Chương 104: Tiết lộ (2)
'Cô nên tập trung hoàn thành nhiệm vụ của mình đi. Cho dù xảy ra chuyện gì, Yeriel cũng không được phép rời khỏi lãnh địa.'
Yeriel nhớ lại đoạn video được ghi lại trong tạo tác mà Jolang mang đến.
‘Anh yên tâm, tôi vẫn đang rất sát sao. Mọi hành động của cô ấy vẫn không có gì đáng kể, ngoài việc ngầm thành lập một đội giám sát cho riêng mình.’
Deculein nói chuyện với Ganesha, người có mái tóc đỏ tươi nổi bật ở góc phòng, về một nhiệm vụ với ly rượu trên tay.
Những gì họ đang nói rất có thể là…
—Cô ta không có dòng máu của Yukline.
Thời gian như ngừng lại giữa khung cảnh tối tăm.
—… Việc này thực sự ổn chứ?
Những tấm rèm tung bay khi những cơn gió lùa qua khung cửa sổ, để ánh trăng tao nhã chiếu rọi lên vẻ mặt thờ ơ của Deculein.
Như mọi khi, anh không để lộ dù chỉ một chút những gì đang diễn ra trong đầu mình.
—Giáo sư, chính anh là người đã yêu cầu chúng tôi tìm ra sự khác biệt về mặt sinh học giữa anh và cô em gái đó.
Trái tim của Yeriel, vốn đã ngừng đập trong giây lát, lại đập dồn dập, mạch đập trong huyết quản như thể chúng đang bóp chặt toàn bộ cơ thể cô.
Cô chậm rãi và đau đớn hiểu ra ý nghĩa đằng sau cuộc nói chuyện của họ.
—…
Deculein vẫn im lặng.
Sẽ tốt hơn nếu anh ấy thực sự nói điều gì đó. Tuy nhiên, anh chỉ giữ yên lặng, như thể đang chìm đắm trong suy tư.
"Ah…"
Nhưng Yeriel không thể bình tĩnh được như Deculein. Kết quả là những suy nghĩ trong đầu cô không còn được mạch lạc. Đúng hơn là chúng cứ đọng ứ lại, đến mức bị vỡ thành từng mảnh.
Đôi chân cô run rẩy và cơn đau bắt đầu thấm vào đầu cô.
—Không phải chính đã thông báo cho cấp dưới của tôi về yêu cầu này ba tháng trước sao?
Tầm nhìn của cô dần mờ đi, những cảm xúc vô định nổi lên trong lòng, khiến cô cảm thấy như đang bị nuốt chửng bởi một cơn lốc mà cô không thể thoát ra nhưng lại không chịu thừa nhận.
Mọi thứ về tuổi thơ của cô, kể cả khuôn mặt của mẹ cô và giọng nói của cha cô, đều bị xáo trộn trong đó.
“Sự khác biệt về mặt sinh học…” Yeriel ngây người lẩm bẩm. Những lời phủ nhận hoàn toàn quá khứ của cô với tư cách là một thành viên của gia tộc.
Bối rối và sắp mất trí, cô theo bản năng sử dụng logic để hợp lý hóa suy nghĩ của mình.
Lý do tại sao cô ấy không thể khiến năng lượng hắc ám thành của mình, tại sao cô ấy vẫn phải chịu những tác dụng phụ của nó như đau đầu và bỏng rát phổi…
‘Mình không phải là con của nhà Yukline.'
“…”
Thế giới dường như ngày càng rời xa cô.
Tai cô không còn truyền bất kỳ tiếng động hay âm thanh nào vào tâm trí nữa, chân cô run rẩy đến mức cô cảm thấy như đang đứng giữa một trận động đất có thể nuốt chửng cô bất cứ lúc nào.
—-.… Đúng vậy.
Deculein cuối cùng cũng lên tiếng.
