Chương 94: Locralen (1)
Carixel, một Quỷ Huyết bị truy nã dưới cái tên Brolin, đã bị bắt cùng với Dehal, một kẻ bị truy nã khác trong bộ tộc.
Sự tức giận của các thái giám, bao gồm cả Jolang, bùng phát ngay khi họ nghe về chiến công mới của Deculein. Tuy nhiên, họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc để phiên tòa diễn ra ổn thỏa.
Cuối cùng, hơn 1.000 Quỷ Huyết, bao gồm cả Carixel và Dehal, đã bị kết án đày tới Rohalak như một sự trừng phạt.
Ngay cả Phó Giám đốc Cục An ninh Lilia Primienne cũng không thể phản đối.
─Nhanh lên, lũ gián hôi hám!
─Di chuyển đi! Này! Ông già đằng kia! Đúng rồi, ông đấy! Ông có muốn chết không?!
Khi Rohalak chìm trong đợt sóng nhiệt 45 độ, Yeriel quan sát các Quỷ Huyết bị bắt và trói vào trong xe tải trong khi ngồi trong xế hộp có điều hòa.
“Chúng thần vẫn chưa liên lạc được với Hội mạo hiểm giả Red Garnet.”
Nhưng không cái nào thu hút được sự quan tâm của Yeriel. Trong lòng cô chỉ còn nỗi buồn đau đáu day dứt.
“Tuy nhiên, những vật phẩm mà ngài yêu cầu đã được thu thập đầy đủ.”
Các cấp dưới và quản gia đang làm mọi để giúp đỡ cô ấy. Với tư cách là những người tận trung với lãnh chúa, họ cũng đề xuất một phương pháp cực đoan nhưng hiệu quả nhất để vượt qua tình huống này.
Nếu xung đột vũ trang là điều không thể tránh khỏi, nếu họ không còn lựa chọn nào khác ngoài chém giết lẫn nhau, thì tốt hơn hết là ‘tiên hạ thủ vi cường’, đánh phủ đầu trước.
“Tôi đã nói với anh ta rồi, nếu thất hứa, tôi sẽ không bao giờ tha thứ. Không bao giờ.” Yeriel lạnh lùng thì thầm.
Quản gia của cô, ngồi ở ghế lái, cúi đầu.
"Đúng là vậy."
“Nhưng… Chưa đến lúc. Hãy tiếp tục quan sát. Xới tung cái thế giới ngầm chết tiệt đó lên. Tôi cần nguồn thông tin đáng tin cậy, vì vậy phải liên lạc với Ganesha bằng mọi giá.”
"Vâng. Chúng tôi sẽ điều tra tất cả các bang hội ở thế giới ngầm.”
Yeriel đã thành lập một tổ chức hoạt động trực tiếp giải quyết những mối đe dọa đến gia tộc Yukline. Tuy nhiên, trớ trêu thay, giờ đây họ lại được giao nhiệm vụ đàn áp Deculein, người đứng đầu của chính gia tộc mà họ bảo vệ.
“…Làm như thế là tốt nhất, nhưng đừng để lũ hoạn quan chết tiệt đó có được manh mối dù là nhỏ nhất về hoạt động của chúng ta.”
"Tất nhiên rồi ạ."
"Được rồi. Cảm ơn ông." Trả lời một cách bất lực, cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
─Đừng tỏ ra yếu đuối nữa, lũ quỷ khốn kiếp!
─Di chuyển đi!
─Lũ gián chuột hôi hám!
Những tù nhân bị tước bỏ lõi mana và cạo sạch tóc. Rồi họ phải trần truồng phơi nắng giữa cái nóng cháy da cháy thịt của vùng đất khô cằn này, trước khi bị nhốt sau song sắt ngột ngạt.
“…”
Nếu tất cả những lời của Deculein là sự thật, nếu anh ta thực sự có ý định lợi dụng và vứt bỏ cô, cô chắc chắn, rằng cô sẽ không bất lực như những người Quỷ Huyết kia…
Yeriel nắm chặt tay, củng cố quyết tâm của mình.
