Chương 36: Lãnh địa của Nữ vương
Sau khi quyết định tiếp tục tiến về phía trước, đoàn xe lại một lần nữa chìm vào im lặng. Nhưng lần này, sự im lặng không phải là vì mệt mỏi hay nản lòng, mà là một sự cảnh giác cao độ.
Lời cảnh báo của ông lão, và cái tên "Nữ vương", giống như một tảng đá đè nặng trong lòng mỗi người.
"Mọi người chú ý quan sát xung quanh," giọng Lâm Tam Tửu vang lên từ bộ đàm, "Bất kỳ dấu hiệu bất thường nào cũng phải báo cáo ngay lập tức."
"Đã rõ."
Họ tiếp tục lái xe thêm khoảng nửa tiếng. Cảnh vật hai bên đường không có gì thay đổi, vẫn là một màu vàng úa hoang tàn.
Nhưng dần dần, Lâm Tam Tửu bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng.
Không khí dường như trở nên... sạch sẽ hơn.
Đúng vậy, sạch sẽ. Dù vẫn nóng bỏng và khô khốc, nhưng không còn cảm giác cát bụi mịt mù táp vào mặt nữa. Mặt đường phía trước cũng không còn bị sa mạc hóa nghiêm trọng, thậm chí còn có thể nhìn thấy những vạch kẻ đường mờ nhạt.
"Mọi người có thấy không?" cô hỏi qua bộ đàm, "Không khí có vẻ trong hơn rồi."
"Tôi cũng thấy vậy," Mather đáp lại, "Và... hình như không có Đọa Lạc Chủng nào cả."
Điều này còn kỳ lạ hơn. Kể từ khi họ rời khỏi thành phố, đây là lần đầu tiên họ đi một quãng đường dài như vậy mà không hề thấy bóng dáng của một con Đọa Lạc Chủng nào.
Một vùng đất không có Đọa Lạc Chủng trong Hỏa Giới, điều này gần như là không thể.
Trừ khi... nơi này đã có một kẻ thống trị, một kẻ đã dọn dẹp sạch sẽ lãnh địa của mình.
"Chúng ta đã vào lãnh địa của Nữ vương rồi," Luther nói, giọng có chút phấn khích xen lẫn căng thẳng.
Lâm Tam Tửu gật đầu. Cô giảm tốc độ, cẩn thận quan sát hai bên đường.
Họ nhìn thấy những tòa nhà.
Không giống như những tàn tích đổ nát mà họ đã thấy trên đường đi, những tòa nhà ở đây, dù vẫn cũ kỹ và hoang tàn, nhưng lại tương đối nguyên vẹn. Dường như có một sức mạnh nào đó đã bảo vệ chúng khỏi sự tàn phá của thời gian và nhiệt độ.
Và rồi, họ nhìn thấy chúng.
Những sinh vật kỳ lạ.
Chúng có hình dáng giống như con người, nhưng làn da lại có màu xanh lục của thực vật, trên người mọc ra những cành lá và dây leo. Chúng di chuyển một cách chậm chạp, lờ đờ, như những con zombie.
"Đây là cái gì?" Chuột đồng kinh hãi hỏi.
"Tôi không biết," Mather nói, giọng đầy vẻ kinh ngạc, "Dữ liệu của tôi chưa bao giờ ghi nhận loại sinh vật này."
Những sinh vật thực vật đó dường như không để ý đến đoàn xe của họ. Chúng chỉ lẳng lặng đi lại trên đường, hoặc đứng bất động như những cái cây.
"Chúng có vẻ không có ý định tấn công," Luther nói.
"Đừng chủ quan," Lâm Tam Tửu nhắc nhở, "Tìm một nơi kín đáo để dừng lại quan sát đã."
Họ lái xe vào một con hẻm nhỏ giữa hai tòa nhà cao tầng, tắt máy.
Từ vị trí này, họ có thể quan sát những sinh vật thực vật đó một cách an toàn.
"Nhìn kìa," Mather đột nhiên chỉ tay, "Trên đầu của chúng."
Mọi người nheo mắt nhìn kỹ. Trên đỉnh đầu của mỗi sinh vật thực vật, đều có một bông hoa màu đỏ tươi đang nở rộ. Bông hoa đó dường như là nguồn sống của chúng, khẽ đung đưa theo mỗi cử động.
"Thứ đó... trông có vẻ là điểm yếu của chúng," Luther nhận xét.
"Có lẽ vậy," Lâm Tam Tửu gật đầu, "Nhưng số lượng của chúng quá đông. Chúng ta không nên manh động."
Họ tiếp tục quan sát.
Họ phát hiện ra rằng, những sinh vật thực vật này dường như không có ý thức riêng. Chúng hành động một cách máy móc, như thể đang bị một ý chí nào đó điều khiển.
Thỉnh thoảng, một vài sinh vật sẽ dừng lại, dùng những cành tay của mình để sửa chữa những bức tường bị hư hỏng, hoặc dọn dẹp những đống đổ nát trên đường.
Chúng giống như những con ong thợ, đang cần mẫn xây dựng và duy trì vương quốc của mình.
Vương quốc của Nữ vương.
"Nữ vương đó... rốt cuộc là thứ gì?" Chuột đồng lẩm bẩm, giọng đầy vẻ sợ hãi.
Không ai có thể trả lời câu hỏi đó.
Khi màn đêm dần buông xuống, những sinh vật thực vật đó bắt đầu di chuyển về cùng một hướng.
"Chúng đi đâu vậy?"
"Đi theo xem," Lâm Tam Tửu nói.
Họ khởi động xe, giữ một khoảng cách an toàn, lặng lẽ bám theo sau.
Đoàn sinh vật thực vật đi về phía trung tâm của khu vực này. Ở đó, có một tòa nhà khổng lồ, trông giống như một nhà hát lớn kiểu cũ.
Tất cả các sinh vật đều đi vào trong nhà hát đó.
"Bên trong đó... chính là hang ổ của Nữ vương sao?" Luther hỏi.
"Rất có thể," Lâm Tam Tửu nói, "Tối nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đây. Sáng mai, chúng ta sẽ vào trong đó xem thử."
Cô biết rằng, đó là một quyết định vô cùng mạo hiểm.
Nhưng cô cũng biết rằng, nếu muốn tìm ra câu trả lời, họ phải đối mặt với nguy hiểm.
Đêm đó, họ thay phiên nhau canh gác.
Không có bất kỳ chuyện gì xảy ra. Cả khu vực chìm trong một sự im lặng kỳ lạ.
Sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên chiếu rọi, bốn người đã chuẩn bị sẵn sàng.
Họ để lại xe cộ và phần lớn vật tư, chỉ mang theo những thứ cần thiết nhất.
"Đi thôi," Lâm Tam Tửu nói.
Bốn người, giống như những nhà thám hiểm bước vào một thế giới chưa được biết đến, cẩn thận tiến về phía nhà hát lớn.
Cánh cửa khổng lồ của nhà hát khép hờ, để lại một khe hở đủ cho một người lách qua.
Bên trong, là một bóng tối sâu thẳm, không nhìn thấy gì.
Lâm Tam Tửu ra hiệu, cô là người đầu tiên lách vào trong.
Ngay khi cô vừa bước vào, một mùi hương ngọt ngào nhưng kỳ lạ xộc vào mũi cô.
Cùng lúc đó, một giọng nói vang lên trong đầu cô, một giọng nói không phân biệt được nam nữ, vừa uy nghiêm lại vừa mê hoặc.
"Chào mừng đến với vương quốc của ta, những kẻ ngoại lai."