Yeriel lập tức quay về thực tại, nhìn về phía anh với đôi mắt đau đớn trong khi cố gắng điều chỉnh lại hơi thở gấp gáp.
—Kể cả như vậy….
Yeriel lập tức quay về thực tại, nhìn về phía anh với đôi mắt đau đớn trong khi cố gắng điều chỉnh lại hơi thở gấp gáp.
—...thì Yeriel vẫn là Yeriel.
Deculein tiếp tục một cách ấm áp, tông giọng có chút ngập ngừng.
"Hể…?"
Âm vang lời nói của anh là quá đủ để khiến trái tim cô vỡ òa vì cảm xúc.
“Cái đó…”
Sự run rẩy trong cơ thể cô càng trở nên mạnh mẽ hơn, khiến cô khó giữ mình đứng thẳng hơn.
'Yeriel vẫn là Yeriel.'
Giọng nói ấm áp của anh khiến cô nhớ lại những gì anh đã nói với cô trước đây.
'Giống như em vẫn là Yeriel… Anh vẫn sẽ là anh.'
Linh hồn của Deculein đã chân thành truyền đạt cảm xúc ấy đến cô, lay chuyển cô như cơn lốc khuấy động mặt hồ tĩnh lặng.
Cô nhớ lại ngày cô đi cùng anh đến bìa rừng Dephalem để thực hiện nhiệm vụ 'Thanh lọc năng lượng hắc ám' do Giáo hội yêu cầu.
'Tại sao! Tại sao tôi không thể đi cùng?'
Cô đã hét vào mặt anh ngay khi họ bước vào xe.
'Trật tự.'
Và Deculein lạnh lùng khiển trách cô như thường lệ.
'Chúng ta đâu có đi sâu vào trong rừng! Làm sao gặp nguy hiểm được!'
'Em sẽ chỉ làm vướng chân anh thôi.'
Yeriel ngẫm nghĩ về cuộc trò chuyện của họ, cũng như hoàn cảnh lúc đó.
'Tôi cũng là Yukline, anh biết không? Tôi mạnh hơn khi chiến đấu với những con quỷ!'
'Đừng ngu ngốc. Lãnh chúa thì không được thân chinh ra trận.'
Đáp lại nỗ lực thể hiện niềm tự hào của cô ấy với tư cách là một Yukline…
'Trong tương lai, nếu em bước vào bất kỳ vùng chiến sự nào, anh sẽ cho rằng 'lời hứa' của chúng ta ngay từ đầu đã không tồn tại. Đây là một lời cảnh cáo.'
Deculein thay vào đó đã đe dọa cô ấy.
'Em định cư xử như trẻ con đến bao giờ? Hành xử đúng với vị trí của mình đi.’
Không, đó không phải đe dọa.
'Hãy thể hiện phẩm giá của gia tộc chúng ta.'
Anh ấy chỉ đang cố bảo vệ cô.
Yeriel lướt lại ký ức của mình một lần nữa khi giọng nói của Deculein, phát ra từ tạo tác của Jolang, quanh quẩn bên tai cô.
‘Nếu cô ấy định làm điều gì đó ngu ngốc… Cô biết mình phải làm gì rồi đấy.’
'Hành động ngu ngốc' mà cô ấy có thể làm khi phát hiện ra mình không có quan hệ về mặt di truyền…
Yeriel cuối cùng cũng hiểu ý của anh ấy.
—Nếu cô vẫn còn khó chịu thì…
Cô nhìn vào khung hình lần nữa khi nghe những lời đó. Ganesha đã biến mất trước khi cô kịp nhận ra, và vì lý do nào đó, vẻ mặt của Deculein mang một nỗi buồn khó tả.
Lắc lắc ly rượu, giọng anh trầm lại.
—Một sự thật không cần phải phơi bày.
Cô nghiến răng nghiến lợi, cố ngăn dòng nước mắt sắp trào ra.
"… Tại sao?"
Cô lẩm bẩm và tựa đầu vào khung ảnh .
