_________________________
Chương 93: Học kì II (3)
"Em tìm cái gì?" Deculein lặng lẽ hỏi trong căn phòng tối mịt.
Lặng lẽ buông giày anh ra, cô vùng vẫy trên sàn với ống tay áo choàng như thể đang bơi cạn.
“Em chỉ đang lau sàn như thế này…”
“ Em nghĩ tôi sẽ tin à?”
“ Có lẽ vậy…...Em xin lỗi.”
Epherene đứng dậy, viện cớ trong khi lắp bắp.
“E-em thấy cửa mở, và bên trong không có đèn…”
“Thỉnh thoảng tôi cần một chút bóng tối để suy nghĩ tốt hơn.”
Tách—!
Deculein búng ngón tay, bật đèn trong phòng thí nghiệm. Khi căn phòng bừng sáng trở lại, cô mới kinh ngạc đến mức không thốt thành lời.
"A…"
Những tờ giấy ma thuật chứa đầy công thức và những vòng tròn ma thuật lơ lửng xung quanh họ. Chúng được đánh số lên tới vài nghìn tờ
Epherene, vẫn còn thiếu kinh nghiệm, không tưởng tượng nổi kết quả của một loạt các chuỗi phản ứng ma thuật này có thể là gì.
Tách—!
Với một cái búng tay khác, tất cả các tài liệu chảy vào cặp của anh ta.
'Bản thân chiếc cặp đó cũng là một vật phẩm ma thuật hay sao?'
Cô hoang mang nhìn Deculein.
“Đó có phải là nghiên cứu cá nhân của thầy không?”
"Không. Tôi đang chuẩn bị một khóa học.”
"Một khóa học?"
"Đi thôi." Deculein cầm lấy chiếc cặp và rời đi mà không khiển trách, chỉ trích hay cho cô ấy một điểm phạt nào.
'Đáng ra mình phải bị mắng chứ?'
Epherene, nhìn vào bóng lưng anh rời đi, ngồi xổm xuống.
Cô tranh thủ lật vài viên gạch trước khi rời phòng thí nghiệm.
"Nhanh lên."
Khi anh đợi cô trong thang máy, cô gãi gáy.
“X-xin lỗi vì đã bắt thầy đợi.”
Anh ấy không nói gì. Ngay cả khi cô bước vào, anh cũng chỉ lặng lẽ nhấn nút đóng cửa.
Vùu—
Thang máy đi xuống.
“…”
“…”
Cô cảm thấy thời gian như bị kéo dài vô tận.
Cô liếc nhìn anh, nhớ lại những lời của Gindalf về việc anh trân trọng cô, điều mà hồi đó cô cho là vớ vẩn.
Nhưng kể từ khi nghe những lời nhận xét đó, cô bắt đầu nhìn nhận mọi hành động của vị giáo sư này dưới một con mắt khác.
Anh ta vẫn là kẻ thù của cha cô và là một người rất xấu xa, độc ác, người đã giao cho cô nhiệm vụ nghiên cứu bất khả thi, nhưng…
“Giáo sư Deculein.”
Đinh—
Cửa thang máy mở ra. Khi anh đi ra ngoài và quay lại nhìn cô, cô vội vàng lắc đầu.
"… Không có gì."
“…”
Sau khoảng lặng, anh ta lấy một tấm vé ra khỏi túi bên trong của mình.
"Cầm lấy."
Epherene nhìn vào tấm vé.
[Giấy mời đến Hội nghị Locralen]
Locralen. Đó là một từ mà ngay cả Epherene cũng chưa từng nghe qua.
“Em sẽ đi với tôi.”
Nói xong những lời đó, anh ta rời đi, mỗi lúc một nhanh. Epherene chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bóng lưng đó với tấm vé trên tay.
“… Sao anh ta cứ phải làm như vậy.”
Cô ấy thở dài.
*****
Sáng sớm hôm sau, tại tầng cao nhất của Tháp Viện.
“Hừm!”
Chủ tịch đã thông qua kế hoạch bài giảng của tôi và cho phép sử dụng các vật liệu hàng nhất phẩm.
