____________________________
Chương 98: Locralen (5)
'…Tạm biệt nhé, vị giáo sư đáng mến của em.'
Giọng nói run rẩy của cô gái đó có thể nghe thấy được·từ một tương lai xa xôi. Câu nói ấy vang vọng trong cơ thể tôi, từng hồi từng hồi trước khi dần tan biến.
Tôi chớp mắt.
“…”
Trong tầng hầm chỉ còn lại mình tôi. Một cơn gió khẽ lướt qua, mơn man làn da se se lạnh. Một không gian tĩnh lặng mà bình yên lạ kỳ. Thời gian lại tiếp tục trôi, như không như thật.
385 năm, đã trôi qua.
“…Em thật táo tợn.”
Sự tức giận trong tôi bùng lên như ngọn lửa.
Loạt soạt-
Có một mảnh giấy vướng dưới chân tôi. Tôi nhấc nó lên bằng Psychokinesis.
[Gửi Giáo sư Deculein –
Xin chào, em là Epherene đây.
Hẳn là bây giờ, Giáo sư mà em biết sẽ đang nổi giận đùng đùng và nói một câu gì đó kiểu như ‘Em thật táo tợn’, phải hơm?]
“…”
Tôi vô thức nhìn xung quanh. Chẳng có ai cả.
Nội dung của bức thư vẫn còn, chữ viết tay nguệch ngoạc khiến tôi hơi nhức mắt.
[ Em xin lỗi, giáo sư. Nhưng, phải là em thì mới được.
Và như chúng ta từng nói, xung quanh ta sẽ tràn ngập ‘thời gian’. Mana và không khí sẽ bị ứ đọng lại ở đây, khiến cho việc tập luyện ma thuật căn bản là không thể.
Điều duy nhất ta có thể làm là suy nghĩ. Đó là quãng thời gian vô định cứ lặp đi lặp lại, rút ra rút vào như những con sóng xô lên bãi cát vậy. Huhu.
Chà, em… em có rất nhiều điều muốn nói với thầy. Về điều gì đã xảy ra trong tương lai, và bối cảnh tương lai sẽ như thế nào. Tuy nhiên, thật khó để truyền đạt kiến thức về tương lai cho người ở quá khứ. Và quan trọng nhất là, em không thể nhìn thấy tương lai của thầy, mặc dù đã dồn toàn bộ mana và sức lực khi đó, là lúc ta gặp nhau lần đầu ấy.
[Vì vậy, em sẽ để lại một dòng thông tin không đầy đủ, cùng với một từ khóa duy nhất để truyền đạt những gì em muốn nói. Đó là…]
“…?”
Đó là phần cuối của bức thư. Tôi nhìn vào mặt sau của tờ giấy, nhưng nó trống không chẳng có gì.
"Giáo sư!"
Cánh cửa bật mở, và một giọng nói trẻ con hơn một chút chào đón tôi. Tôi đút tờ giấy vào túi trước khi nhìn lại.
“Th-Thành công rồi à?! Sự phá hủy Locralen ấy?!”
Epherene. Cô nắm chặt bàn tay trong khi nói liến thoắng. Tôi gật đầu.
"Ồ!"
“Việc dỡ bỏ nó là vấn đề của tương lai. Mặc dù Kaidezite đã bị tiêu diệt, nhưng dòng thời gian ở Locralen này vẫn sẽ được duy trì.”
Việc xử lý Locralen thế nào thì để tương lai giải quyết. Bản thân Locralen sẽ còn tồn tại cho đến ngày Epherene trở thành Archmage cơ mà.
“Vậy… còn ‘em’ thì sao?”
Tôi nhìn cô ấy, nhớ về Epherene tương lai.
Tưởng tượng cô ấy phải chịu đựng 385 năm trời, hoàn toàn đơn độc.
