Chương 40: Món quà
Cây dùi cui đập mạnh vào bông hoa.
Không có tiếng nổ lớn, cũng không có ánh sáng chói lòa.
Bông hoa màu đỏ khổng lồ, giống như một ảo ảnh, vỡ tan thành vô số cánh hoa màu đỏ, bay lả tả trong không trung.
Cùng lúc đó, cơ thể của Nữ vương cũng bắt đầu tan rã. Làn da trắng nõn của nó biến thành vỏ cây khô, mái tóc xanh biếc biến thành những sợi rễ cây héo úa. Toàn bộ cơ thể nó, cùng với cái ngai khổng lồ, từ từ hóa thành tro bụi, bay theo gió.
Toàn bộ nhà hát bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Những sợi dây leo và rễ cây trên tường và trần nhà cũng bắt đầu héo rũ, mất đi ánh sáng. Cả vương quốc thực vật dường như đang đi đến hồi kết cùng với Nữ vương của nó.
Lâm Tam Tửu đứng giữa sự sụp đổ đó, không hề động đậy.
Cô nhìn những cánh hoa màu đỏ đang bay lượn xung quanh mình. Chúng không rơi xuống đất, mà lơ lửng trong không trung, rồi từ từ tụ lại, tạo thành một quả cầu ánh sáng màu đỏ ngay trước mặt cô.
Đó chính là món quà mà Nữ vương đã hứa.
Lâm Tam Tửu đưa tay ra, chạm vào quả cầu ánh sáng.
Ngay lập tức, một luồng thông tin ấm áp tràn vào trong đầu cô.
Đó không phải là một vật phẩm, cũng không phải là một năng lực.
Đó là một ký ức. Một phần ký ức của Nữ vương.
Trong ký ức đó, Lâm Tam Tửu nhìn thấy một cô gái trẻ đang chạy trốn trong một thành phố đổ nát. Cô gái đó chính là Nữ vương khi còn là con người. Cô ấy đã phải trải qua những nỗi kinh hoàng của ngày tận thế, đã mất đi tất cả những người thân yêu.
Trong sự tuyệt vọng, cô đã tiến hóa. Năng lực của cô là giao tiếp và điều khiển thực vật.
Cô đã tìm thấy một nhà hát cũ, biến nó thành nơi trú ẩn của mình. Cô đã dùng năng lực của mình để tạo ra một hệ sinh thái mới, một vương quốc của riêng mình.
Cô đã sống ở đó một mình, trong cô đơn, hàng trăm năm.
Thời gian đã bào mòn nhân tính của cô, biến cô thành một thứ gì đó khác, một thứ vừa là người, vừa là cây, vừa là thần, lại vừa là quỷ.
Nhưng sâu thẳm trong tâm hồn, cô vẫn khao khát được giải thoát.
Ký ức kết thúc.
Quả cầu ánh sáng màu đỏ tan ra, hòa vào trong cơ thể Lâm Tam Tửu.
Cô không nhận được thêm bất kỳ năng lực nào, nhưng cô cảm thấy mình đã hiểu ra điều gì đó.
Thế giới này, không chỉ có sự tàn khốc và chết chóc. Nó còn có cả sự sống, sự đấu tranh, và cả những nỗi buồn.
Đúng lúc này, nhà hát đã ngừng rung chuyển.
Những sinh vật thực vật bên ngoài đã hoàn toàn héo rũ, biến thành những đống bùn xanh.
Luther, Mather và Chuột đồng cẩn thận đi vào.
"Tiểu Tửu, cô không sao chứ?" Luther lo lắng hỏi.
"Tôi không sao," Lâm Tam Tửu lắc đầu, "Mọi chuyện đã kết thúc rồi."
Cô kể lại cho họ nghe về cuộc nói chuyện với Nữ vương và món quà mà cô đã nhận được.
"Một ký ức sao?" Mather trầm ngâm, "Thật là một món quà kỳ lạ."
"Không hề kỳ lạ đâu," Lâm Tam Tửu nói, "Trong ký ức đó, có một thứ mà chúng ta đang cần."
"Là gì vậy?"
"Một bản đồ," Lâm Tam Tửu nói, "Một phần bản đồ của thế giới này mà Nữ vương đã ghi nhớ được trong suốt hàng trăm năm qua. Và trên bản đồ đó, có một địa điểm được đánh dấu rất đặc biệt."
Cô nhìn ba người bạn đồng hành của mình, ánh mắt sáng lên.
"Một nơi được gọi là 'Thành Phố Vườn Treo'."