*****
Vầng trăng tròn chiếu rọi, phủ một lớp sương trắng lên lãnh thổ Yukline, khiến bầu trời có vẻ vừa u ám vừa trong veo một cách kỳ lạ.
Nhưng tôi không chú ý đến nó quá lâu. Tôi đang dồn sự tập trung vào việc đọc sách trong thư viện của biệt thự.
[Lời nguyền và Dược phẩm], [Giới thiệu về Miễn dịch], [Bộ sưu tập Thảo dược], [Từ điển Y khoa của Zlenn], [Phương pháp Kết hợp Thảo dược Cao cấp]…
Học Dược bây giờ đã trở thành một phần thói quen của tôi.
Trong nỗ lực làm sáng tỏ tất cả những cách có thể để chữa lành vết thương cho Julie, tôi đã tìm và đọc hầu hết mọi cuốn sách và bài báo có liên quan mà tôi có thể tìm thấy.
Sử dụng [Vision] lên bản thân, tôi đã đưa ra kết luận.
[Mức độ hiểu biết về dược phẩm: Cao cấp (37%)]
…Thật kì lạ.
[Psychokinesis], thứ mà tôi đã cố gắng thành thạo hơn nửa năm nay, hầu như không thể vượt qua trung cấp. Mặt khác, kiến thức về dược phẩm của tôi đã đạt đến trình độ cao cấp chỉ trong vài tháng.
“Người ta nói rằng càng học nhiều thì càng được khai sáng…” Tôi thở dài lẩm bẩm.
Khi tôi tích lũy thêm kiến thức và tìm hiểu thêm về y học, tôi càng không thể phủ nhận điều đó.
Sự bất lực này đã gây ra cơn thịnh nộ trong tôi.
Những vết thương mà Julie đang mang, những vết sẹo mà Deculein gây ra, không thể được chữa bằng các phương pháp thông thường.
“…”
Nhưng có một cách.
Đó là sử dụng 'tính năng' của trò chơi.
“Nếu Julie ghét mình…”
Nếu mình đẩy cô ấy ra xa và trở thành kẻ thù trong mắt cô ấy, thì khi đánh bại thử thách mang tên Deculein, bông hoa đang say giấc trong cô sẽ bừng nở. Với tôi là mục tiêu, cô ấy sẽ dễ dàng vượt qua những vết thương lòng trong quá khứ.
“Đó là những gì mình sẽ làm…”
Tôi nhìn lên bầu trời xa xăm.
[Số phận của kẻ phản diện] đúng là một cái tên thích hợp cho tình cảnh của của Deculein.
Anh yêu Julie đến vô bờ, nhưng để cứu cô, anh buộc phải khiến cô ghét anh cay đắng.
“Nếu như nó cần thiết.”
Tôi đặt tay lên tim. Cảm giác này thật lạ.
Trái tim tôi, bị nuốt chửng bởi một nỗi đau mà tôi chưa bao giờ cảm thấy kể từ khi trở thành Deculein, đập thình thịch và đau đớn.
Đây cũng là một đặc điểm của nhân vật Deculein?
Hay tôi đã thực sự yêu Julie mà không nhận ra điều đó?
“…”
Tôi đặt cuốn sách trên tay xuống, mở cánh cửa bí mật dẫn đến phòng thảo dược, nơi có mùi thơm ngọt ngào cuộn lấy không khí mát rượi mà tôi đã sửa sang lại bằng chuỗi phép thuật [Dẻo dai] của mình.
Sau khi áp dụng tất cả các loại ma pháp, bao gồm cả kiểm soát nhiệt độ, gần như tất cả các loại dược liệu trên thế giới đã được tôi lưu trữ tại đây.
Nhưng không cái nào trong số chúng có thể chữa lành cho Julie.
Cốc cốc-
─Giáo sư. Đến lúc luyện tập rồi.
Tôi thậm chí còn không nhận ra bình minh đã đến.
Bước chân khỏi khu nhà phụ, Julie mỉm cười chào tôi.
"Đây."
"Ừm."
Tôi nhận thanh kiếm gỗ từ tay cô ấy để bắt đầu buổi luyện kiếm thuật buổi sáng của chúng tôi.