──[Sử dụng thuần túy Đất và Lửa: Thao túng chuỗi phản ứng]──
◆ Tổng quan: Khóa học này sẽ cung cấp sự hiểu biết sâu sắc về các thuộc tính qua việc vận dụng cao nguyên tố đất và lửa.
◆ Đánh giá: Cao cấp
◆ Mô tả…
───────────
“Chủ đích của nó rất tuyệt, nhưng chỉ Đảo Thiên Không mới có thể phê duyệt xếp hạng 'Cao cấp' hoặc cao hơn! Họ thậm chí có thể quyết định hạ nó xuống trung cấp!”
"Tốt rồi."
Tôi gật đầu trước lời nói của chủ tịch. Các khóa học ở cấp độ "Cao cấp" rất hiếm ngay cả trong Tháp Viện Hoàng gia.
“Còn những tài liệu liên quan thì sao?!”
" Nó đây."
Tôi nộp các tài liệu sẽ đóng vai trò cốt lõi của lớp học mà tôi đã chuẩn bị bằng [Hiểu biết]. Tập trung vào các thuộc tính đất và lửa và chuỗi phản ứng, nó thậm chí có thể trở thành một luận án.
“Ta hy vọng nó sẽ được xếp hạng cao cấp! Danh tiếng của Tháp viện ta sẽ tăng lên!”
Bang—!
Chủ tịch đóng dấu lên giáo trình.
"Vâng."
“Vậy thì, anh đi được rồi! Tôi muốn đi ngủ!"
Cô ấy trải lên bàn một tấm nệm rồi bò trườn lên nó.
“Adrienne đệ nhị! Đến đây!"
"Gâu! Gâu!"
Adrienne II nhảy lên bàn. Khi tôi rời đi, chủ tịch ngủ thiếp đi với chú chó con.
******
… Sáu giờ sau.
Tin đồn đã lan nhanh tới hòn đảo nổi và được truyền tai nhau một cách chóng mặt.
Người dân đây không có hứng thú với những chuyện tầm phào như ai đang ngoại tình với ai, ông nào hạ bệ bà nào mà họ chỉ bắt tai những phát kiến mới về ma thuật. Vì vậy, nửa ngày là đủ để một tin tức hot về ma thuật lan truyền khắp hòn đảo.
“Khóa học cấp cao?”
Tương tự như vậy,khóa học cấp độ cao của Deculein nhanh chóng đến tai Rose Rio. Đây là những lời của Hoàng tử Kreto, người mà cô tình cờ gặp.
"Đó là những gì tôi nghe được."
“Không biết nó sẽ được đánh giá ra sao. Buổi đánh giá sẽ được tổ chức ở Tháp viện, không phải ở đây nên tôi khá tò mò.”
Các khóa học, hay bài giảng của Tháp viện thường dừng lại ở mức sơ cấp hoặc trung cấp. Tất nhiên, trong mỗi mức độ sẽ có độ khó khác nhau. Tuy vậy, các bài giảng cao cấp lại có một chút khác biệt.
Đó phải là một bài giảng có tầm ảnh hưởng đến mức tạo ra một bước ngoặt trong lịch sử, đưa những thế hệ tiếp theo lên một tầm cao mới.
Về khía cạnh này, Đảo Thiên Không cực kỳ nghiêm ngặt. Thực tế gần 20 năm nay, tất cả các khóa học cao cấp trở lên hầu như chỉ được phát triển ở hòn đảo nổi này.
Định kiến rằng các nghiên cứu hàn lâm chỉ được thực hiện ở đảo Thiên Không còn các nghiên cứu đại trà hơn được tiến hành tại các tòa tháp ma thuật khác không phải ngẫu nhiên mà có.
Ngay cả trên Đảo Thiên Không cũng chỉ có một số ít lớp cao cấp.
Rất ít pháp sư cấp cao vừa có đủ kiến thức để dạy ai đó vừa có kỹ năng để thực sự truyền đạt những thông tin phức tạp như vậy theo một cách dễ hiểu. Hơn nữa, họ chỉ mở lớp khi có hứng thú.
"Tôi cũng thế. Nhưng vì đó là ngài Deculein nên mọi thứ đều hợp lí.”
"Huh? Tại sao cậu lại gọi anh ta là ngài? Hoàng tộc thì không nên hạ mình trước người khác chứ.”