Chỉ nghĩ thôi cũng đủ làm tôi nóng người rồi. Dám coi thường, phủ nhận lòng kiêu hãnh và ý chí của tôi. Một cô gái tự phụ và bướng bỉnh. Cô ấy không phải là loại người có thể chịu được khoảng thời gian dài như vậy một mình.
“….”
Tôi tiếp cận Epherene. Cô ngập ngừng nhưng không lùi lại.
“Ư!”
Tôi đặt tay lên đầu cô ấy. Nhỏ và khá nhẹ.
“Cái đầu này còn phải học nhiều.”
“…Dạ?”
Epherene nheo mắt lại.
“Epherene đã trở lại tương lai nơi Locralen đã bị phá hủy, vì vậy có lẽ hai em sẽ không còn gặp lại nhau nữa.”
“…”
Nỗi buồn hiện rõ trong mắt cô ấy. Tôi bước khỏi khỏi tầng hầm mà không nói một lời.
“Hừ, Deculein! Đồ khốn!”
Tôi gặp Rose Rio trên cầu thang đi bộ về. Cô thậm chí còn không nhận ra rằng mình đã dính vòng lặp.
“Anh dám phản bội tôi?”
"Về thôi. Mọi thứ xong cả rồi.”
"…Cái quái? Đã xong rồi?"
Khi chúng tôi đến sảnh ở tầng một, hầu hết mọi người trong hiệp hội đã tập trung đông đủ. Họ lúng túng đứng tản mạn xung quanh sau khi thoát khỏi vòng lặp. Trong số họ, tôi chú ý đến chủ tịch hiệp hội, Locralen. Anh đang mân mê sợi dây chuyền ở cổ với vẻ mặt trống rỗng.
“…Huh, Giáo sư Deculein!”
“Giáo sư Deculein. Cậu đã giải quyết nó chưa?”
“Tôi tin anh làm được mà.”
Các khách mời của hội nghị cũng đã đến đủ. Tôi ra hiệu cho Rose Rio.
“Rose Rio, mở cửa.”
"Được."
Rose Rio tháo dỡ ma thuật của mình.
Rầm-!
Cửa ra bật mở, cho phép ánh nắng chói chang ùa vào trong học viện.
“Chà… đã ba ngày rồi tôi chưa thấy mặt trời. Giáo sư Deculein, tôi xin lỗi vì đã hiểu lầm anh.”
Rose Rio thì thầm trong khi một số pháp sư đi ra ngoài, liếc nhìn lại tôi trách móc. Họ không biết về những gì ‘người đó’ đã phải trải qua để đổi lại sự an toàn cho họ, vì vậy phản ứng như vậy là có thể hiểu được.
"…Alo alo. Đây là chủ tịch của Hiệp hội, Locralen. Hội nghị lần này sẽ bị hủy bỏ do một sự cố đáng tiếc.”
Locralen nói bằng ma thuật loa.
“ Xin mọi người hãy về khách sạn nghỉ ngơi. Thủ tục nhận phòng sẽ được tiến hành vào ngày mai. Xin mọi người hãy quay về khách sạn nghỉ ngơi.”
Epherene lườm anh ta, bĩu môi.
* * *
Ngày hôm sau.
Drent, vật lộn với hậu quả của việc cạn kiệt mana, đã khỏe lại ở một mức độ nào đó.
Locralen tuyên bố rằng anh ấy sẽ cần thời gian để tổ chức lại, vì vậy đã đến lúc họ phải trở về.
“Tổ chức lại? Sao không phải là phá luôn cái hiệp hội quái gỡ này đi? Để những sự cố kiểu này không còn tiếp diễn nữa.”
Đó là một thắc mắc rất có lý từ Epherene, nhưng tôi lắc đầu.
“Không có bằng chứng. Kể cả có, thì Kaidezite cũng chỉ là một mối đe dọa từ tương lai. Đảo Thiên Không sẽ không dễ dàng buông bỏ Locralen đâu.”