“Nếu anh chém thẳng một đường, anh sẽ để lộ rất nhiều sơ hở. Vì vậy, hãy chắc chắn rằng đường chém của anh luôn có một độ cong nhất định.”
Tôi vung vũ khí của mình theo hướng dẫn của cô ấy.
Cách—! Cách—!
Tiếng kiếm gỗ chạm nhau vang vọng khắp sân.
" Tuyệt quá. Anh tiếp thu nhanh thật!”
" Thậm chí anh nghĩ anh đã giỏi hơn em rồi đấy."
“ Này- Ui! Khiêm tốn chút coi!"
Mỗi lần vung kiếm lên, tôi cảm thấy như được giải tỏa áp lực. Kể cả việc bước chân cũng làm tôi thấy sảng khoái. Luyện kiếm cùng vợ quả thực rất vui.
Clap—Clap—Clap—
Những tiếng vỗ tay đã cắt ngang chúng tôi. Chúng tôi quay lại.
Mặt trời còn chưa ló dạng, nhưng đã có hai vị khách đang quan sát chúng tôi.
“Hahaha! Thật ấn tượng, Deculein! Thể chất của cậu không hề thua kém gì các hiệp sĩ! ” Zeit cười lớn khi anh sải bước lại gần, Josephine theo ngay sau anh.
“Tôi rất vui khi thấy cậu và em gái tôi trở nên thân thiết hơn. À đúng rồi, tôi đã tìm được vài nơi rất tuyệt để tổ chức lễ cưới cho hai người. Tôi muốn đi thăm chúng cùng với cậu, nhưng…”
Tôi nhìn Josephine, nghĩ rằng cô ấy có thể giúp gì đó cho tôi.
Cô ấy cười rạng rỡ khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, nhưng Julie ngay lập tức đứng chắn giữa hai chúng tôi.
“Chị có chuyện gì không?”
Cô phồng má hờn dỗi.
*****
Mười ngày trước sự kiện, Epherene, Allen và Drent kiểm tra vali của họ trong phòng thí nghiệm của trợ giảng.
" Khăn mặt. Bàn chải đánh răng. Quần áo. Thực phẩm khẩn cấp. Mọi người chuẩn bị xong chưa?
" Rồi."
“ Rồi."
Ba người họ được mời đến Hiệp hội Locralen với tư cách là bạn đồng hành của Giáo sư Deculein.
“Oápp~”
Epherene đã thức cả đêm hôm qua.
“Dù sao thì, nơi đó có có gì đặc biệt vậy, ‘giáo sư’ Allen?”
Cô không biết Locralen là gì, nhưng có rất nhiều tin đồn rằng việc tham dự nó sẽ là một lợi ích to lớn cho sự nghiệp của một phù thủy.
Allen đáp lại với một nụ cười.
“Ồ, Locralen là một nơi mà các dòng thời gian bị vướng vào nhau.”
"Dòng thời gian?"
“Ừm~”
Allen lấy ra một tờ quảng cáo từ túi trong áo choàng của mình.
“Locralen là một 'không gian ma thuật' tự nhiên, xuất hiện khoảng mười năm trước khi một thiên thạch rơi xuống, gây ra vụ nổ mana khổng lồ. Em biết khái niệm về không gian ma thuật phải không?
"Tất nhiên rồi. Rốt cuộc thì em là một Solda mà. Khu vườn bốn mùa của Cung điện Hoàng gia là những ví dụ hoàn hảo nhất về điều đó.”
Khu vườn ấy cho phép cả bốn mùa cùng tồn tại đồng thời trong nó một cách bí ẩn.
“ Chính xác~ Locralen, kết hợp ba năm quá khứ và mười năm tương lai, cũng nằm trong khái niệm đó. Tuy nhiên, chưa ai có thể giải mã nguyên lý hoạt động của nó.
" Ồ. Ngạc nhiên thật."
“ Đúng, nhưng hãy cẩn thận!” Allen trịnh trọng giơ ngón trỏ lên như để cảnh báo.
“Có thể nơi đó sẽ cực kỳ tráng lệ, nhưng nó cũng chứa rất nhiều quái vật, một vài trong số chúng thậm chí còn từng làcon người. Đó là khu vực nguy hiểm cấp đỏ thẫm.”
