách dứt khoát.
"Không được," Lâm Tam Tửu lắc đầu, "Làm vậy sẽ gây ra tiếng động lớn, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Chúng ta sẽ bị bao vây."
Cô nhìn về phía mái vòm trong suốt ở trên cao. "Có lẽ... chúng ta có thể đi ra bằng đường đó."
"Mái vòm sao?" Ba người còn lại đều ngẩng đầu lên.
Mái vòm rất cao, ít nhất cũng phải năm mươi mét. Hơn nữa, nó được làm bằng một loại vật liệu trông rất chắc chắn.
"Cô định làm gì?"
"Tôi sẽ thử xem có thể 'Thẻ hóa' nó được không," Lâm Tam Tửu nói. Đó là hy vọng duy nhất của họ.
Bốn người lập tức hành động. Họ quay trở lại nơi đỗ xe, lấy lại những chiếc túi đeo chéo chứa những vật dụng quan trọng nhất.
May mắn là, không có ai để ý đến họ. Mọi người ở Oasis dường như vẫn đang chìm trong sự yên bình giả tạo.
Họ tìm một tòa nhà cao nhất ở gần mái vòm. Đó là một tòa tháp quan sát.
"Tôi sẽ lên đó," Lâm Tam Tửu nói, "Ba người ở dưới này yểm trợ. Nếu có người đến, hãy cố gắng câu giờ cho tôi."
"Cẩn thận đấy," Luther nói.
Lâm Tam Tửu gật đầu, bắt đầu leo lên tòa tháp.
Tòa tháp rất cao, nhưng với thể chất đã được tăng cường, cô leo lên rất nhanh. Chẳng mấy chốc, cô đã lên đến đỉnh tháp, chỉ cách mái vòm vài mét.
Cô hít một hơi thật sâu, đưa tay ra, đặt lên trên bề mặt của mái vòm.
Nó lạnh và cứng.
"Thẻ hóa."
Một luồng sáng trắng quen thuộc lóe lên. Nhưng lần này, nó không biến mất ngay lập tức, mà bao phủ lấy cả bàn tay cô.
Một cảm giác căng tức truyền đến từ lòng bàn tay. Hệ thống dường như đang phải hoạt động hết công suất.
«Phân tích mục tiêu: Mái vòm năng lượng cấp A.» «Năng lượng cần thiết để thẻ hóa: 1,000 điểm.» «Năng lượng hiện tại của người sở hữu: 52.14 điểm.» «Không đủ năng lượng. Thẻ hóa thất bại.»
Lâm Tam Tửu rủa thầm một tiếng. Cô đã đoán trước được rằng việc này không dễ dàng, nhưng cô không ngờ rằng lại cần đến một lượng năng lượng khổng lồ như vậy.
Đúng lúc này, tiếng còi báo động chói tai đột nhiên vang lên khắp Oasis.
"Phát hiện xâm nhập trái phép vào khu vực cấp S! Tất cả nhân viên an ninh tập trung tại tháp quan sát!"
Giọng nói máy móc vang vọng khắp nơi.
Bọn họ đã bị phát hiện.
"Tiểu Tửu, mau xuống đây!" Luther hét lên từ dưới đất.
Lâm Tam Tửu nhìn xuống. Vô số nhân viên mặc đồng phục trắng đang từ khắp nơi lao về phía tòa tháp. Dẫn đầu, chính là Hàn Tễ.
Cô biết rằng, mình đã không còn đường lui nữa rồi.
Cô nghiến răng, một lần nữa đặt tay lên mái vòm.
Cô không thử "Thẻ hóa" nữa. Thay vào đó, cô truyền toàn bộ 52.14 điểm năng lượng mà cô đã tích lũy được vào trong lòng bàn tay.
Đây là một canh bạc. Cô không biết làm vậy sẽ có tác dụng gì, nhưng đây là điều duy nhất cô có thể làm được.
Luồng năng lượng khổng lồ truyền vào mái vòm.
Mái vòm năng lượng rung động dữ dội, phát ra một tiếng "ong ong".
Sau đó, một cảnh tượng đáng kinh ngạc xảy ra.
Một lỗ hổng nhỏ xuất hiện ở nơi tay cô chạm vào. Lỗ hổng đó nhanh chóng lan rộng ra, giống như một vết nứt trên kính.
"RẮC... RẮC..."
Chỉ trong vài giây, cả mái vòm đã bị bao phủ bởi những vết nứt.
Sau đó, với một tiếng "XOẢNG" long trời lở đất, toàn bộ mái vòm vỡ tan thành vô số mảnh vụn ánh sáng, rơi xuống như một cơn mưa sao băng.
Không khí nóng bỏng và cát vàng của Hỏa Giới lập tức tràn vào.
Thiên đường đã sụp đổ.
Lâm Tam Tửu không lãng phí một giây nào, cô nhảy xuống từ trên đỉnh tháp.
"Đi!"
Bốn người lao về phía những chiếc xe của mình, khởi động máy, rồi nhấn ga, lao ra khỏi Oasis đang chìm trong hỗn loạn.
Phía sau họ, là tiếng gầm thét giận dữ của Hàn Tễ.
Họ đã chạy trốn thành công. Nhưng họ cũng biết rằng, kể từ giây phút này, họ đã có thêm một kẻ thù hùng mạnh.
Liên bang Tận thế.