“Một sự thật không cần phải phơi bày, nhưng mà…”
'Yeriel vẫn là Yeriel.'
“Ngay từ đầu anh đã không quan tâm đến mấy thứ chết tiệt đó rồi, phải không?”
Cô cúi đầu, mái tóc che khuất khuôn mặt.
"Tại sao…"
Tại sao một người lạnh lùng như Deculein lại đối xử với cô, người không cùng một dòng máu, như một đứa em gái của mình…
Cộp—
Cô ngay lập tức tỉnh lại khi nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Anh trai cô đã quay lại.
“…!”
Lạch cạch–
Biết rõ mình không nên nhìn thấy những ký ức như vậy, Yeriel vội vàng nhét chìa khóa vào khung và vặn nó một cách hoảng loạn để tắt nó đi.
Cộp—Cộp—
Ngay sau đó, cô ấy đứng thẳng người dậy.
Cộp—cộp—
Từ trong bóng tối trước mặt cô, anh xuất hiện.
“Yeriel.”
Anh gọi tên cô, giọng nói lạnh lùng pha chút tức giận.
“Anh sẽ xử lý em sau vì tội ăn cắp cuốn nhật ký.”
Cô ấy đã làm một việc đáng khiển trách hàng chục, hàng trăm lần.
Nhưng giờ đây, khi đã biết rõ cảm giác thực sự của anh, cô không còn sợ hãi nữa.
"Trước hết……?"
Thụp—
Khi anh đến gần cô hơn, cô tựa trán vào ngực anh và từ từ đập đầu vào anh như một con chim gõ kiến.
Thụp—Thụp—Thụp—
Deculein cau mày.
"Em đang làm gì thế?"
“…”
Yeriel ngước lên, nhìn thẳng vào mắt của anh. Có lẽ hiểu lầm ý định của cô, anh nghiêm nghị trả lời.
"Nhìn xuống."
“…”
Cô không biết phải nói gì, vì anh ấy vẫn giả vờ như thường lệ.
Có lẽ anh ấy định giữ bí mật đó đến hết đời.
“…”
'Một sự thật không cần phải phơi bày.'
Cô vẫn không biết anh đang nghĩ gì khi nói lên điều đó, và có lẽ cô sẽ không bao giờ biết.
Cho dù vậy…
Có những lúc trái tim của một người quan trọng hơn sự thật.
Hiểu rằng tiếp tục giả vờ như không biết là điều tốt nhất cô có thể làm, Yeriel cố gắng cử động đôi môi run rẩy của mình.
“… Tôi phải đi tìm những người hầu.”
“Cầm lấy.”
Anh ta chìa ra ba cuốn sổ, như thể đang chờ cô nói câu đó. Mỗi quyển sổ đều có tên của từng người.
“Sẽ dễ dàng hơn nếu biết được họ đang làm gì và ở đâu.”
"… Được rồi."
Cô vừa đi dọc hành lang vừa đối chiếu với bản ghi bên trong cuốn sổ, và Deculein đi theo ngay sau cô.
“Sao anh lại đi theo tôi? Anh không có bí mật nào cần che giấu sao?”
"Em nói nhiều quá đấy."
“… Hừm.” Cô bĩu môi.
Cùng nhau, họ tìm kiếm những người hầu của mình.
Tim cô đau đến mức tưởng chừng như sắp vỡ tung, và cô vẫn chưa lấy lại được cảm giác do sự bối rối khi biết được sự thật hồi nãy, nhưng kể cả thế đi chăng nữa…
Cô nhìn về phía Deculein.
“…”
Sát cánh bên anh, lúc này, cô rất vui khi có anh ở bên cạnh.
Cô hoàn toàn nhận thức được rằng cả hai sẽ không thể phá bỏ bức tường ngăn cách giữa họ và có những hành động thân mật với nhau ngay lập tức, nhưng điều đó không thành vấn đề.