Epherene khiếp sợ khi nghe thấy nó. Có ba cấp độ nguy hiểm, xếp từ thấp đến cao: đen, đỏ và đỏ thẫm.
“… Tại sao họ lại tổ chức hội nghị ở một nơi như vậy?”
“ Gần đây các pháp sư đã tìm ra cách sử dụng nó. Đó là lý do tại sao có lẽ họ mới bắt đầu tổ chức sự kiện này trong ba năm trở lại đây.”
Vì Locralen là một không gian ma thuật tương đối mới nên bí ẩn của nó vẫn chưa được giải đáp.
“Chúng ta sẽ có thể thu thập kiến thức về tương lai thông qua nơi đó, nên họ quyết định tổ chức hội nghị mỗi năm một lần.”
"… Ồ!" Đôi mắt của Epherene và Drent mở to, cuối cùng cũng nhận ra giá trị của chuyến đi này.
“ Và chúng ta thậm chí không thể lấy đi bất kỳ một thứ gì thuộc về Locralen vì nó sẽ biến chúng ta thành một con quái vật.”
“…Biến chúng ta thành quái vật?”
“Ừm…” Allen dừng lại một lúc để xem lại các tờ quảng cáo du lịch. Vội vàng lướt qua các trang, anh ấy cười thật tươi khi tìm thấy thứ mình đang tìm kiếm.
[Khi bạn lấy bất kỳ vật phẩm nào thuộc về không gian ma thuật đó, bạn sẽ bị nhiễm ma thuật vặn xoắn thời gian, đó chính là sự ngăn cản của thế giới. Không ai biết bạn sẽ trở thành loại quái vật nào đâu!]
“Em hiểu rồi. Mọi thứ đều hợp lý.”
"Giờ thì, đã đến lúc phải đi rồi!”
Deculein ra khỏi văn phòng đúng lúc họ cũng đang ra khỏi phòng thí nghiệm. Nhận ra anh ta, Allen ngay lập tức chạy đến.
“Hôm nay trông ngài vẫn tuyệt như mọi khi nhỉ, Giáo sư~!”
Trang phục của Deculein thực sự hoàn hảo hơn bao giờ hết, vì anh đã sử dụng [Bàn tay của Midas] để nâng cấp hoàn toàn nó. Đó là bằng chứng cho thấy anh cũng đang lo lắng ở một mức độ nào đó.
"Đi nào."
Rốt cuộc, thông qua nhiệm vụ chính gọi là [ Hội nghị Locralen] này…
Một Archmage cũng sẽ xuất hiện.
*****
Xình xịch, xình xịch—
Xình xịch, xình xịch—
Căn phòng VIP của con tàu lắc lư nhẹ nhàng.
[Locralen là một không gian ma thuật được tạo ra sau một vụ va chạm thiên thạch. Nó nằm ở mũi của Vương quốc Reok, ở phía đông nam của lục địa.
Ban đầu không gian này thuộc sở hữu của Hoàng tộc Reok, nhưng Đảo Thiên Không đã mua lại nó với giá 1.000.000.000 Elnes vào năm 955 theo Lịch lục địa, sau đó thành lập chi nhánh Locralen, gọi là Hiệp hội Locralen.]
“… Hừm.”
Drent, đang đọc sách, ngân nga thích thú. Những người đồng hành khác của tôi, Epherene và Allen, người thì ngủ ngon lành trên đi văng, người thì chăm chú đan len.
Một khung cảnh bình yên.
Còn với tôi, tôi không thể ngừng nghĩ về tiến trình của nhiệm vụ.
Tôi biết còn nhiều vấn đề phức tạp khác cần giải quyết, chẳng hạn như vết thương của Julie, nhưng tốt nhất là tôi nên tập trung vào nhiệm vụ chính lúc này.
[Nhiệm vụ chính: Hội nghị Locralen]
◆ Tiền tệ +1
◆ Năng lượng +50
Tôi không biết Archmage nào sẽ xuất hiện tại hội nghị sắp tới. Ngay từ đâu tôi chỉ biết về việc này thông qua lời kể của các nhân viên trong công ty và các dòng kịch bản.