Một hòn đảo điên cuồng về ma thuật, kiến thức và bí ẩn. Bề ngoài của hòn đảo nổi mang hình ảnh của sự công tâm và sáng suốt, nhưng ẩn sau vỏ bọc ấy là đủ loại dã man và tàn nhẫn.
"Vậy sao…"
“Giáo sư ~ Tôi đã gói ghém xong đồ đạc rồi!”
"Em cũng vậy. Em sẽ đi bằng nạng.”
Những câu nói đó lần lượt đến từ Allen và Drent. Tôi gật đầu rồi mở cửa ra khỏi phòng. Có rất nhiều việc đang chờ tôi giải quyết. Bắt đầu với 「Danh mục thuộc tính nâng cao」 nhận được dưới dạng phần thưởng nhiệm vụ.
“ Giáo sư, chúng ta sẽ quên đi mọi thứ khi rời Locralen sao?”
Epherene đặt câu hỏi trong thang máy của khách sạn.
“ Điều đó phụ thuộc vào sức mạnh tinh thần của em, nhưng đối với em, nó có thể sẽ chỉ như một dư ảnh mờ nhạt. Ngay cả khi em không hoàn toàn quên mọi thứ, nhớ được những chi tiết cụ thể là điều bất khả thi. Giống như một giấc mơ vậy.”
“…”
Epherene gật đầu với chút thất vọng.
Đinh—
Thang máy đã đến tầng một. Sảnh khách sạn hôm nay chật kín người, đều là những người muốn rời khỏi Locralen. Họ chào tôi, nhưng tôi không đáp lại. Chúng tôi đi thẳng ra khỏi khách sạn và xuống phố.
“Tôi xin lỗi, phó giáo sư. Tôi nặng lắm phải không?”
“Không sao đâu~ Chúng ta là một đội mà.”
Drent, vẫn chưa khỏe, đang được hỗ trợ bởi Allen.
“ Không ngờ mình lại yếu đuối đến vậy… Bất tỉnh mấy ngày liền chỉ bởi một lời chào.”
"Đúng vậy. Thật kỳ lạ.”
Cuộc trò chuyện của họ làm tôi vướng mắc. Tôi chợt có cảm giác mình vẫn đang bỏ sót một mắt xích nào đó rất quan trọng.
Nhưng là gì mới được?
"Giáo sư! Giáo sư-!"
Một giọng nói lớn vang lên từ phía sau. Locralen đang hì hục chạy đến, vẫy tay. Ngay khi Epherene nhìn thấy anh, cô giận dỗi đứng khoanh tay. Tôi lặng lẽ nhìn anh ta nhanh chóng tiến lại gần.
“Ha ha ha ha, mọi người đã đi rồi sao? Ít nhất thì cũng hãy ăn tối đã rồi hẵng đi.”
Locralen dường như còn không biết rằng mình là vật chủ của Kaidezite.
"Không cần đâu."
“Ồ ~. Thực ra thì, tôi đến là để cảm ơn ngài. Nhờ có ngài mà học viện vẫn còn nguyên vẹn.”
“Hừm. Nguyên vẹn cái đầu ông ấy.”
Epherene càu nhàu. Locralen liếc nhìn cô, rồi chỉ vào Drent đằng sau họ.
“Ha ha, hình như tôi chưa từng gặp qua cậu ta?”
“Anh ấy là cậu pháp sư mà tôi ví dụ ngày trước, người đã ngất đi chỉ với một từ ấy.”
“Ôi~, tiếc thay. Nhưng, tôi đoán cậu đã thực sự rất mệt, phải không? Ngất xỉu với một từ, điều đó chắc chắn là không thể.”
"…Tôi xin lỗi."
Drent cúi đầu, khiến Locralen bật cười thông cảm.
"…Khoan đã."
Tôi chợt nảy ra một giả thuyết.
“Locralen.”
"Vâng?"
“Anh nói là không một ai có thể ngất đi chỉ bởi nói một từ với người khác.”