Cô coi đây là sự khởi đầu mới của họ.
Vẫn còn rất nhiều điều cô cần phải học hỏi và phấn đấu. Tuy nhiên, cách Deculein nhìn cô khiến cô cảm thấy như thể anh đã chấp nhận con người thật của cô ấy, khiến quyết tâm của cô ngày càng mạnh mẽ hơn.
‘Mình cần trở thành một người xứng đáng với trái tim đó, để có thể giúp đỡ anh ấy nhiều hơn.’
“Này.” Yeriel nói mà không ngoảnh đầu lại.
“…”
Anh đột ngột dừng lại, đôi mắt sắc lạnh như thể sắp giết cô bất cứ lúc nào.
“Deculein, anh hai.”
Tuy nhiên, khi nghe cô gọi anh ấy theo cách kỳ lạ như vậy, sự mãnh liệt của anh ấy chuyển thành ngạc nhiên.
“… Em mới bị sét đánh à?” Anh bối rối trả lời.
“Phụt-Hahahaha.”
Deculein lắc đầu khi cô cười như nắc nẻ.
“Nhanh chóng tìm họ thôi.”
“…”
Đoạn hội thoại của họ ngừng lại ngay khi mới bắt đầu, một sự im lặng khó xử nhưng quen thuộc bao trùm cả hai.
Thực tế thì đó là lẽ hiển nhiên.
Dù là anh em nhưng họ không quá thân thiết với nhau, và cũng chẳng có có nhiều chuyện để tán gẫu.
Cộp—Cộp—
Soạt—Soạt—
Những tiếng bước chân vang vọng trong hành lang.
Một giày tây, một giày lười.
Deculein và Yeriel.
Họ cùng nhau đi dọc hành lang tối, trong khi vẫn duy trì một khoảng cách nhất định.
*****
Tầng 77, Tháp Đại học Hoàng gia.
“…?”
Tôi tìm thấy một tờ [Giấy truyền tin] trên bàn do Epherene để lại.
—Xin hãy thông báo lại cho bọn em nếu thầy đang trong quá trình nghiên cứu. Ngược lại, nếu thầy không quay lại trong vòng ba ngày, bọn em sẽ báo cáo với bộ phận an ninh. Hơn nữa, trong trường hợp thầy cảm thấy lạ lẫm với tờ giấy này, hãy giữ nó cẩn thận chứ đừng vứt đi.
------[Giấy truyền tin] ------
◆ Mô tả: Một loại giấy thông thường có chức năng truyền tin đặc biệt bởi [Bàn tay của Midas].
◆ Danh mục: Giấy
◆ Hiệu ứng đặc biệt: Chức năng truyền tin.
[Cấp độ Bàn tay của Midas: 3]
Nếu nó được kết nối bằng mana với một tờ giấy khác, nó sẽ ghi lại những gì được viết trên đó sang tờ giấy kia.
“Cô ấy thực sự phải để cái này trên bàn của mình à?” Tôi lắc đầu khi nhớ lại khuôn mặt ngớ ngẩn của Epherene.
Tôi cất cuốn nhật ký vào túi trong trên bàn rồi đi ra khỏi văn phòng.
Tinh—!
Đúng lúc, thang máy ở hành lang đã đến.
"A? Thầy đã về?"
Bên trong là Epherene, người đang nhấm nháp ly sinh tố, cùng với Drent và Allen. Mỗi người đều bê một đống đồ ăn vặt.
“Mừng ngài trở về, giáo sư!”
“…”
“ ‘Giờ không phải lúc’, phải không?”
Epherene nhìn đồng hồ ở hành lang, rồi nhìn lại tôi.
“Em định liên lạc với thầy sau khoảng 20 giờ nữa. Em đã nói với Hiệp sĩ Julie rằng anh đang tập trung vào nghiên cứu.”
“…”
Cô ấy hoàn thành tốt nhất có thể những gì tôi yêu cầu.
