Chương 38: Trận chiến trong nhà hát
Ngay khi giọng nói của Nữ vương vừa dứt, tất cả những sinh vật thực vật trong nhà hát đồng loạt lao về phía bốn người.
"Chiến đấu!" Lâm Tam Tửu hét lên, là người đầu tiên xông về phía trước.
Trận chiến nổ ra trong chớp mắt.
Những sinh vật thực vật này, dù di chuyển có phần chậm chạp, nhưng số lượng của chúng lại vô cùng đông đảo. Chúng tràn lên như một cơn thủy triều màu xanh lục, không hề sợ hãi cái chết.
"Nhắm vào bông hoa trên đầu chúng!" Luther gầm lên, con dao phay trong tay anh ta chém ra một đường vòng cung, chặt đứt đầu của hai sinh vật.
Đúng như anh ta dự đoán, ngay khi bông hoa màu đỏ bị phá hủy, cơ thể của những sinh vật đó lập tức héo rũ, tan ra thành một đống bùn xanh.
Bông hoa chính là điểm yếu của chúng.
Nhưng biết là một chuyện, làm được lại là chuyện khác.
Số lượng của chúng quá đông. Cứ mỗi một con ngã xuống, lại có thêm hai, ba con khác lao lên lấp vào chỗ trống.
"Thế này không ổn!" Mather hét lên, móng tay sắc bén của cô liên tục xé nát những kẻ địch lao tới. "Chúng ta sẽ bị chúng nhấn chìm mất!"
"Chuột đồng, dùng năng lực của anh đi!" Lâm Tam Tửu ra lệnh trong lúc né tránh một đòn tấn công.
"Rõ!"
Chuột đồng lùi lại phía sau, lôi chiếc điện thoại ra. Anh ta bấm một dãy số, rồi hét lớn: "Mọi người, lùi lại!"
Lâm Tam Tửu, Luther và Mather lập tức nhảy lùi lại, tạo ra một khoảng trống xung quanh Chuột đồng.
Ngay sau đó, một luồng sóng xung kích vô hình từ chiếc điện thoại tỏa ra. Tất cả những sinh vật thực vật trong phạm vi mười mét xung quanh Chuột đồng đều khựng lại, như thể bị nhấn nút tạm dừng.
"Chỉ có năm giây thôi!" Chuột đồng hét lên, mặt mày tái mét vì căng thẳng.
Năm giây.
Đó là một khoảng thời gian vô cùng quý giá.
Ba người không lãng phí một giây nào, lao vào trong đám sinh vật đang bất động, điên cuồng tấn công vào những bông hoa màu đỏ.
Trong năm giây ngắn ngủi, họ đã tiêu diệt được hơn hai mươi sinh vật, tạo ra một khoảng trống lớn xung quanh mình.
Nhưng ngay khi hiệu ứng của chiếc điện thoại vừa kết thúc, những sinh vật ở phía xa lại một lần nữa tràn lên.
"Không được rồi," Luther thở hổn hển, "Năng lực của anh ta có thời gian hồi chiêu. Chúng ta không thể dựa vào nó mãi được."
"Chúng ta phải tấn công N-nữ vương!" Lâm Tam Tửu nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái ngai trên sân khấu. "Chỉ cần giết được nó, đám tay sai này sẽ tự động sụp đổ."
"Nói thì dễ," Mather nói, "Nhưng làm thế nào để vượt qua được biển 'người' này?"
Đúng lúc này, Nữ vương, người đã im lặng quan sát trận chiến từ đầu đến giờ, lại một lần nữa cất lời.
"Thật là một màn trình diễn thú vị," giọng nói của nó vang lên trong đầu họ, mang theo một chút vẻ biếng nhác. "Sự giãy giụa của các ngươi thật là đẹp đẽ. Nhưng trò vui nên kết thúc ở đây thôi."
Cùng với lời nói của nó, toàn bộ nhà hát bắt đầu rung chuyển.