Kítt—
Khi đến nhà ga, con tàu nhanh chóng giảm tốc độ và dừng lại.
Khi tôi lấy hành lý của mình và Allen cất bộ đồ đan vào túi áo choàng, Drent đánh thức Epherene dậy.
"Đến nơi rồi kìa."
“Ồ, vâng, vâng. Em dậy rồi.”
Khi cùng nhau xuống tàu và bước xuống đầu máy, người dân Locralen chào đón chúng tôi.
“Chào mừng, giáo sư Deculein. Tôi nghĩ chúng ta nên cưỡi ngựa tới Locralen. Đó là lựa chọn thoải mái nhất.”
Sau đó, họ đề xuất bốn con ngựa.
Epherene và Allen trông hơi lo lắng, điều đó có nghĩa là họ không biết cưỡi.
Tôi gật đầu.
“Hai con là đủ rồi. Drent.”
"Vâng."
Drent leo lên con ngựa đầu tiên. Là con trai của một gia đình quý tộc, cậu đã được huấn luyện cưỡi ngựa một cách bài bản.
Allen do dự ngồi phía sau cậu ta, khiến nét mặt của Epherene tối sầm lại.
“Vậy, t-tôi sẽ…?”
Tôi leo lên con ngựa tiếp theo.
“Ờm, giáo sư Allen, anh có thể đổi chỗ với tôi không—”
Nhận thấy sự do dự của cô ấy, tôi đã sử dụng [Psychokinesis] để nhấc cô ấy ngồi vào sau lưng tôi.
“Á!”
"Đi nào."
"Vâng ạ. Yee-hah!”
Khi những con ngựa của chúng tôi chạy nước rút qua con đường đất, Epherene sau lưng tôi loạng choạng cho đến khi chịu bám vào tôi.
“Woa, woa ,woa.”
"Yên lặng nào."
“Ahhh…”
… Sau khoảng một giờ, chúng tôi đang đứng trước lối vào.
“Chết mất thôi… Giáo sư Allen, anh không sao chứ…?”
“C-có sao đấy… tôi buồn nôn. Đây là lần đầu tiên tôi cưỡi ngựa…”
Bỏ lại Allen và Epherene đang rên rỉ, tôi nhìn quanh.
Locralen giống một địa điểm cụ thể hơn là một không gian trừu tượng. Bề ngoài, nó thậm chí trông giống như một sân vận động có mái vòm khổng lồ với hai pháp sư mặc áo choàng đứng canh lối vào.
“Vui lòng xuất trình giấy mời.”
Tôi làm theo hướng dẫn.
“Xác minh hoàn tất. Hãy để những con ngựa của ngài lại.”
"Được."
Chúng tôi đi vào trong.
“…Hửm?”
Bên trong của Locralen khá khác thường do khung cảnh ngoài trời, bao gồm mặt trời và bầu trời, vẫn có thể nhìn thấy ở phía trên chúng tôi. Như thể trần của nó được làm bằng kính trong suốt.
“Bình thường đến mức ngạc nhiên,” Drent kết luận sau khi quan sát xung quanh. Như cậu ấy nói, nơi này trông khá giống với những khu dân cư khác. Nó thậm chí còn có học viện, khách sạn, quán nước, cửa hàng ma thuật, nhà dân, v.v.
" Chà…"
Trong khi nhìn quanh thăm thú, cậu ấy theo bản năng cúi chào một người qua đường.
“Ồ, ừm, xin chào—!”
Và ngay lập tức ngất đi.
Dừng bước lại, tôi nhìn về anh ta khi Epherene và Allen hoảng sợ và chạy đến lay cậu ấy, sự sợ hãi hiện rõ trên nét mặt của họ.
“Drent! Chuyện gì xảy ra vậy? Drent!
“Có gì đó không ổn với anh ta, Giáo sư!”
Cả hai nhìn tôi cùng một lúc, khiến tôi nhếch mép cười. Tình huống này chính xác như những gì tôi từng nghe được khi thiết kế trò chơi.
“Cậu ấy đã nói chuyện với ai đó đến từ tương lai hoặc quá khứ.”