Khi tôi gật đầu, cô ấy ngập ngừng mời tôi một ly sinh tố.
“… Thầy có muốn một ít không? Nó được làm từ sữa và có mùi vị rất tuyệt.”
"Quên đi."
“Em hiểu rồi~ vậy em xin phép ạ. Vẫn còn rất nhiều nghiên cứu đang đợi em giải quyết.”
Nhấm nháp đồ uống của mình, Epherene quay trở lại [Phòng thí nghiệm của Trợ lý].
Úp—
“Nhưng ngài đã đi đâu vậy, thưa Giáo sư? Hôm nay là lễ Khai giảng đấy!”
“Rất nhiều người nổi tiếng đã đến đó ạ” Drent nói thêm.
“Lễ khai giảng?”
"Đúng vậy! Có rất nhiều thứ để chem đó~”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ của tòa tháp. Quả đúng vậy, có một lễ hội đang diễn ra rất náo nhiệt. Thậm chí còn có một quả bóng bay đỏ to đùng lơ lửng phía trên khuôn viên trường như một chiếc khinh khí cầu.
“À, suýt quên mất!”
Allen lấy một tập tài liệu ra khỏi tập tài liệu trên tay trong khi ngậm một chiếc xúc xích và đưa nó cho tôi.
“Ủa ài ây.” (Của ngài đây)
Danh sách các ứng viên cho bài giảng của tôi.
“Có rất nhiều sinh viên muốn tham gia bài giảng Nâng cao của ngài!”
"Là vậy sao?"
"Đúng vậy!"
Tôi quét qua tờ giấy đặc biệt được sản xuất trên đảo nổi. Giống như một chiếc máy tính bảng, công nghệ tiên tiến này chứa thông tin của hàng trăm tờ giấy gộp lại.
“… Hửm?”
Không lâu sau, tôi cau mày. Tôi đã biết Kreto, Hoàng tử, sẽ tham gia, nhưng…
“Có một con mèo.”
Tôi không đùa đâu. Trong tài liệu tôi đang cầm có một bức ảnh về một con mèo munchkin tóc đỏ, kèm theo tuổi và lai lịch của nó.
… Theo đúng nghĩa đen là sơ yếu lý lịch của một con mèo. (lol)
“Ồ, bản thân tôi cũng cảm thấy hơi lạ, nhưng đây là yêu cầu từ phía Hoàng gia. Mèo cũng có thể học phép thuật sao?”
“… Kiểu, chỉ có những con mèo được chọn mới có thể?”
"Đúng đúng. Nghe nó không thú vị sao?”
“Ờ…”
“…”
Cuộc nói chuyện hài hước của Allen và Drent lọt vào tai tôi trong khi lướt qua danh sách. Một pháp sư được đảo Thiên Không lựa chọn, một chi nhánh của tòa tháp, một giáo sư phép thuật, v.v...
Tôi tạm thời cất tài liệu vào cặp.
“Julie đang ở đâu?”
Tôi đi vắng ba ngày liền nên hẳn cô ấy đang lo lắng lắm.
Hai người họ cười toe toét.
“Có lẽ cô ấy đang đi xem Đại chiến Hiệp sĩ~”
“Nó đang diễn ra ở Đấu trường Gifrein của chúng ta đó~”
*****
Đại chiến Hiệp sĩ.
Như cái tên, đây thực sự là một trận chiến khốc liệt giữa các hiệp sĩ, khiến nó trở thành một trong những môn thể thao nổi tiếng, hứa hẹn và thịnh hành nhất không chỉ ở Đế quốc mà trên toàn lục địa. Trong số đó, 'Giải Đế chế Loither', được tổ chức vào hôm nay tại Đại học Hoàng gia, được coi là giải đấu lớn nhất.
Đương nhiên, mỗi hiệp sĩ tham gia một sự kiện lớn như vậy chắc chắn sẽ phải cực kì mạnh mẽ theo cách riêng của họ.