“Tôi là fan của ngài ấy mà. Hahaha.” Kreto bật cười. Bây giờ nhìn lại, cô nhận ra quần áo cậu ta đang mặc cũng khá là dị biệt.
“ Giờ mới nhận ra, cậu ăn mặc giống Deculein.”
“ Phong cách của ngài ấy hiện giờ là mốt đấy.”
" Nói chung là, nếu bài giảng của anh ta thực sự được đánh giá là cao cấp thì sẽ rất tuyệt, nhưng tôi không nghĩ là sẽ thuận lợi được như vậy đâu.”
Lúc nãy trong lúc đang ăn mì spaghetti, cô có nghe lỏm được cuộc trò chuyện của hai học viên ở đây.
'Sao cậu không nhân cơ hội này mà tham gia bài giảng của Deculein? Với sinh viên đã ra trường như tôi thì không thể, nhưng cậu thì vẫn còn cơ hội với tư cách là một học viên chưa tốt nghiệp mà.'
' Thì đúng vậy, nhưng… đâu cần thiết? Nếu bài giảng đó được đánh giá đúng là cao cấp thật, thì tất cả mọi người ở đây sẽ đều thèm thuồng và khao khát thứ kiến thức mới mẻ ấy. Đó cũng là lúc những video hay tài liệu về nó được tuồn về đây. Có cầu tất sẽ có cung, phải không?'
Đảo Thiên Không là nơi tập trung những người có tài chính dư dả và có niềm đam mê mãnh liệt với ma thuật . Do đó, lập trường chung của 'người dân' ở đây luôn là, 『 Phải đoạt lấy tri thức bằng mọi giá.』
Người bán có thể đặt giá gốc hay mặc cả khi giao dịch với nơi này, nhưng nếu họ từ chối cung cấp, họ sẽ bị coi là kẻ thù của hòn đảo nổi.
' Đúng là vậy nhỉ.'
"Đúng rồi. Đang có một hội nghị diễn ra ở Locralen. Sao cậu không đi?”
“Tôi thậm chí còn chẳng nhận được vé mời.”
“… Hừm. Là vậy sao?"
Rose Rio nheo mắt và rút ra một tấm vé.
“ Muốn không?”
*****
Hai tuần trước khi bắt đầu lớp học.
Solda Epherene đang nhìn vào tấm bảng Cầu cơ của cô ấy trong phòng câu lạc bộ.
─Từ cấp Solda trở đi, việc thiết lập các chuỗi phản ứng sẽ trở thành khía cạnh quan trọng nhất của phép thuật, bởi mỗi pháp sư sẽ có một cách sáng tạo khác nhau, trừ khi ma thuật đó quá quen thuộc và cụ thể. Do đó, các em cần tập trung toàn lực vào khía cạnh đó…
Đó là lời khuyên của một phù thủy cấp cao.
“… Việc thành lập chuỗi phản ứng là rất quan trọng.”
Epherene khoanh tay và nghĩ về điều đó.
Chuỗi phản ứng phân ra làm 8 loại:
[Triệu hồi] và [Tâm linh].
[Hủy diệt] và [Phụ trợ].
[Thao túng] và [Dẻo dai].
[Săn lùng] và [Hòa hợp].
Sự khác biệt giữa chúng dường như được thể hiện rõ ràng hơn so với hồi còn là Debutant.
─Phân nửa số pháp sư tháp ma thuật sẽ chỉ chọn một loại để làm gốc, họ được gọi là pháp sư chuyên sâu. Nửa còn lại là những người dùng từ hai chuỗi trở lên, có người sử dụng đồng thời song song cả hai loại chuỗi, có người chỉ học chuyên sâu một loại và dạng còn lại sẽ hỗ trợ nó.
Epherene gật đầu.
Hầu hết các pháp sư sẽ chọn không quá hai loại.
Tất nhiên, sẽ có một vài trường hợp cố ra vẻ bằng cách ôm từ ba chuỗi trở lên, nhưng như thế là chơi ngu vì có quá nhiều kiến thức cần phải học.
“… Cậu biết loại chuỗi phản ứng của Giáo sư Deculein không?”
