Chương 43: Oasis số 3
Hàn Tễ mỉm cười, giơ tay ra làm một động tác mời.
"Mời vào trong. Đứng ở cửa nói chuyện không tiện lắm."
Bốn người nhìn nhau, vẫn giữ một sự cảnh giác, đi theo Hàn Tễ vào sâu bên trong.
Họ đi dọc theo một con đường nhỏ lát sỏi trắng, xuyên qua khu rừng xanh tươi. Không khí mát mẻ và trong lành khiến họ cảm thấy vô cùng thoải mái, gần như đã quên mất rằng mình đang ở trong Hỏa Giới khắc nghiệt.
"Nơi này... thật sự là do các anh xây dựng nên sao?" Mather không nhịn được hỏi, "Làm thế nào các anh có thể tạo ra một môi trường như thế này?"
"Câu chuyện dài lắm," Hàn Tễ cười nói, "Chúng ta đến phòng khách rồi nói chuyện."
Anh ta dẫn họ đến một trong những tòa nhà nhỏ ven hồ. Bên trong được bài trí đơn giản nhưng trang nhã, đồ đạc đều được làm từ gỗ, mang lại một cảm giác ấm cúng.
Sau khi mọi người đã ngồi xuống, Hàn Tễ rót cho mỗi người một ly nước. Đó không phải là nước lọc bình thường, mà là một loại nước trái cây có vị ngọt thanh, uống vào sảng khoái vô cùng.
"Đây là nước ép từ một loại quả mà chúng tôi trồng ở đây," anh ta giải thích.
"Các anh... là ai?" Lâm Tam Tửu đi thẳng vào vấn đề.
Hàn Tễ nhìn cô, ánh mắt lộ ra một tia tán thưởng.
"Chúng tôi là thành viên của 'Liên bang Tận thế'," anh ta nói.
Cái tên này, giống hệt như dòng chữ trên chiếc đồng hồ của Nhậm Nam. Tim của mọi người đều đập nhanh hơn.
"Liên bang Tận thế?" Luther lặp lại, "Đó là một tổ chức sao?"
"Đúng vậy," Hàn Tễ gật đầu, "Một tổ chức được thành lập bởi những người sống sót từ các thế giới khác nhau, với mục đích là giúp đỡ lẫn nhau, xây dựng lại nền văn minh, và tìm ra sự thật đằng sau ngày tận thế."
"Oasis số 3 này," anh ta tiếp tục, "chính là một trong những căn cứ mà Liên bang đã xây dựng ở các thế giới khác nhau. Nó là một pháo đài tự cung tự cấp, có thể che chắn khỏi môi trường khắc nghiệt bên ngoài."
Lời giải thích của Hàn Tễ khiến bốn người đều chấn động. Hóa ra, họ không hề đơn độc. Hóa ra, có một tổ chức lớn mạnh như vậy đang hoạt động trong bóng tối.
"Vậy... tại sao các anh lại xây dựng những căn cứ này?" Mather hỏi.
"Để bảo tồn hạt giống của nền văn minh," Hàn Tễ nói, vẻ mặt nghiêm túc, "Và để tìm kiếm những người có tiềm năng như các bạn."
Anh ta nhìn bốn người, "Mỗi một Tiến Hóa Giả đều là một tài sản quý giá. Liên bang hy vọng có thể tập hợp tất cả những người sống sót, cùng nhau đối mặt với tương lai."
"Vậy các anh muốn chúng tôi gia nhập Liên bang?" Lâm Tam Tửu hỏi.
"Đúng vậy," Hàn Tễ gật đầu, "Chúng tôi thành tâm mời các bạn gia nhập. Ở đây, các bạn sẽ có được một môi trường an toàn, có đủ vật tư, và có thể nhận được sự huấn luyện và giúp đỡ tốt nhất. Các bạn sẽ không còn phải lang thang một mình trong thế giới nguy hiểm này nữa."
Lời mời của Hàn Tễ vô cùng hấp dẫn. Đối với những người đã trải qua quá nhiều gian khổ như họ, một nơi trú ẩn an toàn và một tổ chức hùng mạnh để dựa vào, quả thực là một sự cám dỗ khó có thể từ chối.
Luther và Chuột đồng rõ ràng đã có chút động lòng. Ngay cả Mather cũng lộ ra vẻ suy tư.