"… Dạ?"
“Để giao tiếp với những người không thuộc dòng thời gian của chúng ta, cần phải có một lượng mana cực lớn. Nếu không, phản ứng này sẽ xảy ra.”
Ngay cả trong trò chơi, việc nói chuyện với các nhân vật 'Locralen' cũng tiêu tốn một lượng mana không hề nhỏ.
"Đi thôi. Cõng anh ấy đi, Epherene.”
"Huh? Em á?"
"Hay em có muốn tôi làm điều đó?"
“…”
Cô nhấc cậu ấy lên và ì ạch cõng đến Lokrun, khách sạn dành cho hội nghị.
“Ugh… Nặng quá…”
Trong khi Epherene than vãn, chúng tôi đã đến quầy thông tin của khách sạn, trên đó có vài tấm bảng có khắc số.
[958]
Allen nghiêng đầu.
“ Đây là gì, giáo sư?”
“ Có nghĩa là 958 năm theo Lịch lục địa. Tác dụng của nó giống như thẻ tên.”
“À ha~ Điều này có nghĩa là tôi sẽ có thể nói chuyện với những người có cùng số thẻ sao, Giáo sư?”
Tôi lắc đầu.
“Không ngoại trừ khả năng có những người từ quá khứ hoặc tương lai giả vờ đến từ năm của chúng ta.”
"Oh, đúng là vậy nhỉ!”
Khi tôi gắn nó vào ngực, nhân viên khách sạn đặt một chiếc chìa khóa lên quầy mà không nhìn chúng tôi, có lẽ cũng vì e ngại khác dòng thời gian.
Tôi lấy nó bằng [Psychokinesis].
Phòng 801.
"Đi thôi."
"Vâng ạ."
“H- hự… nặng…”
"Đừng rên rỉ nữa. Chúng ta gần đến rồi."
Thang máy dừng lại ở tầng 8. Phòng của chúng tôi chiếm một nửa không gian cả tầng.
Epherene nhanh chóng đặt Drent xuống.
“Hây…Ai chà chà..Cứ tưởng là thua cơn mỏi vai rồi chứ.”
─Thông báo: Đại hội lần thứ 958 sẽ được tổ chức vào lúc 6 giờ tối hôm nay tại học viện. Xin nhắc lại…
Tôi nhìn đồng hồ đeo tay. Epherene cũng vậy.
5 giờ chiều.
“Chưa đầy một giờ nữa.”
"Chuẩn bị đi."
*****
Ngoài Drent, người vẫn đang bất tỉnh, nhóm của Deculein hướng đến tòa nhà chính của Hiệp hội Locralen và khi họ đến nơi, một pháp sư đeo bảng tên [958] trên ngực ngay lập tức đến chỗ họ.
“Xin hãy đi với tôi, giáo sư Deculein. Ngài sẽ được cung cấp các hướng dẫn riêng trước khi bắt đầu hội nghị. Những người đi cùng xin hãy ở lại đây.”
Hai người họ nhìn bóng lưng anh biến mất vào khoảng không.
“Chúng ta nên làm gì đây, giáo sư Allen?”
“Chà… tôi sẽ đợi anh ấy quay lại!”
Allen có vẻ bình tĩnh, nhưng Epherene chắc chắn là không. Lo lắng nhìn xung quanh, cô tìm thấy một tấm biển có khắc dòng chữ [Kho lưu trữ dưới lòng đất].
“Em có thể vào kho lưu trữ một lát được không?”
“Được chứ, nhưng đừng nói chuyện với bất kỳ ai hay mang bất cứ thứ gì ra ngoài!”
“Tất nhiên rồi ~” Cô mỉm cười.
Không có ai đứng canh ngoài cửa nên cô cứ vậy mà đi vào.
“Woah, vậy là họ không đùa. Mình thực sự có quyền truy cập vào kiến thức của tương lai ở đây.”
Có nhiều tài liệu hơn là sách vở trên giá, và một vài quyển thậm chí đến từ tương lai, chẳng hạn như năm 959 và 960. Ngạc nhiên trước sự thật này, cô lướt qua các tài liệu.
“… Ư.”