"Đúng. Về mặt lý thuyết là vậy. Cho dù sức mạnh tinh thần của ngài thấp đến đâu thì chỉ với một từ…”
“ Nhưng cậu ta thực sự đã bị như vậy.”
Tôi chỉ vào Drent, người đang che mặt xấu hổ.
" Hẳn là cậu ấy đã kiệt sức từ trước-“
“ Tôi đang nghĩ đến một điều kiện khác.”
" Một điều kiện khác?”
“ Nếu nguyên nhân không nằm ở Drent, thì chắc chắn nó phải đến từ người được cậu ta bắt chuyện.”
"…Tôi không biết nữa."
Locralen xoa cằm khi suy nghĩ.
“Có lẽ là sự khác biệt rõ rệt về sức mạnh tinh thần… hơn là sức mạnh ma thuật, tôi đoán vậy? Nếu không phải là do kiệt sức, rất có thể cậu ấy đã nói chuyện với một pháp sư từ một dòng thời gian khác có sức mạnh tinh thần cực lớn.”
Chính là nó. Mắt xích mà tôi còn thiếu.
"Tôi hiểu rồi."
Mọi bí ẩn đã được giải đáp. Tất cả các sự kiện diễn ra đều hợp lý.
Thứ nhất là ngày đầu tiên chúng tôi đặt chân tới Locralen. Ngày hôm đó, một pháp sư mặc áo choàng đen đi ngang qua chúng tôi như bao người khác. Drent đã chào người đó một cách vô thức. Và ngay lập tức ngất đi.
Thứ hai là bức thư viết tay bị ngắt quãng bất thường của Epherene.
[Vì vậy, em sẽ để lại một dòng thông tin không đầy đủ, cùng với một từ khóa duy nhất để truyền đạt những gì em muốn nói. Đó là…]
"Giáo sư? Chuyện gì vậy?"
Khi Epherene tương lai đang suy nghĩ xem nên viết thế nào, một điều gì đó đã xảy ra khiến cô ấy phân tâm.
Tôi tưởng tượng cảnh Epherene đang ngồi viết thư. Cô ấy là người sẽ dồn hết tâm huyết của mình, từng dòng một, vào tờ giấy nhỏ đó.
Rồi có một chuyện gì đó xảy ra, làm cô ấy ngạc nhiên đến nỗi không thể hoàn thành bức thư.
Không, không cần thiết phải hoàn thành nó nữa. Bởi vì…
“Chuyện gì phải xảy ra, chắc chắn sẽ xảy ra.”
"Vâng?"
Mọi người quay lại nhìn tôi.
“Đồ khốn táo tợn này…”
“Ai cơ?”
Thay vì trả lời câu hỏi đó, tôi hất cằm ra hiệu cho Epherene và Allen. Allen hiểu ý, kéo Epherene đi cùng mình.
“Epherene~ Ta đi trước nào~.”
"Cái gì? Tại sao? Không, đợi đã…”
Rồi tôi quay về phía Locralen.
“Locralen. Trong tương lai gần, hãy mời tôi đến đây một lần nữa.”
Locralen cười rạng rỡ.
“Ồ~ tất nhiên rồi. Không ai có thể được mời hai lần, nhưng hội nghị cũng sẽ được tổ chức vào tháng 12 năm sau—”
“Không.”
Tôi ngắt lời Locralen và dành cho anh ta một cái nhìn sắc bén.
“Đừng ghi tên tôi vào danh sách khách mời.”
"…Vâng?"
“Tôi muốn đến đây một cách bí mật.”
Tên tôi không nên có trong danh sách. Chỉ có vậy thì tôi mới đánh lừa được con mắt của chính ‘người đó’...
“À, hơi khó đấy. Theo quy tắc của Locralen-“
“Bây giờ các quy tắc có còn quan trọng không? Vì anh mà chúng tôi suýt chết đấy.”
Tôi đặt tay lên vai Locralen. Anh bối rối nghiêng đầu.