“Decuein? Tớ nghe nói thầy ấy dùng bốn loại chuỗi: Thao túng, Dẻo dai, Hủy diệt và Phụ trợ.” Julia trả lời, ngồi cạnh cô ấy.
“ Thầy ấy dùng bốn loại chuỗi?”
"Đúng vậy."
“… Vậy thì tớ cũng vậy.”
Epherene đã quyết định.
Thao túng, Phụ trợ, Kiểm soát và Dẻo dai.
Nếu Deculein có thể làm được thì cô ấy cũng có thể!
"Cái gì? Cậu có bị điên không, Ifi? Cậu sẽ phải tham gia rất nhiều lớp học đấy.”
“Hừ. Không sao hết. Cậu có biết mấy ngày gần đây tớ phải làm gì không?”
Giáo sư Deculein đưa cho cô hẳn mười ba cuốn sách có độ khó cao để nghiên cứu.
Nếu Epherene không thể hiểu một luận án, trước tiên cô ấy phải xem xét các bài nghiên cứu về nó trước. Nếu nó cũng khó hiểu nốt, cô ấy phải đến gặp các giáo sư, chẳng hạn như Kellogg, để xin lời khuyên.
“Chà… Dạo này cậu thậm chí còn ngủ trong phòng câu lạc bộ nữa, Ifi.”
“Ừm."
Gối, chăn, mền, kem đánh răng, bàn chải v.v. Căn phòng chứa đầy đồ đạc của cô.
“Vậy thì cậu tính sao với các lớp học? Nếu thực sự muốn học bốn chuỗi, cậu sẽ phải học 12 lớp mỗi học kỳ đấy.”
“…E hèm.”
Epherene hắng giọng và nhìn vào danh sách đăng ký thông qua bảng Cầu cơ.
"… Huh? Thầy ấy không dạy Debutant nữa.”
Bài giảng của Deculein thu hút sự chú ý của cô.
──[Sử dụng thuần túy Đất và Lửa: Thao túng chuỗi phản ứng]──
◆ Giáo sư: Giáo sư trưởng Deculein.
◆ Tổng quan: Khóa học này sẽ cung cấp sự hiểu biết sâu sắc về các thuộc tính bằng cách tận dụng các nguyên tố đất và lửa.
◆ Tài liệu cốt lõi: Các tác phẩm cá nhân của Trưởng giáo sư Deculein.
◆ Tín chỉ: 6 tín chỉ, 3 giờ mỗi hai tuần.
◆ Thủ tục đăng ký: Học viên nộp đơn ứng tuyển và sẽ được lựa chọn bởi giảng viên nói trên.
◆ Xét hạng bài giảng: Sẽ được thông báo sau.
───────────
"Một khóa học tận sáu tín chỉ?” Julia bật cười ngạc nhiên.
Epherene cũng bày tỏ sự bàng hoàng.
“Sao nó có thể đáng giá 6 tín nếu chỉ được tổ chức hai tuần một lần? Lẽ nào là đặc quyền của Giáo sư trưởng?”
"Chắc vậy? Đừng học cái này, Ifi. Chắc chắn sẽ vô cùng khó khăn.”
“… Hừm. Nếu tớ học khóa học này thì chỉ cần thêm 1 hay 2 tín nữa là đủ điều kiện để tham gia lớp học chuỗi Thao túng.”
“Thì biết thế, nhưng là sáu tín chỉ, sáu tín chỉ đấy có biết không. Chỉ cần đánh rơi bút một phát là mất gốc luôn đấy. Sẽ có một bài kiểm tra đánh giá ở cuối khóa học nên không được sao nhãng đâu.”
"Không sao đâu mà."
Cô ấy tự tin đến thế là bởi chỉ trong dạo gần đây tốc độ học của cô đã nhanh hơn. Cô đã học được 2 cuốn sách ma thuật nâng cao và đang ở nửa già của cuốn thứ 3.
Cô biết nghiên cứu sách và tham gia khóa học là 2 thứ khác nhau, nhưng…
"Tớ tự biết khả năng của mình đến đâu. Biết bố tớ là ai không?”
Epherene giơ nắm tay hình quả đấm và gật đầu.
*****
Phòng học, Cung điện Hoàng gia.
“Ta nghe nói [Trại tập trung Rohalak] sắp hoàn thành,” Sophien mở lời.