“Ồ…”
Chọn một trong những chiếc ghế dành riêng cho các hiệp sĩ, Julie kiên nhẫn chờ đợi giải đấu bắt đầu.
"Ồ! Julie~ đã lâu lắm rồi!”
“À, Goher. Rất vui được gặp bạn."
Các bạn sinh viên cũ của cô lần lượt đã đến. Chiến binh Goher, Kỵ sĩ Palaine, Cung thủ Seymi, và cả tiền bối Gwen… Hầu hết họ vẫn hoạt động với tư cách là Hiệp sĩ Hoàng gia hoặc thành viên của các Hội Hiệp sĩ khác trong Đế quốc.
Gwen mỉm cười ranh mãnh.
“Dạo này trông em khỏe hơn nhiều đấy.”
"Thật không?"
“Có phải vì Deculein đang tập trung vào nghiên cứu không? Chị nghe nói mấy ngày nay anh ấy không về nhà.”
"Chà…"
Ngay khi Julie định trả lời, một giọng nói sắc bén lọt vào tai họ khiến họ ngạc nhiên.
“Có vẻ như anh nên vắng mặt thì hơn nhỉ?”
Deculein.
Mặc trên người bộ vest, anh nghiêng đầu nhìn các cựu sinh viên. Hiệp sĩ bên cạnh Julie đã khéo léo nhường chỗ cho anh ấy.
Cô nhanh chóng bác bỏ.
“Không phải tôi cảm thấy vui vẻ khi anh không có ở đây đâu. Chỉ là tôi được phép thả lỏng trong những lúc anh đang nghiên cứu.”
"Quên nó đi."
"Không phải vậy mà-"
"Oooohhhh!"
Một giọng nói lớn, uy nghiêm vang vọng khắp hội trường. Sự chú ý của không chỉ các hiệp sĩ mà cả dân thường cũng ngay lập tức hướng về người phát ra tiếng động.
“Deculein và Julie ngồi cạnh nhau à?”
Zeit Von Brugang Freyden.
Bộ áo giáp trên người anh ta là để tham gia sự kiện ngày hôm nay.
—Đó là Công tước Zeit!
Vào lúc đó, hầu hết tất cả các hiệp sĩ đều đứng dậy và thể hiện sự tôn trọng bằng hình thức đặt tay lên ngực và cúi đầu.
Anh mỉm cười ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, lúc đó họ mới quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Chừng đó là đủ để cho thấy địa vị của anh ta cao tới mức nào.
“Tôi không biết việc cậu có hứng thú với Đại chiến Hiệp sĩ đấy, Deculein…”
Zeit vừa nói vừa thả lỏng cơ bắp.
Vai rộng như biển, cổ dày như núi, và trái tim mạnh mẽ như bão tố. Thân hình cao 2m10 của anh ta phải to bằng ba người đàn ông trưởng thành.
“Kuhahaha. Hãy tận hưởng không khí của đấu trường này đi nhé.”
Zeit cười vui vẻ, nhưng nụ cười của anh ấy khác hẳn thường ngày.
Đôi mắt của anh ta có độ mãnh liệt và sắc bén nhất định, dòng chảy sinh lực của anh ta đủ mạnh để áp đảo toàn bộ không gian xung quanh, khắc họa rõ ràng sự phấn khích của anh ta đối với trận chiến sắp tới.
“ Và tất nhiên, cậu nên chú ý đến trận của tôi nhiều hơn, với tư cách là một người anh dâu.”
Một hiệp sĩ mạnh mẽ đến mức được người đời gọi là 'Vua'.
Người đứng trên tất cả những người khác.
Vua của Mùa Đông, Zeit.
"… Được rồi."
Tôi chỉ đến để tìm Julie, nhưng…
“Tôi sẽ quan sát thật cẩn thận.”
“Hahaha! Tốt! Xem cho kỹ vào!"
________________________________________________________