“ Ch-Chuyện này quá sức nguy hiểm. Tôi đang nói vì lợi ích của ngài mà thôi. Nếu tên của ngài không được ghi trong danh sách, thì khi đến cửa vào-“
“Tôi biết. Chính vì thế nên tôi mới nhờ đến ngài, Chủ tịch hiệp hội Locralen.”
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Đồng tử của anh ấy di chuyển loạn xạ, cố gắng né tránh cái nhìn của tôi.
Ực-
Sau một lúc, Locralen nuốt khan và gãi gáy, lau đi lớp mồ hôi lạnh.
“V-Vậy, ngài muốn khi nào?”
“Khi nào không quan trọng.”
Tôi quay lại nhìn Epherene đang rời đi. Cô ấy không cam lòng, liên tục liếc nhìn lại chúng tôi.
“Khi thời điểm đó tới, tôi sẽ tự tìm đến đây.”
Mặt trời chiếu xuống tấm mái vòm của Locralen, ánh sáng dịu dàng uốn quanh nó.
"Việc của anh là mở cửa."
"…Vâng. Vâng. Được rồi. Nhưng tại sao…"
Tôi mỉm cười và lắc đầu.
“Đừng hỏi.”
Người qua đường mặc áo choàng mà Drent đã gặp. Có lẽ chỉ có một người trên thế giới này có sức mạnh tinh thần đủ áp đảo đến mức làm cậu ấy choáng váng chỉ bằng một từ.
"Ngay từ đầu mọi thứ đã được định sẵn..."
Chỉ có thể là người này, không ai khác.
“...là sẽ xảy ra như thế này.”
Chính là tôi, Deculein von Grahan Yukline.
* * *
…Đêm hôm trước, thời điểm Deculein là người cuối cùng bị ‘ lặp’.
"Xong!"
Epherene đã giải phóng thành công Kaidezite, khiến nó tiêu tan bằng cách giải phóng một lượng lớn năng lượng thời gian khắp Locralen.
“Phù…”
Bây giờ những gì cô phải làm thật đơn giản. Ngồi chờ 385 năm, aka 140,525 ngày, aka 3,372,600 giờ, trôi qua.
“…Thật may là mình có người để bầu bạn.”
Epherene nhìn Deculein đang đứng sững sờ như một pho tượng. Vẻ ngoài của anh không hề già đi dù chỉ một chút so với ngày trước. Sự sạch sẽ và tinh tế đến mức điên rồ của anh ấy sẽ trở thành tồn tại vĩnh cửu bất chấp thời gian.
“ Lát nữa em quay lại nhé.”
Epherene, người đã dành một chút thời gian để ngắm anh ấy, leo lên cầu thang tầng hầm. Sau khi đi ngang qua Rose Rio và Epherene, người đang ngủ ngon lành, cô đến sảnh ở tầng một.
“…Phù.”
Cô khẽ thở dài khi kiểm tra khuôn mặt hoảng loạn của bọn họ. Cô không bỏ sót một ai cả.
"À đúng rồi."
Epherene, người đang định kiểm tra tầng hai và tầng ba, vội quay lại và chạy xuống tầng hầm.
“Suýt thì quên mất lá thư. Mình phải viết nó ngay bây giờ, khi mà vẫn còn tràn đầy năng lượng.”
Deculein vẫn đang đứng ở đó. Epherene nhìn anh ta và rút ra một tờ giấy trắng.
“Để xem nào…”
[Gửi tới Giáo sư Deculein –
Xin chào, em là Epherene đây.]
Cô ấy viết bằng phép thuật chứ không phải dùng bút. Phép thuật carbon mà anh ấy phát minh ra biến thành 'than chì' trên trang giấy.
[Em xin lỗi, giáo sư. Nhưng, phải là em thì mới được.
Và như chúng ta từng nói, xung quanh ta sẽ tràn ngập ‘thời gian’. Mana và không khí sẽ bị ứ đọng lại ở đây, khiến cho việc tập luyện ma thuật căn bản là không thể.