Tôi cạn lời nhìn xuống cô ấy. Cô ấy đang nằm lười trên ghế, cảm thấy thoải mái vì vừa học xong.
"Đúng vậy."
“Những viên đá mana hiện vẫn đang lưu thông thuận lợi trên thị trường. Việc những kẻ đứng đầu kiểm soát thị trường thông qua sự cấu kết với Tế đàn sẽ chịu tổn thất nặng nề đáng lẽ ra là điều không thể tránh khỏi.”
" …Đúng vậy."
Cô cười toe toét.
“Tuy nhiên, lại có kha khá kẻ dường như không bị ảnh hưởng gì, rất có thể là do chúng không chi tiền để khai thác đá mana.”
Cô ấy vẽ ngón tay lên không trung và tiếp tục nói.
“Tuy nhiên, điều đó đặt ra câu hỏi làm thế nào để không làm mà vẫn có đá để bán. Có nghĩa là Tế đàn đã khai thác và nhượng lại cho bọn chúng một cách miễn phí, hoặc là với giá rẻ như cho.”
"Có lẽ vậy."
“Chỉ với một kẻ hở, bọn ta đã có thể lọc được khá nhiều cá nhân cấp cao.”
Cô ấy vẫn cười toe toét, nhưng đôi mắt thì không cười.
“Deculein.”
"Vâng?"
"Cầm lấy nó. Đây là danh sách những người đã nhận tiền từ Tế đàn.”
Có tổng cộng mười ba quan chức cấp cao trong danh sách ấy.
Giọng cô lạnh lùng. “Cáo buộc chúng là Quỷ Huyết hay tội phạm gì cũng được. Giết chúng.”
"Như ý bệ hạ. Tôi sẽ yêu cầu Hoàng gia tịch thu tất cả tài sản của họ sau.”
Sophien cau mày, nghiêng đầu.
“Ngươi cứ lấy hết tài sản của chúng về cho ngươi cũng được mà.”
“ Giàu quá sẽ dễ bị người khác làm hại.”
Tôi phải cẩn thận đảm bảo rằng sự tập trung quyền lực sẽ không rơi vào Yukline nhiều hơn mức cần thiết.
Biểu cảm của Bệ hạ xìu xuống, mặc dù có vẻ cô đã biết hậu quả nếu như tôi làm theo đề xuất vừa rồi.
“… Muốn làm gì tùy ngươi. Dù sao thì, ta sẽ phát động cuộc đàn áp Quỷ Huyết ngay bây giờ.”
"Tuân lệnh."
"Ngươi cũng phải tham gia đấy?"
“Thần đã sớm điều tra về chúng, và sẽ sớm mang tin tốt về cho Bệ hạ.”
“Hừm. Là vậy sao?" Sophien nhướn mày trước lời nói của tôi.
Ngày tôi hứa với Carixel đang đến gần. Sau khi bắt giữ anh ta, tôi sẽ đưa anh ta đến Rohalak.
"Đúng. Nếu chiến dịch thành công, tôi sẽ thả chúng vào Rohalak để làm minh chứng. Tuy nhiên, trước đó…”
Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy. Nhận ra ý của tôi, cô ấy cười toe toét và đọc thuộc lòng một từ.
"רֶטֶט"
'רֶטֶט.' Có nghĩa là Rung động, đó là một chữ rune khiến não của người bình thường phải phát khóc khi cố gắng phát âm nó.
"Làm tốt lắm."
Tôi đứng dậy. Sophien, vẫn nằm dài, ngước nhìn tôi.
“… Deculein.”
"Đúng?"
“Ngươi lúc nào cũng bắt ta làm mấy chuyện phiền phức… Không, ngươi là người duy nhất có thể làm phiền ta đến mức này.”
Mái tóc rối bù, đôi mắt khép hờ, biểu hiện cho sự thờ ơ và buồn chán mà cô ấy đang phải chịu đựng.
“ Deculein.”
" Vâng?"
“ Ngươi không sợ ta sao?”
Một câu hỏi mang rất nhiều ý nghĩa và sức nặng. Phản ứng bối rối sẽ là lẽ tự nhiên đối với bất kỳ công dân nào của Đế chế nếu được Hoàng đế gặng hỏi điều đó. Với tôi, tôi không nghĩ nhiều.