Tuy nhiên, chỉ sau khi đọc một vài dòng, cô ấy cảm thấy mana của mình sắp cạn, cùng với cảm giác mệt mỏi cực độ tràn ngập trong người đến mức làm cô suýt thì thiếp đi.
Epherene dựa vào giá sách để giữ cơ thể đứng vững.
“ Chuyện gì thế này…”
“Sẽ là bất khả thi nếu em muốn truy cập kiến thức của tương lai với lượng mana thông thường. Ngay cả các Archmage cũng sẽ gặp khó khăn khi làm vậy.”
Ngạc nhiên bởi giọng nói mà cô nghe thấy, cô quay lại và thấy một người phụ nữ mặc áo choàng.
Tuy nhiên, cô ấy không có bảng tên trên ngực áo.
Giật mình, cô vội vàng đặt xấp tài liệu trở lại giá sách, phớt lờ người đó.
“Hmm~ em đang giả vờ như không nhìn thấy tôi à~? Dễ thương thật đấy.”
Người phụ nữ lơ lửng tiến về cô ấy, bằng cách tập trung mana vào gót chân.
Epherene ngưỡng mộ điều đó, nhưng cố kìm nén không biểu lộ cảm xúc ra ngoài. Thay vào đó, như thể nói chuyện với chính mình, cô ấy hỏi, "Tôi tự hỏi, có bao nhiêu người tham dự sự kiện này?"
“Thường họ chỉ mời 33 người mỗi năm, nhưng tất cả bọn họ đều được lựa chọn mang theo tối đa 3 người đồng hành. Vậy nên số khách tối đa của sự kiện này là 132 người, tất nhiên không tính 500 người nghiện sống ở Locralen. Họ không mời nhiều để tránh bị nhiễu loạn về thời gian. ”
“Hmm… Không biết xung quanh mình có ai nằm trong số 132 người đó không ta?”
“Thực sự thì tôi cũng không biết phải trả lời câu hỏi đó thế nào.”
Vào lúc đó, Epherene đã nhận ra.
'Cô ấy đang nói chuyện với mình, nhưng nãy giờ mình vẫn ổn mà không bị ngất. Có lẽ nào cô ấy cũng đến từ năm 958?'
Cô quay người lại, nhìn kỹ hơn vào người phụ nữ bí ẩn đó.
“…!”
Trái tim cô như ngừng đập vì kinh ngạc.
Đôi mắt của người phụ nữ lộ ra dưới chiếc áo choàng…
Chúng giống hệt cô.
“Epherene?”
Đôi mắt trong veo ấy khẽ mỉm cười, quyến rũ và ma mị.
"Chính xác. Tôi cũng là Epherene. Rất vui được gặp em." Người phụ nữ đưa tay ra.
Nó làm cô choáng váng.
“C-cô-”
"Không sao đâu. Tôi đang chi trả toàn bộ mana cần thiết cho cuộc hội thoại này. Em cứ nói chuyện thoải mái đi.”
Cô ngây người, nhìn lại bản thể kia của cô một lần nữa.
Cô ấy rất ra dáng phụ nữ và dường như cao hơn 5cm so với cô hiện tại.
“ Tôi cách cô bao nhiêu năm?”
“Ummm… Sẽ mất vài nghìn từ để tiết lộ với em điều đó đấy?”
“Ồ… Phải mất rất nhiều mana để trả lời câu hỏi của tôi phải không?”
“Đúng rồi~”
Epherene trưởng thành mỉm cười và cởi chiếc áo choàng, mái tóc dài óng ả tung bay. Nó khiến phiên bản nhỏ tuổi phải há hốc mồm vì nét đẹp mà cô chưa từng sở hữu.
“Năm 958 nhỉ, em đến đây cùng với Giáo sư Deculein phải không?”
"Vâng. Tại sao cô hỏi vậy? À, có phải cô muốn đánh Giáo sư một cái không?”
Phiên bản lớn hơn cười khúc khích trước lời nói ngây ngô đó, sau đó đưa ra một câu trả lời làm cô khó hiểu.
“Đừng ghét anh ấy quá nhé.”
"… Huh? Tại sao?"