Chỉ có Lâm Tam Tửu vẫn giữ im lặng.
Cô không tin rằng trên đời này lại có bữa ăn nào miễn phí.
"Nếu chúng tôi gia nhập," cô hỏi, "chúng tôi phải làm gì?"
Hàn Tễ mỉm cười. "Đương nhiên là có nghĩa vụ đi kèm với quyền lợi. Các thành viên của Liên bang đều phải tuân theo quy định và hoàn thành các nhiệm vụ được giao."
"Nhiệm vụ gì?"
"Rất nhiều loại," Hàn Tễ nói, "Từ việc thu thập vật tư, thăm dò các khu vực chưa được biết đến, cho đến việc chiến đấu với những mối đe dọa nguy hiểm. Mỗi nhiệm vụ đều sẽ có phần thưởng tương ứng."
Anh ta nhìn Lâm Tam Tửu, "Với thực lực của các bạn, tôi tin rằng các bạn sẽ có thể hoàn thành tốt các nhiệm vụ và nhận được những phần thưởng xứng đáng."
Lâm Tam Tửu im lặng. Cô đang cân nhắc được và mất.
Gia nhập Liên bang, có nghĩa là có được sự bảo vệ và tài nguyên, nhưng cũng đồng nghĩa với việc mất đi sự tự do, phải tuân theo sự sắp đặt của người khác.
"Chúng tôi có thể suy nghĩ một chút không?" cô nói.
"Đương nhiên," Hàn Tễ gật đầu, "Các bạn có thể ở lại Oasis vài ngày để trải nghiệm. Trong thời gian này, các bạn là khách của chúng tôi. Hãy cứ tự nhiên như ở nhà."
Anh ta đứng dậy, "Tôi còn có việc phải làm. Nếu các bạn cần gì, có thể tìm bất kỳ nhân viên nào ở đây. Họ sẽ giúp đỡ các bạn."
Nói xong, anh ta mỉm cười chào tạm biệt, rồi rời đi.
Sau khi Hàn Tễ đi, bốn người còn lại nhìn nhau.
"Mọi người nghĩ sao?" Lâm Tam Tửu hỏi.
"Tôi nghĩ... đây là một cơ hội tốt," Luther nói, "Chúng ta không thể cứ lang thang mãi được. Có một nơi an toàn để ở, có một tổ chức để dựa vào, không phải tốt hơn sao?"
"Tôi cũng đồng ý," Chuột đồng nói, "Nơi này giống như thiên đường vậy. Tôi không muốn rời đi đâu."
Mather thì có vẻ do dự hơn. "Tôi không biết nữa," cô nói, "Mọi chuyện có vẻ quá tốt đẹp để có thể là thật. Tôi luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng."
Lâm Tam Tửu gật đầu. Cô cũng có cùng cảm giác với Mather.
"Dù sao đi nữa," cô nói, "chúng ta cứ ở lại đây vài ngày xem sao đã. Hãy cẩn thận quan sát mọi thứ. Đừng vội đưa ra quyết định."
Mọi người đều đồng ý.
Trong những ngày tiếp theo, họ bắt đầu cuộc sống của mình ở Oasis số 3.
Nơi này quả thực giống như một thiên đường. Họ được cung cấp những căn phòng sạch sẽ và thoải mái, có đủ đồ ăn thức uống ngon lành. Họ không cần phải lo lắng về bất kỳ mối nguy hiểm nào.
Họ cũng đã gặp gỡ những cư dân khác ở đây. Hầu hết họ đều là những người sống sót được Liên bang cứu về từ các khu vực khác nhau. Họ trông có vẻ rất hài lòng với cuộc sống ở Oasis, trên mặt ai cũng nở nụ cười.
Nhưng Lâm Tam Tửu càng quan sát, cô lại càng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Sự yên bình ở đây... có chút gì đó giả tạo.
Những nụ cười trên mặt các cư dân, dường như có chút máy móc.
Và cô phát hiện ra rằng, tất cả các nhân viên của Liên bang, giống như Hàn Tễ, đều có một vẻ gì đó rất giống nhau. Một sự bình tĩnh, thân thiện, nhưng lại xa cách, như thể họ đang đeo một chiếc mặt nạ.
Linh cảm của cô mách bảo rằng, dưới bề mặt yên bình của Oasis, có một bí mật nào đó đang được che giấu.