"Không."
“Cứng cỏi thật đấy… Tại sao?”
"Thần không biết nữa. Chỉ là.." Tôi trả lời, nhìn vào mắt cô ấy.
“...Thần không sợ bất cứ điều gì trên thế giới này.”
Đây không phải là một lời nói dối.
Tôi đơn giản là ghét một tương lai mịt mờ về cái chết của bản thân, cảm giác mơ hồ rằng một ngày nào đó tôi sẽ đánh mất cái tôi Kim Woojin, và Julie sẽ bỏ tôi mà đi mất.
Cảm xúc 'ghét' đã lấn át cái ‘sợ’, thứ mà tôi và Deculein giống nhau nhất.
"Thần xin cáo lui."
Tôi kết thúc bài học hôm nay với câu trả lời đó.
"Vâng vâng. Biến khỏi đây đi, đồ khốn táo tợn. Lần tới đến đây nhớ dắt theo một tên Huyết Quỷ cống nạp cho ta đấy.”
Sophien cười hả hê.
*****
… Cuối tháng Tám.
Một con đường ở phía đông của lục địa.
Carixel củng cố sức mạnh của mình một lần nữa khi di chuyển và trốn trong khoang hành lý của một toa xe. Anh để lại ba đứa con cho vợ và em trai. Sau đó, anh giao nhiệm vụ và chức vị của mình tại [Thần thụ] lại cho Elesol.
Bây giờ, phần còn lại tùy thuộc vào anh.
“… Này đội trưởng, anh thực sự tin vào gã giáo sư đó sao? Vẫn chưa quá muộn để rút lui đâu.” Dehal nói, người quyết định đi cùng anh ta đến trại Rohalak.
Carixel lắc đầu.
“Tôi đã quyết định đặt niềm tin vào anh ấy rồi. Đừng cố phá đám kế hoạch, không, là cuộc giao dịch này. Dehal, anh không nói với ai về việc này, phải không?
Muốn lừa cả thế giới, trước hết phải lừa đồng minh của mình. Đó là lý do tại sao anh ấy không nói với ai về kế hoạch này. Kể cả [Thần thụ] hay vợ con của anh ta.
Nếu không, thông tin chắc chắn sẽ bị rò rỉ ra ngoài.
"Đúng. Một cách tự nhiên nhất có thể. Chỉ có hai chúng ta…!”
Thịch! Hí–hí!
Xe ngựa dừng lại.
Carixel và Dehal nuốt nước bọt.
Cộp, Cộp, cộp.
Đúng ba tiếng bước chân.
Có vẻ người đánh xe đang cãi nhau với ai đó.
Uỳnh-!
Không lâu sau, cả cỗ xe bị đập nát và hất tung lên trời.
Trong khi anh ta lơ lửng trên không một lúc cùng với đống đổ nát, Carixel nhìn thấy một người nào đó đang nhìn chằm chằm vào anh ta từ mặt đất.
Deculein.
Rầm-!
Đập xuống mặt đường cùng với cái xe đổ nát, Carixel ôm lấy cái lưng đang kêu gào vì đau.
“Đây là ‘hành lý bình thường’ mà ngươi nói à?”
“À, cái này…”
"Giáo sư! H-Hãy nhìn vào khuôn mặt của tên này!
Một hiệp sĩ, tay cầm tấm áp phích mà Deculein đã đưa cho anh ta trước đó, chỉ vào anh ta rất đúng lúc. Anh ấy thậm chí còn để râu và tóc cho giống người trong ảnh.
"Đúng vậy! Ta là Brolin, tướng lĩnh của Huyết Quỷ đây!”
“…”
Deculein lặng lẽ nhếch môi thành một nụ cười, làm anh cũng phải ngưỡng mộ khả năng diễn xuất ấy.
… Cơ mà hình như đó không phải là diễn.
"Phải. Lẽ ra ngươi không nên xưng danh làm gì.”
Carixel bật dậy và bắt đầu làm loạn lên theo kế hoạch, nhưng các hiệp sĩ đã lao vào khống chế trước khi anh có thể làm bất cứ điều gì.
Trong khi đó, Giáo sư nhấc chiếc túi của anh lên.