“Ha ha. Tôi không thể nói với em nhiều hơn thế. Quan trọng hơn, đừng tin tưởng hoàn toàn những gì tôi nói. Chưa chắc tôi đã ở cùng dòng thời gian với em. Có thể em ở tương lai sẽ khác xa so với tôi hiện tại. Cũng tại thời gian ở đây lộn xộn quá mà.”
“Ừm…” Cô gật đầu đáp lại.
“Epherene.”
Một giọng nói trầm thấp quen thuộc làm cả hai giật mình. Họ ngay lập tức nhìn về phía người nói, mặc dù đều biết đó là ai.
Deculein.
Lần lượt nhìn họ, anh đến gần và bắt chuyện với Epherene lớn.
“… Cô cũng là Epherene à?”
Cô ấy gật đầu.
"Là em đây. Thầy có vẻ không bối rối chút nào nhỉ, đúng như mong đợi từ Giáo sư. Làm sao thầy có thể nhận ra ngay lập tức vậy?”
"Thật thú vị." Anh trả lời.
Epherene ngoái qua ngoái lại giữa phiên bản trưởng thành của cô ấy và Deculein.
Nhưng vì một lý do nào đó, Epherene Trưởng thành dù đang mỉm cười, nhưng khóe mắt lại ướt đẫm những giọt mưa.
"… Cái quái gì?"
Ngay cả cách cô ấy ngước nhìn Deculein… dường như cũng ngập tràn tình yêu cháy bỏng.
Cô nhanh chóng kêu lên, “Này! Tại sao cô lại như vậy khi nhìn thấy thầy ấy?!
"… Hả? Ahaha.”
Hoàn hồn lại khi nghe thấy lời nói của cô, cô ấy lắc đầu nguầy nguậy.
Tuy nhiên, trước khi cô có thể tra khảo cô ấy thêm nữa…
“ Suỵt.”
Epherene Trưởng thành ấn một ngón tay lên môi.
" Hở?"
“ Học viện sẽ bị giải thể vào ngày hôm nay, vì vậy tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra thêm nữa.”
" Giải thể? Tại sao?"
“ Do một số vấn đề. Chúng ta sẽ nói về nó sau. Ifi này, em không phiền nhắm mắt lại một lúc chứ? Epherene trưởng thành hỏi với giọng nhẹ nhàng.
“Chắc chắn rồi.”
Khi cô tự nguyện nhắm mắt lại, Epherene trưởng thành nở một nụ cười rạng rỡ với Deculein.
“Giáo sư Deculein.”
“…”
Anh không tránh ánh nhìn của cô. Thay vào đó, một nụ cười nhếch mép xuất hiện trên môi anh ta như muốn nói rằng tình huống này thật vô lý.
“ Cô có thật là Epherene không vậy?”
"Tất nhiên rồi."
Cô ấy trông hoàn toàn khác. Có lẽ phải cách thời điểm hiện tại khoảng 10 năm hoặc hơn.
" Đã lâu không gặp. Em vẫn đang chờ thầy."
"Chờ?"
" Đúng vậy."
Cô ấy thận trọng tiếp cận Deculein và…. ôm chầm lấy anh không do dự, khiến sự bối rối dâng lên trong anh.
“…”
Thêm vào vẻ mặt ngạc nhiên mà anh hiếm khi biểu lộ đó, Epherene Trưởng thành vùi mặt vào ngực anh và thậm chí còn cọ má vài lần.
"Hít hà…"
Một lúc sau, cuối cùng cô cũng lùi lại vài bước khỏi vòng tay của Deculein, trên môi nở một nụ cười u sầu.
“… Em muốn ôm lấy thầy ít nhất một lần trong đời.”
“C-cái gì?!” Giật mình, Epherene vội vàng mở mắt ra, nhưng đã quá muộn.
“Suỵt.”
Thay vào đó, điều chợt nhận ra với cô là sự khởi đầu của một tình thế khó khăn mới.
Epherene trưởng thành chỉ về phía bên kia của thư viện.
“Nếu nói to hơn, tất cả chúng ta có thể sẽ chết.” Cô ấy thì thầm.
___________________________
Trans+ Edit: vietdat2005