Vô số những sợi dây leo khổng lồ từ dưới sàn và trên trần nhà lao ra, quất về phía bốn người như những con trăn khổng lồ.
"Cẩn thận!"
Tình thế lập tức trở nên nguy hiểm hơn gấp bội. Họ không chỉ phải đối phó với những sinh vật thực vật, mà còn phải né tránh những đòn tấn công bất ngờ từ những sợi dây leo.
Một sợi dây leo quất trúng vai Luther, khiến anh ta lảo đảo. Ngay lập tức, hai sinh vật thực vật lao tới, định tóm lấy anh ta.
"Luther!"
Mather lao tới, móng tay sắc bén của cô chặt đứt hai sinh vật đó. Nhưng cô lại để lộ ra sơ hở, một sợi dây leo khác từ phía sau quấn lấy chân cô, kéo cô ngã xuống đất.
"Mather!"
Tình hình ngày càng trở nên tồi tệ. Họ đã hoàn toàn bị áp đảo.
Lâm Tam Tửu nghiến răng. Cô biết rằng, nếu cứ tiếp tục thế này, họ sẽ chết chắc.
Phải làm gì đó. Phải làm một điều gì đó thật táo bạo.
Cô nhìn Nữ vương vẫn đang ung dung ngồi trên ngai vàng, một kế hoạch điên rồ hình thành trong đầu cô.
"Mather, Luther, Chuột đồng!" cô hét lên qua bộ đàm, "Nghe tôi nói đây! Lát nữa, tôi sẽ tạo ra một cơ hội. Các người phải tận dụng nó để thoát ra khỏi đây!"
"Còn cô thì sao?" Luther hỏi.
"Đừng lo cho tôi," Lâm Tam Tửu nói, "Tôi có cách của riêng mình."
Cô không đợi họ trả lời, hít một hơi thật sâu, rồi lao thẳng về phía Nữ vương.
"Cô ta điên rồi!" Luther hét lên.
Nhưng đã quá muộn.
Lâm Tam Tửu, giống như một mũi tên, lao thẳng vào biển sinh vật thực vật, mục tiêu duy nhất của cô là cái ngai trên sân khấu.
"Một con thiêu thân ngu ngốc," giọng nói của Nữ vương vang lên, mang theo vẻ khinh miệt.
Vô số sinh vật và dây leo lao về phía Lâm Tam Tửu, muốn ngăn cản cô.
Nhưng cô không hề né tránh.
Ngay khi một sợi dây leo sắp quất trúng người cô, một luồng sáng trắng lóe lên.
Sợi dây leo đó, cùng với vài sinh vật thực vật xung quanh, đột nhiên biến mất.
Trong tay Lâm Tam Tửu, xuất hiện thêm vài tấm thẻ bài.
Thẻ hóa!
Nữ vương sững lại một chút, dường như có chút kinh ngạc.
Nhân cơ hội đó, Lâm Tam Tửu đã lao được một nửa quãng đường.
"Thú vị," Nữ vương nói, "Năng lực của ngươi quả thực rất đặc biệt."
"Nhưng chỉ có vậy thôi thì không đủ đâu."
Nói rồi, một bức tường dây leo khổng lồ mọc lên từ dưới sàn, chặn đứng đường đi của Lâm Tam Tửu.
Nhưng Lâm Tam Tửu dường như đã lường trước được điều này.
Cô không hề dừng lại, mà dẫm lên những sinh vật thực vật, nhảy lên cao, rồi đạp lên bức tường dây leo, tiếp tục lao về phía trước.
Cô đã đến rất gần sân khấu rồi.
"Không thể nào!" Giọng nói của Nữ vương lần đầu tiên lộ ra vẻ kinh ngạc thực sự.
Nhưng Lâm Tam Tửu không cho nó thêm cơ hội nào nữa.
Cô đã nhảy lên sân khấu, đứng đối diện với Nữ vương.
"Bây giờ," cô thở hổn hển, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén, "chỉ còn lại hai chúng ta."