“Không còn gì khác ngoài cái túi này sao?”
“Còn rất nhiều đá mana ạ.”
Deculein xé toạc chiếc túi và ném nó xuống vỉa hè, khiến các dụng cụ nấu ăn vương vãi trên mặt đất.
" Ngươi đang tính làm đầu bếp hay gì?"
“Chúng ta nên làm gì với những viên đá mana này, thưa giáo sư? Chúng khá là nhiều…” Một hiệp sĩ hỏi, giọng đầy mong đợi.
Lòng tham đó chính là lý do Carixel chuẩn bị những viên đá mana ngay từ đầu. Chính là để đánh lạc hướng họ.
“Đó cũng là vật chứng, nhưng chúng ta chỉ cần vài viên thôi nhỉ? Còn lại thì tùy các cậu.” Deculein nói, kín đáo cho những món đồ vừa dốc ra vào lại chiếc túi bằng [Psychokinesis].
“Ồ, vâng! Cảm ơn ngài!"
Họ cúi đầu mà không mảy may suy nghĩ.
Carixel cười thầm trong bụng.
Bây giờ, một khi những thứ trong chiếc túi đó được mang vào trại, anh ấy sẽ có thể nuôi sống đồng bào mình…
“Thằng khốn cặn bã!”
Đúng lúc đó, một hiệp sĩ dùng chuôi kiếm đập vào trán khiến anh bất tỉnh ngay lập tức.
*****
Ba ngày sau, Phòng chờ của Hoàng đế tại Cung điện Hoàng gia.
“Tên khốn táo tợn đó thực sự rất giỏi trong những gì ta yêu cầu hắn làm… Hắn đi bắt Quỷ Huyết dễ như ăn kem vậy.” Sophien cười toe toét khi ăn cây kem đá cẩm thạch Hedran chính hãng.
"Đúng vậy. Anh ta quả là một giáo sư tài năng.” Keiron trả lời, cổ tay phải của anh đang bị quấn băng.
“Gã Brolin đó có bị chuyển thẳng đến Rohalak không?”
"Có. Anh ta vi phạm tội thành lập một bang hội bất hợp pháp, nhưng ngoài ra thì không còn tội nào cả, cho phép anh ta tránh án tử hình. Cơ mà, đến Rohalak thì còn tệ hơn so với một cái chết nhẹ nhàng và êm ái.”
Sophien gật đầu, vứt chỗ kem còn thừa đi và quay trở lại giường.
“Trời ạ… Dạo này ta còn mắc chứng chán ăn… Mà sao ngươi bị thương vậy…? Cái tay đang băng bó kia kìa…” Cô lầm bầm ủ rũ trong khi ngáp.
Keiron nhún vai, vuốt ve bàn tay phải sưng tấy của mình. “ Zeit đã đến đây. Bây giờ anh ta mạnh như một con quái vật vậy.”
"Ngươi thua hắn à?"
“ Tìm đâu ra trên lục địa này một hiệp sĩ khác có thể đánh bại anh ta? Đến cả cha của thần thời hoàng kim cũng không mạnh được như vậy.”
Trước lời nói của anh, cô cười toe toét.
“Mấy tên Hiệp sĩ Hoàng gia đó như một lũ nhãi nhép… Ta chỉ cần chăm học hơn một chút là đủ sức ngang ngửa với hắn ta.”
“Nhưng Bệ hạ đâu có học?”
“…… Tại sao Zeit lại đến đây?”
“Anh ấy đang tìm một địa điểm tổ chức đám cưới.”
“…”
Sophien mím môi. Nếu đúng là như vậy, thì nó hẳn là dành cho Deculein và hiệp sĩ Julie đó.
"Là vậy sao?"
Điều đó có nghĩa là tên giáo sư đó sẽ kết hôn?
Chính miệng tên đó nói hắn không sợ bất cứ điều gì, nên có lẽ hắn cũng chẳng sợ rằng hôn nhân sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời hắn đâu ha.
Sophien thờ ơ gật đầu khi Keiron quan sát phản ứng của cô, vờ như không biết gì cả.
____________________________________________________
Trans+ Edit: vietdat2005
'hòn đảo nổi' là cách gọi khác của Đảo Thiên Không