Điều duy nhất ta có thể làm là suy nghĩ. Đó là quãng thời gian vô định cứ lặp đi lặp lại, rút ra rút vào như những con sóng xô lên bãi cát vậy. Huhu.]
“Pfft.”
Khi đọc lại những dòng chữ ngây cô ấy, cô bất giác mỉm cười, và một cảm xúc gì đó nảy nở bên trong cô. Đây có phải là ‘truyền đạt bằng cả trái tim’ mà người ta hay nói?
[Vì vậy, em sẽ để lại một dòng thông tin không đầy đủ, cùng với một từ khóa duy nhất để truyền đạt những gì em muốn nói. Đó là…]
—Tuy nhiên.
Cộp.
Đôi tai của Epherene vểnh lên một cách nhạy cảm. Đôi mắt cô mở to.
Cộp.
Cộp.
Đó là tiếng bước chân đi xuống, một âm thanh mà cô không thể và không nên nghe thấy.
“…”
Tay của Epherene đông cứng.
'Không thể nào. Mình đâu có bỏ sót một ai?'
Cô ấy đã kiểm tra để chắc chắn, thậm chí còn cẩn thận dùng ‘lặp’ lên cả Drent.
Cô nhìn về phía lối vào với cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
“Thật nực cười.”
“…!”
Một giọng nói xuyên qua tai cô. Tông giọng sắc bén, lạnh lùng nhưng lại dịu dàng trầm ấm đến lạ.
“Cẩu thả như thế này…”
Không hay biết về sự ngỡ ngàng của cô, giọng nói vẫn tiếp tục mỉa mai cho đến khi một người đàn ông mặc áo choàng đen xuất hiện từ trong bóng tối.
"...đâu xứng làm đệ tử của tôi?"
Cô chỉ biết nhìn anh, quở trách. Nước mắt chực trào dâng, cổ họng nghẹn ứ không thốt thành lời.
“ Em vẫn còn ngốc lắm.”
Người duy nhất có thể gọi một Archmage, là ngốc. Người duy nhất trên thế giới này. Nhìn anh cởi áo choàng, Epherene lấy cả hai tay che miệng.
“A…”
Đó là Deculein. Chính xác hơn là Deculein của Tương lai. Anh ấy nở một nụ cười ấm áp hơn một chút so với Deculein hiện tại.
“Đáng lẽ ra em nên kiểm soát cả số lượng người ra vào.”
Đôi mắt của Epherene nở một nụ cười yếu ớt. Những giọt nước mắt trong suốt như pha lê không kìm được mà đổ thành dòng lệ.
“Vâng, phải rồi ạ...”
Epherene lấy tay áo dụi đi dòng nước mắt.
“Em thật ngu ngốc..”
Cô lại ngẩng đầu lên nhìn anh, vừa khóc vừa cười. Giáo sư Deculein không thích những kẻ mít ướt, nhưng cô ấy không thể ngăn cảm xúc trong cô vỡ òa. Tim cô đập thình thịch như điên dại, cơ thể của cô lúc này đã không còn nghe theo ý cô nữa.
“Lẽ ra em nên kỹ lưỡng hơn một chút….”
…Đằng sau cô, mảnh giấy bay phấp phới, nhẹ nhàng đáp xuống sàn. Một mảnh giấy nhỏ mở đầu bằng câu nói ngại ngùng, “Gửi giáo sư Deculein—.”
Epherene không cần phải viết nó nữa. Bởi vì người nhận đã ở ngay trước mặt cô.
“ Em xin lỗi...”
Đâu đó trong Epherene cảm thấy tội lỗi.
"..và cảm ơn, người thầy của lòng em."
Nhưng là tội lỗi của sự vui sướng.
Cô chẳng ý thức được 385 năm ấy đã trôi qua như thế nào, chỉ nhớ rằng nó ngập tràn hạnh phúc…
________________________________________________
Trans+ Edit: vietdat2005
( Như kiểu Canon event ấy)